|
|
27-10-2008, 07:24 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 6
Lá thÆ° bà máºt
Quan Tây trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Trong Hà Nhạc NgÅ© Quái vị nà o cÅ©ng thu tháºp được rất nhiá»u của quÃ. Tháºt là phú xÆ°ng dịch quốc.
Quân Trung Phụng há»i:
- Chắc lão tiá»n bối chÆ°a thể tưởng tượng được tiên phụ tà ng trữ bao nhiêu châu báu?
Quan Tây cÆ°á»i ha hả đáp:
- Nếu lão phu ở và o địa vị lệnh tôn thì quyết không đem châu báu có giá trị liên thà nh chẳng biết là bao nhiêu tà ng trữ ở trong nhà .
Quân Trung Phụng ngáºp ngừng:
- Theo ý lão tiá»n bối thì...
Quan Tây vá»™i ngắt lá»i:
- Cô nương đừng hiểu lầm lão phu, lão phu chỉ có ý nói cho cô nương hay mà thôi.
Quân Trung Phụng há»i:
- Phải chăng lão tiá»n bối nói là tiên phụ đã Ä‘em châu báu giấu ở nÆ¡i khác?
Quan Tây cÆ°á»i mát đáp:
- Trên chốn giang hồ ngÆ°á»i ta đồn có đến ná»a phần châu báu, ngá»c khÃ, danh há»a, cổ ngoạn của cả thế gian đã thà nh váºt sở hữu của Hà Nhạc NgÅ© Quái. Tuy lá»i đồn đó há» có thổi phòng lên cho to chuyện, nhÆ°ng cÅ©ng cho ta hay là năm vị thu tháºp được nhiá»u vô kể.
Quân Trung Phụng nghe lão bà n tá»›i chuyện nà y, nà ng không hiểu dụng tâm của lão ở chá»— nà o, nên chỉ lẳng lặng chứ không nói xen và o. Có Ä‘iá»u trong lòng nà ng cảm thấy mình Ä‘i theo há» là má»™t chuyện lầm to.
Bổng nghe Quan Tây lại nói tiếp:
- Anh em lão phu Ä‘i truy nã hung thủ nếu bắt sống được thì được đánh đổi lấy trăm hạt minh châu, vạn lạng hoà ng kim. Còn giết chết hắn thì chỉ được phân ná»a tức là 50 hạt minh châu và năm ngà n lạng và ng. Bá»n lão phu có bốn ngÆ°á»i, tất cả các khoản chi phà vỠăn ở má»—i ngà y mất mÆ°á»i lạng và ng. Phi Hà Nhạc NgÅ© Quái thì còn ai chịu nổi phà khoản lá»›n lao nà y nữa?
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nói má»™t cách khác, ai không đủ tiá»n nhÆ° váºy thì má»i là m sao được bá»n huynh đệ sÆ° đồ lão phu bốn ngÆ°á»i.
Quân Trung Phụng nói:
- Nếu tiên phụ quả có nhiá»u châu báu cổ ngoạn nhÆ° lá»i lão tiá»n bối thì khi nà o lão tiá»n bối giết được hung thủ áo trắng, riêng mình vãn bối đã xin tặng trăm hạt minh châu để Ä‘á»n công khó nhá»c.
Quan Tây cÆ°á»i ha hả há»i lại:
- Quan má»— không giống nhÆ° lệnh tôn cùng mấy vị nghÄ©a huynh nghÄ©a đệ của lão gia. Châu báu, cổ ngoạn, danh há»a, ngá»c khÃ, sống chẳng Ä‘em vá», chết không mang Ä‘i được, thì đối vá»›i Quan má»— không có Ãch gì?
Quân Trung Phụng chấn Ä‘á»™ng tâm thần. Nà ng đứng thá»™n mặt ra hồi lâu không thốt nên lá»i, dÆ°á»ng nhÆ° nà ng lo vỠâm mÆ°u khủng khiếp của đối phÆ°Æ¡ng.
Quan Tây đứng dáºy nói tiếp:
- Cô nÆ°Æ¡ng hãy nghỉ Ä‘i, sáng mai chúng ta còn phải Ä‘i nhiá»u. Lão phu Ä‘i coi thÆ°Æ¡ng thế cho lệnh huynh đây.
Hắn nói xong rảo bÆ°á»›c ra khá»i phòng Ä‘i luôn.
Quân Trung Phụng đứng ngây ngÆ°á»i ra mà nhìn bóng sau lÆ°ng Quan Tây. Nà ng chá» cho lão Ä‘i khá lâu rồi má»›i đóng cá»a lại. Bất giác nà ng cảm thấy thÆ°Æ¡ng thân vô hạn mà nà ng không thể sa đôi hà ng lệ.
Ãêm dà i dằng dặc, Quân Trung Phụng không tà i nà o nhắm mắt được. Nà ng đã cảnh giác Quan Thị Song Ãao chẳng tá» tế gì, nên lúc nà o nà ng cÅ©ng gia tâm phòng bị.
Suốt đêm hôm đó nà ng được bình yên, không có chuyện gì xảy ra.
Trá»i vừa sáng Ä‘oà n ngÆ°á»i lại lên Ä‘Æ°á»ng.
Quân Trung Phụng lẳng lặng dò xét hà nh Ä‘á»™ng của bá»n Quan Tây, Quan Trung, nhÆ°ng vẫn nguyên nhÆ° trÆ°á»›c, chúng chÆ°a có Ä‘á»™ng tÄ©nh gì khác lạ. Song nà ng nhá»› tá»›i những câu Quan Tây Ä‘Ã m thoại đêm qua, trong lòng vẫn nao núng không yên.
Suốt một đêm nà ng không ngủ. Bây giỠnà ng ngồi một mình trong cỗ xe mui, thấy yên tâm được đôi chút.
Tả đao Quan Tây không hiểu đã cho Quân Trung Bình uống thuốc gì mà y ngủ rất yên ổn.
Quân Trung Phụng suy nghÄ© hồi lâu, trong mình nhá»c mệt không chống nổi nữa, nà ng chợp mắt ngủ Ä‘i lúc nà o không hay.
Không hiểu thá»i gian trôi qua đã bao lâu, Ä‘á»™t nhiên có tiếng quát tháo vá»ng và o trong xe.
Quân Trung Phụng lượm lấy thanh bảo kiếm bên mình cầm tay, mở rèm xe nhìn ra ngoà i.
Nà ng thấy má»™t đại hán võ phục áo Ä‘en, ngoà i khoác áo choà ng sắc tÃa, trong tay cầm má»™t cây ngân côn sáng loáng. PhÃa sau đại hán nà y còn tám tên đại hán nữa cÅ©ng mặc võ phục dắt Ä‘Æ¡n Ä‘ao đứng ra cản Ä‘Æ°á»ng cá»— xe.
Tả đao Quan Tây, Hữu đao Quan Trung đã lên ngựa rồi.
Hai ngÆ°á»i sóng vai mà đứng. Còn hai gã thiếu niên cÅ©ng cầm Ä‘ao đứng coi chừng ở trÆ°á»›c xe.
Bá»—ng đại hán tay cầm cây lượng ngân côn lạnh lùng há»i:
- Trong xe có ai váºy?
Tả Ä‘ao Quan Tây cÆ°á»i lạt há»i lại:
- Các hạ bằng và o cái gì mà tra há»i lão phu?
Ãại hán giÆ¡ cây lượng ngân côn lên đáp:
- Bằng và o cái nà y!
Quan Trung tức giáºn quát há»i:
- Nghe giá»ng lưỡi ngÆ°Æ¡i khoác lác lắm! NgÆ°Æ¡i có thể báo danh hiệu cho ta hay được chăng?
Ãại hán cÆ°á»i khanh khách đáp:
- Các ngÆ°Æ¡i há»i tên tại hạ, tại hạ ngồi chẳng đổi há», Ä‘i chẳng đổi tên. Váºy nói cho các hạ hay, tại hạ là Ãồng Bách Song Hùng Kim Xà Bằng.
Quan Tây tủm tỉm cÆ°á»i nói:
- DÆ°á»ng nhÆ° lão phu đã nghe thấy có ngÆ°á»i nói đến.
Kim Xà Bằng đáp:
- Nếu váºy cà ng hay!
Quan Tây nói:
- NhÆ°ng há» má»›i nói cách đây chÆ°a đầy hai tháng, chứ trÆ°á»›c kia chÆ°a có ai Ä‘á» cáºp đến bao giá».
Kim Xà Bằng tức giáºn há»i:
- Cách xưng hô hai vị thế nà o?
Quan Tây đáp:
- Bá»n lão phu là Tả Hữu Song Ãao, Quan thị huynh đệ.
Kim Xà Bằng cÆ°á»i hà hà nói:
- Tại hạ nghe danh Tả Hữu Song Ãao từ lâu, bữa nay may lại được gặp đây.
Quan Tây lạnh lùng há»i lại:
- Nghe giá»ng lưỡi các hạ thì dÆ°á»ng nhÆ° có ý muốn xung Ä‘á»™t vá»›i anh em tại hạ phải không?
Kim Xà Bằng muốn giải thÃch vụ nà y nhÆ°ng gã cháºm mồm mép, há miệng rồi không thốt nên
lá»i.
Quan Trung đột nhiên nói tiếp:
- Cục diện bữa nay xem chừng khó lòng dà n xếp được, váºy chẳng cần nói lắm cho phà lá»i.
Dứt lá»i, ánh hà n quang lóe lên. Trong tay hắn cầm thanh cÆ°Æ¡ng Ä‘ao đã rút ra khá»i vá».
Kim Xà Bằng giÆ¡ cây lượng ngân côn lên quát há»i:
- Các hạ muốn đánh nhau chăng?
Hai bên thà nh thế gươm tuốt cung giương coi chừng sắp khai diễn một cuộc ác đấu.
Quan Tây xoay tay lại khẽ vẫy ra hiệu cho Quan Trung dẹp lá»a giáºn rồi nói tiếp:
- Tại hạ xem chừng các hạ chịu lá»i sai khiến của ai cố ý đến đây ngăn cản Ä‘Æ°á»ng lối của anh em tại hạ.
Kim Xà Bằng muốn giải thÃch nhÆ°ng cảm thấy khó nói và cÅ©ng không có cách nà o giải thÃch cho rõ rà ng được.
Gã liá»n lá»›n tiếng há»i lại:
- Nếu đúng nhÆ° váºy thì sao?
Quan Tây nói xen và o:
- Ãã dÃnh và o bá»n ngÆ°á»i nà y thì còn nói gì đến chuyện đạo nghÄ©a giang hồ nữa? Phải nghiêm hình khảo vấn gã má»›i phun ra hết.
Quan Tây khẻ bảo Quan Trung:
- Trong khu rừng ráºm kia, chẳng lẽ không có ngÆ°á»i mai phục. Hiá»n đệ đã thấy gã ngÆ¡ ngác, sao còn vá»™i vã xung Ä‘á»™t vá»›i gã?
Quan Trung đáp:
- Hừ! Ãại ca có vẻ trì trá»ng lắm. Dù trong rừng đó có mai phục thì chúng ta đã sợ cóc gì?
Quân Trung Phụng ngồi trong xe thấy anh em há» Quan tiếng to tiếng nhá» bà n luáºn vá»›i nhau chÆ°a có triệu chứng gì sắp Ä‘á»™ng thủ, trong lòng rất lấy là m kỳ, nà ng tá»± há»i:
- Chẳng lẻ gã kia cÅ©ng là đồng bá»n vá»›i chúng?
Nà ng còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì Ä‘á»™t nhiên có tiếng gáºy trúc chống lá»™c cốc vá»ng lại.
Má»™t ngÆ°á»i Ä‘ui mắt tay trái cầm liá»…n "Báo Quân Tri" tay phải chống gáºy trúc từ từ Ä‘i tá»›i.
DÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘ui mắt đã cảm giác thấy trÆ°á»›c mặt phát sinh biến cố nên lão bÆ°á»›c cháºm lại rồi đứng tá»±a và o gốc cây, tá»±a hồ chá» cho vụ rắc rối được giải quyết xong má»›i tiếp tục thượng lá»™.
Quân Trung Phụng bụng bảo dạ:
- NgÆ°á»i cặp mắt thông manh kia sao lại tá»›i đây và o đúng lúc nà y? Ãao kiếm không có mắt. Nếu hai bên xảy ra cuá»™c Ä‘á»™ng thủ y khó lòng khá»i bị vạ lây. Ta phải nghÄ© xem có cách gì thông tri cho y để y bá» Ä‘i là hÆ¡n.
Bụng nà ng nghÄ© váºy, mắt nà ng chăm chú nhìn ngÆ°á»i mù, thì trừ cách mình xuống xe để dắt lão Ä‘i nÆ¡i khác, không còn biện pháp nà o nữa.
Bá»—ng nà ng thấy ngÆ°á»i mù máy môi, tá»± nói để mình nghe:
- Ta đã biết rồi. Hiá»n là nh thì được tá» tế mà tà n ác tất bị tai Æ°Æ¡ng. Lẽ trá»i rõ rệt, báo ứng không...
Y chÆ°a dứt lá»i thì có tiếng quát lá»›n:
- Lão đui mắt nà y muốn chết hay sao mà đứng đây?
Tiếng quát ngắt lá»i của ngÆ°á»i mù chÆ°a nói hết.
Quân Trung Phụng đảo mắt nhìn ra thấy má»™t đại hán trung niên dẫn bốn tên võ trang cầm Ä‘ao từ trong rừng quanh ra không biết tá»± lúc nà o. DÆ°á»ng nhÆ° bá»n nà y muốn nhảy xổ lại cá»— xe.
Nà ng lại ngó qua ngÆ°á»i mù thì y đã chuyển mình ra đứng giữa Ä‘Æ°á»ng ngăn cản lối Ä‘i.
Ãây là vụ diá»…n biến trong chá»›p mắt. Nếu ngÆ°á»i không lÆ°u tâm thì không nhìn thấy được.
NgÆ°á»i mù thủng thẳng đáp:
- NgÆ°á»i ta không chết được vì ngÅ© hà nh giải cứu. Các vị mắt mở thao láo mà mạng sống chÆ°a chắc đã dà i bằng ta.
Câu nói của y có vẻ huyá»n diệu và có ẩn ý trá» và o ai rồi.
Lúc nà y hai gã thiếu niên canh giữ ở phÃa trÆ°á»›c xe cÅ©ng đã phát giác.
Ãá»™t nhiên chúng đứng lên song song nhảy vá»t vá» phÃa sau xe cản Ä‘Æ°á»ng. Hiển nhiên hai gã dụng tâm ngăn cản bá»n
ngÆ°á»i ở phÃa sau.
Chỉ trong giây lát cục diện trở nên hỗn loạn.
Quân Trung Phụng đã cảm giác thấy Quan Thị Song Ãao có mÆ°u đồ chuyện khác. NhÆ°ng bá»n ngÆ°á»i nà y có dụng tâm gì thì nà ng hoang mang không sao hiểu được.
Hữu Ä‘ao Quan Trung quay lại nhìn tình hình phÃa sau rồi khẻ bảo Quan Tây:
- Lão đại! Ãá»™ng thủ Ä‘i!
Hắn vung tay phải một cái. AÙnh hà n quang lấp lóe. Hắn cầm đao chém thẳng tới sau lưng Kim Xà Bằng nhanh như điện chớp.
Kim Xà Bằng cầm ngang cây lượng ngân côn che kÃn môn há»™ để chống lại chiêu Ä‘ao của Quan Trung.
NgỠđâu Quan Trung biến chiêu rất mau lẹ. Hắn co tay hữu thâu Ä‘Æ¡n Ä‘ao vá». Tiếp theo hắn chém hai Ä‘ao nhÆ° gió.
Kim Xà Bằng má»™t chiêu chÆ°a biến thế mà Quan Trung đã chém liá»n ba Ä‘ao, bức bách đối phÆ°Æ¡ng là m cho chân tay luống cuống phải lùi lại bốn năm thÆ°á»›c.
Quan Thị Song Ãao, tả hữu liên công thanh danh chấn Ä‘á»™ng. Thá»±c ra Ä‘ao pháp của hai ngÆ°á»i đã cao thâm lắm, có Ä‘iá»u hai ngÆ°á»i hợp lá»±c thì uy thế cà ng mãnh liệt hÆ¡n.
Hữu Ä‘ao Quan Trung bức bách Kim Xà Bằng phải lùi lại cÆ°á»i ha hả nói:
- Công phu của ngÆ°Æ¡i hèn kém nhÆ° váºy mà dám trêu gan ngÆ°á»i ta thì lạ thiệt! Ta coi chừng ngÆ°Æ¡i không muốn sống nữa rồi!
Kim Xà Bằng thá»±c ra đã bị Ä‘ao pháp của Quan Trung là m cho khiếp vÃa. Hăn không dám tái chiến.
NhÆ°ng Quan Trung nói váºy gã nổi lòng phẫn khÃch, liá»n quát lên má»™t tiếng rồi vung lượng ngân côn đánh tá»›i.
Lần nà y gã đã chuẩn bị, cây côn rÃt lên veo véo, bổ ngang đâm dá»c cá»±c kỳ uy mảnh.
Lượng ngân côn là má»™t thứ binh khà trầm trá»ng, má»—i chiêu thi triển nặng tá»›i ngà n cân.
Quan Trung trong lúc nhất thá»i không thể nà o ứng phó được, chỉ thi triển thuáºt khinh thân né tránh thế công của Kim Xà Bằng. Hắn chá» cho 24 chiêu côn thi triển hết, chiêu số cháºm dần lại, má»›i ra tay phản kÃch. Hắn chém veo véo luôn ba Ä‘ao, bức bách Kim Xà Bằng phải bá» côn mà lùi.
Ãao pháp của Quan Trung rất thần tốc nhằm hai cổ tay Kim Xà Bằng chém tá»›i. Nếu gã không bá» côn rút lui thì hai cổ tay tất bị chém đứt.
Quan Trung vẫn không nới tay, nhảy xổ lại chém luôn hai đao, bắt buộc Kim Xà Bằng phải xoay mình hai lần.
Quan Tây khẻ bảo hắn:
- Huynh đệ! Chá»› có hại ngÆ°á»i!
Quan Trung Ä‘ao pháp ghê gá»›m dồn Kim Xà Bằng dÆ°á»›i là n ánh Ä‘ao vun vút. Hắn Ä‘ang định chém đứt tay phải gã, bá»—ng nghe Quan Tây bảo váºy, hắn liá»n xoay tay hữu cho thế Ä‘ao chầm cháºm lại rồi Ä‘áºp đánh chát má»™t tiếng và o khuá»·u tay Kim Xà Bằng. Tiếp theo hắn phóng cÆ°á»›c đá và o mông gã.
Kim Xà Bằng thân thể cao lớn bị cái đá lộn đi hai vòng rơi huỵch xuống đất.
Quân Trung Phụng thấy Quan Trung Ä‘ao pháp cao cÆ°á»ng, nà ng không khá»i Ä‘á»™ng tâm bụng bảo dạ:
- Quan Tây là huynh trưởng của Quan Trung thì võ công y nhất định còn cao hÆ¡n. Mình muốn trả thù cho song thân Ãt ra phải luyện Ä‘ao pháp ngang vá»›i há» Quan má»›i được.
Tên đại hán đứng phÃa sau Kim Xà Bằng thấy Quan Trung má»›i Ä‘á»™ng thủ mấy chiêu đã bại Kim Xà Bằng thì biết là gặp phải tay đáo để. Trong lúc thảng thốt gã không biết có nên viện trợ hay không, cứ đứng thá»™n mặt ra, chân tay luống cuống.
Cặp mắt Quan Trung lấp loáng đảo nhìn mấy ngÆ°á»i kia nói:
- Các ngÆ°Æ¡i còn chÆ°a khiêng thủ lãnh chạy Ä‘i, để ta nổi giáºn thì đừng hòng được má»™t tên nà o sống sót.
Mấy đại hán đưa mắt nhìn nhau rồi khiêng Kim Xà Bằng chạy đi như bay.
Giữa lúc Quan Trung Ä‘á»™ng thủ công kÃch Kim Xà Bằng thì đồng thá»i hai gã thiếu niên cÅ©ng đánh cho năm ngÆ°á»i mặt sau phải lạc lóng.
Hai gã thiếu niên không trì trá»ng nhÆ° Quan Tây, Quan Trung. Chúng liên thủ vung Ä‘ao tấn công rất rát. Không đầy sáu, bảy hiệp, cả năm gã đại hán Ä‘á»u bị thÆ°Æ¡ng ôm đầu trốn chạy.
Quân Trung Phụng thấy hai gã thiếu niên đối phó vá»›i cÆ°á»ng địch thủ Ä‘oạn cà ng tinh lợi hÆ¡n, bất giác trong lòng sinh ra ngưỡng má»™ võ công của Quan Thị Song Ãao.
Bây giá» cÆ°á»ng địch đã lui, ngÆ°á»i mù lúc trÆ°á»›c đứng tá»±a gốc cây dÆ°á»ng nhÆ° đã nhân lúc há»—n loạn bá» Ä‘i rồi, không thấy tâm tÃch đâu nữa.
Anh em hỠQuan song song chạy vỠtrước xe.
Quân Trung Phụng ca ngợi:
- Hai vị lão tiá»n bối võ công cao cÆ°á»ng, Ä‘ao pháp tinh diệu, khiến cho vãn bối được mở rá»™ng tầm mắt.
Quan Tây tủm tỉm cÆ°á»i nói:
- Mấy tên giặc cá» không biết trá»i cao đất dà y mà dám cản Ä‘Æ°á»ng định cÆ°á»›p Ä‘oạt tà i váºt là m kinh Ä‘á»™ng cô nÆ°Æ¡ng, khiến bá»n lão phu rất Ä‘á»—i băn khoăn!
Quân Trung Phụng đáp:
- Lão tiá»n bối dạy quá lá»i...
Nà ng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hỡi ôi! Giả tá»· vãn bối có bản lãnh nhÆ° hai vị tiá»n bối thì đêm hôm đó gia phụ cùng gia mẫu đâu đến ná»—i bị hại vá» tay thiếu niên áo trắng.
Quan Tây cÆ°á»i ha hả nói:
- Sao? Cô nương tán thưởng võ công của anh em và đệ tỠlão phu ư?
Quân Trung Phụng đáp:
- Vãn bối kÃnh phục vô cùng!
Quan Trung đột nhiên xen và o:
- Ãáng tiếc là võ công của bá»n lão phu cô nÆ°Æ¡ng không há»c được.
Quân Trung Phụng sá»ng sốt há»i:
- Tại sao váºy?
Quan Trung đáp:
- Cô nÆ°Æ¡ng vừa coi đó chỉ là chút vá» ngoà i những Ä‘iá»u sở há»c của bá»n lão phu. Chá»— tinh diệu là hai anh em lão phu phải liên thủ vá»›i nhau má»›i thà nh công được.
Nguyên Quan Thị Song Ãao là anh em sinh đôi, truyá»n lại cho hai tên đồ đệ cÅ©ng là song thai.
Quân Trung Phụng rất lấy là m kỳ quay lại nhìn hai gã thiếu niên rồi há»i:
- Vừa rồi vãn bối thấy má»™t ngÆ°á»i trong hai vị vẫn Ä‘á»™ng thủ được đấy thôi.
Quan Trung đáp:
- Ãúng thế! NhÆ°ng đây là gặp đối thủ hèn kém nên má»›i và i chiêu chúng đã bị hạ.
Nguyên Quân Trung Phụng muốn dò ý anh em há» Quan để cầu hai lão thu nà ng là m đồ đệ và truyá»n thụ Ä‘ao pháp. NgỠđâu Quan Trung cố ý cá»± tuyệt, Ä‘Ã nh buông rèm xuống ngồi và o trong xe, bụng bảo dạ:
- Tả Ä‘ao Quan Tây tuy là ngÆ°á»i nham hiểm má»™t chút, nhÆ°ng đối vá»›i mình lão rất lịch sá»±, còn Quan Trung lại khác hẳn, dÆ°á»ng nhÆ° hắn rất cừu háºn vá»›i mình mà không hiểu vì duyên cá»› gì?
Bá»—ng nghe bánh xe lá»c cá»c, cá»— xe lại tiếp tục tiến vá» phÃa trÆ°á»›c.
Quân Trung Phụng ngồi trong xe nhìn và o chỗ huynh trưởng chợt thấy bên gối của y có đặt một mảnh giấy trắng. Nà ng cầm mảnh giấy lên mở coi thì thấy viết mấy dòng chữ sau đây.
"Nhà há» Quân xả y đại biến, tại hạ không sao giúp đỡ được tháºt lấy là m tiếc. Ãây là má»™t vụ oan oan tÆ°Æ¡ng báo. Mối thù nà y gieo mầm từ mÆ°á»i mấy năm trÆ°á»›c. Lệnh tôn trong lú c tuổi già tá»±a hồ quay vá» Ä‘iá»u thiện, ẩn cÆ° ở TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng không qua lại vá»›i ngÆ°á»i võ lâm nữa. Ãáng tiếc là tấm lòng hÆ°á»›ng thiện không đủ kiên quyết lại không chịu vứt bá» kho bảo tà ng vô giá, vẫn còn tham luyến bụi trần má»›i rÆ°á»›c lấy há»a sát thân.
Quan Thị Song Ãao là ngÆ°á»i nham hiểm tà n ác. Chúng đối vá»›i cô nÆ°Æ¡ng còn có chá»— mÆ°u đồ chuyện khác. Tuy tại hạ chÆ°a biết rõ chá»— âm mÆ°u dụng tâm của chúng, nhÆ°ng cô nÆ°Æ¡ng Ä‘i theo hai ngÆ°á» i thì chỉ có hại chứ chẳng có Ãch gì. Mong rằng cô nÆ°Æ¡ng tìm kế thoát thân cho lẹ là hÆ¡n".
PhÃa dÆ°á»›i không thụ danh mà cÅ©ng không để tiêu chà hay ký hiệu gì.
Quân Trung Phụng coi xong mảnh giấy hoa tiên, hấp tấp bá» và o bá»c. Nà ng không thể Ä‘oán ai đã viết mãnh thÆ¡ nà y, mà chỉ biết ngÆ°á»i đó đã viết không để ai hay rồi Ä‘em đặt và o trong xe.
Hà nh động nà y nếu không phải là tay võ sư hạng nhất trên chốn giang hồ thì chẳng thể là m nổi.
Quân Trung Phụng tuy hiểu rõ Quan Thị Song Ãao đối vá»›i mình có Ä‘iá»u bất trắc, nhÆ°ng bị Ä‘ao pháp kỳ diệu của há» hấp dẫn, nà ng Ä‘á»™ng lòng muốn bái sÆ° há»c nghệ, nhÆ°ng nà ng coi thÆ¡ nà y ý định đó không khá»i bị lung lay.
Ta nên biết nà ng là má»™t thiếu nữ từ nhá» không ra khá»i chốn khuê môn, tuy nà ng có võ công gia truyá»n nhÆ°ng gặp cảnh song thân bị thảm sát, ngÆ°á»i mất nhà tan bi thảm vô cùng. Nà ng vừa sợ hãi vừa Ä‘au thÆ°Æ¡ng lại vừa ôm mối cừu háºn trong lòng. Bao nhiêu mối cảm giác khác nhau không khá»i nẩy ra những tÆ° tưởng mâu thuẫn.
Ãá»™t nhiên cá»— xe ngá»±a dừng lại. Quân Trung Phụng vén rèm lên coi thấy xe dừng trÆ°á»›c má»™t tòa phần má»™ thì trong lòng rất lấy là m kỳ.
Nà ng toan lên tiếng há»i, bổng nghe Quan Trung lạnh lùng nói:
- E rằng lệnh huynh không khá»i nữa rồi. NÆ¡i đây có sẵn phần má»™, nên mai táng y và o đó.
Quân Trung Phụng giáºt mình kinh hãi há»i:
- Ca ca vãn bối đang ngủ say mà đem y chôn sống là nghĩa là m sao?
Quan Trung hỠhững đáp:
- Cô nương ngồi bên lệnh huynh mà tay mắt không linh bằng lão phu.
Quân Trung Phụng nói:
- Tiá»n bối nói sai rồi. Ca ca vãn bối vẫn còn sống chá»› đã chết đâu.
Trên Ä‘á»i nà y nà ng chỉ còn ngÆ°á»i thân Ä‘á»™c nhất mà Quan Trung mở miệng nguyá»n rủa khiến nà ng căm háºn dị thÆ°á»ng.
Quan Trung thản nhiên nói:
- Cô nương không tin thì thỠsỠmũi lệnh huynh xem còn thở nữa hay đã tắt hơi rồi?
Quân Trung Phụng Ä‘Æ°a tay lên mÅ©i Quân Trung Bình thì quả nhiên y đã tắt thở không biết tá»± hồi nà o. Nổi kinh hãi của nà ng không bút nà o tả xiết. Nà ng á»e má»™t tiếng rồi khóc rống lên.
Quan Trung lạnh lùng há»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng chẳng phải là đứa con nÃt lên ba mà sao không biết khóc nhÆ° váºy phá»ng có Ãch gì?
Hắn nói xong ôm thi thể Quân Trung Bình lên.
Quân Trung Phụng lớn tiếng quát:
- Ãể ca ca ta lại! Y chÆ°a chết đâu!...
Rồi vươn tay ra chụp và o cổ tay phải Quan Trung.
Ãá»™t nhiên má»™t ngÆ°á»i Ä‘Æ°a tay nắm lấy huyệt đạo cổ tay Quân Trung Phụng nói:
- Xin cô nÆ°Æ¡ng hãy bình tÄ©nh. Trá»i Æ¡i! NgÆ°á»i chết không thể sống lại được! Lão phu đã là m hết sức mà không cứu nổi y.
Quân Trung Phụng ngoảnh lại coi thì ngÆ°á»i nói đó chÃnh là Tả Ä‘ao Quan Tây. Tay trái hắn nắm chặt huyệt mạch nà ng để Quan Trung ôm thi thể Quân Trung Bình Ä‘em Ä‘i...
Quân Trung Phụng trong lòng căm háºn vô cùng, nà ng lá»›n tiếng quát há»i:
- Lão dùng thuốc độc gì để hại ca ca ta?
Quan Tây thu tay vá».
Quân Trung Phụng cảm thấy ná»a ngÆ°á»i tê dại.
Quan Tây lại giơ tay phải lên điểm và o hai chỗ huyệt đạo Quân Trung Phụng rồi thủng thẳng nói:
- DÆ°á»›i Thất Tuyệt Ma Kiếm, trÆ°á»›c nay chÆ°a má»™t ai sống sót. Lệnh huynh tuy không chết ngay Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng song thÆ°Æ¡ng thế y thá»±c ra trầm trá»ng vô cùng. Dù có chống chá»i cÅ©ng chẳng được mấy ná»—i. Lão phu vừa coi thÆ°Æ¡ng thế đã biết y chẳng sống được mấy bữa.
Quân Trung Phụng bị Ä‘iểm huyệt hai chá»—, ngÆ°á»i không nhúc nhÃch, nhÆ°ng miệng vẫn còn nói được.
Nà ng há»i ngay:
- Sao lão không bảo ta từ lúc trước?
Quan Tây đáp:
- Lão phu sợ cô nÆ°Æ¡ng thÆ°Æ¡ng tâm quá Ä‘á»™ nên ngay lúc đó phải ẩn nhẫn không nói. Vả lại lão phu còn muốn Ä‘em hết tâm lá»±c để cứu vãn tÃnh mạng cho y.
Quân Trung Phụng vừa khóc vừa nói:
- Lão đừng nói quanh. Rõ rà ng là lão đã hạ độc để sát hai ca ca ta.
Quan Tây thở dà i há»i lại:
- Cô nÆ°Æ¡ng đừng ngáºm máu phun ngÆ°á»i. Lão phu sát hại y để là m gì?
Quan Tây là má»™t tay giảo quyệt, lại già u kinh nghiệm. Quân Trung Phụng bị hắn chất vấn không biết Ä‘Æ°á»ng trả lá»i. Nà ng ngẩn ngÆ°á»i ra hồi lâu rồi nói:
- Quyên Nhi đã bảo thÆ°Æ¡ng thế ca ca tuy trầm trá»ng tháºt, nhÆ°ng không đến ná»—i mất mạng.
Quan Tây hững há» há»i lại:
- Con nha đầu đó và gả hung thủ áo trắng là ngÆ°á»i đồng bá»n mà cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng tin lá»i thị Æ°?
Bổng thấy Quan Trung rảo bÆ°á»›c trở vá». Hắn nhìn Quân Trung Phụng nói:
- Thi thể lệnh huynh đã mai táng rồi. Cô nương không phải quan tâm gì nữa.
Rèm buông xuống, chiếc xe lại chạy vá» phÃa trÆ°á»›c.
Quân Trung Phụng bị Ä‘iểm huyệt, ngÆ°á»i nà ng không cá» Ä‘á»™ng được, liá»n kêu rầm lên:
- Dừng xe lại! Ta đi xem ca ca chôn ở chỗ nà o.
Nà ng nói xong lại khóc òa lên.
Cá»— xe ngá»±a vẫn chạy băng băng không chịu dừng lại. Chân tay Quân Trung Phụng Ä‘á»u không cá» Ä‘á»™ng được, nà ng chỉ lá»›n tiếng kêu gà o, song Quan Thị Song Ãao đối vá»›i những tiếng kêu la thê thảm của nà ng vẫn lá» Ä‘i nhÆ° không nghe thấy.
Xe ngá»±a Ä‘i má»—i lúc má»™t mau hÆ¡n, tiếng kêu gà o thê thảm của Quân Trung Phụng cÅ©ng cà ng lúc cà ng thê thảm, khiến ngÆ°á»i nghe phải đứt ruá»™t.
Rèm xe lay động, Tả đao Quan Tây nhảy lên nói:
- Nếu cô nÆ°Æ¡ng còn la là ng thì lão phu chẳng thể nà o bảo toà n tÃnh mạng cho cô nÆ°Æ¡ng được.
Quân Trung Phụng đột nhiên ngừng tiếng kêu khóc lại, nước mắt đầm đìa, nà ng nhìn Quan Tây một cái rồi cúi đầu xuống.
Nguyên bây giá» nà ng đã ý thức được cảnh ngá»™ của mình tháºt nguy hiểm phi thÆ°á»ng. Chẳng phải Quan Tây hăm dá»a mà hắn muốn giết nà ng chỉ cất tay má»™t cái là xong.
Tình trạng nguy hiểm nà y đã khiến nà ng bắt đầu thay đổi thái Ä‘á»™. Nà ng kêu cứu chẳng Ãch gì thì chỉ còn Ä‘Æ°á»ng lối duy nhất là tá»± cứu lấy mình. Nà ng phải trông và o trà tuệ và phÆ°Æ¡ng pháp của mình tá»± nghÄ© ra.
Quan Tây thấy Quân Trung Phụng Ä‘á»™t nhiên ngừng tiếng kêu khóc thì cho là lá»i hăm dá»a của hắn đã có hiệu quả. Hắn cÆ°á»i mát nói:
- Quân cô nÆ°Æ¡ng! NgÆ°á»i anh em của lão phu tÃnh nóng nhÆ° lá»a, ngÆ°á»i võ lâm chẳng ai không biết. Y không Æ°a những chuyện khóc lóc kêu gà o. Cô nÆ°Æ¡ng mà là m cho y nổi giáºn thì lão phu cÅ©ng chẳng thể khuyên can được.
Quân Trung Phụng ngẩng đầu lên, nét mặt buồn rầu nói:
- Lão tiá»n bối nói phải lắm! Cái chết của gia huynh là do kiếm chiêu cá»±c Ä‘á»™c của tên hung thủ áo trắng. Có Ä‘iá»u ngÆ°á»i thân duy nhất của vãn bối còn lại trên thế gian nhất đán bị chết nốt, thì vãn bối thÆ°Æ¡ng tâm quá Ä‘á»™ chẳng thể dằn lòng được, nên la ó om sòm. Xin tiá»n bối lượng thứ cho.
Quan Tây cÆ°á»i ha hả nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i hiểu Ä‘á»i. TrÆ°á»›c tình trạng nà y khóc cÅ©ng vô Ãch.
Quân Trung Phụng há»i:
- Vãn bối có Ä‘iá»u muốn thỉnh giáo, tiá»n bối có cho hay được không?
hết: Hồi 6, xem tiếp: Hồi 7
|
27-10-2008, 07:29 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 7
Quyết chà rá»a há»n cam chịu nhục
Quan Tây há»i:
- Ãiá»u chi?
Quân Trung Phụng đáp:
- Ãược lão tiá»n bối Ä‘Æ°a Ä‘i gặp hai vị cố hữu của tiên phụ, vãn bối cảm kÃch vô cùng! NhÆ°ng vãn bối còn nhá» tuổi, e rằng lúc đối đáp không hợp ý ngÆ°á»i. Mong lão tiá»n bối chỉ bảo cho.
Quan Tây ngá»a mặt lên trá»i cÆ°á»i ha hả nói:
- Ãá» cáºp tá»›i hai vị cố hữu của lệnh tôn, lão phu không khá»i lo thay cho cô nÆ°Æ¡ng.
Quân Trung Phụng ngÆ¡ ngác há»i:
- Tại sao váºy?
Quan Tây đáp:
- Vì tên hung thủ áo trắng kia hà nh tung vô định. Thầy trò lão phu theo dõi đã mấy tháng nay mà không sao gặp được gã. Thế thì hai vị phụ chấp của cô nương dĩ nhiên là đang lo sốt vó, không chừng hung thủ tìm đến nhà hai vị đó cũng nên...
Trên môi hắn thoáng qua má»™t nụ cÆ°á»i nham hiểm nanh ác hắn nói tiếp:
- Lão phu còn e rằng hai vị Ä‘o Ä‘em lòng ngá» vá»±c cho lệnh tôn đã tiết lá»™ vá»›i hung thủ áo trắng chá»— há» mai danh ẩn tÃch trong khi lệnh tôn bị tra tấn. NhÆ° váºy là má»™t Ä‘iá»u rất bất lợi cho cô nÆ°Æ¡ng.
Quân Trung Phụng mắng thầm trong bụng:
- Trước khi mi gạt ta cùng đi đã biết rõ đầu đuôi chuyện nà y mà sao không cho ta hay ngay lúc đó.
NhÆ°ng nà ng tá»± biết mình Ä‘ang ở và o hoà n cảnh rất nguy ngáºp chẳng khác thân cá cháºu, chim lồng, bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể bị quân dã man hạ sát, nên nà ng cẩn tháºn từng ly từng tý, lá»±a từng lá»i nói, nà ng phải váºn dụng hết trà khôn mong bảo vệ sinh mạng cho được an toà n.
Quân Trung Phụng xoay chuyển ý nghĩ trong lòng rồi đáp:
- Vãn bối nhá» tuổi dại dá»™t, không sao hiểu được Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»i gai góc đầy nguy hiểm, chỉ trông ở nÆ¡i lão tiá»n bối chỉ Ä‘iểm cho mà thôi.
Tả đao Quan Tây thấy nà ng đã hoà n toà n chịu khuất phục thì trong lòng ngấm ngầm đắc ý.
Hắn tủm tỉm cÆ°á»i nói:
- Chỉ cốt sao cô nÆ°Æ¡ng chịu nghe lá»i là Quan má»— bảo đảm cho, quyết không có việc gì xảy ra.
Quân Trung Phụng nói:
- Vãn bối xin nhất tâm nghe lá»i chỉ giáo.
Dứt lá»i nà ng giả vá» nhÆ° ngÆ°á»i nhá»c mệt quá Ä‘á»™, không còn sức để chống đỡ, liá»n nhắm mắt ngồi tá»±a và o thà nh xe.
Quan Tây giơ tay lên vỗ và o cánh tay Quân Trung Phụng để giải khai huyệt đạo cho nà ng rồi nói:
- Cô nương hãy nghỉ ngơi một lúc cho lợi sức.
Hắn nhảy xuống xe bỠđi.
Quân Trung Phụng đột nhiên mở bừng mắt ra ngó bóng sau lưng Quan Tây dần dần mất hút.
Lòng nà ng nổi lên má»™t mối căm háºn không bút nà o tả xiết. Nà ng tá»± nhủ:
- Có má»™t ngà y kia bá»n mi sẽ mắt và o tay ta. Ta phải băm vằm quân ác ôn ra là m muôn Ä‘oạn má»›i hả được mối phẫn uất nà y.
Quân Trung Phụng là má»™t thiếu nữ nhá» tuổi, nà ng vừa thoát chết lại lâm và o tình trạng cay cá»±c thống háºn và luôn luôn tưởng chừng tá» thần vẫn rình ráºp bên mình. NgÆ°á»i nà ng còn nhá» mà trong lòng phải lo nghÄ© những việc tà y đình thì là m sao chống ná»—i. Tâm thần má»i mệt, nà ng tá»±a và o thà nh xe bất giác ngủ thiếp Ä‘i.
Khi Quân Trung Phụng tỉnh dáºy, nà ng phát giác ra mình nằm duá»—i dà i trên má»™t chiếc giÆ°á»ng nệm gấm. Trong nhà thắp hai cây nến long phụng. Má»™t chữ "Hỉ" lá»›n bằng miệng thúng treo ở trÆ°á»›c cá»a, phÃa trên má»™t bức mà ng hồng.
Quân Trung Phụng giáºt mình kinh hãi, nà ng đứng phắt dáºy, trÆ°á»›c tấm gÆ°Æ¡ng đồng má»›i phát giác ra mình Ä‘ang váºn quần hồng áo tÃa, nà ng không hiểu ai đã mặc và o cho mình từ hồi nà o.
Suýt nữa nà ng đã kêu thét lên, nhưng phải cố nhẫn nại, dẹp cơn xúc động, trấn tĩnh tâm thần để chỠđợi diễn biến.
Nà ng cá» Ä‘á»™ng chân tay thấy nÆ¡i huyệt đạo Ä‘á»u đã giải khai, liá»n từ từ lùi lại ngồi lên giÆ°á»ng nghÄ© cách đối phó vá»›i cuá»™c diện trÆ°á»›c mắt.
Nà ng tá»± há»i:
- Lúc nà y chẳng hiểu ta có còn tấm thân thanh bạch nữa không? Nếu quả mình chÆ°a bị ô nhục thì còn giữ được tấm thân trong trắng mà chết. Nếu mình đã bị ô nhục rồi thì chết Ä‘i phá»ng được Ãch gì? Mối cừu háºn ghi xÆ°Æ¡ng chép dạ nà y chẳng thể nà o bá» Ä‘i không trả được? NhÆ° váºy mình cần phải sống...
Nà ng còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì Ä‘á»™t nhiên cá»a rèm lay Ä‘á»™ng.
Tả đao Quan Tây bước và o. Hắn vẫn mặc áo xanh, nhưng trên vai có đeo một cái băng bằng đoạn mà u hồng.
Quân Trung Phụng ngẩng đầu lên ngó Quan Tây má»™t cái rồi từ từ đứng dáºy há»i:
- Hình nhÆ° tÆ°á»›ng công uống rượu nhiá»u phải không?
Nà ng phải đè nén mối khÃch Ä‘á»™ng kịch liệt trong lòng để thốt ra thanh âm rất êm ái.
Quan Tây đã ngấm ngầm váºn Ä‘á»™ng chân khà đỠphòng, hắn đã chắc khi tiến và o tân phòng tất gây nên má»™t tráºn phong ba đến trá»i long đất lở, hay là tân nÆ°Æ¡ng tỠđã trốn khá»i tân phòng rồi.
Hắn nghÄ© trÆ°á»›c không biết bao nhiêu tình cảnh rối ren. NgỠđâu sá»± thá»±c đã trái ngược hẳn vá»›i sá»± tiên liệu. Quân Trung Phụng bình tÄ©nh phi thÆ°á»ng!
Quan Tây khẻ hắng giá»ng má»™t tiếng đáp:
- Chà ! Lão phu quả đã uống rượu nhiá»u thiệt.
Hắn giương cặp mắt cú vỠnhìn chằm chặp và o mặt Quân Trung Phụng để quan sát.
Bá»—ng thấy Quân Trung Phụng từ từ đứng lên, Ä‘i lại đầu giÆ°á»ng cầm chiếc bình sứ rót ra má»™t chung trà hai tay bÆ°ng lại cho Quan Tây nói:
- Tướng công hãy uống chén trà nà y cho tỉnh rượu.
Quan Tây đón lấy chén trà uống một hơi cạn sạch rồi đáp:
- Cô nÆ°Æ¡ng tháºt là ngÆ°á»i trấn tÄ©nh hiếm có.
Quân Trung Phụng nói:
- Việc đã xảy đến thế nà y dù tiện thiếp có nóng nảy cÅ©ng bằng vô dụng. Có Ä‘iá»u tiện thiếp muốn cùng tÆ°á»›ng công nói chuyện vui vẻ...
Quan Tây đỡ lá»i:
- Hay lắm! Lão phu cũng chỉ muốn nói chuyện vui vẻ với cô nương.
Quân Trung Phụng cất giá»ng buồn buồn:
- Tiện thiếp biết rằng vì tướng công muốn cứu tiện thiếp mà phải đưa ra hạ sách lấy tiện thiếp
là m vợ.
Mấy câu nà y cà ng khiến cho Quan Tây kinh ngạc hơn. Hắn thộn mặt ra, miệng ấp úng:
- Cái đó... Cái đó...
Quân Trung Phụng thấy hắn có vẻ lúng túng liá»n đỡ lá»i:
- NgÆ°á»i anh em của tÆ°á»›ng công lúc nà o cÅ©ng định hạ sát tiện thiếp. TÆ°á»›ng công không thể trở mặt vá»›i anh em, tháºt khó mà đỠphòng cho xiết được. TÆ°á»›ng công lấy tiện thiếp là m vợ thì từ đây tiện thiếp là tẩu tẩu y, y không còn cách gì để ám toán tiện thiếp nữa.
Quan Tây nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng nói váºy tuy rất đúng, nhÆ°ng lão phu đã ngoại lục tuần mà cô nÆ°Æ¡ng má»›i 15,16 tuổi thì không khá»i mang tiếng là đã già còn chÆ¡i trống bá»i.
Quân Trung Phụng lắc đầu nói:
- Tiện thiếp tưởng cái đó chẳng có chi là quan hệ. Ná»™i lá»±c tÆ°á»›ng công đã tinh thâm mà có chút lòng thÆ°Æ¡ng hÆ°Æ¡ng tiếc ngá»c thì sống đến hÆ¡n trăm tuổi cÅ©ng chẳng khó gì.
Câu nà o của nà ng cÅ©ng ra ngoà i ý nghÄ© của Quan Tây, khiến cho hắn đứng ngẩn ngÆ°á»i ra hồi lâu không nói nên lá»i.
Quân Trung Phụng đột nhiên thở dà i nói tiếp:
- Tiện thiếp mà lấy được má»™t ngÆ°á»i trượng phu nhÆ° tÆ°á»›ng công thì chung thân có nÆ¡i nÆ°Æ¡ng tá»±a, và từ đây trở Ä‘i không còn ai dám khinh mạn tiện thiếp nữa.
Quan Tây hắng giá»ng nói:
- Cái đó thì đúng tháºt. Từ đây sắp tá»›i, nhất định không má»™t ngÆ°á»i nà o dám khinh rẻ cô nÆ°Æ¡ng.
Quân Trung Phụng lại thở dà i nói:
- Hỡi ôi! Có má»™t Ä‘iá»u khiến cho tiện thiếp trong lòng lúc nà o cÅ©ng thắc mắc không yên...
Quan Tây há»i ngay:
- Ãiá»u chi váºy?
Quân Trung Phụng đáp:
- Theo nghi lá»…, lẽ ra tiện thiếp phải mặc hiếu phục ba năm. Khoảng thá»i gian nà y lâu quá!
Quan Tây nói ngay:
- Chúng ta đã là ngÆ°á»i võ lâm thì bất tất phải câu nệ lá»… phép.
Quân Trung Phụng nói:
- Việc để tang cho mẹ là má»™t Ä‘iá»u rất hệ trá»ng ở nhân gian, nếu mình hoà n toà n bá» hẳn thì sao cho Ä‘Ã nh dạ. Theo ý tiện thiếp...
Quan Tây rất Ä‘á»—i quan tâm há»i ngay:
- Theo ý cô nương thì thế nà o?
Quân Trung Phụng đáp:
- Theo ý tiện thiếp thì ba năm rút lại là m ba tháng. NhÆ° váºy vừa tròn được hiếu đạo cho ngÆ°á»i nhi nữ, vừa không để lang quân phải hiu quạnh lâu ngà y.
Hai tiếng "lang quân" má»›i yêu kiá»u là m sao!
Quan Tây vừa nghe lá»t tai, hắn đã tưởng chừng nhÆ° thân mình sắp bay bổng táºn mây xanh.
Hắn hắng giá»ng luôn mấy tiếng rồi nói:
- NgÆ°á»i huynh đệ của ta hay rắc rối thì chẳng cần phải chá» mãn tang. Chúng ta tế cáo thiên địa rồi chẳng lẽ sau ba tháng lại tế cáo lần nữa?
Quân Trung Phụng ngắt lá»i:
- Theo ý tiện thiếp chúng ta không cần câu nệ lễ tiết, mà chỉ cần hết tâm ý của kẻ nhi nữ là được.
Quan Tây há»i:
- Là m thế nà o để cô nÆ°Æ¡ng trá»n vẹn hiếu đạo được?
Quân Trung Phụng đáp:
- Chúng ta vẫn giữ tiếng là vợ chồng, nhÆ°ng trong vòng ba tháng không là m lá»… phu thê, nhÆ° thế là táºn tâm rồi.
Quan Tây nói:
- Hiá»n thê nói váºy là phải. Có Ä‘iá»u...
Quân Trung Phụng khi nà o để cho hắn nói nữa, nà ng vá»™i nghiêng mình thi lá»… ngắt lá»i:
- Phu quân thể theo ý kiến của tiện thiếp cho trá»n lòng hiếu thảo thì cả tiên phụ mẫu ở dÆ°á»›i suối và ng cÅ©ng cảm kÃch vô cùng!
Quan Tây bị Quân Trung Phụng chẹn há»ng, hắn không thể nói nên lá»i được nữa.
Bá»—ng có tiếng Quan Trung lè nhè từ ngoà i nói vá»ng và o:
- Lão đại! Tiểu đệ có giết con nhá» lãng mạn kia thì nay đã trả lại bằng má»™t vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng chẳng hiểu con nha đầu nà y có chịu nghe lá»i không...
Gã vừa nói vừa ngất ngưởng đi và o. Hơi men sắc sụa già n giụa cả trong phòng.
Quan Tây sa sầm nét mặt nói:
- Huynh đệ! Quân cô nÆ°Æ¡ng đây không phải nhÆ° con nha đầu Tiểu Phụng đâu nhé. Tiểu Phụng chỉ là đứa con gái lãng mạn, tiểu huynh gặp thị thì giỡn chÆ¡i cho đỡ buồn. Còn Quân cô nÆ°Æ¡ng đây đã chÃnh thức tế cáo vá»›i trá»i đất đâu phải chuyện đùa.
Quan Trung khác nà o đụng phải cái đinh, hết cả say rượu.
Hắn nghĩ thầm trong bụng:
- Bá»n mình bá» thuốc mê khiến ả thần trà hôn mê rồi cùng đại ca bái thiên địa. NhÆ°ng bây giỠả tỉnh lại rồi thì có lý đâu má»™t vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng 15,16 tuổi lại chịu Ä‘i lấy má»™t lão già đã ngoại lục tuần.
Tuy trong lòng hắn nghÄ© thầm nhÆ° váºy, nhÆ°ng ngoà i miệng không tiện nói ra.
Bỗng nghe Quan Tây nói:
- XÆ°a nay chị dâu cÅ©ng nhÆ° mẹ. Váºy từ đây sắp tá»›i huynh đệ phải kÃnh phục nà ng. Nếu ngÆ°Æ¡i còn ăn nói xúc phạm đến nà ng thì ta đây phải xá» trà đó.
Câu nà y vừa là mệnh lệnh vừa là lá»i giáo huấn khiến cho Quan Trung đứng thá»™n mặt ra hồi lâu không thốt nên lá»i.
Nguyên Quan Thị Song Ãao tuy cùng má»™t mẹ sinh đôi, song tÃnh cách hai ngÆ°á»i lại trái ngược nhau. Tả Ä‘ao Quan Tây tÃnh tình nham hiểm âm thầm, mừng giáºn không lá»™ ra ngoà i mặt. Còn Hữu Ä‘ao Quan Trung lại nóng tÃnh, chỉ ba câu nói không hợp là lá»a giáºn bốc lên ngùn ngụt, rút Ä‘ao giết ngÆ°á»i ngay.
Quan Tây trÆ°á»›c nay vẫn giữ thái Ä‘á»™ ôn hòa vá»›i Quan Trung, Ãt khi nổi dóa. Bữa nay là lần đầu tiên hắn má»›i dá»±ng mặt dá»±ng mà y bảo em nhÆ° váºy.
Quan Trung nhá»› lại trÆ°á»›c nay chẳng bao giá» huynh trưởng hạch lạc mình nhÆ° bữa nay. Trạng thái Ä‘á»™t ngá»™t nà y khiến cho hắn căm giáºn, cặp mắt Ä‘á» ngầu, nhÆ°ng hắn phải cố nhẫn nại.
Lúc đó Quân Trung Phụng cÅ©ng đứng bên. Nà ng coi vẻ mặt Quan Thị Song Ãao cÅ©ng nháºn thấy hai anh em hắn có chá»— xÃch mÃch. Do vụ hai anh em chà thân cùng mẹ sinh đôi xuýt trở mặt thà nh thù nà y, nà ng phát giác ra ở trong ngÆ°á»i con gái ngoà i võ công còn có má»™t thứ võ khà thăm Ä‘á»™c là sắc đẹp và mÆ°u cÆ¡.
Nà ng thở phà o một cái ngấm ngầm tự nhủ:
- Ta phải biết lợi nhan sắc của mình để anh em nó nổi lòng thù ghét nhau, đánh chém nhau đến má»™t mất má»™t còn. Bất luáºn ai thắng ai bại, ai chết ai bị thÆ°Æ¡ng, mối cừu háºn của ta cÅ©ng vÆ¡i được ná»a phần.
Nà ng nghÄ© tá»›i chuyện báo thù có hy vá»ng thà nh tá»±u, bất giác trên môi thoáng lá»™ má»™t nụ cÆ°á»i đắc ý.
Quan Trung cắp mắt chuyển Ä‘á»™ng ngó thấy Quân Trung Phụng nhoẻn miệng cÆ°á»i khiến cho ngÆ°á»i nà ng cà ng xinh đẹp, hắn không khá»i Ä‘á»™ng tâm.
Tả Ä‘ao Quan Tây lạnh lùng há»i:
- Sao? Có phải trong lòng ngÆ°Æ¡i có Ä‘iá»u không phục?
Quan Trung đáp:
- Tiểu đệ không dám. Nhưng... nhưng...
Quan Tây thấy em ấp úng liá»n xẵng giá»ng há»i:
- Nhưng là m sao?
Quan Trung đáp:
- Ãại ca sủng ái y nhÆ° váºy thì rồi chúng ta trả lá»i sao vá»›i hai vị bảo chúa TrÆ°Æ¡ng, Hoà ng.
Quan Tây hững hỠnói:
- Nhất thiết Ä‘á»u có tiểu huynh là m chủ. Hiá»n đệ bất tất phải nhá»c lòng.
Quan Trung nói:
- Ãại ca nói phải đó.
Rồi hắn trở gót đi luôn.
Quân Trung Phụng nhìn bóng sau lưng Quan Trung cho đến khi mất hút. Bỗng nà ng thở dà i nói:
- Nhị đệ của chúng ta dÆ°á»ng nhÆ° có vẻ bất mãn vá»›i tiện thiếp.
Quan Tây nói:
- TrÆ°á»›c nay y muốn là m gì thì là m quen tÃnh mất rồi. Từ nay ta đã có chủ trÆ°Æ¡ng, y không dám vô lá»… vá»›i nà ng đâu!
Quân Trung Phụng nói:
- Nếu để vì tiện thiếp mà hai anh em sinh lòng oán háºn nhau thì dù tiện thiếp có chết đến trăm lần cÅ©ng không đủ chuá»™c tá»™i.
Quan Tây cÆ°á»i ha hả nói:
- Hiá»n thê cứ yên tâm. Chẳng khi nà o hắn dám vô lá»… vá»›i ta.
Quân Trung Phụng nghĩ thầm trong bụng:
- Rồi có một ngà y kia anh em mi sẽ trở mặt cầm gươm đâm nhau.
NhÆ°ng ngoà i miệng nà ng lại tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói:
- Tiện thiếp chỉ mong hai anh em tướng công không đến nỗi bất hòa vì tiện thiếp. Có như thế thì tiện thiếp mới yên lòng.
Quan Tây cÆ°á»i nói:
- Nhị đệ tuy tÃnh khà nóng nảy nhÆ°ng vẫn có phần kÃnh sợ ta.
Quân Trung Phụng đưa tay ra đỡ Quan Tây nói:
- Tiện thiếp chầu chực cho lang quân đi nghỉ.
Quan Tây quay đầu ngó lại thấy dưới ánh đèn dung nhan Quân Trung Phụng xinh đẹp và quyến rũ không bút nà o tả xiết. Hắn thộn mặt ra mà nhìn.
Quân Trung Phụng thổi tắt đèn đi. Trong tân phòng tối đen như mực.
Sáng sá»›m hôm sau, Quân Trung Phụng dáºy thay quần áo. Bữa nay nà ng mặc toà n đồ mà u lục, cả đôi giầy thêu cÅ©ng mà u lục. Mái tóc dà i má»i ngà y xõa xuống vai, nay quấn lại thà nh má»™t búi cao lên rất ngá»™.
Mặt trá»i lên cao ba ngÅ©. Chợ sá»›m đã há»p ồn à o.
Quan Trung dẫn hai tên đồ đệ đến đứng chá» ngoà i cá»a phòng đã ra chiá»u nóng nảy. Hắn trong lòng phiá»n não, oán há»n, bao nhiêu lá»a giáºn trút cả lên đầu hai tên đồ đệ. Miệng hắn không tiếc lá»i thóa mạ.
Quân Trung Phụng bây giỠmới đỡ Quan Tây từ từ đi ra.
Quan Trung thấy ánh mắt sáng lòa. Quân Trung Phụng khác nà o con chim phụng hoà ng mà u lục xuất hiện. Nà ng bá» Quan Tây chạy lên xe. Hắn còn ngó thấy Quân Trung Phụng lúc mở rèm xe Ä‘á»™t nhiên quay lại nhìn hắn mà cÆ°á»i.
Quan Trung không biết nụ cÆ°á»i nà y có ngụ ý gì, nhÆ°ng hắn cảm thấy nụ cÆ°á»i là m cho nà ng xinh đẹp muôn phần và khiến ngÆ°á»i ta không khá»i rạo rá»±c trong lòng.
Quan Tây khẽ quát:
- Khởi trình đi thôi!
Quan Trung nhÆ° ngÆ°á»i mÆ¡ má»™ng choà ng tỉnh giấc, tung mình lên ngá»±a, giá»±t dây cÆ°Æ¡ng Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng.
Bốn con tuấn kỵ (đôi ngá»±a, đôi lừa) kéo chiếc xe mui Ä‘i ra khá»i thôn ấp.
Quân Trung Phụng Ä‘á»™t nhiên phát giác ra má»™t Ä‘iá»u khác lạ là chiếc xe nà y không có ngÆ°á»i đánh xe. Nó tiến vá» phÃa trÆ°á»›c hoà n toà n do hai con lừa phÃa trÆ°á»›c Ä‘iá»u Ä‘á»™ng.
Lạ ở chá»— hai con lừa tráng kiện nà y dÆ°á»ng nhÆ° có khiếu thông linh, tá»± chúng lá»±a Ä‘Æ°á»ng mà chạy khiến ngÆ°á»i ngồi xe yên ổn dị thÆ°á»ng, chẳng thấy mệt chút nà o.
Ãây tuy là chuyện nhá» nhặt không đáng để ý nhÆ°ng trên thá»±c tế nên suy xét cho ká»· cÅ©ng là má»™t chuyện khác thÆ°á»ng.
Quân Trung Phụng sinh mối hoà i nghi, bất giác nà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn hai con lừa. Nà ng thấy cả đôi hình sắc giống nhau, toà n thân má»™t mà u hồng thẩm, có dáng khá»e mạnh phi thÆ°á»ng. Chúng chạy nhẹ nhà ng nhÆ° không có ý mệt nhá»c.
Nà ng lại để ý đến chiếc xe mui thì thấy cách trần thiết ná»™i bá»™ rất êm ái mà cách chế tạo rất tinh xảo thuáºn tiện. Xe là m bằng thứ gá»— thượng hảo và dÆ°á»ng nhÆ° đã tÃnh rất ká»· từng phân từng tấc để giảm bá»›t trá»ng lượng cho được nhẹ nhà ng đến mức tối Ä‘a. Hiển nhiên là má»™t cá»— xe chuyên dùng và o việc bạt thiệp trÆ°á»ng đồ.
Lúc nà y chiếc xe đã rá»i khá»i thị trấn trong thôn ổ ra gần đến má»™t vùng hoang dã.
Hữu Ä‘ao Quan Trung nhÆ° ngÆ°á»i phát Ä‘iên. Ãá»™t nhiên hắn quất ngá»±a cho phóng nÆ°á»›c đại chạy nhÆ° bay vá» phÃa trÆ°á»›c.
Quân Trung Phụng tuy ngồi trong cá»— xe có mui, nhÆ°ng nà ng bắt đầu chú ý quan sát và tìm hiểu cảnh váºt chung quanh cùng những tình hình biến diá»…n. Nhất cá» nhất Ä‘á»™ng của anh em há» Quan Ä‘á»u không lá»t khá»i mắt nà ng.
Nà ng thấy Quan Trung ruổi ngá»±a nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘iên thì không khá»i cÆ°á»i thầm trong bụng vì nà ng biết thủ Ä‘oạn lợi dụng sắc đẹp của nà ng đã Ä‘em lại hiệu quả. Quan Trung phóng ngá»±a chạy nhÆ° Ä‘iên đã chứng minh trong lòng hắn bị mối thÆ°Æ¡ng cảm cùng sầu muá»™n chứa đầy không nÆ¡i phát tiết.
Hai con lừa tráng kiện cÅ©ng dần dần phóng nhanh cÆ°á»›c bá»™ rượt theo vá» phÃa trÆ°á»›c.
Quan Tây cùng hai tên đệ tỠthấy chiếc xe đi nhanh cũng ruổi ngựa chạy lẹ theo sau.
Ãôi tuấn mã và đôi kiên lÆ° chạy nhÆ° bay trên Ä‘Æ°á»ng lá»›n giữa vùng hoang dã.
Cá»— xe Ä‘i má»™t mạch đến mấy chục dặm Ä‘Æ°á»ng. Bây giá» Quan Trung chạy trÆ°á»›c đã từ từ Ä‘i cháºm lại.
Quân Trung Phụng âm thầm ngó hai con ngá»±a thấy chúng đã mồ hôi Æ°á»›t đẫm, còn hai con lừa vẫn chÆ°a có vẻ chi nhá»c mệt.
Ãiá»u khiến cho nà ng kinh dị là lúc lừa, ngá»±a thi nhau mà chạy, chiếc xe vẫn không nghiêng ngÆ°á»i. Hiển nhiên hai con lừa trong lúc chạy nhanh vẫn lá»±a Ä‘Æ°á»ng cho xe không đụng và o những chá»— gồ ghá» hay thụt xuống ổ gà .
Bây giá» nà ng má»›i biết là hai con lừa nà y không phải váºt tầm thÆ°á»ng mà cả chiếc xe mui e rằng cÅ©ng là má»™t váºt có nhiá»u lai lịch.
Quan Tây giục ngá»±a chạy lên trÆ°á»›c rồi vòng lại trÆ°á»›c mặt Quan Trung xẵng giá»ng há»i:
- Huynh đệ! DÆ°á»ng nhÆ° trong lòng ngÆ°Æ¡i có Ä‘iá»u chi oán háºn phải không?
Quan Trung đáp:
- Oán háºn thì không có, song tiểu đệ muốn nói mấy lá»i cảm khái.
Quan Tây há»i:
- Ãược lắm! Ãiá»u gì thá» nói nghe!
Quan Trung nói:
- Anh em chúng ta là hai thanh Ä‘ao liên hiệp nhau mà vùng vẫy giang hồ mấy chục năm nay, phúc cùng hưởng, há»a cùng Ä‘au. NhÆ°ng tình hình hiện nay có Ä‘iá»u khác trÆ°á»›c.
Quan Tây cÆ°á»i lạt há»i:
- Có Ä‘iá»u chi khác trÆ°á»›c?
Quan Trung đáp:
- Vị tân tẩu tẩu kia đã khiến cho anh em chúng ta mất sự thăng bằng...
Hắn ngừng lại một chút rồi thở dà i nói tiếp:
- Hỡi Æ¡i! Hai vị bất quá má»›i nháºt dạ phu thê mà tình trạng đã chuyển biến rất nhiá»u. Nếu tình hình nà y còn kéo dà i e rằng đại ca nghe lá»i thủ thỉ bên gối rồi có thể nhân lúc tức giáºn mà hạ sát tiểu đệ.
Quan Tây tà i mặt dÆ°á»ng nhÆ° đã muốn nổi hung, nhÆ°ng hắn nhẫn nại được ngay, cÆ°á»i mát nói:
- Huynh đệ thực quá lo xa!
Quan Trung đáp:
- Không phải tiểu đệ quá lo xa đâu mà là chuyện rà o giáºu, trÆ°á»›c khi mất trá»™m hay cháy nhà , trÆ°á»›c khi xảy tráºn phong ba, nên phải nói ra nhÆ° váºy.
Quan Tây hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Hiá»n đệ đã nói váºy thì tiểu huynh cÅ©ng có Ä‘iá»u vẫn cất giấu trong lòng chẳng thể không nói ra cho hiá»n đệ hay.
Quan Trung nói:
- Tiểu đệ xin rá»a tai để nghe đây!
Quan Tây nói:
- Vụ hiá»n đệ giết Tiểu Phụng là không được đâu. Tuy thị là má»™t cô gái lãng mạn, nhÆ°ng đối vá»›i tiểu huynh có chút chân tình lại cùng ở vá»›i nhau chẳng khác vợ chồng. Thế mà hiá»n đệ không bảo ta trÆ°á»›c má»™t tiếng đã tá»± ý giết Ä‘i là nghÄ©a là m sao?
Quan Trung đáp:
- Loà i mèo mả gà đồng đó có chi đáng lưu luyến?
Quan Tây xẵng giá»ng há»i:
- Thị có lầm lá»—i gì mà muốn giết Ä‘i cÅ©ng phải do tay tiểu huynh hạ sát, sao hiá»n đệ lại chuyên quyá»n hạ thủ?
Quan Trung háºm há»±c đáp:
- Tiểu đệ đã Æ°ng chịu trả lại cho đại ca má»™t vị đại cô nÆ°Æ¡ng mạnh gấp mÆ°á»i Tiểu Phụng còn chÆ°a đủ Æ°?
Quan Tây há»i:
- Phải chăng hiá»n đệ muốn nói đến Quân cô nÆ°Æ¡ng?
Quan Trung lạnh lùng đáp:
- Quân Trung Phụng há chẳng mạnh gấp mÆ°á»i Tiểu Phụng Æ°?
Quan Tây đảo cặp mắt thần quang lấp loáng cất giá»ng lạnh nhÆ° băng nói:
- Quân cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng chỉ có má»™t mạng và cÅ©ng không chịu nổi má»™t Ä‘ao của hiá»n đệ đâu...
Hẳn đổi giá»ng nghiêm khắc hÆ¡n nói tiếp:
- Mấy năm nay ngÆ°Æ¡i qua lại giang hồ tá»± ý muốn là m việc gì là là m. Từ nay nhÆ° váºy không được, bất cứ má»™t hà nh Ä‘á»™ng nà o cÅ©ng phải suy nghÄ© cho chÃn chắn rồi hãy là m. Gặp trÆ°á»ng hợp không có ta ở bên cạnh lần nà y ngÆ°Æ¡i hại lầm mạng ngÆ°á»i vô tá»™i vạ thì lần khác ta mà không ra pháp Ä‘á»™ để ngÆ°Æ¡i úy kỵ, không chừng trong vòng mÆ°á»i ngà y ngÆ°Æ¡i sẽ hạ sát đến Quân cô nÆ°Æ¡ng.
Quan Trung nói:
- Ả Tiểu Phụng dám mở miệng xung chà ng vá»›i tiểu đệ nên tiểu đệ giáºn quá rút Ä‘ao chém chết ả. Còn Quân cô nÆ°Æ¡ng nếu thuáºn theo tiểu đệ thì tiểu đệ giết y là m chi?
Quan Tây nói:
- NgÆ°Æ¡i lằm rồi! Từ nay ngÆ°Æ¡i phải thuáºn theo nà ng má»›i được.
Quan Trung sá»ng sốt há»i:
- Ãại ca bảo sao? Ãại ca muốn tiểu đệ phải nghe theo con lá»i má»›i 15,16 tuổi Æ°?
Quan Tây nghiêm khắc đáp:
- Phải rồi! Bất luáºn nà ng lá»›n tuổi hay nhá» tuổi nhÆ°ng nà ng vẫn là tẩu tẩu của ngÆ°Æ¡i.
Hắn lại hắng dặng mấy tiếng rồi nói tiếp:
- Có Ä‘iá»u ta cần nói rõ cho ngÆ°Æ¡i hay là Quân cô nÆ°Æ¡ng không phải nhÆ° Tiểu Phụng đâu. Ta đã chÃnh thức lấy nà ng là m vợ, váºy bất luáºn ở trÆ°á»›c mặt hay ở sau lÆ°ng ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u phải lấy lá»… mà đối xá» vá»›i nà ng. Nếu ngÆ°Æ¡i coi nà ng cÅ©ng nhÆ° Tiểu Phụng thì ta quyết chẳng dung tha.
Hắn dứt lá»i liá»n quay đầu ngá»±a lui vá» phÃa trÆ°á»›c cá»— xe mui.
Quân Trung Phụng ngồi trong xe buông rèm nên nà ng giám thị được hết những cá» Ä‘á»™ng của Quan Thị Song Ãao. Tuy nà ng không thể nghe rõ hai ngÆ°á»i vừa rồi đã nói gì vá»›i nhau, nhÆ°ng nà ng cÅ©ng biết được là chúng đã khó chịu trong lúc dá»i nhau.
Quan Tây quay ngựa vỠtới trước xe, đưa tay ra vén rèm.
Quân Trung Phụng vội nhắm mắt lại tựa và o thà nh xe giả vỠngủ.
Quan Tây mở rèm lên thấy Quân Trung Phụng Ä‘ang ngon giấc, hắn mỉm cÆ°á»i, buông rèm xuống rồi khẻ bảo hai gả thiếu niên Ä‘i theo xe để há»™ vệ:
- Quân cô nÆ°Æ¡ng ngủ say rồi! Các ngÆ°Æ¡i liệu mà chiếu cố cho cẩn tháºn, chá»› có kinh Ä‘á»™ng cho y mất giấc ngủ...
Hắn vừa dứt lá»i thì Ä‘á»™t nhiên có tiếng quát từ đằng xa vá»ng lại:
- Trên con Ä‘Æ°á»ng Dá»±, Ngạc thiệt có lắm ngÆ°á»i không sợ chết.
Quân Trung Phụng khẻ mở hé má»™t góc rèm xe để nhìn ra thì thấy bốn con tuấn mã cao lá»›n do bốn ngÆ°á»i váºn võ phục cưỡi.
Bốn ngÆ°á»i nà y trạc tuổi sà n sà n bằng nhau và o cỡ ba mÆ°Æ¡i. Trên vai má»—i tên Ä‘á»u Ä‘eo má»™t bá»c dà i mà u Ä‘en. Hai bên yên ngá»±a có tám ngá»n giáo Ä‘eo lòng thòng.
Bốn ngÆ°á»i đứng thà nh hà ng chữ nhất chắn Ä‘Æ°á»ng Ä‘i.
Quan Trung vừa bị Quan Tây cho má»™t bà i há»c, trong lòng Ä‘Æ°Æ¡ng tức giáºn lại thấy có ngÆ°á»i cản Ä‘Æ°á»ng thì không khá»i nổi sát khÃ. Hắn quát lên má»™t tiếng rút Ä‘Æ¡n Ä‘ao ở sau lÆ°ng ra.
Quan Tây lớn tiếng:
- Không được động thủ một cách hấp tấp.
Rồi giục ngựa xông lại.
Bốn ngÆ°á»i vẻ mặt lạnh lẽo ngồi yên trên lÆ°ng ngá»±a coi Quan Thị Song Ãao hà nh Ä‘á»™ng.
Quan Tây chắp tay há»i:
- Bốn vị chặn Ä‘Æ°á»ng bá»n tại hạ là có ý gì?
Má»™t đại hán mắt trợn, lông mà y ráºm đứng ở mé tả dÆ°á»ng nhÆ° là trưởng toán, giÆ°Æ¡ng cặp mắt đăm đăm nhìn và o chiếc xe mui đáp:
- Bá»n tại hạ muốn gặp chủ nhân trong cá»— xe kia.
Quan Tây sá»ng sốt há»i lại:
- Các vị muốn há»i chủ nhân trong xe Æ°?
Ãại hán mà y ráºm đáp:
- Phải rồi! Bá»n tại hạ chỉ coi má»™t chút rồi láºp tức nhÆ°á»ng lối.
Quan Trung há»i xen và o:
- Các ngÆ°Æ¡i có quen biết ngÆ°á»i trên xe hay sao?
Ãại hán mà y ráºm đáp:
- Tại hạ chưa quen biết, nhưng được nghe danh đã lâu.
Quan Trung giương mắt lên ngó Quan Tây hồi lâu không nói gì nữa.
Nguyên cá»— xe nà y là váºt mà Quan Trung cùng hai tên đồ đệ đã lấy trá»™m được đánh vá». Còn chủ nhân chiếc xe là ai hắn cÅ©ng không biết.
Quan Tây là ngÆ°á»i thâm trầm mÆ°u mẹo, cÆ°á»i lạt há»i lại:
- Bốn vị đã không biết chủ nhân trong xe thì là m sao lại Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t đến xin ra mắt?
Ãại hán mà y ráºm đảo mắt nhìn Quan Thị Song Ãao đáp:
- Bá»n tại hạ nghe danh đã lâu, thà nh khẩn cầu kiến chắc chủ nhân trong xe không đến ná»—i cá»± tuyệt.
Giá»ng nói của gả ra chiá»u rất cung kÃnh.
Quan Trung nghĩ thầm trong bụng:
- Hẳn bá»n nà y tưởng ngÆ°á»i trong xe là chủ nhân cá»— xe lừa kia. Nếu để chúng dòm ngó há chẳng bại lá»™ cÆ¡ quan. Váºy bất luáºn thế nà o cÅ©ng không cho nhìn và o được.
Hắn nghÄ© váºy rồi đáp:
- Không được đâu!
hết: Hồi 7, xem tiếp: Hồi 8
|
27-10-2008, 07:32 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 8
Xe Bồng nà o biết ai là Chủ Nhân
Bốn đại hán bà n nhau một lúc rồi đại hán mé tả lại lên tiếng:
- Sau khi anh em tại hạ thÆ°Æ¡ng lượng cùng nhau Ä‘á»u nháºn thấy nếu để lỡ cÆ¡ há»™i bữa nay thì sau nà y khó mà tìm kiếm. Váºy bất luáºn thế nà o, bá»n tại hạ cÅ©ng xin bái kiến chủ nhân trong xe má»™t lần má»›i được.
Quan Trung tức giáºn nói:
- Ta đã bảo không được là không được.
Quan Tây vẫy tay ngăn cản Quan Trung rồi nói:
- Coi thái Ä‘á»™ khẩn khoản của bốn vị, bá»n tại hạ không tiện ngăn trở. Có Ä‘iá»u ngÆ°á»i trong xe không phải là nhân váºt mà các vị muốn ra mắt.
Ãại hán mà y ráºm chau mà y nói:
- Dù nhân váºt trong đó không phải là chủ nhân cá»— xe nà y thì cÅ©ng là gia nhân của y. Bá»n tại hạ chỉ cần ngó thấy má»™t chút là thá»a mãn lắm rồi.
Gã ngừng lại một giây rồi nói tiếp:
- Bốn vị đã Ä‘i theo bảo vệ đủ tá» có mối quan hệ sâu xa vá»›i chủ nhân cá»— xe. Tại hạ mong rằng các vị ráng giúp giùm cho thì anh em tại hạ cảm kÃch vô cùng.
Quan Trung tuy không hiểu rõ ná»™i tình nhÆ°ng cÅ©ng cảm thấy lai lịch cá»— xe nà y khá quan trá»ng.
Quan Tây là ngÆ°á»i thâm trầm lại nhiá»u mÆ°u trÃ, hắn đã Ä‘oán ra phần lá»›n ná»™i tình liá»n gáºt đầu cÆ°á»i đáp:
- Bốn vị đã dụng tâm nhÆ° váºy, tại hạ không tiện cá»± tuyệt những ngÆ°á»i ở xa tá»›i đây. Có Ä‘iá»u tại hạ không tác chủ được mà cần phải há»i ý kiến chủ nhân trÆ°á»›c đã.
Ãại hán mà y ráºm chấp tay nói:
- Rất mong được huynh Ä‘Ã i giúp giùm. NhÆ¡ huynh Ä‘Ã i nói vá»›i chủ nhân cho rằng bá»n tại hạ vì lòng tha thiết ngưỡng má»™ mà xin cho ra mắt má»™t lần.
Quan Tây đáp:
- Ãược rồi! Các vị hãy lùi xa ra, để tại hạ xin chỉ thị chủ nhân trong xe.
Cả bốn đại hán đồng thanh nói:
- Ãa tạ huynh Ä‘Ã i!
Ãoạn chúng quay ngá»±a lùi lại đứng xa chừng má»™t tầm mÅ©i tên.
Quan Tây quả nhiên phóng ngựa tới trước xe khẽ nói:
- Có má»™t chuyện rất buồn cÆ°á»i muốn nói cho hiá»n thê hay.
Quân Trung Phụng đã hé rèm xe ngó lén từ trÆ°á»›c nên tình hình bên ngoà i nà ng đã rá» hết, nhÆ°ng vẫn giả vá» nhÆ° không biết gì, liá»n hạ thấp giá»ng há»i lại:
- Lang quân có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Quan Tây đáp:
- Có bốn tên đại hán chẹn Ä‘Æ°á»ng năn nỉ cầu kiến chủ nhân trong xe. Chúng bảo vì lòng ngưỡng má»™ thiết tha và thế nà o cÅ©ng xin cho gặp mặt má»™t lần.
Quân Trung Phụng bụng bảo dạ:
- Chẳng hiểu võ công bốn gã kia ra sao, liệu có địch nổi Quan Thị Song Ãao không? Ãồng thá»i mình cÅ©ng chẳng biết phẩm hạnh chúng thế nà o. Nếu mình dùng cách cho chúng Ä‘á»™ng thủ thì trong hai bên tất có má»™t bên thất bại. TrÆ°á»ng hợp mà bốn đại hán đắc thắng thì kết quả sẽ ra sao?
Nếu chúng còn tệ hÆ¡n Quan Thị Song Ãao thì dÄ© nhiên cảnh tà n khốc cà ng thê thảm.
Sau khi nà ng gặp những biến cố lá»›n lao lại đụng phải Quan Thị Song Ãao là những nhân váºt thâm Ä‘á»™c hiểm ác suýt nữa thất thân, nên trong lòng nà ng sẵn có thà nh kiến oán ghét bá»n Ä‘Ã n ông. Ãối vá»›i ai nà ng cÅ©ng sinh lòng ngá» vá»±c, xao xuyến không yên, chỉ sợ ngÆ°á»i nà y còn nguy hại hÆ¡n ngÆ°á»i trÆ°á»›c.
Quân Trung Phụng mải suy nghÄ© âm thầm quên cả trả lá»i Quan Tây.
Bổng nghe Quan Tây nói tiếp:
- Ta đã ngấm ngầm quan sát thì bá»n nà y Ä‘á»u là những tay cao thủ ná»™i ngoại kiêm thông. Nếu xảy ra cuá»™c Ä‘á»™ng thủ thì e rằng không tránh khá»i thảm kịch máu chảy thịt rÆ¡i. Bữa nay là ngà y tân hôn của đôi ta, chẳng nên nhìn thấy chuyện can qua. Ta lại nghe giá»ng lưỡi chúng tuyệt không có gì ác ý, tưởng nên cho bá»n chúng ra mắt hiá»n thê.
Quân Trung Phụng thở dà i đáp:
- Tiện thiếp há phải là ngÆ°á»i bạ ai cÅ©ng có thể coi mặt dá»… dà ng. NhÆ°ng phu quân nói váºy, tiện thiếp Ä‘Ã nh phải vâng lá»i.
Quan Tây nói:
- Hiá»n thê cứ ngồi yên trong xe, không cần nói năng gì, để cho bá»n chúng lÆ°á»›t qua. Ta sẽ Ä‘i kèm bên giám thị để Ä‘á» phòng bá»n chúng ám toán Ä‘á»™t ngá»™t.
Quân Trung Phụng nói:
- Tiện thiếp nhất thiết Ä‘á»u tuân mệnh phu quân.
Quan Tây bắt ngựa quay đầu lại đi tới trước mặt bốn đại hán nói:
- Tại hạ đã xin chỉ thị và được chủ nhân trong xe đồng ý. Nhưng chủ nhân bắt buộc bốn vị chỉ được lướt qua trước xe mà thôi. Chứ y không đối thoại với các vị đâu.
Ãại hán mà y ráºm đứng mé tả đáp:
- Ãược váºy là bá»n tại đã lấy là m thá»a mãn lắm rồi.
Quan Tây lại bắt ngựa trở vỠbên cỗ xe khẽ nói:
- Hiá»n thê hãy chuẩn bị Ä‘i!
Ãoạn hắn giÆ¡ tay vẩy, lá»›n tiếng gá»i:
- Má»i bốn vị lại đây!
Bốn đại hán nối Ä‘uôi nhau giục ngá»±a tiến lại. Vẻ mặt tên nà o cÅ©ng ra chiá»u rất cung kÃnh, cho ngá»±a bÆ°á»›c thong thả Ä‘i tá»›i.
Quân Trung Phụng ở trong xe ngó ra. Nà ng chỠcho bốn đại hán sắp đến gần bên xe đột nhiên vén rèm lên.
Bốn đại hán Ä‘á»u khoanh tay cho ngá»±a lÆ°á»›t qua bên xe tháºt mau.
Quan Tây váºn chân khà đỠphòng. Hắn thấy bốn gả lá»™ vẻ phi thÆ°á»ng kÃnh ngưỡng thì trong lòng rất lấy là m kỳ lạ.
Bốn gã đại hán Ä‘i thẳng đến phÃa sau xe chừng trượng má»›i dừng, quay đầu lại đứng Ä‘Ã ng xa chắp tay thi lá»… nói vá»›i Quan Tây:
- Ãa tạ huynh Ä‘Ã i đã hết sức giúp giùm cho anh em tại hạ được ngó tiên nhan, trong lòng cảm kÃch khôn lÆ°á»ng! Cái tá»™i chẹn Ä‘Æ°á»ng mong rằng huynh Ä‘Ã i tha thứ cho. Bây giá» bá»n tiểu đệ xin cáo biệt.
Quan Tây đầu óc bâng khuâng chấp tay đáp lễ nói:
- Tại hạ không dám! Bốn vị dạy quá lá»i.
Bốn tên đại hán gia roi cho bốn con tuấn mã chạy nhÆ° bay vá» phÃa trÆ°á»›c.
Quan Tây đứng nhìn bóng sau lÆ°ng bốn đại hán chạy Ä‘i má»—i lúc má»™t xa. Ãoà n ngÆ°á»i ngá»±a phi rất nhanh, chỉ trong chá»›p mắt đã không thấy tông tÃch đây nữa.
Quân Trung Phụng muốn thò đầu ra ngó nhÆ°ng có Quan Tây đứng ở ngoà i xe, nà ng Ä‘Ã nh dẹp lòng xúc Ä‘á»™ng ngồi yên không nhúc nhÃch. Tuy nà ng má»›i 15,16 tuổi đầu mà vẫn kiá»m chế tÃnh hiếu kỳ của trẻ thÆ¡ để ứng phó vá»›i tình trạng nguy hiểm trÆ°á»›c mắt.
Bổng nghe Quan Tây tự nói một mình:
- Cá» Ä‘á»™ng của bốn tên nà y tháºt là kỳ quái!
Quân Trung Phụng sực tỉnh ngộ, nà ng nghĩ thầm trong bụng:
- Chắc chuyện nà y là ở cá»— xe, chứ không dÃnh lÃu gì đến ta.
Bốn gả đại hán chỉ nháºn biết cá»— xe mà không biết mặt chủ nhân của nó. Sở dÄ© chúng lá»™ vẻ cá»±c kỳ cung kÃnh vá»›i mình vì chúng nháºn lầm mình là chủ nhân cá»— xe nà y.
Tuy nà ng nháºn xét nguyên nhân ná»™i tình là thế song không nói ra miệng.
Bổng nghe Quan Trung cất giá»ng ồm ồm:
- Ãại ca! Bất tất phải nghÄ© ngợi bá»n chúng là ai. Chúng ta thượng lá»™ Ä‘i thôi.
Quan Tây từ từ đưa tay lên buông rèm xe xuống rồi vẫy tay nói:
- Nhị đệ nói phải đó. Chúng ta cần gấp rút lên Ä‘Æ°á»ng.
Chỉ trong chá»›p mắt tiếng vó ngá»±a lá»™p cá»™p hòa lẫn vá»›i tiếng bánh xe lá»™c cá»™c. Chiếc xe ngá»±a tiến vá» phÃa trÆ°á»›c.
Quân Trung Phụng mở hé rèm xe trông vá» phÃa trÆ°á»›c. Nà ng thấy anh em Quan Thị Song Ãao dong ngá»±a song song mà tiến. Chúng vừa Ä‘i vừa nói chuyện vá»›i nhau, nhÆ°ng không hiểu thảo luáºn chuyện gì.
Bổng nà ng động tâm nhủ:
- Dù sao bá»n chúng cÅ©ng là huynh đệ đồng bà o, mối thâm tình cốt nhục tá»± nhiên rất chặt chẽ.
Nếu mình định gây chuyện ly gián giữa hai ngÆ°á»i cà ng cần phải khôn ngoan, kÃn đáo lắm má»›i được.
Cá»— xe ngá»±a Ä‘i suốt mấy ngà y đêm mấy hôm liá»n. Dá»c Ä‘Æ°á»ng không xảy biến cố nà o khác.
Má»™t hôm sáng sá»›m, cá»— xe má»›i Ä‘i được hÆ¡n mÆ°á»i dáºm thì Ä‘á»™t nhiên khà trá»i biến đổi, mây Ä‘en bao phủ tứ phÆ°Æ¡ng rồi đổ mÆ°a.
Quân Trung Phụng ngồi trong xe nghe tiếng đổ à o à o xuống mui liá»n biết là má»™t tráºn mÆ°a lá»›n.
Nà ng không hiểu cá»— xe lợp bằng thứ vải gì mà mÆ°a to đến thế vẩn không có chút nÆ°á»›c nà o lá»t và o.
Quân Trung Phụng hé rèm ngó ra thấy trá»i mÆ°a nhÆ° trút nÆ°á»›c.
Quan Thị Song Ãao và hai tên đồ đệ quần áo Æ°á»›t sÅ©ng vẩn ngồi trên lÆ°ng ngá»±a cúi đầu gò cÆ°Æ¡ng cho ngá»±a chạy. Ãôi ngá»±a dÆ°á»ng nhÆ° kiệt lá»±c không thể chạy mau được nữa. NhÆ°ng đôi lừa kéo xe vẩn nghểnh cổ mà chạy dÆ°á»ng nhÆ° chẳng biết sợ mÆ°a là gì.
Bổng nghe Quan Trung cất tiếng há»i:
- Ãại ca! Tráºn mÆ°a nà y dữ quá. Chúng ta tìm nÆ¡i tạm trú, chá» ngá»›t mÆ°a hãy ra Ä‘i được không?
Quan Tây đáp:
- Miá»n hoang dã nà y dà i đến 70 dáºm, trừ những bãi cá» ráºm chẳng còn chá»— nà o tránh mÆ°a ẩn gió được.
Quân Trung Phụng lẩm bẩm:
- Té ra hắn đã quen thuá»™c địa thế nÆ¡i đây. Miá»n hoang dã nà y 70 dáºm trÆ°á»ng không có cÆ° dân mà sao Quan Thị Song Ãao lại Ä‘Æ°a ta tá»›i đây?
Nà ng Ä‘á»™ng tâm liá»n để ý dòm ngó cảnh váºt bốn phÃa thì quả nhiên má»™t vùng hoang lÆ°Æ¡ng bát ngát. Không biết đâu là bá» bến, cá» dại má»c cao ngáºp đầu ngÆ°á»i. Thỉng thoảng có chá»— đầy loạn thạch cá» không má»c được.
Quan Tây có vẻ thuá»™c phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng, Ä‘Æ°á»ng lối hÆ¡n hết nên hắn cho ngá»±a vượt lên trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng. Tháºt là má»™t cuá»™c hà nh trình gian lao vất vả, nà o cá» dại, nà o đá ngổn ngang rất Ä‘á»—i khó Ä‘i.
Sau chừng hai ba giá», mấy con ngá»±a của anh em thầy trò há» Quan má»i mệt quá không còn gượng gạo để tiến bÆ°á»›c được nữa. NhÆ°ng hai con lừa kéo xe vẩn tinh thần sung túc.
Bá»n Quan Tây bốn ngÆ°á»i thấy ngá»±a ngã lăn ra không Ä‘i được nữa chúng Ä‘Ã nh Ä‘i bá»™.
Quân Trung Phụng muốn để ý nhìn nháºn tiêu chà trong khu hoang dã để phòng sau nà y vạn nhất có trở lại qua đây biết cách nhìn nháºn Ä‘Æ°á»ng lối, nhÆ°ng trá»i u ám mà lại mÆ°a to nên thị tuyến chẳng nhìn rõ chi hết. Ngoà i cá» dại cùng đá ngổn ngang, chẳng có má»™t tiêu chuẩn nà o khác để nháºn xét.
Tráºn mÆ°a lá»›n kéo dà i đến bốn năm giá». Cánh đồng hoang rá»™ng mông mênh bây giá» nÆ°á»›c ngáºp đến đầu gối.
Mưa dần dần ngớt hạt, gió lặng mây tan, vũ trụ quang đãng. AÙnh tà dương vô cùng tươi đẹp soi xuống thì đã gần tới lúc hoà ng hôn.
Sau tráºn mÆ°a bầu trá»i sáng sủa, thị tuyến trông ra chỉ thấy ẩn hiện núi xanh và là n mù thấp là là vá» buổi chiá»u tà bao phủ xa xa.
Quan Trung bổng quay đầu lại nhìn đôi lừa tráng kiện, lớn tiếng khen:
- Tháºt là những con váºt đáng quý, dù là thiên lý mã cùng khó lòng bì kịp.
Quân Trung Phụng đột nhiên vén rèm lên nói:
- Các vị Æ°á»›t hết rồi. Bây giá» tuy trá»i đã tạnh nhÆ°ng gió chiá»u lạnh lẽo, xin để nghỉ má»™t lúc đã.
Quan Tây lắc đầu đáp:
- Chúng ta định lên núi ngay.
Ãá»™t nhiên chúng gia tăng cÆ°á»›c lá»±c chạy vá» phÃa trÆ°á»›c.
Quan Trung dẫn hai tên đồ đệ chạy theo sau.
Quân Trung Phụng ngồi trong xe thấy xe vòng những khúc quanh cÅ©ng không cần ngÆ°á»i dẫn dắt. Hai con lừa Ä‘i đầu tá»±a hồ có khiếu thông linh chạy theo sau mấy ngÆ°á»i.
Vừng thái dÆ°Æ¡ng đả lặn non Tây, bóng chiá»u mù mịt thì Ä‘oà n ngÆ°á»i vừa Ä‘i tá»›i cá»a má»™t hang núi.
Bổng nghe có tiếng quát vá»ng lại:
- Tân khách hãy dừng bước!
Quan Tây chấp tay đáp:
- Bá»n tại hạ là Quan Thị Song Ãao.
Trong hang núi bá đại hán võ phục áo Ä‘en chạy ra. Tên nà o cÅ©ng tay trái cầm má»™t ống mai hoa châm. Chúng đứng thà nh hà ng chữ nhất chắn Ä‘Æ°á»ng.
Ba tên đại hán ngó thầy trò Quan Tây một lượt rồi tên đứng giữa lên tiếng:
- Té ra là hai vị Quan lão gia đã tới.
Quan Trung nói:
- Hay lắm! Các vị đã biết chúng ta thì mở Ä‘Æ°á»ng cho Ä‘i chứ.
Ãại hán đứng giữa đáp:
- Chẳng phải là bá»n tiểu nhân muốn là m khó dá»… vá»›i hai vị Quan lão gia tá», tình thá»±c bảo chúa luáºt lệ rất nghiêm minh. Bá»n tiểu nhân không thể tá»± chuyên được. Mong rằng hai vị Quan lão gia thể tất cho.
Quan Trung tức giáºn há»i:
- Chúng ta đã nháºn đồ sÃnh lá»… quan trá»ng mà tá»›i đây vá»›i hai vị bảo chúa của các ngÆ°Æ¡i, chẳng lẻ các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng coi bá»n ta nhÆ° hạng tầm thÆ°á»ng hay sao?
Nguyên Quan Thị Song Ãao đã hiểu thể lệ những ngÆ°á»i và o bảo phải thế nà o rồi.
Ãại hán đứng giữa đáp:
- Nếu hai vị Quan lão gia mà được tệ bảo chúa đặc biệt hạ lệnh thì bá»n tiểu nhân đã để các vị Ä‘i tá»± nhiên không dám nói gì nữa.
Quan Trung đã toan nổi nóng thì Quan Tây ngăn lại nói:
- Ãược rồi! Lúc chúng ta gặp hai vị bảo chúa sẽ chất vấn và không để khó cho các vị là xong.
Ãại hán đứng giữa lại há»i:
- NgÆ°á»i trong xe là ai váºy?
Quan Tây đáp:
- Ãó là tiện thê. Ãối vá»›i bá»n nữ lÆ°u các vị có thể rá»™ng rãi hÆ¡n má»™t chút chăng?
Ãại hán đứng giữa lắc đầu đáp:
- Không được! Bất luáºn nam nữ trÆ°á»›c khi chÆ°a được thông lệnh đặc biệt của bảo chúa thì ai cÅ©ng không thể miá»…n được.
Quân Trung Phụng từ từ hạ mui xe xuống há»i:
- Có chuyện chi váºy?
Quan Tây nhăn nó đáp:
- Theo luáºt lệ nÆ¡i đây, lúc tiến và o hang Ä‘á»u phải bịt mắt.
Quân Trung Phụng nói:
- NgÆ°á»i ta đã có lá» luáºt nhÆ° váºy dÄ© nhiên tiện thiếp cÅ©ng phải tuân theo.
Nà ng quay lại nhìn chiếc xe ngựa nói tiếp:
- Có Ä‘iá»u còn chiếc xe ngá»±a và đôi lừa...
Ãại hán đứng giữa nghiên mình thi lá»… nói:
- Phu nhÆ¡n hãy khoan tâm. Xe cùng lừa ngá»±a sẽ do bá»n tại hạ trông nom. Khi nà o phu nhân trở ra nhất thiết xin kÃnh hoà n đầy đủ.
Quân Trung Phụng tủm tỉm cÆ°á»i nói:
- Ãược quà vị chu đáo nhÆ° váºy thì còn lo gì nữa.
Ãại hán đứng giữa lấy trong bá»c ra năm cái khăn bằng vải dầy bịt mắt bá»n Quan Tây năm ngÆ°á»i lại, đồng thá»i tÆ°á»›c hết khà giá»›i của bá»n nà y.
Quân Trung Phụng nghĩ thầm:
- Dù hỠbịt mắt, song hai tay vẫn để cỠđộng tự nhiên, thì muốn cởi ra lúc nà o cũng được hay sao?
Nà ng còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© thì Ä‘á»™t nhiên có tiếng lách cách. Cổ tay nà ng thấy nặng trÄ©u. HỠđã khóa tay má»i ngÆ°á»i bằng những chiếc khóa thép rất chắn chắn. Từ tay ngÆ°á»i ná» sang tay ngÆ°á»i kia Ä‘á»u có dây tói rất kiên cố móc liá»n vá»›i nhau. Cả năm ngÆ°á»i móc và o nhau thà nh má»™t xâu, ngÆ°á»i ná» cách ngÆ°á»i kia chừng hai thÆ°á»›c.
Bổng nghe thanh âm trầm trá»ng nói:
- Tại hạ rất tin chÆ° vị, bất tất phải Ä‘eo hình cụ và o tay trái nữa, nhÆ°ng có Ä‘iá»u cần phải nói rá» trÆ°á»›c...
Gả ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Trong Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng nà y có má»™t chá»— nguy hiểm đặc biệt kêu bằng Ãoạn Hồn Lá»™. Váºy các vị nắm chặt sợi dây Cầu Sinh mà đi thì không sao hết.
Bá»n Quan Thị Song Ãao và Quân Trung Phụng bị bịt mắt rồi, trong lòng khó chịu, không ai nói ná»a câu.
Bổng nghe thanh âm trầm trá»ng lại cất lên:
- Còn má»™t Ä‘iá»u nữa tại hạ cÅ©ng cần thuyết minh trÆ°á»›c vì tại hạ quà trá»ng các vị, nên không Ä‘eo hình cụ và o tay váºy các vị cÅ©ng nên tá»± trá»ng, vì dá»c Ä‘Æ°á»ng chá»— nà o cÅ©ng bố trà ám khà do những tay cao thủ Ä‘iá»u Ä‘á»™ng. Bá»n há» tuân theo mệnh lệnh rất nghiêm khắc, há»… các vị cởi khăn bịt mắt là láºp tức há» phóng ám khà giết ngÆ°á»i.
Âm thanh dừng lại một chút để đổi thà nh lạnh lẽo hơn nói tiếp:
- Các vị phần nhiá»u là những tay cao thủ báºc nhất, giả tá»· và o lúc bình thá»i thì dù gặp ám khà bay đến nhÆ° mÆ°a hồ để đả là m gì được. NhÆ°ng hiện giá» tình thế khác xa. Tay phải đã bị xiá»ng lại Ä‘i trên quãng Ä‘Æ°á»ng cá»±c kỳ nguy hiểm, nếu gặp ám khà bắn tá»›i thì e rằng khó lòng tránh khá»i.
Quan Trung khó chịu quá không nhẫn nại được nữa lớn tiếng:
- Biết rồi! Là m gì mà phải nói lắm thế!
Thanh âm trầm trá»ng kia lại đáp:
- Dù sao trÆ°á»›c khi Ä‘i qua Ãoạn Hồn Lá»™, tại hạ cÅ©ng phải phân tÃch má»i Ä‘Æ°á»ng lợi hại má»™t cách cặn kẽ.
Quan Trung gạt đi:
- Bá»n ta nghe đủ lắm rồi. Bây giá» Ä‘i thôi chứ?
Quan Tây thản nhiên nói:
- Bữa nay Quan Thị Song Ãao chịu để cho các hạ phát lạc là hoà n toà n nể mặt bảo chúa, bá»n tại hạ sẽ có lá»i nói lại vá»›i hai vị đó.
Thanh âm trầm trá»ng đáp:
- Vụ nà y hoà n toà n do mệnh lệnh của hai vị bảo chúa, chẳng liên can gì đến tại hạ.
Quan Trung cÆ°á»i lạt muốn nói lại thôi.
Thanh âm trầm trá»ng lại cất lên:
- Ãược rồi! Bây giá» có thể dẫn bá»n há» lên Ä‘Æ°á»ng!
Quân Trung Phụng bên tai nghe tiếng dây lòi tói đụng nhau loảng xoảng, ngÆ°á»i nà ng bị kéo vá» phÃa trÆ°á»›c. Nà ng là ngÆ°á»i bị bịt mắt trÆ°á»›c tiên lại bị khóa tay sau cùng nên không hiểu ngÆ°á»i trÆ°á»›c ngÆ°á»i sau mình là ai. Nà ng ráng trấn áp nổi xúc Ä‘á»™ng trong lòng để giữ cho bình tÄ©nh vì nà ng hy vá»ng dùng cảm giác để nháºn xét quãng Ä‘Æ°á»ng phải Ä‘i qua.
Quân Trung Phụng bổng ngá»i thấy mùi hôi hám ẩm Æ°á»›t xông và o mÅ©i tá»±a hồ nhÆ° Ä‘ang Ä‘i và o má»™t Ä‘Æ°á»ng hầm trong sÆ¡n Ä‘á»™ng. DÄ© nhiên mùi hôi hám ẩm Æ°á»›t nà y chỉ thỉnh thoảng, nếu không lÆ°u tâm thì khó mà ngá»i thấy.
Nà ng nghĩ thầm trong bụng:
- Con Ä‘Æ°á»ng và o sÆ¡n Ä‘á»™ng nà y không hiểu bao xa mà đi mãi không hết.
Nà ng Ä‘ang suy nghÄ© bổng thấy khà lạnh xông lên và tiếng nÆ°á»›c chảy à o à o lá»t và o mà ng tai.
Nà ng cảm giác dÆ°á»ng nhÆ° đã Ä‘i hết sÆ¡n Ä‘á»™ng.
Bổng nghe âm thanh ồm ồm lạ tai cất lên:
- Bây giá» các vị lên Ãoạn Hồn Lá»™ đây!
Tiếng nói vừa dứt, Quân Trung Phụng đột nhiên cảm thấy một bà n tay to tướng thò ra nắm lấy bà n tay mình đặt lên sợi dây sắt lớn bằng hạt đà o.
Thanh âm ồm ồm lại nói tiếp:
- Các vị nhá»› luôn nắm cho chắc sợi dây Cầu Sinh. Chỉ lÆ¡i tay má»™t chút là gặp nguy hiểm xÆ°Æ¡ng tan thịt nát mà còn liên lụy cả đến đồng bá»n nữa.
Quân Trung Phụng theo lá»i dặn nắm rất chắt dây Cầu Sinh. Ãồng thá»i nà ng lắng tai nghe nhÆ°ng không thấy Quan Thị Song Ãao nói gì.
Thanh âm ồm ồm lại nói:
- Bây giá» các vị tiến vá» phÃa trÆ°á»›c.
Quân Trung Phụng cảm thấy sợi dây sắt từ từ di Ä‘á»™ng vá» phÃa trÆ°á»›c dÆ°á»ng nhÆ° phÃa đối diện có ngÆ°á»i Ä‘ang kéo dây. Nà ng cất bÆ°á»›c cá» Ä‘á»™ng từ từ tiến vá» phÃa trÆ°á»›c.
Quân Trung Phụng tuy bị bịt hai mắt, song nà ng vẫn cảm giác được là mình Ä‘ang Ä‘i trên cao, dÆ°á»›i chân tá»±a hồ có vá»±c sâu trăm trượng. Nà ng Ä‘ang đạp chân lên má»™t cái cầu nhá». Cầu nà y rất hẹp chỉ vừa đặt bà n chân, phải có dây sắt, ngÆ°á»i má»›i đứng vững và bÆ°á»›c Ä‘i được.
Má»i ngÆ°á»i tay vịn dây sắt rất tháºn trá»ng vì bản năng cầu sinh và đá»u cảm giác thấy mình Ä‘ang Ä‘i lủng lẳng trên không, phÃa dÆ°á»›i là vá»±c thẩm. Chỉ sÆ¡ ý má»™t chút rá»›t xuống là uổng mạng, nên ai nấy Ä‘á»u ngÆ°ng thần chú ý lần dò từng bÆ°á»›c mà đi.
Ãoà n ngÆ°á»i Ä‘i trong khoảng thá»i gian chừng ăn xong bữa cÆ¡m thì Quân Trung Phụng Ä‘á»™t nhiên cảm thấy tay trái mình có ngÆ°á»i nắm lấy dắt Ä‘i xuống mấy báºc đá. Nà ng cảm thấy ngÆ°á»i nà y nắm tay mình rất mạnh thì trong lòng căm háºn đến cá»±c Ä‘iểm nhÆ°ng sau khi xoay chuyển ý nghÄ©, nà ng Ä‘Ã nh dẹp lá»a giáºn xòe tay ra nắm lấy tay ná». Nà ng không biết ngÆ°á»i đó là ai, đẹp hay xấu, già hay trẻ, mà trong lòng chỉ có ý niệm duy nhất là dùng sắc đẹp quyến rÅ© Ä‘Ã n ông.
NgÆ°á»i kia dừng nhÆ° lấy là m hân hạnh lắm. Tay hắn hÆ¡i run run, nhÆ°ng hắn vẫn nắm tay Quân Trung Phụng chặt hÆ¡n.
Bên tai Quân Trung Phụng còn nghe rõ tiếng hắn thở hồi hộp hiển nhiên vì mình mà lòng hắn đương rạo rực khẩn trương.
Ãá»™t nhiên bà n tay đó buông Quân Trung Phụng ra. Tiếp theo lại vang lên tiếng nói oang oang mà thanh âm có pha lẫn hÆ¡i thở.
- Các vị chỉ còn Ä‘i qua Phi Long Ãá»™ nữa là có thể bá» khăn bịt mắt ra và sẽ được tiếp đãi má»™t cách long trá»ng.
Thanh âm ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Ãi qua Phi Long Ãá»™ thì vừa sung sÆ°á»›ng, khoan khoái lại vừa rất nguy hiểm. Ãiá»u quan trá»ng nhất là các vị đừng bá» khăn che mắt ra. Theo chá»— tại hạ đã biết thì phà m ngÆ°á»i nà o kéo trá»™m tấm khăn bịt mắt thì chẳng qua Phi Long Ãá»™ được bình yên.
Quân Trung Phụng cảm thấy mình được ngÆ°á»i nâng đỡ Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c đặt ngồi và o má»™t cái váºt gì êm ái dá»… chịu.
Lát sau tiếng nói oang oang lại cất lên:
- Các vị ngồi trên Long Ỷ rồi bất luáºn nghe thấy thanh âm gì cÅ©ng đừng loạn Ä‘á»™ng là bình yên vô sá»±.
Quân Trung Phụng Ä‘á»™t nhiên thấy luồng khà nóng thổi và o tai và có tiếng ngÆ°á»i nói rất nhá»:
- Cô nÆ°Æ¡ng đừng sợ nhé! Cứ ngồi vững và o vị trà của tại hạ. Ãây là má»™t việc tÃnh toán rất thần bÃ. Hà ng vạn lần má»›i có má»™t cÆ¡ há»™i bị lầm lẫn. Trong vạn lần đó chẳng lẻ cÆ¡ há»™i lại chụp xuống đầu cô nÆ°Æ¡ng. Huống chi tại hạ còn có thể thao túng chiếc Phi Long Ỷ nà y cùng 12 Ä‘Æ°á»ng mai phục. Tại hạ nhất định thiết pháp cho cô nÆ°Æ¡ng qua Phi Long Ãá»™ bình yên không phải kinh hãi gì hết.
Quân Trung Phụng biết là mỹ sắc của mình đã chinh phục được đối phÆ°Æ¡ng thì không khá»i cÆ°á»i thầm.
Bá»—ng nghe ngÆ°á»i kia ngấm ngầm buông tiếng thở dà i rồi Ä‘á»™t nhiên Phi Long Ỷ phát Ä‘á»™ng, trÆ°á»›c cháºm sau nhanh tiến vá» phÃa trÆ°á»›c.
Sau khoảng thá»i gian chừng uống cạn tuần trà , bá»—ng có tiếng lách cách vang lên ở trên đầu.
Rồi tiếng gió veo véo rÃt lên tưởng chừng nhÆ° muốn vụt và o mặt.
Quân Trung Phụng tá»± há»i:
- Có phải là tên ná» không? Chẳng hiểu từ phÃa nà o bắn tá»›i?
Nà ng còn Ä‘ang xoay chuyển ý nghÄ© thì lại má»™t hồi lách cách rồi veo veo bay tá»›i. Lần nà y tá»±a hồ phÃa trên phÃa dÆ°á»›i, mặt trÆ°á»›c sau Ä‘á»u có mà luồng kim phong lÆ°á»›t qua mặt thấy hÆ¡i là nh lạnh.
Cả năm ngÆ°á»i ai cÅ©ng sợ hãi, nhÆ°ng chẳng má»™t ai lên tiếng.
Quân Trung Phụng cảm thấy chá»— Phi Long Ãá»™ vừa Ä‘i qua chợt sáng chợt tối, chợt lên cao chợt xuống thấp. Có lúc hình nhÆ° sÆ°Æ¡ng mù thổi và o mặt, tình hình rất phức tạp.
Phi Long Ỷ Ä‘ang Ä‘i Ä‘á»™t nhiên dừng lại. Bây giá» bên tai vang lên giá»ng oanh yến lÃu lo.
Quân Trung Phụng được ngÆ°á»i cầm tay dắt Ä‘i. Nà ng tÃnh chừng Ä‘i được má»™t dáºm thì dừng lại.
Bổng nghe má»™t trà ng cÆ°á»i ha hả vang lên. Tiếng cÆ°á»i dứt, má»™t thanh âm sang sảng lá»t và o mà ng tai:
- Xin lỗi quà vị!
Một hồi loảng xoảng vang lên. Quân Trung Phụng cảm thấy chiếc khóa sắt bên tay phải được cởi ra.
Sau một lát tấm sa đen bịt mặt cũng cởi ra nốt.
Quân Trung Phụng ngưng thần nhìn xem thì thấy mình hiện đương ở trong tòa nhà đại sảnh.
Cá»a sổ mở rá»™ng, bên ngoà i là rừng ráºm non xanh má»™t mà u biếc lục. Ãồ trang trà trong sảnh Ä‘Æ°á»ng rất má»±c hà o hoa.
Má»™t đại hán tuổi ngoại tứ tuần niá»m nở tÆ°Æ¡i cÆ°á»i chà o má»i ngÆ°á»i nói:
- Các vị đã một phen tân khổ!
Quan Tây nét mặt nghiêm trang lạnh lùng nói:
- Trần quản gia! Bá»n tại hạ là Quan Thị Song Ãao, được hai vị bảo chúa Ä‘Æ°a lể đến má»i tá»›i đây. Nay là lần đầu, Ä‘Ã nh chịu theo qui luáºt của quà bảo bịt mắt Ä‘i qua Ãoạn Hồ Ãá»™ rồi Phi Long Ãá»™. Cái đó xong rồi, nhÆ°ng lần sau anh em tại hạ có trở lại đây mà cÅ©ng phải nhÆ° lần đầu thì khó lòng đến ná»—i má»›i bất bình.
Trần quản gia niá»m nở khom lÆ°ng xá dà i nói:
- Ãã có bảo chúa Ä‘Æ°a sÃnh lá»… đến má»i, lý nghi phải được Æ°u đãi đặc biệt. Vì bá»n thuá»™c hạ không hiểu sá»± việc để hai vị phải má»™t phen khuất tất. Tiểu đệ xin thay mặt hai vị bảo chúa tạ tá»™i vá»›i các vị trÆ°á»›c.
Quân Trung Phụng mượn cÆ¡ há»™i há» nói chuyện vá»›i nhau, Ä‘Æ°a mắt nhìn ra bốn phÃa, ngắm tình trạng trong nhà đại sảnh hết má»™t lượt. Trong nhà đại sảnh cá»±c kỳ hà o hoa, ngoà i vị quản gia còn bốn ả nữ tỳ mặc áo xanh. Ả nà o cÅ©ng rất xinh đẹp, thắt lÆ°ng bằng tấm dây trắng, nghiêm trang đứng đó. Cả bốn ả trạc tuổi ngang nhau và o khoảng 18,19.
Quan Trung vẫn chÆ°a nguôi giáºn cÆ°á»i lạt há»i:
- Hai vị bảo chúa hiện giỠở đâu?
Trần quản gia tÆ°Æ¡i cÆ°á»i đáp:
- Sáng hôm nay có hai vị quà khách đến thăm. Hai vị bảo chúa bồi tiếp hỠnói chuyện ngà y xưa. Bạn cũ trùng phùng, vui chén quá say, hãy còn đương ngủ. Hai vị hãy nghỉ ngơi giải lao.
Sáng mai hãy ra mắt bảo chúa được không?
Quan Trung biến sắc muốn nổi dóa, nhưng Quan Tây đưa mắt ngăn lại nói:
- Dã váºy thì sáng mai bá»n tại hạ sẻ tiếp kiến bảo chúa cÅ©ng không sao.
Trần quản gia cÆ°á»i nói:
- Theo chá»— tiểu đệ biết thì hai vị bảo chúa mong quà sÆ° đồ lắm. NgÆ°á»i kÃnh trá»ng các vị má»™t cách khác thÆ°á»ng, ngà y nà o cÅ©ng nhắc nhở, chá» mãi chÆ°a thấy các vị đến.
Quan Tây chấp tay nói:
- Bá»n tại hạ Ä‘Æ°á»ng xa đói bụng lắm rồi. Chẳng hay Trần quản gia có gì cho ăn lót dạ không?
Trần quản gia đáp:
- Năm vị hãy chỠmột chút. Tiểu đệ đã biểu nhà bếp chuẩn bị cơm rượu chỉ lát nữa là được.
Lảo đảo mắt nhìn Quân Trung Phụng há»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng đây dÆ°á»ng nhÆ° nay má»›i tá»›i lần đầu. Trần mổ chÆ°a kịp thỉnh giáo quà tÃnh.
Quân Trung Phụng chÆ°a kịp trả lá»i thì Quan Tây đã đáp ngay:
- Ãó là hà n thê của tại hạ. Xin Trần quản gia đừng cÆ°á»i.
Trần quản gia vội chắp tay nói:
- Té ra là tẩu phu nhân! Tại hạ thất kÃnh mất rồi!
Ãoạn hắn xá dà i má»™t cái.
Quân Trung Phụng chúc lá»i vạn phúc rồi từ từ bÆ°á»›c tá»›i bên chiếc ghế gá»— ngồi xuống đó.
Chỉ trong khoảng khắc hai tên đồng tỠáo xanh bÆ°ng rượu lên. Thịnh yến bà y ra đầy bà n. Quan Tây và Quân Trung Phụng được má»i ngồi trên, Quan Trung cùng hai tên đồ đệ ngồi dÆ°á»›i.
Trần quản gia ngồi và o chủ vị để bồi tiếp.
Bốn ả nữ tỳ gót sen thoăn thoắt tiến lại rót rượu cho má»i ngÆ°á»i.
Trần quản gia nâng chung rượu lên má»i:
- Các vị đã trải qua má»™t phen tân khổ, tiểu đệ hãy kÃnh trÆ°á»›c má»™t chung nà y.
Ãoạn hắn uống má»™t hÆ¡i cạn sạch.
Quan Tây đã sinh lòng nghi hoặc, nhưng thấy Trần quản gia uống trước một chung nên không ngỠgì nữa, cũng uống một chung.
Quan Trung cùng hai tên đồ đệ lần lượt cạn chén, chỉ có Quân Trung Phụng đưa chung rượu lên môi khẻ nhắp một chút rồi lại đặt xuống.
Nà ng chÆ°a được lịch duyệt giang hồ nên không biết cách lịch sá»± bằng Quan Thị Song Ãao.
Ta nên biết nà ng chÆ°a từng ra khá»i cá»a, vẫn giữ lá» lối má»™t vị tiểu thÆ° ở chốn khuê môn. Huống chi nà ng ở trÆ°á»›c tình hình bắt buá»™c, bất đắc dÄ© phải ứng phó, không uống rượu bao giá» nên chỉ nhắp môi rồi thôi ngay.
Bốn ả mỹ tỳ áo xanh xinh đẹp láºp tức lại rót rượu và o cho Trần quản gia và sÆ° đồ Quan Thị Song Ãao.
Trần quản gia nghiêng mình đứng lên, nét mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nhìn anh em há» Quan chấp tay nói:
- Vừa rồi bá»n thuá»™c hạ vì tuân theo lệnh dụ của bảo chúa mà đối vá»›i các vị có Ä‘iá»u mạo phạm. Xin các vị vì chút bạc diện của tại hạ mà châm chÆ°á»›c cho.
Nói Ä‘oạn hắn ngá»a cổ lên uống hết má»™t chung rượu nữa.
Quan Trung dÆ°á»ng nhÆ° vẫn chÆ°a hết căm tức lại muốn nổi nóng, nhÆ°ng Quan Tây đã nâng chén lên nói:
- Trần quản gia bất tất phải khách sáo, đó là lệnh dụ của hai vị bảo chúa, sao lại trách hỠđược.
Hắn nói xong cũng uống cạn chung rượu.
Quan Trung và hai tên đồ đệ đà nh phải là m theo, nâng chung lên uống.
Quân Trung Phụng vẫn chỉ nhắp một chút.
Trần quản gia quay lại bảo nữ tỳ:
- Rót rượu nữa đây.
Bốn tên nữ tỳ đua nhau rót đầy rượu và o các chung.
Trần quản gia nâng chung lên từ từ đứng dáºy nhìn Quân Trung Phụng cÆ°á»i nói:
- Tẩu phu nhân lần đầu tới đây, tại hạ tiếp đãi không được chu đáo, xin phu nhân lượng thứ...
hết: Hồi 8, xem tiếp: Hồi 9
|
27-10-2008, 07:35 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 9
Quan Thị Song Ãao trúng Ä‘á»™c té nhà o
Trần quản gia ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tại hạ tá»u lượng cÅ©ng kém lắm, huống chi theo luáºt lệ trong bảo không được ham mê rượu chè cá» bạc.
Hắn nâng chung rượu đứng lên nói tiếp:
- NhÆ°ng bữa nay có tẩu phu nhân tá»›i đây là cÆ¡ há»™i hạn hữu, tại hạ muốn vẹn tình địa chủ, Ãt ra phải uống mấy chung để tá» lòng trân trá»ng quý khách.
Hắn uống một hơi cạn chung rồi dốc chung xuống nói.
- Mấy vị cạn hết chung nà y rồi ai muốn uống nữa hay thôi thì tùy ý. Ãối vá»›i tẩu phu nhân nếu quả không quen uống rượu thì tại hạ không dám miá»…n cưỡng, xin tẩu phu nhân cứ việc tùy tiện.
Nói đoạn hắn khoanh tay nghiêng mình thi lễ ngồi xuống.
Má»i ngÆ°á»i thấy hắn cá» Ä‘á»™ng nhÆ° váºy chẳng thể nà o từ chối được, cùng uống hết chung thứ ba.
Mấy ngÆ°á»i dừng chén ngồi xuống.
Bất thình lình Quan Tây nhảy vá»t lên lá»›n tiếng quát:
- Quân tiểu nhân vô sỉ nầy! Mi dám ám toán lão phu ư?
Hắn vừa nói vừa nhảy xổ vá» phÃa quản gia, đồng thá»i hắn thò tay toan nắm lấy uyển mạch của đối phÆ°Æ¡ng.
Quan Trung thấy Quan Tây phát động cũng vung chưởng nhằm quản gia phát tới.
Trần quản gia dÆ°á»ng nhÆ° đã Ä‘á» phòng từ trÆ°á»›c. Giữa lúc Quan Thị Song Ãao ra tay, ngÆ°á»i hắn nhảy lá»™n ngược ra xa ngoà i bốn thÆ°á»›c.
Quan Thị Song Ãao đánh má»™t đòn không trúng lại toan ra chiêu thứ hai ngỠđâu Ä‘á»™t nhiên thấy mắt hoa lên, cặp giò nhÅ©n ra, ngã xuống đất.
Hai tên đồ đệ của hỠQuan cũng uống phải một chung rượu độc. Tuy chúng cũng cảm thấy mình bị trúng độc rồi, xong vẫn ngồi yên không cỠđộng.
Nguyên chúng rất tin cáºy và o hai sÆ° phụ của chúng, chắc mẩm công lá»±c của hai lão có thể chế phục được chất Ä‘á»™c để đối phó vá»›i Trần quản gia. Chỉ cầu sao bắt được hắn là chẳng lo gì không chịu Ä‘Æ°a thuốc giải.
Bây giá» chúng thấy Quan Thị Song Ãao bị chất Ä‘á»™c phát tán là m cho té nhà o má»›i biết là nguy rồi. Chúng đứng phắc dáºy rút Ä‘Æ¡n Ä‘ao ra.
Trần quản gia xua tay nói:
- Hai vị cứ ngồi yên là hÆ¡n. Thứ Ä‘á»™c nà y mạnh lắm hai vị mà cá» Ä‘á»™ng là láºp tức chất Ä‘á»™c phát tác. Quan Thị Song Ãao ná»™i lá»±c thâm háºu là thế mà còn không chống nổi, chẳng lẽ hai vị tá»± tin mình còn giá»i hÆ¡n cả sÆ° phụ chăng?
Mấy câu nà y quả nhiên có hiệu lá»±c. Hai tên đồ đệ kia đứng ngây ngÆ°á»i ra Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng chẳng biết là m thế nà o được.
Bỗng nghe Trần quản gia nói tiếp:
- Nếu hai vị cứ bình tâm tỉnh trà ngồi yên không cá» Ä‘á»™ng thì chất Ä‘á»™c phát tán má»™t cách rất cháºm chạp.
Hai gã còn Ãt tuổi tÃnh tình nóng nảy không chịu ngồi yên. Chúng Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau ra hiệu rồi Ä‘á»™t nhiên nhảy vá»t lên phóng song Ä‘ao nhằm tấn công và o cạnh sÆ°á»n Trần quản gia.
Thế hợp kÃch nà y mãnh liệt phi thÆ°á»ng, Trần quản gia kinh hãi lùi lại mấy bÆ°á»›c.
Trần quản gia tuy hấp tấp né tránh mà cÅ©ng tránh khá»i phạm vi hai mÅ©i Ä‘ao táºp kÃch Ä‘á»™t ngá»™t.
Còn hai gã kia vì cỠđộng mạnh nên chất độc phát tác rất mau, chúng cũng té nhà o.
Anh em, thầy trò Quan Thị Song Ãao bị chất Ä‘á»™c đánh ngã hết.
Trần quản gia không còn sợ gì nữa. Hắn đảo mắt nhìn thẳng và o Quân Trung Phụng khẽ hắng đặng một tiếng rồi nói.
Cô nương chỉ khẽ nhấp môi một chút thì dù có trúng độc cũng nhẹ thôi.
Quân Trung Phụng luôn luôn gặp phải trÆ°á»ng hợp thê thảm và nguy hiểm nên nà ng đã luyện được tÃnh bình tÄ©nh hÆ¡n ngÆ°á»i.
Nà ng cÆ°á»i lạt nói:
- Ãa tạ các hạ có lòng chiếu cố. Tiện thiếp chÆ°a cảm thấy triệu chứng gì là trúng Ä‘á»™c cả.
Trần quản gia chau mà y há»i:
- Váºy chắc cô nÆ°Æ¡ng đã phòng bị trÆ°á»›c nên hoà n toà n chÆ°a bị trúng Ä‘á»™c?
Quân Trung Phụng đáp:
- Tiện thiếp thÆ°á»ng nghe nói dá»± yến lần đầu chẳng mấy khi gặp sá»± tá» tế. Ãáng trách bá»n há» không cẩn trá»ng mà thôi.
Trần quản gia há»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng đã biết trÆ°á»›c nhÆ° váºy sao lại không khuyên can há»?
Quân Trung Phụng thản nhiên đáp:
- Tại hạ không hiểu giữa bá»n há» có mối giao tình vá»›i hai vị bảo chúa cùng Trần quản gia ra sao còn giữa tiện thiếp vá»›i há» không sÆ¡ mà cÅ©ng chẳng thân.
Trần quản gia nghe nà ng trả lá»i lấp lá»ng lấy là m kỳ há»i lại:
- Cô nương không phải là vợ Quan Tây hay sao?
Quân Trung Phụng hững hỠđáp:
- Dĩ nhiên là phải
Trần quản gia lại há»i:
- Theo chá»— nháºn xét của tại hạ thì dÆ°á»ng nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng không quan tâm cho mấy đến trượng phu gặp trÆ°á»ng hợp bất hạnh nà y chẳng hiểu có đúng không?
Quân Trung Phụng cÆ°á»i rồi đáp:
- Tiện thiếp là hạng nữ lÆ°u gặp trÆ°á»ng hợp nà y thì dù có quan tâm cÅ©ng chẳng là m thế nà o được.
Trần quản gia khẽ hắng đặng một tiếng rồi khen:
- Cô nÆ°Æ¡ng quả là ngÆ°á»i hiểu thá»i vụ!
Quân Trung Phụng Ä‘Æ°a mắt ngó Quan Thị Song Ãao Ä‘ang nằm dÆ°á»›i đất rồi thủng thẳng há»i.
- Trần quản gia bá» thuốc Ä‘á»™c và o rượu để đánh ngã bá»n sÆ° đồ há» là có ý gì?
Trần quản gia cÆ°á»i lạt đáp
- Quan Thị Song Ãao đã nháºn quà lá»… trá»ng háºu của hai vị bảo chúa ở đây và nói rõ là đi theo để hạ sát hung thủ áo trắng. Thế mà không thá»±c hiện lá»i Æ°á»›c chẳng lẽ bên nà y chịu mất uổng và ng bạc châu báu Æ°?
Quân Trung Phụng nói:
- Té ra là thế!
Nà ng ngừng má»™t chút rồi há»i:
- Các vị định xỠtrà với bốn thầy trò hỠra sao?
Trần quản gia cÆ°á»i mát đáp:
- Vụ nà y phải chỠhai vị bảo chúa phát lạt, tại hạ không thể tác chủ được.
Quân Trung Phụng há»i:
- Hai vị bảo chúa đâu?
Trần quản gia đáp:
- Hai vị còn báºn tiếp đãi mấy ông bạn ở xa tá»›i, Ä‘ang cùng nhau mà đà m những công việc
trá»ng yếu.
Quân Trung Phụng há»i:
- Sao các vị biết Quan Thị Song Ãao không gắng hết sức hết lòng trong công việc truy sát hung thủ áo trắng.
Trần quản gia cÆ°á»i khanh khách đáp:
- Bá»n tại hạ dÄ© nhiên vẫn ngấm ngầm theo dõi hà nh Ä‘á»™ng của Quan Thị Song Ãao...
Hắn đảo mắt nhìn Quân Trung Phụng nói tiếp:
- Có Ä‘iá»u tại hạ nghÄ© mãi mà không sao hiểu được:
Quân Trung Phụng há»i:
- Ãiá»u chi váºy?
Trần quản gia nói:
- Quan Tây đã ngoại lục tuần, còn cô nÆ°Æ¡ng thì tại hạ coi chừng nhiá»u lắm chỉ má»›i 16, 17 tuổi mà sao chịu lấy hắn là m chồng?
Quân Trung Phụng lạnh lùng đáp:
- Quan Thị Song Ãao võ công cao cÆ°á»ng. Má»™t khi hỠđã đòi lấy tiện thiếp là m vợ thì có cần gì tiện thiếp Æ°ng thuáºn hay không.
Trần quản gia nói:
- Thế thì phải rồi, cô nương bị lâm và o tình trạng bức bách chứ không phải tâm nguyện.
Quân Trung Phụng nói:
- Các vị phái ngÆ°á»i theo dõi Quan Thị Song Ãao chắc là biết rõ thân thế tiện thiếp rồi?
Trần quản gia ngẩn ngÆ°á»i ra há»i lại:
- Thân thế cô nương ư?
Quân Trung Phụng đáp:
- Phải rồi! Chắc các hạ biết tiện thiếp là ai chứ?
Trần quản gia giương mắt lên nhìn thẳng Quân Trung Phụng một hồi rồi đáp:
- Cô nương là vợ Quan Tây!
Quân Trung Phụng nói:
- Tiện thiếp là con gái Quân Thiên Phụng, em gái Quân Trung Bình, tên gá»i Quân Trung Phụng.
Trần quản gia sá»ng sốt há»i:
- Cô nương là ái nữ của Quân tứ gia ư?
Quân Trung Phụng gáºt đầu đáp:
- ChÃnh phải, gia phụ là bạn chà thân vá»›i mấy vị bảo chúa ở đây. NgÆ°á»i đứng và o hạng thứ tÆ°.
Trần quản gia lại há»i:
- Cô nương là tiểu thư của Quân tứ gia sao lại biến thà nh vợ Quan Tây được?
Quân Trung Phụng không nhịn nổi mối xúc động trong lòng, nước mắt trà n ra, nà ng nói:
- Những cuá»™c tao ngá»™ của vãn bối không thể nói má»™t lá»i mà hết được.
Trần quản gia nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng đừng khóc ná»a, hãy thủng thẳng kể lại những chuyện đã xảy ra cho tại hạ biết.
Quân Trung Phụng gạt lệ nói:
- Vãn bối muốn được gặp hai vị bảo chúa Trương Hoà ng...
Trần quản gia bá»—ng sắc mặt lạnh nhÆ° băng há»i bằng má»™t giá»ng nghiêm khắc:
- Sao? Lệnh tôn đã nói rõ má»i chuyện vá»›i cô nÆ°Æ¡ng rồi hay sao?
Quân Trung Phụng lắc đầu đáp:
- Không có đâu, gia phụ chÆ°a từng nói tá»›i vụ nà y bao giá».
Trần quản gia há»i:
- Thế mà sao cô nương lại biết rõ hai vị bảo chúa?
Quân Trung Phụng đáp:
- Ãó là do Quan Thị Song Ãao cho vãn bối hay.
Trần quản gia lại há»i:
- Chà ! Cô có biết mối quan hệ giữa lệnh tôn và hai vị bảo chúa ở đây thế nà o không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Là bạn chi lan
Trần quản gia há»i:
- Cái đó cũng do Quan Tây nói cho cô nghe hay sao?
Quân Trung Phụng đáp:
- Phải rồi!
Trần quản gia quay lại nhìn Quan Thị Song Ãao rồi nói:
- DÆ°á»ng nhÆ° Quan Tây đã cho cô biết rất nhiá»u chuyện?
Quân Trung Phụng cảm thấy hoang mang trong dạ, nà ng không hiểu tại sao thân phụ mình đã là bạn kết nghÄ©a vá»›i TrÆ°Æ¡ng Hoà ng bảo chúa mà theo giá»ng lưỡi há» Trần lại có Ä‘iá»u ngoắt ngoéo.
Nà ng toan há»i, nhÆ°ng nÃn nhịn không há»i ná»a.
Trần quản gia giÆ¡ tay lên vổ ba cái rồi cất tiếng gá»i:
- Và o đây!
Bốn đại hán vá» phục giắt Ä‘ao láºp tức chạy và o sảnh Ä‘Æ°á»ng.
Trần quản gia Ä‘Æ°a mắt nhìn bốn thầy trò Quan Thị Song Ãao rồi bảo:
- Ãem chúng bá» và o thạch lao số má»™t và phải nhá»› xiá»ng cho chắc chắn, canh giữ cho nghiêm ngặt để chá» lệnh phát lạc.
Bốn đại hán dạ má»™t tiếng rồi má»—i ngÆ°á»i cắp má»™t ngÆ°á»i trong bá»n Quan Thị Song Ãao Ä‘em Ä‘i.
Trần quản gia lại xua tay một cái, bốn tên thị nữ len lén lui ra.
Trong nhà đại sảnh cá»±c kỳ hà o hoa hiện giá» chỉ còn lại hai ngÆ°á»i là Quân Trung Phụng và Trần quản gia.
Trần quản gia hắng dặng má»™t tiếng rồi há»i:
- Cô nương có biết cách xưng hô hai vị bảo chúa thế nà o không?
Nà ng đã được Quan Tây nói cho biết tên của hai vị bảo chúa kia. NhÆ°ng bây giá» nà ng thấy thái Ä‘á»™ của Trần quản gia có Ä‘iá»u khác lạ nên giả vá» không biết và há»i lại.
- Vãn bối không hay liệu Trần lão tiá»n bối có chỉ giáo cho được chăng?
Trần quản gia không trả lá»i câu há»i của Quân Trung Phụng. Hắn há»i lại.
- Sau khi cô nương gặp hai vị bảo chúa, cô đã nghĩ tới kết quả cuộc gặp gỡ đó sẽ đưa đến kết quả nà o chăng.
DÄ© nhiên Quân Trung Phụng cảm thấy sá»± tình rất phức tạp và dÆ°á»ng nhÆ° chẳng tá» tế gì, nà ng là m bá»™ ngÆ¡ ngác đáp:
- VỠđiểm nà y vãn bối là m sao mà hiểu được, mong rằng Trần lão gia chỉ cho.
Trần lão gia tủm tỉm cÆ°á»i nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i khéo ăn nói lại biết tùy cÆ¡ ứng biến, may ra có thể khiến cho hai vị bảo chúa vui lòng được đó...
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Có má»™t Ä‘iá»u mà tại hạ chÆ°a rõ
Quân Trung Phụng há»i:
- Ãiá»u gì váºy?
Trần quản gia đáp:
- Má»™t Ä‘iá»u có liên quan đến Quan Tây
Quân Trung Phụng buồn rầu ngắt lá»i:
- Vãn bối tuy bị bắt buộc lấy Quan Tây nhưng vẫn còn giữ được tấm thân trong trắng.
Nà ng toan kể cả câu chuyện huynh trưởng bị hại và những thảm trạng mà nà ng đã trải qua khiến nà ng phải chịu ép một bỠnhưng nà ng xem chừng Trần quản gia không chú ý nghe nên không nói đến nữa.
Những cuộc tao ngộ bi thảm khiến cho cô gái nhỠtuổi đã phải chú ý đến đối phương và chú ý xem trong lòng hỠnghĩ gì.
Bá»—ng nghe Trần quản gia hắng giá»ng má»™t tiếng rồi nói.
- Quân cô nương, lệnh tôn đã tố cao hai vị đây hỠgì với hung thủ chưa?
Quân Trung Phụng đáp:
- Hung thủ có tra há»i tiên phụ
Trần quản gia há»i ngay:
- Lệnh tôn đáp thế nà o?
Quân Trung Phụng nói:
- Tiên phụ thà chịu chết, chứ nhất quyết không nói.
Trần quản gia há»i:
- Sao cô nương biết rõ thế?
Quân Trung Phụng đáp:
- Lúc tiên phụ bị hại vãn bối cÅ©ng ở ngay trên Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng nên biết rõ cả.
Trần quản gia cÆ°á»i ha hả nói:
- Cứ tin tức mà ơ đây lượm được thì hung thủ không giết bá»n nô bá»™c, còn đối vá»›i thân nhân, gả chẳng tha má»™t ngÆ°á»i nà o. Cô nÆ°Æ¡ng là con gái Quân Trung Phụng lại có mặt Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng thì khi nà o hắn chịu buông tha?
Quân Trung Phụng toan nói thá»±c vụ nữ tỳ Tiểu Quyên đứng ra giải cứu. NhÆ°ng nà ng lại nghÄ© rằng cuá»™c tao ngá»™ tình cá» nà y có nói ra đối phÆ°Æ¡ng cÅ©ng chẳng tin, khi đó lại phải phà rất nhiá»u Ä‘iá»u giải thÃch. Chi bằng tìm lá»i nói để hắn tin ngay là hÆ¡n.
Nà ng xoay chuyển ý nghÄ© rồi cháºm rãi đáp.
- Gia huynh bị thương dưới kiếm của hung thủ, gia mẫu tự tỠmà chết, tiên phụ bị hung thủ chặt đứt hai tay cũng đâm đầu và o vách mà chết...
Trần quản gia cÆ°á»i khanh khách há»i:
- Thế rồi gã buông tha cô nương ư?
Quân Trung Phụng đáp:
- Gã không giết vãn bối, nhÆ°ng không phải là vô Ä‘iá»u kiện.
Trần quản gia há»i:
- Gả đòi Ä‘iá»u kiện gì?
- Phải Ä‘em hết nhÆ°ng bức cổ há»a cùng minh châu mà tiên phụ đã cất giữ để đổi lấy mạng sống. Hung thủ đã Æ°ng thuáºn vá»›i tiên phụ nhÆ° váºy rồi tiên phụ má»›i Ä‘áºp đầu và o vách mà chết.
Trần quản gia nói:
- Ãem cổ há»a và châu báu để đổi lấy mạng sống cô nÆ°Æ¡ng kể nhÆ° cÅ©ng đủ lắm rồi.
Quân Trung Phụng liếc mắt nhìn thấy thần sắc Trần quản gia đã hÆ¡i tin liá»n nói tiếp.
- Lúc đó vãn bối trong lòng bi thảm quá Ä‘á»™ không biết tiên phụ đã Ä‘Ã m phán vá»›i hung thủ ra sao mà chỉ phảng phất nghe thấy dÆ°á»ng nhÆ° trên 100 hạt minh châu.
Trần quản gia há»i:
- Hung thủ lấy minh châu cùng cổ há»a rồi bá» Quân gia Ä‘i ngay phải không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Vãn bối lúc đó bị bao ná»—i thảm khốc công phạt nên không nghe rõ tình hình cuá»™c Ä‘Ã m phán giữa tiên phụ và hung thủ. Sau khi tiên phụ đâm đầu và o vách mà chết, hung thủ liá»n và o nhà trong, khi trở ra tay hắn cầm má»™t bá»c lá»›n, trợn mắt nhìn vãn bối má»™t cái rồi trở gót Ä‘i luôn.
Trần quản gia cÆ°á»i ha hả nói:
- Váºy là đúng rồi! lệnh tôn đã có ý mua tÃnh mạng cô nÆ°Æ¡ng từ trÆ°á»›c nên má»›i Ä‘em cổ há»a minh châu để và o má»™t chá»—.
Quân Trung Phụng thêu dệt ra những Ä‘iá»u dối trá nà y, nà ng tá»± cảm thấy có rất nhiá»u chá»— sÆ¡ hở, song xem chừng Trần quản gia rất tin tưởng không nghi ngá» gì nữa.
Nà ng liá»n đáp:
- Cái đó vãn bối cũng không biết rõ
Trần quản gia lại há»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng gặp Quan Thị Song Ãao trong trÆ°á»ng hợp nà o.
Quân Trung Phụng đáp:
- NgÆ°á»i nhà bị giết, nô bá»™c bá» chạy, chỉ còn lại má»™t mình vãn bối là đứa con gái yếu á»›t và má»™t tên nữ tỳ ở vá»›i nhau. Ba hôm sau thây Quan Thị Song Ãao đến...
Trần quản gia xua tay ra dấu hiệu cho Quân Trung Phụng đừng nói ná»a. Hắn chạy và o trong phòng má»™t lúc rồi trở ra há»i:
- Quan Thị Song Ãao mãi đến ba bá»a sau má»›i đến Æ°?
Quân Trung Phụng đáp:
- HỠđến khoảng giữa giỠngỠba hôm sau.
Trần quản gia lại há»i:
- Thế rồi cô nÆ°Æ¡ng Ä‘i theo bá»n há» hay sao?
Quân Trung Phụng đáp:
- Quan Thị Song Ãao bảo có hai vị phụ chấp muốn đón vãn bối.
Trần quản gia há»i:
- Thế mà cô nương tin và đi theo hỠngay ư?
Quân Trung Phụng đáp:
- Vãn bối thân gái yếu á»›t lại lâm và o tình trạng bÆ¡ vÆ¡ không nÆ¡i nÆ°Æ¡ng tá»±a, giữa lúc hoang mang không có chủ định gì thì dÄ© nhiên nghe lá»i khuyên giải liá»n Ä‘á»™ng tâm Ä‘i ngay.
Trần quản gia nói:
- Cô nương nói thế thì phải rồi.
Hắn hắng đặng má»™t tiếng rồi há»i tiếp.
- NhÆ°ng sao cô nÆ°Æ¡ng lại Æ°ng thuáºn cuá»™c hôn nhân vá»›i Quan Tây má»™t cách dá»… dà ng?
Quân Trung Phụng đáp:
- HỠđánh thuốc mê vãn bối là m đại lễ rồi đưa và o động phòng.
Nà ng đưa mắt nhìn Trần quản gia rồi nói tiếp
- May mà vãn bối tỉnh lại kịp thá»i nên liệu Ä‘iá»u nói cho xuôi chuyện. Vãn bối Æ°ng thuáºn cuá»™c hôn Æ°á»›c nhÆ°ng viện lẽ vì trong mình mang hiếu phục má»›i giữ được tấm thân trong trắng.
Trần quản gia gáºt đầu.
- Cô nÆ°Æ¡ng khá thông minh đấy, bây giá» cô nÆ°Æ¡ng hãy Ä‘i nghỉ má»™t lúc chá» tại hạ gặp hai vị bảo chúa há»i ý kiến ngÆ°á»i rồi sẽ tìm cách Ä‘Æ°a cô nÆ°Æ¡ng và o ra mắt.
Quân Trung Phụng nghiêng mình đáp:
- Trăm sá»± vãn bối trông cáºy và o Trần lão tiá»n bối. Vãn bối mà được nÆ¡i nÆ°Æ¡ng tá»±a ắt có ngà y báo đáp.
Trần quản gia nói:
- Tại hạ xin vì cô nương gắng sức.
Ãoạn hắn giÆ¡ tay vừa vẫy vừa gá»i:
- Ãà o, Hạnh hai nữ tỳ đâu?
Hai ả nữ tỳ áo xanh tiến và o nghiêng mình há»i:
- Tổng quản có Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Trần quản gia đáp:
- Hai ngươi đưa cô nương đi nghỉ, và sắp đặt chỗ ăn chỗ nghỉ cho cô nương.
Hai ả nữ tỳ dẫn Quân Trung Phụng ra khá»i tòa đại sảnh.
Quân Trung Phụng tuy cuối đầu xuông đất mà đi, nhÆ°ng nà ng ngấm ngầm để ý đến má»i váºt xung quanh. Nà ng thấy hai ả nữ tỳ Ä‘Æ°a mình xuyên qua má»™t hà nh lang nhá» hẹp, rồi Ä‘i vòng vèo bốn năm chá»— quanh co má»›i đến trÆ°á»›c má»™t tòa thạch thất.
Hai ả nữ tỳ má»™t trÆ°á»›c má»™t sau để Quân Trung Phụng Ä‘i và o giữa. Ả nữ tỳ dẫn Ä‘Æ°á»ng tá»›i trÆ°á»›c thạch thất thì dừng lại. Ả mở cá»a đá ra nói.
- Má»i cô nÆ°Æ¡ng và o Ä‘i.
Quân Trung Phụng ngẩng đầu nhìn và o thì đây là má»™t nhà đá tối tăm. Bên trong chỉ có má»™t cái sáºp đá trải da thú. Ngoà i cái cá»a Ä‘á»™c nhất, bốn mạch Ä‘á»u là vách đá rất kiên cố. Bất giác nà ng chau mà y há»i.
- Ãây là nhà giam phải không?
Ả nữ tỳ lạnh lùng nói:
- Nếu có phải nhà giam thì cũng là hạng nhà giam tốt nhất.
Quân Trung Phụng không há»i ná»a, nà ng cháºm chạp bÆ°á»›c và o trong nhà . Bao nhiêu biến cố bi thảm khiến cho nà ng há»c được tÃnh nhẫn nại hÆ¡n ngÆ°á»i. Nhất thiết nà ng thuáºn theo định mệnh.
Hai ả nữ tỳ đóng cá»a đánh Ẫbinhá»® má»™t tiếng, cà i then ngoà i lại rồi trở gót Ä‘i ngay.
Quân Trung Phụng từ từ ngồi xếp bằng xuống sáºp đá.
Nà ng chá» cho tâm hồn bình tÄ©nh lại rồi từ từ bÆ°á»›c xuống Ä‘Æ°a tay ra sá» soạng bốn vách đá thì thấy chá»— nà o cÅ©ng kiên cố vô cùng. Trong nhà trừ sáºp đá trải da thú, không còn váºt nà o khác.
Quân Trung Phụng đã biết rõ lao phòng nà y chắc chắn lắm mà võ công nà ng lại bình thÆ°á»ng thì chẳng có cách gì thoát ra. Nà ng lại nghÄ© rằng mình chẳng thể nà o phản kháng vá»›i hỠđược thì chỉ còn có cách ngồi đây để chá» diá»…n biến xem sá»± việc xảy ra thế nà o rồi sẽ tùy cÆ¡ ứng biến.
NghÄ© váºy nà ng liá»n quay lại ngồi xếp bằng xuống thạch đá, nhắm mắt dưỡng thần, váºn khà điá»u hòa hÆ¡i thở.
Nà ng không hiểu thá»i gian trôi qua bao lâu thì Ä‘á»™t nhiên có tiếng "binh", cánh cá»a mở rá»™ng.
Má»™t ả nữ tỳ áo xanh tay xách ngá»n đèn hồng từ từ tiến và o.
Theo sau nữ tỳ là Trần quản gia và hai tên đại hán mang binh khà bên mình.
Ả nữ tỳ đến cách giÆ°á»ng đá bốn năm bÆ°á»›c thì dừng lại.
Trần quản gia vượt lên trên hai ả cất tiếng gá»i:
- Quân cô nương!
Quân Trung Phụng từ từ đúng lên nghiêng mình đáp.
- Trần lão tiá»n bối.
Trần lão quản gia nói:
- OÀ! Cô nương giữ lể quá.
Hắn ngừng lại một chút tiếp:
- Tại hạ đã bẩm lại với hai vị bảo chúa. Hai vị muốn gặp cô nương.
Quân Trung Phụng nói:
- Vãn bối xin Ä‘a tạ lão tiá»n bối.
Trần quản gia quay lại nhìn hai đại hán ra lệnh.
- Bịt mắt y lại.
Ãại hán võ phục mé tả dạ lên má»™t tiếng móc tấm xa Ä‘en trong bá»c ra đến bịt mắt Quân Trung Phụng.
Trần quản gia hắng dặng một tiếng rồi nói.
- Quân cô nương! cô nương hãy chịu khuất tất một chút.
Quân Trung Phụng đáp.
- Ãây là má»™t luáºt lệ trong bảo dÄ© nhiên vãn bối phải tuân theo
Trần quản gia nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng nhá» tuổi mà tháºt hiểu thá»i vụ .
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Chúng ta đi thôi
Quân Trung Phụng bị ngÆ°á»i kia dắt Ä‘i tiến vá» phÃa trÆ°á»›c.
Cuá»™c hà nh trình nà y khá xa, Quân Trung Phụng cảm thấy phải Ä‘i mất đến ná»a giá».
Ãá»™t nhiên đại hán dừng lại, má»™t bà ng tay Ä‘Æ°a cởi tấm băng Ä‘en bịt mắt nà ng ra.
hết: Hồi 9, xem tiếp: Hồi 10
|
27-10-2008, 07:37 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngà y 16 giá» 51 phút
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
|
|
Hồi 10
Thoát khá»i đầm rồng lại sa hang cá»p
Quân Trung Phụng định thần ngảnh đầu nhìn ra thì thấy đây là má»™t tòa nhà cách trần thiết cá»±c kỳ xa hoa tá»±a hồ má»™t sảnh Ä‘Æ°á»ng nhá».
Một cây nến mà u hồng đặt trên cái kỷ nhỠđể một bên, ánh sáng bừng bừng soi tỠkhắp gian nhà .
Một lão già mặt dà i như mặt ngựa, hai mắt rất to, râu bạc chùng xuống trước ngực, mình mặc bà o xanh ngồi ngất ngưởng trên một cái án gỗ dà i phủ đoạn và ng.
Ngồi bên lão già mặt dà i là má»™t ngÆ°á»i đứng tuổi trạc Ä‘á»™ tứ tuần, mặt trắng mà y nhẵn nhụi vì chÆ°a để râu, mình mặc áo bà o tÃa.
Bốn mặt tiểu sảnh Ä‘Æ°á»ng nầy các cá»a sổ Ä‘á»u buông rủ những tấm rèm mà u tÃa khá dà y không thể trông rõ cảnh váºt bên ngoà i được.
Quân Trung Phụng nghĩ thầm trong bụng:
- Lão già và ngÆ°á»i đứng tuổi kia chắc là hai vị lão chúa TrÆ°Æ¡ng, Hoà ng.
Bổng nghe Trần quản gia trầm giá»ng nói:
- Quân cô nương! Hai vị bảo chúa ngồi trên kia sao cô không tiến lại là m lễ bái kiến.
Quân Trung Phụng tiến đến trÆ°á»›c mặt hai ngÆ°á»i nghiêng mình thi lá»… nói:
- Vãn bối là Quân Trung Phụng xin khấu đầu ra mắt hai vị bảo chúa.
Lão già mặc áo xanh thủng thẳng nói:
- Ngươi bất tất phải đa lể. Hãy đứng lên nói chuyện.
Quân Trung Phụng toan khấu đầu, nghe nói liá»n dừng lại đáp:
- Cung kÃnh không bằng tuân mệnh.
Thanh bà o lão nhân cặp mắt rất lá»›n giÆ°Æ¡ng lên ngắm nghÃa Quân Trung Phụng má»™t lát rồi há»i:
- Ngươi là con gái Quân Thiên Phụng ư?
Quân Trung Phụng lễ phép đáp:
- Gia phụ chÃnh là Quân Thiên Phụng.
- Ngươi có biết ta là ai không?
Quân Trung Phụng ngước lên nhìn thanh bà o lão nhân đáp:
- Nạn nữ không biết.
Thanh bà o lão nhân lại há»i:
- Gia gia ngươi không nói cho ngươi biết ư?
Quân Trung Phụng đáp:
- TrÆ°á»›c nay gia phụ chÆ°a từng cùng vẫn bối nói chuyện ngà y trÆ°á»›c bao giá».
Thanh bà o lão nhân vuốt chòm râu bạc nói:
- Lệnh tôn cùng lão phu giao kết huynh đệ. Lão phu đứng và o hà ng lão đại.
Quân Trung Phụng lạy phục ngay xuống nói:
- Ãiệt nữ xin khấu đầu bái kiến đại bá phụ.
Thanh bà o lão nhân trá» ngÆ°á»i đứng tuổi mặc bà o tÃa giá»›i thiệu:
- Vị nầy là ngủ thúc phụ của ngươi đó.
Quân Trung Phụng quay sang lạy ngÆ°á»i bà o tÃa nói:
- Ãiệt nữ xin bái kiến ngủ thúc.
NgÆ°á»i đứng tuổi mặc áo tÃa nói:
- NgÆ°Æ¡i hãy đứng lên! Ãại bảo chúa có chuyện há»i ngÆ°Æ¡i.
Quân Trung Phụng từ từ đứng dáºy nói:
- Ãa tạ đại bá cùng ngủ thúc.
Thanh bà o lão nhân khẻ hắng giá»ng má»™t tiếng bảo Trần quản gia kê ghế cho Quân Trung Phụng ngồi.
Trần quản gia vâng lá»i bÆ°ng chiếc ghế gá»— lại nói:
- Xin má»i cô nÆ°Æ¡ng ngồi.
Quân Trung Phụng từ từ ngồi xuống nói:
- Ãa tạ đại bá phụ.
Thanh bà o lão nhân Ä‘Æ°a mắt ngó Quân Trung Phụng má»™t lượt rồi cất tiếng há»i:
- Lúc lệnh tôn và lệnh Ä‘Æ°á»ng bị tên hung thủ kia sát hại ngÆ°Æ¡i có hiện tại trÆ°á»ng không?
Quân Trung Phụng kÃnh cẩn đáp:
- Vãn bối cÅ©ng ở đó và được mắt trông thảm há»a.
Thanh bà o lão nhân nói:
- Hay lắm! NgÆ°Æ¡i thủng thẳng thuáºt lại cho ta nghe, cà ng tỉ mỉ cà ng tốt.
Quân Trung Phụng trầm ngâm má»™t chút rồi Ä‘em việc ngÆ°á»i áo trắng ban ngà y treo kiếm báo tin rồi đến đêm sấn và o nhá hạ thủ đầu Ä‘uôi thế nà o thuáºt tỉ mỉ lại má»™t lượt. Nà ng chỉ giấu nhẹm vụ nữ tỳ Quyên Nhi giải cứu.
Thanh bà o lão nhân lắng tay nghe. Lão chá» cho Quân Trung Phụng kể xong má»›i quay lại Ä‘Æ°a mắt nhìn ngÆ°á»i đứng tuổi áo tÃm há»i:
- Lão ngủ! Năm trÆ°á»›c khi lão đến gặp lão tứ đã khuyên y dá»i sang đây mà ở, phải không?
NgÆ°á»i áo tÃa lắc đầu đáp:
- Ãúng thế. NhÆ°ng tứ ca cứ chần chá» không quyết định.
Thanh bà o lão nhân trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:
- Lão ngũ có bảo cho y biết chỗ trú ngụ của chúng ta không?
NgÆ°á»i mặc bà o tÃa lắc đầu đáp:
- Tiểu đệ chưa nói tới điểm nầy với y.
Thanh bà o lão nhân đưa mắt ngó Quân Trung Phụng thở dà i nói:
- Hà i tá» chúng ta đã táºn tâm, song lệnh tôn chẳng chịu nghe lá»i khuyến cáo nên má»›i xảy ra kết cục nhÆ° váºy.
Quân Trung Phụng nói:
- Ãiệt nữ chÆ°a từng nghe gia gia nhắc đến chuyện ngà y xÆ°a nên chẳng hiểu ná»™i tình chi hết.
Thanh bà o lão nhân lại há»i:
- Bây giỠthì ngươi biết cả rồi chứ?
Quân Trung Phụng đáp:
- Ãiệt nữ vẫn chÆ°a hiểu được mấy.
Thanh bà o lão nhân lại há»i:
- NgÆ°Æ¡i có biết gì vá» những sá»± tÃch của lịnh tôn và chúng ta ngà y trÆ°á»›c ở trên chốn giang hồ không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Tả Ãao Quan Tây có nói cho Ä‘iệt nữ biết chút ná»™i tình má»™t cách thô sÆ¡ chứ không được tÆ°á»ng táºn.
Thanh bà o lão nhân há»i:
- Nhắc tá»›i Quan Thị Song Ãao ta lại nhá»› đến má»™t chuyện, Phải chăng Quan Tây đã lấy ngÆ°Æ¡i là m vợ?
Quân Trung Phụng từ từ sa lệ đáp:
- Ãiệt nữ ở tình trạng bị áp bức không biết là m thế nà o Ä‘Ã nh phải khuất thân cho được toà n mạng...
Nà ng ngưng lại một chút rồi nói tiếp:
- Có Ä‘iá»u Ä‘iệt nữ đã an ủi được linh hồn song thân là vẩn giữ được tấm thân trong trắng.
Thanh bà o lão nhân cÆ°á»i lạt há»i:
- Chắc trong lòng ngÆ°Æ¡i căm háºn Quan Thị Song Ãao lắm phải không?
Quân Trung Phụng đáp ;
- Ãúng thế! Ãiệt nữ háºn mình chÆ°a ăn tÆ°Æ¡i nuốt sống được chúng. Nổi phẫn uất nầy còn chép xÆ°Æ¡ng để dạ.
Thanh bà o lão nhân thủng thẳng há»i:
- Hà i tá»! Có phải ngÆ°Æ¡i căm háºn hắn vì hắn bức bách ngÆ°Æ¡i phải lấy y là m chồng không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Ngoà i vụ nà y bá»n chúng còn mÆ°u hại huynh trưởng nữa. Ca ca của Ä‘iệt nữ bị thÆ°Æ¡ng trầm trá»ng nhÆ°ng chÆ°a đến ná»—i hoà n toà n vô phÆ°Æ¡ng giải cứu. Quan Thị Song Ãao đã bức bách Ä‘iệt nữ phải chịu ép má»™t bá» lại ngấm ngầm hại ca ca. Tá»™i nghiệp cho y vì bị thÆ°Æ¡ng trầm trá»ng nên không thể phản kháng được.
Thanh bà o lão nhân há»i:
- Bá»n chúng ám hại ca ca ngÆ°Æ¡i trong trÆ°á»ng hợp nà o?
Quân Trung Phụng đáp:
- Ãiệt nữ bị bá»n chúng đánh thuốc mê, không hiểu chúng đã dùng Ä‘á»™c kế gì giết ca ca.
Thanh bà o lão nhân há»i:
- Ngươi chưa trông thấy thi thể ca ca ư?
Quân Trung Phụng đáp:
- Ãiệt nữ chÆ°a thấy.
Thanh bà o lão nhân quay lại nhìn ngÆ°á»i áo cẩm bà o há»i:
- NgÅ© đệ! Quan Thị Song Ãao đâu rồi?
NgÆ°á»i mặc bà o tÃa đáp:
- Hiện đã giam chúng và o trong tỠlao số 1.
Thanh bà o lão nhân nói:
- Quan Thị Song Ãao võ công cao cÆ°á»ng. Nay đã bắt được chúng thì đừng buông tha nữa.
NgÆ°á»i mặc bà o tÃa đáp:
- Tiểu đệ cÅ©ng biết thế và định đến giá» ngá» ngà y mai sẽ Ä‘em bá»n thầy trò chúng bốn ngÆ°á»i ra xá» quyết.
Thanh bà o lão nhân ngó chầm cháºp và o mặt Quân Trung Phụng nhắc lại câu há»i ;
- Hà i tá»! NgÆ°Æ¡i căm háºn Quan Thị Song Ãao lắm phải không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Cái đó điệt nữ đã trình đại bá phụ rồi.
Thanh bà o lão nhân nói:
- Ãược lắm! Váºy ngà y mai lúc xá» quyết Quan Thị Song Ãao ngÆ°Æ¡i sẽ đứng bên giám đốc việc chặt đầu, lăng trì bá»n chúng để ngÆ°Æ¡i bá»›t nổi căm há»n vì đã báo được mối thù cho ca ca.
Quân Trung Phụng nghiêng mình nói ;
- Ãa tạ đại bá phụ.
Thanh bà o lão nhân khẽ buông tiếng thở dà i nói:
- Hà i tá»! Ta có mấy Ä‘iá»u muốn há»i ngÆ°Æ¡i, mong ngÆ°Æ¡i trả lá»i đúng sá»± thá»±c.
Quân Trung Phụng nói:
- Há»… vãn bối biết được Ä‘iá»u gì xin trình đại bá phụ hết.
Thanh bà o lão nhân nói:
- Thế thì hay lắm!
Lão ngÆ°ng lại má»™t chút rồi há»i:
- Hà i tá»! NgÆ°Æ¡i liệu chá»— chúng ta ở nà y có an toà n không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Lúc Ä‘iệt nữ Ä‘i và o bị bÆ°ng mắt nên không nhìn rõ cách bố trÃ. Có Ä‘iá»u Ä‘iệt nữ cÅ©ng cảm giác được là nÆ¡i đây canh phòng rất nghiêm máºt, chẳng khác tÆ°á»ng đồng vách sắt.
Thanh bà o lão nhân cÆ°á»i ha hả nói:
- Ta cùng ngủ thúc ngÆ°Æ¡i phải chịu trăm cay nghìn đắng kinh doanh trong mÆ°á»i mấy năm má»›i bố trà thêm được mấy cÆ¡ quan mai phục má»›i mẻ, đại khái trong vòng ba tháng nữa là công cuá»™c hoà n thà nh. Khi đó dù là Ãại La Thiên cÅ©ng khó lòng vượt qua được.
Lão buông tiếng thở dà i nói tiếp:
- Ãáng thÆ°Æ¡ng cho phụ thân ngÆ°Æ¡i không chịu nghe lá»i khuyên cáo của ta dá»i qua đây mà ở nên má»›i lâm và o cảnh thê thảm nhÆ° thế.
Quân Trung Phụng theo hùa:
- Bá phụ đã hết lòng nhÆ° váºy mà tiên phụ lại cố chấp thì tháºt là đáng trách.
Thanh bà o lão nhân nói:
- Cứ những tin tức lượm được thì tên hung thủ áp trắng chẳng những võ công cao cÆ°á»ng mà còn xuất quỉ nháºp thần, tai mắt linh mẫn vô cùng. Quan Thị Song Ãao Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i tá»›i đây không chừng đã bị gã theo dõi hà nh tung.
Quân Trung Phụng nói:
- Dá»c Ä‘Æ°á»ng Ä‘iệt nữ chÆ°a gặp má»™t triệu chứng gì hết.
Thanh bà o lão nhân nói:
- Ta cùng ngủ thúc ngươi đã chuẩn bị đầy đủ. Dù địch nhân đến, ngươi cũng đừng sợ hãi gì .
Quân Trung Phụng nói:
- Ãiệt nữ hoà n toà n trông cáºy và o thần oai của đại bá phụ.
Thanh bà o lão nhân lại nói:
- Ta muốn biết rõ những diễn biến lúc phụ thân ngươi bị hạ sát.
Quân Trung Phụng nói:
- Vãn bối đã trình bà y toà n bộ những chuyện xảy ra với đại bá phụ rồi.
Thanh bà o lão nhân nói:
- Theo chỗ ta biết thì gã thiếu niên áo trắng đó quyết không động vì trăm hạt minh châu...
Lão nói tới đây đột nhiên dừng lại. Hai luồng mục quang lạnh lùng ngó thẳng và o mắt Quân Trung Phụng.
Lão nói:
- Hà i tá»! Ta không thể tin được gã kia chịu để cho phụ thân ngÆ°Æ¡i mua mạng sống của con bằng trăm hạt minh châu.
Quân Trung Phụng chột dạ đáp:
- Cuá»™c biểu diá»…n xảy ra lúc đó đúng là nhÆ° váºy.
Thanh bà o lão nhân vẻ mặt trở nên lạnh lùng nói bằng má»™t giá»ng sắc bén:
- Hà i tá» ngÆ°Æ¡i nên nói đúng sá»± tháºt Ä‘i!
Quân Trung Phụng đáp:
- Những lá»i mà điệt nữ đã nói vá»›i đại bá phụ Ä‘á»u là sá»± thá»±c cả.
Thanh bà o lão nhân đổi giá»ng lạnh lẽo hÆ¡n nói:
- NgÆ°Æ¡i không nói tháºt thì đừng trách ta vô tình.
Quân Trung Phụng bụng bảo dạ:
- Cha nà y là má»™t tay cá»±c kỳ nham hiểm giảo quyệt. Mình không thể đổi lá»i được ná»a.
Nà ng lấy là m khó nghỉ, hồi lâu không thốt nói lên lá»i.
Thanh bà o lão nhân cÆ°á»i mát nói:
- Hà i tá»! Ta biết chá»— khổ tâm củ ngÆ°Æ¡i nên ngÆ°Æ¡i phải nói dối là chuyện miá»…n cưỡng nhÆ°ng cái đó cÅ©ng chẳng há» chi .
Quân Trung Phụng nói:
- Sự thực điệt nữ có nói dối mấy câu vì điệt nữ mà có nói thiệt e rằng đại bá phụ không tin mà sanh lòng ngỠvực.
Thanh bà o lão nhân cÆ°á»i hả hả nói:
- NgÆ°Æ¡i mà còn sống đặng thì khi đó tất nhiên xẩy ra những diá»…n biến kỳ ảo khôn lÆ°á»ng. Hà i tá»! NgÆ°Æ¡i nên nói thiệt Ä‘i thôi!
Quân Trung Phụng tuy đã hết sức cẩn tháºn, nghỉ trÆ°á»›c rồi má»›i nói. NhÆ°ng dù sao nà ng cÅ©ng là cô gái nhá» tuổi thì đấu trà vá»›i con ngÆ°á»i giảo quyệt nhÆ° lão thế nà o được? Nà ng Ä‘Æ°a đẩy gợi và i câu Ä‘Ã nh phải kể hết sá»± thá»±c đã trải qua.
Trần quản gia trợn mắt lên nhìn Quân Trung Phụng. Hiển nhiên lão tỠra rất kinh dị và bội phục vỠbản lãnh nói dối của nà ng.
Quân Trung Phụng đã phát giác ra cả hai vị đại sÆ° bá và ngÅ© thúc tÃnh tình thâm hiểm, Ä‘á»u là những nhân váºt tà n khốc. Má»™t lá»i nói vụng vá» có thể mang há»a sát thân ngay.
Nà ng giÆ¡ tay lên gở món tóc mây để cho tâm thần trấn tÄ©nh lại phần nà o. Nà ng kể chuyện tỳ nữ Quyên Nhi vá»›i má»™t sá»± dè dặt cẩn tháºn khôn tả. Nà ng nói Quyên Nhi thẳng thắn đứng ra can thiệp và cho ngÆ°á»i áo trắng đánh cuá»™c ba chiêu kiếm để cứu nà ng thoát chết. NhÆ°ng nà ng vẩn giữ bà máºt vụ Quyên Nhi đã lấy bức LÆ°u Hải Bà Thiá»n Ãồ.
Trừ vụ đó còn đoà n là sự thực nên Quân Trung Phụng kể lại một cách rất rà nh mạch, không chỗ nà o sơ hở.
Thanh bà o lão nhân lại nói:
- Hà i tá»! Những chuyện đã trải qua nhÆ° váºy chẳng tổn hại gì cho ngÆ°Æ¡i, sao ngÆ°Æ¡i lại không chịu nói thá»±c ngay từ lúc đầu?
Quân Trung Phụng đáp:
- Ãiệt nữ cÅ©ng muốn nói thá»±c nhÆ°ng sợ đại bá không tin.
Thanh bà o lão nhân gáºt đầu nói:
- Có lý.
NgÆ°á»i mặc áo tÃa há»i:
- Hà i tá»! Có má»™t Ä‘iá»u mà ta nghÄ© mãi không hiểu là Quyên Nhi võ công đã cao cÆ°á»ng đến thế sao lại ẩn thân trong nhà ngÆ°Æ¡i là m tỳ nữ?
Quân Trung Phụng đáp:
- Ãiệt nữ cÅ©ng không rõ ná»™i tình. Mãi đến lúc y lá»™ bản tÆ°á»›ng, Ä‘iệt nữ má»›i biết y không phải là nhân váºt tầm thÆ°á»ng.
NgÆ°á»i áo tÃa lại há»i:
- Thị có yêu cầu Ä‘iá»u gì không?
Quân Trung Phụng đáp:
- Xong việc y má»›i bảo Ä‘iệt nữ muốn xin chút di váºt của tiên phụ.
NgÆ°á»i áo tÃa há»i:
- Di váºt gì?
Quân Trung Phụng toan nói bức LÆ°u Hải Bà Thiá»n Ãồ, nhÆ°ng chÆ°a thốt ra nà ng thay đổi chủ ý đáp:
- Lúc đó vãn bối vì bi thÆ°Æ¡ng quá Ä‘á»™ nên bảo y muốn lấy gì thì cứ tá»± ý và o mà lấy, chứ không há»i tá»›i.
NgÆ°á»i áo tÃa há»i gặng:
- NgÆ°Æ¡i không biết tháºt chứ?
Quân Trung Phụng đáp:
- Ãiệt nữ không biết tháºt.
Thanh bà o lão nhân nói:
- NgÅ© đệ! NgÅ© đệ đừng quên y má»›i có mÆ°á»i mấy tuổi đầu lại sau khi đại biến thì khi và o trầm tÄ©nh nhÆ° chúng ta được?
NgÆ°á»i mặc áo tÃa gáºt đầu nói:
- Ãại ca nói phải lắm.
Thanh bà o lão nhân lại há»i Quân Trung Phụng:
- Hà i tá»! NgÆ°Æ¡i còn nhá»› được diện mạo của Quyên Nhi không?
Quân Trung Phụng đáp:
- VỠtuổi y cũng xấp xỉ như điệt nữ, có lớn hơn cũng chỉ một, hai tuổi là cùng. Nhan sắc y cực kỳ mỹ lệ, ai trông thấy cũng sinh lòng yêu mến.
Thanh bà o lão nhân nói:
- Gia gia ngươi rất già u kinh nghiệm, chẳng lẻ lại không biết Quyên Nhi trong mình có tuyệt kỹ ư?
Quân Trung Phụng đáp ;
- Ãiệt nữ không hiểu tiên phụ có biết hay không. Còn Ä‘iệt nữ thì tuyệt nhiên không biết má»™t chút gì vá» bản lãnh cao cÆ°á»ng của y.
NgÆ°á»i mặc bà o tÃa há»i:
- NhÆ° váºy thì võ công con nha đầu kia đã luyện tá»›i mức xuất thần nháºp hóa rồi hay sao?
Thanh bà o lão nhân gáºt đầu. Lão lại há»i Quân Trung Phụng:
- Rồi sau nữa?
Quân Trung Phụng đáp:
- Quyên Nhi giúp đỡ Ä‘iệt nữ lo liệu việc thu liệm cho song thân. Sau thầy trò Quan Thị Song Ãao tá»›i nÆ¡i nói là có hai vị phụ trách sai hỠđến đón Ä‘iệt nữ tá»›i đây. Khi đó Quyên Nhi len lén ra Ä‘i.
Thanh bà o lão nhân nói:
- Hà i tá», bây giá» ta tin những câu ngÆ°Æ¡i nói Ä‘á»u là sá»± thá»±c.
Lão ngÆ°ng lại má»™t chút rồi há»i:
- Bây giá» ngÆ°Æ¡i tÃnh sao đây?
Quân Trung Phụng đáp:
- Ãiệt nữ không còn nhà để trở vá» lại thân gái cô Ä‘Æ¡n, nhất thiết Ä‘á»u trông và o đại bá phụ và ngÅ© thúc chủ trÆ°Æ¡ng cho?
Thanh bà o lão nhân nói:
- Thế thì hay lắm! NgÆ°Æ¡i hãy tạm trú ở đây. DÆ°á»›i gối ta không có con cái. Nếu ngÆ°Æ¡i chịu nghe lá»i thì ta cùng ngủ thúc sẻ lo liệu cho ngÆ°Æ¡i.
Quân Trung Phụng nghiêng mình nói:
- Ãiệt nữ xin Ä‘a tạ đại bá cùng ngủ thúc.
Thanh bà o lão nhân vẫy tay gá»i:
- Trần quản gia! ngươi hãy đưa Quân cô nương xuống thay áo.
Trần quản gia dạ một tiếng rồi bảo Quân Trung Phụng:
- Tại hạ dẫn Ä‘Æ°á»ng cho cô nÆ°Æ¡ng.
Quân Trung Phụng Ä‘i theo Trần quản gia ra khá»i nhà đại sảnh.
Hai ngÆ°á»i Ä‘i chừng mÆ°á»i mấy trượng thì đến má»™t tòa lầu nhá» bằng đá núi xếp thà nh.
Trần quản gia Ä‘Æ°a tay ra gõ cá»a. Ãồng thá»i lão khẻ bảo Quân Trung Phụng:
- Bản lãnh nói dối của cô nÆ°Æ¡ng tháºt là siêu quần xuất chúng. Ãến tại hạ cÅ©ng bị gạt luôn.
Quân Trung Phụng nói:
- Vãn bối gặp những cÆ¡n biến cố kỳ ảo, nói tháºt lại sợ ngÆ°á»i không tin, Ä‘Ã nh phải nói trẹo Ä‘i má»™t chút, chứ không phải bản tâm muốn thế...
Nà ng chÆ°a dứt lá»i thì cánh cá»a kẹt mở.
Quân Trung Phụng ngẫng đầu lại coi thì thấy má»™t thiếu phụ trung niên và o trạc tứ tuần đứng ở trÆ°á»›c cá»a.
Trần quản gia tá» vẻ rất cung kÃnh đối vá»›i thiếu phụ trung niên , hắn nghiêng mình thi lá»… nói:
- Ãại bảo chúa nhá» tam cô thay áo cho Quân cô nÆ°Æ¡ng đây và nếu cô có cần gì, Tam cô cÅ©ng giúp đỡ cho.
Thiếu phụ trung niên không đáp lá»i Trần quản gia. Mụ ngắm nghÃa Quân Trung Phụng từ đầu đến gót chân, gáºt đầu nói:
- Ãược rồi! Ãể lão thân trông nom cho.
Trần quản gia không nói gì chắp tay thi lễ rồi trở gót đi ngay.
Thiếu phụ trung niên lui lại hai bước nói:
- Má»i cô nÆ°Æ¡ng và o Ä‘i.
Quân Trung Phụng chợt cảm thấy tình thế có vẻ không ổn. NhÆ°ng nà ng không tà i nà o minh xác được vì sao mình lại có cảm giác bất an nà y. Nà ng Ä‘Ã nh ngấm ngầm Ä‘á» cao cảnh giác, cháºm chạp bÆ°á»›c và o trong nhà .
Phòng khách tuy nhỠnhưng cách trần thiết cũng đầy đủ, có câu đối, có rèm thêu, có đèn thắp sáng sủa.
Thiếu phụ trung niên đóng cá»a lại rồi thÅ©ng thẳng há»i:
- Cô nương tên hỠlà gì?
Quân Trung Phụng thấy mụ mình mặc áo lá, đầu giắt hoa xanh thì không sao hiểu rõ được địa vị của mụ trong nhà nà y, nghiêng mình thi lễ đáp:
- Vãn bối là Quân Trung Phụng.
Thiếu phụ trung niên dÆ°á»ng nhÆ° không hiểu thân thế nà ng. Mụ cÆ°á»i mát nói:
- Tầm vóc cô kia cÅ©ng tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° Quân cô nÆ°Æ¡ng, chắc quần áo của y, cô váºn rất vừa.
Quân Trung Phụng ngẩn ngÆ°á»i ra há»i lại:
- Có vị cô nương nà o đâu?
Thiếu phụ trung niên đáp:
- Trước khi cô nương tới; Cô kia cũng ở đây.
Quân Trung Phụng há»i:
- Bây giỠcô ta ở đâu rồi?
Thiếu phụ trung niên hững hỠđáp ;
- Cô ta chết rồi!
Quân Trung Phụng giáºt mình, nhÆ°ng nà ng gắng gượng kiá»m chế mối xúc Ä‘á»™ng trong lòng, vẻ mặt thản nhiên, há»i lại:
- Cô ta chết đã lâu chưa?
Thiếu phụ trung niên đáp:
- Chưa lâu, mới ba tháng trước đây.
Quân Trung Phụng than Thầm:
- Mình vừa thoát khá»i tay lÅ© ác ôn thì lại chui và o chốn hang cá»p nguy hiểm nầy.
Nà ng lẳng lặng không nói gì . Thiếu phụ trung niên Ä‘Æ°a mắt nhìn nà ng, thủng thẳng há»i:
- Cô nương sợ lắm phải không?
Quân Trung Phụng cố gắng phấn khởi tinh thần, Ä‘Æ°a tay lên gỡ má»› tóc mây, gÆ°Æ¡ng cÆ°á»i đáp:
- Vãn bối chẳng sợ chi hết. Ãiá»u khó khăn duy nhất trên Ä‘á»i từ xÆ°a tá»›i nay là chết phải không? Vãn bối đã không sợ chết thì còn sợ gì nữa?
Thiếu phụ trung niên báºt cÆ°á»i khanh khách nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i đại lý đó.
Quân Trung Phụng nói:
- Cả nhà vãn bối chết hết rồi, chỉ còn má»™t mình pháºn gái cô Ä‘Æ¡n thì sống thêm cÅ©ng váºy mà chết Ä‘i cÅ©ng chẳng có gì đáng lÆ°u luyến nữa.
Thiếu phụ trung niên thở dà i nói:
- Nà o chúng ta lên lầu! Ta sẽ thay áo đẹp cho cô.
Hiện nay Quân Trung Phụng dÆ°á»ng nhÆ° đã khám phá ra quan niệm sống chết của con ngÆ°á»i, nà ng phấn khởi tinh thần, chuẩn bị đón lấy mệnh váºn bi thảm. Nà ng ngá»ngđầu cất bÆ°á»›c ngang nhiên lên lầu.
Bên cạnh đà i gương có treo một chiếc đà n tỳ bà .
Quân Trung Phụng Ä‘Æ°a tay ra nhắc lấy báºt lên mấy tiếng tình tang là m vang Ä‘á»™ng cả căn lầu nhá» bé.
Thiếu phụ trung niên cÆ°á»i lạt há»i:
- Cô nương cũng biết chơi đà n tỳ bà ư?
Quân Trung Phụng đáp ;
- Vãn bối chỉ biết gẫy dà n cầm, còn tỳ bà thì chÆ°a táºp qua.
Thiếu phụ trung niên tự giới thiệu:
- Lão thân là Trịnh tam cô. Từ nay cô nương cứ kêu lão là Tam cô là được.
Mụ đưa mắt ngó cây đà n tỳ bà nói tiếp:
- Cô kia là tay gẫy tỳ bà rất giá»i.
Quân Trung Phụng há»i:
- Tam cô có tinh thông món nầy không?
Trịnh tam cô đáp:
- Chỉ biết sÆ¡ qua thôi, chÆ°a thể gá»i là tinh thôngđược.
Quân Trung Phụng nói:
- Vãn bối mong rằng tam cô chỉ điểm cho một và i ngón.
Trịnh tam cô đáp:
- Ãiá»u cần nhất hiện giá» cô nÆ°Æ¡ng phải có dÅ©ng khà để tiếp tục sống Ä‘á»i.
Quân Trung Phụng vừa gảy Ä‘Ã n vừa cÆ°á»i đáp:
- Vãn bối không chết đâu vì chÆ°a muốn chết, trừ phi có ngÆ°á»i Ä‘em vãn bối hạ sát thì không kể.
Trịnh tam cô lộ vẻ vui mừng nói:
- OÀ! Cô nương không muốn chết thì phải bỠra một thứ gì để là m giá chứ?
Quân Trung Phụng đáp:
- Bất luáºn bằng giá nà o mà sức mình có thể là m được, vãn bối cÅ©ng không tiếc, cốt sao giữ cho tÃnh mệnh được an toà n.
Trịnh tam cô tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói bằng má»™t giá»ng thân máºt:
- Hà i tá»! ngÆ°Æ¡i khá kiên quyết đấy!
Mụ ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ngươi hãy đặt đà n tỳ bà xuống để ta trang điểm cho. Tối nay ngươi sẻ trải qua một cuộc tao ngộ tân kỳ.
Quân Trung Phụng ngoan ngoãn đặt cây tỳ bà xuống, lại ngồi trước đà i gương nói:
- Vãn bối không hiểu tÃnh cách của hai vị bảo chúa, đồng thá»i không hiểu biết luáºt lệ trong bảo, mong rằng tam cô hết lòng chỉ giáo cho.
Trịnh tam cô cầm lấy cây lược vừa chải đầu cho Quân Trung Phụng vừa đáp:
- Hà i tá»! Ta không thể giúp ngÆ°Æ¡i được Ä‘iá»u gì mà cÅ©ng chẳng có cách nà o bảo cho ngÆ°Æ¡i con Ä‘Æ°á»ng sáng sủa.Nhất thiết ngÆ°Æ¡i phải tùy cÆ¡ ứng biến và tá»± trông và o trà tuệ của mình.
Trịnh tam cô dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thá»i giá» chẳng còn mấy nữa. Ta Ä‘em hết ngón sở trÆ°á»ng ra để trang Ä‘iểm cho ngÆ°Æ¡i thà nh má»™t mỹ nhân tuyệt thế!
hết: Hồi 10, xem tiếp: Hồi 11
|
|
|
| |