Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 16-06-2008, 06:12 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 11

Tiếng sáo canh khuya trị nội thương



Thượng Quan Kỳ dặn dò xong Viên Hiếu mệt quá nằm nghĩ, mồ hôi toát ra đầm đìa. A Liên coi chàng rất thân thiết, móc khăn ra lau hết mồ hôi cho chàng rồi nói :
- Tướng công cứ an lòng. Thằng bé này tuy ná»­a ngưá»i ná»­a vượn nhưng bản ngã nó rất kỳ dị, không những núi cao vá»±c thẳm nó trèo thoăn thoắt mà sức nó lại khá»e vô cùng. Äem so vá»›i phụ thân nó lúc đánh hổ báo thì nó còn giá»i hÆ¡n cha nó má»™t bậc. Tóm lại bất luận nÆ¡i nào hiểm hóc đến đâu nó cÅ©ng tá»›i nÆ¡i được.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Giả tá»· mà tại hạ khá»i được ná»™i thương, nhất định tại hạ sẽ Ä‘em nó ra khá»i nÆ¡i này, coi nó như em ruá»™t và sẽ tận tâm giúp đỡ hắn.
Bộ mặt héo hon của A Liên đột nhiên tươi hẳn lên :
- Nếu quả tướng công chịu chiếu cố cho nó thì tiểu phụ có chết ở nơi hang sâu núi thẳm này cũng được nhắm mắt.
A Liên cảm xúc quá nước mắt tuôn rơi nói tiếp :
- Tướng công trong mình bị ná»™i thương chẳng nên lo nghÄ© nhiá»u, xin nhắm mắt lại nghỉ ngÆ¡i.
Từ nãy đến giá», Viên Hiếu đứng đó giương cặp mắt tròn xoe nghe hai ngưá»i nói chuyện, bây giá» cÅ©ng nói xen vào :
- Má má! Con đi đây!
Giá»ng nói cá»§a nó còn lẫn má»™t phần tiếng vượn phải chú ý lắm má»›i hiểu được.
A Liên đưa tay khẽ vỗ vào mình Viên Hiếu bảo :
- Con gặp được tướng công đây là phúc lắm đấy. Phải gắng làm sao đưa được thư này đến nÆ¡i. Äi mau rồi vá» kẻo mẹ mong đợi.
Viên Hiếu kêu lên má»™t tiếng, băng mình ra khá»i ngôi nhà mây.
Thượng Quan Kỳ nhìn sau lưng thằng nhá», thấy nó nhảy lên không rồi Ä‘i thoăn thoắt, so vá»›i khinh công mình lúc khá»e nó còn Ä‘i nhanh hÆ¡n nhiá»u, chàng không ngá»›t khen thầm. A Liên Ä‘em con thá» rừng lên cưá»i nói :
- Ta đem con thỠnày nướng để tướng công ăn dần.
Nàng lại nhìn trái cây sắc đỠnói :
- Ta chưa thấy trái này bao giá». Mùi rất thÆ¡m nhưng chẳng biết có ăn được không? Vừa rồi lại quên không há»i nó...
Thượng Quan Kỳ cưá»i nói :
- Hôm nay phu nhân bận rá»™n đến ná»­a ngày trá»i, bây giá» nên Ä‘i nghỉ thôi.
Chàng cảm thấy trong ngưá»i mệt nhá»c quá, nằm ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nào không hay.
Lúc chàng tỉnh dậy thì đêm đã khuya, góc nhà thắp má»™t cây Ä‘uốc nhá»±a thông, khắp nhà Ä‘á»u sáng rá»±c.
Con vượn lá»›n lông Ä‘en không biết vá» tá»± lúc nào ngồi tá»±a bên góc giưá»ng mây nhắm mắt ngá»§. Còn A Liên thì nằm trên giưá»ng ngá»­a mặt lên, mắt vẫn mở thao láo nhìn lên nóc nhà, không hiểu Ä‘ang nghÄ© gì.
Thượng Quan Kỳ nhìn nàng không khá»i chạnh mối thương tâm. Bá»—ng lại nghe tiếng con vượn hú, chàng nghe rõ là tiếng con vượn lông vàng ở hang đá phía trước, không khá»i sá»n lòng. Chàng liếc mắt nhìn trá»™m con vượn Ä‘en ngồi tá»±a góc giưá»ng, đột nhiên thấy nó nhảy ra khá»i nhà Ä‘i tuốt.
A Liên ngồi nhá»m dậy thấy con vượn Ä‘en Ä‘i rồi thở dài há»i :
- Tướng công thức hay ngủ?
Thượng Quan Kỳ từ lúc thấy A Liên ngồi dậy lập tức quay mặt vào phía trong lá» như không biết. Bây giá» nghe tiếng nàng gá»i má»›i quay đầu ra há»i :
- Phu nhân có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
A Liên bước xuống đến bên Thượng Quan Kỳ há»i :
- Vừa rồi tiếng vượn kêu tướng công có nghe thấy không?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Có!
A Liên buồn rầu nói :
- Giống vượn không phải loài ngưá»i nên đồng loại cÅ©ng tàn sát nhau. Tôi đã khuyên y nhiá»u lần rồi nhưng...
Nàng tựa hồ như biết những câu mình nói không có đầu đuôi nên dừng lại một lúc rồi nói tiếp :
- Tôi nói nhanh quá chắc tướng công không hiểu được!
Thượng Quan Kỳ mỉm cưá»i đáp :
- Phải chăng phu nhân muốn nói chuyện giữa đồng loại vá»›i nhau mà vượn vẫn thưá»ng đánh nhau luôn?
A Liên đáp :
- Phải rồi! Trong hang núi phía trước này có mấy con vượn lông vàng ở, không biết vì lẽ gì mà thưá»ng hay đánh nhau vá»›i vượn nhà này. Äánh nhau đến sức da chảy máu. Tôi bảo Ä‘iá»u gì cÅ©ng nghe lá»i, duy có Ä‘iá»u này là khuyên ngăn thế nào y cÅ©ng không chịu.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Phu nhân có biết tại khu hang sâu núi thẳm này cả ngưá»i lẫn vượn có bao nhiêu không?
A Liên lắc đầu đáp :
- Tôi ở núi này đã hai mươi năm, ngoài mấy con vượn lông vàng ra thì không có gì nữa.
Thượng Quan Kỳ động tính hiếu kỳ thầm nghĩ :
- “NÆ¡i đây đã không có ngưá»i, vượn nào khác thì làm gì có chuyện tranh ăn, chẳng qua chỉ khác nhau màu lông mà thôi, sao lại đánh nhau hoài? Chắc hẳn có nguyên nhân gì đây! Tiếc rằng mình chưa bình phục để Ä‘i hòa giải cho hai bênâ€.
A Liên thấy Thượng Quan Kỳ trầm ngâm không nói, nàng lại tiếp :
- Tôi đã có há»i y nhiá»u lần song y chỉ ấp úng, dưá»ng như có Ä‘iá»u gì Ä‘au khổ... Tôi thấy y không muốn nói nên không nỡ bức bách y.
Thượng Quan Kỳ lại càng nghi hoặc há»i :
- Có bao giỠViên Hiếu giúp phụ thân đánh nhau với con vượn vàng không?
A Liên cưá»i đáp :
- Không! Trá»i sinh ra nó sức khá»e kinh ngưá»i, nếu nó mà giúp phụ thân thì con vượn vàng địch sao lại.
Thượng Quan Kỳ khen thầm trong bụng :
- “Ngưá»i đàn bà này không những có há»c lại giàu lòng lương thiện. Vào địa vị cá»§a ngưá»i khác, chẳng không khi nào nhẫn nại được như vậy, vì ai mà không sợ con vượn vàng xông vào nhà khi con vượn Ä‘en Ä‘i vắng thì có phải chính vì lòng nhân từ mà mình sẽ bị hại không!â€.
Chàng Ä‘ang suy nghÄ© bá»—ng nghe tiếng vượn kêu thê thảm vá»ng lại giữa lúc đêm khuya thanh vắng khiến ngưá»i nghe không khá»i hãi hùng.
A Liên thở dài một tiếng, từ từ bước ra cửa trông ra tận nơi xa.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Lần này nghe tiếng hú ra chiá»u thê thảm khiến ngưá»i nghe cảm thấy hãi hùng, chắc là cuá»™c đấu này kịch liệt vô cùng. Tiếc rằng mình đã bị trá»ng thương không đến nÆ¡i hòa giải đượcâ€.
Tiếng hú mỗi lúc một ghê hồn kinh thảm, hồi lâu mới ngừng.
Sau khi ngưng tiếng hú má»™t lúc, con vượn Ä‘en má»›i chạy vá», thân mình đầy thương tích, máu me đầm đìa.
A Liên lấy nắm cá» má»m lau vết máu cho y, vừa lau vừa nói tiếng vượn.
Thượng Quan Kỳ nghe không hiểu gì, chỉ thấy con vượn đen cúi đầu xuống không kêu một tiếng gì. Chàng chắc rằng A Liên đang thống trách con vượn. Trong căn nhà mây trở lại yên tĩnh, con vượn đen sau khi được vợ vỗ vỠmột lúc rồi nó cũng ngủ yên.
Khoảng giỠngỠhôm sau Viên Hiếu đã vỠđến nơi, mồ hôi đầy mình kêu lên một tiếng “Má má†rồi nhảy đến bên mình của Thượng Quan Kỳ đưa phong thơ của lão quái nhân cho chàng. Thượng Quan Kỳ mừng rỡ mở thơ ra xem, viết rằng :
â€œÄÆ°á»£c ngưá»i vượn đưa thÆ¡ má»›i biết ngươi vẫn còn sống trên thế gian. Miá»…n là ngươi chưa tắt thở thì lão phu sẽ cứu được. Có Ä‘iá»u lão phu không thể ra khá»i căn gác này. Canh ba đêm nay ta sẽ thổi tiêu chỉ bảo cách liệu thương cho ngươi. Còn như ngươi có lãnh há»™i được hay không là do năng khiếu cá»§a ngươiâ€.
Thượng Quan Kỳ xem thơ xong đặt xuống bàn nghĩ thầm :
- “Nghe tiếng tiêu để trị ná»™i thương là má»™t việc cổ kim chưa từng nghe thấy. Huống chi vỠâm luật mình lại không biết mấy. Nếu mình nghe mà không lãnh há»™i được thì lão tốn công mà chẳng bổ ích gì cho mìnhâ€.
Chàng Ä‘ang băn khoăn lo nghÄ©, A Liên nhìn nét mặt chàng lúc vui vẻ, lúc đăm chiêu nàng rất lấy làm kỳ lạ há»i chàng :
- Trong thơ nói gì mà tướng công vừa lo vừa mừng?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Trong thơ lão biểu tại hạ nghe tiếng tiêu để tự mình trị nội thương.
Song tại hạ rất ít hiểu vỠâm luật, e rằng không lãnh hội được.
A Liên trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Tiểu phụ thuở nhá» ngoài những lúc thêu thùa rất ưa thổi tiêu. Nhưng ngoài hai mươi năm nay không màn đến nữa quên mất nhiá»u rồi. Chẳng hiểu bây giá» có giúp tướng công được chút nào không?
Thượng Quan Kỳ thấy vẻ mặt nàng tần ngần biết rằng nàng Ä‘ang có tâm sá»± bi thương, liá»n cưá»i và nói vá»›i má»™t giá»ng khẳng khái :
- Con ngưá»i sống chết giàu sang phó mặc số trá»i. Tại hạ nghe tiêu trị ná»™i thương có được hay không cÅ©ng chẳng quan tâm.
Trong khi Thượng Quan Kỳ và A Liên nói chuyện, Viên Hiếu đứng bên lắng tai nghe rất chăm chú. Thốt nhiên nhảy ra khá»i nhà quay đầu lại dặn :
- Má má! Con đi một chút sẽ vỠngay.
Y nói tuy còn lẫn tiếng vượn nhưng đã khá rõ hơn.
Thượng Quan Kỳ mỉm cưá»i khen :
- Chú bé thông minh chẳng kém ai. Má»›i dụng công hai ngày mà đã nói rõ ràng gần như tiếng ngưá»i.
Nét mặt A Liên bỗng tươi lên đáp :
- Tiểu phụ chỉ còn có má»™t chút hy vá»ng ở nÆ¡i nó. Nếu sau này hoàn thành công việc cho nó nên ngưá»i, tiểu phụ sẽ ngậm cưá»i nÆ¡i chín suối.
Äang nói chuyện thì con vượn lá»›n thức dậy, đưa mắt nhìn hai ngưá»i vài lần rồi Ä‘i ra.
Thượng Quan Kỳ thấy con vượn lá»›n bị thương nặng ra Ä‘i má»™t mình, trong lòng không nỡ liá»n bảo A Liên :
- Những vết thương cá»§a y chưa kín miệng, phu nhân bảo y nên nghỉ ngÆ¡i đừng lao động nhiá»u cho mệt.
A Liên nói :
- Má»—i lần y đánh nhau vá»›i con vượn vàng bị thương trở vá», y chỉ ở nhà má»™t lúc rồi lại ra Ä‘i mấy ngày, ít ra cÅ©ng má»™t ngày. Thế mà khi trở vá» bao vết thương hoàn toàn khá»i hẳn, không biết y Ä‘i đâu và thoa bằng thuốc gì?
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Sau khi mình khá»i ná»™i thương thế nào cÅ©ng phải theo dõi xem y dùng cách gì để trị những vết thương được mau lành như vậy, thật là thứ thuốc hiếm có. Mình phải biết chá»— để sau này khi bôn tẩu giang hồ có mà dùngâ€.
Lát sau, thấy Viên Hiếu ôm vá» khá nhiá»u trái cây, trong đó có hai trái sắc Ä‘á». Những trái cây này hãy còn ướt, thì ra y hái xong Ä‘em xuống rá»­a sạch rồi má»›i Ä‘em vá». Thượng Quan Kỳ ăn thịt thá» xong, ăn trái cây rồi má»›i nhắm mắt dưỡng thần để đến đêm còn nghe tiếng tiêu.
Lúc tỉnh dậy, Viên Hiếu cầm trái cây đỠđưa cho chàng. Chàng còn do dự thì y bảo :
- Trái này ngon lắm!
Thượng Quan Kỳ nếm thấy ngá»t nên vừa ăn vừa nghe thá»­ coi có chất độc gì không. Má»™t lúc lâu không thấy gì chàng má»›i vững tâm ăn hết má»™t trái.
A Liên thấy Viên Hiếu cùng Thượng Quan Kỳ có vẻ thân thiết nhau thì trong bụng mừng thầm. Nàng há»i con :
- Hiếu nhi! Con có biết mấy con vượn vàng ở phía trước hay đánh nhau với phụ thân con không?
Viên Hiếu đột nhiên trợn mắt lên nói :
- Con đi đánh chết mấy con vượn vàng này để từ nay vỠsau nó hết đánh nhau với phụ thân con.
Nói đoạn y nhảy ra ngoài toan chạy đi.
A Liên lá»›n tiếng gá»i lại :
- Hiếu nhi! VỠngay!
Tiếng nói lanh lảnh tá»±a hồ như dùng hết khí lá»±c. Viên Hiếu nghe mẹ gá»i đành phải quay vá».
A Liên cả giận mắng :
- Ta đã bảo ngươi mấy lần không được giúp phụ thân ngươi đánh mấy con vượn vàng, ngươi không nhớ hay sao?
Viên Hiếu quỳ xuống thưa :
- Từ nay con không dám thế nữa!
A Liên chừng như đã nguôi giận, dắt nó dậy, quay lại nói với Thượng Quan Kỳ :
- Äêm nay tướng công còn nghe tiếng tiêu để trị thương, bây giá» nên nghÄ© sá»›m Ä‘i.
Nói xong nàng bảo Viên Hiếu :
- Lâu nay mẹ không ra ngoài, con đưa mẹ đi một lát cho tiêu khiển.
Viên Hiếu nằm phục xuống đất cõng mẹ lên lưng Ä‘i ra khá»i nhà.
Thượng Quan Kỳ thấy Viên Hiếu cõng mẹ chạy nhảy như không, nó níu lấy má»™t cành cây để Ä‘u ngưá»i xuống. Chàng nghÄ© thầm :
- “Äứa trẻ này trá»i phú cho nó khác ngưá»i thưá»ng, giả tá»· mà nó được tập luyện võ nghệ thì bản lãnh cá»§a nó không biết đến đâu mà lưá»ngâ€.
Thượng Quan Kỳ ngá»§ Ä‘i lúc nào không hay biết. Tỉnh dậy đã nghe tiếng tiêu vòi vá»i, chàng giật nẩy mình lên lẩm bẩm :
- “Há»ng rồi! VỠâm luật mình đã kém mà lại không nghe từ lúc đầu thì làm sao mà hiểu được!â€.
Chàng vá»™i ngưng thần tÄ©nh tâm, lắng tai để nghe. Nhưng chỉ nghe giá»ng tiêu như oán như than đầy vẻ thê lương.
Thượng Quan Kỳ nghe hồi lâu biết là không phải, vì tiếng tiêu này nghe yếu á»›t, ngoài giá»ng bi ai nghe không có gì khác. Chàng mở mắt ra nhìn thấy A Liên cầm ống tiêu má»›i bằng trúc Ä‘ang ngồi trên giưá»ng thổi, Viên Hiếu ngồi cạnh bên lắng nghe.
Thượng Quan Kỳ khen :
- Phu nhân thổi tiêu hay thật.
A Liên đặt ống tiêu xuống vừa đi ra cửa vừa đáp :
- Thấy tướng công nói nghe tiêu để trị nội thương nên tiểu phụ ngẫu hứng bảo Viên Hiếu làm ống tiêu này thổi lăng nhăng một chút, không ngỠlàm kinh động mất giấc ngủ của tướng công.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn trá»i rồi nói tiếp :
- Hiện giỠđã quá canh hai, tiếng tiêu cá»§a vị lão tiá»n bối nào đó sắp thổi rồi đó.
Thượng Quan Kỳ băn khoăn trong dạ, chẳng hiểu mình có lãnh há»™i được không. Chá» má»™t lúc nữa, quả nhiên có tiếng tiêu văng vẳng nổi lên, rồi má»—i lúc má»™t lá»›n nghe rất rõ ràng. Chàng để ý nghe kỹ thì tiếng tiêu này không vào cung cách nào, tá»±a hồ như tiếng bà mẹ hiá»n gá»i con. A Liên đột nhiên đứng dậy chạy ra cá»­a nhìn vá» phương trá»i xa, tay vịn vào má»™t cành cây hai hàng nước mắt tuôn rÆ¡i.
VỠâm luật nàng giá»i hÆ¡n Thượng Quan Kỳ, nghe tiếng tiêu xúc động can trưá»ng không dằn lòng được, thổn thức khóc hoài. Thốt nhiên biến đổi tá»±a hồ như tiếng má»™t vị cao tăng thuyết pháp. Äoạn này A Liên không hiểu gì, quay lại nhìn Thượng Quan Kỳ, thấy chàng Ä‘ang nhập thần, chân tay cá»­ động nhịp nhàng theo tiếng tiêu.
Mấy đêm liá»n vào khoảng ná»­a đêm, nàng nhìn Thượng Quan Kỳ má»›i biết chàng bị ná»™i thương rất nặng, chỉ có hai tay và đầu là cá»­ động được, còn ná»­a ngưá»i dưới không thể nhúc nhích. Nhá» có tiếng tiêu dẫn dụ mấy đêm chàng má»›i từ từ cá»­ động trở lại.
Nàng biết rằng trong tiếng tiêu này có phép vận khí hành huyết. Thượng Quan Kỳ thông hiểu võ công nên nghe thấy là lãnh há»™i được ngay. Còn A Liên tuy thông hiểu âm luật nhưng không biết võ công nên chẳng hiểu gì. Vì vậy mà lúc tiếng tiêu ra ngoài âm luật thông thưá»ng, Thượng Quan Kỳ nghe càng thú vị, trái lại A Liên lại rất lá» má».
Tiếng tiêu thổi chừng má»™t trống canh thì ngừng, song dư âm vẫn còn vá»i vợi hồi lâu má»›i hết.
Tiếng tiêu dứt, Thượng Quan Kỳ nghĩ một lúc rồi từ từ vẫy tay duỗi chân.
A Liên sắc mặt lộ vẻ vui mừng, nói :
- Xem chừng ná»™i thương cá»§a tướng công má»—i ngày má»™t tiến, tướng công mà khá»i bệnh thì Hiếu nhi sẽ có phận nhỠđược ra khá»i nÆ¡i này.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Xin phu nhân cứ yên lòng. Tôi khá»i ná»™i thương thế nào cÅ©ng Ä‘em chú em Ä‘i.
Ngừng một lát chàng nói tiếp :
- Äá»™i Æ¡n phu nhân hậu đãi, Æ¡n đức này tôi xin tạc dạ ghi lòng, xin coi chú em như chân như tay. Nếu ở không như lá»i đã nói thì thiên tru địa diệt.
A Liên trong lòng xiết bao cảm kích quì xuống tạ ơn. Thượng Quan Kỳ toan đứng lên nâng dậy nhưng vẫn chưa đứng lên được nên nói :
- Xin phu nhân đứng dậy, vãn bối đâu dám nhận lễ bái tạ của phu nhân.
A Liên đứng dậy cưá»i nói :
- Ở nÆ¡i hang sâu vá»±c cùng này không phân biệt già trẻ, tướng công muốn sai bảo Ä‘iá»u gì cứ gá»i thẳng tên A Liên là đủ.
Tiếng vượn hú kinh hồn bá»—ng lại nổi lên. A Liên biến sắc há»i :
- Thôi chết rồi! Lại thằng Hiếu...
Rồi chạy vụt ra cửa.
Thượng Quan Kỳ nghe tiếng kêu quái dị tá»±a như tiếng ngưá»i la, lại tá»±a như tiếng vượn hú. Chàng biết là A Liên nghe tiếng con gá»i sợ nàng lật đật chạy ra sẽ bị té nhào, bèn lá»›n tiếng gá»i giật lại :
- Phu nhân đứng lại!
A Liên chạy ra tá»›i cá»­a, dừng bước lại há»i :
- Tướng công có Ä‘iá»u chi dặn bảo?
Thượng Quan Kỳ há»i lại :
- Phải chăng phu nhân định chạy đi tìm lệnh lang?
A Liên đáp :
- Mẫu tử tình thâm! Tôi không quan tâm đến thế nào được!
Thượng Quan Kỳ nói :
- Bây giỠphu nhân ra, lệnh lang trông thấy tất phân tán tâm thần, bên địch sẽ thừa cơ ra đòn có thể nguy hại cho lệnh lang.
A Liên suy nghĩ một lát nói :
- Tướng công nói đúng.
Tiếng gầm nghe càng rùng rợn. Thốt nhiên phía dưới nhà mây, từng cơn lốc nổi lên, cành cây chuyển vận rào rào.
Thượng Quan Kỳ cả kinh nghĩ thầm :
- “Nếu Viên Hiếu đánh nhau vá»›i con vượn vàng tất nhiên không khá»§ng khiếp như thế này. Không biết giống gì mà rùng rợn như thế?â€.
A Liên sắc mặt lợt lạt, ngưá»i run lên bần bật, nước mắt chảy xuống đầm đìa.
Nàng xúc động mạnh quá cất tiếng gá»i lá»›n :
- Hiếu nhi! Hiếu nhi!
Bỗng lại nghe một tiếng gầm hầu thủng màng tai, tiếng đến là những tiếng rắc rắc của cành cây gẫy, gian nhà chuyển động hầu như muốn đổ xuống. Thượng Quan Kỳ nói :
- Phu nhân bám vào vách mà đứng.
A Liên khi nào chịu nghe, bỠchạy vụt ra ngoài.
Thượng Quan Kỳ la lên :
- Xin phu nhân đứng lại ngay!
Nhưng bóng nàng thoáng má»™t cái đã không thấy đâu nữa. Tiếng Viên Hiếu kêu gá»i càng lá»›n hÆ¡n, như thét như gào lẫn vá»›i tiếng gầm cá»§a má»™t giống mãnh thú.
Thượng Quan Kỳ thấy căn nhà mây rung động kịch liệt. Chàng liá»n lăn Ä‘i mấy vòng, đầu va phải vách nhà ngất Ä‘i.
Khi chàng tỉnh dậy thấy A Liên nằm trên giưá»ng ngá»§, Viên Hiếu Ä‘ang ngồi cạnh bên xoa bóp cho mẹ.
Thượng Quan Kỳ duỗi chân ra thấy hơi ê ẩm nhưng cử động đã dễ dàng hơn trước, trong bụng mừng rỡ nghĩ thầm :
- “Phải chăng ná»™i thương cá»§a ta đã giảm Ä‘i phần nào?â€.
Chàng thá»­ ngồi thẳng ngưá»i lên nhưng thấy tê nhức hai bên hông nên lại đành nằm xuống. Tuy nhiên chàng cảm thấy mình đã đỡ nhiá»u rồi, ngầm cám Æ¡n rồi khen thầm :
- “Võ công cá»§a quái nhân quả không biết tá»›i đâu mà lưá»ng! Tiếng tiêu cá»§a lão trị được ná»™i thương thì thật là má»™t việc cổ kim chưa từng cóâ€.
Chàng biết chiếu theo tiếng tiêu chỉ thị những huyệt trá»ng yếu vận khí hành huyết. Thương thế đã có cÆ¡ biến chuyển rất nhiá»u.
Viên Hiếu cúi xuống nhìn mẫu thân thấy ngủ say rồi nó mới đứng lên đến bên Thượng Quan Kỳ nói :
- Một con sư tử... rất lớn... đánh nhau với... cháu... nửa ngày!
Giá»ng nói còn pha tiếng vượn ấp a ấp úng, đến câu sau cùng thì nó lắc đầu bứt tóc không nói ra được.
Thượng Quan Kỳ thấy nó đột nhiên nói được mấy câu tiếng ngưá»i thì lấy làm kỳ lạ và nghÄ© bụng chỉ trong ba bốn tháng là nó sẽ có thể hiểu được tiếng ngưá»i.
Viên Hiếu không nói thêm được nữa, buồn rầu nói :
- Cháu... cháu ngu quá!
Rồi quay Ä‘i, nhảy ra khá»i nhà.
Thượng Quan Kỳ không biết nó có chuyện gì, con đang nghi hoặc thì đã thấy Viên Hiếu ôm một con sư tử rất lớn đi vào trong nhà. Con sư tử này xương đầu bị vỡ, mình đầy máu tươi, ruột đứt đi chỉ còn độ một nửa.
Viên Hiếu đặt con sư tử chết bên cạnh Thượng Quan Kỳ nói :
- Con sư tử này... bị cháu... đánh... chết!
Thượng Quan Kỳ thấy con sư tử lớn bằng con trâu thì trong bụng kinh hãi nghĩ thầm :
- “Con sư tá»­ lá»›n như thế này ngay cả khi ta chưa bị mất võ công vị tất đã đánh được nó, mà dù có giết được nó cÅ©ng cần phải có khí giá»›i. Thằng nhá» này không hiểu võ công, chỉ cậy nhá» vào sức mạnh trá»i cho mà nó đánh chết được sư tá»­. Sau này ta Ä‘em nó ra khá»i hang thẳm này sẽ được má»™t trợ thá»§ đắc lá»±c cá»±c kỳ lợi hại trên bước đưá»ng phiêu bạt giang hồâ€.
Nghĩ vậy chàng không ngớt khen ngợi :
- Giá»i quá! Giá»i quá! Nếu chú em không đánh chết được nó thì e rằng chúng ta sẽ bị nó ăn thịt hết.
Viên Hiếu lắc đầu nói :
- Con sư tá»­ này khá»e ghê gá»›m lắm, Ä‘ang lúc cháu... cháu không đánh nổi nó thì... thì trông thấy má... má cháu từ trên nhảy xuống, cháu thấy trong dạ bồn chồn liá»n đưa tay nắm lấy đầu nó...
Khúc dưới nó không nói được, nó cào tay rứt má rối rít.
Thượng Quan Kỳ thong thả há»i nó :
- Má cháu có bị thương không?
Viên Hiếu đáp :
- Không! Má cháu đang nhảy thì cháu đón được.
Thượng Quan Kỳ nhìn con sư tá»­ lá»›n há»i :
- Trong nÆ¡i hang thẳm này thưá»ng có giống thú này qua lại không?
Viên Hiếu lắc đầu đáp :
- Con sư tử lớn này không biết từ đâu đến.
Thượng Quan Kỳ lấy làm lạ nghĩ thầm :
- “Có lẽ con sư tá»­ này do con vượn vàng gá»i đến để đánh con vượn Ä‘en báo thù cÅ©ng nênâ€.
Chàng lại nói :
- Chú đem xác con sư tử này xuống, hoặc dấu vào chỗ kín hoặc đem chôn đi.
Viên Hiếu tựa hồ không hiểu Thượng Quan Kỳ bảo mình làm thế là có ý gì.
Nó bần thần nhưng cÅ©ng không há»i gì nữa, ôm xác con sư tá»­ ra khá»i nhà mây.
Thượng Quan Kỳ nằm ngá»­a lên suy nghÄ©, nảy ra nhiá»u mối nghi ngá»: nÆ¡i này tuy không có vết chân ngưá»i mà cÅ©ng có vô số Ä‘iá»u bí mật. Con vượn vàng cùng con vượn Ä‘en Ä‘á»u rất lá»›n, xem ra chúng có linh tính đặc biệt. NÆ¡i đây lại đất rá»™ng lại nhiá»u cây cá», ít động vật thì quyết nhiên không phải vì chuyện tranh ăn mà đồng loại tương tàn. Hẳn có duyên cá»› chi đây... Chàng nghÄ© mãi vẫn không ra.

hết: Hồi 11, xem tiếp: Hồi 12
Tài sản của danangcity

  #12  
Old 16-06-2008, 06:27 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 12

NÆ¡i hang thẳm Ä‘iá»u tra bí mật



Viên Hiếu Ä‘em con sư tá»­ Ä‘i má»™t lúc rồi trở vá». A Liên cÅ©ng đã thức giấc.
Nàng có nhắc lại chuyện Viên Hiếu đánh nhau vá»›i con sư tá»­, tá»±a hồ như nàng có vẻ hổ thẹn và ngưá»i vẫn còn run sợ.
Nửa đêm tiếng tiêu lại nổi lên. Thượng Quan Kỳ theo chỉ thị của tiếng tiêu để trị thương. A Liên đã qua một phen kinh nghiệm nên lần này trong lòng không mấy băn khoăn.
Con vượn Ä‘en Ä‘i ra trước đây hai ngày bây giá» cÅ©ng trở vá». Thượng Quan Kỳ thấy da mÆ¡ lông mượt, các chá»— bị thương khắp ngưá»i Ä‘á»u khá»i hẳn, chàng lại càng động tính hiếu kỳ. Chàng tá»± há»i :
- “Con vượn này bị thương nặng đến thế mà trong hai ngày nó đã khá»i hoàn toàn, không còn có lấy má»™t vết sẹo là làm sao?â€.
Tuy chàng nghi hoặc rất nhiá»u nhưng không gạn há»i.
Ngày tháng trôi qua vùn vụt, thấm thoát mà đã hai tháng. Thương thế Thượng Quan Kỳ thuyên giảm Ä‘i rất nhiá»u, kinh mạch trong ngưá»i đã lưu thông được.
Má»™t đêm kia trăng sáng vằng vặc, A Liên không muốn làm kinh động chàng trong lúc chàng nghe tiêu trị thương nên từ canh hai nàng đã cùng Viên Hiếu ra khá»i nhà để Ä‘i thưởng nguyệt. Con vượn Ä‘en lá»›n thì kể từ khi Thượng Quan Kỳ Ä‘iá»u trị ná»™i thương, ít khi nó vá» nhà.
Thượng Quan Kỳ tuy nóng ruá»™t vá» nhiá»u nghi vấn, nhưng Ä‘ang trong thá»i kỳ trị thương nên không dám suy nghÄ© nhiá»u.
Chàng chuẩn bị cho bịnh tình khi khá»i hẳn, võ công khôi phục lại như xưa rồi má»›i tính đến Ä‘iá»u tra những Ä‘iá»u bí mật.
Sau khi mẹ con Viên Hiếu đi rồi, Thượng Quan Kỳ ngồi xếp bằng để chỠnghe tiếng tiêu chỉ thị. NgỠđâu đêm nay đã quá canh ba mà vẫn không thấy tiếng tiêu nổi lên, chàng cảm thấy trong dạ bồn chồn.
Trong hÆ¡n hai tháng nay, không có đêm nào mà tiếng tiêu không nổi lên đúng giá» giấc. Bất luận là trá»i mưa to gió lá»›n hay tiếng gì Ä‘i nữa cÅ©ng không át nổi tiếng tiêu. Äêm nay trá»i quang mây tạnh, trăng sáng như ban ngày, vậy thì tại sao tiếng tiêu lại không truyá»n đến đúng giá»?
Cuá»™c biến đổi bất thưá»ng này đã khiến cho Thượng Quan Kỳ rất đổi lo âu, trong đầu chàng nảy ra bao nổi nghi ngá». Chàng tá»± há»i :
- “Phải chăng quái nhân đã gặp cưá»ng địch và bị hại rồi? Hay lão hao tổn chân khí quá độ mà sinh bệnh? Hay là những giống cá»p, vượn bầu bạn vá»›i lão lưu tán Ä‘i đâu không mang thức ăn đến để lão đói khát không còn đủ sức để thổi tiêu nữa?â€.
Công phu thổi tiêu trị thương trong hai tháng nay đã đến lúc tối hậu. Nếu bá» lá»­ng Ä‘i năm ba ngày mà không trị thương thì ná»™i thương sẽ bị trở lại mà võ công cÅ©ng khôi phục được nữa, thế thì tiá»n công tận phế.
Thượng Quan Kỳ đến lúc sắp khá»i đột nhiên tiếng tiêu tận tuyệt. Phần thì lo cho chính thân mình, phần thì lại lo cho sá»± an nguy cá»§a quái nhân. Má»™t giá» xem tợ ba thu, chàng nóng ruá»™t quá không thể trấn tÄ©nh được, quát lên má»™t tiếng đứng phắt dậy Ä‘i ra ngoài cá»­a.
Chàng khắp khá»i hẳn, chỉ còn hai huyệt trá»ng yếu là “Huyá»n Cơ†và “Mệnh Môn†là chưa lưu thông được, chàng đứng phắt dậy chạy Ä‘i như thế làm các huyệt đạo bị thương sinh ra biến chứng, hai chân nhÅ©n ra, chàng ngã lăn xuống đất. Toan lồm cồm ngồi dậy thì thốt nhiên chàng cảm thấy kinh mạch ná»­a ngưá»i bị co quắp Ä‘au đớn vô cùng, mồ hôi toát ra đầm đìa.
Tuy chàng là ngưá»i nhẫn nại nhưng gân cốt co quắp, thống khổ hÆ¡n là bị roi đồng, thước sắt đánh vào, không thể chịu được.
Thốt nhiên tiếng tiêu lại nổi lên vá»i vợi, truyá»n đến nÆ¡i vừa đúng lúc.
Thượng Quan Kỳ đang lúc tinh thần vô định lại kiệt sức, bất giác nghe thấy tiếng tiêu mỗi lúc một nhanh thêm, động vào cành cây nghe rào rào, lá cây rụng xuống tới tấp.
Thượng Quan Kỳ mệt quá, đầu nhức mắt hoa rồi ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy thấy mình Ä‘ang nằm trên giưá»ng mây, Viên Hiếu và A Liên không biết đã vá» từ lúc nào Ä‘ang ngồi trên giưá»ng nét mặt lo lắng và buồn rưá»i rượi.
Mẹ con nàng thấy Thượng Quan Kỳ tỉnh dậy Ä‘á»u lá»™ vẻ vui mừng. A Liên mỉm cưá»i tá»§m tỉm há»i :
- Tướng công gặp chuyện chi vậy?
Thượng Quan Kỳ ngấm ngầm vận động khí lá»±c, co duá»—i chân tay thấy dá»… dàng, tá»±a hồ như bịnh tình giảm Ä‘i rất nhiá»u, chàng không khá»i lấy làm lạ, ngồi dậy đáp :
- Không có chuyện chi cả!
Nói xong, chàng đứng dậy Ä‘i lại mấy bước vẫn không thấy gì khác lạ. Chàng dưá»ng như nghÄ© ra Ä‘iá»u gì đưa tay lên vổ đầu mình tá»± há»i mình :
- Chẳng lẽ quái nhân cố ý làm cho ta xao xuyến? Phải chăng làm cho xao xuyến cũng là cách trị bệnh cho ta?
Mẹ con Viên Hiếu cứ nghe chàng lẩm bẩm má»™t mình mãi toan cất tiếng há»i thì thốt nhiên Thượng Quan Kỳ quát lên má»™t tiếng, vung tay lên chạy vá»t ra khá»i nhà. Nguyên Thượng Quan Kỳ ngầm vận chân khí thấy hai huyệt “Huyá»n Cơ†và “Mệnh Môn†đã lưu thông, trong lòng cả mừng quát lên má»™t tiếng rồi nhảy ra ngoài.
Thượng Quan Kỳ chạy ra khá»i nhà, cúi đầu nhìn xuống thấy cách mặt đất bên dưới khoảng chừng hai trượng bất giác nhá»§ thầm :
- “Mình bị thương vừa má»›i khá»i, giả tá»· muốn nhảy xuống mà không đỠkhí được tất nhiên sẽ bị thương lạiâ€.
Chàng bị thương má»›i khá»i, vui sướng quá độ, mất hẳn vẻ trấn tÄ©nh thưá»ng ngày nên tuy có nghÄ© đến sá»± nguy hiểm nhưng tay vẫn nắm lấy cành cây Ä‘u ra ngoài má»™t trượng, chuẩn bị đỠkhí cho từ từ rÆ¡i xuống. NgỠđâu chàng vừa đỠkhí lên, mình Ä‘ang rÆ¡i xuống lại vá»t trở lên đến bên cạnh nhà mây. Chàng chuyển mình nhảy lên má»™t cái, lại vào trong nhà.
A Liên chăm chú nhìn Thượng Quan Kỳ rồi nói :
- Xin mừng tướng công. Quí thể đã trở lại khang cưá»ng.
Thượng Quan Kỳ vui sướng khôn siết cưá»i ha hả đáp :
- HÆ¡n hai tháng trá»i ở đây đã phiá»n phu nhân nhiá»u quá, lòng xiết bao cảm kích.
A Liên đột nhiên thở dài nói :
- Bệnh tình tướng công đã khá»i hẳn, chắc là tướng công không ở lại nÆ¡i hang thẳm này nữa. Vậy để tôi làm mấy món tiá»…n hành tướng công.
Thượng Quan Kỳ Ä‘ang sắp nói lá»i cáo biệt, động tâm nói :
- Phu nhân bất tất phải vá»™i vàng. Tôi tuy đã khá»i song vẫn còn muốn ở lại đây mấy ngày để xem cảnh vật.
Chàng chợt nhá»› đến cuá»™c tranh đấu giữa hai con vượn vàng và Ä‘en và nghÄ© càng phải Ä‘iá»u tra nguyên nhân cho rõ và tìm kế cho hai bên để đồng loại khá»i tương tàn. A Liên đã Ä‘oán được ý nghÄ© cá»§a Thượng Quan Kỳ liá»n tá»§m tỉm cưá»i há»i :
- Phải chăng tướng công muốn lưu lại đây vài ngày để Ä‘iá»u tra mấy vụ hoài nghi?
Thượng Quan Kỳ thấy nàng há»i trúng tâm sá»± không khá»i ngạc nhiên liá»n đáp :
- Không dấu gì phu nhân, quả thật trong lòng tại hạ còn mấy nghi vấn chưa hiểu, muốn lưu lại đây vài ngày để Ä‘iá»u tra cho rõ.
A Liên quay lại nhìn Viên Hiếu nói :
- Tướng công có cần Ä‘iá»u chi, xin cứ sai bảo thằng nhá» này.
Thượng Quan Kỳ cưá»i nói :
- Tại hạ tưởng cuá»™c Ä‘iá»u tra này chỉ cần mình tại hạ là đủ.
A Liên tá»±a như có Ä‘iá»u gì muốn nói song lại thôi.
Thượng Quan Kỳ khoanh tay lại nói :
- Trong vòng hai ngày tại hạ sẽ trở lại đây để nhá» Viên hiá»n đệ dẫn đưá»ng.
Câu này ý chàng nói rõ cho A Liên biết là sau hai ngày chàng sẽ trở lại để đưa Viên Hiếu đi.
A Liên lại nói :
- Tiểu phụ nhất định sẽ chỠtướng công, xin tướng công đừng lỗi hẹn.
Thượng Quan Kỳ nghiêm nét mặt nói :
- Xin phu nhân cứ an lòng.
Nói xong, chàng tung mình nhảy ra khá»i nhà mây.
Thượng Quan Kỳ ngẩng đầu lên nhìn thì trá»i đã đúng ngá». Chàng nhận định phương hướng rồi Ä‘i vá» phía thạch động. NÆ¡i những con vượn vàng ở hai bên đưá»ng sắc hoa tá»±a gấm, gió thổi hiu hiu. Mấy tháng trá»i lòng luống những lo âu, nay má»›i được cảm thấy cởi mở.
Thượng Quan Kỳ Ä‘i khá»i khu rừng thưa thì tá»›i chá»— vách đá dá»±ng đứng, chàng tìm kiếm má»™t chút thì đã thấy thạch động. Hai con vượn nhá» lông vàng Ä‘ang đứng trước cá»­a, nhác thấy Thượng Quan Kỳ dưá»ng như chúng có vẻ sợ hãi chạy vào trong thạch động nấp. Nhưng chỉ má»™t lát, chúng ngấp nghé nhìn ra rồi chạy thẳng đến trước mặt chàng.
Thượng Quan Kỳ đưa tay đón chúng rồi há»i :
- Mẹ chúng mi có ở trong thạch động không?
Nhưng chàng chợt nhá»› ra chúng không hiểu tiếng ngưá»i nên ngừng lại không nói nữa.
Hai con vượn giÆ¡ tay khua chân miệng kêu “Khẹt, khẹt†loạn lên, dưá»ng như có chuyện gì quan trá»ng lắm. Thượng Quan Kỳ gắng dụng tâm để nghe mà không sao hiểu được, chàng tiếc rằng đã không dẫn A Liên Ä‘i cùng, may ra còn hiểu được chúng muốn nói gì chăng?
Chàng vừa đi vừa ngẫm nghĩ, chẳng mấy chốc đã vào đến thạch động. Bỗng nghe thấy con vượn con hú dài trong ở trong một xó tối, rồi một con vượn nhỠchạy ra.
Ba con vượn con vây quanh Thượng Quan Kỳ vừa kêu lên “Khẹt, khẹt†vừa nhảy loạn lên. Chàng cho là chúng thấy mình nên reo lên vui mừng. Nhưng nghe lâu chàng biết là không phải vì tiếng kêu ra chiá»u bi thảm tá»±a hồ tiếng khóc, khiến ngưá»i nghe cÅ©ng phải ngậm ngùi. Chàng nhìn kỹ, quả nhiên thấy con nào nước mắt cÅ©ng chảy quanh.
Äá»™t nhiên má»™t con quì xuống nắm lấy áo Thượng Quan Kỳ khóc thút thít.
Hai con kia cũng quì xuống theo, cũng nắm lấy áo chàng khóc rống lên. Tiếng khóc vô cùng bi thảm.
Thượng Quan Kỳ cảm thấy trong dạ bồn chồn, nhưng ngưá»i và thú hai loài không hiểu nhau thì làm cách nào để an á»§i chúng. Bá»—ng chàng giật mình nghÄ© thầm :
- “Mấy con vượn này Ä‘au khổ như vầy tất có duyên cá»›. Hay là mẹ nó bị sao rồi? Âu là ta thá»­ kiếm lại trong động xemâ€.
Chàng đứng dậy toan đi vào bỗng nghe vang lên những tiếng kêu thét bên ngoài sơn động. Thượng Quan Kỳ nghe rõ là tiếng Viên Hiếu, trong lòng rất đỗi hoang mang nên chạy trở ra.
Ba con vượn nhỠtựa hồ cũng nghe tiếng gầm thét nên bở vía, chúng không khóc nữa, theo sát Thượng Quan Kỳ đi ra.
Tiếng gầm thét má»—i lúc má»™t vang lên cao hÆ¡n, có lẫn tiếng cá»§a chó sói và sư tá»­, khiến ngưá»i nghe ai cÅ©ng kinh hồn.
Thượng Quan Kỳ không suy tính gì nữa, cắm đầu chạy vá» phía trước như bay. Võ công chàng đã khôi phục, chàng chạy rất nhanh, chá»›p mắt đã vào đến rừng rậm. Tiếng lá rụng ào ào lẫn vá»›i tiếng cành cây gãy răng rắc, nghe tá»±a hồ như có ngưá»i Ä‘ang đánh nhau kịch liệt. Má»™t ý nghÄ© thoáng qua đầu óc, chàng đưa tay ra hiệu cho ba con vượn đừng bước đến rồi chàng nhảy thót lên cành cây, ngồi nhìn ra xa. Quả thấy dưới gốc cây to gần ngôi nhà mây, Viên Hiếu Ä‘ang đánh nhau vá»›i má»™t con sư tá»­ cá»±c lá»›n. Hai con Ä‘ang nhảy chồm lên vồ nhau, hung mãnh rợn ngưá»i. Lá rụng, cành gãy tung bay tứ phía.
Con sư tá»­ so vá»›i con sư tá»­ Viên Hiếu đánh chết đêm trước còn có phần hung mãnh hÆ¡n. Má»—i lần nó nhảy lên, không khí rung chuyển tạo thành tiếng gió kêu veo véo. Viên Hiếu dưá»ng như không dám Ä‘em sức mạnh ra tranh đấu vá»›i nó. Y chỉ trong vào thân pháp mau lẹ, né tả tránh hữu tìm chá»— sÆ¡ hở để tấn công.
Thượng Quan Kỳ bẻ một cành cây to bằng miệng chén, dài chừng ba thước, ngầm vận chân khí từ trên cây nhảy chéo xuống sát chỗ Viên Hiếu cùng con sư tử đang đánh nhau.
Chàng quát lên một tiếng, cành cây nắm trong tay dùng làm thanh kiếm đâm mạnh vào con sư tử.
Chàng vừa má»›i khá»i ná»™i thương, chưa tin hẳn vào công lá»±c cá»§a mình, nhát phóng cá»±c kỳ mãnh liệt. Con sư tá»­ Ä‘ang lúc nhảy lên không trung để vồ lấy Viên Hiếu không đỠphòng Thượng Quan Kỳ đâm ngang. Lúc nó nghe tiếng chàng quát má»›i né tránh thì đã muá»™n, cành cây đâm trúng vào cạnh sưá»n, nó gầm lên má»™t tiếng kinh khá»§ng, từ trên không té xuống. Viên Hiếu vá»™i tiến lại, giÆ¡ hai tay lông lá ra nắm lấy con sư tá»­ quật mạnh xuống.
Con sư tá»­ sau khi bị trá»ng thương lại bị Viên Hiếu dùng toàn lá»±c quật mạnh xuống còn chịu sao ná»—i, chết ngay tức khắc không giãy giụa được cái nào.
Sau khi quật con sư tử xuống, Viên Hiếu ngửa cổ lên hú một tiếng dài, nhảy đến bên Thượng Quan Kỳ mặt lộ đầy vẻ cảm kích, y lắp bắp nói :
- Äa tạ... tướng... công... đã... giúp cháu!
Thượng Quan Kỳ vừa nghe nói giật mình nói :
- Chú nói được tiếng ngưá»i không những tiến bá»™ rất mau mà phát âm cÅ©ng khác trước nhiá»u.
Viên Hiếu dưá»ng như hiểu được lá»i khen ngợi, nó gật lia lịa mỉm cưá»i.
Thượng Quan Kỳ chợt nhá»› đến ba con vượn vàng nhá» theo mình, chàng quay đầu nhìn lại thì đã không thấy chúng đâu nữa. Chàng rất đỗi hoang mang, vẫy tay gá»i Viên Hiếu :
- Chú chạy vá» xem má má có hết kinh hãi không. Tôi Ä‘i má»™t chút rồi vá».
Nói xong, chàng chạy một mạch vỠthạch động, tìm kiếm mãi mà không thấy tung tích ba con vượn vàng đâu cả.
Thượng Quan Kỳ còn Ä‘ang hoang mang thì bất thình lình lại nghe thấy tiếng tiêu nổi lên. Từ ngày chàng bắt đầu nghe tiêu trị thương, trong hai tháng trá»i, tiếng tiêu chỉ nổi lên vào lúc ná»­a đêm để chỉ thị cách chữa trị cho chàng, chứ ban ngày tuyệt nhiên không nghe thấy bao giá», nên bây giá» chàng nghe tiếng tiêu không khá»i giật mình.
Thượng Quan Kỳ nghe thấy tiếng tiêu tá»±a hồ như gá»i tên mình cấp tốc quay trở vá». Chàng đứng tá»±a vào vách lẩm bẩm má»™t mình :
- Lão quái nhân này ở cách xa mình đến mấy dặm, không những lão dùng tiếng tiêu để chỉ bảo cho mình Ä‘iá»u trị ná»™i thương, mà còn biết trước cả thá»i kỳ khá»i bệnh. Thật là những kỳ sá»± xưa nay chưa từng nghe thấy bao giá». Nay lão đã dùng tiếng tiêu để gá»i mình, chắc là có sá»± gì khẩn cấp.
Tiếng tiêu kêu gá»i vang lên hồi lâu rồi đột nhiên ngừng bặt.
Thượng Quan Kỳ rất đỗi băn khoăn, chàng từ từ bước ra khá»i thạch động.
Mặt trá»i đã xế vá» Tây.
Thượng Quan Kỳ men theo sưá»n núi Ä‘i vá» hướng Bắc, bước cao bước thấp, không để ý nhìn nhận phương hướng. Chàng Ä‘ang Ä‘i bá»—ng thấy có má»™t luồng hÆ¡i nước lạnh như sương mù thổi vào mặt làm cho tinh thần chàng đột nhiên tỉnh táo.
Tai nghe tiếng suối chảy róc rách, mặt nhìn bốn mặt núi cao chót vót vây bá»c lấy chung quanh vùng thung lá»§ng lòng chảo. Chàng đứng trước mặt má»™t vách núi, dòng suối chảy từ trên đỉnh chảy xuống, vấp phải vách núi nước văng tung tóe vào mặt chàng.
Nước suối chảy vào má»™t cái khe nhá», nước khe nhá» này chảy xuống thung lÅ©ng. Má»™t làn sương mù trắng bay lên khắp mặt đất, ngoài ba trượng là không trông thấy cảnh vật gì nữa, vì sương mù trắng che lấp.
Thượng Quan Kỳ do dự một lát, bỗng ngửa mặt lên kêu to một tiếng. Nỗi lòng u uất theo tiếng kêu phát tiết ra ngoài. Tiếng kêu vừa dứt, hào khí phấn khởi, chàng bước nhanh vào đám mù trắng mà đi.
Thượng Quan Kỳ Ä‘i sâu vào chừng mấy trượng bá»—ng chân dẫm phải má»™t đống lùng nhùng. Trong đám sương mù, má»™t thứ cây cao chừng hai thước má»c lên.
Cây này không phải là thân thảo mà cũng không hẳn là thân mộc, một nhánh hướng thẳng lên lại có bốn cái lá khô. Chỗ kẽ lá có trái đỠtươi.
Thượng Quan Kỳ hái má»™t trái và nhận ngay ra rằng trái này giống như trái mà Viên Hiếu đã hái vá», chỉ khác ở chá»— là trái này chưa được rá»­a sạch, ngoài vá» còn dính má»™t lần bụi vàng.
Thốt nhiên chàng lại nghe tiếng cành cây khô gẫy lắc rắc. Chàng sinh nghi để ý nhìn xem thấy giữa đám mây mù, lá» má» có hai bóng Ä‘en đánh nhau. Sương mù dày đặc nhìn không rõ tướng hai bóng Ä‘en đánh nhau đó, chàng liá»n bước lại xem.
Äi đến gần bên, chàng bất giác giật mình. Nguyên hai bóng Ä‘en đó là con vượn vàng và con vượn Ä‘en Ä‘ang đánh nhau. Hai con miệng cắn tay cào, Ä‘á»u bị thương nhiá»u chá»—, máu chảy khắp mình mà vẫn không ngừng tay, dưá»ng như đây là má»™t cuá»™c đấu quyết sống chết. Hai con tranh đấu đã đến lúc quyết liệt nên Thượng Quan Kỳ đến bên mà chúng vẫn không hay biết, vẫn tiếp tục cắn mạnh, cào dữ.
Thượng Quan Kỳ vận động chân khí, dồn nội lực vào hai cánh tay gạt hai con vượn ra hai bên rồi quát to lên một tiếng :
- Dừng tay!
Hai con vượn cảm thấy trước ngá»±c có má»™t luồng sức mạnh đẩy ra, cả hai Ä‘á»u lùi lại hai bước, đồng thá»i đưa mắt nhìn Thượng Quan Kỳ rồi từ từ ngã xuống.
Nguyên hai con vượn đánh nhau đã lâu, gân cốt mệt nhoài, mình bị trá»ng thương nhưng chúng mãi nghÄ© vào cuá»™c đấu nhau chí chết nên chúng chẳng để ý gì.
Bây giỠbị Thượng Quan Kỳ đẩy ra, tinh thần mới cảm giác được thì không chống đỡ nổi nữa nên mới ngã lăn ra.
Thượng Quan Kỳ vội chạy lại nắn bóp các huyệt đạo cho hai con vượn.
Vượn tuy giống ngưá»i song kinh mạch huyệt đạo lại khác. Thượng Quan Kỳ xoa bóp mãi mà chẳng biết làm sao cho chúng hồi tỉnh được. May mà chàng có tính nhẫn nại hÆ¡n ngưá»i, xoa bóp hồi lâu nữa, hai con vượn đồng thá»i khẽ kêu lên má»™t tiếng, gắng gượng đứng dậy. Rồi không quay đầu nhìn lại, tranh nhau bon bon chạy Ä‘i.
Thượng Quan Kỳ rất lấy làm lạ, tá»± há»i :
- “Phải chăng hai con vượn này lại Ä‘em nhau Ä‘i đến chá»— khác đánh nhau đến kỳ chết má»›i thôi?â€.
NghÄ© vậy chàng liá»n Ä‘i theo chúng.
Dưới đất má»™t làn mù trắng bay là là, càng Ä‘i vá» phía trước ẩm độ càng lên cao, sương mù càng thêm dày đặc, hÆ¡i nước bốc lên mặt như mưa, quần áo ướt hết, lòng chàng không khá»i sinh nghi. Hai con vượn tất tả tranh nhau Ä‘i trước, khiến chàng không còn thá»i giá» suy nghÄ© rồi quên cả nguy hiểm.
Khu đất lòng chảo này chỉ rá»™ng chừng hai mẫu, hai con vượn bị trá»ng thương Ä‘i không nhanh lắm mà chỉ trong khoảnh khắc đã đến bên chân núi bích lập.
Thượng Quan Kỳ bá»—ng nghe “ùm†má»™t tiếng, thì ra cả hai con vượn Ä‘á»u nhảy xuống nước. Chàng cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy sương mù trắng cuồn cuá»™n bốc lên. Nếu hai con vượn không lá»™i bì bõm thì chàng cÅ©ng không nhận ra đó là má»™t dòng suối.
Thượng Quan Kỳ không nhìn thấy hai con vượn đâu, chàng liá»n xuống nước bÆ¡i theo tiếng bÆ¡i bì bõm cá»§a hai con Ä‘ang bÆ¡i phía trước. Tuy chàng có khinh công siêu việt nhưng không dám dùng đến. Suối nước này có chá»— rất sâu, chàng lá»™i ngập đầu thấy nước ấm, nhưng không có thì giỠđể tắm, chàng bước liá»n theo sau hai con vật.
Thốt nhiên không thấy chúng đâu nữa, vì dòng suối này chá»— sâu chỉ rá»™ng chừng ba thước. Hai con vật đã sang bá» bên kia. Chàng qua bá» suối thá»§ng thỉnh tiến vá» phía trước không biết đâu mà kiếm chúng nữa. Äi được chừng mưá»i lăm, mưá»i sáu bước đã đến chân núi. Sương mù vẫn dày đặc chàng phải lần vào vách đá mà Ä‘i. Thốt nhiên chân bước xuống thấp cả ngưá»i lá»t vào đưá»ng hầm, văng vẳng có tiếng vượn kêu từ phía mé bên vá»ng lại.
Trong hầm mù thưa và có thể trông xa được hÆ¡n má»™t trượng. ÄÆ°á»ng hầm sâu chừng bốn thước, rá»™ng Ä‘i lá»t được hai ngưá»i. Thượng Quan Kỳ lấy làm lạ nghÄ© thầm :
- “Ngoài khu đất lòng chảo mù đặc như thế mà sao dưới đầy hang, mù lại ít Ä‘i, trái vá»›i luật tá»± nhiênâ€....
Trong lúc nghi hoặc chàng cảm thấy rét run, bây giá» chàng má»›i hiểu rằng “mù bị khí lạnh làm tan Ä‘iâ€. Chàng cuối nhìn xuống thấy toàn đá trứng ngá»—ng trắng như tuyết, cÅ©ng giống như những hòn đá ngoài vá»±c thẳm lúc chàng má»›i rá»›t xuống.
Tiếng vượn kêu má»—i lúc má»™t xa, chàng hấp tấp Ä‘uổi theo, may mà trong hang động không có mù bao phá»§, hÆ¡n nữa Thượng Quan Kỳ cÅ©ng rất tinh mắt nhìn cảnh vật được rõ ràng. Äuổi má»™t lúc chàng đã trông rõ sau lưng cá»§a hai con vượn.
Hai con vượn vẫn đang cắn xé nhau, máu chảy đầm đìa. Thượng Quan Kỳ chạy đến nơi đưa tay giữ con đen lại. Con vượn vàng thấy con vượn đen bị giữ, chạy tuột vào hang động.
Con vượn đen thấy con vượn vàng chạy rồi, nó cựa mạnh để đuổi theo.
Nhưng Thượng Quan Kỳ giữ chặt quá nó không sao cựa được. Nó tức quá cắn vào tay chàng, chàng đành buông tay ra nghĩ thầm :
- “Hai con vượn này bị thương nặng đến thế mà còn chưa chịu thôi, tức là có mối thù gì ghê gá»›m lắm. Chi bằng mình để chúng Ä‘uổi nhau rồi mình dò theo tìm ra manh mốiâ€.
Con vượn Ä‘en tung mình Ä‘uổi theo con vượn vàng, chuyển qua hai khúc quanh thì đưá»ng hầm đột nhiên thấp xuống. Con vượn vàng không nhìn thấy đâu nữa, Thượng Quan Kỳ thấy con vượn Ä‘en nằm mình xuống trưá»n Ä‘i.
Thượng Quan Kỳ cũng bắt chước con vượn đen nằm sát xuống bò đi.
Con vượn Ä‘en bò rất mau, nó chẳng kể gì vết thương. Chui đến đâu, đưá»ng huyệt đạo nhuá»™m máu đỠtươi đến đó. Thượng Quan Kỳ do dá»± má»™t lúc rồi cÅ©ng bò vào đưá»ng huyệt đạo thì thấy khí lạnh ghê ngưá»i. Äi chừng ba bốn trượng thì hết đưá»ng hầm. Bên tai chàng nghe tiếng vượn kêu rất thê thảm. Ra khá»i đưá»ng hầm đã đến má»™t khu thạch thất vuông má»—i chiá»u chừng ba trượng. Ở giữa có má»™t cái giếng vuông vắn chừng ba thước. Nước trên đỉnh núi chảy vào trong giếng này.
Giếng sâu không đầy ba thước, nước trong trông rõ thấy đáy. Äáy giếng có ba con cá Ä‘uôi vàng vảy đỠdài chừng hÆ¡n thước. Chung quanh giếng có nhiá»u lổ nhá», nước giếng đầy quá thì theo những lổ nhá» này thoát ra ngoài.
Hai con vượn đánh nhau bị thương máu me đầm đìa, Thượng Quan Kỳ chạy lại vươn hai tay ra nắm lấy má»—i tay giữ lấy má»™t con. Hai con vượn Ä‘á»u đã mệt nhoài, đưa mắt nhìn Thượng Quan Kỳ rồi nhắm lại. Chàng vừa buông tay, chúng kiệt lá»±c ngã lăn ra.
Chàng cúi xuống ôm con vượn vàng chạy đến thạch thất đặt xuống, lấy tay nhẹ nhàng thoa bóp khắp mình cho nó. Tuy chàng rất cẩn thận nhưng tay vẫn vấy đầy máu vì nó bị thương nhiá»u chá»— quá. Hồi lâu con vượn vàng tỉnh lại, mở mắt nhìn Thượng Quan Kỳ má»™t cái rồi nhắm lại tiếp.
Thượng Quan Kỳ thấy nó tỉnh lại rồi chạy đến con vượn đen nắn bóp một lúc. Con này tỉnh lại nhìn Thượng Quan Kỳ rồi cũng nhắm mắt lại ngay.
Sau khi hai con đã tỉnh lại, Thượng Quan Kỳ bèn ra ngồi bên bá» giếng nhìn xuống đáy. Khí lạnh trong giếng bốc lên dàn dụa, nhưng lạ thay, hÆ¡i lạnh lại không làm cho ngưá»i cảm thấy nhức xương cốt.
Ba con cá vàng vẫn nằm phục chỗ cũ, tựa hồ như không hỠnhúc nhích.
Chàng đang lấy làm lạ thì đột nhiên chàng thấy hai bên mang nó chuyển động, rồi miệng nó phun ra một thứ bột trắng. Trừ miệng và mang là hơi động đậy còn cả thân mình vẫn không nhúc nhích.
Thượng Quan Kỳ định thò tay xuống nước kinh động ba con cá, không ngá» tay vừa chạm vào mặt nước, má»™t luồng khí lạnh xông lên lận đầu óc, có Ä‘iá»u khí lạnh này không làm cho chàng khó chịu. Tuy nước động sóng gợn mà ba con cá vẫn nằm yên. Thượng Quan Kỳ lấy làm lạ, toan đưa tay xuống làm động nước nữa thì bá»—ng nghe tiếng chân bước tá»›i, thì ra là con vượn vàng Ä‘ang chệnh choạng bước đến. Khi đến bên giếng, nó không do dá»± chút nào, tung mình nhảy ngay xuống.
Chớp mắt, nước giếng đang trong trẻo chợt biến thành một màu hồng dơ bẩn.
Thượng Quan Kỳ lại càng nghi hoặc, nghĩ thầm :
- “Giếng nước lạnh thế này ngay ngưá»i không bị thương khi ngâm xuống còn không chịu ná»—i, thế mà con vượn này mình đầy thương tích, nước lạnh thấm vào tất lạnh thấu xương, Ä‘au buốt vô cùng, sau không thấy nó có vẻ gì Ä‘au đớn thế?â€.
Con vượn vàng sau khi đã tắm rá»­a sạch sẽ, kỳ cá» hết vết máu lại bước lên bá», giương hai mắt nhìn Thượng Quan Kỳ rồi ngồi tá»±a vào vách đá. Thượng Quan Kỳ nhìn xuống giếng thấy bao nhiêu bá»t nước nổi lên trên mặt nước theo những lổ nhá» chung quanh chảy hết ra ngoài. Chỉ trong khoảnh khắc, nước giếng lại trở lại trong veo. Chàng không hiểu tại sao mà nước lại sạch nhanh thế? Chàng nhìn lại xuống đáy giếng thì thấy ba con cá nằm phục dưới đáy phùng mang há miệng tiết chất bá»t trắng ra không ngá»›t. Bá»t trắng này chuyển động rất mạnh, quyện lấy tất cả chất huyết dÆ¡ bẩn đẩy ra các lổ chung quanh giếng. Sau khi đẩy hết nước dÆ¡ rồi, ba con quái ngư ngậm miệng trở lại như trước. Có Ä‘iá»u làm cho Thượng Quan Kỳ vẫn chưa hiểu là lúc con vượn vàng xuống tắm rá»­a, ba con quái ngư vẫn nằm im chá»— đó chứ không nhúc nhích.
Chàng lại nhìn con vượn vàng, thì thấy bao nhiêu vết thương trên mình nó đã kín miệng, lên da non. Bấy giỠchàng đã tỉnh ngộ nghĩ thầm :
- “Má»—i khi hai con vượn đánh nhau bị thương, chúng Ä‘á»u vào giếng này tắm rá»­a, nên vết thương má»›i lành mau như thếâ€.
Chàng trở lại ôm con vượn đen từ từ đặt nó xuống giếng. Con vượn đen bị thương nặng hơn, toàn thân khó bỠcử động, chỉ còn hơi thở phập phồng, thế mà vừa bỠnó xuống giếng lập tức nó tỉnh lại ngay, lắc đầu mấy cái, đầm mình xuống nước. Chỉ trong khoảnh khắc, nó leo lên bỠtựa vào vách đá ngồi nghỉ.
Thượng Quan Kỳ lẩm bẩm :
- Nước giếng này đã có công hiệu hồi sinh, má»c da cho những con vật bị thương. Ba con quái ngư lại có khả năng gạn đục khÆ¡i trong cho nước giếng.
Thốt nhiên con vượn vàng hú lên một tiếng, chạy lại nắm áo Thượng Quan Kỳ kéo đi vòng quanh giếng rồi dắt chàng theo một lối đi khác ở vách núi.
Con vượn Ä‘en tuy vết thương chưa hoàn toàn khá»i hẳn nhưng thấy con vượn vàng kéo Thượng Quan Kỳ Ä‘i vào má»™t lối khác nó lật đật chạy theo.
Thượng Quan Kỳ sợ chúng lại đánh nhau nên liá»n đứng vào giữa hai con để ngăn cách chúng ra.
Bỗng thấy con vượn đen hú lên một tiếng, lắc đầu quầy quậy. Thượng Quan Kỳ tuy không hiểu nó muốn nói gì nhưng nghe thanh âm chàng biết là nó không có ác ý.
Hai con vượn má»™t trước má»™t sau, Thượng Quan Kỳ ở giữa, Ä‘i tá»›i má»™t góc núi, con vượn vàng đưa tay đẩy mạnh vào má»™t phiến đá., song dưá»ng như khí lá»±c cá»§a nó chưa hoàn toàn hồi phục nên đẩy hai lần mà phiến đá vẫn không nhúc nhích.
Thượng Quan Kỳ ngầm vận nội lực vào hai tay đẩy mạnh phiến đá một cái.
Hai tiếng kịch kịch vang lên, phiến đá đã mở ra.

hết: Hồi 12, xem tiếp: Hồi 13
Tài sản của danangcity

  #13  
Old 16-06-2008, 06:33 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 13

Lưỡi đao rùng rợn


Phiến đá này nguyên là cá»­a động. Cá»­a động vừa mở, má»™t luồng hÆ¡i lạnh xông ra. Thật là má»™t cái lạnh khôn tả khiến cho ngưá»i đầy ná»™i lá»±c như Thượng Quan Kỳ mà cÅ©ng phải rét rung.
Con vượn vàng dẫn lá»™ thấy cá»­a động mở ra liá»n Ä‘i vào trước. Thượng Quan Kỳ hãy còn do dá»±, thấy con vượn Ä‘en Ä‘i lướt qua bên mình lên trước để theo sát con vượn vàng, chàng không do dá»± được nữa liá»n lập tức Ä‘i theo.
Con đưá»ng khe động này lạnh lẽo vô cùng, nhưng được cái bằng phẳng. Hai con vượn Ä‘i rất nhanh, Thượng Quan Kỳ chỉ theo tiếng chân cá»§a chúng mà bước theo.
Äi được chừng ba mươi trượng thì đến má»™t chá»— hang sâu vào thẳng thạch động, chá»— này đột nhiên đổi thành má»™t khúc quanh. Thượng Quan Kỳ chợt thấy ánh sáng trong như ngá»c từ phía trên chiếu xuống. Hai con vượn đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn chàng.
Má»™t mùi thuốc nồng nặc xông vào mÅ©i Thượng Quan Kỳ, chàng rất lấy làm kỳ tá»± há»i :
- “Tại sao hai con vượn Ä‘i đến đây lại dừng lại không Ä‘i nữa? Trong chá»— hang động tối tăm này tại sao lại có mùi thuốc?â€.
Chàng vừa nghĩ vừa đi không dừng bước, lướt qua hai con vượn đi lên trước.
Mùi thuốc má»™t lúc má»™t nặng thêm, lối Ä‘i lại tá»›i má»™t khúc quanh. Qua mấy khúc quanh nữa thì đến má»™t khu đất rá»™ng rãi hÆ¡n, Thượng Quan Kỳ thấy trên mấy hòn đá trong như thá»§y tinh chiếu ánh sáng ra có đặt má»™t cái nồi đất, bên dưới có tro tàn. Trong nồi đất vẫn còn lại má»™t chút cao, mùi thuốc nồng nàn này phát ra từ nồi thuốc này. Chá»— này là đưá»ng cùng, bốn phía Ä‘á»u là vách núi trong như ngá»c phản chiếu ra má»™t thứ ánh sáng huyá»n ảo có thể trông rõ má»i vật nÆ¡i đây.
Hai con vượn vẫn theo sát Thượng Quan Kỳ. Từ lúc chúng vào trong mật thất này thì những ý niệm thù hằn dưá»ng như tiêu tan hết. Trên mặt cả hai con Ä‘á»u lá»™ vẻ Ä‘au thương, chúng lặng lẽ đứng tá»±a vào vách đá.
Thượng Quan Kỳ nhìn kỹ cảnh vật bốn phía, thốt nhiên nhìn vào góc nhà đá thấy có một kẽ hở. Chàng động tính hiếu kỳ rảo bước tới gần xem.
Hai con vượn đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng rồi thủng thỉnh đi theo chàng.
Thượng Quan Kỳ quay đầu lại nhìn hai con vật thì thấy bốn con mắt tròn xoe đang giương mắt nhìn chàng, vẻ mặt lộ vẻ kỳ dị. Một mặt chàng để ý đỠphòng, một mặt từ từ tiến vỠphía trước.
Äi đến chá»— góc, quả nhiên thấy có má»™t phiến đá rá»i. Chàng dùng sức đẩy mạnh ra thì quả đó chính là cá»­a má»™t thạch động.
Thượng Quan Kỳ ló đầu vào xem thì bất giác cả sợ. Tuy chàng là ngưá»i võ công xuất chúng, đởm lượt hÆ¡n ngưá»i mà không khá»i giật mình lùi lại mấy bước.
Trong lúc hoang mang, tay chàng đè lên phiến đá cửa động, nó lập tức đóng lại.
Nguyên cá»­a động này cả hai bên Ä‘á»u có thể xê dịch được. Lúc chàng hoảng sợ, tay đẩy mạnh vào mé bên kia phiến đá nên nó đóng lại như cÅ©.
Hai con vượn vẫn theo sát Thượng Quan Kỳ không rá»i ná»­a bước. Lúc chàng kinh hãi lùi lại, vá»™i vã quá nên dẫm phải chân con vượn vàng. Con vượn Ä‘au quá kêu lên má»™t tiếng thê thảm vang dá»™i cả tòa thạch thất.
Thượng Quan Kỳ lùi lại bốn, năm bước đứng im hồi lâu tinh thần mới dần bình tĩnh lại. Chàng lẩm bẩm :
- “Trong tòa nhà thạch thất này có hai xác ngưá»i không biết chết đã cách bao nhiêu năm? Hai con vượn này tại sao lại tìm ra chá»— này?â€.
Chàng quay đầu lại nhìn hai con vượn thì thấy chúng ngồi quay mặt vào vách, đầu cúi xuống sát đất, hai mắt nhìn chăm chăm vào vách.
Một ý nghĩ thoáng qua đầu óc, chàng thầm nghĩ :
- “Phải chăng hai ngưá»i này có liên quan đến hai con vượn?â€.
Trầm ngâm một chút, chàng từ từ đi lại gần vách đá.
Lần này chàng đã có kinh nghiệm, vận nội lực từ từ đẩy phiến đá nhích đi.
Chàng nhìn kỹ thấy má»™t ngưá»i mặc áo đại hồng, tóc dài rÅ© xuống vai đứng mặt quay vào vách, trên lưng còn cắm má»™t thanh kim Ä‘ao, má»™t cánh tay đầy lông, cánh tay này cÅ©ng khô kiệt.
Thượng Quan Kỳ nhìn theo cánh tay lên thấy má»™t ngưá»i cao lá»›n mặc áo bào xanh cÅ©ng quay mặt vào tưá»ng nhưng hÆ¡i nghiêng vá» phía hữu, tay cầm kim Ä‘ao đâm vào lưng ngưá»i mặc áo đại hồng.
Hai ngưá»i cùng quay mặt vào vách đá nên không nhìn rõ mặt. Bốn bức tưá»ng vách đá đẹp như ngá»c chiếu ánh sáng ra, cảnh vật trông càng huyá»n ảo.
Y phục hai ngưá»i còn tươi đẹp như má»›i, do má»™t thứ lụa đặc biệt chế ra.
Thượng Quan Kỳ rảo bước vào trong thạch thất, hai con vượn cÅ©ng Ä‘i theo chàng. Lúc này Thượng Quan Kỳ đã hoàn toàn bình tÄ©nh, để ý nhìn kỹ cảnh vật chung quanh. Hai xác ngưá»i này da khô, thịt nứt, chết đã lâu nên không sao tìm hiểu được.
Ngưá»i đại hán mặc áo xanh tay trái giÆ¡ thẳng lên, tay phải cầm kim Ä‘ao chỉ vào lưng ngưá»i mặc áo đại hồng cho thân ngưá»i khá»i ngã xuống.
Ngưá»i mặc áo đại hồng thân thể nhá» bé, má»›i nhìn cÅ©ng biết ngay đây là má»™t ngưá»i đàn bà.
Thanh kim đao sáng rực hòa lẫn với ánh sáng của vách đá chiếu vào long lanh, ngoạn mục.
Nhìn hồi lâu, Thượng Quan Kỳ Ä‘oán là hai ngưá»i này ở nÆ¡i đây, rồi không biết tại sao lại tàn sát lẫn nhau. Dưá»ng như đại hán áo xanh bị trá»ng thương trước, rồi nhân lúc ngưá»i đàn bà không kịp đỠphòng mà đâm thẳng vào lưng. Chàng nhìn xuống trước mặt nÆ¡i đại hán đứng thì quả nhiên có má»™t vÅ©ng máu khô. Cứ xét theo vị trí cá»§a vÅ©ng máu mà Ä‘oán thì tá»±a hồ như máu ở trong miệng phun ra.
Thượng Quan Kỳ nhìn lên thì thấy miệng đại hán hé mở, hàm răng còn lá» má» nhe ra trông mà phát khiếp. Thượng Quan Kỳ Ä‘oán là đại hán áo xanh và nữ lang áo đỠquyết không phải là tìm đến nhau báo thù mà cÅ©ng không phải là ngưá»i xa lạ, nếu không phải là vợ chồng thì cÅ©ng là anh em. Nhưng rồi chàng lại tá»± há»i :
- “Hai ngưá»i trừ phi vợ chồng tức anh em thì tại sao lại tàn sát nhau? Nhất là ở giữa nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc không có vết chân ngưá»i này thì há» phải cần có bầu bạn vá»›i nhau, sao tại tàn sát lẫn nhau như thế?â€.
Thượng Quan Kỳ xem xét cảnh vật chung quanh tuyệt không thấy gì có thể giúp chàng khám phá ra bí mật này. Chàng quay đầu lại nhìn hai con vượn, thấy con vượn vàng Ä‘ang phục lạy dưới chân xác nữ nhân áo Ä‘á», còn con vượn Ä‘en thì phục lạy dưới chân xác đại hán áo xanh, con nào cÅ©ng nước mắt đầm đìa. Bấy giá» Thượng quan Kỳ má»›i hiểu rõ nguyên nhân tại sao hai con vượn cứ đánh nhau hoài.
Chàng lẩm bẩm :
- “Phải rồi! Hai con vượn này Ä‘á»u có chá»§. Mặt chúng nhìn thấy chá»§ nhân tàn sát lẫn nhau rồi đâm ra thù nhau. Mối thù này vÄ©nh viá»…n không bao giá» gỡ được nữaâ€.
Chàng đem lòng thương chúng vì có dạ trung thành với chủ nhân.
Thượng Quan Kỳ từ từ bước lại gần xác nữ lang áo Ä‘á», mặt nàng dán chặt vào vách đá không nhìn rõ tướng mạo chút nào. Chàng đưa tay sá» vào áo cá»§a nữ nhân, bá»—ng nghe tiếng vượn rú lên rồi nhảy tá»›i.
Thượng Quan Kỳ vá»™i né sang bên, chàng thấy con vượn vàng mắt đầy ngấn lệ đứng chắn trước thi thể cá»§a nữ lang thì lẩm nhẩm gật đầu tá»± há»i :
- “Không hiểu ngưá»i này chết đã bao năm mà con vượn vàng thá»§y chung vẫn bênh vá»±c chá»§ nhân? Phải chăng lòng trung thành vá»›i chá»§ cá»§a con vật còn hÆ¡n cả loài ngưá»i?â€.
Bất giác chàng đưa mắt nhìn sang xác áo xanh, con vượn đen cũng đang đứng chắn phía trước của thi thể đại hán.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Nếu mình muốn Ä‘iá»u tra rõ hai xác chết này thì trước hết phải chế phục hai con vượn. Chế phục chúng bằng võ công thì không khó khăn gì, nhưng e rằng chúng tưởng lầm là mình muốn lấy Ä‘i di vật cá»§a chá»§ chúng là Ä‘iá»u mình không muốnâ€.
Thượng Quan Kỳ chưa biết phải làm thế nào thì hai con vượn đang đứng bảo hộ xác chủ nhân đang trừng mắt nhìn nhau đột nhiên hú lên một tiếng rồi nhảy xổ vào cắn xé nhau kịch liệt.
Thượng Quan Kỳ toan bước lại kéo chúng ra nhưng chàng lại nghĩ thầm :
- “Ngoài kia đã có giếng nước, giả tá»· hai con đánh nhau bị thương thì mình sẽ Ä‘em chúng Ä‘i tắm rá»­a là sẽ khá»i. Mình chỉ có má»™t cách duy nhất là đưa chúng ra khá»i thạch thất này để chúng đánh nhau ngoài đó, rồi thừa cÆ¡ trở vào Ä‘iá»u tra lai lịch cá»§a hai xác chết này. Kể ra cách này có hÆ¡i không nhân đạo nhưng không còn có cách nào trá»n vẹn hÆ¡nâ€.
NghÄ© xong, chàng nhảy qua hai con vượn ra mở cá»­a, quả nhiên hai con vượn Ä‘i theo ra. Chàng dẫn dụ hai con vượn ra khá»i thạch thất cho chúng đánh nhau thật hăng không để ý gì đến mình nữa rồi má»›i trở vào thạch thất đóng cá»­a lại, chắp hai tay váy lạy hai xác chết khấn :
- Vãn bối là Thượng Quan Kỳ, sỡ dÄ© phải dá»i di thể hai vị tiá»n bối Ä‘i chá»— khác để tiện việc Ä‘iá»u tra thân thế cá»§a hai vị.
Khấn xong, chàng lẹ làng nhấc thi thể đại hán xuống một cách rất dễ dàng, không tổn hơi sức chút nào.
Thi thể này tuy được khí lạnh khác thưá»ng giữ cho khá»i thối nát nhưng xác chết đã quá lâu ngày nên khô queo. Vừa động vào thi thể thì thanh Ä‘ao đã rÆ¡i xuống đất “Binh†má»™t tiếng.
Thi thể nữ lang áo đỠsở dĩ đứng yên được là nhỠcó thanh đao chỉ vào sau lưng. Thanh đao rớt xuống rồi thì xác của nữ lang cũng ngã xuống theo.
Thượng Quan Kỳ mắt nhanh tay lẹ, tay trái chàng giữ xác đại hán áo xanh, tay phải đưa vội ra đỡ được xác nữ lang áo đỠrồi từ từ đặt cả xuống đất.
Chàng xem xét thật kỹ. Tuy hai xác này đầu tóc còn nguyên nhưng tướng mạo không nhận được nữa. Chàng sá» vào y phục thấy vẫn còn nguyên như má»›i trong lòng rất lấy làm lạ kỳ, nghÄ© bụng nếu muốn tìm ra lai lịch không lục tìm trong ngưá»i không được.
Chàng cầm thanh Ä‘ao lên xem, thanh kim Ä‘ao này dài chừng má»™t thước tám tấc, ánh vàng chói lá»i, cả chuôi lẫn lưỡi Ä‘á»u màu vàng. Sống Ä‘ao rất dày và lưỡi rất bén. Chàng để thanh kim Ä‘ao sang bên, chăm chú nhìn xác đại hán áo xanh.
Ngưá»i này thân thể khôi vÄ©, tuy da thịt đã khô nhưng vẫn còn cao lá»›n hÆ¡n Thượng Quan Kỳ nhiá»u. Chàng từ từ cởi áo ra thấy có má»™t túi Ä‘eo bằng da màu Ä‘en dắt ở sau lưng. Ngoài túi Ä‘eo ra không còn thấy gì nữa. Túi Ä‘eo buá»™c bằng má»™t thứ dây rất bá»n. Chàng phải lấy Ä‘ao chặt không dám giật mạnh sợ làm gãy tan xác chết.
Thượng Quan Kỳ xem má»™t lúc rồi từ từ đặt xuống quay sang thi thể nữ lang áo Ä‘á».
Chàng toan cởi áo xác chết ra nhưng lại nghĩ thầm :
- “Dù đây chỉ là má»™t tá»­ thi nhưng đối vá»›i má»™t nữ lang mình không tiện cởi áo để lá»™ thân thể nàngâ€.
Chàng đành chịu thôi, không cởi áo nữ lang áo Ä‘á».
Tiếng hú lại vang lên, hai con vượn đang đánh nhau đến hồi kịch liệt.
Thượng Quan Kỳ ngần ngừ má»™t lúc rồi toan quay mình trở ra, chợt thấy cái túi phồng phồng trên mình nữ lang. Tuy chàng là ngưá»i quân tá»­ quang minh lá»—i lạc nhưng không sao đè ná»—i tính hiếu kỳ. Chàng bèn quay đầu Ä‘i không nhìn vào nữ lang, thò tay vào thi thể nàng lấy ra má»™t cái túi Ä‘an bằng chỉ vàng.
Cái túi này vuông vắn, mỗi bỠchừng tám tấc, trong túi không biết đựng gì mà phồng lên. Chàng tìm mãi mà không thấy miệng túi đâu, trong lòng lấy làm lạ nghĩ thầm :
- “Chẳng lẽ nàng bá» vật vào túi rồi khâu lại?â€.
Chàng lấy tay nắn thì thấy có chỗ rắn. Những sợi chỉ khâu túi có màu vàng ánh lóng lánh, trông rất đẹp mắt.
Thượng Quan Kỳ xem ngắm hồi lâu, không muốn xé nát cái túi xinh xắn song không sao dằn lòng được, vận ná»™i lá»±c vào tay để xé cái túi, nhưng xé không rách. Chàng vận thêm kình lá»±c vào ngón tay cấu xé mà cái túi vẫn trÆ¡ ra không sây sút mảy may. Chàng tá»± há»i :
- “Mình đã dùng đến bảy phần công lá»±c mà cái túi bé nhá» này vẫn không suy chuyển chút nào. Dù có bằng dây thép không đứt được thì cÅ©ng phải có dấu vết, nhưng cái túi này không hiểu làm bằng gì mà bá»n như vậy?â€.
Chàng nhìn cái túi thở dài một tiếng rồi từ từ đặt cái túi xuống bên thi thể nữ lang.
Chàng thấy ánh vàng trên cái túi giống như ánh vàng trên áo nàng thì nghĩ thầm :
- “Chắc áo nàng cÅ©ng làm bằng cùng má»™t thứ vật liệu vá»›i cái túi kiaâ€.
Nghĩ vậy chàng đưa tay giật mạnh một góc áo đại hồng, quả nhiên cái áo cũng đan như vậy, xé không rách.
Sau cùng, Thượng Quan Kỳ má»›i vỡ lẽ ra rằng: từ cái túi, cái áo cá»§a nữ lang đến y phục cá»§a đại hán Ä‘á»u là những vật rất quí, nên trải qua đã bao nhiêu năm mà những thứ đó vẫn chiếu hào quang tươi đẹp như má»›i không suy suyển chút nào.
Bá»—ng má»™t ý nghÄ© khác xuyên qua đầu óc chàng: Cái áo nữ lang dai bá»n như vậy thì sao lưỡi Ä‘ao kia lại có thể đâm lá»§ng được?. Äoạn chàng cầm kim Ä‘ao lên xem kỹ lại thì thấy chuôi Ä‘ao có viết tám chữ “Kinh Hồn Chi Äao, Vô Kiên Bất Tồi†(Lưỡi Ä‘ao kinh hồn chém vào chất bá»n cứng má»›i đứt). Những chữ này viết rất nhá», không để ý kỹ sẽ không nhìn thấy.
Thượng Quan Kỳ cầm đao lên khẽ chém vào tảng đá, quả nhiên lưỡi đao ngập sâu vào tảng đá đến ba, bốn tấc, chẳng khác chi chém vào cành cây mục vậy.
Chàng cả kinh nghĩ thầm :
- “Lưỡi Ä‘ao này sắc bén ghê hồn, mình chỉ chém nhẹ vào tảng đá mà lưỡi Ä‘ao đã ngập sâu như thếâ€.
Thượng Quan Kỳ lại nhìn vào áo nữ lang, quả nhiên sau lưng bị rách má»™t đưá»ng dài đến hai tấc. Chàng lại đặt cái túi xuống định lấy kim Ä‘ao chém nhưng lại thôi vì chàng nghÄ© rằng mình lấy lưỡi Ä‘ao chém thì thế nào túi cÅ©ng đứt, nhưng làm thế là xem trá»™m Ä‘iá»u bí mật cá»§a ngưá»i khác. Nữ lang này tuy đã chết song cái túi này vẫn là vật sở hữu cá»§a nàng. NghÄ© vậy nên chàng lại đặt cái túi vào lại bên thi thể.
Thượng Quan Kỳ chú ý lắng tai nghe thì không nghe thấy tiếng hai con vượn kêu nữa. Chàng đặt đao xuống, mở cửa thạch động thì đã thấy chúng mình đầy những máu nằm chết giấc bên cạnh giếng nước. Chàng thở dài đến bên chúng đưa tay lên mũi thì thấy hơi thở chúng rất yếu ớt. Chàng trầm tư một chút rồi xách con vượn đen bỠxuống giếng.
Bị nước lạnh khích động, con vượn đen tỉnh lại. Nằm trong giếng nước tắm rửa các vết thương rồi lại leo lên bỠnhìn Thượng Quan Kỳ một cái, khẽ kêu lên vài tiếng rồi lắc đầu bỠđi.
Con vượn đen đi rồi, Thượng Quan Kỳ mới bỠcon vượn vàng xuống giếng.
Con vượn vàng hồi tỉnh lại, tắm rửa xong cũng nhìn Thượng Quan Kỳ một cái rồi cũng lại bỠđi.
Thượng Quan Kỳ theo con vượn vàng ra khá»i thạch động, trong lòng đã định sẵn chú ý: Nếu chúng còn đánh nhau nữa thì chàng sẽ tìm cách chế phục chúng.
Ra khá»i thạch động, sương mù dày đặc. Con vượn vàng đã thuá»™c đưá»ng lối, ra khá»i dòng suối rồi dấn thân vào dòng sương mù trắng dày đặc mà Ä‘i. Thượng Quan Kỳ theo sát nó ra khá»i thung lÅ©ng lòng chảo mù trắng má» mịt.
Ba con vượn nhỠđã chỠở cửa động, thấy con vượn vàng lớn cùng Thượng Quan Kỳ trở lại chúng mừng rỡ rồi nhìn chàng kêu lên ba tiếng rồi hộ vệ cho con vượn lớn đi vào động.
Bốn con vượn đi khuất chàng mới quay mình trở vỠngôi nhà mây.
A Liên đã nướng thịt hươu chá» chàng, thấy Thượng Quan Kỳ thì trong lòng vui sướng vô cùng, cưá»i há»i :
- Tướng công đã khá»i ná»™i thương, vậy bao giá» má»›i khởi hành? Tôi đã bảo cháu Hiếu thì nó có ý nguyện theo tướng công đó.
Thượng Quan Kỳ vừa ăn thịt hươu vừa đáp :
- Tôi định Ä‘i ngay bây giá», nhưng có má»™t Ä‘iá»u tôi chưa yên lòng xin phu nhân giúp cho.
A Liên nói :
- Tướng công có Ä‘iá»u chi cứ nói! Tiểu phụ xin hết sức.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Xin phu nhân đừng để cho vượn phu đánh nhau với con vượn vàng nữa.
A Liên trầm ngâm một lúc rồi bỗng nhỠnước mắt nói :
- Xin tướng công yên lòng mà đi! Tiểu phụ xin vì việc này dằn lòng sống thêm ít lâu nữa để hoàn thành tâm nguyện của tướng công.
Nói xong nước mắt như mưa. Thượng Quan Kỳ nghe nàng nói luống những ngậm ngùi, nghĩ thầm :
- “Sỡ dÄ© nàng ân cần muốn giao Viên Hiếu cho ta là nàng đã có ý muốn tá»± vẫn. CÅ©ng may mà mình dặn nàng câu đó, nàng má»›i thổ lá»™ raâ€.
Thượng Quan Kỳ bèn nghiêm nét mặt nói :
- Việc này tại hạ xin ký thác lại cho phu nhân. Tuy ra khá»i hang thẳm này nhưng có thể tại hạ còn lưu lại quanh vùng này má»™t thá»i gian nữa. Lúc nào rảnh tại hạ sẽ cùng Viên Hiếu vá» thăm phu nhân.
A Liên gượng cưá»i nói :
- Tiểu phụ đã hy sinh làm vợ giống thú không muốn nhìn thấy ai nữa. Tướng công trở lại thăm tôi đi nữa cũng không quan hệ gì. Nếu có trở lại thăm tôi thì chỉ nên đi một mình thôi...
Thượng Quan Kỳ nói :
- Tại hạ xin ghi nhá»› lá»i phu nhân và bây giá» xin cáo biệt.
A Liên nói :
- Xin tướng công hãy chá» má»™t chút để tôi gá»i cháu Hiếu ra dẫn tướng công Ä‘i.
Nguyên Thượng Quan Kỳ muốn vỠlại ngôi chùa cổ để thăm quái nhân trước rồi sau sẽ trở lại đây đem Viên Hiếu đi. Song chàng nghe A Liên nói thế, không tiện thoái thác đành gật đầu nói :
- Không biết hiện giỠViên đệ ở đâu?
A Liên nói :
- Nó vừa ở đây. Äể tôi gá»i nó vá».
Nói xong, A Liên cất tiếng gá»i con thì thấy má»™t bóng Ä‘en nhanh như chá»›p chạy vá». Thượng Quan Kỳ thấy y bất giác bật cưá»i, vì Viên Hiếu đã tìm đâu ra được những lá cây lá»›n dùng dây mây kết lại khoác lên ngưá»i để che kín hết mình.
A Liên nhìn Viên Hiếu rồi quay lại nói với Thượng Quan Kỳ :
- Äây là chốn thâm sÆ¡n cùng cốc, đã không có vải lụa lại không có kim chỉ để may áo quần cho nó mặc.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Tầm vóc Viên đệ cũng cỡ như tại hạ, khi vỠđến chùa tại hạ còn mấy bộ sẽ lấy cho y mặc.
A Liên tá»§m tỉm cưá»i quay lại nói vá»›i Viên Hiếu :
- Viên nhi! Từ nay con Ä‘i theo Thượng tướng công, bất cứ việc gì cÅ©ng phải tuân theo lá»i ngưá»i dạy bảo, không được tá»± tiện.
Nàng phải diá»…n lại câu đó bằng tiếng Vượn cho Viên Hiếu hiểu. Y đáp lại bằng tiếng ngưá»i :
- Con xin vâng lá»i!
A Liên cưá»i nói :
- Xin tướng công tha lỗi cho tôi không thể tiễn hành xa được.
Thượng Quang Kỳ ra khá»i nhà mây thẳng tiến vá» phía trước.
Viên Hiếu lạy mẹ má»™t lạy rồi Ä‘i theo Thượng Quan Kỳ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại căn nhà mây, cho đến lúc căn nhà mây khuất vào trong rừng y má»›i Ä‘i nhanh lên trước để dẫn đưá»ng cho Thượng Quan Kỳ. Äi được chừng hai dặm thì đến bên sưá»n núi, Viên Hiếu dừng lại chá» Thượng Quan Kỳ. Thượng Quan Kỳ đến nÆ¡i, Viên Hiếu nhảy lên trước leo trèo thoăn thoắt. Khi lên cao chừng mưá»i lăm trượng, y thòng dây leo xuống cho Thượng Quan Kỳ bám lấy trèo lên.
ÄÆ°á»ng Ä‘i khuất khúc, không biết đã Ä‘i được bao xa, Viên Hiếu dẫn đưá»ng Ä‘i trước, Thượng Quan Kỳ Ä‘i theo sau, lúc Ä‘i lúc chạy mướt cả mồ hôi.
Vào khoảng giá» thân, Thượng Quan Kỳ nhìn cảnh vật xung quanh nhận định phương hướng từ trên núi Ä‘i xuống. Äi đến đâu chàng để tâm nhá»› đến đó, đỠphòng có ngày trở lại ngôi nhà mây.
Lúc nhìn thấy ngôi chùa cổ thì mặt trá»i đã lặn. Thượng Quan Kỳ thở phào má»™t tiếng quay lại nhìn Viên Hiếu nghÄ© thầm :
- “Lão quái nhân thổi tiêu tính khí rất là kỳ cục, mình chưa nói cho lão biết trước đã Ä‘em Viên Hiếu vá» yết kiến lão, chẳng biết lão có rá»™ng dung cho không? Vạn nhất mà lão không ưng thuận thì thật là phiá»n toáiâ€.
Song chàng lại lẩm bẩm :
- “Sao mình lại có ý sợ lão là ý gì? Lão đã có Æ¡n cứu mạng lại còn truyá»n dạy võ nghệ cho nữa thì còn Ä‘iá»u chi đáng ngạiâ€.
Tuy nhiên chàng vẫn không khá»i ngần ngại, ngẩn ngưá»i ra đứng trên phiến đá mà bần thần nghÄ© ngợi.
Viên Hiếu thấy Thượng Quan Kỳ đứng lại thì tưởng chàng Ä‘ang ngắm cảnh thiên nhiên lúc mặt trá»i lặn. Y cÅ©ng giương đôi mắt thao láo nhìn tứ phía.
Nguyên lúc y ra Ä‘i đã được lá»i mẹ dặn, bất cứ việc gì cÅ©ng phải làm theo Thượng Quan Kỳ, câu đó đã thấm sâu vào tâm khảm cá»§a y. Giá» thấy Thượng Quan Kỳ dừng lại, hai tay chắp sau lưng ngẩng mặt nhìn trá»i thì y cÅ©ng làm y như vậy.
Thượng Quan Kỳ bất giác vỗ đùi lẩm bẩm :
- “Phải rồi! Nhất định là ta có chí muốn há»c võ cho nên ý niệm kính sợ lão má»›i nảy mầm trong đầu óc ta. Ta đã nhận lá»i A Liên chăm sóc cho Viên Hiếu thì nếu quái nhân không chịu dung nạp thì lập tức ta xin cáo biệt. Æ n đức cá»§a quái nhân đối vá»›i ta thì ta đành phải chá» cÆ¡ há»™i khácâ€.

hết: Hồi 13, xem tiếp: Hồi 14
Tài sản của danangcity

  #14  
Old 16-06-2008, 06:36 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 14

Một lối luyện võ kỳ dị



Thượng Quan Kỳ định sẵn lập trưá»ng, cảm thấy trong ngưá»i nhẹ nhõm, thản nhiên cất bước Ä‘i vá» phía trước.
Viên Hiếu chá» lâu nóng ruá»™t, phải cố nhẫn nại không dám thúc giục. Y vừa thấy Thượng Quan Kỳ cất bước, lập tức Ä‘i theo. Äi thêm chừng bốn, năm dặm nữa thì đến chùa.
Thượng Quan Kỳ đã thuá»™c đưá»ng lối, Ä‘i thoăn thoắt vào chùa. Chàng tung mình nhảy lên gác chá»— quái nhân ở. Viên Hiếu tuy chưa luyện khinh công nhưng vì trèo đèo vượt núi đã quen nên y nhảy lên cao chẳng kém gì Thượng Quan Kỳ, lại có phần nhanh nhẹn hÆ¡n nên lúc nào cÅ©ng theo kịp sát bên chàng. Gần đến trước cá»­a sổ Tàng Kinh Lầu, Thượng Quan Kỳ đột nhiên dừng bước quay lại bảo Viên Hiếu :
- Viên đệ đứng đây chá», để ta vào trước yết kiến lão tiá»n bối rồi sẽ trở ra đón.
Viên Hiếu tuy không hiểu hết nhưng cũng dừng lại, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Thượng Quan Kỳ lại nghÄ© y chưa hiểu tiếng ngưá»i liá»n lấy tay ra hiệu. Viên Hiếu nhìn tay chàng, nhe răng ra cưá»i rồi đứng lại.
Thượng Quan Kỳ liệng mình băng vào, thấy cá»­a sổ đóng chặt, bên trong im lặng như tá» thì không khá»i kinh nghi. Chàng nghÄ© lại đã hÆ¡n má»™t ngày chàng không nghe thấy tiếng tiêu. Chàng dùng ngón tay khẽ gõ cá»­a và nói nhá» :
- Vãn bối là Thượng Quan Kỳ đã vỠđây để bái tạ lão tiá»n bối đã cứu mạng cho. Phải chăng lão tiá»n bối Ä‘ang lúc vận khí nhập thần?
Chàng chá» hồi lâu mà trong gác vẫn không thấy tiếng trả lá»i lại càng kinh hãi, đứng tần ngần không biết phải làm cách nào. Bao nhiêu hình ảnh khá»§ng khiếp hiện ra trước mắt: nào là ngưá»i áo xanh giết ngưá»i không gá»›m tay, nào Mao SÆ¡n Nhất Chân và Thanh Thành nhị lão cùng bao nhiêu nhà sư Tây Tạng trong má»™t buổi chiá»u Ä‘á»u bị giết hết, rồi chàng tá»± há»i :
- “Chẳng lẽ ngưá»i áo xanh Ä‘i rồi lại quay trở lại giết hại cả lão quái nhân?â€.
Nhưng chàng lại nghĩ :
- “Nếu gã áo xanh trở lại giết lão rồi thì bốn mặt cá»­a sổ trên gác này không có lý nào đóng chặtâ€.
Nghĩ như vậy nên chàng gõ luôn ba tiếng nữa.
Ngoài những tiếng gõ â€Cách, cách, cách†tuyệt nhiên không còn má»™t tiếng nào khác. Chàng nóng ruá»™t quá không còn chịu đựng được nữa, phóng ngón tay đâm vào cá»­a sổ chá»c má»™t lá»— thá»§ng ghé mắt nhìn vào. Chàng thấy quái nhân nằm duá»—i thẳng hai chân xuống ván gác, ngá»­a mặt lên trần nhà, trong tay còn cầm ống tiêu.
Thượng Quan Kỳ cảm thấy xao xuyến trong lòng, giÆ¡ bàn tay đánh mạnh vào cá»­a, then cá»­a gãy, chàng tung mình nhảy vào chạy đến bên quái nhân thì dừng bước lại, đặt ngón tay lên mÅ©i lão thì thấy hÆ¡i thở yếu á»›t, tá»±a hồ như ngưá»i Ä‘ang ngá»§ say mà cÅ©ng giống như ngưá»i Ä‘ang bị thương. Chàng đưa tay đặt lên huyệt “Huyá»n Cơ†cá»§a lão thì thấy cứng ngắc chẳng khác gì đặt lên sắt đá. Chàng kinh hãi vô cùng, lẩm bẩm: không hiểu lão này ra sao nữa, không phải là ngá»§ say mà cÅ©ng không giống kẻ bị trá»ng thương.
Thượng Quan Kỳ ngần ngừ một lát rồi nắm lấy cổ tay bên phải của lão, thấy lạnh như băng giá và cứng đơ chẳng khác gì như cầm vào thanh sắt.
Thượng Quan Kỳ còn Ä‘ang hoang mang bá»—ng nghe có tiếng hú nho nhá» vá»ng lại, chàng cho là Viên Hiếu chá» lâu sốt ruá»™t rồi hú lên, liá»n đặt tay lão xuống chạy ra cá»­a sổ gá»i :
- Viên đệ lại đây!
Viên Hiếu vẫn đứng y nguyên chá»— đó, nghe tiếng Thượng Quan Kỳ gá»i má»›i tung mình nhảy lên mái nhà chuyá»n vào trong gác. Y hết nhìn lão quái nhân nằm trên sàn gác lại nhìn Thượng Quan Kỳ. Y ngÆ¡ ngác há»i Thượng Quan Kỳ :
- Ngưá»i này chết rồi phải không?
Y nói tiếng ngưá»i rất khó nghe.
Thượng Quan Kỳ lắc đầu đáp :
- Ông ấy ngủ đấy, đừng làm huyên náo. Ngồi đây chỠmột lát.
Chàng ngồi xuống bên quái nhân, chống tay lên má ra chiá»u suy nghÄ©.
Viên Hiếu vẫn nhá»› lá»i thân mẫu dặn bảo: â€Bất cứ việc gì cÅ©ng phải nghe theo Thượng Quan Kỳâ€, nên liá»n ngồi xuống chống tay lên má.
Trong khoảng thá»i gian chừng ăn xong bá»­a cÆ¡m, quái nhân vẫn nằm ngá»­a không nhúc nhích. Lúc này trá»i đã gần tối, trong nhà không trông thấy gì. Thượng Quan Kỳ khẽ thở dài má»™t tiếng, cúi xuống ngá»±c lão nghe thấy trái tim lão đập má»™t cách cá»±c kỳ yếu á»›t và hÆ¡i thở dưá»ng như sắp tắt. Bất giác chàng run lên nghÄ© thầm :
- “Xem ra lão đã bị ná»™i thương, mình ngồi chầu đây cÅ©ng chẳng có ích gì. Tuy rằng mình chẳng có cách gì cứu được lão nhưng cứ ngồi nhìn thương thế má»—i lúc thêm trầm trá»ng rồi chết rồi cÅ©ng không đành lòngâ€.
Nghĩ vậy, chàng đưa tay nâng lão ngồi dậy lấy tay khẽ vỗ vào huyệt “Mệnh Môn†trên lưng thì chẳng khác gì vổ vào thanh sắt. Những huyệt đạo tựa hồ như đã bị bít kín, không có cách nào tìm ra vị trí huyệt đạo.
Bá»—ng nghe â€Cách†má»™t tiếng, má»™t thanh bảo kiếm từ trên ngưá»i lão rá»›t ra.
Song ống tiêu thì lão vẫn nắm chặt. Thượng Quan Kỳ từ từ buông lão ra, cúi xuống nhặt thanh kiếm lên rút ra khá»i bao. Má»™t luồng khí lạnh xông lên và khắp nhà tá»a ra má»™t thứ ánh sáng huyá»n ảo như ngá»c. Thượng Quan Kỳ buá»™t miệng khen :
- Thật là một thanh bảo kiếm.
Chàng xem lại thì thấy cả kiếm và chuôi dài độ thước hai, chuôi bốn tấc và lưỡi tám tấc. Thanh kiếm này ánh sáng rực rỡ trông hoa cả mắt.
Thượng Quan Kỳ tuy rất thích thanh kiếm không nỡ rá»i tay, nhưng xem xong má»™t lúc chàng lại tra vào vá», hai tay nâng lên đặt trở lại bên cạnh quái nhân.
Chàng để tay lên mÅ©i quái nhân thì thấy hÆ¡i thở càng ngày càng yếu hÆ¡n trước hầu như sắp tắt, bất giác thở dài má»™t tiếng, nước mắt nhá» giá»t, cung kính vái quái nhân má»™t lạy, khấn thầm :
- Lão tiá»n bối đối vá»›i tại hạ Æ¡n sâu tá»±a biển, nghÄ©a nặng tợ non, tại hạ chưa chút báo đáp thì lão tiá»n bối đã bị bệnh mà thác. Tại hạ rất ân hận kiến văn kém cá»i không đủ tài năng để cứu được lão tiá»n bối.
Chàng càng nói càng chạnh mối thương tâm, nước mắt tuôn ra như suối.
Viên Hiếu ngồi bên cạnh thộn mặt ra nhìn Thượng Quan Kỳ thấy chàng khóc bi thảm nên nó cũng không cầm được nước mắt.
Thượng Quan Kỳ khóc hồi lâu rồi quay lại bảo Viên Hiếu :
- Viên đệ! Chúng ta tìm nÆ¡i an táng cho lão tiá»n bối.
Viên Hiếu tuy không hiểu hết song thấy Thượng Quan Kỳ đứng dậy, y cũng đứng lên ngay theo Thượng Quan Kỳ nhảy ra ngoài cửa sổ.
Thượng Quan Kỳ xem hết một lượt các nơi trong chùa, tìm được một nơi cây cỠtốt tươi nhổ cỠđi rồi lấy hai tay khoét xuống.
Viên Hiếu đột nhiên bước tá»›i kéo tay Thượng Quan Kỳ ra, huy động cánh tay dài hai tay móc đất lên. Móng tay y sắc nhá»n lại cứng như thép nên y đào rất nhanh. Chỉ trong khoảnh khắc đã đào được má»™t cái huyệt dài chừng tám thước, rá»™ng hai thước, sâu ba thước. Thượng Quan Kỳ giữ tay Viên Hiếu lại bảo thôi đừng đào nữa rồi trở vá» căn gác. Chàng sá» vào mÅ©i lão thì thấy hÆ¡i thở lão rất mong manh, mình mẩy tay chân đã bắt đầu lạnh toát và cứng Ä‘á».
Thượng Quan Kỳ vốn là ngưá»i chí tình, đứng trước cảnh tượng thương tâm này chàng bật khóc sướt mướt. Mặc dù hÆ¡i thở lão nhân rất yếu á»›t nhưng thá»§y chung vẫn chưa tắt. Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu ngồi bên lão để chá», chuẩn bị khi lão tắt hÆ¡i là Ä‘em Ä‘i mai táng.
Vào khoảng ná»­a đêm, hÆ¡i thở quái nhân như có như không. Ngoài cá»­a sổ gió rít từng con, thổi cá» cây bụi cát bay ào ào. Mảnh trăng tá»a ánh sáng lạnh lẽo xuống ngôi chùa cổ hoang lương càng tăng thêm cảnh thê lương.
Trăng dá»i sao chuyển rồi lặng dần, phương Äông đã hé sáng, lại gần hết má»™t đêm.
Thượng Quan Kỳ hai mắt sưng húp. Tuy chàng không khóc rống lên song dòng châu cứ lã chã suốt đêm không bao giá» ngừng chảy, cho đến lúc trá»i sáng.
Chàng đưa tay ra sá» vào mÅ©i thì quái nhân đã tắt thở. Ãnh sáng ban mai chiếu vào thanh bảo kiếm, ánh sáng lập lòe. Thượng Quan Kỳ cầm cây kiếm đặt vào lòng quái nhân, ôm thi thể lão lên toan Ä‘em ra huyệt để mai táng, dè đâu vừa ôm lấy thi thể lão nhân thì đột nhiên những hạt châu to bằng mắt mèo rá»›t ra loảng choảng, ánh sáng lóe mắt. Thật là những hạt châu quí báu, đáng giá liên thành.
Viên Hiếu chưa bao giá» thấy hạt châu nên không biết nó quí báu đến cỡ nào. Y nhìn thấy hạt nào cÅ©ng tròn tròn long lanh như đá núi chả có gì là lạ. Song, Thượng Quan Kỳ là ngưá»i sành sõi, vừa nhìn thấy đã biết ngay là vật chí bảo ngàn vàng khó lòng mua được. Chàng nghÄ© thầm :
- “Lão này thật là kỳ dị. Trong mình lão nhiá»u hạt châu quí giá thế kia sao còn vào chá»— chùa cổ hoang vắng này để chịu cá»±c khổ? Dù lão muốn luyện công thì ở đâu chả được, hà tất phải ở đây để nhịn đói nhịn khátâ€.
Chàng vừa nghĩ vừa bỠbốn hạt châu vào trong túi lão. Chàng lại lâm râm khấn :
- “Hương hồn lão tiá»n bối có linh thiêng xin tha cho tá»™i bất kính. Ở nÆ¡i thâm sâu cùng cốc này không sao tìm ra được quan tài, đành an táng thi thể lão tiá»n bối má»™t cách đơn giản. Hởi ôi! Æ n tiá»n bối cứu mạng cho tại hạ chưa báo đáp được dây tÆ¡ sợi tóc, ngỠđâu lão tiá»n bối đã nhắm mắt ra Ä‘i...â€.
Khấn đến đây, đột nhiên Thượng Quan Kỳ nhá»› đến má»™t việc, đặt thi thể lên trên mặt tưá»ng, sụp lạy ba lạy làm đại lá»… khẽ khấn :
- Lúc sinh thá»i lão tiá»n bối muốn thu tại hạ làm đồ đệ song tại hạ vì chưa bẩm vá»›i ân sư nên không thể nhận tiá»n bối làm sư phụ. Bây giá» tiá»n bối đã thác rồi, tại hạ xin làm lá»… nhận tiá»n bối làm sư phụ để thá»a mãn ý nguyện cá»§a lão tiá»n bối...
Thượng Quan Kỳ đứng trước thi thể của quái nhân kêu lên một tiếng :
- Sư phụ!
Quái nhân mở mắt ra cưá»i ha hả nói :
- Thằng nhỠnày! Ngươi đã nói ra miệng rồi thì không thể chối cãi được nữa đâu nhé.
Thượng Quan Kỳ run lên bần bật há»i :
- Ô hay! Ô hay! Lão tiá»n bối chưa chết ư?
Quái nhân nói :
- Sao ngươi còn gá»i ta là tiá»n bối? Ngươi vừa làm lá»… bái sư mà đã quên rồi ư?
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Mình vừa làm lá»… bái sư và đó là tá»± trong lòng mình mà ra. Bậc đại trượng phu đã nói ra miệng thì có lý đâu còn canh cảiâ€.
Chàng liá»n nói :
- Thưa sư phụ! Sao sư phụ lại sống lại được?
Quái nhân khẽ chống tay vào vách nhảy ra phía cá»­a sổ, há»i :
- Ngươi tin rằng ngưá»i ta đã chết còn có thể sống lại được ư?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Vãn bối dù không tin nhưng nay thấy sư phụ chết rồi lại sống lại được thì không hiểu ra sao?
Quái nhân nói :
- Chẳng những mình ngươi không tin mà ngay cả ta cÅ©ng không tin ngưá»i đã chết rồi mà còn sống lại được. Ta đã chết đâu!
Thượng Quan Kỳ cả kinh há»i :
- Sư phụ nín hÆ¡i, tạm đình hô hấp đã đành song các huyệt đạo trong mình tá»± hổ Ä‘á»u bít kín hết, ngưá»i lại giá lạnh cứng đơ thì nghÄ©a làm sao?
Quái nhân cả cưá»i nói :
- Ta dùng chân khí phong tá»a các huyệt đạo, còn dùng phép â€Qui tức†để ngừng thở. Như vậy thân thể tá»± nhiên cứng đơ, không thì dối ngươi sao được.
Thượng Quan Kỳ rùng mình nói :
- Thế ra con ngưá»i ta khi võ công đã đến mức chỉ huy được các cÆ¡ quan trong mình thì có thể áp dụng má»™t cách tuyệt diệu vào má»i trưá»ng hợp.
Quái nhân cưá»i khanh khách nói :
- Tuy ta dùng trá thuật để thu nhận ngươi làm đồ đệ nhưng không phải thế là ta tin ngươi ngay và việc hết để tâm vào việc giết ngươi nữa đâu. Tỷ như vừa rồi, nếu như ngươi có tham tâm thì cái huyệt ngươi vừa đào đó sẽ là mồ chôn ngươi đó.
Thượng Quan Kỳ cưá»i đáp :
- Giả tá»· mà đệ tá»­ thá»±c có lòng tham, mưu đồ Ä‘oạt kiếm, minh châu thì nhân lúc sư phụ không đỠphòng dùng bảo kiếm để ám toán sư phụ rồi. Sư phụ Ä‘ang vận khí phong tá»a huyệt đạo để giả chết, e rằng tránh khá»i đòn đánh bất thình lình.
Quái nhân cưá»i nói :
- Lão nhân là hạng ngưá»i nào mà lại sợ ngươi ám toán? Ngươi chỉ cần lá»™ ác ý trên mặt là ta không để ngươi vung kiếm lén hại ta đâu, ta đã Ä‘iểm huyệt cho ngươi chết trước rồi.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- Lão này đã cứu mạng cho mình, mình lại làm lá»… bái sư. Sau này khi xuống núi, lão có bảo mình Ä‘i giết ngưá»i thì dù sao trót đã lỡ rồi thì cÅ©ng đành cam chịu.
Quái nhân nhìn thần sắc cá»§a Thượng Quan Kỳ, đột nhiên cưá»i lạt nói :
- Thằng nhá» kia! Ngươi nghÄ© gì vậy? Ngươi nên biết rằng lão phu không phải là ngưá»i hiếu sá»±, nhưng nếu ngươi trái lá»i sư phụ là tá»± ngươi Ä‘i tìm cái chết đó.
Thượng Quan Kỳ nghiêm nét mặt nói :
- Äệ tá»­ đã nhận làm môn đồ cá»§a lão sư, dÄ© nhiên phải đối vá»›i lão sư là bậc tôn trưởng, dám đâu ăn ở hai lòng!
Quái nhân quắc mắt nhìn thẳng vào Thượng Quan Kỳ lạnh lùng nói :
- Trong đám giang hồ những kẻ xảo trá rất nhiá»u, đã chắc đâu lá»i ngươi nói là tá»± đáy lòng mà ra?
Thượng Quan Kỳ biến sắc, ngửa mặt nhìn lên trần gác tự nói một mình :
- Kẻ đệ tá»­ này nếu còn có lòng gian trá tất sẽ bị đất trá»i trừng trị.
Viên Hiếu nghe hai ngưá»i nói chuyện, tuy không hiểu được hết song y nhìn nét mặt Thượng Quan Kỳ có vẻ khác thưá»ng đột nhiên khẽ “Hừ†lên má»™t tiếng, thu mình như muốn nhảy xổ vào và mắt y nhìn chằm chặp quái nhân, chỉ chá» lão có cá»­ động gì làm hại đến Thượng Quan Kỳ là y sẽ dùng sức mạnh tuyệt luân để đối phó.
Bỗng quái nhân thở dài rồi nói :
- Lão phu đã bị ngưá»i lừa nhiá»u rồi nên bất luận vá»›i ai ta cÅ©ng gia tăng đỠphòng.
Rồi lão cưá»i khanh khách nói :
- Bây giá» tuy chúng ra đã thành nghÄ©a thành trò song ta không có lòng mong ngươi giúp việc cho ta nữa. Sở dÄ© ta muốn truyá»n võ công cho ngươi là muốn để cho cái công phu khó nhá»c suốt Ä‘á»i cá»§a ta còn được truyá»n lại trên thế gian, đó là đủ rồi.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Äệ tá»­ đã làm lá»… nhập môn thì mối thù cá»§a sư phụ đương nhiên sẽ đưa vai gánh lấy.
Quái nhân cả mừng há»i :
- Ngươi nói thật đấy chứ?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Äệ tá»­ khi nào dám nói giỡn vá»›i sư phụ!
Quái nhân trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Hãy biết vậy! Song dù ngươi có há»c hết được bản lãnh cá»§a, ta vẫn e rằng chưa đủ bản lãnh để địch lại ngưá»i đó.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Nếu đệ tá»­ má»™t năm không địch lại thì luyện thêm má»™t năm nữa, nếu mưá»i năm không địch nổi thì lại khổ công thêm mưá»i năm nữa, tất phải có ngày cao hÆ¡n há».
Quái nhân buồn rầu nói :
- Giả tá»· mà suốt Ä‘á»i ngươi không địch ná»—i há» thì chả hóa ra chung thân ngươi không rá»­a hận cho ta được sao?
Thượng Quan Kỳ ấp úng nói :
- Cái đó... cái đó...
Äá»™t nhiên quái nhân nghiêm nét mặt nói :
- Äiá»u cốt yếu trong phép luyện tập võ công là phải ý chính tâm thành, trong lòng không còn ý niệm phức tạp.
Thượng Quan Kỳ thấy quái nhân đột ngột bàn vỠyếu quyết luyện võ vội bỠhết tạp niệm, chú ý lắng tai nghe.
Quái nhân lại nói tiếp :
- Luyện võ có ba yếu quyết là: Luyện tập sức lá»±c, nuôi dưỡng chí khí và chá»n lấy cái hay.
Thượng Quan Kỳ nghĩ một lát rồi nói :
- Äúng vậy! Võ công tất cả các môn phái đại khái không ra ngoài ba yếu quyết đó.
Lão quái nhân mỉm cưá»i nói :
- Tuy nói rút ngắn lại thế thôi, nhưng ba yếu quyết này bao hàm thiên hình vạn tượng, biến hóa khôn lưá»ng chứ không phải dá»… dàng.
Rồi lão giảng thao thao bất tuyệt một hồi.
Thượng Quan Kỳ nghe lão nói thán phục vô cùng, chàng nói :
- Sư phụ Ä‘i từ bao quát vào các chi tiết, bằng những lá»i lẽ giản dị để phô diá»…n những sá»± màu nhiệm cá»§a võ công, đệ tá»­ thật khâm phục vô cùng.
Quái nhân nghe Thượng Quan Kỳ ca tụng mình, nét mặt lão cÅ©ng thoáng qua niá»m hân hoan, lão mỉm cưá»i há»i :
- Giả tá»· các phái võ hiện nay, có ngưá»i Ä‘em yếu quyết đó thành ba giai Ä‘oạn đồng thá»i cùng thá»±c hành, liệu có thu được kết quả gấp đôi không?
Thượng Quan Kỳ suy nghĩ hồi lâu rồi đáp :
- Xét cho cùng thì có thể được lắm, vì ba yếu quyết trên không ngoài mục đích lấy sức lá»±c làm căn bản, lấy chí khí làm phương châm, lá»±a cái hay làm cứu cánh. Vậy ba yếu quyết đó có liên quan vá»›i nhau, có vận dụng được đồng Ä‘á»u thì má»›i mong chế phục bên đối phương để thá»§ thắng.
Quái nhân mỉm cưá»i nói :
- Ngươi thật có chá»— thông minh hÆ¡n ngưá»i. Yếu quyết tuy chia làm ba, nhưng hợp lại cÅ©ng chỉ là má»™t. Lúc luyện tập nên tước bá» những phần phiá»n phức, mà lúc vận dụng lại cần biến hóa ra nhiá»u. Như thế có thể bá»›t Ä‘i má»™t ná»­a thá»i gian mà khi vận dụng lại được gấp đôi phần hiệu quả.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Lá»i cao luận cá»§a sư phụ khiến cho đệ tá»­ tá»±a hồ Ä‘ang ở chá»— tối được ra ánh sáng, bổ ích không biết đến đâu mà kể.
Ngừng một lát, chàng khẳng khái nói tiếp :
- Äệ tá»­ khi thành tài, nhất định sẽ rá»­a hận cho sư phụ...
Quái nhân lắc đầu lia lịa nói :
- Ta đã nói là không mong ngươi làm việc cho ta.
Rồi lão thở dài nói tiếp :
- Có Ä‘iá»u ta nghÄ© rằng: bất luận là ai ở vá»›i ta trong ngôi chùa hoang này hàng mưá»i năm tất nhiên cảm thấy vô cùng tịch mịch.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Câu này lão nói quả không sai. Song thân mình còn cả, sư phụ mình là Diệp Nhất Bình chưa biết sống chết thế nào? Giả tá»· mình phải ở đây liá»n mưá»i năm không được ra khá»i ngôi chùa này ná»­a bước thì thật không chịu nổi.â€
Chàng liá»n nói :
- Äệ tá»­ hãy còn song thân, nếu quả sư phụ bắt ở luôn đây mưá»i năm không cho vá» quê thăm há»i lần nào thì đệ tá»­ khó lòng chuyên tâm há»c tập được, dù là há»c để trở thành má»™t ngưá»i có bản lãnh tuyệt luân.
Quái nhân thở dài nói :
- Võ công ta truyá»n thụ cho ngươi, tuy không phải là tuyệt thế thần công, song các phái võ hiện nay cÅ©ng ít có ngưá»i có thá»§ pháp tương tá»±. Trừ mấy giống Ä‘iểu thú, ta tuyệt chưa tìm ra được ngưá»i bạn nào mà cÅ©ng chưa từng thu ai làm đồ đệ. Võ công cá»§a ta đã không truyá»n cho ai thì thôi, mà nếu đã tìm được rồi thì mưá»i phần cÅ©ng truyá»n được sáu, bảy, có thế má»›i bá» công khó nhá»c. Ta tính Ä‘i tính lại thì tối thiểu cÅ©ng phải tám năm. Tám năm trá»i ròng rã tuy không dài lắm nhưng đối vá»›i cuá»™c hành trình trong má»™t Ä‘á»i ngưá»i thì cÅ©ng phải là ngắn.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Äệ tá»­ chỉ xin sư phụ cho hai năm vá» thăm nhà má»™t lần để vấn an song thân. Ở nhà độ mưá»i hay bảy, tám ngày rồi lại tá»›i đây tiếp tục việc há»c thì dù mưá»i năm hay hÆ¡n nữa, đệ tá»­ cÅ©ng không quản ngại.
Quái nhân lắc đầu nói :
- Võ công cá»§a ta đại khái Ä‘á»u là cần có uy lá»±c cá»±c kỳ hùng hậu. Ngoài những môn quyá»n chưởng, binh khí biến hóa vô lưá»ng còn phải vận dụng các môn độc đáo cá»§a các môn phái khác trong lúc đối địch vá»›i ngưá»i. Nếu tập vẫn chưa được thành thuá»™c mà đã bá» ra Ä‘i ít lâu, không những phải bá» uống phí công trình luyện tập lúc trước mà con ngưá»i cÅ©ng dá»… biến thành những trạng thái rất dá»… bi thương.
Thượng Quan Kỳ lẳng lặng không dám nói gì, chàng nghĩ thầm trong bụng :
- “Có lý nào thế được? Há»c võ công biết đâu là bá» bến? Há»c má»™t năm thì lượm được kết quả má»™t năm, đâu có lý nào Ä‘ang há»c mà bá» dỡ lại bị mất hết mà sinh hại bao giá»?â€.
Chàng đang suy nghĩ, đột nhiên quái nhân quay đầu lại nhìn vào mặt Thượng Quan Kỳ rồi nói :
- Hiện giá» chỉ có hai cách, ngươi chá»n lấy má»™t. Nếu ngươi không đồng ý thì ta không truyá»n thụ nữa, dù có bá» uống cÅ©ng phải đành.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Xin sư phụ cho biết những cách nào?
Quái nhân khẽ thở dài đáp :
- Äiá»u kiện thứ nhất dÄ© nhiên là theo đưá»ng lối chính, ngươi ở luôn trong này ròng rã tám năm liá»n không được rá»i khá»i chùa ná»­a bước. Ngoài lúc tập luyện quyá»n chưởng, khí giá»›i, cÅ©ng phải ngồi trên gác này Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở hoặc luyện tập các môn võ công độc đáo khác.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lúc rồi đáp :
- Song thân đệ tá»­ tuổi gần sáu mươi, mà trong thá»i gian tám năm liá»n sư phụ không cho đệ tá»­ vá» thăm lấy má»™t lần thì...
Quái nhân không chá» Thượng Quan Kỳ nói hết, lão ngắt lá»i :
- Thế thì dùng biện pháp thứ hai, tức là theo đưá»ng tắt. Nhưng đưá»ng này gian lao nguy hiểm vô cùng. Muốn Ä‘i đưá»ng tắt cần phải có đủ ba Ä‘iá»u kiện là :
phải thông minh hÆ¡n Ä‘á»i, thầy dạy phải đặc biệt và ý chí phải kiên quyết. Ba Ä‘iá»u ấy không thể thiếu má»™t.
Quái nhân nhìn soi mói Thượng Quan Kỳ vừa cưá»i vừa nói :
- Ta xem ngươi cốt cách thanh kỳ, có bản năng rất tốt để luyện võ. Ta đây tuy không phải là bậc lương sư đệ nhất, nhưng miá»…n cưỡng có thể làm được. Chỉ còn Ä‘iá»u kiện thứ ba là không biết ngươi có đủ ý chí để chịu gian khổ hay không?
Thượng Quan Kỳ cả quyết nói :
- Äệ tá»­ tá»± tin là có thể chịu đựng được!
Quái nhân lắc đầu thở dài nói :
- Kinh mạch huyết đạo trong ngưá»i vẫn theo đưá»ng lối thông thưá»ng, nay Ä‘i lối tắt tất là ngược lại vá»›i lẽ tá»± nhiên. Äiá»u nay quan hệ vô cùng, nếu không thành công thì không chết ngưá»i cÅ©ng trở thành tàn phế. Trót lá»t ra thì cÅ©ng phải ròng rã ba tháng, khổ sở vì máu và kinh mạch chạy ngược.
Thượng Quan Kỳ nghe nói lấy làm kinh hãi, biết rằng nghịch lẽ tự nhiên sẽ khổ sở vô cùng, không chắc có chịu nỗi không. Quái nhân lại nói tiếp :
- Ngươi thá»­ nghÄ© xem, trong thá»i gian ba tháng, nếu chịu đựng được thì hãy làm. Ta vá»›i ngươi tuy là tình thầy trò nhưng ta không muốn cưỡng ép ngươi. Ba tháng đầu mà chịu ná»—i thì công cuá»™c luyện võ theo lối thông thưá»ng phải tám năm thì có thể rút Ä‘i được năm năm, tức là trong vòng ba năm có thể đạt hiệu quả.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Lão này đã nhận biết có những kỳ công đặc biệt, trên Ä‘á»i khó có lấy má»™t ngưá»i thứ hai. Nay mình đã nhập môn mà còn sợ khổ sở thì vÄ©nh viá»…n không bao giá» bản lãnh mình có thể lên đến tối cao được.â€
NghÄ© vậy chàng thấy hào khí phấn khởi, cưá»i vang lên má»™t hồi rồi nói :
- Äừng nói phải gian khổ ba tháng, cho dù lâu hÆ¡n nữa đệ tá»­ tá»± tin rằng có thể vượt qua.
Quái nhân vẻ mặt rất trang nghiêm nói :
- Trong ba tháng trá»i chẳng những ngươi không thể rá»i khá»i nÆ¡i này ná»­a bước mà chính ta đây cÅ©ng không thể có hành động tùy tiện khác nữa. Những thứ ăn uống phải được chuẩn bị từ trước, vậy ngươi hãy Ä‘i tìm kiếm vá» chứa sẵn trong gác này cho đủ nhu dụng.
Thượng Quan Kỳ quay ra nhìn Viên Hiếu há»i quái nhân :
- Trong ba tháng này không biết sư phụ có cho phép Viên Hiếu ở lại đây giúp ta chăng?
Quái nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp :
- Chỉ cần bảo sao nghe vậy thì để y ở đây cũng chẳng trở ngại gì.
Thượng Quan Kỳ gá»i Viên Hiếu đến bên mình vừa nói vừa lấy tay ra hiệu bảo y trong thá»i gian ba tháng, hàng ngày Ä‘i lấy thức ăn vá» cho. Chàng phải giải thích và nói rất lâu y má»›i hiểu được.
Quái nhân chá» cho hai ngưá»i dặn bảo nhau xong má»›i nói vá»›i Thượng Quan Kỳ :
- Trong ba tháng trừ những giá» Tí, Ngá» không kể, còn đại khái ngươi phải mê man hay ngất Ä‘i. Trong hai giá» Tí, Ngá» ta phải vận ná»™i công Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở, còn ngoài ra ta phải dùng ná»™i lá»±c và chân khí giúp ngươi làm cho máu chạy ngược đưá»ng. Hai giỠđối vá»›i ngươi cÅ©ng quan hệ lắm, không được ai quấy nhiá»…u hoặc làm kinh động.
Thượng Quan Kỳ nghe quái nhân nói rồi quay lại giảng giải cho Viên Hiếu rõ.
Viên Hiếu gật đầu và đáp lại bằng tiếng ngưá»i :
- Tôi đã hiểu cả rồi!
Thốt nhiên y băng mình qua cửa sổ, chạy nhanh như biến thoáng cái đã không thấy đâu nữa.
Viên Hiếu Ä‘i chừng ná»­a giá», mang vá» rất nhiá»u trái cây và má»™t con thá» rừng, có thể cho ba ngưá»i đủ ăn trong ba ngày. Quái nhân chỉ bảo Viên Hiếu cách nướng thịt dã thú. Äá»™t nhiên lão quát lên :
- Ngoài cá»­a sổ có ngưá»i đến!
Thượng Quan Kỳ giật mình, quay đầu nhìn ra cá»­a sổ thì không thấy bóng ngưá»i nào, lòng chàng Ä‘ang nghi hoặc, bá»—ng quái nhân khẽ nói :
- Ngưá»i đó đã vòng lại cá»­a sổ mặt sau, quay đầu lại mà nhìn.
Thượng Quan Kỳ quay đầu lại, bá»—ng cảm thấy có má»™t luồng gió cá»±c mạnh chụp lên đầu đánh vào huyệt â€Thiên linhâ€. Ngưá»i chàng run lên, lập tức ngất Ä‘i.
Trong lúc mê man, chàng cảm thấy dưá»ng mình Ä‘ang ở trên cao ngàn trượng rá»›t xuống, lục phá»§ ngÅ© tạng dưá»ng như bị má»™t hấp lá»±c rút lên trên. Tất cả các huyệt đạo, các khá»›p xương dưá»ng như bị lá»ng ra hết và chẳng khác gì như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến Ä‘ang chui vào các huyệt đạo và các khá»›p xương nhung nhúc Ä‘au khổ vô cùng.
Thượng Quan Kỳ mấy phen muốn mở miệng kêu to lên song hàm răng tựa hồ như không muốn tuân theo ý muốn của mình, mặc dù chàng đã vận dụng hết khí lực mà vẫn không kêu ra tiếng.
Bên tai bá»—ng nghe tiếng tiêu vá»i vợi, thanh âm cá»±c kỳ từ ái và tá»±a hồ như Ä‘iệu hát thôi miên. Bất luận Ä‘ang Ä‘au khổ tá»›i bậc nào, khi nghe tiếng tiêu này là lập tức thấy trong ngưá»i chàng bình tÄ©nh được nhiá»u.
Lúc này toàn thân Thượng Quan Kỳ máu đã bắt đầu chạy ngược. Hai mắt chàng tuy mở thao láo nhưng hoa lên, trông không rõ một vật gì.
Không biết chàng đã chịu đựng được bao lâu rồi, gân cốt tá»± nhiên hết Ä‘au, thần trí tỉnh táo, hai mắt trông rõ má»i vật. Chàng đưa mắt nhìn quái nhân thì thấy lão Ä‘ang cầm ngang ống tiêu, nhắm mắt cúi đầu tá»±a như má»™t vị tăng Ä‘ang nhập định.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm :
- “Huyết chạy ngược khổ sở là thế. Giả tá»· mà không có tiếng tiêu từ ái nâng đỡ thì quyết nhiên không chịu ná»—i.â€
Chàng chuyển động tay chân toan cố gắng ngồi dậy mà không sao ngồi được, cất chân nhấc tay cÅ©ng rất khó nhá»c.
Thượng Quan Kỳ bá»—ng thấy trên má mát rượi, má»™t bàn tay lông lá sá» vào, tai nghe tiếng Viên Hiếu há»i bằng má»™t giá»ng ná»­a ngưá»i, ná»­a vượn :
- Tướng công ăn trái cây!
Thượng Quan Kỳ thấy trong tay Viên Hiếu đang cầm một trái đào lớn để kỠvào miệng chàng. Trong bụng đang thấy đói, chàng cắn hai miếng, ăn xong rồi sái quai hàm không ăn được nữa.
Chàng muốn nói vá»›i Viên Hiếu vài câu, song lưỡi rÅ© ra không nói nên lá»i.
Tuy nhiên trong lòng chàng vẫn tỉnh và nghĩ bụng :
- “Bây giá» có kẻ nào khẽ đánh mình má»™t cái chắc chết luônâ€.
Quang âm thấm thoát, thoắt cái đã hết má»™t ngày. Quái nhân sau khi Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở, mở bừng mắt ra nhìn Thượng Quan Kỳ há»i :
- Ngươi có chịu nỗi cái khổ cực vỠmáu chảy ngược không? Nếu không chịu được thì bây giỠhãy còn kịp. Chỉ sáu giỠnữa, qua lần thứ hai máu chảy ngược thì kinh mạch đã biến hóa rồi. Bấy giỠnếu muốn quay trở lại cũng không được nữa.
Thượng Quan Kỳ cố sức gật đầu, hai mắt chàng lóe lên ánh mắt kiên quyết.
Quái nhân mỉm cưá»i đưa tay vá»— vào huyệt “Huyá»n Cơ†cá»§a Thượng Quan Kỳ, đột nhiên chàng cảm thấy thân thể tê nhức rồi lại ngất Ä‘i.
Thá»i gian vùn vụt sáu mươi ngày trôi qua. Thượng Quan Kỳ chỉ tỉnh lại trong những giá» Tí, Ngá» còn ngoài ra hoàn toàn Ä‘á»u ở trong tình trạng mê man, khổ sở vì máu chảy ngược. Nhưng má»—i ngày má»™t quen thêm sá»± khổ cá»±c, vá» sau má»—i ngày rút dần, tá»±a hồ như kinh mạch mình biến hóa khác vá»›i sinh lý thông thưá»ng.
Má»™t hôm đúng giá» Ngá», Thượng Quan Kỳ tỉnh lại, quái nhân nhìn chàng nói :
- Giai Ä‘oạn thứ nhất coi như là đã viên mãn. Sau giá» Ngá» này ta sẽ Ä‘em chân khí trong mình ta để giúp ngươi tăng thêm ná»™i lá»±c. Sau má»™t tháng nữa, ngươi có thể Ä‘em những khẩu quyết ta truyá»n cho vận hành thuật thở hít. Ná»­a năm sau sẽ luyện đến quyá»n chưởng, khí giá»›i. Dể thưá»ng không cần đến ba năm ngươi đã có thể há»c xong và rá»i khá»i nÆ¡i này.
Thượng Quan Kỳ tá»§m tỉm cưá»i nói :
- Ơn sư phụ bồi dưỡng, đệ tử vĩnh viễn ghi vào phế phủ.

hết: Hồi 14, xem tiếp: Hồi 15
Tài sản của danangcity

  #15  
Old 16-06-2008, 06:41 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 15

Cổn Long Vương là ai?



Quái nhân cưá»i nói :
- Ngươi là đồ đệ cá»§a ta và đã chính thức nhận ta làm sư phụ để truyá»n dạy võ công. Äó là má»™t việc rất xứng đáng và đã được chứng minh bằng phương pháp truyá»n thụ rút ngắn giai Ä‘oạn. Ta xiết đỗi vui mừng. Phen này nếu thầy trò ta thành công sẽ khiến ngưá»i Ä‘á»i phải kinh ngạc.
Thượng Quan Kỳ thấy mình đã qua khá»i giai Ä‘oạn khổ cá»±c trong lòng khôn xiết vui vẻ, mỉm cưá»i há»i quái nhân :
- Thưa sư phụ! Khi nào thì đệ tử có thể tự ngồi luyện võ công lấy cho mình?
Quái nhân đáp :
- Cứ đà này mà luyện, thì chỉ trong vòng hơn hai mươi ngày nữa.
Thốt nhiên lão đưa tay đỡ Thượng Quan Kỳ dậy nói tiếp :
- Ngươi ngồi dậy đi, để ta đem chân khí trong mình ta gia tăng thêm nội lực cho ngươi.
Tay trái lão giữ lấy vai và tay phải đặt lên lưng chàng ngầm vận nội lực.
Thượng Quan Kỳ cảm thấy có má»™t luồng hÆ¡i nóng phóng vào huyệt “Mệnh Môn†sau lưng chàng. Luồng hÆ¡i nóng này thúc đẩy chân khí từ Äan Ä‘iá»n từ từ tá»a ra đến các tứ chi. Chàng không cảm thấy Ä‘au đớn gì cả mà còn cảm thấy dá»… chịu khôn tả.
Bất thình lình những tiếng hú ghê rợn vá»ng lại. Tiếng hú này giống như tiếng vượn hót lại giống như tiếng ngưá»i kêu, Thượng Quan Kỳ biết ngay là Viên Hiếu.
Quái nhân đột nhiên biến sắc khẽ bảo Thượng Quan Kỳ :
- Ta nghe tiếng hú này có vẻ khác lạ. Dưá»ng như Viên Hiếu Ä‘ang gặp phải cưá»ng địch. Äúng là có ngưá»i lạ xuất hiện.
Hai ngưá»i lắng tai nghe thêm chút nữa, tiếng hú cá»§a Viên Hiếu vẫn đứng nguyên má»™t chá»—, không xa thêm mà cÅ©ng không gần thêm.
Trong khoảng thá»i gian chừng má»™t tuần trà, tiếng hú đột nhiên dừng lại, ngoài cá»­a sổ thấp thoáng má»™t bóng Ä‘en: Viên Hiếu đã tung mình nhảy vào.
Thượng Quan Kỳ mở mắt nhìn Viên Hiếu một cái rồi nhắm mắt lại. Viên Hiếu cầm trong tay một món khí giới, không hẳn giống thanh kiếm mà cũng không phải lưỡi đao. Y toan đưa cho Thượng Quan Kỳ xem nhưng thấy chàng chỉ hé mắt nhìn một cái rồi lại nhắm lại ngay, y bèn đặt đao xuống bên mình chàng rồi nhảy ra ngoài ngay.
Nên biết rằng Viên Hiếu vốn tính thuần hậu, luôn luôn nhá»› lá»i mẹ dặn, nhất nhất cá»­ động Ä‘á»u phải tuân theo Thượng Quan Kỳ, nên y chỉ biết có Thượng Quan Kỳ. Còn đối vá»›i quái nhân y chỉ xem như ngưá»i xa lạ. Y thấy chàng Ä‘ang chuyển khí vận công không thể nói chuyện vá»›i y, lập tức y lại nhảy ra ngoài.
Thượng Quan Kỳ ngồi luyện khí không biết đã được bao lâu, bên tai bá»—ng nghe tiếng đánh nhau. Thượng Quan Kỳ hé mắt ra nhìn thấy ngoài cá»­a sổ có bóng ngưá»i chuyển động: Viên Hiếu Ä‘ang cùng má»™t gã cầm Ä‘ao đánh nhau rất kịch liệt.
Nhưng lần này dưá»ng như Viên Hiếu không muốn làm kinh động Thượng Quan Kỳ nên chỉ lẳng lặng đánh nhau chứ không hò hét.
Quái nhân khẽ há»i :
- Con vượn kia tá»±a hồ đã biết võ công? Nó chạy nhảy xoay chuyển, vung tay ra quyá»n, Ä‘á»u hợp vá»›i những yếu quyết võ công. Ngươi đã luyện cho nó bao giá» chưa?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Chưa!
Quái nhân nói :
- Nếu vậy thì lạ thật! Hay là trá»i phú cho nó có sẵn bản năng vá» võ nghệ.
Bỗng phía ngoài cửa sổ, gã đại hán xử đơn đao giận lên quát mắng ầm ầm, đại khái là gã đánh lâu mà không hạ nỗi Viên Hiếu nên lửa giận bốc lên.
Quái nhân khẽ thở dài nói :
- Äã lâu rồi ta không động thá»§ vá»›i ai, song hôm nay lại phải giết ngưá»i má»›i xong. Äể gã này chạy thoát, ta e rằng bá»n chúng sẽ kéo đến nữa. Ngươi gá»i con vượn vào Ä‘i.
Thượng Quan Kỳ vâng lá»i cất tiếng gá»i :
- Viên Hiếu! Lui vào trong này ngay!
Viên Hiếu Ä‘ang cùng ngưá»i đánh nhau kịch liệt, nghe Thượng Quan Kỳ gá»i lập tức tung mình qua cá»­a sổ vào trong gác.
Äại hán xá»­ đơn Ä‘ao nghe trong gác có tiếng ngưá»i gá»i con vượn giống ngưá»i chạy vá» lập tức lá»›n tiếng quát há»i :
- Ai ở trong gác đó?
Gã giơ ngang thanh đao trước ngực để hộ thân, xăm xăm chạy tới trước cửa sổ.
Quái nhân giơ tay phải lên một cái, đưa ngón tay điểm ra phía trước, một luồng chỉ phong vù vù bay ra, gã đại hán té ngay xuống nóc nhà.
Thượng Quan Kỳ giật mình quay lại há»i quái nhân :
- Sư phụ! Môn này là võ công gì?
Quái nhân cưá»i đáp :
- Äó là “Thiên Cương chỉâ€. Công lá»±c phải cao đến tá»™t đỉnh má»›i có thể Ä‘iểm huyệt cách bức được. Môn này không phải luyện ba năm là được. Sau này khi ná»™i lá»±c ngươi đã cao ta sẽ truyá»n thụ cho, chẳng mấy chốc mà thành hiệu. Ngươi bảo con vượn ra ôm gã vào đây để tra há»i xem có việc gì.
Thượng Quan Kỳ dùng tiếng ngưá»i bảo Viên Hiếu.
Hiện giá» Viên Hiếu đã hiểu được kha khá tiếng ngưá»i, chạy ra ôm gã đại hán vào đặt trước mặt Thượng Quan Kỳ.
Quái nhân nhìn kỹ thì gã này trạc tuổi bốn mươi, thân hình cao lá»›n, mình mặc võ trang, mặt nổi thá»› thịt, dưá»ng như là má»™t nhân vật trong võ lâm. Lão chau mày đưa tay ra vá»— giải phóng huyệt đạo cho đại hán.
Äại hán thở dài má»™t tiếng, ngồi dậy vung quyá»n lên đánh Thượng Quan Kỳ.
Thượng Quan Kỳ thấy thế quyá»n trầm trá»ng toan né tránh thì đột nhiên ở đằng sau, má»™t bàn tay thò ra để đón tiếp đưá»ng quyá»n cá»§a đại hán.
Äại hán rụt tay lại, kêu lên má»™t tiếng ngã vật ngưá»i ra phía sau, ôm lấy đầu quyá»n lăn mình trên sàn gác.
Thượng Quan Kỳ thấy tay phải của đại hán sưng lên trong lòng lấy làm kinh hãi nghĩ bụng :
- “Võ công lão này thật không biết đâu mà lưá»ng. Lão chỉ đưa tay ra há»i hợt mà ngưá»i này đã như thếâ€.
Bá»—ng quái nhân cất tiếng lạnh lùng há»i :
- Mi là ai? Äến chùa này có việc gì? Phải nói thật thì ta sẽ tha chết cho. Chỉ ná»­a lá»i gian trá thì đừng trách lão phu độc ác.
Gã đại hán lăn lá»™n má»™t lúc dưá»ng như đã bá»›t Ä‘au, nhưng cánh tay bị thương má»—i lúc má»™t sưng to. Gã ôm cánh tay ngồi dậy. Hai tia mắt hung dữ từ từ liếc nhìn hết tất cả má»i vật trong gác.
Quái nhân cưá»i lạt nói :
- Mi nhìn gì đó? Hay là muốn thử cả tay trái ta nữa?
Äại hán đột nhiên đứng dậy Ä‘i thẳng ra phía cá»­a sổ. Quái nhân cưá»i ha hả nói :
- Mi đã vào đây rồi còn mong chạy được nữa ư?
Lão giơ tay đánh ra một chưởng.
Luồng kình lực của lão thật là ghê gớm, đánh vào đầu gối đại hán. Gã kêu rú lên một tiếng, đầu gối đã bị trật rồi. Gã đang nắm song cửa thì bị lão quái nhân phóng chưởng đánh trúng làm cho trật đầu gối ngã lăn ra.
Äại hán hai tay ôm lấy đầu gối, mồ hôi vã ra đầm đìa.
Quái nhân ấn tay xuống mặt ván gác, tung mình nhảy đến bên đại hán lạnh lùng há»i :
- Ngươi nếm cái mùi bị trẹo đầu gối như thế nào?
Äại hán Ä‘au quá nước mắt nhá» xuống, miệng thở hồng há»™c như trâu nói không ra lá»i.
Quái nhân đưa hai tay nắm lấy hai chân đại hán, đột nhiên dằng đi kéo lại một cái. Bỗng thấy đại hán kêu to lên một tiếng, đau quá lăn ra ngất đi.
Quái nhân dùng tay vá»— má»™t chưởng vào sau lưng. Äại hán run ngưá»i lên hồi tỉnh lại và dưá»ng như đã bá»›t Ä‘au, nhìn quái nhân bằng đôi mắt ngạc nhiên không nói câu nào. Tia mắt hung dữ đã trở thành tia mắt van xin.
Nguyên lúc quái nhân dùng tay dằng đi kéo lại đầu gối của đại hán đã đem khớp xương bị trật ráp lại vào nhau như cũ.
Thượng Quan Kỳ cảm thấy tội nghiệp cho gã, khẽ nói với quái nhân :
- Sư phụ! Äệ tá»­ tưởng chỉ cần gã phải nói thật hết là đủ, hà tất phải giết gã.
Quái nhân nói :
- Hừ! Äâu có thể để cho gã chết má»™t cách dá»… dàng như thế được! Ta cần từ từ trừng trị gã.
- Trước hết ta làm cho các khá»›p xương rá»i ra để gã phải nếm mùi Ä‘au khổ vì sá»± sai khá»›p bong gân. Sau đó sẽ Ä‘iểm tá»›i ngÅ© âm huyệt cá»§a gã để biết mùi huyết mạch phản công vào lục phá»§ ngÅ© tạng hàng mưá»i ngày sống dỡ chết dỡ.
Äại hán nghe kinh hãi vô cùng, mồ hôi nhá» giá»t. Tuy nhiên, gã bản tính quật cưá»ng, trong lòng phập phồng lo sợ mà vẫn không chịu van xin.
Quái nhân nhìn chằm chặp vào mặt đại hán, nói :
- Mi chỉ nói dối với ta nửa câu mà ta khám phá ra được là lập tức ta bẻ trật khớp xương ngay.
Äại hán bị tia mắt cá»§a quái nhân áp bức quá đâm ra run sợ khẽ gật đầu.
Quái nhân há»i :
- Sao mi biết đưá»ng đến đây? Cùng Ä‘i vá»›i ai hay chỉ có má»™t mình?
Äại hán khẽ ho má»™t tiếng nhá» rồi đáp :
- Bá»n ta có ba ngưá»i Ä‘i vá»›i nhau, vâng mệnh đến tìm má»™t ngưá»i bạn cÅ© cho thá»§ lãnh.
Quái nhân há»i :
- Hai ngưá»i cùng Ä‘i vá»›i mi hiện giỠở đâu?
Äại hán lắc đầu đáp :
- Vào đến đầu núi này thì má»—i ngưá»i chia ra Ä‘i má»™t ngả, ta không biết hiện giá» hỠở đâu.
Chợt gã để mắt đến binh khí ná»­a kiếm ná»­a Ä‘ao để bên Thượng Quan Kỳ rồi run giá»ng nói :
- Khí giá»›i kia là cá»§a má»™t ngưá»i cùng Ä‘i vá»›i ta.
Viên Hiếu đột nhiên cưá»i lên nói xen vào :
- Ngưá»i đó bị ta đánh chết rồi.
Y nói tiếng ngưá»i đại hán nghe không được rõ liá»n quay đầu lại nhìn Viên Hiếu.
Thượng Quan Kỳ than rằng :
- Ngưá»i bạn cá»§a mi chết mất rồi.
Äại hán nói :
- Thảo nào ta tìm mãi mà không thấy.
Quái nhân suy nghÄ© má»™t lát rồi há»i :
- Thủ lãnh ngươi tên gì?
Äại hán đáp :
- Ta không biết rõ há» tên cá»§a ông và cả đám giang hồ cÅ©ng chẳng ai biết, chỉ gá»i ông là Cổn Long Vương...
Thượng Quan Kỳ cau mày há»i :
- Có lý đâu ngươi lại không biết tên hỠcủa y?
Äại hán lắc đầu đáp :
- Ta không biết thật. Chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc hoặc nhìn nhận lá cỠCổn Long Kỳ là đủ.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Cổn Long Kỳ là gì?
Äại hán đáp :
- Cổn Long Kỳ là má»™t tín hiệu để truyá»n lệnh. Bá»n ta chỉ trông thấy lá cá» là phải đến ngay, bất cứ ngưá»i cầm cá» là ai.
Thượng Quan Kỳ gật đầu nói :
- À! Ra là thế.
Gã đại hán khi nhắc đến thá»§ lãnh vá»›i má»™t giá»ng rất hứng thú. Gã không chá» Thượng Quan Kỳ há»i đã nói luôn :
- Hiện nay Cổn Long Kỳ đã có má»™t uy lá»±c rất lá»›n trong giang hồ. Hai năm trước đây Cổn Long Kỳ chỉ có tại má»™t dãy Giang Bắc, chưa bành trướng lá»±c lượng qua sông Trưá»ng Giang...
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Một lá cỠhiệu nhỠxíu như thế làm gì mà ghê gớm vậy?
Äại hán cưá»i lạt nói :
- Ngươi chá»› coi thưá»ng Cổn Long Kỳ. Giả tá»· ngươi không phải là ngưá»i trong võ lâm mà trong tay ngươi cầm cây kỳ này thì cả hai mặt Nam, Bắc sông Trưá»ng Giang Ä‘i đâu cÅ©ng lá»t, không ai dám ngăn trở.
Gã ngừng một lát, ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà rồi nói tiếp :
- Vá» phe Hắc đạo thì không ai là không biết đến Cổn Long Kỳ. Bá»n há» trông thấy hiệu cá» là chẳng những không dám đụng đến má»™t ngá»n cây cá»ng cá» mà còn phải ngấm ngầm bảo vệ cho khu vá»±c đó.
Thượng Quan Kỳ chú ý nghe, nói :
- Nếu đã có má»™t lá cá» hiệu Cổn Long Kỳ có uy lá»±c lá»›n như vậy thì ngưá»i cầm Cổn Long Kỳ cÅ©ng tá»± hào lắm nhỉ?
Äại hán đột nhiên cả cưá»i nói :
- Nhưng khó mà được Cổn Long Kỳ vào tay.
Từ nãy giá» quái nhân chỉ chăm chú nghe, bây giỠđột nhiên xen vào há»i :
- Mi đã được gặp Cổn Long Vương bao giỠchưa?
Thật là má»™t câu há»i quá đột ngá»™t, đại hán ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc rồi đáp :
- Äã trông thấy rồi! Nhưng chỉ thấy ở tận đằng xa không trông rõ mặt lắm.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Sao? Tất cả đồng bá»n cá»§a ngươi không ai trông rõ mặt y ư?
Äại hán đáp :
- Khách giang hồ mến ông là má»™t bậc cao nhân có đến mấy trăm ngưá»i, nhưng ít ai được thấy mặt, chỉ trừ có bốn ngưá»i cận vệ luôn bảo há»™ bên mình ông.
Quái nhân chăm chú nghe chuyện Cổn Long Vương, dưá»ng như cÅ©ng lấy làm thích thú. Chá» y nói xong lão má»›i há»i vặn :
- Có thật ngươi đã trông thấy Cổn Long Vương rồi phải không?
Äại hán đáp :
- Äã được thấy hai lần.
Quái nhân lại há»i :
- Tướng mạo y như thế nào?
Äại hán đáp :
- Lần đâu ta đứng cách xa đến năm trượng, chỉ thấy ông rất cao lớn, có râu quai nón, mình mặc áo hồng bào có thêu rồng vàng. Song lần thứ hai thấy ông lại giống như... giống như...
Quái nhân chưa há»i lại, dưá»ng như đã Ä‘oán được Cổn Long Vương này thưá»ng hay thay hình đổi dạng nên tuyệt không quan tâm vá» Ä‘iá»u đó. Song Thượng Quan Kỳ lấy làm lạ há»i lại :
- Sao? Chẳng lẽ Cổn Long Vương đột nhiên lại biến thành một kẻ thư sinh nhỠtuổi?
Äại hán gật đầu đáp :
- Lần thứ hai ta thấy dưá»ng như ông đã ít tuổi Ä‘i nhiá»u, râu ria Ä‘i đâu mất sạch.
Thượng Quan Kỳ tằng hắng một tiếng rồi nói :
- Ngươi chỉ nói nhăng! Äâu có chuyện quái dị như vậy.
Äại hán tức mình nói :
- Ta xưa nay chưa từng nói dối bao giá». Ngươi không tin thì thôi.
Quái nhân cưá»i nói :
- Con ngưá»i nếu biết thuật dịch dung, thì lúc già lúc trẻ có gì là khó khăn đâu.
Thượng Quan Kỳ vẫn còn muốn há»i nữa, nhưng nghe quái nhân nói vậy lại thôi.
Quái nhân suy nghÄ© má»™t lúc rồi há»i đại hán :
- Cổn Long Vương phái ngươi vào núi Bạch Mã hẻo lánh này để tìm ai?
Äại hán chăm chú nhìn thẳng vào mặt quái nhân rồi nói ấp úng :
- Tìm má»™t ngưá»i...
Äá»™t nhiên gã lắc đầu nói tiếp :
- Ta cũng không biết gã hỠtên là gì, nhưng tướng mạo thì ta nhớ rõ lắm. Chỉ cần nhìn thấy là ta nhận ra ngay.
Quái nhân đột nhiên nhìn thẳng vào mặt đại hán há»i :
- Phải chăng ngưá»i đó là lão phu?
Äại hán lắc đầu đáp :
- Không phải! Ta có mang theo đồ hình đây.
Quái nhân thò tay vào bá»c gã lấy ra má»™t tấm lụa màu trắng, trên vẻ má»™t ngưá»i mặc áo xanh, tướng mạo rất oai phong.
Thượng Quan Kỳ vừa nhìn thấy hình ngưá»i trong đồ hình thì không khá»i giật mình vì nó rất giống thi thể ngưá»i trong thạch động. Có Ä‘iá»u tá»­ thi kia đã chết lâu ngày không có cách nào nhìn rõ được mặt mÅ©i nữa. Vá» tầm vóc và y phục thì giống hệt như nhau.
Quái nhân cũng chăm chú nhìn đồ hình một lúc, mặt hơi biến sắc lẩm bẩm :
- Lạ nhỉ! Y ở trong núi Bạch Mã này ư?
Äại hán dưá»ng như nghe rõ được lá»i lão, gã nói :
- Chưa chắc! Tổng bá»™ chúng tôi phái ngưá»i Ä‘i tìm không phải chỉ ở má»™t nÆ¡i đây, ngoài khu núi Bạch Mã này còn nhiá»u nÆ¡i khác nữa.
Thần sắc quái nhân dần dần trở lại bình thưá»ng, cầm đồ hình đặt xuống bên mình há»i :
- Các ngươi vào núi Bạch Mã này có phải đúng ba ngưá»i?
Äại hán đáp :
- Äúng rồi!
Quái nhân nhìn Viên Hiếu cưá»i há»i :
- Má»™t ngưá»i bị con vượn kia tát chết, mi bị bắt, vậy còn má»™t ngưá»i khác nữa?
Äại hán nghe lão há»i, gật đầu đáp :
- Äúng thế!
Quái nhân tá»§m tỉm cưá»i há»i :
- Ngưá»i bạn còn sống cá»§a mi có biết mi vào ngôi chùa cổ này không?
Äại hán suy nghÄ© hồi lâu rồi đáp :
- Lúc đầu đến núi, má»—i ngưá»i Ä‘i má»—i ngả hẹn trong bảy ngày lại trở ra đầu núi gặp nhau. Ta vào ngôi chùa này không biết y có biết hay không.
Quái nhân quay đầu nhìn Thượng Quan Kỳ rồi nói :
- Nếu ta không giết tên này cho gã ra vá», thế nào gã cÅ©ng tiết lá»™ những Ä‘iá»u bí mật ở đây, tất nhiên sẽ phiá»n cho mình rất nhiá»u.
Thượng Quan Kỳ cho rằng sư phụ nói đúng, khẽ thở dài đáp :
- Lá»i sư phụ quả là đúng thật! Nhưng gã không có thù oán gì vá»›i ta, lại vô cá»› Ä‘em gã giết Ä‘i sao cho không khá»i hối hận.
Quái nhân cưá»i nói :
- Nếu không giết gã tất có ngày chúng ta sẽ không được yên thân.
Khóe mắt đại hán nhìn vào Thượng Quan Kỳ tỠvẻ van xin.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Sư phụ! Sư phụ có cách nào để ở không tiết lộ những việc ở đây...
Quái nhân nhìn Thượng Quan Kỳ không chá» cho gã dứt lá»i, ngắt lá»i gã :
- Những nhân vật trong lục lâm tâm địa cực kỳ nguy hiểm. Ta không có cách nào khác, còn ngươi? Ngươi có cách nào không?
Dứt lá»i lão nhắm mắt lại, vận chân khí Ä‘iá»u hòa hÆ¡i thở tá»±a hồ như không nghe thấy gì và cÅ©ng không há»i gì nữa. Äại hán thốt nhiên thở dài nói :
- Các ngưá»i giết quách ta Ä‘i. Nếu ra khá»i nÆ¡i đây mà không Ä‘em báo cáo những Ä‘iá»u mắt thấy tai nghe lên tổng bá»™ tất không khá»i chết, mà cái chết đó còn thảm trạng hÆ¡n nhiá»u. Thà rằng chết quách ở đây còn yên thân hÆ¡n.
Thượng Quan Kỳ nghe xong bá»§n rá»§n cả ngưá»i, chàng há»i :
- Có phải ngươi đến Bạch Mã Sơn để tìm sư phụ của ta không?
Äại hán lắc đầu đáp :
- Không phải, tuy ta không biết tên há» cá»§a ngưá»i đó song đã có đồ hình, sư phụ ngươi có giống chút nào đâu.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Nếu chúng ta đã không liên quan gì đến các ngươi thì dù ngươi không tiết lộ những bí mật nới đây thì cũng không phải tội phạm qui. Sao tổng bộ lại giết ngươi?
Äại hán đáp :
- Äã là thá»§ hạ cá»§a Cổn Long Vương thì bất luận là những chi tiết nhá» nhặt đến đâu cÅ©ng không thể dấu diếm được, và tai mắt cá»§a ông ghê gá»›m lắm dấu thế nào được? Cho dù mình dấu được bây giá» nếu ngày sau há» tra ra cÅ©ng sẽ bị cá»±c hình thì thà chết ở ngay đây còn hÆ¡n. Ta chỉ xin các ngươi đừng hành hạ ta trước khi chết thế là ta đã cảm Æ¡n lắm rồi.
Thượng Quan Kỳ càng nghe càng lấy làm lạ, không nhịn được há»i thêm :
- Chân trá»i góc bể mênh mông, kiếm đâu chả được chá»— yên thân? Äừng dấn mình vào chốn lục lâm nữa thì dá»… gì mà há» tìm được mình?
Äại hán nhăn nhó cưá»i đáp :
- Cần gì mà phải đi tìm. Cứ sau một năm là tự mình phải chết, mà chết một cách cực kỳ thê thảm.
Thượng Quan Kỳ nói :
- Việc này ta chưa từng nghe thấy, ngươi càng nói ta càng không hiểu.
Äại hán liếc mắt nhìn quái nhân, hai mắt quái nhân vẫn nhắm nghiá»n chẳng khác má»™t nhà sư Ä‘ang nhập định, cả tiếng hÆ¡i thở cÅ©ng không nghe thấy nữa. Gã lại quay sang Thượng Quan Kỳ rồi nói :
- Sư phụ ngươi nghe thấy là ngưá»i hiểu rồi đó...
Gã gắng sức trở mình một cái rồi nói tiếp :
- Trước khi nhập môn vào làm thuá»™c hạ Cổn Long Vương đã phải hạ lá»i thỠđộc: Suốt Ä‘á»i không được phản bá»™i.
Thượng Quan Kỳ ngắt lá»i :
- Ngươi sợ lá»i thá» linh nghiệm nên không dám phản bá»™i y hay sao?
Äại hán lắc đầu đáp :
- Sau khi tuyên thệ còn được uống mấy chén rượu và trong mình đã mang một chứng bệnh rồi.
Thượng Quan Kỳ vẫn chưa hiểu :
- Uống rượu vào mang chứng bịnh gì?
Äại hán đáp :
- Trong rượu có chất kịch độc, uống rồi chung thân bị ká»m chế, suốt Ä‘á»i phải làm nô lệ cho há».
Ngừng một lác, gã nói tiếp :
- Bá»n ta tuy uống phải thuốc độc mà không biết, chỉ khi nào thuốc độc lên cÆ¡n rồi má»›i hay. Bấy giá» Cổn Long Vương má»›i phái ngưá»i đưa thuốc giải độc đến.
Sự đau khổ bị thuốc độc hành hạ không thể nào nói cho xiết được.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Lúc thuốc độc lên cơn sao ngươi không tìm thầy chạy chữa?
Äại hán đáp :
- Thuốc độc đó không mùi không sắc, lúc uống vào không thấy gì hết. Lúc lên cÆ¡n như có kiến sâu đục ruá»™t hay bò nhung nhúc ở trong gân cốt, dù thân ngưá»i là sắt đá cÅ©ng không chịu ná»—i. Còn danh y khi chẩn mạch cÅ©ng không biết gốc bệnh ở đâu. Trừ phi uống thuốc cá»§a chính Cổn Long Vương, ngoài ra không có cách gì nữa.
Thượng Quan Kỳ thở dài há»i :
- Y cho ngươi uống thuốc độc gì mà ghê gớm vậy?
Äại hán đáp :
- Trùng độc!
Thượng Quan Kỳ lúc còn theo sư phụ (Diệp Nhất Bình) đã nghe ngưá»i Miêu đỠcập đến vấn đỠnuôi trùng độc, bất giác cả kinh la lên :
- Úi chao!
Äại hán buồn rầu đáp :
- Thứ trùng độc cá»§a Cổn Long Vương có tính chất rất đặc biệt, ấn định rõ thá»i gian sau khi uống vào bao lâu thì sẽ bị lên cÆ¡n. Ai không phản lại ông thì cứ ná»­a năm ông cho má»™t liá»u thuốc giải độc là không sợ gì hết.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Bao nhiêu ngưá»i làm môn hạ y Ä‘á»u phải uống thuốc độc ư?
Äại hán nói :
- Trừ mấy ngưá»i bạn thân vá»›i Cổn Long Vương, còn ngoài ra ai cÅ©ng phải theo thể lệ ấy.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Sao ngươi không Ä‘em thuốc giải độc cho má»™t vị danh y nào đó phân tích ra rồi tá»± chế lấy mà dùng? Như vậy có phải thoát được vòng cương tá»a cá»§a y không?
Äại hán lắc đầu đáp :
- Thuốc giải độc cá»§a Cổn Long Vương không biết bằng những thứ gì rất khó kiếm, có tiá»n cÅ©ng không mua được.
Quái nhân bỗng mở mắt ra nói xen vào :
- Trùng độc có đến mấy chục thứ, má»—i thứ Ä‘á»u có chá»— đặc biệt riêng cá»§a nó.
Trừ ngưá»i nuôi trùng độc ra, khó có ai mà có được thuốc giải.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Sư phụ biết nhiá»u hiểu rá»™ng, có cách nào cứu chữa được không?
Quái nhân lắc đầu đáp :
- Trừ ngưá»i biết rõ môn thuốc cá»§a há», còn ngoài ra không ai cứu được.
Äại hán buồn rầu nói lá»›n :
- Sau khi ta chết rồi, xin các ngươi vì ta mà đào má»™t lổ chôn thật sâu để khá»i di hại đến ngưá»i khác.
Quái nhân nhìn Viên Hiếu há»i :
- Ngươi đã giết má»™t ngưá»i vậy cái xác đó ở đâu?
Viên Hiếu đáp :
- Tôi đã đẩy xuống khe núi, không chừng bị thú dữ ăn thịt rồi cũng nên.
Quái nhân nói :
- Nếu thuốc độc có tính cách truyá»n nhiá»…m, dã thú ăn phải thưá»ng khi cÅ©ng bị trúng độc lây.
Thượng Quan Kỳ thấy đại hán vẻ mặt Ä‘au khổ thì trong lòng không khá»i băn khoăn, chàng nhìn ra ngoài cá»­a sổ, bâng khuâng nhìn ra ngoài phương trá»i xa thẳm.
Chàng nghĩ thầm :
- “Trên bước giang hồ không biết bao nhiêu là ná»—i nguy hiểm rùng rợn. Những tay bản lãnh cao cưá»ng thì thá»§ Ä‘oạn lại càng độc ác. Sau này khi ta há»c võ công thành tài tất phải bôn tẩu giang hồ, vạn nhất mà bị ngưá»i hạ độc thá»§ để ká»m chế suốt Ä‘á»i phải làm nô lệ thì thật đáng ngán vô cùng...â€.
Quái nhân thấy Thượng Quan Kỳ mắt đăm đăm nhìn vá» phương trá»i xa thẳm, miệng cứ lảm nhảm nói những gì không rõ, lập tức gá»i chàng :
- Kỳ nhi! Ngươi đang nghĩ gì đó?
Thượng Quan Kỳ thở dài đáp :
- Sư phụ Æ¡i! Äệ tá»­ không muốn luyện võ nữa.
Quái nhân há»i :
- Tại sao?
Thượng Quan Kỳ há»i lại :
- Phải chăng võ công càng cao thì tiếng tăm càng lừng lẫy trong chốn giang hồ?
Quái nhân nói :
- Äúng! Không lẽ ngươi không muốn ná»—i tiếng trong giang hồ để má»i ngưá»i Ä‘á»u kính nể?
Thượng Quan Kỳ nói :
- Võ công cao mà làm gì? Chẳng những Cổn Long Vương hạ độc thá»§ mà ngay cả Thiên Tý Äá»™c Tẩu Ông Thiên NghÄ©a cÅ©ng chuyên nghỠđánh thuốc độc, không ai biết đâu mà đỠphòng!
Quái nhân buông tiếng cưá»i lá»›n nói :
- Thằng nhãi này! Ngươi chỉ biết có mấy gã chuyên dùng độc, ngươi lại không hiểu võ công cÅ©ng rất hữu dụng cho Ä‘á»i.
Thượng Quan Kỳ đưa mắt nhìn đại hán nói :
- Bây giá» lấy gã này làm ví dụ: Võ công giá»i như gã đã được việc gì đâu?
Chẳng những không giữ được sá»± sống chết cho bản thân mình được êm thắm mà phải chung thân làm nô lệ cho ngưá»i, không bằng loài trâu ngá»±a...
Quái nhân cưá»i ha hả má»™t tràng dài ngắt lá»i Thượng Quan Kỳ :
- Ngươi nên biết rằng võ công mà luyện được đến mức tối cao thì cho dù uống phải thuốc kịch độc đi nữa cũng chẳng sợ gì.
Thượng Quan Kỳ há»i :
- Äệ tá»­ không thể hiểu được lá»i sư phụ? Con ngưá»i ta Ä‘á»u có tấm thân bằng thịt bằng xương, bất luận võ công cao đến bậc nào, lục phá»§ ngÅ© tạng không thể biến thành gá»— đá để chất độc khá»i ngấm vào?
Quái nhân mỉm cưá»i nói :
- Võ công luyện đến mức có thể Ä‘iá»u khiển được lục phá»§ ngÅ© tạng thì có thể ká»m chế nó theo ý mình, chỉ cần biết dá»± phòng trước thì dù có uống thuốc độc vào cÅ©ng trục xuất ra được má»™t cách dá»… dàng. Hiện giá» ngươi chá»› có phân tâm, chá» khi công cuá»™c luyện võ cá»§a ngươi được thành tá»±u thì ta sẽ truyá»n cho cách phòng vệ chất độc.
Thượng Quan Kỳ ngẩng mặt lên nhìn trá»i thấy đã tá»›i giá» luyện võ, thở dài má»™t cái nói :
- Xin sư phụ mở đức hiếu sinh mà cứu gã này...
Chàng chưa dứt lá»i, quái nhân đưa tay lên đánh vào huyệt “Thiên Linh†cá»§a chàng. Thượng Quan Kỳ thấy ngưá»i run lên má»™t cái, bao nhiêu ý nghÄ©, tinh thần Ä‘á»u tập trung vào để nghe lá»i truyá»n dạy khẩu quyết cá»§a quái nhân và bắt đầu vận động ná»™i lá»±c.
Sau khi tỉnh lại, Thượng Quan Kỳ không thấy đại hán đâu, còn quái nhân Ä‘ang ngồi nhắm mắt tÄ©nh tá»a, Viên Hiếu cÅ©ng không biết Ä‘i đâu. Chàng khẽ gá»i :
- Sư phụ!
Quái nhân lá» Ä‘i làm như không nghe tiếng gá»i, mắt vẫn nhắm nghiá»n không lay động.
Äêm đã khuya, bầu trá»i không có má»™t ánh sao nào, chỉ có làn gió núi không ngá»›t vi vu làm cho những lá cây xào xạc rụng xuống. NÆ¡i cổ tá»± hoang vắng càng thêm vẻ thê lương tịch mịch.
Thượng Quan Kỳ ngồi một lúc, trong lòng xiết bao hiu quạnh đưa tay toan đẩy cửa sổ ra bỗng thấy một cánh tay gầy đét nắm lấy tay chàng, bên tai lại nghe một thứ thanh âm lạnh lẽo nói :
- Lúc này công cuá»™c lá»›n lao cá»§a ngươi sắp viên mãn, nếu ngươi không tÄ©nh tâm để ngoại cảnh ảnh hưởng đến mình thì thật là bất lợi. Ngươi hãy nhắm mắt tÄ©nh tá»a Ä‘i và tập trung tinh thần để vận khí.
Thượng Quan Kỳ thấy tay mình bị bàn tay quái nhân nắm chặt tá»±a hồ như cái vòng sắt xiết vào, lập tức tê dại, máu lập tức chạy ngược vào phá»§ tạng. Bất giác chàng thấy trong lòng nóng nảy vô cùng, vừa mở miệng gá»i :
- Sư phụ!...
Chàng lập tức cảm thấy các huyệt đạo trước ngá»±c bị Ä‘iểm trúng, muốn nói nữa mà không nói ra lá»i. Bên tai vẳng nghe tiếng quái nhân nói :
- Bây giá» ta Ä‘iểm vào ba mạch trá»ng yếu, lát nữa ngươi sẽ nếm mùi bị kinh mạch chạy ngược.
Chỉ trong khoảnh khắc, Thượng Quan Kỳ quả nhiên cảm thấy huyết mạch trong ngưá»i chạt ngược đưá»ng nhưng thoáng cái chàng đã bình tÄ©nh lại được ngay.
Lòng chàng tỉnh táo, chàng muốn nói mà không nói được. Chàng thấy vẻ mặt cá»§a quái nhân lạnh như tiá»n, dù có nói được, chàng cÅ©ng chẳng muốn mở miệng van xin.
Bá»—ng thấy có hai bàn tay sá» vào ngưá»i chàng, nắn bóp các huyệt đạo và các khá»›p xương. Thượng Quan Kỳ cảm thấy không còn năng lá»±c để phản kháng, cả chân khí cÅ©ng dần dần tiêu tan Ä‘i không sao chống đỡ được các kinh mạch cho khá»i Ä‘i ngược đưá»ng. Chàng đã phải trải qua những ná»—i thống khổ mà ngưá»i thưá»ng không nhẫn nại được.
Sự thật đã khác hẳn với ý nghĩ của Thượng Quan Kỳ. Chàng tưởng sẽ phải chịu đau khổ vô cùng song lần này khi quái nhân điểm huyệt và nắn bóp các khớp xương, chàng chẳng thấy đau khổ chút nào.
Bao nhiêu cÆ¡n khá»§ng bố, khiếp sợ Ä‘á»u dần dần tiêu tan, đầu óc chàng khẩn trương rồi trở lại bình tÄ©nh rồi ngá»§ Ä‘i lúc nào không biết.
Khi tỉnh dậy thì mặt trá»i đã chiếu vào cá»­a sổ. Quái nhân Ä‘ang ngồi tá»±a cá»­a, mắt nhìn tận đâu đâu. Không biết lão Ä‘ang nghÄ© ngợi gì hay Ä‘ang ngắm cảnh tuyệt mỹ cá»§a thiên nhiên vào buổi sáng?
Thượng Quan Kỳ nhổm dậy, toàn thân cảm thấy thư thái, tựa hồ đã khôi phục lại nguyên thần.
Quái nhân run run há»i :
- Kỳ nhi! Ngươi tỉnh dậy rồi ư?
Thượng Quan Kỳ lúc trước vẫn có ý định phản kháng lại quái nhân, nhưng giá» chàng nghe giá»ng nói cá»§a lão run run tá» ra có lòng từ ái vô bá» bến. Chàng nhẹ nhàng từ tốn đáp trả :
- Äệ tá»­ đã tỉnh rồi!
Quái nhân lại há»i :
- Ngươi hãy thử duỗi chân tay xem có cử động lại được chưa?
Thượng Quan Kỳ duỗi chân tay ra rồi đáp :
- Khá lắm rồi!
Quái nhân vẫn để mắt nhìn bên ngoài cá»­a sổ, chưa quay lại nhìn Thượng Quan Kỳ, lão thá»§ng thẳng há»i tiếp :
- Kỳ nhi! Ngươi thá»­ vận khí xem kinh mạch trong ngưá»i ngươi đã thông thuận chưa? Thằng nhá» này! Ngươi đừng có dối ta! Trong bụng ngươi có Ä‘iá»u gì ấm ức phải nói thiệt cho ta biết?
Thượng Quan Kỳ y theo lá»i lão vận động chân khí, thấy các huyệt đạo trong ngưá»i không có chá»— nào vướng vấp khó chịu, liá»n mỉm cưá»i nói :
- Thưa sư phụ! Äệ tá»­ thấy trong ngưá»i dá»… chịu lắm rồi! Khí huyết trong ngưá»i tuyệt không có chá»— nào bị cản trở.
Quái nhân vẫn làm ra vẻ không tin, thá»§ng thẳng há»i lại :
- Ngươi có nói thật không?
Thượng Quan Kỳ đáp :
- Äệ tá»­ khi nào dám nói dối sư phụ.
Quái nhân đột nhiên quay đầu lại, hai mắt long lanh ngấn lệ, nói :
- Kỳ nhi! Ngươi hãy đứng dậy bước sang bên này.

hết: Hồi 15, xem tiếp: Hồi 16
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àëüôà, âîäîíàåâà, çàêîí, çîëîòî, danangcity24, dieu sao me hon hoi 1, dieu sao me hon tron bo, ëèòûå, ïåðåâîä, ïåðåâîäîâ, ìàðãàðèòà, ïèòàíèå, ïîðíóøêà, ñëîâàðè, ñìàéëèê, ñîëÿðèé, ñòðèì
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™