Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 21: Thuyết Phục
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Mặc dù đã chạy ra khỏi hang động nhưng dư âm từ khói cay vẫn còn, đám người Trịnh Chí Thông nước mắt nước mũi chảy tèm lem, cổ họng thì đau rát như lửa đốt. Đúng lúc này một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
- Trịnh lão tặc, hôm nay là ngày chết của ngươi rồi!
- Là ai?!
Trịnh Chí Thông hoảng sợ quát lên. Lúc này hai mắt hắn cay xè, không nhìn thấy gì, nếu bị tập kích thì chỉ e không thể chống trả. Không còn cách nào khác, Trịnh Chí Thông đành khua thanh cương đao loạn xạ xung quanh người để phòng vệ.
…
Tam vương gia lúc này đang an bài người đi cứu hỏa. Hồi lâu không thấy Trịnh Chí Thông quay lại phục mệnh hắn liền có cảm giác bất an.
Choang!
Chợt cửa sổ vỡ tung, một bóng người nhảy từ ngoài vào, hét to:
- Ta phải giết ngươi!
Người nọ cầm đao chém tới phía Tam vương gia.
Tam vương gia kinh hãi, đám hộ vệ vương phủ bị giật mình, tới lúc kịp nhận ra cần phải bảo vệ vương gia thì Tam vương gia đã trúng một đao vào đùi, máu tóe ra ướt sẫm cả quần.
Người nọ dường như đã không còn lý trí, mặc kệ đám hộ vệ đang đánh tới, vẫn liều mạng chém về phía Tam vương gia. Tam vương gia nén đau nhìn kỹ bộ dạng người nọ, không ngờ lại chính là Trịnh Chí Thông! Hắn lúc này trông vô cùng ghê rợn, khuôn mặt vặn vẹo nhăn nhó, hai mắt đỏ lòm, miệng sùi bọt mép.
Cũng may võ công Trịnh Chí Thông tuy khấp kém nhưng trong vương phủ kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, tùy tiện vài người cũng có thể dễ dàng giết chết hắn.
Trong giây lát Trịnh Chí Thông bị giết ngay tại chỗ, nhưng Tam vương gia vẫn còn chưa hoàn hồn, hoảng sợ ngồi phịch xuống ghế, ngay cả vết thương cũng không thấy đau.
Lão thái giám truyền chỉ ngược lại không có bao nhiêu sợ hãi, bình thản nói:
- Vương phủ hôm nay xảy ra chuyện như vậy thật là đáng tiếc, lão nô đành về tâu lại Hoàng Thượng vậy, Tam vương gia cứ nghỉ ngơi đi.
…
Trong ngự hoa viên Tần Vũ Trung đang nằm trên giường bệnh. Hắn lúc này dù còn sống nhưng cũng như người đã chết. Cả nhà hắn đã bị giết, hắn sống một mình còn ý nghĩa gì nữa!
- Ngươi không muốn báo thù sao?
Một âm thanh truyền vào tai Tần Vũ Trung là hắn ngẩn ra, sau đó hai tay nắm chặt, lệ tuôn đầy mắt.
- Ai! Nam nhi không phải không thể rơi lệ, chỉ là có đáng để rơi lệ hay không thôi! Tần thống lĩnh, trẫm kính trọng ngươi là một trang hảo hán! Tờ giấy đó là trẫm sai người gửi cho ngươi, nếu ngươi hận trẫm thì hãy ra tay đi!
Dứt lời Đường Huyền ném một thanh đao xuống cạnh chiếc giường.
Tần Vũ Trung chậm rãi đứng dậy, hắn ngơ ngẩn nhìn cây đao trước mặt. Cũng chính vì hắn đang ngẩn ra, nên hắn không biết rằng lúc này Đường Huyền một tay đang đưa ra sau, ra hiệu cho đám hộ vệ đã mai phục sẵn trên trần nhà, ngoài cửa sổ và cả bên vách tường, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Tần Vũ Trung có dấu hiệu muốn động thủ thì lập tức bắn bỏ.
- Tần thống lĩnh, vì sao còn chưa động thủ? Chẳng lẽ còn sợ trẫm mưu hại ngươi?
Dứt lời, hắn thở dài một tiếng, tiến tới gần cửa sổ ngồi, đưa tay lên ôm trán, mắt nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn qua rất có dáng vẻ thi nhân, trong đầu thì thầm nghĩ: “Tốt nhất là ngồi xa ra một chút, chẳng may đám hộ vệ phản ứng không kịp thì xong đời ta mất!” Đường Huyền cảm thấy khoảng cách đã đủ an toàn, lại ung dung nói:
- Tần thống lĩnh, có thể ngươi cho rằng trẫm đang biện minh cho mình, nhưng trẫm vẫn phải nói cho ngươi một điều. Ngươi nghĩ rằng chỉ vì tờ giấy đó mà Tam vương gia thực sự muốn giết ngươi ư? Ngươi lầm rồi! Thực ra hắn từ lâu đã muốn trừ khử ngươi cùng hai vị thống lĩnh Hồ Sĩ, Trương Dực. Tại sao ư? Tại vì hắn muốn cho Trịnh Chí Thông nắm toàn quyền kiểm soát cấm vệ quân. Tại sao hắn phải đưa hết quyền lực cho Trịnh Chí Thông? Vì hắn biết có một số việc các ngươi sẽ không bao giờ chịu làm cho hắn! Đó chính là tạo phản!
Tần Vũ Trung trong lòng chấn động, ngồi im lặng một hồi lâu. Đường Huyền thầm nghĩ không ngờ chuyện thuyết phục Tần Vũ Trung này dễ hơn mình tưởng. Hắn nhấp một tác trà, nhìn ra ánh trăng ngoài trời. Trăng hôm nay sáng thật!...
Xoạt!
Chợt Tần Vũ Trung cấm lấy cương đao đặt lên cổ Đường Huyền, toàn bộ động tác diễn ra không tới một giây. Trong bóng đêm, Tần Huyền bị cương đao kề cổ, vẫn ngồi bất động như cũ. Đám hộ vệ không kịp phản ứng, thấy Hoàng Thượng đã bị Tần Vũ Trung kề đao vào cổ không khỏi hoảng sợ, đang muốn xông ra thì đã thấy Đường Huyền ra hiệu ở yên vị trí. Ai nấy đều thầm khâm phục: “Hoàng Thượng thật là một trang hảo hán, cái chết cận kề mà không mảy may lo sợ, thật đáng học tập a!”
“Đừng, Tần thống lĩnh, Tần đại ca, van ngươi, đừng chém ta a~~~!” Đường Huyền thực không ngờ tốc độ của Tần Vũ Trung nhanh tới vậy, hắn hiện tại đã lặng người đi vì sợ hãi, tách trà trong tay vì run mà sóng sánh đổ cả nước ra ngoài. Nhưng vì trời tối, cộng thêm tay áo của hắn rộng nên che đi không ai biết.
Hắn đã sợ đến muốn đái ra quần, nhưng hắn biết lúc này không được tỏ ra khác thường, liền cứng họng nói tiếp:
- Chứng cứ tạo phản của hắn trẫm đã có, nhưng trẫm cũng không muốn giải thích với ngươi về chuyện này. Trẫm với ngươi giao tình không nhiều, có thể ngươi không tin trẫm, nhưng ngươi đi theo Tam vương gia bao lâu hẳn cũng biết cách hành sự của hắn, độc ác vô tình, cái gì tình nghĩa huynh đệ trong mắt hắn cũng không bằng một chữ “Lợi”. Không cần kể đâu xa, mới chỉ cách đây không lâu, bao nhiêu huynh đệ cấm vệ quân chỉ vì gần gũi với trẫm mà đều bị Tam vương gia giết không thương tiếc, chuyện này chắc không phải giả chứ? Nếu ngày nào đó ngươi đi lại gần trẫm, chẳng phải hắn cũng sẽ giết ngươi như vậy sao?
- Mạt tướng… Aaaa!
Tần Vũ Trung ném đao xuống đất ôm đầu hét lên.
“Ai da, nóng quá!” Đường Huyền nãy giờ bị trà đổ vào quần nóng đến nhức cả mông mà không dám cựa quậy, lúc này mới thở ra được vài hơi. Sau đó nghiêm mặt nói:
- Nếu ngươi không giết trẫm, vậy trẫm cho ngươi hai lựa chọn. Một là ngươi chữa lành vết thương rồi rời khỏi đây, sau này đi ở ẩn ở nơi nào đó không ai tìm được. Hai là ngươi đi theo trẫm, trẫm sẽ giúp ngươi báo thù, ngươi giúp trẫm san bằng thiên hạ này!
Tần Vũ Trung nội tâm đấu tranh kịch liệt, chợt nhớ tới hình ảnh Hoàng Đế bình thản ung dung trước lưỡi đao của mình. Đúng vậy, chim khôn chọn cành mà đậu, trước kia là vì mình ngu dốt đi theo nhầm người mới khiến người nhà bị liên lụy, hiện tại không thể sai lầm hơn nữa!
Phịch!
- Mạt tướng có mắt không tròng, tiếp tay cho phản tặc, phạm vào đại nghịch bất đạo, cầu xin Hoàng Thượng cho mạt tướng một cơ hội chuộc lỗi!
Đường Huyền cười ha hả nâng hắn dậy nói:
- Tần thống lĩnh đúng là không phụ lòng trẫm.
Sau đó hắn chợt hô lên:
- Tần tướng quân tiếp chỉ. Trẫm hiện tại phong ngươi là “Ngự tiền thị vệ đại thống lĩnh”, toàn bộ cấm quân từ nay sẽ do ngươi kiểm soát.
Tần Vũ Trung hơi ngẩn ra, sau đó lập tức quỳ xuống:
- Mạt tướng tạ ân Hoàng Thượng, nguyện nghe theo Hoàng Thượng phân phó, muôn chết không từ!
Rời khỏi phòng bệnh của Tần Vũ Trung, Đường Huyền hai chân vẫn còn run rẩy. Việc hắn muốn làm nhất lúc này là đi tắm một cái, mồ hôi đã chảy ướt thẫm lưng áo hắn. Con mẹ nó thật khủng khiếp, lão tử thề không bao giờ đùa giỡn với tính mạng nữa!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 22: Thanh Giả Tự Thanh
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Sáng hôm sau thượng triều, Đường Huyền vừa ngồi lên long ỷ thì thấy Ô thái sư nhìn mình ngượng ngùng cười. “Kháo, không phải lại có hung tin gì chứ?”
Đường Huyền giả bộ không biết quay đầu nhìn sang chỗ khác. Nhưng Ô thái sư cuối cùng vẫn tâu lên:
- Hoàng Thượng, phản loạn hai tỉnh Tô Nam Tô Bắc đã tạm yên ổn, hai phủ tổng đốc sau khi khám xét đã tịch thu được hơn trăm vạn lượng, đã được chuyển đi cứu tế, chỉ có điều… ở biên cương bốn vị phiên vương đang thúc giục lương thảo, nên muốn xin Hoàng Thượng thêm bạc…
Đường Huyền nghe vậy thầm nghĩ: “Muốn trẫm phát lương? Hừ! Chỉ sợ tới lúc chúng nuôi béo quân sĩ rồi việc đầu tiên chúng nghĩ tới sẽ là cướp lấy cái ngai vàng này đi!”
Nhưng hiện tại quốc lực còn yếu, Đường Huyền hiện tại chưa thể trở mặt với tứ đại phiên vương, bèn nói:
- Ô thái sư, dù sao trẫm hiện tại cũng không còn bao nhiêu bạc, ngươi nói nên làm sao bây giờ?
Hắn tủy là hỏi nhưng cũng không cần Ô thái sư trả lời, liền khoát tay nói luôn:
- Thôi trước mắt ngươi cứ đi tích góp ngân lượng, muốn tích bằng cách nào cũng được, phải gom đủ cho trẫm ba trăm vạn, nếu không thì lão già ngươi cũng đừng lên triều nữa, khỏi làm phiền trẫm!
- Di? Sao hôm nay không thấy Tam hoàng thúc lên triều vậy?
Tam vương phủ xảy ra chuyện có ai không biết? Nhưng chính vì ai cũng biết nên không ai dám ra nói, lăn lộn trong chốn quan trường thì nên ít nói đi một chút mới yên ổn được.
Lúc này Dư lão thái giám liền tiến lên nói:
- Bẩm Hoàng Thượng, đêm qua Tam vương phủ bị cháy, sau đó có thích khách lẻn vào, Tam vương gia bị thương hôm nay không lên triều được.
- Ồ, thì ra Tam hoàng thúc gặp chuyện. Lão Dư, ngươi không biết chứ hôm qua có ngươi tâu với trẫm Tam vương gia muốn tạo phản, khiến trẫm cả đêm lo sợ không ngủ được. Trẫm hôm nay đang muốn hỏi hắn một chút, dù sao cũng là người nhà, có gì từ từ ngồi xuống thương lượng chẳng phải tốt hơn sao…
Lời này vừa nói ra cả lũ quan lại ở dưới đều chấn kinh. Chuyện tạo phản mà không ngờ tên hôn quân kia nói ra nhẹ nhàng như vậy. Tên nào tên nấy đều thầm tính toán, nếu quả thực Tam vương gia tạo phản thì nên đứng ở phe nào nhỉ?
Đường Huyền quét mắt nhìn quanh một lượt, thầm nghĩ: “Các ngươi muốn yên phận làm quan rồi mỗi ngày chỉ việc há mồm ra tham ô sao? Hừ, lão tử không cho các ngươi yên phận!
- Đem Tần Vũ Trung lên!
Lão thái giám truyền chỉ, lập tức Tần Vũ Trung được đưa lên.
Tần Vũ Trung vừa bước vào đại điện liền khóc rống lên như nhà có tang, lại chỉ thẳng tên Tam vương gia mà vạch tội.
Từ việc âm mưu tạo phản, tự làm long bào, thâu tóm quan lại triều chính… cho tới bản tính hung ác giết người như ngóe, cưỡng hiếp dân nữ nhà lành, lũng đoạn thị trường…
Càng nghe càng có cảm giác Tam vương gia không khác gì một tên đại ma đầu không việc ác nào không làm. Lúc này một trong những thân tín của Tam vương gia là Lục vương gia liền bước ra nói:
- Hoàng Thượng, đây chỉ là lời nói từ một phía Tần Vũ Trung, vi thần nghi ngờ rằng họ Tần này vì thù oán cá nhân mà vu hãm Tam vương gia!
Hắn dứt lời thì một đám quan lại cũng bước ra biện hộ cho Tam vương gia.
Nhưng ở chiều ngược lại Tư Mã tể tưởng cũng bước ra nói:
- Tần Vũ Trung là thuộc hạ thân tín của Tam vương gia, nếu hắn đứng ra vạch mặt Tam vương gia thì vi thần nghĩ cũng có thể chính xác tới năm phần!
- Tư Mã tể tướng, ngươi dựa vào đâu mà nói vậy? Hay là ngài cũng có thù oán gì với Tam vương gia?
Lục vương gia tức giận nói.
- Hừ, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc sao? Ta xem Tư Mã đại nhân cũng chưa biết là thanh hay là trọc đâu!
Tư Mã tể tướng biếc sắc, trầm giọng nói:
- Bản quan là thanh hay trọc thì Hoàng Thượng cứ việc điều tra sẽ rõ…
Phò ~~~ phò ~~~!
Chính lúc này tiếng ngày ngủ lại vang lên, càng lúc càng lớn. Các quan lại nhìn lên thì phát hiện không ngờ Hoàng Thượng đã ngủ gật từ bao giờ. “Tên hôn quân chắc đêm qua lại tửu sắc quá độ đây mà!” Các đại thần ai cũng nghĩ vậy.
Dư lão thái giám thấy vậy bèn đánh thức Hoàng Thượng dây. Đường Huyền đang ngủ bị vỗ nhẹ vào vai liền giật nảy cả mình, hô lên:
- Tiểu di muội, đừng chạy!
Sau khi nhận ra hoàn cảnh hiện tại, hắn mới ngại ngùng cười một tiếng, đưa tay lau nước miếng. Khốn kiếp, các ngươi cãi nhau thì cứ cãi, còn đánh thức ta làm gì, làm hỏng chuyện tốt của ta và em vợ!
- À… Ờ… Mưu phản hay không thì trẫm cũng lười quan tâm, Tam hoàng thúc cho dù muốn mưu phản thì hắn cũng chẳng phải người duy nhất, trẫm cũng quen rồi! Thôi các ngươi cứ tiếp tục tranh luận, trẫm phải đi tìm ái phi đàm luận nhân sinh một chút! …
Đường Huyền đứng lên vươn vai, lại thấy Dư thái giám ghé vào tai hắn nói gì đó, Đường Huyền bèn nói:
- Tần tướng quân hiện tại người nhà bị giết hết, thôi thì trẫm phong cho ngươi chứ Ngự tiền thị vệ đại thống lĩnh coi như bù đắp cho ngươi vậy!
Dứt lời mặc kệ đám quan lại mặt ngu ở dưới, Đường Huyền phủi tay áo bỏ đi, trước khi đi còn chửi thầm:
- Hừ, biết trước thế này ngủ tiếp luôn cho hết ngày!
Đám quan lại phe Tam vương gia thấy Đường Huyền nghe lời Dư lão thái giám liền phong chức cho Tần Vũ Trung, liền quy kết lão thái giám đã về một phe với Tư Mã tể tướng.
Đám người Tư Mã tể tướng cũng rất mờ mịt về chuyện hôm nay, Tần Vũ Trung kia không phải người của lão, lại đi tố cáo Tam vương gia, vậy hắn là người của ai?
Nhiều giả thiết được đặt ra, và trong tất cả các giả thiết đó, Đường Huyền đều đóng vai trò một tên hôn quân ngu ngốc làm bù nhìn.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 23: Gom Bạc
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Bạc! Bạc a! Trẫm cần bạc, trẫm cần tiền…
Đường Huyền mấy ngày gần đây đến cả nằm mơ cũng mơ thấy bạc. Đám nô tỳ cung nữ cùng Tần Phỉ Phỉ thì lại nghe nhầm từ “Ngân” thành từ “Dâm” , đều thầm nghĩ Hoàng Thượng không ngờ lúc tỉnh còn chưa đủ, đến khi ngủ mê vẫn còn muốn…
Nửa tháng trôi qua nhanh như phóng một bãi nước tiểu. Một ngày đẹp trời, Đường Huyền gọi Ô thái sư tới dạo chơi ngự hoa viên cùng mấy vị sư thái. Nhớ lại ngày đó ở Tam vương phủ việc khống chế Trịnh Chí Thông hắn đã phải nhờ đến ba người, sau đó hắn cho số hộ vệ hắn huấn luyện dùng bom khói đi cứu người. Hắn cũng không dám trực tiếp nhờ ba vị sư thái mà chỉ dám xin dược phương chế thuốc khiến đầu óc người ta trở nên mụ mẫm để khống chế Trịnh Chí Thông.
Lúc này Đường Huyền ngồi ở ghế cao nhất, bên trái hắn là Ô thái sư, bên phải là ba vị sư thái. Các “ngu” kiến thường xuất phát từ những lúc rảnh rỗi thế này. Đường Huyền nhìn trái rồi lại nhìn phải, trong đầu hắn chợt có một ý tưởng vô cùng sáng tạo. “Nếu đem ba vị sư thái gả cho Ô thái sư, sau đó đêm động phòng tới rình coi một chút, hẳn là rất thú vị đi, không biết Ô lão đầu cái đó còn xài được không?! Hắc hắc…!”
Vừa nghĩ hắn vừa cười rất hèn mọn, mấy người Ô thái sư thấy vậy mà nghi hoặc.
- Ba vị sư thái, tiểu di muội của trẫm đâu rồi? Còn ba vị tiểu muội, mấy ngày nay không thấy các nàng thực sự có chút nhớ a! Mấy ngày không gặp không biết có lớn thêm chút nào không…
Ba vị sư thái nói:
- Các nàng đều đã lớn cả, làm sao có thể lớn thêm…
Mọi người đương nhiên không hiểu ý của Đường Huyền, hắn ho nhẹ một tiếng nói:
- Ô thái sư, hiện tại đã nghĩ ra biện pháp thu gom bạc chưa?
- Bẩm hoàng thượng, lão thần đã dùng mọi biện pháp, cũng chỉ miễn cưỡng gom được hai mươi vạn lượng!
- Các đại thần khác thì sao, chúng ăn no béo tốt giàu tới nứt cả tường ra mà không có một kẻ nào chịu nôn bạc ra sao?
Ô thái sư cười trừ nói:
- Hoàng Thượng hẳn cũng biết, bọn họ mà chịu quyên góp bạc…
Hừ!
Đường Huyền gằn một tiếng, lại nhìn ba vị sư thái nói:
- Trẫm có việc muốn nhờ ba vị sư thái!
- Hoàng Thượng có việc gì cứ sai bảo, ngoại trừ việc sát sinh là được!
Đường Huyền bừng bừng chính khí nói:
- Trẫm bản tính trời sinh lương thiện, làm sao lại bảo các vị đi giết người được, đây là việc có lợi cho quốc gia!
- Trẫm đêm nay muốn đi gom tiền, ba vị sư thái hãy mặc trang phục quân sĩ rồi theo cạnh trẫm tùy cơ hành động. Còn Ô thái sư, ngươi nói lão Dư chuẩn bị nhiều phòng trống ở địa lao, sau đó bố trí một chút…
Nhìn bộ mặt hèn hạ gian giảo của Đường Huyền mấy người Ô thái sư đều cảm thấy ghê tởm a!
Hoàng Thành là nơi phồn vinh nhất Thiên Triều. Vừa choạng vạng tối, đèn đóm lập tức được bật lên sáng bừng mỗi khu phố. Sòng bạc, kỹ viện, quán rượu bắt đầu mở rộng hoạt động. Trong thành có mười gia tộc thương nhân lớn nhất, cả mười gia tộc trùng hợp thế nào đêm nay đều nhận được một phong thư, trong đó viết: “Lão tử hiện tại đang thiếu tiền, các ngươi ngoan ngoan mỗi tháng giao ra tám phần lợi tức, nếu đồng ý thì treo đèn lồng đỏ ngoài cửa. Còn nếu không đồng ý… tự gánh lấy hậu quả! Ký tên: Lão đại của thiên hạ!”
Khỏi phải nói cũng biết, hiển nhiên chẳng có nhà nào treo đèn lồng đỏ cả. Nếu thực sự chỉ vì một bức thư vớ vẩn mà chịu mất tám phần lợi nhuận thì họ đã chẳng thể trở thành gia tộc lớn như ngày hôm nay.
Đường Huyền cũng không hy vọng bọn họ đồng ý ngay, vì trò hay còn ở phía sau.
Đêm nay năm trăm tráng sĩ hắn huấn luyện chính thức hành động. Tên nào tên nấy toàn thân hắc y, đầu đội bao tất đen, chỉ để hở mỗi hai mắt, trông không khác đám trộm cướp là mấy!
Giữa bầu trời đêm nhộn nhịp yên vui.
ĐOÀNG!!!
Trước cửa một kỹ viện lớn, hai con sư tử đá bị phá tan. Sau đó hàng loạt bom khói được ném vào trong, khói xạ phát ra mù mịt cả tòa kỹ viện.
Đám hộ vệ kỹ viện chưa kịp phản ứng đã nằm lăn ra ôm mặt, khách nhân cùng kỹ nữ thì càng khỏi cần nói.
Bang!
Cửa kỹ viện vốn đã mở toang, nhưng theo lời Đường Huyền, để tạo hình tượng đám hắc y nhân vẫn phải đạp một cái cho cánh cửa gãy tung ra.
- Tất cả giao hết ngân lượng tiền bạc trang sức ra đây, kẻ nào không đưa giết ngay lập tức!
Một nhóm sáu bảy hắc y nhân tiến vào hung hăng quát.
Mọi người đang trong cơn hoảng sợ, không dám chống cự, lập tức giao hết tài sản cá nhân trong người. Hai người đi thu số tài sản này, còn lại ba bốn người lục lọi khắp kỹ viện, thấy cái gì có giá thì vơ hết vào bao, cái gì cồng kềnh quá khó đem đi thì đập. Cũng không mất quá nhiều thời gian để phá nát cái kỹ viện, sau đó đám hắc y nhân lập tức rút lui.
Vừa ra khỏi kỹ viện đám hắc y nhân liền hô to:
- Phi Hổ đội hành sự quỷ thần cũng phải sợ! Kẻ nào chống lại phải chết!
Đoàng Đoàng Đoàng!
Bất cứ kẻ nào chống cự đám hắc y nhân đều bắn ngay lập tức. Lính bảo vệ trong thành muốn ngăn cản cũng bị bắn nốt.
Trong nhất thời toàn thành hỗn loạn, khói trắng mù mịt khắp trời đêm, người chạy loạn như vịt bị lùa.
Lúc này Đường Huyền đang ngồi trong cỗ kiệu ở cách nơi hỗn loạn không xa, hắn nhẩm tính thời gian. Ân, cũng sắp xong rồi!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 24: Tám Phần Lợi Tức
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
- Ba vị sư thái, Phi Hổ đội của trẫm thế nào?
Đường Huyền nhìn về phía Hoàng Thành đang rất ồn ào náo nhiệt cười hỏi.
Ba vị sư thái mặc dù không đồng tình với cách làm của hắn cho lắm, nhưng hiện tại thời khắc khó khăn thiếu thốn tiền bạc các sư thái cũng không có cách nào tốt hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phi Hổ đội đó cũng thật đáng sợ, với đống ám khí kỳ quặc kia thì sợ rằng khó ai có thể địch lại. Bất quá đội ngũ đó mặc dù đáng sợ cũng chỉ là dựa vào vũ lực, dễ đối phó. Còn tên hôn quân này mới là khởi nguồn của tất cả, dường như không gì mà hắn không dám làm, ngay cả tự cướp bóc chính đất nước của mình hắn cũng làm được…
Ba vị sư thái ở cạnh Đường Huyền lâu đã dần ý thức được sự vô lại của hắn, lập tức ngồi dịch xa xa hắn ra một chút.
Đại thắng trở về, đám người Phi Hổ đội có cảm giác mình giống như thần binh hạ phàm, đi tới đâu cỏ không mọc được tới đó! Trong tâm thái kích động hưng phấn họ tiến vào quỳ tạ:
- Hoàng Thượng vạn tuế… abcxyz…
- Các vị đội trưởng ở lại, còn lại lui về nghỉ ngơi chờ lãnh thưởng.
Dư thái giám sau khi kiểm kê, thông báo lại:
- Hoàng Thượng, hôm nay tổng cộng thu về tài sản cùng ngân lượng trị giá khoảng hơn hai trăm vạn, ngoài ra có mười lăm vị lão bản đã nhốt vào địa lao.
( Địa lao ở đây có nghĩa giống như nhà lao tư nhân, không phải nhà lao của đất nước)
Đường Huyền nghe vậy mừng rỡ, mới một hôm mà đã được hơn hai trăm vạn, hắc hắc! Đừng trách ta a, ta cũng chỉ là thấy các ngươi nhiều tiền tiêu không hết nên giúp các ngươi giữ tiền thôi!
Trong địa lao mười lăm vị lão bản bị bắt trói ném vào góc tường.
- Các ngươi bây giờ muốn sống hay muốn bị tra tấn?!
Đám lão bản này cho dù không có chức quan nhưng ngài thường đều qua lại với vương tôn đại thần, nhiều quan lại gặp chúng cũng phải kiêng nể vài phần, nên tên nào tên nấy cũng có chút ngạo khí trong người.
Bị hỏi như vậy, một lão bản vừa lùn vừa béo hừ lạnh nói:
- Các ngươi tốt nhất là sớm thả chúng ta ra, có biết tỷ phu lão tử là ai không? Chính là tể tướng đương triều! Đám thổ phỉ các ngươi muốn sống thì thả lão tử ra, bằng không tới lúc đó chết cũng không được toàn thây đâu!
“Cứng lắm!”
- Người tới, dẫn hắn tới trước cổng nhà Tư Mã lão đầu, chém hắn ngay tại đó!
Hai đại hán bước ra lôi tên mập kia đi. Tên lão bản sợ hãi vội giãy nảy lên, một đại hán liền cầm đao chém phập vào tay lão một cái tóe máu, lão ta liền đau tới ngất đi, sau đó hai đại hán cứ thế lôi lão ta đi như đồ tể lôi xác heo.
- Còn kẻ nào muốn sớm được siêu thoát?!
Đám lão bản còn lại không dám hé mồm, tên mập vừa rồi có bị giết thật hay không thì họ không biết, nhưng họ biết nhát đao kia mà chém vào người họ thì chắc chắn là đau!
- Nếu không còn ý kiến gì, vậy từ nay về sau tám phần lợi nhuận của các ngươi phải chia ra cho ta, đằng sau các ngươi có ai hậu thuẫn lão tử cũng mặc kệ, rõ chưa?!
- Rõ… rõ…
Đám lão bản dù yêu tiền bạc nhưng mạng sống vẫn là trên hết, có mạng thì mới kiếm được tiền.
- Hiểu rồi thì cút!
Ngày hôm sau, toàn thành dần trở lại cuộc sống bình thường, nhưng dư âm từ cuộc khủng bố đêm qua vẫn còn ám ảnh nhiều người.
Nhưng người ta còn kinh hãi hơn khi biết tin em vợ của Tư Mã tể tướng bị người ta giết ngay trước cửa phủ. Mười bốn vị lão bản còn lại khi được thả về lập tức báo cáo với người hậu thuẫn cho chúng. Hiện tại trước cửa nhà mười bốn người đã dày đặc thị vệ canh gác.
Đường Huyền thấy bọn chúng vẫn ngoan cố chống trả, liền sai đám tráng sĩ tiếp tục mặc hắc y, lần này phải khiến chúng sợ tới già mới thôi.
Mười bốn vị lão bản vốn tưởng về được đến nhà là an toàn, dù sao hậu thuẫn của chúng cũng rất mạnh. Nhưng còn đang ở trong nhà ăn trưa, từ ngoài liền truyền tới những tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Đám thị vệ được điều tới bảo vệ các lão bản đang hiên ngang đứng canh giữ thì không biết từ đâu phóng tới một đống ám khí vừa tròn vừa đen.
Bùm Bùm!
Khói lan dày đặc. Đám thị vệ còn chưa kịp phòng bị thì đã ôm mặt gục ngã. Để cảnh cáo, lần này Đường Huyền cho dùng cả lựu đạn.
Ba quả lựu đạn ném bừa vào trong mỗi gia phủ.
Uy lực lựu đạn này cũng không lớn lắm vì hạn chế nguyên liệu, nhưng cũng đủ để dọa đám lão bản này sợ đến đái ra quần.
Đám người Phi Hổ đội trang bị mặt nạ phòng độc làm từ than đá, ung dung bước vào các gia phủ. Đi vài bước lại bắn một người, chủ yếu là bắn vào chân để ra uy. Sau đó tới trước mặt mỗi tên lão bản, bắn vào đùi mỗi tên một phát, sau đó bình thản rút đi.
Buổi tối mười bốn phong thư được gửi tới mỗi nhà. Nội dung đại khái là đe dọa đừng có đùa giỡn với Phi Hổ quân. Ngay cả các vương công đại thần cũng nhận được thư cảnh cáo.
Đám người nhận được thư dù còn rất nhiều nghi hoặc nhưng cũng không dám vọng động, tình cảnh nhà mười bốn lão bản khiến ai nấy phải khiếp sợ.
Ngày hôm sau Phi Hổ đội liền không kiêng kị gì nữa mà cứ ngông nghênh đi thu tiền trên đường. Quân đội thủ thành lại giả vờ như không nhìn thấy, không ai dám ra ngăn cản. Thu tiền xong chúng đi ra ngoại thành rồi dùng bom khói biến mất không để lại tung tích.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 25: Cống Phẩm Bị Cướp
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Ngày hôm sau thì Tam vương gia đã lên triều. Đường Huyền thấy hắn liền quan tâm hỏi han:
- Tam hoàng thúc, gần đây nghe nói vương phủ xảy ra chuyện, sức khỏe ngươi thế nào rồi? Trẫm thực sự là vô cùng lo lắng cho ngươi a!
Tam vương gia vội cảm kích nói:
- Đa tạ Hoàng Thượng, vi thần hiện đã khỏe!
- Vậy thì tốt, các vị đại thần có việc thì tấu, không việc bãi triều!
Dạo gần đây lắm việc ngủ ít quá, phải đi chợp mắt một chút mới được.
Các đại thần thấy bộ dáng uể oải của hắn thì nghĩ ngay tới bốn chữ: “Hoang dâm vô đạo!”
Đang lúc Đường Huyền mới đi ngủ một giấc, chợt Tư Mã tể tướng bước ra tâu:
- Khởi tấu Hoàng Thượng, gần đây trong thành xuất hiện một đám cường đạo tên là Phi Hổ đội, bọn chúng dám hoàng hành ngang ngược, giết người cướp của phóng hỏa đốt nhà không gì không làm, thực sự không coi ai ra gì. Vi thần xin Hoàng Thượng phái cấm vệ quân đi dẹp loạn.
Đường Huyền ồ một tiếng, sau đó chợt đập bàn quát:
- Đám quân thủ thành đi đâu hết rồi mà chúng dám làm loạn như vậy? Một lũ ăn hại… Cấm vệ quân của trẫm làm sao có thể đi làm những việc nguy hiểm như vậy? Lại nói dù sao đám người Phi Hổ đội đó cũng chỉ là thu một chút… phí bảo hộ, thôi thì cứ cho chúng chút lợi lộc là được rồi, đừng có xung đột với chúng rồi bắt trẫm đi dẹp loạn cho các ngươi!
Đường Huyền đập bàn đập ghế quát tháo nhìn cũng có chút uy vũ, đám đại thần lẫn Tư Mã tể tướng đều chột dạ không dám ho he gì nữa. Thôi thì tự thân ai người nấy lo vậy, trông chờ vào tên hôn quân này thì khác gì trao trứng cho ác.
Đám quan lại trong lòng lúc này liền đoán già đoán non xem đám Phi Hổ quân kia rốt cuộc từ đâu ra, là thuộc hạ của ai? Tam vương gia? Có thể lắm, mấy ngày gần đây lão ta không lên triều, biết đâu ở nhà bày mưu tính kế gì đó. Tư Mã tể tướng? Cũng có thể, gần đây kẻ vừa ăn cướp vừa la làng cũng không ít! … Nhưng dù là ai thì tốt nhất cũng không nên dây vào, bảo toàn bản thân mới là thượng sách.
…
Tần Vũ Trung hiện tại thương thế đã gần bình phục hoàn toàn. Hắn bắt đầu tiếp quản toàn bộ thủ hạ cấm vệ quân của Trịnh Chí Thông, Trương Dực cùng Hồ Sĩ cũng đã bị Đường Huyền mua chuộc.
- Ba vị sư thái, mới ba ngày không gặp mà ba người trẻ ra rất nhiều đó, nếu bây giờ đứng cạnh Diễm nhi có khi người ta còn tưởng là chị em a!
Đường Huyền hôm nay rảnh rỗi tới ngự hoa viên chơi, vừa gặp ba vị sư thái hắn đã hô to. Cũng may ba vị sư thái tuổi đã cao nên không bị lời nói của hắn làm khó dễ, chỉ cười thản nhiên:
- Hoàng thượng lại nói đùa rồi!
Đường Huyền mỗi lần tới ngự hoa viên đều tới ngồi uống trà ở một tòa đình nhỏ, sau đó ngồi xem các nữ đệ tử của Thiên Mi phái luyện công. Hôm nay cũng vậy, hắn lại ngồi chảy nước rãi ở đó, mọi người dường như cũng quen với việc này, coi hắn như không khí, chẳng thèm quan tâm.
- Tiểu di muội eo thon quá, có khi dùng bàn tay cũng ôm trọn được a! Nàng cùng tỷ tỷ nàng tính tình khác hẳn nhau, một ôn nhu như nước, một nóng bỏng như lửa, nếu có ngày có thể nhất long song phượng… Hắc hắc!
Đường Huyền nước miếng đã chảy tới tận ngực, đôi mắt hau háu nhìn về phía Tần Diễm Diễm.
- Diễm nhi tỷ, ngươi nhìn kìa, người xấu lại tới!
Một tiểu sư muội thấp giọng nói với Tần Diễm Diễm. Mỗi khi không có sư phụ bên cạnh các nàng đều gọi Đường Huyền là hôn quân, là dâm tặc, là kẻ xấu.
Tần Diễm Diễm bĩu môi nói:
- Mặc kệ hắn, ai biết hắn lại đang có suy nghĩ bẩn thỉu gì!
- Diễm nhi tỷ, ta để ý thấy hắn nhìn nhiều nhất vẫn là tỷ đó, tỷ phải cẩn thận hắn dùng âm mưu!
Tần Diễm Diễm trong lòng cũng có chút lo sợ, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Ta mà phải sợ con khỉ ốm đó sao? Hắn mà dám giở trò ta liền đâm hắn thành cái tổ ong!
Đường Huyền còn muốn ngắm nữa, nhưng lúc này chợt Ô thái sư chạy vào, hình như có việc gấp.
- Ô thái sư, lại có hung tin gì sao?
Đường Huyền sắc mặt bất thiện nói, hắn đúng là ngại nhất nhìn thấy mặt Ô thái sư này, mỗi lần gặp là một lần nghe hung tin.
- Có rắm mau phóng, trẫm còn phải ngắm cảnh tiếp!
Ô thái sư cười hề hề nói:
- Hoàng Thượng quả là thần cơ diệu toán. Tin này quả thực có chút xấu. Cống phẩm tới Thiên Triều khi đi quá bờ sông Hán Thủy đã bị người cướp mất, sứ thần đang ở quý phủ của vi thần nhận lỗi.
- Cống phẩm gì?
- Bên ngoài thì là một ít kỳ trân dị bảo, nhưng thực ra bên trong đều là những tinh thiết quý dùng để làm binh khí cho quân đội.
Đường Huyền cau mày thầm nhớ lại, chợt cười lạnh:
- Cống phẩm trước nay đều do Tam vương gia quản lý phải không?
Ô thái sư liền vâng một tiếng.
- Hừ! Xem ra Tam vương gia muốn tặng trẫm một món quà sinh nhật thật lớn đây!
Ô thái sư cũng lờ mờ đoán ra gì đó, vội nói:
- Hoàng Thượng, những ngày này ngài nên thận trọng…
Đường Huyền khoát tay, nhìn Ô thái sư nói:
- Về trẫm ngươi cứ yên tâm, ngược lại trẫm lo lắng thay cho ngươi đó, ngươi hiện tại là cánh tay đắc lực nhất của trẫm, nếu ngươi xảy ra chuyện thì thiên hạ nguy mất! Ngươi hay là chuyển luôn vào ngự hoa viên để đảm bảo an toàn đi!
Ô thái sư thấy Hoàng Đế quan tâm tới mình như vậy thì vô cùng cảm động, đang định tạ ơn thì Đường Huyền nói thêm:
- Ô lão, ngươi thấy ba vị sư thái thấy nào? Có thích ai trong số họ không? Trẫm thấy ngươi già mà còn cô đơn một mình, thật đáng thương a!
- Ân, sao ngươi không nói gì? A, trẫm hiểu rồi, có phải ngươi chê ba vị sư thái hơi già không. Nếu vậy thì ngươi nhìn xem có vừa ý nữ đệ tử nào không, chỉ cần không phải tiểu di muội của trẫm thì ngươi chọn ai cũng được, trẫm sẽ tác hợp cho ngươi! Ai, trâu già gặm cỏ non, sở thích của lão đầu ngươi không tệ!
- Hoàng Thượng, vi thần không có ý đó, ba vị sư thái…
- Di, ngươi muốn cả thầy lẫn trò đều thu? Ân, hơi tham một chút mà rất hợp khẩu vị của ta a…