“Trong tương lai ngươi còn có thể gặp những người khổng lồ cao hai chục thước, chính là những sinh linh hoàn mỹ sống hàng nghìn năm, còn có đôi cánh năng lượng có thể bay lượn trên trời!”
Tiêu Thần đột nhiên hỏi : “Vậy những người trong truyền thuyết như Độc Cô Cầu Bại, Đạt Ma, Lãng Phiên Vân bọn họ so với thần thánh thì như thế nào?”
Nhất Chân gật đầu đáp : “Đây chính là những con người kiệt xuất đã khám phá được bí mật sinh tử, rất có thể đã sớm trở thành thần rồi!”
“Nhất Chân pháp sư, ta mạo muội hỏi một câu, ngươi đến Long Đảo có công việc khẩn yếu gì không?”
Nhất Chân cười nói : “Cái hiệu pháp sư ta không dám nhận, cứ gọi ta là Nhất Chân được rồi. Ta đến nơi này để xem vận khí, có thể tìm được Tổ Long không mà thôi.”
Tiêu Thần kinh ngạc thốt : “Tổ Long? Chẳng lẽ chính là đồ đằng của nhân gian giới? Đây không phải chỉ là một tồn tại trong truyền thuyết sao?”
Cái gọi là Tổ Long chính là thần long trong truyền thuyết nhân gian giới, chính là đẳng cấp đế vương trong long tộc, nhưng dù sao thì sự thực là thần long chưa từng xuất hiện trên thế giới, không như bạo long, dực long, lôi long đều có hậu thế xuất hiện, vậy nên hậu nhân đều cho rằng thần long chỉ là một dạng tồn tại hư cấu.
Nhất Chân hòa thượng nghiêm giọng : “Tổ Long quả thực có tồn tại, nhưng giữa đất trời hình như chỉ có đúng một con, không thể tìm được con thứ hai. Nó chính là vua của các loài rồng, có thể do bạo long sinh ra, cũng có thể do kiếm long sinh ra…bất kể loài rồng nào cũng có thể sinh ra nó. Từ lúc còn non đến lúc trưởng thành không ngừng khiêu chiến, không ngừng thay đổi hình thái của mình, đến lúc đánh bại hàng vạn con rồng thì biến đổi thành Ngũ trảo Tổ Long.”
“Nói thế này, nghĩa là Tổ Long không phải do trời sinh, nó là do chiến đấu mà thành, vượt trên hàng vạn con rồng, biến đổi mà thành?”
“Đúng vậy, bất kể con rồng non nào cũng đều có thể là Tổ Long! Chỉ là Tổ Long chân chính ngay từ lúc còn non đã rất nổi bật, rất dễ nhận ra.” Nhất Chân hòa thượng nghe tiếng man thú gầm gừ không khỏi cảm thán tiếp lời : “Tiên tri các tộc trên đại lục đều đã dự đoán, nếu trên Long Đảo xuất hiện một Tổ Long thì hòn đảo bị phong ấn này theo đó cũng sẽ được giải phóng.”
Long Đảo, đúng như tên của nó, là nơi các loài rồng sinh sống. Long tộc bị trấn phong tại đây từ thời thượng cổ, hoàn toàn có đủ điều kiện để xuất hiện một Tổ Long.
Thượng cổ Long Tộc, nếu không bị trấn phong hoàn toàn có thể đối kháng với thần linh! Tổ Long trong truyền thuyết kia…chỉ có thể khiến người ta kinh hãi.Rất dễ đoán ra mục đích của bọn Vương Tử Phong và Cổ La khi đến đây, nếu có thể thu phục được Tổ Long còn non, quả thực không thể tưởng tượng!
Nhất Chân hòa thượng lắc đầu cười nói : “Truy tìm Tổ Long chỉ là một ước mơ xa vời, ta đi chuyến này chỉ hy vọng có thể tìm được một Long Vương đồng hành thì đã là may mắn lắm rồi!”
“Long Vương đồng hành?”
“Mỗi khi có một Tổ Long được sinh ra thì cũng sẽ có một Long Vương đồng hành xuất hiện, thực lực của nó không kém Tổ Long bao nhiêu, chính là viên đá mài tốt nhất cho Tổ Long trở nên mạnh mẽ. Nó cũng giống Tổ Long, từ lúc còn non đã rất nổi bật.”
Khi được sinh ra nó cũng không ngừng biến đổi trong chiến đấu, chính là kẻ tử địch mạnh nhất của Tổ Long. Thậm chí trong truyền thuyết còn nói rằng, Long Vương đồng hành còn nhỏ cũng có thể giết được Tổ Long còn nhỏ, cuối cùng trở thành kẻ thay thế, chí tôn của long tộc.
“Con đường của Tổ Long quả thực quá tàn khốc!” Tiêu Thần thở dài nói.
“Đúng vậy, tàn khốc phi thường, bằng không cũng không thể có thực lực hơn thần linh tới một nửa!”
Tiêu Thần đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Tổ Long mạnh đến thế, ta cũng vĩnh viễn phải ở lại nơi toàn nhân tài này, sao không đi tìm kiếm Tổ Long một phen thử vận khí? Đối với vấn đề này, câu trả lời của Nhất Chân cũng giúp Tiêu Thần hiểu sâu hơn một chút về hòn đảo kỳ dị này.
Sau khi Long Đảo bị trấn phong, không chỉ long tộc bị mất đi thần thông, mà ngay cả thần linh vào đảo cũng gặp tình trạng tương tự. Bất quá, sau khi rời khỏi đảo, tu luyện một thời gian dài là có thể khôi phục, long tộc lại không có cái may mắn đó. Vậy nên người càng mạnh lại càng không dám vào Long Đảo.
Ở bên ngoài, mặt biển trong phạm vi ngàn dặm quanh đảo cũng bị ảnh hưởng, bình thường đây là một vùng biển chết, rất khó đi qua, còn có tên gọi là Biển Cấm. Duy chỉ cách mỗi chu kỳ một trăm năm, tử vong cấm cố trên vùng Biển Cấm mới biến mất một khoảng thời gian, hôm nay vừa đúng kết thúc một chu kỳ, tạm thời có thể đi qua vùng biển bình yên vô sự.
“Nhất Chân pháp sư, ngươi tự mình vượt biển đến đây sao?”
Nhất Chân lắc đầu trả lời : “Hòn đảo này cách đại lục hàng vạn dặm, ta không có thực lực vượt biển như vậy. Ta cùng một tu giả đi thuyền tới đây. Bọn ta vì đọc được những ghi chép của tiền bối nên mới biết được, vùng biển chung quanh đảo cũng có hung long cho nên đến gần thì chia ra hành động, ta chẳng qua là đến trước một bước thôi.”
Hai người nói đến đây, giữa mặt biển lại hiện lên vài bóng người, tiếp cận đảo rất nhanh. Có người dùng huyền công điều khiển cành cây bay tới, cũng có người sử dụng họa quyển bay tới. Khiến cho Tiêu Thần kinh hãi nhất là một thanh niên tóc vàng có thể tự mình bay được.
Dường như nhận ra gương mặt thất thần của Tiêu Thần, Nhất Chân giải thích : “Đấy là chú ngữ sư tây phương, nghe nói họ có thể mượn năng lực của những vị thần mà họ tín ngưỡng.”
Mấy bóng người bay đến bờ biển rất nhanh, gặp một nhà sư cùng một gã thanh niên anh tuấn đứng đó, tất cả đều rất kinh ngạc. Tiêu Thần cũng dò xét bọn họ, hình như đều là những nhân vật kiệt xuất, mỗi người đều có khí chất bất phàm.
Cùng với bốn người vừa đặt chân lên bãi biển có một nữ tử xinh đẹp thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, đẹp hơn cả ánh trăng rằm, so với hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi không kém chút nào.
“Yến Khuynh Thành, truyền nhân đời thứ nhất của Bất tử tà vương.” Khi hai bên đã đến gần nhau, Nhất Chân nói nhỏ giới thiệu với Tiêu Thần.
Một cái tên đặc biệt, nhưng thực sự rất phù hợp, thân thể yêu kiều như tuyệt tác của tạo hóa, giữa vườn hoa thì nàng chính là đóa hoa đẹp nhất. Mặc trên người bộ y phục đỏ tía, làn da trắng ngần mềm mại càng được tôn thêm vẻ đẹp khiến người ta không thể không động lòng. Mái tóc nàng đen huyền xõa hờ hững trên vai, mi dài cong vút làm cho đôi mắt nàng đẹp rạng rỡ, sống mũi dọc dừa thẳng tắp, làn môi tươi mọng che thấp thoáng hàm răng trắng như ngọc phía trong. Dung nhan tuyệt đẹp như được bao phủ trong một màn sương mờ ảo, hệt như cảnh trong ảo mộng.
Yến Khuynh Thành, sắc đẹp khiến cho người ta không thể quên, chỉ cần gặp nữ tử xinh đẹp này một lần là mãi mãi khắc sâu trong lòng.
Bất quá, Tiêu Thần có cảm giác không ổn, nữ tử này rất có thể chính là tử địch của hắn, Yến Khuynh Thành quá nửa khả năng là sư muội của tên Vương Tử Phong đã bị hắn giết chết.
Yến Khuynh Thành phong hoa tuyệt đại khiến người ta không thể không chú ý, những người đi cùng nàng rất anh tuấn, cũng có sức thu hút ánh nhìn.
Những người này cao chừng ba thước, so với người thường thì cao hơn khá nhiều, tóc vàng óng ả vắt trên vai, mày rậm mắt báo, thân thể cường tráng, còn có một đôi tai sói và chiếc đuôi hổ dài mạnh mẽ, bộ dạng này khiến Tiêu Thần kinh ngạc không thôi.
Nhất Chân hòa thượng lại nói khẽ vào tai hắn : “Cale, một thanh niên cường giả của Man tộc. Dân số man tộc rất ít, nhưng trời sinh ra họ để chiến đấu, võ lực vô cùng mạnh mẽ, theo truyền thuyết, tộc nhân tộc này đều có thú hồn mạnh mẽ phong ấn trong cơ thể, vậy nên còn được gọi là thú tộc.”
Tiêu Thần nhìn Cale cao đến ba thước, có thể tưởng tượng ra lực bộc phát của hắn, còn có thú hồn không biết đáng sợ đến mức nào, dạng người này hiển nhiên cực kỳ dũng mãnh.
Tiếng cát bay lạo xạo nổi lên trên bãi biển, một cây leo xanh biếc trồi lên từ lòng đất chậm rãi vờn quanh một người trẻ tuổi. Vốn trông hắn rất bình thường khó có thể thu hút sự chú ý của người khác, nhưng lúc này hắn chính là tiêu điểm.
“Long Đảo quả nhiên có một nguồn lực kỳ dị, linh lực của ta quả thực đã quấy nhiễu.”
Nghe được lời hắn nói, mọi người chung quanh không khỏi nhíu mày, Nhất Chân hòa thượng nói nhỏ giải thích cho Tiêu Thần : “Arhode, thanh niên cường giả của Sâm Lâm tộc, tộc nhân tộc này có linh lực khống chế thực vật.”
Arhode có mái tóc dài xanh biếc, ngay cả nhãn cầu cũng màu xanh, dung mạo rất bình thường, thân thể gầy gò nhưng Tiêu Thần cũng không dám đánh giá thấp người này. Bất quá chỉ trong nháy mắt cả bãi biển đã nhuốm một màu xanh mướt, thanh niên dị tộc này có tài nghệ kỳ lạ, chắc chắn là thủ đoạn công sát cũng rất đặc thù.
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Người thứ tư là một thanh niên đẹp trai cao ráo, chính là thanh niên cường giả vừa rồi đã ngự không phi hành. Nhìn bề ngoài đại khái chừng hai mươi tuổi. Hắn có mái tóc dài vàng rực như ngọn lửa, dung mạo lại đẹp như được tạc bằng ngọc. Toàn thân toát lên khí chất cao quý, dù có đứng giữa biển người vô tận cũng dễ dàng làm người ta chú ý đến, chói lọi như vầng thái dương.
Nhất Chân lại nói khẽ : “Đó là Rand, thanh niên cường giả của Tây Phương tộc, hắn chính là một thần tứ chú ngữ sư, tu hành giả kiểu này còn được gọi là chú sư, nghe nói bọn họ có thể mượn năng lực của vị thần mà họ tín ngưỡng.”
Tiêu Thần không khỏi hâm mộ cái tài bay lượn của chú sư Lan Đức, hắn là một vũ giả, nếu muốn ngự không phi hành thì còn cả một chặng đường gian nan dài dằng dặc.
Hai bên đã đến cùng một chỗ, Nhất Chân hòa thượng cười với mấy người mới đến rồi giới thiệu : “Ta muốn giới thiệu cho mọi người một bằng hữu mới, là Tiêu Thần đến từ nhân gian giới.”
Bốn người đã vào rừng dừa tất thảy đều kinh hãi, không thể nhịn được nhìn Tiêu Thần chăm chú. Tiêu Thần biết bọn họ nhầm lẫn vội đính chính : “Ta không có khả năng phá toái hư không để tới đây, chỉ là ngẫu nhiên đến được Trường Sinh Giới mà thôi.”
Sau đó hắn giải thích ngắn gọn, bốn người kia cũng bình tĩnh lại, không thèm để ý đến hắn nữa. Rất hiển nhiên, bốn người này không hề coi trọng Tiêu Thần, nếu không có Nhất Chân hòa thượng thân thiện, thậm chí cũng không thèm nói với hắn một câu.
Tiêu Thần nở nụ cười tự giễu mình, Trường Sinh Giới có một sự thật hiển nhiên, nếu không có thực lực mạnh mẽ, ở nơi này cũng không được coi trọng.
“Gràoooooo…”
Tiếng rồng ngâm điếc tai từ lòng biển vọng lên như sét đánh giữa trời quang, biển xanh cuộn sóng, từa phía xa xa trên biển có hai con thuyền lớn bị đánh tan, một con rồng khổng lồ lao vọt lên phá nát hai con thuyền.
“Chính là thuyền của chúng ta!”, thanh niên Man tộc Cale giận dữ gầm lên, thân thể cao ba thước căng lên, phát ra khí tức nguy hiểm như dã thú.
“Khoảng cách quá xa, người của chúng ta có lẽ không thể bơi vào bờ được, sau này muốn rời khỏi hòn đảo này cũng khá phiền phức”, Arhode nói khẽ, dường như cũng không lo lắng.
Nhất Chân hòa thượng nhìn con rồng to lớn trên biển tiếp lời : “Chắc cũng không lâu nữa, sẽ có thêm nhiều tu giả đến Long Đảo, sau đó chúng ta có thể đi nhờ thuyền của họ.”
“Gràoooooo.”
Mọi người dần dần cảm giác thấy có chỗ không ổn, bát tí ác long đã biến mất giữa biển khơi, nhưng tiếng gầm của nó vẫn văng vẳng bên tai, thứ âm thanh này gọi là âm thanh bá chủ cũng không có gì quá đáng.
Nhà sư áo trắng Nhất Chân chỉ tay vào khoảng không xa xa thất kinh nói : “Có cường giả đang đại chiến với rồng!”
Mấy thanh niên cường giả đang đứng trên bờ biển kinh hãi vô cùng.
Xa xa phía chân trời, một con rồng quần thảo giữa không trung, còn có một bóng người đang cùng nó chém giết kịch liệt, thỉnh thoảng lại phát ra một quầng sáng rực rỡ.
Có thể đối kháng được với rồng, người này nếu không phải là thần thì cũng gần như thế. Cuộc chiến giữa không trung kịch liệt phi thường, bộc phát ra từng quầng sáng chói lọi, một người một rồng giữa không trung cũng đến gần hòn đảo, bây giờ cũng có thể nhìn rõ tình hình trận đấu.
Đó là một con dực long dài chừng năm chục thước, toàn thân bao phủ trong lớp vảy sáng loáng, phát ra uy áp mạnh mẽ. Dực long đến gần, tiếng thú gầm trên bãi biển cũng im bặt.
Đây chắc chắn là một mãnh thú đáng sợ, nó sở hữu một đôi cánh sải rộng gần ba mươi thước in trên mặt đất một cái bóng lớn đồng thời tạo nên một trận cuồng phong.
Điều khiến cho Tiêu Thần kinh ngạc nhất là, đầu con hung long này phát ra một vầng sáng bạc, ở đây vẫn có thể thi triển đại thần thông, tựa như không phải là một loài rồng bị phong ấn.
Từng dòng điện đáng sợ cuồng loạn phun ra từ miệng nó, tiếng sấm đùng đùng phát ra nghiêng trời lệch đất, inh tai nhức óc. Những tia sét kinh khủng đan xen chằng chịt giữa không trung, nơi nào cũng có những tia chớp đáng sợ.
Ngoài ra nó cũng không ngừng phun ra dực long thánh hỏa, tưởng như thiêu rụi cả hư không, cả bầu trời biến thành biển lửa, không khí ngột ngạt đáng sợ.
“Nhất Chân pháp sư, ngươi chẳng phải đã nói là long tộc đều đã bị phong ấn sao? Con dực long này tại sao vẫn có thể thi triển thần công?”, Tiêu Thần nhịn không nổi phải mở miệng hỏi lại.
“Dực long? Một cái tên đã quá lâu, ta cũng quên mất rồi.” Nhất Chân vừa nhìn cuộc chiến vừa giải thích : “Bây giờ trên đại lục rộng lớn, chúng được gọi bằng cái tên chung của long tộc là ‘rồng’”
“Về 'rồng', ta quên nói cho ngươi biết, là loài rồng duy nhất không bị phong ấn, là sinh vật mạnh mẽ nhất trên đại lục, dực long trưởng thành đều có thực lực đẳng cấp bán thần. Bất quá, số lượng của chúng rất ít, hiếm khi xuất hiện trước mặt người thường.”
Trước mắt...
Như Tiêu Thần biết, dực long trong các thượng cổ long tộc, chắc chắn không phải là chi mạnh nhất, thế mà đã có thực lực thế này, vậy các chi hùng mạnh thời thượng cổ không biết là còn mạnh tới cỡ nào? Chỉ là chúng đều đã bị phong ấn, duy có dực long không bị phong ấn là loài rồng duy nhất trong mắt loài người hiện thời.
Nhất Chân hòa thượng tiếp lời : “Dực long cũng có thể chia làm vài loại, như hắc long, quang minh thánh long, hoàng kim long đẳng, chúng có uyên nguyên sâu xa với Tây Phương tộc, ngươi có thể hỏi chú sư Lan Đức, hắn chắc chắn biết nhiều hơn ta.”
Thanh niên tóc vàng Lan Đức anh tuấn phi phàm, như vầng thái dương vàng rực, quét đôi mắt màu lam liếc qua Tiêu Thần một cái, không biết có phải vì trận chiến giữa không trung quá hấp dẫn, hay là vì khinh thường Tiêu Thần mà cũng phớt lờ không thèm giải thích.
“Người đang chiến đấu với quang minh thánh long kia chính là một Đọa lạc thiên sứ!”,Sâm Lâm tộc Arhode kinh ngạc kêu thất thanh : “Đọa lạc thiên sứ đã không xuất hiện trên thế gian hơn trăm năm, không thể tưởng được hôm nay có thể thấy được một người.”
Thân thể khổng lồ của quang minh thánh long trước sau vẫn phát ra ánh sánh thánh khiết mờ ảo, mà thân ảnh người cùng nó chiến đấu lại chìm trong màn sương đen nhờ nhờ, mấy người ở dưới đất đã có thể nhìn thấy chân thân của nàng.
Mái tóc dài đen óng ả tung bay trong gió. Mặc dù không thể nhìn rõ dung mạo nàng ta nhưng thân thể ma mị kia cực kỳ hấp dẫn. Cơ thể mềm mại gần như bán khỏa thân trong bộ y phục đen trong mờ. Đôi nhũ phong cao vút, vòng eo thon thả, đôi mông tròn lẳn cùng cặp đùi thon dài trắng muốt…nửa kín nửa hở khiến chúng sinh đảo điên.
Đương nhiên, thứ khiến người ta chăm chú nhất là đôi cánh đen ở sau lưng nàng ta phát ra thứ ánh sáng u tối kèm dao động năng lượng mạnh mẽ đẩy lùi sấm sét và lửa thiêu.
Đọa lạc thiên sứ chiến lực mạnh vô cùng, tư thái cũng đẹp đến cực điểm, mặc dù đang phải chiến đấu kịch liệt nhưng tư thế chiến đấu của nàng ta chẳng khác nào hắc thiên nga nhảy múa.
Quang minh thánh long khổng lồ không thể chiếm ưu thế, ngược lại còn bị Đọa lạc thiên sứ áp chế, đôi tay ngọc ngà của nàng cầm một thanh kiếm năng lượng to bản dài hàng chục thước. Giữa màn sương đen phiêu động, ánh kiếm chằng chịt rọi sáng cả bầu trời.
Chú thích :
+ Đọa lạc thiên sứ : Thiên thần sa đọa
+ Dực long : Rồng có cánh
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Quang minh thánh long chú ngữ không ngừng, không trung bạo phát ra một mảnh quang mang sáng lạn, đồng thời hai cánh như hai thanh thần đao thật lớn, tại không trung hoành phách thụ trảm (ND- chém ngang bổ dọc), chống lại đọa lạc thiên sứ.
Nguyên khí khủng bố kịch liệt ba động, dưới mặt đất mọi người có thể rõ ràng cảm ứng được, cái này tuyệt đối là một tràng chiến đấu đáng sợ!
Qua tiếng giải thích nhỏ của hòa thượng Nhất Chân, Tiêu Thần đại khái đã hiểu được tình huống của chủng tộc đọa lạc thiên sứ này.
Đọa lạc thiên sức là cổ lão chủng tộc tiếp cận thần linh, tuy nhiên số lượng như phượng mao lân giác rất là thưa thớt, nhưng chiến lực của bọn họ đều là cường đại vô cùng, trong cường giả có thể nói là một thần chi!
Trường Sinh giới không ít chủng tộc nhược tiểu, đều đem bọn họ coi như thân lai tín phụng, vì vậy dẫn đến một sự phản cảm của một ít dị tộc thần chi, nghe đồn là bị truy sát suýt nữa diệt tộc, đã trăm năm không hiện hữu trên đại lục rồi.
Một cái thần tộc cổ lão!
Tiêu Thần lý giải càng nhiều, càng nghĩ Trường Sinh giới thần bí không gì sánh được.
“Hai tồn tại bán thần, cư nhiên như thế kịch liệt đại chiến!” Nhất Chân hòa thượng hơi có chút cảm khái.
Thanh niên cường giả của Sâm Lâm tộc Arhode cả kinh nói: “Quang minh thánh long rõ ràng không địch lại rồi, đọa lạc thiên sứ quả nhiên thủ đoạn tàn nhẫn, là đem quang minh thánh long bức đến nơi đây, chỉ sợ là muốn đánh rớt tại trên Long Đảo!”
Thanh niên cường giả cao ba thước của Man tộc Cale gật đầu, nói: “Hẳn là như thế, mặc dù là Dực Long tộc không bị phong ấn, nếu như rơi vào Long Đảo, đồng dạng cũng vĩnh cửu mất đi thần thông!”
“Hống…..” Quang minh thánh long rít gào không ngừng, sau cùng cũng đã hóa thành thân nhân, bay khỏi hà vụ (sương đỏ, đỏ của ánh mặt trời mùa hè - ND) đầy trời, cùng đọa lạc thiên sứ tại trong quang vụ kịch liệt liệt chém giết, ba động kinh khủng bao phủ thập phương, tựa hồ bị chúng long trên Long Đảo cảm ứng được, tại sâu trong hải đảo truyền đến trận trận long khiếu.
Cuối cùng quanh minh thanh long bị đánh lại một lần nữa hiển hóa ra bản thể to lớn khổng lồ, phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ không gì sánh được hướng về phía trên Long Đảo. Hai cánh của nó bị cự kiếm năng lượng trong tay của đọa lạc thiên sứ chém bị thương, đồng thời một mảng lớn u minh chi quang kích trúng thân thể của nó.
Chiến đấu cứ như vậy kết thúc, mấy người quan chiến biết, quang minh thánh long dứt khoát tiến nhập Long Đảo, đã đem thần thông trước đây vĩnh viễn mất đi, từ đây thú tính không cần thần tính!
Đọa lạc thiên sứ cũng không dám tiếp cận Long Đảo, sau khi chiếu đấu thắng lợi, hóa thành một đạo ô quang tiêu thất tại phía chân trời.
Sau đó, trong rừng dừa vẫn một mảnh yên tĩnh, loại chiến đấu giữa bán thần này, hiển nhiên khiến mấy người đều phi thường chấn động.
Man tộc thanh niên cường giả đại cường tráng như cương thiết đúc khuôn Cale trước hết mở miệng nói: “Bán thần đúng là bán thần!” Sau đó hắn đối mặt Yến Khuynh Thành, Rand, Nhất Chân ba ngươi người nói: “ Nếu mọi người đã bình an đến Long Đảo, chúng ta từ đây phân khai đi, ta cùng với Arhode đi trước đây.”
Thanh niên cường giả của Sâm Lâm tộc Arhode, hướng phía Yến Khuynh Thành ba người gật đầu, cùng Cale đi nhanh hướng về phía chổ sâu trong hải đảo. Một người cao ba thước (1 thước = 100 cm), cường tráng như cự vượn, một người thân thể đơn bạc, nhu nhược như liễu, một đôi tổ hợp rất kỳ dị. Bất quá Man tộc cùng Sâm Lâm tộc mấy đời hữu hảo, vả lại năng lực của bọn chúng có tính bù đắp rất lớn, đi cùng một chỗ lại không kỳ quái rồi.
Tiêu thần cười cười tự giễu, hai người rời đi tựa hồ đã bỏ qua hắn.
Tây phương chú sư Rand như kim sắc kiêu dương, quay về Nhất Chân hòa thường khẽ cười liễu, nói: “Nhất Chân pháp sư, ta cùng với Khuynh Thành tiên tử quyết định liên thủ, ngươi gia nhập chúng ta không?”
Yên Khuynh Thành phong hoa tuyệt đại, cũng lộ ra nụ cười đủ để điên đảo chúng sinh, nói: “Nhất Chân sư huynh nếu như có thể gia nhập, chúng ta ba người tất nhiên sẽ rất có thu hoạch.”
Nhất Chân hòa thượng xuất từ Đạt Ma nhất hệ, giống như Lão Tử, Phật Đà và chư cường sau khi biến mất, Đạt Ma tại Đông Phương đã là hậu thế cường giả đỉnh cấp, chính là thiên cổ nhân kiệt bất tử tà vương Thạch Chi Hiên, cũng không dám tùy tiện chạm đến mũi giáo này, người của Đạt Ma nhất hệ tự nhiên cũng được người coi trọng.
“A a, không được, ta có một vị sư huynh có thể cũng muốn đến Long Đảo, ta còn là trước tiên ở cạnh biển chờ hắn vài ngày nữa.”
“Đã như vậy, chúng ta đi trước một bước rồi.” Rand cùng Yến Khuynh Thành cùng lúc thật chiến so chiêu kêu lên, tiêu thất ở chỗ sâu trong rừng dừa, tựa hồ đã quên sự tồn tại của Tiêu Thần.
Tiêu Thần cười cười tự giễu, không nói gì thêm. Hiện thực của thế giới này, thực lực đại biểu tất cả, nếu như hắn là một cường giả danh chấn thiên hạ, không ai dám khinh thị hắn. Bất quá, hắn tuyệt không tự khinh, sóng lớn đào cát (ý nói kiên trì rồi sẽ thành công-ND), thời gian sẽ chứng minh tất cả, ai là cường giả như kim tinh (ý nói sáng chói -ND).
Tiêu Thần thu thập cũng đủ muối biển, từ biệt Nhất Chân hòa thượng ở gần biển, hắn phải nhanh chóng giải quyết Cổ La cùng Triệu Lâm Nhi, để tránh có biến cố phát sinh. Đọa lạc thiên sứ cùng quanh minh thánh long loại bán thần này đều xuất hiện rồi, có thể dự đoán Long Đảo tất nhiên sẽ phong khởi vân dũng. Nếu không sau vài ngày, tất nhiên sẽ có rất nhiều cao thủ lần lượt đuổi đến nơi đây, tranh đoạt Tổ Long cùng bạn sinh Long Vương, nơi này đúng là một nơi thị phi!
Khi trở lại phụ cận tử vong chiểu trạch, Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương, ba bộ xương khô, vô thanh vô tức từ trong rừng rậm đi ra, ba bộ bất tử sinh vật này thực sự đã đem Tiêu Thần trở thành đồng bọn.
Tiêu Thần giật mình phát hiện, ba bộ xương hồ tựa hồ báo cho hắn biết tin tức nào đó, cằm không ngừng đóng mở, tiếng vang “Rắc, rắc” không ngừng, đồng thời cốt trảo tuyết bạch không ngừng khoa tay mua chân, sau cùng lối kéo hắn hướng về một cái phương nào đó như bay đi, tốc độ đã nhanh đến cực điểm.
Lẽ nào chúng nó phát hiện ra Triệu Lâm Nhi cùng Cổ La? Tiêu Thần rất nhanh đoán được loại khả năng này.
Xuyên qua trọng trọng sơn lâm, đi đến trước đại khái có thể là ba dặm, ba bộ xượng khô đem Tiêu Thân đưa đến một ngọn núi ngoài cốc, trước đó hắn chưa từng có đi tới qua nơi đây, tương đối mà nói là một chỗ xa lạ.
Bên ngoài sơn cốc, cây rừng cao to tuy rằng xanh um tươi tốt, nhưng ít có mãnh thú thường lui tới. Tiêu Thần dựa vào cảm giác đoán rằng phụ cận có thể là một man thú đáng sợ cư trú nghĩ ngơi, tỉ mỉ quan sát phát hiện, ngoại cốc không hề ít trảo ấn cự đại, tựa hồ là……Long trảo ấn!
Bên trong sơn cốc có một tảng lớn thạch lâm (rừng đá -ND), không có bất luận cái gì thảm thực vật, ngoại trừ lối vào bên ngoài, các mặt còn lại đều là thạch bích (tường đá-ND) cao chót vót. Tiêu Thần nhạy bén cảm giác được một cổ long khí cường đại.
Luân Hồi Vương dùng cốt trảo ý bảo Tiêu Thân về phía trước xem, tại trong phiến thạch lâm vô cùng rộng lớn trước mặt nọ. Một con đại quái vật ngân quang sáng chói đang nằm ở chỗ đó!
Đây là…. một đầu long!
Tuy rằng nhìn không thấy toàn thân, nhưng có cảm giác giống như đã từng quên biết. Tiêu Thần trong nháy mắt đoán được, có thể là quang minh thánh long mới vừa cùng đọa lạc thiên sứ đại chiến! Nhược ẩn nhược vô gian (đại loại là muốn trốn cũng không được-ND), hắn nghe được trận trận long hàm rất nhỏ, đầu ngân sắc cự long nọ tựa hồ đang ngủ say.
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Tần Quảng Vương to gan lớn mật. Dĩ nhiên ý bảo Tiêu Thần cùng nhau tiến tới, dù sao cũng đã đi tới đây rồi. Cũng không có gì đáng sợ được. Tiêu Thần và chúng nó cùng tiến tới, đi vào trong thạch lâm.
Chính là đầu quang minh thánh long nọ. Nhìn đại quái vật này ở cự ly gần, thì càng cảm thấy nó mạnh mẽ đáng sợ. Long thể không lồ giống như bạch kim đúc khuôn mà thành. Cứ lượn lờ một tầng thần thánh quang huy. Khiến cho phiến thạch lâm này đều hiện ra vẻ sáng lạn không gì sánh được.
Khi quang minh thánh long cùng đọa lạc thiên sứ đại chiến. Đã từng hiển hóa ra nhân thân, chỉ là khi đó hào quang bay khắp bầu trời. Tiêu Thần không thể thấy rõ thân thể nhân loại cùng dung mạo, hôm nay nhìn long thể ngân sơn khổng lồ này, rất khó mà đem nó cùng với nhân ảnh ngang dọc lờ mờ phía chân trời kia liên hệ với nhau.
Tư thế của quang minh thánh long có chút kỳ quái, ngân sắc long dực(cánh màu bạc-ND) gắt gao thu lại ở sau lưng, đùi sau quỳ sát, chân trước chống đỡ, có thể nói là nằm khom người. Không bằng nói là thành kính quỳ lạy tương đối hợp hơn. Ngân sắc long đầu(đầu rồng màu bạc-ND) rủ xuống, quang mang lóe ra từ trong long giác tiếp xúc tại trên mặt đất.
Mà nó dĩ nhiên như vậy hãm nhập vào trong giấc ngủ say, qua thần thái bên ngoài mà xem, tựa hồ phi thường thành kính cùng thỏa mãn!
Đây là làm sao?
Đột nhiên. Tiêu Thần phát hiện ở phía trước quang minh thánh long quỳ phục. Trong thạch lậm tựa hồ có quang hoa nhàn nhạt lưu chuyển, hắn cùng với ba bộ xương khô vòng qua ngân sắc thánh long, đi tới chỗ thạch lâm cách long đầu năm thước phía trước.
Một gốc cây nhỏ cao chừng bàn tay, chỉ có hai phiến lá. Lượn lờ thất thải quang hoa, cắm rễ trong thạch lâm, thấu phát ra trận trận nguyên khí ba động.
Thần dị tiểu thụ!
Tuy rằng bất quá chỉ cao bằng bàn tay, thế nhưng cho dù là ai thấy qua đầu tiên, đều có thể cho rằng đây là một gốc tiểu thụ. Mà không phải hoa thảo! “Thân cây” bằng ngón cái thô, uốn lượn chồng chất như cầu long(rồng có sừng -ND). Một điểm khiến cho người ta cảm giác non nớt, tương phản có một hình dáng cứng cáp, của một cổ thụ vạn năm tang thương!
Bộ vị bên trong của thân cây uốn lượn, là một phiến lá đen, điểu quang lóng lánh, giống như mặc ngọc điêu trác(ngọc được mài dũa-ND). Trong suốt lộng lẫy. Mà tại đỉnh của thân cây. Còn lại là một phiến lá non mới mọc ra, màu sắc dĩ nhiên là trắng sữa rồi. Giống như dương chi chạm ngọc mài mà thành. Trong suốt sáng rõ. Hà(ráng mặt trời-ND) huy lượn lờ. Thần dị đến nói không nên lời.
Cùng chung gốc cây. Vậy mà sinh ra hai loại màu sắc thần diệp. Thực sự lấy làm kỳ lạ, vả lại. Còn có thải mang khác. Lượn lờ tại xung quanh tiểu thụ, khiến người ta phải hoài nghi, nếu như tái sinh diệp phiến. Không biết xuất hiện màu mới gì đây?
Tiểu thụ thực sự rất thần dị rồi, vừa như là một cây con tràn nhập vô tận sinh cơ. Hoặc như là cổ lão thánh vật phát ra vô tận tang thương.
Ba bộ xương khô ngươi nhìn ta. Ta nhìn ngươi, sau đó cùng nhìn về phía Tiêu Thần, cuối cùng cư nhiên ý bảo hắn…… Đem tiểu thụ đào đi!
Tiêu Thân là liên tục lắc đầu, gốc thần thụ nọ bất phàm như thế, vạn nhất bị đào đứt thân rễ. Chẳng phải là phung phí vật trời sao. Lại nói. Hiện nay thân tại ở trên Long Đảo, còn có thể đem nó di chuyển đến đâu cơ chứ?
Ba bộ xương khô thấy hắn bất động, Luân Hồi Vương liền muốn động tay động chân mà đào đi, Tần Quảng Vương cùng Diêm La Vương cũng muốn động thủ.
Tiên Thần vội vàng ngăn trở bọn chúng, cuối cùng cắn răng một cái, đào a! Thà để chúng nó đạp hư. Còn không bằng hắn động thủ, quang minh thánh long đều phải quỳ bái tiểu thụ. Nghĩ đến quyết không có khả năng là phàm vật. Trước đào đi rồi nói sau!
Trải qua đào móc cẩn thận không gì sánh được, mang kèm theo một khối đất lớn, Tiêu Thần thành công đào ra tiểu thụ lượn lờ quang hoa, sau đó cũng không quay đầu lại hướng về phía ngoài sơn cốc phóng đi.
Ba bộ xương khô càng giống như làm kẻ trộm. Theo đó bỏ trốn mất dạng.
※※※※※※※※※※※※※※※※ ※
Trường Sinh giới, Nam Hải mênh mông bát ngát, sóng xanh cuồn cuộn ngất trời. Ầm ầm sóng dậy.
Long Đảo. Như một viên lục sắc minh châu ở sâu trong đại hải, toàn bộ đảo là một màu xanh biếc, tươi tốt. Tràn ngập vô hạn sinh cơ, cổ mộc chọc trời cùng lão đằng(dây leo-ND) nghìn năm tùy ý có thể thấy được, tiếng rống vang liên tục của man thú. Đây là một cái cổ đảo bị phong ấn vô tận tuế nguyệt.
Tay Tiêu Thần đang cầm cây thần thụ cao bằng bàn tay, rất nhanh chạy ra khỏi sơn cốc, thân thể lượn lờ quang mang sáng chói. Tựa như hỏa diễm khiêu động. Tốc độ đã nhanh đến cực điểm, tại khoảng sơn lâm lưu lại một cái tàn ảnh. Không lâu sau thì vọt tới được tử vong chiểu trạch.
Ba bộ xương khô cũng là một đường bỏ trốn mất dạng mà đến, chúng nó tựa họ cảm giác được sẽ có chuyện gì đó phát sinh. Một bên chạy vội một bên quay đầu lại len lén xem chừng.
Bên trong chiểu trạch. Cổ mộc dày đặc, ngăn hết ánh dương quang, khiến nơi đây âm ám vô cùng, nhìn lại ba bộ xương khô vừa tới sau đó. Tiêu Thần có chút hồ nghi. Ba tên bất tử sinh vật này thế nào có chút hoảng hốt nhỉ? Sẽ không có chuyện gì chứ.
Mặc hắn hoài nghi thế nào. Cũng khó cùng ba bộ xương khô câu thông, vài lần thử hỏi. Thế nhưng Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương lại lắc đầu, xua tay trả lời, sau khi tới được chiểu trạch, chúng nó khẩn trương đã tình tự tiêu thất.
Tiêu Thần cũng không cho rằng ba bộ xương khô đầu óc đơn giản. Từ khi thấy chúng nó giả làm tử cốt, sau đó âm hiểm phục kích Cổ La, cũng đã đem chúng nó xem như bình đẳng với sinh vật trí tuệ.
Thấy các loại biểu hiện của bọn nó hôm nay, tựa hồ trước đây biết sự tồn tại của thần thụ. Thế nhưng vì sao phải tại hôm nay đông thủ đây? Bỗng nhiên, Tiêu Thần không khỏi rùng mình một cái. Ba tên này sẽ không âm hiểm như thế a. Chẳng lẽ là dùng cái gọi là di hoa tiếp mộc, vu oan giá họa, khiến cho đầu quang minh thánh long đó hôm nay rơi xuống Long Đảo làm người chịu tội thay? Thần thụ tựa hồ……là có chủ vật!
Tại bên trong chiểu trạch âm ám. Tiểu thụ cao bằng lòng bàn tay, lượn lờ thất thải hà quang, lưu chuyển quang thải sáng lạn. “Thân cây” uốn lượn quấn chồng lên giống như cầu long cứng cáp. Hai phiến ngọc diệp bất đồng màu sắc. Trong suốt long lanh. Thần huy lấp lánh.
Hiện tại. Tối quan trọng hơn là đem gốc cây thần thánh này ươm trồng xuống. Nếu như để thiên vật bậc này héo rũ tử vong, vậy thật là có lỗi quá, thế nhưng. Chuyển đến nơi nào mới hợp đây? Tiêu Thần một trận khó xử, tử vong tuyệt địa âm khí dày đặt, vả lại ban đêm chướng khí lượn lờ. Phi thường không thích hợp.
Ba bộ xương khô xông tới. Chúng nó đối với gốc thánh thụ này tựa hồ rất lưu tâm. Ba ngón cốt trảo đồng thời với lên trên, dĩ nhiên muốn tháo một miếng phiến lá mặc ngọc sáng long lanh kia xuống. Tiêu Thần đã vội vàng ngăn cản chúng nó, thật sự là lãng phí thiên vật, ba bộ xương khô này thật sự có chút làm cho người ta không nói được tiếng nào.
Tựa hồ biết Tiêu Thần tại vì trồng thánh thụ mà phát sầu, Luân Hồi Vương lôi kéo ống tay áo của hắn theo vào trong chiểu trạch, đi tới một chỗ âm u bí ẩn. Ba bộ xương khô tùy ý chỉ đến một gốc cây đại thụ, lại chỉ chỉ cây con thần thánh.
Thấy Tiêu Thần khó hiểu. Tần Quảng Vương dứt khoát lôi kéo tay của Tiêu Thần, khiến hắn đem thánh thụ dán trên đại thụ. Lúc này chuyện tình khiến người ta kinh dị xảy ra, một cái tơ rễ điều như trong suốt long lanh của tiểu thụ nó.Từ trong bùn đất mà Tiêu Thần đang cầm tự đông vươn ra, sau đó dĩ nhiên thấu phát ra tơ sáng, cắm rễ vào thân cây cổ mộc!
Hiện tại Tiêu Thần có thể khẳng định, ba bộ xương khô trước đây tuyệt đối đã nhìn qua gốc tiểu thụ này. Nếu không không có khả năng như vậy lý giải chỗ thần dị đó.
Hào quang lượn lờ, trong khu rừng u ám. Không hề quỷ khí um tùm. Một gốc tiểu thụ cao một bàn tay. Mà khiến nơi đây sáng chói.
Mà lúc này, ngoài vài dặm truyền đến một trận long hống. Tiêu Thần nhảy lên trên tán cây của cổ mộc cao chọc trời. Nhìn ra xa xa. Phát hiện thanh nguyên(nơi phát ra âm thanh-ND) chính là sơn cốc mới vừa rồi đào được tiểu thụ. Quang minh thánh long tựa hồ gặp phiền phức, thanh long vang thẳng đến tận trời.
Bên trong tử vong chiểu trạch, ba bộ xương khô đó tại giờ khắc này ăn ý thần kỳ, cả ba chúng nó rất nhanh phân khai. Thuận thế ngã xuống đống bạch cốt bên cạnh trong chiểu trạch. Cũng không nhúc nhích, Như một hài cốt bình thường độc nhất vô nhị.
Chứng kiến hết thảy, Tiêu Thần mục trừng khẩu ngốc(ngẩn tò te-ND), triệt để vô ngữ(hết ý kiến-ND), ba bộ xương khô cư nhiên lại giả chết, đồng thời hắn đã minh bạch, quả thực như suy đoán. Ba bộ xương khô sớm biết sự tồn tại của cây non thần thánh, lần này tựa hồ thực sự là đem quang minh thánh long thành người chịu tôi thay…… Ba cái khô lâu âm hiểm biết mưu toán……
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Sơn cốc bên kia, tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc. Quang minh thánh long tuy rằng mất đi thần thông, thế nhưng tại trên hòn đảo hoang dã này, tuyệt đối vẫn là một đầu hung thú thực lực cường đại, nếu nó phát điên càn quét sơn lâm, băng liệt sơn cốc tuyệt đối không thành vấn đề, rất khó tưởng tượng tình cảnh hiện tại.
Một đạo ngân quang sáng chói phóng lên cao, quang minh thánh long bay ra khỏi sơn cốc, lượn quanh bầu trời sơn lâm, rống vang phẫn nộ, nó tựa hồ tìm kiếm cái gì đó, không ngừng đáp xuống, dưới đầu một phiến âm ảnh lớn, một đôi cự đại long dực dùng như thiên đao hoành tảo sơn lâm, lâm mộc bị phá hủy một tảng lớn, bách thú cả kinh lẫn trốn, gào thét lẫn lộn.
Cuối cùng, nó vọt tới vùng trời tử vong chiểu trạch, như cũ rống vang không ngừng, thân rồng khổng lồ tạo nên trận trận cuồng phong, thổi lá bay cuồng cuộng trong chiểu trạch, cự mộc lung lây. Bất quá, nó vẫn chưa dừng lại ở đây bao lâu, thì gào thét hướng về phía phương xa.
Tiêu Thần dụng lực đẩy Diêm La Vương cùng Tần Quảng Vương, thế nhưng chúng nó vẫn như cũ cũng không nhúc nhích, ba bộ xương khô giống như hài cốt bình thường, nằm thẳng tắp ở nơi này giả chết. Cho đến qua thật lâu, khu vực này triệt để khôi phục yên tĩnh, ba bộ xương khô mới thận trọng ngồi dậy.
Hoạt động khớp xương, ba bộ xương khô có một không hai này xông tới, cuối cùng là ngồi dưới gốc cổ mộc, ngẩng đầu nhìn rễ cây bên ngoài của tiểu thánh thụ. Bên trong xương sọ của chúng, linh quang không ngừng khiêu động, cuối cùng cũng khiên dẫn quang huy của thần thụ thấu phát ra, tự chảy vào trong xương sọ của chúng nó.
Cây con thần thánh, có thất thải hà quang lượn lờ, thế nhưng ba bộ xương khô chỉ khiêu dẫn một đạo ô quang trong đó. Phiến diệp tử (lá cây-ND) trong suốt như mặc ngọc nọ, thấu phát ra quang mang làm ba bộ xương khô vui sướng, chúng nó nỗ lực hấp thu quang hoa lưu chuyển của mặc ngọc diệp.
Cái này quả thật là một gốc cây thánh thụ!
Tiêu Thần âm thầm nhìn lấy làm kỳ, hắn cũng bắt đầu vận chuyển huyền công, thử hấp thu quang hoa sáng lạn lưu chuyễn.
Trong nhất thời, ánh quang chói sáng, quang vụ dày đặt, một phiến sáng rực trong chiểu trạch âm ám. Trên hai phiến ngọc diệp, một đạo quang thúc(chùm sáng- ND) bạch sắc, cùng một đạo ô quang bắn lên, như sóng nước dễ chịu tiến vào các nơi trên toàn thân Tiêu Thần. Hai cổ thần hà(tia thần thánh-ND) nhu hòa vây quanh lấy hắn, hắn cảm giác cả người dạt dào ấm áp, toàn thân thoải mái không gì sánh được, phủ tạng, huyết nhục, cốt cách giống như trải qua thần thánh tẩy lễ, nguyên khí tinh thuần nhất chậm rãi lưu động.
Tiêu Thần cùng ba bộ xương khô chìm đắm tại trong một loại huyền cảnh kỳ diệu, chậm rãi hữu hiệu hấp thu nguyên khi tinh thuần nhất. Mãi đến, quang mang chậm rãi lờ mờ, quang ba như nước dần dần thu lại, bọn họ mới đều tự tỉnh dậy.
Tiểu thụ vẫn như cũ có hào quang vờn quanh, thế nhưng chỗ cự mộc nó cắm rễ, lúc này cũng đã triệt để mất đi sinh mệnh!
Đại thụ che trời cần năm sáu người mới có thể ôm hết, vốn thân cây rất thẳng vậy mà một chút cũng không có sinh khí, thân cây rạn nứt ra thành từng đạo khe hở, vốn là lá cây xanh tươi cũng là hô héo suy tàn, lá vàng bay lả tả theo gió điêu linh, nguyên bổn cổ thụ tràn đây sinh mệnh lực mới bất quá chỉ khoảng nửa khắc, vậy mà đã triệt để chết héo!
Tiêu thần thất kinh, ba bộ xương khô cũng rất trấn định, tựa hồ sớm biết sẽ như vậy, chúng nó đem tiểu thụ đơn giản nhổ lên, sau đó chạm vào trên một gốc cây cự mộc bên cạnh, quang hoa sáng chói lại lưu chuyển.
Không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra nguyên nhân trong đó, tiểu thụ cần nguyên khí khổng lồ, dĩ nhiên là thông qua hấp thu cổ mộc mà đến, mà Tiều Thần cùng ba bộ xương khô giống như gián tiếp thu nạp được tinh nguyên của cổ mộc.
Thần dị tiểu thụ, tiểu thụ đáng sợ!
Ba bộ xương khô tựa hồ có chút ý do vi tẫn(chưa đã-ND), còn muốn hấp thu ô quang trên mặc ngọc diệp. Tiêu Thần ngăn trở chúng nó, hiện tại hắn chuẩn bị mang theo ba bộ xương khô triển khai hành động, sự tình của Cổ La cùng Triệu Lâm Nhi, không thể kéo dài thời gian, phải nhanh chóng giải quyết.
Đem tiểu thụ giấu tại một chổ âm u trong chiểu trạch, Tiêu Thân cùng ba bộ xương khô khởi hành.
Vượn hót hổ gầm trong sâm lâm nguyên thủy rậm rạp, man thú hung ác điên cuồng tùy ý có thể thấy được, đây là một tiểu đảo đáng sợ, nơi tràn ngập nguy hiểm. Dựa theo phương vị suy đoán ra, Tiêu Thần bọn họ đuổi theo.
Bất quá, hơn nữa ngày trôi qua, nhưng không có phát hiện chút đầu mối nào
Buổi chiều, cách một phiến sơn mạch thì, phía trước truyền lại trận trận sấm vang của tiếng nước chảy, một đạo thác nước lớn tự ngân hà chảy xuống đất, buông xuống một màn nước lớn bạch sắc, phát sinh tiếng vang đinh tai nhức óc, trái với khu giữa sườn núi, vụ khí tràn ngập, phi thường đồ sộ.
Không thể không khiến cho người ta kinh thán, Long Đảo bị phong ấn, rất nhiều cảnh quang cũng dị thường mỹ lệ!
Tại lân cận phiến thác nước thì, Tiêu Thần thấy được dấu hai bóng ảnh quen thuộc.
Yến Khuynh Thành phong thái tuyệt thế, đứng tại trước thác nước bao la hùng vĩ, thân thể mềm mại thon dài thướt tha, phiêu dật cùng linh động đến nói không nên lời, tuyệt thế lệ ảnh tựa như ảo mộng. Mà thần tứ chú ngữ sư Rand, một đầu tóc vàng sáng chói, cả người như một vòng thái dương chói mắt .
Không thể không nói, hai người này dung mạo tuyệt thế, khí chất siêu trần, thoạt nhìn rất có cảm giác quần anh tụ hội.
Hơi nước lất phất, chậm rãi lưu động. Tiêu Thần đã ngừng cước bộ, ba bộ xương khô tại rừng cây phía sau hắn, càng là ẩn nặc thân hình, tựa hồ đã nhận ra nguy hiểm
Hiển nhiên, Yến Khuynh Thành đứng ở nơi cao nhất, cũng đã phát hiện ra Tiêu Thần. dưới phụ trợ của vụ khí lưu động, nàng có vẻ siêu trần thoát tục, bất quá khi thoáng vội nhìn Tiêu Thần, thì không giấu vẻ khinh miệt. Cái này cũng không là nàng cố ý thất lễ, đây là phản ứng trực tiếp nhất của bản tâm, tại trước thác nước không có ngoại nhân, nàng không cần che dấu cảm giác nội tâm của chính mình.
“Ngươi hẳn là tự mình hiểu lấy, an phận một chút mới có thể sống sót, Tổ Long cùng bạn sinh Long Vương đều là không phải mỗi người có thể tranh đoạt được!” Chất âm của Yên Khuynh Thành rất đẹp, thế nhưng thanh âm lại lạnh lùng phi thường.
Bị một người tuyệt sắc khuynh quốc miệt thị, nếu như nói Tiêu Thần tâm trạng bình tĩnh, đó là không có khả năng, đối phương chính là trong lời nói ẩn hàm sát ý, khiến hắn cảm giác có chút khuất nhục, nếu mà có thể, hắn rất muốn nâng kiếm tiến lên!
Thế nhưng, hắn không phải là một tên mãng phu, lại càng không phải là một thiếu niên xúc động phẫn nộ. Trong thế giới hiện thực tại đây, rất nhiều sự tình nhịn không được cũng phải nhịn! Hiện tại, điều không phải là thời điểm hành động theo cảm tính, hắn ban đầu đến Trường Sinh giới không thể lại có một cừu địch tiếp theo, chính yếu chính là hắn không có kháng lực đồng thời đối đầu với thực lực của hai đại cao thủ.
Ta đối với Tổ Long cùng bạn sinh Long Vương không có hứng thú, chỉ là nghĩ tại trên hải đảo này tham quan một phen. Nếu có đội thuyền nào rời khỏi tiểu đảo này, ta sẽ lập tức rời theo.
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ