Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 16-04-2008, 11:30 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 05 : Ngôn gia Chưởng môn

Thá»i gian lặng lẽ trôi qua, má» sáng hôm sau thì bá»—ng nhiên có tiếng bước chân từ ngoài truyá»n vào.
Phương Thiên Thành khẽ nói :
- Canh chừng đại ca!
Rồi tung ngưá»i đến bên cá»­a tịnh thất, trầm giá»ng há»i :
- Là ai?
Bên ngoài có ngưá»i đáp :
- Tại hạ Trình Tá»­ Vá»ng.
Cá»­a phòng xích động, Trình Tá»­ Vá»ng chậm rãi bước vào, trong tay lão cầm má»™t chiếc thiệp lá»›n màu hồng, sắc diện vô cùng hoang mang.
Tuy nhiên lão cố giữ bình tĩnh bằng cách nói chậm rãi :
- Thương thế của Trịnh đại hiệp thế nào rồi?
Phương Thiên Thành đáp : :
- Äã thấy chuyển biến tốt, Trình huynh cầm vật gì trong tay vậy?
Trình Tá»­ Vá»ng ấp úng :
- Rất kỳ quái.
Thạch Tuấn bước lại há»i :
- Cái gì kỳ quái?
Trình Tá»­ Vá»ng nói :
- Có rất nhiá»u ngưá»i biết ba vị đến Gia Äịnh này phải không?
Phương Thiên Thành nói :
- Lần xuất hành này bá»n tại hạ không phô trương nhưng cÅ©ng không bảo mật, có ai đến tìm bá»n tại hạ chăng?
Trình Tá»­ Vá»ng gật đầu, nói :
- Äúng vậy, đây là danh thiếp, Phương nhị hiệp hãy xem Ä‘i.
Phương Thiên Thành vừa nhận thiếp vừa há»i :
- Ngưá»i đó có nói cụ thể là cần tìm ai không?
Trình Tá»­ Vá»ng nói :
- Không, chỉ nói là muốn tìm Trung Châu Tam Hiệp.
Phương Thiên Thành mở thiếp ra xem thì thấy trên thiếp viết :
"Thần Châu Chưởng môn Ngôn Phụng Khanh kính bái."
Phương Thiên Thành chau mày tá»± há»i :
- Chưởng môn nhân của Ngôn gia môn chăng?
Thạch Tuấn tiếp lá»i :
- Kỳ quái, xưa nay chúng ta và Ngôn gia chưa từng qua lại, tại sao ngưá»i nay lại vượt thiên lý đến Gia Äịnh tìm chúng ta?
Phương Thiên Thành nói :
- Bất luận dụng ý cá»§a ngưá»i nầy thế nào thì chúng ta cÅ©ng không thể tiếp khách trong phòng ngưá»i bệnh, phiá»n Trình trang chá»§ má»i Ngôn chưởng môn vào đại sảnh ngồi chá» má»™t lát, bá»n tại hạ thay y phục xong sẽ ra nghênh tiếp.
Trình Tá»­ Vá»ng nói :
- Việc này tại hạ tự biết ứng phó, nhị vị không cần lo lắng.
Nói Ä‘oạn lão định quay bước thì chợt nghe Trịnh Äại Cương nói :
- Không cần phải làm thế.
Phương Thiên Thành quay lại nói :
- Äại ca hãy yên tâm tịnh dưỡng, những việc nhá» như thế này tiểu đệ lo liệu được mà.
Trịnh Äại Cương nói :
- Ta đã nghe tất cả những gì các vị huynh đệ vừa nói.
Phương Thiên Thành nói :
- Chúng ta và Ngôn gia ở Thần Châu xưa nay không thù không oán, có thể Ngôn chưởng môn du ngoạn Gia Äịnh và nghe tin bá»n ta ở đây nên muốn tìm đến đàm đạo chứ không có việc gì quan trá»ng đâu.
Trịnh Äại Cương lắc đầu, nói :
- Gần năm mươi năm qua, Ngôn gia môn đã truyá»n bảy Ä‘á»i chưởng môn nhưng thá»§y chung vẫn không phát dương quang đại môn phái như trước kia. Vị Ngôn Phụng Khanh này là chưởng môn nhân thứ tám và cÅ©ng là nhân vật kiệt xuất cá»§a Ngôn gia trong suốt năm mươi năm qua. Ngươi này niên ká»· con trẻ, năm nay không quá hai mươi lăm tuổi nhưng đã tinh thục võ công thần uy cá»§a Ngôn gia môn.
Phương Thiên Thành tiếp lá»i :
- Äại ca quen biết hắn chăng?
Trịnh Äại Cương nói :
- Không sai, ta đã giao du vá»›i bá»n há» hai năm rồi nhưng vẫn chưa có cÆ¡ há»™i nói vá»›i nhị vị hiá»n đệ.
Thạch Tuấn cảm thấy kỳ quái nên thầm nghĩ :
- Xưa nay chuyện gì đại ca cÅ©ng không giấu bá»n ta, tại sao lão không cho bá»n ta biết chuyện này?
Thạch Tuấn rất muốn há»i cho rõ những lá»i vừa tá»›i cá»§a miệng thì kịp thá»i nén lại.
Trịnh Äại Cương nói :
- Phiá»n Trình trang chá»§ má»i hắn vào đây nhé!
Trinh Tá»­ Vá»ng khẽ gật đầu rồi quay ngưá»i Ä‘i ngay.
Phương Thiên Thành khẽ nói :
- Thương thế cá»§a đại ca vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên không tiện hao tổn tinh thần, do vậy khi tiếp kiến Ngôn chưởng môn cÅ©ng không nên đàm đạo quá nhiá»u.
Trịnh Äại Cương gật đầu, nói :
- Nhị vị hiá»n đệ cÅ©ng ở lại tiếp Ngôn Phụng Khanh vá»›i ta.
Lá»i vừa dứt thì Trình Tá»­ Vá»ng đã đưa Ngôn Phụng Khanh vào và lá»›n tiếng nói :
- Ngôn chưởng môn đã đến.
Trịnh Äại Cương liá»n nói :
- Ngon huynh đệ, xin má»i vào trong.
Cửa phòng xịch mở, một thanh niên mặc thanh bào chậm rãi bước vào.
Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn quan sát ngưá»i này chừng hai tư, hai lăm tuổi, tướng mạo anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, thần khí oai nghi. Hắn bước lên trước và cung thá»§, nói :
- Trịnh tiên sinh thỠthương bởi ám khí của Ngũ Quỷ phải không?
Trịnh Äại Cương khẽ gật đầu, mỉm cưá»i nói :
- Thương thế đã khá nhiá»u rồi, Ngôn huynh đệ không cần quan tâm.
Phương Thiên Thành cảm thấy kỳ quái nên thầm nghĩ :
- Trình Tá»­ Vá»ng là ngươi rất trầm tÄ©nh nên không thể nói chuyện này vá»›i Ngôn Phụng Khanh, nhưng tại sao hắn lại biết?
NghÄ© Ä‘oạn lão không nhịn được nên há»i :
- Làm thế nào Ngôn chưởng môn biết Trịnh đại ca của tại hạ thỠthương bởi ám khí của Ngũ Quỷ?
Ngôn Phụng Khanh dịch mục quang nhìn qua Phương Thiên Thành và há»i :
- Vị nay là...?
Trịnh Äại Cương liá»n giá»›i thìệu :
- Là Phương Nhị đệ, còn kia là Thạch tam đệ.
Ngôn Phụng Khanh cung thủ nói :
- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Hôm nay được gặp gỡ nhị vị đại hiệp thật là tam sinh hữu hạnh.
Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn cung đáp lễ và nói :
- Không dám, Ngôn huynh đệ là tôn trưởng má»™t phái, bá»n tại hạ trèo cao quá rồi.
Ngôn Phụng Khanh mỉm cưá»i, nói :
- Äao pháp cá»§a Trịnh tiên sinh tuyệt thế võ lâm, NgÅ© Quá»· quyết không phải là địch thá»§ do vậy bá»n chúng chỉ có má»™t cách đả thương Trịnh tiên sinh là dùng ám khí thôi.
Trịnh Äại Cương nói :
- Äã là bằng hữu chi giao thì không cần khách khí, Ngôn huynh đệ rất bận rá»™n công việc ở Thần Châu, cá»› sao lại nhàn du đến Gia Äịnh này?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Ná»­a năm trước tại hạ đã phái mưá»i đệ tá»­ tinh minh cá»§a bản phái truy tìm tung tích Trịnh tiên sinh, cùng mấy hành tung cá»§a Trung Châu Tam Hiệp không bảo mật nên việc truy tìm không khó khăn lắm, tuy nhiên hành tung cá»§a Trịnh tiên sinh quả nhiên là phiêu du vô định. Sáng hôm qua tại hạ vừa được bẩm báo liá»n khởi hành từ Thần Châu đến đây ngay, đồng thá»i tại hạ cÅ©ng nghe tin NgÅ© Quá»· tập há»™i, nhưng không ngá» việc bá»n chúng tập há»™i tại Gia Äịnh lại có liên quan đến Trung Châu Tam Hiệp! Ôi! Nếu sá»›m biết như vậy thì tại hạ có thể tăng cước trình để giúp các vị má»™t tay.
Trịnh Äại Cương mỉm cưá»i, nói :
- Ngôn gia môn Ä‘ang trong thá»i kỳ khổ luyện võ công để phục hưng môn phái nên không tiện kết oán vá»›i giang hồ.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Tại hạ rất ít khi xuất đầu lá»™ diện trên giang hồ nên không nhiá»u ngưá»i biết tại hạ, thiết nghÄ© Kiếm Môn NgÅ© Quá»· cÅ©ng không ngoài lệ.
Trịnh Äại Cương nói :
- NgÅ© Quá»· kiến văn quảng bác, quyá»n pháp cá»§a Thần Châu Ngôn gia e rằng khó qua mặt được bá»n chúng, cÅ©ng may là Ngôn huynh đệ chưa ra tay trợ giúp.
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Ngôn huynh đệ vượt thiên lý tìm đến đây tất có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Ngôn Phụng Khanh vội nói :
- Không dám nhận hai chữ chỉ giáo, nguyên tại hạ được các vị sư thúc, sư bá đưa lên làm chưởng môn Ngôn gia môn nên trong lòng vừa lo lắng vừa hưng phấn. Lo lắng là tại hạ con trẻ ngưá»i non dạ, Ngôn gia môn lại suy vi đã mấy mươi năm, thá»­ há»i tại hạ có tài cán gì mà có thể trùng hưng uy phong môn phái? Hưng phấn là vì những ngưá»i trong bản phái đã hoàn toàn tỉnh ngá»™, bá»n há» Ä‘á»u biết nếu cứ để Ngôn gia môn tiếp tục suy vong thì sợ rằng chẳng bao lâu nữa sẽ bị xóa sổ trên giang hồ, vì vậy, khi nhượng vị, tiá»n chưởng môn có ra má»™t hạn kỳ là trong thá»i gian mưá»i năm tại hạ phải chấn hưng được môn phái.
Trịnh Äại Cương gật đầu, nói :
- Ta nghĩ Ngôn huynh đệ có năng lực làm được chuyện này.
Ngôn Phụng Khanh gượng cưá»i nói tiếp :
- Tại hạ gánh trá»ng trách trên vai, tuy trong lòng lo lắng nhưng cÅ©ng đành toàn tâm toàn lá»±c thá»±c hiện thôi, tại hạ tá»± đưa ra kế hoạch là trước tiên phải tìm ra nguyên nhân vì sao, Ngôn gia môn suy yếu sau đó má»›i dần dần tiểu trừ nguyên nhân và khắc phục hậu quả.
Trịnh Äại Cương liá»n há»i :
- Äã tìm ra nguyên nhân chưa?
- Äã tìm ra rồi.
- Thế thì tốt, nguyên nhân là vì sao vậy?
- Nguyên nhân thứ nhất là toàn bá»™ tuyệt kỹ cá»§a Ngôn gia đã thất truyá»n.
- Toàn bá»™ đã thất truyá»n?
- Không sai, toàn bá»™ tuyệt kỹ cá»§a Ngôn gia môn đã thất truyá»n mà võ công thất truyá»n cÅ©ng không còn trong Ngôn gia môn.
Trịnh Äại Cương cảm thấy kỳ quái nên há»i tiếp :
- Chuyện này thật khó hiểu đây, tuyệt kỹ cá»§a Ngôn gia môn đã thất truyá»n toàn bá»™ và cÅ©ng không còn trong Ngôn gia môn, thế hiện tại võ công Ä‘ang ở đâu?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Chuyện kỳ quái cũng ở chỗ này, khi tại hạ chỉnh lý môn phái thì tìm trong số điển tịch võ công của bản phái không thấy tuyệt kỹ của Ngôn gia đâu cả.
Phương Thiên Thành tiếp lá»i :
- Ngôn huynh đệ đã không có bản gốc thì làm sao biết Ngôn gia môn có tuyệt kỹ thất truyá»n?
Ngôn Phụng Khanh chậm rãi nói :
- Tại hạ nghiên cứu kỹ võ công quyá»n chưởng cá»§a bản phái thì phát hiện má»—i khi đến chá»— biến hóa tinh kỳ là có sá»± khiếm khuyết.
Trịnh Äại Cương há»i :
- Äó là vì sao?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Nguyên nhân chá»§ yếu là do suốt mấy mươi năm qua Ngôn gia môn liên tục suy vi, đương thá»i tại hạ cÅ©ng cảm thấy hoang mang vô cùng, nhưng qua ba tháng khổ tâm nghiên cứu và được sá»± giúp đỡ cá»§a hai vị trưởng bối thì cuối cùng cÅ©ng tìm ra nguyên nhân thá»±c sá»±.
Trịnh Äại Cương, Phương Thiên Thành, Thạch Tuấn và cả Trình Tá»­ Vá»ng đứng bên cạnh cÅ©ng buá»™t miệng há»i :
- Nguyên nhân thế nào?
Ngôn Phụng Khanh chậm rãi nói :
- Nguyên nhân là năm mươi năm trước, Ngôn gia môn có má»™t vị Chưởng môn nhân ngao du giang hồ suốt ba năm mà chưa trở vá», khi đó, Ngôn gia môn vẫn còn hùng phong nên chuyện Chưởng môn nhân biệt âm vô tín ba năm quả thá»±c là má»™t đại sá»±, do vậy má»™t vị trưởng bối liá»n hạ lệnh cho hai mươi đệ tá»­ cùng xuất môn truy tìm tung tích vị Chưởng môn đó.
Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Hai mươi vị đệ tá»­ kia xuất phát được hai ngày thì đột nhiên Chưởng môn nhân trở vá»....
Phương Thiên Thành liá»n há»i :
- Chuyện này có quan hệ gì đến thanh danh của quý phái?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Sau khi trở vá» bản phái thì vị Chưởng môn đó lập tức thảo má»™t phong thư rồi cÅ©ng vá»™i vàng vào tịnh thất bế quan mà nằm. Mãi đến trưa hôm sau vẫn chưa chịu dậy, đương thá»i cÅ©ng có mấy vị Trưởng lão hoài nghi nhưng nghÄ© không ra nguyên nhân nên không dám làm kinh động. Äợi đến tối vẫn không thấy động tÄ©nh gì, mấy vị Trưởng lão không thể kiên nhẫn được nữa nên phá cá»­a mà vào và phát hiện vị Chưởng môn đó đã chết rồi.
Phương Thiên Thành há»i tiếp :
- Bị ngưá»i ta ngầm sát hại chăng?
Ngon Phụng Khanh nói :
- Toàn bá»™ cá»­a chính cá»­a phụ Ä‘á»u không xê động và cÅ©ng không tìm ra dấu vết cá»§a sá»± đột nhập.
Phương Thiên Thành nói :
- Hay là khi quay vá» thì vị Chưởng môn đó đã mang trá»ng bệnh?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Không phải là trá»ng bệnh mà là trúng độc và bị ná»™i thương.
Trịnh Äại Cương liá»n há»i :
- Kẻ nào sát hại lão ta?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Cho đến bây giỠvẫn chưa tìm ra hung thủ là ai?
Trịnh Äại Cương há»i tiếp :
- Lẽ nào trong di thư để lại không nói rõ Ä‘iá»u gì?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Trong di thư chỉ vẽ má»™t ngá»n núi cao và má»™t đầm nước, bên dưới viết ba chữ Äá»™c Long đầm.
Trịnh Äại Cương lại há»i :
- Như thế la có dụng ý gì?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- ÄÆ°Æ¡ng thá»i má»i ngưá»i hoảng loạn nên cho rằng bức há»a sÆ¡n thá»§y này là do vị Chưởng môn do thuận tay vẽ ra trong lúc thần trí mê loạn, không má»™t ai dụng tâm nghiên cứu nên cất giữ cho đến ngày nay.
Trịnh Äại Cương nói :
- Vậy thì cần phải nghiên cứu kỹ bức há»a đồ má»›i được.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Không sai, tại hạ trong lúc truy tìm cá»› sá»± má»›i phát hiện ra chuyện này, sau khi nghiên cứu kỹ bức há»a đồ thì cảm thấy ngụ ý thâm sâu chứ không phải tùy hứng vẽ chÆ¡i.
Phương Thiên Thành xen vào :
- Có khi nào Äá»™c Long đầm là má»™t địa danh?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Phương nhị hiệp nói không sai, đích thá»±c là có địa danh Äá»™c Long đầm, tại hạ đã tìm ra nÆ¡i này.
Phương Thiên Thành vá»›i há»i :
- Äá»™c Long đầm ở nÆ¡i nào?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Là má»™t nÆ¡i thâm sâu trong dãy Thái SÆ¡n, xưa nay không má»™t bóng ngưá»i lai vãng.
Trịnh Äại Cương nói :
- Ngôn huynh đệ có thể tìm ra một nơi thâm hiểm như vậy quả thực là không phải chuyện dễ.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Vì tìm Äá»™c Long đầm mà tại hạ phải hành tẩu mất ná»­a năm, cuối cùng rồi cÅ©ng tìm được ngưá»i biết vá» Äá»™c Long đầm. Tại hạ theo chỉ dẫn tìm đến và xem xét kỹ cảnh vật xung quanh đầm thì thấy trong vòng mưá»i dặm vuông quanh đầm không có má»™t ngôi nhà. Sau đó tại hạ trở vá» Thần Châu suy nghÄ© liên tục nhưng vẫn tìm không ra nguyên nhân.
Phương Thiên Thành há»i :
- Chuyện này có quan hệ gì với võ công của quý phái?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Tại hạ truy tìm trong các thư tịch cá»§a Ngôn gia môn thì phát hiện có khả năng bí lục tuyệt kỹ cá»§a Ngôn gia môn do vị Chưởng môn đó mang Ä‘i trong ba năm thất tung, vì vậy tinh hoa võ công Ä‘á»u bị thất truyá»n hoàn toàn.
Trịnh Äại Cương nói :
- Việc này trá»ng dại, Ngôn huynh đệ có tìm ra manh mối gì không?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Äó chính là ná»—i khổ tâm cá»§a tại hạ. Tại hạ Ä‘iá»u tra bức há»a đồ đó là cá»§a Chưởng môn nhân mưá»i Ä‘á»i trước và cÅ©ng phát hiện ra rằng, sau khi vị Chưởng môn đó chết thì Ngôn gia môn bắt đầu suy vi.
Phương Thiên Thành nói :
- Dù bí lục vá» tinh hoa võ công cá»§a Ngôn gia môn bị vị Chưởng môn đó mang Ä‘i, nhưng lẽ nào đương thá»i trong Ngôn gia môn không còn vị trưởng bối cao niên nào?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Có bốn vị võ công cao cưá»ng nhất Ä‘á»u Ä‘i theo vị Chưởng môn đó, nhưng khi quay vá» thì chỉ còn lại vị Chưởng môn nhân. Sá»± sinh tá»­ cá»§a bốn vị trưởng lão kia tá»±a như cát chìm đáy bể, không Ä‘iá»u tra được chút manh mối nào.
Phương Thiên Thành nói :
- Chuyện này đích thực là quái lạ, ngoài bốn vị trưởng lão kia lẽ nào không còn ai khác?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Càng kỳ quái hÆ¡n là sau khi lo xong tang sá»± cho vị Chưởng môn đó thì mấy vị Trưởng lão còn lại cÅ©ng lần lượt sinh bệnh mà khứ thế. Theo thư tịch lưu lại thì những vị tiá»n nhân đương thá»i cho rằng : Äó là trá»i muốn diệt Ngôn gia môn nên má»›i khiến mấy vị Trưởng lão bình nhật rất tráng kiện phải lần lượt quy tiên trong vòng ba ngày. Thư tịch cÅ©ng nói rằng chứng bệnh rất quái lạ, bệnh nhân bất động toàn thân, miệng cÅ©ng không thể nói, do vậy lúc lâm chung mấy vị Trưởng lão chẳng để lại má»™t câu di ngôn hoặc má»™t lá»i dặn dò gì.
Trịnh Äại Cương há»i :
- Ngon huynh đệ nghĩ thế nào vỠchuyện này?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Theo tại hạ nghÄ© đây là má»™t cuá»™c mưu sát có kế hoạch tinh mật, mục đích là muốn cho Ngôn gia môn tá»± động xóa tên trong võ lâm. Có khả năng âm mưu này được tiến hành trước khi vị Chưởng môn đó rá»i Thần Châu.
Phương Thiên Thành há»i :
- à cá»§a Ngôn huynh đệ muốn nói là ngươi trong quý môn Ä‘á»u bị đối phương khống chế?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Không sai!
Trịnh Äại Cương há»i :
- Nhân vật nào khả nghi nhất, Ngôn huynh đệ nghĩ ra chưa?
Ngôn Phụng Khanh lắc đầu, nói :
- Tại hạ vẫn chưa nghĩ ra.
Phương Thiên Thành nói :
- Ngôn huynh đệ có thể cho tại hạ xem qua bức há»a đồ đó quý Chưởng môn lưu lại không?
Ngôn Phụng Khanh do dự một lát rồi nói :
- ÄÆ°á»£c, má»i Phương nhị hiệp quá mục.
Vừa nói hắn há»a đồ và đưa cho Phương Thiên Thành.
Sau khi mở ra xem thì Phương Thiên Thành thấy ná»™i dung trong há»a đồ dưá»ng như Ngôn Phụng Khanh nói, chỉ có Ä‘iá»u truyá»n qua lâu Ä‘á»i nên trong có vẻ mÆ¡ hồ, tuy nhiên bút tích vẫn có thể nhận biết được.
Trịnh Äại Cương cÅ©ng ghe mắt xem qua rồi khẽ nói :
- Rõ ràng đây là má»™t bức há»a đồ, hình như bên trong chẳng có gì bí mật.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Tại hạ cÅ©ng nghÄ© như thế, theo tài liệu ghi chép qua các Ä‘á»i Chưởng môn cá»§a Ngôn gia môn thì vị Chưởng môn mưá»i Ä‘á»i trước tuy có nhiá»u thá»i gian nhàn hạ nhưng không thiên vá» thư hoạ, như vậy làm sao vẽ được bức há»a đồ nầy? Nếu ý tứ cá»§a bức há»a đó chỉ muốn nói cảnh thâm sÆ¡n bao bá»c má»™t đầm nước thì trong thiên hạ có thể tìm ra hàng trăm cảnh tương đồng. Có lẽ vì vậy mà vị Chưởng môn đó má»›i viết ba chữ Äá»™c Long đầm chăng? Nhưng tại hạ đã tìm ra Äá»™c Long đầm, song chẳng có má»™t ngôi nhà, hoặc má»™t bóng ngưá»i, lẽ nào còn có má»™t Äá»™c Long đầm khác chăng?
Phương Thiên Thành chậm rãi gấp bức há»a đồ trả lại Ngôn Phụng Khanh rồi nói :
- Có thể còn có ba hoặc năm Äá»™c Long đầm nhưng hình thái không thể giống như há»a đồ do quý Chưởng môn lưu lại, Ngôn huynh đệ đã tìm ra Äá»™c Long đầm và cảnh vật xung quanh tương hợp vá»›i há»a đồ thì tất nhiên là không thể sai rồi.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Nhưng tại hạ không hiểu là vị Chưởng môn đó lưu lại bức há»a đó vá»›i dụng ý gì?
Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Sá»± việc có quan hệ đến sinh tá»­ tồn vong cá»§a Ngôn gia môn nên tại hạ không muốn tiết lá»™ ra ngoài, thậm chí cÅ©ng không muốn làm kinh động ngưá»i trong bản phái, thá»±c ra thì Ngôn gia môn cÅ©ng vì không còn nhân tài khả dụng, do vậy mà suốt năm mươi năm qua chỉ có lùi chứ không tiến. Sau nhiá»u lần suy nghÄ©, tại hạ cảm thấy chỉ còn cách tìm Trịnh tiên sinh giúp đỡ thôi, không ngá» tại hạ đến chậm má»™t bước, Trịnh tiên sinh đã thá» thương dưới tay cá»§a NgÅ© Quá»· rồi.
Trịnh Äại Cương nói :
- Tại hạ thỠthương không nặng lắm, nên không cần phải lo, nhưng..
Ngôn Phụng Khanh liá»n há»i :
- Nhưng thế nào, không lẽ có ai đó hẹn ước với mấy vị rồi chăng?
Trịnh Äại Cương khẽ gật đầu, nói :
- Äúng vậy, ước hẹn này đã định từ má»™t năm trước, quả thá»±c là không thể nào thoái thác.
Lão nhìn qua Phương Thiên Thành rồi nói tiếp :
- Nhị đệ, chúng ta còn mấy ngày nữa để phó ước?
Phương Thiên Thành nói :
- Hạn kỳ là mưá»i lăm tháng chín, tình theo lá»™ trình, nếu Ä‘i nhanh thì cÅ©ng mất tám đến chín ngày, do vậy chúng ta cần phải lên đưá»ng càng sá»›m càng tốt,
Trịnh Äại Cương nhìn qua Ngôn Phụng Khanh rồi chậm rãi nói :
- Ngôn huynh đệ, xem ra tại hạ không thể giúp được gì rồi.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Ba vị đã có việc thì tất nhiên phải làm việc của mình trước rồi.
Ngừng một lát hắn nói tiếp :
- Tại hạ có má»™t câu nhưng không biết là có nên há»i hay không?
Trịnh Äại Cương nói :
- Có chuyện gì Ngôn huynh đệ cứ nói rõ ra là được.
Ngôn Phụng Khanh há»i :
- Xin há»i ba vị ước há»™i vá»›i nhân vật nào vậy?
Trịnh Äại Cương gượng cưá»i, nói :
- Vá»›i má»™t tên ma đầu khá nổi danh trong võ lâm, lần ước hẹn này sinh tá»­ khó lưá»ng nhưng tại hạ và hai vị huynh đệ đã chuẩn bị sẵn sàng nên chẳng còn bận tâm đến vấn đỠđó.
Ngôn Phụng Khanh cảm thấy kỳ quái nên nói :
- Tại hạ không đến kịp trong trưá»ng ác đấu giữa ba vị và NgÅ© Quá»· nên lần nầy hy vá»ng cho tại hạ giúp ba vị má»™t tay.
Trịnh Äại Cương lắc đầu, mỉm cưá»i, nói :
- Tại hạ xin tâm lãnh hảo ý cá»§a Ngôn huynh đệ, lần nầy bá»n tại hạ ước há»™i vá»›i cưá»ng địch, hung Ä‘a cát thiểu, Ngôn huynh đệ lại Ä‘ang gánh trá»ng trách cá»§a Ngôn gia môn nên không thể mạo hiểm theo bá»n tại hạ!
Ngừng một lát lão nói tiếp :
- Có thể ngày mai thương thế cá»§a tại hạ sẽ chuyển biến tốt hÆ¡n chút nữa, chúng ta sẽ nghiên cứu kỹ thâm ý trong há»a đồ, không chừng bá»n tại hạ sẽ đỠxuất cho Ngôn huynh đệ má»™t vài manh mối cÅ©ng nên.
Ngôn Phụng Khanh khẽ thở dài rồi nói :
- Äã mưá»i năm trôi qua, song núi còn thay đổi huống hồ là con ngưá»i, nhưng tại hạ cảm thấy kỳ quái là mấy môn võ công đặc biệt cá»§a Ngôn gia môn thá»§y chung vẫn chưa xuất hiện trên giang hồ.
Phương Thiên Thành nói :
- Do vậy mà Ngôn huynh đệ suy Ä‘oán có thể bí lục võ công cá»§a Ngôn gia Ä‘ang cất giấu ở Äá»™c Long đầm?
Ngon Phụng Khanh nói :
- Thoạt tiên tại hạ có nghĩ như vậy, nhưng vỠsau thì cảm thấy cách suy đoán nay quá đơn giản.
Phương Thiên Thành nói :
- Äại ca hãy bế mục tịnh dưỡng má»™t lát, tiểu đệ và Ngôn huynh đệ sẽ ra ngoài đại sảnh đàm đạo. Thá»i gian cá»§a chúng ta không nhiá»u nên không thể xuất lá»±c giúp Ngôn huynh đệ tìm võ công đã thất lạc cá»§a Ngôn gia môn. Tuy nhiên chúng ta cÅ©ng nên tận lá»±c giúp Ngôn huynh đệ giải quyết má»™t vài khó khăn.
Trịnh Äại Cương nói :
- ÄÆ°á»£c, các vị huynh đệ cứ ra ngoài đàm đạo!
Nói đoạn lão chậm rãi nằm xuống rồi nhắm hai mắt lại.
Phương Thiên Thành chậm rãi đứng lên rồi bước ra ngoài đại sảnh.
Ngôn Phụng Khanh, Trình Tá»­ Vá»ng và Thạch Tuấn cÅ©ng lặng lẽ cất bước theo sau.
Khi ra đến đại sảnh thì Phương Thiên Thành khẽ nói :
- Nếu Trình trang chủ có việc gì thì cứ tự nhiên, tại hạ và Tam đệ có thể tiếp Ngôn chưởng môn được rồi.
Trình Tá»­ Vá»ng gật đầu, nói :
- ÄÆ°á»£c, chư vị cứ đàm đạo, tại hạ ra ngoài xem tình hình má»™t lát rồi trở vào ngay.
Nói Ä‘oạn lão cáo biệt má»i ngưá»i rồi xoay ngưá»i cất bước.
Ngôn Phụng Khanh nhìn theo bóng Trình Tá»­ Vá»ng dần khuất rồi nói :
- Trình trang chủ nay là nhân vật thế nào?
Phương Thiên Thành nói :
- Tại hạ cũng không được rõ lắm.
Ngôn Phụng Khanh nói tiếp :
- Tại hạ hy vá»ng là chuyện riêng cá»§a Ngôn gia môn không bị truyá»n ra ngoài giang hồ.
Phương Thiên Thành nói :
- Tính tình cá»§a Trình trang chá»§ rất thận trá»ng, tại hạ nghÄ© lão ta không dá»… dàng tiết lá»™ những chuyện đại sá»± như thế này đâu.
- Hy vá»ng là như vậy!
- Ngôn huynh đệ không cần lo lắng chuyện này... Hình như Ngôn huynh đệ đã tìm ra một vài manh mối trong chuyện của quý phái? Nếu tại hạ phán đoán không sai thì Ngôn huynh đệ vẫn chưa nói hết những gì mình biết được?
- Äây là chuyên riêng cá»§a Ngôn gia môn, vốn dÄ© không nên để ngưá»i ngoài lo lắng, chỉ có Ä‘iá»u tại hạ và Trịnh tiên sinh vừa gặp đã như cố cá»±u, tâm đầu ý hợp, vì thế tại hạ muốn muốn nhá» tài trí và võ công cá»§a ba vị để giúp sức. Nhưng hiện tại ba vị có việc quan trá»ng, Trịnh tiên sinh lại thá» thương nên tại hạ không dám thố lá»™.
Phương Thiên Thành trầm ngâm một lát rồi nói :
- Bá»n tại hạ còn thá»i gian ba ngày nữa, nhưng chuyện cá»§a Ngôn chưởng môn sợ rằng không thể giải quyết trong ngày má»™t ngày hai...
Ngôn Phụng Khanh tiếp lá»i :
- Chuyện của các vị rất khẩn trương còn chuyện của tại hạ đã qua mấy mươi năm rồi dù có chậm trễ một hay nửa năm nữa cũng không sao. Nhưng với tình qua lại của tại hạ và Trịnh tiên sinh, mong rằng có thể giúp ba vị một tay...
Phương Thiên Thành lắc đầu, nói :
- Ngôn huynh đệ đã kết giao vá»›i Trịnh Äại ca nên tại hạ cÅ©ng không thể xem Ngôn huynh đệ là ngoại nhân, nếu có gì muốn nói thì xin Ngôn huynh đệ cứ nói thẳng.
Ngon Phụng Khanh nói :
- Tuy tuyệt kỹ cá»§a Ngôn gia đã thất truyá»n nhưng tại hạ qua nhiá»u năm khổ luyện cÅ©ng đạt được chút thành tá»±u, chỉ cần chư vị bảo trì được thế quân bình thì khi tại hạ tham gia sẽ tăng thêm mấy phần thắng.
Phương Thiên Thành lại lắc đầu, nói :
- HÆ¡n mưá»i năm qua Trung Châu Tam Hiệp hành tẩu giang hồ và trải qua vô số sóng gió nhưng Ä‘á»u có thể hóa hiểm thành an, cố nhiên là phải dá»±a vào võ công và cÆ¡ trí. Nhưng lần ước há»™i này quả thật là không thể lưá»ng hết được hậu quả.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Chư vị định ước lần này vá»›i thá»i gian tương đối dài, nếu không nắm chắc phần thắng thì tại sao không chuẩn bị trước?
Phương Thiên Thành mỉm cưá»i, nói :
- Cái gá»i là chuẩn bị cá»§a Ngôn huynh đệ, phải chăng là ám chỉ việc má»i cao nhân trợ giúp?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Chuyện má»i cao nhân trợ giúp tất nhiên là phi chánh đạo, nhưng chí ít là các vị cÅ©ng có kế hoạch chứ?
Phương Thiên Thành nói :
- Tại hạ vốn muốn nói đến chuyện cá»§a Ngôn huynh đệ để đỠxuất má»™t ngụ ý, không ngá» lại nói qua chuyện cá»§a bá»n tại hạ.
Ngôn Phụng Khnah nói :
- Nhân vô viá»…n lá»±, tất hữu cận ưu (ngưá»i không nghÄ© xa, tất có lo gần), chuyện cá»§a các vị quan trá»ng hÆ¡n chuyện cá»§a tại hạ nên tất nhiên phải nói chuyện cá»§a các vị trước.
Phương Thiên Thành nói :
- Bá»n tại hạ không há» nói chuyện này vá»›i bất kỳ ai, bởi lẽ rất ít ngưá»i có thể giúp và cÅ©ng rất ít ngưá»i muốn giúp, hôm nay nói vá»›i Ngôn huynh đệ thì vá» sau, nếu Trung Châu Tam Hiệp tuyệt tích giang hồ thì cÅ©ng có ngưá»i biết bá»n tại hạ đã Ä‘i đâu.
Ngôn Phụng Khành sững ngưá»i, nói :
- Chuyện nghiêm trá»ng như thế sao?
Phương Thiên Thành nghiêm túc nói :
- Không sai, nếu may mắn thì trong ba ngưá»i bá»n tại hạ sẽ còn lại má»™t ngưá»i tàn phế.
Ngôn Phụng Khanh càng kinh ngạc, hắn vá»™i há»i :
- Äối phương là nhân vật nào mà có thể khiến đại danh đỉnh đỉnh như Trung Châu Tam hiệp phải bi quan đến thế?
Phương Thiên Thành cưá»i ha hả rồi nói :
- Ngôn huynh đệ biết Äiá»n Nhất Äao không?
Ngôn Phụng Khanh há»i lại :
- Phải chăng là nhân vật mà giang hồ thương gá»i là Ma Äao Äiá»n Nguyên?
- Không sai, Ngôn huynh đệ nghe các vị Trưởng lão của quý phái nói qua phải không?
- Gần hai năm nay tại hạ thưá»ng để ý đến tình thế trên giang hồ nên có biết má»™t số cao thá»§ trong Hắc Bạch lưỡng đạo. Nhưng theo tại hạ biết thì gần mưá»i năm qua nhân vật nầy chưa từng xuất hiện trên giang hồ.
- Äúng vậy, tuy hắn không lá»™ diện nhưng chẳng phải là thoái ẩn giang hồ, do đó việc hành tẩu cá»§a hắn rất bí mật.
- Chuyện này thì tại hạ không rõ rồi.
Phương Thiên Thành trầm ngâm một lát rồi nói :
- Từ khi Kiếm Thần Trần đại hiệp tảo thanh giang hồ bức NgÅ© Ma chá»§ lập thệ thì má»™t ngày Trần đại hiệp còn tại thế là Ma Äao Äiá»n Nguyên không dám xuất hiện, có thể nói hắn là nhân vật số má»™t số hai trong võ lâm, nhưng so vá»›i năm vị Ma chá»§ thì rõ ràng vẫn còn kém xa. Do vậy, năm vị Ma chá»§ đã phục tùng dưới Kiếm Thần cá»§a Trần đại hiệp thì đương nhiên Ma Äao Äiá»n Nguyên không dám tác oai tác quái trên giang hồ.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Tại hạ cÅ©ng từng nghe chút ít vá» sá»± tích Kiêm Thần Trần đại hiệp, những Ä‘iá»u khiến tại hạ cảm thấy kỳ quái là Trần đại hiệp đã có thể chế phục năm vị Ma chá»§ mà tại sao không muốn tiêu trừ bá»n chúng, nhổ cá» tận gốc để trừ hậu há»a?
Phương Thiên Thành nói :
- Có lẽ đây là bí ẩn lá»›n nhất trong võ lâm, ngươi bình thưá»ng tá»± nhiên không thể hiểu nói, nhưng bên trong nhất định phải có nguyên nhân đặc biệt. Ngoài Kiếm Thần Trần đại hiệp và NgÅ© đại Ma chá»§ thì e rằng không có ai biết được nguyên nhân nầy.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Ma Äao Äiá»n Nguyên và NgÅ© đại Ma chá»§ không thể đánh đồng mà luận, lẽ nào trong võ lâm chẳng còn ai có thể chế phục hắn?
Phương Thiên Thành nói :
- Nhập Phàm đại sư cá»§a Thiếu Lâm, Bách Phất đạo trưởng cá»§a Võ Äang Ä‘á»u có thể chế phục Ma Äao Äiá»n Nguyên...


Xem tiếp hồi sáu
Tài sản của boss5011

  #7  
Old 16-04-2008, 11:31 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 06: Bí truyá»n tuyệt há»c

Ngôn Phụng Khanh nhìn Phương Thiên Thành vá»›i vẻ nghi hoặc và há»i :
- Tại sao Thiếu Lâm, Võ Äang Ä‘á»u là danh môn chính phái mà tại sao những nhân vật đó không muốn xuất diện chế phục Ma Äao Äiá»n Nguyên, để hắn tung hoành giang hồ làm hại võ lâm đồng đạo như vậy?
Phương Thiên Thành trầm ngâm một lát rồi nói :
- Nhập Phàm đại sư cá»§a Thiếu Lâm và Bạch Phất đạo trưởng cá»§a Võ Äang Ä‘á»u bại dưới tay Thiên Ma Nữ, sau lần thất bại đó thì hai ngưá»i rất ít khi xuất hiện trên giang hồ.
Ngôn Phụng Khanh khẽ thở ra rồi nói :
- Äáng tiếc là võ công cá»§a tại hạ có hạn, nếu tại hạ có năng lá»±c như Kiếm Thần thì tất sẽ tận diệt quần ma thanh trừ yêu khí cho võ lâm.
Phương Thiên Thành nói :
- Có thể Ma Äao Äiá»n Nguyên ẩn sau bức màn chỉ huy thuá»™c hạ hành động gây tá»™i ác nên dưá»ng như thế nhân đã quên hắn.
Ngôn Phụng Khanh ngạc nhiên há»i :
- Thế tại sao các vị lại ước đấu vá»›i Ma Äao Äiá»n Nguyên?
Phương Thiên Thành nói :
- Äó là vì bá»n tại hạ đả thương tay chân cá»§a hắn nên Äiá»n Nguyên má»›i xuất hiện ước đấu.
Ngôn Phụng Khanh lại há»i :
- Các vị đã biết là không phải đối thá»§ cá»§a Ma Äao Äiá»n Nguyên, thì tại sao lại không muốn má»i cao nhân trợ giúp?
Phương Thiên Thành buá»™t miệng há»i lại :
- Má»i ai?
Ngừng một lát, lão nói tiếp :
- Thá»±c ra trước khi đến Gia Äịnh thì bá»n tại hạ đã có hẹn vá»›i má»™t vị cao tăng Thiếu Lâm.
Ngôn Phụng Khanh liá»n há»i :
- Nhập Phàm đại sư chăng?
- Không phải, nhưng cÅ©ng là cao tăng rất có danh vá»ng, vị đại sư nầy là chá»— giao tình vá»›i Trịnh Äại ca nên đồng ý là đến lúc đó sẽ giúp bá»n tại hạ má»™t tay. Hiện nay hai vị sư huynh cá»§a vị cao tăng đó cÅ©ng đã được má»i để chuẩn bị tiêu diệt Ma Äao Äiá»n Nguyên.
- Thế vị cao tăng ở đâu?
- Lão ta là cao tăng đắc đạo, nếu thất ước mà không đến thì tất phải có nguyên nhân.
- Ôi! Các vị thật là đầy lòng nghĩa hiệp, thừa biết đi lần nầy hung đa cát thiểu nhưng vẫn khẳng khái phó hội.
Phương Thiên Thành mỉm cưá»i, nói :
- Ngôn huynh đệ không biết tính khí cá»§a Ma Äao Äiá»n Nguyên đấy thôi, nếu bá»n tại hạ không phó ước đúng hẹn thì bất cứ thá»§ Ä‘oạn gì hắn cÅ©ng có thể giở ra. Trong mấy tháng qua bá»n tại hạ Ä‘á»u ngầm cảm thấy hình như có ngưá»i theo dõi bá»n tại hạ.
Lão ngừng lại thở dài một hồi rồi, đại khái tình hình là như vậy.
Ngôn Phụng Khanh suy nghĩ hồi lâu rồi nói :
- Tuy má»›i há»™i diện Phương nhị hiệp nhưng tại hạ rất kính phục tính cách cá»§a Phương nhị hiệp, hôm nay được đàm đạo thì càng cảm thấy Trung Châu Tam Hiệp quả nhiên danh bất hư truyá»n,
Phương Thiên Thành nói :
- Ngôn huynh đệ quá khen rồi.
Ngôn Phụng Khanh tiếp lá»i :
- Tại hạ có một chuyện thỉnh cầu, chẳng hay Phương nhị hiệp có sẵn sàng chấp thuận hay không?
- Ngôn huynh đệ cứ nói, Ngôn huynh đệ đã ôm hy vá»ng đến đây nếu bá»n tại hạ không giúp được gì tất sẽ khiến các hạ thất vá»ng và lòng càng thêm bất an. Tuy nhiên trong hai ngày còn lưu lại đây, bá»n tại hạ hy vá»ng là sẽ tìm ra má»™t vài manh mối giúp Ngôn huynh đệ truy tìm võ công đã thất truyá»n cá»§a quý phái,
Ngôn Phụng Khanh lắc đầu, nói :
- Võ công cá»§a Ngôn gia môn đã thất truyá»n năm mươi năm rồi không cần vá»™i vàng trong nhất thá»i. Chuyện cá»§a các vị là khẩn trương và quan trá»ng hÆ¡n, tại hạ tá»± biết võ công cá»§a mình không đủ để trợ thá»§ cho ba vị...
Phương Thiên Thành tiếp lá»i :
- Äao pháp cá»§a Äiá»n Nguyên đã đến trình độ xuất thần nhập hóa, vì vậy má»›i có danh là Ma Äao. Äịch thá»§ cá»§a hắn trên giang hồ chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng bá»n tại hạ cÅ©ng không có ý má»i cao nhân giúp sức.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Do vậy mới xin Phương nhị hiệp chấp thuận cho thỉnh cầu của tại hạ, cho tại hạ cùng đi theo để quan chiến.
Phương Thiên Thành ngạc nhiên nói :
- Chuyện này không ổn rồi.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Tâm ý của tại hạ đã quyết, dù Phương nhị hiệp không chấp thuận thì tại hạ cũng đi theo vậy.
Phương Thiên Thành chau mày trầm ngâm một lát rồi nói :
- Tại sao Ngôn huynh đệ nhất định phải theo bá»n tại hạ đưa thân vào chốn hiểm nguy?
Ngôn Phụng Khanh cưá»i ha hả rồi nói :
- Thế tại sao Phương nhị hiệp không chấp thuận thỉnh cầu của tại hạ? Nhưng bất luận thế nào thì các vị cũng không ngăn cản được tại hạ đâu!
Vừa nói đến đây thì chợt nghe có tiếng bước chân bên ngoài sảnh vang lên làm gián Ä‘oạn câu chuyện giữa hai ngưá»i.
Ngôn Phụng Khanh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một phu nhân mỹ lệ mặc lục y cùng hai đồng tử bước vào.
Khi vừa qua cửa sảnh và trông thấy Ngôn Phụng Khanh thì phu nhân lập tức dừng bước và nói :
- Tiện thiếp không biết phu quân đang có khách.
Phương Thiên Thành đứng lên nói :
- Ngôn Phụng Khanh không phải là ngoại nhân, xin má»i phu nhân vào!
Lục y phu nhân do dự một lát rồi chậm rãi bước vào.
Phương Thiên Thành đưa tay chỉ Ngôn Phụng Khanh và giới thiệu :
- Vị này là Chưởng môn nhân của Thần Châu Ngôn gia môn.
Lục y phu nhân hành lễ và nói :
- Xin chào Ngôn chưởng môn.
Ngôn Phụng Khanh hoàn lễ và nói :
- Xin tham kiến Phương phu nhân.
Thạch Tuấn kéo thêm một chiếc ghế lại và nói :
- Má»i nhị tẩu ngồi.
Lục y phu nhân mỉm cưá»i ngồi xuống.
Ngôn Phụng Khanh nhìn qua hai đồng tá»­ thì thấy má»™t mặc lam y má»™t mặc bạch y. Lam y đồng tá»­ trong Ä‘iá»m tÄ©nh và có vẻ thư sinh hÆ¡n, còn bạch y đồng tá»­ rất hoạt bát, song mục thưá»ng láo liên nhìn quanh.
Chợt nghe Phương phu nhân chậm rãi nói :
- Tiện thiếp nghe đại ca thỠthương rất nặng nên đưa Nghi nhi và Lạc nhi đến thăm đại bá.
Phương Thiên Thành nói :
- Äại ca Ä‘ang tịnh dưỡng, không nên làm kinh động.
Lão nhìn qua hai đồng tử và nói tiếp :
- Các ngươi mau tham kiến Ngôn thúc phụ đi.
Phương Lạc, Phương Tuyết Nghi đồng loạt cung thủ hành lễ và nói :
- Bái kiến Ngôn thúc phụ.
Ngôn Phụng Khanh hoàn lễ và nói :
- Không cần khách sáo, năm nay nhị vị công tử được bao nhiêu tuổi rồi?
Phương Lạc, Phương Tuyết Nghi cùng đáp :
- Mưá»i lăm tuổi rồi.
Ngôn Phụng Khanh thầm nghĩ :
- Hai đồng tử này tuy thanh tú đáng yêu nhưng lam y đồng tử có cốt cách và khí độ thanh kỳ xuất trần, hình như không phải là một cặp song sinh, vậy tại sao cả hai lại cùng tuổi?
Nghĩ đoạn hắn buột miệng nói :
- Nhân phẩm của nhị vị công tử quả nhiên bất phàm, ngày sau tất sẽ có đại thành.
Phương Thiên Thành nhìn lục y phu nhân một lát rồi nói :
- Nếu Ngôn huynh đệ muốn tương trợ thì tại hạ có một chuyện.
Ngôn Phụng Khanh tiếp lá»i :
- Có chuyện gì Phương nhị hiệp cứ nói, tại hạ sẽ tận lực hành sự.
Phương Thiên Thành nhìn qua ái thê, Phương Lạc, Phương Tuyết Nghi rồi chậm rãi nói :
- Hiá»n thê đưa Lạc nhi và Nghi nhi vá» phòng nghỉ ngÆ¡i, chúng ta còn phải lưu lại hai ngày nữa.
Lục y phu nhân lặng lẽ đứng lên rồi khẽ nói :
- Các vị cứ đàm đạo, tiện thiếp xin cáo lui trước.
Nói Ä‘oạn bà cúi ngưá»i hành lá»… vá»›i Ngôn Phụng Khanh rồi đưa hai đồng tá»­ lui bước.
Phương Thiên Thành suy nghĩ hồi lâu rồi nói :
- Bá»n tại hạ há»™i ước vá»›i Ma Äao Äiá»n Nguyên lần nầy hung Ä‘a cát thiểu, trước khi phó há»™i bá»n tại hạ chỉ hy vá»ng là má»™t hoặc hai trong ba ngưá»i bá»n tại hạ có thể bảo toàn được tính mạng. Vì thế tại hạ đã Ä‘i khắp thâm sÆ¡n cùng cốc thu thập dược vật để luyện mưá»i mấy viên Bảo Mệnh kim Ä‘an, bất luận thương thế trầm trá»ng ra sao, chỉ cần không vong mạng tại đương trưá»ng thì bá»n tại hạ tất sẽ có cÆ¡ há»™i bảo mệnh.
Ngôn Phụng Khanh cảm thấy kỳ quái nên há»i :
- à của Phương nhị hiệp muốn nói gì, tại hạ không hiểu?
Phương Thiên Thành nói :
- Sự tình rất đơn giản, Ngôn huynh đệ xuất hiện rất đúng lúc, lại giàu lòng nhiệt huyết nên tại hạ muốn phó thác hai vị cô nhi nhỠNgôn huynh đệ trong nom giúp.
Ngôn Phụng Khanh chau mày, nói :
- Tại hạ càng nghe càng không hiểu gì cả.
Thạch Tuấn xen vào :
- Nhị ca nói rõ một chút, Ngôn huynh đệ đã không rõ nội tình, Nhị ca nói giản lược như vậy thì tự nhiên là không thể hiểu rồi.
Phương Thiên Thành gật đầu, nói :
- Không sai, tại hạ nói quá giản lược, thế nầy nhé, Ma Äao Äiá»n Nguyên đã có má»™t quái lệ, phàm ai đã trúng má»™t Ä‘ao cá»§a hắn, bất luận là sống hay chết hắn cÅ©ng không xuất Ä‘ao thứ hai, do vậy bá»n tại hạ đã chuẩn bị tiếp nhận nhát Ä‘ao cá»§a hắn.
Thạch Tuấn tiếp lá»i :
- Nhưng xưa nay rất ít ngưá»i may mắn tồn tại dưới nhát Ä‘ao cá»§a hắn.
Ngôn Phụng Khạnh ngộ ra bèn nói :
- Thì ra là như vậy.
Hắn thở dài một hồi rồi nói tiếp :
- Ba vị đã sá»›m luyện kim Ä‘an để bảo mệnh thì lẽ nào không thể tìm cách má»i cao nhân đối phó Ma Äao Äiá»n Nguyên?
Phương Thiên Thành nói :
- Vị cao tăng Thiếu Lâm đó chưa đến được, nhất thá»i bá»n tại hạ biết má»i ai? Ngưá»i có tâm muốn trợ giúp thì võ công không cao hÆ¡n Äiá»n Nguyên nên bá»n tại hạ không thể má»i. Còn ngưá»i có võ công vượt Äiá»n Nguyên thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay và dưá»ng như bon tại hạ chưa từng gặp bá»n há» bao giá».
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Phải chăng ý của Phương nhị hiệp là muốn tại hạ chiếu cố phu nhân và nhị vị công tử?
Phương Thiên Thành nói :
- Nguyên bá»n tại hạ vẫn có thá»i gian để an bài, không ngá» lại gặp phải chuyện Kiếm Môn NgÅ© Quá»· nên thá»i gian lưu lại Gia Äịnh phải kéo dài ra. Nếu Ngôn huynh đệ Ä‘i theo trợ giúp bá»n tại hạ thì chẳng qua là ná»™p thêm má»™t mạng cho Äiá»n Nguyên thôi, quả thá»±c là không có ích gì. Trong khi đó, Ngôn huynh đệ vì truy tìm võ công thất truyá»n cá»§a Ngôn gia môn nên phải hành tẩu chân trá»i góc bể, do vậy tại hạ cÅ©ng không tiện mở miệng phó thác thê nhi. Tại hạ chỉ mong Ngôn huynh đệ bá» chút thì giá» vàng ngá»c đưa thê nhi cá»§a tại hạ đến má»™t nÆ¡i.
Ngôn Phụng Khanh liá»n há»i :
- ÄÆ°a đến nÆ¡i nào?
Phương Thiên Thành nói :
- Tại hạ đã viết sẵn má»™t phong thư, ngoài thư có ghi nÆ¡i cần đến, vì có thể khởi hành bất cứ khi nào nên bá»n tại hạ không cần nói rõ vá»›i thê nhi, chẳng hay Ngôn huynh đệ có thể chấp thuận không?
Nghe cả nửa ngày mà Ngôn Phụng Khanh vẫn chưa biết nơi cần đến, vì vậy hắn thầm biết Phương Thiên Thành là nhân vật hành sự rất cẩn thận, khi chưa cần thiết thì tuyệt đối không nói ra.
Hắn không tiện há»i thêm nên gật đầu, nói :
- ÄÆ°á»£c! Tại hạ sẽ tận năng lá»±c đưa phu nhân và nhị vị công tá»­ đến nÆ¡i an toàn. Trừ phi tại hạ vong mạng, nếu không thì tuyệt đối không làm há»ng chuyện cá»§a Phương nhị hiệp.
Phương Thiên Thành cung thủ, nói :
- Tại hạ xin bái tạ trước.
Ngôn Phụng Khanh hoàn lễ và nói :
- ÄÆ°á»£c vì Trung Châu Tam Hiệp ra sức khuyển mã là tại hạ cảm thấy hân hậnh lắm rồi, tại hạ đâu dám nhận lá»…!
Thạch Tuấn cũng lên tiếng :
- Tại hạ xin thay nhị tẩu bái tạ Ngôn huynh đệ.
Ngôn Phụng Khanh khẽ thở ra rồi nói :
- Các vị đa lễ như vậy khiến tại hạ vô cùng áy náy.
Phương Thiên Thành cưá»i ha hả, nói :
- Ngôn huynh đệ đã hứa má»™t lá»i là ngàn vàng, chúng ta dừng lại ở đây nhé!
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Nào, Ngôn huynh đệ hãy lấy bức há»a đồ ra, chúng ta cùng nghiên cứu kỹ Äá»™c Long đầm má»™t tý, có thể tại hạ đưa ra vài manh mối cÅ©ng nên.

Lại nói đến Phương phu nhân sau khi đưa Phương Lạc và Phương Tuyết Nghi vào hậu viện thì Trình phu nhân bước ra nghênh tiếp và há»i :
- Thương thế của Trịnh đại hiệp thế nào?
Phương phu nhân nói :
- Äại ca Ä‘ang tịnh dưỡng nên tiểu muá»™i cÅ©ng chưa được gặp.
Trình phu nhân nói :
- Nghe phu quân của tiện thiếp nói thì thương thế của Trịnh đại hiệp chuyển biến khá tốt, Phương phu nhân không nên quá lo nghĩ.
Phương phu nhân nhìn qua Phương Lạc, Phương Tuyết Nghi rồi nói :
- Các ngươi vào phòng trước đi!
Cả hai "dạ" một tiếng rồi lặng lẽ cất bước vào phòng.
Phương Tuyết Nghi vì rất nhá»› Äông NhÄ© lão nhân và không biết trong cuá»™c ác chiến tối qua lão có thá» thương hay không nên khẽ nói vá»›i Phương Lạc :
- Lạc huynh vỠphòng trước nhé, đệ có chút việc phải ra ngoài, một lát sẽ quay vỠngay.
Phương Lạc sau khi gây ra trưá»ng náo nhiệt tá»± biết trưá»ng ác đấu tối qua là do mình mà ra nên lúc nầy chàng tá» vẻ thuần thục hÆ¡n trước nhiá»u, chàng gật đầu, nói :
- Ngươi Ä‘i rồi mau quay vá» nhé, ta cÅ©ng có chuyện muốn há»i ngươi đây.
Phương Tuyết Nghi hÆ¡i ngạc nhiên nên há»i lại :
- Có chuyện gì vậy, tại sao đại ca không há»i ngay bây giá»?
Phương Lạc nói :
- Ngươi cứ đi trước đi, khi quay vỠchúng ta sẽ nói chuyện.
Nói Ä‘oạn chàng cất bước Ä‘i vá» phòng để lại Phương Tuyết Nghi vá»›i nhiá»u Ä‘iá»u nghi vấn và lo lắng.
Phương Tuyết Nghi há»i thăm gia nhân thì biết phòng cá»§a Äông NhÄ© lão nhân ở phía Tây trang viện nên vá»™i vàng Ä‘i đến đó.
Thế nhưng chàng Ä‘i được vài mươi bước thì chợt nghe có ngưá»i há»i :
- Hài tử, có chuyện gì không?
Phương Tuyết Nghi quay lại thì thấy Äông NhÄ© lão nhân đã xuất hiện trước mặt vá»›i nụ cưá»i nhân hậu trên môi.
Chàng vội bước đến gần và khẽ nói :
- Vãn bối rất nhớ lão bá bá nên định đến thăm.
Äông NhÄ© lão nhân đưa chàng vá» phòng cá»§a mình rồi nói :
- Hài tử, ngươi đến thật đúng lúc, ta cũng đang cần tìm ngươi đây.
Phương Tuyết Nghi hành lễ và nói :
- Lão tiá»n bối có gì muốn chỉ giáo chăng?
Äông NhÄ© lão nhân thuận tay đẩy chiếc ghế vá» phía Phương Tuyết Nghi và nói :
- Ngồi xuống đi!
Phương Tuyết Nghỉ ngồi xuống và nói :
- Vãn bối và bá mẫu mải trốn dưới thạch thất nên không biết tình hình bên ngoài, sáng này mới hay Trịnh đại bá thỠthương trong trận ác đấu và Trình gia trang tối qua vô cùng náo nhiệt.
Äông NhÄ© lão nhân gật đầu, nói :
- Chuyện đó đã qua rồi, Ngũ Quỷ chết ba, chúng ta đại thắng.
Ngừng một lát lão nói tiếp :
- Hài tá»­, mấy ngày qua ngươi ở bên cạnh bá mẫu nhưng có tận dụng thá»i gian luyện công không?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói :
- Không, lão tiá»n bối dặn là không để ngưá»i khác biết chuyện này nên vãn bối không dám tiết lá»™.
Äông NhÄ© lão nhân gật đầu, nói :
- Ngươi rất thông minh, hài tá»­, có má»™t chuyện mà lão khiếu nghÄ© mãi không ra, mong rằng ngươi sẽ thành thật trả lá»i,
- Có chuyện gì tiá»n bối cứ há»i?
- ÄÆ°á»£c, hiện nay ngươi đã lá»›n rồi nhưng từng nghe bá phụ nói vá»›i ngươi vá» chuyện lệnh tôn không?
- Không, vãn bối chi ngẫu nhiên nghe bá mẫu nói thôi.
- Nói thế nào?
- Bá mẫu nói rằng chữ trên phiến ngá»c này là do phụ mẫu vãn bối khắc để lại.
Nói Ä‘oạn chàng lấy phiên ngá»c Ä‘eo ở cổ ra cho Äông NhÄ© lão nhân xem, quả nhiên trên phiến ngá»c có ba chữ Phương Tuyết Nghi.
Äông NhÄ© lão nhân há»i tiếp :
- Chỉ nói có thế thôi sao?
Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :
- Vãn bối chỉ nghe được như vậy.
Chàng ngừng má»™t lát rồi nhìn Äông NhÄ© lão nhân, nói :
- Lão tiá»n bối, mấy ngày qua ở trong thạch thất không có sách Ä‘á»c, lại không thể vận công nên vãn bối nghÄ© đến rất nhiá»u chuyện.
Äông NhÄ© lão nhân liá»n há»i :
- Ngươi nghĩ đến những chuyện gì nào?
- NghÄ© đến lão tiá»n bối.
- Nghĩ đến lão khiếu như thế nào?
- Vãn bối cảm thấy lão tiá»n bối không phải là ngưá»i cam chịu làm hạ nhân cá»§a ngưá»i khác, thế tại sao lao tiá»n bối lại cam nguyện làm như vậy?
- Chỉ có thể thôi à? Nói ra xem! Hãy nói hết những suy nghĩ của ngươi cho lão khiếu nghe thử.
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi nói :
- Vãn bối ngầm cảm thấy lão tiá»n bối là má»™t tuyệt đại cao nhân, chuyện cam nguyện làm bá»™c nhân tất phải có nguyên nhân.
Äông NhÄ© lão nhân há»i :
- Ngươi biết tại vì sao không?
- Vì muốn báo đáp ân cứu mạng của bá phụ vãn bối.
- Còn gì nữa?
- Vì vãn bối nữa.
Äông NhÄ© lão nhân thoạt tiên hÆ¡i sững ngưá»i nhưng liá»n mỉm cưá»i, nói :
- Hài tử, ngươi quả nhiên rất thông minh, lão khiếu đã không nhìn lầm ngươi rồi.
Phương Tuyết Nghi khẽ thở dài, nói :
- Thể chất tiên thiên cá»§a vãn bối không tốt nên sợ rằng phụ lòng mong đợi cá»§a lão tiá»n bối thôi.
- Ai nói thế?
- Bá phụ của vãn bối.
- Lão ta có truyá»n võ công cho ngươi không?
- Chỉ là võ công để giúp thân thể cưá»ng tráng thôi.
Äông NhÄ© lão nhân trầm ngâm má»™t lát rồi nói :
- Có thể lão ta nhìn không ra.
Ngừng một lát lão nói tiếp :
- Võ công thượng thừa chỉ cần linh chất tuệ tâm, thể năng khiếm khuyết thì có thể dùng dược vật bổ sung, nhưng tài hoa thì không thể dùng dược vật bổ khuyết.
Lão ngửa mặt thở dài một hồi rồi nói tiếp :
- Hài tử, chỉ đáng tiếc là lão khiếu gặp ngươi đã quá muộn.
Phương Tuyết Nghi nói :
- Vì vãn bối quá lớn tuổi nên không thích hợp cho việc luyện võ công thượng thừa chăng?
Äông NhÄ© lão nhân nói :
- Tuy niên kỷ của ngươi hơi lớn một chút nhưng không phải là không thể vãn hồi.
- Vậy thì tại sao?
- Vì lão khiếu còn tại thế chẳng bao lâu nữa.
Phương Tuyết Nghi không tin vào tai mình, chàng ngẩn ngưá»i má»™t lúc rồi há»i lại :
- Lão tiá»n bối nói gì vậy?
Äông NhÄ© lão nhân bình tÄ©nh nói :
- Lão khiếu còn tại thế chẳng bao lâu nữa rồi.
Phương Tuyết Nghi nói :
- Chẳng phải lão tiá»n bối Ä‘ang rất khá»e đó sao?
Äông NhÄ© lão nhân nói :
- Lão khiếu đã tính qua thá»i gian khứ thế, nếu má»i chuyện thuận lợi và có dược vật tương trợ thì tối Ä‘a cÅ©ng chỉ sống thêm hÆ¡n má»™t năm nữa, nếu phải động thá»§ hao tổn nguyên khí thì rất khó nói, có thể ná»­a năm hoặc ba tháng cÅ©ng không chừng.
- Chuyện này thật sao?
- Tại sao ta phải nói dối ngươi chứ? Lão khiếu đã tốn năm năm để mong tìm được má»™t ngươi thừa kế y bát, trong năm năm đó ta đã hành tẩu khắp đại giang Nam Bắc, duyệt qua hàng vạn ngưá»i
- Suốt năm năm trá»i mà lão tiá»n bối không tìm được má»™t ngưá»i nào vừa ý sao?
- Äúng vậy, lương tài rất khó tìm, giữa lúc tâm ý cá»§a ta đã nguá»™i lạnh thì ngẫu nhiên gặp được ngươi.
Lão thở dài một hồi rồi nói tiếp :
- Thá»i gian cá»§a chúng ta không nhiá»u nhưng lão khiếu lại không thể lập tức đưa ngươi rá»i khá»i nÆ¡i này.
Phương Tuyết Nghi nói :
- Xưa nay bá mẫu đối đãi vá»›i vãn bối rất tốt, vãn bối phải Ä‘i nói vá»›i ngưá»i má»™t tiếng.
Äông NhÄ© lão nhân nói :
- Không được, ngươi đã thỠân dưỡng dục cá»§a phu phụ Phương Thiên Thành, trong lúc bá»n há» ngá»™ nạn mà ngươi bá» Ä‘i được sao?
Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên há»i lại :
- Bá phụ của vãn bối ngộ nạn gì?
Äông NhÄ© lão nhân nói :
- Hài tá»­, lần nầy bá»n há» phó ước vá»›i Ma Äao Äiá»n Nguyên, xem ra hung Ä‘a cát thiểu đấy.
Phương Tuyết Nghi há»i :
- Võ công cá»§a Äiá»n Nguyên rất cao cưá»ng phải không?
Äông NhÄ© lão nhân chậm rãi nói :
- Võ công cá»§a Ma Äao Äiá»n Nguyên tuy không tầm thưá»ng nhưng so vá»›i NgÅ© đại Ma chá»§ thì cách xa má»™t trá»i má»™t vá»±c, tuy nhiên Trung Châu Tam Hiệp vẫn chưa phải là đối thá»§ cá»§a Ma Äao Äiá»n Nguyên.
Phương Tuyết Nghi nói :
- Ân tình cá»§a bá phụ bá mẫu đối vá»›i vãn bối tá»±a như núi, mong rằng lão tiá»n bối vì vãn bối mà cứu bá»n há» má»™t lần.
Äông NhÄ© lão nhân mỉm cưá»i, nói :
- Nếu lão khiếu không có ý cứu bá»n há» thì đã không nói vá»›i ngươi, nhưng ngưá»i Ä‘i cứu bá»n há» sẽ là ngươi đấy.
Phương Tuyêt Nghi ngạc nhiên há»i lại :
- Là vãn bối?
- Không sai!
- Chút võ công cá»§a vãn bối chỉ để giúp thân thể cưá»ng tráng, ngay cả Lạc huynh cÅ©ng đánh không lại thì làm sao cứu được bá phụ, bá mẫu?
- Vì vậy ngươi cần phải gấp rút luyện võ công!
- Khi nào thì bá phụ của vãn bối phó ước?
- Không quá mưá»i ngày nữa.
Phương Tuyết Nghi ngẩn ngưá»i :
- Thá»i gian mưá»i ngày chá»›p mắt đã qua, dù không phút nào ngÆ¡i nghỉ thì vãn bối có thể luyện được võ công gì?
Äông NhÄ© lão nhân mỉm cưá»i, nói :
- Nếu ngươi tập trung tinh thần há»c thì mưá»i ngày cÅ©ng đủ lắm rồi.
Phương Tuyết Nghi bán tin bán nghi, chàng nói :
- Vãn bối phải há»c võ công gì mà có thể tốc thành trong mưá»i ngày để đối phó vá»›i Ma Äao Äiá»n Nguyên?
- Ngươi sẽ há»c kiếm pháp.
- Kiếm là tổ trong các loại binh khí, vãn bối thưá»ng nghe bá phụ nói "Tam niên Ä‘ao pháp, ngÅ© niên kiếm" chí ít thì phải luyện năm năm má»›i có thành tá»±u. Vãn bối chỉ há»c mưá»i ngay thì há»c được gì?
- Lão khiếu chỉ truyá»n cho ngươi ba chiêu, chỉ cần ngươi nhá»› kỹ thì có thể lui được Ma Äao Äiá»n Nguyên rồi.
- Chỉ há»c ba chiêu kiếm thôi sao?
- Äúng vậy, chỉ cần há»c ba chiêu, đây là ba chiêu tinh túy trong kiếm pháp, nhưng công lá»±c cá»§a ngươi chưa đủ để múa kiếm nên thân thá»§ khó phối hợp vá»›i kiếm pháp.
- Như vậy thì há»c cÅ©ng vô dụng rồi!
Äông NhÄ© lão nhân chậm rãi nói :
- Äiá»u đó còn phải xem can đảm cá»§a ngươi như thế nào.
Phương Tuyết Nghi nói :
- Vãn bối không hiểu gì cả.
Äông NhÄ© lão nhân nói :
- Ngươi chỉ há»c ba chiêu kiếm mà công lá»±c lại không đủ nên dù là kỳ chiêu dị thức cÅ©ng khó lòng đả thương được đối phương và càng không thể giải cứu cho Trung Châu Tam Hiệp khi bá»n há» Ä‘ang rÆ¡i vào hiểm cảnh. Duy chỉ có má»™t cách là dá»±a vào dÅ©ng khí và can đảm cá»§a ngươi, tức là ngươi phải ung dung bước vào vòng chiến sau đó sá»­ dụng kiếm chiêu khiến cho Äiá»n Nguyên kinh hãi mà tá»± thối lui.
Phương Tuyết Nghi lại há»i :
- Nhất định là có thể đẩy lui lão ta không?
Äông NhÄ© lão nhân mỉm cưá»i, nói :
- Nếu không lui được hắn thì nhất định sẽ ná»™p thêm cho hắn má»™t mạng ngưá»i, bởi lẽ ngươi không phải là đối thá»§ cá»§a hắn.
Phương Tuyết Nghi lại há»i :
- Tại sao lão tiá»n bối không muốn xuất thá»§?
- Chẳng phải lão khiếu đã nói rồi sao, nếu ta hao tổn thêm một phần nguyên khí thì càng gần với tử vong thêm một bước.
- Ngoài ra không còn cách nào khác à?
- Nếu ngươi không có can đảm như vậy thì Trung Châu Tam Hiệp và bá mẫu cá»§a ngươi khó tránh khá»i kiếp nạn.
Phương Tuyết Nghi trầm ngâm một lát rồi ngẩng cao đầu với vẻ kiên quyết, nói :
- ÄÆ°á»£c, vãn bối xin há»c ba chiêu kiếm pháp đó. Nhưng khi nào thì bắt đầu há»c?
Äông NhÄ© lão nhân mỉm cưá»i, nói :
- Há»c ngay bây giá».
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc há»i lại :
- Há»c ngay bây giá»?
Äông NhÄ© lão nhân nói :
- Không sai, lão khiếu sẽ giảng giải kiếm quyết của kiếm pháp cho ngươi trước.
Nói Ä‘oạn lão bắt đầu giảng giải tỉ mỉ chá»— diệu dụng cá»§a kiếm pháp, đồng thá»i lão còn dùng tay ra thế để minh há»a.
Tài trí cá»§a Phương Tuyết Nghi tuy siêu quần nhưng căn cÆ¡ võ há»c còn cách loại kiếm thuật ảo diệu nầy qua xa, do vậy chàng rất dụng tâm lắng nghe, song vẫn không thể nào lÄ©nh há»™i được.
Äông NhÄ© lão nhân kiên trì giảng tá»›i giảng lui mấy lần và má»—i lần Ä‘á»u vui vẻ chứ không bá»±c tức.
Cuối cùng Phương Tuyết Nghi thở dài một hồi rồi nói :
- Xem ra vãn bối rất chậm hiểu, sợ rằng phụ lòng mong má»i cá»§a lão tiá»n bối thôi.
Äông NhÄ© lão nhân nói :
- Hài tử, ngươi rất thông minh đấy, trí tuệ của ngươi đã vượt qua sự mong đợi của lão khiếu rồi.
Phương Tuyết Nghi ngẩn ngưá»i rồi nói :
- Lão tiá»n bối không trêu vãn bối đấy chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không, lão khiếu thành tâm thành ý tán dương ngươi đấy.
- Vãn bối há»c lâu như vậy, lão tiá»n bối giảng Ä‘i giảng lại mấy chục lần mà vẫn chưa lÄ©nh ngá»™ chút nào, như thế mà gá»i là thông minh sao?
- Kiếm thuật ta truyá»n thụ cho ngươi là loại kiếm pháp chí thượng trong võ há»c, vá»›i căn cÆ¡ võ công hiện tại cá»§a ngươi mà luận thì căn bản không thể nào hiểu được. Äừng nói là ta giảng mấy chục lần, dù nói ngàn lần vạn lần ngươi cÅ©ng không thể hiểu, nhưng hiện ta thấy ngươi hình như có chút lÄ©nh há»™i rồi đấy.
- Vãn bối lãnh hội được gì đâu?
- Äã lãnh há»™i rồi... Bây giá» ngươi có thể trở vá», nếu ở đây quá lâu sẽ khiến cho bá mẫu ngươi sinh nghi đấy.
- Vãn bối há»c chưa hiểu thì vá» thế nào được?
Äông NhÄ© lão nhân mỉm cưá»i, nói :
- Ngươi cứ trở vá» và suy nghÄ© những Ä‘iá»u ta đã nói, ngày mai trở lại nói cho ta biết.
Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói :
- Vãn bối xin tuân mệnh!
Nói Ä‘oạn chàng cung kính bái biệt Äông NhÄ© lão nhân rồi trở vá» phòng những lá»i giảng giải cá»§a Äông NhÄ© lão nhân luôn chập chá»n trong tâm trí nên bất giác chàng ngồi tÄ©nh tá»a suy nghÄ© đến ngÆ¡ ngẩn xuất thần.

CÅ©ng chẳng biết thá»i gian trôi qua bao lâu, đến khi Phương phu nhân bước vào thì Phương Tuyết Nghi má»›i sá»±c tỉnh trở vá» vá»›i thá»±c tại.
Phương phu nhân chậm rãi bước đến trước mặt chàng và khẽ há»i :
- Hài tử, ngươi đang nghĩ gì vậy?
Phương Tuyết Nghi ấp úng nói :
- Äiệt nhi Ä‘ang nghÄ©... Ä‘ang nghÄ©...
Phương phu nhân nói :
- Äang nghÄ© đến mẫu thân cá»§a ngươi phải không?
Phương Tuyết Nghi gượng cưá»i rồi cúi đầu không nói gì.
Phương phu nhân thở dài một hồi rồi nói :
- Ta đã nói vá»›i đại bá cá»§a ngươi, dù bá»n ta tốt vá»›i ngươi thế nào thì cÅ©ng không thể khiến ngươi quên mẫu thân cá»§a ngươi. Äã nhiá»u lần ta muốn đưa ngươi đến chá»— mẫu thân cá»§a ngươi vài ngày nhưng không thể tìm ra nÆ¡i ở cố định cá»§a bà ta nên đành gác lại chuyện đó.
Phương Tuyết Nghi nói :
- Bá mẫu đối với điệt nhi chẳng khác gì mẫu thân.
Phương phu nhân mỉm cưá»i, nói :
- Trong lòng ngươi cảm thấy như vậy là tốt rồi.
Vừa nói đến đây thì có bóng ngưá»i thấp thoáng, Phương Lạc đã bước vào phòng.
Phương phu nhân quay lại há»i :
- Ngươi đi đâu vỠđây?
Phương Lạc nói :
- Hài nhi Ä‘i luyện má»™t bài kiếm pháp, lần nầy sau khi xung đột vá»›i ngưá»i ta hài nhi cảm thấy võ công cá»§a mình quá tệ. Trước đây hài nhi không dụng tâm luyện công, từ nay vá» sau phải thưá»ng xuyên tập luyện má»›i được.
Phương phu nhân mỉm cưá»i, nói :
- Thế thì tốt, các ngươi nên nghỉ ngơi một chút đi!
Nói Ä‘oạn bà quay bước Ä‘i ra ngoài ngay. Trên khuôn mặt phúc hậu nhu hòa luôn hiển lá»™ má»™t nụ cưá»i cá»§a Phương phu nhân giỠđây dưá»ng như xuất hiện tâm sá»± nặng ná», tuy bà vẫn giữ được nụ cưá»i nhưng trên vầng trán đã nổi lên những nếp âu lo.
Phương Tuyết Nghi thừa hiểu là Phương phu nhân lo lắng cho chuyến phó há»™i cá»§a Phương Thiên Thành nhưng nhất thá»i chàng không thể nào chia sẻ ná»—i lo đó được.
Nhưng vẻ sầu mị khổ diện cá»§a Phương phu nhân càng làm tăng thêm trách nhiệm cá»§a Phương Tuyết Nghi, chàng cảm thấy cuá»™c phó há»™i vá»›i Ma Äao Äiá»n Nguyên này có thể bảo vệ được sinh mạng cho Phương Thiên Thành hay không là hoàn toàn dá»±a vào sá»± lÄ©nh há»™i ba chiêu kiếm pháp mà chàng vừa há»c. à niệm này đã phát sinh thì tâm cầu tiến càng thắm thiết hÆ¡n.
Phương Lạc thấy mẫu thân Ä‘i khuất rồi thì liá»n khẽ nói vá»›i Phương Tuyết Nghi :
- Nghi đệ, ngươi biết không, Äông NhÄ© lão nhân là má»™t vị cao nhân có võ công rất cao cưá»ng đấy.
Phương Tuyết Nghi kinh ngạc há»i lại :
- Sao đại ca biết?
Phương Lạc nói :
- Ta nhá»› lại chuyện lão giải cứu cho ta hôm trước, nếu không phải ngưá»i có võ công cao cưá»ng thì há có thể giải cứu cho ta má»™t cách dá»… dàng như thế sao?
Phương Tuyết Nghi trả lá»i má»™t cách hàm hồ :
- Có lẽ là như vậy.
Phương Lạc nói tiếp :
- Äã là cao nhân võ lâm thì tại sao lão ta lại cam nguyện làm má»™t bá»™c nhân?
- Chuyện này thì đệ không thể hiểu rõi.
- Ta định nói chuyện này với gia phụ, ngươi thấy thế nào?
- Äại bá hành tẩu giang hồ lâu năm, há có lý nào lại không biết? Äệ nghÄ© đại bá đã sá»›m nhìn ra rồi.
- Ngươi nói cũng phải! À, ta thấy hình như gia phụ, gia mẫu có chuyện gì dấu chúng ta thì phải.
Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
- Äông NhÄ© lão tiá»n bối không cho ta tiết lá»™ chuyên há»c võ công thì trăm ngàn lần không thể nói ra chuyện này, bình nhật Lạc huynh rất khinh suất nhưng sau lần nếm Ä‘au khổ vừa rồi thì hình như đã trầm tÄ©nh trở lại.
Nghĩ đoạn chàng nói :
- Äúng vậy! Äệ cÅ©ng thấy thần thái cá»§a bá mẫu không bình thưá»ng nhưng đó là chuyện cá»§a ngưá»i lá»›n, bá»n hài tá»­ chúng ta không nên xen vào.
Phương Lạc nói :
- Xưa nay mẫu thân luôn nhân từ hòa nhã, trong ký ức cá»§a ta dưá»ng như chưa từng thấy ngưá»i sầu mị khổ diện bao giá», nhưng mấy ngày qua ta cảm thấy mẫu thân có tâm sá»± rất trầm trá»ng, hôm nay lại càng lá»™ rõ hÆ¡n, nhất định là sắp có chuyện đại sá»± rồi.
Chàng ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Nghe nói Trịnh đại bá thá» thương rất nặng nên lòng ta càng bất an, nếu ta không gây ra trưá»ng đại há»a này thì chúng ta đâu thể két oán vá»›i Kiếm Môn NgÅ© Quá»·.
Phương Tuyết Nghi nói :
- Tuy bên ngoài là há»a do đại ca gây ra nhưng thá»±c chất bên trong chính là chúng ta không thể dung chúng, mặt khác bá phụ cÅ©ng có ý trợ giúp Trình trang chá»§.
Phương Lạc nói :
- Ôi! Bất luận thế nào thì đây cÅ©ng là trưá»ng đại há»a do ta gây ra.
Phương Tuyết Nghi an ủi :
- Lạc huynh không nên lo lắng, đại sá»± đã có ngưá»i lá»›n lo, chúng ta nên nghỉ ngÆ¡i má»™t lát thôi.
Phương Lạc khẽ gật đầu, thế là hai đồng tá»­ lập tức tÄ©nh tá»a vận công.

Thá»i gian vun vút trôi Ä‘i, ba ngày tá»±a như vó câu qua cá»­a. Tuy nhiên trong ba ngày đó Phương Tuyết Nghi không há» lãng phí thá»i gian má»™t khắc nào, không phải chàng tÄ©nh tá»a Ä‘iá»u tức mà là suy nghÄ© ba chiêu kiếm pháp vừa há»c.
Äông NhÄ© lão nhân cÅ©ng kiên nhẫn giảng giải những chá»— vi diệu cho chàng.


Xem tiếp hồi bảy
Tài sản của boss5011

  #8  
Old 16-04-2008, 11:33 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 07: Nhất kiếm tấn công

Sáng ngày thứ tư thì Trung Châu Tam Hiệp chuẩn bị rá»i Trình gia trang. Qua mấy ngày nghỉ ngÆ¡i tịnh dưỡng thì Trịnh Äại Cương đã bình phục gần như hoàn toàn.
Trình Tá»­ Vá»ng chuẩn bị bốn con tuấn mã và hai cá»— xe có mui bít kín.
Phương Lạc hiếu kỳ nên khẽ há»i Phương Tuyết Nghi :
- Nghi đệ, tại sao phải dùng đến hai cỗ xe?
Phương Tuyết Nghi khẽ gật đầu, có thể thương thế của Trịnh đại bá chưa hoàn toàn bình phục, không tiện ngồi ngựa nên phải ngồi xe chăng?
Phương Thiên Thành chỉ cỗ xe thứ nhất rồi nói với Phương phu nhân :
- Nàng đưa Lạc nhi và Nghi nhi lên cỗ xe thứ nhất, cỗ xe thứ hai chỉ cho hai hòm y phục và các vật dụng khác thôi.
Phương phu nhân muốn lên tiếng nhưng lại thôi, bà dắt Phương Lạc và Phương Tuyết Nghi lên cỗ xe thứ nhất ngồi.
Thì ra Äông NhÄ© lão nhân đã sá»›m có mặt trên cá»— xe này rồi.
Phương Thiên Thành bước lại gần Trịnh Äại Cương rồi khẽ nói :
- Thương thế của đại ca chưa hoàn toàn hồi phục, đại ca nên ngồi xe nhé?
Trịnh Äại Cương phá lên cưá»i ha hả má»™t tràng rồi nói :
- Ai bảo là ta chưa hoàn toàn hồi phục?
Lá»i vừa dứt thì lão tung ngưá»i lên lưng ngá»±a má»™t cách nhẹ nhàng.
Phương Thiên Thành, Thạch Tuấn và Ngôn Phụng Khanh cũng lần lượt lên ngựa.
Trịnh Äại Cương gò dây cương rồi quay lại nói :
- Xin Trình huynh hồi bước, bá»n tại hạ bái biệt tại đây vậy.
Trình Tá»­ Vá»ng cung thá»§ nói :
- Chư vị Ä‘i đưá»ng bình an, nếu có dịp ghé qua Gia Äịnh thì xin bảo cho Trình má»— má»™t tiếng để xuất môn nghênh tiếp, đại ân không thể dùng lá»i cảm tạ, lúc nầy Trịnh má»— có thiên ngôn vạn ngữ cÅ©ng không biết nói thế nào cho phải.
Phương Thiên Thành hắng giá»ng rồi nói :
- Trình huynh, tại hạ muốn khuyên má»™t lá»i...
Trình Tá»­ Vá»ng nói :
- Trịnh mỗ xin rửa tai lắng nghe,
Phương Thiên Thành nói :
- NgÅ© quá»· đã lá»t lưới nhị quá»·, thêm vào đó là Kim Thương Tống SÄ© NghÄ©a nên thá»±c lá»±c không phải tầm thưá»ng, đối vá»›i đại nhục vừa rồi nhất định bá»n chúng, sẽ ghi tâm khắc cốt và tìm cÆ¡ há»™i báo thù, tuy nhiên sau trận đại bại vừa qua nguyên khí cá»§a bá»n chúng chưa thể bình phục ngay, do vậy bá»n chúng quyết không dám đến sinh sá»± trong má»™t vài ngày tá»›i, như thế là Trình huynh đủ thá»i gian để giải quyết má»i chuyện rồi đưa gia quyến Ä‘i lánh nạn ở má»™t nÆ¡i thật xa.
Trình Tá»­ Vá»ng gượng cưá»i, nói :
- Tại hạ vô cùng cảm kích hảo ý của Phương nhị hiệp, nhưng Trình mỗ sinh ra và lớn lên ở nơi này, nếu được vùi xương ở đây thì chết cũng không ân hận gì.
Ngừng một lát lão nói tiếp :
- Nhưng tại hạ đã thu xếp cho xú nữ Ä‘i lánh nạn, từ nay vá» sau tại hạ cÅ©ng tăng cưá»ng phòng bị để chá» cưá»ng địch.
Phương Thiên Thành mỉm cưá»i, nói :
- Hào khí của Trình huynh thật khiến cho tại hạ vô cùng khâm phục!
Trình Tá»­ Vá»ng gượng cưá»i, nói :
- Tai mắt của Ngũ Quỷ có mặt khắp thiên hạ, dù tại hạ muốn lánh nạn thì sợ rằng cũng không có nơi an toàn.
Trịnh Äại Cương tiếp lá»i :
- NgÅ© Quá»· tác ác Ä‘a Ä‘oan nên tận diệt bá»n chúng cÅ©ng không có gì đáng tiếc, hy vá»ng là Trình huynh có thể tiểu trừ được dư nghiệt.
Nói đoạn lão giục ngựa phóng vỠphía trước như tên bắn.
Phương Thiên Thành, Thạch Tuấn và Ngôn Phụng Khanh cũng ra roi giục ngựa lướt theo.
Äông NhÄ© lão nhân Ä‘iá»u khiển cá»— xe tứ mã chở Phương phu nhân, Phương Lạc và Phương Tuyết Nghi bám theo sau.
Cá»— xe không, được buá»™c vào xe cá»§a Äông NhÄ© lão nhân bằng má»™t sợi dây thừng nên khi cá»— xe trước lăn bánh thì cá»— xe sau cÅ©ng tá»± động Ä‘i theo.
Äoàn xa mã Ä‘i chừng hai mươi dặm thì bá»—ng nhiên dừng lại.
Phương Tuyết Nghi vén rèm nhìn ra thì thấy Trung Châu Tam Hiệp và Ngôn Phụng Khanh Ä‘ang thương lượng Ä‘iá»u gì, chàng thầm nghÄ© :
- Có lẽ bá»n há» Ä‘ang bàn kế sách đối phó Ma Äao Äiá»n Nguyên...
NghÄ© Ä‘oạn chàng quét mục quang nhìn xung quanh thì thấy đây là vung hoang vu trống vắng không má»™t bóng ngưá»i, trước mặt có má»™t ngã ba.
Phương Thiên Thành bước đến cạnh cá»— xe và khẽ gá»i :
- Hiá»n thê...
Lão chợt cảm thấy một nỗi tê tái gợn lên trong lòng nên không nói được nữa.
Phương phu nhân vén rèm xe bước ra và há»i :
- Có chuyện gì phu quân cứ nói? Chuyện gì đến tất phải đến thôi.
Phương Thiên Thành thở dài má»™t há»i rồi nói :
- Ta và đại ca, tam đệ phải đi phó hội...
Phương phu nhân tiếp lá»i :
- Phó hội lần nầy rất nguy hiểm nên không thể đưa thiếp cùng đi, phải không?
Phương Thiên Thành gật đầu, nói :
- Vì vậy ta phó thác cho vị Ngôn huynh đệ đây đưa nàng và Lạc nhi, Nghi nhi đến một nơi yên tĩnh ở tạm mấy ngày.
Phương phu nhân bất giác rơi lệ, bà khẽ gật đầu với vẻ nhu thuận và nói :
- Nhất định chàng sẽ trở vỠvới thiếp phải không?
Má»™t lá»i bình thưá»ng nhưng hÆ¡n thiên ngôn vạn ngữ, bao hàm tình ý vô hạn.
Phương Thiên Thành cố nén sá»± xót xa, lão mỉm cưá»i, nói :
- Dù ta không hồi gia thì cÅ©ng tin rằng nàng có thể chiếu cố ổn thá»a cho hai hài tá»­.
Câu trả lá»i cÅ©ng rất nhẹ nhàng nhưng trong thâm ý đã ngầm phó thác trá»ng trách cá»§a ngưá»i cha.
Phương Thiên Thành nắm lấy tay Phương phu nhân rồi nói :
- Nàng phải tá»± bảo trá»ng nhé.
Phương phu nhân gượng cưá»i, nói :
- Phu quân cÅ©ng bảo trá»ng, thiếp sẽ rất kiên nhẫn đợi chàng trở vá».
Phương Thiên Thành quay sang Ngôn Phụng Khanh rồi hành lễ, nói :
- Vạn sự xin bái thác.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Tại hạ sẽ tận tâm tận lực hành sự.
Phương Thiên Thành tung ngưá»i lên ngá»±a và ra roi giục ngá»±a phóng Ä‘i ngay.
Thạch Tuấn cung thủ, nói :
- Nhị tẩu bảo trá»ng, tiểu đệ xin bái biệt.
Nói đoạn lão cũng giục ngựa phóng đi.
Trịnh Äại Cương vẫn lạnh lùng bàng quan, chá» khi Thạch Tuấn Ä‘i rồi lão má»›i nói :
- Hy vá»ng là phu nhân sẽ chiếu cố tốt cho hai vị hiá»n Ä‘iệt.
Phương phu nhân nói :
- Äại ca yên tâm, thanh sÆ¡n bất cải lạc thá»§y trưá»ng lưu thì tình cá»§a muá»™i vá»›i Phương lang cÅ©ng bất biến. Vạn nhất có Ä‘iá»u gì bất hạnh thì muá»™i cÅ©ng tá»± biết chăm sóc cho hai hài tá»­.
Trịnh Äại Cương cưá»i ha hả má»™t tràng rồi nói :
- Ba huynh đệ bá»n ta cùng hẹn đến quá»· môn quan nên khó nói trước được ngày vá».
Nói đoạn lão cung thủ bái biệt rồi giục ngựa phóng đi.
Phương phu nhân nhìn theo bóng Trung Châu Tam Hiệp dần khuất rồi đưa tay gạt lệ, nói với Ngôn Phụng Khanh :
- Má»i chuyện xin phiá»n Ngôn đại hiệp vậy.
Ngôn Phụng Khanh thầm nghĩ :
- Phu nhân này thiên sinh mỹ chất tuy đã ngoài tam tuần nhưng trong cứ như thiếu nữ đôi mươi. Sá»± nhu mì cá»§a bà ta thật đáng thương nhưng sá»± kiên cưá»ng cÅ©ng đáng kính phục.
Nghĩ đoạn hắn nói :
- Phu nhân cứ yên tâm, Trung Châu Tam Hiệp phó há»™i lần nầy tuy hung Ä‘a cát thiểu nhưng tại hạ tin rằng sẽ có cát nhân thiên tướng trợ giúp, ngày sau bá»n há» sẽ quay vá» thôi.
Phương phu nhân cố nén bi thương và gượng cưá»i, nói :
- Ngôn đại hiệp định đưa bá»n thiếp đến nÆ¡i nào vậy?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Phương nhị hiệp có dặn tại hạ trước khi đến nơi thì không nên nói ra nơi phải đến, xin phu nhân lượng thứ cho.
Phương phu nhân nói :
- Phu quân đã dặn thì tiện thiếp không thể há»i nhiá»u rồi.
Ngôn Phụng Khanh đưa tay, nói :
- Má»i phu nhân trở lại xe, chúng ta lập tức lên đưá»ng thôi!
Phương phu nhân y lá»i quay trở lại cá»— xe thứ nhất rồi buông rèm xuống.
Ngôn Phụng Khanh nhìn qua Äông NhÄ© lão nhân rồi nói :
- Xin lão trượng đánh xe theo sau tại hạ.

Äoàn xa mã rẽ qua ngã đưá»ng khác mà Ä‘i.
Phương Tuyết Nghi trốn trong xe thấy Trung Châu Tam Hiệp đi ngã khác thì bất giác lo lắng thầm nghĩ :
- Bá»n há» Ä‘i má»™t đưá»ng, ta lại Ä‘i má»™t đưá»ng thì biết đâu mà tìm?
Chàng muốn nhảy xuống xe Ä‘uổi theo Trung Châu Tam Hiệp nhưng chàng biết làm như vậy tất sẽ bị đại bá Ä‘uổi vá» và càng khiến cho Phương phu nhân sinh nghi, sau này muốn trốn Ä‘i cÅ©ng không có cÆ¡ há»™i nên đành nán lại, vì không dám vá»ng động nên chàng càng trông cho Äông NhÄ© lão nhân đưa ra kế sách giúp chàng thoát Ä‘i.
Thế nhưng, dưá»ng như Äông NhÄ© lão nhân chẳng tá» ra quan tâm gì, đừng nói là nghÄ© biện pháp giúp chàng, ngay cả việc quay lại nhìn chàng mà lão cÅ©ng không.
Xe càng lúc càng chạy nhanh thì Phương Tuyết Nghi càng khẩn trương, chàng không thể nào ngồi yên nên cứ nhấp nhá»m theo dõi từng cá»­ động cá»§a Äông NhÄ© lão nhân.
Chàng thá»­ vén rèm nhìn ra sau thì chàng thấy cá»— xe không dau nữa, lúc này chàng má»›i hiểu dụng ý, thì ra cá»— xe đó là dùng để nghi binh, hiện tại đã Ä‘i theo bá»n Phương Thiên Thành rồi.
Äoàn xa mã Ä‘i được má»™t Ä‘oạn khá xa thì đột nhiên dừng lại rất gấp.
Kế đó là nghe giá»ng Ngôn Phụng Khanh nói :
- Lão trượng, xin đánh xe vào bãi cá» bên đưá»ng Ä‘i.
Äông NhÄ© lão nhân liá»n rẽ dây cương cho xe qua bên phải, xung quanh là cá» hoang má»c ngút ngàn.
Phương Tuyết Nghi chồm tá»›i trước quan sát thì thấy có bốn kỵ mã phi lại như bay để lại phía sau bụi cát mù trá»i.
Phương phu nhân há»i :
- Nghi nhi, có ngưá»i Ä‘uổi theo chúng ta phải không?
Phương Tuyết Nghi đáp :
- Có mấy kỵ mã đang phi đến nhưng có phải truy theo chúng ta hay không thì hài nhi không biết.
Phương phu nhân nói :
- Bất luận xảy ra chuyện gì, nếu chưa được gá»i thì các ngươi không được ra khá»i xe đấy nhé!
Phương Lạc và Phương Tuyết Nghi cùng gật đầu.
Tiếng vó ngá»±a càng lúc càng đến gần, Phương Tuyết Nghi không nén được lòng hiếu kỳ nên lại vén rèm lên xem, thì đã nghe má»™t giá»ng thô kệch quát há»i :
- Äây có phải là xe cá»§a Phương phu nhân không?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Không phải, các vị tìm nhầm ngưá»i rồi.
Má»™t giá»ng khác lạnh lùng tiếp :
- Xin há»i quý tính cá»§a bằng hữu? Bá»n tại hạ Ä‘á»u biết những bằng hữu mà Trung Châu Tam Hiệp giao du, dù không nhá»› tên nhưng diện mạo thì không thể quên, tuy nhiên xưa nay bá»n tại hạ chưa từng gặp các hạ bao giá»!
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Äó là vì tại hạ không phải là bằng hữu cá»§a Trung Châu Tam Hiệp, còn như tính danh thì có lẽ cÅ©ng không cần thiết nói vá»›i chư vị.
Má»™t tiếng cưá»i nhạt và tiếp theo đó là má»™t giá»ng thâm trầm nói :
- Bằng hữu đã không phải là ngưá»i trong cuá»™c thì chá»› nên dấn thân vào vÅ©ng nước này, nên biết Ä‘ao thương vô tình, các hạ...
Ngôn Phụng Khanh tiếp lá»i :
- Xưa nay bốn vị và tại hạ không há» quen biết nhau, bá»n tại hạ Ä‘ang có chuyện gấp nên không thể cùng chư vị nói nhiá»u, xin chư vị nhưá»ng đưá»ng cho.
Chợt nghe má»™t tràng cưá»i ha hả cất lên, tiếp theo là má»™t giá»ng lạnh lùng nói :
- Hảo bằng hữu, ngươi nói dễ dàng qua nhỉ...
Lá»i vừa dứt thì bá»—ng nhiên ngưá»i này nhảy xuống ngá»±a, đơn Ä‘ao cÅ©ng rút ra cùng lúc, hắn vừa tiến lại cá»— xe vừa nói :
- Cá»— xe này đã không phải cá»§a Phương phu nhân thì cho bá»n tại hạ xem thá»­ được không?
"Choang" má»™t tiếng, Ngôn Phụng Khanh cÅ©ng rút trưá»ng kiếm gạt đơn Ä‘ao cá»§a đối phương sang má»™t bên và quát :
- Không được vô lễ!
Phương phu nhân tay nắm chặt đốc kiếm, tay vén rèm bước ra. Bà ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hai đại hán mặc kinh trang mang đại đao chận trước xe, còn hai đại hán khác thì đang đối diện với Ngôn Phụng Khanh.
Bà chậm rãi nhìn qua đối phương má»™t lượt rồi há»i :
- Bốn vị tìm ta chăng?
Ngôn Phụng Khanh thấy Phương phu nhân đã xuất hiện thì nghĩ thầm :
- Xem ra hôm nay khó tránh khá»i má»™t trưá»ng ác đấu rồi.
Phương Tuyết Nghi liếc nhìn Äông NhÄ© lão nhân ngồi trước xe thì thấy lão vẫn nắm chặt dây cương, thần thái bình thưá»ng tá»±a như không quan tâm đến chuyên Ä‘ang xảy ra trước mặt.
Chợt nghe đại hán bên trái nói :
- Các hạ là Phương phu nhân chăng?
Phương phu nhân nghiêm sắc diện nói :
- Không sai, các vị tìm ai?
Dưá»ng như đại hán bên trái là nhân vật đứng đầu trong bá»n, hắn cung thá»§ nói :
- Bá»n tại hạ phụng mệnh nghênh tiếp Phương phu nhân.
Phương phu nhân ngạc nhiên há»i lại :
- Phụng mệnh của ai?
Äại hán mỉm cưá»i, nói :
- Chuyện này... xin lượng thứ là tại hạ không tiện nói ra.
Phương phu nhân lạnh lùng nói :
- Vậy thì các hạ hãy hồi báo vá»›i ngưá»i đó là ta không Ä‘i!
Äại hán chợt biến sắc, hắn nói :
- Phu nhân sai rồi.
Phương phu nhân ná»™ khí quát há»i :
- Ta sai chỗ nào?
Äại hán nói :
- Phu nhân không Ä‘i cÅ©ng phải Ä‘i thôi, bá»n tại hạ đã phụng mệnh mà đến thì không thể không má»i phu nhân Ä‘i má»™t chuyến!
Phương phu nhân chậm rãi nói :
- Thế ta không đi thì sao?
Äại hán nói :
- Bất đắc dÄ© thì bá»n tại hạ đành phải miá»…n cưỡng má»i phu nhân Ä‘i vậy.
Phương phu nhân nói :
- Các ngươi nhìn lầm ngưá»i rồi, ta có thể tá»­ chiến dưới Ä‘ao các ngươi và phÆ¡i xác tại hoang sÆ¡n dã lãnh này nhưng quyết không thể Ä‘i theo các ngươi.
Bà ta thiên tính nhu hòa nên lúc ná»™ khí lá»i nói cÅ©ng khá uyển chuyển.
Äại hán cưá»i ha hả má»™t tràng rồi nói :
- Bon tại hạ phụng mệnh đến bắt sống ngưá»i thì làm sao để cho phu nhân chết được?
Bá»—ng nhiên Äông NhÄ© lão nhân ngồi trước xe quay lại nhìn Phương Tuyết Nghi nhưng lão vẫn không nói gì.
Phương phu nhân nói tiếp :
- Các ngươi đừng vá»ng tưởng là ta sẽ chú ý!
Äại hán cưá»i nhạt, nói :
- Lão Lương, ngươi xuất thủ thử xem kiếm pháp của Phương phu nhân thế nào?
Äại hán bên phải đáp má»™t tiếng rồi lập tức vung đơn Ä‘ao đâm vá» phía Phương phu nhân.
Bá»—ng nhiên có bóng ngưá»i thấp thoáng, má»™t đạo hàn quang loé lên, "choang" má»™t tiếng, đơn Ä‘ao cá»§a đại hán há» Lương đã bị đánh bất ra.
Phương phu nhân định thần nhìn kỹ thì thấy Ngôn Phụng Khanh tay nắm chặt trưá»ng kiếm đứng chận trước mặt mình, đại hán há» Lương bị kiếm cá»§a Ngôn Phụng Khanh đánh bật ra nên phải thối lui hai bước, hắn vừa kinh vừa ná»™, lạnh lùng quát :
- Thân thủ của các hạ xem ra không phải là bộc nhân.
Ngôn Phụng Khanh tiếp lá»i :
- Có lẽ bá»n tại hạ không cần phải báo danh tánh, các hạ cứ tận lá»±c thi triển võ công trên Ä‘ao di!
Äại hán bên trái liếc nhìn Ngôn Phụng Khanh rồi lạnh lùng nói :
- Các hạ đã nhất định dấn thân vào vũng nước đục này thì tất phải là cao nhân hữu danh hữu tính, chẳng hay đại danh của các hạ xưng hô thế nào?
Ngôn Phụng Khanh chẳng quan tâm đến câu há»i cá»§a đại hán, quay lại nói vá»›i Phương phu nhân :
- Xin phu nhân lui bước, mấy tên vô danh tiểu tốt ở đây xin để cho tại hạ đối phó.
Phương phu nhân gật đầu, nói :
- Phiá»n các hạ vậy.
Nói Ä‘oạn bà quay ngưá»i trở lại cá»— xe.
Äại hán bên trái thấy vậy liên hạ lệnh :
- Äá»™ng thá»§!
Lá»i vừa phát thì hắn cÅ©ng tung ngưá»i bổ nhào vá» phía Phương phu nhân.
Ngôn Phụng Khanh luôn để ý tên này, bây giá» nghe hắn phát hiệu lệnh thì biết võ công cá»§a hắn tất phải cao cưá»ng nhất trong bá»n. Cầm tặc tiên cầm vương, đả xà tiên đả đầu, nếu thu thập được kẻ đứng đầu thì ba tên còn lại sẽ dá»… dàng đối phó.
NghÄ© vậy nên khi đại hán bên trái vừa bổ đến Phương phu nhân thì Ngôn Phụng Khánh cÅ©ng tung ngưá»i phi lên, trưá»ng kiếm vạch má»™t đạo hàn quang sáng quắc đâm vào ngá»±c đại hán.
Thế nhưng đại hán kịp thá»i hoành Ä‘ao chống đỡ, "choang" má»™t tiếng Ä‘inh tai nhức óc, song phương dưá»ng như rÆ¡i xuống đất cùng má»™t lúc.
Ngôn Phụng Khanh thầm nghĩ :
- Ná»™i lá»±c cá»§a ngưá»i này không phải tầm thưá»ng, ta không nên dùng sức vá»›i hắn.
NghÄ© Ä‘oạn hắn vung trưá»ng kiếm múa tít mấy vòng rồi bất ngỠđâm vào mạng sưá»n cá»§a đại hán.
Song phương bắt đầu triển khai má»™t trưá»ng ác đấu.
Lúc này ba đại hán còn lại Ä‘á»u xông vá» phía Phương phu nhân. Ngôn Phụng Khanh thấy vậy, nhưng Ä‘ang giao thá»§ kịch liệt vá»›i đối phương nên không thể nào phân thân ngăn cản được.
Tuy nhiên bá»n ngưá»i này phụng mệnh phải bắt sống Phương phu nhân nên nhất thá»i chúng không dám đả thương bà, vì thế binh khí trở nên vô dụng, bá»n chúng đành thi triển cầm nả thá»§ để uy hiếp.
Nhưng đáng tiếc là trưá»ng kiếm cá»§a Phương phu nhân luôn vÅ© lá»™ng nên thá»§y chung bá»n chúng vẫn không thể làm gì được.
Trong lòng Phương phu nhân thừa hiểu nếu không may bị bá»n chúng bắt Ä‘i thì tất sẽ bị lăng nhục, vì vậy thà tá»­ chiến chứ quyết không để lá»t vào tay bá»n chúng. Tâm ý đã quyết nên kiếm thế càng lúc càng uy mãnh hÆ¡n, chiêu chiêu thức thức Ä‘á»u nhằm công vào yếu huyệt cá»§a ba đại hán.
Còn ba đại hán vì không dám hạ độc thủ nên để cho Phương phu nhân chiếm không ít tiện nghi.
Lúc này Phương Lạc và Phương Tuyết Nghi đã vén cao rèm lên quan chiến.
Trưá»ng ác đấu càng lúc càng kịch liệt, ba đại hán bị ba kiếm thế cá»§a Phương phu nhân uy hiếp mãi nên buá»™c lòng phải dùng Ä‘ao chống đỡ, thỉnh thoảng bá»n chúng cÅ©ng phản công vài chiêu bằng trảo thá»§ nhưng Ä‘á»u không có tác dụng.
Nhưng càng theo dõi trưá»ng ác chiến, Phương Tuyết Nghi càng nóng ruá»™t, chàng nhìn qua Äông NhÄ© lão nhân thì thấy lão nhắm mắt mà ngồi, dưá»ng như chẳng quan tâm gì đến trưá»ng ác đấu trước mặt, chàng không nhịn được nên buá»™t miệng nói :
- Lão tiá»n bối...
Äông NhÄ© lão nhân từ từ quay lại và khẽ nói :
- Hài tử, tại sao không giúp bá mẫu ngươi một tay?
Phương Tuyết Nghi sững ngưá»i và nói :
- Vãn bối...
Äông NhÄ© lão nhân mỉm cưá»i, nói :
- Ngươi rất sợ, phải không?
Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói :
- Không...
Äông NhÄ© lão nhân nói :
- Äã không sợ thì tại sao không xuất thá»§ thá»­ xem?
Phương Tuyết Nghi nghe xong thì đột nhiên xuống xe, trưá»ng kiếm cÅ©ng lập tức xuất khá»i vá».
Nhưng Phương Lạc đã tung ngưá»i xuống chận đưá»ng và nói :
- Tiểu đệ, Ä‘á»c sách thì ngươi hÆ¡n ta nhưng động thá»§ thì không bằng ta đâu, mau trở lại xe, để ta Ä‘i giúp mẫu thân má»™t tay.
Äại hán há» Lương thấy cảnh này thì liá»n nói :
- Lý huynh, ngươi và Lục đệ đối phó với Phương phu nhân, để ta đi thu thập hai tên tiểu tử này trước đã.
Hai đại hán hỠLý và hỠLục đáp một tiếng rồi thi triển đao pháp chống đỡ kiếm thế của Phương phu nhân.
Äại hán há» Lương đột nhiên thối lui hai bước thoát khá»i vòng chiến rồi bất ngá» vung Ä‘ao tấn công Phương Lạc.
Phương Tuyết Nghi trầm giá»ng quát :
- Äại ca mau tránh ra!
Phương Lạc khi nào chịu nhún, chàng soạt ngang má»™t bước rồi tuốt trưá»ng kiếm đâm vá» phía đối phương.
Äại hán há» Lương cưá»i ha hả má»™t tràng rồi nói :
- Cả hai ngươi cùng lên Ä‘i! Như thế Lương đại gia ta đỡ phải tốn thá»i gian. Bá»n ta không đả thương Phương phu nhân nhưng vá»›i bá»n ngươi thì chẳng cần hạ thá»§ lưu tình.
Nói Ä‘oạn hắn vung Ä‘ao gạt trưá»ng kiếm cá»§a Phương Lạc qua má»™t bên rồi phản kích má»™t Ä‘ao.
Tuy được Phương Thiên Thành chân truyá»n, võ công cá»§a Phương Lạc vẫn còn kém xa đối phương, vả lại chàng thiếu kinh nghiệm đối địch nên bị đại hán há» Lương bức phải lui bước liên tục.
Phương Tuyết Nghi thấy vậy thì sãi bước lên trước và quát lớn :
- Äại ca tránh ra!
Lá»i vừa phát thì trưá»ng kiếm cÅ©ng xuất thá»§ đâm tá»›i.
Äại hán há» Lương cưá»i ha hả rồi nói :
- Tiểu đệ hay đại ca gì ta cũng giết tất!
Vừa nói hắn vừa vung đao chém vỠphía Phương Tuyết Nghi, thế đao dưới đôi tay hộ pháp của hắn trở nên uy mãnh vô cùng, nào ngỠkiếm thế của Phương Tuyết Nghi không cho đao của đối phương đâm tới mà đã tự động chuyển hướng công.
Biến chuyển này quá bất ngá», đại hán há» Lương nhất thá»i hÆ¡i sững ngưá»i thì trưá»ng kiếm đã đâm thẳng vào ngá»±c hắn rồi.
Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống như pho tượng nằm yên bất động.
Từ lúc sinh ra đến giá», đây là lần đầu tiên Phương Tuyết Nghi giết ngưá»i, vì vậy nên chàng cÅ©ng chẳng biết rút kiếm ra thế nào, khi thi thể đại hán há» Lương ngã xuống thì tá»± nhiên trưá»ng kiếm cÅ©ng được rút ra.
Phương Lạc thấy vậy thì cảm thấy kỳ quái, chàng thầm nghĩ :
- Äây là chuyện thế nào? Võ công cá»§a Nghi đệ xưa nay không bằng ta, tại sao bá»—ng nhiên lại tiến bá»™ đến thế?

Lại nói đến Phương Tuyết Nghi, sau khi xuất một kiếm đâm chết đối phương thì hào khí chợt dâng lên và trong lòng càng tự tin hơn.
Chàng thầm nghĩ :
- Kiếm thế lợi hại như vậy thì ta cứ lần lượt xuất chiêu, một kiếm không được thì hai, ba kiếm tất phải được.
NghÄ© Ä‘oạn chàng lướt vá» phía Phương phu nhân và cao giá»ng nói :
- Xin bá mẫu hay thối lui nghỉ ngơi một lát, mấy tên ác đồ này cứ giao cho hài tử.
Phương phu nhân liếc nhìn qua thì thấy đại hán há» Lương đã phÆ¡i thây giữa đương trưá»ng, bà cảm thấy kỳ quái nên thầm nghÄ© :
- Äây là chuyện thế nào, Lạc nhi, Nghi nhi Ä‘á»u không có khả năng giết đại hán đó, lẽ nào Äông NhÄ© lão nhân xuất thá»§?
Thì ra trong lòng bà đã sá»›m hoài nghi Äông NhÄ© lão nhân là má»™t vị cao nhân đầy tuyệt kỹ.
Do phân tâm suy nghĩ nên kiếm thế của bà cũng lập tức chậm lại, đại hán hỠLý và hỠLục lập tức công liên ba chiêu bức Phương phu nhân phải thối lui năm sáu bước.
Ngay lúc đó Phương Tuyết Nghi cÅ©ng vừa nhập vòng chiến, trưá»ng kiếm xuất thá»§ đâm ra má»™t cách tá»± nhiên, nhưng đột nhiên nghe má»™t tiếng rú thảm thiết, đại hán há» Lý buông Ä‘ao ôm lấy bụng rồi khuỵ xuống đất, thì ra trưá»ng kiếm cá»§a Phương Tuyết Nghi rạch má»™t đưá»ng từ ngá»±c xuống bụng dưới cá»§a hắn, khiến cho ruá»™t gan lẫn máu me tuôn ra lênh láng. Thương thế cá»§a đại hán này rất trầm trá»ng, hắn giẫy giụa má»™t hồi rồi má»›i chết.
Lần nầy Phương phu nhân tận mắt mục kiến Phương Tuyết Nghi xuất thá»§ giết địch nên càng kỳ quái, bà cất tiếng há»i :
- Hài tá»­, ngươi há»c võ công khi nào mà đại nương ta chẳng biết tí gì vậy?
Phương Tuyết Nghi ấp úng nói :
- Nghi nhi... Nghi nhi...
Chàng cảm thấy trong thiên ngôn vạn ngữ chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, vì vậy đành dừng lại nửa chừng.
Phương phu nhân nhìn qua Äông NhÄ© lão nhân rồi há»i tiếp :
- Là vị Äông lão trượng đó truyá»n võ công cho ngươi phải không?
Phương Tuyết Nghi buột miệng nói :
- Không sai!
Phương phu nhân khẽ thở dài rồi nói :
- Lẽ ra ta nên nghÄ© sá»›m đến Ä‘iá»u nầy.
Nói Ä‘oạn bà ta quay ngưá»i bước vá» phía Äông NhÄ© lão nhân.
Nguyên đại hán há» Lục thấy hai đồng bá»n bị tá»­ thương dưới kiếm cá»§a Phương Tuyết Nghi thì kinh hồn bạt vía quay đầu bá» chạy, còn đại hán động thá»§ vá»›i Ngôn Phụng Khanh, thì bị cái chết cá»§a đồng bá»n làm phân tâm nên cÅ©ng bị trúng má»™t kiếm cá»§a đối phương, hắn biết là không thể nào thá»§ thắng nên vá»™i vàng bá» chạy, nhưng Ngôn Phụng Khanh đã nhanh tay hÆ¡n.
Trưá»ng kiếm lóe lên má»™t đạo hàn quang, thân hình cá»§a đại hán này lập tức bị tiện làm hai khúc.
Thuận thế, Ngôn Phụng Khanh tung ngưá»i lướt Ä‘i, chỉ trong ba bước thì trưá»ng kiếm cÅ©ng kết liá»…u sinh mạng đại hán há» Lục.
Ngôn Phụng Khanh chậm rãi quay lại, khi thấy thi thể hai đại hán há» Lương và há» Lý nằm ngang giữa đương trưá»ng thì hắn buá»™t miệng nói :
- Võ công cá»§a phu nhân quả nhiên cao cưá»ng, tại hạ cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Thì ra hắn vẫn nghÄ© hai đại hán này là do Phương phu nhân hạ thá»§ chứ không biết cả hai Ä‘á»u bị Tuyết Nghi giết chết.
Phương phu nhân đã bước đến trước cá»— xe, bà nghe há»i thì quay lại nói :
- Không phải do tiện thiếp giết chết đâu.
Ngôn Phụng Khanh sững ngưá»i, hắn nói :
- Không phải phu nhân thì là ai?
Phương Lạc chỉ Phương Tuyết Nghi và nói :
- Là tiểu đệ của vãn bối đấy.
Ngôn Phụng Khanh nhìn qua Tuyết Nghi vá»›i ánh mắt bán nghi và há»i lại :
- Là Phương thế điệt?
Phương Tuyết Nghi khẽ nói :
- Tiểu điệt chỉ gặp may thôi.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Không ngỠkiếm pháp của Phương gia lợi hại như vậy, chuyện này tại hạ được mở rộng không ít kiến văn.
Phương Lạc nói :
- Không phải hắn sử dụng kiếm pháp của Phương gia.
Ngôn Phụng Khanh càng ngạc nhiên, hắn buá»™t miệng há»i :
- Không phải kiếm pháp của Phương gia vậy thì...
Phương Tuyết Nghi cũng nói lấp lửng :
- Kiếm pháp tiểu điệt thi triển là...
Ngôn Phụng Khanh liá»n nói :
- Phương thế điệt không cần khó xử, tại hạ không có y truy nguyên đâu.
Lúc này Phương phu nhân đã bước đến cạnh Äông NhÄ© lão nhân, bà cất giá»ng nhu nhã nói :
- Lão tiá»n bối...
Äông NhÄ© lão nhân vẫn ngồi yên bất động tá»±a hồ như không nghe không thấy gì.
Ngôn Phụng Khanh cảm thấy kỳ quặc nên thầm nghĩ :
- Lẽ nào vị lão nhân đánh xe má»›i là ngưá»i giết hai hung thá»§ thật sá»±?
Vừa nghĩ đến đây thì thấy Phương phu nhân quỳ xuống bái lạy và nói :
- Lão tiá»n bối, xin nhận cá»§a tiện thiếp má»™t lạy.
Lúc nầy Äông NhÄ© lão nhân má»›i có phản ứng, lão mở mắt ra và nói :
- Phu nhân đứng lên đi, có chuyện gì cứ nói.
Phương phu nhân đứng lên rồi chậm rãi nói :
- Nếu lão tiá»n bối có lòng từ bi thì xin hãy cứu giúp phu quân cá»§a tiện thiếp.
Äông NhÄ© lão nhân mỉm cưá»i, nói :
- Hãy bảo Phương Tuyết Nghi đi!
Phương phu nhân sững ngươi giây lát rồi nói :
- Võ công cá»§a đối phương rất cao cưá»ng, tuy phu quân cá»§a tiện thiếp không nói rõ nhưng tiện thiếp ngầm cảm thấy chuyến Ä‘i này lành ít dữ nhiá»u, Nghi nhi luyện tập võ công chưa được bao lâu thì làm sao đối phó được cưá»ng địch?
Äông NhÄ© lão nhân vẫn thản nhiên nói :
- Bảo hắn đi thôi, nếu phu nhân tin tưởng lão phu thì cứ bảo hắn đi, bằng không thì chẳng cần nói với lão phu làm gì.
Phương phu nhân ngẩn ngưá»i giây lát rồi há»i :
- Tiện thiếp cùng đi được không?
Äông NhÄ© lão nhân nói :
- Không cần, nhỠvị Ngôn chưởng môn kia đưa hắn đi là được.
Ngôn Phụng Khanh muốn khai khẩu nhưng Äông NhÄ© lão nhân đã cướp lá»i nói tiếp :
- CÅ©ng không để nhà ngươi Ä‘i uổng công đâu, ngày sau Nghi nhi sẽ giúp ngươi tìm lại võ công đã thất truyá»n cá»§a Ngôn gia.
Phương phu nhân tiếp lá»i :
- Ngôn chưởng môn đã nghe vị tiá»n bối này nói rồi chứ! Nếu Ngôn chưởng môn đồng ý đưa Nghi nhi Ä‘i má»™t chuyến thì tiện thiếp cảm kích vạn phần.
Ngôn Phụng Khanh gật đầu rồi nhìn qua Äông NhÄ© lão nhân, nói :
- Dám há»i đại danh cá»§a lão tiá»n bối xưng hô thế nào?
Äông NhÄ© lão nhân lắc đầu, nói :
- Không cần há»i danh tánh cá»§a lão phu và cÅ©ng chẳng cần nói rõ ná»™i tình vá»›i Trung Châu Tam Hiệp, chỉ cần nói Phương phu nhân muốn ngươi và Nghi nhi Ä‘i giúp bá»n há» là được rồi.
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Trung Châu Tam Hiệp là hạng nhân vật nào mà có thể tin những lá»i như vậy?
Äông NhÄ© lão nhân nói :
- Ngươi chỉ cần nói như vậy là đủ rồi...
Ngừng một lát lão nói tiếp :
- Sau khi phó há»™i vá»›i Ma Äao Äiá»n Nguyên thì bảo bá»n há» quay vá» Gia Äịnh tìm đến Trình Tá»­ Vá»ng thì tá»± nhiên sẽ gặp Phương phu nhân.
Ngôn Phụng Khanh còn muốn há»i nữa nhưng Äông NhÄ© lão nhân đã bế mục, miệng lạnh lùng nói :
- Không cần há»i nữa, nếu các ngươi biết danh tính cá»§a lão phu thì lập tức sẽ...
(Mất trang 105- 110)
thắng được Ma Äao Äiá»n Nguyên.
NghÄ© vậy nên Ngôn Phụng Khanh này ra hy vá»ng là muốn Ä‘uổi kịp Trung Châu Tam Hiệp trước khi bá»n há» phó há»™i vá»›i Ma Äao Äiá»n Nguyên. Do do hắn giục ngá»±a phóng Ä‘i như bay, báo hại Phương Tuyết Nghi Ä‘uổi theo đến bở hÆ¡i tai.
Song mã phi hành đến chiá»u tối thì phải tìm khách Ä‘iếm ngá»§ trá», bởi lẽ ngưá»i thì chịu đựng được nhưng ngá»±a thì không thể nào Ä‘i tiếp.

Sáng sá»›m hôm sau cả hai lập tức đăng trình. Nhá» Trung Châu Tam Hiệp phó há»™i không ẩn giấu thân phận nên cÅ©ng dá»… dàng há»i thăm phương hướng bá»n há» Ä‘i qua. Tuy nhiên, Ngôn Phụng Khanh và Phương Tuyết Nghi Ä‘uổi theo má»™t ngày đưá»ng nữa vẫn không thấy tung tích Trung Châu Tam Hiệp đâu cả.
Khi hoàng hôn buông xuống thì bá»n há» cÅ©ng vừa đến má»™t ngã ba đưá»ng.
Ngôn Phụng Khanh cho ngựa phi nước kiệu rồi quét mục quang quan sát tứ phía.
Phương Tuyết Nghi cÅ©ng hảm tốc độ rồi khẽ há»i :
- Bá»n há» Ä‘i qua đây bất quá chỉ vài canh giá», thế tại sao chúng ta không tìm thấy dấu chân ngá»±a?
Ngôn Phụng Khanh thầm nghĩ :
- Có lẽ bá»n hỠđã rẽ hướng đâu đây thôi.
NghÄ© Ä‘oạn hắn xuống ngá»±a rồi sục sạo má»™t hồi thì tìm thấy dấu chân ngá»±a trên má»™t đưá»ng mòn rẽ vá» bên trái. Theo hướng này nhìn ra xa thì thấy núi non Ä‘iệp trùng, ám khí bao phá»§ nặng ná» và dưá»ng như không còn đưá»ng để Ä‘i xa hÆ¡n nữa.
Phương Tuyết Nghi sau khi kiểm tra hai ngã đưá»ng trước mặt và bên phải thì quay lại nói :
- Tiểu Ä‘iệt đã quan sát hai ngã đưá»ng kia nhưng không thấy dấu chân ngá»±a, nhất định là bá»n há» Ä‘i vá» ngã đưá»ng bên trái này rồi.
Ngôn Phụng Khanh khẽ thở ra rồi nói :
- Thế Ä‘iệt, con đưá»ng này phía trước không có nÆ¡i để đến, chúng ta biết Ä‘i đâu bây giá»?
Tuyết Nghi nói :
- Bất luận là bá»n há» Ä‘i đâu nhưng rõ ràng là Ä‘i vào con đưá»ng này, không thể sai được.
Nói đoạn chàng lên ngựa và đi tiếp :
- Chúng ta đi thôi!
Ngôn Phụng Khanh gượng cưá»i rồi cÅ©ng phóng lên ngá»±a theo sát phía sau Tuyết Nghi.
Song mã đi chừng hai dặm thì đột nhiên Phương Tuyết Nghi dừng ngựa.
Ngôn Phụng Khanh lướt lên há»i :
- Tại sao thế điệt không đi nữa?
Phương Tuyết Nghi chỉ tay qua bên phải và há»i :
- Tấm biển gỗ kia là có dụng ý gì?
Ngôn Phụng Khanh nhìn ra thì thấy giữa đám cá» lau lách chừng má»™t trượng có cắm má»™t biển gá»— nhá», trên đó dá»±ng binh khí khắc bốn chữ : "Hành nhân dừng bước".
Hắn vội xuống ngựa bước tới xem xét thì thấy vết khắc còn mới nên buột miệng nói :
- Chúng ta đi đúng hướng rồi.
Phương Tuyết Nghi há»i :
- Nhưng đây là chuyện thế nào?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Trung Châu Tam Hiệp nghÄ©a đảm nhân tâm, có lẽ bá»n há» sợ hành nhân Ä‘i vô vùng này sẽ ngá»™ nạn nên má»›i cắm biển khuyến cáo.
Phương Tuyết Nghi chậm rãi nói :
- Làm sao chứng minh được tấm biển này là do Trung Châu Tam Hiệp lưu lại?
Ngôn Phụng Khanh ngẩn ngưá»i má»™t lát rồi nói :
- Tại hạ chỉ suy đoán như thế.
Tuyết Nghi mỉm cưá»i, nói :
- Thúc phụ suy đoán không sai, chúng ta đi thôi!
Lá»i vừa dứt thì chàng lập tức giục ngá»±a phóng Ä‘i.
Ngôn Phụng Khanh vội vàng lên ngựa rượt theo và nói :
- Thế Ä‘iệt, đã nhập vào hiểm cảnh rồi, xin để tại hạ dẫn đưá»ng.
Phương Tuyết Nghi thừa hiểu bản lãnh cá»§a mình chẳng qua chỉ là ba chiêu kiếm do Äông NhÄ© lão nhân truyá»n cho, ngoài ra chàng không còn có tài năng gì cả, nếu đối phương bắn ám khí thì cÅ©ng chẳng biết đưá»ng nào mà đối phó, do vậy chàng đành để cho Ngôn Phụng Khanh tiến lên trước Ä‘i tiá»n trạm.

Hai ngưá»i Ä‘i chừng má»™t trượng thì hình thế đột biến, trước mặt có hai con đưá»ng mòn theo hai hướng trái phải nhưng bị cá» dại má»c đầy, dưá»ng như đã lâu lắm rồi không có ngưá»i lai vãng.
Lúc này màn đêm đã buông phủ, Ngôn Phụng Khanh dừng ngựa suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài, nói :
- Chúng ta phải xuống ngựa đi bộ thôi!
Nói đoạn hắn lập tức hạ mã.
Phương Tuyết Nghi cảm thấy hình thế phía trước rất kỳ quái, hai ngã đưá»ng mòn Ä‘á»u dẫn vào chốn thâm sÆ¡n, nếu Ma Äao Äiá»n Nguyên há»™i diện vá»›i Trung Châu Tam Hiệp thì chỉ có má»™t khả năng duy nhất là ở giữa vùng thâm sÆ¡n dã lãnh thôi, Ä‘iá»u khó hiểu là tại sao Ma Äao Äiá»n Nguyên lại chá»n nÆ¡i hoang sÆ¡n này để tá»· võ vá»›i Trung Châu Tam Hiệp?
Nghĩ đến đây thì chàng cũng hạ mã.
Ngôn Phụng Khanh khẽ nói :
- Thế Ä‘iệt, những vật quan trá»ng nên mang trên ngưá»i, có thể chúng ta sẽ không dùng hai con tuấn mã này nữa rồi.
Phương Tuyết Nghi lấy trưá»ng kiếm treo nÆ¡i yên cương dắt ra sau lưng rồi buá»™c ngá»±a vào má»™t góc cây cạnh đó.
Ngôn Phụng Khanh cũng lấy binh khí và buộc ngựa xong thì nói :
- Nào, chúng ta đi vào xem thử!
Nói đoạn hắn vừa cất bước vừa thầm nghĩ :
- Nếu gặp Ma Äao Äiá»n Nguyên thật sá»± thì sợ rằng chúng ta rất khó quay trở vá».
Äây là vùng hoang sÆ¡n dã lãnh, bóng đêm bao trùm nên âm khí càng nặng nỠđáng sợ, hai ngưá»i đã Ä‘i mấy chục trượng nhưng cá» hoang và cây dại càng lúc càng rậm rạp, hình thế hoang sÆ¡ vô cùng.
Äá»™t nhiên có má»™t giá»ng nói âm trầm cất lên :
- Dừng lại!
Ngôn Phụng Khanh nhìn lên thì thấy phía trước có hai đại hán mặc hắc y, trong tay má»—i gã Ä‘á»u cầm quá»· đầu Ä‘ao.
Ngôn Phụng Khanh khẽ hắng giá»ng rồi nói :
- Phiá»n nhị vị thông báo vá»›i Ma Äao Äiá»n Nguyên, bá»n tại hạ là trợ thá»§ cá»§a Trung Châu Tam Hiệp.
Mấy lá»i thẳng thắn này khiến cho hai đại hán bất giác sững ngưá»i, hai gã nhìn nhau má»™t lúc rồi đại hán bên trái lên tiếng :
- Các hạ là nhân vật nào?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Khi gặp Äiá»n Nguyên thì tá»± nhiên hắn sẽ nhận ra bá»n tại hạ.
Hai đại hán thấy Ngôn Phụng Khanh và Phương Tuyết Nghi Ä‘á»u trẻ tuổi và chưa từng quen biết, rồi lại bị Ngôn Phụng Khanh dùng đại ngôn hù dá»a nên vá»™i nói :
- Äã như vậy thì xin nhị vị chá» má»™t lát, tại hạ lập tức Ä‘i thông báo ngay.
Ngôn Phụng Khanh lạnh lùng nói :
- Tai hạ không nhẫn nại chỠlâu được, nhị vị nhớ đi nhanh trở lại nhanh đấy nhé!
Äại hán bên tả nói :
- Bá»n tại hạ sẽ trở lại ngay thôi.
Lá»i vừa dứt thì hai gã lập tức trở bước, thoáng chốc đã mất hút tung tích.


Xem tiếp hồi tám
Tài sản của boss5011

  #9  
Old 16-04-2008, 11:34 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 08: Sấm sét giữa ban ngày

Thá»i gian chừng cạn tuần trà thì hai đại hán quay lại và nói :
- Äiá»n đại nhân có lá»i má»i nhị vị.
Ngôn Phụng Khanh nghe hai chữ "đại nhân" thì cảm thấy rất buồn cưá»i nhưng hắn vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nói :
- Phiá»n nhị vị dẫn đưá»ng.
Dưá»ng như hai đại hán này bị Ngôn Phụng Khanh làm cho khiếp hãi nên lập tức quay ngưá»i dẫn đưá»ng mà không dám há»i thêm má»™t lá»i.
Ngôn Phụng Khanh và Phương Tuyết Nghi nắm chặt đốc kiếm và theo sát phía sau. Vừa Ä‘i cả hai vừa quan sát cảnh vật xung quanh nhưng chỉ thấy nÆ¡i này cá» càng lúc càng rậm rạp, đại hán dẫn đưá»ng phải dùng hai tay vạch cá» má»›i có thể Ä‘i được.
Ngôn Phụng Khanh thầm nghĩ :
- Nơi nay quả nhiên là cực kỳ bí mật.
Hai đại hán dẫn Ä‘i quanh co má»™t hồi thì bá»—ng nhiên dừng bước trước má»™t ngôi nhà cá», do được dá»±ng lên giữa má»™t vùng cây cá» bao la nên trong ngôi nhà cá» tuy có ánh đèn nhưng trước khi tiếp cận vẫn không thể nào thấy được.
Một đại hán tiến lên trước định gõ cửa thì bỗng nhiên khung cửa gỗ xịch mở, bên trong có hai hắc y đại hán cầm quỷ đầu đao bước ra.
Äại hán dẫn đưá»ng khẽ nói :
- Hai vị này là trợ thủ của Trung Châu tam hiệp.
Hai đại hán canh cá»­a quét mục quang lạnh lùng nhìn Ngôn Phụng Khanh và Phương Tuyết Nghi má»™t hồi lâu rồi má»›i nép ngưá»i qua má»™t bên và nói :
- Má»i nhị vị vào trong!
Ngôn Phụng Khanh và Phương Tuyết Nghi bình thản bước vào.
Tuy là ngôi nhà cá» nhưng rất quy mô, bên trong chia ra làm nhiá»u phòng khác nhau, chính giữa có má»™t gian sảnh rá»™ng có lẽ dùng để tiếp khách.
Phương Tuyết Nghi đảo mắt nhìn quanh thì thấy chính sảnh đã bày sẵn hai bàn rượu, một bàn do Trung Châu tam hiệp ngồi, một bàn kia là một lão nhân mặc hắc y, râu dài, tóc hoa râm, thần thái cực kỳ quái dị.
Ngôn Phụng Khanh khẽ hắng giá»ng rồi cùng Phương Tuyết Nghi bước thẳng vào chính sảnh.
Trung Châu tam hiệp nhìn qua thấy hai ngưá»i là Ngôn Phụng Khanh và Phương Tuyết Nghi thì bất giác sững sá».
Ngôn Phụng Khanh sợ Trung Châu tam hiệp gá»i ra danh tá»± cá»§a mình nên vá»™i nói :
- Vị nào là Ma Äao Äiá»n đại nhân?
Hắc y nhân ngồi một mình lên tiếng nói :
- Chính là tại hạ, các hạ là ai?
Ngôn Phụng Khanh thản nhiên nói :
- Tại hạ nghe Äiá»n đại nhân ước đấu vá»›i Trung Châu tam hiệp nên muốn đến đây thưởng lãm trưá»ng thịnh há»™i.
Ma Äao Äiá»n Nguyên chú mục quan sát Ngôn Phụng Khanh má»™t lát rồi nói :
- Tại hạ xin thỉnh giáo đại danh?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Äôi bên đã không phải vì giao du mà đến thì hà tất phải thông báo danh tánh.
Äiá»n Nguyên nói :
- Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Không sai, nhưng tại hạ nghe danh Äiá»n đại nhân đã lâu rồi.
Äiá»n Nguyên không thể há»i rõ lại lịch cá»§a Ngôn Phụng Khanh nên đành khiêm tốn nói :
- Khách sáo, khách sáo...
Ngôn Phụng Khanh biết lúc nầy đã ở vào thế cưỡi hổ nên không lá»™ vẻ khiếp sợ, do vậy hắn ưỡn ngá»±c thẳng ngưá»i má»™t cách tá»± nhiên và nói :
- Äiá»n đại nhân tiếp khách thế này chẳng phải là quá thất lá»… ư?
Äiá»n Nguyên há»i lại :
- Lão phu thất lễ chỗ nào?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Sảnh đưá»ng rá»™ng lá»›n thế này lẽ nào không có chá»— cho bá»n tại hạ ngồi?
Äiá»n Nguyên nhìn tá»›i nhìn lui và suy nghÄ© mãi cÅ©ng không phán Ä‘oán được lại lịch cá»§a Ngôn Phụng Khanh nên đành gá»i thuá»™c hạ bảo :
- Dá»n thêm má»™t bàn rượu cho hai vị hiệp sÄ© thiếu niên này.
Hai đại hán canh cửa vừa rồi lập tức khiêng vào một bàn rượu.
Ngôn Phụng Khanh ra hiệu cho Phương Tuyết Nghi ngồi xuống vá»›i mình rồi hắn cố ý nâng chun rượu lên uống má»™t cách đưá»ng hoàng, sau đó buá»™t miệng nói :
- Rượu ngon! Quả nhiên là hảo tửu.
Dưá»ng như Ma Äao Äiá»n Nguyên cÅ©ng bị hai thiếu niên này làm cho mất tá»± chá»§, lão hy vá»ng là có thể tìm được chút manh mối gì từ lá»i nói hoặc thần thái, nào ngá» Ngôn Phụng Khanh càng lúc càng tá» ra cưá»ng thị tá»± tại, không hỠđể lá»™ má»™t chút khả nghi.
Ma Äao Äiá»n Nguyên hắng giá»ng rồi nói :
- Các hạ không sợ trong rượu có độc à?
Ngôn Phụng Khanh cưá»i nhạt, nói ;
- Vá»›i thân phận cá»§a Ma Äao Äiá»n Nguyên thì có lẽ không đến ná»—i thi triển thá»§ Ä‘oạn bỉ ổi như vậy.
Äiá»n Nguyên chau mày, nói :
- Các hạ không muốn thông báo tính danh cÅ©ng được, nhưng bá»n các hạ đến đây vá»›i dụng tâm gì? Có thể nói ra được chứ?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Tại hạ đã nói rõ ràng rồi, bá»n tại hạ đến đây vá»›i mục đích chỉ để xem náo nhiệt mà thôi.
Äiá»n Nguyên nhìn qua Trung Châu tam hiệp và há»i :
- Có phải hai thiếu niên kia là trợ thủ mà các vị hẹn đến không?
Trịnh Äại Cương lạnh lùng nói :
- Tại hạ không muốn trả lá»i.
Äiá»n Nguyên cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói :
- Lão phu vốn muốn để Trung Châu tam hiệp các ngưá»i liên thá»§ xuất kích là cho thêm các ngươi má»™t cÆ¡ há»™i, nhưng các ngươi đã má»i trợ thá»§ đến thì tình thế sẽ khác thôi.
Nói Ä‘oạn lão vá»— tay ba tiếng thì lập tức có tám đại hán mặc hắc y, lưng dắt Quá»· Äầu Ä‘ao bước vào.
Äiá»n Nguyên quét mục quang nhìn qua Ngôn Phụng Khanh và nói :
- Äây là Bát Quá»· Ä‘ao trận do lão phu khổ tâm giáo luyện, nếu bằng hữu các hạ xuất thá»§ thì lão phu sẽ dùng Bát Quá»· Ä‘ao trận để đối phó.
Lão chuyển mục quang nhìn qua Trung Châu tam hiệp và nói tiếp :
- Ba vị đã nghÄ© kỹ chưa, lão phu đã nói rõ rồi, ngoài cách đó ra thì chỉ có má»™t đưá»ng quyết sinh tá»­ thôi.
Trịnh Äại Cương cưá»i nhạt, nói :
- Bá»n tại hạ đã nghÄ© thông rồi.
Ma Äao Äiá»n Nguyên gật đầu, nói :
- Thế thì tốt, nếu chư vị đồng ý theo y kiến cá»§a tại hạ thì tất nhiên tại hạ sẽ giữ lá»i hứa.
Trịnh Äại Cương ngá»­a mặt cưá»i ha hả má»™t tràng rồi nói :
- Trung Châu tam hiệp đưá»ng đưá»ng là nam tá»­ mà há có thể theo ngươi làm giặc sao? Äại trượng phu há có thể vì uy vÅ© mà khuất phục? Có thể Trịnh má»— không phải là địch thá»§ cá»§a các hạ nhưng vẫn muốn cùng các hạ quyết má»™t phen sinh tá»­.
Nói đoạn lão rút Tử Kim đao rồi bước ra giữa chính sảnh, nói tiếp :
- Trịnh mỗ xin lãnh giáo đao pháp của các hạ.
Äiá»n Nguyên cưá»i nhạt, nói :
- Trịnh Äại Cương, đây là ý cá»§a ngươi hay là ý cá»§a ba huynh đệ các ngươi?
Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn cùng tiếp lá»i :
- Trung Châu tam hiệp đã thỠđồng sinh cá»™ng tá»­, tất nhiên do là ý cá»§a ba ngươi bá»n ta.
Äiá»n Nguyên lại cưá»i nhạt, nói :
- Lão phu hy vá»ng là ba vị sẽ được như nguyện là vùi xương ở chốn này, nhưng vì Ä‘ao kiếm vô tình, có thể nhát Ä‘ao không giết chết các vị, song khi đó các vị muốn sống cÅ©ng không được, muốn chết cÅ©ng chẳng xong, lúc đó muốn đồng ý vá»›i Ä‘iá»u kiện cá»§a lão phu thì sợ rằng đã quá muá»™n rồi!
Trịnh Äại Cương lạnh lùng nói :
- Thiên cổ gian nan duy nhất tá»­, bá»n tại hạ đã không sợ cái chết thì còn sợ gì nữa!
Äiá»n Nguyên đứng lên rồi chậm rãi vá»— tay ra hiệu, má»™t hắc y đồng tá»­ vá»™i vàng chạy vào dâng lên má»™t thanh cổ Ä‘ao.
Phương Tuyết Nghi đã mấy lần muốn nhảy ra thá»­ nhưng Ä‘á»u bị Ngôn Phụng Khanh đưa mắt ra hiệu ngăn cản.
Phương Thiên Thành luôn chú mục nhìn Ngôn Phụng Khanh và Phương Tuyết Nghi, lão rất muốn khai khẩu nhưng thá»§y chung vẫn kiá»m chế được.
Äiá»n Nguyên tá» ra chẳng có chuyện gì, lão chậm rãi bước đến trước mặt Trịnh Äại Cương rồi cưá»i nhạt, nói :
- Trinh Äại Cương, má»™t mình ngươi động thá»§ vá»›i Äiá»n má»— là hoàn toàn không có cÆ¡ há»™i đấy.
Lão nhìn qua Thiên Thành và Thạch Tuấn rồi tiếp lá»i :
- Tại sao nhị vị không cùng lên một thể?
Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn Ä‘á»u biết không phải Äiá»n Nguyên khoác loác, nếu ba ngưá»i liên thá»§ thì may ra còn tiếp được đối phương mấy Ä‘ao, vì vậy cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bước ra chính sảnh.
Äiá»n Nguyên cưá»i nhạt rồi nói :
- Phương Nhi Hiệp, tại hạ đã phái ngưá»i Ä‘i má»i tôn phu nhân và nhị vị lệnh lang cùng đến, tình theo thá»i gian thì giá» này cÅ©ng sắp đến nÆ¡i rồi. à cá»§a tại hạ là muốn để cho phu thê, phu tá»­ các vị gặp mặt lần cuối, nhưng theo tình thế này, xem ra khi phu nhân đến dù Phương Nhi Hiệp không chết thì tất cÅ©ng thá» trá»ng thương thôi.
Phương Thiên Thành thầm nghĩ :
- Quái lạ! Nếu Ngôn Phụng Khanh cùng Ä‘i bảo vệ ái thê cá»§a ta thì tại sao hắn lại đưa Nghi nhi đến đây? Xem qua hình thái cá»§a hai ngưá»i thì không có vẻ gì là vừa trải qua má»™t trưá»ng ác đấu cả.
Nhiá»u nghi vấn trổi lên trong lòng nhưng Phương Thiên Thành cố kiá»m chế, không dám xuất ngôn tương vấn.
Chợt nghe Äiá»n Nguyên lạnh lùng nói tiếp :
- Theo tại hạ biết thì phu phụ Phương nhị hiệp nghÄ©a trá»ng tình thâm, nếu tại hạ uy hiếp Phương phu nhân thì e rằng tam trinh cá»­u liệt cá»§a bà ta cÅ©ng khó lòng giữ được toàn vẹn.
Phương Tuyết Nghi nghe Äiá»n Nguyên sÄ© nhục bá mẫu thì ná»™ khí xung thiên, chàng quát lá»›n :
- Lão tặc nhân, câm miệng lại!
Äiá»n Nguyên nhìn qua thấy ngưá»i vừa chá»­i mình là má»™t đồng tá»­ thì bất giác sững ngưá»i giây lát rồi há»i lại :
- Ngươi mắng lão phu phải không?
Phương Tuyết Nghi lạnh lùng nói :
- Không sai!
Äiá»n Nguyên phá lên cưá»i má»™t tràng rồi nói :
- Ngươi to gan qua nhỉ!
Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
- Äông NhÄ© lão nhân đã dặn ta càng bình tÄ©nh càng tốt, bất luận thế nào cÅ©ng không được hoang mang và càng không nên phát ná»™ khí.
Nghĩ đoạn chàng từ từ đứng lên và nói :
- Không những ta muốn chửi lão mà còn muốn giết cả lão để trừ hại cho võ lâm.
Lá»i vừa dứt thì chàng tuốt kiếm rồi bước ra giữa chính sảnh.
Trinh Äại Cương thấy Tuyết Nghi phát cưá»ng như vậy thì nghÄ© thầm :
- Hài tá»­ này làm sao chịu nổi má»™t Ä‘ao cá»§a Äiá»n Nguyên, làm như thế há chẳng phải là đưa thân vào chá»— chết sao?
Nghĩ đoạn lão định cướp tiên cơ xuất thủ thì bắt gặp ánh mắt ra hiệu của Ngôn Phụng Khanh nên đành kiên nhẫn chỠđợi diển biến.
Phương Tuyết Nghi vừa chậm rãi bước tá»›i trước và tập trung tinh thần nhá»› lại ba chiêu kiếm pháp do Äông NhÄ© lão nhân truyá»n thụ.
Tám hắc y nhân thấy Tuyết Nghi nhập trận thì cÅ©ng lập tức xuất Quá»· Äầu Ä‘ao chuẩn bị ngăn chận đối phương, thay cho Äiá»n Nguyên.
Riêng Ma Äao Äiá»n Nguyên sau khi nhìn thân pháp cá»§a Tuyết Nghi không có gì đặc biệt nên bất giác động hiếu kỳ, thầm nghÄ© :
- Không biết tiểu tử này dựa vào đâu mà to gan như vậy, được, ta phải làm rõ chuyện này trước đã.
Lão vừa nghÄ© đến đây thì Tuyết Nghi đã mặc niệm xong kiếm quyết, chàng tập trung tinh thần rồi bất ngá» xông thẳng vá» phía Äiá»n Nguyên.
Äiá»n Nguyên thối lui má»™t bước rồi lạnh lùng quát :
- Tiểu tử!
Phương Tuyết Nghi dừng bước ngẩng đầu nhìn Äiá»n Nguyên và há»i :
- Có chuyện gì?
Äiá»n Nguyên thấy đối phương xông thẳng tá»›i mà dưá»ng như chẳng coi mình ra gì nên trong lòng vừa kinh ngạc vừa cảm thấy kỳ quái, lão nghÄ© tiếp :
- Nếu tiểu tử này không có tuyệt kỹ đặc biệt thì tại sao lại to gan đến thế?
NghÄ© Ä‘oạn lão cất tiếng há»i :
- Ngươi muốn giết lão phu thì tại sao không muốn xuất thủ?
Phương Tuyết Nghi bình tĩnh nói :
- Nếu tại hạ xuất một kiếm mà giết được lão thì chẳng còn gì để nói, nhưng nếu một kiếm mà đả thương được lão thì sao?
Äiá»n Nguyên bất giác sững ngưá»i, lão há»i lại :
- Nói thế là có ý gì?
Lão cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi tiếp :
- Nếu ngươi thật sự đả thương được lão phu thì ngươi muốn gì cũng được.
Tuyết Nghi cưá»i nhạt, nói :
- Thật thế không?
Äiá»n Nguyên nói :
- Xưa nay lão phu không hỠnói dối.
Tuyết Nghi nói :
- ÄÆ°á»£c! Má»™t lá»i đã định, nÆ¡i nay có nhiá»u thuá»™c hạ cá»§a lão, nếu lão không giữ lá»i thì ngày sau lão cÅ©ng chẳng còn mặt mÅ©i nào gặp ngưá»i trong thiên hạ.
Äiá»n Nguyên nói :
- Lão phu đã nói ra há có lý nào không giữ lá»i!
Phương Tuyết Nghi nói :
- ÄÆ°á»£c! Vậy thì lão hãy cẩn thận nhé!
Äiá»n Nguyên thấy thần thái cá»§a đối phương rất tá»± tin thì trong lòng bá»—ng nhiên có ý kiêng dè, lão thầm nghÄ© :
- ÄÆ°Æ¡ng thế võ lâm có không ít anh hùng thành danh khi nghe tên ta thì phải tránh xa ba bước, thế tại sao tiểu tá»­ nay lại to gan ngông cuồng như vậy? Lẽ nào hắn có tuyệt kỹ thật sá»±?
Càng nghĩ lão càng nghi ngỠnên lập tức lớn tiếng nói :
- Tiểu tá»­, lão phu còn có mấy câu muốn há»i ngươi.
Tuyết Nghi lạnh lùng nói :
- ÄÆ°á»£c! Lão cứ há»i! Nhưng lão há»i càng đơn giản càng tốt cho lão đấy.
Äiá»n Nguyên há»i :
- Tính danh cá»§a ngươi là gì? Là truyá»n nhân cá»§a ai?
Tuyết Nghi lắc đầu nói :
- Äiá»u này tại hạ không thể nói.
Äiá»n Nguyên lại sững ngưá»i giây lát rồi há»i tiếp :
- Ngươi và Trung Châu tam hiệp có quan hệ gì? Tại sao ngươi phải xuất diện thay bá»n há»?
Tuyết Nghi lại lắc đầu, nói :
- Lão há»i toàn những chuyện mà tại hạ chẳng muốn trả lá»i.
Äiá»n Nguyên biến sắc, lão nói :
- Xưa nay đao của lão phu không giết kẻ vô danh, ngươi báo danh tánh rồi chúng ta động thủ cũng không muộn.
- Nhất định là phải báo danh tánh sao?
- Không sai.
- ÄÆ°á»£c! Tại hạ là Phương Tuyết Nghi.
- Phương Tuyết Nghi? Xưa nay lão phu chưa từng nghe danh tự này.
Phương Tuyết Nghi nắm chất đốc kiếm đâm tới trước và nói :
- Tiếp chiêu thứ nhất của tại hạ!
Äiá»n Nguyên vẫn đứng yên bất động, lão tập trung tinh thần xem thá»­ thân pháp và kiếm pháp cá»§a đối phương biến hóa như thế nào?
Phương Tuyết Nghi chỉ há»c được ba chiêu kiếm pháp, tuy là ba chiêu tuyệt thế võ công, má»—i chiêu Ä‘á»u có biến hóa nhưng chàng lại vận dụng không linh hoạt, sau khi xuất kiếm thì lẽ ra Äiá»n Nguyên phải vung Ä‘ao chống đỡ thì chàng má»›i có thể xoay chuyển tìm sá»± biến hóa.
Nào ngá» Äiá»n Nguyên có dụng tâm muốn xem lại lịch kiếm pháp cá»§a chàng nên lão ta không há» có phản ứng gì.
Do vậy, sau khi đâm kiếm ra thì Phương Tuyết Nghi chẳng biết phải làm thế nào nữa, chàng đành phải dừng chiêu giữa chừng.
Äiá»n Nguyên thấy vậy thì càng cảm thấy kỳ quặc, lão thầm nghÄ© :
- Thế này là sao?
Binh sinh lão từng động thủ không dưới trăm ngàn trận nhưng chưa từng thấy kiếm thế quái dị thế nầy bao giỠnên chau mày, nói :
- Tại sao ngươi dừng tay mà không đâm tới?
Phương Tuyết Nghi thản nhiên há»i lại :
- Tại sao lão không xuất đao đỡ kiếm thế của tại hạ?
Äiá»n Nguyên cưá»i nhạt mấy tiếng rồi nói :
- Lão phu dựa vào khoái đao mà thành danh trong võ lâm, nếu bạt đao phản kích thì còn gì tính mạng của ngươi chứ?
Tuyết Nghi lắc đầu, nói :
- Lão không muốn bạt đao ứng chiến thì tại hạ sao nỡ đâm kẻ không chống cự?
Chàng vừa nói vừa nhớ lại thứ tự kiêm quyết của ba chiêu kiếm pháp nhưng vẫn không biết là nên ứng biến thế nào.
Ma Äao Äiá»n Nguyên là nhân vật vốn thâm trầm, lão thấy kiếm thế cá»§a đối phương bất động thì cÅ©ng không muốn xuất thá»§, song mục dồn vào ngưá»i Tuyết Nghi chá» xem sá»± biến hóa trong đưá»ng kiếm cá»§a chàng.
Nhất thá»i song phương đứng yên bất động.
Trung Châu tam hiệp lạnh lùng quan chiến nhưng trong lòng nóng như lửa đốt.
Trịnh Äại Cương khẽ nói :
- Nhị đệ, đây là kiếm pháp gì vậy?
Phương Thiên Thành gượng cưá»i, nói :
- Tiểu đệ cũng không biết.
Trịnh Äại Cương nói tiếp :
- Nhát Ä‘ao cá»§a Äiá»n Nguyên có thể nói là kinh thiên động địa, trong võ lâm rất ít ngưá»i may mắn thoát được, chúng ta không thể lấy mắt nhìn hài tá»­ này tá»­ thương dưới ma Ä‘ao, chí ít thì cÅ©ng không để hắn chết trước bá»n ta, Vi huynh xuất trận đây!
Nói Ä‘oạn lão tung ngưá»i vá» phía Äiá»n Nguyên và quát lá»›n :
- Ngươi không dám động thá»§ vá»›i má»™t đồng tá»­ thì làm sao quyết đấu vá»›i Trung Châu tam hiệp bá»n ta?
Ma Äao cÅ©ng ná»™ khí quát :
- Tiểu tử không biết sống chết là gì kia, hình như lão phu bị ngươi lừa rồi.
Lá»i vừa dứt thì lão trầm hữu thá»§ xuống, má»™t đạo hàn quang như sao xẹt lóe lên, vá»›i thế Ä‘ao cá»±c nhanh cá»§a Äiá»n Nguyên, má»™t khi đã xuất thá»§ thì đối thá»§ khó lòng chống đỡ kịp, nếu Tuyết Nghi có kiếm chiêu tuyệt thế và phản ứng cá»±c nhanh thì may ra cÅ©ng đưa đến cục diện lưỡng bại câu thương thôi, nhưng Äiá»n Nguyên vì quá Ä‘a nghi nên lão xuất Ä‘ao chỉ nhắm vào kiếm cá»§a Tuyết Nghi, hy vá»ng là vá»›i ná»™i lá»±c thâm hậu cá»§a mình sẽ đánh văng kiếm cá»§a đối phương rồi sau đó hý lá»™ng chàng má»™t phen.
Nào ngỠđao quang vừa lóe lên thì kiếm thế của Tuyết Nghi cũng chợt biến, do vậy đao kiếm không thể nào va vào nhau.
Äiá»n Nguyên kinh hãi không dám công kích nữa, lão ngầm vận khí rồi lui ra sau ba bước. Tuy nhiên trước ngá»±c lão vẫn bị trưá»ng kiếm cá»§a Phương Tuyết Nghi rạch má»™t đưá»ng, y phục rách toạt, máu tươi chảy ra.
Trung Châu tam hiệp thấy Ma Äao Äiá»n Nguyên xuất thá»§ thì không nhẫn tâm dung nhìn nên Ä‘á»u nhắm mắt lại và trong đầu hiện lên cảnh thảm tá»­ cá»§a Phương Tuyết Nghi.
Nhưng trong phút chốc, cả ba mở mắt ra nhìn thì bất giác sững ngưá»i như ba pho tượng. Không những Tuyết Nghi vô hại mà đối thá»§ cá»§a chàng - Ma Äao Äiá»n Nguyên bị rạch má»™t đưá»ng trước ngá»±c, máu tươi nhuá»™m trưá»ng bào.
Tuy nhiên, Trung Châu tam hiệp kinh ngạc má»™t thì Ma Äao Äiá»n Nguyên kính ngạc đến mưá»i.
Lão thở dài má»™t há»i rồi buá»™t miệng nói :
- Hảo kiếm pháp!
Tuyết Nghi lạnh lùng nói :
- Lão đã phục khí chưa?
Có lẽ thương thế cá»§a Äiá»n Nguyên khá nặng, mặc dù lao vận công cầm máu nhưng huyết tươi vẫn không ngừng tuôn ra.
Lão đứng lặng hồi lâu rồi tra đao vào vỠvà nói :
- Lão phu vẫn nghĩ không ra lại lịch kiếm pháp của các hạ.
Phương Tuyết Nghi chậm rãi nói :
- Nếu lão vẫn chưa tâm phục thì cứ việc xuất đao thử lần nữa.
Äiá»n Nguyên nói :
- Äích thá»±c là lão phu bại nhưng không phục, tuy nhiên ta đã nói thì không thể nuốt lá»i!
Phương Tuyết Nghi nói :
- Không ngỠlão là một nhân vật biết thủ tín như thế.
Äiá»n Nguyên cưá»i nhạt, nói :
- Các hạ có Ä‘iá»u kiện gì, có thể nói ra được rồi.
Tuyết Nghi quét mục quang nhìn quanh rồi nói :
- Trước tiên lão hay giải tán thuộc hạ trong chính sảnh này đã.
Äiá»n Nguyên lập tức khoát tay, nói :
- Các ngươi lui ra ngoài đi!
Bát quá»· đáp má»™t tiếng rồi lui ra trước, sau đó lần lượt những ngưá»i phục vụ cÅ©ng ra theo.
Tuyết Nghi chậm rãi nói :
- Giang hồ đồn rằng tính tình của lão rất hung tàn độc ác nhưng lão vẫn còn một đức tính tốt đó là biết giữ chữ tín.
Äiá»n Nguyên lạnh lùng nói :
- Má»™t ngày nào đó lão phu Ä‘iá»u tra ra lại lịch xuất thân cá»§a ngươi thì thể là sẽ báo thù này.
Tuyết Nghi nói :
- Việc báo thù của lão có quan hệ gì đến lại lịch xuất thân của tại hạ? Chỉ cần lão thắng được thanh kiếm trong tay tại hạ...
Chàng há»i ngừng lại rồi nói tiếp :
- Lão hẹn Trung Châu tam hiệp đến thì phải kính tiá»…n bá»n há» rá»i khá»i nÆ¡i này, ngày sau không được tìm bá»n hỠđể báo thù nữa, tất cả ân oán Ä‘á»u hòa giải từ nay.
Äiá»n Nguyên lạnh lùng nói :
- Lẽ nào vĩnh viễn lão phu không báo được mối thù hôm nay?
Tuyết Nghi hoành ngang kiếm và nói :
- Lão cứ việc tìm tại hạ, nếu lão giết được tại hạ thì sau đó tìm Trung Châu tam hiệp báo thù cũng không muộn.
- ÄÆ°á»£c! Má»™t lá»i đã định, lão phu sẽ giết ngươi trước rồi sau đó tìm Trung Châu tam hiệp trả thù cÅ©ng không muá»™n.
- Tại hạ muốn lão lập trá»ng thệ má»›i được.
- Ná»±c cưá»i, xưa nay lão phu chưa từng bị ai bức phải lập trá»ng thệ cả!
- Nhưng hôm nay lão không thể không lập trá»ng thệ, trừ phi lão thắng được trưá»ng kiếm trong tay tại hạ.
Ma Äao Äiá»n Nguyên suy nghÄ© má»™t lát rồi nói :
- Ngươi là Phương Tuyết Nghi phải không?
Tuyết Nghi gật đầu, nói :
- Không sai, tại hạ đã thông báo danh tánh rồi mà.
Äiá»n Nguyên nói :
- ÄÆ°á»£c, trước khi chưa giết được Phương Tuyết Nghi thì lão phu quyết không tìm Trung Châu tam hiệp báo thù. Thiên nhân cÅ©ng chứng giám lá»i thá» này, nếu trái lá»i thế thì thiên tru địa diệt.
Phương Tuyết Nghi tra kiếm vào bao rồi chậm rãi nói :
- Thương thế cá»§a lão không nhẹ, lão có thể băng bó vết thương rồi tiá»…n bá»n tại hạ rá»i khá»i nÆ¡i này cÅ©ng không muá»™n.
Äiá»n Nguyên nói :
- Một chút thương thế thì có đáng gì đối với lão phu!
Tuyết Nghi nghe vậy thì nhìn qua Trung Châu tam hiệp và nói :
- Chúng ta đi thôi!
Äến lúc này Trung Châu tam hiệp vẫn kinh ngạc không thôi, tuy nhiên cả ba vẫn nhẫn nại không lên tiếng mà lặng lẽ ra khá»i ngôi nhà cá».
Tuyết Nghi nhìn qua Äiá»n Nguyên và nói :
- Hy vá»ng rằng thuá»™c hạ cá»§a lão sẽ không tá»± tìm đưá»ng chết mà ngăn cản bá»n tại hạ.
Äiá»n Nguyên bước ra trước ngôi nhà cá» rồi nói :
- Lão phu không tiễn nữa.
Ngôn Phụng Khanh quay lại nói :
- Tuy ná»™i công cá»§a các hạ tinh thâm nhưng cÅ©ng không nên để mất máu quá nhiá»u, nên sá»›m chữa trị thương thế Ä‘i thôi.
Äiá»n Nguyên nói :
- Lão phu tất phải báo thù này nên tá»± biết bảo trá»ng, không cần các hạ quan tâm.
Phương Tuyết Nghi cung thủ, nói :
- Ngay sau gặp lại, cáo biệt!
Nói Ä‘oạn chàng quay ngưá»i theo sau Ngôn Phụng Khanh và Trung Châu tam hiệp.
Äoàn ngưá»i xuyên qua vùng cây cá» rậm rạp đến con đưá»ng mòn thì thấy hai con tuấn mã vẫn còn.
Äến lúc này Phương Thiên Thành không nhịn được nữa nên thở dài má»™t há»i rồi nói :
- Nghi nhi, ngươi há»c kiếm pháp tinh thâm như vậy tá»± hồi nào? Tại sao ta không biết chút gì cả?
Phương Tuyết Nghi ấp úng nói :
- Thực ra Nghi nhi chỉ mới...
Ngôn Phụng Khành tung ngưá»i lên ngá»±a rồi nói :
- Chúng ta ra khá»i vùng chướng khí này rồi hãy nói cÅ©ng không muá»™n.
Phương Thiên Thành nói :
- Còn một con tuấn mã, đại ca cưỡi đi nhé!
Trịnh Äại Cương nói :
- Thể năng của tiểu huynh đã hoàn toàn bình phục, cứ để cho Nghi nhi cưỡi vậy!
Phương Tuyết Nghi cũng chối từ nhưng Thạch Tuấn đã ôm chàng đặt lên lưng ngựa rồi vỗ mạnh một chưởng, con tuấn mã lập tức phóng đi như gió.
Bá»n Äại Cương, Thiên Thành, Thạch Tuấn liá»n thi triển khinh công phóng theo.
Äoàn ngưá»i ngá»±a chạy má»™t mạch bảy tám dặm thì Ngôn Phụng Khanh dừng ngá»±a lại nói :
- Phương thế điệt, bây giỠcó thể nói rõ bí mật của sự việc rồi.
Bá»n Trịnh Äại Cương cÅ©ng rất muốn biết nên Ä‘á»u dừng bước nhìn Tuyết Nghi vá»›i ánh mắt chỠđợi.
Phương Tuyết Nghi thấy khó bỠthoái thác nên vội vàng hạ mã, chàng sụp quỳ xuống và nói :
- Nghi nhi bái kiến đại bá.
Phương Thiên Thành vừa đưa tay đỡ chàng dậy vừa nói :
- Hài tử, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Ngươi đứng lên rồi thong thả nói.
- Nghi nhi chỉ há»c ba chiêu kiếm pháp, nếu biết ná»™i tình thì Ma Äao Äiá»n Nguyên quyết sẽ không chịu nhận thua!
Thạch Tuấn nói :
- Ngươi xuất má»™t kiếm đã đả thương được Äiá»n Nguyên, như vậy thì ba chiêu là đủ dùng rồi, chẳng hay cao nhân nào truyá»n thụ kiếm pháp cho ngươi mà lợi hại thế?
Nói Ä‘oạn Thạch Tuấn chú mục nhìn Phương Thiên Thành, dưá»ng như muốn nghe Phương Thiên Thành trả lá»i vậy.
Phương Thiên Thành gượng cưá»i, nói :
- Cao nhân nào truyá»n thụ kiếm pháp cho ngươi, cứ nói thá»±c ra Ä‘i.
Tuyết Nghi lại ấp úng :
- Chuyện này... chuyện này...
Phương Thiên Thành nói :
- Hài tử, sao cứ úp úp mở mở thế?
Tuyết Nghi nói :
- Ngưá»i truyá»n thụ kiếm pháp bảo vá»›i hài nhi là không được nói cho ngưá»i khác biết.
Ngôn Phụng Khanh xen vào :
- Chuyện đã đến nước này thì há có gì mà không nói ra.
Tuyết Nghi há»i :
- Tại sao?
Ngôn Phụng Khanh nói :
- Phương phu nhân và tại hạ Ä‘á»u đã biết, liệu thế Ä‘iệt còn bảo mật được chăng?
Tuyết Nghĩ thầm nghĩ :
- Lá»i này quả nhiên không sai, nếu ta không nói thì bá»n há» há»i Ngôn chưởng môn cÅ©ng vậy thôi.
Nghĩ đoạn chàng nói :
- Là Äông NhÄ© lão nhân truyá»n thụ kiếm pháp cho hài nhi.
Phương Thiên Thành gật đầu rồi há»i tiếp :
- Nghi nhi, lão có cho ngươi biết danh tánh thật của lão không?
Tuyết Nghi lắc đầu, nói :
- Không có, lão chi nói vá»›i hài nhi lão là Äông NhÄ© lão nhân thôi.
Trịnh Äại Cương tiếp lá»i :
- Äông NhÄ©, Äông NhÄ©, danh tá»± này thể hiện Ä‘iá»u gì?
Phương Thiên Thành cũng lẩm bẩm tự nói :
- Äông NhÄ©, Äông NhÄ©...
Ngôn Phụng Khanh suy nghĩ một lúc rồi nói :
- NhÄ© Äông là Trần. (chữ NhÄ© há»p vá»›i chữ Äông là chữ Trần)
Trịnh Äại Cương nhãy dá»±ng lên và nói :
- Không lẽ là lão ta?
Thạch Tuấn liá»n há»i :
- Là ai?
Trịnh Äại Cương nói :
- Kiếm Thần Trần đại hiệp.
Phương Thiên Thành ngẩn ngưá»i như pho tượng, lão ngước nhìn bầu trá»i đêm mà không nói được lá»i nào.
Trịnh Äại Cương há»i :
- Nhị đệ, ngươi làm sao thế?
Phương Thiên Thành như ngươi tỉnh mộng lão "a" một tiếng rồi nói :
- Ngoài Äông NhÄ© lão nhân ra thì sợ rằng không có ngưá»i nào có thể cứu ta trong lúc đó.
Ngôn Phụng Khanh xen vào :
- Phương nhị hiệp, tôn phu nhân đã quay trở lại Trình gia trang chỠchư vị, chúng ta nên sớm quay vỠkẻo bà ta lo lắng.
Dưá»ng như Phương Thiên Thành chợt có tâm sá»± trầm trá»ng, lão buồn bã nói :
- Ngôn huynh đệ nói cũng phải.
Tuy đã nhìn thấy vẻ khác thưá»ng cá»§a Phương Thiên Thành nhưng Trịnh Äại Cương vẫn chưa há»i.

Äoàn nhân mã lập tức khởi hành nhắm Gia Äịnh thành trá»±c chỉ.
Chẳng biết vô tình hay cố ý mà Phương Thiên Thành luôn giữ khoảng cách vá»›i Ä‘oàn ngưá»i khá xa, chí ít là cÅ©ng trên ba trượng.
Phương Tuyết Nghi cảm thấy kỳ lạ nên dừng ngá»±a chá» Phương Thiên Thanh Ä‘i tá»›i rồi há»i :
- Äại bá có mệt không?
Phương Thiên Thành mỉm cưá»i, nói :
- Thân thể không được thoải mái một chút thôi.
Tuyết Nghi nói :
- Tiểu Ä‘iệt nhưá»ng ngá»±a cho đại bá nhé?
Phương Thiên Thành nói :
- Không cần, chúng ta đi chung một ngựa cũng được.
Nói Ä‘oạn lão tung ngưá»i phóng lên lưng ngá»±a ngồi phía sau Tuyết Nghi.
Chạy được một đoạn thì lão khẽ nói :
- Nghi nhi, ta muốn há»i ngươi mấy chuyện, ngươi phải thành thật trả lá»i má»›i được.
Tuyết Nghi cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng chàng vẫn nói :
- Äại bá cứ há»i, Nghi nhi đâu dám trả lá»i không thật?
Phương Thiên Thành há»i :
- Vị Äông NhÄ© lão nhân đó rốt cuá»™c là ai vậy?
Tuyết Nghi đáp : :
- Äích thá»±c là lão không nói cho Nghi nhi biết lão ta là ai.
- Lão ta có phải là Kiếm Thần Trần đại hiệp không?
- Chuyện này Nghi nhi không biết.
- Kiêm chiêu mà ngươi đánh bại Ma Äao Äiá»n Nguyên là do Äông NhÄ© lão nhân truyá»n thụ phải không?
- Äúng vậy.
Phương Thiên Thành thở dài má»™t há»i rồi nói :
- ÄÆ°Æ¡ng thế võ lâm, ngoài Kiếm Thần Trần đại hiệp ra thì còn nhân vật nào có kiếm pháp tinh kỳ như vậy chứ?
Lao trầm mặc hồi lâu rồi há»i tiếp :
- Hài tá»­, vị Äông NhÄ© lão nhân đó có từng há»i vá» thân thế cá»§a ngươi không?
Tuyết Nghi thành thật đáp :
- Có há»i.
- Ngươi trả lá»i vá»›i lão thế nào?
- Nghi nhi theo sự thật mà nói.
- A, lão nghe xong thì có nói gì không?
Phương Tuyết Nghi vốn là một đồng tử thông minh, trong lòng chàng chợt động nghi vấn nên thầm nghĩ :
- Nghe khẩu khí cá»§a đại bá thì hình như lão rất sợ ta nói ná»™i tình gia thế vá»›i Äông NhÄ© lão nhân...
NghÄ© Ä‘oạn chàng buá»™t miệng há»i lại :
- Vị Äông NhÄ© lão nhân có phải là Kiếm Thần Trần đại hiệp không?
Phương Thiên Thành nói :
- Có lẽ là không sai rồi! Ngoài Kiếm Thần ra thì còn ai truyá»n cho ngươi ba chiêu kiếm pháp mà có thể thắng Ma Äao Äiá»n Nguyên?
Tuyết Nghi há»i tiếp :
- Thế Trần đại hiệp là ngưá»i tốt hay ngưá»i xấu?
Thiên Thành nói :
- Lão ta được võ lâm đồng đạo tôn xưng là Kiếm Thần thì tá»± nhiên không phải là ngưá»i xấu rồi.
Tuyết Nghi nói :
- Nếu Äông NhÄ© lão nhân là ngưá»i tốt thì nói cho lão biết gia thế cá»§a Nghi nhi cÅ©ng chẳng sao!
Nếu là ngày trước mà Tuyết Nghi nói như vậy thì tất sẽ bị Phương Thiên Thành trách mắng rồi, nhưng lúc này Thiên Thành không thể phát tác, lão cũng cảm nhận được rằng, nếu tiếp tục nói chuyện này sẽ khiến cho Tuyết Nghi thêm hoài nghi.
Vì thế, lão vội nói :
- Không sai, nếu là Trần đại hiệp thì tất nhiên là không sao, nhưng nếu Äông NhÄ© lão nhân không phải là Trần đại hiệp thì sẽ có má»™t vài bất ổn đấy!
Phương Tuyết Nghi không há»i thêm nữa, chàng thầm nghÄ© :
- Hôm nay hình như đại bá há»i khác thưá»ng, ngưá»i kia dù không phải là Trần đại hiệp nhưng lão ta không có ác ý thì nói cho lão biết vá» gia thế cÅ©ng chẳng sao!
NghÄ© Ä‘oạn chàng giục phi nhanh tá»›i trước, thoáng chốc đã Ä‘uổi kịp bá»n Trịnh Äại Cương.


Äúng ngá» ngày hôm sau thì Ä‘oàn nhân mã đã vỠđến Trình gia trang.
Trình Tá»­ Vá»ng xuất môn nghênh tiếp và nói :
- Chúc mừng chư vị bình an trở vá».
Phương Thiên Thành vá»™i há»i :
- Vị Äông NhÄ© lão nhân có trong trang viện không?
Trình Tá»­ Vá»ng há»i lại :
- Là vị bộc nhân của Phương nhị hiệp phải không?
Phương Thiên Thành nói :
- Không sai chính là vị Äông lão trượng đó.
Trình Tá»­ Vá»ng nói :
- Trước đây ba hôm, khi vừa vỠđến tệ trang thì tại hạ có gặp lão một lần, nhưng mấy ngày qua tại hạ không thấy lão đâu cả.
Nói Ä‘oạn lão gá»i má»™t vị võ sư lại há»i :
- Vị Äông lão trượng đánh xe có ở trong trang không?
Vị võ sư đáp :
- Vị Äông NhÄ© lão trượng đó đã cưỡi ngá»±a xuất trang từ giá» tý tối qua, đến giá» vẫn chưa thấy vá».
Trình Tá»­ Vá»ng trầm sắc diện nói :
- Tại sao không phải ngươi đi tìm lão ta?
Phương Thiên Thành đỡ lá»i :
- Không cần tìm, chẳng qua là tại hạ thuận miệng há»i vậy thôi.
Trình Tá»­ Vá»ng đưa má»i ngưá»i vào đại sảnh thì đã thấy Phương phu nhân và Phương Lạc ngồi chá».
Phương Thiên Thành vá»™i chạy lại bên thê tá»­ và há»i :
- Äông NhÄ© lão nhân đâu rồi?
Phương phu nhân nói :
- Lão đã đi rồi chỉ để lại môt phong thơ.
Thiên Thành há»i :
- Phong thơ đâu?
Phương phu nhân lấy trong tay áo ra một phong thơ và nói :
- Phong thơ này để lại cho Nghi nhi.
Phương Thiên thành nhận lấy phong thơ với vẻ hoài nghi. Lão lướt nhìn qua thì thấy bên ngoài đỠmấy chữ : "Lưu giao Phương Tuyết Nghi".
Bất giác lão thầm nghĩ :
- Có lẽ trong thá»i gian qua Nghi nhi đã nói vá»›i lão ta rất nhiá»u chuyện!
Nghĩ đoạn lão cầm phong thư đứng ngơ ngẩn xuất thần.
Thái độ khác thưá»ng này khiến bá»n Trịnh Äại Cương cảm thấy kỳ quái nhưng không ai lên tiếng há»i.
Phương phu nhân khẽ nói :
- Phong thư này là để cho Nghi nhi xem!
Thiên Thành à một tiếng rồi giao phong thư cho Tuyết Nghi và nói :
- Hài tá»­, ngươi Ä‘á»c xem trên thư viết gì vậy?
Tuyết Nghi mở phong thư ra xem rồi nói :
- Trong thư bảo Nghi nhi lập tức Ä‘i gặp lão ta và bảo Nghi nhi xin phép bá phụ và bá mẫu, nhiá»u thì năm năm, ít thì ba năm, Nghi nhi sẽ trở vá» vá»›i bá phụ và bá mẫu.
Phương Thiên Thành há»i :
- Còn viết gì nữa không?
Tuyết Nghi nói :
- Chỉ có thế, xin bá phụ xem qua!
Phương Thiên Thành khoát tay, nói :
- Không cần xem, ngươi phải đến đâu để gặp lão ta?
Tuyết Nghi nói :
- Trên phòng thư có vẻ đưá»ng Ä‘i, Nghi nhi chỉ cần theo đồ hình mà Ä‘i là được.
- Ngươi định khi nào khởi hành?
- Trong thư bảo Nghi nhi sau khi Ä‘á»c xong thì lập tức lên đưá»ng, chẳng hay ý cá»§a bá phụ, bá mẫu thế nào?
Phương Thiên Thành nói :
- Ăn cơm xong rồi hãy đi, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn.
Trình Tá»­ Vá»ng tiếp lá»i :
- Cơm rượu đã chuẩn bị xong, chư vị nghỉ ngơi một lát rồi ăn cũng không muộn.
Trịnh Äại Cương nhìn qua Thạch Tuấn rồi cả hai theo Trình Tá»­ Vá»ng lui bước ra ngoài.
Sau khi vào hậu viện thì Trịnh Äại Cương khẽ há»i :
- Tam đệ, ngươi trông thấy gì không?
Thạch Tuấn nói :
- Thái độ cá»§a Nhị ca có vẻ khác thưá»ng.
Äai Cương gật đầu, nói :
- Trong ký ức cá»§a tiểu huynh thì huynh đệ chúng ta từng trải qua vô số trận quyết chiến nhưng chưa bao giá» trông thấy thái độ khác thưá»ng cá»§a Nhị đệ như vậy, do đó trong lòng tiểu huynh rất hoài nghi.
Thạch Tuấn nói :
- Tiểu đệ cÅ©ng cảm thấy kỳ quái, chỉ có Ä‘iá»u là không nghÄ© ra nguyên nhân tại sao.
Äai Cương nói :
- Chuyện này, chuyện này...
Lão thở dài má»™t hồi rồi đổi giá»ng nói tiếp :
- Äợi lát nữa khi hắn đưa Nghi nhi Ä‘i má»™t Ä‘oạn, tiểu huynh muốn ngầm theo dõi...
Thạch Tuấn tròn xoe mắt há»i :
- Tại sao?
Äại Cương nói :
- Không có gì, tiểu huynh muốn đi theo dõi hắn thử thôi...
Lão hơi ngừng lại rồi nói tiếp :
- Sau khi ta đi rồi thì ngươi hãy khá chiếu cố nhị tẩu của ngươi nhé!
Thạch Tuấn sững sỠgiây lát rồi thầm nghĩ :
- Thế nầy là có ý gì?
Tuy có nhiá»u nghi vấn trong lòng nhưng lão cố nhịn không truy há»i.
Trịnh Äại Cương nói tiếp :
- Nếu sáng mai ta và Nhị ca của ngươi không vỠthì ngươi không cần đợi ở đây nữa, mà hãy hộ tống Nhị tẩu của ngươi vỠnơi cố cư.
Thạch Tuấn chau mày, nói :
- Äại ca nói gì tiểu đệ không hiểu, rốt cuá»™c là chuyện thế nào vậy?
Trịnh Äại Cương nói :
- Không có gì, có lẽ một lát sau chúng ta sẽ quay vỠthôi.
Thạch Tuấn cảm thấy trong lá»i nói cá»§a Trịnh Äại Cương có ẩn ý nhưng Äại Cương đã không muốn nói ra thì Thạch Tuấn cÅ©ng không tiện há»i, lão đành gật đầu, nói :
- ÄÆ°á»£c, tiểu đệ sẽ y theo dặn dò cá»§a đại ca mà hành sá»±.
Lúc này có má»™t tráng hán bước vào má»i má»i ngưá»i Ä‘i ăn cÆ¡m.
Trong bữa ăn Trịnh Äại Cương để ý thấy Phương Thiên Thành ăn rất nhanh, dưá»ng như là muốn che dấu vẻ bất an cá»§a minh.
Cuối cùng bữa ăn với không khí nặng nỠcũng kết thúc.
Phương Thiên Thành bỠđũa đứng lên và cung thủ, nói :
- Tại hạ phải tiễn Nghi nhi đi một đoạn, lát sau sẽ quay vỠngay, xin cáo biệt lui bước trước.
Trình Tá»­ Vá»ng nói :
- Phương nhị hiệp cứ tự nhiên.
Phương Thiên Thành quay sang nói với Phương phu nhân :
- Trong thư Äông NhÄ© lão nhân đã nói rõ là muốn Nghi nhi lên đưá»ng ngay, chúng ta cÅ©ng không nên cản trở hắn nên ta đưa tiá»…n hắn Ä‘i má»™t Ä‘oạn.
Phương Tuyết Nghi nói :
- Tiểu Ä‘iệt đã có đồ hình, không dám phiá»n đại bá.
Phương Thiên Thành nói :
- Äây là chuyện khác, không biết bao lâu nữa chúng ta má»›i gặp lại nhau, đại bá tiá»…n ngươi má»™t Ä‘oạn chẳng được sao?
Phương Tuyết Nghi từ từ bước tới trước Phương phu nhân, chàng cung kính lạy ba lạy rồi nói :
- Bá mẫu bảo trá»ng, mấy năm qua Nghi nhi được bá mẫu dưỡng dục lá»›n khôn, thân tình như biển, ngày sau Nghi nhi sẽ không bao giá» quên ân dưỡng dục.
Phương phu nhân đưa tay gạt lệ rồi chậm rãi nói :
- Hài tá»­, hy vá»ng ngươi Ä‘i chuyến này sẽ há»c được tuyệt kỹ, ngày sau dương danh thiên hạ.
Tuyết Nghi nói :
- Nghi nhi sẽ tận tâm tận lực, khi nào thành tài sẽ quay vỠcố cựu thỉnh an bá mẫu.
Phương phu nhân nói :
- Ngươi biết hiếu thuận như vậy là tốt rồi.
Ba đưa tay lau lệ rồi quay sang nói với Phương Lạc :
- Lạc nhi, tiễn tiểu đệ của ngươi một đoạn nhé?
Phương Thiên Thành nói :
- Lạc nhi không cần đi tiễn.
Phương Lạc đã rá»i chá»— ngồi, chàng nghe phụ thân nói vậy thì đành cung thá»§ nói :
- Tiểu đệ Ä‘i đưá»ng bình an nhé.
Phương Tuyết Nghi hoàn lễ và nói :
- Tiểu đệ xin bái biệt, đại ca nhá»› bảo trá»ng.
Phương Thiên Thành nắm tay Tuyết Nghi rồi nói :
- Hài tử, chúng ta đi thôi!
Trịnh Äại Cương nhìn theo bóng Phương Thiên Thành dần khuất thì đứng lên, nói :
- Trình trang chủ, thương thế của tại hạ chưa hoàn toàn bình phục nên muốn nghỉ ngơi một lát, nếu có chuyện gì cứ tìm Thạch tam đệ của tại hạ cũng được nhé.
Trình Tá»­ Vá»ng nói :
- Trịnh đại hiệp cứ tự nhiên, tại hạ sẽ dặn thuộc hạ không làm kính động là được.
Trịnh Äại Cương quay sang cung thá»§ nói vá»›i Ngôn Phụng Khanh :
- Ngôn huynh đệ đi vỠkhá vất vả nên cũng nên tịnh dưỡng một lát.
Nói Ä‘oạn lão không chá» Ngôn Phụng Khanh trả lá»i mà lặng lẽ ra khá»i đại sảnh.

Vốn là nhân vật cẩn thận nên Äại Cương trở vá» phòng khóa chặt cá»­a lại, lão thay đổi y phục rồi má»›i theo cá»­a sổ ra khá»i phòng, sau đó rá»i Trình gia trang truy theo Phương Thiên Thành và Tuyết Nghi.
Hai ngưá»i vừa Ä‘i không lâu nên má»™t lát sau Trịnh Äại Cương đã nhìn thấy bóng thấp thoáng phía trước. Hai con tuấn mã sánh vai song hành, dưá»ng như hai ngưá»i Ä‘ang trò chuyện vá»›i nhau.
Trịnh Äại Cương tìm đến má»™t nông gia mua má»™t chiếc mÅ© rÆ¡m đội lên trùm kín diện mục rồi lặng lẽ bám theo phía sau.
Lão có má»™t dá»± cảm chẳng lành và nghi việc Phương Thiên Thành đưa Phương Tuyết Nghi Ä‘i là có ý đồ không tốt. Äồng thá»i lão cÅ©ng cảm thấy dưá»ng như Phương Thiên Thành có chuyện bí mật mà không nói ra.


Xem tiếp hồi chín
Tài sản của boss5011

  #10  
Old 16-04-2008, 11:36 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hồi 09 : Nghi án trùng trùng

Lại nói Phương Thiên Thành và Phương Tuyết Nghi, sau khi di chừng mưá»i dặm thì đến má»™t nÆ¡i hoang vắng.
Thiên Thành đột nhiên rẽ ngược vào cánh rừng bên đưá»ng và nói :
- Hài tử, bá phụ không thể tiễn ngươi nữa, chúng ta ngồi xuống đây nghỉ một lát rồi chia tay.
Phương Tuyết Nghi cÅ©ng cho ngá»±a Ä‘i vào cánh rừng và hạ mã ngồi nghỉ như lá»i Phương Thiên Thành vừa nói.
Hai ngưá»i vừa an tá»a thì Phương Thiên Thành há»i :
- Hài tá»­, ngoài ba chiêu kiếm pháp đó thì Äông NhÄ© lão nhân có truyá»n cho ngươi võ công gì nữa không?
Tuyết Nghi lắc đầu, nói :
- Không, lão chỉ truyá»n đúng ba chiêu kiêm thôi. Ôi! Nếu Ma Äao Äiá»n Nguyên không tỉ kiếm vá»›i tiểu Ä‘iệt thì tiểu Ä‘iệt không thể nào đối phó được lão ta.
Phương Thiên Thành nói :
- Ngươi nói thật đấy chứ?
Lá»i vừa dứt thì bất ngá» lão vung thá»§ chỉ Ä‘iểm huyệt Phương Tuyết Nghi.
Tuyết Nghi chưa kịp trả lá»i thì huyệt đạo đã bị Ä‘iểm, chàng á má»™t rồi ngã ra đất.
Phương Thiên Thành thở phào một hơi rồi bồng Tuyết Nghi đến một gốc cây và đặt chàng ngồi tựa vào đó.
Lúc này song mục của Tuyết Nghi đầy vẻ hoang mang, chàng nhìn Phương Thiên Thành đến ngơ ngẩn xuất thần.
Hồi lâu sau chàng mới chậm rãi nói :
- Äại bá, đây là chuyện thế nào vậy?
Phương Thiên Thành từ từ nói :
- Hài tử, trong lòng ngươi cảm thấy rất kỳ quái, phải không?
Tuyết Nghi nói :
- Äúng vậy, Nghi nhi không hiểu vì sao đại bá lại Ä‘iểm huyệt đạo cá»§a mình.
Phương Thiên Thành nói :
- Không những ta Ä‘iểm huyệt ngươi mà còn phải lấy mạng ngươi, vÄ©nh viá»…n ngươi không thể nào Ä‘i tìm Äông NhÄ© lão nhân để há»c võ công.
- Tại sao?
- Hài tá»­, nguyên nhân rất phức tạp, nhất thá»i không thể nào nói rõ vá»›i ngươi, vả lại ta cÅ©ng không có nhiá»u thá»i gian.
Lão ngá»­a mặt cưá»i ha hả má»™t tràng, song mục lá»™ hung quang nhìn Phương Tuyết Nghi rồi nói tiếp :
- Nhưng chúng ta đã gần gÅ©i nhau mưá»i năm, tình cảm tá»± nhiên phải có đôi chút, vì vậy đại bá sẽ tìm cho ngươi má»™t chiếc quan tài rồi chôn cất đàng hoàng. Chỉ có Ä‘iá»u phải khiếm khuyết là đại bá không thể nào lập bia nói rõ thân thế cá»§a ngươi.
Phương Tuyết Nghi chậm rãi nói :
- Tiểu điệt biết, tiểu điệt chết càng bí mật thì càng tốt cho đại bá.
Phương Thiên Thành nói :
- Những năm qua ngươi Ä‘á»c khá nhiá»u thư tịch nên quả nhiên là thông minh hÆ¡n ngưá»i.
Tuyết Nghi nói :
- Việc đến nước này thì tiểu điệt chết chắc rồi, tuy nhiên tiểu điệt không muốn chết một cách quá hồ đồ, tiểu điệt mong muốn được biết một chuyện.
- Chuyện gì?
- Thân phận thật sự của đại bá là ai?
Phương Thiên Thành cưá»i ha hả má»™t tràng rồi nói :
- Hài tá»­, ngươi há»i tuyệt lắm...
Phương Tuyết Nghi nói ;
- Thế nào, tiểu Ä‘iệt há»i không phải sao?
Phương Thiên Thành nói :
- Ngươi há»i rất kỳ quái, ngoài cả sá»± tiên liệu cá»§a ta.
Tuyết Nghi há»i tiếp :
- Vậy thì tiểu Ä‘iệt phải há»i như thế nào?
Phương Thiên Thành nói :
- Ngươi há»i thân phận thật cá»§a ta là ai, tức là ngươi đã hoài nghi ta không phải là đại bá cá»§a ngươi?
Tuyết Nghi thản nhiên nói :
- Äúng vậy!
- Tại sao?
- Nếu lão là đại bá của vãn bối thì làm sao nhẫn tâm ha độc thủ đối với vãn bối? Huống hồ vãn bối vừa mới cứu mạng của lão.
- Ngươi nói rất có lý nhưng ta không muốn ngươi chết quá rõ ràng.
- Dù sao thì vãn bối cũng phải chết và không thể nào tìm lão báo thù, vậy tại sao lão không cho vãn bối chết một cách minh bạch?
- Ngươi tất phải chết, vậy thì hiểu rõ chân tướng để làm gì?
- Nếu lão không muốn nói rõ nội tình thì quả thật vãn bối chết không thể nào nhắm mắt.
Phương Thiên Thành từ từ đưa hữu chưởng lên và nói :
- Chúng ta đã sống vá»›i nhau mưá»i năm nên không thể nói là không có tình cảm, ta sẽ cho ngươi chết không Ä‘au đớn là được.
Nói đoạn chưởng thế từ từ nhằm vào yếu huyệt của Phương Tuyết Nghi mà đẩy ra.
Phương Tuyết Nghi thở dài một hồi rồi nói :
- Xem ra lão là hung thá»§ sát hại phụ thân cá»§a vãn bối rồi! Không ngá» phu tá»­ vãn bối cả hai Ä‘á»i Ä‘á»u chết trong tay hung đồ vạn ác là lão.
Nói đoạn chàng nhắm hai mắt lại chỠchết.
Thế chưởng của Phương Thiên Thành sắp đến đích thì đột nhiên thu lại, lão nói :
- Với niên kỷ của ngươi thì quả thực không thể không khâm phục khả năng luận đoán của ngươi.
Phương Tuyết Nghi mở mắt ra, nói :
- Có một chuyện sợ rằng đại bá đã quên rồi.
Phương Thiên Thành há»i :
- Chuyện gì?
Tuyết Nghi nói :
- Gia mẫu vẫn còn sống tại thế, má»™t ngày nào đó gia mẫu sẽ Ä‘iá»u tra ra ná»™i tình và sẽ tìm lão báo thù.
Thiên Thành mỉm cưá»i, nói :
- Nếu bà ta có năng lực đó thì đã nghĩ ra ta là hung thủ giết phu quân bà ta và đã sớm tìm ta báo thù rồi, chứ không đợi đến bây giỠđâu.
Tuyết Nghi nói :
- Còn có Äông NhÄ© lão nhân, lão ta quyết sẽ không tha lão.
Thiên Thành cưá»i nhạt, nói :
- Sau khi giết ngươi thì chẳng còn ai đối chứng, dù Äông NhÄ© lão nhân có võ công tuyệt thế thì cÅ©ng không thể nào tìm đến ta.
Tuyết Nghi thở dài một hồi rồi nói :
- Không hiểu lão làm thế nào mà có hiệp danh, chẳng hiểu tại sao Trung Châu tam hiệp lại có thể dung túng một nhân vật âm hiểm độc ác như thế.
Phương Thiên Thành xạ hung quang nhìn Tuyết Nghi rồi nói :
- Äá»§ rồi đấy!
Lá»i vừa dứt thì hữu chưởng trầm xuống vá»— thẳng vào thiên linh yếu huyệt cá»§a Tuyết Nghi.
Ngay lúc đó đột nhiên có bóng hàn quang lóe lên và tấn công vô hữu chưởng của Phương Thiên Thành. Nếu Thiên Thành không thu chưởng tránh né thì cố nhiên chưởng lực có thể đánh chết Tuyết Nghi nhưng hữu thủ của lão sẽ bị đạo hàn quang kia đả thương.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc thì bản năng tá»± bảo vệ vượt lên tất cả, vì vậy Thiên Thành lập tức thu chưởng và lắc ngưá»i sang má»™t bên.
Lão quét mục quang nhìn ra thì thấy ngưá»i vừa đến chính là Trịnh Äại Cương nên bất giác ngẩn ngưá»i.
Trịnh Äại Cương trừng mắt nhìn Phương Thiên Thành và lạnh lùng há»i :
- Äây là chuyện thế nào?
Phương Thiên Thành há»i lại :
- Äại ca nghe tất cả rồi à?
Trịnh Äại Cương nói :
- Chỉ nghe được một phần.
Phương Thiên Thành nhìn qua Tuyết Nghi rồi nói :
- Äại ca đến thật đúng lúc, xem ra hài tá»­ nay không đáng chết, đệ giải huyệt cho hắn rồi chúng ta nói chuyện.
Trịnh Äại Cương lạnh lùng nói :
- Ngừng tay!
Äồng thá»i Tá»­ Kim Ä‘ao lập tức xuất ra ngăn cản bước tiến cá»§a Phương Thiên Thành.
Phương Thiên Thành mỉm cưá»i, nói :
- Äại ca ngăn cản tiểu đệ là có dụng ý gì?
Äại Cương nói :
- Ta sợ ngươi giết hắn!
Nói đoạn lão cất bước tiến đến gần Tuyết Nghi, thế đao vẫn luôn sẵn sàng xuất thủ.
Thiên Thành cưá»i nhạt, nói :
- Äại ca qua hiểu lầm đệ rồi.
Äai Cương không để ý Phương Thiên Thành nói gì, lão xuất tả thá»§ giải huyệt cho Tuyết Nghi rồi đỡ chàng đứng lên, kế đó lão khẽ nói :
- Hài tử, đừng sợ, đã có Trịnh bá bá chủ trì cho ngươi, tại sao đại bá của ngươi lại muốn giết ngươi, cứ thành thật nói cho ta biết.
Phương Thiên Thành vốn tưởng là Trịnh Äại Cương đã nghe toàn bá»™ bí mật ná»™i tình, bây giá» nghe tương vấn như thế thì lập tức mỉm cưá»i, nói :
- Äại ca, chuyện này là...
Äại Cương khoát tay, nói :
- Ta không há»i ngươi, ta chỉ muốn nghe Nghi nhi trả lá»i.
Thiên Thành khẽ thở ra rồi nói :
- Nghi nhi, hãy nói cho Trịnh bá bá biết là đại bá không có ý giết ngươi thật.
Phương Tuyết Nghi liếc nhìn Thiên Thành rồi nhìn qua Äại Cương và nghiêm túc nói :
- Trịnh bá bá, tiểu Ä‘iệt muốn há»i má»™t chuyện.
Trịnh Äại Cương nói :
- ÄÆ°á»£c, ngươi cứ há»i!
Tuyết Nghi há»i :
- Trịnh bá bá và đại đại bá của vãn bối quen biết nhau bao lâu rồi?
Äại Cương nói :
- Trên hai mươi năm.
Tuyết Nghi há»i tiếp :
- Trịnh bá bá và đại bá cá»§a vãn bối có má»™t Ä‘oạn thá»i gian khá dài chia tay nhau phải không?
- Không sai, ta và đại bá của ngươi phải luyện một loại đan dược nên ẩn cư một mình trong núi Nga My.
Tuyết Nghi nghiêm giá»ng nói :
- Hổ độc còn không ăn thịt con, đại bá quả thá»±c không có lý do gì để giết tiểu Ä‘iệt, như vậy trong chuyện này tất phải có biến hóa khiến ngưá»i ta không thể Ä‘oán ra được.
- à ngươi muốn nói là gì?
- Trước khi tìm ra chân tướng, thì vãn bối không muốn võ Ä‘oán mà ngậm máu phun ngưá»i, tuy nhiên trước khi Ä‘i, vãn bối có má»™t chuyện muốn nói vá»›i Trịnh bá bá.
Trịnh Äại Cương liá»n há»i :
- Là chuyện gì?
Phương Tuyết Nghi nói :
- Xin Trịnh bá bá và Thạch thúc thúc hãy chiếu cố vị bá mẫu thiện lương của vãn bối và cả Lạc huynh nữa...
Nói Ä‘oạn chàng nhặt trưá»ng kiếm lên, bước đến trước mặt Phương Thiên Thành và nói :
- Chuyện đã đến nước này thì đại bá không thể che đậy được nữa đâu.
Phương Thiên Thành làm ra vẻ ngạc nhiên há»i :
- Ngươi nói chuyện gì?
Phương Tuyết Nghi vung kiếm cắt nắm tóc trên đầu rồi lạnh lùng nói :
- Bất luận lão là ngưá»i thế nào nhưng ân dưỡng dục cá»§a lão thì vãn bối không thể phá»§ nhận, hôm nay vãn bối cắt nắm tóc này xem như là Ä‘á»n Æ¡n má»™t cách tượng trưng. Từ nay vá» sau, vÄ©nh viá»…n Phương Tuyết Nghi sẽ không có má»™t đại bá là lão.
Chàng quay sang Trịnh Äại Cương, cung thá»§ hành lá»… và nói :
- Ân cứu mạng của đại bá bá, ngày sau vãn bối sẽ báo đáp, vãn bối xin cáo biệt từ đây!
Trịnh Äại Cương khẽ thở ra rồi nói :
- Hài tử hãy yên tâm mà đi! Mong rằng ngày sau chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại trên giang hồ!
Phương Tuyết Nghi lên ngá»±a, rồi theo đồ hình chỉ dẫn cá»§a Äông NhÄ© lão nhân mà Ä‘i.
Trịnh Äại Cương vẫn nắm chặt Tá»­ Kim Ä‘ao canh chừng Phương thiên Thành, chá» cho bóng Tuyết Nghi dần khuất, lão má»›i tra Ä‘ao vào bao và chậm rãi nói :
- Phương nhị đệ, tại sao ngươi phải giết Tuyết Nghi?
Phương Thiên Thành lạnh lùng nói :
- Äây là chuyện gia tá»™c cá»§a đệ, tốt nhất là đại ca đừng xen vào.
Trịnh Äại Cương nói :
- Tiểu huynh đã gặp rồi, há có lý nào không quan tâm?
Äá»™t nhiên Phương Thiên Thành tung ngưá»i lên ngá»±a rồi phóng Ä‘i như bay.
Trịnh Äại Cương hú má»™t tiếng rồi vung hữu thá»§ lên, Tá»­ Kim Ä‘ao lập tức xuất vá», theo đó là má»™t đạo kim quang vút ra. Thế Ä‘ao cá»±c kỳ nhanh khiến Phương Thiên Thành không thể không tránh né. Äao quang lướt qua, con tuấn mã hí lên má»™t tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Phương Thiên Thành nhìn con tuấn mã phÆ¡i thây rồi ngẩn ngưá»i, nói :
- Hình như đại ca có ý sát hại tiểu đệ thật rồi!
Trịnh Äại Cương chậm rãi nói :
- Hành động cá»§a nhị đệ quá khác thưá»ng thì làm sao tiểu huynh không động nghi tâm?
Phương Thiên Thành lạnh lùng nói :
- Huynh đệ chúng ta tình thâm nghÄ©a trá»ng, hai mươi năm đồng sinh công tá»­, hoạn nạn cùng chia...
Trịnh Äại Cương tiếp nói :
- Không sai, nhưng giữa huynh đệ chung ta xưa nay luôn thành thật, không há» lừa dối nhau. Vậy mà hôm nay nhị đệ lại muốn giết Ä‘iệt nhi cá»§a mình, giết ngưá»i vừa má»›i cứu mạng chúng ta, việc này tình lý Ä‘á»u trái lẽ thưá»ng, tiểu huynh làm sao không nghi ngỠđược?
Phương Thiên Thành lạnh lùng nói :
- Nếu không có tình huynh đệ thì đại ca có muốn xen vào chuyện nhà của đệ không?
Äại Cương nói :
- Chuyện này còn phải xem tình hình thế nào đã! Chúng ta lấy hiệp nghÄ©a làm tiêu chí, giữa đưá»ng thấy chuyện bất bình phải bạt Ä‘ao tương trợ thôi.
Thiên Thành chậm rãi nói :
- Äại ca đã hạ độc thá»§ vá»›i tiểu đệ như vậy thì có lẽ tình nghÄ©a cÅ©ng đã tuyệt, tình huynh đệ chúng ta cÅ©ng nên chấm dứt từ đây thôi...
Äại Cương nói :
- Nếu Phương nhị đệ muốn tuyệt giao với tiểu huynh thì tiểu huynh vẫn phải tra vấn chuyện của Phương Tuyết Nghi.
Thiên Thành nói :
-Nếu huynh đệ chúng ta đã tuyệt giao Ä‘oạn nghÄ©a thì tại hạ có thể cá»± tuyệt không trả lá»i bất cứ vấn đỠgì cá»§a Trịnh Äại ca há»i.
Äại Cương cưá»i nhạt, nói :
- Nhị đệ muốn dùng thủ đoạn tuyệt giao để uy hiếp huynh chăng?
Thiên Thành chậm rãi rút kiếm vạch xuống đất rồi nói :
- Từ lúc này trở đi huynh đệ chúng ta đã tình tận nghĩa tuyệt, ngày sau đôi bên không lai vãng nữa.
Äại Cương ngá»­a mặt cưá»i ha hả má»™t tràng rồi nói :
- Phương Thiên Thành, nếu ngươi muốn ta tức giận bỠđi để không tra vấn ngươi nữa thì e chủ ý của các hạ đã sai rồi.
Phương Thiên Thành lạnh lùng nói :
- Nếu tại hạ không nói thì sao?
Trịnh Äại Cương nghiêm túc nói :
- Phương Thiên Thành, nếu ngươi bạc tình bạc nghÄ©a như thế thì chi có má»™t cách khiến Trịnh má»— không há»i chuyện này thôi!
- Trịnh huynh muốn động thủ với tại hạ chăng?
- Không sai, nếu ngươi thắng được thanh đao trong tay ta thì Trịnh mỗ sẽ lập tức bỠđi, quyết không truy vấn chuyện của ngươi.
- Nếu Trịnh huynh bức tại hạ xuất thủ thì tại hạ đành cung kính bất như phụng mệnh thôi, nhưng binh đao vô tình, nếu tại hạ đả thương Trịnh huynh thì xin chớ trách nhé.
Trịnh Äại Cương ná»™ khí, nói :
- Ngươi có bản lãnh gì cứ tận lực thi triển đi.
Thiên Thành hoành ngang kiếm trước ngực rồi chậm rãi nói :
- NghÄ© tình các hạ cao niên hÆ¡n nên tại hạ xin nhưá»ng tiên cÆ¡.
Trịnh Äại Cương giận đến xanh mặt, lão định xuất thá»§ thì bá»—ng nhiên động lòng nên thầm nghÄ© :
- Hành động cá»§a hắn rõ ràng là chá»c giận ta để chiếm tiện nghi trong trận chiến này mà giết ta diệt khẩu.
NghÄ© Ä‘oạn lão nén ná»™ khí, mỉm cưá»i nói :
- Phương nhị hiệp, ngươi muốn khích tướng ta chăng?
Phương Thiên Thành lạnh lùng nói :
- Trịnh đại hiệp có thể xuất thủ rồi.
Trịnh Äại Cương cưá»i nhạt má»™t tiếng rồi nói :
- Phương nhị hiệp ngươi xuất thủ trước đi! Tại hạ cao niên hơn nên cũng phải nhượng ngươi vài chiêu mới phải.
Phương Thiên Thành nói :
- Hôm nay không phải Trịnh Äại Cương chết thì Phương má»— tá»­ vong.
Lá»i vừa dứt thì lão xuất kiếm đâm tá»›i.
Trịnh Äại Cương hoành ngang Ä‘ao chống đỡ rồi phản kích lại hai Ä‘ao.
Phương Thiên Thành hóa giải thế Ä‘ao cá»§a đối phương xong thì lập tức biến kiếm thế, chiêu chiêu thức thức Ä‘á»u là những chiêu số trí mạng.
Kỳ thá»±c thế kiếm cá»§a Thiên Thành ác độc, chỉ cần trúng má»™t kiếm là bá» mạng tại đương trưá»ng ngay nên Trịnh Äại Cương bất giác rùng mình thầm nghÄ© :
- Khi bá»n ta má»›i kết nghÄ©a thì Phương nhị đệ nghÄ©a dÅ©ng can trưá»ng, vậy mà lúc này dưá»ng như hắn đã biến thành má»™t ngưá»i hoàn toàn khác trước.
Äá»™t nhiên linh cÆ¡ chợt động, Äại Cương nhá»› lại lá»i cá»§a Tuyết Nghi trước lúc ra Ä‘i và tá»± há»i :
- Lẽ nào hắn không phải là Phương Thiên Thành thật?
à niệm chuyển động nên bất giác phân tâm, thế đao cũng chậm lại.
Phương Thiên Thành chợp thá»i cÆ¡ đâm tá»›i má»™t kiếm.
Trịnh Äại Cương lách ngươi tránh né nhưng kiếm thế quá nhanh khiến tả thá»§ thá» thương, y phục bị rách má»™t đưá»ng, huyết tươi lấm thấm chảy ra.
Trịnh Äại Cương lạnh lùng hừ má»™t tiếng rồi vá»™i vàng tập trung tinh thần đối địch.
Lúc này nghi vấn trùng trùng trong lòng nên lão cảm thấy chỉ có cách bắt sống Phương Thiên Thành thì mới có thể tra vấn được nội tình.
Tâm ý đã quyết nên lão lập tức xuất đao phản kích.
Nhất thá»i Ä‘ao quang như sấm chá»›p, thế Ä‘ao uy mãnh như di sÆ¡n đảo hải, Ä‘ao phong cuồn cuá»™n xông tá»›i.
Chỉ trong chốc lát kiếm thế của Phương Thiên Thành đã bị áp chế, không thể thoát ra để triển khai được.
Trong lúc mãnh đấu thì Trịnh Äại Cương đột nhiên xuất kỳ chiêu, Tá»­ Kim Ä‘ao đánh bật kiếm thế cá»§a Phương Thiên Thành, Ä‘ao thế chuyển hướng, song Ä‘ao kích ngay vào khuá»·u tay phải cá»§a đối phương. Lá»±c Ä‘ao khá mạnh nên trưá»ng kiếm cá»§a Phương Thiên Thành tá»± nhiên thoát khá»i tay rÆ¡i xuống đất, ngưá»i lão cÅ©ng loạng choạng mấy bước rồi ngã ngồi xuống.
Nếu Trịnh Äại Cương nhân cÆ¡ há»™i nay chém xuống má»™t Ä‘ao thì nhất định Phương Thiên Thành tá»­ thương ngay tức khắc. Nhưng lão niệm tình cố cá»±u nên không nhẫn tâm hạ Ä‘ao.
Chỉ má»™t tích tắc do dá»± thì Phương Thiên Thành đã lăn ngưá»i hai vòng rồi bật dậy phóng ra hÆ¡n trượng rồi.
Trịnh Äại Cương quát :
- Mau đứng lại!
Lá»i vừa phát thì lão cÅ©ng tung ngưá»i truy theo.
Äá»™t nhiên Phương Thiên Thành vung hữu thá»§ lên, lập tức ba Ä‘iểm hàn tinh thoát khá»i tay bay ra má»™t lượt theo hình chữ phạm.
Trịnh Äại Cương phát Tá»­ Kim Ä‘ao hươi má»™t vòng thì nghe lắc rắc mấy tiếng, ba mÅ©i Bạch Hổ Ä‘inh Ä‘á»u rÆ¡i xuống đất.
Tuy nhiên, Phương Thiên Thành chợp cÆ¡ há»™i Trịnh Äại Cương chống đỡ ám khí, lão phóng bước vào cánh rừng rồi mất hút tung tích.
Trịnh Äại Cương đứng nÆ¡i bìa rừng ná»­a canh giá», lão nghÄ© Phương Thiên Thành có lẽ đã Ä‘i xa nên đành quay trở lại Trình gia trang.

Lai nói đến Thạch Tuấn, sau khi trở vá» phòng thì càng nghÄ© càng cảm thấy sá»± việc dị thưá»ng nên vá»™i vàng đến phòng Trịnh Äại Cương xem thá»­. Nhưng cá»­a phòng khóa chặt, Thạch Tuấn sợ làm kinh động nên không dám gá»i, lão vòng ra sau quan sát thì phát hiện quả nhiên Trịnh Äại Cương đã rá»i phòng bằng cách vượt qua cá»­a sổ.
Một dự cảm chẳng lành bất giác hiện lên trong đầu, Thạch Tuấn cảm thấy mối tương giao mấy mươi năm của Trung Châu tam hiệp sắp ngộ đại biến.
Lòng như lá»­a đốt, Thạch Tuấn lẻn ra ngoài trang viện ngồi đợi. Sau hai canh giá» ròng rã thì má»›i thấy Trịnh Äại Cương lá»­ng thá»­ng trở vá».
Thạch Tuấn vá»™i vàng chạy đến há»i :
- Äại ca có gặp Nhị ca không?
Trịnh Äại Cương gật đầu rồi nói :
- Báo vá»›i Trình trang chá»§ là chúng ta lập tức lên đưá»ng ngay.
Thạch Tuấn cảm thấy kỳ quặc nên truy vấn :
- Thế Nhị ca không cùng đi với chúng ta sao?
Trịnh Äại Cương nói :
- Chuyện cá»§a huynh đệ chúng ta không nên làm kinh động ngưá»i khác, chúng ta rá»i nÆ¡i này trước rồi hãy nói.
Từ thần sắc nghiêm túc cá»§a Trịnh Äại Cương thì Thạch Tuấn đã cảm nhận được sá»± nghiêm trá»ng cá»§a chuyện này nên không dám há»i thêm nữa. Lão khẽ nói :
- Má»i đại ca theo lối cÅ© trở vá» phòng, tiểu đệ Ä‘i báo cho Trình trang chá»§ và Nhị tẩu, sau khi chuẩn bị xong má»i thứ, tiểu đệ sẽ đến báo cho đại ca.
Trịnh Äại Cương nói :
- ÄÆ°á»£c, ngươi Ä‘i Ä‘i!
Nói Ä‘oạn, lão tung ngưá»i qua tưá»ng rào rồi vòng theo lối cÅ© chui qua cá»­a sổ trở vá» phòng.
Chừng ná»­a canh giá» sau thì có tiếng Thạch Tuấn gá»i bên ngoài :
- Äại ca tỉnh dậy chưa?
Trịnh Äại Cương nhặt Tá»­ Kim Ä‘ao lên Ä‘eo vào ngươi rồi đẩy cá»­a bước ra thì thấy cùng Ä‘i vá»›i Thạch Tuấn còn có Trình Tá»­ Vá»ng. Trình Tá»­ Vá»ng cung thá»§ nói :
- Thạch tam hiệp vừa nói vá»›i tại hạ là chư vị phải lập tức lên đưá»ng...
Trịnh Äại Cương nói :
- Không sai, bá»n tại hạ còn có chuyện quan trá»ng nên cần phải đăng trình ngay.
Trình Tá»­ Vá»ng nói :
- Trung Châu tam hiệp vì võ lâm chính nghÄ©a mà suốt ngày phải bôn tẩu giang hồ. Nhưng chư vị cÅ©ng cần nghỉ ngÆ¡i chứ. Tại hạ đã chuẩn bị má»™t chiếc thuyá»n hoa, định ngày mai sẽ đưa chư vị di du ngoạn trên sông Mân Giang.
Trịnh Äại Cương nói :
- Thịnh tình cá»§a Trình trang chá»§, tại hạ xin tâm lãnh, ngày khác rảnh rá»—i bá»n tại hạ sẽ đến làm phiá»n vậy.
Trình Tá»­ Vá»ng chẳng biết làm thế nào khác nên đành há»i :
- Chư vị phải đi thật sao?
Trịnh Äại Cương nói :
- Äúng vậy, mong Trang chá»§ bảo thuá»™c hạ chuẩn bị cho hai tuấn mã và má»™t cổ xe, bá»n tại hạ sẽ vô cùng cảm kích.
Trình Tá»­ Vá»ng nói :
- Trịnh huynh nặng lá»i rồi, sinh tá»­ cá»§a cả nhà Trình Tá»­ Vá»ng là do Trung Châu tam hiệp ban cho, chỉ mấy con ngá»±a mà có gì phải nói cảm kích? Tại hạ lập tức Ä‘i bảo gia nhân chuẩn bị ngay.

Chừng má»™t khắc sau thì Trình Tá»­ Vá»ng quay lại, nói :
- Kiện mã và xe đã chuẩn bị xong, trong sảnh cÅ©ng đã bày biện cÆ¡m rượu, má»i chư vi uống má»™t chén rồi hãy Ä‘i nhé?
Trịnh Äại Cương nói :
- Việc cÆ¡m rượu xin Ä‘a tạ vậy, bá»n tại hạ phải lập tức lên đưá»ng rồi.
Trinh Tá»­ Vá»ng đã nhìn thấy tâm sá»± trầm trá»ng cá»§a Äại Cương nên không tiện há»i nữa, lão đành đưa má»i ngưá»i đến chá»— xa mã. Phương phu nhân đưa Phương Lạc ra ngoài tiá»n viện rồi chậm rãi lên xe.
Trịnh Äại Cương phi thân lên mình ngá»±a rồi quay lại nói vá»›i Ngôn Phụng Khanh :
- Ngôn huynh đệ, tại hạ có chuyện riêng phải Ä‘i trước má»™t bước. Ngày sau tại hạ sẽ đến Thần Châu bái phá»ng để tạ ân tình tương trợ.
Ngôn Phụng Khanh không thấy Phương Thiên Thành quay vá» nên ngầm Ä‘oán giữa huynh đệ bá»n há» tất có chuyện hung hãn không tiện há»i, do vậy hắn vá»™i hoàn lá»… và nói :
- Tại hạ xin chỠđại gia ở Thần Châu.
Trịnh Äại Cương quay sang nói vá»›i Thạch Tuấn :
- Phiá»n Tam đệ đánh xe vậy, chúng ta rá»i nÆ¡i này không biết bao giá» trở lại nên không dám nhá» ngưá»i cá»§a Trình phá»§.
Nguyên Trình Tá»­ Vá»ng chuẩn bị xa mã xong thì có phái má»™t phu xa đến phục vụ.
Lúc này Thạch Tuấn đáp một tiếng rồi bước lại nói với phu xa :
- Không dám làm phiá»n, xin các hạ quay vá» nghỉ ngÆ¡i!
Tên phu xa đành tuân mệnh rá»i cá»— xa quay vào trang viện.

Äoàn xa mã bắt đầu khởi hành, Trịnh Äại Cương Ä‘i trước dẫn đưá»ng, khi đến cánh rừng rậm thì lão má»›i dừng ngá»±a.
Thạch Tuấn xuống xe nhìn xung quanh thấy tứ bá» hoang vắng thì bất giác há»i :
- Äại ca, tại sao không Ä‘i nữa?
Trịnh Äại Cương thở dài má»™t hồi rồi nói :
- Nếu ba huynh đệ chúng ta Ä‘á»u chết trong tay Ma Äao Äiá»n Nguyên thì có lẽ hiệp danh sẽ lưu thiên cổ...
Phương phu nhân vén rèm lên há»i :
- Äại ca, Thiên Thành có chuyện gì không phải vá»›i đại ca chăng?
Äại Cương nói :
- Hiá»n muá»™i đã tương vấn thì tiểu huynh cÅ©ng không thể nào dấu được chuyện này.
Phương phu nhân nói :
- Không thấy Thiên Thành cùng đại ca trở vá», tiện thiếp đã có dá»± cảm...
Thạch Tuấn rất sốt ruột nên lớn tiếng nói :
- Nhị ca hiện đang ở đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trịnh Äại Cương nhìn qua Phương phu nhân rồi chậm rãi nói :
- Xưa nay nhị đệ có hiển danh, Ä‘iá»u đó không những ta và Tam đệ biết mà những bằng hữu lai vãng vá»›i Trung Châu tam hiệp Ä‘á»u cảm nhận được.
Phương phu nhân tiếp lá»i ;
- Ôi! Có chuyện gì đại ca cứ nói thẳng ra, tiện thiếp xin rửa tai lắng nghe đây.
Trịnh Äại Cương nói :
- Tại sao Nhị đệ phải giết Phương Tuyết Nghi?
Lá»i nay như tiếng sét giữa thanh thiên bạch nhật, Thạch Tuấn và Phương phu nhân Ä‘á»u kinh hãi kêu thất thanh :
- Cái gì?
Trịnh Äại Cương nói :
- Phương nhị đệ muốn giết Phương Tuyết Nghi, tại hạ tận mắt mục kích nên xuất thủ tương cứu.
Phương phu nhân lắc đầu, nói :
- Không thể thế được! Tại sao chàng lại muốn giết Nghi nhi?
Trịnh Äại Cương nói tiếp :
- Nếu tại hạ không tận mắt mục kiến mà được ngưá»i khác nói cho nghe thì cÅ©ng không thể nào tin được.
Thạch Tuấn nói :
- Nghi nhi vừa cứu bá»n ta mấy ngày trước, tại sao Nhị ca lại có thể ha độc thá»§ như vậy?
Trịnh Äại Cương nói :
- Hắn lừa Nghi nhi vào cánh rừng này rồi Ä‘iểm huyệt Nghi nhi, nếu không thì vá»›i kiếm pháp đả thương Ma Äao Äiá»n Nguyên cá»§a Nghi nhi, Thiên Thành quyết không phải là địch thá»§...
Lao thở dài một hồi rồi nói tiếp :
- Nhưng hắn không ngỠbỠngựa lo bắt ve sầu mà chẳng hay chim sẽ đứng phía sau, ta đã truy theo tung tích của hắn mà đến kịp lúc...
Nói đoạn lão mang sự tình ra thuât lai tỉ mỉ một lượt.
Phương phu nhân lắng nghe má»™t cách ngÆ¡ ngẩn xuất thần, trông có vẻ như bà nghe rất kỹ nhưng tá»±a hồ như chẳng nghe gì cả. Trịnh Äại Cương dứt lá»i má»™t hồi lâu, bà má»›i buông tiếng thở dài rồi há»i :
- Thiên Thành đi đâu rồi?
Thạch Tuấn nói :
- Äại ca đã thuật lại rất kỹ, dÄ© nhiên là không thể sai được.
Phương phu nhân đưa tay áo lau hai dòng lệ rồi nói :
- Thiếp nhất định phải tìm Thiên Thành để há»i cho ra lẽ là tại sao phải giết Nghi nhi. Ôi! Thiếp đã nghÄ© thấu ruôt thấu gan mà không nghÄ© ra nguyên nhân vì sao?
Trịnh Äại Cương trầm ngâm má»™t lúc rồi nói :
- Có phải hiá»n muá»™i và Nhị đệ xa nhau má»™t thá»i gian khá dài không?
Phương phu nhân ngẩn ngưá»i há»i lại :
- Xa nhau má»™t thá»i gian khá dài?
Trịnh Äại Cương nói :
- Nếu không như vậy, Phương nhị đệ nghÄ©a đảm tâm trưá»ng, tại sao có thể làm chuyện như vậy?
Phương phu nhân thần thái hoang mang, dưá»ng như bà Ä‘ang suy nghÄ© đến Ä‘iá»u gì.
Chợt nghe Thạch Tuấn kêu lên :
- Không thể được! Nếu không phải là Nhị ca thì thần thái, âm giá»ng, diện mạo, thân thể làm sao giống như đúc được? Chúng ta giao tình đã trên hai mươi năm, có lý nào lại không nhận ra?
Trịnh Äại Cương nói :
- Khi ta phát hiện hắn muốn giết Nghi nhi thì trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, ta cũng nghĩ không thông là tại sao hắn phải làm như vậy, nhưng sự việc đã phát sinh, nếu tiểu huynh đến chậm một bước thì có lẽ lúc này Nghi nhi đã vỠnói chín suối rồi.
Có lẽ tin này quá đột ngá»™t nên Thạch Tuấn và Phương phu nhân Ä‘á»u vô cùng hoang mang, Trịnh Äại Cương nói những gì bá»n há» dưá»ng như Ä‘á»u nghe không rõ vậy.
Hồi lâu sau Phương phu nhân mới chậm rãi nói :
- Äúng vậy, tiện thiếp và Thiên Thành có xa nhau má»™t thá»i gian.
Trịnh Äại Cương liá»n há»i :
- Thá»i gian khá dài phải không?
Phương phu nhân nói :
- Khoảng trên nửa năm, khi đó tiện thiếp đang hoài thai Lạc nhi...
Thạch Tuấn tiếp lá»i :
- Như vậy thì chỉ ít, chuyện đó cũng đã trên mươi lăm năm rồi.
Phương phu nhân nói :
- Ngoài lần đó ra thì xưa nay phu phu tiện thiếp không há» rá»i nhau vá»›i thá»i gian lâu như thế.
Trịnh Äại Cương thầm nghÄ© :
- Nói vậy nếu có kẻ giả mạo Phương Thiên Thành thì đã giả mạo mươi mấy năm rồi, khi đó Phương Lạc chưa ra Ä‘á»i và Phương Tuyết Nghi vẫn còn nằm trong bụng mẹ.
Chợt nghe Phương phu nhân nói tiếp :
- Äây là chuyện không thể có được!
Thạch Tuấn chậm rãi tiếp lá»i :
- Mưá»i lăm năm trước, Nhị tẩu và Nhị ca đã thành thân được bao lâu?
Phương phu nhân nói :
- Hơn hai năm...
Bá»—ng nhiên bà quay sang sụp lạy Trịnh Äại Cương rồi nói tiếp :
- Äại ca, tiện thiếp thỉnh cầu má»™t chuyện được không?
Trịnh Äại Cương ngạc nhiên há»i :
- Chuyện gì vậy?
Phương phu nhân nói :
- Tiện thiếp không tin Thiên Thành là ngươi bạc tình bạc nghÄ©a như thế, tiện thiếp muốn đích thân há»i cho rõ, xin Äại ca và Tam đệ giúp tiện thiếp tìm Thiên Thành.
Thạch Tuấn nói :
- Chuyện đó là đương nhiên rồi.
Phương phu nhân nói :
- Äại ca thì sao? Thiệp biết đại ca rất giận Thiên Thành nhưng mong rằng đại ca nể tình tiện thiếp và Lạc nhi mà nhận lá»i cho.
Trịnh Äại Cương gật đầu, nói :
- ÄÆ°á»£c! Ta cÅ©ng muốn làm rõ chuyện này, nếu hắn thật sá»± là Phương nhị đệ thì bên trong tất có...
Äá»™t nhiên Phương phu nhân kêu má»™t tiếng rồi ngã xuống đất. Trịnh Äại Cương đưa tay định đỡ bà ta nhưng vừa chạm vào xiêm y thì bất giác rút tay lại và nói :
- Tam đệ, mau đỡ nhị tẩu của ngươi dậy.
Thực ra khi Phương phu nhân vừa ngã xuống thì Phương Lạc đã chạy lại đỡ bà ta rồi.
Trịnh Äại Cương ấn hữu chưởng vào giữa lưng bà ta và đẩy vào má»™t luồng chân khí.
Phương phu nhân ho mấy tiếng rồi thở ra một búng huyết.
Trịnh Äại Cương khẽ nói :
- Lạc nhi, để mẫu thân ngươi nằm xuống, đại bá bắt mạch cho bà ta.
Phương Lạc thấy mẫu thân thổ huyết tươi thì bất giác xanh mặt, chàng nói :
- Äại bá phụ, gia mẫu thá» thương phải không?
Trịnh Äại Cương nói :
- Lòng bà ta rất bi thống nên huyết khí đảo lộn và thổ ra huyết, nhưng bây giỠtịnh dưỡng một lát là bình phục lại thôi.
Phương Lạc y lá»i đặt Phương phu nhân ngồi tá»±a vào má»™t góc cây cho Trịnh Äại Cương xem mạch.
Thạch Tuấn nhìn sắc diện nhợt nhạt của bà ta thì buột miệng nói :
- Äại ca, đây quả thật là còn khó chịu hÆ¡n bị giết bởi ngàn Ä‘ao vạn kiếm, chẳng trách Nhị tẩu không thể chịu đựng nổi.
Trịnh Äại Cương buông tiếng thở dài rồi nói:
- Tam đệ, huynh đệ chúng ta tình như thủ túc, há có thể vì mấy câu khiêu khích của Nhị đệ mà Tam đệ khoanh tay bỠmặc?
Thá»±c ra trong lòng lão cÅ©ng bị xao động không kém gì Thạch Tuấn, chỉ có Ä‘iá»u tính tình cá»§a lão thâm trầm nên không để ná»—i Ä‘au xé tâm can lá»™ ra ngoài sắc diện. Äồng thá»i lão cÅ©ng hiểu, nếu lúc này mình không bình tÄ©nh giải quyết thì sá»± việc tất sẽ rối tung. Do đó lão áp chế xúc động rồi nói :
- Tam đệ, huynh đệ chúng ta vào sinh ra tá»­ và trải qua vô số hiểm nguy, vậy thì làm sao có thể khoanh tay ngồi nhìn chuyện cá»§a Nhị đệ? Chỉ có Ä‘iá»u thế cuá»™c lúc này là phải dùng trí chứ không thể dùng lá»±c, thứ nhất là phải bình tÄ©nh, thứ hai là phải sáng suốt suy xét, như vậy má»›i có thể giải quyết được vấn Ä‘á».
Thạch Tuấn gật đầu, nói :
- Äại ca nói cÅ©ng phải.
Lao hơi ngừng một lát rồi nói tiếp :
- Äại ca, nếu Nhị ca bị kẻ mưu hại mạo danh thì chuyện đó tất phải xảy ra từ mưá»i lăm năm trước, vậy mà suốt mưá»i mấy năm qua chúng ta không phát hiện được, thật là không thể nào tin nổi.
Trịnh Äại Cương nói :
- Ta cũng cảm thấy chuyện này có vẻ ly kỳ, nhưng quả thật là tiểu huynh không thể nào nghĩ ra nguyên nhân.
Thạch Tuấn nói :
- Có khi nào Nhị ca gặp phải Ä‘iá»u gì bi thảm nên không làm chá»§ được bản thân?
Trịnh Äại Cương nói :
- Äiá»u kỳ quái là hắn không có ý mưu hại chúng ta, tình nghÄ©a vẫn như ban đầu. Nếu hắn không có ý niệm động thá»§ giết Nghi nhi thì vÄ©nh viá»…n chúng ta không thể nghi ngá» hắn...
Thạch Tuấn lai há»i :
- Tại sao Nhị ca lại muốn giết Nghi nhi chứ?
Trịnh Äại Cương trầm ngâm má»™t lát rồi nói :
- Có thể chuyện này co liên quan đến Äông NhÄ© lão nhân!
Thạch Tuấn nói ;
- Phải chăng vị Äông NhÄ© lão nhân thu Nghi nhi làm đồ đệ mà Nhị ca động sát cÆ¡?
Trịnh Äại Cương nói :
- Tiểu huynh đã nhiá»u phen suy nghÄ© kỹ và Ä‘oán là Äông NhÄ© lão nhân là hóa thân cá»§a Kiếm Thần Trần đại hiệp, ngoài Kiếm Thần ra thì đương thế võ lâm tuyệt không có nhân vật thứ hai chỉ trong má»™t khoảng thá»i gian ngắn mà truyá»n thụ cho Nghi nhi kiếm pháp tinh kỳ như thế...
Thạch Tuấn nói :
- NhÄ© - Äông há»p lại thành chữ Trần thì không sai rồi.
Trịnh Äại Cương tiếp lá»i :
- Có lẽ vị Trần đại hiệp nay đã nhìn thấy chá»— khả nghi cá»§a Nhị đệ và nói cho Nghi nhi biết, Nghi nhi không cẩn thận để lá»™ nên Phương nhị đệ má»›i có ý giết ngưá»i diệt khẩu...
Lão ngửa mặt thở dài một hồi rồi nói tiếp :
- Nếu quả thật bên trong có khúc mắc thì việc Nghi nhi theo Kiếm Thần há»c võ công sẽ giúp cho hắn ngày sau có Ä‘iá»u kiện làm rõ chuyện này.
- Không sai, nhưng dù cho Nghi nhi theo lương sư cÅ©ng không thể vài ba năm mà được chân truyá»n, chúng ta càng không thể đợi Nghi nhi luyện thành tuyệt kỹ rồi má»›i Ä‘iá»u tra chuyện này.
- Tiểu huynh cÅ©ng nghÄ© như vậy, Trung Châu tam hiệp chúng ta hành hiệp giang hồ, vì ngưá»i khác mà bán mạng, bây giá» chuyện đã trút lên đầu huynh đệ chúng ta thì tất nhiên là cần phải Ä‘iá»u tra rõ ngá»n nguồn.
- Äúng vậy, đã quyết định Ä‘iá»u tra thì cần phải hành động ngay.
- Äiá»u tra chuyện này không ngoài hai con đưá»ng, thứ nhất là tìm Phương nhị đệ trá»±c tiếp há»i hắn vá» ná»™i tình, tất nhiên đây là biện pháp đơn giản nhất nhưng cÅ©ng không dá»… thá»±c hiện.
- Tại sao?
- Phương nhị đệ đã nói lá»i tuyệt giao vá»›i ta, tình đã Ä‘oạn và nghÄ©a cÅ©ng tuyệt, nhất định hắn thừa hiểu là chúng ta không dá»… dàng bá» qua chuyện này và sẽ tận lá»±c truy tìm dù là chân trá»i góc bể? Nếu hắn có ý lẩn trốn thì thá»­ há»i huynh đệ chúng ta biết hắn ở đâu mà tìm?
Ngừng má»™t lát Trịnh Äại Cương nói tiếp :
- Dù tìm được hắn mà hắn không muốn nói thì cũng đành thúc thủ thôi.
Thạch Tuấn nói :
- Những năm qua Nhị ca và Nhị tẩu nghÄ©a trá»ng tình thâm, đệ nghÄ© Nhị ca sẽ không thể bá» mặc Nhị tẩu, nếu chúng ta thuyết phục Nhị tẩu đồng ý há»p tác thì chuyện này cÅ©ng không khó lắm.
Trịnh Äại Cương chợt động tâm cÆ¡, lão trầm ngâm mà không nói gì.
Thạch Tuấn nói tiếp :
- Äại ca thấy kế sách cá»§a tiểu đệ thế nào?
Trịnh Äại Cương không trả lá»i mà há»i :
- Tam đệ, ta muốn há»i ngươi má»™t chuyện ngươi phải thành thật trả lá»i má»›i được.
Thạch Tuấn há»i ;
- Chuyện gì vậy?
Trịnh Äại Cương nói :
- Ngươi thấy Nhị tẩu của ngươi thế nào?
- Nhan sắc cá»§a nhị tẩu có thể nói là ngá»c nhân tuyệt thế.
- Bình nhật tiểu huynh không lưu tâm, chỉ cảm thấy Nhị tẩu ngươi là phu nhân rất đẹp, nhưng bây giá» quan sát kỹ thì tiểu huynh chợt phát hiện không những Nhị tẩu ngươi rất đẹp mà còn đẹp đến độ khiến ngưá»i khác động lòng.
- à của đại ca là...
- Ngươi phải thành thật, không cần kiêng kỵ, nếu là ngươi thì ngươi có vì sắc đẹp của Nhị tẩu ngươi mà động lòng không?
Thạch Tuấn vội nói :
- Chuyện này... chuyện này quả thực tiểu đệ khó nói ra được.
Trịnh Äại Cương nói :
- Không sao, ta chỉ muốn cầu chứng một chuyện thôi.
Thạch Tuấn nói :
- Äã như vậy thì tiểu đệ nói thật nếu Phương phu nhân không phải là thê tá»­ cá»§a Nhị ca thì quả thật sắc đẹp đó quả thừa để tiểu đệ động lòng.
Trịnh Äại Cương nghiêm túc nói :
- Hôm nay tiểu huynh nhìn kỹ phong tư của Nhị tẩu ngươi và cũng cảm thấy như vậy. Chúng ta biết bà ta đã là thê tử của Nhị đệ mà còn cảm thấy như vậy huống hồ là ngoại nhân, kẻ không tình không nghĩa thì càng bị sắc đẹp của bà ta chi phối.
Thạch Tuấn nói :
- à cá»§a đại ca muốn nói là có ngưá»i vì nhan sắc cá»§a Nhị tẩu mà mưu hại Nhị ca?
Trịnh Äại Cương nói :
- Hồng nhan bạc mệnh, sắc đẹp là thá»§y há»a, ngoài Ä‘iá»u này ra thì quả thật tiểu huynh không nghÄ© ra nguyên nhân gì mà ngưá»i khác mưu hại Nhị đệ và sau khi hại xong thì mạo danh hắn để duy trì quan hệ vá»›i hai chúng ta.
Thạch Tuấn gật đầu, nói :
- Äại ca nói rất có lý.
Äại Cương nói tiếp :
- Chá» Nhị tẩu ngươi bình phục thì chúng ta sẽ há»i kỹ bà ta.
Thạch Tuấn nói :
- Äệ thấy phu thê bá»n há» nghÄ©a trá»ng tình thâm, vá»›i đại biến như thế nay thì e rằng trong nhất thá»i Nhị tẩu khó có thể bình phục.
Trịnh Äại Cương nói :
- Có thể sau đại biến này thì Nhị tẩu ngươi sẽ nhá»› lại rất nhiá»u chuyện.
Vừa nói đến đây thì thấy Phương phu nhân đã từ từ đứng lên rồi chậm rãi bước vá» phía Trịnh Äại Cương và Thạch Tuấn.
Thạch Tuấn liá»n há»i :
- Nhị tẩu cảm thấy thế nào rồi?
Phương phu nhân nói :
- Khá»e nhiá»u rồi, Ä‘a tạ Äại ca và Tam đệ quan tâm. Bây giá» Äại ca và Tam đệ định thế nào?
Trịnh Äại Cương nói :
- Trước tiên chúng ta tìm má»™t nÆ¡i tá túc để hiá»n muá»™i tịnh dưỡng vài ngày, sau đó nghÄ© cách tìm Phương nhị đệ.
Phương phu nhân nói :
- Tiện thiếp hy vá»ng là có thể sá»›m tìm đươc Thiên Thành để há»i rõ..
Nói đến đây thì bỗng nhiên bà dừng lại.
Trịnh Äại Cương gạt nói :
- Tiểu huynh hiểu tâm tình cá»§a hiá»n muá»™i lúc này, nhưng sá»± tình đã phát sinh, hiá»n muá»™i cần phải bình tÄ©nh suy nghÄ©. Thiên nhai mênh mông, tứ hải bát ngát, nếu nhị đệ có ý lẩn tránh chúng ta thì e rằng không dá»… tìm được hắn.
Phương phu nhân nói :
- Theo câu nói cá»§a đại ca thì chúng ta không có hy vá»ng hy vá»ng tìm được Thiên Thành à?
Thach Tuấn tiếp lá»i :
- Hy vá»ng thì có nhưng cần sá»± giúp sức cá»§a Nhị tẩu má»›i được.
Phương phu nhân nói :
- Chuyện này có quan hệ rất trá»ng đại vá»›i tiện thiếp, dù có tan xương nát thịt cÅ©ng không tiếc, Tam đệ còn khách khí làm gì
Thach Tuấn nói :
- Vừa rồi tiểu đệ đã thương lượng với đại ca, cảm thấy việc truy tìm Nhị ca quá khó nên chi bằng để Nhị ca tìm đến chúng ta.
Phương phu nhân ngạc nhiên há»i :
- Nói vậy nghĩa là sao?
Thach Tuấn nói :
- Nhị ca có thể Ä‘oạn giao vá»›i Äại ca và tiểu đệ nhưng không thể vong tình đối vá»›i Nhị tẩu, chỉ cần biết chá»— ở cá»§a Nhị tẩu và biết Äại ca và tiểu đệ không ở bên cạnh thì nhất định Nhị ca sẽ đến thăm Nhị tẩu
Phương phu nhân trầm ngâm một lát rồi nói :
- Mươi mấy năm qua Thiên Thành luôn yêu thương che chở cho tiện thiếp, có thể phương pháp này sẽ có hy vá»ng...
Ba thở dài má»™t há»i rồi nói tiếp :
- Vấn đỠlà làm sao cho Thiên Thành tin rằng Äại ca và Tam đệ đã rá»i xa mẫu tá»­ bá»n thiếp?
Thach Tuấn nói :
- Nhị tẩu đã đồng ý thì viêc còn lại không có gì là khó.
Phương phu nhân nói :
- Vậy thì Tam đệ và Äại ca cứ an bày, chỉ cần gặp được Thiên Thành thì không việc gì tiện thiếp không tòng mệnh.
Trịnh Äại Cương nói :
- Hiá»n muá»™i đã đồng ý hợp tác thì hy vá»ng thành công cá»§a chúng ta rất lá»›n, bây giá» hiá»n muá»™i đưa Lạc nhi vá» cố cư, tiểu huynh và tam đệ sẽ dịch dung rồi ngầm theo sau, Thiên Thành đơn thân độc mã, tai mắt không thể nào xác định được. Lâu ngày Ä‘oạn tháng thì hắn cÅ©ng phải hiện thân để tương kiến vá»›i Hiá»n muá»™i thôi.
Phương phu nhân nói :
- Tiện thiếp xin tòng mệnh
Nói đoạn bà đưa Phương Lạc lên xe rồi tự đánh xe trực chỉ cố cư.

Sau khi dịch dung, cải trang cẩn thận thì Trịnh Äại Cương và Thạch Tuấn ngấm ngầm theo sau.


Xem tiếp hồi mưá»i
Tài sản của boss5011

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áåðåìåííîñòü, àëòûí, áþäæåòèðîâàíèå, çàêîí, doc truyen thien hac pho, dpc truyen thien hac php, ìåáåëü, îðóæèå, ñäàòü, ñòàëüíûå, òîéîòà, phi thien hac pho, phim thien hac pho, thiên haÌ£c phổ, thiên hạc phổ, thien hac phổ, thien hac pho, thien hac pho-truyen, thien hac pjo, thienhacpho, truyen thien hac pho, truyn tan thien hac pho, ðîëèê
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™