Lâm Hàn vẫn luôn luôn căng mắt dõi theo mọi phản ứng của nữ tử kia, cứ cách chừng một giờ, nàng sẽ có chừng năm phút nghỉ ngơi điều tức, vào cái thời điểm đó, mọi sự giám sát cùng áp lực sẽ đều giảm mạnh. Lâm Hàn có thể lợi dụng thời điểm đó để di chuyển, từng chút từng chút một lợi dụng địa thế lởm chởm nơi đây để tiến tới.
Tuy vậy, hắn vẫn chỉ có thể tiến lên rất chậm, rất chậm, mỗi một lần như vậy, hắn chỉ có thể dịch chuyển một khoảng cách chừng năm mét, không hơn, đã vậy hắn còn cần tính toán chính xác để đáp vào một nơi có vật che giấu khí tức, có thể là những gốc cây khô yếu ớt, có thể là những tảng đá có phần thô kệch, cũng có thể chỉ là một ngọn cỏ nhỏ bé. Dù sao Lâm Hàn cũng sở hữu hai hệ Thổ và Mộc, hòa nhập khí tức vào những thứ này là không thể thích hợp hơn.
Lâm Hàn thực sự rất kiên nhẫn, lúc này, trong lòng hắn không một mảnh gợn sóng, không một chút nôn nóng mất bình tĩnh nào. Dù cho có, hắn cũng phải cố mà dằn xuống không để lộ ra. Có những lúc, hắn nấp trong một tàng cây, cách đó năm mét sáu phân có một tảng đá rất lớn, thích hợp để né tránh, nhưng hắn không hề để tâm một chút nào đến tảng đá kia, ngược lại lựa chọn một nhánh cây nhỏ khác cách đó chỉ có một mét, còn nằm ngược hướng với viện tử, sau đó lại đợi một giờ mới từ nhánh cây nhỏ này di chuyển sang tảng đá lớn với khoảng cách xấp xỉ năm mét!
Đầu óc hắn lúc nào cũng cần tập trung tuyệt đối, không được sai lầm một ly, dù có chấp nhận lãng phí một giờ chỉ để di chuyển một mét, hơn nữa còn là đi đường vòng, còn hơn là tiếc rẻ thời gian mà đi cố thêm mười phân kia, dẫn đến nguy cơ bại lộ bản thân.
Nên nhớ, nếu may mắn, Lâm Hàn vẫn có thể di chuyển được khoảng cách xa hơn, bởi không phải lần nào nữ tử kia cũng điều tức năm phút, có khi còn dài đến sáu, bảy phút cũng không biết chừng. Nhưng hắn biết, đây là hiện thực không phải game, cần sự kiên nhẫn và chính xác tuyệt đối, không thể như chơi trò chơi vì tiếc rẻ chút thời gian mà đánh liều một lần, được thì được không được thì chơi lại, hắn không có nhiều cơ hội như thế!
Mất trọn vẹn một ngày, khoảng cách chỉ có mười mét từ thân cây đến căn viện đã bị kéo thành đường vòng dài tới hơn chín mươi mét, Lâm Hàn không những đi vòng sang hướng đông bởi nơi đó có một nơi khá nhiều những thứ ngổn ngang, mà còn là vì mấy lần chấp nhận hy sinh thời gian để dịch chuyển giống như đã nói.
Đây mà một quá trình gần như tra tấn tinh thần, chỉ cần kích động một chút, sai một ly là đi một dặm. Người bình thường chỉ cần ngồi một chỗ chừng một giờ không làm gì là đã thấy đầu óc táo bạo, chân tay bủn rủn, càng đừng nói phải căng cứng tinh thần lúc nào cũng đề phòng. Cái này là thuộc về tố chất, không quá liên quan đến tu vi cao thấp.
Lâm Hàn ngày thường có lẽ cũng không làm được đến điểm này, nhưng vì Tuyết Thiên Lăng, vì Lâm Phong, hắn mới có thể cưỡng ép chính bản thân mình nhẫn nại được đến mức ấy, nói đến, Lâm Hàn còn có chút tự phục chính mình.
Đến thời điểm này, Lâm Hàn đã đứng ở phía sau căn viện, trước mặt là vách đá sâu hun hút không thấy đáy, bên dưới là cái gì? Là một khoảng sườn núi, là một sơn động, hay là một thâm uyên không có lối về? Người thường có lẽ không bao giờ có thể thấy được.
Lâm Hàn ngồi cách vị trí tận cùng của vách đá chỉ có mười phân, phần lưng áp sát vào một một mỏm đá, đôi mắt nổi đầy gân tập trung nhìn chằm chằm xuống vách núi, giống như đã sắp bắt được cái gì đó!
Mỏm đá này… coi như đã thuộc về phần bên trong của đại trận, là khu vực được bao vây bởi tám đỉnh sơn phong bát quái. Trước mắt hắn, cái nơi xa xa tít tắp kia, một đỉnh núi hùng vĩ ẩn khuất trong mây xanh là thứ nổi bật nhất. Lâm Hàn biết, nơi đó chính là sơn phong của Đại Chưởng Môn, cường giả đệ nhất đại lục, người mà Lâm Chấn Sơn khi nhắc đến ngoài kiêng kỵ ra còn có một tia vô lực và cảm thán.
Người mà Lâm Chấn Sơn biết rằng mình thua xa, thậm chí có khi không phải đối thủ trong một chiêu!
Nơi đó, đại chưởng môn có lẽ đang bế quan sâu, không rảnh phản ứng bên ngoài, nhưng nếu có người xâm phạm lên núi, chắc chắn sẽ bị cán thành cặn bã, dù là vì trận pháp của riêng Đại Chưởng Môn, hay là Võ Đạo Môn Đại Trận, hoặc là bị Đại Chưởng Môn tỉnh dậy từ bế quan đả kích!
Tất cả những thứ đó, Lâm Hàn chịu không nổi. Nhưng có một số việc, không đủ thực lực làm thì có thể lén lút làm. Cái đó gọi là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng!
Chờ đợi trong im ắng, cuối cùng Lâm Hàn cũng chờ đợi được đến lúc người phụ nữ kia thu hồi lại thần thức. Cảm giác rõ sự giám sát và áp lực xung quanh đang rút đi, Lâm Hàn một lần nữa di chuyển. Rất chậm, rất chậm thôi, từng bước chân của hắn nhỏ như không đáng kể, không một chút động tĩnh nào được tạo ra, thậm chí trên tuyết còn không hằn lại dấu chân của hắn. Nói đùa, Ninja thậm chí còn có thể bước trên nước, bước trên tuyết không gây dấu chân có là cái gì?
Một phút trôi qua, Lâm Hàn đã đến bên vách núi, tận cùng của vách núi, không thể tiến thêm một chút nào nữa!
Hắn chờ, chính là cơ hội này!
Trong tay xuất hiện một miếng ngọc bội, Lâm Hàn không chút do dự bóp nát. Thoáng chốc xung quanh người hắn như có một luồng năng lượng mong manh bao bọc. Rất kỳ diệu, rất hiền hòa, cảm giác như lúc này hắn có thể hòa vào thế giới xung quanh vậy… không, không phải, mà là hòa vào đại trận xung quanh, mang theo khí tức và vận luật của chính đại trận này.
Có thể nói, vào thời điểm này, dù hắn có làm gì, người ta cũng không thể dễ dàng nhận ra sự kỳ lạ, chỉ cho rằng đó là hoạt động thuần túy của đại trận. Đây là một khuyết điểm của đại trận thiên nhiên, khi mà người nắm giữ lại không thể hoàn toàn kiểm soát nó trong lòng bàn tay, mặc dù uy lực của nó rất mạnh! Rất mạnh!
Là đệ tử chính tông một thời của Võ Đạo Môn, Tuyết Thiên Lăng có biết điểm này, thậm chí còn từ sư phụ nàng lấy được phương pháp đối phó! Lúc đó chỉ nghĩ đơn thuần là mang về để cảm ngộ thêm về đại trận huyền diệu, nào ngờ lại thực sự có lúc dùng đến!
Cũng còn may còn có khuyết điểm này! Nếu nó vừa mạnh đến biến thái, vừa không có khuyết điểm, vậy thì kẻ như Lâm Hàn còn biết hy vọng vào đâu?
Trong phút chốc, gân guốc hai bên thái dương càng trở nên dày đặc, hai mắt Lâm Hàn trừng lớn, hiện lên đồng tử đen kịt như trời đêm. Hắn lúc này không chút giữ lại mạnh mẽ phát động Byakugan, tầm nhìn phủ ra rộng nhất có thể. Hắn đã tính toán rất kỹ, cố gắng lựa chọn vị trí trên cao này, để tầm nhìn có thể phủ ra rộng nhất, ít nhất là có thể nhìn trực diện một nửa đại trận này.
Hai phút!
Nhờ ưu thế từ trên độ cao cả vạn mét, tầm nhìn của Lâm Hàn lúc này đã bao phủ toàn bộ năm trăm dặm bên trong đại trận, nhờ thêm khả năng quan sát độc bộ của Byakugan cùng khả năng thôi diễn của hệ thống, hắn có thể dễ dàng nhận ra từng cành cây ngọn cỏ trong khu vực này. Nhưng… tại sao vẫn không thấy được hình bóng của Phong nhi?
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ ta tính sai rồi?
Đây là đỉnh núi của quẻ Tốn trong tiên thiên Bát Quái, nằm về phía Tây Nam, vì lý do đỉnh núi chính giữa ngăn cản, Lâm Hàn có thể nhìn thấy rõ phạm vi quẻ Càn hướng Nam, Khảm hướng Tây, còn có một nửa quẻ Đoài và một nửa quẻ Cấn! Nhưng vậy mà không thể thấy được Phong nhi! Cũng có nghĩa là thằng bé nằm trong một nửa khu vực còn lại!
Chết tiệt, nếu từ đầu chọn quẻ Chấn của Quách trưởng lão, có phải bây giờ đã có được tung tích của Phong nhi rồi! Chẳng lẽ ngay từ đầu ta đã suy luận sai?
Xem ra sự hiểu biết của ta về Võ Đạo Môn vẫn còn quá ít! Dẫn đến dùng không gian thôi diễn vẫn còn sai lầm! Aiz…
Thở dài một hơi, trong lòng Lâm Hàn phút chốc nổi lên cảm giác quẫn bách. Thời gian của hắn không nhiều, trước đó hắn có thể bình tĩnh, là vì hắn có đủ thời gian. Nhưng hiện giờ suy luận trật lất, mà lại tiêu tốn mất hơn hai ngày thời gian, bây giờ quay ngược đường xuống Thanh Linh Sơn là không thể, chỉ có đường dấn thân di chuyển xuyên qua đại trận về phía nửa bên kia.
Mà trong đại trận bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng có thể có sự giám sát của Võ Thần, đặc biệt là Hứa trưởng lão trong truyền thuyết, luyện khí sĩ hiếm hoi còn lại của đại lục, thần thức của hắn cực kỳ khủng bố, thậm chí có thể còn mạnh hơn cả Đại Chưởng Môn, mạo phạm đến hắn, bị phát hiện là chuyện rất dễ xảy ra!
Càng nghĩ càng thấy nóng sôi gan, càng thêm không cam lòng, Lâm Hàn điên cuồng phát động Byakugan một lần nữa, quan sát từng tỉ mỉ một lần nữa, nhưng…
Kết quả vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh!
Ngay khi Lâm Hàn gần như đã đến bờ vực tuyệt vọng, chấp nhận mạo hiểm tiếp tục tiến tới. Đột nhiên dị biến lại xảy ra.
Không phải là dị biến ở xung quanh, mà là chính hắn! Đôi mắt hắn bất chợt trở nên đau nhói, tầm nhìn trở nên mơ hồ, mọi thứ đều nhòe đi. Chỉ trong vài giây, tròng mắt Lâm Hàn đột ngột co rút lại, kinh hãi nhìn những gì đang xảy ra trước mắt.
Byakugan của hắn vốn dĩ có thể kéo gần khoảng cách, quan sát rõ rõ rệt rệt sự vật cách đó hàng trăm dặm, đó là giới hạn mà Lâm Hàn dựa vào tinh thần lực cực mạnh của mình kích thích nhãn cầu mới đạt được, vượt qua cả thiên tài Neji trong nguyên tác, còn sự vật ngoài khoảng cách đó, Lâm Hàn không nhìn rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy, sau đó khắc họa vào không gian thôi diễn để dựng lại cảnh tượng một cách chính xác, vì vậy phạm vi năm trăm dặm này còn chưa làm khó được hắn.
Nhưng bây giờ, Lâm Hàn đột nhiên cảm giác như trước mắt mình không phải là những sự vật phóng to như vậy nữa, mà là cả một vùng đất trời rộng thênh thang, tầm nhìn của hắn lúc này không khác gì so với người thường, cái ở gần thì thấy lớn, cái ở xa thì thấy nhỏ, nhỏ như kiến…
Byakugan mất linh rồi sao?
Lâm Hàn kinh hãi!
Không! Không phải, là đột phá!
Thực sự là đột phá!
Mặc dù cảnh tượng trước mắt không còn được rút ngắn khoảng cách, được phóng to ra như trước, là một khối thiên địa hoàn chỉnh trong mắt hắn, nhưng Lâm Hàn lại có cảm giác như mọi thứ đều cực kỳ rõ nét. Từng đường nét của không gian đều khắc họa hoàn chỉnh trong mắt hắn, không vì khoảng cách xa mà trở nên mờ ảo. Hắn có thể nhìn rõ cách đó ba trăm dặm, ở hướng chính Tây, một cô gái hoa nhường nguyệt thẹn mặc một thân hoàng sam đang mỉm cười ngắm nhìn sao trời, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập hạnh phúc và vui vẻ, gương mặt trắng nõn như bạch ngọc được vầng trăng soi sáng lại càng thêm hoàn mỹ, tỏa ra ánh sáng rạng ngời có thể hớp hồn hết thảy đàn ông trong thiên hạ.
Không chỉ thế, Lâm Hàn còn rõ ràng cảm thấy, chỉ cần hắn nhìn về một phía, không cần cảnh tượng được thu gần lại, mọi sự vật, sự việc đều hiện lên rõ rõ rệt rệt trong đầu hắn. Cả một khu vực rộng lớn như vậy, dưới cái nhìn của Lâm Hàn, đến một con muỗi cách đó mấy trăm dặm cũng không thể trốn thoát, đừng nói đến cây cối và con người!
Nếu ví trước đây Lâm Hàn chỉ là một người sử dụng ống nhòm để quan sát sự vật từ xa, kèm theo tác dụng nhìn xuyên vạn vật. Vậy thì bây giờ, hắn đang sử dụng chính tầm mắt của mình, một cặp mắt tinh tường và nhạy bén vô bì, trải rộng cả thiên địa, thu tất cả vào trong mắt, bao quan tổng thể tất cả mọi thứ từ xa tới gần cùng một lúc.
Ống nhòm chỉ có thể nhìn được một vùng rất nhỏ được phóng to, còn tầm nhìn và sức quan sát sắc bén kia có thể nhìn thấu cả một vùng rộng lớn vô biên, không bỏ sót bất cứ thứ gì. So sánh hai thứ với nhau, có thể nói là đã có biến đổi về chất!
Lần đầu tiên sau năm năm, Lâm Hàn có được đột phá về chất của Byakugan!
Trước đây, tất cả cũng chỉ là đột phá về lượng, kéo tầm nhìn ra xa hơn mà thôi! Giống như đổi một cái ống nhòm khác tốt hơn. Chỉ có đến bây giờ, Byakugan mới thực sự là đột phá, gần như phản phác quy chân, dùng tầm mắt của một người thường để xuyên phá thiên địa. Một đôi thiên nhãn chân chính!
Hơn nữa, còn là thuộc về riêng mình hắn!
Đôi mắt này, dù cho ai lấy được cũng không thể nắm bắt như Lâm Hàn, tất cả những thứ này không chỉ đơn thuần là nhờ vào đôi mắt, mà còn vì tinh thần của hắn gần như đã hòa làm một thể với Byakugan. Dù sao Byakugan cũng chỉ là quan sát, dù rõ nét đến đâu đi nữa, nhưng nếu tinh thần hắn không đủ nhạy bén, không đủ thích ứng để phân tích ra những điều lạ thường tưởng như nhỏ bé kia, vậy thì Byakugan cũng chỉ là một đôi mắt Byakugan bình thường mà thôi!
Từ nay, Lâm Hàn dù quan sát bất cứ thứ gì, chắc chắn sẽ không có chuyện bỏ lỡ sự vật, đến mức phải nhìn lại lần hai, lần ba nữa!
Chỉ cần nhìn một lần, thiên địa ở trong mắt, cần gì phải nhìn đến lần thứ hai đây?
Đột phá vào thời khắc này đúng là khiến cho Lâm Hàn vui mừng một thoáng. Nhưng một lần nữa, hắn lại cố dằn lòng lại, tập trung vào tình hình trước mắt.
Đã có đột phá về Byakugan, Lâm Hàn tự tin trên đời này có rất ít thứ có thể lọt qua mắt hắn, một lần nữa, Lâm Hàn lại trở nên chăm chú quan sát tình hình phía trước.
Hả?
Lâm Hàn thoáng chốc trợn to mắt, có phần hơi sững sờ ra đó.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy sự khác biệt rõ rệt.
Trong tầm mắt hắn, một khối năng lượng kỳ dị đang bao bọc lấy một vùng rừng trúc, khối năng lượng này khá kỳ dị, mờ mờ ảo ảo, nhưng nhất thời lại không thể nhìn thấu. Quan trọng nhất, khối năng lượng này vậy mà lại di chuyển theo những vận luật không thể nói trước, thậm chí có lúc còn bị che khuất bởi một số sự vật khác, góc độ thập phần xảo diệu, lại thêm khả năng hư huyễn vốn có, vừa rồi Lâm Hàn đúng là không thể tra ra được.
Chỉ có như hiện tại, tầm mắt bao phủ toàn bộ không gian, dù trận pháp kia có di chuyển thế nào cũng không thoát ra khỏi sự quan sát của hắn, Lâm Hàn mới có thể chú ý đến thứ này!
Nhưng khoảng cách còn xa quá, dù Byakugan có lợi hại đi nữa cũng nhất thời không thể xuyên thấu ảo ảnh này, xuất phẩm của Võ Đạo Môn có thể khinh thường được sao?
Đi!
Tâm niệm một tiếng, Lâm Hàn quả quyết tung mình khỏi vách núi, giống như một viên sao băng lao vun vút xuống bên dưới. Lúc này, nữ tử trên đỉnh Thanh Linh Sơn cũng đã khôi phục hoàn tất, thần niệm một lần nữa bao trùm toàn bộ đỉnh núi, nhưng đáng tiếc, dù chỉ một chút dấu vết nàng cũng không thể tìm được.
….
Thế giới bên ngoài kia vẫn xoay vần theo quỹ tích vốn có. Trận chiến giữa hai đại thiên tài hàng đầu đại lục đang dần tiến tới. Ba ngày, thời gian không dài, nhưng đối với một số người, nó lại đủ để một số chuyện có thể xảy ra.
Tình báo vẫn không ngừng đưa đến bên tai Quách trưởng lão, Thanh Linh tiên tử và Lâm Chấn Sơn, cuộc chiến ở dãy Côn Sơn phương Nam, cuộc chiến kinh thiên động địa kéo dài suốt ba ngày ba đêm, khiến dãy Côn Sơn đất rung núi chuyển cuối cùng cũng đã dần đến hồi kết. Ưu thế dần nghiêng về phía Lâm Hàn, bởi dù có đánh ngang sức ngang tài đến mấy, ưu thế thể lực của Lâm Hàn cũng quá rõ rệt, uy thế của Tuyết Thiên Lăng đã suy yếu mất ba bốn thành, mà hắn thì vẫn dửng dưng như không, mặt không biến sắc.
Chỉ riêng phần bền bỉ này đã đủ làm cho rất nhiều người biến sắc!
Chiếu theo ưu thế ấy, Lâm Hàn thắng lợi cũng chỉ là chuyện sớm muộn!
Lúc này, mâu thuẫn giữa hai người cũng càng ngày càng rõ ràng bày ra trước mắt thiên hạ. Chuyện trước đây không nói, chỉ là hiện tại Lâm Hàn vẫn còn mê luyến Tuyết Thiên Lăng, nhưng Tuyết Thiên Lăng lại từ trước tới nay không yêu Lâm Hàn, trước đây hiến thân là vì có lý do riêng, mà theo nàng nói là vì lúc đó bị thương nặng nên không chống lại được hắn. Hiện tại nàng đã người có chồng, danh chính ngôn thuận bái đường thành thân, không chấp nhận Lâm Hàn.
Thái độ biểu hiện ra là nàng đứng về phía Võ Đạo Môn, hơn nữa hoàn toàn không có ý định phản bội sư môn, ít nhất là nàng vẫn chưa hề nói ra chuyện của Lâm Phong!
Lâm Hàn dĩ nhiên không chịu nghe, gào thét muốn quyết đấu sinh tử với Đoàn Tiến Hàn. Tuyết Thiên Lăng thấy hắn ngang ngược như vậy lại càng phản cảm, quyết tâm cản hắn lại mới sinh ra trận chiến long trời lở đất này.
Cho đến cuối cùng, Lâm Hàn trải qua rất nhiều gian khổ, cuối cùng đã chiến thắng, bắt sống Tuyết Thiên Lăng, vốn dĩ hắn còn định giết chết Đoàn Tiến Hàn, nhưng Tuyết Thiên Lăng khổ sở cầu xin nên cuối cùng cũng không hạ sát thủ.
Lâm Hàn mang Tuyết Thiên Lăng đi, bỏ Đoàn Tiến Hàn ở lại, căm thù lập xuống lời thề, sớm muộn cũng sẽ có ngày khiến cho tình địch sống không bằng chết, đại loại vậy!
Suốt cả quá trình này, Võ Đạo Môn hoàn toàn không can thiệp. Thực tế, cả hai bên đều đã đạt thành hiệp nghị, lấy danh nghĩa không xen vào việc của tiểu bối, để bọn họ tự giải quyết. Thực tế là Võ Đạo Môn quyết định từ bỏ Tuyết Thiên Lăng mà thôi!
Nàng dù cho có là Võ Thánh, nhưng võ đạo đã đi đến tuyệt lộ, giá trị không đáng kể với Võ Đạo Môn. Hiện tại có người thêm một bước dằn vặt nàng, khiến nàng ngày càng cách xa Lâm Phong, Võ Đạo Môn muốn còn không kiếm được cớ, làm sao phải can thiệp? Còn chuyện của Lâm Phong, bọn họ cũng không lo Tuyết Thiên Lăng sẽ nói ra, thứ nhất là vì thái độ ác liệt của nàng với Lâm Hàn, thứ hai, nếu chuyện này bị công bố, chắc chắn người chịu khổ đầu tiên sẽ là Lâm Phong! Mà với tình cảm của Tuyết Thiên Lăng dành cho con trai, nàng sẽ không thể để nó phải chịu dằn vặt như vậy!
Một thiên tài như vậy, hơn nữa còn đang trong trứng nước, đến lực tự vệ cũng không có, người người đều muốn bóp chết! Công bố, chẳng phải là thuần túy đưa Lâm Phong vào tình thế đầu sóng ngọn gió sao?
Hơn nữa, mất đi một Tuyết Thiên Lăng, đổi lại được một Đoàn Tiến Hàn căm hận học viện Cửu Long, đáng giá! Đoàn Tiến Hàn mặc dù vẫn chỉ là một con tôm nhỏ, nhưng tiềm lực không tồi, ít ra, giá trị của hắn còn vượt qua Tuyết Thiên Lăng rất nhiều!
Buôn bán có lời như vậy, lý gì không làm?
…
Mặc kệ thế sự bên ngoài, cũng mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Lâm Hàn lúc này đã lặng lẽ che giấu khí tức, núp ngoài rừng trúc quan sát tình hình bên trong.
Quả thế!
Sử dụng Byakugan, Lâm Hàn cũng mất đến mười phút mới có thể xuyên phá tầng tầng ảo trận này, bắt được một thân hình bé nhỏ đang lặng im luyện kiếm trong sân.
Cái cảm giác huyết mạch tương liên ấy, dung mạo xa lạ mà quen thuộc ấy, Lâm Hàn chắc chắn không lầm, chính là Lâm Phong!
Lúc này, bên cạnh Lâm Phong còn có một người trung niên mặc áo đen, trong tay cầm một thanh thiết kiếm đen thùi lùi không biết làm từ chất liệu gì, sắc mặt nghiêm túc diễn luyện, chỉ đạo, đối chiến từng chiêu từng thức. Lâm Phong nghiêm túc làm theo, không một câu phản kháng, chỉ là, Lâm Hàn có thể nhìn thấy trong mắt nó đang bị phủ kín bởi sự mệt mỏi.
Không phải mệt mỏi về thể xác, mà là mệt mỏi về tinh thần. Đã một tháng trôi qua rồi, Lâm Phong gần như là bị giam lỏng ở đây, hàng ngày đều có người đến chỉ đạo tu luyện, chỉ đạo kiếm pháp, trận pháp, thư pháp, kỳ pháp… Hơn nữa còn được phục vụ tận nơi các loại linh thực, linh đan, linh dược nhiều không đếm xuể. Thực lực của Lâm Phong dù không tăng lên vì giới hạn tuổi tác, nhưng căn cơ lại ngày càng vững chắc như sắt thép, khiến cao tầng Võ Đạo Môn vẫn luôn rất hài lòng vui vẻ.
Chỉ là, Lâm Phong làm thế nào cũng không vui nổi. Nó muốn được ra ngoài kia, được ngắm nhìn thế gian tràn đầy màu sắc, cũng muốn có bạn cùng vui đùa giống như đám đệ tử nhỏ tuổi thuộc thế hệ sư điệt của nó! Hơn hết, nó nhớ mẹ, muốn ở bên nhấm nháp cái cảm giác được mẹ yêu thương,… nếu có thêm cha nữa thì tốt, mặc dù nó cũng không biết cảm giác có cha là thế nào. Lâm Phong thiên tính đạm bạc giống mẹ, nhưng chung quy nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi!
Hơn nữa còn là một đứa trẻ khao khát tự do!
Bỏ qua những suy nghĩ ngổn ngang này, Lâm Hàn hết sức tập trung lại, trận pháp trước mắt dù bị nhìn xuyên thấu, có thể chứng kiến tình hình bên trong, nhưng muốn đột nhập vào trong lại không phải dễ như vậy.
Đúng, là đột nhập, không phải là phá trận! Lâm Hàn từ đầu đã không tồn tại cái suy nghĩ phá trận! Vừa hao tâm tổn trí vừa đánh rắn động cỏ, rất không thú vị!
Trận pháp này khắp nơi đều tràn ngập các loại ảo trận và sát trận, tầng tầng lớp lớp liên miên bất tuyệt. Lâm Hàn mặc dù có Byakugan, có thể tìm rõ các mắt trận, nhưng các trận pháp này lại đan xen vào nhau, mắt trận này nằm trong trận kia, rất khó để tìm ra điểm bắt tay, hoặc chăng là không có điểm nào để đột phá.
Nếu là một võ giả hoặc ma pháp sư đứng trước trận pháp này, có lẽ họ sẽ phải tra xét mắt trận, tìm điểm đột phá, thôi diễn hàng trăm hàng nghìn lần, hơn nữa phá trận xong chắc chắn sẽ bị phát hiện, phải đối mặt với lửa giận như cuồng phong bão vũ của Võ Đạo Môn.
Nhưng Lâm Hàn thì không nghĩ thế.
Trận pháp, nói cho cùng thì cũng là một loại bố trí xảo diệu, dựa vào thiên nhiên mà thôi! Trận pháp có thể ngăn trở tu sĩ, ngăn trở yêu thú, ma thú, nhưng sẽ không ngăn trở những yếu tố thiên nhiên, hoặc có ngăn thì cũng không thể ngăn lại toàn bộ!
Giống như hiện tại, Lâm Hàn có thể nhìn thấy ít nhất hai đường đột phá.
Thứ nhất, đó chính là Gió! Những cơn gió hiu hiu thổi qua rừng trúc, mang theo hương mộc dễ chịu thấm đượm cả không gian. Nơi đây vốn dĩ khá thơ mộng, rất tốt cho ninh tâm tĩnh thần cũng là vì những cơn gió này.
Thứ hai là nước! Một dòng suối nhỏ chảy từ trên đỉnh núi cách đó vài chục dặm, dẫn dắt theo dòng nước trong veo lọt vào bên trong, cung cấp nước tắm rửa, giặt giũ và cả nước uống cho Lâm Phong!
Nếu không phải chỗ giam lỏng, rừng trúc này sẽ là một nơi khá nên thơ, dùng để tĩnh tu đúng là không gì bằng.
Lâm Hàn nhếch mép cười một tiếng! Trận pháp thiên cổ trấn giữ ma giới ta còn có thể đột nhập, xá gì cái trận pháp cỏn con này? Ách… hoặc là nên nói, thủ đoạn của hắn quá mới, quá quỷ dị, khiến người ta không phòng bị được thôi! Nếu nhẫn thuật dương danh trên cái thế giới này, nhẫn thuật của Lâm Hàn còn lâu mới có thể coi thường trận pháp đến mức ấy!
Đây chính là ưu thế của người đi trước a!
Trầm mình xuống dòng nước, Lâm Hàn lặng im không tiếng động sử dụng thuật thủy hóa, hoàn toàn che đi lục giác và khí tức của mình, thực sự coi bản thân thành dòng nước, cứ như vậy lặng im trôi đi.
Quả đúng như Lâm Hàn dự đoán, dù trận pháp có lợi hại, chung quy cũng không tác động lên một dòng nước. Hắn cứ như vậy bèo dạt mây trôi, không biết qua bao lâu, Lâm Hàn cảm nhận được báo hiệu từ sâu trong linh hồn, dần dần lấy lại ý thức.
Báo hiệu này là do hệ thống phát ra. Lâm Hàn trước đó đã dùng không gian thôi diễn tính toán tỉ mỉ thời gian đủ để dòng nước cuốn hắn trôi đến vị trí bên trong sân viện của Lâm Phong. Đến khi đủ thời gian, hệ thống sẽ báo hiệu đánh thức hắn từ trạng thái phong bế lục thức, tránh cho Lâm Hàn làm lỡ thời cơ, cứ như vậy một lần nữa trôi ra ngoài trận pháp.
Mở choàng mắt, Lâm Hàn không mất mấy thời gian để tập trung toàn bộ tinh thần, khí tức cũng thu liễm hết mức có thể, đề phòng bị người phát hiện.
Nhưng…
Không có ai!
À, phải là không có ai khác ngoài Lâm Phong mới đúng!
Hiện giờ đã là khoảng mười giờ đêm, lúc này, Lâm Phong vừa mới đặt một quyển sách xuống bàn, khuôn mặt nhỏ thấm chút mỏi mệt. Nó ngáp một cái thật dài, có lẽ đã buồn ngủ lắm rồi!
- Phong nhi…
Một âm thanh có chút xa lạ, lại hơi quen thuộc vang lên bên tai, Lâm Phong giật mình, ngờ vực xoay đầu lại. Một khuôn mặt có đôi phần điển trai với mái tóc dựng ngược đập vào mắt, khiến cõi lòng nhỏ bé của nó rung lên bần bật.
- Ngươi…
Không giống như Băng nhi, Lâm Phong dù kinh ngạc, nhưng vẫn cố tỏ ra rất bình tĩnh, khuôn mặt tràn ngập ngờ vực nhìn hắn.
- Con là Tiêu Phong! Còn ta là Tiêu Viễn Sơn! Nhớ chứ?
Lâm Hàn lần này dùng dung mạo thật gặp Lâm Phong, biết trong lòng thằng bé có nghi ngờ, hắn chỉ có thể giải thích ngắn gọn như thế!
- Nhưng mẹ nói… cha đã chết rồi!
Lâm Phong khô khốc nói. Nó cũng đã nhận ra nhân vật trước mắt mình là ai.
Chính là người đã bái đường thành thân với mẹ.
Dù không hiểu tại sao Lâm Hàn lại có thể xuất hiện ở đây, xuất hiện với dung mạo này, nhưng điều Lâm Phong quan tâm nhất vẫn là: hắn có thực sự là cha mình?
- Chính ta cũng không tin ta còn sống!
Lâm Hàn cười khổ nói, hắn không định giải thích gì nhiều, chỉ có thể một lần nữa khẳng định:
- Con phải tin mẹ con! Với nội tâm băng thanh ngọc khiết của nàng, con nghĩ nàng còn có thể chấp nhận một người khác làm cha con hay sao? Lùi một bước, dù cho ta không phải cha con, nàng cũng sẽ không tùy tiện tìm cho con một người cha không xứng đáng! Dù cho ta có là cha ruột của con, nhưng nếu ta là kẻ bất tài vô tướng, hoặc bất nhân bất nghĩa, có lẽ mẹ con cũng sẽ không cho ta tới gần con dù chỉ một bước!
- Ý ông là… ông là một người cha tốt?
Lâm Phong lạnh lùng hỏi lại.
Lâm Hàn cười khổ một tiếng, giọng điệu này… có vẻ như thằng bé này có rất nhiều bất mãn với mình.
Nhưng ít ra nó có vẻ đã hơi tin tưởng thân phận của mình.
Nhưng hiện giờ không phải là lúc giải quyết mâu thuẫn!
- Ta không biết! Ta có phải người cha tốt hay không phải do con và Băng nhi đánh giá, không phải ta nhận định là được! Hiện giờ ta chỉ có thể nói, ta muốn mang con đi, trở về với mẹ con, con có muốn đi với ta hay không?
Lâm Hàn nở nụ cười rạng rỡ như thái dương, nhẹ nhàng đặt bàn tay lớn lên đầu Lâm Phong, khiến thằng bé bất giác cảm thấy một dòng nước ấm chảy xuôi trong tâm trí.
Có muôn vàn lý do để nó chấp thuận, nhưng cơ bản nhất, vẫn là nó muốn trở về bên mẹ, cùng với việc nó đã chán ghét cái hoàn cảnh sinh hoạt như bị giam lỏng thế này!
Lâm Phong chỉ muốn làm một áng mây trời, tự do thưởng ngoạn nhân gian này. Trong lòng nó tràn ngập ước mơ, tràn ngập hướng tới những đô thị phồn hoa, những danh sơn thắng thủy, những câu chuyện anh hùng mỹ nhân tràn ngập bản sắc hào hiệp mà mẹ kể. Mặc dù nó biết, cuộc sống này, đại lục này nhiều lúc cũng không giống như những gì nó nghĩ, nhưng Lâm Phong vẫn ước ao.
Kể cả trên thế gian này không có những câu chuyện đẹp như trong mơ ấy, nhưng Lâm Phong cũng muốn tự tay vẽ nên câu chuyện của riêng mình.
Nó là một thằng bé tràn ngập hoài bão và ước vọng! Điều này ảnh hưởng rất nhiều từ Tuyết Thiên Lăng, bởi sâu trong thâm tâm nàng cũng có một ước mơ về sự tự do khoáng đạt.
Có lẽ, không chỉ riêng nàng, bất cứ một ai trên đời này đều mong muốn có được tự do, có được quyền lực làm những gì mình muốn, chỉ như vậy tâm cảnh của một người mới có được sự thanh thản, thăng hoa, tu vi mới có thể thăng tiến bắt tới đỉnh cao! Chỉ là quan niệm của mỗi người khác nhau, đạo mà họ truy tìm cũng khác nhau mà thôi! Hiển nhiên, Võ Đạo Môn không cho được hai mẹ con Tuyết Thiên Lăng tự do mà họ muốn!
Thứ mà Võ Đạo Môn mang lại được là tài nguyên vô tận, nhưng đồng thời theo đó cũng là xiềng xích vô tận! Trói buộc họ vào khuôn phép, lễ nghi, ép họ phải làm theo những mệnh lệnh trời ơi đất hỡi như một điều hiển nhiên mà họ phải chấp nhận! Tuyết Thiên Lăng chịu đủ rồi, nàng đã từng nhận đãi ngộ của sư môn, cũng từng nguyện ý cống hiến sức lực vì nó, nhưng một sư môn có thể nuôi nàng như con dê đợi thịt, sẵn sàng hy sinh nàng bất cứ lúc nào… Tuyết Thiên Lăng không thể chấp nhận được! Lẽ dĩ nhiên, Lâm Phong là do nàng nuôi lớn, nó cũng không thể nào chấp nhận một sư môn như vậy!
Ai mà biết đến một ngày, Lâm Phong có thể trở thành Tuyết Thiên Lăng thứ hai, hoặc là bị sư môn mang ra làm vật hiến tế, hoặc là vì tai nạn mà bị vứt bỏ hay không? Không nói đâu xa, ngay chính em gái Lâm Băng của nó chẳng phải cũng chịu đãi ngộ không công bằng đó sao?
Loại sư môn như thế, dù chỗ tốt có nhiều hơn gấp bội, Lâm Phong cũng không cần!
Mà cơ bản Lâm Phong cũng chưa có khái niệm chỗ tốt là cái gì, tài nguyên là cái gì. Trong lòng nó, chỉ có mẹ và em gái mới là quan trọng nhất.
Vì vậy Lâm Phong không chút do dự đi theo Lâm Hàn!
Lâm Hàn cũng đã có thể thở ra một hơi! Xem ra Tuyết Thiên Lăng giáo dục thằng bé cũng rất có cách, chẳng trách nàng từ đầu tới cuối không hề lo lắng việc Lâm Phong không muốn rời đi! Cái này người ta gọi là: “Hiểu con không ai bằng mẹ”.
Cũng chỉ là Lâm Hàn hắn lo lắng vu vơ mà thôi!
Được rồi, vấn đề nội bộ đã giải quyết, trước mắt vẫn còn một vấn đề rất nghiêm túc cần được giải quyết.
Rời đi bằng cách nào?
Đột nhập vào là một chuyện, Lâm Hàn có một thân bản lĩnh, mình hắn đột nhập vào đây cũng phải phí sức lực một phen, hiện giờ mang theo Lâm Phong, mặc dù nó là thiên tài khoáng thế, nhưng hiện tại còn nhỏ, bản lĩnh không đủ, thuần túy là một vướng bận. Lâm Hàn không có cách nào lặng yên mang Lâm Phong ra khỏi trận pháp này.
Ngay lập tức sử dụng phi lôi thần thoát đi cũng không khả thi cho lắm, trận pháp này có tác dụng phong bế không gian không Lâm Hàn không rõ, cũng không dám thử. Nếu thực sự bị phong bế, chỉ cần hắn vừa động, ngay lập tức sẽ có người chạy tới, khả năng cao là Võ Thánh, nhưng không trừ trường hợp có Võ Thần xuất hiện. Đến lúc ấy chạy không được, lại bị vây công, kế hoạch coi như thất bại hoàn toàn. Hiện giờ đã là thời điểm mấu chốt, Lâm Hàn không định mạo hiểm như vậy.
Mà kể cả không có phong bế không gian, trận pháp này cũng không hoàn toàn đơn giản như vậy. Rất có thể vì mình đánh phá không gian chạy trốn mà bị trận pháp ghi lại khí tức, đến lúc đó bị Quách trưởng lão hoặc là kẻ nào khác cao minh nhận ra là phi lôi thần, vậy thì bản thân hắn cũng khóc không ra nước mắt.
Cách duy nhất mà Lâm Hàn có thể nghĩ ra.
Đó là phá vỡ trận pháp này, sau đó nhanh chân chuồn mất trước khi đại trận được phát động! Tất cả những chuyện này phải làm nhanh nhất có thể, chậm một ly là bản thân sẽ lâm vào thế vạn kiếp bất phục!
Thực ra cũng còn vài phương án khác, nhưng tất cả đều có tỷ lệ rủi ro, hơn nữa những rủi ro đó có thể xảy ra dựa trên điều kiện là Lâm Hàn không đủ tình báo! Bình thường có thể thử một chút, nhưng hiện tại thì không có cơ hội thứ hai cho hắn để thử!
Chỉ có cách trực tiếp này, dùng thế lôi đình khiến kẻ địch trở tay không kịp mới là ít rủi ro nhất! Bởi cách này không cần tính toán nhiều, không cần nhiều tình báo, hoàn toàn dựa trên cơ sở là năng lực Lâm Hàn đủ mạnh!
Hiển nhiên, Lâm Hàn vẫn rất có lòng tin vào năng lực của mình. Dựa vào năng lực của mình, lúc nào cũng chắc chắn hơn tính kế đối phương dựa trên một mớ tình báo không hoàn chỉnh, không phải sao?
Quyết định chủ ý, Lâm Hàn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Lâm Phong đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đó cũng ngoan ngoãn trầm mặc không nói gì.
Kẽo kẽo kẽo…
Âm thanh cơ thịt bị kéo căng truyền tới khiến Lâm Phong giật mình nhìn lại. Đã qua năm phút, Lâm Hàn đã điều chỉnh bản thân tới trạng thái tốt nhất kể cả về thể chất và tinh thần. Hai mắt hắn mở choàng, những đường gân dữ tợn hiện lên hai bên thái dương, đồng tử đen kịt cũng co rút lại, hết sức nguy hiểm.
Lâm Phong đứng bên cạnh có chút giật mình nhìn hắn, cặp mắt quái dị như vậy, nó đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lại qua thêm năm phút, Byakugan đã nhìn xuyên thấu tất cả mắt trận của hệ thống trận pháp này, đồng thời cũng bắt được phương án đối phó tốt nhất nhờ vào công năng thôi diễn nghịch thiên của hệ thống.
Tổng cộng có sáu trận! Ba ảo trận, hai sát trận, một tổng trận! Thiết kế cực kỳ tinh vi, không cần người thao túng, tổng trận cũng có thể tự xác định tình huống để vận dụng và chuyển đổi trận pháp thích hợp nhất! Năm trận pháp còn lại không những uy lực vô cùng, còn có thể tương sinh tương khắc hỗ trợ lẫn nhau, tạo nên sức sát thương gấp bội, một bước bất cẩn có thể bị trận pháp này khốn chết bên trong, có muốn thoát thân cũng không kịp.
Nhưng thực ra, nó vẫn không thoát khỏi nhược điểm chung của trận pháp, đó là ngoại xâm dễ chống, nội hoạn khó phòng. Nói đơn giản thì là phá từ bên trong dễ dàng hơn phá từ bên ngoài nhiều.
Đặc biệt là khi người phá trận có thể nắm bắt được mắt trận! Giống như Lâm Hàn, Byakugan có thể làm chuyện này dễ như ăn cháo.
Sáu mắt trận, trần trần trụi trụi bày ra trước mắt hắn, không có chút nào khó khăn để chạm tới…
Mộc Độn – Mộc Phân Thân!
Lần này không phải sử dụng siêu cấp Mộc Phân thân nghịch thiên kia, Lâm Hàn cũng là xe nhẹ đường quen, trong sân thoáng chốc đã xuất hiện sáu Lâm Hàn giống nhau như đúc, khiến Lâm Phong thoáng chốc trợn tròn mắt.
Thân ngoại hóa thân? Trảm thi? Chẳng phải đó đều là các cảnh giới trong truyền thuyết, chỉ có các bậc Tiên Nhân thượng cổ mới nắm giữ sao? Vậy trước mắt là cái gì?
Không phải là loại phân thân ảo ảnh tầm thường như mình biết, mà hoàn toàn là những tồn tại chân thực…
Còn chưa hoàn hồn lại, sáu Lâm Hàn lại một lần nữa kết ấn, lặng im biến thành hình dạng của sáu người khác nhau, bản thân Lâm Hàn cũng nhanh chóng kết ấn biến thành hình dạng một thiếu nữ chừng mười bảy tuổi, dung mạo xinh đẹp tràn ngập khí tức thủy linh, nhu mì lại mang theo chút ít tinh quái.
Lâm Phong một lần nữa trợn mắt, cuối cùng thằng bé cũng đã hiểu lần trước Lâm Hàn xuất hiện trước mặt mình với bộ dạng kia là chuyện gì xảy ra.
Kỳ thuật có thể che mắt cả Võ Thần! Không thể không nói là quá thần diệu!
Ít nhất những loại thuật mượn dược vật dịch dung trên đại lục này tuyệt đối không thể sánh bằng.
- Phong nhi! Hiện tại ta là kẻ muốn bắt cóc con, con biết phải làm gì rồi chứ?
Lâm Hàn vốn chỉ là thuận miệng hỏi, nào ngờ Lâm Phong thoáng chốc đã nghiêm túc gật đầu, sắc mặt lộ ra một vẻ thành thục khác xa so với số tuổi của nó, ngưng trọng nói:
- Con biết!
Lâm Hàn có chút ngạc nhiên nhìn lại, sau đó đột nhiên mỉm cười gật đầu, có vẻ rất vui mừng, lại có chút thương cảm trước phản ứng của Lâm Phong.
Có một đứa con hiểu chuyện rất đáng mừng, nhưng nghĩ đến một đứa trẻ ở cái tuổi đó lại lộ ra thần sắc thành thục nghiêm chỉnh như vậy, Lâm Hàn lại thấy có chút chạnh lòng.
So với vẻ thành thục của Lâm Phong, Lâm Hàn lại càng mong thằng bé có được chút vui tươi hoạt bát như Lâm Băng hơn. Dù nghịch ngợm một chút, nhưng thấy được con trẻ được vui mới là điều mà Lâm Hàn muốn.
E hèm…
Tự xốc lại tinh thần, Lâm Hàn nhếch miệng nhìn sáu phân thân trước mắt. Nếu Tống Huyền Ly ở đây, nàng chắc chắn sẽ nhận ra đây chẳng phải ai khác mà chính là Nhẫn Tổ nhà mình.
Thủy Độn – Thiết Thủy Pháo!
Cả sáu phân thân cùng lúc kết ấn, chakra bạo phát, ngực căng phồng, sáu tia nước dồn nét áp lực đến cùng cực, gào thét lao về sáu phía khác nhau. Theo một tiếng răng rắc giòn giã, cả trận pháp thoáng chốc run rẩy kịch liệt, cảnh quan vặn vẹo, rừng trúc mờ mờ ảo ảo, chuyển qua hàng chục vị trí khác nhau, chỉ qua tích tắc khung cảnh đã đại biến, hiện ra một thung lũng hoang vu nằm bên một dòng suối đang ào ào chảy xiết.
Một lần nữa được hít thở không khí trong lành, được ngắm nhìn trời xanh mây trắng, Lâm Phong còn chưa kịp hít hai hơi đã đột nhiên biến sắc, một luồng khí tức tuyệt cường áp thẳng tới, khiến lồng ngực nó cảm thấy cực kỳ khó chịu, hít thở không thông.
Nhưng nó ngay lập tức đã phản ứng lại, sợ hãi hô to:
- Mai sư huynh, cứu ta, bọn chúng là… aaaaa…
Còn chưa kịp hô hoán, một dòng thác khổng lồ vậy mà hư không xuất hiện, rầm rầm chảy xuống nhấn chìm thân ảnh nhỏ bé của nó, ngay cả đám người kia cũng không ngoại lệ bị nuốt chửng.
Thủy Độn – Đại Thác Nước Thuật!
Mai sư huynh vừa sợ vừa tức, khóe mắt muốn nứt ra. Hắn hét lớn một tiếng, đạo cảnh toàn lực phát động, một kiếm mang theo thiên uy cuồn cuộn bổ xuống, giống như chẻ đôi thiên địa, gạt phăng thác nước ra, để lộ ra tình cảnh bên trong.
Một tia sáng chập chờn còn sót lại, hai người Lâm Hàn đã biến mất, sáu tên còn lại cũng nhanh chóng chui vào, bộ dạng như muốn đào tẩu.
Đây là… truyền tống?
Còn truyền tống nhiều người như vậy, tuyệt đối là truyền tống trận!
Làm một cường giả của Võ Đạo Môn, đích truyền của Thánh Sơn, đồ tử đồ tôn của Đại Chưởng Môn, Mai sư huynh không khó để nhận ra tình huống này. Hắn điên cuồng gầm lên một tiếng, kiếm rời tay, như một tia chớp đâm về phía vòng sáng kia, cắm phập xuống vị trí dưới chân đám người kia.
Không cho bọn chúng thời gian phản ứng, kiếm khí bạo phát ra bốn phương tám hướng, tạo thành uy thế kinh thiên động địa…
Oành…
Kiếm khí siêu cường phát nổ, thoáng chốc đã khiến không gian hoàn toàn vặn vẹo, sáu người kia còn chưa kịp rời đi đã bị không gian xoắn loạn thành từng mảnh, thi cốt vô tồn!
Bọn chúng… là Nhẫn tổ chân thực!
Sớm muộn Võ Đạo Môn cũng sẽ tra ra! Đó cũng là điều mà Lâm Hàn tính toán!
Một ngày này, giới tu luyện toàn đại lục sôi trào.
Một ngày này, ba cái tên chói sáng như minh tinh rực rỡ hơn bao giờ hết. Bọn họ… đại biểu cho cường giả hạng nhất trong thế hệ trẻ tuổi.
Đương nhiên, cũng chỉ là sáng chói nhất thời mà thôi! Đại lục Ma Võ cường giả lớp lớp, thiên tài như nấm, cường giả như mây, ai mà biết được, ngay ngày mai ngươi có thể bị người khác đánh bại hay không?
Nhưng ít nhất, không ai có thể phủ nhận sức chiến đấu của bọn họ. Quá mạnh mẽ! Một số người có thể không phục, nhưng đại đa số người đều dùng thái độ sợ hãi than thở. Người… có thể mạnh đến mức ấy sao?
Cuộc chiến giữa Lâm Thế Tuyền và Lã Thiên Thanh đã diễn ra, hết sức kịch liệt. Một trận chiến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt biến sắc. Một người dùng kiếm, hư không lập địa, chỉ phá hư không, thái cực kiếm ý thâm ảo vô song. Một người dùng đao, dũng mãnh vô bì, không gì cản nổi, một đao chém xuống, trời long đất lở, dường như hắn càng đánh lại càng mạnh, vĩnh viễn không nhìn thấy giới hạn nơi đâu.
Lâm Thế Tuyền, nói cho đơn giản chính là một phần tử hiếu chiến cực đoan. Người ta không rõ hắn đã gặp những gì, đạt được kỳ ngộ gì, chỉ có thể biết được, tên này gần như một tên điên, bị thương không đau, thậm chí càng bị đòn đau càng mạnh. Đánh không chết, thương không đau, chiến lực lại càng ngày càng mạnh, đúng là khiến Lã Thiên Thanh cực kỳ bất đắc dĩ.
Mặc dù Lã Thiên Thanh hiện giờ cũng đã có một chút đột phá, dường như đã bước ra khỏi bóng ma mấy năm trước, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Lâm Thế Tuyền. Qua năm giờ chiến đấu kịch liệt, cuối cùng thắng bại cũng đã phân, Lâm Thế Tuyền dùng khí thế hung mãnh nhất đánh cho Lã Thiên Thanh vô lực phản kháng, bất đắc dĩ nhận thua.
Nhưng sau đó, chính Lâm Thế Tuyền cũng gần như kiệt sức ngất xỉu, được người đưa về, khiến ba vị Võ Thần của Võ Đạo Môn cũng cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm gì.
Với ánh mắt của bọn họ, làm sao mà không nhìn ra Lâm Thế Tuyền đã là nỏ mạnh hết đà? Nhưng dù có hết đà, hắn vẫn thừa sức giết chết Lã Thiên Thanh, không nhận thua, trước sau vẫn chỉ là kết quả như vậy mà thôi!
Kết quả như vậy đã khiến Lâm Chấn Sơn rất hài lòng, sung sướng mà vuốt râu, dù có chẳng may bứt mất mấy sợi cũng không để ý. Đây chính là tài nguyên, là tiên thạch! Chỉ cần hai năm khai thác ở phần mỏ tiên thạch này, số tài nguyên cũng đủ để họ bồi dưỡng ra mười Võ Thánh, một vạn Võ Đế! Tài nguyên như vậy đã có thể nói là khổng lồ, ngay cả thế lực lớn như học viện Cửu Long cũng không thể không động lòng.
Cũng chính vì động lòng, họ mới bày ra kế sách lần này, khiêu chiến Võ Đạo Môn, nếu không cũng đã không có nhiều chuyện như vậy rồi.
Một trận chiến này, Lâm Thế Tuyền đã thành danh, thậm chí ngay cả Lã Thiên Thanh cũng một lần nữa tỏa sáng. Năm năm trước hắn đã là Võ Thánh cấp tám, một mực không thể đột phá. Hiện tại mặc dù thua, nhưng hắn lại bày ra sức chiến đấu kinh người, đã cực kỳ vững chắc đột phá Võ Thánh cấp chín, ẩn ẩn nắm giữ được sức mạnh của thiên đạo, nếu không hắn cũng không thể kiên trì lâu như vậy trước thế công hung mãnh của Lâm Thế Tuyền.
Đột phá, có nghĩa là hắn đã một lần nữa bước lên đại lộ tu luyện. Đột phá, cũng có nghĩa là con đường trước mắt hắn vẫn còn rộng mở, tiềm năng vô cùng.
Đặc biệt là ở thời điểm hiện tại, ngoài Lâm Thế Tuyền, có lẽ hắn đã là đệ nhất trong thế hệ trẻ tuổi, không một ai có thể sánh được hắn, kể cả các thiên tài của các thế lực lớn còn lại.
Không… có lẽ còn một người.
Người năm năm trước dùng sức bản thân đuổi Ma Tướng về thế giới của hắn. Người vừa mới một thân một mình đánh bại Thiên Tuyết Tiên Tử, mạnh mẽ mà cướp nàng về làm áp trại phu nhân… ách, là làm tiểu thiếp, hoặc là nha hoàn,… cái này không rõ lắm.
Thiên Tuyết Tiên Tử, mặc dù không rõ lý do gì mà nàng bị tách rời khỏi hạch tâm Võ Đạo Môn, có lẽ là do tiềm năng của nàng không còn, đại đạo vô lối. Nhưng tu vi nàng vẫn còn bày ở đó, nàng không chỉ từng là đệ nhất mỹ nhân, còn từng là đệ nhất thiên tài, cái danh này không phải nói ngoa, mà là chân thực. Truyền thuyết bảy năm trước nàng đã đạt đến cực hạn của Võ Thánh, một chân bước vào ngưỡng cửa Võ Thần, dù không thành công, nhưng cũng không thể phủ nhận nàng mạnh mẽ, ít nhất, kể cả hai đại thiên tài trên kia vẫn chưa thể sánh bằng nàng bảy năm trước!
Vậy mà tên kia lại có thể đánh bại nàng!
Không nhiều người biết hắn đã làm thế nào. Bởi Lâm Hàn xưa nay vẫn nổi danh với sự quỷ dị vô thường, nhẫn thuật độc nhất vô nhị đại lục, cùng với đó là khả năng xuyên phá không gian, đạt đến tốc độ nhanh đến cùng cực, không ai có thể so tốc độ với hắn!
Ngoài ra còn thứ sức mạnh hắn gọi là Mộc Độn, loại nhẫn thuật đã đánh bại Ma Tướng, nó vẫn là một ẩn số mà không mấy ai được biết.
Bởi người đối chiến với Mộc Độn vẫn còn quá ít, Mộc Độn trong mắt thế nhân vẫn còn quá thần bí.
…
Truyền giang hồ mãi mãi chỉ là chuyện giang hồ. Lâm Hàn đối với chuyện này cũng không để ý lắm. Có thể hiện tại hắn nổi danh nhất thời, nhiều người đàm tiếu, nhưng thời gian trôi qua, một tuần, một tháng, khi mà chủ đề này đã trở nên nhàm chán, có lẽ họ sẽ nhanh chóng quên hắn là ai thôi.
Dù sao thì Lâm Hàn hắn cũng chỉ là một người, hắn còn chưa phải huyền thoại!
Huyền thoại sẽ được tất cả mọi người chú mục, còn người sẽ chỉ được chú ý tạm thời, cũng chỉ có người hữu tâm mới có thể một mực chú trọng mà thôi.
Giống như một cầu thủ bóng đá đột nhiên tỏa sáng, người ta có thể đàm tiếu, nhắc tên hắn trong một vài ngày, nhưng họ rồi cũng sẽ sớm quên hắn đi nếu hắn không tiếp tục tỏa sáng nữa. Hiển nhiên, Lâm Hàn cũng không cho rằng mình sẽ tiếp tục dương danh cái gì, hắn là một Ninja, là kẻ thích ngồi trong tối ám toán kẻ khác, tỏa sáng trước mắt bàn dân thiên hạ là rất không khoa học!
Làm một thanh niên tốt, đang trên đường phấn đấu trở thành Ninja chân chính, Lâm Hàn cực kỳ phản đối việc người khác thần thánh hóa bản thân mình. Đặc biệt là Lâm gia, lão già Lâm Chấn Sơn đáng chết kia vậy mà đích thân phong cho mình cái danh Nhị Thiếu Gia, khiến thanh danh của hắn tại Lâm gia, thậm chí là cả học viện Cửu Long cũng không ít người biết đến.
Mẹ kiếp! Nhị thiếu gia cái gì? Ít nhất cũng phải là Đại thiếu gia! Ách… không không, tốt nhất là không nên tuyên dương anh danh của ka. Ka quá xuất sắc, người khác vừa nhìn đã thấy tự ti, hiện giờ còn trắng trợn tuyên dương như vậy, chẳng phải khiến kẻ khác ghen tỵ nổ đom đóm mắt sao?
Lâm Hàn trong lòng điên cuồng phỉ báng không biết bao nhiêu lần, nhưng chung quy con hàng này vẫn không giấu nổi vẻ đắc ý, khiến đại tỷ Lê Ân Tĩnh không ít lần vì ngứa mắt mà đạp cho hắn hai cái.
…
Bỏ qua tất cả những chuyện này, hiện giờ đã là ba ngày sau khi mọi chuyện diễn ra. Lâm Hàn đã sớm trở về học viện Cửu Long, hội hợp cùng Lê Ân Tĩnh ở một nơi bí mật. Vị trí này chính là nơi truyền tống phù đưa Lâm Phong tới, Lê Ân Tĩnh đã bố trí đầy đủ để nơi đây trở nên bí mật nhất có thể, đồng thời mang theo kunai có thuật thức của Lâm Hàn, đảm bảo hai cha con họ cùng dịch chuyển tới cùng một vị trí.
Trong mấy ngày này, Lâm Hàn và Lâm Phong vẫn chưa hề rời đi nơi này. Thứ nhất là vì tránh tai mắt bên ngoài, ai mà biết được trong học viện Cửu Long này có bao nhiêu tai mắt của Võ Đạo Môn? Lại có ai biết được có kẻ nào đó sẽ dò ra được thân phận của Lâm Phong, vì hữu ý vô ý mà lộ ra nó là huyết mạch của thân thể Vạn Chúc! Đến lúc đó phiền toái không chỉ là Lâm Phong, mà còn là chính Lâm Hàn hắn.
Dù sao thời điểm hiện tại cũng khá nhạy cảm, Võ Đạo Môn còn đang điên cuồng tra xét và tìm kiếm, họ là một lò thuốc nổ có thể bạo tạc bất cứ lúc nào, người trong thiên hạ cũng đã nổ tung sau khi biết Võ Đạo Môn bị người xâm nhập, hơn nữa còn toàn thân trở ra, chuyện này khiến Võ Đạo Môn vô cùng mất mặt, hận nghiến răng nghiến lợi kẻ nào đã tung ra tin đồn, chỉ là, hiện tại mục tiêu số một của họ vẫn là truy tìm tung tích Lâm Phong, vì vậy chuyện này có thể dẹp qua một bên.
Vì vậy, muốn Lâm Phong tạm thời chưa thể xuất hiện bằng hình dạng thật của mình, Lâm Hàn nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể dạy cho nó thuật biến thân. Mặc dù không che mắt được cường giả, nhưng che giấu vài tên gián điệp thấp kém vẫn là không có vấn đề.
Ban đầu chỉ là mang ý nghĩ được đến đâu hay đến đó, lúc nào tập được thì lúc đó về nhà, nhưng không ngờ, thiên phú của Lâm Phong đúng là khiến cho Lâm Hàn kinh hãi.
Một giờ tu tập được chakra.
Hai giờ có thể bắt đầu sử dụng nhẫn thuật.
Sau một ngày đã hoàn toàn nắm giữ tam thân thuật! Bao gồm cả thuật biến thân.
Sau ba ngày đã hoàn toàn thành thục, sử dụng nhẹ nhàng như không, thậm chí còn nắm giữ các loại kỹ năng leo cây, đi trên nước, chứng minh khả năng khống chế chakra cực kỳ tinh diệu.
Mẹ kiếp! Lão tử đẻ ra cái thứ quái vật gì thế này?
Mặc dù có phần mềm hack là hệ thống trong tay, Lâm Hàn cũng phải giật mình kinh hãi. Tu luyện như vậy, không phải gọi là thiên tài, mà là yêu nghiệt!
Được rồi, Lâm Hàn thừa nhận, hắn trong phút chốc có xúc động muốn đào tạo Lâm Phong thành Ninja. Nhưng nghĩ lại, cuối cùng hắn đành thôi. Thứ nhất, Lâm Hàn không có nhẫn thuật hệ phong trong tay, thậm chí hệ Hàn của Lâm Phong còn hoàn toàn không tồn tại trong các loại độn thuật, Lâm Hàn dù có muốn dạy nó cũng là lực bất tòng tâm.
Quan trọng nhất vẫn là thằng nhóc này ưa thích làm kiếm khách. Trường kiếm nơi tay, tung hoành thiên hạ. Lâm Hàn có thể nhận ra, Lâm Phong chỉ duy nhất hứng thú với tam thân thuật, ngoài ra có một chút thể thuật, còn các loại Nhẫn thuật khác, nó hoàn toàn không thèm để ý. Lâm Hàn thấy vậy cũng không ép, nhóc con này đã theo mẹ tu luyện từ nhỏ, bản chất Võ giả đã ngấm vào máu, nếu nó có hứng thú với nhẫn thuật thì cũng thôi, đằng này…
Bỏ qua mấy thứ này ra sau đầu, Lâm Hàn một lần nữa nghênh ngang xuất hiện trong đại viện Lâm gia, đằng sau là một thằng nhóc gầy gò ốm yếu, quần áo có phần rách nát, vừa nhìn là biết dân chạy nạn từ vùng chiến tranh nào đó.
Đại lục này, vốn dĩ không thiếu cô nhi và người cùng khổ, trong đó cũng có không ít kẻ thiên phú trác việt, được đại tộc thu dưỡng, Lâm Hàn có dắt theo một đứa bé như vậy cũng chẳng ai thèm để ý, chỉ là có chút tò mò mà thôi.
Bỏ qua tất cả những ánh mắt dọc đường, Lâm Hàn tiến thẳng tới trạch viện Lâm gia, chẳng mấy chốc đã xuyên qua kết giới, tiến vào tiểu không gian của gia tộc, một đường tiến thẳng tới căn viện của mình.
Nghênh ngang tiến vào trong nhà, Lâm Hàn cười lên ha hả, cực kỳ bá khí kêu gào:
- Nương tử! Thấy phu quân về còn không mau mau ra tiếp đón?
Một đại mỹ nhân uyển chuyển bước ra, khí chất thanh lãnh như ngân nguyệt, thần thái nhàn nhạt không biểu tình, nhưng động tác trên tay lại rất ôn nhu. Nàng nhẹ nhàng cởi đi ngự thần bào trên người Lâm Hàn, treo lên móc, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, theo hắn vào nhà.
Một vài tộc nhân Lâm gia tò mò quan sát Lâm Hàn nãy giờ cũng chính thức nhìn được thứ mình muốn, kinh ngạc liếc nhìn nhau một cái, sau đó lắc đầu cười khổ.
Việc kia… là thật!
Tên này vậy mà thực sự cướp Thiên Tuyết tiên tử về giấu trong phòng!
Hơn nữa còn thuần phục nàng phục phục thiếp thiếp, ngoan ngoãn như vậy?
Nhất thời không ít kẻ bắt đầu phỉ báng, cái gì cầm thú, thô lỗ, phần tử bạo lực, vũ phu, thổ phỉ… vang lên không ngớt. Nhưng chung quy cũng chỉ là một số kẻ ghen tỵ mà không thể làm gì. Rất nhiều người vẫn rất là hâm mộ, đánh giá cao hành động này của Lâm Hàn.
Hắc hắc, một thân một mình xông vào địa bàn Võ Đạo Môn cướp người! Trên đời này có mấy người có khí phách như vậy? Lâm gia ta có! Hơn nữa còn là cướp cựu đệ nhất mỹ nhân về! Với thân phận của nàng, dù chỉ là “cựu”, bất cứ thế lực nào cũng sẽ không kiếm cớ phản đối, hơn nữa còn hết sức hoan nghênh.
Dù sao thì sức chiến đấu của nàng vẫn còn đó, một Võ Thánh đỉnh phong a! Mặc dù tính tổng thể học viện Cửu Long cũng không ít thiên tài có thể có tiềm lực sánh được nàng trong tương lai, nhưng tính riêng Lâm gia thì chiến lực của nàng đã thuộc vào hàng thượng thừa, thậm chí có thể xếp ngang hàng với các vị trưởng lão trong tộc.
Chiến lực như vậy, ai có thể từ chối?
Trừ Võ Đạo Môn ngu xuẩn kia ra!
Đương nhiên, cũng không có nhiều người biết về sự tồn tại của Lâm Phong, nếu không họ đã không nói như vậy!
Nhưng ngay cả Lâm Phong cũng bị Lâm Hàn trộm về, có thể nói, lần này Võ Đạo Môn đã ăn thiệt đủ, mất thiếu gia còn mất thêm phu nhân, tổn thất to lớn a!
…
- Mẹ…
Trong phòng, biết đã không còn nguy hiểm gì nữa, Lâm Phong thoáng chốc đã giải trừ thuật biến thân, trở lại bộ dạng tuấn tú đáng yêu của mình, nghẹn ngào kêu lên chui vào lòng Tuyết Thiên Lăng.
Tuyết Thiên Lăng không nói một lời, chỉ là vẻ hạnh phúc sâu trong đáy mắt, cùng với vòng tay đang siết chặt của nàng cũng khiến nàng không giấu được tâm tình hạnh phúc của mình.
Ôm chặt lấy Lâm Phong, Tuyết Thiên Lăng nhất thời không biết nói gì. Nàng muốn nói cảm tạ, nhưng thế nào cũng không thể mở miệng. Không chỉ vì nàng không quen cảm ơn người khác, mà còn vì nàng biết, nói cảm ơn… thậm chí là sỉ nhục Lâm Hàn.
Nàng đã nợ hắn nhiều như vậy, hiện giờ lại càng nợ càng sâu. Cảm ơn còn có ý nghĩa gì hay sao?
Nếu nói ra, Tuyết Thiên Lăng chắc chắn Lâm Hàn sẽ không vui phản bác một câu: “Giữa chúng ta còn cần khách sáo vậy sao?”. Nàng hiểu hắn, tình hình chắc chắn sẽ là như vậy.
Nàng muốn hắn vui, nhưng hắn lại chỉ vui khi thấy nàng hạnh phúc,… Mối quan hệ này khiến Tuyết Thiên Lăng mỗi lần nghĩ đến đều rất xoắn xuýt, nhưng đồng thời lại thấy từng tia ngọt ngào chảy xuôi trong tâm linh. Vậy mà lại có thể khiến nguyên thần nàng thư sướng như được gột rửa, câu thông thiên địa ngày càng dễ dàng, tu vi của nàng đang tịnh tiến từng ngày với một tốc độ mà chính nàng cũng không tưởng nổi.
Ngay thời khắc này, tâm hồn của nàng như đã được gột rửa sạch sẽ, mọi tiếc nuối, mọi điều ân hận đều dần dần tan biến, nguyên thần như nghe được những tiếng kẽo kẹt do bành trướng quá nhanh. Nàng vậy mà một lần nữa đột phá, hơn nữa còn là một lần đột phá rất lớn. Nhưng nàng hiện tại lại áp chế bản thân, nàng không muốn vì đột phá mà bỏ qua cái giây phút ấm áp này.
Lâm Hàn cũng nhìn ra chút dị động. Khoảng thời gian này chứng kiến Tuyết Thiên Lăng đột phá quá nhiều lần, hắn cũng đã có chút kinh nghiệm. Nhưng hắn cảm giác lần này Tuyết Thiên Lăng đột phá mạnh mẽ hơn những lần trước rất nhiều, có lẽ… nàng có thể sẽ đột phá tới Võ Thần cấp hai!
Tuyết Thiên Lăng từng nói, nàng cần nửa năm để hoàn toàn lột xác, tối đa có thể tấn giai thành Võ Thần cấp ba nhờ tích lũy sâu dày từ trước. Hiện tại đã đột phá tới cấp hai, xem ra tiến triển còn tốt hơn nàng dự đoán một chút.
- Ca ca…
Một bé gái reo lên mừng rỡ, Lâm Băng không biết từ bao giờ đã xuất hiện trong phòng. Nhìn thấy Lâm Phong, con bé tỏ ra cực kỳ kích động chạy tới. Lâm Phong cũng mừng rỡ nhìn lại, được Tuyết Thiên Lăng đặt xuống, nó nhanh chóng chạy tới chỗ muội muội, hai đứa trẻ hạnh phúc vui sướng cuốn thành một đoàn.
Nhìn thấy hai con vui sướng như vậy, trong lòng Lâm Hàn cũng tràn ngập ấm áp, nhưng hắn vẫn còn có chút lo lắng tới trạng thái của Tuyết Thiên Lăng, nắm lấy tay nàng nói:
- Thiên Lăng! Nàng đang có dấu hiệu đột phá, nên nhanh chóng tới luyện công điện của Lâm gia, đừng vì hứng khởi nhất thời mà làm trễ nải tu vi!
Tuyết Thiên Lăng lúc này đã lấm tấm mồ hôi trán, nhưng vẫn kiên trì lắc đầu, nàng hơi mệt mỏi tựa đầu vào vai hắn, ôm chặt lấy cánh tay hắn như không muốn xa rời:
- Không! Tạm thời vẫn chưa ảnh hưởng gì. Ta không muốn vì chút chuyện đó mà bỏ qua giây phút này! Chàng biết không, bây giờ ta rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc! Cám ơn chàng, nếu không có chàng, tâm linh của ta đã xé nát thành bốn mảnh, là chàng đã mạnh mẽ giữ vững được nó! Từ nay về sau, trong lòng Tuyết Thiên Lăng sẽ mãi mãi chỉ có chàng, thiên trường địa cửu, thương hải câu diệt, vạn kiếp bất biến!
Oành!
Lâm Hàn kinh hãi nhìn lên bầu trời xanh ngắt. Tuyết Thiên Lăng vừa nói xong, một tiếng sấm kinh thiên động địa vậy mà xuyên qua kết giới, âm thanh từ ngoại giới xuyên phá không gian truyền vào tiểu thế giới của Lâm gia, văng vẳng bên tai như lời chứng giám bất diệt của thiên đạo.
Đến đẳng cấp của Tuyết Thiên Lăng đã có thể câu thông thiên đạo, một lời hứa bình thường đã đáng giá vô biên, không dễ dàng làm trái, càng đừng nói đến lời thề dùng nguyên thần chân âm dẫn động thiên đạo chứng giám, thuần túy chính là đùa với tính mạng, chỉ cần làm trái chắc chắn sẽ bị phản phệ kịch liệt, tan thành tro bụi, không còn một kết quả nào khác.
- Nàng… aiz… cần gì như vậy chứ?
Lâm Hàn thương tiếc ôm chặt lấy thân thể mảnh mai của Tuyết Thiên Lăng, nhất thời không biết phải nói gì cho phải.
Tuyết Thiên Lăng không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng hít lấy mùi hương thảo mộc nhàn nhạt kia, khóe miệng giương lên nụ cười hạnh phúc.
…
- Hí hí! Cha xấu trai, lại bắt nạt mẹ! Xấu hổ xấu hổ, Băng nhi không nhìn!
Một giọng nói tinh quái vang lên cắt ngang tâm tình khoái trá của Lâm Hàn. Hắn buồn bực quay đầu lại, đã thấy Lâm Băng đang lắc đầu quầy quậy, hai tay bịt mắt, nhưng không quên để lọt ra hai cái khe để nhìn trộm, bộ dạng cực kỳ buồn cười.
Lâm Hàn dở khóc dở cười, Tuyết Thiên Lăng thì nhẹ nhàng giãy dụa hai cái, dù không kịch liệt, nhưng Lâm Hàn cũng chủ động buông ra, không dây dưa thêm.
Tuyết Thiên Lăng hiện giờ vốn đang rất vui vẻ hạnh phúc, thấy Lâm Hàn vẫn hiểu ý nàng như bảy năm trước, trong lòng lại càng thấy ngọt ngào. Mặc dù thần thái vẫn rất bình tĩnh, nhưng lại không che giấu được hai áng mây hồng nhạt nhạt đang nở rộ trên má.
- Mẹ…
Lâm Phong ngần ngừ hô một tiếng, lại liếc qua Lâm Hàn, sau đó nghiêm túc hỏi:
- Ông ta…
Hiểu con không ai bằng mẹ, Tuyết Thiên Lăng thoáng chốc đã hiểu Lâm Phong định nói gì. Nở nụ cười ôn nhu, nàng ấm áp nói:
- Chàng thực sự là cha con.
- Nhưng trước đó mẹ nói…
Lâm Phong vẫn có chút cố chấp hỏi lại.
- Trước đó là ta đã lầm!
Tuyết Thiên Lăng đột nhiên nghiêm mặt, thái độ của Lâm Phong khiến nàng cảm thấy có chút không ổn:
- Trước đó ta cho rằng cha con đã chết, nhưng không ngờ chàng lại gặp được kỳ ngộ! Chẳng phải ta đã từng dạy con, trên đời không có bất cứ điều gì chính xác tuyệt đối sao?
- Nhưng tại sao? Tại sao ông ta còn sống, lại sáu năm trời không tìm đến mẹ? Để mẹ và Băng nhi phải chịu đủ ức hiếp tủi nhục như vậy? Thử hỏi sáu năm qua ông ta đã làm những gì? Ông ta xứng làm cha sao?
- Đủ rồi!
Tuyết Thiên Lăng quát lạnh một tiếng:
- Cha con không sai! Là ta sai, ta…
Tuyết Thiên Lăng đang định cứng rắn quán triệt vấn đề, đột nhiên cảm thấy tay áo bị giật giật. Nàng nghi hoặc nhìn lại Lâm Hàn, lại chỉ nhận được cái lắc đầu can ngăn của hắn.
Lâm Hàn mặc dù không hoàn toàn thấu hiểu con trai, nhưng hắn có thể giải thích được phần nào. Một đứa bé, lớn lên không có cha, bình thường sẽ tạo nên một trong hai loại tâm lý: Một là thèm khát có cha, được cha yêu thương, đây là Băng nhi; còn một loại là cảm thấy có lời oán giận, dần chuyển hóa thành nỗi hận với kẻ đã sinh ra mà bỏ mặc mình, đây là Phong nhi.
Còn những lý do sâu xa dẫn đến điều đó đừng có đề cập, một đứa trẻ sáu tuổi có thể lý giải những thứ đó sao? Càng đừng nói Tuyết Thiên Lăng dù thường nói mình có lỗi với Lâm Hàn trước mặt hai đứa bé, nhưng cũng chưa từng giải thích rõ ràng đó là chuyện gì.
Trong tiềm thức của Lâm Phong, Lâm Hàn bỏ mặc ba mẹ con nó không quan tâm, đó chính là lỗi của hắn.
Băng nhi có thể dễ dàng chấp nhận, là vì con bé rất hồn nhiên rực rỡ, chỉ đơn thuần hướng đến những điều tốt đẹp hơn, tính cách này là thừa hưởng từ hắn.
Còn Phong nhi thì khác, tính cách của nó có phần giống mẹ, nói cho đơn giản thì là ích kỷ. Từ nhỏ Phong nhi rất ít khi phải chịu cực nhọc, nhưng chứng kiến mẹ và em gái bị khi dễ, chịu tủi nhục, trong lòng nó cảm thấy khó chịu vô cùng. Từ bé đến giờ, mỗi lần gặp mặt Băng nhi, nó đều thấy con bé khóc sướt mướt vì bị khi dễ, bị mắng là đứa trẻ không cha, mắng mẹ là đồ đàn bà lẳng lơ vô phúc. Lâm Phong hận đám người kia, đồng thời cũng có chút buồn bực với Lâm Hàn.
Đương nhiên, nếu Lâm Hàn thực sự không còn, Lâm Phong cũng không để bụng như thế. Nhưng từ một tháng trước, từ khi lờ mờ đoán ra thân phận của Lâm Hàn, trong lòng Lâm Phong vẫn luôn thấp thỏm không yên. Tâm trạng nó trong một tháng này cũng không tốt, thường xuyên nhớ mẹ, nhớ em, nhớ lại những chuyện khi trước, vì vậy dần dần mới chuyển thành nỗi oán giận bây giờ.
Đương nhiên, chỉ là oán giận mà thôi! Một đứa trẻ sáu tuổi, bảo nó oán hận một người tới tận xương tủy là không dễ, đặc biệt đó còn là cha mình.
Lâm Hàn tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đối mặt với thần thái lạnh lùng của Lâm Phong, hắn nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời chiếu lên gương mặt của Lâm Phong, một tay xoa xoa đầu nó, Lâm Hàn ấm áp nói:
- Là lỗi do ta! Trước đây ta quá yếu ớt, quá vô dụng! Không đủ năng lực giữ lại mẹ con, không đủ năng lực để bảo hộ con và Băng nhi. Nhưng hãy cho ta một cơ hội, để ta được bảo vệ mẹ con, được yêu thương các con. Để mỗi ngày ta đều có thể vui vẻ khi nhìn thấy các con vui vẻ. Để mỗi năm ta đều có thể nhìn các con hạnh phúc khôn lớn. Tin ta đi, đối với ta, các con, và cả mẹ đều là điều vô giá!
- Cha…
Lâm Hàn giang rộng hai tay, Lâm Băng dẫn trước lao vào trong ngực hắn, khóe mắt thậm chí đã có chút rưng rưng. Lúc này nàng thật ngoan ngoãn biết mấy, nhỏ nhẹ biết mấy, nào còn chút bộ dạng nghịch ngợm tinh quái thường ngày.
Lâm Phong vẫn đứng tại chỗ, chỉ là gương mặt nó cúi gằm, giống như đang kịch liệt che giấu cái gì. Lâm Hàn mỉm cười, chủ động tiến lên ôm lấy thân thể nhỏ bé ấy.
Thằng bé không giãy dụa, để mặc hắn ôm nó vào lòng. Trong phút chốc, Lâm Hàn cảm thấy hai bên ngực áo và cả hai khóe mắt mình đều đã có chút ẩm ướt nhẹ nhàng…