[Giới thiệu nội dung truyện:[/U]
NVC là Thạch Thiên tu luyện Thái Ất mật điển mà trở nên bất diệt, mỗi lần chết đi sống lại cách nhau cả trăm năm. Với một thân công lực hơn ngàn năm tung hoành thiên hạ vô địch, đã hình thành lên một Thạch Thiên không sợ trời không sợ đất.
Thạch Thiên vì bất diệt nên hình thành tính cách rất sợ yêu người khác vì sợ khi người mình yêu chết sẽ rất đau khổ, cho nên hắn không dám yêu. Mỗi lần trùng sinh dục vọng lại càng tăng cao cho nên hắn vẫn phải tìm tới phụ nữ để giải tỏa, bởi vì sợ lại đau khổ nên không tìm đến “xử nữ” để tránh vướng bận tình cảm. Nhưng càng sợ thì lại càng có nhiều mỹ nữ theo đuổi hắn tạo nên những tình huống dở khóc dở cười.
Mời quý độc giả đón xem bộ truyện Bất Diệt Truyền Thuyết tràn đầy những tình huống hài hước đặc sắc này. Xin cảm ơn!
Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 1: Lại sống lại
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: st
Thạch Thiên mở to mắt, đẩy ra tảng đá ngàn cân trên người ra, cảm giác không khí trong sạch tự nhiên ùa đến, nhưng vẻ mặt hắn lại đau khổ buồn bực, thở dài một tiếng: “Lại sống lại rồi…”
Những lời này hơn hai ngàn năm qua hắn đã nói chín lần, mỗi một lần sau khi trọng sinh lại nói những lời này, khi lần đầu tiên nói thì tràn ngập ngạc nhiên cùng khó có thể tin, nhưng càng về sau lại càng ngày càng bất đắc dĩ, càng ngày càng chán ghét.
Bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, nhưng một khi đã sống lại, cũng chỉ có thể sống một lần nữa, chờ đợi lần chết tiếp theo. Thạch Thiên nhảy ra xa khỏi cái hồ mà trăm năm trước mình đã tự tay đào, quần áo trên người đều đã mục rửa, lộ ra một thân trong suốt như ngọc, giống như da thịt trẻ con, nhịn không được ngửa mặt lên trời mắng: “Sống lại thì cứ để sống lại đi! Sao cứ mỗi lần lại đem lão tử từ một lão nhân biến thành đứa nhỏ… Đi chết đi…***!”
Thạch Thiên hét lớn một tiếng, đem oán khí phát tiết trên tảng đá ngàn cân đè nặng mình cả trăm năm, dưới vài quyền tảng đá ngàn cân đã thành đá vụn, làm cho chim thú kinh sợ chạy tan tác ra xung quanh. Thạch Thiên đánh nát tảng đá, lại tay không đi đánh đại thụ trăm năm chung quanh, so với eo còn lớn hơn, cơ hồ là đánh một phát là đổ một gốc, cho đến khi kiệt lực mới ngồi lên trên một gốc cây bị hắn đánh đổ xuống, thở hổn hển ngửa lên trời mắng: “ Làm sao mới có thể không sống lại đây!!! Cái mạng này sao mà thối đến vậy, con mẹ nó, so với *** còn muốn thổi hơn…”
Nói đến ***, liền cảm giác mắc đái, hắn cũng chẳng muốn đứng lên, dù sao hiện tại cũng đang trần truồng, cứ thế ngồi mà tự nhiên, nhìn thấy bao bì ở hạ thể, nhịn không được lại chửi thề: “***, lại biến thành…”
Thạch Thiên nguyên sinh tại cuối đời Tần, lúc ấy thiên địa đại loạn, dân chúng khó sống, Thạch Thiên là một cô nhi, bị Tần nhị thế bắt vào quân đội đi đánh giặc, nhưng mới thay quân trang thì Tân triều đã đại bại diệt vong, hắn đi theo mấy binh lính Tần quân cũng không có nhà để về làm ăn cướp, bất quá chỉ nhằm vào một ít tiểu tài chủ bất nhân, khi dư ra lương thực thì đem cứu tế dân nghèo phụ cận, cũng coi như là nghĩa đạo kiếp phú thế bần.
Một lần ở trên đường ngăn đón cướp mấy phú thương, bị một vị lão đạo qua đường bắt được, hung hăng “giáo dục” bọn họ một phen, sau đó thả mấy người khác, chỉ giữ lại Thạch Thiên, mang đến một ngôi miếu không người ở Hoang Sơn, tại một cái sơn động cải thành đạo quan bức Thạch Thiên bái hắn làm thầy, xưng Thạch Thiên thân đủ thiên thể, ẩn dấu tinh hoa thiên địa, là kỳ tài tu đạo luyện võ trước nay chưa từng có.
Thạch Thiên vốn chán ghét làm cường đạo, chỉ cần có cơm ăn là không ai làm đồ đệ của ai, lão đạo này nhìn qua sắc mặt hồng nhuận, đầu đầy tóc bạc, râu ba chòm, đồng nhan hạc phát, tiên phong đạo cốt, thật tựa thần tiên trong các bức vẽ, có năng lực thoải mái đem mấy người bọn họ bắt lại, quả thật rất có bản lãnh, liền lưu lại bái đạo nhân này làm thầy, đi theo học nghệ .
Lão đạo kia tự xưng là truyền nhân đời thứ năm của Thái Ất Phái, đạo hiệu Chân Nhất, Thái Ất đạo pháp uyên bác, bản thân hắn chỉ tu luyện một ít bên ngoài, biết được mình đại hạn đã tới, lại làm thất truyền đạo pháp sư môn, nên mới xuống núi tìm nhân tài kế tục y bát sư môn, trải qua ba năm mới tìm được Thạch Thiên, hi vọng hắn có thể tập luyện nghiên cứu ra thiên đạo
Có lẽ Thạch Thiên quả nhiên như lời sư phụ nói, là kỳ tài tu đạo luyện võ, chỉ liếc sơ một chút là có thể lĩnh ngộ tinh túy trong đó, còn thường xuyên giải thích ra những thứ mà sư phụ cũng chưa từng nghĩ đến, Chân Nhất đạo nhân từ chỗ đồ đệ tìm được không ít lĩnh ngộ, sống lâu thêm ba năm, trước khi lâm chung đem mọi mật điển này của sư môn bản thân hắn cũng không tham ngộ được chút nào, muốn giao cho Thạch Thiên tự mình nghiên cứu.
Thạch Thiên biết sư phụ đại hạn đã tới, nhưng ba năm tu hành đạo pháp cũng đã tham thấu sinh tử, cũng không quá bi thương, sau khi tiếp nhận mật điển trong tay sư phụ, quỳ bái khấu đầu, Chân Nhất đạo nhân lập tức tọa hóa mà đi.
Sau khi sư phụ chết, Thạch Thiên lấy núi rừng làm bạn, khắc khổ tu tập Thái Ất mật điển, đói thì ăn trái cây, thời gian qua mau, đảo mắt đã qua mấy chục năm, Thạch Thiên cũng từ một thiếu niên biến thành lão già, rốt cuộc vào một ngày ở trên vách núi tu luyện Thái Ất mật điển đã tới lúc đại thành, mà lúc này khoảng không ngàn dặm đột nhiên sấm sét hiện lên, một tia chớp đánh xuống ngay đỉnh đầu của Thạch Thiên, Thạch Thiên nhất thời trở thành một thi thể rơi vào đầm nước ngàn năm, chờ hắn lần đầu tiên trọng sinh tỉnh lại thì đã qua hai trăm năm, biến thành bộ dáng một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi.
Sau đó mỗi lần Thạch Thiên qua đời, đều sẽ trọng sinh, sống càng ngày càng dài, thời gian trọng sinh càng ngày càng ngắn, lần trước trọng sinh trải qua 106 năm, lần này hắn phỏng chừng cũng không tới trăm năm, mà sống từ lần đầu tiên hơn 60 năm đã biến thành mỗi lần cũng hơn 100 năm. Sau mỗi lần trọng sinh đều biến thành bộ dáng mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo thể cách trở nên càng thêm hoàn mỹ, Thái Ất mật điển sư môn truyền thụ cũng càng thêm tinh tiến.
Thạch Thiên sau khi trọng sinh cũng không tiếp tục tu hành, bởi vì đã đại thành, các loại giới luật trong khi tu hành cũng không cần kiêng kị, từ đó về sau các trò chơi nhân gian, một số võ thuật căn bản của Thái Ất môn cũng đã đủ cho hắn tung hoành giang hồ, tiếu ngạo thiên hạ, có khi hành hiệp trượng nghĩa, phù nguy tể khốn, cũng từng trà trộn thị tỉnh, ăn uống đánh bạc, hoặc là an phận thủ thường, cưới vợ sinh con, những năm tháng trong cả ngàn năm hắn sống có thể nói đã trải qua bách thái nhân sinh, thưởng tận các loại cuộc sống không có điểm dừng này đã bám chặt lấy hắn, cũng là bất đắc dĩ.
Thạch Thiên tuy không muốn sống lại, nhưng cũng không thể tự sát, bởi vì biết tự sát cũng vô dụng. Hắn từng tự sát qua, nhưng chết không được, cắt đứt yết hầu trong chốc lát liền khép lại, thuốc độc uống vào cũng chỉ bị đau bụng mấy ngày, mà nói đến cho dù tự sát thành công, qua không tới trăm năm cũng sống lại.
Sự thống khổ của tử vong là thứ hắn khó quên nhất, cũng sợ hãi nhất, thật ra Thạch Thiên cũng không chân chính chán ghét sống, mà là chán ghét cảm giác tử vong, bởi vì cách chết của hắn cũng khác với người khác, mỗi lần đều bị sét đánh cháy đen, đó không phải là việc mà thân thể có thể thừa nhận được, mà hắn đã thống khổ đến chín lần.
Hiện tại một khi đã sống lại, vậy chỉ có thể lại ngao du một chuyến, dù sao trên đời vẫn còn vài thứ rất thú vị, ví dụ như nữ nhân, đây là thứ duy nhất hắn sống cả ngàn năm không cảm thấy nhàm chán, mỗi lần trọng sinh đều cảm giác bản thân về phương diện dục vọng càng thêm thịnh vượng. Bất quá Thạch Thiên rất ít động chân tình, cho dù động chân tình cũng che dấu đi. Cảm tình trong mắt hắn là mây khói trôi qua mắt, hắn tình nguyện đi cùng dâm phụ, hoặc tìm kỹ nữ giải quyết, nhưng nếu kỹ nữ, dâm phụ động cảm tình với hắn, thì hắn sẽ lập tức chạy trốn.
Thạch Thiên nhảy vào dòng suối nhỏ trong núi, tẩy rửa các thứ dơ bẩn cả trăm năm trên người, nhưng chưa tìm được thứ gì che thân, nên cứ trần truồng mà chạy ra ngoài núi, tốc độ chạy quả thực như bay, phải nói so với bay còn nhanh hơn, phụ cận nếu có người thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng thoảng qua, mà thấy không rõ là vật gì, thật ra đây là bởi vì Thạch Thiên "ngủ say" cả trăm năm, các khớp xương cũng chưa hoạt động tốt, hơn nữa trong núi cũng không có đường, bằng không ngay cả cái bóng của hắn cũng không thể thấy.
Khu núi từng mà hắn chọn làm nơi táng thân phạm vi cực lớn, chạy cả trăm dặm mới thấy một xóm nhỏ có mấy chục hộ dân, trừ người già và trẻ nhỏ ra, nhìn không thấy ai khác, thấy có một hộ dân cửa phòng đóng chặt, thầm nghĩ nhà này không có ai, liền đi vào kiếm bộ quần áo. Sau khi dùng nội lực đẩy cửa sổ ra, phi thân luồn vào trong phòng, lại nghe được tiếng thở phì phò của hai người, thanh âm này hắn rất quen thuộc, vừa nghe liền biết đang làm chuyện nam nữ, trong lòng cười thầm, khó trách đem cửa phòng đóng chặt như vậy, loại sơn thôn này cũng rất ít khi có đạo tặc viếng thăm.
Sau khi tìm quần áo mặc vào, thì tiếng thở kia càng ngày càng nặng, Thạch Thiên nghe được trong lòng cũng ngứa ngày, loại nhà trong xóm núi này đều dùng ngói đen lợp nóc để cho mát, tường cũng không xây lên tới nóc nhà, ở phía trên cũng thông nhau, Thạch Thiên nhịn không được liền nhảy lên tường xem "tình hình chiến sự".
Chỉ thấy một đôi nam nữ quả nhiên đang làm chuyện vợ chồng, người nam dáng người tráng kiện, xem ra cũng gần năm mươi, đang nằm ở trên, đang thở phì phò nhấp nhổm lên xuống, tạo nên âm thanh cót két, nàng kia nhìn qua trẻ hơn nhiều, tuổi không đến bốn mươi, vóc dáng còn chưa biến hình, tuy cũng không thể nói là kiều diễm gì, nhưng mày mỏng miệng nhỏ, cũng tính là xinh xắn, lúc này nàng ta đang lấy tay kéo hai chân, tùy ý để cho người nam kia tàn phá trên người mình, hai mắt nhắm chặt liên tục thở gấp, thấy vậy Thạch Thiên nuốt nước miếng, thực chỉ muốn phi thân tiến lên, đẩy người nam kia ra thế hắn làm việc.
Nàng kia vị trí đối diện với Thạch Thiên, chân mày run rẩy, phảng phất như muốn mở mắt ra, Thạch Thiên không muốn quấy nhiễu bọn họ làm việc, nhảy xuống tường lại theo cửa sổ mà đi ra ngoài, bóng người nhoáng lên thì đã cách xa vài dặm, lên tiếng cười ha hả.
Nàng kia cũng thấy bóng của Thạch Thiên nhảy qua tường, kinh hãi đẩy người nam ở trên người ra, người nam đang vận sức, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì… sao vậy?"
Nàng kia thần sắc bối rối nói: "Trưởng… trưởng thôn… hình như có người vào phòng, không phải là chồng thiếp trở về chứ…"
Người nam kia nghe thế cũng cả kinh, run giọng nói: "Không thể nào… Đại… Đại Trụ không phải còn đang ở Quảng Châu làm công sao chứ? Không phải nói sang năm mới trở về sao?"
Nàng kia nói: "Không biết, ta vừa rồi hình như thấy ở trên tường có người, chàng đi xem, có phải là có trộm vào nhà không?"
Người nam kia mặc quần áo lại, lấy cây gậy đi một vòng quanh cách gian phòng, trở về cười nói: "Nàng nghi thần nghi quỷ rồi, làm gì có người, cửa vẫn đóng chặt, mà từ trước đến nay ta cũng chưa từng thấy có kẻ trộm nào đến thông của chúng ta, yên tâm đi" Rồi lại tiến lên động tay động chân với nàng kia.
Nàng kia lúc này cũng đã mặc quần áo, vừa rồi bị giật mình đã mất hứng, đẩy người nam ra nói: "Thôn trưởng, hôm nay đủ rồi, lát nữa Oa Oa trở lại, thấy cũng không hay".
Người nam kia vừa rồi đang làm nửa chừng, chưa "phóng" ra được, có chút không cam tâm, bất quá vừa rồi bị dọa làm cho sợ hãi, vật kia đã sớm bị dọa mềm nhũn ra rồi, biết mình tuổi không nhỏ, nếu có ráng cũng là mất mặt, vì thế nói: "Được rồi, ngày mai ta lại đến" Sau đó lại sờ mó trước ngực nàng kia một hồi rồi mới chịu rời đi.
Last edited by Minh Huệ; 03-05-2011 at 06:48 PM.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Thạch Thiên xem một màn hương diễm vừa rồi, càng thêm dục hỏa khó nhịn, bởi vì hắn chỉ trộm quần dài, áo khoác, không có trộm quần lót, quần cứ nổi cao lên, thật muốn lập tức tìm kỹ viện tiết hỏa, nhưng trên người một đồng cũng không có, cái chuyện làm xong mà không trả tiền hắn không làm, tuy hắn muốn chạy trốn thì không ai có thể bắt được.
Hắn cũng không thực sự là không có tiền, mỗi một lần trước khi chết hắn đều đem tất cả tiền của bình sinh tích lũy tìm một chỗ cất giấu, đợi sau khi trọng sinh thì lấy ra dùng, một lần hắn trọng sinh vào Thanh triều, bởi vì không muốn cạo đầu, nên chạy ra hải ngoại chu du các nước, lúc tuổi già định cư tại châu Âu, trong hơn ngàn năm hắn sống đã tích lũy châu báu, tiền tài vô số, tại châu Âu có cả tòa thành của riêng mình, quả thực phú khả địch quốc, khi cảm thấy tử kỳ của mình buông xuống, mới đem đại bộ phận tài vật đưa vào ngân hàng Thụy Sĩ, bộ phận tài vật còn lại cùng tòa thành giao cho người hầu theo hắn nhiều năm, sau đó trở lại quê hương, tìm một nơi không có bóng người chờ chết.
Chạy qua hơn trăm dặm, qua mấy đỉnh núi, gặp một con đường nhựa, thỉnh thoảng có ô tô qua lại, Thạch Thiên cảm thấy ngạc nhiên, mình mới chết chừng một trăm năm, thời đại đã phát triển nhanh đến như vậy, ngay cả nơi hẻo lánh này cũng đã phát triển đường xá hoàn chỉnh như thế, so với đường xá ở các thành phố lớn của châu Âu hơn trăm năm trước cũng không thua kém, không biết hiện tại là ai làm hoàng đế, xem ra cũng có năng lực. Nhớ tới người đàn ông trên giường vừa rồi không để bím tóc, có lẽ là đã thay đổi triều đại, không phải Thanh triều, mình khi về nước cũng thấy có không ít người đang tạo phản, cách mệnh cái gì đó.
Thạch Thiên lần trước qua đời là năm 1908, khi đó châu Âu đã không ít ô tô, hắn chẳng những gặp qua, hơn nữa đã mua về đi chơi, nhưng mua về mới một ngày đã chán vì tốc độ quá chậm, còn không bằng tốc độ "tản bộ" của mình, liền đem thành vật trang trí.
Lúc này có một chiếc xe buýt công cộng đi ngang qua, Thạch Thiên thầm nghĩ xe hiện tại thật lớn, xe ngồi tới hơn 20 người, tốc độ so với ô tô nhanh nhất mà mình mua lúc trước cũng nhanh hơn nhiều, nhất định là đại tài chủ, hoặc là đại gia tộc, bằng không xe sao lại có tới hơn 20 người, không bằng đuổi theo kiếm chút tiền tiêu, liền phi thân hướng bề phía xe buýt công cộng mà chạy tới.
Người hai bên đường càng ngày càng nhiều, người xe trên đường cũng nhiều lên, Thạch Thiên sợ làm người khác sợ hãi, chỉ có thể rời đường, ẩn giấu thân hình ở xa xa phía sau. Quả nhiên chiếc xe kia sau khi tiến vào thành phố liền ghé vào hậu viện một tòa nhà lớn. Thạch Thiên giảm tốc độ chậm rãi đi đến, thấy hậu viện kia lại có mấy chục chiếc xe như vậy, không ít người lên xe xuống xe thật náo nhiệt.
Từ trong nhà đi ra một người, nói với Thạch Thiên: "Tiểu tử, đi Bạch phụ hương sao? Ba đồng một người, lên xe mua vé, không cần vào trong trạm mua".
Thạch Thiên lắc lắc đầu hỏi: "Đây là nhà ai, rất có khí phái, có nhiều xe như vậy".
Người nọ nghĩ đến đụng phải một kẻ ngu ngốc, trợn mắt nhìn hắn rồi đi níu kéo một hành khách khác, Thạch Thiên thấy vẻ mặt hắn vô lễ, trong lòng tức giận, liền nắm lấy cổ áo người nọ quát: "Tiểu quỷ, đang hỏi ngươi đó".
Người nọ là lưu manh bến xe, chuyên môn giúp xe kiếm khách mà sống qua ngày, bình thường hay cùng những người khác tranh dành hành khách, đánh nhau cũng là cơm bữa, hiện tại lại bị một tên trẻ con chừng mười lăm mười sáu tuổi mặc đồ nông dân nắm lấy cổ áo kêu hắn là "tiểu quỷ", thì làm sao mà nhẫn nhịn được, liền vung quyền nhắm mặt Thạch Thiên mà đánh tới.
Thạch Thiên sao có thể để cho hắn đánh trúng, đưa tay chụp lấy nắm tay hắn, nhẹ nhàng xiết lại, chợt nghe âm thanh xương cốt vỡ ra, người nọ hét thảm một tiếng, đau đến gương mặt đỏ rực vặn vẹo méo mó, mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống, nếu không phải cổ áo đã bị Thạch Thiên nắm lấy, thì có thể đã co quắp ở trên mặt đất rồi.
Không ít người nghe được âm thanh nhìn về phía này, Thạch Thiên đem người nọ kéo tới một góc sáng: "Nói!"
Người nọ dau đến quên mất Thạch Thiên hỏi cái gì, run giọng hỏi: "Nói… nói cái gì? Lão… lão Đại…"
Thạch Thiên nói: "Là nhà của ai?"
Người nọ nói: "Đây… đây là bến… bến xe. Lão… lão Đại, anh xem trên biển đó".
Thạch Thiên ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên có một tấm biển lớn ghi "Bến xe", ngạc nhiên nói: "Chữ sao lại thay đổi như vậy, đó là chữ ‘xe’ sao. Hiện tại là năm gì, triều đại gì?" Khi hắn chết vẫn chưa có chữ giản thể, tự nhiên là không biết.
Người nọ thầm nghĩ hôm nay đụng phải thằng điên rồi, lại hỏi hắn hiện tại là triều đại gì, nhắm chừng đây là chứng ảo tưởng do xem tiểu thuyết nhiều quá, kẻ điên giết người không tính là phạm pháp, nên cũng không dám chọc hắn, trong lòng càng thêm sợ hãi, cố chịu sự đau nhức trên tay nói: "Hiện tại là năm 2009, triều… triều đại… cái này… hiện tại không gọi là triều đại, gọi là nước Cộng hòa dân chủ nhân dân Trung Hoa".
Thạch Thiên thầm nghĩ hiện tại là năm 2009, vậy từ khi mình qua đời lần trước cho tới khi trọng sinh đã qua 101 năm rồi, hiện tại tên nước lại dài như vậy sao, lại hỏi: "Hiện tại Hoàng đế là ai?"
Người nọ đã xem Thạch Thiên là thằng điên, đối với vấn đề hắn hỏi cũng không lấy làm kỳ quái, thành thành thật thật hồi đáp: "Hiện tại không có Hoàng đế, đất nước do Đảng cộng sản lãnh đạo, quan lớn nhất là Chủ tịch, Thủ tướng vân vân… đều là nhân dân tuyển cử".
Thạch Thiên tại châu Âu nhiều năm, Đảng cộng sản hắn biết, cũng biết chế độ tuyển cử, lẩm bẩm nói: "Xem ra thế giới này biến hóa rất lớn" rồi buông người nọ ra.
Người nọ ngồi bệt xuống đất, nhìn bàn tay tê dại sưng to của mình, chỉ dám thầm kêu xui xẻo, đang muốn đứng dậy đi tới bệnh viện, trước mắt bóng người chợt lóe, Thạch Thiên đã ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, người nọ cả kinh nói: "Lão… lão Đại".
Thạch Thiên nói: "Đừng sợ, không đánh ngươi đâu, lão tử thiếu chút nữa quên hỏi một vấn đề quan trọng nhất".
Người nọ quả quyết nói: "Ồ… có gì cứ hỏi, ta nhất định… nhất định nói cho lão Đại".
Thạch Thiên gật đầu nói: "Trong thành này ai có tiền nhất? Tốt nhất là xấu một chút".
Người nọ nói: "Có tiền nhất thì ta không biết, bất quá vừa có tiền mà lại xấu xa, thật ra cũng biết một người".
Thạch Thiên nói: "Ừm, nói mau".
Người nọ nói: "Hắn tên là Trương Cường, là cháu của Huyện trưởng, ỷ vào quan hệ mà không chuyện xấu gì mà không làm, còn nuôi dưỡng một dám côn đồ, trong huyện này không ai mà không sợ hắn".
Thạch Thiên nói: "Được rồi, hắn ở nơi nào?"
Người nọ cười khổ nói: "Cái này ta cũng không biết… thật… thật mà… biết nhất định sẽ nói cho ngài".
Thạch Thiên xem bộ dáng của hắn cũng không giống là lừa mình, lại hỏi: "Còn một vấn đề nữa, trong thành phố kỹ viện ở chỗ nào?"
Người nọ ngây người nói: "Kỹ… Kỹ viện. Hiện tại không có kỹ viện" Thấy Thạch Thiên nhíu mày, vội hỏi: "Bất quá các cô gái làm chuyện này cũng không ít, ngài xem ở bên kia, chính là kỹ nữ ở các khách sạn nhỏ gần bến xe, đến bến xe kiếm khách, ngoài ra trong các ngõ cũng có".
Thạch Thiên nhìn về phía bên dó, quả nhiên có mấy cô gái ăn mặc khá bắt mắt, đang hướng tới hành khách ở bên xe nói cái gì đó, cẩn thận nhìn lại thì thiếu chút nữa muốn ói ra, cả đám tay chân thô kệch, mắt lồi mũi lõm, miệng khi mở ra giống như cái bồn máu vậy thiếu chút nữa là hù chết người, cả kinh nói: "Hiện… Hiện tại… đều là bộ dáng này sao?"
Người nọ nói: "Đẹp cũng có, ở tại khách sạn đó, đúng rồi, trong huyện chỉ có một khách sạn là dám mạnh mẽ công khai".
Thạch Thiên vui mừng nói: "Ngươi sao lại không nói sớm, đưa tay ra đây".
Người nọ hoảng sợ nói: "Lão… lão Đại, ta… ta… ta không nói dối câu nào".
Thạch Thiên cũng không dông dài với hắn, đưa tay điểm lên mấy huyệt đạo trên người hắn, giúp hắn tạm thời không đau, sau đó cầm lấy cánh tay bị mình bóp võ xương của hắn, dùng nội lực đem xương cốt vỡ vụn tiếp lại, sau đó giải huyệt cho hắn nói: "Trong một tháng không động tới chỗ bị thương thì không sao cả".
Người nọ cảm giác quả thật đã đỡ hơn rất nhiều, đang muốn cảm ơn thì Thạch Thiên đã không thấy nữa, nếu không phải hiện tại là ban ngày, thực tưởng đã gặp quỷ rồi.
Last edited by Minh Huệ; 03-05-2011 at 06:46 PM.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Huyện thành này là thuộc vùng núi, Thạch Thiên hơn trăm năm trước trước khi đi tìm chỗ chờ chết đã đi qua nơi này, khi đó nơi này chỉ có hai cái ngã tư đường, hai bên người phòng ốc xập xệ, cả huyện nghèo đói không chịu nổi. Nhưng hiện nay đã đổi khác hoàn toàn, quy mô lớn hơn cả chục lần, hai bên ngã tư đường đều là nhà ba tầng năm tầng, làm cho hắn cảm khái không thôi.
Sau khi đi dạo vài cửa hàng, thấy một cái công viên nhỏ, có không ít người già đang nói chuyện phiếm, Thạch Thiên đối với hiện tại không biết chút gì, liền tìm một ông lão chuyện trò, ông lão này phỏng chừng cũng cực kỳ rảnh rỗi, thấy có người tới nghe hắn nói chuyện, đó là cầu còn không được, trình độ không biết của Thạch Thiên làm cho ông lão vạn phần ngạc nhiên, không những không phiền mà còn tiến hành chỉ đạo, thực đã cho hắn hiểu được một ít cuộc sống cùng đạo lý làm người hiện tại.
Sau khi tiếp nhận, Thạch Thiên biết hiện tại huyện nha gọi là Huyện chính phủ, thuận tiện hỏi ông lão kia vị trí của huyện, hắn nghĩ đến cháu của huyện trưởng một khi đã không phải là người tốt, hơn nữa nương theo quan hệ của huyện trưởng mà không chuyện ác gì không làm, vậy huyện trưởng này nhất định cũng không có chỗ gì tốt, không bằng đến chỗ hắn kiếm chút tiền, liền cáo biệt ông lão đi đến Huyện chính phủ.
Đi đến Huyện chính phủ, cảnh tượng trước mắt làm cho Thạch Thiên lại cả kinh, tòa nhà vách đều là thủy tinh, thấy không rõ là mấy tầng, từ độ cao xem ra ít nhất cũng hơn mười tầng, trước lầu là một cái quảng trường lớn, diện tích ước chừng ba mẫu, phía trước nhà trái phải là hai con sư tử đá cao hơn người, khí phái phi phàm, còn có hai người mặc đồ xanh đứng canh gác, vũ khí trên người giống như là súng đã từng thấy ở châu Âu.
Thạch Thiên vòng quanh bên ngoài Huyện chính phủ một vòng, tìm được một chỗ không có người nhảy qua tường, nghênh ngang đi vào tòa nhà, tuy nhân viên trong tòa nhà thấy hắn ăn mặc quái dị, tóc dài tán loạn, nhưng bình thường người vào Huyện chính phủ đều phải qua cảnh vệ ngoài cửa đăng ký, cho nên cũng không để ý, tùy ý hắn đi lại.
Thạch Thiên từ trên xuống dưới đi một vòng, phát hiện đều là văn phòng, không có phòng nào giống phòng giam, cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ huyện trưởng hiện tại không có ở tại nha môn sao? Vì thế chạy lên nóc nhà nhìn chung quanh, thấy cả đại viện chính phủ không có phòng nào giống như có người làm quan ở, bất quá cách đó không xa sau bức tường cao có mấy tòa nhà năm tầng cùng vài tòa ba tầng kèm theo, ngoài ra còn có hoa viên, mặc kệ có phải là nhà của quan ở hay không, nhất định là kẻ có tiền ở, giống như ông lão vừa rồi ở công viên nói, người tốt hiện tại cơ bản đều là người nghèo, chỉ có kẻ xấu mới có tiền, cái này so với trước đây cũng không khác gì, thế giới mặc dù thay đổi, nhưng đạo lý này cũng không hề thay đổi.
Thạch Thiên cũng không muốn đi thang lầu, trực tiếp từ mái nhà nhảy xuống, rơi xuống đất lặng yên không một tiếng động, lấy tốc độ mắt thường khó có thể phát hiện vọt ra ngoài tường, đến khi nhà kia cũng không đi cửa chính, trèo tường mà vào, đi đến cửa sổ căn nhà lớn nhất, dùng nội lực đẩy cửa ra, sau khi lắng nghe một lát, xác định không có thanh âm hô hấp mới đi vào trong phòng.
Nào biết trong nhà không có tiền như hắn tưởng tượng, trừ phòng khách, phòng ngủ còn có một gian thư phòng là còn có đồ dùng, các phòng còn lại ngoại trừ để mấy thứ linh tinh, thì cũng không có gì, đồ dùng trong nhà chỉ là đồ gỗ bình thường, trên tường thư phòng cùng trên bàn có mấy bức thư pháp, đều là mới viết, chứ không phải là đồ cổ, giống như là chính chủ nhân trong nhà viết vậy.
Thạch Thiên chưa từ bỏ ý định lại tìm kiếm một lần, vẫn không thu hoạch được gì, phải biết rằng hắn đã từng làm ăn trộm, đạo tặc, cho dù là Hoàng cung cũng tùy ý ra vào, thứ có giá trị có dấu đến mấy cũng không thoát khỏi mắt hắn, không khỏi thất vọng đi ra khỏi phòng, thấy có người mặc áo xanh, đầu đội mũ không khác gì những người canh gác ở trước Huyện chính phủ , chỉ là màu sắc có chút khác, cũng không có mang súng, bất quá bên hông có một cây gậy, giống như là đang tuần tra, đang đi tới chỗ này, Thạch Thiên cũng không tránh né, ngược lại tiến ra đón.
Người nọ đúng là bảo an khu này, mà khu này quả thật là chỗ của người trong Huyện ủy, Huyện chính phủ ở, hắn xem quần áo của Thạch Thiên giống như là nông thôn lên, tóc dài tán loạn, giống như là lưu manh, trước kia cũng chưa từng gặp qua, chẳng lẽ là ăn trộm. Nhưng xem vẻ mặt không chút lo sợ của hắn đi tới, không giống biểu hiện của trộm cắp, có lẽ là thân thích của ai mới tới, bất quá đây là nơi ở của Huyện trưởng, Bí thư, vạn nhất xảy ra sai sót thì đảm đương không nổi, vì thế nói với Thạch Thiên: "Cậu kia, cậu là khách nhà ai?"
Thạch Thiên cũng không trả lời, đi đến trước mặt bảo an kia hỏi: "Ngươi là người làm ở chỗ này?"
Ở chỗ này đều là người nhà quan, bảo an thấy tiểu tử trước mắt kiêu ngạo như thế, càng thêm không nắm bắt được lai lịch của hắn, gật đầu nói: "Tôi là bảo an ở đây, có gì muốn tôi hỗ trợ sao?"
Thạch Thiên hỏi: "Huyện trưởng có phải là ở nơi này?"
Bảo an nói: "Đúng vậy, anh tìm Huyện trưởng?"
Thạch Thiên nói: "Vậy phòng của Huyện trưởng ở đâu?"
Bảo an chỉ vào một tòa nhà nói: "Đây là nhà của Huyện trưởng, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, chỗ này không phải là ai cũng có thể vào được".
Thạch Thiên nói: "Ta là tổ tông của ngươi!" rồi vọt đến phía sau bảo an, điểm nhẹ sau gáy của hắn một phát, bảo an kia liền mất đi tri giác, cho dù có tỉnh lại cũng quên hết những chuyện đã phát sinh. Thạch Thiên đem hắn dấu đi, sau đó đi đến chỗ mà hắn chỉ là nhà của Huyện trưởng ở, sau khi xác định không có ai lại dùng phương thức cũ tiến vào. Nhà này quả nhiên so với nhà vừa rồi khí phái hơn rất nhiều, đồ trong nhà đều bằng gỗ, dùng dạng như hồng mộc sa hoa chế tác, một ít đồ điện Thạch Thiên tuy không biết, nhưng cũng thấy ra so với nhà vừa rồi thì xa hoa hơn rất nhiều.
Sau khi một phen tìm kiếm, Thạch Thiên rốt cuộc ở sau kệ sách trong thư phòng tìm được một ngăn bí mật, sau khi mở ra có một két bảo hiểm, hắn từng chu du các nước, biết đây là két bảo hiểm, khóa két tuy so với khóa bình thường phức tạp hơn nhiều, nhưng đối với hắn mà nói đều như nhau, từ trên đầu rứt một sợi tóc, truyền nội lực đưa vào làm chìa khóa, chỉ chốc lát đã mở được khóa, trong két bảo hiểm để đầy những cờ giấy màu hồng có in hình đầu người, hắn vừa rồi đi qua mấy cửa hàng, biết đây là tiền hiện tại, trên giấy hồng đều viết số hàng trăm, xem bộ dáng cũng hơn trăm vạn, không cần đoán cũng biết Huyện trưởng này là một tham quan.
Một khi đã là tham quan, Thạch Thiên cũng không khách khí, tìm một cái túi nhét hết vào, sau khi lấy hết tiền thì ở phía dưới còn có một cuốn sổ, mặt trên ghi mấy chữ như "Ngân hàng công thương Trung Quốc", "chi phiếu", hắn cũng gởi tài sản của mình ở ngân hàng Thụy Sĩ, biết ngân hàng chính là tiền trang, cuốn sổ này quá nửa là "ngân phiếu" hiện tại, mở sở ra thấy có ghi 200 vạn, liền cũng quẳng vào trong túi.
Ra khỏi nhà Huyện trưởng, khi đi qua căn nhà vừa rồi, thầm nghĩ mình đã có chừng này tiền rồi chắc cũng đủ sống, qua mấy ngày nữa đi Thụy Sĩ lấy tiền ra là cả đời dùng không hết, căn nhà này tuy không nhỏ, nhưng thật ra là một thanh quan, vậy "ngân phiếu" kia không bằng đưa cho hắn, đỡ mắc công phải đi ngân hàng lấy tiền, liền lại từ cửa sổ đi vào thư phòng, đem cuốn sổ nọ để ở trên bàn.
Last edited by Minh Huệ; 03-05-2011 at 06:48 PM.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Có tiền tự nhiên là đến thẳng khách sạn, cũng không cần tìm người hỏi thăm khách sạn ở nơi nào, từ xa đã thấy một tòa nhà cao mười mấy tầng, mặt trên viết mấy chữ "Khách sạn Cao Sơn" thật to, đi vào đại sảnh khách sạn, ở giữa có đặt một cái ghế sa lông lớn có mấy người đang ngồi nhìn hắn, rồi cũng không để ý tới, lại tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm.
Thạch Thiên thầm nghĩ kỹ viện hiện tại đổi tên thành khách sạn cũng không có gì, nhưng sao quy củ cũng đổi, trước kia nếu thấy có khách đến, ông chủ đã sớm tiến lên hô một tiếng "đại gia" để tiếp đón, nhưng ánh mắt của mấy người này nhìn mình có chút khinh miệt, cũng rõ ràng nhất định là quần áo của lão tử rất cũ nát, không giống đại gia có tiền. Bất quá hắn cũng định đi mua quần áo, lại thấy có một trưởng quầy liền đi tới nói: "Gia gia tới nơi này chơi sao lại không có ai tiếp đón, mau gọi ông chủ ra đây".
Đây là tổng đài khách sạn, nữ nhân viên bên trong nhất thời không hiểu được Thạch Thiên đang nói cái gì, xem bộ dáng hắn chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, ngoài miệng lại xưng "gia gia", trên người mặc quần áo nông dân, lại có miếng vá, bất quá làn da trắng trẻo như trẻ con, tướng mạo cũng cực kỳ tuấn mỹ hiếm thấy, mái tóc thật dài tuy có chút tán loạn, lại có vẻ phiêu dật tiêu sái, liền hỏi: "Tiểu đệ đệ, là muốn ở trọ sao?"
Thạch Thiên nói: "Không sai, chơi vui vẻ thì ở thêm mấy ngày".
Nữ phục vụ cười nói: "Vậy chúc cậu có thể chơi vui vẻ, mời lấy Chứng minh thư để đăng ký".
Ở trọ phải đăng ký Thạch Thiên thật ra cũng biết, cổ kim đều là như thế, thầm nghĩ nơi này không phải là khách sạn sao, nhưng sao nhìn không thấy kỹ nữ đi lại, bất quá tiểu tử vừa rồi cũng không giống là lừa mình, nhưng chưa từng nghe nói qua kỹ viện là phải đăng ký, nhưng cũng không biết Chứng minh thư là cái gì nên hỏi: "Cái gì là Chứng minh thư?"
Nữ phục vụ giật mình nói: "Cậu đại khái còn chưa tới tuổi có Chứng minh thư".
Thạch Thiên thầm nghĩ lão tử đã hơn 2000 tuổi, chỉ tính số năm sống cũng đã hơn 1000 tuổi, tuổi gì mà còn chưa tới, chỉ là mấy tiểu quỷ các ngươi không biết mà thôi, gật đầu nói: "Ừm, cũng chưa được nhận".
Nữ phục vụ nhíu mày nói: "Cái này cũng không đơn giản, cha mẹ cậu có đến không?"
Thạch Thiên tức giận nói: "Có đạo lý nào dẫn theo cha mẹ đi chơi, các ngươi mở quán, gia gia cái gì cũng không có, chỉ có tiền, mau cấp cho gia gia một phòng hảo hạng, phải là loại tốt nhất" Nói xong từ trong giỏ lấy ra hai xấp tiền quẳng lên trên bàn.
Một vị bộ dáng quản lí nghe được thanh âm đi tới hỏi: "Có chuyện gì?"
Nữ phục vụ nói: "Đứa nhỏ này muốn ở trọ, bất quá không có Chứng minh thư, phỏng chừng còn chưa trưởng thành".
Thạch Thiên thầm nghĩ, khi lão tử trưởng thành, ông nội của ông nội nhà ngươi cũng chưa sinh ra thì có, bất quá bằng kinh nghiệm của hắn, biết có nói ra cũng không ai tin, nên chỉ cười lạnh một tiếng.
Vị quản lí kia nhìn thấy hai vạn đồng trên quầy, trách mắng: "Khách đến ở trọ nào có đạo lý đẩy ra ngoài, giúp tiểu đệ này đăng ký, Chứng minh thư thì tùy tiện viết một cái, chỗ chúng ta ai dám đến kiểm tra".
Một khi quản lí đã nói như vậy, nữ phục vụ cũng không kiên trì nữa, quay đầu nói với Thạch Thiên: "Xin hỏi cậu muốn ở loại phòng nào?"
Thạch Thiên nói: "Loại tốt nhất".
Nữ phục vụ nói: "Loại tốt nhất 1800 một đêm, xin hỏi ở mấy ngày?"
Thạch Thiên chỉ vào hai xấp tiền kia nói: "Ở hết chừng đó rồi tính, nếu thấy vui thì ở tiếp, tiền không đủ thì đến tìm ta" Lại lấy trong túi ra một xấp tiền nữa đưa qua viên quản lí kia nói: "Tìm người giúp ta mua vài bộ quần áo, có nhiều sẽ thưởng".
Viên quản lí kia nhận tiền, vẻ mặt tươi cười nói: "Không vấn đề, không vấn đề, tôi sẽ tự mình đi mua, lập tức đưa lên cho ngài" Nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.
Nữ phục vụ đăng ký xong, đưa cho Thạch Thiên ký xong thì thu hai vạn vào, lấy từ trong hộc ra chìa khóa cùng hóa đơn giao cho Thạch Thiên rồi nói: "Phòng 1206, mời ngài đi lên, ở trên đó có phục vụ, ngài đem hóa đơn này giao cho cô ta là được".
Thạch Thiên tiếp nhận chìa khóa cùng hóa đơn, nhìn bốn phía hỏi: "Thang lầu ở nơi nào?"
Nữ phục vụ đưa tay chỉ: "Thang máy ở đó".
Thạch Thiên gật gật đầu, cảm thấy kinh ngạc, thang máy hắn cũng biết, năm 1854 tại tòa nhà pha lê ở New York cử hành Hội chợ thương mại thế giới, Otis người Mỹ đã biểu diễn thang máy lần đầu tiên trên thế giới, sau đó rất nhiều tòa nhà cao tầng ở châu Âu được trang bị thang máy, hắn cũng đã dùng qua, không thể tưởng được hiện tại một khách sạn ở một thành phố nhỏ miền núi cũng có thang máy.
Đến tầng 12, phục vụ tầng đã nhận được thông báo, đưa Thạch Thiên đến phòng 1206. Phòng này cũng chỉ có một gian phòng khách, một gian phòng ngủ, cùng một phòng vệ sinh, trang hoàng coi như không tệ, bất quá tại thành phố nhỏ như thế này, phòng như vậy giá cũng không vượt quá 1000 một ngày, chỉ là Thạch Thiên không quan tâm giá mà ném tiền ra, quản lý khách sạn đương nhiên cũng giả hồ đồ.
Thạch Thiên đi vào phòng vệ sinh, cân nhắc tìm hiểu phương pháp sử dụng, liền cởi quần áo tắm rửa một cái, chạy vài trăm dặm tuy không mệt, nhưng bụi bặm cũng không ít, mới tắm rửa xong đã nghe có người gõ cửa, cũng không mặc lại quần áo vừa rồi, dùng khăn tắm quấn quanh người đi ra mở cửa, thì ra là viên quản lí kia mua quần áo đưa lên. Thạch Thiên tiếp nhận quần áo, ngoắc viên quản lí kia bảo hắn đi vào.
Viên quản lí trong lòng vừa ngạc nhiên vừa bất an, vừa rồi giúp Thạch Thiên chạy đến tòa nhà mua sắm bên cạnh, mua hai cái áo sơmi, hai cái quần, còn có một đôi giày da, cùng tất, quần lót, tổng cộng cũng không tới 3000, nhưng hiện tại đã mà tháng sáu, thời tiết nóng bức, tại đây cũng không có hàng hiệu, chỉ có thể mua được mấy cái này, nên tiến lên cười nói: "Tiểu công tử, ngài xem mấy cái này đã vừa lòng chứ? Không đủ tôi lại đi mua thêm, tiền còn thừa cũng không ít".
Thạch Thiên xua tay nói: "Đủ rồi, tiền thừa cho ngươi, còn nữa, công tử là công tử, kêu cái gì tiểu công tử, đem chữ ‘tiểu’ quẳng đi" Trên đời này cũng không có ai lớn tuổi hơn hắn được, già mà còn bị mấy hậu bối gọi "tiểu", nghe cũng không được tự nhiên.
Viên quản lí kia chỉ một chút mà đã có hơn 7000, bảo hắn kêu gia gia cũng được. Vốn hắn xem Thạch Thiên ăn mặc cũ nát, còn lo là hạng ăn trộm gì đó, nhưng thấy hắn da thịt trắng trẻo, không giống hạng lưu manh, mà ăn trộm ra tay cũng không hào phóng như vậy, khẳng định là con nhà giàu, trộm tiền nhà chạy đến đây ăn chơi, nếu không sao mua chút đồ đơn giản như vậy cũng bảo mình đi mua, nhất định là bị trong nhà dạy cho hư rồi, xem tóc tai của hắn dài như vậy, nhất định là đã đi không ít ngày, quần áo trên người cũ nát chút cũng không kỳ quái, vội hỏi: "Vâng vâng vâng, công tử còn có gì phân phó?"
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive