Thạch Thiên thấy quản lí này thái độ đối với hắn cung kính, rất là vừa lòng, lại lấy từ trong túi ra một vạn đưa cho hắn nói: "Đem cô nương tốt nhất ở nơi này lên đây, cùng với đồ ăn rượu ngon nữa, không cần thay lão tử tính tiền, cứ tiêu hết thì nói, làm cho lão tử vừa lòng tất có thưởng".
Viên quản lí kia suy nghĩ so với phục vụ linh hoạt hơn rất nhiều, sau một chút ngây người liền hiểu được Thạch Thiên muốn kêu "tiểu thư", trong lòng càng thêm nhận định Thạch Thiên là thiếu gia nhà giàu nào đó, phỏng chừng là gia giáo rất nghiêm, từ nhỏ đã không được tiếp xúc với bên ngoài, lời nói cổ quái như vậy khẳng định là từ các tiểu thuyết cổ đại mà học ra. Thầm nghĩ chỉ cần có tiền, lão tử sẽ hầu hạ ngươi thoải mái, rồi nhìn xem trên tin tức báo chí mấy ngày nay, có nhà ai thưởng cao để kiếm con hay không, nói không chừng còn có thể kiếm được một khoản nữa, vì lấy lòng, cũng học theo tiểu thuyết mà nó: "Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân sẽ giúp công tử an bài" Nói xong bản thân cũng cảm thấy trên người nổi da gà.
Thạch Thiên thật ra nghe cực kỳ thuận tai, gật đầu nói: "Hãy đi đi".
Vốn khách của khách sạn lý tìm "tiểu thư" cũng không phải là chuyện quản lí quản, nhưng hắn làm sao mà để tiểu tài thần này cho người khác hầu, không quá vài phút, đã dẫn hai "tiểu thư" còn khá trẻ đi vào hỏi: "Công tử nhìn xem, cảm thấy người nào hợp ý thì lưu lại".
Thạch Thiên ghé mắt nhìn tướng mạo dáng người của hai người, tuy cũng không thể nói là tuyệt sắc, nhưng cũng xem được, ít nhất so với mấy gấu mẹ vĩ đại ở bến xe thì tốt hơn gấp trăm lần, cũng không lựa chọn mà nói: "Đều lưu lại đi".
Hai vị "tiểu thư" vốn nghe nói là một cậu nhóc, cũng không mấy vui vẻ, nhưng nghe quản lí nói tiểu hài tử này cực kỳ hào phóng, liền cùng đến đây, sau khi vào cửa thấy bộ dáng của Thạch Thiên hai mắt đều sáng ngời. Thạch Thiên tuy nhìn qua chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo mười phần ngân thơ, thân hình cũng chưa khôi phục lại bộ dáng khi trưởng thành, nhưng cũng đã chừng thước bảy, cơ thể cân đối, đã rất có sức hấp dẫn. Thấy Thạch Thiên đều đem các nàng lưu lại, vạn phần mừng rỡ mà tiến đến, trên đường đi quản lí đã đem chỗ cổ quái của Thạch Thiên nó cho hai vị "tiểu thư" biết, bảo các nàng học theo phim cổ trang mà nói chuyện, đặc biệt là không gọi nhắc đến chữ "tiểu", vì thế nói: "Công… công tử khỏe chứ, tiểu nữ tử có lễ" nói xong cũng cảm thấy rất buồn cười, cả hai nhịn không được mà bật cười lớn lên.
Quản lí kia sợ Thạch Thiên mất hứng, ho khan vài tiếng, hai vị "tiểu thư" lập tức nén cười, nhưng xem bộ dáng cực kỳ vất vả, viên quản lí nói: "Rượu và thức ăn mới vừa chuẩn bị, một lát nữa sẽ đưa lên cho ngài, ngài xem còn muốn cái gì, cứ việc phân phó, hoặc nói cho hai vị tiểu… hai vị cô nương này".
Thạch Thiên gật đầu nói: "Biết rồi, ngươi hãy đi đi".
Viên quản lí cũng biết không tiện tiếp tục ở lại phòng, vẻ mặt tươi cười mà lui ra ngoài, ra cửa thì cũng thuận tiện đóng cửa lại, hai vị "tiểu thư" xem bộ dáng Thạch Thiên đẹp trai, sớm lòng đã ngứa ngáy, cũng không ngại hắn tuổi còn nhỏ, thấy viên quản lí đi rồi liền một trái một phải ngồi hai bên hắn, bộ ngực dán sát trên tay hắn, nũng nịu nói: "Công tử thật đẹp trai!", "Tóc của công tử thật dài!", "Da của công tử thật mềm!" bốn tay đua nhau sờ soạng trên người hắn.
Thạch Thiên nhất thời cảm giác miệng lưỡi khô ráo, dục hỏa bốc lên, khắn tắm quấn bên hông cũng nhô cao lên, liếm liếm môi hỏi: "Các cô tên là gì?"
"Tiểu thư" bên trái nói: "Em gọi là Tiểu Phân".
"Tiểu thư" bên phải nói: "Em gọi là Trân Trân".
Thật ra các nàng đi làm "tiểu thư" đều dùng tên giả, Chứng minh thư trên người cũng chưa chắc là đã thật, Thạch Thiên cũng chỉ thuận miệng hỏi, cũng không muốn biết tên thật của các nàng, nói đến các cô nương kỹ viện trước kia cũng đều dùng "nghệ danh", không ai dùng tên thật. Hắn cũng không biết mình sẽ ở lại nơi này bao lâu, hỏi tên chỉ là để tiện xưng hô với các nàng.
Tiểu Phân phát hiện khăn tắm quấn quanh hông hắn phát sinh biến hóa, một tay mò ở phía dưới, bắt lấy hạ thể của Thạch Thiên, bất giác hô lên: "Thật lớn…"
Trân Trân vừa nghe liền xốc lên khăn tắm của Thạch Thiên lên, cũng ngẩn ngơ nuốt nước miếng nói: "Thực vậy… thật không ngờ…" Thật ra vật kia của Thạch Thiên cũng không phải là lớn kinh người, dù sao hắn bây giờ còn chưa khôi phục tới trạng thái trưởng thành, hiện tại so với người thường chỉ lớn hơn một chút, nhưng cũng đã làm cho hai người bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn. Nguyên khi các nàng nghe quản lí nói là đứa nhóc chừng mười lăm, mười sáu tuổi, cảm thấy hắn cũng chưa phát dục hoàn toàn, cho nên mới không mấy vui vẻ, phải biết rằng mấy cô gái chừng hai mươi tuổi này, nhu cầu đang lúc thịnh vượng, lúc này làm "tiểu thư" cũng có phần tự nguyện, không giống như bị bức giống như hồi xưa, vừa kiếm tiền vừa là để vui vẻ, mà ở đây cũng không có nhiều kẻ có tiền đến khách sạn chơi bời, nên cũng không có bao nhiêu khách, thành ra cũng “đói kém”.
Tiểu Phân nhịn không được lấy tay chơi đùa vài cái, phì cười nói: "Lại là một xử nam, hôm nay xem như nhặt được một bảo bối".
Thạch Thiên tức giận nói: "Lão tử không phải là xử nam" Hắn không phải tức giận Tiểu Phân, mà là tức giận ông trời lại đem hắn biến thành xử nam, còn không chỉ một lần.
Trân Trân từ tay Tiểu Phân đoạt lấy vật nọ, nhìn kỹ rồi nói: "Fuck… anh cho rằng bọn em mới ra ngoài làm ăn sao, chẳng lẽ còn có thể nhìn không ra có phải là xử nam?"
Thạch Thiên kêu khổ một tiếng, chứng cớ ở trong tay các nàng, làm sao mà có thể phản bác, nếu trước mắt là hai nam nhân "sỉ nhục" hắn là xử nam, thì đã sớm đánh cho bọn chúng cạp đất rồi, nhưng hắn bình thường cũng không đánh phụ nữ, thầm nghĩ trước tiên đem cái xử nam này phá đi rồi hãy nói, miễn cho về sau khỏi dọa người, liền đưa tay ôm hai nàng lên, đi vào phòng ngủ giăng lên trên giường nói: "Cho các cô nhìn xem lão tử có phải là xử nam hay không".
Hai nàng cầu còn không được, làm sao sợ hắn, không chờ hắn ra tay, bản thân đã lo cởi quần áo, Thạch Thiên phi thân lên giường, ôm chầm lấy Trân Trân, lột sạch đồ lót còn trên người nàng ta, cũng không làm màu mè hoa lá gì, tách hai chân của nàng ta ra liền động thân mà vào, trong lúc nhất thời trong phòng ngủ vang lên tiếng xuân ca, Trân Trân kia khi thì rên rỉ, khi thì kêu lên thảm thiết, Tiểu Phân ở một bên trợn mắt há hốc mồm, lại hâm mộ, lại sợ hãi. Không lâu sau, Trân Trân đã như một bãi bùn, không biết đã tiết thân bao nhiêu lần.
Thạch Thiên xem như đã tìm trở về không ít tự tôn, "ha hả" cười lớn đẩy Trân Trân ra, kéo Tiểu Phân đang ngồi ngẩn ra ở một bên, không biết làm sao nói: "Đến phiên cô".
Tiểu Phân nhịn không được rên rỉ nói: "Không muốn…" nhưng đã muộn rồi.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Sau khi phá thân xử nam, Thạch Thiên cũng đã thoải mái hơn, một mình ngồi ở phòng khách thưởng thức rượu và thức ăn nhà bếp đưa tới, trong lòng đắc ý nghĩ: Để xem các cô còn dám xem ta là xử nam nữa hay không, đã biết lợi hại chưa! Hắn ở phương diện này đã có ngàn năm kinh nghiệm, phi thường quen thuộc các nhược điểm của nữ nhân ở mặt này, hơn nữa thể chất lại đặc thù, Tiểu Phân cùng Trân Trân đã bị hắn làm ra thành hai "đống bùn", đến giờ vẫn còn đang ở trên giường vừa thở vừa rên rỉ.
Qua hồi lâu, hai nữ mới đỡ nhau đi ra phòng ngủ, ngồi bên cạnh Thạch Thiên ánh mắt nhìn hắn vô cùng phức tạp, tràn ngập si mê, kinh dị, thích thú, còn có vài phần oán hận. Thạch Thiên đắc ý nhìn bọn họ cười cười, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác vẻ mặt các nàng có chút quen thuộc, trong lòng kêu không ổn.
Quả nhiên, hai nữ một người lấy ra một cái hồng bao, nhét vào trong tay hắn, Thạch Thiên tức giận nói: "Chẳng lẽ các cô còn cảm thấy ta là xử nam sao?"
Tiểu Phân khẽ cười đưa tay nhéo nhẹ vào mũi Thạch Thiên nói: "Tỷ tỷ đương nhiên biết ngươi hiện tại đã không phải là xử nam, cho nên mới cho ngươi hồng bao để chúc mừng!" Vừa rồi khi ở trên giường đã sớm quên mình mà kêu tỷ tỷ đệ đệ loạn lên, cho nên hiện tại cũng không học trên TV kêu cái gì công tử, tiểu nữ.
Trân Trân ở bên kia cũng nói: "Chừng này tuổi phá xử nam, cũng không tính là chậm, có cái gì mà phải ngượng ngùng thừa nhận, cái này chẳng lẽ còn có thể lừa gạt được các tỷ tỷ sao chứ?" Rồi cũng đưa tay nhéo yêu trên mặt Thạch Thiên.
Thạch Thiên cũng biết hai hồng bao này từ chối không được, đối với các nàng mà nói, tiếp khách nhận được xử nam, so với kim bảng đề danh còn khó được hơn, đây là một chuyện may mắn, hắn cũng không phải là lần đầu tiên nhận được hồng bao xử nam, thật giận chính là lần này nhận được hai hồng bao một lần, chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong bụng, mà thu hai cái hồng bao xử nam này.
Nhưng ngày kế tiếp cũng tính là khoái hoạt, Thạch Thiên từ hai người các nàng cũng hiểu được không ít chuyện hiện tại, làm cho hắn ngạc nhiên chính là hiện tại lại có thứ gọi là TV, ở bên trong cái gì cũng đều có, hắn cơ hồ ngoại trừ lên giường cùng các nàng thì chỉ ngồi ở trước TV mà "học tập", cái gì không hiểu thì đi hỏi các nàng, hơn mười ngày sau hắn đối với thế giới hiện tại cũng đã có cái nhìn đại khái.
Chỉ là hiểu càng nhiều, lại càng cảm thấy không đủ, thế giới hiện tại còn phức tạp hơn một trăm năm trước ít nhất trăm lần, mà Tiểu Phân cùng Trân Trân cũng có rất nhiều thứ không rõ ràng hết, hoặc một chút cũng không thông, khi chỉ có tên TV phát phim tình cảm, thì mới hứng chí bừng bừng mà giảng nam diễn viên kia là tốt như thế nào, nữ diễn viên nọ là xấu như thế nọ, Thạch Thiên đối với mấy chuyện này làm sao mà cảm thấy hứng thú cho được, đành phải đi kiếm TV riêng mà xem.
Vào một ngày, vị quản lí kia mặt mày sầu khổ tìm đến bọn họ, nói là Tiểu Phương cùng Trân Trân không ở lại khách sạn được nữa, phải nhanh chóng về nhà.
Thạch Thiên khó hiểu hỏi: "Phát sinh chuyện gì?" Mấy ngày qua, hắn cùng hai nữ ở chung cũng tính là hòa hợp, tuy không có tình yêu, nhưng nhiều ít cũng có chút tình cảm, chỉ là khi hai nữ ở trên giường gào thét "đại ca", "đại gia", "tha mạng" vân vân, nhưng khi xuống giường lại đem hắn trở thành "tiểu đệ đệ", điều này làm cho hắn có chút căm tức, bất quá nếu hai nữ có phiền toái gì, hắn cũng sẽ không mặc kệ.
Viên quản lí kia chỉ xem Thạch Thiên là một đứa nhỏ tò mò, nhưng mấy ngày này nhận được từ hắn không ít ưu đãi, cũng không giấu diếm nói: "Khách sạn này nhắm chừng sẽ không mở cửa được nữa, ông chủ gặp phiền toái. Ài…"
Thạch Thiên đạo: "Phiền toái gì?"
Viên quản lí nói: "Cậu không biết chứ, ông chủ chúng tôi là cháu ngoại của huyện trưởng, khách sạn Cao Sơn này cũng dựa vào quan hệ này mà kinh doanh, chúng tôi ở đây chỉ là một thành phố nhỏ miền núi hẻo lánh, bình thường cũng không có mấy khách đến ở, đều dựa vào các công ty đơn vị xí nghiệp nể mặt huyện trưởng đến ủng hộ; công an, thuế vụ bình thường cũng ít đến kiểm tra, cho nên kinh doanh cũng không tệ. Chỉ là hiện tại huyện trưởng gặp phiền toái, ta thấy khách sạn cũng không mở cửa được lâu nữa, cho nên đến báo trước cho mọi người". Trong các "tiểu thư" có quan hệ với khách sạn, Tiểu Phân cùng Trân Trân là có quan hệ với hắn tốt nhất, bằng không cũng sẽ không đem khối "thịt béo" Thạch Thiên này giới thiệu cho các nàng, cho nên hắn vừa nghe được tin tức liền đi lên báo cho các nàng.
Thạch Thiên nghe chuyện này cũng không quan hệ trực tiếp đến hai nàng, cũng yên tâm, tò mò hỏi: "Huyện trưởng còn có thể có phiền toái gì?"
Viên quản lí đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: "Cụ thể thì tôi cũng không rõ ràng lắm, nghe nói mấy ngày trước trong nhà huyện trưởng bị trộm, mất không ít tiền, còn bị mất một quyển chi phiếu hơn 200 vạn, mà quyển chi phiếu kia không biết bằng cách nào lại lọt vào trong tay Bí thư của huyện, Thư ký của huyện vốn là thanh quan nổi danh toàn tỉnh, liền đem chi phiếu này giao lên tỉnh, trên tỉnh lập tức phái tổ điều tra đến huyện, cậu nghĩ đi, huyện trưởng quan tuy không nhỏ, nhưng tiền lương cũng không cao, sao lại có chi phiến hơn 200 vạn, vừa điều tra liền xuất hiện vấn đề, đã bị tạm giam, quan chức khẳng định sẽ không còn".
Thạch Thiên ha hả cười nói: "Thì ra là như thế!" Hắn thật ra đã sớm nhìn thấu thế sự, tuy biết huyện trưởng này không phải là người tốt gì, nhưng cũng không rảnh mà đi quản, lần trước chỉ là trộm nhiều tiền thì chi lại chút, không thể tưởng được cuốn chi phiếu kia lại hại khổ huyện trưởng, trong lòng cũng cao hứng, lại hỏi: "Thư ký là quan gì, ngay cả chuyện của huyện trưởng cũng dám quản".
Viên quản lí kinh ngạc nói: "Thư ký cậu cũng không biết? Hắn có thể sánh bằng huyện trưởng, là một người trong sạch hiếm có của bổn huyện".
Thạch Thiên đỏ mặt, lúng túng nói: "Ồ, quên mất" Thật ra hắn làm sao mà quên, nghe hai chữ "Thư ký", hắn còn tưởng là những người ghi chép trong nha môn trước kia, không thể tưởng được hiện tại so với huyện trưởng còn muốn lớn hơn.
Viên quản lí dùng âm thanh càng nhỏ hơn nói: "Ông chủ khách sạn chúng tôi bình thường chuyện xấu làm không thiếu, kéo ra ngoài xử bắn mấy lần cũng không đủ, người ở huyện này cơ hồ đối với hắn hận thấu xương, trước kia hắn có chỗ dựa không ai dám chọc, nhưng hiện tại gốc đại thụ kia đã đổ, vậy khẳng định là cũng sẽ đổ theo, tôi thấy qua vài ngày nữa cũng không có có gì tốt lành, cũng nên chuẩn bị chỗ né đi nhằm tránh bị liên lụy".
Thạch Thiên ấn tượng đối với viên quản lí này cũng không tệ, chỉ xem lúc này hắn còn có thể đi báo với các nàng Tiểu Phân, cũng đã xem là có tình nghĩa, từ trong túi lấy ra hai xấp tiền nói: "Mấy ngày này được chiếu cố, ta đây cũng coi như là thoải mái, chút tiền này coi như là tiễn ngươi đi đường, sớm một chút rời khỏi đây là tốt nhất".
Viên quản lí cảm động đến thiếu chút nữa rơi lệ, nhận tiền trong tay Thạch Thiên nói: "Tiểu huynh đệ, cậu thực rất khẳng khái, tương lai nhất định là nhân vật lớn, cậu cũng nên sớm về nhà, đừng để cho người nhà lo lắng, nói đến qua vài ngày nữa cảnh sát khẳng định sẽ đến chỗ này, tuy chuyện không liên quan đến cậu, nhưng cậu không có Chứng minh thư, cũng có chút phiền toái" Cảm động mà quên mất kiêng kị của Thạch Thiên, kêu hắn là "tiểu huynh đệ".
Thạch Thiên thấy hắn nói cũng là vì tốt cho mình, cũng không trách hắn, trong lòng chợt động nói: "Ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi".
Viên quản lí vỗ ngực nói: "Cứ hỏi đừng ngại, tôi biết nhất định sẽ nói cho cậu".
Thạch Thiên gật gật đầu, cười nói: "Ông chủ của các người ở chỗ nào?"
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Trên một triền núi nhỏ cách Huyện chính phủ không xa, kiến tạo hai căn lầu nhỏ, đây là nhà khách của huyện, sau này cháu của huyện trưởng mở ra khách sạn Cao Sơn, cho đến giờ mọi nhân viên công tác đến huyện đều đưa đến đó, huyện lấy cớ nhà khách không làm ăn, là đơn vị dư thừa, liền tinh giản biên chế, đem toàn bộ khu vực này bán ra với giá rẻ mạt, mà người mua lại chính là Trương Cường.
Trương Cường sau khi mua nơi này, đương nhiên sẽ không kinh doanh, khách đến huyện đều đến khách sạn Cao Sơn ở, hắn làm sao mà lại tự phá nơi làm ăn của mình, dù sao giá mua cũng quá rẻ, hoàn cảnh lại có núi có nước rất tốt, liền sửa chữa lại làm khu nhà ở, cấp cho thủ hạ để tới lui cũng thuận tiện, mỗi ngày ra vào đông đảo cũng rất hoành tráng.
Lúc này vợ của Trương Cường cùng người nhà thu thập đồ đạc, bản thân hắn thì đang cùng một người phụ nữ trung niên ở trong phòng, người phụ nữ kia vừa khóc vừa mắng: "Tên trộm chết băm chết vằm kia, trộm tiền thì trộm tiền đi, còn đem chi phiếu đến chỗ của Vương Thư ký, cái này không phải là hại người sao…"
Trương Cường nói: "Dì, cháu thấy việc này cũng không đơn giản như vậy, có lẽ là người có thù oán cùng chú cho người đến trộm, nếu không sao lại trùng hợp vậy, mà cũng chưa thấy qua tên ăn trộm nào lớn gan như vậy, trộm hơn 100 vạn còn không nhanh chạy trốn, mà lại biết chỗ của Vương Thư ký. Nói đến nơi đó bảo an nghiêm mật, tên trộm cũng rất khó lẻn vào, cháu thấy không nhất là có tên trộm như vậy, thực có thể chính là Vương Thư ký phái người đến tìm chứng cớ, hắn thuận tiện lấy hết cả tiền lẫn chi phiếu, tiền kia nhất định là do bọn họ nuốt rồi".
Phụ nữ trung niên kia nghĩ lại, nghiến răng nói: "Tên họ Vương này nếu thực là như thế, ta cũng không để yên cho hắn, Tiểu Cường à, mấy năm nay chú của cháu cũng không bạc đãi cháu, chúng ta không có con, hắn cũng xem cháu như con trai vậy, cháu nhất định phải nghĩ biện pháp, cứu chú của cháu ra!" Nói xong lại khóc nấc lên.
Trương Cường an ủi nói: "Dì cứ yên tâm, cháu đã hỏi thăm qua, tên Vương này tuy là Thư ký, nhưng trên tỉnh cũng không quen biết gì, lại còn đắc tội với không ít người, cháu ngày mai đi lên tỉnh tìm người, mặc kệ là tốn bao nhiêu tiền, nhất định phải giúp chú thoát ra, chỉ là…"
Phụ nữ trung niên nói: "Chỉ là cái gì?"
Trương Cường thở dài: "Di cũng biết, cháu mới mở khách sạn không lâu, tiền đều đầu tư vào đó, còn nợ ngân hàng không ít để mua lại chỗ này, trang hoàng cũng tốn kém không ít, lại có nhiều người như vậy đi theo kiếm cơm, bình thường chi tiêu cũng lớn. Cháu không phải là tiếc tiền, cháu đã đem hết tiền ra nhưng cũng chỉ được hơn 100 vạn, mà các quan ở trên tỉnh nếu không có vài trăm vài ngàn vạn đối phó, sợ là không đủ, mà lúc này nhắm chừng cũng không có ai cho chúng ta mượn tiền".
Phụ nữ trung niên nói: "Cái này ta cũng đã nghĩ tới" từ trong túi da ở bên cạnh lấy ra một bọc tiền nói: "Trong này có 300.000 USD, may mắn là để ở nhà chị họ cháu, nếu không cũng mất rồi, ài, như thế cũng tốt, tiền vất vả tích góp cũng không còn", nói xong đau lòng lại khóc nấc lên.
Trương Cường hai mắt sáng ngời, cố gắng kềm lại sự vui mừng trong lòng, an ủi nói: "Dì phải chi ra, nếu không đem chuyện của chú giải quyết cho xong, thì tiền bạc cũng sẽ bị tịch thu, đến lúc đó ngược lại còn liên lụy đến chị".
Phụ nữ trung niên gật đầu nói: "Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, cháu ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng làm mất nó" Nói xong đem túi tiền đưa cho Trương Cường. Trương Cường nói: "Cháu cho dù đánh mất tính mạng cũng không thế đánh mất số tiền này, chú nếu cứu không được, cháu cũng không thể nào sống yên" Thật ra hắn sớm đã mua vé máy bay đi Băng Cốc, chuẩn bị trốn đến Băng Cốc, sau đó tìm một nước nhỏ nào đó mà trốn tránh, hiện tại đang hối hận vì bình thường tiêu tiền rất rộng rãi, sợ đến khi ra nước ngoài hơn 100 vạn không đủ dùng, dì đưa 300.000 USD này cũng rất kịp lúc, nên đưa tay ra nhận.
Bỗng nhiên ở phía sau truyền đến tiếng cười nói: "Ngươi có mất tính mạng hay không thì ta không rõ lắm, nhưng số tiền này khẳng định lập tức sẽ mất".
Trong gian phòng vốn chỉ có hai người Trương Cường cùng dì của hắn, đột nhiên nghe được thanh âm của người thứ ba, Trương Cường nhất thời kinh hãi thất sắc, xoay người run giọng nói: "Là ai…" lại không thấy một ai, quay đầu lại phát hiện dì đã gục xuống ghế sa lông, không biết là chết hay sống, nhưng nhìn qua thì giống là đang ngủ, lúc này ở phía sau lại truyền đến thanh âm của người nọ: "Ngươi cũng ngủ đi" cảm giác trên người bị điểm một cái, liền mất đi tri giác.
Người nói chuyện đúng là Thạch Thiên, hắn đến đây đã lâu, đã đem tất cả mọi người trong nhà của Trương Cường điểm huyệt ngủ, Trương Cường chuẩn bị hơn 100 vạn để chạy trốn tự nhiên đã bị hắn lấy đi, Trương Cường cùng dì hắn nói chuyện cũng đều nghe được, chủ ý của Trương Cường kia làm sao thoát khỏi hai mắt của kinh nghiệm giang hồ cả ngàn năm như Thạch Thiên, sau khi tặng cho hắn một cước, nhặt bao tiền kia nhét vào túi ở sau lưng nói: "Ngươi ngay cả tiền cứu mạng của chú cũng muốn lừa, quả thật là quá xấu xa, ta đây cũng không khách khí, ha ha!" Bóng người chợt lóe liền không thấy đâu nữa.
Ngày hôm sau cảnh sát đến nhà Trương Cường bắt hắn, biết hắn không phải là tốt lành gì, lại nuôi dưỡng không ít lưu manh, cho nên hái ra không ít nhân lực, cũng lo lắng Trương Cường đã chạy trốn hay không, nhưng vừa vào cửa đã phát hiện Trương Cường nằm trên mặt đất, phu nhân huyện trưởng nằm ở trên sa lông, còn tưởng rằng bọn họ sợ tội tự sát, nhưng nhìn kỹ lại thì hai người lại đều đang ngủ, kêu mấy cũng không tỉnh, tiếp theo vào trong nhà cũng phát hiện không ít người đều đang ngủ say, cuối cùng chỉ có thể đem bọn họ lên xe, trước đưa về sở, rồi mới tìm bác sĩ đến, cũng tra không ra nguyên nhân, lại qua hai ngày đều tỉnh lại. Nguyên nhân là Thạch Thiên tính không chuẩn cảnh sát khi nào thì tới bắt bọn người Trương Cường, vì thế xuống tay hơi nặng một chút.
Thạch Thiên trở lại khách sạn Cao Sơn, liền kêu Tiểu Phân cùng Trân Trân đi lấy hành lý, dẫn theo hai người bọn họ bao một chiếc taxi, ngay trong đêm đi vào tỉnh thành. Huyện này cách tỉnh thành khá xa, đi đến sáng hôm sau dùng Chứng minh thư của Tiểu Phân bao một phòng xịn nhất của khách sạn năm sao, ngồi xe một đêm, Tiểu Phân cùng Trân Trân sớm đã mỏi mệt, tiến vào phòng là lăn ra giường ngủ, Thạch Thiên cũng không quấy rầy các nàng, đem số tiền hai lần trộm được gộp lại, cũng có 180 vạn, bản thân hắn chỉ lấy một vạn, số tiền còn lại cùng 300.000 USD, chia làm hai phần, đặt ở đầu giường, ghi lại nội dung rất đơn giản, đại khái là hy vọng số tiền này có thể giúp các nàng sống một cuộc sống bình thường, tìm một nam nhân tốt. Sau khi đem tiền chia cho các nàng, cũng không cùng các nàng từ biệt, hắn ghét nhất là không khí khi từ biệt, mà lặng lẽ rời khỏi khách sạn.
Sự phồn hoa của tỉnh thành làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm, huyện thành so với tỉnh thành chỉ giống như một thôn trang nhỏ, sự biến hóa trong một trăm năm này làm cho hắn đối với cuộc sống bắt đầu cảm thấy hứng thú, tất cả đều có vẻ lạ lẫm để cho hắn thể nghiệm. Bất quá hắn biết con người trong thế giới hiện tại này phải có Chứng minh thư, nếu không làm cái gì cũng không tiện, tiền cũng càng thêm quan trọng, không bằng trước đi Thụy Sĩ đem tiền tài trong ngân hàng lấy ra đã, thuận tiện đi xem tòa thành đời trước của mình ra sao, người hầu mà mình giao cho tòa thành khẳng định đã không còn, cũng sẽ không có người nhận ra hắn, bất quá hắn vẫn muốn đi xem, xem thử đám người hậu nhân ra sao rồi.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Ở gần Annecy phía tây nước Pháp, gần sát dưới chân núi Alps Thụy Sĩ, có một tòa thành thần bí, nghe nói đã có lịch sử hơn bốn trăm năm, xa xa nhìn lại, lâu phòng màu nhũ vàng, giáo đường màu xám, lầu chuông màu xanh nhạt, đỉnh màu trắng, cửa chính có đội võ sĩ khoác khôi giáp, vườn trung ương có suối phun cùng với bốn cột đá hoa cương, khí thế mênh mông, cực kỳ hùng vĩ, không thua gì các tòa thành của hoàng thất châu Âu.
Nhưng sự thần bí của nó cũng không phải bởi vì những cái này, mà là bởi vì vào hơn một trăm năm trước, tòa thành này được một người phương đông thần bí mua, đem tòa thành đổi tên là tòa thành Thiên Thạch, dẫn theo người hầu của hắn đến ở, không lâu sau, tòa thành này tựa hồ liền trở thành "cấm địa" thần thánh trong mắt các gia tộc xã hội đen châu Âu Châu.
Việc này cũng có một sự tích, đó là sau khi tòa thành được người phương đông thần bí mua, là thời điểm mà xã hội đen châu Âu hoành hành không kiêng kỵ nhất. Lúc ấy mạnh nhất là ba gia tộc: gia tộc Polk ở Pháp, gia tộc Coatley ở Đức cùng gia tộc Ned lúc ấy khống chế Mafia Ý tạo thành liên minh, đối với các bang phái khác giết hại không chút kiêng nể, không ai có thể ngăn cản, thế lực to lớn thậm chí chính phủ các nước cũng không thể làm gì được.
Có một lần, một vị thiếu niên trong tòa thành Thiên Thạch dẫn theo một số lượng lớn tài vật đến Paris tìm thợ, muốn cải tạo cùng trang hoàng lại tòa thành, cùng với mua đồ ăn và một số đồ đạc xa hoa khác, trong đó không ít danh họa, đồ cổ có giá trị liên thành. Việc này khiến cho một thành viên của gia tộc Polk chú ý, nổi lòng tham, dẫn theo hơn hai mươi người ở bên ngoài Paris ngăn đón, chuẩn bị cướp đi số tài vật này, không nghĩ tới thiếu niên kia nhìn qua không đến hai mươi, thân thủ lại vô cùng cao, tay không đánh trọng thương bọn chúng.
Việc này nhất thời khiến cho gia tộc Polk nổi giận, phái ra thủ hạ cực mạnh đuổi theo thiếu niên kia, gia tộc Coatley Đức cùng gia tộc Ned Ý nghe nói việc này, cũng không quản gia tộc Polk cần hay không, cũng phái ra cao thủ tới, tiếng là đến hỗ trợ, thật ra cũng là đỏ mắt đối với mấy cái này tài vật trân quý giá trị liên thành này, không muốn gia tộc Polk độc chiếm. Phải biết rằng tuy ba nhà là liên minh, nhưng bên trong cũng không ít minh tranh ám đấu, ai cũng không phục ai, đều muốn đè ép hai gia tộc còn lại. Vì mở rộng thực lực, gia tăng nhân thủ, tự nhiên cần phải chi tiêu khổng lồ, nếu để cho gia tộc Polk một mình được số tài vật này, thì đối với hai nhà phải nói là rất bất lợi.
Thiếu niên kia dẫn theo mấy chiếc xe ngựa, đi không được mau, rốt cuộc tại phụ cận Lyons bị bọn chúng đuổi theo, hai bên đã xảy ra giao chiến, ba gia tộc cộng lại có hơn 70 người, đều là nhân vật tinh anh, còn mang theo súng, mà thiếu niên kia lại đơn độc một mình, mà mấy cỗ xe ngựa kia là mới tạm thời thuê ở Paris, các mã phu thấy va chạm đã sớm xuống xe trốn mất. Thiếu niên lại không chút sợ hãi đám người nọ, triển khai thân pháp quỷ mị đấu cùng bọn chúng, đám xã hội đen này cho dù đều là những tay thiện xạ, đều phát hiện muốn nhìn thấy hắn cũng là chuyện không dễ dàng, đừng nói là nhắm, chỉ có thể bằng vào cảm giác mà nổ súng. Thiếu niên kia dù sao cũng không thực sự là quỷ mị, đám người xã hội đen cũng nhiều, rốt cuộc bị loạn súng bắn trúng, chỉ có thể chạy trốn, mà hơn 70 người kia cũng chết quá nửa, làm cho bọn chúng trợn mắt cứng lưỡi, không thể tin được, cũng không dám đuổi theo, phân chia các xe tài vật mà trở về sào huyệt.
Mà chuyện sau đó ai cũng không thể tưởng tượng ra, một ông lão phương đông dẫn theo hai người hầu, trong thời gian hai ngày đã hủy các sào huyệt quan trọng của gia tộc Polk, người của gia tộc Polk có quan hệ tới xã hội đen toàn bộ đều bị giết, chết rất thảm, các thành viên trong băng nhóm không chết cũng bị thương. Một màn này sau đó cũng được diễn ra tại Đức và Ý, gia tộc Coatley Đức cùng gia tộc Ned Ý đều phân biệt nội trong hai ngày đều bị lão nhân phương đông này cùng hai người hầu tập kích, cơ hồ diệt môn, bất cứ hình thức chống cự gì cũng không hiệu quả, các thành viên may mắn sống sót cũng bị bọn họ làm cho đến bước đường cùng là đối tượng bị các gia tộc xã hội đen khác đuổi giết, tam đại gia tộc xã hội đen cũng từ đó mà diệt vong.
Cũng chính từ chuyện này, tòa thành Thiên Thạch trong lòng những người hắc đạo có địa vị tối cao, bọn họ thậm chí cho rằng ở trong tòa thành không phải là người, mà là sứ giả đến từ địa ngục để trừng phạt tam đại gia tộc, là thiên sứ đến cứu vớt bọn họ, bởi vì không có những người này, bọn họ sớm muộn cũng sẽ bị tam đại gia tộc giết sạch, cho nên cảm kích ngược lại so với sợ hãi càng nhiều hơn, rất nhiều gia tộc làm gan đến tòa thành nói lời cảm kích, thề vì chủ nhân tòa thành mà làm trâu làm ngựa, nhưng bọn họ cũng không thể nhìn thấy lão nhân phương đông thần bí kia, mà chỉ thấy người hầu của hắn, tòa thành cũng không khủng bố như bọn họ tưởng tượng, đối với bọn họ rất khách khí, trong lúc bọn họ phát sinh khó khăn còn có thể ra tay tương trợ. Từ đó về sau tòa thành Thiên Thạch trở thành "thánh địa" của hắc đạo châu Âu, bất luận kẻ nào, kể cả hoàng thất, quý tộc, nếu dám nói một câu bất kính với tòa thành Thiên Thạch, sẽ bị điên cuồng đuổi giết, trừ phi có người của tòa thành Thiên Thạch có lời bảo bọn họ không truy cứu nữa. Các băng nhóm xã hội đen khi phát sinh mâu thuẫn, không thể xử lý, chỉ cần bất luận người nào của tòa thành Thiên Thạch nói một câu, lập tức sẽ hóa địch thành bạn, tuy đã qua hơn trăm năm, nhưng người của tòa thành xử lý sự tình vẫn không lệch về phía nào, công bình hợp lý, làm cho người ta tin phục, truyền thống này cũng vẫn bảo trì cho đến hôm nay.
Hơn trăm năm qua, sức ảnh hưởng của tòa thành Thiên Thạch chẳng những không yếu đi, ngược lại phạm vi ảnh hưởng đến các nơi trên thế giới càng ngày càng lớn, hắc đạo các nơi đều lấy mối quan hệ với tòa thành Thiên Thạch làm niềm vinh quan, phản tất không chốn dung thân. Lão nhân phương đông thần bí kia nghe nói trăm năm trước đã trở lại phương đông, đem tòa thành để lại cho cho người hầu hắn, thành chủ hiện tại chính là vị thiếu niên năm đó đến Paris mua đồ, bị tam đại gia tộc đánh bị thương, tính ra đã hơn 130 tuổi, người tới tòa thành đều nói lão nhân gia tinh thần vẫn tốt lắm, hành động tự nhiên không khác gì lúc trẻ, cho nên bọn họ thực tin tưởng rằng người của tòa thành không phải đến từ thiên đường, thì cũng đến từ địa ngục.
Tòa thành Thiên Thạch người ở hiện tại đều là con cháu người hầu của lão nhân phương đông năm đó, đã hơn 300 người. Tuy bọn họ đều cực kỳ giàu có, nhưng không có thuê một người làm nào, chuyện gì cũng đều do bọn họ tự thân làm. Năm đó Laurent cùng hơn 70 cao thủ hắc đạo giao chiến, cũng chính là người quản lý của tòa thành Thiên Thạch hiện tại, tuy đã hơn 130 tuổi nhưng mỗi ngày chuyện đầu tiên làm chính là đến nơi cao nhất của tòa thành xem tòa thành có chỗ nào hư hao, cần tu bổ gì hay không, mưa gió cũng không ngăn cản được, không một ngày gián đoạn.
Rất nhiều hậu bối của tòa thành hỏi lão vì sao.
Laurent luôn cười mà trả lời: "Ta chờ chủ nhân trở về…"
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive
Bởi vì không có Chứng minh thư, hộ chiếu nên Thạch Thiên phải đi bộ tới châu Âu, đương nhiên, tốc độ đi bộ của hắn khác với người khác, bảo hắn ngồi ô tô, hắn ngược lại chê tốc độ ô tô quá chậm, lại không tự do. Dọc theo đường đi du sơn ngoạn thủy, cũng tiêu diêu khoái hoạt, dù sao hết tiền có thể tìm nhà phú hộ "lấy" một ít, có thể nói là tiền xài không hết.
Lộ tuyến hắn đi là từ Tân Cương, Nga, Ukraine, Hungary, Áo, cuối cùng là đến Thụy Sĩ, vì để thuận tiện vào khách sạn sang trọng ở, khi đi qua Nga tìm người làm một quyển hộ chiếu giả, khách sạn thấy hắn đều chọn phòng hạng sang nhất, thậm chí là phòng tổng thống, làm sao còn đi xem xét hộ chiếu là thật hay giả, cho dù không có hộ chiếu cũng sẽ cho hắn ở, dọc theo đường đi tự nhiên là không ít phong lưu khoái hoạt, kỹ nữ hiện đại tư sắc cùng chất lượng phục vụ làm hắn rất vừa lòng, cái này cũng bởi vì hắn ra tay hào phóng, bộ dạng anh tuấn, trẻ trung đến cực điểm, lại là chuẩn xử nam mới khai bao, công phu trên giường lại xuất thần nhập hóa, các kỹ nữ này đương nhiên dốc toàn lực hầu hạ hắn.
Bất quá để cho Thạch Thiên vui vẻ cũng không phải là cùng kỹ nữ tán tỉnh trên giường trong phòng tổng thống, mà là xem mỹ nữ náo nhiệt trên đường. khi đi qua các thành phố lớn, hắn đều tìm tới chỗ nào nhiệt nhất để chơi, hứng chí bừng bừng tìm mỹ nữ mà thưởng thức, mỹ nữ hiện đại cũng không cần tìm, cơ hồ là đầy đường, làm cho hắn kỳ quái chính là, các cô gái hiện tại cơ hồ là 100% đều là hai mí mắt, điều này sao có thể.
Hắn làm sao biết mí mắt hiện tại có thể cắt, chỉ cần là thích, không sợ dọa chết người khác thì có cắt tám mí cũng không ai quản.
Do đời trước đã sống ở châu Âu, Thạch Thiên giao tiếp với người khác cũng không thành vấn đề, tuy trăm năm sau ngôn ngữ cũng đã có thay đổi không ít, nhưng đại khái thì vẫn giống nhau, nói đến hắn là người Trung Quốc, dùng sai từ người khác cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Sau khi đến Thụy Sĩ, Thạch Thiên cũng không trực tiếp đi thủ đô Berne hoặc tới ngân hàng để lấy tiền, mà muốn xem tòa thành Thiên Thạch nên đi Geneva, trực tiếp đi tòa thành Thiên Thạch ở phụ cận Annecy nước Pháp. Tuy hắn biết tòa thành khẳng định là không ai nhận ra hắn, cũng không có khả năng còn ai quen với hắn, những người trước kia đi theo hắn có lẽ đã sớm nhập thổ hết rồi, nhưng hắn cũng muốn xem các hậu nhân hiện tại sống thế nào, cái này so với tiền ở tại ngân hàng Thụy Sĩ quan trọng hơn nhiều.
Đêm nay Thạch Thiên cũng không đi tìm khách sạn ở, mà chạy thẳng đến tòa thành Thiên Thạch. Càng tới gần, tâm tình càng kích động, khi đến bên ngoài tòa thành trời cũng đã hừng sáng, tất cả cũng không có biến hóa gì lớn, chỉ có cây cối là càng thêm cao lớn, Thạch Thiên đi chậm lại, dọc theo con đường nhỏ u tĩnh xuyên qua rừng cây bên ngoài tòa thành, cảnh tượng hiện ra trước mắt làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, nhịn không được mà nhìn ngắm không thôi, tưởng là ở trong mộng. Tòa thành so với trăm năm trước cơ hồ không chút thay đổi, chỉ là bên ngoài tòa thành một mảng cỏ xanh, cùng với một dòng sông nhỏ chảy từ dãy núi Alps xuống.
Thạch Thiên hai mắt đỏ lên, nhịn không được cảm động mà chảy nước mắt, hắn sống cả ngàn năm cũng chưa bao giờ cảm động như vậy, hắn biết người của tòa thành không có quên hắn, một mực nhớ tới hắn, cho nên thủy chung bảo trì nguyên dạng của tòa thành Thiên Thạch, cái này so với kiến tạo một tòa thành giống như đúc còn khó hơn. Thạch Thiên bước chậm đi qua thảm cỏ rộng lớn, đi quanh tòa thành một vòng, cảm giác quen thuộc phảng phất đem hắn trở về hơn một trăm năm trước.
Lúc trong căn lầu màu xanh nhạt của tòa thành truyền đến vài âm thanh du dương, chỉ chốc lát, cửa thành cao lớn được mở ra, một ông lão đầu bạc thần thái uy nghiêm đi ra, phía sau đi theo một phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, trong tay cầm một cuốn sổ, ông lão kia nói một câu nàng ta ghi một câu, thấy Thạch Thiên đứng ở cửa, ông lão kia ngây người chợt hỏi: "Cậu nhỏ, cậu là người Trung Quốc?"
Thạch Thiên nhìn ông lão này, cảm thấy rất quen, thầm nghĩ có lẽ vị này là con cháu của người hầu, thấy quen mặt cũng không kỳ quái, gật đầu nói: "Đúng vậy, đi qua nơi này phát hiện tòa thành cảnh sắc không tệ, cho nên đi tới tham quan".
Ông lão kia nói: "Hoan nghênh cậu, khách người Trung Quốc, cậu có thể tùy tiện thăm quan, thích thì có thể lưu lại vài ngày".
Thạch Thiên mở rộng cánh cửa lớn nhìn vào trong tòa thành, thật chẳng khác gì trăm năm trước, ngẫm nghĩ lắc đầu nói: "Cảm ơn, đáng tiếc tôi còn có chuyện, ài, lần sau đi" Rồi cũng không đợi ông lão đáp, đã xoay người rời đi, tất cả của tòa thành làm cho hắn thật sự muốn khóc, tất cả trong này đều đã như yên ổn, hắn cũng không muốn quấy rầy. Nói đến người trong này cũng không biết hắn, cảm giác hoài niệm vừa rồi thật sự làm cho hắn không chịu nổi.
Ông lão ngơ ngác nhìn bóng lưng của Thạch Thiên đi xa, sau khi khuất bóng vẫn còn ngẩn người, người phụ nữ ở phía sau cảm giác được sự khác thường của ông lão liền nói: "Ông cố, hôm nay không khỏe thì không cần phải xem xét nữa, cháu có thể thay ông đi một lần, ông cứ yên tâm, cháu khi mười lăm tuổi đã theo ông đi kiểm tra tòa thành, cũng đã ba mươi năm rồi, sẽ không có sai sót đâu".
Ông lão không có trả lời, ánh mắt vẫn đang nhìn theo hướng Thạch Thiên biến mất, lẩm bẩm nói: "Thực giống…"
Ngươi phụ nữ kia hỏi: "Giống cái gì? Ông biết cậu nhỏ kia à?"
Ông lão lắc đầu nói: "Có lẽ là ta hoa mắt, gần đây hay mơ thấy chủ nhân, xem ra không chịu già thì không được rồi".
Ngươi phụ nữ kia nói: "Ông không già đâu! Hôm trước Tam ca giúp ông kiểm tra toàn thân đã cho cháu, thân thể của ông so với anh ấy còn khỏe hơn, là kỳ tích của nhân loại".
Ông lão nói: "Cái này không phải kỳ tích, mà là…"
Người phụ nữ kia cười nói: "Cháu biết, ông đã nói cả trăm ngàn lần rồi, là lực lượng thần kỳ mà chủ nhân đã cho ông. Ông cố, chủ nhân thực sẽ trở lại sao?"
Ông lão dùng giọng điệu không thể lay chuyển nói: "Đương nhiên, là chính miệng chủ nhân nói cho ông, người sao lại gạt ông".
Người phụ nữ kia nói: "Nhưng… nhưng… nếu chủ nhân còn sống, cũng đã hơn hai trăm tuổi, điều này sao có thể".
Ông lão đột nhiên cả giận nói: "Câm miệng! Mau thỉnh cầu chủ nhân tha thứ sự vô tri của cháu…"
Người phụ nữ kia lần đầu tiên thấy ông cố nổi giận như vậy, sợ hãi bất an nói: "Dạ cháu xin lỗi, ông cố".
Ông lão mắng: "Không phải là xin lỗi ông, mà là xin lỗi chủ nhân!"
Người phụ nữ kia vội nói: "Chủ nhân, thực xin lỗi, là cháu không cố ý mạo phạm ngài, ngài nếu có thể nghe được, xin tha thứ cho cháu…"
Ông lão ánh mắt lúc này mới ôn hòa một chút nói: "Chủ nhân sẽ không chết, năm đó ông bị người dùng súng bắn trọng thương, chính nhờ chủ nhân dùng lực lượng thần kỳ của người cứu sống lại, cho nên ông mới có thể sống đến bây giờ, bản thân chủ nhân sao có thể chết được, tuyệt đối không!"
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nhocvuive