Thuận theo nhân duyên thân nhập đạo
Thiên hạ vạn biến chẳng từ nan!
-----o0o-----
Tháng chín đã tới, đây cũng là lúc một năm học mới bắt đầu.
Hầu hết những chiếc xe khách đều bị sinh viên, học sinh chiếm cứ hết. Bởi vì phần lớn mọi người đều đồng trang lứa với nhau, cho nên đề tài chung dường như cũng khá nhiều. Sau một chặng đường dài, một số người đã rất nhanh bắt chuyện khiến cho bầu không khí trong chiếc xe khách rộn ràng hẳn lên.
Thậm chí có vài nam nữ bởi một cuộc "trò chuyện" thân thiết như thế này, từ đó về sau liền mối quan hệ tình cảm sau đậm.
Ngồi ở những hàng ghế giữa, hiện có hai chàng trai và hai cô gái đang bình luận về "sát thủ" Lê X - một tin tức đang nóng bỏng gần đây.
"Hai bạn không biết Lê X là ai sao?"
Một thanh niên mặt rỗ trong nhóm hỏi.
"Thật sự mình không biết Lê X là ai, anh ấy có đẹp trai không vậy?"
Một trong hai cô gái trả lời
"Hic, bạn thật sự không có theo dõi tin tức trên báo đài hay internet à?"
"Bọn mình chỉ thích xem Kpop và Vpop thôi? Bộ Lê X là Vietnam idol's của năm nay sao?
Cô gái còn lại chen vào
"Haizz, biết vậy thà mình không nói còn tốt hơn."
Thanh niên Mặt Rỗ thở dài.
Người bạn của Mặt Rỗ thấy vậy liền nhân cơ hội giải cứu cho hai bạn nữ
"À, mình có sưu tầm vài bài báo nói về Lê X này, hai bạn lại đây xem đi"
Tiếp nhận tờ báo, sau đó cả hai cô gái nhanh chóng rơi vào kinh sợ.
"Hề hề, hai bạn đừng sợ, dạo này bên ngoài tuy nguy hiểm một chút nhưng từ nhỏ mình đã học võ cổ truyền, thừa sức bảo vệ hai bạn, vì vậy khi xuống xe mình sẽ hộ tống hai bạn về nhà."
Nhân cơ hội chàng trai kia liền bắt đầu ba hoa về tài năng của mình.
Thuận Thiên ngả đầu vào ghế dựa, quả thật hắn đã nghe thấy quá nhiều những tin tức như thế này nên cũng không mấy để tâm.
"Ài", Thuận Thiên thở dài, nhìn vào tờ giấy mời nhập học. Miệng thì lẩm bẩm:
"Ông chú này thật là, muốn gọi mình vào học thì cứ phone một phát, cần gì rắc rối như vầy."
Hắn ngáp một cái, bàn tay theo thói quen vò tờ giấy thành cục.
Mắt hắn dần nhắm lại, miệng ngân nga vài giai điệu quen thuộc rồi dần chìm vào giấc ngủ, tờ giấy trong tay cũng rơi xuống sàn xe khách.
-----o0o-----
Tờ mờ sáng hôm sau cũng là ngày thứ hai trong chuyến đi từ Đà Nẳng đến thành phố Hồ Chí Minh của Thuận Thiên.
Chiếc xe khách đang bon bon trên đường chợt giảm tốc độ, bên lề đường là một lão già trên người mặc một cái áo sơ mi xanh lơ, cùng một cái quần đùi cùng màu, nhưng hài hước hơn cả chính là lão già lại còn khoác thêm một cái áo khoác dài màu đen, chân xỏ đôi dép lào nữa.
"Ghế thứ 5 bên trái, 300k bao ăn, đi không?" Gã lơ xe bên trong ló đầu ra hỏi
"Được !"
Lão già kia trả lời, từ bên trong giọng nói có thể nhận ra lão đang rất mệt mỏi. Sau khi lên xe thì tiến đến chiếc ghế thứ 5 bên trái rồi ngồi xuống.
Đó chính là vị trí bên cạnh Thuận Thiên!
-----o0o-----
Chừng hai giờ sau Thuận Thiên cũng tỉnh lại, vươn vai ngáp một cái sau đó lại theo thói quen đưa tay vò đầu.
"Thức dậy rồi à, cậu bé." Lão già nhẹ nhàng nói.
"Huk? Chào ông?" Thuận Thiên chớp chớp mắt
"Ông lên xe từ khi nào vậy"
"Tờ mờ sáng."
"Trông ông có vẻ mệt mỏi a."
"Ừ, hôm qua quả là một ngày không may."
Thuận Thiên đang định hỏi thăm ông lão thêm vài câu nữa thì trên xe chợt truyền đến tiếng của người tài xế
"Mời các anh chị tỉnh dậy, đã đến quán ăn Hồng Phúc, mọi người hãy mang theo đồ đạc nghỉ ngơi ăn uống, hai giờ sau chúng ta sẽ lại tập trung tại đây"
Cùng lúc đó, chiếc xe khách cũng giảm tốc độ, dừng trước một quán ăn khá lớn.
"Thôi, cháu xuống làm vệ sinh một lát đã, ông có đi xuống không?"
"Ta có việc phải vào rừng một lát."
"Ừ, ông có ăn gì không? Cháu sẽ mua hộ."
"Cám ơn, ta không đói"
"Vâng, vậy cháu đi đây, chào ông ạ"
Thuận Thiên xuống xe, miệng lẩm bẩm: "Đúng là một ông lão kỳ lạ"
Sau khi xuống xe, theo dòng người Thuận Thiên đi ra phía sau quán ăn. Sau khi vệ sinh thân thể xong, hắn mới ngồi vào bàn gọi thức ăn. Quán ăn này nhìn bề ngoài bề thế nhưng lượng khách không nhiều lắm. Trừ những người trên xe khách ra thì chẳng có một ai khác.
"Cho một phần cơm kèm bò xào rau cải." Thuận Thiên vừa vẫy cô phục vụ vừa gọi.
Sau khi ghi chép món ăn hắn gọi, cô gái tiếp viên kia Chuyển mình đi về phía phòng bếp.
Chừng năm phút sau, cô gái lại mang ra một dĩa thịt bò xào rau cải cùng một dĩa cơm đầy. Thuận Thiên nhìn món ăn, một tia nghi ngờ thoáng hiện. Đồ ăn này rõ đã nguội lạnh nhưng cô gái kia lại mang ra đây. Mặt khác, cả một quán ăn lớn mà chỉ có cô gái này, không có chủ quán đã đành, ngay cả đầu bếp chính của quán cũng chẳng thấy đâu.
"Chị gái xinh đẹp ơi." Thuận Thiên rời bàn, sau đó tiến lại gần cô gái tiếp viên rồi hỏi.
"Có chuyện gì?" Cô gái kỳ lạ hỏi.
"À, ông nội tôi vốn là thầy bói nổi tiếng, vì vậy tôi may mắn được kế thừa y bát của ông. Hôm nay, tôi thấy ấn đường của chị không tốt, dường như hôm qua có việc không may xảy ra với chị phải không?"
Thuận Thiên khoác lác vài câu cửa miệng mà những thầy bói đầu đường xó chợ hay dùng.
"Hả, cậu đoán đúng đấy." Cô gái có chút bất ngờ, mày liễu nhướng lên nói.
"À, tôi vốn xem chỉ tay rất khá. Tình duyên, sự nghiệp đều có thể nhìn thấy chính xác, nếu chị muốn tôi sẽ xem miễn phí coi như là quà gặp mặt." Cô gái nghe vậy, chần chờ một chút nhưng cũng đưa tay cho hắn xem xét.
Thuận Thiên nhìn bàn tay của cô gái, mắt trợn một vòng sau đó lại miệng cười mỉm một chút, rồi tiếp tục bô lô ba la vài câu gì đó làm cô gái mừng như điên.
Trở lại chỗ ngồi, nhân lúc không có ai để ý, Thuận Thiên nhanh chóng đem thức ăn đổ vào thùng rác bên cạnh. Bỏ lại một tờ pôlime mệnh giá hai mươi nghìn lại rồi quay trở về xe.
Trở lại chỗ ngồi, nhân lúc không có ai để ý, Thuận Thiên nhanh chóng đem thức ăn đổ vào thùng rác bên cạnh. Bỏ lại một tờ pôlime mệnh giá hai mươi nghìn lại rồi quay trở về xe.
Ở một góc khuất trong quán ăn, một thanh niên vẻ ngoài không có gì bắt mắt, trên mặt đeo một cặp kính râm đen to tổ bố. Sau khi nhìn thấy những hành động của Thuận Thiên thì cười lạnh: "Một thằng nhóc thông minh vặt, hôm nay tâm trạng của tao khá tốt, xem như mày may mắn."
-----o0o-----
Hãy click thanks để ủng hộ tác giả.
Last edited by Kira9795; 11-10-2011 at 06:58 PM.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kira9795
Tác giả:No_dance8x Biên tập: Yến Linh Điêu Nguồn: 4vn.eu
-----o0o-----
Cổ độc nhập thân lập trận pháp
Dương đông kích tây tìm đường lui.
-----o0o-----
Lão già ngồi khoảng chừng mười lăm phút, Thuận Thiên cũng đã ăn xong cái bánh ngọt, hắn đưa con mắt lơ láo nhìn xung quanh. Các nơtron trong đầu vận động cực nhanh, suy nghĩ cách để chạy trốn.
Thuận Thiên sờ vào túi quần định móc điện thoại ra xem giờ. Nhưng trong túi trống trơn, có lẽ nó đã rơi khi hắn bất tỉnh trong rừng rồi.
Hắn liếc nhìn lão già một chút, lúc này lão vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích. Hít sâu một hơi hắn đứng dậy, nhẹ nhàng xách theo ba lô, rón rén như một con mèo bước từng bước nhỏ đến cửa hang. Thỉnh thoảng lại đưa mắt dò chừng nhìn lão già.
Mười bước, chín bước, tám bước,..., ba bước, hai bước.
"Ngồi ở đâu thì về lại chỗ đó đi." Lão già hừ lạnh một tiếng rồi nói với Thuận Thiên.
"Lão không mở mắt nhưng sao lại biết mình ra ngoài." Rùng mình một cái, thân hình Thuận Thiên quay 180 độ về lại chỗ cũ, ngồi xuống sau đó hỏi lão già.
"Đừng có ý nghĩ qua mặt ta" Lão già mở mắt lóe ra tinh quang rực sáng. Chẳng còn vẻ mệt mỏi như ban sáng, nửa bên khuôn mặt kia vốn thâm tím giờ đây cũng đã trở lại bình thường.
Bỏ qua vẻ mặt ngạc nhiên của Thuận Thiên, ngón trỏ tay phải của lão già vẽ liên tục lên đất hai hình tam giác chồng lên nhau, một cái hướng lên trên một cái lại hướng xuống dưới.(xem hình)
Sau đó bàn tay trái của lão xòe ra, ấn vào tam giác đôi. Nhất thời không gian bên trong hang động chợt dao động. Từng cơn gió từ bên ngoài hang động liên tục thổi vào, rồi theo hình trôn ốc rồi tập trung vào dấu hiệu trên mặt đất.
Sau một lát, gió bên ngoài cũng ngừng thổi, tam giác đôi dưới mặt đất chợt biến thành một màu xanh. Lão già thấy vậy, nhanh chóng há miệng phun ra một con sâu lớn màu cam vào hình tam giác đôi. Con sâu kia vừa rơi vào tam giác đôi, bất chợt liền bị một ngọn lửa màu xanh từ mặt đất bùng lên nuốt chửng, không để lại một chút bóng dáng nào. Thở nhẹ một cái, lão già lại vẽ một hình tam giác khác bên cạnh tam giác đôi, sau đó vẽ thêm một hình tròn bao quanh tam giác. Rồi tiếp tục phun ra một con sâu màu đen vào đó. Kỳ lạ là, con sâu màu đen này không bị tiêu hủy như con sâu trước mà cứ bò loanh quanh bên trong dấu hiệu kia.
Thuận Thiên đứng tại chỗ há hốc mồm nhìn những sự việc liên hoàn xảy ra trước mắt, trong miệng lắp bắp vài tiếng, mãi vẫn không thể định thần.
"Ông...ông...làm...cái...cái gì vậy?" Một hồi lâu sau, hắn mới kìm nén sự kinh hãi của mình, run run hỏi.
"Dương đông kích tây." Lão già liếc nhìn hắn, miệng khẽ nhếch một cái rồi trả lời một cách khó hiểu.
"Tại...sao...ông lại phun ra một con...sâu vậy?" Thuận Thiên ngẩn người một chút, sau đó lại hỏi.
"Hừ, đây không phải là sâu mà là Cổ độc. Ta vừa bị một người am hiểu dùng cổ hạ lên người. Cổ độc vốn xuất xứ từ Miêu Cương, Trung Quốc. Cổ độc có nhiều loại, Kim tằm cổ, Xà (1) cổ, Oa (2) cổ, Mã Nghị (3) cổ, Ma Tước (4) cổ, Mao Trùng(5) cổ, Ô Quy(6) cổ. Trong đó độc ác nhất là Kim Tằm cổ, không sợ nước, không sợ lửa và khó giải trừ nhất, ta bị trúng một con Truy Mệnh Cổ thuộc Mao Trùng cổ hệ và một con Kim Tàm Cổ. Kim Tàm cổ cũng chia làm nhiều loại theo màu sắc tăng dần từ tím đến đen, màu sắc càng đậm lượng độc mang theo càng lớn. Con cổ bị nhốt ở đây là Kim Tàm Thiên Cổ, độc tính cực mạnh, chỉ thua Kim Tàm Cổ Vương trong truyền thuyết mà thôi." Lão già không nhanh không chậm giảng giải cho Thuận Thiên.
"Ai lại độc ác như vậy chứ?" Thuận Thiên chợt thốt lên.
"Ngươi biết vậy là đủ rồi, đi thôi." Lão già đứng dậy, quăng một cái đèn pin cho hắn, sau đó chậm rãi bước ra khỏi hang động.
Thuận Thiên thấy vậy, cũng không hỏi gì nữa, ngoan ngoãn đi theo lão nhưng nghi hoặc trong lòng lại càng tăng cao.
Bên ngoài hang động tối đen như mực, một già một trẻ bước từng bước một tiếp tục len lỏi trong rừng.
-----o0o-----
Bên trong quán ăn Hồng Phúc.
Cô gái ban sáng mà Thuận Thiên bắt chuyện lúc này đang ngồi xếp bằng nói chuyện một thanh niên tóc đen khuôn mặt bình thường tư thế tương tự ở đối diện. Dưới chân hai người là một pháp trận năm màu cực lớn.
Chính là gã thanh niên ngồi trong góc khuất của quán ăn lúc sáng. Chỉ là hiện giờ gã thanh niên này lại không đeo kiếng đen, mơ hồ lộ ra một cặp mắt màu đỏ.
"Huyết Nhãn, ngươi nói xem, sao Thiên Độc và Mê Ảnh không đem chúng ta đuổi theo Phong Hành Giả?" Cô gái bất bình hỏi
"Hừ, lo mà chủ trì phong ấn đi, ta vừa nhận được thông báo của Thiên Độc, chừng hai giờ nữa, tổng bộ sẽ cho người chi viện cùng số lượng lớn Dị năng giả am hiểu truy tung, khi đó Phong Hành Giả có mọc cánh cũng không thoát." Thanh niên tên Huyết Nhãn tự tin nói.
"Hắc, ngươi nói thật dễ dàng, Phong Hành Giả là Dị năng giả cấp 5, vốn đã đủ tung hoành Dị năng giới. Lại nói, lão ta am hiểu Phong dị năng, chỉ có người cùng cấp sở hữu Lôi dị năng mới có thể khắc chế lão, còn lại cho dù là Dị năng giả cấp 6 cũng đành nhìn lão chạy thoát thôi."
"Dị năng giả sở hữu Lôi dị năng? Cả tổ chức của chúng ta chỉ có một người thôi, mà người đó chính là người mạnh nhất trong Tứ Đại Hộ Pháp." Huyết Nhãn bật thốt.
"Mê Ảnh, phương pháp kia quan trọng đến cỡ nào." Không nhịn được, Huyết Nhãn quay sang cô gái rồi hỏi.
"Ta cũng không rõ, Thiên Độc chỉ tóm lược cho ra rồi nhờ ta thành lập một cái Ngũ Hành trận ở đây thôi." Lắc lắc đầu, Mê Ảnh trả lời.
"Thôi, không nói chuyện nữa, tập trung vào chuyên môn nào." Huyết Nhãn híp mắt lại, đưa ngón tay lên miệng cắn mạnh một cái, sau đó dùng máu trên tay vẽ thêm một cái bát quái nhỏ.
Nhưng đúng lúc đó, cửa lớn của quán ăn đột nhiên mở ra, một cái bóng màu xanh cũng hiện lên ở đó.
Huyết Nhãn, Mê Ảnh đồng thời rùng mình, quay đầu về phía cánh cửa, nhưng trước mặt họ là một lưỡi đao gió khổng lồ.
Huyết Nhãn cả kinh, nhanh chóng nhảy ra bên cạnh né lưỡi đao trong gang tấc.
Trong khi đó, Mê Ảnh dường như đã bị lưỡi đao gió kia cắt làm đôi.
Tác giả:No_dance8x Biên lỗi: Yến Linh Điêu (4vn.eu)
-----o0o-----
Nhanh như gió nhẹ tựa mây trời
Tay cung tiễn ngất ngưỡng lập uy.
-----o0o-----
"Ngươi là Phong Hành Giả! Khoan đã, tại sao ngươi lại thoát có thể thoát khỏi Ngũ Hành trận mà chúng ta không phát giác được." Huyết Nhãn chấn kinh thốt.
Đây quả thật chính là lão già kỳ lạ bên cạnh Thuận Thiên, Phong Hành Giả. Sau khi vứt Thuận Thiên ở một nơi phụ cận quán ăn liền đơn thương độc mã tiến vào.
"Hừ, một cái Ngũ Hành trận nho nhỏ mà có thể áp chế được ta sao?" Phong Hành Giả cười khẩy đáp.
"Không thể nào, với am hiểu của Mê Ảnh về pháp trận, Ngũ Hành trận trên thừa sức giam lỏng một Dị năng giả cấp 5 trong một hai ngày." Lắc lắc đầu, Huyết Nhãn tất nhiên không tin lời của Phong Hành Giả.
"Nực cười, con bé kia có thể am hiểu pháp trận, chẳng lẽ ta lại không?" Phong Hành Giả cười lạnh một tiếng. Tay phải làm động tác kỳ lạ, không ngờ gió trong không trung lại nén lại rồi hình thành một cây cung màu xanh lam cùng một mũi tên cùng màu. Sau đó nhún lên trên không, vận kình bắn một phát về phía Huyết Nhãn. Nhanh! Mạnh! Hiểm!
Chỉ có thể nói như vậy về đòn tấn công này của Phong Hành Giả. Mũi tên gió trong tay bắn ra tựa như một ánh lưu tinh màu xanh, căng như kẻ chỉ đâm thẳng vào người Huyết Nhãn.
Không thể tránh né!
Nhưng Huyết Nhãn không dễ chết như vậy. Hắn nhanh chóng dùng Huyết Độn thuật, biến tới một nơi khác trong quán ăn, mũi tên gió kia sau khi xuyên qua độn ảnh liền rơi xuống đất rồi nhanh chóng tan thành không khí. Độn ảnh bằng máu kia cũng hóa huyết vũ, bắn đầy sàn nhà.
Phong Hành Giả thấy vậy, cũng không tỏ vẻ gì, dường như đã đoán trước được vị trí của Huyết Nhãn từ sớm. Vừa tiếp đất, lão liền nhanh chóng tạo ra một mũi tên gió khác, sau đó lại bắn về một nơi phía bên trái.
Đó đúng là nơi Huyết Nhãn sẽ xuất hiện.
Huyết Nhãn rùng mình, vừa Huyết Độn xong hắn liền nhanh chóng sử dụng công phu Thiết Bản Kiều né khỏi mũi tên gió. Trong khoảnh khắc, mũi tên gió sượt qua bụng hắn, tạo một vết cắt dài, sâu hoắm.
Huyết Nhãn không tin tưởng vào mắt mình nữa, thông qua huyết nhãn (Đây là đôi mắt đỏ của Huyết Nhãn, không phải là tên hắn nhé[IMG]http://www.***********.com/forum/images/smilies/img/tt1.gif[/IMG]) của mình, hắn rõ ràng đã nhìn thấy quỹ đạo chuyển động của mũi tên gió. Nhưng không hiểu sao khi sượt qua bụng hắn, mũi tên này lại xoáy mạnh nên dù hắn có thể tránh thoát cũng không sao tránh khỏi thương tổn.
Tiễn pháp thật khủng bố!
Đây là bức tường đẳng cấp sao?
"Phù! Những kẻ được gọi kèm chữ Hành Giả quả thật rất khó chơi." Huyết Nhãn nhìn vết thương trên bụng mình, sau đó lại nhìn Phong Hành Giả.
Phía đối diện, Phong Hành Giả đang tạo ra một mũi tên gió khác.
Vút! Một cây ngân châm nhỏ vô thanh vô thức bay về phía Phong Hành Giả.
Mười mét, tám mét,...một mét...một mi-li-mét.
Vù!
Những tưởng Phong Hành Giả đã trúng châm, nhưng khi chỉ còn cách thân mình một mi-li-mét, bàn tay lão liền xoay một cái. Không ngờ ngân châm đã khéo léo chuyển hướng 360 độ, quay lại chỗ mà nó xuất phát.
Bụp! Ngân châm cắm sâu vào tường, tạo nên một lỗ hổng lớn chừng một nắm tay.
Mà bên trái lỗ hổng nửa bước chân, chính là Mê Ảnh.
Hóa ra Mê Ảnh vẫn chưa chết sau khi đón đỡ lưỡi đao gió của Phong Hành Giả.
Ở bên kia, hai mảnh thân thể do ảo ảnh hóa thành cũng tan thành khói.
Nhân cơ hội đó, Huyết Nhãn nhanh chóng vận kình lên tay, vuốt một cái lên vết thương trên bụng. Vết thương nhanh chóng được cầm máu.
"Hắc hắc, hai tên nhóc con miệng còn hôi mùi sữa như các ngươi chỉ với nhiêu đó mà đòi giam lão già này sao." Phong Hành Giả hô hô cười rộ. Sau đó vẽ một mũi tên gió khác, lần này không cần cung mà ném thằng về phía trước.
Mũi tên bay được một đoạn bỗng phân ra làm đôi, mỗi nửa mũi tên hướng về hai nơi khác nhau.
Mê Ảnh thấy vậy, cắn răng một cái. Hai tay đan vào nhau, nhất thời thân thể hóa thành một làn khói né tránh mũi tên. Huyết Nhãn thì lại lộn một vòng sang bên phải.
Nhưng đòn tấn công này của Phong Hành giả không dễ né tránh như vậy.
Mũi tên vừa tới gần Huyết Nhãn và Mê Ảnh thì chợt nổ mạnh, hóa thành một cái lưới lớn bao phủ hai người.
"Ha ha ha, giờ thì hai ngươi chết được rồi." Phong Hành Giả cuồng tiếu một trận. Sau đó tùy tiện chém hai nhát về phía Huyết Nhãn và Mê Ảnh.
Hai lưỡi đao gió nhanh như cắt bủa về phía hai người.
"Hừ, ức hiếp hai tiểu bối là phong cách của ngươi sao, Phong Hành Giả!" Đúng lúc đó, từ một nơi nào đó trong quán, hai đạo thiểm điện phát ra nhanh chóng đón đầu hai lưỡi đao gió.
Rétttttttttttttttt! Một tiếng chói tai vang lên. Hai đạo thiểm điện đã triệt tiêu sức ảnh hưởng của lưỡi đao gió.
Tất nhiên, Mê Ảnh vẫn còn sống! Huyết Nhãn cũng vậy!
"Hắc hắc, phong cách của ta thì lên quan gì đến ngươi, Không Quần Tôn Giả!" Phong Hành giả nhướng mày, có chút ngạc nhiên sau đó cười đểu nói.
"Khốn kiếp, ngươi dám sỉ nhục ta. Ta là Không Tôn Giả, không phải là Không Quần!" Một lão già râu tóc bạc phơ xuất hiện. Lúc này đang giận tím mặt, tay run run chỉ vào Phong Hành Giả.
"Há há, ngươi rõ là họ Không tên Quần mà!" Phong Hành Giả ôm bụng cười nắc nẻ.
"Hừ, đó là do cha ta trong lúc vô ý viết thêm dấu huyền bên trên chữ Quân thôi!" Không Tôn Giả khóc không ra nước mắt thốt lên. Hít sâu một hơi, Không Tôn Giả lấy lại bình tĩnh. Sau đó đưa cặp mắt sắc bén nhìn Phong Hành Giả. "Không đùa nữa, ta hỏi ngươi, tại sao lại phản bội tổ chức?"
"Hừ, các ngươi giờ này còn muốn giấu ta sao." Phong Hành Giả ngừng cười, dừng lại một lát sau đó nhếch miệng nói: "Cái bí mật kia ta đã nhìn thấu, đừng tưởng ta đã già mà đem ta làm một con cờ cho công cuộc phát triển tổ chức."
"À, nếu ngươi đã biết mọi chuyện thì ta khuyên ngươi, nên giao lại phương pháp kia cho ta. Ta hứa sẽ dễ dàng để ngươi rời đi." Không Tôn Giả tựa cười nhưng không cười rồi nói.
"Đây!" Phong Hành Giả cười lạnh, tay trái móc ra một tờ giấy da dê màu vàng sau đó ném nó lên không, tay phải lại hướng về tờ giấy chém liên tục hai mươi phát.
Tờ giấy kia trong khoảnh khắc hóa thành bụi.
"Khôngggggggg!" Không Tôn Giả hét lên.
-----o0o-----
Hãy click thanks để ủng hộ tác giả.
Last edited by Kira9795; 20-10-2011 at 01:41 PM.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kira9795
Song hùng nhất chiến, so quyền cước
Bất phân thắng bại đấu dị năng.
----o0o----
Khôngggggggggggg!
Không Tôn Giả hét lên
"Há há há, Không Tôn Giả ơi là Không Tôn Giả, mi nghĩ ta là đứa trẻ lên ba hay sao! Nếu ta đã dám trộm phương pháp đó ly khai tổ chức, tất nhiên cũng đã dự tính đến tình huống xấu nhất. Ngươi đừng thấy ta bên ngoài hiền lành mà đem suy nghĩ ngu ngốc đó áp đặt vào ta."
Phong Hành Giả hô hô cười rộ sau đó lại đưa ngón giữa tay phải hướng về phía Không Tôn Giả.
"Được...được lắm. Đã vậy thì ngươi đừng trách sao ta vô tình."
Không Tôn Giả giận quá hóa cười, bộ dáng như không còn giữ nổi bình tĩnh. Tay phải hướng về phía Phong Hành Giả, chém liên tục mười phát rồi theo đó mà tích tụ lôi điện bao phủ hai cánh tay.
Từng đạo lôi điện nhanh chóng bắn mạnh về phía Phong Hành Giả.
Sau khi bắn liên tục hơn mười đạo lôi điện, Không Tôn Giả giẫm mạnh xuống sàn nhà. Lợi dụng lực phản chấn, thân hình lão lướt nhanh về phía trước, theo sau mười đạo lôi điện.
Thấy tình hình này, Phong Hành Giả híp hai mắt lại, cây cung màu xanh nhất thời biến mất. Tay lão nhanh chóng vẽ một cây thương dài trong không trung, cùng một màu xanh lam với cây cung vừa nãy. Tiếp đó liền chạy theo hình zic zắc, nhẹ nhàng né từng đạo lôi điện bay đến.
Oành!
Một tiếng nổ lớn vang lên kèm theo đó là từng tiếng lạch tạch của lôi điện. Hơn mười đạo lôi điện phá nát bức tường lớn khiến cả quán ăn chấn động từng hồi.
Không Tôn Giả thấy vậy, cũng không ngạc nhiên, nhanh chóng tăng tốc độ tiếp cận Phong Hành Giả.
Mà Phong Hành Giả bên kia thấy những hành động của Không Tôn Giả liền quét ngang Phong thương.
Vù!
Không Tôn Giả ngã người về phía trước, vừa vặn né tránh đường đi của Phong thương. Lợi dụng sơ hở tiến sát bên người Phong Hành Giả tung một quyền hướng vào sườn lão.
Phong Hành Giả nghiêng người né quyền của Không Tôn Giả, sau đó đem mũi thương chống xuống đất, thuận thế tung một cước.
Nhất trụ kình thiên!
Không Tôn Giả xoay người, quyền trái đỡ một cước phải của Phong Hành Giả. Sau đó liên tục phát động lôi quyền tiếp tục công kích.
Phong Hành Giả né từng quyên của Không Hành Giả, không nao núng mà tay vận kình ép thân Phong thương cong lại, mượn lực tung người lên trên không rồi nhanh chóng xuất hơn hai mươi cước.
Liên hoàn cước!
Hơn hai mươi cước của Phong Hành Giả xuất ra vừa nhanh vừa mạnh tựa như vũ bão nhưng đều bị Không Hành Giả đỡ được.
Mà ở bên kia, Không Tôn Giả sau khi đón đỡ liên hoàn cước của Phong Hành Giả liền lợi dụng khoảnh khắc lão ta rơi xuống, chân trái dẫm mạnh lướt nhanh về phía trước xuất một quyền.
Bộp!
Trúng quyền rồi!
Phong Hành Giả bị lôi quyền của Không Tôn Giả đấm bay thẳng vào tường quán.
Ầm!
Bức tường bị thủng một lỗ lớn. Lão già họ Phong kia đã rơi vào phòng bếp.
Phụt!
Phong Hành Giả phun ra một búng máu, tay nhanh chóng lau máu trên miệng. Sau đó lộn một vòng về phía sau.
Oành!
Chợt một đạo lôi đao đánh thẳng vào nơi lão vừa phun búng máu.
Phong Hành Giả tay nắm thân Phong thương, nhìn về phía lỗ thủng bức tường. Nơi đó giờ này hiện lên thân ảnh của Không Tôn Giả.
Vút! Vút! Vút!
Ba lưỡi đao gió liên tục bắn ra hướng về phía về phía Không Tôn Giả.
Xoẹt! Xoẹt! Xoet!
Ba quyền của Không Tôn Giả phá nát ba lưỡi đao gió.
Nhưng đó chỉ là động tác giả.
Phong Hành Giả tung người lên không.
Thái sơn áp đỉnh!
Không Tôn Giả tung người về phía sau một trượng, vừa vặn tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng của Phong thương.
Uỳnh!
Sau chiêu này của Phong Hành Giả, trong phạm vi một trượng, sàn nhà liền bị nát vụn.
"Hừ, xem ra tốc độ không thể làm gì được hắn." Phong Hành Giả thầm nghĩ, tay lại huơ Phong thương hướng vào chân của Không Tôn Giả.
Không Tôn Giả tiếp tục lui về phía sau vài bước.
Thấy vậy, Phong lão liền ném Phong thương thật mạnh về phía trước. Thân cũng nhanh chóng lao theo phía sau.
Không Tôn Giả nghiêng người né mũi Phong thương nhưng Phong Hành Giả đã ép tới tung cước phải quét mạnh ngang đầu Không Tôn Giả.
Né!
Không Tôn Giả né được một cước này. Nhưng không dừng lại ở đó, chân phải của Phong Hành Giả sau khi quét qua đầu liền quắp xuống, kẹp chặt tay phải của Không Tôn Giả. Lợi dụng sơ hở, chân trái tung cước đạp thẳng vào ngực lão.
Bộp!
Không Tôn Giả văng ra khỏi phòng bếp, Phong Hành Giả không vì vậy mà cao hứng, tiếp tục bám theo, liên tục xuất cước.
Hai người tiếp tục so bì từng quyền từng cước. Người tung cước ta xuất quyền, người tung quyền ta né tránh.
...
Mười hiệp!
Hai mươi hiệp!
...
Một trăm hiệp!
Bất phân thắng bại!
Hộc!
Phong Hành Giả cùng Không Tôn Giả liên tục thở dốc. Với tuổi tác của hai người, xem ra thể lực cũng là một vấn đề lớn.
"Ha ha ha, lâu lắm ta chưa đánh một trận thỏa thích như thế này!" Phong Hành Giả bất chợt ngửa mặt lên trời cười dài một hồi, rồi nhìn Không Tôn Giả nói tiếp.
"Nhưng cũng đã đến lúc kết thúc rồi!"
"Đến đây đi!" Không Tôn Giả hừ lạnh, lôi điện bao phủ trên tay cũng biến mất.
-----o0o-----
Hãy click thanks để ủng hộ tác giả.
Last edited by Kira9795; 11-10-2011 at 07:04 PM.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Kira9795