|
|
29-05-2009, 10:15 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 21
Lá»… Giáng sinh năm đó, bà Astrid vá» trại chăn nuôi, ở chÆ¡i vá»›i mẹ ba tuần. Jessie báºn bù đầu ở cá»a tiệm. Chị đã quen vá»›i việc thăm viếng Ian: hai buổi sáng ngà y thÆ°á»ng và ngà y chủ nháºt, chị lái xe Ä‘i thăm anh. Má»—i tuần chị bắt chiếc xe chạy bốn trăm dặm Ä‘Æ°á»ng, và máy của chiếc Volvo không còn chịu Ä‘á»±ng nỗi nữa. Chị bắt đầu tá»± há»i không hiểu lúc nà o chị và chiếc xe cùng chết vá»›i nhau, rất Ä‘Æ¡n giản là chiếc xe láºt úp bên lá» Ä‘Æ°á»ng, ngÆ°á»i và xe Ä‘á»u tiêu tùng. TrÆ°á»ng hợp của chiếc Volvo là tình trạng cÅ© kỹ, còn của chị là quá căng thẳng và hoang mang. Và vì uống nhiá»u thuốc viên nữa. NhÆ°ng hiện nay, chị đã quen vá»›i thuốc, hoạt Ä‘á»™ng Ä‘iá»u hòa nhá» thuốc. Phần đông không ai có thể chê trách chị được. Ngay anh Ian cÅ©ng không dám há»i han vá» chuyện thuốc men. Chị nghÄ© chẳng qua anh không muốn biết tá»›i những chuyện xảy ra. Và nhÆ° váºy là tốt vá»›i chị rồi.
Năm nay, chị không thể gởi quà Giáng sinh cho anh. Anh chỉ được phép nháºn tiá»n, vì thế chị gởi cho anh má»™t tấm chi phiếu. Chị cÅ©ng quên cả quà Giáng sinh cho hai cô gái trong tiệm. Chị chỉ nghÄ© nỗi chuyện đổ xăng và o xe, sống nhá» những buổi thăm viếng Ian qua khung kiếng, và mua thuốc theo toa bác sÄ©. DÆ°á»ng nhÆ° má»i chuyện khác không thà nh vấn Ä‘á». Má»i năng lá»±c chị đổ ra là để lo thanh toán các hóa Ä‘Æ¡n. Chị Ä‘ang suy tÃnh trong đầu nhiá»u biện pháp vá» tà i chánh, và sáng dáºy chị nghÄ© xem là m cách nà o để thanh toán món tiá»n nà y, vay mượn món tiá»n kia., hay có thể tạm đình thanh toán đến má»™t ngà y nà o được không... Chị hy vá»ng rằng lợi tức bán hà ng nhân dịp Giáng sinh có thể giúp chị giải quyết hết má»i việc. NhÆ°ng Lady J có vấn Ä‘á» riêng, có chuyện không giải quyết được, và chị cÅ©ng không thể để hết tâm trà săn sóc đến cá»a hiệu nhÆ° trÆ°á»›c kia vẫn thÆ°á»ng là m. Bây giá» chỉ còn là má»™t công việc, chứ không phải là trò chÆ¡i nữa. Nó là má»™t phÆ°Æ¡ng tiện giúp chị thanh toán các hóa Ä‘Æ¡n, là nÆ¡i hà ng ngà y phải tá»›i là m việc, chị có thể ẩn núp trong văn phòng nhá» bé ở phÃa sau cá»a hà ng và đánh váºt vá»›i những hóa Ä‘Æ¡n. Ãt khi chị ra ngoà i tiếp khách. Má»›i nói chuyện và i phút, ná»—i sợ hãi quen thuá»™c lại dâng lên, khiến chị nghẹn ngà o, phải xin từ tạ, để dùng tá»›i... má»™t viên thuốc mà u và ng... viên xanh... hay tợp má»™t ngụm Scoth... má»™t thứ gì có thể trấn áp kinh sợ. Ngồi phÃa sau, để hai cô gái tiếp khách, thấy dá»… dà ng hÆ¡n. NhÆ°ng chị cÅ©ng rất báºn rá»™n, theo cách của chị: báºn vá»›i những hóa Ä‘Æ¡n, và cố tìm cách để đừng suy nghÄ©. Muốn khá»i suy nghÄ©, cÅ©ng mất công rất nhiá»u, đặc biệt là và o những lúc đêm hôm khuya khoắt, hay lúc sáng tinh mÆ¡. Äá»™t nhiên, lần đầu tiên kể từ nhiá»u năm nay, chị hồi tưởng rất rõ giá»ng nói của bà mẹ, tiếng cÆ°á»i của ông bố. Chị đã quên những ngÆ°á»i đó lâu rồi, bây giá» há» lại trở vá». Ông bà nói nhiá»u Ä‘iá»u... vá» chuyện riêng của ông bà ... vá» chị... vá» Ian... và há» Ä‘á»u nói đúng cả. Há» muốn chị phải suy nghÄ©. Có má»™t lần, cả cáºu Jake cÅ©ng lên tiếng. NhÆ°ng chị không muốn suy nghÄ©. ChÆ°a phải lúc. Chị không phải nghÄ©... chị không muốn... không thể... mấy ngÆ°á»i đó không thể bắt buá»™c chị... há»...
oOo
Ngà y Giáng sinh không trùng vá»›i ngà y thăm viếng, nên chị không thể ở chÆ¡i vá»›i Ian. Chị ở nhà má»™t mình, vá»›i ba viên thuốc Ä‘á» và hai viên và ng. Bốn giá» chiá»u ngà y hôm sau chị má»›i thức dáºy, nên cÅ©ng không thể tá»›i cá»a hà ng. Chị muốn ghi ra và i món hà ng, hạ giá bán. Trong dịp lá»… Giáng sinh chị đã chi tiêu quá nhiá»u, phải tÃnh chuyện thu vá». Bán đại hạ giá may ra gỡ lại được. Chị phải gởi thiệp mừng cho má»™t số khách hà ng quen thuá»™c.
Chị phải tÃnh toán sổ sách cho tá»›i Năm má»›i, và cuối cùng chị nhá»› ra, đã gởi Zina và Kat hai tấm chi phiếu thay cho quà Giáng sinh mà chị đã quên của hai cô. Chị nháºn được ba món quà tặng và má»™t bà i thÆ¡ của anh Ian. Zina và Kat cÅ©ng gá»i cho chị mấy món quà nho nhá», có ý nghÄ©a: Zina tặng má»™t chiếc bình Ä‘á»±ng xác hoa Æ°á»›p, Kat tặng má»™t tranh vẽ nho nhá», có khung bằng bạc . Và o đêm Giáng sinh, chị đã Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại bà i thÆ¡ của anh Ian. Chị bá» và o túi xách Ä‘em theo tá»›i văn phòng lấy ra Ä‘á»c suốt ngà y. Sau khi nháºn được má»™t ngà y, chị đã thuá»™c lòng bà i thÆ¡.
Katsuko và Zina thắc mắc không hiểu sao chị là m gì mà ở lì trong văn phòng. Chị chỉ ló mặt ra để uống cà phê, hay tìm má»™t thứ gì đó trong nhà kho, nhÆ°ng Ãt khi nói chuyện vá»›i hai cô, và không bao giá» nói câu đùa rỡn nữa. Hết rồi những ngà y ngồi tay ba nói chuyện thoải mái và thân máºt nhÆ° chá»— bạn bè. Hình nhÆ° Ian Ä‘i rồi, Jessie cÅ©ng biến Ä‘i luôn. Hết buổi má»›i thấy chị ló ra ở cá»a văn phòng, cây bút chì gà i trên mái tóc, mặt mà y bÆ¡ phá», tay cầm má»™t xấp má»ng những tá» hóa Ä‘Æ¡n, đôi khi mắt chị sÆ°ng húp và bên trong có tia máu. Chị dá»… dà ng gây gổ vá»›i má»i ngÆ°á»i, và mất bình tÄ©nh vì những chuyện không đâu. Và trong mắt chị luôn luôn có nét buồn chết chóc, ánh mắt đó nói lên rằng đêm qua chị đã nằm thức trắng, nói lên rằng chị khiếp sợ và không muốn cho hai cô biết là chị khiếp sợ; đó là ánh mắt há» hững của ngÆ°á»i say thuốc.
Chỉ những ngà y chị Ä‘i thăm Ian vá», má»›i có thay đổi đôi chút: nhìn chị có vẻ sinh Ä‘á»™ng hÆ¡n. Má»™t chút gì lấp lánh phÃa sau bức tÆ°á»ng chị đã tá»± tạo ra để ngăn cách chị vá»›i thế giá»›i bên ngoà i. Má»™t Ä‘iá»u gì khác lạ vừa xảy ra trong ánh mắt chị, nhÆ°ng chị chẳng muốn chia xẻ vá»›i má»™t ngÆ°á»i nà o. Ngay cả vá»›i bà Astrid nữa. Hồi nà y bà thÆ°á»ng bá» ra nhiá»u thì giỠđể ở lại cá»a hà ng, là m quen vá»›i Zina và Katsuko. Có thể nói bà đã thay thế cho Jessie. Bà có tÃnh dá»… dãi mà Jessie vẫn có trÆ°á»›c kia. Bà vui vá»›i cá»a tiệm, khách hà ng, quần áo và hai cô gái. Bà ưa thÃch chá»— nà y, thấy rõ. Bà bá» nhiá»u thá»i giỠđể nói chuyện và cÆ°á»i vá»›i hai cô. Bà lại có nhiá»u ý kiến má»›i lạ. Hai cô bắt đầu mến bà . Cả những ngà y Jessie Ä‘i thăm Ian, bà cÅ©ng ghé chÆ¡i cá»a tiệm.
- Hai cô biết không, đôi khi tôi nghÄ© rằng tôi ngồi đây, chứ chẳng biết được lúc nà o chị ấy vá». Tôi cứ lo không hiểu chị ấy lái xe có ngon là nh không.
Katsuko lắc đầu:
- Chúng cháu cÅ©ng váºy.
- Chị ấy nói vá»›i cháu rằng có hôm chị buông tay lái cho xe chạy "tá»± Ä‘á»™ng" - Giá»ng Zina không được thoải mái - Chỉ nói rằng đôi khi chị không nhá»› được mình Ä‘ang ở đâu và là m gì, cho đến lúc chợt nháºn ra bảng hiệu lÆ°u thông.
- Khủng khiếp! - Bà Astrid uống ngụm cà phê và lắc đầu.
- Và buồn thảm nữa chứ, phải không? Cháu không hiểu chị còn chịu Ä‘á»±ng được bao lâu. Chị không thể kéo lê cuá»™c sống nhÆ° thế nà y. Phải Ä‘i chÆ¡i và i nÆ¡i, thăm và i ngÆ°á»i, có nhiá»u dịp mỉm cÆ°á»i, và ngủ cho nhiá»u - Và có Ä‘iá»u Katsuko không nói, nhÆ°ng ai cÅ©ng hiểu cả - Chị không còn là con ngÆ°á»i cÅ©. Cháu không hiểu lúc nà y anh ấy ra sao.
- Khá hÆ¡n chị ấy má»™t chút. NhÆ°ng mấy lúc gần đây, tôi không được thấy anh ấy. Tôi nghÄ© là anh bình tÄ©nh hÆ¡n, Ãt sợ hãi.
- Chị ấy bị nhÆ° váºy Æ°? - Zina tá» vẻ kinh ngạc - Cháu tưởng chị ấy chỉ hoang mang đôi chút thôi chứ.
- CÅ©ng đúng. NhÆ°ng quả là chị ấy sợ hãi - Bà Astrid nói giá»ng ngần ngừ, không muốn tranh cãi.
- Và gặp áp lực nữa. Gần đây, Lady J đã khiến chị gặp khó khăn.
- á»’, báºn rá»™n lắm hả?
Katsuko lắc đầu, không muốn nói thêm. Gần đây, cô thÆ°á»ng phải nghe Ä‘iện thoại của những chủ nợ gá»i cho Jessie. Lần đầu tiên, công việc gặp rắc rối, và không còn đủ tiá»n để trả nợ. Jessie đã tiêu cho Ian đồng xu cuối cùng trong số tiá»n tiết kiệm của hai vợ chồng. Äã đến lúc tiá»n trong két tiệm Lady J cÅ©ng phải bá» ra để chi tiêu cho anh.
Jessie vừa bÆ°á»›c và o cá»a tiệm câu chuyện Ä‘Ã nh ngÆ°ng lại. Trông chị gầy gò, hốc hác, nhÆ°ng ánh mắt sáng long lanh, dÆ°á»ng nhÆ° có Ä‘iá»u gì không xác định nỗi mà anh Ian vừa trút và o tâm hồn chị: sức sống.
- Tốt, hai em. Hôm nay hai em báºn rá»™n lắm chứ? Và chị Astrid, chị tÃnh Ä‘em tiá»n lại đây tiêu hết hay sao?
Jessie ngồi xuống, cầm tách cà phê nguá»™i của má»™t ngÆ°á»i nà o đó, uống má»™t ngụm. Äồng thá»i, chị cho và o miệng má»™t viên thuốc mà u và ng, tháºt nhanh, khó nháºn biết. NhÆ°ng bà Astrid nháºn ra:
- Không. Hôm nay, chị chẳng tiêu một cắc. Chỉ ghé lại nói chuyện chơi và uống cà phê thôi, Ian thế nà o?
- Tốt, em Ä‘oán váºy. Ảnh báºn bịu vá»›i cuốn sách. Hà ng há» hôm nay thế nà o? - Hình nhÆ° chị không muốn nói chuyện vá» Ian. Hồi nà y, Ãt khi chị muốn nói vá» những chuyện quan trá»ng liên quan vá»›i chị. Ngay cả vá»›i bà Astrid.
- Hôm nay cá»a hà ng khá ế ẩm - Katsuko vá»™i đáp vá» việc là m ăn cho chị biết, trong lúc Zina nhìn và o đôi bà n tay hÆ¡i run run của chị.
- Khủng khiếp. Việc là m ăn chết dở, chiếc xe cũng tiêu tùng luôn. Chiếc Volvo đã hết thở rồi.
Chị nói giá»ng tỉnh queo, nhÆ° thể quả tháºt không thà nh vấn Ä‘á» vá»›i chị, cứ nhÆ° chị có sẵn mÆ°á»i hai chiếc xe trong nhà .
- Trên Ä‘Æ°á»ng vá» hả?
- Tất nhiên. Em xin quá giang vá»›i hai thanh niên ở Berkeley. Trên chiếc xe tải, hiệu Studebaker, 1952. Xe sÆ¡n mà u hồng xanh lá cây, và hai anh chà ng đó gá»i đùa là Trái DÆ°a Bở. Chiếc xe chạy cÅ©ng ngon là nh lắm.
Jessie cố mô tả tai nạn xảy ra, trong lúc ba ngÆ°á»i kia nhìn chị chăm chú.
- Váºy chiếc xe của em đâu rồi.
- Ở má»™t ga ra sá»a xe tại Berkeley. NgÆ°á»i chủ đòi em bảy mÆ°Æ¡i lăm đô la tiá»n công sá»a, đồng ý bá» không tÃnh tiá»n công kéo vá».
- Chị tÃnh bán luôn? - Katsuko tá» vẻ ngạc nhiên.
- Không. Chị không thể là m váºy. Xe của anh Ian mà . NhÆ°ng có lẽ chị cÅ©ng phải bán. Chiếc xe nà y cÅ©ng đến thá»i của nó rồi! - Và chị đây cÅ©ng váºy. Jessie không nói ra nhÆ°ng nghe giá»ng chị ai cÅ©ng hiểu cả - được đấy, mất đấy, cÅ©ng chẳng sao. Chị sẽ kiếm chiếc xe nà o rẻ tiá»n má»™t chút để Ä‘i thăm anh Ian.
- NhÆ°ng Ä‘Ã o đâu ra tiá»n?
- Chị sẽ lái xe Ä‘Æ°a em Ä‘i - Giá»ng bà Astrid nhá» nhẹ và bình thản lạ thÆ°á»ng.
Jessie ngÆ°á»›c nhìn lên gáºt đầu. Không lý gì để từ chối. Chị biết rõ là chị rất cần giúp đỡ, nà o phải chỉ ở má»™t cuốc xe?
Từ đó má»—i tuần ba lần, bà Astrid lái xe Ä‘Æ°a Jessie Ä‘i thăm Ian. Nhá» váºy đỡ cho Jessie khá»i ná»—i khổ tâm lúc chỠđợi thăm chồng, chị bá»›t được hai viên thuốc và ng phải uống lên đây. NhÆ° thế, chị chỉ còn uống hai viên và o lúc sáng, và hai viên sau khi đã thấy mặt anh. Äôi khi chị nuốt má»™t viên ná»a Ä‘en ná»a xanh lá cây. NhÆ°ng thuốc men chẳng giúp được chị bao nhiêu.
Và bà Astrid không còn nói phải trái được vá»›i chị nữa rồi. Dù cố gắng cÅ©ng không Ãch gì. Bà chỉ còn biết có mặt, và đứng bên chị, khi mà cuối cùng tai há»a đổ áºp xuống Jessie. Việc phải đến, Ä‘Ã nh cho nó đến. Không cách gì ngăn cản lại được. Ngay anh Ian cÅ©ng không là m gì được. Bà Astrid thấy rất rõ. Anh không thể Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i những chuyện xảy ra cho Jessie, bởi vì anh không giúp được gì. Mà không giúp gì được thì không muốn nhìn. Má»—i lần thấy Jessie xuất hiện, khổ sở hÆ¡n, hoang mang hÆ¡n, tiá»u tụy hÆ¡n, thì Ian lại Ä‘au lòng xót dạ hÆ¡n. Anh cảm thấy tá»™i lá»—i lá»›n hÆ¡n, mang công mắc nợ nhiá»u hÆ¡n, và chÃnh anh Ä‘au khổ nhiá»u hÆ¡n. Ãt khi hai ngÆ°á»i dám nhìn và o mắt nhau, mà chỉ nói chuyện thôi. Anh nói vá» cuốn sách, chị nói vá» cá»a tiệm. Không bao giá» nói vá» quá khứ, tÆ°Æ¡ng lai, hay những Ä‘iá»u hiện thá»±c của hiện tại. Há» không bao giá» nói vá» cảm nghÄ© của há», mà chỉ tuôn ra mấy câu - Anh yêu em, em yêu anh - tháºt Ä‘á»u đặn, nhÆ° tụng kinh váºy.
Nhìn há» thấy chán nản quá, và bà Astrid ghét những cuá»™c thăm viếng. Bà chỉ muốn bắt tay, nói câu từ biệt, khá»i phải nhìn đến nữa. Hai ngÆ°á»i Ä‘ang chết dần chết mòn, ở hai bên bức tÆ°á»ng kiếng, trong nhà tù riêng của há» - Ian vá»›i tá»™i lá»—i của anh, Jessie vá»›i sai lầm của chị - và cả hai Ä‘á»u mù quáng vá» chÃnh há», và vá» những ngÆ°á»i khác. Trong lúc đó bà Astrid đứng nhìn, câm lặng và kinh hãi. Chỉ cần há» có thể nâng đỡ lẫn nhau, là há» sẽ sống trong thá»±c tế. NhÆ°ng há» không thể, há» không là m ná»—i. Bà Astrid hiểu rõ Ä‘iá»u đó trong lúc bà đứng quan sát há». Bà có thể thấy Ä‘iá»u đó trong mắt Jessie. Luôn luôn thấy sá»± Ä‘au khổ triá»n miên, nhÆ°ng cÅ©ng có ánh mắt của má»™t đứa trẻ không hiểu biết. Chồng chị Ä‘i khá»i thì đúng rồi, nhÆ°ng má»™t ngÆ°á»i chồng thì là cái gì má»›i được chứ? Và anh ấy Ä‘i đâu? Thuốc viên đã giúp cho Jessie tá»± dìm mình xuống má»™t miá»n biển là sá»± mÆ¡ hồ - và Ãt khi chị trồi lên khá»i mặt nÆ°á»›c. Chị sắp sá»a chết chìm rồi, và bà Astrid cÅ©ng chẳng biết chắc Ian có sắp chết chìm hay không. Chẳng cần những cuá»™c thăm viếng, bà cÅ©ng có thể giúp đỡ được vợ chồng nà y. NhÆ°ng cả ba ngÆ°á»i Ä‘ang bị giá»›i hạn trong vai trò của há»: vợ, chồng và bạn.
|
29-05-2009, 10:16 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 22
Tháng giêng chạy qua tháng hai, lại sang tháng ba. Mất hai tuần liá»n hầu nhÆ° cá»a tiệm không hoạt Ä‘á»™ng gì. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u báºn việc hoặc Ä‘i xa hoặc cảm thấy tiá»n bạc eo hẹp. Những món hà ng cuối cùng trong đợt hà ng bán và o mùa đông không thấy bán hà ng, kinh tế yếu hẳn, những món xa xỉ chẳng ai mua đến nữa. Lady J không còn là cá»a hà ng cung cấp những nhu cầu thông dụng. Chỉ còn má»™t số khách chá»n lá»c Æ°a những mặt hà ng xa xỉ theo kiểu quốc tế. Và chồng của mấy bà khách quen đã bảo vợ đừng mua hà ng nữa. Việc buôn bán ế ẩm. Chẳng ai còn thiết mấy chiếc áo gió xinh xinh, hay chiếc váy kiểu cách, mà giá bán sÆ¡ sÆ¡ cÅ©ng gần hai trăm đô la.
- Trá»i Æ¡i! Chúng ta là m gì vá»›i những mặt hà ng vô giá trị nà y đây?
Jessie Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, bóc má»™t bao thuốc lá má»›i. Sáng nay chị vừa Ä‘i thăm Ian. Vẫn nhìn nhau qua khung kiếng thôi, mãi mãi vẫn váºy. Chị có ảo tưởng rằng đến lúc gặp anh, đụng và o ngÆ°á»i anh, thì khi đó hai vợ chồng đã già khằn cả rồi. Chị không còn mÆ¡ tưởng lúc anh trở vá» nữa, miá»…n sao đụng được tá»›i anh là đủ rồi.
Katsuko nhìn quanh, vẻ suy nghĩ:
- Khi đợt hà ng mùa xuân vỠtới, là chúng ta có vấn đỠphải giải quyết đấy, chị Jessie.
- Äúng. Tuần tá»›i là hết hạn, mà sao nó vá» trá»… quá!
Chị chạy và o nhà kho, coi trong đó còn thứ gì. Chị có vẻ buồn phiá»n, nhÆ°ng không đến ná»—i Ä‘au khổ.
- Chị biết chứ: em đang suy nghĩ - Katsuko đã theo Jessie và o nhà kho, và đang nhìn chị chăm chú.
- Có buồn phiá»n lắm không? - Jessie nhìn lên, mỉm cÆ°á»i lúng túng, rồi nhún vai - Xin lá»—i nhé. em Ä‘ang nghÄ© gì váºy, Kat? - Äúng giá»ng nói của Jessie trÆ°á»›c kia. NhÆ°ng chuyện đó rất hiếm hoi.
- Em nghÄ© vá» mặt hà ng bán và o mùa thu. Chị có định hôm nà o Ä‘i Nữu Ước má»™t chuyến không? (Äể mua gì váºy? Cán chổi hả?)
- Chị cũng chưa biết.
- Chúng ta là m gì với mặt hà ng mùa thu, nếu chị không đi mua hà ng mới?
Jessie tá» vẻ bối rối. Hầu nhÆ° không còn tiá»n để mua những mặt hà ng má»›i, và còn nhiá»u hóa Ä‘Æ¡n chÆ°a thanh toán chất đống trên bà n giấy của Jessie.
- Chị không biết, Kat ạ. Äể coi lại xem sao.
Chị bÆ°á»›c và o văn phòng, xô mạnh cá»a, miệng dúm lại. Zina và Kat Ä‘Æ°a mắt cho nhau. Có tiếng chuông Ä‘iện thoại reo, và Zina đứng ra trả lá»i. Äiện thoại gá»i cho Jessie. Có lẽ của má»™t tiệm thâu băng gá»i tá»›i. Zina báo và o cho văn phòng Jessie, và đứng ngó chị nhấc ống Ä‘iện thoại.
Tại văn phòng của mình, Jessie Ä‘ang táy máy đùa nghịch vá»›i cây bút chì trên mặt bà n, tay chị run run. Lại má»™t trong những cú Ä‘iện thoại cÅ© đây. Chắc chắn là có chuyện lầm lẫn gì đây, nhất định là chị đã quên gá»i chi phiếu trả cho má»™t món nợ đáo hạn... hay Ãt nhất thì những cú Ä‘iện thoại nà y cÅ©ng tá» ra lịch sá»±. Hôm qua, phòng mạch của bác sÄ© gá»i tá»›i cho chị, mà còn hăm dá»a sẽ kiện cáo nữa. Mà món tiá»n có nhiá»u nhặn gì cho cam: năm chục đô la! Má»™t bác sÄ© tÃnh thÆ°a kiện để đòi chị năm chục đô? Rồi ông nha sÄ© đòi nợ chÃn mÆ°Æ¡i tám đồng. Cá»a hà ng rượu đòi má»™t trăm năm mÆ°Æ¡i lăm đồng tiá»n rượu vang của anh Ian... Và chị thiếu tiá»n giặt ủi là hai mÆ°Æ¡i sáu đồng, nhà thuốc tây ba mÆ°Æ¡i ba đồng, hóa Ä‘Æ¡n chi phà vá» Ä‘iện thoại là bốn mÆ°Æ¡i mốt đồng... Và bao nhiêu tiá»n chi phà khác: nguyệt liá»…m đóng cho câu lạc bá»™ tennis của Ian, tiá»n mua cây má»›i để trÆ°ng bà y cá»a tiệm, hóa Ä‘Æ¡n tiá»n trả cho thợ Ä‘iện đã sá»a Ä‘iện nhân ngà y lá»… Giáng sinh vừa qua, tiá»n sá»a ống nÆ°á»›c trong nhà ... và bao nhiêu thứ tiá»n khác. Rồi chiếc xe Volvo phải Ä‘em Ä‘i bán, Lady J xuống dốc, Ian Ä‘i tù... má»i việc cà ng ngà y cà ng xấu. Trong khi đó bà Astrid mua áo gió của chị vá»›i giá đại hạ giá, mua vòng và ng ở hiệu Sereve, và ba ngà y lại Ä‘i là m đầu, má»—i lần tốn tá»›i hai mÆ°Æ¡i lăm đô la. Bây giá» lại có chuyện mặt hà ng mùa thu phải nghÄ© tá»›i: vé máy bay là ba trăm đô la, rồi tiá»n khách sạn, chÆ°a kể đến tiá»n phải bá» ra để mua hà ng. Chị sẽ ngáºp đầu vì nợ, mà không có cách chá»n lá»±a nà o khác. Không có mặt hà ng mùa thu, chị Ä‘Ã nh đóng cá»a Lady J và o ngà y Quốc tế Lao Ä‘á»™ng nà y. NhÆ°ng đã đến lúc chị rất lo sợ má»—i lần phải bÆ°á»›c và o ngân hà ng để xin thanh toán má»™t chi phiếu. Chị ngần ngừ mãi rồi má»›i dám rỉ tai ngÆ°á»i Ä‘iá»u khiển ngân hà ng, đợi ngÆ°á»i ta há»i tá»›i há»i lui, xét Ä‘i xét lại bao nhiêu vấn Ä‘á», lâu tháºt là lâu. Chị không biết mình có đủ kiên nhẫn chỠđợi không đây.
Jessie Ä‘ang suy tÃnh coi chi phiếu cho má»™t chuyến du hà nh Nữu Ước lên tá»›i bao nhiêu, thì nghe máy ná»™i Ä‘Ã m kêu ù ù, báo cho chị biết có ngÆ°á»i gá»i Ä‘iện thoại. Chị lÆ¡ đãng nhấc ống nghe lên, không cần há»i lại Zina coi ngÆ°á»i gá»i đó là ai.
- Hì! Hay quá! Muốn rủ chị chơi một cầu tennis đây, nghĩ sao.
Giá»ng nói rất vui vẻ, nghe lại có vẻ ngà ngà .
- Ai đấy? - Chị ngá» rằng có ngÆ°á»i gá»i lá»™n số, nghÄ© đến chuyện gác máy thì nghe ngÆ°á»i ở đầu dây bên kia nuốt ừng á»±c. dÆ°á»ng nhÆ° uống la-ve thì phải.
- Barry đây. Chị mạnh giá»i chứ?
- Barry nà o? - Chị giáºt mình, lùi lại nhÆ° thấy con rắn. Chị có quen biết ngÆ°á»i nà o tên váºy đâu.
- Barry York. Biết rồi mà . Ở văn phòng chưởng khế Yorktown.
- Chi? - Chị ngồi thẳng dáºy, tưởng nhÆ° vừa bị ai tát và o mặt.
- Tôi nói rằng...
- Tôi biết ông nói gì rồi. Gá»i Ä‘iện thoại rủ tôi chÆ¡i tennis chứ gì?
- Äúng. Chị không chÆ¡i? - Giá»ng nói tá» vẻ ngạc nhiên, nhÆ° của má»™t cáºu bé vừa bị trách phạt nặng ná».
- Nà y ông York, không hiểu tôi có nghe đúng ý ông chăng? Ông muốn chơi tennis với tôi?
- Äúng. Sao? - Có tiếng ợ khẽ trong Ä‘iện thoại.
- Ông có xỉn đấy không?
- Tất nhiên là không. Còn chị?
- Không, tôi không say. Và tôi không hiểu vì sao ông lại gá»i đến tôi - Giá»ng chị lạnh nhạt, xa cách.
- Tốt. Vì chị là ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà xinh đẹp, và tôi Ä‘ang muốn chÆ¡i Tennis, nghÄ© rằng có thể chị cÅ©ng thÃch chÆ¡i. Quan trá»ng gì đâu? Nếu chị không thÃch tennis, thì má»i chị Ä‘i ăn tối váºy. Ở nhà hà ng nà o cÅ©ng được.
- Ông có mất trà không? Ai xui ông nghÄ© là tôi thÃch Ä‘i chÆ¡i tennis, hoặc Ä‘i ăn tối, hoặc là m má»™t Ä‘iá»u gì vá»›i ông?
- Tốt. Việc gì mà nóng nảy đến thế, má non? Vui Ä‘i, em cÆ°ng, cho Ä‘á»i lên hÆ°Æ¡ng.
- Tôi là gái có chồng! - Chị nhÆ° thét và o ống Ä‘iện thoại. Ở bên kia cá»a, Zina và Kat nghe được tiếng của chị. Há» thắc mắc không hiểu ngÆ°á»i nà o gá»i. Kat nhÆ°á»›ng cặp lông mà y, và Zina ra tiếp má»™t bà khách. Bên trong, cuá»™c Ä‘iện Ä‘Ã m vẫn tiếp tục.
- Äúng, thì em là gái có chồng. Và thằng chồng em Ä‘ang ngồi tù. Tệ quá Ä‘i mất, nó để em ở ngoà i nà y vá»›i những ngÆ°á»i nhÆ° chúng anh đây, thÃch chÆ¡i tennis, thÃch Ä‘i ăn tối, thÃch đủ má»i trò.
Jessie cảm thấy buồn nôn. Chị nhá»› tá»›i mái tóc Ä‘en ráºm rạp của hắn, mùi hôi của hắn, và chiếc nhẫn xấu xà gắn mặt đá mà u hồng. Không thể tưởng tượng nỗi. Thằng cha nà y, thằng con heo kinh tởm nà y, hoà n toà n xa lạ lại gá»i Ä‘iện thoại cho chị, nói chuyện vui chÆ¡i. Chị ngồi đó mà xanh xám mặt mà y và run bần báºt, nÆ°á»›c mắt lại rÆ°ng rÆ°ng. Chị muốn báºt khóc, muốn vá» nhà , muốn... Chỉ tại Ian bá» chị ở đây. Vá»›i những thằng nhÆ° Barry York trên Ä‘á»i, vá»›i những ngÆ°á»i réo tên chị há»i vá» những chi phiếu mà chị "quên" gá»i cho há», và có thể chị còn tiếp tục quên Ãt ra là sáu, bảy, hay chÃn tuần ná»a, có thể cả năm không chừng. Äã đến lúc chị sợ không dám bÆ°á»›c và o tiệm bán hoa, vì có thể chị còn thiếu tiá»n nhà hà ng. Chị nợ đủ má»i thứ. Và bây giá» thằng súc váºt nà y gá»i Ä‘iện thoại cho chị, rủ rê chÆ¡i bá»i.
Jessie nhìn ống Ä‘iện thoại, tay run run, cằm rung Ä‘á»™ng, nÆ°á»›c mắt rÆ¡i lã chã, môi dÆ°á»›i thá»…u ra, nhÆ° má»™t đứa bé có con búp bế bị ngÆ°á»i ta Ä‘áºp nát. Bây giá» chị đã bị Ä‘á»i Ä‘áºp cho tÆ¡i tả, đủ thứ chuyện xảy đến cho cuá»™c Ä‘á»i chị. Jessie mệt nhá»c lắc đầu và nhẹ nhà ng gác máy.
oOo
- Hẹn gặp lại hai em.
Jessie nhấc túi xách, sá»a soạn ra khá»i cá»a tiệm. Lúc nà y Ä‘ang đầu tháng tÆ°, má»™t buổi sáng thứ sáu ấm áp và đẹp trá»i. Xuân vá» muôn nÆ¡i.
- Chị tÃnh Ä‘i đâu đấy, chị Jessie? – Zina và Kat cùng ngạc nhiên nhìn lên.
- Äi thăm anh Ian. Ngà y mai chị co và i công việc phải là m nên nên tá»›i thăm hôm nay cho xong Ä‘i.
- Cho chúng em gởi lá»i thân ái.
Jessie mỉm cÆ°á»i vá»›i hai cô gái, và lặng lẽ rá»i khá»i tiệm. Chị cứ giữ mãi vẻ yên lặng. Bá»±c bá»™i đãi qua Ä‘i, từ hôm Barry gá»i dây nói đến nay đã ba tuần rồi còn gì. Chị không kể cho Ian nghe chuyện nà y. NhÆ°ng trên nét mặt chị vẫn còn hiện rõ vẻ suy nhược.
York, Houghton, những ngÆ°á»i gá»i tá»›i đòi thanh toán hóa Ä‘Æ¡n, tất cả chẳng đáng quan tâm. Äó là lá»—i của chị, chị đã tá»± giải quyết lấy. Nà ng Jessie vÄ© đại, tà i năng biết đủ thứ, là bà Jessie Clarke đủ tà i trả má»i khoản tiá»n cho ông chồng xuất sắc là ông Ian Clarke . Bây giá» thì chị hiểu rõ rồi. Những đêm không ngủ đã bắt chị phải trả giá, không còn chạy Ä‘i đâu được. Chị bắt đầu phải suy nghÄ©, phải nhá»›, phải hiểu. Chị nghe nhÆ° băng thâu thanh cÅ© phát lại và o những lúc đêm khuya. Chị không biết là m gì khác ngoà i việc nhá»› lại… những tai biến xảy ra, những tiếng nói, những sá»± kiện vá»› vẩn. Không phải giá»ng nói của má chị nữa, không phải giá»ng Jake nữa, mà là giá»ng của chÃnh chị, và Ian - Truyện ngụ ngôn hả anh cÆ°ng? Bán được không? - Giá»ng tha thiết nhÆ° chỉ có chuyện đó là quan trá»ng. Anh viện dẫn cả năm, sáu lý do, giải thiÌch nà y ná», nhÆ° anh mắc nợ chị và truyện ngụ ngôn hay lắm đó. Những chuyện đó có quan trá»ng gì đâu? Chị đã giết chết tà i năng anh từ trong trứng nÆ°á»›c, bằng má»™t câu nói duy nhất thôi: Bán được không? Ai theÌ€m quan tâm đến chuyện sách có bán được hay không? Có lẽ vì váºy mà anh đã cố năn nỉ xin vay tiá»n trÆ°á»›c của nhà xuất bản để mua cho chị chiếc Morgan. Äó là cách Ä‘au khổ nhất anh có thể nghÄ© để trả lá»i chị.
Rồi những lần khác.
- Nhạc kịch hả anh cưng? Tại sao lại phải coi nhạc kịch? Mắc thấy mồ.
- NhÆ°ng chúng ta sẽ thÃch thú. Em không thÃch Æ°, Jessie? Anh tưởng em thÃch đấy.
- Có…. NhÆ°ng… á»’ thôi, thây kệ. Em sẽ lấy tiá»n nhà ra trả.
- á»’, cần gì phải váºy? - Ngừng lại má»™t lúc lâu – Anh sẽ sẵn sang mua vé, Jessie ạ. Bằng tiá»n “của anh†.
NhÆ°ng rồi anh quyết định bá» lá»ng, và o phút chót quyết định ở lại là m việc. Và suốt mùa đó không Ä‘i coi nhạc kịch.
Có những giây phút ngắn ngủi, và i câu nói ngắn ngủi đã đâm và o tim ngÆ°á»i ta, nhÆ° má»™t nhát dao bén, để lại những vết thẹo trên cuá»™c Ä‘á»i, trên cuá»™c hôn nhân, trên danh dá»± ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông. Chị đã đòi há»i anh quá nhiá»u, đã cần đến anh và biết rằng anh không cần đến chị cùng má»™t cách nhÆ° của chị.
- NhÆ°ng anh cÅ©ng cần đến ta. - Giá»ng chị vang lên, tháºt cao trong chiếc xe yên tÄ©nh. chị không bằng lòng để bà Astrid lái xe Ä‘Æ°a chị Ä‘i, má»—i tuần ba lần nên chị đã thuê má»™t chiếc xe con để lên thăm anh, thêm má»™t món phà tổn mà chị phải ráng chịu Ä‘á»±ng. Trong lúc lái xe, Jessie suy nghÄ©. Tại sao lại phải có những chuyện gai góc nà y? Phải có những xÃch mÃch nho nhá» suốt mấy năm? Có phải để cắt cánh cho anh không bay Ä‘i chăng? Vì nếu anh bay Ä‘i, chị không sống nỗi. NhÆ°ng tức cÆ°á»i ở chá»— anh vẫn bay Ä‘i. Và o má»™t buổi chiá»u, và có lẽ cả ngà n buổi chiá»u trÆ°á»›c đó, nhÆ°ng chỉ má»™t buổi chiá»u hôm đó thôi cÅ©ng đủ Ä‘em lại má»i Ä‘iá»u tai hại cho anh chị. Anh đã cần đến má»™t cô ả không chịu kÃn miệng. Má»™t ả không cần đến anh, không yêu anh, không là m thÆ°Æ¡ng tổn anh theo cách của chị.
Quả tháºt là chuyện Ä‘iên rồ. Chị có thÆ°Æ¡ng yêu anh má»›i là m thÆ°Æ¡ng tổn anh chứ? Những gì chị là m, chỉ vì sợ mất anh thôi. Äầu óc lu bù vá»›i những ý tưởng: có lẽ chị đã Ä‘i lầm Ä‘Æ°á»ng, và chị vẫn còn trầm tÆ° lúc đứng đợi hình anh xuất hiện trên khung kiếng. Ngay cả lúc anh tá»›i rồi, mà hình nhÆ° tâm trà chị vẫn còn đặt tại quá khứ hÆ¡n là hiện tại. Và chÃnh anh cÅ©ng suy có vẻ suy nghÄ© lung. Chị ngÆ°á»›c nhìn anh, cố nở má»™t nụ cÆ°á»i. Chị nhức đầu khủng khiếp và rất mệt má»i. Chị nhìn hình chị phản chiếu chắn giữa hai ngÆ°á»i. Nó cho chị cảm tưởng Ä‘ang nói chuyện má»™t mình.
- Hôm nay anh có vẻ không thÃch nói chuyện đấy. Có Ä‘iá»u chi bất ổn?
- Không, có lẽ chỉ tại anh Ä‘ang nghÄ© đến cuốn sách đấy. Äã đến lúc anh không muốn kể lể nhiá»u, nên anh để hết tâm trà và o cuốn sách nà y.
Anh chợt nháºn ra có tia kỳ lạ trong ánh mắt chị, lúc anh vừa nói xong, định kể tiếp vá» cuốn sách. Chị để anh lảm nhảm và i phút, rồi ngắt lá»i anh.
- Anh biết không? Anh là con ngÆ°á»i lạ lùng. Em Ä‘i bao Ä‘Æ°á»ng đất tá»›i đây để coi anh ra sao, và nói chuyện vá»›i anh vá» những việc xảy ra trong Ä‘á»i em, mà anh lại Ä‘em chuyện sách vở ra kể vá»›i em.
- Có Ä‘iá»u gì không ổn cho em? – Anh tá» vẻ ngạc nhiên, nhìn chị chăm chú qua khung kiếng – Em định nói vá» Lady J?
- Hai chuyện khác nhau chứ, Ian. Lady J là chuyện thực tế.
Giá»ng chị the thé khiến anh bá»±c bá»™i.
- Äúng. Cuốn sách cÅ©ng là chuyện thá»±c tế, đối vá»›i anh.
- Thá»±c tế đến Ä‘á»™ anh không thể bá» ra má»™t tiếng đồng hồ trong thá»i giá» quý báu của anh để nói chuyện vá»›i em hay sao? Anh ngồi cả giỠđồng hồ để nói vá» cuốn sách chết tiệt của anh, và má»—i lần em mở miệng định kể cho anh nghe vá» chuyện của em, thì anh lại tảng lá».
- Em nói váºy không đúng, Jessie – Anh tá» vẻ bá»±c bá»™i, tìm má»™t Ä‘iếu thuốc lá - Cuốn sách nà y anh Ä‘ang viết ngon trá»›n, và anh muốn kể cho em nghe chuyện đó. Anh nghÄ© chÆ°a lúc nà o anh được gợi hứng nhÆ° lúc nà y. Có váºy thôi.
Anh biết là mình đã lỡ lá»i, khi vừa nói ra khá»i miệng. Nhìn mặt chị là đủ thấy rõ.
- Jessie, có chuyện gì bất ổn vá»›i em váºy? Trông em cứ nhÆ° ngưòi chÃn nút thua ba tây váºy đó.
- Äúng. Hay má»™t ngÆ°á»i bị tát và o mặt? Lạy Chúa, anh ngồi đó kể lể chuyện viết lách hay ho ra sao, khoe rằng “chÆ°a bao giá» có hứng viết†nhÆ° lúc nà y, anh có biết chuyện gì xảy đến cho Ä‘á»i “tôi†hay không?
Chị hÃt và o tháºt dà i, và anh cảm thấy nhÆ° thể chị Ä‘ang đổ thuốc Ä‘á»™c cho anh qua ống Ä‘iện thoại. Chị đã mất tá»± chủ, và không thể nà o ngừng nói.
- Quả tháºt anh muốn biết chuyện gì xảy đến cho tôi, trong lúc anh có “hứng viết†phải không? Äược rồi, tôi nói cho anh biết, cÆ°ng ạ. Lady J Ä‘ang phá sản, ngÆ°á»i ta bu lại ngà y đêm, réo tên tôi bảo phải thanh toán hóa Ä‘Æ¡n liá»n, và hăm dá»a kiện tôi. Chiếc xe của anh rã bèn rồi, và dây thần kinh của tôi căng thẳng vì chuyện đó. Má»—i đêm tôi mÆ¡ thấy những cÆ¡n ác má»™ng vá» thanh tra Houghton, và ba tuần trÆ°á»›c viên chưởng khế gá»i cho tôi, hắn tưởng tôi muốn chÆ¡i bá»i, có lẽ thằng con chó đó nghÄ© đúng, chỉ có bá»™ mặt hắn thì tôi không theÌ€m thôi. Tôi chẳng thiết đụng tá»›i tay anh nữa, nhÆ° tôi đã tha thiết mấy tháng nay, và tôi Ä‘ang Ä‘iên lên đây. Cuá»™c Ä‘á»i tôi Ä‘ang chìm nỗi, mà anh lại có hứng viết văn! Anh thấy có diá»u gì khủng khiếp nhÆ° thế nữa chăng?
Chị cứ thế đổ ná»c rắn và o tai anh, và những ngÆ°á»i khác trong phòng Ä‘Æ°a mắt nhìn anh, trong lúc anh ngồi ngÆ¡ ngác, hoà i nghi. Chị không cần giữ kÃn biÌ máºt phòng the vá»›i ngÆ°á»i nà o nữa.
- Hay lắm, anh Ian ạ. Trong lúc lái xe lên đây, tôi đã tá»± trách mình, không biết lần nà y là lần thứ mấy, tôi đã trách tôi vá» những việc sai lầm tôi đã mắc phải trong cuá»™c hôn nhân của chúng ta, vá» những áp lá»±c tôi đã gây cho anh, vá» những câu nhảm nhà tôi đã nói. Anh có cho rằng lúc nà y tôi Ä‘ang diá»…n lại những cảnh xà o xáo trong cuá»™c sống hôn nhân, những Ä‘iá»u sai lầm tôi đã là m khiến anh phải Ä‘i ngủ vá»›i má»™t đứa không ra gì là Margaret Burton, có hay không? Ngay lúc chuyện đó xảy ra, tôi đã tá»± trách mình rồi. Tôi trách tôi đã nâng đỡ sá»± nghiệp văn sÄ© của anh, nghÄ© rằng nhÆ° váºy là tôi đã phạm đến phẩm cách nam nhi của anh. Và trong lúc tôi tá»± dằn vặt nhÆ° thế, thì anh biết anh là m gì chăng? Hứng viết văn cao nhất trong Ä‘á»i! Mà anh hiểu chuyện đó ra sao không? Anh khiến tôi muốn bệnh. Trong lúc anh ngồi đây, trong tháp ngà của các văn sÄ© vinh quang mà ngÆ°á»i ta gá»i là nhà tù, thì cả cuá»™c Ä‘á»i tôi tan nát, và anh chẳng là m Ä‘iá»u gì để lo cho tôi, cÆ°ng ạ. Anh không là m gì cả. Tôi cÅ©ng nói thêm cho anh biết: tôi chán ngấy khung kiếng nà y, lượn tá»›i lượn lui để chỉ thấy mặt anh, chứ không thấy hình ảnh của chÃnh mình. Tôi chán quá, tay đổ mồ hôi, tai ù, đầu nhức, để nói chuyện vá»›i anh qua ống Ä‘iện thoại chết tiệt nà y… tôi chán muốn chết, trÆ°á»›c toà n bá»™ câu chuyện bẩn thỉu nà y. - Chị lo to quá đến ná»—i má»i ngÆ°á»i trong phòng phải đổ dồn mắt lại, nhÆ°ng cÅ©ng chẳng ai buồn để ý vì ngÆ°á»i ta quen lắm rồi.
- Em tưởng anh vui sướng được ở đây?
- Äúng, tôi nghÄ© là anh vui sÆ°á»›ng chứ. Lãnh địa của các văn sÄ© ăn bám mà .
- Äúng, em cÆ°ng ạ. Äúng là nhÆ° váºy. Và ở đây, anh cÅ©ng chỉ biết là m có má»™t việc là viết lách. Anh không nghÄ© gì đến vợ anh, không nghÄ© vì sao anh tá»›i đây, cÅ©ng không nghÄ© đến cô ả trá»i đánh, hay đến vụ kiện nữa. Anh chẳng bao giá» Ä‘i mê mấy thằng Ä‘á»±c rá»±a. Nghe đây, cô nà ng: nếu cô nghÄ© rằng đó là lý tưởng cuá»™c sống của tôi, cô cứ nhổ và o mặt tôi. Và tôi cÅ©ng nói thêm cho cô biết: Nếu cô nghÄ© tôi coi hôn nhân là lý tưởng cuá»™c sôÌng, cô cÅ©ng có thể là m y hệt nhÆ° trên. Tôi chỉ nghÄ© rằng chúng ta đã có má»™t cuá»™c hôn nhân, và nhÆ° váºy là chúng ta được gì nà o? Không được gì hết. Không danh dá»±, không con cái, chỉ được hai sá»± nghiệp dở dang, chẳng đáng má»™t xu. Và theo cách nhìn của tôi, thì chúng ta cÅ©ng là hai con ngÆ°á»i dở dang. Sáu năm trá»i rồi, mà cô chẳng trưởng thà nh gì cả. Từ ngà y ba má cô mất dÄ‘, cô trở thà nh con ngÆ°á»i què quặt. Lúc đó chẳng hiểu sao tôi thấy mình có tá»™i, và thÆ°Æ¡ng hại cô, má»›i ra tay săn sóc và nâng đỡ cô. Tôi cÅ©ng khá ngu đần đã thÆ°Æ¡ng yêu cô, và cÅ©ng tại tôi ham muốn sá»± nghiệp văn chÆ°Æ¡ng nữa. Những Ä‘iá»u tôi cần là cần má»™t ngÆ°á»i vợ, chứ không phải má»™t ngÆ°á»i chi tiá»n hay má»™t đứa trẻ mắc bệnh thác loạn thần kinh. Cô tin hay không là tùy cô, chứ có lẽ lúc nà y tôi rất sung sÆ°á»›ng được rÆ¡i và o cái chá»— tù túng nà y. Tôi Ä‘ang viết, và cô không cần nâng đỡ tôi nữa. Tôi chỉ còn mắc nợ cô có má»™t Ä‘iá»u là cô đã dẫn dắt tôi suốt thá»i gian xỠán, và cô đã tá» ra má»™t con ngÆ°á»i tuyệt diệu. NhÆ°ng rồi đây, lúc nà o tiện dịp, tôi sẽ trả lại cô đầy đủ số tiá»n cô đã chi tiêu. Còn bây giá», nếu cô có ý nghÄ© muốn hà nh hạ tôi tối Ä‘a, muốn khiến tôi cảm thấy tôi có lá»—i truá»›c những ná»—i Ä‘au khổ cô đã chịu, trÆ°á»›c vấn Ä‘á» hóa Ä‘Æ¡n không thanh toán, chiêÌc xe rã bèn, thì xin má»i cô Ä‘i chá»— khác. Tôi nằm trong nà y không thể là m là tá» lòng biết Æ¡n cô được. Tất cả những gì tôi có thể là m là tá» lòng biết Æ¡n cô đã tá»›i thăm tôi, giúp tôi hoà n tất cuốn sách. Và nếu cô không cần phải tá»›i thăm tôi nữa, thì lại cà ng là ơn lá»›n cho tôi, và tôi khuyên cô đừng tá»›i đây nữa. Không thăm viếng tôi vẫn sống được váºy.
Jessie cảm thấy ná»—i kinh sợ quen thuá»™c lại dâng lên, chẹn lấy há»ng chị, trong lúc chị nhìn anh chăm chú. NhÆ°ng lần nà y tệ hại hÆ¡n nhiá»u. TrÆ°á»›c nay, không bao giá» hai ngÆ°á»i nói vá»›i nhau những câu nhÆ° váºy. NhÆ°ng chị không thể ngừng lại. Chị cảm thấy tức giáºn ói máu:
- Tại sao anh không muốn em tá»›i thăm anh nữa, anh cÆ°ng? Anh kiếm được ngÆ°á»i yêu khác trong nà y rồi hả? Phải váºy không, anh cÆ°ng? Có phải chà ng Ä‘á»±c rá»±a, có chà ng Ä‘á»±c rá»±a khác để yêu thÆ°Æ¡ng không?
Ian đứng dáºy, có vẻ nhÆ° muốn đánh vợ, ngay qua khung kiếng, mê Ä‘i trÆ°á»›c đám đông yên lặng ở cả hai bên cá»a kiếng.
- Phải váºy không anh cÆ°ng? Anh đã tìm được thú vui rồi hả?
- Cô là m tôi muốn bệnh.
- á»’, đúng rồi, em quên. Trông anh đâu có giống con ngÆ°á»i “phạm tá»™i ô nhục, phản tá»± nhiênâ€. Phải váºy không?
Chị là m bá»™ hết sức dịu dà ng lúc chị nhÆ°á»›ng cặp lông mà y, nhÆ°ng tim chị lại Ä‘áºp thùm thụp. “Có lẽ quả tháºt anh đã hãm hiếp cô ả.â€
- Nà y cô, nếu tôi không kẹt trong nà y, tôi thoi cho cô một đấm và o giữa mặt cô đấy.
Cây chắn trÆ°á»›c cá»a chiếc xe mÆ°á»›n xô và o hà ng rà o trÆ°á»›c nhà trong lúc Jessie lái xe và o lối Ä‘i. Chị gục đầu xuống tay lái, và cảm thấy hÆ¡i thở chẹn ngang cổ há»ng. Má»™t tiếng nấc nằm đâu đó, nhÆ°ng kẹt lại, không thoát được. Äầu chị đặt nặng lên chiếc còi và tiếng kèn xe nhÆ° từ đầu chị phát ra, nghe hay hay, chị không tà i nà o nhấc đầu ra khá»i tay lái, cứ ngồi yên đó cho đến lúc hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông Ä‘i ngang qua, vá»™i vã Ä‘i chân đất chạy lại chá»— lối Ä‘i. Há» gõ và o cá»a kÃnh, chị má»›i từ từ nghiêng đầu qua má»™t bên, nhìn há», rồi cất tiếng cÆ°á»i, má»™t chuá»—i cÆ°á»i ầm Ä© Ä‘iên dại. Hai ngÆ°á»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau, mở cá»a xe, nhẹ nhà ng đỡ Jessie cho ngồi lại ngay ngắn. Chị Ä‘Æ°a mắt nhìn từ ngÆ°á»i ná» qua ngÆ°á»i kia, lại cất tiếng cÆ°á»i Ä‘iên dại, rồi tiếng cÆ°á»i thu lại thà nh tiếng khóc nức nở, rồi nó ồ ồ trong cổ há»ng, thà nh tiếng khóc than buồn bã lê thê. Jessie lắc đầu nhè nhẹ, và má»™t tiếng nói phát ra giữa hai tiếng thổn thức:
- Ian!
- Nà y, cô say rượu phải không?
NgÆ°á»i lá»›n tuổi có vẻ nóng nảy và khó chịu. Ông nghÄ© là chị bị thÆ°Æ¡ng hay bị ốm Ä‘au, má»›i đến ná»—i gục đầu xuống tay lái, khiến cho còi xe cứ kêu hoà i nhÆ° váºy. Bây giá» chị ngồi đây, không biết là say rượu, Ä‘iên rồ, hay là đau khổ chuyện gì. NgÆ°á»i trẻ hÆ¡n Ä‘Æ°a mắt nhìn chị, nhún vai và nhăn mặt. Jessie từ từ lắc đầu, từ bên ná» qua bên kia, rồi vẫn nói được má»™t tiếng:
- Ian!
- Nà y cô em, cô Ä‘au hả? Chị không đáp. NgÆ°á»i trẻ tuổi lại nhún vai và nhăn mặt. “chuyện rắc rối đây†.
- Ian!
- Ian là ai? Bạn trai hả?
Lại khe khẽ lắc đầu.
Hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông lại Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, đóng cá»a xe. Ãt nhất thì còi xe không kêu nữa, và cô nà ng cÅ©ng không thể ngồi thổn thức hà ng giỠđồng hồ. Hai ngÆ°á»i bá» Ä‘i, ngÆ°á»i trẻ trẻ có vẻ vui vui, ngÆ°á»i già không được vui.
- Anh tin chắc là cô ấy bị Ä‘au khổ chứ? Theo tôi, cô ấy bị rối trÃ. Tôi muốn nói là đau vá» mặt tinh thần. Äiên vì thất tình.
- Äiên vì Ä‘au khổ.
NgÆ°á»i trẻ tuổi cÆ°á»i ròn, vá»— và o bụng, và đưa tay ôm ngang ngÆ°á»i bạn. Äúng lúc đó, bà Astrid lái xe chạy ngang qua, nháºn ra hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c ra khá»i lối Ä‘i, cÆ°á»i cợt có vẻ vui thÃch. Bà ngừng xe, cau mặt, cảm thấy má»™t cÆ¡n sợ dâng lên theo cá»™t xÆ°Æ¡ng sống. Hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y không có vẻ là cảnh sát, nhÆ°ng hỠđã nháºn ra bà đang chăm chú nhìn há». NgÆ°á»i trẻ vẫy tay, và ngÆ°á»i già mỉm cÆ°á»i. Bà Astrid không hiểu chuyện gì, chỉ thấy hai ngÆ°á»i lách mình và o má»™t chiếc xe du lịch Ä‘á», hình nhÆ° muốn lấy lại thá»i giỠđã mất. Hà nh Ä‘á»™ng của há» vá»™i vã, cÅ©ng chẳng có vẻ gì là lén lúc, và bây giá» bà Astrid đã nháºn ra Jessie trên chiếc xe mÆ°á»›n. Váºy là không có tiếng gì rồi. Bà bóp kèn, nhÆ°ng Jessie không quay lại. Bà lại nhấn kèn, nhấn nữa, và hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông cÆ°á»i phá ra.
- Lại đến lượt bà nữa hay sao đây? Äừng nhấn kèn nữa, bà chị. Cô ngồi trong xe mệt nhá»c quá, nên chúng tôi phải giúp cô ngồi lại, không gục xuống tay lái nữa.
Há» vẫy tay vá» phÃa lối Ä‘i nhà Jessie, mở máy cho xe chạy, ra khá»i chá»— Ä‘áºu xe. Bà Astrid nhảy ra khá»i xe, chạy lại.
Jessie vẫn ngồi yên, nức nở, thổn thức, miệng vẫn nói một tiếng duy nhất “Ian!†Bà Astrid không tin rằng Jessie đau ốm. Nếu có thì cũng chỉ đôi chút thôi và theo như bà thấy thì chị ta bị xúc động, có lẽ đúng hơn.
- Jessie! – Bà lách má»™t cánh tay ngang ngÆ°á»i chị, nói năng dịu dà ng, trong khi Jessie lún ngÆ°á»i xuống má»™t chút trên ghế ngồi. – Hi Jessie! Chị đây mà ! Astrid đây!
Jessie nhìn lên và gáºt đầu. Hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đã Ä‘i rồi. Má»i ngÆ°á»i đã Ä‘i rồi. Cả anh Ian cÅ©ng Ä‘i luôn.
- Ian! - Chị phát thanh đã rõ rà ng hơn.
- Ian là m sao?
- Ian!
Bà Astrid lấy khăn tay lau mặt cho Jessie tháºt nhẹ nhà ng.
- Nói chị nghe vỠIan coi!
Tim bà Astrid Ä‘áºp rá»™n rà ng. Bà cố giữ cho đầu óc minh mẫn, và nhìn thẳng và o mắt Jessie . Bà không nghÄ© đây là tình trạng uống thuốc quá liá»u lượng, mà thấy có vẻ giống vá»›i tình trạng lo lắng quá Ä‘á»™. Bà biết trÆ°á»›c rằng cuối cùng Jessie cÅ©ng lãnh đủ thôi.
- Ian thế nà o hả cưng? Nói chị nghe coi. Hôm nay chú ấy đau hay sao?
Jessie lắc đầu. Ãt nhất hãy biết chú ấy không sao. Bà lo nhất chuyện đó. Những chuyện kinh hoà ng trong nhà tù, báo đăng dà i dà i, đã lÆ°á»›t qua đầu óc bà . NhÆ°ng Jessie đã cho biết là “không†.
- Có chuyện bất ổn?
Jessie hÃt tháºt dà i rồi gáºt đầu. Lại hÃt tháºt dà i, rồi ngả ngÆ°á»i trên ghế:
- Chúng em… chúng em đã… cãi lá»™n. – Jessie nói rất khó nghe nhÆ°ng bà Astrid gáºt đầu.
- VỠchuyện gì?
Jessie nhún vai, tỠvẻ bối rối, và lại cất tiếng:
- Ian!
- Hai em cãi cỠchuyện gì hả Jessie?
- Em… em không… không biết.
- Có nhớ được không?
Jessie lại nhún vai, nhắm chặt hai mắt:
- Vá»â€¦ đủ thứ chuyện… em nghÄ© váºy. Cả hai đứa… đã nói … những câu khủng khiếp. Hết rồi!
- Ãiá»u gì hết rồi? – Bà há»i váºy, nhÆ°ng cÅ©ng hiểu ra mang máng.
- Hết rồi. Má»i chuyện hết rồi.
- Cái gì mà má»i chuyện hết rồi hả Jessie? - Giá»ng bà Astrid tháºt êm dịu, nÆ°á»›c mắt lại tuôn ra trên mặt Jessie, mạnh mẽ hÆ¡n.
- Cuộc hôn nhân của chúng em đã…. tất cả… hết rồi - Chị lặng lẽ lắc đầu, lại nhắm mắt lại.
- Ian!
- Không có chuyện tất cả hết rồi đâu Jessie . Em hãy bình tÄ©nh lại đã. Có lẽ cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u có chuyện ấm ức trong lòng, tiện dịp là xổ ra cho bằng hết. NhÆ°ng hai em đã cùng nhau qua những lùc khó khăn, gặp nhiá»u ná»—i xúc Ä‘á»™ng, thế nà o rồi má»i chuyện sẽ qua Ä‘i.
Nhưng Jessie lắc đầu:
- Không. Hết rồi. Em đã.. em đã đối xỠrất tồi với ảnh. Em luôn luôn… xấu với ảnh. Em … - Và rồi chị không thể nói thêm.
- Tại sao em không vô nhà , nằm nghỉ một lát?
Jessie lắc đầu. Chị không thể Ä‘á»™ng Ä‘áºy. Bà Astrid đã tìm được cách khiến chị phải chú ý:
- Jessie, nghe nói một lát đã. Chị muốn đưa em tới một chỗ nà o đó.
Jessie mở bừng mắt, khiếp sợ.
- Má»™t chá»— tháºt xinh xắn, em sẽ Æ°a thÃch. Hai chị em mình cùng Ä‘i vá»›i nhau.
- Một bệnh viện?
Lần đầu tiên bà Astrid mỉm cÆ°á»i,và giữ nụ cÆ°á»i tháºt lâu:
- Không, đồ ngu. Trại chăn nuôi của má chị. Chị nghÄ© rằng nÆ¡i đó giúp em được nhiá»u Ä‘iá»u tốt.
Jessie vẫn bướng bỉnh lắc đầu:
- Không, em…
- Sao? Tại sao không?
- Ian!
- Nhảm nhÃ! Chị dẫn em xuống đó, và em sẽ nghỉ ngÆ¡i khá»e khoắn. Chị nghÄ© rằng em đã chịu Ä‘á»±ng quá mức, phải váºy không?
Jessie lặng lẽ gáºt đầu, nhắm mắt lại.
- Jessie, hôm nay em đã uống nhiá»u thuốc viên phải không?
Chị lắc đầu, nhưng rồi thôi, và nhún vai.
- Bao nhiêu? Nói cho chị biết.
- Em không rõ… không biết chắc.
- Thì cho biết đại khái thôi. Hai? Bốn? Sáu? Hay mÆ°á»i? – Bà van vái cho đừng nhiá»u đến thế.
- Tám… Em không biết… Bảy… ChÃn… (Lạy Chúa tôi!)
- Có trong túi xách của em đấy không?
Jessie gáºt đầu. Bà Astrid nhẹ nhà ng nhấc túi xách ra khá»i ghế ngồi.
- Cho chị xin nhé, Jessie . Ãồng ý?
Lần đầu tiên Jessie mỉm cÆ°á»i. Và chị hÃt và o tháºt dà i. Trông chị có vẻ trở lại con ngÆ°á»i cÅ© rồi.
- Em… không được quyá»n chá»n lá»±a cách khác?
Hai ngÆ°á»i cùng cất tiếng cÆ°á»i, má»™t ngÆ°á»i nhẹ nhà ng, ngÆ°á»i kia cÆ°á»i gằn, và Jessie chịu cho bà bạn đỡ chị và o nhà . Chị không có vẻ Ä‘au Ä‘á»›n lắm, chỉ mệt má»i thôi. Chị thả ngÆ°á»i xuống ghế trong phòng khách, và rồi không nhúc nhÃch cho đến khi nghe tiếng bà Astrid lịch kịch trong phòng ngủ và phòng tắm. Tháºt dá»… chịu được Ä‘i xa khá»i đây, cÅ©ng chẳng cần nhìn Ian phÃa sau khung kiếng nữa. Chị biết rằng chị sẽ không bao giá» gặp anh ở chá»— đó nữa. Sau nà y sẽ giải quyết tiếp, bây giá» hãy tạm biệt váºy. Chị thở má»™t tiếng tháºt dà i, và thiu thiu ngủ trên chiếc ghết, cho đến lúc bà Astrid đánh thức chị, và dẫn ra chiếc xe Jaguar Ä‘áºu bên ngoà i.
Ãồ đạc của chị đã được gói ghém, căn nhà khóa lại. Jessie cảm thấy mình trở lại là má»™t đứa bé, được chăm sóc và thÆ°Æ¡ng yêu.
- Chị là m gì với chiếc xe đây?
- Chiếc xe mÆ°á»›n hả? – Nó vẫn nằm rất chÆ°á»›ng ở lối Ä‘i, và Jessie gáºt đầu.
- Chị sẽ nhá» ngÆ°á»i tá»›i dẫn nó Ä‘i. Ãừng lo.
Quả tháºt Jessie chẳng lo vì đã có bà Astrid . Hạnh phúc thay kẻ có tiá»n, có ngÆ°á»i để nhỠ“dẫn nó Ä‘iâ€, và là m những công việc trong nhà .
- Và chị sẽ gá»i cho hai cô gái, bảo hai cô là em Ä‘i xa vá»›i chị. Ngà y mai em có thể gá»i cho hai cô, hÆ°á»›ng dẫn công việc cho há» là m.
- Ai sẽ… ai sẽ… Ä‘iá»u hà nh công việc?
Ãầu óc Jessie vẫn còn lu bu đủ thứ chuyện, bà Astrid mỉm cÆ°á»i, vá»— nhẹ và o má Jessie:
- Chị sẽ lo chuyện đó, và sẽ là m ngay không thể chỠđợi. Chị em mình thá»a thuáºn nhau nhé: cùng má»™t chuyến Ä‘i vá»›i nhau, mà em được nghỉ ngÆ¡i, chị có công việc là m.
Jessie mỉm cÆ°á»i, lại có vẻ là con ngÆ°á»i cÅ©:
- Còn mặt hà ng mùa thu?
Bà Astrid nhÃu mà y, ngạc nhiên, trong lúc mở máy cho xe chạy.
- Em phải giản tiện Ä‘i má»›i được. Vá»›i sá»± đồng ý của em, chị sẽ sai Katsuko Ä‘i lo việc đó. Chị sẽ lo vấn Ä‘á»n tà i chánh, và em trả lại chị sau.
Jessie lắc đầu, nhìn lại bà bạn:
- Em không thể trả lại chị đâu, chị Astrid. Lady J phải gắng gượng má»›i sống nỗi. Ãó là má»™t trong những lý do mà em không thể cá» má»™t ngÆ°á»i nà o Ä‘i Nữu Ước lúc nà y.
- Lady J có chấp nháºn cầm thế cho chị được không? Jessie mỉm cÆ°á»i.
- Lady J biết gì mà chấp nháºn? NhÆ°ng bà chủ nó có thể đấy. Chị cho em má»™t thá»i gian suy nghÄ© được không?
- Tất nhiên. Ãợi Katsuko trở vá», chị sẽ cho em biết tin tức. Trong hai tuần tá»›i đây, em không được phép có má»™t quyết định nà o hết. Tuyệt đối không, kể cả vấn đỠăn uống của em. Ãó là má»™t phần trong những Ä‘iá»u lệ đặt ra cho em vá» cuá»™c Ä‘i nghỉ của em. Chị ứng tiá»n cho mặt hà ng mùa thu, và chúng ta sẽ giải quyết sau.
- Em… nhưng…
- Im Ä‘i!
- Chị biết không? – Jessie nhìn bà bạn vá»›i nụ cÆ°á»i héo hắt, mệt má»i, đôi mắt sÆ°ng húp. – Có lẽ em sẽ nháºn. Em cần mặt hà ng mùa thu để chấn chỉnh lại, kẻo tiệm Lady J sẽ sụp đổ. Không hiểu Katsuko có vui vẻ Ä‘i lo công việc nà y không?
- Em nghĩ gì thế?
Hai ngÆ°á»i lại mỉm cÆ°á»i và bà Astrid cho xe Ä‘áºu lên lá» trÆ°á»›c nhà bà .
- Em có mang dùm chị đồ đạc lên lầu được không?
Jessie gáºt đầu, cháºm rãi theo bà Astrid và o nhà .
- Chị chỉ cần chút Ãt đồ đạc thôi. Chúng ta sẽ Ä‘i luôn đêm nay. Chị muốn là m việc và o ngà y mai.
Bà Astrid nói mấy câu đó, mặt mà y sáng rá»±c. Và mÆ°á»i lăm phút sau, hai ngÆ°á»i lại ra xe, cho chạy hÆ°á»›ng vá» phÃa xa lá»™. Jessie có cảm tưởng trái bom đã nổ trong cuá»™c Ä‘á»i chị. Bây giá» má»i chuyện chuyển biến rất nhanh.
Những lá»i Jessie đã nói vá»›i Ian lại trở lại trong đầu chị. Trong chuyến xe, hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà giữ yên lặng. Jessie nhắm mắt lại và bà Astrid tưởng chị Ä‘ang ngủ. NhÆ°ng chị rất tỉnh táo, quá tỉnh táo, còn nhÆ¡n cả những ngà y trÆ°á»›c đây. Chị cần má»™t viên thuốc, nhÆ°ng bà Astrid đã ném hết và o cầu tiêu sau nhà rồi. Ném hết cả những viên thuốc mà u Ä‘á», mà u xanh, và và ng, và ná»a Ä‘en ná»a xanh lá cây, không còn lại viên nà o. Bây giá», đầu óc chị lung bung vá»›i những câu của Ian, khuôn mặt anh. Tại sao há» lại cÆ° xá» vá»›i nhau nhÆ° thế? Tại sao lại nói vá»›i nhau những câu ác Ä‘á»™c, vá»›i sá»± háºn thù và giáºn dữ? Không có nghÄ©a gì vá»›i chị cả, có thể hỠđã luôn luôn ghét nhau, có thể những lúc êm đẹp chỉ là giả dối. Bây giá» chị khó lòng nghÄ© ra những chuyện đó, và có lẽ cÅ©ng trá»… mất rồi. Tìm cách trả lá»i những câu há»i đó chẳng khác nà o tìm cái bao ngón tay bằng bạc của bà ngoại trong ngôi nhà cháy rụi. Cả hai ngÆ°á»i, chị và anh Ian đã châm lá»a và o cuá»™c hôn nhân của há», cùng đứng nhìn ngá»n lá»a, nhất định không chịu rá»i bá», chá» khi ngá»n lá»a tà n rồi má»›i thôi.
|
29-05-2009, 10:19 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 23
Bà Astrid đụng và o vai Jessie, chị thức dáºy, kinh hãi và bối rối không hiểu mình Ä‘ang ở đâu. Thuốc đã giã rồi, bây giá» chị cảm thấy ngầy ngáºt.
- Yên tâm Ä‘i, Jessie. Em Ä‘ang ở trại chăn nuôi. Gần ná»a đêm rồi, và má»i việc tốt đẹp.
Jessie vÆ°Æ¡n vai, nhìn quanh. Trá»i tối thui, nhÆ°ng mấy vì sao lấp lánh trên đầu. Không khà mát mẻ, và chị nghe ngá»±a hà xa xa. Ngay trÆ°á»›c mặt hai ngÆ°á»i là má»™t ngôi nhà rá»™ng xây bằng đá, có cá»a chá»›p sÆ¡n mà u và ng tÆ°Æ¡i. Nhà cá»a thắp sáng, và sừng sững má»™t cánh cá»a mở rá»™ng.
Bà Astrid đã và o nói chuyện vá»›i mẹ bà má»™t lát, rồi má»›i đánh thức Jessie. Bà mẹ không tá» vẻ xúc Ä‘á»™ng hay kinh ngạc. Bà đã từng gặp chuyện khủng hoảng trÆ°á»›c kia: vá»›i Astrid, vá»›i bạn bè, và vá»›i gia đình nhiá»u năm trÆ°á»›c. NgÆ°á»i ta gặp chuyện rắc rối là thÆ°á»ng, xúc Ä‘á»™ng má»™t thá»i gian, nhÆ°ng phần đông Ä‘á»u qua khá»i. Má»™t số Ãt không chịu nỗi, phần đông Ä‘á»u sống, và trại chăn nuôi là nÆ¡i rất tốt để lấy lại tinh thần.
- Vô Ä‘i, cô bé ngủ mÆ¡, bà má đã có sẵn cacao nóng và bánh sandwich đợi em đấy. Không hiểu em thế nà o, chứ chị Ä‘ang đói má»m.
Bà Astrid đứng bên chiếc xe đã mở cá»a, Jessie chải lại má»› tóc, nhăn mặt, vẻ ăn năn.
- Bà má ấn định vỠthuốc viên thế nà o?
- Cụ không dùng.
Bà Astrid nhìn Jessie với vẻ thắc mắc.
- Thuốc hại lắm.
Jessie gáºt đầu, rồi sau nhún vai.
- Nhưng em vẫn sống. Cacao nóng hở? Có sánh nỗi với một viên Seconal chăng?
Bà Astrid nhăn mặt, rồi lấy va-li ra khá»i thùng xe.
- Sau khi anh Tom mất Ä‘i, chị cÅ©ng qua cảnh nà y. Chị vỠở đây, và má liệng hết. Không thuốc men gì cả. Và lúc đó chị khăng khăng giữ lấy thuốc, không biết Ä‘á»u bằng em chiá»u hôm đó đâu.
- Vì em quá đau khổ, không muốn phản ứng. Chị có phước lớn. Thôi, để em mang đỡ.
Chị Ä‘Æ°a tay vá»›i lấy chiếc va li, và bà Astrid trao liá»n:
- Anh Ian thÆ°á»ng nói rằng má»™t nữ tặc nhÆ° em...
Chị ngừng lại, giá»ng kéo dà i. Bà Astrid nhìn Jessie cúi đầu, lặng lẽ tiến lại ngôi nhà . Bà mừng là đã lôi chị vỠđây, chỉ tiếc rằng sao không là m việc đó sá»›m hÆ¡n. Bà thắc mắc không hiểu hai vợ chồng đã cãi cá» dữ dá»™i đến Ä‘á»™ nà o. Bà cảm thấy rằng chuyện xÃch mÃch giữa hai vợ chồng tháºt sá»± nghiêm trá»ng, nhÆ°ng bà không rõ nguyên nhân.
Gót già y của hai ngÆ°á»i lạo xạo trên lá»›p sá»i lót lối Ä‘i dẫn và o nhà , và chá»— nà o cÅ©ng thấy mùi hoa và cá» tÆ°Æ¡i. Jessi nháºn ra rằng: dù trong đêm tối, nÆ¡i nà y cÅ©ng có vẻ vui mắt. Quanh nhà là má»™t dãy hoa muôn mà u, và gần cá»a lại trồng quá nhiá»u. Jessie mỉm cÆ°á»i lúc đặt chân lên báºc thá»m nhà duy nhất.
- Coi chừng đụng đầu!
Bà Astrid cất tiếng gá»i, lúc thấy Jessie suýt đụng đầu và o khung cá»a, và hai ngÆ°á»i Ä‘i song song tiến và o tiá»n sảnh. Có má»™t chiếc Ä‘Ã n dÆ°Æ¡ng cầm, nhá» và sÆ¡n Ä‘á», má»™t tấm gÆ°Æ¡ng dà i, má»™t số ống nhổ bằng thau, và má»™t dãy mÅ© sặc sỡ kiểu khác lạ treo trên tÆ°á»ng. Sà n nhà bằng gá»— thông và trải thảm, mấy chiếc ghế nệm nằm rất êm ái, và má»™t chiếc ghế xÃch Ä‘u kê gần lò sưởi. có nhiá»u tranh sÆ¡n dầu coi đẹp mắt và má»™t kiểu hiện đại và kiểu từ thá»i nữ hoà ng Victoria, giản dị, vui mắt và thÃch hợp vá»›i nhau. Nhiá»u cây trồng kê bên má»™t máy thâu băng cÅ©ng sÆ¡n Ä‘á» nhÆ° chiếc dÆ°Æ¡ng cầm, và i cuốn sách phát hà nh lần đầu, và má»™t ghế nệm kiểu hiện đại, bá»c da mà u và ng nhạt rất đẹp. Nhiá»u bức rèm che cá»a sổ, và ở góc nhà kê má»™t bếp dầu. Cả căn phòng trông ấm cúng, vui tÆ°Æ¡i và có vẻ sang trá»ng.
- Chà o chị.
Jessie nghe tiếng chà o, quay lại, thấy má»™t bà nhá» nhắn đứng ở cá»a nhà bếp. Bà cÅ©ng có mái tóc và ng ngả xám nhÆ° con gái bà , và có cùng cặp mắt xanh sáng rá»±c và tÆ°Æ¡i tắn. Câu "chà o chị" nghe cÅ©ng vui vui. Bà cháºm rãi tiến lại phÃa Jessie, chìa ra má»™t bà n tay:
- Chị tá»›i đây là tôi thÃch lắm rồi. Tôi tin chắc Astrid đã kể vá»›i chị rằng tôi là má»™t bà lão quạu cá», và trại nà y là nÆ¡i buồn chán. NhÆ°ng tôi vui thÃch thấy chị đã tá»›i đây.
Ãnh mắt bà nhÆ° má»™t ngá»n lá»a nhảy múa.
- Con chẳng kể vá»›i em nó những Ä‘iá»u nhÆ° váºy đâu, má à . Con chỉ than phiá»n lối sống ở đây thôi, vì thế má nên thay đổi nếp sống cho Ä‘Ã ng hoà ng thôi.
- Trá»i Æ¡i, tệ nhỉ? Váºy là má sẽ dấu kỹ mấy cuốn sách khiêu dâm và cấm bá»n thanh niên tá»›i đây nhảy nhót, phải váºy không? Chán quá nhỉ?
Bà vá»— tay đồm Ä‘á»™p nhÆ° thể phiá»n lòng rất nhiá»u, nhÆ°ng rồi lại cất tiếng cÆ°á»i khanh khách, tháºt trẻ trung. Bà đi đứng tá»± nhiên, tiến lại chá»— ghế nệm và hai chị em Ä‘i theo, tá»›i chá»— ghế gần lò sưởi. Äã có sẵn cacao nóng, đợi rót ra những tách bằng sứ vẽ hoa rất đẹp.
- Äẹp lắm, má ạ. Có má»›i không?
Bà Astrid tự rót cho mình một tách cacao nóng, ngắm nhìn bộ đồ sứ.
- Không, con ạ. Rất cổ xÆ°a. Äâu chừng và o năm 1880.
Hai mẹ con liếc nhìn nhau, vẻ tinh nghịch. Có thể thấy ngay không những là má con, mà còn là bạn bè nữa. Jessie cảm thấy ganh với hạnh phúc đó. Nhưng cũng thấy ấm áp trong lòng.
- Con muốn nói: có mới đối với má hay không?
Bà Astrid nhấp một ngụm cacao nóng.
- á»’, ý con muốn há»i váºy Æ°? Quả tháºt cÅ©ng có.
- Tá»™i nghiệp chÆ°a? Con đã nháºn ra, và biết rằng má Ä‘em sá» dụng ngay tối nay là có ý muốn Ä‘em khoe.
Bà tỠý vui thÃch trÆ°á»›c lá»i khen ngợi kÃn đáo, và bà mẹ cất tiếng cÆ°á»i ròn.
- Con nói rất đúng! Äẹp, phải không nà o?
- Rất đẹp.
Ãnh mắt hai mẹ con Ä‘á»u vui, nhÆ° ngá»n lá»a nhảy múa, và Jessie mỉm cÆ°á»i, hòa mình và o khung cảnh. Chị rất ngạc nhiên trÆ°á»›c vẻ ngoà i trẻ trung của bà mẹ Astrid, và trÆ°á»›c vẻ lịch sá»± bà vẫn giữ được, dù đã nhiá»u tuổi và đã sống lâu năm ở trại. Bà mặc quần xám bằng vải Gabardine và chiếc áo choà ng rất đẹp bằng lụa, Jessie biết chắc phải mua ở Ba Lê Ä‘em vá». Quần áo bà ánh lên mà u xanh, hợp vá»›i mà u mắt bà . Bà đeo chuá»—i hạt trai, và mấy chiếc nhẫn và ng, rá»™ng bản, có má»™t chiếc nạm má»™t viên kim cÆ°Æ¡ng rất lá»›n. Trông bà có vẻ là dân Nữu Ước hay Connecticut, hÆ¡n là dân sống ở trại chăn nuôi. Jessie muốn cất tiếng cÆ°á»i tháºt lá»›n khi nhá»› tá»›i hình ảnh bà Astrid đã tả mấy tháng trÆ°á»›c vá» bà lão mặc quần áo cao bồi. Khác xa vá»›i cảnh tượng Jessie Ä‘ang thấy.
- Chị đến đúng lúc lắm đó, chị Jessie. Và o thá»i kỳ nà y trong năm, phong cảnh ở đây rất đẹp và tÆ°Æ¡i tốt. Xanh mÆ¡n mởn trông thÃch mắt lắm. Tôi mua trại cÅ©ng và o mùa nà y, và có lẽ vì váºy mà tôi mê liá»n. Vá» mùa xuân, đất Ä‘ai hấp dẫn lắm.
Jessie cÆ°á»i:
- ThÆ°a bà Williams, quả tháºt cháu không nhìn theo cách đó. Chồng cháu Ä‘i tù, và cháu thân tà n ma đại vì mấy viên thuốc ngủ, thuốc an thần và bà thấy đó cháu cố gắng thoát khá»i cÆ¡n suy nhược thần kinh rất là khó khăn và sáng nay vợ chồng cháu cãi cá» chẳng còn ra sao, và ... - Chị cất tiếng cÆ°á»i và lắc đầu - Cháu không biết tÃnh sao. Và bà đã quá tá» tế cho cháu ở đây, không thắc mắc gì.
- Không có chuyện gì đâu - Bà mỉm cÆ°á»i, nhÆ°ng cặp mắt bà đã nhìn thấy hết má»i sá»± kiện. Bà đã nháºn thấy Jessie không ăn tà gì, chỉ nhấm nháp chút cacao nóng. Và đã hút tá»›i Ä‘iếu thuốc thứ hai từ lúc hai chị em và o đây. Bà ngá» rằng Jessie gặp những vấn Ä‘á» cÅ© của Astrid, hồi mà Tom má»›i mất: thuốc viên - Cháu cứ coi đây nhÆ° nhà mình, cháu thân yêu, và muốn ở đây lâu mau tùy ý.
- Cháu sẽ ở lại mãi mãi.
- Tất nhiên là không rồi. Ở chừng má»™t tuần là cháu chán liá»n.
Mắt bà lão lại long lanh sáng, và bà Astrid cất tiếng cÆ°á»i:
- Má ở đây đâu có chán?
- á»’, có chứ. Má cÅ©ng chán váºy. NhÆ°ng rồi má Ä‘i Ba Lê, Nữu Ước hay Los Angeles, hoặc là tá»›i thăm con ở lăng má»™ chán ngấy của con đó.
- Kìa má!
- Äúng váºy, và con cÅ©ng hiểu mà . Má»™t lăng má»™ rất đẹp, nhÆ°ng nói nà o ngay... con cÅ©ng hiểu ý má rồi. Năm ngoái, má có nói vá»›i con có lẽ con nên bán cái nhà ấy Ä‘i, mua nhà má»›i , nhá» hÆ¡n, tÆ°Æ¡i vui hÆ¡n và trẻ trung hÆ¡n. Ngay nhÆ° má đây cÅ©ng chÆ°a đến ná»—i già để sống ru rú ở chá»— đó. Hồi còn sinh thá»i thằng Tom, má cÅ©ng có nói vá»›i nó, mà sao lúc nà y má nói vá»›i con lại không được nhỉ?
- Jessie có má»™t ngôi nhà , hẳn là má Æ°a thÃch lắm.
- á»’! Má»™t túp lá»u tranh tại Tahiti, chắc thế.
Ba ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i ròn, và Jessie thèm ăn má»™t miếng bánh sandwich. Ruá»™t gan tức anh ách, nhÆ°ng chị hy vá»ng ăn má»™t chút gì, thì tay sẽ đỡ run. Chị Æ°á»›c Ä‘oán còn phải gặp khó khăn chừng hai hôm nữa, nhÆ°ng cuối cùng ở chÆ¡i vá»›i mẹ con nhà nà y sẽ thoải mái. Chị đã bắt đầu yêu quý bà mẹ Astrid nói thẳng ruá»™t ngá»±a.
- Cô ấy sống trong ngôi nhà xanh và trắng tuyệt đẹp, ngay bên cạnh khu nhà chúng con. Căn nhà có trồng nhiá»u bông hoa đằng trÆ°á»›c, đó má!
- Má cÅ©ng nhá»› được mang máng. Xinh xắn, nhÆ°ng hÆ¡i nhá», phải váºy không?
- Äúng lắm! - Jessie vừa nhai vừa đáp. Bánh sandwich có kẹp phô mai, thịt băm, và thêm mấy lát cà chua rất má»ng.
- Tôi không chịu nỗi thà nh phố nữa rồi. Trừ ra thăm viếng thì được, nhÆ°ng cÅ©ng chỉ ở chÆ¡i má»™t thá»i gian ngắn thôi. Vá» nhà sÆ°á»›ng hÆ¡n. Tôi chán nhạc giao hưởng, chán những ngÆ°á»i phục sức quá tỉ mỉ; khách sạn nấu ăn dởm òm và xe cá»™ nhá»™n nhịp phát á»›n. Ở đây buổi sáng tôi cưỡi ngá»±a, Ä‘i chÆ¡i trong rừng, và ngà y nà o cuá»™c sống cÅ©ng nhÆ° phiêu lÆ°u mạo hiểm. Tôi già quá rồi, không sống nỗi ở thà nh phố. Cháu có biết cưỡi ngá»±a không?
Cá» Ä‘á»™ng của bà rất nhanh nhẹn, giá»i lắm thì cÅ©ng chỉ tưởng bà má»›i hÆ¡n năm mÆ°Æ¡i lăm, nhÆ°ng Jessie biết rõ bà đã bảy mÆ°Æ¡i hai. Nghe há»i, chị mỉm cÆ°á»i:
- Nhiá»u năm nay rồi cháu không cưỡi ngá»±a, nhÆ°ng cháu rất thÃch.
- Váºy thì cháu sẽ được vừa ý. Cháu thÃch thứ gì cứ việc là m nấy, và bất cứ lúc nà o cÅ©ng được. Tôi ăn sáng và o lúc bảy giá», nhÆ°ng cháu chẳng cần phải thức dáºy. Ä‚n trÆ°a thì tùy lúc, và bữa ăn tối và o lúc tám giá». Tôi không thÃch giá» giấc thôn quê: ăn tối và o lúc năm, sáu giá» khó chịu lắm, và thÆ°á»ng là trá»… trá»… tôi má»›i thấy đói. À nà y con gái tôi nó giá»›i thiệu tôi là bà Williams, nhÆ°ng tên tục của tôi là Bethanie, và tôi thÃch cái tên đó hÆ¡n.
Bà ưa há»n giáºn, nhÆ°ng đôi mắt xanh lại dịu dà ng và cái miệng luôn luôn muốn cÆ°á»i.
- Tên đẹp lắm!
- Quả váºy. Nà o, hai chị, chúc ngủ ngon. Tôi muốn sáng mai dáºy sá»›m để cưỡi ngá»±a.
Bà mỉm cÆ°á»i nồng háºu vá»›i khách, hôn trên đỉnh đầu con gái, rồi bÆ°á»›c lẹ là ng lên cầu thang, vá» phòng ngủ, trÆ°á»›c khi bảo Jessie hãy yên tâm, Astrid sẽ cho chị được quyá»n chá»n má»™t trong ba phòng. Cả ba phòng nà y phòng nà o cÅ©ng sẵn sà ng cho khách sá» dụng. Bà Astrid giải thÃch rằng má Bethanie thÆ°á»ng có khách tá»›i thăm luôn luôn, hiếm khi có tuần lá»… mà không có ngÆ°á»i nà o chÆ¡i ở trại. Có những ngÆ°á»i bạn từ Âu Châu qua, quen nhau trong má»™t chuyến du hà nh, có những ngÆ°á»i khác từ Nữu Ước đáp máy bay tá»›i bá» biển miá»n Tây, thuê xe hÆ¡i Ä‘i thăm bà , và lại có má»™t số bạn ở Los Angeles nữa. Tất nhiên có cả Astrid.
- Chị Astrid, nÆ¡i đây tháºt tuyệt diệu! - Jessie còn thấy choáng ngợp trÆ°á»›c toà n cảnh: căn nhà , bà má và tÃnh hiếu khách của bà , tÃnh cởi mở cÅ©ng nhÆ° tÃnh hay há»n giáºn - Và bà má tháºt xuất sắc.
Bà Astrid mỉm cÆ°á»i, hà i lòng.
- Chị nghÄ© rằng anh Tom sở dÄ© cÆ°á»›i chị cÅ©ng vì quyến luyến vá»›i bả. Anh khâm phục bả, và bà cÅ©ng quý mến anh - Bà Astrid lại mỉm cÆ°á»i, tỠý hà i lòng thấy nét mặt tÆ°Æ¡i tỉnh của Jessie.
- Em có thấy vì sao anh ấy quý bà má. Có lẽ anh Ian gặp bà cũng mê luôn.
Giá»ng chị đã thay đổi khi nói câu đó, và chị cảm thấy mình nhÆ° bị trôi dạt Ä‘i, má»™t lát sau chị má»›i chú tâm trở lại vá»›i bà Astrid.
- Chị nghĩ ở đây sẽ tốt cho em lắm đó, Jessie.
Jessie khẽ gáºt đầu:
- Có vẻ khó chịu, nhÆ°ng em đã thấy khá hÆ¡n. Xúc Ä‘á»™ng đôi chút... - Chị Ä‘Æ°a tay cho thấy những ngón tay run run, và nhăn mặt vá»›i vẻ hiá»n là nh - nhÆ°ng vẫn còn hÆ¡n. NhÆ° thể con bệnh hồi phục, không còn lo sợ phải qua má»™t đêm cô Ä‘Æ¡n nữa tại nhà . Chị biết đấy, em cảm thấy muốn Ä‘iên. Em là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đã trưởng thà nh, mà không hiểu sao mình lại bết bát đến thế. Tệ hại lắm chị Astrid. Hầu nhÆ° em vái cho căn nhà đáng nguyá»n rủa đó cháy rụi trong lúc em Ä‘i vắng.
- Äừng nói váºy.
- Em nói tháºt đấy. Em bắt đầu ghét căn nhà đó. NghÄ© đến chuyện đã có lần thấy hạnh phúc tại đấy em cảm thấy mình chán ghét nó gấp đôi. Và phòng là m việc của anh ấy nữa, dÆ°á»ng nhÆ° nó gợi nhá»› tất cả những việc thất bại của em.
- Em có tháºt lòng tin rằng mình thất bại không, Jessie?
Jessie gáºt đầu khe khẽ, nhÆ°ng cÆ°Æ¡ng quyết.
- Vì không có giúp đỡ?
- Hầu nhÆ° váºy.
- Chị mong rằng em sá»›m nháºn định Ä‘iá»u vô lý nà y.
- Chị có hiểu Ä‘iá»u gì khiến em thÆ°Æ¡ng tổn nhất không? Äó là sá»± kiện em nghÄ© chúng em đã có được má»™t cuá»™c hôn nhân tuyệt vá»i, cuá»™c hôn nhân đẹp nhất trên Ä‘á»i. Và bây giá»... thấy khác hẳn. Ảnh che Ä‘áºy há»n giáºn của mình, và em cÆ° xá» theo cách của em. Ảnh lừa gạt em và không nói vá»›i em, em cÅ©ng phá»ng Ä‘oán nhÆ°ng không muốn biết. Lá»™n xá»™n vô cùng. Em Ä‘ang cần có thá»i giỠđể giải quyết dứt khoát đây.
- Em có thể ở đây bao lâu tùy thÃch. Bà má không bao giá» chán em.
- Có thể, nhÆ°ng em không muốn lạm dụng lòng hiếu khách của bà đâu. Em nghÄ© rằng chỉ cần ở lại má»™t tuần, thì không những là em thấy sung sÆ°á»›ng mà còn cảm Æ¡n bà suốt Ä‘á»i.
Bà Astrid mỉm cÆ°á»i, qua tách cacao nóng của bà . Nhiá»u ngÆ°á»i cÅ©ng nói váºy, bảo là chỉ ở và i ngà y hay má»™t tuần, mà rồi lÆ°u lại tá»›i năm tuần. Bà Bethanie chẳng để tâm, chừng nà o mấy ngÆ°á»i kia đừng đụng tá»›i sở thÃch của bà . Bà có thá»i khóa biểu riêng, bạn bè riêng, cách là m vÆ°á»n, sách vở, và dá»± tÃnh riêng. Bà thÃch sống theo lối sống của bà , và để ngÆ°á»i khác theo cách của há», nhá» váºy má»™t phần nà o ai cÅ©ng thấy bà là con ngÆ°á»i quyến rÅ© và khéo cÆ° xủ vá»›i khách. Bà có tinh thần tá»± do rất cao, tuyệt đối tôn trá»ng ý thÃch riêng của má»i ngÆ°á»i, kể luôn của bà nữa.
Bà Astrid chỉ cho Jessie chá»n phòng vừa ý chị, và Jessie chá»n được má»™t căn phòng nho nhá», ấm cúng, sÆ¡n mà u hồng, có gối nhồi bông đặt trên giÆ°á»ng, và có những bình bông đồng treo chá»— lò sưởi.Có trần nhà cao và nghiêng nghiêng, khá cao không đến ná»—i để Jessie phải đụng đầu má»—i lần ra khá»i giÆ°á»ng. Có má»™t cá»a sổ thấp, có thể ngồi lên thà nh cá»a sổ, và có ghế xÃch Ä‘u kê gần lò sưởi.
Jessie thở dà i má»™t tiếng ngồi lên giÆ°á»ng.
- Chị biết không, chị Astrid, em sẽ không bao giỠtrở lại nhà em nữa.
Chị mỉm cÆ°á»i nói câu đó, rồi ngáp liá»n.
- Chúc em ngủ ngon. Lên giÆ°á»ng Ä‘i. Sẽ gặp lại em ở bữa Ä‘iểm tâm.
Jessie gáºt đầu, ngáp thêm cái nữa. Chị vẫy tay lúc bà Astrid đóng cá»a rồi nói câu cuối cùng giá»ng ngái ngủ.
- Cám ơn!
Chị cần phải viết thÆ° cho Ian, ngay sáng mai, để cho anh biết chị Ä‘ang ở chá»— nà o. Phải nói vá»›i anh má»™t Ä‘iá»u gì. NhÆ°ng đợi đến mai hãy hay. Lúc nà y chị xa lánh má»i vần Ä‘á» rồi: cá»a tiệm, anh Ian, hóa Ä‘Æ¡n, và khung kiếng không tà i nà o chịu nỗi ở Vacaville. Tất cả những vấn đỠđó, không Ä‘iá»u gì là hiện thá»±c nữa. Chá»— nà y má»›i là nhà của chị. Chị cảm nháºn nhÆ° váºy, và mỉm cÆ°á»i vá»›i ý nghÄ© đó, trong lúc đốt lò sưởi, bá» thêm Ä‘i rồi má»›i khoác áo ngủ. MÆ°á»i phút sau chị thiu thiu giấc. Lần đầu tiên từ bốn tháng nay, chị má»›i ngủ dá»… dà ng đến thế, mà không cần thuốc men gì.
oOo
Có tiếng gõ cá»a, Jessie ngạc nhiên: vừa nhắm mắt mà ai đã gõ cá»a thế nhỉ? NhÆ°ng mở mắt ra, chị thấy ánh sáng mặt trá»i đã trà n và o phòng qua tấm rèm cá»a mà u trắng, và má»™t chú mèo ngái ngủ Ä‘ang ngáp ở vùng ánh sáng trên giÆ°á»ng chị. Äồng hồ treo tÆ°á»ng lên tiếng: mÆ°á»i giá» mÆ°á»i lăm.
-Jessie? Em dáºy chÆ°a?
Bà Astrid ló đầu và o, mang theo một khay đầy ắp những thức ăn ngon là nh.
- á»’! Äừng! Ä‚n Ä‘iểm tâm trên giÆ°á»ng Æ°? Astrid, chị là m em hÆ° há»ng mất.
Hai chị em cÆ°á»i ròn, và Jessie ngồi dáºy trên giÆ°á»ng, má»› tóc và ng xõa trên vai, thà nh nùi rối bá»i. Trông chị nhÆ° má»™t cô thiếu nữ, nghỉ ngÆ¡i thoải mái.
- Sáng nay trông bà khá»e khoắn lắm rồi, thÆ°a bà !
- Và đói bụng thấy mồ. Em ngủ lăn quay, như một khúc gỗ.
TrÆ°á»›c mặt chị là bánh kẹp, thịt nÆ°á»›ng, hai quả trứng chiên, và má»™t tách cà phê bốc khói, và tất cả Ä‘á»u dá»n ra trên đồ sứ có vẽ hoa. Ở má»™t góc khay là má»™t bình nhá» cắm bông hồng mà u và ng.
- Em có cảm tưởng hôm nay là ngà y sinh nháºt em, hay má»™t ngà y lá»… nà o đó.
- Chị cÅ©ng váºy! Và chị sốt ruá»™t không đợi được, muốn tá»›i cá»a hà ng ngay đây! Bà Astrid cÆ°á»i khúc khÃch, ngồi và o ghế xÃch Ä‘u, trong lúc Jessie tấn công bữa Ä‘iểm tâm.
- Lẽ ra chị nên để em ngủ thêm chút nữa, nhÆ°ng chị muốn trở lại thà nh phố. Má cÅ©ng quyết định hôm đầu em tá»›i đây phải cho em hưởng bữa Ä‘iểm tâm trên giÆ°á»ng.
- Em rất bối rối - Jessie cÆ°á»i khinh khÃch xông và o món bánh kẹp - NhÆ°ng chẳng vì váºy mà không ăn hết chá»— nà y đâu. Em đói quá.
- Phải váºy thôi, tối qua em có dùng bữa tối đâu?
- Sáng nay bà má là m gì?
- Có Chúa má»›i biết. Bà cưỡi ngá»±a hồi tám giá», trở vá» thay quần áo, và vừa lái xe Ä‘i được có mấy phút. Bà sống theo cách của bà , và không Æ°a há»i han đâu.
Jessie mỉm cÆ°á»i, ngồi lại trên giÆ°á»ng, miệng đầy bánh kẹp:
- Chị biết không, lẽ ra em phải cảm thấy tá»™i lá»—i, ngồi ăn nhÆ° thế nà y, trong lúc anh Ian ngồi trong tù. NhÆ°ng lần đầu tiên từ năm tháng nay, em không thấy nhÆ° váºy nữa. Em còn thấy vui vui là khác. Nói cho cụ thể, em thấy khoái lắm. Và nhẹ nhõm nữa.
Tháºt nhẹ nhõm khi không phải là m việc gì: không phải ra cá»a hà ng, không phải lái xe Ä‘i thăm Ian, không phải mở coi các hóa Ä‘Æ¡n, hay trả lá»i Ä‘iện thoại gá»i tá»›i. Bây giá» chị Ä‘ang ở trong má»™t thế giá»›i khác. Chị được tá»± do.
- Em cảm thấy dư thừa, chị Astrid ạ.
Jessie nhăn mặt, vÆ°Æ¡n vai và ngáp, vá»›i má»™t bụng đầy thức ăn sáng, nhìn những tia mặt trá»i chiếu ngang trên giÆ°á»ng.
- Váºy thì, cứ hưởng thụ Ä‘i. Em Ä‘ang cần má»™t nếp sống nhÆ° thế nà y. Chị muốn Ä‘em em vỠđây, ngay từ mùa Giáng sinh kia. Nhá»› không?
Jessie hối tiếc gáºt đầu, nhá»› lại những việc đã là m lúc đó: chị đã qua mùa Giáng sinh vá»›i má»™t nắm thuốc viên!
- Phải chi em biết váºy?
Chị vá»— vá»— chú mèo, và chú liếm ngón tay chị, trong lúc bà Astrid ngồi ghế xÃch Ä‘u, Ä‘u Ä‘Æ°a nhè nhẹ, nhìn cô bạn. Qua má»™t đêm ngủ ngon giấc, chị có vẻ khá hÆ¡n trÆ°á»›c. NhÆ°ng vẫn còn nhiá»u vần Ä‘á» cần giải quyết. Còn công việc trông nom cá»a tiệm chị phải nhá» cáºy đến bà Astrid đây, và biết rằng bà chẳng ná» hà hay ganh tị vá»›i chị đâu.
- Tại sao chị không ở lại một hai hôm đã, chị Astrid?
Bà Astrid nguýt chị, và lắc đầu:
- Và để mất thú vui Ä‘iá»u hà nh cá»a tiệm hay sao? Em Ä‘iên rồi. Em có trói chị và o cá»c cÅ©ng không giữ được chị ở lại đây. Bao nhiêu năm rồi, chị có cái thú là đi coi mấy cá»a tiệm buôn.
- Astrid, chị dở hÆ¡i lắm, nhÆ°ng em yêu chị. Nếu không vì chị, em chẳng ngồi đây là m cô tiểu thÆ° nhà n rá»—i đâu. Thôi thì chị tá»›i Lady J, tìm lại những ngà y vui cÅ© Ä‘i. Bây giá», nó thuá»™c vá» chị hoà n toà n rồi đấy!
Và rồi Jessie tỠý khẩn cầu:
- Em ước sao không bao giỠphải quay lại chỗ đó nữa.
- Em muốn bán lại Lady J cho chị chứ?
Trong giá»ng nói của bà Astrid có má»™t Ä‘iá»u gì khiến Jessie phải nhìn lên:
- Chị nói nghiêm chỉnh đấy chứ?
- Rất nghiêm chỉnh. Có thể là chuyện hùn hạp, nếu em không muốn bán đứt. NhÆ°ng chị còn cần suy nghÄ© kỹ lại đã. Chị chÆ°a biết mở lá»i vá»›i em ra sao đây.
- Thì chị vừa bà n rồi đó. NhÆ°ng em chÆ°a bao giá» nghÄ© tá»›i. Có thể là ý kiến hay đấy. Äể em suy tÃnh kỹ lại đã nhé. Còn phải coi xem lúc em vắng mặt, chị có thÃch thú vá»›i cá»a tiệm chăng. Có thể chỉ cuối tuần là chị đã chán rồi.
NhÆ°ng, nghe giá»ng của Jessie, bà Astrid thấy chị ta không có ý định để lại Lady J. Vẫn còn vẻ kiêu hãnh của chủ. Lady J là của chị, chÆ°a có chuyện bá» cho ngÆ°á»i khác và o lúc nà y.
- Nhân tiện cho em há»i: chị đã suy nghÄ© nghiêm chỉnh vá» vấn Ä‘á» gởi Katsuko Ä‘i Nữu Ước rồi chứ?
Jessie rất ngạc nhiên trước những chuyện xảy ra trong hai mươi bốn giỠđồng hồ.
- Chị đã nghÄ© kỹ, đã nói vá»›i cô ấy thu xếp ra Ä‘i và o ngà y mai. NhÆ° váºy, em có thể cho cổ những Ä‘iá»u hÆ°á»›ng dẫn theo ý em muốn. Chuyện tiá»n bạc chúng ta sẽ thanh toán sau, lâu lâu cÅ©ng được. Vì thế, đừng tăng thêm những Ä‘iá»u lo lắng của em, vốn đã chất đống lên rồi. Còn vá» mặt hà ng mùa thu, em nghÄ© sao? Có Ä‘iá»u gì cần dặn: có thêm ý kiến, mệnh lệnh, yêu cầu, phản kháng nà o không?
- Không có Ä‘iá»u gì. Em đã mặc nhiên tin cẩn cô ấy rồi. Cổ có khiếu buôn bán hÆ¡n em nữa đó. Và cổ đã quen việc từ lâu, biết rõ những Ä‘iá»u cần là m. Sau vụ bán hà ng vừa rồi, em chẳng biết chắc mình còn đủ tà i năng đứng bán chá»— đó nữa không.
- Ai cÅ©ng có lúc lỡ thá»i.
- Vâng. Cuá»™c Ä‘á»i xoay vần.
Jessie mỉm cÆ°á»i, và bà Astrid nhìn lại cô bạn, ánh mắt thân yêu:
- Thôi. Ta nên tốp bá»›t câu chuyện nà y Ä‘i. Chị phải lái xe Ä‘i má»™t chặng Ä‘Æ°á»ng rất xa. Em có cần nhắn chị Ä‘iá»u gì vá» vấn Ä‘á» nhà cá»a không?
- Có. Có má»™t Ä‘iá»u - Jessie nhăn mặt, ngả đầu ra sau, cất tiếng cÆ°á»i - VÄ©nh biệt.
- Nhảm nà o? Ở chÆ¡i cho vui nhé. Chá»— nà y đã cho chị em mình được sum há»p lại đấy.
- Và chị tốt vá»›i em quá chừng! - Jessie uể oải leo xuống giÆ°á»ng, vÆ°Æ¡n vai và ôm bà Astrid - Chị Ä‘i cho được an toà n, và cho em gởi lá»i thân ái đến hai cô gái.
Chị đứng nhìn bà Astrid rá»i xa, và từ chá»— cá»a sổ phòng ngủ Ä‘Æ°a tay vẫy. Chị còn lại má»™t mình trong nhà , vá»›i con mèo, Ä‘ang Ä‘i tá»›i Ä‘i lui ở thà nh cá»a sổ. Bên ngoà i có những tiếng Ä‘á»™ng của thôn quê, và quanh chị là sá»± yên tÄ©nh kỳ thú, trong ngôi nhà thoáng đãng và sáng sủa. Chị Ä‘i chân đất lang thang chá»— hà nh lang trên lầu, nhòm và o các phòng, mở coi mấy cuốn sách, và xoay mình chạy từ chá»— nà y đến chá»— kia, ngắm mấy bức tranh, Ä‘uổi theo con mèo, rồi xuống nhà dÆ°á»›i cÅ©ng là m y nhÆ° thế: chị được tá»± do. Lần đầu tiên từ bảy năm nay, cho tá»›i mÆ°á»i năm, năm chục năm, và mãi mãi, chị được tá»± do. Äược thoát khá»i má»i gánh nặng, trách nhiệm, và ná»—i kinh hoà ng. Hôm trÆ°á»›c, chị đã nhÆ° ngôi nhà mà ná»n móng sụt lở, đổ xuống ầm ầm... nhÆ°ng chị đã không ngã xuống. Bà Astrid đã đỡ dáºy, Ä‘em chị Ä‘i xa. Chị sẽ nhá»› mãi suốt Ä‘á»i cái lúc mà hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông xa lạ lôi chị ra khá»i tay lái, để đầu chị khá»i nhấn và o nút kèn. Chị đã quyết định Ä‘Æ°a mình và o tình trạng Ä‘iên rồi, rÆ¡i và o quên lãng, không bao giá» trở lại miá»n đất của những Ä‘iá»u xa lạ, Ä‘iá»u ác, Ä‘iá»u chết, miá»n đất của "sá»± sống". NhÆ°ng chị đã không Ä‘iên. Và bây giá» chị ở đây, lang thang quanh ngôi nhà tuyệt diệu miá»n quê, Ä‘i chân đất, mặc áo ngủ, bụng nÃch chặt thức ăn sáng, và mặt nở má»™t nụ cÆ°á»i.
Và điá»u kỳ diệu nhất là chị không cần đến anh Ian nữa. Thiếu anh, mái nhà có sụp đổ lên đầu chị đâu? Äó là má»™t ý tưởng má»›i lạ đối vá»›i Jessie, và chị cÅ©ng biết sá» dụng Ä‘iá»u ấy nhÆ° thế nà o. Nó đã thay đổi má»i việc.
oOo
Gần cuối buổi chiá»u ngà y thứ nhất ở trại, Jessie quyết định ngồi viết thÆ° cho Ian. Chị muốn cho anh biết chá»— Ä‘ang ở, cảm thấy rằng cần phải dứt khoát . NhÆ°ng giải thÃch vá»›i anh vì sao ở đây cÅ©ng là việc khó khăn. Bao lâu rồi, đứng ra Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i má»i việc, bây giỠẩn mặt phÃa sau, chị rất khó nói cho anh biết tâm trạng của chị nhÆ° thế nà o . Hôm trÆ°á»›c chị đã hất tung thế đứng của mình, bây giá» chị phải ngồi lại, nói vá»›i anh cho tháºt bình thản . Má»i Ä‘iá»u "hay ho" chị đã nói vá»›i anh bá»—ng thấy là chuyện nói dối cả, phần lá»›n là láo khoét. Chị đã không sẵn lòng thú nháºn vá»›i chÃnh mình rằng còn lâu chị má»›i được kể là hay ho, và bây giá» chị phải là m công việc đó vá»›i cả hai ngÆ°á»i: thú nháºn vá»›i chÃnh bản thân, và vá»›i anh. Không kết tá»™i nhau, nhÆ°ng cÅ©ng không giải thÃch dà i dòng .
Những chữ để viết ra chẳng đến vá»›i chị má»™t cách dá»… dà ng . Biết nói gì đây ? Em yêu anh, em cÆ°ng, nhÆ°ng em cÅ©ng ghét anh lắm ... em luôn luôn sợ mất anh, nhÆ°ng bây giá» em chẳng còn chắc dạ ... giữ được anh chút nà o ... chị nhăn mặt vá»›i ý nghÄ© đó, và cố giữ vẻ nghiêm trang. Bắt đầu từ đâu ? Biết bao câu há»i . Äá»™t nhiên chị muốn há»i không hiểu những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà khác, có nhiá»u câu há»i nhÆ° chị không. Và tại sao ? Vì chị không khéo xá», hay tại anh quá nóng giáºn, hay vì anh cần phô trÆ°Æ¡ng má»™t Ä‘iá»u gì, hay ... tại sao ? Ba má chị không bao giá» chất vấn nhau, nhÆ°ng ông bà đã sai lầm, hay Ãt nhất theo ý chị là sai lầm . Chị theo gÆ°Æ¡ng ba má, nhÆ°ng bây giá» muốn được trả lá»i, hay nghÄ© rằng muốn váºy . NhÆ°ng chị công nháºn rằng có lẽ câu trả lá»i muốn tìm kiếm lại câu há»i của chị . Chị có yêu Ian không ? Hay chỉ cần đến anh thôi ? Chị có cần đến anh không, hay má»™t ngÆ°á»i nà o khác cÅ©ng được ? Và những vấn Ä‘á» trong bảy năm là m sao giải quyết trong ná»a trang giấy ? ... anh có tôn trá»ng tôi không ? Tại sao ? NhÆ° thế nà o ? Chị không dám chắc chị có yêu anh không, có tôn trá»ng anh, hay tôn trá»ng chÃnh mình đủ mức Ä‘á»™ chÆ°a .
Chị muốn theo cách giản tiện là chỉ kể vá»›i anh vá» bà Williams và trại chăn nuôi, nhÆ°ng nhÆ° váºy có vẻ không thà nh tháºt . Vì thế chị bá» ra hai giỠđể viết lá thÆ°. Dà i có má»™t trang thôi. Chị kể vá»›i anh rằng hôm trÆ°á»›c chị thấy cần nghỉ ngÆ¡i, bà Astrid đã giải quyết bằng má»™t Ä‘á» nghị tuyệt diệu: vá» trại của bà má .
"Äúng là nÆ¡i mà cuối cùng em đã tìm được, để thÆ° giãn tâm trÃ, lấy lại lý trÃ, hÃt thở Ä‘iá»u hoà , và trở lại vá»›i bản ngã . Bản ngã của em, những ngà y gần đây, là sá»± phối hợp không chặt chẽ giữa cái tôi thÆ°á»ng ngà y của em, cái tôi mà em đã phóng lên trong khoảng thá»i gian sáu tháng qua, và cái tôi em Ä‘ang trở thà nh . Nó đã khiến em khiếp sợ nhiá»u, nhÆ°ng nó Ä‘ang thay đổi theo má»™t cách nà o đó, Ian ạ . Em mệt vá»›i chuyện cứ luôn luôn bị khiếp sợ . Ná»—i sợ liên tục của em hẳn là gánh nặng cho anh lúc nà y đây. NhÆ°ng em Ä‘ang lá»›n lên, có thể là "dứt khoát", em cÅ©ng chÆ°a hiểu rõ . Anh cứ chuyên tâm và o cuốn sách Ä‘i, anh đúng đó, em rất ân háºn chuyện hôm trÆ°á»›c . Em tiếc cái thá»i mà chúng ta sống rất Ä‘Ã ng hoà ng và biết tá»± chủ . Có thể rằng nếu chúng ta được la hét, kêu gà o, đấm đá, bứt đầu bứt tóc ở phòng xỠán, thì bây giá» cả hai ta Ä‘á»u sống ra hồn . Sá»›m muá»™n gì thì chuyện đó cÅ©ng tá»›i, và lúc nà y em Ä‘ang gắng sức đây. Äúng không ? Äúng đấy, anh cÆ°ng ạ . Em yêu anh.
Ký tên: J"
Chị ngần ngừ, giữ mãi lá thÆ° trên tay, rồi sau gấp nó lại, cẩn tháºn bá» và o phong bì . Chị kể lể nhÆ° váºy là quá nhiá»u rồi, không muốn nói ra những chuyện nhÆ° thế. Chị nắn nót viết tên anh trên bao thÆ¡; không Ä‘á» tên mình, cho rằng anh sẽ nghÄ© chuyện thiếu tên ngÆ°á»i gá»i chỉ là sai sót thôi. Không phải váºy đâu.
Jessie theo bà má Astrid và o phòng khách để là m một chầu rượu sau bữa tối .
- Cháu không tưởng nỗi cháu đã khiến Astrid sung sÆ°á»›ng đến Ä‘á»™ nà o đâu, cháu thân yêu. Nó cần má»™t công việc gì để là m lụng . Gần đây nó là m được có má»™t việc là tiêu tiá»n, nhÆ°ng việc đó không là nh mạnh . Có tiá»n nhiá»u quá chẳng biết là m việc gì cho có ý nghÄ©a, chỉ giết thá»i giá» thôi. Nó cÅ©ng chẳng thÃch thú gì, chỉ là lấp đầy má»™t khoảng trống thôi. NhÆ°ng cá»a tiệm của cháu lấp khoảng trống theo kiểu hay ho.
- Nói tháºt vá»›i bà , cháu gặp chị ở cá»a hà ng . Má»™t hôm chị và o mua hà ng, thế rồi chúng cháu quà nhau. Chị rất tá» tế vá»›i cháu . Chị hy vá»ng quả tháºt chị vui thÃch vá»›i việc bán hà ng trong tuần nà y . Cháu rảnh rang cÅ©ng thấy khá»e khoắn lắm .
- Astrid có nói rằng gần đây cháu gặp khó khăn.
Jessie gáºt đầu công nháºn .
- Cuối cùng thì cÅ©ng giải quyết xong thôi. NhÆ°ng Ä‘á»i sống khó chịu biết mấy má»—i lần cứ giải quyết rắc rối !
Bà cất tiếng cÆ°á»i, phÃa sau ly rượu Campari và Jessie mỉm cÆ°á»i .
- Tôi chúa ghét những trÆ°á»ng hợp sá»a đổi tÃnh . NhÆ°ng xét cho cùng thì cÅ©ng đáng cho mình để tâm chứ gì ?
- Cháu không chắc trÆ°á»ng hợp của cháu có đáng để tâm hay không. Cháu e rằng sẽ đến chá»— Ä‘oạn tuyệt hôn nhân đấy .
Trong ánh mắt Jessie, có má»™t ná»—i buồn triá»n miên, nhÆ°ng lúc nà y chị biết chắc rằng đầu óc rất tỉnh táo . Chẳng qua chỉ là chị không muốn chịu thú nháºn trÆ°á»›c đây thôi.
- Có đúng là bây giá» cháu muốn váºy không ? Tá»± do, không rà ng buá»™c vá»›i hôn nhân.
Bà ngồi lặng lẽ trước lò sưởi, nhìn chăm chú và o mặt Jessie.
- Không. Quả tháºt không phải là tá»± do. Cháu chÆ°a bao giá» có rắc rối vá» vấn Ä‘á» "tá»± do" của cháu . Cháu vui lòng được có chồng mà . NhÆ°ng cháu nghÄ© rằng đã đến thá»i kỳ mà hai đứa chúng cháu phá hoại lẫn nhau, và sá»± kiện cà ng ngà y cà ng tệ hại . Xét lại việc cÅ©, cháu tá»± há»i không hiểu hai đứa đã phá hoại nhau chÆ°a. NhÆ°ng bây giỠđã khác rồi . Cháu thấy rõ . Mà đã thấy thì không lẽ gì mà để cho nó tiếp tục .
- Tôi cho rằng cháu phải nắm vấn Ä‘á» tháºt vững . Chồng cháu cảm nháºn nhÆ° thế nà o ?
Jessie ngần ngừ giây lát:
- Cháu không biết. Anh ấy ... ảnh Ä‘ang ở tù - Chị không nghÄ© ra là chị đã kể vá»›i ai khác chÆ°a, và không hiểu bà Astrid đã nói vá»›i mẹ chÆ°a, dÆ°á»ng nhÆ° bà Bethanie biết chuyện đầy đủ theo cách riêng của bà .
- Chúng cháu gặp hoà n cảnh căng thẳng, và rất khó nói chuyện với nhau. Nghĩ đến chuyện đó cũng đủ khó chịu rồi . Phải tỠra chân thà nh, can đảm và cao thượng, không dám tự thú, cùng lỠnhau đi, là m như đã rõ cả rồi .
- Mà cháu biết rõ chÆ°a ? - Bà mỉm cÆ°á»i hiá»n dịu, nhÆ°ng Jessie không đáp lại, chỉ gáºt đầu - Khó cho cháu nhiá»u đấy, Jessie ạ . Là vì xét tá»›i tá»™i bá» rÆ¡i ngÆ°á»i khác trong hoà n cảnh khó khăn.
- Cháu nghÄ© vì váºy mà cháu đã không cho phép mình suy nghÄ© . Không được nghÄ© quá má»™t giá»›i hạn nà o . Vì cháu không dám "phản bá»™i" anh, dù trong tÆ° tưởng . Và vì cháu muốn tá»± đánh giá là cao thượng và giá»i chịu Ä‘á»±ng . Và vì cháu ... bị thÆ°Æ¡ng tổn . Cháu sợ rằng nếu mình cứ buông thả, thì không thể tìm Ä‘Æ°á»ng trở lại .
- Äiá»u tức cÆ°á»i là má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u là m nhÆ° váºy . Chúng ta ai cÅ©ng khắc nghiệt hÆ¡n mình tưởng .
- Cháu nghÄ© rằng cháu đã bắt đầu hiểu ra. Phải má»™t thá»i gian lâu lắm, nhÆ°ng hôm qua má»i việc đã tan rã rồi . Ian và cháu đã có má»™t cuá»™c đấu khẩu kịch liệt, có gì tuôn ra bằng hết, và cháu đã lùi lại . Hầu nhÆ° cháu đã muốn liá»u thân vá»›i số mạng . Và ... Chị xòe hai tay, nhún vai ra vẻ triết nhân - Và cháu vẫn còn đây. Vẫn còn nguyên vẹn .
- Chị ngạc nhiên lắm sao ? Bà lão tỠý vui thÃch .
- Rất nhiá»u .
- Trước đây chị chưa từng gặp khủng hoảng ư ?
- Có . Hồi ba cháu mất . Và em cháu bị giết ở Việt Nam. NhÆ°ng ... cháu có Ian. Ảnh săn sóc má»i chuyện, đóng đủ má»i vai trò, và chăm nom đến cháu từng li từng tà .
- Váºy là nhiá»u lắm rồi, còn đòi há»i gì nữa ?
- Không phải là nhiá»u, mà là quá nhiá»u . Có lẽ vì váºy mà ảnh vô tù .
- Tôi hiểu . Cháu tự trách mình ?
- Theo một cách tự nhiên nà o đó .
- Nà y Jessie, tại sao cháu không thể để Ian nháºn lấy trách nhiệm lá»—i lầm của chÃnh anh ? Dù Ä‘iá»u gì Ä‘Æ°a anh ấy vô tù Ä‘i nữa, thì cÅ©ng không nên xét nó liên hệ xa gần đến cháu . Anh là m lá»—i Ä‘iá»u gì, bất luáºn là điá»u gì, thì cÅ©ng là quyá»n tá»± do của ảnh, ảnh có quyá»n là m những việc đó chứ ?
- Äó là tá»™i hiếp dâm.
- Tôi biết . Và chị nháºn tá»™i hiếp dâm thay anh ấy ?
Jessie cÆ°á»i khúc khÃch, nhÆ°ng tỠý bá»±c bá»™i:
- Không. Tất nhiên là không. Cháu ...
- Cháu cái gì ?
- Vâng. Cháu đã là m anh mất hạnh phúc . Lấn át anh nhiá»u, chi trả các hóa Ä‘Æ¡n, là m anh mất phẩm cách nam nhi ...
- Chị đã là m tất cả những chuyện đó với anh ấy ?
Bà lão mỉm cÆ°á»i, Jessie cÅ©ng cÆ°á»i theo.
- Chị không nghĩ chuyện anh ấy có thể nói "không" hay sao ?
Äiá»u đó Jessie đã nghÄ© tá»›i, nên chị gáºt đầu .
- Có thể anh nói không. Có thể anh e ngại không dám từ chối .
- À . Váºy thì đâu phải trách nhiệm của chị, phải không nà o ? Tại sao chị lại chuốc lấy nhiá»u tá»™i đến thế ? Chị thÃch chuyện đó Æ° ?
Jessie lắc đầu, quay chỗ khác .
- Không. Và điá»u nghịch lý là ảnh không há» phạm tá»™i hiếp dâm. Cháu biết rất rõ . NhÆ°ng vấn Ä‘á» chÃnh yếu trong toà n bá»™ chuyện nà y là tại sao anh ấy lại ở và o tình thế bị buá»™c tá»™i hiếp dâm. Cháu không thể tá»± tha thứ cho mình .
- Cháu không thể tha thứ cho cô kia, dù là ngÆ°á»i thế nà o chăng nữa ?
- Tất nhiên, cháu ...
Jessie ngước nhìn lên, kinh ngạc . Chị đã quên Margaret Burton rồi . Chị đã quên hẳn, không biết đến cô ta nữa . Chuyện đụng độ với Margaret Burton đã qua rồi, và trước kia nó cũng chẳng đè nặng tâm trà chị bao nhiêu.
- Cháu chưa hỠnghĩ đến chuyện đó, cả trước kia cũng như sau nà y .
- Tôi hiểu . Nhân tiện, tôi muốn biết cháu đã là m mất phẩm cách nam nhi của chồng cháu ra sao.
- Cháu nâng đỡ anh ấy ?
- Anh ta không là m việc .
Giá»ng bà Bethanie không có vẻ phán xét, chỉ là má»™t câu há»i .
- Anh là m rất hăng say. Ảnh là văn sĩ .
- Có sách được in ?
- Và i lần: một cuốn tiểu thuyết, một cuốn sách ngụ ngôn, và i bà i báo, bà i thơ.
- Có gì hay chăng ?
- Rất hay. Vá» mặt tà i chánh thì chÆ°a thà nh công lắm, nhÆ°ng anh sẽ kiếm ra tiá»n.
Giá»ng kiêu hãnh của chị khiến chÃnh chị ngạc nhiên, bà Bethanie thì không.
- Váºy thì buồn thay cho chị đã khuyến khÃch anh ấy . Việc là m khó chịu biết mấy!
Bà Bethanie mỉm cÆ°á»i, nhấm nháp ly rượu Campari.
- Không. Cháu ... ChÃnh vì váºy mà cháu nghÄ© ảnh đã ghét cháu vá» tá»™i đã "giữ" ảnh .
- Có thể anh ấy ghét cháu tháºt . NhÆ°ng cÅ©ng có thể vì váºy mà anh ấy yêu cháu . Tấm huy chÆ°Æ¡ng nà o cÅ©ng có hai mặt, cháu đã biết, Jessie. Tôi tin chắc anh ấy cÅ©ng hiểu . NhÆ°ng tôi chÆ°a rõ vì sao chị muốn Ä‘oạn tuyệt hôn thú .
- Cháu không nói váºy . Cháu chỉ nói rằng cháu nghÄ© là cuá»™c hôn nhân của chúng cháu sẽ Ä‘i đến chá»— kết thúc .
- Tự nó ? Không cần ai thúc đẩy ? Cháu thân mến, chuyện lạ lùng nhỉ ?
Hai ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i, rồi bà Bethanie tỠý chỠđợi . Bà rất lão luyện vá» vấn Ä‘á» há»i dò . Có thể bà Astrid biết rõ bà má biết chuyện, mà vì má»™t lẽ gì đó bà không báo trÆ°á»›c cho Jessie. Bà Bethanie tá» vẻ suy nghÄ© .
Yên lặng hồi lâu, Jessie ngước nhìn lên, qua ánh mắt bà hiểu được lòng dạ . Chị nhìn thẳng và o mắt bà :
- Cháu nghÄ© rằng cuá»™c hôn nhân đã đến hồi kết thúc . Hoà n toà n tá»± nó . Không ai giết nó . Chúng cháu chỉ để mặc cho nó chết Ä‘i, không đứa nà o đủ can đảm giết nó, hay cứu nó . Chúng cháu chỉ sá» dụng nó cho mục Ä‘Ãch riêng của má»—i ngÆ°á»i, và rồi để nó tà n lụi . CÅ©ng giống nhÆ° má»™t tấm thẻ Ä‘á»c sách thÆ° viện, tại má»™t thà nh phố mà ta không cÆ° ngụ nữa .
- Thư viện tốt không ?
- Tuyệt diệu . Ở lúc nà y .
- Váºy thì chá»› liệng tấm thẻ ấy Ä‘i. Có thể sau nà y cháu lại cần đến nó, hoặc là muốn xin gia hạn .
- Không hiểu cháu có muốn váºy không.
- Thì ra anh ấy khiến cháu mất hạnh phúc ?
- Tệ hơn nữa . Cháu đã huỷ diệt anh ấy .
- á»’, lạy Chúa ! Phiá»n cho cháu lắm nhỉ ... cháu đã tá» ra cao thượng . Váºy thì đừng nghÄ© đến anh ấy nữa, mà nên nghÄ© đến bản thân. Tôi biết chắc rằng anh ấy cÅ©ng là m nhÆ° váºy, hay Ãt nhất tôi cÅ©ng mong nhÆ° thế .
- NhÆ°ng nếu nhÆ° cháu không tốt vá»›i anh, và chÆ°a bao giá» tốt vá»›i anh thì sao ? Và ... nếu nhÆ° cháu chán ghét cuá»™c sống mà cháu Ä‘ang theo Ä‘uổi, nghÄ©a là không thÃch sống để chỠđợi anh thì sao ? - HỠđã tá»›i cá»™i rá»… của vấn Ä‘á» rồi đây - Nếu nhÆ° cháu e rằng cháu chỉ lợi dụng anh, và cháu không biết chắc mình còn thÆ°Æ¡ng yêu nữa không thì sao ? Có thể rằng cháu chỉ cần má»™t ngÆ°á»i nà o đó, không nhất thiết phải là Ian.
- Váºy thì cháu đã có chuyện phải nghÄ© tá»›i rồi đó . Từ ngà y anh ấy Ä‘i, cháu đã gặp ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o chăng ?
- Chưa. Tất nhiên là không.
- Tại sao không ?
Jessie tá» vẻ xúc Ä‘á»™ng và bà Bethanie cÆ°á»i lá»›n .
- Äừng nhìn ta kiểu đó, cháu thân yêu. Có thể tôi hÆ¡i xÆ°a, nhÆ°ng vẫn còn là ngÆ°á»i ở thế gian nà y . Tôi cÅ©ng đã từng nói những lá»i nhÆ° váºy vá»›i Astrid. Tôi không hiểu nỗi thế hệ của các anh các chị . Ai cÅ©ng cho mình là có tinh thần tá»± do lắm, mà tất cả Ä‘á»u nghiêm nghị và tá»± ái dá»… sợ . ChÃnh vì thế mà mấy ngÆ°á»i má»›i đòi há»i được yêu thÆ°Æ¡ng. Tôi không bảo chị phải đứng góc Ä‘Æ°á»ng bán rẻ thân mình, nhÆ°ng chị có thể tìm má»™t bạn trai vui vẻ cÅ©ng được váºy .
- Cháu nghÄ© rằng cháu không thể là m váºy, và cÅ©ng không thể ở lại vá»›i Ian.
- Váºy thì cháu phải rá»i xa anh ấy má»™t thá»i gian, coi lại xem cháu muốn gì . Có thể anh ấy là má»™t phần trong cuá»™c Ä‘á»i quá khứ của cháu . Äiá»u chÃnh yếu là đừng bá» phà hiện tại . Tôi không bao giá» là m váºy, và vì thế tôi má»›i là bà già hạnh phúc .
- Bà không phải bà "già " đâu.
Bà Bethanie nhăn mặt trÆ°á»›c lá»i khen ngợi đó:
- Nịnh hót chẳng được Ä‘iá»u gì ! Tôi biết có vẻ già vô cùng . Má»—i khi soi gÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng Ãt nhất tôi cÅ©ng biết hưởng thụ theo cách của mình . Tôi không nói tôi là con ngÆ°á»i phóng đãng . Tôi không phải váºy . Tôi chỉ nói rằng tôi không ngồi trong cung cấm, rồi thấy mình ghét má»™t ngÆ°á»i nà o đó, trách móc không là m cho tôi má»™t Ä‘iá»u mà lẽ ra tôi là m lấy cÅ©ng được . ChÃnh cháu Ä‘ang là m váºy đó . Cháu hà nh hạ anh chồng chỉ vì má»™t việc mà ảnh không thể giúp được cho cháu, và nghe chừng tôi thấy đã bị hà nh hạ quá đủ, lại bất công nữa . Äiá»u mà bây giá» cháu phải nghÄ© tá»›i, và suy nghÄ© tháºt nghiêm chỉnh nữa, là coi xem cháu có thể chấp nháºn hay không thể chấp nháºn những chuyện xảy ra. Nếu cháu là m được váºy, thì có lẽ má»i việc tá»± giải quyết . NhÆ°ng nếu cháu định dứt khoát vá»›i anh ấy, giải thoát cho cuá»™c sống của đôi bên, thì cháu có thể là m ngay từ bây giá» . Cháu không là m được Ä‘iá»u gì cả, đã lâu rồi chỉ hà nh hạ anh ấy, khiến anh ấy cảm thấy tá»™i lá»—i . NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông không thể chịu Ä‘á»±ng nhiá»u chuyện nhÆ° thế đâu, và phản ứng của anh ta sẽ khó chịu lắm đấy .
- Äã xảy ra rồi - Jessie nhá»› lại chuyện cãi cỠở Vacaville, trong lúc chị mÆ¡ mà ng nhìn ngá»n lá»a .
- Không ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o chịu Ä‘á»±ng được chuyện đó quá lâu. Äà n bà cÅ©ng váºy thôi. Ai lại muốn suốt Ä‘á»i cảm thấy mình tá»™i lá»—i ? Ta mắc lá»—i, nói câu ân háºn, trả nợ bằng má»™t giá nà o đó, thế là xong. Cháu không thể đòi há»i anh phải trả, trả, trả hoà i . Cuối cùng anh sẽ ghét cháu vì chuyện đó, Jessie ạ . Và có lẽ không phải cháu chỉ bắt anh ấy chịu khổ vì việc hiện tại, mà cháu coi đó là má»™t cÆ¡ há»™i để đòi lại nợ cÅ© . Có thể tôi lầm, nhÆ°ng đôi khi chúng ta Ä‘á»u là m váºy cả .
Jessie buồn bã gáºt đầu . Quả tháºt đó là điá»u chị Ä‘ang là m: bắt anh trả nợ cho quá khứ, cho sá»± yếu kém của anh, và của chị nữa . Cho những Ä‘iá»u bất an và bất ổn định của chị . Chị Ä‘ang suy nghÄ© thì bà Bethanie đã cất tiếng dịu dà ng, Ä‘áºp và o tÆ° tưởng của chị .
- Có lẽ cháu muốn bảo tôi hãy để ý đến công việc riêng của tôi chăng ?
Jessie mỉm cÆ°á»i ngồi ngay ngắn lại trên ghế:
- Không. Cháu nghÄ© rằng có lẽ bác nói đúng . Cháu chÆ°a nhìn những chuyện đó vá»›i tầm mắt rá»™ng nhÆ° thế, và bác đã cho cháu nhiá»u lý trà . Có nhiá»u Ä‘iá»u cháu chÆ°a nháºn định được hết, vẫn còn ...
- Cháu là ngÆ°á»i chịu nghe rất giá»i, cháu ạ .
Hai ngÆ°á»i lại mỉm cÆ°á»i vá»›i nhau, và bà lão đứng dáºy vÆ°Æ¡n vai, mấy chiếc nhẫn há»™t xoà n lấp lánh trÆ°á»›c ánh lá»a . Bà mặc quần Ä‘en, và chiếc áo thun mà u xanh, cùng mà u vá»›i đôi mắt . Jessie nhìn chăm chú, nghÄ© thầm hồi thủa còn trẻ chắc hẳn bà lão phải là ngÆ°á»i xinh đẹp lắm . Bây giá» mà bà vẫn còn những nét đẹp lạ lùng rất nhiá»u nữ tÃnh, và nữ tÃnh đó thể hiện ra rất dịu dà ng ở lá»i ăn tiếng nói . Hiện nay bà còn đẹp hÆ¡n con gái: dịu dà ng hÆ¡n, nồng háºu hÆ¡n, đẹp hÆ¡n, và có lẽ chÃnh vì váºy mà bà là con ngÆ°á»i rất sinh Ä‘á»™ng .
- Tha lá»—i nhé, chị Jessie, có lẽ tôi Ä‘i ngủ đây. Tôi muốn dáºy sá»›m cưỡi ngá»±a, và không dám há»i chị Ä‘i đâu. Tôi thÆ°á»ng thức dáºy và o cái giá» thiếu văn minh nhÆ° thế đấy .
Bà cất tiếng cÆ°á»i ròn, đôi mắt long lanh, và bà cúi xuống hôn lên trán Jessie. Chị Ä‘Æ°a cao má»™t cánh tay, ôm lấy bà .
- Bà Williams, cháu yêu quà bà . Bà là ngÆ°á»i đầu tiên đã ngồi rất lâu, giảng giải cho cháu nhiá»u Ä‘iá»u hay lẽ phải .
- Nếu váºy, cháu thân yêu ạ, cháu là m Æ¡n đừng gá»i tôi là "bà Williams" nữa . Tôi ghét lắm . Tại sao không thể gá»i là "Bethanie", hay "dì Beth", nếu cháu thÃch ? Mấy đứa con của bạn tôi Ä‘á»u gá»i tôi nhÆ° váºy, ngay cả mấy ngÆ°á»i bạn của Astrid cÅ©ng váºy .
- Dì Beth. Nghe dễ thương đấy chứ ?
Và đột nhiên, Jessie cảm thấy mình có má»™t bà mẹ má»›i, có má»™t gia đình . Äã lâu rồi chị chẳng có ngÆ°á»i thân nà o, ngoà i Ian. Dì Beth! Chị mỉm cÆ°á»i, cảm thấy ấm áp trong lòng .
- Chúc cháu ngủ ngon, cháu thân yêu. Ngủ cho đầy giấc nhé . Gặp cháu và o sáng mai.
Hai ngÆ°á»i lại ôm nhau, và ná»a giá» sau, Jessie lên lầu, nghÄ© mãi những lá»i của bà Bethanie. Trừng phạt Ian ?... chị cứ thắc mắc hoà i . Chị đã giáºn Ian nhÆ° thế nà o ? Tại sao ? Vì anh đã lừa gạt chị Æ° ? Hay vì anh Ä‘ang ngồi tù, không ở quanh bên chị để bảo vệ ? Vì anh đã ngủ vá»›i Margaret Burton ? Nếu chị không phải Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i chuyện đó, thì liệu nó có thà nh vấn Ä‘á» quan trá»ng đến váºy không ? Hay đó là má»™t Ä‘iá»u gì khác ? Có phải tại sách bán không được, tại tiá»n chị má»™t mình kiếm ra, hay tại anh ham mê viết văn ? Chị chẳng biết chắc má»™t Ä‘iá»u gì .
oOo
Sáng hôm sau, Jessie xuống nhà dÆ°á»›i thì thấy bữa Ä‘iểm tâm đã dá»n sẵn . Má»™t mảnh giấy ký tên "Dì Beth" ghi rằng có bánh cuốn hâm nóng trên bếp, những lát thịt nÆ°á»›ng, và có má»™t bát dâu tÆ°Æ¡i. Mảnh giấy đó còn ghi thêm rằng chiá»u nay sẽ có Ä‘i chÆ¡i quanh các ngá»n đồi bằng xe Jeep.
HỠđã Ä‘i chÆ¡i, và có má»™t buổi du ngoạn rất thú vị . Dì Beth kể cho Jessie nghe nhiá»u chuyện vá» những con ngÆ°á»i "ma quái" đã sống ở trại trÆ°á»›c kia, và đã để ngôi nhà chÃnh trong tình trạng man rợ .
- Dì dám cá rằng ngÆ°á»i chủ đó là há» hà ng rất gần của Attila, ngÆ°á»i Hung Nô, và các con của ông ta Ä‘á»u khủng khiếp cả .
Từ nhiá»u năm nay, Jessie không cÆ°á»i dá»… dà ng và giản dị nhÆ° lần nà y, và trong lúc chạy xe qua các ngá»n đồi, chị đã vui cÆ°á»i thoải mái, chẳng cần đến thuốc viên. Không thuốc ngủ, không thuốc an thần, chị vẫn sống, nhỠđược ở bên dì Beth, nhỠánh nắng, và cÆ°á»i rỡn nhiá»u .
Bữa tối, hai dì cháu cùng nấu bữa tối . Há» nấu món xốt măng tây khét lẹt, và chiên thịt lại chÆ°a chÃn tá»›i, và má»—i lần lầm lỡ Ä‘iá»u gì lại cùng nhau cÆ°á»i rá»™ . Jessie có cảm tưởng mình có má»™t cô bạn chung phòng đồng tuổi, và chị không phải khách của má bà bạn .
- Cháu biết không, ông chồng đầu tiên của dì thÆ°á»ng nói: Nếu ông không cẩn tháºn, dám có má»™t ngà y nà o đó dì sẽ đầu Ä‘á»™c ổng . Dì là tay đầu bếp "má»™t cây", đến nay, cÅ©ng chẳng khá hÆ¡n chút nà o . Dì chẳng dám tin chắc rằng món măng tây nà y nấu chÃn tá»›i .
Bà nhá thá» má»™t Ä‘á»t măng, tá» vẻ hà i lòng .
- Dì lấy chồng lần thứ hai chứ ?
- Không. Ba lần láºn . Ông chồng đầu tiên mất hồi dì má»›i ngoà i hai mÆ°Æ¡i, nghÄ© lại còn ân háºn . Ông còn trẻ, dá»… thÆ°Æ¡ng lắm . Mất trong má»™t tai nạn săn bắn, hai năm sau ngà y cÆ°á»›i . Và rồi dì có má»™t thá»i kỳ vui vẻ .
Bà long lanh ánh mắt và kể tiếp:
- Rồi lấy ba của Astrid hồi dì được ba mÆ°Æ¡i tuổi . Dì được Astrid hồi ba mÆ°Æ¡i hai, và ba nó mất hồi nó má»›i mÆ°á»i bốn . Ông chồng thứ ba của dì hiá»n là nh, nhÆ°ng Æ°a quấy rầy . Dì ly dị vá»›i ổng cách đây năm năm, và từ đó cuá»™c sống rất hấp dẫn.
Bà coi má»™t Ä‘á»t măng nữa, và ăn luôn. Jessie cÆ°á»i:
- Dì Beth, dì nhộn lắm . Ông dượng thứ ba thế nà o ?
- Hầu nhÆ° là chết, có Ä‘iá»u rằng chẳng ai dám nói cho ông biết . NgÆ°á»i già thÆ°á»ng hay sống buồn tẻ nhÆ° thế đó . Phải ly dị vá»›i ông, dì cÅ©ng bối rối lắm . Tá»™i nghiệp ông già đã xúc Ä‘á»™ng mạnh, nhÆ°ng rồi ổng cÅ©ng qua Ä‘i. Hồi ở Nữu Ước, dì có lại thăm ổng . Vẫn khó chịu nhÆ° cÅ©, tá»™i nghiệp ổng .
Bà mỉm cÆ°á»i hiá»n là nh, và Jessie cất tiếng cÆ°á»i ròn để đánh lạc câu chuyện . Dì Beth không hẳn nhẹ dạ nhÆ° bà cố là m ra vẻ, nhÆ°ng chắc chắn bà cÅ©ng không sống cuá»™c Ä‘á»i buồn tẻ .
- Còn bây giỠ? Không lấy chồng nữa ư ?
Hai ngÆ°á»i đã là chá»— bạn bè, chị có thể há»i han tá»± nhiên.
- Ở tuổi nà y Æ° ? Äừng lố bịch chứ . Ai muốn má»™t bà già ? Dì hoà n toà n hà i lòng vá»›i cuá»™c sống hiện nay, vì lúc trẻ dì cÅ©ng hưởng thụ đầy đủ rồi . Không gì tệ bằng má»™t bà già lại là m ra vẻ mình không già . CÅ©ng nhÆ° má»™t cô còn trẻ lại là m ra vẻ đã già . Cháu vá»›i Astrid đóng vai trò đó xuất sắc lắm đấy .
- Cháu không thÆ°á»ng là m váºy .
- Nó cÅ©ng chẳng là m, hồi mà thằng Tom còn sống . Bây giá» là lúc nó nên tìm lấy má»™t ngÆ°á»i khác, và đốt rụi căn nhà mồ của nó Ä‘i. Dì thấy căn nhà đó khiếp đảm quá .
- Nhưng căn nhà đó đẹp đấy chứ, dì Beth. Quá đẹp là khác .
- NghÄ©a trang cÅ©ng đẹp váºy, nhÆ°ng dì chẳng mÆ¡ Æ°á»›c sống trong má»™t căn nhà nhÆ° mồ, cho đến lúc nà o không có quyá»n chá»n lá»±a má»›i thôi. Chừng nà o mình còn quyá»n chá»n lá»±a, ta phải sá» dụng cái quyá»n đó . NhÆ°ng Astrid Ä‘ang Ä‘i đến chá»— chá»n lá»±a rồi . Dì cho rằng cá»a tiệm của cháu có thể là m Ä‘iá»u tốt cho chị ấy đấy . Tại sao cháu không bán lại cho chị ?
- Rồi cháu sẽ là m gì ?
- Má»™t việc gì khác . Cháu có cá»a tiệm đó bao lâu rồi ?
- Tới mùa hè nà y là sáu năm.
- Khá lâu rồi đó . Tại sao cháu không thá» tìm việc gì khác ? Äối vá»›i má»™t cuá»™c hôn nhân, sáu năm cÅ©ng là khá lâu.
- Anh Ian muốn cháu là m việc nhà và có con. Ãt nhất cÅ©ng là điá»u ảnh má»›i nói vá»›i cháu . Mấy năm trÆ°á»›c, ảnh hoà n toà n hà i lòng vá»›i những Ä‘iá»u hiện có .
- Có lẽ cháu mới vừa tìm ra một trong những câu giải đáp mà cháu đang tìm kiếm .
- Nghĩa là ? - Jessie vẫn không hiểu .
- Là mấy năm trÆ°á»›c, anh ấy "hoà n toà n hà i lòng vá»›i những Ä‘iá»u hiện có". Trong mấy năm đó đã có những thay đổi lá»›n nhÆ° thế nà o ? Có lẽ cháu đã quên không biết là m thay đổi nà ng Jessie. Phải trưởng thà nh !
- Chúng cháu trưởng thà nh ...
NhÆ°ng trưởng thà nh nhÆ° thế nà o ? Chị cÅ©ng không dám chắc hai ngÆ°á»i có trưởng thà nh hay không.
- Tôi muốn nhấn mạnh là chị không muốn có con.
- Không, chẳng phải là cháu không muốn có con, mà chÆ°a phải lúc . Còn sá»›m quá, và chúng cháu sống không báºn bịu thấy có hạnh phúc .
- Không con có Ä‘iá»u gì là quấy đâu ? - dì Beth nhìn thẳng và o mặt chị, quá chăm chút má»™t chút - Astrid cÅ©ng chÆ°a bao giá» muốn có con. Không phải tại chị ấy, và dì cho rằng chị ấy nghÄ© rất đúng . Theo dì nghÄ©, chị ấy chẳng hối tiếc đâu. Vả lại, lúc hai đứa nó thà nh hôn, anh Tom cÅ©ng đã quá tuổi . Chồng cháu còn trẻ, phải không Jessie ?
Chị gáºt đầu .
- Và anh ấy muốn có con ? Tốt thôi, cháu thân yêu, cháu vẫn có thể xà i thuốc ngừa thai, nhưng nói với anh ấy là đang để mang bầu, được không ?
Bà lão nhìn soi mói và o mặt Jessie. Chị né tránh cặp mắt đó, tỠvẻ tư lự .
- Cháu không thể là m việc đó .
- Ồ, cháu không thể, không được ư? Tốt thôi.
Jessie lại đưa mắt nhìn và o cặp mắt dì Beth.
- Nhưng cháu có nghĩ tới .
- Tất nhiên là cháu có nghÄ© tá»›i . Dì tin chắc là nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà cÅ©ng suy nghÄ© . NhÆ°ng có lẽ má»™t số là m hÆ¡n là nghÄ© . Dì tưởng nhiá»u khi cÅ©ng là chuyện tế nhị . Trong những việc nà y mà thấy mình không thà nh tháºt, chẳng đáng tá»™i nghiệp hay sao ? Cháu biết không, dì cÅ©ng không dám chắc là dì có ham muốn con hay không. TrÆ°á»ng hợp có Astrid cÅ©ng là chuyện bất ngỠđấy .
Dì Beth hầu nhÆ° Ä‘á» mặt, nhÆ°ng cÅ©ng không hoà n toà n nhÆ° thế . Trong ánh mắt bà có vẻ gì êm dịu khi bà nhìn lại quá khứ, có lúc quên hẳn Jessie Ä‘i - NhÆ°ng tháºt tình dì rất yêu thÆ°Æ¡ng chị ấy . Hồi nhá», nó dịu dà ng lắm, chỉ gần đây má»›i hay bá»±c bá»™i thôi. NhÆ°ng theo chá»— thân tình mà xét thì chị ấy vẫn rất dịu dà ng . Hiện nay dì rất hà i lòng - Bà phân tÃch Astrid nhÆ° xét má»™t cuá»™c phiêu lÆ°u hÆ¡n là má»™t con ngÆ°á»i, và Jessie mỉm cÆ°á»i, nhìn thẳng và o mặt bà - Hồi ba nó mất, nó rất tá» tế vá»›i dì . Dù thế giá»›i nà y có sụp đổ, thì tình của nó vẫn còn .
Jessie nghe chuyện mà ghen vá»›i bà Astrid có má»™t ngÆ°á»i mẹ tháºt lòng thÆ°Æ¡ng yêu.
- Cháu nghÄ© là cháu vẫn sợ, dì ạ . Cháu sợ có con, vì cháu nghÄ© rằng nó có thể là má»™t chÆ°á»›ng ngại váºt giữa cháu và Ian. Cháu nghÄ© là nó có thể khiến cháu cảm thấy cô Ä‘Æ¡n hÆ¡n.
Bà Bethanie mỉm cÆ°á»i, lắc đầu:
- Không, Jessie ạ . Nếu chồng cháu thÆ°Æ¡ng yêu cháu thì không thể có chuyện đó, mà vì đứa con, anh ấy chỉ cà ng thÆ°Æ¡ng yêu cháu nhiá»u hÆ¡n. Nó là sợi dây thắt chặt hai cháu, đồng thá»i lại ná»›i rá»™ng thêm tình cảm của cả hai, kết hợp những Ä‘iá»u hai cháu yêu nhất, ghét nhất, cần nhất và vui thÃch nhất, của cả hai ngÆ°á»i . Äó là điá»u rất đáng yêu. Dì có thể nghÄ© ra rất nhiá»u nguyên nhân để sợ có con, nhÆ°ng má»™t đứa thì chẳng sao. Cháu không thể yêu quá má»™t ngÆ°á»i hay sao ?
Câu há»i rất hay, và Jessie quyết định phải tá» ra thà nh tháºt .
- Cháu không nghÄ© váºy, dì Beth ạ . ChÆ°a há» . Trong má»™t thá»i gian lâu dà i, cháu không thÆ°Æ¡ng yêu ai ngoà i anh Ian. Vì thế cháu Ä‘oán rằng cháu không tưởng tượng nỗi chuyện anh thÆ°Æ¡ng yêu má»™t ngÆ°á»i khác bên cạnh cháu, dù là thÆ°Æ¡ng con chăng nữa . Cháu cÅ©ng biết nói váºy là Ãch ká»·, nhÆ°ng quả tháºt cháu đã cảm nháºn nhÆ° thế .
- Không phải Ãch ká»· . Nghe thì khiếp đảm lắm, nhÆ°ng quả tháºt không phải Ãch ká»·.
- Có lẽ một ngà y nà o đó cháu sẽ thay đổi ý nghĩ .
- Tại sao ? Vì cháu nghÄ© là bắt buá»™c hả ? Hay vì cháu muốn váºy ?
- Tại sao ? Vì cháu nghÄ© là bắt buá»™c hả ? Hay vì cháu muốn váºy ? Hay nhá» váºy cháu có thể trừng phạt chồng thêm chút nữa ? - Dì Beth không có ý gay gắt - Hãy theo lá»i khuyên của dì, Jessie ạ . Nếu nhÆ° quả tháºt cháu muốn có má»™t đứa con thì không kể, ngoà i ra chá»› báºn tâm. Những chuyện đó chán chết Ä‘i được, còn bá»±c hÆ¡n chuyện có mấy con mèo nhảy lên đồ đạc nữa - Bà nói váºy và đanh nét mặt, Ä‘uổi chú mèo nằm trên đầu gối . Jessie cÆ°á»i, ngạc nhiên trÆ°á»›c câu nháºn xét đó - Dì cÅ©ng yêu súc váºt, nhÆ°ng vẫn thÃch ngá»±a hÆ¡n. Có thể để chúng ở ngoà i nhà , mà không thấy áy náy gì - Bà nhìn lên, mỉm cÆ°á»i tháºt hiá»n là nh, và Jessie nhăn mặt - Äừng bao giá» coi chuyện của dì là nghiêm trá»ng . Có con hay không quả tháºt chỉ là vấn đỠý thÃch của má»—i ngÆ°á»i . Dù cháu là m việc gì Ä‘i nữa, thì cÅ©ng đừng chịu áp lá»±c của ngÆ°á»i khác, há» nghÄ© gì hay nói gì kệ ngÆ°á»i ta, nhÆ°ng chồng nói thì nên nghe. Báºy tháºt, dì đã dẫm chân lên những vấn Ä‘á» mà thánh nhân cÅ©ng ngại không dám Ä‘á» cáºp tá»›i, mà cháu không giáºn đấy chứ ?
Hai ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i ròn, và chuyển sang Ä‘á» tà i khác . NhÆ°ng Jessie ngạc nhiên thấy mình nháºn định được chiá»u sâu của những vấn đỠđã thảo luáºn . Chị đã thổ lá»™ vá»›i dì Beth những cảm nghÄ© và tâm sá»± của chị, là những Ä‘iá»u mà trÆ°á»›c nay chị chỉ Ä‘em kể vá»›i Ian. Hình nhÆ° chị đã liên tục phô ra cho dì Beth thấy hết phần nà y đến phần khác trong tâm hồn chị, muốn lôi ra trÆ°ng bà y, quét bụi, lau chùi kỹ cà ng bằng cách há»i han, và chị bắt đầu cảm thấy đã nhìn được toà n bá»™ tâm hồn chị .
Những ngà y ở trại tháºt thÃch thú và thoải mái, vá»›i không khà mát mẻ và những buổi sáng vui vẻ, ngồi trên mình ngá»±a rong chÆ¡i có ngá»n đồi, cho ngá»±a chạy nÆ°á»›c kiệu hoặc thả cho Ä‘i từ từ . Và những buổi tối qua mau, vì có dì Beth ở bên cÆ°á»i đùa . Buổi chiá»u, Jessie ngủ những giấc ngăn ngắn, Ä‘á»c truyện của bà Jane Austen mà từ hồi thá»i trung há»c đến giá» chị má»›i Ä‘á»c lại, hoặc chị vẽ và i nét ký há»a trong cuốn sổ của chị . Chị ghi lại và i nét, để sau nà y có thể dùng là tà i liệu vẽ chân dung nguyên vẹn của dì Beth. Chị cảm thấy xấu hổ lúc lên tiếng má»i bà bạn má»›i ngồi xuống để chị vẽ chân dung. Äây là há»a phẩm đầu tiên của chị, kể từ hồi chị vẽ chân dung anh Ian, cách đây nhiá»u năm. Chị rất hà i lòng vá»›i bức há»a, và coi là má»™t món quà tặng rất đẹp dà nh cho bà Astrid, mãi hai tuần sau má»›i xuất hiện, trong lúc Jessie cứ nóng lòng trông đợi .
- Chị coi em đã nên trở lại nhà lúc nà y chưa?
Bà Astrid có vẻ mệt má»i, nhÆ°ng sung sÆ°á»›ng, và Jessie có cảm tưởng rầu rÄ© mà chị đã thấy má»™t lần, hồi chị còn bé Ä‘i ăn sinh nháºt con bạn, mà má chị tá»›i sá»›m, lôi chị vá» .
- Em chÆ°a được vá», Jessie Clarke! Chị ghé nhà là để coi Má là m gì đấy thôi.
- Em ở chơi với má rất vui.
- Váºy thì, đừng vá»™i vá» . Em mà trở lại thà nh phố, giá»±t của chị món đồ chÆ¡i, thì chị Ä‘au khổ lắm đấy .
Bà Astrid kể cho Jessie nghe vá» chuyến Ä‘i Nữu Ước của Katsuko, và cho biết mặt hà ng mùa xuân bán chạy bất ngá», Jessie chẳng dám mong. Jessie có cảm tưởng thá»i gian đã kéo dà i nhiá»u năm, kể từ lúc nà y đến hồi chị Ä‘i mua son phấn, vá» nhà , rồi anh Ian bị bắt giữ, và thá»i gian xỠán đến giá» là hà ng thế ká»· .
CÆ¡n xúc Ä‘á»™ng của tất cả những chuyện đó đã bắt đầu phai nhạt, và vết sẹo chỉ thấy lá» má» . Chị đã lên được hai ký rưỡi và nghỉ ngÆ¡i khá»e khoắn .
Bà Astrid có mang vỠmột lá thư của Ian, và Jessie cất đi, mãi sau mới mở:
â€... Anh không tin nỗi chuyện đó . Jessie em. Anh không tin nỗi anh có thể nói vá»›i em những lá»i nhÆ° thế . Có lẽ cuối cùng chuyện tai hại kia đã gây tác hại . Em có mạnh không ? Anh thấy lạ lùng sao em vẫn yên lặng, cà ng lạ lùng hÆ¡n sao em vắng mặt . Quả tháºt anh cÅ©ng không hiểu anh muốn gì: muốn em xuất hiện trở lại, hay muốn khung kiếng đáng nguyá»n rủa ngăn cách đôi ta, hãy biến Ä‘i. Anh biết em ghét nó ra sao, em cÆ°ng ạ . Anh cÅ©ng ghét nhiá»u nhÆ° em váºy . NhÆ°ng chúng ta cÅ©ng sẽ thoát được nó . Và chuyến Ä‘i nghỉ của em ra sao ? Chắc hẳn có nhiá»u chuyện tốt đẹp . Quả tháºt em sẽ được lợi rất nhiá»u nhá» chuyến nghỉ ngÆ¡i đó . Anh nghÄ© có lẽ vì váºy mà không thấy tin tức gì của em, em "báºn nghỉ ngÆ¡i", có lẽ đúng váºy . Vẫn nhÆ° má»i khi, anh vùi đầu và o sách . Cuốn nà y hay không thể tưởng nỗi, và anh mong rằng ... “
Phần cuối lá thÆ° Ä‘á»u nói vá» sách . Chị xé là m đôi, vất và o lá»a .
Lát sau, bà Astrid đi ngủ rồi, dì Beth chế riễu Jessie vỠlá thư. Giữa hai dì cháu có sự đồng loã với nhau, gạt hẳn Astrid ra ngoà i .
- á»’ . Ảnh nói là ảnh yêu cháu, và cuốn sách Ä‘ang viết hay lắm . Vẫn cái giá»ng đó! - Chị cố nói giá»ng tháºt vui vẻ, nhÆ°ng là m nỗi là bá»›t chua chát phần nà o thôi.
- A Ha! Cháu ghen với tác phẩm của anh ấy!
Äôi mắt dì Beth rá»±c sáng . Bà đã thấy má»™t Ä‘iá»u mà trÆ°á»›c đây bà chÆ°a thấy, hay chÆ°a thấy rõ . Bây giá» nó hiển hiện lên tiêu Ä‘iểm ống kÃnh .
- Cháu không ghen với tác phẩm của anh. Chẳng là kỳ cục hay sao ?
- Dì đồng ý hoà n toà n . Nhưng tại sao cháu lại bực tức với chuyện viết lách của anh ấy ? Chuyện gì sẽ xảy ra, Jessie, nếu cháu không cần phải nâng đỡ anh ấy nữa ? Bây giỠcháu không thể kiểm soát anh ấy nữa, phải không ? Nếu anh vẫn thà nh công thì sao ? Bấy giỠcháu sẽ là m gì ?
- Cháu mừng cho ảnh - NhÆ°ng giá»ng nói của chị chẳng có vẻ thuyết phục, dù là vá»›i chÃnh chị .
- Cháu là m nỗi không ? Cháu nghÄ© coi cháu có thể chấp nháºn Ä‘iá»u đó không, hay cháu lại ganh ghét hÆ¡n, dù là cháu cố gắng để lá» nó Ä‘i ?
- Vô lý quá váºy ? - Chị không thÃch giá»ng bà Beth nêu lý thuyết đó .
- Äúng . Vô lý . NhÆ°ng dì nghÄ© là chÆ°a chắc cháu đã hiểu . Vấn Ä‘á» là anh ấy yêu cháu hay không yêu cháu . Nếu anh ấy không yêu thì cháu không thể giữ nỗi . Nếu có, có lẽ cháu không buông nỗi . Và nếu cháu cứ tha thiết nâng đỡ anh mãi thì, cháu thân yêu ạ, anh ấy sẽ bay Ä‘i, tìm má»™t ngÆ°á»i nà o mà anh ấy có thể nâng đỡ, và ngÆ°á»i đó cho anh cảm tưởng mình là kẻ nam nhi. Má»™t ngÆ°á»i nà o có thể cho anh ấy má»™t đứa con. Cứ ghi và o sổ những lá»i của dì .
Jessie lặng yên, và hai ngÆ°á»i Ä‘i ngủ . NhÆ°ng những lá»i của dì Beth đã bắn trúng Ä‘Ãch . ChÃnh anh cÅ©ng đã nói vá»›i chị những lá»i nhÆ° thế, chỉ theo cách riêng của anh thôi. Ở Carmel anh đã nói vá»›i chị rằng má»i việc phải thay đổi . Äúng, chúng Ä‘ang thay đổi . NhÆ°ng không theo cách suy nghÄ© của anh.
|
29-05-2009, 10:20 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 24
- Chà o dì Beth... chị Astrid.
Jessie ngồi xuống dùng Ä‘iểm tâm vá»›i hai mẹ con, và trên nét mặt chị có vẻ cÆ°Æ¡ng quyết. Nét mặt đó là điá»u má»›i lạ đối vá»›i hai ngÆ°á»i bạn của chị.
- Trá»i Æ¡i! Cháu là m gì mà dáºy sá»›m thế.
Từ ngà y ở trại, hiếm khi Jessie dáºy trÆ°á»›c mÆ°á»i giá», nên dì Beth ngạc nhiên.
- Dạ! - Chị nhìn chăm chú bà Astrid, biết rằng bà sẽ thất vá»ng ra sao - Cháu muốn hưởng má»™t ngà y cuối cùng ở đây. Chị Astrid, em quyết định hôm nay theo chị vá» nhà .
Vừa nghe, bà bạn xụ mặt xuống liá»n:
- Ồ, không, Jessie! Tại sao?
- Vì em có việc trên thà nh phố. Em đã lÆ°á»i biếng khá lâu rồi, chị yêu quý ạ. Nếu em không vá» hôm nay, sợ rằng em ở đây luôn không bao giá» vỠđược nữa.
Chị cố lấy giá»ng tháºt dịu, nhÆ°ng biết rằng những lá»i nói ra vẫn là cái tát đối vá»›i bà Astrid, và rất khổ tâm phải rá»i trại. Riêng dì Beth vẫn dá»ng dÆ°ng nhÆ° không. Bà Astrid đã nháºn ra nét mặt của bà mẹ.
- Em có nói với má trước khi nói với chị không, Jessie?
Dì Beth vội đáp:
- Không thấy nó nói. NhÆ°ng tối qua má đã cảm thấy đã đến lúc. Và Jessie, dì nghÄ© rằng cháu vá» lúc nà y là phải lắm rồi. Äừng là m bá»™ mặt đó chứ, Astrid, nó sẽ khiến mặt con nhăn nheo, xấu lắm. Con nghÄ© gì? Tưởng em nó không bao giá» trở vá» vá»›i cá»a tiệm nữa hay sao? Äừng ngu nhÆ° thế. Hai đứa bay có đứa nà o muốn cưỡi ngá»±a, chÆ¡i vá»›i má sáng nay không?
Bà trét bÆ¡ và o bánh mì nÆ°á»›ng, và Astrid nghe mẹ không nhăn mặt nữa. Tất nhiên, bà má nghÄ© phải vá» việc Jessie trở lại nhà . NhÆ°ng Astrid Ä‘ang mê thÃch cá»a tiệm, bà không ngá» mình say mê nó đến thế. Jessie nhìn mặt bạn, tỠý hối tiếc:
- Em ân háºn, chị yêu quý ạ. Em buồn đã phải là m chuyện đó vá»›i chị.
Hai chị em yên lặng và dì Beth lắc đầu.
- Tao chán cả hai đứa bây. Tao Ä‘i cưỡi ngá»±a đây, mặc cho hai đứa ở lại mà rầu rÄ© vá»›i nhau. Má»™t đứa thì lúc nà o cÅ©ng cảm thấy tá»™i lá»—i đến là kỳ cục, má»™t đứa thì chán nản kiểu con nÃt, và cả hai Ä‘á»u là m chuyện Ä‘iên rồ. Tao ngạc nhiên không hiểu tụi bây kiếm đâu ra thá»i giỠđể là m những chuyện vô lý đó.
Jessie và Astrid cÆ°á»i rá»™, quyết định Ä‘i cưỡi ngá»±a cho vừa lòng bà lão.
Buổi cưỡi ngá»±a rất vui, và ngà y hôm đó là má»™t ngà y lý thú, và lúc từ biệt dì Beth, Jessie tỠý tiếc. Chị hứa rằng sẽ cố gắng sá»›m trở lại thăm trại, vất vả tìm mấy lá»i diá»…n tả ý nghÄ©a của hai tuần vừa qua đối vá»›i chị.
- Chúng đã bồi dưỡng cháu.
- Cháu tá»± bồi dưỡng thì có. Bây giá» vá» thà nh phố, đừng có là m những chuyện rồ dại mà há»ng mất sá»± bồi dưỡng đó.
Thì ra dì đã biết. Tháºt lạ lùng, chẳng dấu nỗi bà điá»u gì.
- Dì không chấp nháºn cho cháu là m chuyện ngu đần đâu. Và nhìn và o mắt cháu, dì chẳng yên tâm chút nà o.
- Kìa, má! - Bà Astrid đã nháºn ra vẻ khó chịu của Jessie, và bà Bethanie ngần ngừ, rồi bá» Ä‘i luôn không Ä‘á» cáºp tá»›i nữa. Bà chỉ Ä‘Æ°a cho hai ngÆ°á»i má»™t giá» bôm, má»™t há»™p bánh nhà là m và và i chiếc bánh sandwich.
- Hai đứa bây phải ăn cho sÆ°á»›ng miệng trÆ°á»›c khi vỠđến nhà ! - Giá»ng bà dịu hẳn lại và bà ôm nhẹ ngang lÆ°ng Jessie - Sá»›m trở lại nhé! Vắng cháu, dì nhá»› lắm đó, hẳn cháu cÅ©ng biết - Vòng tay ôm ấp của bà có vẻ dịu dà ng, và ánh mắt bà có má»™t vẻ ấm áp, và Jessie cúi xuống hôn lên má bà .
- Cháu sẽ sớm trở lại.
- Tốt. Và Astrid, lái xe an toà n nghe con.
Bà đứng ở báºu cá»a Ä‘Æ°a tay vẫy cho đến lúc chiếc xe Jaguar mà u Ä‘en quẹo ở đầu Ä‘Æ°á»ng, rồi tăng tốc Ä‘á»™ biến mất.
- Chị biết không: quả tháºt em chẳng thÃch rá»i khá»i đây. Hai tuần qua là những tuần đẹp nhất, nhiá»u năm nay em má»›i có được.
- Má»—i lần rá»i khá»i chá»— nảy, chị cÅ©ng có cùng cảm tưởng nhÆ° em.
- Tại sao chị không dá»n vỠở đây, chị Astrid? Ở địa vị chị, em là m liá»n. Cảnh đẹp quá!
- Trá»i Æ¡i, chị buồn bá»±c muốn chết, Jessie ạ. Em ở lại lâu lâu, thá» coi!
Jessie khe khẽ lắc đầu, hÆ¡i nhÃu mà y vá»›i vẻ trầm tÆ°:
- Không. Em nghÄ© là em chẳng buồn bá»±c đâu. Em chÆ°a há» nghÄ© váºy.
- Tốt, chị đã thấy. Dù là có má ở bên cạnh. Chẳng có việc gì là m ngoà i chuyện cưỡi ngá»±a, Ä‘á»c sách và đi dạo. Chị vẫn cần nếp sống cuồng loạn của thà nh phố.
- Em chẳng thấy váºy. Hầu nhÆ° em chán ghét phải trở lại.
- Váºy thì em có thể ở lại trại - Trong má»™t giây phút ngắn ngủi, Astrid lại có giá»ng của đứa bé hÆ° há»ng.
- Em không thể ở lại, chị Astrid ạ. Em phải vá». Phải vá» săn sóc cá»a tiệm trở lại, em có cảm tưởng ruồng rẫy bà má, nếu có thể nói váºy. Quả tháºt chị đã cho em má»™t thá»i gian nghỉ ngÆ¡i tuyệt diệu.
Bà Astrid nghe váºy mỉm cÆ°á»i:
- Äừng buồn nữa. Hai tuần qua là món quà đẹp chị muốn dà nh cho em.
Bà khẽ thở dà i, nhìn con Ä‘Æ°á»ng quê yên tÄ©nh. Mặt trá»i đã lặn phÃa sau đồi, và trong không khà có hÆ°Æ¡ng thÆ¡m của hoa. Trên cánh đồng xa xa, còn thấy mấy con ngá»±a trong cảnh hoà ng hôn.
Jessie nhìn má»™t vòng khung cảnh đồng quê, lúc nà y đã quen thuá»™c vá»›i chị. Chị ngả ngÆ°á»i trên ghế, mỉm cÆ°á»i vá»›i mình. Chị phải quay vá», phải trở lại nhà , nhÆ°ng chị tưởng mình đã bá» lại đây má»™t mảnh tâm hồn, và má»™t ngÆ°á»i bạn má»›i.
- Bà biết không, bà Bonner?
Astrid nhăn mặt đáp lại:
- Chi, bà Clarke?
- Em mê bà má!
- Thì chị cÅ©ng váºy - Hai ngÆ°á»i cùng mỉm cÆ°á»i, và Astrid liếc trá»™m Jessie - Bả tốt vá»›i em lắm hả? Hay bả quấy rầy em? Nhiá»u khi bả khó lắm, chị đã có lúc e ngại bả không khoan dung vá»›i em. Có không?
- Không hẳn. Má thẳng tÃnh, chứ không khó. Không bao giá» nói ám chỉ, cứ nói thẳng thừng. Äôi khi cÅ©ng thấy thấm thÃa , Ä‘au lắm, nhÆ°ng thÆ°á»ng thì má nói rất đúng. Và má khiến em phải suy nghÄ© nhiá»u. Phải nói là má đã cứu cuá»™c Ä‘á»i em. Em không còn mê muá»™i nữa.
Jessie cÆ°á»i lá»›n tiếng, cắn má»™t trái bôm:
- Chị là m một trái chăng?
- Không, cám Æ¡n. Chị rất hà i lòng thấy má»i việc đã giải quyết. À nà y, trong lá thÆ° chị mang vá», Ian nói giá»ng gì váºy? Chị muốn há»i mà rồi quên khuấy Ä‘i mất.
Jessie nghiêm nét mặt, nhÆ°ng Astrid báºn nhìn con Ä‘Æ°á»ng phÃa trÆ°á»›c, nên không nháºn ra.
- ChÃnh vì lá thÆ° đó mà em trở lại nhà đấy.
- Có Ä‘iá»u chi bất ổn? - Astrid nhìn trá»™m.
- Không. Äể gặp ông Martin.
- Martin? Luáºt sÆ° cãi cho Ian? Váºy thì phải có Ä‘iá»u gì không ổn chứ?
- Không, không phải... không có chuyện đó? - Jessie quay mặt Ä‘i, nhìn những ngá»n đồi lÆ°á»›t qua cá»a kiếng.
- Em vỠđể xin ly dị.
- Em sao váºy? - Astrid hãm bá»›t xe quay nhìn táºn mặt Jessie, ngạc nhiên vô cùng - Không, Jessie! Em không muốn chuyện đó chứ! Phải không?
Jessie gáºt đầu cầm ruá»™t trái bôm trong bà n tay run run.
- Có, em muốn váºy.
Qua trăm dặm Ä‘Æ°á»ng đất tiếp theo đó, há» không nói chuyện vá»›i nhau nữa. Bà Astrid không nghÄ© ra Ä‘iá»u gì để nói.
Sáng hôm sau, Jessie gá»i ông Martin, được ông cho biết rất rảnh để tiếp chị. Chị tá»›i thẳng văn phòng, được dẫn qua hà nh là ng quen thuá»™c, và má»—i lần Ä‘i qua chị lại thấy Ä‘au khổ. Hình nhÆ° lần nà o chị tá»›i cÅ©ng ở và o thá»i Ä‘iểm thÆ°Æ¡ng tâm nhất trong cuá»™c Ä‘á»i chị.
NhÆ° má»i khi, ông Martin Ä‘ang ngồi chá»— bà n giấy, vẻ mặt luôn luôn cau có và cặp mắt kiếng Ä‘Æ°a cao lên táºn trán. Từ tháng chạp năm ngoái, chị không gặp ông.
- Tốt, bà Jessie, hồi nà y bà ra sao?
Ông há» hững nhìn chị, đứng dáºy chìa tay. Má»—i lần gặp ông, chị Ä‘á»u cảm thấy chán nản, dÆ°á»ng nhÆ° gợi lại cho chị ná»—i Ä‘au khổ, giống nhÆ° thanh tra Houghton đã là m váºy. Thá»i gian qua là cả má»™t ká»· nguyên, trong đó ông Martin đóng má»™t vai trò quan trá»ng. NhÆ°ng cuối cùng thì ká»· nguyên đó cÅ©ng sắp chấm dứt rồi.
- Cám Æ¡n ông. Tôi rất mạnh khá»e.
- Sắc diện bà tốt đấy - Quá tốt khiến ông phải kinh ngạc - Má»i ngồi, và cho tôi biết có chuyện gì bà phải tá»›i đây. Tuần trÆ°á»›c, tôi có nháºn được thÆ° của ông Ian, nghe chừng lo lắng chuyện gì - Trong ánh mắt ông Martin, thoáng hiện má»™t Ä‘iá»u gì. Hối háºn? Buồn chán? Tá»™i lá»—i? Hay chỉ là Jessie Æ°á»›c mong nhÆ° thế. Tại sao ông không đủ tà i năng giữ cho Ian được tá»± do? Tại sao ông không bà n vá»›i anh vá» chuyện thượng tố, và có thể thắng kiện? Nếu ông là m váºy thì hẳn là chị chẳng phải tá»›i văn phòng ông lúc nà y. Có lẽ chị cÅ©ng tá»›i, nhÆ°ng để bà n chuyện khác.
- Vâng, tôi nghĩ là ảnh vẫn sống.
- Trong thÆ°, ông có Ä‘á» cáºp tá»›i chuyện ông nghÄ© là có thể bán được sách. Hình nhÆ° ông Ä‘ang đợi coi nhân viên nhà in trả lá»i thế nà o.
- á»’! - Chỉ là tin tức thôi - Tôi cÅ©ng mong là ảnh bán được. Nếu váºy thì tốt cho anh ấy rất nhiá»u - Äặc biệt là và o lúc nà y. NhÆ°ng tất cả kỳ vá»ng của anh chỉ đặt và o cuốn sách, không và o chị. Má»™t cuốn sách? Lần nà y lại là cuốn sách hay, hốt bạc? Có sách rồi, anh cần quái gì đến chị? Dù là mất chị Ä‘i nữa!
- Váºy thì, bà vẫn chÆ°a cho biết vì lẽ gì bà tá»›i đây.
Cuá»™c đình chiến đã chÃnh thức bãi bá» rồi. Jessie nÃn thở, nhìn thẳng và o mắt ông kia.
- Tôi đến đây, ông Martin ạ, là vì chuyện ly dị.
NhÆ°ng nét mặt ông Martin vẫn không biểu lá»™ Ä‘iá»u gì:
- Ly dị?
- Vâng. Tôi muốn li dị vá»›i Ian - Chị nói câu đó, lòng hÆ¡i rung Ä‘á»™ng, quay chá»— khác và ngáp, cố bám vÃu lấy tình vợ chồng đã cÅ© rồi. NhÆ°ng chị không thể để váºy. Dù bây giá» chị có rá»›t xuống vá»±c thẳm cÅ©ng chẳng thà nh vấn Ä‘á». Chị phải chịu Ä‘á»±ng, và chị biết rằng ở dÆ°á»›i vá»±c thẳm chăng nữa, chị vẫn sống. Chị sẵn sà ng để nằm ở chá»— đó.
- Jessie, bà chán rồi không muốn đợi ông nữa Æ°? Hay là có ngÆ°á»i khác?
Câu há»i có vẻ bất nhã, nhÆ°ng có lẽ ông đã hiểu chuyện.
- Không. Quả tháºt không phải má»™t trong hai Ä‘iá»u đó. À đúng, có lẽ hÆ¡i chán phải chỠđợi. NhÆ°ng lý do chÃnh chỉ vì tôi nghÄ© rằng khi anh ấy ra tù thì cuá»™c hôn nhân nà y cÅ©ng dang dở. Váºy nên... chỠđợi là m chi?
- Bà có cuá»™c hôn nhân tốt đẹp đấy chứ? - Ông đã từng thắc mắc, nhÆ°ng không dám chắc. Xem chừng vợ chồng nhà nà y rất gắn bó vá»›i nhau, đồng lòng vá»›i nhau ngay cả trong tá»™i trạng, nhÆ°ng chỉ nhìn bá» ngoà i thì khôngbiết được Ä‘iá»u gì.
Jessie nghe há»i gáºt đầu, rồi quay nhìn chá»— khác, tay nắm chặt lấy vạt áo.
- Tôi nghĩ rằng vợ chồng tôi đã có cuộc hôn nhân tốt đẹp. Nhưng... tôi đã tự vẽ ra lắm chuyện thần tiên.
- Chẳng hạn như?
Jesie thắc mắc không hiểu có cần phải bà n luáºn và o lúc nà y không.
- Chẳng hạn nhÆ° tôi nghÄ© rằng chúng tôi rất sung sÆ°á»›ng. Äó là điá»u giả tạo, trong nhiá»u Ä‘iá»u giả tạo khác. Quả tháºt chÆ°a bao giá» anh Ian có hạnh phúc vá»›i tôi. Biết bao chuyện Ä‘á»u Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng đó: cá»a tiệm của tôi, việc là m của anh ấy, và bao nhiêu chuyện khác. Nếu có hạnh phúc, ảnh đã chẳng cặp vá»›i cô gái kia.
- Quả tháºt bà tin váºy chứ?
- Tôi không dám chắc hẳn. Tôi cần anh ấy, nhÆ°ng không rõ tôi có kÃnh trá»ng anh ấy không. Và không bao giá» tôi muốn cho ảnh biết tôi cần đến anh tha thiết ra sao. Tôi luôn muốn anh phải nghÄ© rằng anh là ngÆ°á»i cần đến tôi. Äẹp đấy nhỉ?
- Không. NhÆ°ng cÅ©ng không phải là bất bình thÆ°á»ng. Váºy thì tại sao phải li dị? Bà chỉ việc gá»™t rá»a những Ä‘iá»u thÆ¡ má»™ng, và nắm vững những Ä‘iá»u hiện có, không được hay sao? NhÆ° váºy vẫn tốt hÆ¡n là cá»±c Ä‘oan, và bà sẽ có hạnh phúc. Bà thấy được lá»—i lầm chứ ngÆ°á»i cá»±c Ä‘oan không thấy đâu. Ông Ian có nhìn rõ sá»± việc nhÆ° bà chăng?
- Tôi không nghĩ tới.
- Bà chưa nói với ông vỠchuyện nà y phải không? - Ông Martin tỠvẻ xúc động thấy Jessie lắc đầu - Ông không biết là bà muốn li dị?
Chị lại lắc đầu và nhìn thẳng mặt ông.
- Không ảnh chÆ°a biết. Và ... ông Martin ạ, quả tháºt là tôi muốn là m nhÆ° váºy. Tôi đã suy nghÄ© nhiá»u, và biết đó là con Ä‘Æ°á»ng phải. Chúng tôi không có con, và ... đã có má»™t thá»i kỳ tốt đẹp.
Ông Martin gáºt đầu, cắn cái gá»ng kiếng.
- Tôi hiểu được sá»± suy nghÄ© của bà , Jessie ạ, và biết bà còn trẻ. Quả tháºt là điá»u khổ tâm phải gắn bó vá»›i má»™t ngÆ°á»i chồng đã ở tù vì tá»™i hiếp dâm. Có lẽ bà lấy lại tá»± do, là m cuá»™c Ä‘á»i má»›i là đúng.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© váºy.
NhÆ°ng tại sao chị vẫn còn cảm thấy nhÆ° đã phản bá»™i Ian? DÆ°á»ng nhÆ° là má»™t Ä‘iá»u xấu xa không nên là m... nhÆ°ng phải là m. Bắt buá»™c. Chị muốn là m việc nà y chỉ vì bản thân chị, và đã quyết định. NhÆ°ng chị vẫn tưởng nhÆ° nghe tiếng dì Beth, ngay trÆ°á»›c khi rá»i trại và o tối hôm trÆ°á»›c - Dì không chấp nháºn cho cháu là m chuyện ngu đần đâu - NhÆ°ng chuyện nà y đâu phải ngu đần. Chuyện đúng đắn mà . NhÆ°ng anh Ian sẽ nói gì nhỉ?... Và tại sao chị lại cần quan tâm? NhÆ°ng vẫn cứ phải quan tâm. Chết tiệt nhỉ, cứ phải quan tâm.
- Nếu như ông bán được cuốn sách mới, thì có tác động chút nà o tới quyết định của bà không, bà Jessie?
Chị suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu:
- Không, nó không ảnh hưởng. Bởi vì không chuyện gì có thể thay đổi nữa. Cho dù ảnh có vá» nhà , cằn nhằn vá» thá»i gian anh ở tù, hay là có thể cằn nhằn tôi, vì tôi đã nâng đỡ ảnh suốt thá»i gian qua, thì cÅ©ng không chuyện gì thay đổi. Tiá»n nhuáºn bút chẳng bao lâu sẽ hết, trừ phi cuốn sách đó là má»™t tác phẩm thà nh công.
- Bà không nghĩ rằng ông có khả năng viết nỗi một cuốn sách cho ra trò?
Nghe giá»ng ông Martin, chị thấy xấu hổ quá, cúi nhìn xuống.
- Tôi không định nói váºy. Và đó cÅ©ng không phải Ä‘iểm chÃnh yếu. Má»i việc vẫn còn nguyên nhÆ° cÅ©. Tôi vẫn còn cá»a tiệm, còn tiá»n gởi ngân hà ng... Không, ông Martin ạ, đây là điá»u tôi muốn nói, tôi tin chắc hoà n toà n.
- Tốt, bà Jessie, bà đã trưởng thà nh, đủ chÃn chắn để quyết định. Bao giá» bà sẽ nói cho ông Ian biết?
- Tôi nghÄ© rằng tối nay tôi sẽ viết cho anh ấy. Và ... - Chị ngần ngừ, nhÆ°ng chị cần phải há»i ý ông Martin - Tôi muốn nhỠông xuống thăm anh ấy.
- Äể công bố tin tức nà y - Ông Martin có vẻ chán nản phải há»i câu đó. Chị khe khẽ gáºt đầu - Thà nh tháºt mà nói, bà Jessie ạ, thÆ°á»ng thÆ°á»ng tôi không muốn dÃnh tá»›i việc há»™. Bà biết đấy. Há»™ luáºt không phải phần chuyên môn của tôi.
Và chuyện nà y sẽ Ä‘Æ°a tá»›i chá»— tùm lum. NhÆ°ng Ian là thân chủ của ông, ngÆ°á»i vợ thân chủ Ä‘ang ngồi đối diện vá»›i ông đây, nhìn ông nhÆ° trách ông có lá»—i đã Ä‘Æ°a bà ta đến chá»— phải li dị chồng, chỉ vì ông mà cuá»™c hôn nhân nà y phải tan nát. Và quả tháºt má»—i lần cãi thua cho thân chủ, ông Ä‘á»u cảm thấy mình có lá»—i.
- Thôi được rồi tôi sẽ lo việc nà y cho bà . Có thể có chuyện phiá»n phức lắm không.
- Không. Giản dị vô cùng. Cá»a tiệm đó là của tôi, căn nhà thuá»™c vỠđôi bên, và nếu ảnh muốn, tôi sẽ bán nó Ä‘i, đặt phần của ảnh và o tà i khoản riêng cho ảnh. Có váºy thôi. Ảnh thÃch giữ cây trồng thì để cho ảnh, và ảnh được giữ cái tủ trong phòng là m việc của ảnh nữa. Chấm dứt má»™t cuá»™c tình!
oOo
Cá»a tiệm trÆ°ng bà y rất nổi. Ở phòng chÃnh có nhiá»u mặt hà ng má»›i và tủ kÃnh trông nhÆ° cảnh mùa xuân thu gá»n. Bà Astrid đã tá»± tay xếp đặt. Và những mặt quần áo, son phấn Jessie mua ở Nữu Ước vá» sáu tháng trÆ°á»›c cÅ©ng được trÆ°ng bà y lại, trông rất đẹp mắt. Trong văn phòng của Jessie có hai cháºu cây kiểng má»›i, vá»›i những bông hoa mà u và ng tÆ°Æ¡i Ä‘ang nở rá»™, và không khà trong cá»a tiệm có vẻ ấm cúng, hầu nhÆ° chị quên mất rồi. Chị má»›i vắng mặt có hai tuần lá»…, mà Lady J đã được hồi sinh, cÅ©ng nhÆ° chủ nó váºy. Nó có vẻ mặt của ngà y đầu chị má»›i mở, cá»a những ngà y mà chị say mê đặt cả con tim và tâm hồn chị và o ngà y khai trÆ°Æ¡ng. Bây giá» nó có dấu ấn tình yêu và lòng nhiệt thà nh của bà Astrid . Vẻ cÆ¡ bản bà không thay đổi gì, mà chỉ xếp đặt lại cho má»i váºt ăn khá»›p vá»›i nhau. Ngay đến Katsuko và Zina cÅ©ng có vẻ vui sÆ°á»›ng hÆ¡n.
- Chị Ä‘i nghỉ ra sao? – Katsuko nhìn lên, vui thÃch được thấy bà chủ. NhÆ°ng cô há»i váºy là thừa; Jessie trông giống nhÆ° nà ng Jessie ngà y trÆ°á»›c, còn vui tÆ°Æ¡i hÆ¡n là khác.
- Äúng là điá»u chị cần tá»›i. Ngó lại chá»— nà y thá» coi! Hình nhÆ° má»›i sÆ¡n phết hay là m má»™t Ä‘iá»u gì! Vui mắt và đẹp ghê!
- Äây là mặt hà ng má»›i trÆ°ng bà y. Coi đẹp và tốt quá.
- Việc mua bán ra sao?
- Äắt nhÆ° tôm tÆ°Æ¡i. Và em Ä‘ang đợi coi chị tÃnh ra sao cho mặt hà ng mùa thu. Thứ gì cÅ©ng mà u Ä‘á» và và ng cam. Nhiá»u mặt hà ng mà u Ä‘en, và và i đồ Ä‘an len tuyệt đẹp mà u trắng để Ä‘i dá»± dạ há»™i!
Những quần áo mà u nâu mặc và o mùa đông đã bị bá» quên. Năm tá»›i phải là mà u Ä‘á». Sáng sủa, sinh Ä‘á»™ng, náo nhiệt, có lẽ đó là dấu hiệu của nếp sống má»›i của chị… Nếp sống má»›i, lạy Chúa tôi! Chị chÆ°a muốn nghÄ© tá»›i và o lúc nà y. Rồi thiên hạ còn xầm xì bà n tán… giải thÃch nà y ná».
Jessie ngồi và o văn phòng, nhìn quanh tỠý vui thÃch, và rá»™n rã vá»›i cảm tưởng được trở lại nhà . Gánh nặng sáng nay, cuá»™c gặp gỡ vá»›i ông Margaret đã thấy nhẹ nhõm. Chị cố xua Ä‘uổi nó ra khá»i tâm trÃ. Có thể tối nay chị sẽ viết thÆ° cho Ian. Lần cuối đấy thôi, chị không muốn thÆ° từ lằng nhằng vá»›i anh nữa. CÅ©ng khá»e cho anh, thÆ° từ có thể là … thừa thãi. Vợ chồng chị có thể giải quyết má»i việc, thông qua luáºt sÆ° chung. Cà ng nói Ãt vá»›i nhau, dù là qua thÆ° từ cà ng tốt. Chị đã quyết định rồi, bây giá» chỉ việc xúc tiến, và đó là điá»u tốt nhất. Bây giá» chị phải nhìn vá» phÃa trÆ°á»›c tá» ra cứng rắn vá»›i bản thân để đừng nhìn lại những năm chung sống. Những ngà y đó đã qua rồi, chỉ còn là má»™t phần của cuá»™c Ä‘á»i quá vãng, nhÆ° những kiểu quần áo lá»—i thá»i váºy. Nà ng Jessie và chà ng Ian là thuá»™c vá» quá khứ.
- Chị Jessie, cho em một phút được chăng?
Mái tóc quăn của Zina ló ra ở cá»a, và Jessie ngÆ°á»›c nhìn lên. Chị cảm thấy mình già hÆ¡n, lặng lẽ hÆ¡n, nhÆ°ng không mệt má»i nữa. Chị cảm thấy mình rất mạnh. Lần đầu tiên trong nhiá»u tháng trá»i, những đêm cô Ä‘Æ¡n không khiến chị khiếp sợ nữa. Căn nhà không còn là nhà có ma. Cuá»™c Ä‘á»i chị không bị quá»· ám nữa. Cuối cùng chị đã có thể trở lại nhà , vô cùng bình yên.
Jessie không suy nghÄ© nữa, để tâm tá»›i Zina, vẫn Ä‘ang do dá»± chá»— cá»a:
- Tất nhiên chứ, Zina em! Chị rảnh quá mà .
Chị vẫn giữ được nếp sống không hối hả của thôn quê. Chẳng việc gì phải vá»™i vã, và chị thÃch lối sống đó.
- Coi em có vẻ khá»e mạnh đấy.
Zina ngồi xuống chiếc ghế gần bên bà n giấy của Jessie, coi bá»™ hÆ¡i khó chịu. Cô há»i sÆ¡ qua và i câu vá» chuyến Ä‘i nghỉ của Jessie, ngần ngừ, đắn Ä‘o mãi. Cuối cùng Jessie không chịu nỗi nữa.
- Ô kê, cô bé, em có chuyện gì trong đầu?
- Em không biết phải nói sao với chị, Jessie ạ, nhưng…
Cô nhìn lên, và đột nhiên Jessie cảm nháºn liá»n. Những tháng khó khăn đã tác Ä‘á»™ng đến má»i ngÆ°á»i, không riêng gì chị. Và chị hầu nhÆ° ngạc nhiên không hiểu sao trÆ°á»›c đây cô nà o tá» lá»™ Ä‘iá»u gì. Có thể chỉ vì há» quá trung thà nh vá»›i chị. Chị hÃt và o tháºt sâu, nhìn thẳng và o mắt Zina:
- Em tÃnh nghỉ?
Zina gáºt đầu:
- Em sắp lấy chồng – Cô nói như tự thú.
- Lấy chồng? – Jessie không há» hay biết là Zina có bồ. Lần cuối cùng chị em còn nói chuyện vá»›i nhau, nhất định cô ta chÆ°a có bạn trai mà … Váºy có hồi nà o nhỉ? Tháng trÆ°á»›c? Hai tháng trÆ°á»›c? Nghe chừng sáu tháng rồi thì phải. Từ lúc đó chị quá báºn rá»™n lo chuyện riêng của chị, có há»i han, để ý gì được?
- Ba tuần nữa, chúng em là đám cưới.
- Zina, tin mừng đấy. Váºy sao em lại lo lắng quá nhÆ° thế, hở con nhãi ranh?
Jessie cÆ°á»i toét miệng, và Zina thấy an tâm vô cùng.
- Phải xa chị, em buồn lắm. Chúng em rá»i vá» Memphis.
Jessie cÆ°á»i ròn. Nghe nhÆ° số mạng khủng khiếp, nhÆ°ng chị biết rằng Zina chẳng nghÄ© váºy, và bây giá» báo tin được rồi, cô ta có vẻ khoan khoái.
- Em gặp ảnh trong buổi dạ há»™i đêm Giáng Sinh, và ồ… kìa chị Jessie! Ảnh đẹp trai nhất đám, đủ má»i nết hay! Và em đã yêu ảnh! Và chúng em sẽ có tháºt nhiá»u bé kháu khỉnh! – Cô cÆ°á»i ngượng nghịu tá» vẻ hà i lòng lắm, và Jessie đứng báºt dáºy, ôm cô đằm thắm – Và chị coi chiếc nhẫn Ä‘Ãnh hôn của em nè! – Cô đúng là phụ nữ miá»n Nam chân tháºt, và chiếc nhẫn cô Ä‘Æ°a khá» lấp lánh những hôt xoà n nho nhá».
- Em đã đeo trước khi chị đi nghỉ hả? – Jessie bắt đầu thắc mắc không biết có phải mình đã quên lãng, không để ý đến chuyện nà y không.
- Không. Ảnh má»›i trao cho em tuần rồi. NhÆ°ng em không muốn viết thÆ° cho chị hay, đợi chị vá» - Và chắc chắn là bà Astrid đã ngăn cấm không cho là m rá»™n đến chị, chị nhÆ° những tin tức vá» các chủ nợ cứ gá»i tá»›i đòi thanh toán các hóa Ä‘Æ¡n chị chÆ°a trả váºy - Chiếc nhẫn xinh đẹp quá chị nhỉ?
- Tuyệt đẹp. Và em điên rồi! Nhưng chị rất thương yêu em, vui sướng trước hạnh phúc của em!
Chị thoáng Ä‘au thắt ruá»™t gan: Zina lấy chồng, chị xin ly dị. Tá»›i Ä‘i, vô Ä‘i, bắt đầu rồi cÅ©ng chấm dứt, nhà o vô rồi cÅ©ng lại thả ra thôi, và có thể còn phải thá» thách lần khác. Má»›i thử thách lần đầu, nhÆ°ng có thể thà nh công chứ? Có thể. Hay có lẽ cÅ©ng chẳng quan trá»ng gì. Jessie thà nh tháºt mong cho Zina thà ng công ở lần thá» thách đầu tiên nà y.
- Báo cho chị tin tức ngắn ngủi nà y, em rất buồn, chị Jessie ạ. Nhưng chúng em đã quyết định rồi!
Cô bé cúi đầu, nhÆ°ng nụ cÆ°á»i toét miệng thế kia thì dấu nỗi ai?
- Chị van em đừng biện minh nữa! Chị má»›i vá» nhà còn Ä‘ang vui đây. Äám cÆ°á»›i tổ chức ở đâu?
- Tại New Orleans. Má em nhất định đòi cho bằng được. Bà cụ Ä‘ang Ä‘iên lên, để lo đám cÆ°á»›i và hai tuần nữa em phải đáp máy bay vá» nhà . Chúng em đã định không cho cụ biết chi tiết, mà tối hôm qua cụ gá»i dây nói há»i em tá»›i bốn lần.
Hai ngÆ°á»i cÆ°á»i khanh khách, và Jessie bắt đầu lo nghÄ©.
- Em có cần một chiếc áo dà i không?
- Em tÃnh báºn chiếc áo dà i của bà cố của em.
- Nhưng em cũng cần một bộ trang phục cô dâu. Phải không? Và một chiếc áo dà i đi chơi xa, và …
- Ồ, chị Jessie, vâng. Nhưng… không… em không thể để chị lo…
- Hãy lo chuyện riêng của em, kẻo chị bắn chết bây giá»!
Chị chÄ©a má»™t ngón tay và o Zina, và hai ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i rá»™. Jessie mở tung cá»a văn phòng, đẩy Zina ra phòng chÃnh trong tiệm và hai ngÆ°á»i ngừng chân trÆ°á»›c mặt Katsuko, kinh hãi chẳng hiểu chuyện gì.
- Kat, chúng ta có cô khách hà ng mới. Tay tổ đấy nhé!
Äây là cô Nelson, Ä‘ang cần má»™t bá»™ trang phục cô dâu.
Katsuko kinh hãi nhìn lên, nhÆ°ng hiểu ra liá»n, cÆ°á»i theo hai ngÆ°á»i kia. Cô an tâm thấy má»i chuyện êm xuôi, cô đã lo lắng nhiá»u vì Zina. Hai tháng gần đây, đụng tá»›i Jessie là thấy khiếp hãi, nhÆ°ng lúc nà y chỉ khoẻ lắm rồi, hai cô có thể nói chuyện tá»± nhiên. Hiện giá» chị cuống quýt vá» bá»™ đồ cÆ°á»›i cho Zina.
- Những mặt hà ng mùa xuân mà u sắc rất đẹp, thứ nà o cÅ©ng hoà n hảo. Kat nà y, Zina nó lấy thứ gì cÅ©ng bá»›t cho nó mÆ°á»i phần trăm trên giá bán nhé, và chị sẽ cho nó bá»™ đồ Ä‘i chÆ¡i xa, nhÆ° má»™t quà tặng đám cÆ°á»›i. Nó tình tháºt… chị cÅ©ng chẳng biét bá»™ đồ nà o thÃch hợp nữa.
Chị long lanh cặp mắt, bÆ°á»›c và o nhà kho, và trở ra vá»›i má»™t bá»™ đồ mà u nâu và ng, sản phẩm của Ba Lê, gồm có má»™t chiếc váy và má»™t chiếc áo khoác rất vừa vá»›i khổ ngÆ°á»i Zina. Chị lôi ra thêm má»™t chiếc áo choà ng bằng lụa mà u xanh lá cây lạt để Ä‘i đôi vá»›i bá»™ quần áo kia, và Zina sÆ°á»›ng nhÆ° Ä‘iên.
- Äi thêm đôi dép mà u nâu, Ä‘á»™i cái nón nữa thì… Zina ạ, em đẹp không tưởng tượng nỗi!
Ngay cả Katsuko nhìn bộ đồ trên tay Jessie cũng sáng mắt lên…. Zina tỠvẻ xúc động.
- Không, chị Jessie! Em không thể! Em không dám nháºn bá»™ đồ nà y.
Cô nói lướt qua như một tiếng thì thầm. Bộ đồ nà y giá bán trên bốn trăm đô la.
- Äúng, bá»™ đồ nà y, em ạ! - Giá»ng chị tháºt dịu dà ng - Trừ phi em thÃch bá»™ khác hÆ¡n thì không kể.
Zina trân trá»ng lắc đầu, và Jessie ôm hôn cô đằm thắm và mỉm cÆ°á»i xô nhẹ, sau đó chị trở lại văn phòng. Sáng nay là má»™t buổi sáng vui thÃch, và chị cÅ©ng nẩy ra má»™t ý nghÄ© vui vui.
Chị gá»i cho bà Astrid lại tiệm uốn tóc.
- Có chuyện gì bất ổn váºy em?
Bà ngại rằng có thể Jessie không vừa ý vá»›i cách trÆ°ng bà y cá»a tiệm, hay không thÃch cách thu dá»n kho hà ng. Trong lúc xịt dầu thÆ¡m và o đôi già y má»›i, bà đã lo lắng cất tiếng há»i Jessie .
- Không chị ạ. Không có Ä‘iá»u gì đâu. Chị muốn có việc là m không?
- Giỡn hả?
- Không. Zina vừa mÆ¡Ìi xin thôi. Cô ấy sắp lấy chồng. Em sÆ°á»›ng nhÆ° Ä‘iên, vì nếu có chị ở cá»a tiệm thì ba chúng ta dá»±ng nỗi cÆ¡ đồ. Chỉ sợ chị chê không xứng vá»›i chị thôi, còn không thì có việc là m cho chị đấy, và em sẽ để cho chị toà n quyá»n quyết định công việc cá»a hà ng.
- Jessie! Bắt liá»n! – Bà cÆ°á»i toét miệng, quên cả việc xịt nÆ°á»›c hoa và o già y.
- Váºy là chị nháºn? Ta Ä‘i ăn trÆ°a chăng?
- Chị sắp xong! À không, không được, tóc chị còn Æ°á»›t… ồ… tiếc quá! – Hai ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i lá»›n, và nụ cÆ°á»i của bà Astrid có vẻ mở rá»™ng hÆ¡n - Má»™t giá» nữa chị sẽ có mặt tại đó. Và Jessie nà y… cảm Æ¡n nhé. Chị yêu em.
Hai ngÆ°á»i cùng buông Ä‘iện thoại vá»›i nụ cÆ°á»i sung sÆ°á»›ng, và Jessie hà i lòng là đã gá»i đến bà Astrid .
Bốn ngÆ°á»i cùng đồng ý đóng cá»a tiệm Lady J ngay lúc năm giá», thay vì năm rưỡi, và Jessie lấy ra chai rượu sâm banh chị đã nhá» mua lúc buổi chiá»u. Vì có bà Astrid thế chân, Zina quyết định nghỉ sá»›m hÆ¡n má»™t tuần so vá»›i dá»± định. Ná»a giá» sau, hỠđã quất hết cả chai, và Astrid lái xe Ä‘Æ°a Jessie vá».
- Muốn lại chỗ chị là m một chầu nữa không? Chị vẫn chưa khao chỗ là m mới của chị.
Jessie mỉm cÆ°á»i, lắc đầu. Chị bắt đầu cảm thấy hiệu quả của những việc xảy ra trong ngà y, bắt đầu bằng việc tá»›i thăm ông Martin về vụ ly dị. Tháºt kỳ cục, việc gì chị phải cố tìm cách Ä‘á» quên Ä‘i? DÆ°á»ng nhÆ° buổi sáng nay đã đẩy nhẹ những năm taáng qua trở vá» dÄ© vãng. Chị mong rằng vụ ly dị nà y cÅ©ng mau chóng được lãng quên.
- Không. Cám Æ¡n chị yêu quÃ. Tối nay không được.
- Lên mặt bà chủ, sợ suồng sã hả?
Jessie cÆ°á»i riá»…u ý nghÄ© lạ lùng đó – Không. Äừng nghÄ© báºy. Em Ä‘ang bối rối. Vả lại cÅ©ng còn ngầy ngáºt vì chầu sâm banh và … em báºn viết má»™t lá thÆ°.
Bà Astrid nghe liá»n ỉu xìu nét mặt – Cho Ian?
Jessie trịnh trá»ng gáºt đầu, trong ánh mắt chị không còn vẻ gì là tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nữa.
- Vâng. Cho anh Ian.
Bà Astrid vá»— nhẹ và o tay Jessie, và Jessie vá»™i vã lách mình ra khá»i xe, Ä‘Æ°a tay vẫy. Chị mở cá»a nhà , và đứng ở hà nh lang phÃa trÆ°á»›c má»™t lúc, trong cảnh hoà ng hôn. Căn nhà yên tÄ©nh quá, yên tÄ©nh đến Ä‘á»™ không chịu nỗi. NhÆ°ng không há» gây kinh sợ nữa. Chỉ trống vắng thôi. Ai có thể săn sóc chị đến lúc nà y đây? Chị khó chịu nháºn định rằng không ai biết lúc nà o chị vá», lúc nà o chị ra khá»i nhà , và chị ở đâu. Không ai biết, và chẳng ai quan tâm. Tốt, có bà Astrid đấy, nhÆ°ng có ai để nghe chị kể lể, giải thÃch, để chị chạy vá»™i vá» nhà , để chị Ä‘i mua đồ lặt vặt cho, để chị đánh thức, báo Ä‘á»™ng, để chị mua thức ăn cho… má»™t cảm giác trống rá»—ng kinh khiếp trà n ngáºp lòng chị. NÆ°á»›c mắt lại tuôn xuống trên mặt, lúc chị nhìn quanh nhà , đã có thá»i là nhà của hai vợ chồng. Bây giá» nó chỉ còn là má»™t chá»— trú ngụ, má»™t viện bảo tà ng của những ká»· niệm, má»™t nÆ¡i để quay vá» sau má»™t ngà y là m việc. NhÆ° tất cả những thứ khác, căn nhà đó bá»—ng nhiên phóng và o quá khứ, di chuyển tháºt nhanh. NgÆ°á»i cÅ© đã bá» Ä‘i, đã thay đổi, chuyển Ä‘i xa, ngÆ°á»i má»›i sẽ tá»›i chiếm chỗ… Zina Ä‘i lấy chồng…. Astrid tá»›i là m ở tiệm… Ian rá»i khá»i…và sáu tháng nữa chị sẽ li dị. Jessie ngồi xuống chiếc ghế ở hà nh lang nhà trÆ°Æ¡c, áo vẫn khoác trên mình, chiếc túi xách treo trên vai, và chị thưởng thức câu nói lá»›n tiếng của chị: Ly dị.
Gần ná»a đêm chị má»›i dán con tem lên bao thÆ°. Chị cảm thấy mình già trăm tuổi. Chị đã đẩy Ian ra khá»i cuá»™c Ä‘á»i chị, và chị quyết giữ lấy quyết định của mình. NhÆ°ng lúc nà y chị chẳng có ai, ngoà i bản thân chị.
- Bà không nghĩ rằng ông có khả năng viết nỗi một cuốn sách cho ra trò?
Nghe giá»ng ông Martin, chị thấy xấu hổ quá, cúi nhìn xuống.
- Tôi không định nói váºy. Và đó cÅ©ng không phải Ä‘iểm chÃnh yếu. Má»i việc vẫn còn nguyên nhÆ° cÅ©. Tôi vẫn còn cá»a tiệm, còn tiá»n gởi ngân hà ng... Không, ông Martin ạ, đây là điá»u tôi muốn nói, tôi tin chắc hoà n toà n.
- Tốt, bà Jessie, bà đã trưởng thà nh, đủ chÃn chắn để quyết định. Bao giá» bà sẽ nói cho ông Ian biết?
- Tôi nghÄ© rằng tối nay tôi sẽ viết cho anh ấy. Và ... - Chị ngần ngừ, nhÆ°ng chị cần phải há»i ý ông Martin - Tôi muốn nhỠông xuống thăm anh ấy.
- Äể công bố tin tức nà y - Ông Martin có vẻ chán nản phải há»i câu đó. Chị khe khẽ gáºt đầu - Thà nh tháºt mà nói, bà Jessie ạ, thÆ°á»ng thÆ°á»ng tôi không muốn dÃnh tá»›i việc há»™. Bà biết đấy. Há»™ luáºt không phải phần chuyên môn của tôi.
Và chuyện nà y sẽ Ä‘Æ°a tá»›i chá»— tùm lum. NhÆ°ng Ian là thân chủ của ông, ngÆ°á»i vợ thân chủ Ä‘ang ngồi đối diện vá»›i ông đây, nhìn ông nhÆ° trách ông có lá»—i đã Ä‘Æ°a bà ta đến chá»— phải li dị chồng, chỉ vì ông mà cuá»™c hôn nhân nà y phải tan nát. Và quả tháºt má»—i lần cãi thua cho thân chủ, ông Ä‘á»u cảm thấy mình có lá»—i.
- Thôi được rồi tôi sẽ lo việc nà y cho bà . Có thể có chuyện phiá»n phức lắm không.
- Không. Giản dị vô cùng. Cá»a tiệm đó là của tôi, căn nhà thuá»™c vỠđôi bên, và nếu ảnh muốn, tôi sẽ bán nó Ä‘i, đặt phần của ảnh và o tà i khoản riêng cho ảnh. Có váºy thôi. Ảnh thÃch giữ cây trồng thì để cho ảnh, và ảnh được giữ cái tủ trong phòng là m việc của ảnh nữa. Chấm dứt má»™t cuá»™c tình!
oOo
Cá»a tiệm trÆ°ng bà y rất nổi. Ở phòng chÃnh có nhiá»u mặt hà ng má»›i và tủ kÃnh trông nhÆ° cảnh mùa xuân thu gá»n. Bà Astrid đã tá»± tay xếp đặt. Và những mặt quần áo, son phấn Jessie mua ở Nữu Ước vá» sáu tháng trÆ°á»›c cÅ©ng được trÆ°ng bà y lại, trông rất đẹp mắt. Trong văn phòng của Jessie có hai cháºu cây kiểng má»›i, vá»›i những bông hoa mà u và ng tÆ°Æ¡i Ä‘ang nở rá»™, và không khà trong cá»a tiệm có vẻ ấm cúng, hầu nhÆ° chị quên mất rồi. Chị má»›i vắng mặt có hai tuần lá»…, mà Lady J đã được hồi sinh, cÅ©ng nhÆ° chủ nó váºy. Nó có vẻ mặt của ngà y đầu chị má»›i mở, cá»a những ngà y mà chị say mê đặt cả con tim và tâm hồn chị và o ngà y khai trÆ°Æ¡ng. Bây giá» nó có dấu ấn tình yêu và lòng nhiệt thà nh của bà Astrid . Vẻ cÆ¡ bản bà không thay đổi gì, mà chỉ xếp đặt lại cho má»i váºt ăn khá»›p vá»›i nhau. Ngay đến Katsuko và Zina cÅ©ng có vẻ vui sÆ°á»›ng hÆ¡n.
- Chị Ä‘i nghỉ ra sao? – Katsuko nhìn lên, vui thÃch được thấy bà chủ. NhÆ°ng cô há»i váºy là thừa; Jessie trông giống nhÆ° nà ng Jessie ngà y trÆ°á»›c, còn vui tÆ°Æ¡i hÆ¡n là khác.
- Äúng là điá»u chị cần tá»›i. Ngó lại chá»— nà y thá» coi! Hình nhÆ° má»›i sÆ¡n phết hay là m má»™t Ä‘iá»u gì! Vui mắt và đẹp ghê!
- Äây là mặt hà ng má»›i trÆ°ng bà y. Coi đẹp và tốt quá.
- Việc mua bán ra sao?
- Äắt nhÆ° tôm tÆ°Æ¡i. Và em Ä‘ang đợi coi chị tÃnh ra sao cho mặt hà ng mùa thu. Thứ gì cÅ©ng mà u Ä‘á» và và ng cam. Nhiá»u mặt hà ng mà u Ä‘en, và và i đồ Ä‘an len tuyệt đẹp mà u trắng để Ä‘i dá»± dạ há»™i!
Những quần áo mà u nâu mặc và o mùa đông đã bị bá» quên. Năm tá»›i phải là mà u Ä‘á». Sáng sủa, sinh Ä‘á»™ng, náo nhiệt, có lẽ đó là dấu hiệu của nếp sống má»›i của chị… Nếp sống má»›i, lạy Chúa tôi! Chị chÆ°a muốn nghÄ© tá»›i và o lúc nà y. Rồi thiên hạ còn xầm xì bà n tán… giải thÃch nà y ná».
Jessie ngồi và o văn phòng, nhìn quanh tỠý vui thÃch, và rá»™n rã vá»›i cảm tưởng được trở lại nhà . Gánh nặng sáng nay, cuá»™c gặp gỡ vá»›i ông Margaret đã thấy nhẹ nhõm. Chị cố xua Ä‘uổi nó ra khá»i tâm trÃ. Có thể tối nay chị sẽ viết thÆ° cho Ian. Lần cuối đấy thôi, chị không muốn thÆ° từ lằng nhằng vá»›i anh nữa. CÅ©ng khá»e cho anh, thÆ° từ có thể là … thừa thãi. Vợ chồng chị có thể giải quyết má»i việc, thông qua luáºt sÆ° chung. Cà ng nói Ãt vá»›i nhau, dù là qua thÆ° từ cà ng tốt. Chị đã quyết định rồi, bây giá» chỉ việc xúc tiến, và đó là điá»u tốt nhất. Bây giá» chị phải nhìn vá» phÃa trÆ°á»›c tá» ra cứng rắn vá»›i bản thân để đừng nhìn lại những năm chung sống. Những ngà y đó đã qua rồi, chỉ còn là má»™t phần của cuá»™c Ä‘á»i quá vãng, nhÆ° những kiểu quần áo lá»—i thá»i váºy. Nà ng Jessie và chà ng Ian là thuá»™c vá» quá khứ.
- Chị Jessie, cho em một phút được chăng?
Mái tóc quăn của Zina ló ra ở cá»a, và Jessie ngÆ°á»›c nhìn lên. Chị cảm thấy mình già hÆ¡n, lặng lẽ hÆ¡n, nhÆ°ng không mệt má»i nữa. Chị cảm thấy mình rất mạnh. Lần đầu tiên trong nhiá»u tháng trá»i, những đêm cô Ä‘Æ¡n không khiến chị khiếp sợ nữa. Căn nhà không còn là nhà có ma. Cuá»™c Ä‘á»i chị không bị quá»· ám nữa. Cuối cùng chị đã có thể trở lại nhà , vô cùng bình yên.
Jessie không suy nghÄ© nữa, để tâm tá»›i Zina, vẫn Ä‘ang do dá»± chá»— cá»a:
- Tất nhiên chứ, Zina em! Chị rảnh quá mà .
Chị vẫn giữ được nếp sống không hối hả của thôn quê. Chẳng việc gì phải vá»™i vã, và chị thÃch lối sống đó.
- Coi em có vẻ khá»e mạnh đấy.
Zina ngồi xuống chiếc ghế gần bên bà n giấy của Jessie, coi bá»™ hÆ¡i khó chịu. Cô há»i sÆ¡ qua và i câu vá» chuyến Ä‘i nghỉ của Jessie, ngần ngừ, đắn Ä‘o mãi. Cuối cùng Jessie không chịu nỗi nữa.
- Ô kê, cô bé, em có chuyện gì trong đầu?
- Em không biết phải nói sao với chị, Jessie ạ, nhưng…
Cô nhìn lên, và đột nhiên Jessie cảm nháºn liá»n. Những tháng khó khăn đã tác Ä‘á»™ng đến má»i ngÆ°á»i, không riêng gì chị. Và chị hầu nhÆ° ngạc nhiên không hiểu sao trÆ°á»›c đây cô nà o tá» lá»™ Ä‘iá»u gì. Có thể chỉ vì há» quá trung thà nh vá»›i chị. Chị hÃt và o tháºt sâu, nhìn thẳng và o mắt Zina:
- Em tÃnh nghỉ?
Zina gáºt đầu:
- Em sắp lấy chồng – Cô nói như tự thú.
- Lấy chồng? – Jessie không há» hay biết là Zina có bồ. Lần cuối cùng chị em còn nói chuyện vá»›i nhau, nhất định cô ta chÆ°a có bạn trai mà … Váºy có hồi nà o nhỉ? Tháng trÆ°á»›c? Hai tháng trÆ°á»›c? Nghe chừng sáu tháng rồi thì phải. Từ lúc đó chị quá báºn rá»™n lo chuyện riêng của chị, có há»i han, để ý gì được?
- Ba tuần nữa, chúng em là đám cưới.
- Zina, tin mừng đấy. Váºy sao em lại lo lắng quá nhÆ° thế, hở con nhãi ranh?
Jessie cÆ°á»i toét miệng, và Zina thấy an tâm vô cùng.
- Phải xa chị, em buồn lắm. Chúng em rá»i vá» Memphis.
Jessie cÆ°á»i ròn. Nghe nhÆ° số mạng khủng khiếp, nhÆ°ng chị biết rằng Zina chẳng nghÄ© váºy, và bây giá» báo tin được rồi, cô ta có vẻ khoan khoái.
- Em gặp ảnh trong buổi dạ há»™i đêm Giáng Sinh, và ồ… kìa chị Jessie! Ảnh đẹp trai nhất đám, đủ má»i nết hay! Và em đã yêu ảnh! Và chúng em sẽ có tháºt nhiá»u bé kháu khỉnh! – Cô cÆ°á»i ngượng nghịu tá» vẻ hà i lòng lắm, và Jessie đứng báºt dáºy, ôm cô đằm thắm – Và chị coi chiếc nhẫn Ä‘Ãnh hôn của em nè! – Cô đúng là phụ nữ miá»n Nam chân tháºt, và chiếc nhẫn cô Ä‘Æ°a khá» lấp lánh những hôt xoà n nho nhá».
- Em đã đeo trước khi chị đi nghỉ hả? – Jessie bắt đầu thắc mắc không biết có phải mình đã quên lãng, không để ý đến chuyện nà y không.
- Không. Ảnh má»›i trao cho em tuần rồi. NhÆ°ng em không muốn viết thÆ° cho chị hay, đợi chị vá» - Và chắc chắn là bà Astrid đã ngăn cấm không cho là m rá»™n đến chị, chị nhÆ° những tin tức vá» các chủ nợ cứ gá»i tá»›i đòi thanh toán các hóa Ä‘Æ¡n chị chÆ°a trả váºy - Chiếc nhẫn xinh đẹp quá chị nhỉ?
- Tuyệt đẹp. Và em điên rồi! Nhưng chị rất thương yêu em, vui sướng trước hạnh phúc của em!
Chị thoáng Ä‘au thắt ruá»™t gan: Zina lấy chồng, chị xin ly dị. Tá»›i Ä‘i, vô Ä‘i, bắt đầu rồi cÅ©ng chấm dứt, nhà o vô rồi cÅ©ng lại thả ra thôi, và có thể còn phải thá» thách lần khác. Má»›i thử thách lần đầu, nhÆ°ng có thể thà nh công chứ? Có thể. Hay có lẽ cÅ©ng chẳng quan trá»ng gì. Jessie thà nh tháºt mong cho Zina thà ng công ở lần thá» thách đầu tiên nà y.
- Báo cho chị tin tức ngắn ngủi nà y, em rất buồn, chị Jessie ạ. Nhưng chúng em đã quyết định rồi!
Cô bé cúi đầu, nhÆ°ng nụ cÆ°á»i toét miệng thế kia thì dấu nỗi ai?
- Chị van em đừng biện minh nữa! Chị má»›i vá» nhà còn Ä‘ang vui đây. Äám cÆ°á»›i tổ chức ở đâu?
- Tại New Orleans. Má em nhất định đòi cho bằng được. Bà cụ Ä‘ang Ä‘iên lên, để lo đám cÆ°á»›i và hai tuần nữa em phải đáp máy bay vá» nhà . Chúng em đã định không cho cụ biết chi tiết, mà tối hôm qua cụ gá»i dây nói há»i em tá»›i bốn lần.
Hai ngÆ°á»i cÆ°á»i khanh khách, và Jessie bắt đầu lo nghÄ©.
- Em có cần một chiếc áo dà i không?
- Em tÃnh báºn chiếc áo dà i của bà cố của em.
- Nhưng em cũng cần một bộ trang phục cô dâu. Phải không? Và một chiếc áo dà i đi chơi xa, và …
- Ồ, chị Jessie, vâng. Nhưng… không… em không thể để chị lo…
- Hãy lo chuyện riêng của em, kẻo chị bắn chết bây giá»!
Chị chÄ©a má»™t ngón tay và o Zina, và hai ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i rá»™. Jessie mở tung cá»a văn phòng, đẩy Zina ra phòng chÃnh trong tiệm và hai ngÆ°á»i ngừng chân trÆ°á»›c mặt Katsuko, kinh hãi chẳng hiểu chuyện gì.
- Kat, chúng ta có cô khách hà ng mới. Tay tổ đấy nhé!
Äây là cô Nelson, Ä‘ang cần má»™t bá»™ trang phục cô dâu.
Katsuko kinh hãi nhìn lên, nhÆ°ng hiểu ra liá»n, cÆ°á»i theo hai ngÆ°á»i kia. Cô an tâm thấy má»i chuyện êm xuôi, cô đã lo lắng nhiá»u vì Zina. Hai tháng gần đây, đụng tá»›i Jessie là thấy khiếp hãi, nhÆ°ng lúc nà y chỉ khoẻ lắm rồi, hai cô có thể nói chuyện tá»± nhiên. Hiện giá» chị cuống quýt vá» bá»™ đồ cÆ°á»›i cho Zina.
- Những mặt hà ng mùa xuân mà u sắc rất đẹp, thứ nà o cÅ©ng hoà n hảo. Kat nà y, Zina nó lấy thứ gì cÅ©ng bá»›t cho nó mÆ°á»i phần trăm trên giá bán nhé, và chị sẽ cho nó bá»™ đồ Ä‘i chÆ¡i xa, nhÆ° má»™t quà tặng đám cÆ°á»›i. Nó tình tháºt… chị cÅ©ng chẳng biét bá»™ đồ nà o thÃch hợp nữa.
Chị long lanh cặp mắt, bÆ°á»›c và o nhà kho, và trở ra vá»›i má»™t bá»™ đồ mà u nâu và ng, sản phẩm của Ba Lê, gồm có má»™t chiếc váy và má»™t chiếc áo khoác rất vừa vá»›i khổ ngÆ°á»i Zina. Chị lôi ra thêm má»™t chiếc áo choà ng bằng lụa mà u xanh lá cây lạt để Ä‘i đôi vá»›i bá»™ quần áo kia, và Zina sÆ°á»›ng nhÆ° Ä‘iên.
- Äi thêm đôi dép mà u nâu, Ä‘á»™i cái nón nữa thì… Zina ạ, em đẹp không tưởng tượng nỗi!
Ngay cả Katsuko nhìn bộ đồ trên tay Jessie cũng sáng mắt lên…. Zina tỠvẻ xúc động.
- Không, chị Jessie! Em không thể! Em không dám nháºn bá»™ đồ nà y.
Cô nói lướt qua như một tiếng thì thầm. Bộ đồ nà y giá bán trên bốn trăm đô la.
- Äúng, bá»™ đồ nà y, em ạ! - Giá»ng chị tháºt dịu dà ng - Trừ phi em thÃch bá»™ khác hÆ¡n thì không kể.
Zina trân trá»ng lắc đầu, và Jessie ôm hôn cô đằm thắm và mỉm cÆ°á»i xô nhẹ, sau đó chị trở lại văn phòng. Sáng nay là má»™t buổi sáng vui thÃch, và chị cÅ©ng nẩy ra má»™t ý nghÄ© vui vui.
Chị gá»i cho bà Astrid lại tiệm uốn tóc.
- Có chuyện gì bất ổn váºy em?
Bà ngại rằng có thể Jessie không vừa ý vá»›i cách trÆ°ng bà y cá»a tiệm, hay không thÃch cách thu dá»n kho hà ng. Trong lúc xịt dầu thÆ¡m và o đôi già y má»›i, bà đã lo lắng cất tiếng há»i Jessie .
- Không chị ạ. Không có Ä‘iá»u gì đâu. Chị muốn có việc là m không?
- Giỡn hả?
- Không. Zina vừa mÆ¡Ìi xin thôi. Cô ấy sắp lấy chồng. Em sÆ°á»›ng nhÆ° Ä‘iên, vì nếu có chị ở cá»a tiệm thì ba chúng ta dá»±ng nỗi cÆ¡ đồ. Chỉ sợ chị chê không xứng vá»›i chị thôi, còn không thì có việc là m cho chị đấy, và em sẽ để cho chị toà n quyá»n quyết định công việc cá»a hà ng.
- Jessie! Bắt liá»n! – Bà cÆ°á»i toét miệng, quên cả việc xịt nÆ°á»›c hoa và o già y.
- Váºy là chị nháºn? Ta Ä‘i ăn trÆ°a chăng?
- Chị sắp xong! À không, không được, tóc chị còn Æ°á»›t… ồ… tiếc quá! – Hai ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i lá»›n, và nụ cÆ°á»i của bà Astrid có vẻ mở rá»™ng hÆ¡n - Má»™t giá» nữa chị sẽ có mặt tại đó. Và Jessie nà y… cảm Æ¡n nhé. Chị yêu em.
Hai ngÆ°á»i cùng buông Ä‘iện thoại vá»›i nụ cÆ°á»i sung sÆ°á»›ng, và Jessie hà i lòng là đã gá»i đến bà Astrid .
Bốn ngÆ°á»i cùng đồng ý đóng cá»a tiệm Lady J ngay lúc năm giá», thay vì năm rưỡi, và Jessie lấy ra chai rượu sâm banh chị đã nhá» mua lúc buổi chiá»u. Vì có bà Astrid thế chân, Zina quyết định nghỉ sá»›m hÆ¡n má»™t tuần so vá»›i dá»± định. Ná»a giá» sau, hỠđã quất hết cả chai, và Astrid lái xe Ä‘Æ°a Jessie vá».
- Muốn lại chỗ chị là m một chầu nữa không? Chị vẫn chưa khao chỗ là m mới của chị.
Jessie mỉm cÆ°á»i, lắc đầu. Chị bắt đầu cảm thấy hiệu quả của những việc xảy ra trong ngà y, bắt đầu bằng việc tá»›i thăm ông Martin về vụ ly dị. Tháºt kỳ cục, việc gì chị phải cố tìm cách Ä‘á» quên Ä‘i? DÆ°á»ng nhÆ° buổi sáng nay đã đẩy nhẹ những năm taáng qua trở vá» dÄ© vãng. Chị mong rằng vụ ly dị nà y cÅ©ng mau chóng được lãng quên.
- Không. Cám Æ¡n chị yêu quÃ. Tối nay không được.
- Lên mặt bà chủ, sợ suồng sã hả?
Jessie cÆ°á»i riá»…u ý nghÄ© lạ lùng đó – Không. Äừng nghÄ© báºy. Em Ä‘ang bối rối. Vả lại cÅ©ng còn ngầy ngáºt vì chầu sâm banh và … em báºn viết má»™t lá thÆ°.
Bà Astrid nghe liá»n ỉu xìu nét mặt – Cho Ian?
Jessie trịnh trá»ng gáºt đầu, trong ánh mắt chị không còn vẻ gì là tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nữa.
- Vâng. Cho anh Ian.
Bà Astrid vá»— nhẹ và o tay Jessie, và Jessie vá»™i vã lách mình ra khá»i xe, Ä‘Æ°a tay vẫy. Chị mở cá»a nhà , và đứng ở hà nh lang phÃa trÆ°á»›c má»™t lúc, trong cảnh hoà ng hôn. Căn nhà yên tÄ©nh quá, yên tÄ©nh đến Ä‘á»™ không chịu nỗi. NhÆ°ng không há» gây kinh sợ nữa. Chỉ trống vắng thôi. Ai có thể săn sóc chị đến lúc nà y đây? Chị khó chịu nháºn định rằng không ai biết lúc nà o chị vá», lúc nà o chị ra khá»i nhà , và chị ở đâu. Không ai biết, và chẳng ai quan tâm. Tốt, có bà Astrid đấy, nhÆ°ng có ai để nghe chị kể lể, giải thÃch, để chị chạy vá»™i vá» nhà , để chị Ä‘i mua đồ lặt vặt cho, để chị đánh thức, báo Ä‘á»™ng, để chị mua thức ăn cho… má»™t cảm giác trống rá»—ng kinh khiếp trà n ngáºp lòng chị. NÆ°á»›c mắt lại tuôn xuống trên mặt, lúc chị nhìn quanh nhà , đã có thá»i là nhà của hai vợ chồng. Bây giá» nó chỉ còn là má»™t chá»— trú ngụ, má»™t viện bảo tà ng của những ká»· niệm, má»™t nÆ¡i để quay vá» sau má»™t ngà y là m việc. NhÆ° tất cả những thứ khác, căn nhà đó bá»—ng nhiên phóng và o quá khứ, di chuyển tháºt nhanh. NgÆ°á»i cÅ© đã bá» Ä‘i, đã thay đổi, chuyển Ä‘i xa, ngÆ°á»i má»›i sẽ tá»›i chiếm chỗ… Zina Ä‘i lấy chồng…. Astrid tá»›i là m ở tiệm… Ian rá»i khá»i…và sáu tháng nữa chị sẽ li dị. Jessie ngồi xuống chiếc ghế ở hà nh lang nhà trÆ°Æ¡c, áo vẫn khoác trên mình, chiếc túi xách treo trên vai, và chị thưởng thức câu nói lá»›n tiếng của chị: Ly dị.
Gần ná»a đêm chị má»›i dán con tem lên bao thÆ°. Chị cảm thấy mình già trăm tuổi. Chị đã đẩy Ian ra khá»i cuá»™c Ä‘á»i chị, và chị quyết giữ lấy quyết định của mình. NhÆ°ng lúc nà y chị chẳng có ai, ngoà i bản thân chị.
|
29-05-2009, 10:21 AM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 25
- Äó, chị coi lại mình xem có phải đẹp không nà o. Tối nay chị tÃnh là m gì?
Astrid gà i nút chiếc áo lông chồn, tá» vẻ bối rối. Äã là tháng Năm, nhÆ°ng trá»i vẫn còn lạnh vỠđêm, và chiếc áo lông rất thÃch hợp vá»›i bà .
Jessie đã khóa cá»a tiệm. Hà ng há» hồi nà y bán chạy. Chị cùng vá»›i Katsuko và Astrid coi nhau nhÆ° chá»— chị em. Há» há»p thà nh má»™t nhóm tà i năng, rất Æ°a thÃch công việc, và cá»a tiệm phát đạt hÆ¡n trÆ°á»›c rất nhiá»u. Chủ nợ gá»i tá»›i đòi nợ cÅ©ng thÆ°a thá»›t. Nhìn nét mặt Jessie cÅ©ng thấy chị đã an tâm.
- Tốt thôi, cô bé Æ°a há»i han - Astrid ngó Jessie, nhìn chăm chú vá»›i vẻ vui thÃch - Chị có cái hẹn đấy.
Bà nói giá»ng của cô gái mÆ°á»i sáu, hÆ¡i Ä‘á» mặt, và Jessie cÆ°á»i phá ra:
- Việc gì mà phải nhăn nhó ra vẻ tá»™i lá»—i lắm váºy? Khứa nà o đấy?
- Má»™t anh chà ng ngá»› ngẩn chị má»›i quen qua má»™t ngÆ°á»i bạn - Bà có vẻ mặt Ä‘au khổ tháºt tình.
- Bao nhiêu tuổi? - Jessie vẫn ngá» rằng Astrid đặc biệt mê mấy ông lão sáu chục, chị vẫn nghÄ© đến trÆ°á»ng hợp ông Tom.
- Bốn mươi lăm - Với vẻ mặt trinh nữ, Astrid gà i xong nút áo.
- Cái tuổi đẹp đấy chứ, đổi gu hả?
- Cám ơn dì Jessie!
Hai ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i ròn, và Jessie rút chiếc lược ra khá»i túi xách.
- Nói tháºt vá»›i chị, em cÅ©ng có cái hẹn - Jessie nhìn lên, mỉm cÆ°á»i.
- á»’! vá»›i ai váºy?
Vai trò đã thay đổi, và Astrid tá» vẻ thÃch thú. Mấy tuần qua, Jessie thÆ°á»ng Ä‘i chÆ¡i nhiá»u lần. Trẻ có, già có, khi thì anh phó nháy, khi thì chủ ngân haÌ€ng, lại có má»™t lần vá»›i chà ng sinh viên luáºt nữa. NhÆ°ng không chÆ¡i vá»›i văn sÄ©. Và chị cÅ©ng không bao giá» nhắc nhở tá»›i Ian. Vấn đỠđó cấm hẳn, há»… đả Ä‘á»™ng tá»›i Ian là chị im lặng hoặc lạnh tanh nét mặt.
- Em Ä‘i chÆ¡i vá»›i má»™t ngÆ°á»i bạn, qua lá»i giá»›i thiệu của má»™t bạn cÅ© ở Nữu Ước. Ảnh má»›i tá»›i San Francisco được má»™t tuần. Kệ cha nó, tá»™i gì không chÆ¡i? Nghe giá»ng nói qua Ä‘iện thoại thì khứa nà y cÅ©ng có vẻ tá» tế. Có vẻ là tay chÆ¡i Nữu Ước đấy, nhÆ°ng Ãt nhất cÅ©ng thấy là con ngÆ°á»i lanh lợi. Qua Ä‘iện thoại, khứa có vẻ là ngÆ°á»i biết hà i hÆ°á»›c. Em chỉ mong là khứa biết giữ gìn Ä‘Ã ng hoà ng.
Jesie khẽ thở dà i, bỠchiếc lược và o túi xách. Tóc chị xõa xuống quá vai, mà u và ng mượt như xa tanh.
- Em mà còn phải lo chuyện đà ng hoà ng hay không đà ng hoà ng? To lớn như em, thừa sức cho chà ng đo ván cái rụp.
- Sao váºy?
- Nó á»· to con hÆ¡n em. Cho đáng Ä‘á»i.
Jesie nhăn mặt, gác chân lên bà n giấy.
- Muốn chị lái xe đưa vỠkhông, Jesie?
- Không, cám Æ¡n chị yêu quÃ. Ảnh hẹn đón em tại đây. Em tÃnh sẽ dẫn ảnh Ä‘i coi trình diá»…n ở quán ăn Jerry.
Astrid gáºt đầu. NhÆ°ng quán Jerry không hợp sở thÃch của bà . Nó là quán rượu địa phÆ°Æ¡ng, dà nh cho mấy ông thÆ° ký và mấy tay chÆ¡i bá»i, khiến bà có cảm tưởng lẻ loi. Bà thÆ°á»ng ăn tối ở quán Etoile, đúng sở thÃch của bà hÆ¡n. Nó cÅ©ng có thể hợp vá»›i sở thÃch của Jessie, nếu bà chịu dẫn chị tá»›i. Jessie Ä‘ang tìm má»™t nếp sống, má»™t nếp sống má»›i, nếp sống nà o cÅ©ng được. Chị cÅ©ng biết rằng quán Jerry không hợp vá»›i chị nhÆ°ng chị muốn được coi trình diá»…n, có má»™t thứ gì đó để nhìn, trong lúc phải nghe những tiếng ồn à o trong quán.
- Hẹn gặp em ngà y mai.
Jessie Ä‘Æ°a tay vẫy. Bà Astrid bÆ°á»›c ra, và đụng má»™t chà ng trai Ä‘ang bÆ°á»›c lên báºc thá»m. Anh ta cao hÆ¡n Jessie má»™t chút và có mái tóc Ä‘en bóng láng, mặc chiếc áo thun mà u xám, và chiếc quần Jeans. Trông cÅ©ng đẹp trai, nhÆ°ng coi bá»™ rất xỉn, bà Astrid nháºn định nhÆ° váºy, và mỉm cÆ°á»i, vượt qua luôn. Bà thắc mắc không hiểu vì sao Jessie lại có thể chịu nỗi những ngÆ°á»i nhÆ° anh chà ng nà y, coi tất cả nhÆ° nhau, không kể đến mà u tóc, cách ăn mặc và anh nà o nhÆ° anh nấy: ham hố, nhìn Ä‘Ã n bà cứ hau háu. Astrid chợt cảm thấy vui mừng vì mình không còn ở tuổi ba chục nữa. Äà n ông ba chục tuổi đầu chán chết, thÆ°Æ¡ng không vô. Bà khẽ thở dà i, lách mình và o chiếc Jaguar, mở máy. Bà thắc mắc không hiểu Ian Ä‘ang là m gì. HÆ¡n má»™t tháng nay bà muốn viết thÆ° cho anh, nhÆ°ng không dám. Jessie có thể coi đó là sá»± phản bá»™i. Hồi nà y ở chung văn phòng vá»›i Jessie, bà được thấy những lá thÆ° của Ian bị xé là m đôi không cần mở ra coi, vất trong sá»t rác, má»—i lần bà đem đổ rác. Khi đã quyết định Ä‘iá»u gì, Jessie rất Æ°Æ¡ng ngạnh. Mà lúc nà y chị đã quyết định rồi. Bà thấy cánh cá»a tiệm buôn mở ra, và chà ng thanh niên bÆ°á»›c và o bên trong.
oOo
- Mario hả? Tôi là Jessie đây!
Jessie cho rằng anh chà ng má»›i và o là ngÆ°á»i thanh niên chị Ä‘ang đợi, nên chìa tay ra. Hắn lá» Ä‘i, mỉm cÆ°á»i theo lối xã giao thôi.
- Tôi biết chắc cô là m công ở đây.
Không chà o há»i, không giá»›i thiệu, chẳng bắt tay, cÅ©ng chẳng tỠý thân máºt. Hắn chỉ liếc sÆ¡ qua chị và chá»— là m việc của chị.
OK, anh yêu, cũng được thôi!
- Vâng , tôi là m ở đây - Chị quyết định không cho hắn biết chị đứng chủ.
- Vâng. Hình nhÆ° ngÆ°á»i tôi gặp lúc bÆ°á»›c và o đây là chủ của cô thì phải. Bà già mặc áo lông đó. Sẵn sà ng để Ä‘i chứ?
Jessie đã nỗi cục. Astrid đâu phải là "bà già "? Bạn của chị đấy!
Hắn có vẻ bá»±c bá»™i không muốn coi trình diá»…n ở quán Jerry. NhÆ°ng hắn cÅ©ng là m hết ly rượu vang Ä‘á». Hắn kể lể mình là tay soạn kịch, hay Ä‘ang cố gắng để thà nh kịch tác gia, và hắn còn xổ tiếng Anh giá»ng Ä‚ng Lê, pha thêm cả toán há»c và tiếng Ã. Hắn lá»›n lên ở Nữu Ước, thuá»™c gia đình khá giả miá»n Tây. Hay Ãt nhất thì cÅ©ng là hắn tá»± khoe nhÆ° váºy. NhÆ°ng Jessie thắc mắc: hắn có vẻ là dân trung lÆ°u miá»n Tây, chứ khá giả ná»—i gì? Có khi còn là dân ngoại ô không chừng. Chỉ biết rằng bây giá» thấy hắn thô lá»—, khó Æ°a, và chị thắc mắc đến cả ngÆ°á»i bạn giá»›i thiệu hắn vá»›i chị. NgÆ°á»i nà y là má»™t trong những ngÆ°á»i bạn quen biết trong việc là m ăn, nhÆ°ng vẫn còn... Tại sao há» lại có thể giá»›i thiệu đến chị má»™t đứa nhÆ° thế nà y?
- Tốt. Nữu Ước hồi nà y ra sao? Lâu nay tôi không vỠthăm.
- H� Bao lâu?
- Gần tám tháng.
- Vẫn váºy. Tuần rồi, tôi có tham dá»± cuá»™c vui của dân chÃch choác cô-ca-in lá»›n lắm. Ở công trÆ°á»ng St. Mark đó. Ở đây hoạt Ä‘á»™ng ra sao?
- Côcain? Tôi không biết đến - Chị nhấm nháp ly rượu vang.
- Bồ không xà i thứ đó hả?
Hắn vẫn giữ vẻ bá»±c bá»™i, cố là m ra vẻ bất cần Ä‘á»i. Dân thà nh phố lá»›n vá» tỉnh lẻ mà ! Jessie rủa cho hắn gục ngay tại chá»—. Hay Ãt ra thì cút đâu cho rảnh.
Hắn vẫn đeo đuổi:
- Bồ không xà i côcain?
- Không. Nhưng Nữu Ước là thà nh phố đẹp đấy chứ. Sống ở đó thì sướng lắm.
- Chán thấy mồ.
Jessie ngÆ°á»›c nhìn lên, mỉm cÆ°á»i ngạo nghá»…, mong hắn thất vá»ng. Mario nhà soạn kịch mà là con ngÆ°á»i khó chịu đến váºy sao?
- Tốt, Mario! Ở đây không hấp dẫn bằng Nữu Ước Miá»n Tây đâu, nhÆ°ng chúng tôi cÅ©ng có những chá»— giải trà là nh mạnh.
- Nghe nói đây là vùng đất kém văn hoá mà !
- Äúng đấy, cÆ°ng ạ! CÅ©ng còn tùy. Mà anh định nói tá»›i ngÆ°á»i nà o má»›i được chứ? Ở đây cÅ©ng có và i văn sÄ©, những ngÆ°á»i giá»i nữa. Rất giá»i - Chị nghÄ© đến Ian, muốn Ä‘em anh ra để hạ nhục thằng khốn nạn nà y. Ian giá»i lắm chứ, quyến rÅ© lắm, xuất sắc lắm, lại đẹp trai nữa. Chị sẽ giải quyết vá»›i thằng con heo nà y ra sao đây? Thằng nhà quê nà y, thằng...
- H� Như những ai?
- Chi? Tâm trà Jessie nhảy từ Mario qua Ian.
- Cô vừa nói là ở đây có má»™t và i văn sÄ© tà i ba. Tôi muốn há»i là ngÆ°á»i nà o. Cô định nói tá»›i những nhà văn viết vá» khoa há»c giả tÆ°á»ng?
Hắn nói giá»ng dè bỉu, và mỉm cÆ°á»i khinh Ä‘á»i khiến Jessie muốn dá»™ng ly rượu vang và o hà m răng hắn.
- Không, không phải những nhà văn viết truyện khoa há»c giả tưởng. Tôi muốn nói tá»›i tiểu thuyết, tiểu thuyết chân chÃnh, không phải truyện giả tưởng.
Chị kể má»™t dá»c mấy tên, tất cả Ä‘á»u là bạn của Ian. Mario nghe mà không bình phẩm tiếng nà o. Jessie giáºn sôi sùng sục.
- Cô biết tôi khâm phục nhất ngÆ°á»i nà o không?
- Không. Nhưng nói mau cho tôi biết coi nà o, tôi sẽ tìm ra.
- Chi?
- Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà xuất sắc nhÆ° cô, bán quần áo ở cá»a tiệm. Tôi không biết rõ, nghÄ© rằng ngÆ°á»i đó Ä‘ang là m má»™t việc gì có tÃnh cách sáng tạo.
- Như là viết văn?
- Nghá» văn, há»™i há»a, Ä‘iêu khắc, má»™t thứ gì có ý nghÄ©a. Má»™t cuá»™c sống lạ lùng thay: bán quần áo cho bà già mặc áo khoác lông thú!
- Tốt, anh biết Ä‘iá»u đấy. NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng là m việc gì ngÆ°á»i ta có thể là m được.
Jessie cố giữ cho cặp môi khá»i cong cá»›n khi chị mỉm cÆ°á»i.
- Anh đang viết những loại kịch bản nà o?
- Sân khấu má»›i. Má»™t mà n toà n là vai nữ, khá»a thân. Quả tháºt là má»™t xen vÄ© đại Ä‘ang hoà n thà nh trong đầu óc tôi, để trình diá»…n và o hồi thứ hai. Má»™t xen đồng tÃnh luyến ái, tiếp theo xen Ä‘Ã n bà đẻ con. (Thằng cha nà y bệnh hoạn quá)
- Nghe ngộ ghê!
Giá»ng chị xoáy và o đầu óc hắn.
- Còn đói không?
Bữa ăn tối còn nguyên trÆ°á»›c mặt, vì chị mắc báºn ngó hắn. Chị Ä‘ang định kiếm những câu sắc mắc để cãi lại, cho hắn má»™t mách, má»™t cách nà o đó để tống cổ hắn Ä‘i. NhÆ°ng chị phải nhịn. Chị đã quen nhịn nhiá»u lần rồi. Nhiá»u khi không thể chịu nỗi mà cÅ©ng phải nhịn.
- Äược. Tôi có thể là m má»™t bữa no say.
Chị gợi ý và i câu, và cuối cùng hắn nháºn món ăn kiểu Mêhicô, vì ở Nữu Ước món ăn Mêhicô cho ngon rất hiếm. Cuối cùng hắn đã tỉnh táo lại phần nà o, và chị sẽ dẫn hắn lại má»™t khách sạn nhỠở Ä‘Æ°á»ng Lombard. Tình bạn sứt mẻ, nhÆ°ng món ăn rất ngon.
Sau bữa ăn tối, chị ngáp lá»›n tiếng và i lần, hy vá»ng hắn hiểu ý, nhÆ°ng hắn lại không chịu hiểu cho. Hắn tỠý muốn coi và i cảnh "cuá»™c sống vỠđêm", nếu nhÆ° ở đây có. Tất nhiên là có, nhÆ°ng chị không muốn Ä‘i. Tối nay nhất định không Ä‘i, vá»›i hắn lại cà ng không được. Chị Ä‘á» nghị má»™t quán cà phê ở Ä‘Æ°á»ng Thống Nhất, gần nhà . Chị đã nghÄ© ra má»™t chÆ°á»›c, cho hắn và o tròng. Chị cần cà phê cho tỉnh táo, vì chị đã uống ba bốn ly rượu vang trong bữa ăn tối rồi. Mario đã uống Ãt ra cÅ©ng gấp đôi chị, chÆ°a kể chầu rượu ở quán Jerry. Hắn đã bắt đầu nói rÃu lưỡi.
Hai ngÆ°á»i và o quán cà phê. hắn kêu cà phê Ä‘en, chị kêu cà phê sữa. Hắn liếc nhìn chị qua phần trên chiếc ly cà phê.
- Trông em cÅ©ng không đến ná»—i xấu xÃ.
Nghe giá»ng nói, tôi cứ tưởng ngÆ°á»i Ä‘ang phân tÃch các loại máu váºy. Máu anh chắc hẳn là máu dê rồi.
- Cám ơn anh.
- Nhà em ở đâu váºy?
- Cách đây và i ba căn.
Jessie uống há»›t bá»t sữa trên ly cà phê, nghÄ© cách tÃnh bà i chuồn. Chị đã quyết định không cho hắn biết số nhà của chị. Chị đã ngán đến cần cổ rồi.
- Nhà cao tầng hả?
- Trung bình. Sao?
- Vì anh không muốn leo mấy chục tầng lầu, em ạ. Chỉ tại váºy thôi. Anh mệt quá trá»i rồi. Lại Ä‘ang say oắc cần câu đây.
Hắn búng ngón tay và mỉm cÆ°á»i, liếc mắt Ä‘Æ°a tình, khiến chị nhìn hắn phát ná»±c.
- Không sao đâu, Mario. Chúng ta sẽ đón xe bus, và em hân hạnh Ä‘Æ°a anh vá» táºn nhà , dù anh ở đâu cÄ©ng được.
- Em nói "tôi ở đâu cũng được" là nghĩa là m sao?
Trong ánh mắt hắn có tia tức giáºn, đổi sang bối rối.
- Anh lịch sự lắm. Anh nghe ra sao?
- Nghe dá»… thÆ°Æ¡ng lắm. Anh nghÄ© là em sẽ má»i anh ở lại.
Chị muốn nói vá»›i hắn rằng chị đã có chồng, nhÆ°ng chị không muốn giải quyết cách đó. Vả lại, là m sao chị có thể giải thÃch chuyện Ä‘i ăn tối vá»›i hắn cho êm xuôi?
- Anh Mario nè... - Chị mỉm cÆ°á»i tháºt hiá»n dịu - Anh tưởng lầm rồi. Ở tỉnh nhá», tụi em không là m theo cách ấy đâu. Hay Ãt ra là em không là m nhÆ° váºy.
- Thế là nghĩa là m sao?
Hắn ngồi thụt xuống trên chiếc ghế, vẻ mặt khó chịu.
- NghÄ©a là cám Æ¡n anh đã cho em hưởng má»™t buổi tối tháºt vui vẻ.
Chị bắt đầu gà i nút chiếc áo khoác, đứng dáºy, vẻ ranh mãnh trong ánh mắt. NhÆ°ng hắn đã nhoà i qua bà n, nắm cánh tay chị, khiến chị Ä‘au nhói ở cổ tay.
- Nghe đây, đồ khỉ gió. Chúng ta đã đi ăn chung bữa tối, phải không? Tôi không hiểu cô nghĩ ra sao mà ...
Nhìn và o mặt hắn, chị thấy những nét chị không muốn bao giá» phải nhìn lại nữa, và đột nhiên câu chuyện má»›i rồi vá»›i bà Astrid lóe lên trong đầu chị: "nếu hắn không Ä‘Ã ng hoà ng, em có thể cho hắn Ä‘o ván..." ... Và chị vặn cánh tay khiến hắn phải buông ra, và trên nét mặt nghiêm nghị của chị có má»™t Ä‘iá»u nhắn nhủ hắn chá»› là m tá»›i.
- ThÆ°a ông, tôi không hiểu ông suy nghÄ© ra sao, nhÆ°ng tôi biết rõ những Ä‘iá»u tôi nghÄ©. Và tôi cho rằng nếu ông còn đụng tá»›i tôi , thì phiá»n cho ông lắm đấy. Chà o ông!
Chị bá» Ä‘i liá»n, hắn không kịp phản ứng. Chỉ tá»™i các cô hầu bà n là những ngÆ°á»i phải chịu Ä‘á»±ng cÆ¡n giáºn của hắn: hắn gạt tay ngang bà n, ly tách rá»›t xuống sà n, vỡ loảng xoảng. Hai cô năn nỉ hắn, nói cho hắn nghe ra Ä‘iá»u hắn cần lúc nà y là chá»— thoáng đãng.
Jessie đã vá» gần đến nhà . Chị bÆ°á»›c mau qua mấy dãy nhà cuối cùng, không khà ban đêm mát lạnh trên mặt, và chị cảm thấy bình thản lạ lùng. Buổi tối mất vui, nhÆ°ng đã thoát khá»i hắn, có lẽ không bao giá» gặp lại hắn nữa. Những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nhÆ° thế khiến da thịt chị ngứa ngáy, nhÆ°ng Ãt ra chị cÅ©ng biết cách xá» sá»± vá»›i há». Và vá»›i bản thân chị. Lúc đầu, những tối nhÆ° thế nà y khiến chị khiếp hãi. NhÆ°ng chị đã là m quen đủ má»i hạng ngÆ°á»i, những thằng khốn nạn trong đám khốn nạn. Những ngÆ°á»i tá» tế Ä‘á»u đã có vợ, hoặc trốn đâu mất. Những đứa còn lại Ä‘á»u cùng má»™t giuá»™c. Chúng uống nhÆ° hÅ© chìm, không hé miệng cÆ°á»i hoặc có cÆ°á»i thì cÅ©ng rất khó khăn. Chúng huyênh hoang hoặc thác loạn thần kinh hoặc vui há»i hợt. Chúng thuá»™c nhóm cần sa ma túy hay nhóm yêu vá»™i sống cuồng, hoặc kể lể những chuyện bốn năm vá» trÆ°á»›c các bà vợ trÆ°á»›c kia của chúng đã là m những gì mà đến ná»—i chúng bị liệt dÆ°Æ¡ng. Vì thế chị bắt đầu nghÄ© rằng cứ ở nhà lại thấy sung sÆ°á»›ng hÆ¡n. Cuá»™c sống trụy lạc chẳng thú vị gì.
- Buổi tối qua của chị thế nà o?
Sáng hôm sau, vừa bÆ°á»›c và o cá»a hà ng, Jessie lên tiếng há»i trÆ°á»›c. Chị muốn ngăn cháºn Astrid, không muốn bà há»i han lôi thôi. Chị không muốn kể vá» Mario.
- Hiện thá»i vẫn là má»™t buổi tối đẹp đẽ. Chị đã bắt đầu Æ°a thÃch.
Bà có vẻ vui sướng và thư thái tâm hồn. Trái với Jessie, bà chẳng mong ước được vui vẻ trong một cuộc hẹn hò, nhưng lần nà y bà thấy vui hơn.
- Buổi tối qua của em ra sao? Hình như chị đã gặp đúng chà ng thanh niên của em, lúc chị bước ra thì phải.
- Có lẽ chị đã gặp đúng hắn đấy. Phải chi chị xô té hắn trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i vô, thì đỡ khổ cho em biết mấy.
- Dở lắm hả?
Bà Astrid tỠcảm tình với Jessie, khiến chị đau khổ thêm.
- Tệ hại lắm. Em đá Ä‘Ãt rồi!
Äúng nhÆ° ý nghÄ© của bà Astrid: thằng cha nà y không tốt.
- Thôi ta quay lại với quầy hà ng cho rồi.
Jessie khẽ mỉm cÆ°á»i, chị lục lá»i đống thÆ° từ, lá»c những bức thÆ° ra khá»i đống hóa Ä‘Æ¡n. Chị ngừng lại má»™t lát, nhìn má»™t bao thÆ¡ khổ rá»™ng, mà u trắng, xé là m đôi, vất và o sá»t rác. Lại má»™t lá thÆ° của Ian. Má»—i lần thấy Jessie là m váºy, Astrid lại thấy Ä‘au lòng, bà thấy có vẻ không tá» tế, gần nhÆ° tà n ác. Bà tá»± há»i Ian nghÄ© sao, nếu biết, hoặc nghi ngá» thôi, chuyện Jessie không thèm Ä‘á»c thÆ° của anh. Bà cÅ©ng thắc mắc không hiểu anh viết gì trong thÆ°.
- Äừng có vẻ mặt nhÆ° thế, chị Astrid - Giá»ng Jessie vang lên, cắt đứt tÆ° tưởng của Astrid.
- Như thế nà o?
- Như xé nát tim chị, mỗi lần thấy em liệng bỠthư của anh ấy.
Chị tiếp tục lá»c các lá thÆ°, hầu nhÆ° dá»ng dÆ°ng . NhÆ°ng không hẳn nhÆ° thế, và Astrid thấy tay Jessie hÆ¡i run run.
- NhÆ°ng tại sao em lại là m váºy?
- Vì giữa chúng em không có Ä‘iá»u gì để nói nữa. Em không muốn nghe, không muốn Ä‘á»c, hay mở cho ảnh má»™t cánh cá»a nà o. Có thể em sẽ bị lạc hÆ°á»›ng. Em không muốn bị thu hút và o má»™t cuá»™c đối thoại nà o vá»›i anh ấy nữa.
- NhÆ°ng có lẽ em nên cho chú ấy má»™t cÆ¡ há»™i để nói lên Ä‘iá»u suy nghÄ© của chú ấy chứ? Cách là m của em có vẻ không đẹp.
Astrid nhìn Jessie với vẻ van nà i, nhưng chị đã quay lại với đống thư từ, đáp:
- Không thà nh vấn đỠnữa rồi. Em không cần biết tới ảnh muốn nói gì. Em đã nhất quyết rồi. Ảnh có nói lắm chỉ là m cho câu chuyện nặng nỠthêm lên. Ảnh không thể là m thay đổi chuyện gì.
- Em tin chắc là em muốn ly dị?
TrÆ°á»›c khi trả lá»i, Jessie ngÆ°á»›c nhìn lên, nhìn thẳng váo mắt Astrid:
- Vâng, em tin chắc.
Dù chán những thằng đà n ông như Mario, ghét cảnh cô đơn và trống rỗng, chị vẫn tin chắc rằng ly dị là chuyện đúng. Nhưng không có nghĩa là nó không là m thương tổn.
Hai bà khách vừa bÆ°á»›c và o tiệm, đỡ cho Jessie khá»i bà n cãi. Katsuko ra ngoà i có việc, Astrid Ä‘Ã nh phải đứng ra tiếp khách. Jessie và o văn phòng, đóng cá»a lại. Astrid hiểu ý: vấn Ä‘á» không bà n cãi nữa. Luôn luôn là nhÆ° váºy.
Sau đó, cả ngà y báºn rá»™n, cả tuần, cả tháng báºn rá»™n. Cá»a tiệm đã phát đạt, ngÆ°á»i ta đổ tá»›i sắm quần áo mùa hè.
Lâu lâu ba ngÆ°á»i cÅ©ng nháºn được bÆ°u thiếp của Zina. Cô ta đã mang bầu. Katsuko quyết định để tóc trở lại. Cuá»™c sống trở lại vá»›i những chi tiết bình thÆ°á»ng: ai sắp Ä‘i Âu Châu, Ä‘Æ°á»ng viá»n trên quần áo nên nhÆ° thế nà o, nên sÆ¡n lại mặt tiá»n cá»a hà ng hay không, nên trồng cây phong lữ má»›i ở khu vÆ°á»n nhá» của Katsuko chăng. Jessie luôn luôn tá» lòng biết Æ¡n trá»i đã cho chị những việc là m tầm thÆ°á»ng đó. Cuá»™c Ä‘á»i chị là má»™t dà n nhạc lâu nay tiết tấu toà n những bản buồn thảm, lúc nà y là lúc cần những khúc nhạc má»›i: giản dị, dá»… dà ng và tÆ°Æ¡i sáng. Và quyết định xong vần Ä‘á» ly dị, thì chẳng còn quyết định nà o quan trá»ng hÆ¡n nữa.
Chị cảm thấy nhÆ° thể câu chuyện khủng khiếp không há» xảy ra. Chiếc nhẫn cẩm thạch của má chị đã an toà n nằm trong két của ngân hà ng. Quyá»n sở hữu căn nhà và cá»a tiệm đã giải quyết xong. Cá»a hà ng lúc nà y lại vững và ng trở lại. NhÆ°ng vẫn có những thay đổi. Nhiá»u thay đổi hÆ¡n lòng chị muốn công nháºn nữa: chị được tá»± do hÆ¡n, bá»›t khiếp sợ, già dặn hÆ¡n. Cuá»™c Ä‘á»i vẫn biến đổi.
Má»™t buổi sáng ba ngÆ°á»i cùng uống cà phê tại cá»a tiệm, Ä‘á»™t nhiên Jessie đứng dáºy, ngắm nghÃa mấy kệ hà ng.
- Em phải là m sao thấp bớt chừng hơn một tấc mới mặc vừa!
Bà Astrid mỉm cÆ°á»i nhìn Jessie Æ°á»›m thá» chiếc áo khổ số tám.
- Ồ, im nà o!
Chị quay đầu, nhăn mặt nhìn Astrid, rồi cau mà y.
- Kat, thÆ°á»ng thÆ°á»ng Zina báºn quần áo khổ số mấy?
- Ôi, lạy Chúa tôi! Khó kiếm thứ nà o cho vừa vá»›i khổ ngÆ°á»i của nó. Vòng eo khổ số bốn, vòng ngá»±c số mÆ°á»i bốn.
- Khủng khiếp! VỠáo sơ mi, thì em nói khổ nà o là vừa?
- Số tám.
- Chị Ä‘ang tÃnh kiếm má»™t chiếc áo khổ nhÆ° váºy đấy.
Chị vênh mặt nhìn bà Astrid:
- Em nghÄ© có lẽ chúng ta nên gá»i cho cô ấy má»™t món quà tặng. Cô lấy phải anh chà ng không kiếm được nhiá»u tiá»n, và đang gặp khó khăn vì lúc nà y lại Ä‘ang mang bầu. Chị nghÄ© sao vá» mấy món hà ng nà y?
Chị lôi ra ba chiếc áo dà i trong mặt hà ng mùa xuân, mà u kem, kiểu không cầu kỳ.
- Thượng thặng!
Kat vá»™i công nháºn và Astrid tá» vẻ cảm Ä‘á»™ng:
- Việc là m tốt đẹp quá chừng.
Jessie rất bối rối, đưa cho Katsuko mấy chiếc áo dà i.
- A!... của nợ. Ba ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i vang, và Jessie lại ngồi xuống uống cà phê: "Gởi ngay hôm nay cho cô ấy nhé, Kat! Ta có nên gởi gì thêm cho đứa bé không nhỉ?"
Chị cÅ©ng không biết tại sao, nhÆ°ng chị muốn mừng đứa con của Zina. Cáºu bé, hay cô bé đó sẽ là má»™t Ä‘iá»u gì đặc biệt đối vá»›i chị.
- Chưa nên đâu. Phải và i tháng nữa. Vả lại, đó là tin xấu.
Bà Astrid tỠvẻ hơi khó chịu:
- Việc gì mà phải quan tâm đến chuyện sinh nở.
- Em chÆ°a bao giỠđược là m mẹ, nên em quyết định phải được thú vui là m dì. Vả lại, em nghÄ© rằng nếu em sá»›m lo lắng đến cháu bé, thì có thể cô ấy sẽ má»i em là m mẹ đỡ đầu.
Astrid cÆ°á»i ròn, và Katsuko cẩn tháºn gấp mấy chiếc áo đó lại, bá» và o há»™p, chặn bằng giấy lụa mà u và ng. Cô Ä‘Æ°a mắt liếc vá»™i Jessie, nhÆ°ng chị đã đứng dáºy bá» Ä‘i. Äá»™t nhiên chị lại cảm thấy cô Ä‘Æ¡n. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i chị cảm thấy cô Ä‘Æ¡n vì thiếu đứa con. Sao bây giỠđây? Chị nháºn định rằng chỉ vì chị sẵn sà ng yêu trở lại má»™t ngÆ°á»i nà o đó.
Katsuko nêu ý kiến thắc mắc:
- Zina yêu quý trẻ con lắm, chị Jessie ạ. Còn chị, ai nói là chị không thể có con đâu nà o?
Lần đầu tiên, Jessie nói chuyện thoải mái vá» vấn Ä‘á» con cái. Katsuko luôn luôn nghÄ© rằng thế nà o cÅ©ng có lúc Jessie quyết định có má»™t đứa con, nhÆ°ng hiếm khi chị mở miệng nói chuyện riêng tÆ°. Chị không thuá»™c loại những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà có thể bà n luáºn vá» Ä‘á»i sống tình dục, và những giấc mÆ¡ thầm kÃn của mình tại văn phòng. NhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° bây giá» chị lại đổi tÃnh hay nói... Chị không có Ian để thổ lá»™ tâm tình nữa. Những ngà y gần đây, hình nhÆ° chị ham muốn có má»™t ngÆ°á»i nà o để nói chuyện. Chị ngồi xuống lần nữa, trÆ°á»›c khi chị nói tiếp:
- Chị nói thẳng là chị sẽ không bao giá» là m mẹ. Em có thấy những ngà y gần đây ra sao không? Nếu chị gặp toà n những hạng ngÆ°á»i kiểu mẫu nhÆ° thế, thì chị nghÄ© không nên truyá»n cái giống nòi đó là m chi. Mấy thằng cha đó lẽ ra nên cho tuyệt giống Ä‘i cho rồi.
Hai ngÆ°á»i cùng cÆ°á»i vang, và Jessie uống cạn ly cà phê.
- Toà n là những thứ không có đầu óc, đầu óc phân ná»a, đầu óc u tối và đầu óc to bằng con chÃ. Äó là chÆ°a kể những thằng cha có đầu óc ngâm và o axÃt, những thằng chó lừa dối vợ và những thằng cha không có chút tinh thần hà i hÆ°á»›c nà o. Em mong cho chị lấy mấy thằng thân yêu đó, và có con chăng?
Rồi chị nghiêm nét mặt lại:
-Vả lại chị cũng già rồi!
Bà Astrid lên tiếng trước:
- Äừng lố bịch chứ!
- Em nói đứng đắn đấy. Thà nh tháºt đấy! Và o lúc mà em kiếm chồng để có đứa con, thì em đã ba mÆ°Æ¡i tÆ°, ba mÆ°Æ¡i lăm tuổi. Già quá rồi. Phải bằng tuổi Zina kia! Cô ấy bao nhiêu nhỉ? Hai mÆ°Æ¡i sáu? Hai mÆ°Æ¡i bảy?
Katsuko gáºt đầu, tỠý suy nghÄ©, rồi há»i Jessie má»™t câu nẩy lá»a:
- Chị Jessie... chị có hối tiếc là không có con với anh Ian chăng?
Im lặng má»™t lúc lâu, Jessie má»›i lên tiếng trả lá»i, và bà Astrid rất sợ chị mất bình tÄ©nh, mất vẻ lạnh lùng. NhÆ°ng Jessie vẫn thản nhiên.
- Chị cÅ©ng không biết. Có lẽ chị có hối tiếc. CÅ©ng có thể chị chỉ cho rằng chÆ°a bao giá» chị nghÄ© đến chuyện có con. NhÆ°ng hình nhÆ° là chuyện rất buồn - Có lẽ còn tệ hại hÆ¡n buồn nữa, mà là trống rá»—ng, hoà n toà n - Chị buồn vì sống bao nhiêu năm vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mà rồi chẳng có gì. Và i cuốn sách, và i cây trồng, chút Ãt đồ đạc và má»™t chiếc xe rã bèn, thế thôi. Không có thứ gì chân tháºt, không có thứ gì để lại lâu năm, để có thể nói "Chúng tôi đây", cho dù chúng tôi không còn đấy nữa. Không thứ gì có thể nói lên "Em yêu anh", cho dù em chẳng còn yêu anh chút nà o nữa - Chị rÆ°ng rÆ°ng nÆ°á»›c mắt, khẽ nhún vai, đứng dáºy. Chị tránh nhìn và o mắt hai ngÆ°á»i kia, rồi tá» vẻ báºn rá»™n, trở lại văn phòng - Dầu sao thì chuyện Ä‘á»i là váºy. Trở lại công việc Ä‘i, Kat và Astrid. Và đừng quên gởi áo dà i cho Zina ngay tức thá»i, Kat nhé!
Äến táºn giỠăn trÆ°a, hai ngÆ°á»i má»›i gặp lại Jessie và cả hai không ngÆ°á»i nà o dám đả Ä‘á»™ng tá»›i câu chuyện cÅ©.
NhÆ°ng vá» cÆ¡ bản thì ba ngÆ°á»i Ä‘á»u sung sÆ°á»›ng. Jessie rất bá»±c bá»™i, chán mấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông Ä‘i chÆ¡i tối vá»›i chị, nhÆ°ng không phải vì váºy mà chị thiếu hạnh phúc. Không còn những vết thÆ°Æ¡ng lòng, những cuá»™c khủng hoà ng trong Ä‘á»i sống nữa. Astrid vẫn gặp ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông duy nhất bà đã gặp hồi đầu mùa xuân nà y, và bà vui thÃch nhiá»u, nhÆ°ng Ãt chịu công nháºn ra mặt. Ông ta Ä‘Æ°a bà đi coi hát nhiá»u lần, sÆ°u táºp công trình của các nhà điêu khắc trẻ tuổi chÆ°a nỗi danh, có má»™t căn nhà nhỠở Mendocino, mà cuối cùng Astrid công nháºn sẽ vá» sống ở đó. Nhiá»u lần nghỉ cuối tuần, bà đã vá» chÆ¡i đó, và vì thế từ thứ sáu tuần trÆ°á»›c tá»›i thứ hai tuần sau, Jessie chẳng nghe ai nói vá» bà ta.
Jessie cÅ©ng rất báºn rá»™n: chị là m việc cả những ngà y thứ bảy tại Lady J và luôn luôn có Ä‘Ã n ông má»›i. Phiá»n má»™t ná»—i không bao giá» có ông "già ", có ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o để chị quen biết khá lâu, có thể cảm thấy dá»… chịu. Chỉ là chá»— quen biết trong má»™t cuá»™c sinh nháºt, không bao giá» có bạn quen biết cÅ©. Chị chán ngấy những lá»i giải thÃch thÆ°á»ng xuyên: " Äúng, anh Ä‘i trượt truyết. Äúng anh chÆ¡i tennis. Không, anh không thÃch Ä‘i dạo. Äúng, anh lái xe. Không, anh không bị dị ứng vì món hải sản. Anh thÃch thứ nệm cứng, anh mang già y hẹp số tám, anh mặc áo khổ số mÆ°á»i, cao hai thÆ°á»›c, thÃch cà rá, thÃch bông tai, ghét hồng ngá»c, thÃch cẩm thạch... Cứ nhÆ° thể Ä‘i xin việc váºy".
Chị lại mắc chứng khó ngủ, nhÆ°ng từ ngà y ở trại chăn nuôi vá», chị đã bá» hẳn thuốc viên. Chị biết rằng thuốc viên không phải cách giải quyết, và má»™t ngà y nà o đó... má»™t ngà y nà o đó... sẽ có má»™t ngÆ°á»i chị có thể gắn bó, có thể má»i ở lại. Có thể có. Mà cÅ©ng có thể không. Chị xét tá»›i cả trÆ°á»ng hợp không thể có ngÆ°á»i nà o Ä‘eo Ä‘uổi chị mãi, không ngÆ°á»i nà o chị có thể thÆ°Æ¡ng yêu. Äó là má»™t ý nghÄ© khủng khiếp, nhÆ°ng chị công nháºn có khả năng đó. Vì váºy Ä‘á»™t nhiên chị thấy hối tiếc vô cùng là đã không có con vá»›i Ian. Chị luôn luôn nghÄ© rằng mình có quyá»n lá»±a chá»n. Bây giá» thì cái quyá»n đó cÅ©ng mất rồi. NhÆ°ng có lẽ cÅ©ng chẳng quan trá»ng gì, nếu chị không bao giá» có con, hay không thể yêu má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông khác... hay có lẽ cÅ©ng chẳng có vần Ä‘á» gì. Chị thắc mắc không hiểu ý nguyện của chị đã hoà n toà n chÆ°a. Bảy năm sống vá»›i Ian, đùng má»™t cái chấm dứt, má»™t cá»a tiệm, và i ngÆ°á»i bạn, có lẽ chỉ có váºy thôi. Bây giá» cuá»™c Ä‘á»i chị cứ váºy không đổi, êm dịu và thiếu mục Ä‘Ãch, khiến chị ngạc nhiên. Tất cả những việc phải là m lúc nà y là thức dáºy, Ä‘i là m, ở lại cá»a tiệm suốt ngà y, đóng cá»a lúc năm rưỡi, vá» nhà thay quần áo, Ä‘i ăn tối, chà o từ biệt, vá» Ä‘i ngủ. Ngà y hôm sau lại bắt đầu, lại chấm dứt nhÆ° thế. Chị mệt má»i nhÆ°ng không chán nản. Chị không sung sÆ°á»›ng, nhÆ°ng Ãt nhất không bị kinh sợ hay cô Ä‘Æ¡n. Chị chẳng là gì cả, chỉ là kẻ tê liệt.
Ian gá»i vá» má»™t lá thÆ°, qua ông Martin, ngỠý rằng không muốn bán căn nhà . Nếu phải mua lại của chị phần phân ná»a căn nhà đó, anh cÅ©ng sẵn lòng, nhÆ°ng nhất định không chịu mất căn nhà . Vì thế chị cứ việc vỠở đó. NhÆ°ng bây giá» quả tháºt nó là má»™t căn nhà . Chị thu dá»n lại cho vừa vá»›i nhu cầu rất tiện nghi, rất thân thuá»™c. Bao nhiêu đồ đạc của Ian chị Ä‘em tống hết và o phòng là m việc của anh, khóa cá»a lại. Chị là m váºy rồi căn nhà còn lại có phân ná»a bá» thế của nó, nhÆ°ng bây giá» quả tháºt là má»™t căn nhà . Lady J chỉ là má»™t tiệm bán hà ng thôi.
oOo
- Chà o bà ! Muốn hẹn hò nữa chăng?
Astrid vác má»™t bó huệ tây bÆ°á»›c và o cá»a tiệm, vất má»™t cà nh gần tách cà phê của Jessie.
- Chúa Æ¡i! Là m gì mà sáng nay mặt mà y tÆ°Æ¡i rói váºy?
Jessie nở má»™t nụ cÆ°á»i , rồi nhăn mặt tiếc ná»a chai rượu vang trắng tối hôm trÆ°á»›c. NhÆ°ng chị rất hà i lòng thấy Astrid tÆ°Æ¡i tỉnh, mái tóc gá»n gà ng rất hợp thá»i trang, và đôi mắt long lanh hạnh phúc.
- Chịu liá»n, cô Bình Minh! Hẹn nhÆ° thế nà o?
Chị cố nở nụ cÆ°á»i nữa có ý nghÄ©a. Nhìn Astrid, chị không nén được nụ cÆ°á»i.
- Hẹn với một chà ng trai. Astrid trông rất lẳng lơ.
- Em cÅ©ng mong váºy. Hẹn và o lúc tối tăm?
- Không. Chị nghÄ© rằng anh chà ng nà y không tối tăm đâu, Jessie, chà ng má»›i ba mÆ°Æ¡i chÃn.
Hai ngÆ°á»i cÆ°á»i lá»›n, và Jessie nhún vai.
- OK. Tại sao không? Hình dạng thế nà o?
- Rất dịu dà ng, chỉ phải cái tội "không được cao" một chút.
Astrid nhìn dò cét.
- Có thà nh vấn đỠkhông?
- Thì ra em phải cúi xuống mỗi khi nói chuyện với chà ng?
Astrid cÆ°á»i khúc khÃch, lắc đầu:
- Không. Anh ấy rất tỠtế. Ly dị với vợ.
- Lại thế nữa Æ°? Jessie luôn luôn ngạc nhiên, má»—i khi nghÄ© đến những cuá»™c hôn nhân thất bại. TrÆ°á»›c khi chÃnh chị đút Ä‘Æ¡n xin ly dị, chị không hỠý thức chuyện đó. Hình nhÆ° tất cả những ngÆ°á»i chị quen biết Ä‘á»u có vợ có chồng. Bây giá», tất cả những ngÆ°á»i chị quen biết Ä‘á»u ly dị.
Hai cặp cùng Ä‘i ăn tối và o ngà y thứ năm. NgÆ°á»i tình của Astrid rất thÃch thú. Ông ta rất lịch sá»±, vui vẻ và ưa nhìn. Quả tháºt là ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đầu tiên từ lâu nay Jessie được gặp và thấy quyến rÅ©. Ông cÅ©ng có ánh mắt dịu dà ng nhÆ° Ian, nhÆ°ng tóc ông mà u bạch kim, và ông để ria mép cắt tỉa kỹ cà ng. Ông đã Ä‘i du lịch nhiá»u nÆ¡i, thông thạo vá» nghệ thuáºt và âm nhạc, kể chuyện rất vui vá» những cuá»™c du hà nh của ông. Astrid rất say mê, Jessie thà nh tháºt tán thà nh tình duyên nà y, và chị hà i lòng nhất đêm nay được thấy hạnh phúc của Astrid. Quả tháºt bà đã tìm được ngÆ°á»i hoà n hảo.
NgÆ°á»i tình hứa hẹn của Jessie đêm đó tÃnh nết vui vẻ, tá» tế nhÆ°ng hay soi mói. Ly dị, có ba con, anh ta là m việc ở văn phòng giao dịch trong má»™t ngân hà ng. Anh ta cÅ©ng cao lá»›n, nhÆ°ng vì Jessie mang già y cao gót, nên hầu nhÆ° vượt khá»i anh má»™t cái đầu. NhÆ°ng khi Astrid Ä‘á» nghị khiêu vÅ©, Jessie không nỡ từ chối. Ãt nhất thì lúc ra đến cá»a anh ta không đòi há»i chị. Anh chỉ bắt tay, và lúc chị tỠý muốn vá», anh nói rằng sẽ gá»i dây nói cho chị, rồi ra vá» má»™t mình. Chị biết chắc rằng sáng mai chị sẽ không nhá»› được tên anh. Äể tâm là m chi?
Jesie cởi quần áo Ä‘i ngủ. NhÆ°ng hai giá» sau chị má»›i thiu thiu. Chị có cảm tưởng má»›i nhắm mắt thì nghe chuông Ä‘iện thoại reo, và lúc đó là sáng hôm sau. Ông Martin Schwartz gá»i cho chị.
- BÃ Jessie?
- Không. Veronica Lake đây! - giá»ng khà n khà n, và chị còn ngái ngủ.
- Rất ân háºn đã đánh thức bà .
- Không sao. Tôi cÅ©ng dáºy Ä‘i là m đây.
- Tôi có chuyện muốn nói với bà .
- Vá» chuyện ly dị? - Chị ngồi dáºy trên giÆ°á»ng, vá»›i tay lấy bao thuốc lá. Chị chÆ°a sẵn sà ng để nghe những tin tức nhÆ° thế nà y.
- Không. Chuyện đó phải bốn tháng nữa cơ. Tôi có chuyện khác: một tấm chi phiếu!
- Bao nhiêu? Chị rất bối rối.
- MÆ°á»i ngà n đô la.
- Lạy Chúa! Nhưng tại sao? Và của ai?
- Của nhà xuất bản in sách cho chồng bà gởi tới, bà Jessie ạ. Ông nhà đã bán sách.
- á»’! - Chị thở ra tháºt dà i, rồi cau mặt: - Tốt. Gởi và o tà i khoản của anh ấy, ông Martin ạ. Lạy Chúa, có phải của tôi đâu?
- Có. Gởi cho bà đó. Ông nhà chuyển nhượng cho bà mà .
- Äược rồi. Chuyển trả trở lại. Tôi không nháºn đâu - Tay chị run run, giá»ng nói cÅ©ng váºy.
- Ông nói rằng để hoà n trả bà phà tổn vụ án, trả thù lao cho tôi, cho ông Green, và một số những việc khác.
- Chuyện kỳ cục. Ông chỉ cần nói vá»›i ảnh là tôi không nháºn. Tôi thanh toán xong má»i hóa Ä‘Æ¡n rồi, và ảnh chẳng nợ nần gì tôi.
- Bà Jessie... ông nhà đã ký chi phiếu chuyển nhượng cho bà .
- Tôi cóc cần. Xóa nó Ä‘i. Xé nó Ä‘i. Ông muốn là m gì đó cứ viêc, nhÆ°ng tôi không muốn nháºn! Chị rất cao giá»ng , bá»±c bá»™i.
- Bà không thể nháºn cho ông hay sao? Hình nhÆ° ông tha thiết vá»›i chuyện nà y lắm đó. Tôi nghÄ© rằng đây là vấn Ä‘á» sòng phẳng vá»›i ông nhà . Hình nhÆ° tháºt sá»± ông cảm thấy mình mắc nợ bà .
- Tốt. Anh ấy sai lầm rồi.
- Có lẽ tôi sai lầm.
Ông Martin cảm thấy mồ hôi rịn ra trên lông mà y ông:
- Có thể ông nhà muốn gởi đến bà như một món quà .
- Có thể là váºy. NhÆ°ng dù sao chăng nữa, ông Martin ạ, tôi sẽ không nháºn tấm chi phiếu ấy đâu - Giá»ng ông Martin muốn năn nỉ, Jessie lắc đầu quầy quáºy và cắn nát đầu Ä‘iếu thuốc - Coi kìa, Ä‘Æ¡n giản quá mà ! Ảnh không nợ nần gì tôi. Tôi không muốn nháºn má»™t thứ gì. Tôi không thể chấp nháºn. Tôi rất mừng ảnh đã bán được sách, và đó là điá»u đặc sắc đối vá»›i ảnh. Và yên thân. Ảnh sẽ cần đến tiá»n khi ra tù. Có váºy thôi, ông Martin ạ, tôi không muốn nháºn. Hẹn lúc khác, OK?
- OK. Ông nói giá»ng chán nản và gác máy.
Äầu dây bên nà y, Jessie run rẩy; đầu dây bên kia ông ngồi ngắm phong cảnh, không biết nên nói sao vá»›i Ian. Lúc nói chuyện trả lại tiá»n cho chị, mắt anh long lanh sinh Ä‘á»™ng vô cùng. Ông Martin phải nói gì vá»›i anh đây?
Má»›i bảnh mắt ra đã gặp chuyện xui xẻo. Jesie cảm thấy ly cà phê nóng cháy lưỡi, và nÆ°á»›c bông sen chảy lạnh buốt. Chị Ä‘áºp chân lên giÆ°á»ng thình thịch: thằng bé bán báo lại quên giao báo buổi sáng rồi! Lúc tá»›i cá»a tiệm, chị còn hầm hầm nét mặt. Astrid ngó lên, là m vẻ hiá»n là nh.
- Äúng rồi, đúng rồi. Chị đã hiểu: em ghét anh ấy.
- Ghét ai? Äá»™t nhiên, khuôn mặt Jessie trắng bệch.
- Anh chà ng mà tụi nà y giới thiệu với em tối hôm qua đó. Chị không dè hắn lại đần đến thế.
- Vâng, quả là anh ta có nhÆ° váºy. NhÆ°ng không phải vì váºy mà em bá»±c mình đâu. Vì thế, ta nên quên Ä‘i - rồi chị nhìn lên, thấy nét mặt Astrid có vẻ áy náy và há»n dá»—i, nhÆ° trẻ con.
- á»’, chị Astrid, em ân háºn. Chỉ tại em có chuyện bá»±c mình đấy thôi. Má»›i sáng ra đã có chuyện không hay. Ông Schwartz vừa gá»i dây nói cho em.
- Chuyện gì váºy? - Nét mặt Astrid đổi ngay sang vẻ lo lắng.
- Ian bán sách.
- Chuyện đó có gì là không ổn ? - Lo lắng lại đổi sang e thẹn.
- Không có chi. NhÆ°ng anh ấy cứ cố ép em nháºn món tiá»n, mà em lại không muốn. Vì thế má»›i Ä‘au khổ, có váºy thôi.
Chị rót cho mình một tách cà phê và ngồi xuống. Nhưng Astrid nghiêm hẳn nét mặt:
- Bây giá» em đã hiểu chú ấy thÆ°á»ng cảm nghÄ© ra sao chứ: xà i tiá»n của em.
- Chị muốn nói gì?
- Äúng là nhÆ° váºy đấy. Äôi khi Ä‘Æ°a tiá»n dá»… hÆ¡n nháºn tiá»n.
- Chị nói nghe sao đúng giá»ng nói của bà má!
- Chị nói nặng hơn má nữa.
Jessie gáºt đầu, bÆ°á»›c và o văn phòng, ở lại đấy cho tá»›i táºn giỠăn trÆ°a.
Lúc mÆ°á»i hai rưỡi, Astrid má»›i tá»›i gõ cánh cá»a đóng im ỉm, cố nở má»™t nụ cÆ°á»i để đánh bạt nét mặt nghiêm trang... đợi cho Jessie nhìn được nụ cÆ°á»i đó. Bà cố dẹp tâm tình mình sang má»™t bên, để là m ra vẻ báºn bịu công việc, giữ nét mặt âu lo, lúc Jesie ra mở cá»a.
- Chi nữa?
- Chúng ta có vấn Ä‘á», Jessie ạ.
- Chị không thể tự giải quyết được ư? Em đang soát lại các hóa đơn.
- Rất tiếc, Jessie ạ, nhưng chị không thể giải quyết được.
- Khiếp nhỉ! Jessie quay lại, thẩy cây bút lên mặt bà n, và bÆ°á»›c và o phòng chÃnh. Astrid nhìn Jessie, vẻ căng thẳng, bà đã ký nháºn rồi. Có thể Jessie sẽ giết bà , nhÆ°ng bà chẳng quan tâm. Vì Ian, bà phải chịu Ä‘á»±ng.
Jessie Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, chẳng thấy ai trong tiệm, ngoà i Katsuko Ä‘ang báºn trả lá»i Ä‘iện thoại.
- Sao? Ai đến đây? Vần Ä‘á» gì váºy?
Chị bắt đầu tỠvẻ rất bực bội.
- Có ngÆ°á»i giao hà ng, Jesie ạ. Ở ngoà i kia. Há» là m ầm Ä© vì món hà ng không thể khiêng và o đây. Nghe chừng nhÆ° chẳng cần gì, cứ việc quẳng Ä‘i đại món hà ng cho mình , bắt ký biên nháºn, rồi lái xe Ä‘i luôn.
- Tiên sư chúng nó! Cuối tháng trước, em đã cho chúng một mách, em đã nói với chúng rằng...
Chị mở toang cánh cá»a, bÆ°á»›c vá»™i ra ngoà i, đôi mắt nháng lá»a, dò lại phiếu giao hà ng. Và chị đã thấy rồi. Äáºu tại lối Ä‘i, chá»— mà bà Astrid Ä‘áºu chiếc Jaguar, kìa má»™t chiếc xe hÆ¡i nhá» hÆ¡n, nhÆ°ng má»›i toanh.
Äó là chiếc xe Ä‘ua nho nhá», mà u xanh lá cây, hiệu Morgan, có kẻ sá»c Ä‘en, và ghế ngồi bá»c da. Mui xe được hạ xuống. Chiếc xe tuyệt đẹp, tình trạng hÆ¡n hẳn chiếc Morgan cÅ© hồi má»›i mua vá». Jessie sá»ng sốt má»™t hồi, rồi quay nhìn Astrid, rồi báºt khóc. Chị biết chiếc xe nà y là của anh Ian gởi cho.
oOo
Vì Astrid nói tới nói lui, Jessie quyết định giữ lại chiếc xe.
- Là m Æ¡n cho chú ấy mà ! Chị không muốn thú nháºn chị đã yêu chiếc xe vô cùng, và chị vẫn giữ vững láºp trÆ°á»ng không mở coi thÆ° của anh.
Và o tháng sáu, chị quyết định nghỉ năm ngà y vỠchơi trại, thăm dì Beth.
- Chị Astrid, em đã thu lượm được nhiá»u. Trại sẽ cho em nhiá»u Ä‘iá»u tốt đẹp - Chị bối rối vẩn vÆ¡ không biết có nên Ä‘i không, nhÆ°ng chị cÅ©ng không hiểu vì sao mình lại nghÄ© váºy.
- Không việc gì phải lo đến chị. Tháng bảy nà y, chị cũng đi nghỉ ba tuần.
Astrid sẽ theo tình nhân đáp máy bay sang Âu châu, nhÆ°ng bà không muốn bà n tán vá» chuyện đó. Bà dấu nhẹm chuyện riêng, ngay cả vá»›i Jessie, khiến chị thắc mắc chỉ sợ có Ä‘iá»u gì có thể Ä‘Æ°a tá»›i đổ vỡ.
Và má»™t buổi chiá»u thứ tÆ°, Jessie Ä‘i sá»›m. Chị lái chiếc Morgan, tinh thần sảng khoái, má»› tóc tung bay phÃa sau. Dì Beth thấy chị tá»›i hẳn là thÃch thú lắm đây.
- Tốt, tốt. Cháu có chiếc xe má»›i, dì thấy rồi! Äẹp lắm!
Bà đã nghe tiếng bánh xe lạo xạo trên lá»›p sá»i, vá»™i chạy ra đón Jessie . Mặt trá»i đã gác lại sau đồi.
- Quà tặng của anh Ian đấy. Ảnh bán được sách.
- Món quà rất đẹp. Mạnh chứ, cháu thân yêu?
Bà ôm hôn Jessie thắm thiết, và chị cúi xuống hôn lên má bà . Bà n tay hai ngÆ°á»i tìm gặp nhau và siết chặt. Cả hai Ä‘á»u vui mừng nhÆ° nhau vá» việc tái ngá»™.
- Chưa bao giỠcháu mạnh bằng lúc nà y, dì Beth ạ. Và dì coi cũng tươi tốt lắm.
- Già đi thì có. Và gầy hÆ¡n. NgÆ°á»i ta bảo vá»›i dì nhÆ° váºy.
Hai ngÆ°á»i vui cÆ°á»i khúc khÃch, ôm nhau bÆ°á»›c và o nhà .
Ngôi nhà vẫn như cũ, cách đây hai tháng, và Jessie khẻ thở dà i nhìn quanh.
- Cháu có cảm tưởng như ở nhà mình.
Jessie nhìn quanh phòng, nhìn tá»›i dì Beth, và nháºn ra đôi mắt xanh của bà cÅ©ng chăm chú theo dõi chị.
- Quả tháºt hồi nà y cháu ra sao, Jessie? Astrid kể rất Ãt, và thÆ° của cháu viết cho dì còn nói Ãt hÆ¡n. Dì thắc mắc không hiểu má»i việc có trôi chảy không. Chén trà nhé?
Jessie gáºt đầu, và dì Beth rót cho chị má»™t chén trà thÆ¡m.
- Cháu rất mạnh. Cháu vừa vỠtới là lo ngay chuyện li dị, và trong lá thư đầu tiên cháu đã thưa chuyện với dì rồi mà .
Dì Beth gáºt đầu, có ý nghÄ©a: dì mong đợi nhiá»u hÆ¡n. – Cháu có hối tiếc không?
Jessie ngần ngừ giây lát trÆ°á»›c khi trả lá»i, rồi lắc đầu:
- Không. Cháu không hối tiếc. NhÆ°ng nhiá»u khi cháu tiếc thá»i quá khứ nhiá»u hÆ¡n là cháu muốn công nháºn. Hình nhÆ° cháu muốn cắt đứt nó ra thà nh từng mảnh, là m sống lại, suy nghÄ© lại giả sá» nhÆ° thế nà y, giả sá» nhÆ° thế kia. Hình nhÆ° chẳng phải Ä‘iểm then chốt.
Chỉ tỠý buồn rầu đặt tách trà xuống, ngước nhìn dì Beth.
- Chẳng phải Ä‘iểm then chốt, cháu thân yêu ạ. Và không có gì Ä‘au lòng bằng nhìn lại thá»i gian sung sÆ°á»›ng không còn nữa. Hay chỉ là thá»i xa xÆ°a thôi, cÅ©ng váºy. Cháu có nghe nói tá»›i anh ấy không?
- Có, theo một ý nghĩa nà o đó. Chị cố tỠra hỠhững.
- Nghĩa là m sao?
- Nghĩa là anh có viết thư cho cháu, và cháu xé thư liệng đi.
Dì Beth nhướng cặp lông mà y:
- Äá»c rồi má»›i xé hay xé trÆ°á»›c?
- Trước. Cháu không mở coi. Chị cảm thấy mình lầm lẫn, tránh cặp mắt của bà lão.
- Cháu sợ thư của anh ấy, hả Jessie?
Vá»›i dì Beth, chị có thể nói hết sá»± tháºt, nên chị khẽ gáºt đầu.
- Vâng. Cháu sợ những lá»i than trách, biện thuyết và những bà i thÆ¡, những câu mà anh biết chắc rằng cháu thÃch nghe. Muá»™n quá mất rồi. Hết hẳn rồi. Cho qua luôn. Cháu là m Ä‘uúg, và cháu muốn dứt hẳn vá»›i anh ấy. Cháu đã thấy những ngÆ°á»i đã là m nhÆ° váºy, và chẳng có gì quan trá»ng. Anh ấy chỉ khiến cháu cảm thấy mình tá»™i lá»—i thôi.
- ChÃnh cháu đã là m váºy vá»›i bản thân. NhÆ°ng cháu biết không, cháu đã khiến dì thắc mắc đấy. Nếu nhÆ° anh ấy không ở tù, thì cháu có thúc đẩy việc ly dị nhÆ° hiện nay không?
- Cháu không biết. Có lẽ vẫn Ä‘Æ°a tá»›i nhÆ° váºy.
- Nhưng cháu không xét cho tình cảm của anh ấy hay sao Jessie?
Nếu được tá»± do, anh có thể ép buá»™c cháu bà n bạc vá»›i anh. Bây giá» anh không thể là m gì hÆ¡n là viết thÆ°, cháu lại không them Ä‘á»c thÆ° của anh ấy. Dì không rõ có phải là tà n nhẫn, hay sợ hãi, hay chỉ là không tá» tế. – Toà n những tiếng nặng ná», nhÆ°ng qua ánh mắt có thể thấy bà cố tình nói váºy, không kiêng nể - Và dì cÅ©ng không rõ vá» chiếc xe. Cháu nói anh ấy cho cháu chiếc xe má»›i chứ gì? Cháu nháºn xe… mà không nháºn thÆ°?
Jessie tỠý nao núng:
- Äó là lá»—i của chị Astrid . Chị nói rằng cháu không nháºn xe là hai đứa còn mắc nợ vá»›i nhau. Ảnh muốn trả lại cháu số tiá»n bá» ra lo co vụ án, và cháu đã từ chối không nháºn tấm chi phiếu trao qua tay ông luáºt sÆ°. Vì thế Ian nhỠông ta mua chiếc xe cho cháu, và cháu cho rằng ông ta giữ lại số tiá»n dÆ°.
- Và cháu không cảm ơn anh ấy vỠchiếc xe?
Bà nói nhÆ° giá»ng má khuyên con gái.
- Sao? Không có mấy chữ cám Æ¡n gá»i cho bà chủ nhà nữa Æ°? Jessie muốn cÆ°á»i ngất.
- Không, cháu chưa viết.
- Dì hiểu. Bây giỠthì sao?
- Không có chi hết. Vụ ly dị sẽ kết thúc chừng ba tháng nữa. Và chỉ thế thôi.
- Và không bao giá» cháu gặp lại anh ấy nữa? – Dì Beth tỠý ngá» vá»±c, nhÆ°ng Jessie quả quyết lắc đầu – Dì nghÄ© rằng cháu sẽ hối tiếc, Jessie ạ. Phải nói câu từ biệt. Nếu cháu không vui vẻ mà là m, không bao giá» cháu có thể cất Ä‘i được những ray rứt nhá» trong lÆ°Æ¡ng tâm cháu. Chúng sẽ khuấy Ä‘á»™ng cháu còn hÆ¡n lúc nà y nữa. Cháu không thể xóa sạch hẳn bảy năm chung sống ra khá»i cuá»™c Ä‘á»i cháu, nếu cháu không nói câu từ biệt. Cháu là m nỗi không? Tốt, dÆ°á»ng nhÆ° cháu đã biết nghÄ© lại phần nà o – Bà chăm chú nhìn Jessie cúi đầu, đùa vá»›i con mèo – Cháu đã suy nghÄ© lại, phải không?
Chỉ vì hạnh phúc của Jessie, bà cÆ°Æ¡ng quyết phải đụng tá»›i sá»± tháºt.
- Cháu… Vâng, đúng… á»’, cháu không biết dì Beth ạ. Äôi khi cháu không hiểu gì cả. Cháu đã suy nghÄ© và cháu sẽ giải quyết xong, nhÆ°ng đôi khi cháu… ồ, cháu cho rằng chỉ là sá»± hối tiếc.
- Có thể không phải đâu, cháu ạ. Có thể chỉ là sá»± nghi ngá». Có thể quả tháºt cháu cÅ©ng không muốn ly dị.
- Cháu muốn ly dị … nhÆ°ng … nhÆ°ng cháu tiếc anh ấy vô cùng. Cháu tiếc cách hai đứa hiểu nhau. Anh là ngÆ°á»i duy nhất trên Ä‘á»i hiểu cháu rất rõ. Và cháu cÅ©ng hiểu anh rõ nhÆ° váºy. Cháu tiếc Ä‘iá»u đó. Và cháu tiếc những Ä‘iá»u hai đứa cùng mÆ¡ Æ°á»›c, những Ä‘iá»u cháu nghÄ© vá» hai đứa, những Ä‘iá»u cháu muốn anh ấy trở lên. Tuy váºy, có lẽ cháu cÅ©ng chÆ°a hiểu rõ anh ấy. Có thể anh ấy lÆ°á»ng gạt cháu. Có thể cô kia là bạn gái của anh, mà rồi đổ cho anh má»™t cái tá»™i hiếp dâm chỉ vì cô ta đã Ä‘iên tiết vì má»™t Ä‘iá»u gì đó. Có lẽ anh đã ghét cháu chỉ vì cháu chi trả các hóa Ä‘Æ¡n, cÅ©ng có thể vì váºy mà anh giữ nguyên cuá»™c hôn nhân vá»›i cháu. Cháu không còn hiểu rõ chuyện gì nữa. Chỉ biết rằng cháu tiếc anh ấy. NhÆ°ng chÃnh vì váºy mà những Ä‘iá»u cháu tiếc không còn tồn tại nữa.
- Tại sao cháu không há»i thẳng anh ấy? Cháu không nghÄ© rằng lúc nà y anh có thể nói tháºt vá»›i cháu hay sao? Hay chÃnh vì cháu sợ anh nói thẳng sá»± tháºt vá»›i cháu?
- Có thể là váºy có lẽ sá»± tháºt là điá»u cháu không bao giá» muốn nghe.
- Vì thế mà cháu đã xé thư cho chắc ăn? Cháu sẽ là m gì lúc anh ấy ra tù? Chuyện đến một thà nh phố khác và thay hỠđổi tên?
Jessie cÆ°á»i câu gợi ý mà chị coi là vô lý đó.
- Có thể chÃnh anh cÅ©ng chẳng muốn nói chuyện vá»›i cháu – NhÆ°ng giá»ng chị không có vẻ tin tưởng nhÆ° váºy.
- Äừng tÃnh đến chuyện đó nữa. NhÆ°ng có Ä‘iá»u quan trá»ng hÆ¡n, Jessie ạ. Cháu có nháºn định rõ Ä‘iá»u cháu nói chăng? Cháu nói rằng có lẽ thằng chồng cháu chÆ°a há» yêu cháu, rằng cháu không có Ä‘iá»u gì để hắn thÆ°Æ¡ng yêu, ngoại trừ cái tà i chi trả các hoá Ä‘Æ¡n. Phải váºy không?
- Có lẽ - Mắt chị nặng trÄ©u. Chị đã chán ngấy chuyện thẩm vấn rất Ä‘au lòng - Äiá»u khác nhau là nhÆ° thế nà o?
- Khác xa lăng lắc! Khác ở chá»— biết mình được thÆ°Æ¡ng yêu hay chỉ bị lợi dụng. Và lỡ anh ấy lợi dụng cháu, nhÆ°ng cÅ©ng thÆ°Æ¡ng yêu cháu thì sao? ChÃnh cháu có lợi dụng anh ấy không Jessie? Phần đông ngÆ°á»i ta thÆ°Æ¡ng yêu và lợi dụng nhau luôn, và không nhất thiết Ä‘oÌ là con Ä‘Æ°á»ng xấu. Äó là má»™t phần trong cách cÆ° xỠđể cung cấp đầy đủ nhu cầu cho nhau vá» mặt tà i chÃnh, tình cảm, đủ thứ.
- Cháu chÆ°a bao giá» suy nhÄ© theo cách đó. Và điá»u tức cÆ°á»i là cháu luôn luôn nghÄ© mình lợi dụng anh ấy. Ian không sợ cô Ä‘Æ¡n, mà cháu lại luôn luôn sợ. Sau khi những ngÆ°á»i thân của cháu mất Ä‘i, cháu cảm thấy bị bá» rÆ¡i, không có gia đình. Cháu không còn ai, ngoà i anh Ian. Cháu có thể quyết định má»i Ä‘iá»u, là m má»i chuyện cháu muốn, tá»± hãnh diện vá»›i mình, chừng nà o cháu còn có Ian. Anh chống đỡ cho cháu nhÆ° váºy, Không có anh, cháu có thể tung hê cả thế giá»›i nà y, cả bản thân cháu, vì cháu chịu Ä‘á»±ng rất khổ. Cháu lợi dụng anh là nhÆ° váºy, và cháu không há» nghÄ© rằng anh biết chuyện đó. - Chị có vẻ hổ thẹn đã phải thú nháºn nhÆ° váºy.
- Nếu nhÆ° anh ấy biết Ä‘i nữa, thì đã sao? Nháºn mình nhu nhược, lợi dụng sức mạnh của ngÆ°á»i mà mình thÆ°Æ¡ng yêu, chẳng phải Ä‘iá»u tá»™i lá»—i. Miá»…n là mình đừng lợi dụng kiểu bất nhân thì thôi. Và bây giá» cháu sao? Mạnh hÆ¡n rồi chứ?
- Mạnh hơn cháu tưởng nữa.
- Và vui sÆ°á»›ng? – Äây là điểm then chốt.
Jessie ngần ngừ, rồi lắc đầu – Không, cháu không thấy hạnh phúc. Äá»i cháu sao mà … trống rá»—ng quá, dì Beth Æ¡i! Nó thê thảm nhÆ° chết. Äôi khi cháu cảm thấy không thiết sống nữa. Sống vì lẽ gì? Cho bản thân cháu chăng? Äể má»—i sáng mặc quần áo, sáu giá» tối vá» thay ra hay Ä‘i chÆ¡i vá»›i má»™t thằng xa lạ ngu đần, không có tâm hồn và nói năng láo lếu Æ°? Äể tÆ°á»›i cây Æ°? Cháu sống vì lẽ gì đây? Cho má»™t cá»a tiệm mà cháu không thiết đến nữa hay sao? Vì lẽ gì?
Dì Beth vẫy tay cho được tốp lại.
- Dì không chịu nỗi đâu Jessie. Cháu nói đúng giá»ng Astrid thÆ°á»ng duÌ€ng. Và toà n là những chuyện vô nghÄ©a. Thiếu gì chuyện để sống, có hay không những thằng Ä‘Ã n ông nói năng láo lếu cÅ©ng váºy thôi. NhÆ°ng ở tuổi cháu, Ä‘iá»u trên hết cháu dá»±a và o để sống là bản thân cháu. Äiá»u ấy cháu có ngay trÆ°á»›c mặt đó. Cháu lại có tuổi thanh xuân. Và xem dì đây nà y. Dì vẫn tìm được biết bao Ä‘iá»u để sống, nhiá»u lắm. Và không phải miá»…n cưỡng đâu. Dì vẫn hưởng thụ cuá»™c sống, dù là ở cái tuổi nà y.
- Vì thế, cháu má»›i ganh vá»›i dì. Äôi khi buổi sáng thức dáºy, cháu thÆ°á»ng tá»± há»i ý nghÄ©a của cuá»™c Ä‘á»i.
Sau đó, suốt ngà y cháu hoạt Ä‘á»™ng nhÆ° má»™t ngÆ°á»i máy. NhÆ°ng cháu có được Ä‘iá»u gì nhỉ?
- Cháu có bản thân cháu đó.
- Và đó là cái gì? Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà ba mÆ°Æ¡i mốt tuổi, là m chủ má»™t cá»a tiệm, có nữa căn nhà , và i cái cây, và má»™t chiếc xe thể thao. Cháu không có con, không chồng, không gia đình, không có ngÆ°á»i nà o thÆ°Æ¡ng yêu cháu, và không có ai để cháu thÆ°Æ¡ng yêu. Chúa Æ¡i, tại sao tôi phải buồn phiá»n thế nà y?
Những giá»t nÆ°á»›c mắt nóng hổi dâng đầy đôi mắt chị.
- Váºy thì hãy tìm má»™t ngÆ°á»i naà mà thÆ°Æ¡ng yêu, Jessie. Cháu chÆ°a thá» sao? Tìm ngÆ°á»i khác vá»›i những kẻ không tâm hồn và nói năng láo lếu.
Dì Beth long lanh đôi mắt, Jessie Ä‘ang khóc cÅ©ng báºt cÆ°á»i, rồi chị nhún vai.
- Dì ngó thá» chung quanh mà coi. Chúng tởm lắm! - NÆ°á»›c mắt chị lăn xuống má. Quả tháºt chúng tởm lắm! Và … không đứa nà o hiểu cháu.
Chị nói xong, nhắm chặt hai mắt và gục đầu xuống.
- Astrid cÅ©ng thÆ°á»ng nói váºy, Jessie ạ. Và bây giá» cháu nhìn lại thá» coi.
Dì Beth Ä‘i tá»›i Ä‘i lui phÃa sau ghế của Jessie và vá»— nhẹ lên tóc chị.
- Chị nó dấu dấu diếm diếm nhÆ° má»™t cô nữ sinh, cho rằng chuyện của mình là “bà máºt phòng the†và đã có má»™t thá»i gian đẹp đẽ lắm. NhÆ°ng bây giá» dì mừng cho nó. Cuối cùng nó đã thấy hạnh phúc, đã tìm được má»™t ngÆ°á»i. Cháu cÅ©ng váºy thôi, cháu yêu quÃ, và phải mất thá»i gian đấy.
- Bao lâu? – Jessie cảm thấy nhÆ° má»›i mÆ°á»i hai tuổi Ä‘ang há»i chuyện không thể xảy ra vá»›i má»™t ngÆ°á»i thân biết đủ má»i chuyện.
- Äó là việc của cháu.
- NhÆ°ng bằng cách nà o? Cách nà o – Jessie xoay mình trên ghế, ngÆ°á»›c lên nhìn dì Beth – Chúng Ä‘á»u đáng tởm lắm. Những anh trẻ tưởng mình ghê gá»›m, chỉ muốn ngủ vá»›i ta hay bất cứ ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà o gặp trên Ä‘Æ°á»ng phố, và o đến phòng ăn là quăng bừa bãi đôi già y của chúng xuống gầm bà n, dấu ống thuốc xì ke ma túy trong nhà của ta. Nhiá»u khi chúng quên hẳn ta Ä‘i, cho ta cảm tưởng mình là má»™t đồ vô dụng, không tên tuổi. Những anh già cÅ©ng chẳng khá hÆ¡n: chúng Ä‘á»u tưởng chúng là ngon là nh lắm, Ä‘Ã n bà ai cÅ©ng phải mê… nhÆ°ng Ian không bao giá»â€¦ ồ, chết tiệt! Má»i chuyện Ä‘á»u khiến cháu buồn phiá»n phát khóc. Việc gì cÅ©ng váºy. Những ngÆ°á»i cháu biết là m cháu buồn phiá»n, những ngÆ°á»i cháu không biết cÅ©ng là m cháu buồn phiá»n. Và …
Chị biết mình Ä‘ang kêu ca than vãn, nhÆ°ng giá»ng chị không phải là buồn phiá»n mà là hoảng hốt, khiếp đảm.
- Jessie, cháu yêu quý, cháu là m buồn phiá»n đến dì. Bằng những chuyện thối tha nhÆ° thế. Äược rồi, cháu cần thay đổi đấy. Chúng ta hoà n toà n đồng ý vá»›i nhau. Váºy thì, tại sao cháu không rá»i xa San Francisco má»™t thá»i gian? Cháu đã nghÄ© tá»›i chuyện đó chÆ°a?
Jessie buồn bã gáºt đầu, và dì Beth nhìn chị vá»›i vẻ nghiêm khắc bà chỉ dà nh cho những trẻ tháºt hÆ° há»ng:
- Cháu có nghĩ đến chuyện trở lại thăm Nữu Ước không?
- Không, cháu không nghÄ© tá»›i. Có lẽ còn tệ hại hÆ¡n, vá»›i núi non, bãi biển, hay miá»n quê, đại loại nhÆ° thế. Dì Beth ạ, cháu chán hết má»i ngÆ°á»i.
Chị ngồi xuống, thở dà i, lau khô mặt, và duỗi chân. Dì Beth tỠý buồn rầu:
- á»’! Im Ä‘i! Cháu có biết vấn Ä‘á» là gì không, Jessie? Cháu hÆ° há»ng quá rồi. Cháu có má»™t ngÆ°á»i chồng biết quý mến cháu, biết là m cho cháu cảm thấy mình là má»™t phụ nuÆ°, má»™t ngÆ°á»i phụ nữ được thÆ°Æ¡ng yêu nữa, và cháu có má»™t cá»a tiệm để vui thú chăm lo, có má»™t ngôi nhà để vợ chồng sá»›m hôm chia sẻ, và dÆ°á»ng nhÆ° vui thú vá»›i nhau nữa. Tốt, theo ý cháu tá»± lá»±a chá»n, chẳng bao lâu nữa cháu sẽ mất chồng, và cháu đã là m kiệt quệ cá»a tiệm rồi, và có thể chẳng bao lâu ngôi nhà cÅ©ng thà nh vô dụng. Vì thế, cháu bán phứt Ä‘i, bán hết. Và bắt đầu là m cho mình má»›i mẻ trở lại. Hồi dì ly dị xong dì cÅ©ng là m váºy đó, và lúc Ä‘oÌ dì đã sáu mÆ°Æ¡i bảy tuổi rồi. Jessie, dì là m được, thì cháu cÅ©ng là m được váºy. Dì rÆ¡Ì€i bá» miá»n đông, mua trại chăn nuôi nà y, gặp những ngÆ°á»i má»›i, và từ đó có má»™t thá»i gian đẹp đẽ. Và nếu năm năm nữa trại nà y gây phiá»n cho dì, dì lại đóng cá»a, bán nó Ä‘i, là m má»™t chuyẹn gì khác, nếu nhÆ° dì vẫn còn sống. NhÆ°ng dì Ä‘ang sống thì dì sẽ còn sôÌng. Không phải sống theo kiểu váºt vá» sống dở chết dở, và dì cÅ©ng chẳng quan tâm đến chuyện dì sẽ là m gì. Váºy thì cháu tÃnh là m chuyện gì bây giá»? Äây là lúc cháu phải là m má»™t Ä‘iá»u gì. - Cặp mắt bà lão long lanh.
- Cháu Ä‘ang nghÄ© đến chuyện sang lại cá»a tiệm, nhÆ°ng cháu không thể bán căn nhà , vì má»™t ná»a là của anh Ian.
- Sao không cho mướn?
Äó là má»™t ý nghÄ© hay, chị chÆ°a há» nghÄ© tá»›i. Và chị hÆ¡i xúc Ä‘á»™ng vá»›i những lá»i chị vừa nói. Bán cá»a tiệm? Chị đã nghÄ© tá»›i hồi nà o nhỉ? Hay chị đã nghÄ© tá»›i dà i dà i? Những lá»i chị nói nhÆ° buá»™t miệng nói ra.
- Cháu phải suy nghĩ kỹ tất cả những chuyện nà y.
- Äây là chá»— tốt nhất để là m việc đó, Jessie ạ. Dì rất vui mừng thấy cháu trở lại.
- Cháu cÅ©ng váºy. Vắng dì, cháu cảm thấy nhÆ° bị bá» rÆ¡i.
Chị lại bên bà , ôm thắm thiết. Dì Beth trở thà nh cá»™t buồm chÃnh của chị.
- Cháu đã đói bụng chưa?
- Äã thấy kiến bò rồi đấy.
- Tốt. Dì cháu mình sẽ cùng nhau nấu bữa ăn tối.
Hai ngÆ°á»i là m món thịt bò băm và món xốt nấu vá»›i rau a-ti-sô, món Æ°a thÃch của dì Beth. NhÆ°ng lần nà y há» không để khét lẹt hoặc chÆ°a chÃn tá»›i. Bữa ăn rất vui và hai dì cháu ngồi chÆ¡i đến gần ná»a đêm, nói đến những Ä‘á» tà i dá»… dãi hÆ¡n câu chuyện hỠđã bà n bạc trÆ°á»›c bữa tối.
Jessie nằm duá»—i thẳng ngÆ°á»i trên giÆ°á»ng, trong căn phòng mà u hồng, lúc nà y đã quen thuá»™c vá»›i chị. Chị Ä‘ang ngắm ngá»n lá»a thì chú mèo xám lại gần bên chị. Chị cảm thấy vui thÃch được trở lại đây, có cảm tưởng nhÆ° ở nhà mình. Äây là nÆ¡i duy nhất chị không thấy chán.
Sáng hôm sau, Jessie thức dáºy thì dì Beth đã cưỡi ngá»±a Ä‘i chÆ¡i, để lại chá»— nhà bếp má»™t mảnh giấy viết mấy chữ chỉ cho Jessie con ngá»±a nà o nên cưỡi nếu chị cần chá»n lá»±a. Trong lần trÆ°á»›c chị đã dò há»i biết địa phÆ°Æ¡ng khá rõ để có thể tá»± mình cưỡi ngá»±a Ä‘i chÆ¡i vùng đồi núi.
Quá mÆ°á»i má»™t giá» má»™t chút, chị đã ngồi ngay ngắn trên con ngá»±a cái lông mà u hạt dẻ. Chị Ä‘á»™i chiếc nón rÆ¡m rá»™ng và nh, thấy má»™t cuốn sách, và i trái bôm và o túi Ä‘eo chá»— yên ngá»±a. Chị cảm thấy cô Ä‘Æ¡n trong má»™t lúc, và đó là điá»u hay những lúc cưỡi ngá»±a. Cho ngá»±a chạy chừng ná»a giá», chị chợt nháºn ra má»™t con suối, và buá»™c ngá»±a và o má»™t cà nh cây, không cần để ý đến con ngá»±a, cởi đôi ủng, lá»™i xuống suối. Chị cất tiếng cÆ°á»i và hát và i bà i khe khẽ, vén cao tay áo. Chị cảm thấy mình được tá»± do, không cần để ý đến chuyện gì. Äá»™t nhiên chị thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông Ä‘ang nhìn chị chăm chú.
Chị nhìn lên, hoảng hốt thì anh chà ng kia mỉm cÆ°á»i muốn xin lá»—i. Chị kinh hãi vì bị bắt gặp trong cảnh hoang dã. Anh chà ng rất cao lá»›n, mặc bá»™ quần áo cưỡi ngá»±a mà u hung hung rất vừa vặn. Anh nói giá»ng hiá»n là nh, và cách phát âm của dân Ä‚ng-lê.
- Rất ân háºn. Tôi muốn cất tiếng là m quen từ lúc nãy, nhÆ°ng thấy cô có vẻ vui sÆ°á»›ng nên chẳng dám quấy rầy niá»m vui của cô.
Jessie rất mừng chÆ°a cởi chiếc áo sÆ¡ mi, là việc chị Ä‘ang tÃnh là m.
- Tôi có vi phạm Ä‘iá»u cấm nà o chăng?
Chị đứng chân trần giữa con suối, má»™t tay áo vén lên, tóc buá»™c túm trên đỉnh đầu. Anh nhìn chị nhÆ° thấy má»™t ảo ảnh, má»™t nữ thần tóc và ng trong thần thoại Hy Lạp, trong bá»™ quần áo cưỡi ngá»±a hiện đại. Những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nhÆ° thế Ãt có được, ngay cả tại chá»— tỉnh lẻ nà y: lạc lõng bên sÆ°á»n đồi, Ä‘i chân đất, lá»™i giữa dòng suối. Rất giống má»™t cảnh trong những bức tranh thế ká»· mÆ°á»i tám, khiến anh muốn leo xuống đụng tá»›i chị. Có thể ôm hôn nữa. à nghÄ© đó khiến anh mỉm cÆ°á»i, trong lúc chị nhìn anh chăm chú.
- Không. Tôi sợ rằng chÃnh tôi là kẻ vi phạm. Sáng nay tôi cưỡi ngá»±a Ä‘i chÆ¡i, và tôi cÅ©ng chÆ°a quen địa phÆ°Æ¡ng nà y: nhà cá»a và đá»i sống ở đây. Xin nháºn lá»—i đã xÃa vô chuyện của ngÆ°á»i khác.
Giá»ng phát âm đặc sệt dân trÆ°á»ng công Anh quốc, có lẽ là trÆ°á»ng Eton. Lại nháºn lá»—i can thiệp chuyện ngÆ°á»i khác thì đúng Ä‘iệu gentlemen quá mất rồi. Thấy anh nhìn mình, Jessie ngạc nhiên sao thấy giống Ian quá chừng. Cao hÆ¡n, vai rá»™ng hÆ¡n má»™t chút, nhÆ°ng khuôn mặt… đôi mắt… cái đầu nghiêng nghiêng, sao mà giống thế, tóc cÅ©ng hung và ng, và ng hÆ¡n tóc nà ng. Ở anh vẫn có má»™t vẻ gì của Ian, đủ thu hút chị. Jessie nhìn ra chá»— khác, ngồi xuống mang ủng, trÆ°á»›c hết hạ tay áo xuống, tháºt cẩn tháºn, trong lúc ngÆ°á»i lạ mặt vẫn tiếp tục nhìn chị mỉm cÆ°á»i.
- Cô không cần vì tôi mà phải bá» vá». Tôi cÅ©ng sắp phải vá» nhà đây. NhÆ°ng hãy cho tôi biết cô ở chá»— nà o?
Jessie khẽ lắc đầu, xõa tóc xuống, nhìn lên. Anh chà ng rất ưa nhìn.
- Không, tôi không sống ở đây, chỉ là nơi khác tới chơi thôi.
- Tháºt Æ°? Tôi cÅ©ng váºy.
Anh kể tên ngÆ°á»i chủ căn nhà anh Ä‘ang ở chÆ¡i, nhÆ°ng chị không nhá»› có nghe dì Beth nhắc tá»›i hay không. Anh nói tiếp: - Cô ở chÆ¡i có lâu không?
- Và i ngà y, rồi lại vá».
- VỠđâu? – Anh há»i kỹ quá, khó chịu đấy, nhÆ°ng anh rất Æ°a nhìn.
- San Francisco. Tôi sống ở đó - Chị muốn tránh câu há»i tiếp, nhÆ°ng bây giỠđến lượt chị. Tại sao không?
- Còn anh? - Chị vui thÃch vá»›i ý nghÄ© phải há»i lại anh cho cân xứng.
- Tôi sống ở Los Angeles. NhÆ°ng có lẽ má»™t và i tháng nữa cÅ©ng đổi vá» San Francisco. Äang tÃnh váºy đó.
Nghe anh nói, chị muốn báºt cÆ°á»i. Anh nói giá»ng y hệt nhÆ° những ngÆ°á»i Anh quốc khó tÃnh mà chị thÆ°á»ng nghe nói. Anh có vẻ Ä‚ng-lê đặc sệt, đứng ở đỉnh đồi trong bá»™ quần áo cưỡi ngá»±a cắt may không chê và o đâu, vung vẩy ngá»n roi ngá»±a trong tay. Quả tháºt anh có má»™t vẻ đặc sắc.
- Tôi có nói câu nà o nhảm nhà chăng?
- Thưa không.
Vá»›i nụ cÆ°á»i ná»a miệng, chị cưỡi ngá»±a lên đồi, tiến vá» phÃa anh, buá»™c ngá»±a gần chá»— anh đứng.
- Công ty của tôi tá»›i San Francisco. Tôi rá»i Luân Äôn cách đây ba năm và tôi đã chán ở Los Angeles rồi.
- Anh sẽ thÃch San Francisco, má»™t thà nh phố tuyệt vá»i.
Câu chuyện hoà n toà n là chuyện Ä‘Æ°a đẩy giữa hai ngÆ°á»i xa lạ gặp nhau ở má»™t chá»— nà o đó, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i cứ tưởng nhÆ° mình Ä‘ang ở Äại lá»™ số Năm, hay Ä‘Æ°á»ng Thống Nhất, hay khu ngoại ô St. Honore. Chị cất tiếng cÆ°á»i vang, nháºn ra mình Ä‘ang ở sát bên anh.
- Hình như câu chuyện của tôi cũng khiến cô vui vui, dù rằng tôi không có ý định đó.
Chị lại mỉm cÆ°á»i, khẽ nhún vai:
- CÅ©ng là chuyện bình thÆ°á»ng.
- Tôi hiểu – Anh Ä‘Æ°a tay, giữ vẻ nghiêm nghị, nhÆ°ng ánh mắt vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i – Cô mạnh chứ? Tôi là Geoffrey Bates.
- Mừng anh, tôi là Jessie Clarke.
Hai ngÆ°á»i đứng dÆ°á»›i tà ng cây bắt tay nhau và chị lại mỉm cÆ°á»i. Ở gần, anh không giống Ian bao nhiêu, nhÆ°ng vẫn đẹp trai kiểu riêng của anh: ông Geoffrey Bates vốn ngÆ°á»i Luân đôn.
Anh suy nghÄ©, cảm thấy Æ°a thÃch cách chị nhìn anh và mỉm cÆ°á»i. Chị cÅ©ng có cảm tưởng mình đã bà y tá» cảm tình quá sá»›m.
Anh ngần ngừ không biết có nên há»i tá»›i chăng, nhÆ°ng cuối cùng anh đã quyết định. Anh rất muốn biết.
- Nhân tiện cho há»i, cô Ä‘ang ở đây váºy?
Nhân tiện là thế nà o? Chị nghÄ© váºy mỉm cÆ°á»i rồi cất tiếng cÆ°á»i ròn.
- Vá»›i bà má của má»™t ngÆ°á»i bạn - Chị nói mÆ¡ hồ váºy thôi. Anh mỉm cÆ°á»i, nhÆ°á»›ng cặp lông mà y.
- Cô không muốn cho biết ngÆ°á»i ấy là ai? Tôi hứa là không là m phiá»n cô đâu, chẳng lùi lÅ©i xuất hiện giữa bữa tối không được má»i đâu.
Chị lại cÆ°á»i ròn, cảm thấy mình quê má»™t cục, nhÆ°ng ngÆ°á»i Anh quốc đã nghiêm hẳn nét mặt. Anh ta nháºn định rằng có thể cô nà ng Ä‘i du lịch vá»›i bồ. Nếu váºy thì quê cho anh. Anh tá»± Ä‘á»™ng nhìn và o tay trái chị, không thấy Ä‘eo cà rá, đặc biệt là nhẫn và ng đặc không thấy. NhÆ°ng anh đã không nhìn kỹ để thấy vết ngấn trên ngón tay, hÆ¡i lợt, là chá»— chị đã Ä‘eo chiếc nhẫn cÆ°á»›i trong bảy năm, má»›i cất Ä‘i cách đây và i tháng.
- Tôi ở với bà cụ Bethanie Williams.
- Hình như tôi có nghe nói đến tên. – Anh có vẻ rất an tâm. - Cần tôi đỡ lên ngựa chăng?
Lúc anh há»i câu đó, chị đã đứng sát bên ngá»±a, và chị quay lại nhìn anh, vẻ vui thÃch.
- Khá»i cần. NhÆ°ng không chừng tôi lại phải nhỠđến anh thì sao?
Chị phóng mình lên yên ngá»±a tháºt dá»… dà ng, và thấy dÆ°á»ng nhÆ° anh chà ng Ä‘á» mặt. Nhằm chị cao lá»›n thế nà y mà đi há»i câu đó chẳng là ngá»› ngẩn sao? NhÆ°ng chị cÅ©ng vừa để ý tá»›i chiá»u cao của anh. Anh chà ng có vẻ còn cao hÆ¡n Ian nữa. NhÆ°ng tại sao chị lại nghÄ© đến anh ta theo chiá»u hÆ°á»›ng đó? Tưởng nhÆ° anh chà ng là con ngÆ°á»i lý tưởng, má»™t mẫu má»±c hoà n hảo mà ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o cÅ©ng phải ganh tị váºy.
- Tôi có thể gá»i cho cô vá» nhà bà Williams được không?
Jessie gáºt đầu, tỠý tháºn trá»ng. Chắc chắn đây là má»™t cách tiếp xúc bất thÆ°á»ng vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, và chị cÅ©ng chÆ°a có ý niệm vá» ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y.
- Tôi ở đây không lâu.
- Váºy thì tôi sẽ gá»i cho cô sÆ¡m sá»›m, được không?
Anh là thằng khốn Ä‘eo đẳng hả? Jessie lại mỉm cÆ°á»i, tá»± há»i không biết có phải váºy chăng. NhÆ°ng anh chà ng không có vẻ là ngÆ°á»i Ä‘Ã ng Ä‘iếm, mà rất đẹp trai, áng chừng ba mÆ°Æ¡i lăm, ba mÆ°Æ¡i sáu, đôi mắt xám dịu hiá»n, và tóc mượt mạt má»m mại. Quần áo mặc coi có vẻ đắt tiá»n. Anh cÅ©ng Ä‘eo má»™t chiếc nhẫn nhỠở ngón tay út bên phải, nhÆ°ng Jessie không muốn để ý tá»›i coi mặt đá cẩn chiếc nhẫn đó ra sao. Má»i thứ trên ngÆ°á»i anh Ä‘á»u có vẻ lịch sá»±, đúng cách.
- Rất vui đã được gặp anh. - Chị sá»a soạn cho ngá»±a chạy, mỉm cÆ°á»i vẫy tay.
- Cô chÆ°a trả lá»i cho câu tôi há»i.
Anh nắm cÆ°Æ¡ng ngá»±a Jessie, nhìn và o mắt chị. Chị hiểu ý, và thÃch kiểu cách của anh.
- Vâng, anh có thể gá»i cho tôi.
Anh lùi lại, yên lặng, mỉm cÆ°á»i và cúi chà o chị. Chị cÅ©ng thÃch cách chà o đó, thÃch nụ cÆ°á»i của anh. Chị cÆ°á»i ròn, cho ngá»±a chạy vá» hÆ°á»›ng trại.
|
|
|
| |