Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 51: Diệp gia xuống dốc.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Có Xích Di Hưu dẫn đường, đoàn người rầm rầm rộ rộ rời Nam Hoang Man Lâm. Lại một lần nữa xuất hiện ở trên lãnh thổ nước Thục Vân, nhóm Lạc Nhược Phong đều có cái cảm giác được sống lại.
Lần này nếu không được những người man tộc Nam hoang dẫn đường, dù bọn họ không gặp các loại hoang thú thì cũng khó mà đi qua được các ao đầm tràn đầy chướng khí, các khu rừng tràn đầy khí độc, thật không biết nhóm mình lần trước có vận khí thế nào mà tiến được vào trong Nam Hoang Man Lâm.
Đại nạn không chết, tất có phúc về sau.
Câu nói này miêu tả chân thực cái tình cảnh của Lạc Nhược Phong lúc này. Nhìn những chiến sĩ Xích Di người cao ngựa lớn, nhìn những xạ thủ tộc Hổ Áp cánh tay thon dài, trong mắt hắn tràn đầy quang mang nóng bỏng.
Mặc dù chỉ có một trăm người nhưng sức chiến đấu của một trăm người này tương đương với đội quân một ngàn người bình thường trở lên. Đây là lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối một không thể xem nhẹ.
Khi một lần nữa nhìn sang Diệp Tĩnh Vũ, sắc vui mừng trong mắt Lạc Nhược Phong càng nồng.
Tất cả cũng nhờ người thiếu niên trước mắt. Chính hắn làm cho mình một lần nữa dấy lên lòng tin về việc tranh đoạt ngôi vị quốc chủ.
Là con của Lạc Tiêu Phong, là Thiếu chủ cành vàng lá ngọc của nước Thục Vân, từ nhỏ hắn chưa bao giờ thiếu các loại tiền của, quyền lực, cái thiếu duy nhất chính là các cao thủ chiến đấu .
Trừ một nhóm người để bảo vệ bọn họ, Lạc Tiêu Phong không dễ dàng cho con mình nắm giữ quá nhiều võ lực, đương nhiên là để phòng ngừa bọn họ tàn sát lẫn nhau cho nên Lạc Nhược Phong đường đường là Tam thiếu chủ nước Thục Vân nhưng ngoài bốn Tiên Thiên Vũ Sư bên người thì chỉ có hơn hai mươi tên Vũ Sư, võ lực thế này ở đô thành Vân Kinh cũng chỉ đủ để có thể tự vệ mà thôi, muốn làm gì khác thì căn bản là không thể.
Nhưng bây giờ có được một trăm người chiến sĩ này, mặc dù số lượng không nhiều nhưng toàn là tinh nhuệ. Mặc dù bọn họ đều không thể tu luyện chân khí nhưng lực lượng bản thân đều đạt đến trình độ Vũ Sư, cũng như nói bỗng nhiên có thêm một trăm người Vũ Sư, thực lực như vậy nếu ở một Đại môn phái như Bạch Vân sơn trang thì căn bản không đáng nhắc đến, nhưng đối với một Thiếu chủ được sủng ái còn đang tranh đoạt ngôi vị quốc chủ như hắn thì là một số vốn cực lớn.
Đó là thứ mà bất kỳ loại của cải nào cũng không đổi được.
- Tĩnh Vũ huynh đệ, ngươi tính là sẽ trực tiếp theo ta về Vân Kinh? Hay là.- Nhìn Diệp Tĩnh Vũ đang xuất thần trông về phương xa, Lạc Nhược Phong khẽ cười nói.
- Thiếu chủ, ta muốn về thôn Long Nha trước để thăm cha ta một chút đã, sau những chuyện đó sẽ đến Vân Kinh gặp mặt Thiếu chủ.
Diệp Tĩnh Vũ thu ánh mắt lại, áp chế tâm tình có chút kích động, cất tiếng trả lời.
- Cũng được. Mặc dù Bạch Vân sơn trang bị tiêu diệt, Tần Viêm cũng bị phụ vương điều về Vân Kinh nhưng nơi đó vẫn còn có tai mắt của hắn nên ngươi phải cẩn thận một chút. Đây là lệnh bài của ta, ngươi hãy cầm lấy, nếu gặp phiền toái gì thì có thể tìm quan viên địa phương. Những chuyện khác đến Vân Kinh rồi nói sau.
Lạc Nhược Phong gật đầu, cũng không làm khó Diệp Tĩnh Vũ. Đây là quyết định tốt nhất trong lòng hắn, dù sao đội ngũ một trăm người này thực sự là quá lớn, nếu tùy tiện dẫn về Vân Kinh thì chắc chắn khiến những thế lực khác chú ý, phải giữ kín để làm lá bài tẩy cuối cùng của hắn.
- Đa tạ Thiếu chủ.
Diệp Tĩnh Vũ vẫn khách khí thi lễ với Lạc Nhược Phong.
- Ta và ngươi là huynh đệ, nói những lời khách sáo này làm chi. Thời gian không còn sớm, ta lên đường trước vậy, mọi việc cẩn thận.
Lạc Nhược Phong cũng rất thoải mái vỗ vỗ vai Diệp Tĩnh Vũ, ý bảo hai chúng mình thân thiết.
- Ừ.
Diệp Tĩnh Vũ gật đầu, không nói gì thêm nữa, chỉ liếc mắt nhìn Lạc Nhược Phong và một đám thủ hạ của hắn rời đi.
- Chủ nhân, vị Thiếu chủ này tâm cơ thâm trầm, tâm trí âm hiểm, chúng ta hợp tác với hắn như vậy có thể nào.
Mãi đến khi hình ảnh đoàn người Lạc Nhược Phong hoàn toàn khuất sau đường chân trời, Hổ Áp Kỳ mới cất tiếng hỏi.
Hổ Áp Kỳ cam tâm tình nguyện làm tôi tớ cho Diệp Tĩnh Vũ chính là muốn báo đáp ân huệ Diệp Tĩnh Vũ đã cứu vớt tộc Hổ Áp, tự nhiên không hy vọng Diệp Tĩnh Vũ xảy ra chuyện gì. Sức chiến đấu của tộc Hổ Áp không mạnh bằng tộc Xích Di, tuy bọn hắn cũng không thẳng thắn như chiến sĩ của tộc Xích Di, mặc dù không xảo trá như hồ ly nhưng cũng rất cáo già, có nhiều tâm tư.
- Yên tâm đi. Hắn cần lực lượng của ta, ta cũng cần quyền thế của hắn, ta và hắn chẳng qua chỉ là hợp tác với nhau mà thôi. Các huynh đệ, lên đường thôi. Cho các ngươi thấy cái thế giới phồn hoa tuyệt đẹp này.
Diệp Tĩnh Vũ điềm nhiên nói, sau đó xoay người đi về hướng thôn Long Nha.
Còn mọi người phía sau hắn bắt đầu to nhỏ hò nhau đi theo Diệp Tĩnh Vũ hướng về cái thôn Long Nha kia.
Khắp Nam Hoang Man Lâm toàn là cây cối, rừng rậm, căn bản không thích hợp để cưỡi ngựa, nhưng đến đồng bằng nước Thục Vân mà không có cỡi ngựa thì là một chuyện cực kỳ khốn khổ, đặc biệt là khi trên đầu còn có mặt trời nóng nực. Cái loại lửa nóng này quả thực người bình thường không dám nghĩ đến .
Chưa đi được tới mười dặm đường, Diệp Tĩnh Vũ bắt đầu hối hận là tại sao khi ở trong rừng lại không bắt lấy một ít thú cưỡi mang ra, không cần phải là loại có vũ công gì cả, cứ tùy tiện bắt một vào con thú hoang thay cho đi bộ cũng là tốt rồi. Đáng phải đi bộ như thế này sao?
Nhưng nhìn hơn một trăm người phía sau đi không có chút cảm giác nào, Diệp Tĩnh Vũ thầm nặng nề thở dài một hơi, xốc lại mười hai phần tinh thần lấy tốc độ nhanh nhất đi về hướng thôn Long Nha. Mình là thủ lĩnh của bọn họ thì không thể tụt lại ở phía sau chứ?
Thôn Long Nha ở chỗ giao tiếp giữa Nam Hoang Man Lâm và dãy núi Thiên Cương cho nên khi bọn họ ra khỏi rừng rậm, đi về phía tây không tới hai mươi dặm thì đã tới địa giới thôn Long Nha.
Thấy lại được vùng đất quen thuộc, trong đầu Diệp Tĩnh Vũ trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Diệp Phú Quý kia mập mạp, không biết lão cha tiện nghi khi thấy mình mang về một đám man nhân sẽ có vẻ mặt gì.
Trong lòng vui mừng khiến chân hắn bước nhanh hơn, cơ hồ là không chờ được vội dẫn đám người đi thẳng về Diệp gia trang. Nhưng khi hắn tới Diệp gia trang thì lại không thấy sự phồn vinh ngày nào, cũng không thấy sự náo nhiệt ngày trước, càng không thấy những kẻ hàng ngày luôn miệng hô Diệp lão gia, trong lòng thầm mắng lũ tá điền của Diệp gia trang. Cả Diệp gia trang lộ vẻ vắng tanh, ngoài mấy tiếng chó cắn thỉnh thoảng vang lên thì hoàn toàn không có lấy một tiếng người.
Thỉnh thoảng có người từ trong phòng thò đầu ra nhưng cũng không nhận ra Diệp Tĩnh Vũ, thấy một đám man nhân đi theo sau Diệp Tĩnh Vũ thì những người này liền đóng chặt luôn cửa phòng, căn bản không cho Diệp Tĩnh Vũ có cơ hội hỏi thăm .
Thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Diệp Tĩnh Vũ xuất hiện một thứ cảm giác bất an, bất chấp mọi thứ nhanh chóng lao về phía trang viên Diệp gia. Khi hắn về đến nơi, thấy tình trạng Diệp gia trang thì mặt mũi tức thì dại ra .
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 52: Tức giận.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Đây. Đây chính là cái Diệp gia trang tráng lệ, xa xỉ tới cực điểm trong trí nhớ của mình kia sao?
Đây là cái Diệp gia trang lớn nhất hào hoa nhất trong vùng mấy dặm chung quanh kia sao?
Chỉ còn lại có nửa cánh cửa, tường rào phá nát tan tành, nền nhà hoang phế.
Còn cả hoa cỏ chết héo, giả sơn bị xô đổ.
Tất cả mọi thứ đều bị tàn phá như vậy, đều thê lương như vậy, cứ phảng phất như một địa phương trải qua cuộc chiến tranh kháng Nhật giai đoạn tiểu Nhật Bản tràn qua.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Cha.
Diệp Tĩnh Vũ trong lòng lo lắng liền vội trực tiếp chạy vào, nhưng bên trong trang viên trống rỗng, mơ hồ thấy ở trên đường hoặc trên vách tường có chút vết máu, nhưng chẳng còn có lấy một bóng người.
“Chít chít.”, mấy con chuột tựa hồ cảm nhận được có người tới bèn phát ra tiếng kêu, thân hình nâu đen xẹt qua trước mắt Diệp Tĩnh Vũ như thể không hề lo ngại Diệp Tĩnh Vũ sẽ làm chúng bị thương.
Thấy quang cảnh tiêu điều như thế, Diệp Tĩnh Vũ liền cảm thấy lòng mình như bị cái gì đó đập tan tành. Cái lão béo mập đó, cái lão bụng phệ cứ như mang thai đó, cái lão béo không biết tự bảo vệ đó, cái lão béo còn chưa biết rằng con mình đã chết đó, chính ông ấy. chính ông ấy đã làm cho mình cảm nhận được một phần sự âu yếm ở nhân gian. chính ông ấy khiến mình hiểu rằng giọt máu đào hơn ao nước lã.
Nhưng bây giờ lại không thấy đâu, có chuyện gì đã xảy ra?
Nỗi đau đớn khó nói nên lời xé nát linh hồn Diệp Tĩnh Vũ. Hai hàng huyết lệ từ khóe mắt Diệp Tĩnh Vũ chảy ra. Hắn tựa như một đứa trẻ bị mất cha mẹ, câm lặng nhìn vào cái đại sảnh trống rỗng kia.
Xích Di Hưu, Hổ Áp Kỳ, Hổ Áp Mộng ở phía sau cũng đồng dạng đứng im không nói gì. Bọn họ đều có thể cảm nhận được nỗi đau đớn khó tả trong lòng Diệp Tĩnh Vũ, đặc biệt là cặp mắt Hổ Áp Mộng trước nay vẫn lạnh như băng thế mà cũng hiện lên vẻ bi thương hiếm có, vì bị cảnh cha con ly biệt này làm tổn thương ư?
Chỉ có Thao Thiết là không ngừng đảo lộn cặp mắt xanh mướt, nó không hiểu tình cảm của loài người chỉ muốn tìm lấy cái gì ăn được ở chỗ này.
- Các ngươi là ai? Dám lỗ mãng tới nơi này.
Đúng lúc đó, từ bên ngoài truyền đến những tiếng ầm ỹ làm cho Diệp Tĩnh Vũ từ trong bi thống tỉnh lại.
“Vù.”, một tiếng, thân hình Diệp Tĩnh Vũ trong nháy mắt biến mất. Điều hắn cấp bách muốn biết nhất lúc này chính là ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thấy Diệp Tĩnh Vũ chạy ra phía ngoài, bọn Xích Di hưu cũng vội xoay người chạy theo. Khi ra đến nơi, bọn họ liền thấy một đám người mặc quấn áo công sai, hông đeo đại đao, khuôn mặt đầy vẻ cảnh giác nhìn nhóm trai tráng tộc Xích Di.
Gã cầm đầu toán công sai đứng trên cùng, lớn tiếng quát hỏi.
Nhưng hắn dường như cũng e ngại những chiến sĩ của tộc Xích Di và tộc Hổ Áp này nên không dám lớn lối quá mức, thậm chí giọng nói của hắn còn có chút run rẩy.
Thử nghĩ xem, đại đa số đám công sai này có trình độ võ sĩ, đối phó với người bình thường như vậy là đủ rồi, nhưng khi nhìn thấy cả trăm tên trai tráng cao hơn hai thước, cơ bắp cuồn cuộn này thì làm gì có đạo lý không sợ hãi.
- Nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Tĩnh Vũ vừa nhìn thấy toán công sai liền lên tiếng, phát ra cái loại âm thanh lạnh như băng không giống của người sống.
- Ngươi là ai, dám tự tiện dẫn bọn người dã man này xông vào nhà dân, thành thực theo ta về nha môn một chuyến... lấy khẩu cung... nếu không đừng trách ta không khách khí..., quy tội phản nghịch bắt lại...
Tên đầu lĩnh trông thấy Diệp Tĩnh Vũ đi ra ngoài, nhận ra hắn là đầu lĩnh của đám người kia, lập tức mở miệng nói, nhưng mà trên bản mặt sợ hãi kia cũng không còn quá nhiều lo lắng.
- Ta hỏi con mẹ ngươi nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Tĩnh Vũ đã lâm vào bi thống cực độ, thấy người này không để ý tới vấn đề của mình thì thân hình bỗng nhoáng lên lao tới trước mặt tên đầu lĩnh kia hung hăng phát ra một cái tát giáng thẳng vào mặt tên đầu lĩnh.
Sức lực của Diệp Tĩnh Vũ hôm nay đã mạnh đến mức độ nào, cho dù so với Xích Di Hưu cũng không kém bao nhiêu. Mọi người chỉ nghe một tiếng “bốp” là cả người tên đầu lĩnh kia đã bắn văng ra ngoài, miệng không ngừng phun ra máu tươi, lẫn trong đó còn mang theo mấy cái răng.
“Ầm.”, một tiếng vang động, thân thể tên đầu lĩnh nặng nề rơi xuống đất khiến bụi tung mờ mịt, còn cả đám hơn hai mươi tên công sai đều trợn mắt há mồm.
Ai. Ai vậy? Hắn lại dám động thủ đánh công sai, chẳng lẽ hắn không biết thế này đồng nghĩa với mưu phản sao?
Chẳng lẽ hắn không biết hiện giờ còn có đại quân triều đình ở phụ cận sao? Chỉ cần bên mình hô hoán một câu thì không tới một khắc đồng hồ sẽ có ít nhất ba nghìn người có thể kéo tới.
Ở trong lúc mấu chốt này mà hắn vẫn dám động thủ ư? Hắn thật sự không muốn sống à?
- Nói, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Tĩnh Vũ căn bản không thèm để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, thân hình lại nhoáng lên một lần nữa vọt tới trước mặt tên đầu lĩnh dùng một cước dậm lên trên bàn tay hắn. Tức thì nghe thấy những tiếng răng rắc răng rắc vang lên, là tiếng xương bị dẫm vỡ nát. Miệng tên đầu lĩnh cũng há hoác thành hình chữ O, phát ra những tiếng ối ái ối ái thảm thiết, trán đổ mồ hôi thành những hạt to tướng chảy xuống dòng dòng.
- Con *** ngươi có nói hay không.
Diệp Tĩnh Vũ giận dữ, hung hãn huých đầu gối phải lên đánh thẳng vào sống mũi tên đầu lĩnh, lập tức cái sống mũi được coi là cao của hắn bị dập nát bấy, còn thân thể của hắn lại một lần nữa bắn văng ra ngoài.
Khi rớt xuống mặt đất thì không nhúc nhích được nữa, không biết là chết toi rồi hay là đau quá mà hôn mê bất tỉnh.
- Tạo phản! Có người tạo phản rồi.
Thấy Diệp Tĩnh Vũ chỉ ba quyền hai cước đã làm thịt xong thủ lĩnh của mình, hơn hai mươi tên công sai còn lại chợt hoàn toàn khôi phục tinh thần, lập tức bất chấp tất cả hét toáng lên.
- Đánh gục bọn chúng cho ta.
Diệp Tĩnh Vũ hừ lạnh một tiếng.
Vừa nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Tĩnh Vũ , tám mươi chiến sĩ tộc Xích Di gồm cả Xích Di Hưu liền xông tới, không cần dùng vũ khí mà chỉ dựa vào sức lực cơ thể hùng mạnh căn bản cũng không coi bội đao của bọn công sai vào đâu, chẳng mất mấy khí lực đã đánh rơi vũ khí của tất cả hai mươi mấy tên công sai rồi đè xuống mặt đất hung hăng đánh một trận khiến cho đám người kia lêu khóc gọi cha gọi mẹ .
Cũng đúng vào lúc này, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập ở cách đó không xa. Diệp Tĩnh Vũ ngẩng đầu nhìn lại liền thấy một đại đội kỵ binh có đến hơn ngàn người đang phi nước đại, sau mấy lần hô hấp đã vọt tới nơi.
- Tướng quân, bọn dã man này mắt không có vương pháp, đánh quan viên triều đình, ngươi phải làm chủ cho chúng ta a.
Vừa lúc đó, tên đầu lĩnh bị Diệp Tĩnh Vũ đánh gục hôn mê bất tỉnh ở trên mặt đất bỗng nhảy dựng lên, dùng tốc độ còn nhanh hơn cả thỏ chạy về hướng một gã kỵ sỹ toàn thân mặc khôi giáp ở gần nhất.
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 53: Tham tướng Trần Kỳ.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Quận Ninh Lang vừa mới trải qua một cuộc đại chiến, Bạch Vân sơn trang đã bị tiêu diệt nhưng dù sao vẫn là một đại môn phái có mấy ngàn năm truyền thừa nên không biết có bao nhiêu dư đảng. Vì muốn nhổ tận gốc thế lực của Bạch Vân sơn trang ở quận Ninh Lang nên mặc dù đã thu binh nhưng quốc chủ Lạc Tiêu Phong vẫn để lại hai vạn quân tinh nhuệ trấn thủ quận Ninh Lang, mục tiêu là diệt trừ hoàn toàn thế lực của Bạch Vân sơn trang, khống chế thật tốt quận Ninh Lang phòng ngừa khu này tiếp tục lâm vào binh đao loạn lạc.
Huyện Ninh Lang là huyện lớn nhất của quận Ninh Lang nên có hơn năm ngàn quân đồn trú, đại đội kỵ binh tới lần này chính là đại đội đã được chỉnh biên gồm một ngàn người, thủ lĩnh là một Tham tướng... tên là Trần Kỳ...
Tiến thêm một bậc mới là tướng quân, tuy nhiên người dưới đều tôn kính gọi tướng quân.
Trần Kỳ vừa rồi đang tuần tra ở bên ngoài, nghe thấy tiếng la tạo phản thì lập tức dẫn quân đội của mình chạy tới. Hắn nhìn thấy một toán trai tráng ở trần, quấn da thú thì trong lòng ớn lạnh. Nhiều người man tộc vùng Nam hoang như vậy đến đấy thế này mà tại sao mình lại không nhận được một chút tin tức gì.
hắn căn bản không cần tên thủ lĩnh công sai kia nói đã phân phó kỵ binh tách ra hai bên bao vây đoàn người Diệp Tĩnh Vũ lại nhưng không lập tức tiến công.
Nước Thục Vân nằm ở biên giới với Nam hoang man lâm, mọi người đều biết trong Nam hoang man Lâm có các man tộc cư trú, bình thường thì họ không dễ dàng ra bên ngoài Nam hoang man Lâm được nên cũng không tạo được mấy uy hiếp đối với nước Thục Vân, nhưng một khi người trong tộc của bọn họ bị thương tổn thì những kẻ man di kinh khủng đó sẽ ra ngoài Nam hoang man Lâm báo thù cho tộc nhân của mình .
Cho tới nay, nước Thục Vân luôn lựa chọn thái độ dụ dỗ đối với man tộc vùng Nam hoang, bất kể ai là quốc chủ thì đều không muốn đắc tội với man tộc Nam hoang hùng mạnh.
Cho nên, Tham tướng Trần Kỳ thấy là một đám người man ở Nam hoang thì cũng không dám hành động bừa bãi, chỉ bao vây bọn họ lại.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trần Kỳ mặc một bộ khôi giáp màu đen, đầu đội mũ trụ nên căn bản không thấy rõ mặt, nhưng từ giọng nói mà đoán thì hắn chắc vào khoảng ngoài hai mươi tuổi.
Ở độ tuổi ngoài hai mươi mà có thể ngồi lên ghế Tham tướng đủ nói lên năng lực của hắn.
Nghe Trần Kỳ hỏi, tên được gọi là thủ lĩnh công sai vội vàng kể lại chuyện vừa mới xảy ra một lần, dĩ nhiên hắn hoàn toàn nói thật không một chút phóng đại bởi vì những gì Diệp Tĩnh Vũ làm đã đủ để cấu thành tội tạo phản rồi, hắn căn bản không cần gán thêm những tội danh khác.
- Nhưng gì hắn nói là thật chứ.
Nghe tên công sai kể xong, Tham tướng Trần Kỳ rất là khó nói. Tất nhiên, nếu đúng là thật thì cái đám người này đúng là đã phạm tội tạo phản, hắn là Tham tướng của nước Thục Vân, tất nhiên phải đối toàn lực tàn sát những kẻ tạo phản.
Nhưng chớ nói rằng một ngàn người của mình có thể đối phó được một trăm người này hay không, cho dù đối phó được thì nếu vạn nhất đám người man tộc trong Nam hoang man Lâm kia biết tộc nhân của mình bị giết sẽ hành động thế nào? Nước Thục Vân mới vừa trải qua một cuộc binh đao, không chịu được thêm một cuộc chiến tranh nữa a.
- Hắn nói là sự thật... Nhưng chúng ta cũng không có ý mưu phản...
Diệp Tĩnh Vũ cũng là từ trong đám người đi ra, nói rất thản nhiên, không hề để ý tới những binh sĩ võ trang tận răng ở chung quanh.
- Hừ, đánh quan viên triều đình còn không coi là mưu phản thì là cái gì?
Thấy Diệp Tĩnh Vũ còn muốn giải thích, tên đầu lĩnh công sai cũng lạnh lùng hừ một tiếng.
- Ngươi hãy xem cái này đi.
Diệp Tĩnh Vũ cũng lười lôi thôi dài dòng với đám người kia, móc lệnh bài Lạc Nhược Phong tặng cho hắn ra ném luôn cho Trần Kỳ.
Theo hắn thấy thì tên Tham tướng cầm đầu một ngàn quân này chắc là nhận ra lệnh bài của Thiếu chủ .
Quả nhiên, khi Trần Kỳ tiếp nhận và xem xét rõ lệnh bài xong thì toàn thân run rẩy, căn bản không để ý đến tên thủ lĩnh công sai đang luyên thuyên ở bên cạnh, càng không quản đến bộ khôi giáp nặng nề đang mặc, lập tức tung mình xuống ngựa rồi quỳ xuống lạy Diệp Tĩnh Vũ.
- Thuộc hạ Trần Kỳ ra mắt đại nhân.
Mặc dù hắn không biết Diệp Tĩnh Vũ là quan viên phẩm cấp gì, nhưng có thể có được lệnh bài Thiếu chủ ban cho thì đây tuyệt đối không phải là người mình có thể ganh đua so sánh .
Chiếc lệnh bài kia là vật tùy thân của Tam thiếu chủ, trừ phi cực kỳ tín nhiệm chứ không thì làm sao có thể giao ra được chứ?
Vừa thấy vị Tham tướng thống lĩnh ngàn người mà lại quỳ xuống trước Diệp Tĩnh Vũ, tên thủ lĩnh công sai cũng hoàn toàn ngẩn người.
Đây. Đây là cái chuyện gì vậy?
Người này, hắn. hắn. hắn chẳng lẽ là một đại nhân của triều đình cải trang tới vi hành ư? Tại sao ngay cả Trần Tham tướng cũng cung kính như thế này?
Trong chốc lát, tên công sai đầu óc trống không.
- Ta không phải là đại nhân gì cả, chẳng qua là có chút giao tình với hắn. Ngươi không cần quỳ lạy, ta chỉ muốn biết nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Tĩnh Vũ chỉ phất phất tay, nói rất là nhẹ nhàng. Diệp gia trang bị tiêu diệt khiến cho trong lòng hắn cực kỳ không thoải mái, vô cùng không thoải mái.
Vừa nghe Diệp Tĩnh Vũ nói không phải là quan lớn gì cả, ngược lại có chút giao tình với hắn, vẻ cung kính trên mặt Trần Kỳ càng đậm. Hắn tất nhiên biết kia cái người gọi là “Hắn” kia là ai, đại biểu cho cái gì, có thể lập chút giao tình với “Hắn” thì so với bất cứ quan viên nào cũng còn lớn hơn a.
- Bẩm đại nhân, Diệp gia trang phạm vào tội mưu phản, bị xử tru di cửu tộc.
- Tru di cửu tộc.
Vừa nghe thấy thế, Diệp Tĩnh Vũ cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt đi.
Thấy sắc mặt Diệp Tĩnh Vũ biến đổi đột ngột, lại liên tưởng đến nguyên nhân hắn tới nơi này, Trần Kỳ mơ hồ đoán được Diệp Tĩnh Vũ có thể có chút quan hệ với Diệp gia trang. Hắn đang định nói gì đó thì nghe thấy một câu nói lạnh lẽo.
- Là Tần Viêm làm.
- Đúng vậy, đại nhân.
Trong mắt Trần Kỳ hiện lên một tia kinh ngạc. Là một Tham tướng, địa vị thuộc về tầng lớp trung cao thì ít nhiều biết một chút bí mật mà những người khác không biết, tỷ như về việc tiêu diệt Diệp gia trang thì cuộc chinh phạt lần này do công thần lớn nhất Tần Viêm đề xuất . Chẳng qua là hắn không ngờ rằng người thiếu niên ở trước mặt lại đoán một câu là trúng, chẳng lẽ hắn thật sự có quan hệ sâu xa với Diệp gia.
- Rất tốt, rất tốt, rất tốt.
Diệp Tĩnh Vũ không giận không cười, chỉ liên tục nói ba câu “Rất tốt” nhưng cho dù là ai thì cũng nghe ra sát ý nồng đậm trong cái câu nói kia.
- Đại nhân, thật ra Diệp gia trang còn có một số người còn chưa bị xử trảm, nếu đại nhân muốn hiểu rõ chân tướng chuyện này, chi bằng tự mình thẩm vấn bọn họ đi.
Trần Kỳ cảm nhận được sát ý nồng đậm của Diệp Tĩnh Vũ thì khẳng định hắn tuyệt đối có quan hệ sâu xa với Diệp gia, nếu không thì không thể nào thể hiện ra hận ý nồng đậm đến mức này. Là một quan binh trung cấp không có chút bối cảnh nào, hắn hiểu rằng mình muốn tăng thêm một cấp mà không có một ai hùng mạnh ở phía sau thì căn bản không thể nào được, mà bây giờ, người thiếu niên có giao tình cùng sinh tử với Thiếu chủ này chính là một con đường sáng, chỉ cần làm tốt quan hệ với hắn, bám được vào cây lớn Thiếu chủ thì con đường vươn lên của mình sẽ không phải lo nữa, vì thế hắn mập mờ bày tỏ ý tốt của mình.
- Tốt.
Diệp Tĩnh Vũ nghe nói như vậy thì tức thì mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía Trần Kỳ cũng tràn đầy vẻ biết ơn.
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 54: Hành trình đến Thiên Lao.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Thiên Lao của nha huyện huyện Ninh Trữ là một nhà tù rất bình thường, trước kia ngoài vài quân binh cai ngục canh gác thì chỉ có thêm mấy tên trộm vặt, điểm này cũng đủ để nói lên trước kia huyện Ninh Trữ rất bình yên.
Nhưng bây giờ thì ngục tù của huyện Ninh Trữ chỉ có âm khí ngất trời, mùi máu tươi nồng đậm tỏa khắp tất cả các đường phố khiến cho các đường phố vốn tương đối thanh tĩnh lại càng không có bóng người.
Linh hồn Diệp Tĩnh Vũ đã đủ mạnh mẽ, mặc dù còn chưa đạt tới cảnh giới Hóa hồn nhưng đã có thể cảm nhận được bên trên ngục tù kia tụ tập vô số oan hồn.
- Đúng là môt địa ngục trần gian.
Diệp Tĩnh Vũ cảm nhận được tiếng kêu thê thảm của vô số oan hồn thì nghĩ thầm trong lòng, lại càng khẳng định là có không biết bao nhiêu người chết oan ở nơi này rồi.
Theo Trần Kỳ đi tới cửa nhà tù, phát hiện thấy canh gác nhà tù không phải là công sai của nha huyện, bọn họ đều mặc trường bào màu đen có thêu hình đám mây, dĩ nhiên là Vân vệ trực thuộc vương thất nước Thục Vân .
Đây là bộ đội trực thuộc quốc chủ nước Thục Vân, chỉ tiếp nhận mệnh lệnh của quốc chủ nước Thục Vân, chức trách là giám sát các loại quan lại của nước Thục Vân giống như Cẩm Y vệ của Minh triều vậy.
Dĩ nhiên, nước Thục Vân dù sao cũng chỉ là một nước nhỏ nên quy mô của chúng thua xa Cẩm Y vệ của Minh triều .
- Chỗ này là cấm địa của quân đội, mau lui ra.
Không đợi đám người Diệp Tĩnh Vũ tới gần, một gã đầu đội mũ quan màu đen bên trên có thêu một đám mây trắng đã lớn tiếng quát lên.
- Mãnh bách hộ, là ta, Trần Kỳ.
Trần Kỳ vội cởi mũ trụ trên đầu mình xuống, rất cung kính chào hỏi gã kia.
Tuy hắn là một gã Tham tướng có phẩm cấp trên Bách hộ nhưng đối phương dù sao cũng là Vân vệ, đội quân cá nhân của Quốc chủ, quyền lực trong tay còn lớn hơn hắn, hơn nữa người có thể tiến vào Vân vệ thì cai mà không có bối cảnh sâu mạnh, đâu phải một kẻ không quyền không thế, chỉ dựa vào một chút vận khí và bản lãnh lên làm Tham tướng như hắn có thể sánh được .
- Ha hả, thì ra là Trần Tham tướng, không biết Trần Tham tướng đến đây có việc gì cần?
Tên Mãnh bách hộ kia chào hỏi, bề ngoài thì cười nhưng trong không cười, ánh mắt lạnh như băng quét qua Diệp Tĩnh Vũ và Xích Di Hưu đi theo hắn đến.
Còn những người khác đều bị Diệp Tĩnh Vũ bố trí ở Diệp gia trang.
- Ha hả, vị này là Diệp công tử, muốn hiểu rõ tình huống của Diệp gia trang, không biết Mãnh huynh có thể thu xếp được hay không.
Trần Kỳ nở nụ cười thường trực, đi tới gần Mãnh bách hộ rồi lặng lẽ móc ra một túi tiền từ trong túi quần đưa cho Mãnh bách hộ.
- Trần huynh, này.
Mãnh bách hộ làm ra vẻ khó khăn.
- Mãnh đại ca, đây là một chút tâm ý của tiểu đệ .
Diệp Tĩnh Vũ cũng bước lên một bước, lấy ra một viên ngọc bích to cỡ nắm đấm nhét vào trong tay Mãnh bách hộ, đây là thứ khi hắn buồn chán ở Nam hoang man Lâm tiện tay nhặt được.
Nhưng khi Mãnh bách hộ thấy viên bảo thạch màu lam lóng lánh trong suốt này, cảm nhận được độ nặng của nó thì vẻ lạnh lùng trên mặt trong nháy mắt đã bị nhiệt tình thay thế.
Là một gã Bách hộ trong Vân vệ thì có chức quyền giám sát mệnh quan triều đình, đã làm quan thì ai không có một vài chứng tật nên để giữ được mũ cánh chuồn của mình thì tránh sao khỏi phải hối lộ Vân vệ, lâu dần thành quen, việc thu nhận hối lộ đã trở thành một đường kiếm tiền của Vân vệ .
Loại chuyện thế này đã trở thành đương nhiên, nhưng một Bách hộ giống như hắn có thu nhận hối lộ thì tối đa cũng chỉ là mấy chục lượng bạc, nhưng viên bảo thạch màu lam phẩm chất thượng đẳng này có giá trị ít nhất cũng trên ngàn lượng bạc, đối với hắn mà nói, đây tuyệt đối là một khoản tiền lớn.
Hơn nữa hiện tại nhốt tại Thiên Lao cũng không phải là nhân vật quan trọng gì, hắn muốn vào thì cứ vào chứ sao.
Cơ hồ không cần phí lời nữa, Mãnh bách hộ liền cười ngoác miệng tự mình dẫn Diệp Tĩnh Vũ đi vào, mà cũng không hỏi về thân phận Diệp Tĩnh Vũ, dù sao thì một viên bảo thạch màu lam lớn như vậy cũng đủ để chia phần cho bọn người bên dưới rồi, ai hơi đâu quản Diệp Tĩnh Vũ làm cái gì chứ?
Đi dọc hành lang nhà lao huyện, Diệp Tĩnh Vũ vẫn cảm giác thấy những trận âm phong thổi qua, nhưng không có cảm giác nổi da gà mà ngược lại có cảm giác dường như những âm hồn kia rất e ngại hắn.
Cảm giác này rất kỳ diệu nhưng chỉ là một cảm giác mơ mơ hồ hồ. Nhưng vì hắn một lòng nghĩ về việc an ủi người của Diệp gia nên không chú ý quá nhiều về cảm giác này, lại bỏ sót cả tiếng ong ong từ thanh đao gãy sau lưng hắn mơ hồ truyền đến.
Xuyên qua lớp lớp hành lang, cuối cùng đi tới một gian phòng giam ở tận trong cùng Thiên Lao, chung quanh không chỉ nồng nặc mùi máu tươi mà còn có mùi phân và nước tiểu và các loại mùi hôi khó thở nổi, dù Diệp Tĩnh Vũ ở với tộc Xích Di một thời gian dài như vậy mà vẫn có chút buồn nôn, thậm chí ngay cả Xích Di Hưu cũng khẽ cau mày lại.
Mãnh bách hộ tự mình mở cửa lao rồi rất thức thời cùng Trần Kỳ tránh sang một bên. Các phạm nhân bị nhốt trong thiên lao thấy Mãnh bách hộ hung ác dị thường mà lại rất tôn kính gã thiếu niên trước mắt này thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong sự kinh ngạc có có cả nỗi sợ hãi thật sâu sắc, tựa hồ vị thiếu niên này là một quan sai còn hung ác hơn cả Mãnh bách hộ.
Lúc này, các phạm nhân bên trong phòng giam nghe thấy tiếng mở cửa lao thì cùng ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt vô thần nhìn ra cửa, liền thấy một thiếu niên đi đến.
- Thiếu gia.
Đột nhiên, một thiếu niên vóc người gầy yếu, tóc tai bù xù thét lên một tiếng kinh hãi, nhào về hướng Diệp Tĩnh Vũ.
- Đứng lại.
Xích Di Hưu đột ngột bước lên một bước đứng chắn trước người Diệp Tĩnh Vũ. Hắn không thể để cho bất cứ kẻ nào uy hiếp đến sự an toàn của Diệp Tĩnh Vũ .
- Di Hưu, tránh ra.
Diệp Tĩnh Vũ khẽ bảo, ánh mắt của hắn đã hoàn toàn đổ dồn vào người thiếu niên này.
Một bộ quần áo từ màu xám trắng dính đầy vết máu, đầu tóc rũ rượi chùm xuống tận hai vai, trên mặt dính đầy vết bùn nên không thấy rõ lắm hình dạng, nhưng qua giọng nói và những đường nét trên khuôn mặt thì Diệp Tĩnh Vũ vẫn nhận ra gã.
- Hiểu Nghị, ngươi có khỏe không.
Diệp Tĩnh Vũ nhận thấy giọng nói của mình thậm chí hơi run run.
Người thiếu niên này từng làm thư đồng bầu bạn với mình, đã theo mình lên núi Bạch Vân cuối cùng lại bị đuổi về, từng có chút khoa trương nhưng đối với mình cực kỳ cung kính, thế mà hôm nay biến thành cái hình dáng này.
- Thiếu gia, hu hu.
Thấy Diệp Tĩnh Vũ nhận ra mình, Lâm Hiểu Nghị bỗng bật khóc, lại nhao cái thân thể gầy yếu tới dưới chân Diệp Tĩnh Vũ, ôm lấy đùi Diệp Tĩnh Vũ đau thương khóc váng lên.
Hơn mười người tù khác nghe thấy Diệp Tĩnh Vũ gọi Hiểu Nghị thì hoàn toàn nhận ra Diệp Tĩnh Vũ. Tuy trước kia Diệp Tĩnh Vũ ngang ngược, có ấn tượng không tốt trong một số người hầu đang có mặt ở đây nhưng đã trải qua đại nạn lần này, chịu nhiều khổ cực ở trong lao ngục như vậy, đột nhiên thấy Diệp Tĩnh Vũ quần áo chỉnh tề ung dung đi vào, bọn họ phảng phất lại thấy được một tia hy vọng sống sót, cùng nhào tới bên chân Diệp Tĩnh Vũ không ngừng dập đầu trước hắn.
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 55: Huynh đệ.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
- Thiếu gia. Van xin ngài hãy cứu chúng ta.
- Thiếu gia, chúng ta đều bị oan uổng .
- Thiếu gia, người nhất định phải cứu chúng ta.
Thấy bộ dáng thê thảm của những hạ nhân Diệp gia, nghe được tiếng kêu từ nội tâm của bọn họ, Diệp Tĩnh Vũ cảm thấy con tim của mình đau thắt.
Tất cả đều do mình! Tất cả đều tại mình! Nếu không phải tại mình, Tần Viêm làm sao có thể đuổi tận giết tuyệt người của Diệp gia! Nếu không phải tại mình, bọn họ sao lại đau khổ như thế.
Tự trách móc khiến nước mắt chảy ngược vào trong lòng. Hắn không thể khóc, càng không thể khóc trước mặt những người dưới của mình! Trước khi báo thù, mình tuyệt đối không thể khóc.
- Các ngươi đứng hết cả lên. Ta tới rồi, các ngươi sẽ không phải chết. Hiểu Nghị, nói cho ta biết, rốt cuộc mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Tĩnh Vũ cố nén đau thương, phẫn nộ nói với mọi người, lại đích thân đỡ Lâm Hiểu Nghị trước mặt mình dậy.
Lâm Hiểu Nghị khóc ồ ồ đứng lên. Những người khác cũng khóc sướt mướt đứng lên. Tất cả quây thành một vòng, ngươi một lời, ta một câu kể lại nay chuyện đã trải qua mấy ngày vừa qua cho hắn.
Thì ra sau khi Bạch Vân sơn trang phản nghịch, đại quân triều đình liền tiến đánh, thế như chẻ tre. Diệp Phú Quý lo lắng cho con trai mình bèn ngầm phái người lên núi hi vọng báo được cho Diệp Tĩnh Vũ, nhưng vào lúc đó thì Bạch Vân sơn trang nào để cho những người khác lên núi.
Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Bạch Vân sơn trang chỉ trong mấy ngày đã bị phá, trang chủ Bạch Vân sơn trang Tần Hiên cùng với mấy Đại trưởng lão khác đều bị giết, những người khác không phải bị giết thì cũng đầu hàng triều đình, những đệ tử đại địa chủ đầu phục triều đình trước tiên đều tránh khỏi một lần tai nạn.
Nhưng Tần Viêm sau đó vẫn còn sống, hơn nữa được Quốc chủ phong làm Bạch Vân hầu chịu trách nhiệm gọi tìm diệt những dư đảng của Bạch Vân sơn trang. Diệp Phú Quý còn cao hứng, trước đây chính lão dù sao đã tặng một khoản đại lễ cho Tần Viêm, Diệp gia trang chắc hẳn là không có gì nguy hiểm mới đúng, nhưng nào ngờ Tần Viêm động thủ với Diệp gia đầu tiên, lại không cho Diệp Phú Quý cơ hội giải thích đã khép tội phản nghịch mà xét xử.
Dòng trực hệ, thân thích chi nhánh của Diệp gia 367 người tất cả bị giết, toàn bộ tài sản bị tịch thu, người hầu kẻ hạ là nữ thì bị bán vào lầu xanh, là nam thì hoặc là bị giết hoặc là bị bán làm đầy tớ. Tóm lại, Diệp gia trang nổi tiếng khắp huyện Ninh Trữ cơ hồ chỉ trong một đêm đã hoàn toàn biến mất ở trên thế giới này.
Chỉ có Lâm Hiểu Nghị cùng với những người này là còn bị nhốt ở đây, có thể vì hắn quá yếu, ngay cả tư cách làm đầy tớ cũng không có, mấy ngày nữa sẽ bị chém.
Nghe Lâm Hiểu Nghị kể xong, cơn giận trong lòng Diệp Tĩnh Vũ tựa như biến thành ngọn lửa cháy trong tâm hồn, mặc dù đã đoán được kết quả nhưng khi chính tai nghe thấy thì lại có một cảm giác khác.
Diệp gia trên dưới hơn một ngàn người thế mà lại bị giết thì giết, bán thì bán, giam thì giam như vậy.
Tất cả mọi nguyên nhân đều bởi vì mình đã đắc tội với Tần Viêm mà thôi. Thế này có tính là gì?
Vì một người mà giận chó đánh mèo sang cả Diệp gia trang. Tần Viêm, lòng dạ của ngươi cũng quá độc ác đi.
Tần Viêm, nếu không giết ngươi, ta thề không làm người.
Diệp Tĩnh Vũ đè nén phẫn nộ trong lòng xuống, thầm thề với lòng mình. Hắn thật sự không nghĩ rằng Tần Viêm sẽ làm chuyện tàn nhẫn như vậy, càng không ngờ một gia tộc lớn như Diệp gia mà nói diệt là diệt.
Đặc biệt là khi nghĩ mình thế mà lại không được thấy mặt Diệp Phú Quý lần cuối, hắn liền cảm thấy lòng như đao cắt.
Cha! Con sẽ báo thù cho cha! Nhất định sẽ báo thù cho cha .
- Các ngươi ở đây chờ ta. Ta lập tức sẽ cứu các ngươi ra ngoài.
Diệp Tĩnh Vũ nhìn bọn người dưới trước mắt bị hành hạ đến không còn ra hình người, nói rất ôn tồn. Vì hắn, thật xin lỗi bọn họ.
Nghe lời của Diệp Tĩnh Vũ, trên mặt đám người này đều lộ vẻ vui mừng, đó là một loại vui mừng được sống .
Diệp Tĩnh Vũ không để ý tới vẻ mặt mọi người, đi thẳng tới trước mặt Mãnh bách hộ, cũng không lòng vòng quanh co mà nói luôn:
- Mạnh đại ca, ta muốn mua những người này làm đầy tớ, không biết cần bao nhiêu tiền.
- Diệp huynh đệ, cái này.
Trên mặt Mãnh bách hộ lộ ra vẻ khó khăn. Là Bách hộ của Vân vệ, chỉ sợ không cần hỏi Diệp Tĩnh Vũ một câu nào nhưng hắn vẫn mơ hồ đoán được quan hệ giữa Diệp Tĩnh Vũ và Diệp gia trang. Theo chức trách, hắn hoàn toàn có thể bắt Diệp Tĩnh Vũ nhưng hắn ngồi được lên ghế Bách hộ của Vân vệ mà có thể là người bình thường sao? Nhân vật có thể làm cho một dạng Tham tướng như Trần Kỳ cũng phải cung kính đến thế thì tuyệt đối không phải chỉ có tiền là có thể làm được .
Không chừng còn có đại nhân vật nào đó ở sau lưng, hơn nữa sự kiện Diệp gia vốn là một án oan, kể cả Quốc chủ cũng không muốn vì chuyện này mà làm nổi phong ba quá lớn. Nghĩ thế, hắn càng không làm cái việc bắt bớ, nhưng có thể kiếm chác trên người Diệp Tĩnh Vũ thêm chút ích lợi vẫn luôn là tốt phải không.
- Ngần này có đủ hay không?
Diệp Tĩnh Vũ móc luôn một túi lớn ra đưa cho Mãnh bách hộ.
Nhận chiếc túi Diệp Tĩnh Vũ đưa, Mãnh bách hộ nhờ vào ánh đèn trong thiên lao liếc nhìn vào bên trong, mặt liền tái đi .
Hột xoàn to bằng ngón cái, đá quý to cỡ nắm tay, có cả mã não không chứa một tia tạp chất, thậm chí còn có cả Viêm tinh mà nước Thục Vân căn bản không có. Nhiều như vậy, nếu mua bán trên thị trường thì giá trị ít nhất cũng phải vạn lượng vàng trở lên, đây quả thực đủ cho mình sống xa xỉ cả đời.
- Đủ rồi đủ rồi, Diệp huynh đệ, ngươi có thể lập tức mang những người này đi
Mãnh bách hộ nói chuyện vẫn có chút run rẩy. Hắn lớn tuổi thế này mà tới giờ chưa từng được thấy nhiều tiền như vậy. Dùng một ít đầy tớ bán hay giết đều được đổi lấy nhiều tiền bạc như vậy, có là kẻ ngu cũng nguyện ý.
- Đa tạ Mạnh đại ca. Di Hưu, giúp bọn hắn tháo còng chân xích tay ra. Chúng ta đi.
Diệp Tĩnh Vũ ôm quyền thi lễ với Mãnh bách hộ rồi bảo Xích Di Hưu.
Xích Di Hưu gật đầu, đi vào giữa nhóm người, nhấc lên một cái khóa sắt lớn bằng ngón cái trước ánh mắt nghi ngờ của cả bọn, cũng không thấy hắn dùng sức mà chỉ giật nhẹ một cái, liền thấy cái xích sắt kia tựa như sợi tóc đứt lìa từng khúc.
Sức lực như thế tức thì khiến tất cả mọi người kinh hoàng, kể cả là Mãnh bách hộ cũng mở to hai mắt ra nhìn, may là mình không có hành động gì quá kích, nếu không thì không chừng mình bị người này xé thành từng mảnh.
Chờ Xích Di Hưu không cần chìa khóa, chỉ cậy mạnh giật đứt từng chiếc khóa sắt một. Diệp Tĩnh Vũ lần nữa thi lễ với Mãnh bách hộ rồi mang theo đám người ra khỏi đại lao.
Đám người hầu của Diệp gia thấy lại ánh mặt trời thì tự nhiên vô cùng vui mừng. Thấy mọi người nhìn mình tràn đầy cảm kích, trong lòng Diệp Tĩnh Vũ càng thêm áy náy.
- Các ngươi có tính toán gì không.
Diệp Tĩnh Vũ ôn tồn hỏi.
- A..
Nghe Diệp Tĩnh Vũ hỏi tới vấn đề này, đám người kia liền ngơ ngác. Bọn họ từ nhỏ là người hầu ở Diệp gia, chỉ biết nghe lệnh của Diệp gia, nhưng bây giờ Diệp gia trang đã không còn, nhất thời bọn họ nào biết phải làm gì.
- Diệp gia lần này kịch biến, Diệp gia chúng ta thật xin lỗi các ngươi. Đây là một ít tiền bạc, các ngươi mỗi người nhận một ít đi kiếm sống đi.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, Diệp Tĩnh Vũ khẽ thở dài một tiếng móc, từ trong ngực ra hơn mười viên đá quý to bằng ngón út, những thứ đá quý này đủ cho những người này kiếm sống rồi. Nhiều quá chỉ mang đến cho bọn họ họa sát thân.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi đồng thời quỳ xuống trước Diệp Tĩnh Vũ dập đầu ba cái thật nặng, sau đó mới một lần nữa đứng lên, rất có thứ tự đi tới trước mặt Diệp Tĩnh Vũ. Ai nấy đều cung kính nói một câu đa tạ Thiếu gia rồi mới cầm lấy một viên đá quý và tách ra đi theo những hướng khác nhau.
Trải qua trận đại biến này, bọn họ đều hy vọng có thể sống một cuộc sống bình an.
Diệp Tĩnh Vũ nhìn thấy những người này còn dập đầu lạy mình, mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng cũng không nói thêm gì. Hắn chỉ hy vọng bọn họ có thể an tâm, sau này có thể sống một cuộc sống yên bình .
Cuối cùng, sau khi tất cả mọi người đã rời đi, trên đường lớn như thế chỉ còn lại một mình Lâm Hiểu Nghị. Nhìn Lâm Hiểu Nghị vẫn đứng im ở đó, Diệp Tĩnh Vũ ôn nhu nói:
- Hiểu Nghị, ở đây còn hai viên đá quý, ngươi cầm đi cưới một cô vợ, sống cho tốt nhé.
- Thiếu gia... Ta không muốn đi đâu cả, cho ta đi theo ngài đi.- Ai ngờ Lâm Hiểu Nghị lại đột nhiên quỳ xuống, nói rất là kiên định.
- Hiểu Nghị, đi theo ta thì nguy hiểm trùng trùng, nói không chừng ngày nào đó sẽ rước lấy họa chết người.- Diệp Tĩnh Vũ đang định giải thích về sự nguy hiểm khi đi theo mình thì lại bị Lâm Hiểu Nghị cắt ngang.
- Thiếu gia, Hiểu Nghị từ nhỏ lớn lên ở Diệp gia, được lão gia thương yêu không chỉ có cho ta ăn, cho ta mặc, mời thầy giáo dậy dỗ ta, hơn nữa còn cho ta làm bạn thiếu gia. Hiểu Nghị sống là người của Diệp gia, chết là quỷ của Diệp gia, bất kể nguy hiểm gì, bất kể khó khăn gì, kính xin thiếu gia không nên vứt bỏ Hiểu Nghị.- Lâm Hiểu Nghị vừa nói vừa dùng sức dập đầu trước Diệp Tĩnh Vũ, dập đầu đến cái trán nhỏ tóe máu tươi.
Thấy vẻ kiên định đó của Lâm Hiểu Nghị, Diệp Tĩnh Vũ rất muốn nói rằng ta đã không phải là thiếu gia của ngươi, nhưng lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở về, ngược lại đưa tay đỡ Lâm Hiểu Nghị dậy.
- Đã vậy thì chúng ta cùng đi thôi.-
- Đa tạ Thiếu gia.- Thấy Diệp Tĩnh Vũ đáp ứng, Lâm Hiểu Nghị lại dập đầu mạnh một cái rồi mới nhanh chóng bò dậy, nụ cười trên mặt lại càng thỏa mãn, chỉ có nước mắt nước mũi làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn vốn vô cùng bẩn lại càng thêm bẩn.
Nhưng mà tất cả những thứ đó trong mắt Diệp Tĩnh Vũ lại thật đáng yêu.
Hiểu Nghị, từ nay về sau ngươi là người ta thân nhất, chỉ cần ta còn sống thì tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khi dễ ngươi nữa.
Một đạo chiến ý từ trái tim Diệp Tĩnh Vũ bay lên, một luồng sát ý lại từ linh hồn hắn bung ra.