Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 41: Bắc phạt -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Năm Trung Bình thứ sáu, tháng chín.
“Anh họ, anh xem Kinh Châu thứ sử Trần Bình đang triệu tập anh hùng thiên hạ để chinh phạt quốc tặc Đổng Trác, tại sao chúng ta không đi giúp một tay?” Tào Hồng tay cầm một bài hịch dài chạy tới tìm Tào Nhân.
Tào Nhân đọc qua bài hịch một chút rồi rơi vào trầm tư, từ khi tộc huynh Tào Tháo chết trận, tộc thúc Tào Tung bị hại, Tào thị tại Trần Lưu đã không còn phong quang như ngày trước. Giờ đây trước mắt thiên hạ đại loạn chính là lúc anh hùng quật khởi mà Trần Lưu nằm ngay giữa trung nguyên là nơi chiến loạn bùng nổ không có nơi ở yên. Trần Bình lại là người trọng tình nặng nghĩa, đến cậy nhờ hắn có phải làm cho tương lai Tào tộc có tiền đồ không?
Tào Hồng thấy Tào Nhân cầm bài hịch ngẩn người sốt ruột nói: “Anh họ, đến cùng có đi hay không, anh cũng nói một câu đi chứ!”
Tào Nhân đang chìm trong trầm tư bỗng bừng tỉnh, vẻ mặt kiên nghị nói: "Đi! Vì sao không đi? Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Ta đem gia tộc đến nhờ cậy Kinh Châu; Tử Liêm, ngươi đi thông báo Hạ Hầu gia tộc một tiếng, hỏi bọn hắn xem có muốn cùng đi với chúng ta không?"
“Được ngay dễ mà!”
Lúc này ở Kinh Châu quân đội bắt đầu trắng trợn mở rộng thâu binh, tất cả dân đoàn trở thành quân chính quy, những lính mới được bổ vào trạm dịch dân đoàn làm quân dự bị để huấn luyện. Lục quân mở rộng tới tám vạn, thuỷ quân mở rộng tới bốn vạn, Hổ Báo kỵ mở rộng tới hai ngàn,các binh chủng khác trừ kỵ binh đều tăng! Thật ra cần đối phó kỵ binh vẫn là chỉ có kỵ binh mà thôi, nhưng ta đi nơi nào để thu thập nhiều ngựa như vậy! Hiện nay khắp các nơi đều chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, chiến mã là mặt hàng ngày càng cao giá, hơn nữa tại phía nam Kinh Châu căn bản là không mua được, đều bị các chư hầu phía Bắc ngăn chặn trước rồi. Bây giờ chỉ còn có thể dựa vào chính mình có bãi cỏ nhỏ chậm rãi nuôi! Mặt khác trong lục quân mới tăng thêm một quân nhu binh đoàn, binh lực năm nghìn, đối với Bắc phương kỵ binh xem như là địch nhân chân chính, nên tạo xe thùng làm phương tiện chuyên chở, có thể kết nối với nhau, gặp kỵ binh tấn công liền kết trận chống đỡ, không sợ xung kích, đáng tiếc chính là tốc độ chậm thể tích lớn, chỉ có thể phòng không thể công. Những điều này còn chưa phải là vấn đề cấp thiết nhất hiện nay, phiền nhất chính là cùng với quy mô quân đội ngày càng mở rộng, tướng lĩnh cầm binh bắt đầu không đủ quả là đang giật gấu vá vai, thiên hạ mưu thần mãnh tướng sao còn không tới kiếm ta?
"Đại nhân, ngoài cửa có một đám người cầu kiến, tự xưng là bạn cũ của đại nhân!" Quản gia tiến vào thông báo.
Bạn cũ? Còn một đám? Bỗng dưng ta có nhiều bạn cũ hồi nào? Là Hà Tiến mượn xác hoàn hồn hay là Trương Nhượng không chết? Vẫn phải ra ngoài xem thế nào.
"Ha ha ha ha ha ~ ta tưởng ai, hóa ra là Tử Hiếu, Tử Liêm cùng chị dâu! Không biết này hai vị tráng sĩ này là ai?" Ngoài cửa có năm người đứng, bất quá chỉ có hai người ta không biết, những người còn lại ta biết rõ mà, hê hê, mấy năm không gặp, bà xã của Tào Tháo đích thị càng ngày càng có phong vận phụ nữ thành thục, nếu có cơ hội quyến rũ một chút chắc sẽ có mùi vị đặc biệt? Ngươi xem ngươi quanh năm cô quạnh lâu rồi, thường ngày nhất định cảm thấy cực đoan kìm nén khó nín nhịn? Có phải cần phát tiết nên phát tiết? Yên tâm, ta nhất định sẽ cúc cung tận tụy cho đến chết mới thôi, vì ngươi quyên tinh! Còn mặt khác đó là mưa hạn gặp cam lộ! Lúc ta cần người nhất thì mãnh nam Tào gia đã đến rồi, quả nhiên là chỉ cần cố gắng sẽ có hồi báo, công việc làm trước kia không phải là mất vốn bỏ đi! Cần tiếp tục phát triển ~
"Tham kiến Trần đại nhân, để ta giới thiệu với đại nhân, vị này là Hạ Hầu Đôn, tự là Nguyên Hành; vị này là Hạ Hầu Uyên, tự là Diệu Tân. Hai vị đều là Mạnh Đức họ hàng tộc đệ, cung ngựa thành thạo, võ nghệ cao cường. Ta gần đây nghe nói đại nhân muốn thâu nghĩa binh thảo quốc tặc, ta đặc biệt kết bạn và gia tộc đến gia nhập, không biết đại nhân có hoan nghênh không?"
"Tử Hiếu khách khí rồi, chỉ cần là Mạnh Đức huynh đệ chính là huynh đệ của ta, nào có chuyện không chào đón. Tộc nhân các ngươi đâu sao ta không thấy? Ở đâu vậy? Ta lập tức vì bọn họ sắp xếp chỗ ở ".
Tào Nhân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần tại Kinh Châu có chỗ dừng chân, có thể nhận được thứ sử đại nhân ủng hộ, lo gì đến ngày Tào tộc vùng lên, "Làm đại nhân lao lực nhớ nhung là lỗi của ta, bọn ta tới trước một bước, tộc nhân còn đang trên đường, trước trời tối có thể chạy tới Tương Dương!"
"Đã như vậy, ta kêu người vì các ngươi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi một chút, buổi tối thiết yến vì các vị đón gió tẩy trần!"
Mọi người đồng hô, "Cảm ơn đại nhân!"
Bây giờ tướng lĩnh đã có rồi, bất quá ta lại do dự. Tào Nhân, Hạ Hầu anh em đều có thể đảm đương trách nhiệm đại tướng, bất kỳ gia tộc nào cũng cần có nhiều tướng mới, nhưng này hai nhà này quan hệ quá tốt đẹp, nếu như trọng dụng bọn họ có thể làm mất cân bằng thế lực ở Kinh Châu? Cục diện này đối với địa vị ta sinh ra đe dọa nghiêm trọng, không được để đến lúc làm cho đuôi to khó vẫy là phiền phức rồi! Ai, trước tiên vẫn phải dùng họ, hai nhà vừa đến, chân còn chưa đứng vững, trong thời gian ngắn sẽ không sinh ra vấn đề , sau này người mới nhiều rồi, ta sẽ đem binh quyền phân hoá, một lần nữa tìm ra điểm cân bằng.
Ngày thứ hai, ta tuyên bố bổ nhiệm nhân sự mới. Tào Nhân lãnh kỵ binh, Hạ Hầu Uyên chưởng quản cung binh, Hạ Hầu Đôn chưởng quản quân nhu, Tào Hồng chưởng quản quân khí. Mặt khác, trong Tào tộc ta còn phát hiện một nhân tuyển vốn dĩ có tên tuổi trong lịch sử là Hổ Báo kỵ binh thống lĩnh Tào Thuần ta sớm đã ngưỡng mộ từ lâu nhưng hiện tại không phải là tướng lĩnh có tiếng tăm gì. Ta lập tức bổ nhiệm hắn làm Tham tán Hổ Báo kỵ binh, vừa lúc đem Thái Sử Từ cùng Hứa Chử vào trong đó để giảm xóc.
Xuân qua Hạ đến, đến lúc khởi binh rồi. Lệnh cho Tào Nhân, Tào Hồng, Hạ Hầu huynh đệ, Thái Sử Từ, Hứa Chử, Tào thuần, Điển Vi lãnh binh năm vạn theo ta hướng về phía Bắc thảo tặc, về người ở lại trấn thủ ta điều Khoái Lương về Tương Dương tạm thay chính vụ, Khoái Việt về Vũ Lăng làm thái thú.
Đêm trước lúc khởi binh, ta gọi Khoái Việt một mình tới.
"Dị Độ, biết ta vì sao điều ngươi về Vũ Lăng không?"
"Tránh Vũ Lăng man nhân tạo phản?"
"Ha ha ~ không đúng! Ta điều ngươi trở về chính là cần làm cho man nhân tạo phản!"
Khoái Việt vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta, "Đại nhân, đây là ý gì?"
"Lần này Bắc phạt là cuộc chiến nhất định bại, chúng ta không cần phải mang nhiều binh đi, đã mất không tiền lương lại lộ ra Kinh Châu sức mạnh, lần này Bắc thượng chỉ là hình thức một chút mà thôi! Cho nên sau khi ta khởi binh, ngươi phải cho man nhân ở Vũ Lăng giả ý gây rối, ta mới có lý do triệu hồi đại bộ phận sĩ tốt trở về!"
"Vì sao chủ công lại bi quan như thế? Thiên hạ mười tám lộ chư hầu hưng chính nghĩa binh thảo tặc, chưa chắc sẽ bại!"
"Dị Độ a! Ngươi chỉ nhìn thấy binh lực, nhưng không chú ý đến nhân tình! Đổng Trác ở Tây châu, ít nhiều cũng làm tướng soái, quen thuộc quân sự. Viên Thiệu công khanh đệ tử, sinh trưởng kinh thành; Trương Siêu là Đông Bình trưởng giả, ngồi không khua môi múa mép; Khổng Dung chỉ biết bàn suông, lý luận từ không nói có. Ngoài ra cũng không có đội quân nào tài giỏi, sách lược đúng đắn để đối địch. Mà quân đội Tây Lương thường xuyên cùng dân du mục tác chiến, dũng mãnh dị thường; quân đội Quan Đông lâu nay chưa tác chiến, không thể chống lại quân Đổng Trác. Huống hồ mọi người chưa chắc đồng tâm cộng lực, cùng tiến thoái với nhau".
"Vậy chúng ta còn ra binh làm gì? Chẳng lẽ vì danh vọng?"
"Ha ha!"
"Đại nhân, ngay cả như vậy, Kinh Châu đã có bảy vạn sĩ tốt trấn thủ, điều binh trở về bình định lý do không đủ thuyết phục người khác!"
"Không được quên, Kinh Châu chính quyền chúng ta biên chế chỉ có năm vạn, cộng thêm thời gian vừa qua chiêu mộ thêm một số sĩ tốt, bất quá sáu bảy vạn người mà thôi, nhưng ta mang binh lính toàn châu đi thảo tặc!"
"Đại nhân, người quá tàn nhẫn!"
"Ít nhất chứng minh ngươi lúc đầu lựa chọn không sai! Mặt khác, nơi này có phong mật thư, đợi khi bình định đại quân đến Vũ Lăng ngươi hãy mở ra ".
"Vâng!" Khoái Việt thận trọng đem phong thư cất vào trong người.
"Được rồi, ngươi chuẩn bị đi làm đi!"
"Thuộc hạ cáo lui!"
Lại có người bị xui xẻo rồi...
Ngày thứ hai, toàn quân xuất phát, Kinh Châu trăm họ đứng chật đường đưa tiễn.
Thái lão gia nắm chắc đầu ngựa ta nói, "Chúc hiền tế kỳ khai đắc thắng, ngày hiền tế khải hoàn chính là lúc tiểu nữ gả cho người!"
Nghe xong những lời này ta suýt nữa từ trên ngựa té xuống! Có lầm hay không? Cuộc chiến tất bại này ngươi xem làm sao ta khải hoàn trở về?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 42: Anh hùng thiên hạ! -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Tháng bảy, các châu quận ở Quan Đông đều khởi binh để đánh dẹp Đổng Trác, tôn Viên Thiệu lên làm minh chủ, uống máu ăn thề.
Viên Thiệu hăng hái, lên đài hô to:" Thiệu ta dù bất tài, có điều các vị đã đề cử Thiệu làm minh chủ, có công sẽ được thưởng, có tội phải chịu phạt giống nhau. Quân phải có kỷ luật, tất cả mọi người đều phải tuân thủ, không được vi phạm."
Mẹ! Ngươi còn tưởng ngươi được coi trọng! Dù sao ta cũng chỉ là đến xem náo nhiệt thôi. Trận chiến lưu danh thiên cổ kia mà, vẫn nên đến hiện trường để tham quan học tập, so với trên phim chắc chắn đã nghiền hơn nhiều! Ta lập tức theo mọi người cùng nhau hô lên:" Tuân mệnh chủ tướng."
Viên Thiệu lại nói tiếp:" Đệ đệ của Ta là Viên Thuật sẽ quản lí lương thảo, cung cấp cho các doanh trại, không để bị thiếu thốn. Càng cần hơn nữa là ta tìm một người làm tiên phong, khiêu chiến ở cửa sông Tị. Bố trí người ở các nơi hiểm yếu, sẵn sàng tiếp ứng."
Một tráng sĩ trung niên thân thể cao lớn bước ra:" Kiên xin nguyện làm tiên phong!"
Người này chính là Tôn Kiên? Quả nhiên là giống như ta tưởng tượng. Hê hê, mãnh nam, ngươi phải cố biểu hiện cho tốt nha!
" Đại nhân, Kinh Châu có việc gấp, man di Vũ Lăng phản loạn rồi!" Một tên lính liên lạc thở hỗn hển chạy đến bên người ta, khiến mọi người đều hướng mắt về phía này.
Thật tốt quá! Nhóc con nhà ngươi có tiền đồ, có thể chạy đến trong trường hợp tạo được muôn người chú ý, trở về nhất định trọng thưởng. Khoái Việt bên kia nắm giữ thời cơ thật tốt! Ta lập tức tỏ ra kinh ngạc, rung động," Cái gì? Man di Vũ Lăng tạo phản?" Nói xong sốt ruột đi đi lại lại vài vòng, đem tâm tình của mọi người đều bị khuấy động lên, sau hướng tới mọi người xung quanh vái chào:" Các vị, Kinh Châu có biến, Trần mỗ bị bất đắc dĩ cần phải điều động binh mã trở về để bình định phản tặc. Hi vọng các vị và minh chủ thứ lỗi." Nói xong cũng không đợi người khác lên tiếng, ta lập tức hạ lệnh:" Tử Hiếu, Tử Liêm, ngươi đợi dẫn ba vạn binh sĩ chạy về Kinh Châu, hết thảy nghe điều khiển của Dị Độ!"
"Tuân lệnh!" Bốn người lập tức điểm binh đi, mọi người cũng ngại ngùng không ngăn trở!
..............................
Lạc Dương.
"Thừa tướng, vừa nhận được cấp báo, mười tám lộ chư hầu Quan Đông khởi binh phát động phản loạn, đang hướng cửa quan Tị Thủy mà đến." Lý Nho vội vàng tiến vào phủ Thừa tướng nói.
"Nghĩa phụ chớ lo, chư hầu quan ngoại trong mắt Bố ta chỉ là chuyện vặt, mong được chiến Hổ chi sư, tận giết thủ lĩnh của bọn chúng, treo tại cửa nhà ta." Lữ Bố thẳng người tiến ra.
"Giết gà cần gì phải dùng dao mổ trâu, Hoa Hùng mong được làm tiên phong, tận sức chém thủ cấp chư hầu!"
Đổng Trác nghe vậy hớn hở:" Tốt, ta phong ngươi làm Hiệu úy Kiêu kỵ, lãnh năm vạn binh đi trước nghênh địch."
Lý Nho bên cạnh vội nhắc nhở:" Hoa tướng quân, chư hầu còn lại đều không đáng sợ, nhưng cần phải cẩn thận thứ sử Kinh Châu Trần Bình, suy cho cùng không phải tự nhiên có thể có tiếng tăm như thế."
"Hừ, ta đang muốn chiến một trận với hắn đây."
........................
Ta đang lúc nhàm chán ngồi trong đại trướng trung tâm cùng các chư hầu, uống rượu làm vui. Phiền à! Một là hồi lâu rồi mà chưa có danh tướng nào đánh hạ được cửa ải Tị Thủy, đến lúc Lữ Bố đến rồi làm sao mà lăn lộn được? Binh mã của Công Tôn Toản còn chưa tới, phỏng chừng Lưu Bị, Quan Vũ với Trương Phi có khả năng sẽ cùng đến với hắn! HOHO~ nghĩ đến trận chiến tam anh đấu Lữ Bố sẽ sướng lắm đây, đợi lúc đó ta sẽ cổ vũ cho các ngươi! Lữ Bố, Ta sẽ ủng hộ tinh thần ngươi~
Lúc này, một tên lính liên lạc chạy vào thét lên, "Minh chủ, Tôn tướng quân thua trận, đội thiên tướng đã vỡ rồi!"
Viên Thiệu nghe thấy thế vô cùng kinh ngạc, Tôn Kiên được xưng là mãnh hổ Giang Đông, sao lại thua trận? Chẳng lẽ là Lữ Bố lãnh binh đến đây? "Cái gì? Tôn Văn Đài sao lại bại được? là Tặc phương nào lãnh binh?"
"Tướng địch tự xưng là Hoa Hùng!"
"Hoa Hùng? Chưa nghe nói qua người này bao giờ. Chẳng lẽ Tôn Văn Đài lại thua bởi một tên tiểu tốt hoàn toàn không có danh tiếng?"
"Cẩu tặc Viên Thuật, ta phải giết ngươi!"
Viên Thuật thấy Tôn Kiên lao thẳng về phía mình, sợ đến chạy loạn trong trướng.
Ta trốn ở một góc tối âm thầm sung sướng. Cố lên! Cố lên! Chém chết hắn! Nhất định phải chém chết hắn! Tình cảnh náo nhiệt như vậy khó có dịp được nhìn thấy ~ này ~này~ Viên Thiệu, ngươi không cần nhiều chuyện được không?
Viên Thiệu vội tiến lên ngăn cản Tôn Kiên, "Văn Đài có chuyện gì mà giận dữ như thế?"
"Ngươi, cẩu tặc này không phát lương thảo, khiến quân ta đại bại, không giết hắn há không phụ lòng anh em của chúng ta đã chết đi hay sao?"
"Có việc này sao?"
Viên Thuật thấy Tôn Kiên tức giận như thế, không cũng không dám thừa nhận, đành phải tìm kẻ chết thay, "Mỗ gia không biết, lương thảo nhất định là do thuộc hạ tham lam tư lợi quân lương, mỗ gia nhất định chém người này, để an ủi bộ hạ đã chết trận của tướng quân."
Viên Thiệu biết sự không ổn này nhất định là do em trai mình đỏ mắt với quân công của người khác, việc này tám chín phần mười là hắn làm. Có điều anh em lại không thể không cứu, đành phải giảng hòa," Văn Đài bớt giận, việc lớn không thành, không thể nội đấu. Việc này nhất định là do bọn thuộc hạ làm, ta nhất định sẽ chém người nàyđể an ủi bộ hạ chết trận của Văn Đài trên trời linh thiêng, Văn Đài cho bản minh chủ một chút thể diện, việc này đến đây cho qua đi!"
"Hừ!" Tôn Kiên đã qua lúc lửa giận nhập đầu, cũng biết không thể giết Viên Thuật khi đang trong đại trướng trung tâm được, đành phải tạm thời bỏ qua.
Ai ~ Tôn Kiên ngươi quả thật không có khí phách rồi! Khinh bỉ ngươi ~
" Chuyện gì mà náo nhiệt thế?" Một tướng quân đội mũ bạc vén trướng bước vào, theo sau còn có ba tráng sĩ.
Ủa ? Vành tai dài chạm vai? Tay dài quá gối? Giặc tai to? Đây chính là Công Tôn Toản sao? Hai người khác chính là Quan Vũ, Trương Phi? Dường như không đúng à? Quan Vũ râu rậm còn có thể xác định được, còn một người tướng mạo anh tuấn trẻ tuổi kia là ai? Trương Phi không phải là râu quai nón hay sao? Chẳng lẽ đây là Triệu Vân? thôi, quan tâm gì hắn là ai, Lưu Bị, ngươi cũng đừng để ta bắt được cơ hội!
"Thì ra là Bá Khuê tướng quân đến rồi. Không có việc gì, chỉ là một trận thua nhỏ mà thôi." Viên Thiệu thấy Công Tôn Toản đến, lập tức tới nghênh đón. Nhìn thấy phía sau Công Tôn Toản còn có ba người theo sau cùng tiến vào trướng, không biết là người phương nào, liền mở miệng hỏi:" Phía sau Công Tôn tướng quân là người phương nào?"
"Bạn tốt đồng môn từ thuở nhỏ của Mỗ gia, trước làm huyện lệnh Bình Dương tên Lưu Huyền Đức, dòng dõi Trung Sơn Tĩnh vương!"
"A! Tức là dòng dõi hoàng thất nhà Hán, ban cho ngồi!"
Có xuất thân tốt chính là thật tốt a! Ta sau này có cần nói chính mình là khai quốc Trần Bình không nhỉ? Được rồi, nào có chuyện cùng tên với tổ tông đâu, lúc đầu sao lại không lấy tên khác ~ Hối hận thì đã muộn!
Chính trong lúc nói chuyện, bên ngoài lại có tiếng ồn ào, một sĩ tốt chạy vào hô lên," Minh chủ, Hoa Hùng khiêu chiến ở bên ngoài!"
"Hừ, dám kiêu ngạo như thế! Ai nguyện ý xuất chiến?"
"Tiểu tướng Du Thiệp mong được chiến!"
"Tốt! Chúng ta cùng ra xem chiến đấu, trợ uy cho tướng quân!"
Rốt cục cũng đến lúc trình diễn động tác rồi, ta vội chen đến hàng trước.
Mẹ, cũng quá nhanh đi? Chiêu thứ nhất chém thẳng vào, chiêu thứ hai cắt ngang cản, chiêu thứ ba... Đầu người rơi xuống đất!
"! ! ! ! ! ! !" Ta mặc niệm cho ngươi~
"Ta có thượng tướng Phan Phụng, có thể chém Hoa Hùng!" Hàn Phức tự tiến cử một tướng.
Càng vui, cứ đăng kí đi~ ta nói các ngươi cũng nên phái chút cao thủ lên có được không? Như thế này nhìn rất không đã mắt!
Người này ở bên cạnh Viên Thiệu bất đắc dĩ thét lên, "Đáng tiếc, thượng tướng Nhan Lương, Văn Xú lại không có ở đây, có được bọn họ sợ gì Hoa Hùng! Còn có ai có thể chiến một trận nữa không?"
Ánh mắt mọi người đồng thời tập trung đến một người...
Này này này~~ các ngươi nhìn ta làm gì? Ta là người yêu thích hòa bình!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 43: Tam hùng chiến Lữ Bố! -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Người khác nhìn ta, ta lại nhìn Quan Vũ nhưng Quan Vũ cũng nhìn ta!
Nè, huynh đệ nhìn ta làm chi? Giờ tới lượt huynh đệ ra sân rồi đó! Sao huynh đệ còn không ra sức xin đi chém người? Cơ hội thể hiện mình như thế này cũng không dễ kiếm đâu à.
Sợ rồi, ta sợ ngươi rồi, ngươi đừng dùng ánh mắt mập mờ đó nhìn chằm chằm vào ta có được không hả? Ngươi làm ta nổi hết cả da gà rồi đây!
Các ngươi đã dùng ánh mắt ngập tràn hi vọng như vậy nhìn ta thì ta không muốn ra mặt cũng không được, đành thỏa mãn nguyện vọng của bọn ngươi vậy. Ta khẽ mỉm cười (Thực ra ta đang nén nước mắt mà gượng cười! Có đánh chết ngộ cũng không đi solo với hắn!)
“Giết gà cần gì phải dùng dao mổ trâu, Hứa Chữ đâu?”
“Thuộc hạ có mặt!” Hứa Chữ bước ra khỏi hàng trả lời.
Ta nhấc vò rượu rót đầy một ly rồi nói với Hứa Chữ, “Trở lại trước khi rượu lạnh!”
Hứa Chữ cũng không trả lời, chắp tay chào rồi đưa bộ mặt đằng đằng sát khí cầm đao nhảy lên ngựa chạy ra khỏi trại.
Thấy Hoa Hùng ở đằng xa đang nhìn thẳng về phía này, Hứa Chữ thúc ngựa xông đến, “Này thằng nhãi Hoa Hùng, đến đây bố mày cho ăn đao!”
“Hừm, lại một tên tới nộp mạng!”
Hai con ngựa phi nhanh lướt qua nhau, “Keng!” Âm thanh vang vọng toàn trường, giữa ban ngày cũng nhìn thấy được những tia lửa bắn ra!
Cánh tay của Hoa Hùng bắt đầu run rẩy, trong lòng ngạc nhiên, sức mạnh của tên này lớn thật.
Hứa Chữ thúc ngựa quay ngược lại, xông tới lần nữa, lớn giọng gào lên “Ăn thêm một đao!”
Hoa Hùng chỉ có thể cố gắng giơ đao lên lần nữa.
“Keng!” Lòng bàn tay của Hoa Hùng nứt toác ra, thanh đao trong tay bị đánh văng đi, sợ tới mức thúc ngựa bỏ chạy!
“Thằng chó đừng có chạy, tới đây cho bố chém một đao!” Mắt thấy đuổi không kịp, Hứa Chữ không nghĩ ngợi nhiều ném thanh đao trong tay về phía Hoa Hùng.
“Phốc!” Thanh đao xuyên vào từ đằng lưng, chui ra từ đằng ngực. Hoa Hùng từ trên lưng ngựa rơi xuống, đã trở về với vòng tay của thánh Ala. Tặc binh kinh hoàng, vội vàng tháo chạy. Uy thế của liên quân tăng cao, tiếng hoan hô như núi lở biển động làm rung chuyển trời đất.
Hứa Chữ cắt lấy đầu Hoa Hùng rồi chạy về doanh trướng của mình “Rượu còn nóng không?”
“Còn nóng, Trọng Khang uống cạn ly này!”
“Tạ ơn đại nhân đã thưởng rượu!” Nói xong một hơi uống hết ly rượu.
.................................
“Thừa tướng, cấp báo cấp báo, Hoa Hùng bị chém rồi!”
“Cái gì? Mau gọi Lý Nho, Lữ Bố đến nghị sự!”
Đợi Lý Nho, Lữ Bố đến đông đủ, sau khi Đổng Trác kể lại một lượt chuyện Hoa Hùng bị chém mới hỏi, “Bây giờ làm sao mới tốt?”
Lý Nho nói, “Thế giặc lớn thật! Viên Thiệu làm minh chủ còn thúc phụ của hắn Viên Ngỗi vẫn ở Lạc Dương làm thái phó, giả sử hai bên nội ứng ngoại hợp thì nguy thật tốt nhất nên diệt mầm họa này trước tiên! Sau đó thừa tướng có thể lệnh cho Lí Giác, Quách Tị dẫn năm vạn binh tử thủ ải Tị Thủy, không ra khỏi ải tham chiến, thừa tướng tự mình dẫn một đội quân đi Hổ Lao uy hiếp mặt bên của phản quân, nếu như tìm ra khe hở thì có thể phá được phản quân!”
“Được! Lệnh Lí Giác, Quách Tị dẫn năm vạn lính tử thủ ải Tị Thủy. Phụng Tiên tập kết toàn quân theo ta xuất chiến. Lí Nho, ngươi dẫn binh đi tịch biên cả nhà Viên Ngỗi, sau khi ta đi, thành Lạc Dương giao cho ngươi, tuyệt đối đừng để xảy ra sơ suất!”
“Vâng thưa đại nhân!”
..................................
“Minh chủ, mật thám trong kinh thành vừa cấp báo, cả nhà thúc phụ Viên Ngỗi của minh chủ bị trảm sạch, Đổng Trác tự mình dẫn mười lăm vạn quân tiến thẳng tới Hổ Lao!”
“Cái gì?” Viên Thiệu nghe xong tin tức liền kinh hãi đến mức ngẩn người “Thúc phụ? Đổng tặc! Tao muốn lột dạ rút gân mày.”
“Minh chủ, hiện giờ không phải là lúc suy nghĩ những việc này, hiện tại Đổng Trác dẫn mười lăm vạn quân áp sát Hổ Lao, uy hiếp quân ta từ mặt bên, nếu không nghĩ ra biện pháp thì quân ta sẽ gặp phải nguy hiểm!” Công Tôn Toản thấy Viên Thiệu vẫn đang đau khổ vì tình cảm cá nhân nên mở lời nhắc nhở.
Viên Thiệu nghe thấy liền tỉnh táo lại. Hừ, người chết chẳng phải là người thân của Công Tôn Toản nhà ngươi, tất nhiên nhà ngươi mở miệng ra nói thì thấy nhẹ nhàng, nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh “Vậy nên làm thế nào mới tốt?”
Công Tôn Toản trầm ngâm một lát “Quân ta không ít hơn quân Đổng Trác, có thể chia binh ra ngăn!”
“Được!” Viên Thiệu bèn cử tám lộ chư hầu Vương Khuông, Kiều Mạo, Trần Bình, Viên Dị, Khổng Dung, Trương Dương, Đào Khiêm, Công Tôn Toản đến ải Hổ Lao đón địch. Bào Tín dẫn quân đến tiếp ứng.
Hô hô ~ Tam hùng chiến Lữ Bố ~ À, không được, lần này không được đi quá nhanh, tránh lát nữa bọn chúng lại nhìn vào ta như nãy. Có lẽ ta đứng đằng sau thì tốt hơn, chờ bọn chúng đánh nhau ta lại đi lên phía trước, tuy không thể nhìn hết toàn cảnh nhưng còn tốt hơn bị ép ra solo với Lữ Bố, ta đây vẫn còn trẻ, còn chưa tới mức nghĩ không thông, còn chưa thưởng thức đủ mỹ nữ khắp thiên hạ!
Đang bước từng bước thong thả bỗng nghe thám mã ở tiền phương đến báo, Vương Khuông xông xáo đi đầu đã bị Lữ Bố giết cho không còn mảnh giáp, hiện giờ các chư hầu đang hạ trại cách Hổ Lao ba dặm chờ ta tới cùng bàn bạc.
Đáng đời! Đây chính là kết cục của bọn trẻ trâu! Thực lực không đủ thì đừng cầm đèn chạy trước công nông.
Đến khi ta mang binh mã thong thả rảo bước đến doanh trại thì thấy mọi người đang hỗn chiến với Lữ Bố. Hay lắm! Được xem tận mắt thật là đã! Cảnh tượng thật là hùng tráng, so với cảnh chém người trong phim Người Trong Giang Hồ còn đặc sắc hơn nhiều, chân tay gãy lìa cùng bay tứ tán, máu tươi và sắc hoàng hôn cùng chung một màu.
Chỉ thấy giữa chiến trường có một võ tướng oai hùng đầu đeo Tam Xoa Thúc Phát Kim Khôi, lưng choàng Tây Xuyên Hồng Cẩm Bách Hoa Bào, trên mình khoác Thú Diện Thôn Đầu Liên Hoàn Khải, hông đeo Lặc Giáp Linh Lung Sư Man Đai, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, cưỡi trên chiến mã đỏ thẫm giữa biển người tung hoành ngang dọc như ra vào chỗ không người.
“Lữ Bố, Thượng Đảng Mục ta tới đánh ...” Lời còn chưa nói hết người đã bị chém rớt xuống ngựa. Không tệ, ít nhất còn kịp báo họ tên, sau này Tổ quốc sẽ ghi công ngươi, nhân dân sẽ nhớ tên ngươi!
“Thằng nhãi Lữ Bố, Bắc Hải Vũ An Quốc xin thỉnh giáo”. Tốt! Kiên trì chính là chiến thắng, ngươi phải cố gắng lên ~ Đệch, mới mười mấy hiệp đã bị chặt mất một tay. ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮鄙视!~
Chỉ thấy lúc này xung quanh Lữ Bố đã không còn ai dám tới gần, Lữ Bố đành phải chạy đông chạy tây nhìn khắp bốn phía dường như đang tìm kiếm ai đó “Bọn phế vật các ngươi cút đi cho ta, Trần Bình đâu? Gọi hắn ra đây đánh với ta!”
Đệch! Ta với ngươi hình như không thù không oán? Ngươi rảnh rỗi thì mua đường về chơi với kiến chứ tìm ta làm gì? Ai chà, ngồi trên ngựa quá dễ bị phát hiện, mau mau nhảy xuống, ta có nên lui về sau không nhỉ?
“Thằng nhãi Lữ Bố đừng có lớn lối, ta Công Tôn Toản đến đánh với ngươi!” Công Tôn Toản thấy Lữ Bố phớt lờ mình bèn không kìm nổi cơn giận, dẫu sao thì danh tiếng Bạch Mã Tướng Quân của mình cũng không hề kém Thiên Hạ Đệ Nhất Dũng Sĩ của Trương Bình.
“Hừ, cuối cùng cũng có một tên có chút tiếng tăm xuất chiến, hi vọng ngươi không phải chỉ có hư danh!”
“Keng!” Vừa mới giao thủ, Công Tôn Toản đã biết lần này mình đâm đầu vào cột điện rồi, chênh lệch sức mạnh giữa hai người quá lớn, chỉ có thể dùng những chiêu thức lấy mạng đổi mạng hi vọng có thể kéo dài chút thời gian! Bọn các ngươi nhanh đến cứu ta!
Mắt thấy Công Tôn Toản sắp anh dũng hi sinh, hotboy đẹp trai anh tuấn luôn đứng bên cạnh Lưu Bị bỗng thúc ngựa đánh tới “Thằng con hoang kia đừng chạy, Yên nhân Trương Phi đến đây!”
Ối ta xỉu! Câu nói này chẳng thể dọa Lữ Bố xỉu nhưng lại dọa ngất ta! Không phải chứ? Những thứ lịch sử ghi lại sao có thể chênh lệch lớn thế này. Hotboy đẹp trai anh tuấn như này so với Mãnh Trương Phi râu quai nón mắt tròn khác nhau quá xa. Nhìn thế nào cũng là một ngọc diện thư sinh, sao có thể liên tưởng tới mãnh nam tính tình nóng nảy, có sở thích SM kia chứ? Chẳng lẽ thật sự là nhìn người không thể nhìn qua vẻ bề ngoài?
Lúc này Lữ Bố thấy Trương Phi từ phía sau đánh đến chỉ có thể bỏ Công Tôn Toản đến chiến với Trương Phi.
Chỉ thấy Trượng Bát Xà Mâu trong tay Trương Phi uốn lượn lên xuống, cùng Lữ Bố đánh công thủ rõ ràng, hơn năm mươi mấy hiệp vẫn không lâm vào thế hạ phong.
“Tam đệ, huynh đến giúp đệ!” Quan Vũ râu dài vung thanh siêu đại đao xông tới.
Hai người vây công Lữ Bố, đáng tiếc là kết quả vẫn như cũ không thấy Lữ Bố có chút dấu hiệu bại trận nào.
“Nhị đệ, tam đệ, ta cũng đến giúp các đệ một tay!”
Trương Phi, Quan Vũ nghe thấy lời này đều kinh hoàng, lão đại ơi là lão đại, võ nghệ của huynh chẳng ra làm sao thì đừng đến tham gia náo nhiệt có được không? Nói đến giúp nhưng huynh giúp bọn đệ vướng tay vướng chân thì có! Sau đó dùng mắt ra hiệu ngăn cản Lưu Bị đừng lên.
Lưu Bị cũng chỉ có thể dùng ánh mắt trả lời, có phải là ta muốn xông lên đâu, con ngựa của ta bị ong vàng chích cho một phát, có kéo có giật kiểu nào cũng không kìm lại được, còn may là ta nhanh trí, trong lúc mấu chốt hét lên là tới giúp đỡ, nếu không thì phen này mất mặt rồi, lát nữa các đệ phải bảo vệ ta đó!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 44: Sai cả vạn dặm! -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Ba người vây Lữ Bố lại tấn công mạnh mẽ khiến những người đứng bên ngoài hoan hô không ngớt.
Lúc này Trương Phi lại có nỗi khổ khó nói! Lão đại ơi, con ngựa của huynh hết đau chưa vậy? Hiện giờ những chiêu thức liều mạng của bọn đệ sắp dùng hết rồi, nếu huynh còn chưa biến đi thì bọn đệ chống đỡ không nổi nữa đâu!
Lưu Bị vội đá mắt : Ngựa hết đau từ sớm rồi, nhưng hiện giờ nhiều người nhìn ta như vậy, nếu bỏ chạy thì giang hồ còn coi ta ra gì!
Quan Vũ gấp tới mức máu dồn hết lên mặt : Lão đại à! Đã đến lúc nào rồi mà huynh còn khăng khăng giữ thể diện? Còn giữ thể diện nữa thì mọi người đều toi mạng ở đây hết!
Ui da, vừa nãy nháy mắt với các đệ làm phân tán sự chú ý của ta, chiêu này ta đỡ không có nổi, nhanh cứu ta với!
“Vù.”
“Keng!”
Mắt thấy kích của Lữ Bố tiễn đưa Lưu Bị về Tây Thiên cực lạc, một mũi tên nanh sói đuôi ưng, thế lớn lực trầm trọng phá không bay tới trúng ngay mũi kích làm Phương Thiên Hoa Kích lệch sang một bên.
Bốn người trên chiến trường sợ đến mức mồ hôi ướt đẫm cả người, quần hùng xung quanh cũng bị uy lực của mũi tên này dọa cho ngẩn ra. Sau khi mọi người hoàn hồn lại đều cùng nhau nhìn về hướng mũi tên bắn ra, chỉ thấy ở phía ấy ta đang hiên ngang uy vũ đứng thẳng trong gió, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía Lữ Bố, trên tay là thanh trường cung siêu biến thái, dây cung vẫn còn đang khẽ rung rinh.
Lữ Bố thấy mọi người đều quay đầu nhìn ta nên cũng nheo mắt nhìn theo, chẳng lẽ người này chính là Trần Bình sao, tiễn pháp chuẩn xác như thế, nếu còn dây dưa ở nơi này chẳng phải là làm bia cho người khác tập bắn sao? Nhân lúc mọi người hiện giờ vẫn đang nhìn hắn mà không chú ý đến ta, ta phải mau chóng trốn đi thôi! Nghĩ tới đó liền lập tức thúc ngựa phi về phía ải Hổ Lao, tốc độ của ngựa Xích Thố nhanh thật, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Đệch! Da mặt của Lữ Bố ngươi dày thật, lại có thể bỏ rơi thuộc hạ mà chạy một mình. Sau này còn ai dám đi theo ngươi nữa chứ. Binh lính của Lữ Bố thấy chủ tướng một mình bỏ chạy lập tức tan vỡ, đứa thì hàng, đứa thì chạy, chỉ một lát sau toàn quân đã tan vỡ.
Lưu Bị từ trong cơn hoảng sợ giật mình tỉnh lại, mắt thấy Lữ Bố đã chạy mất mất dạng mới thở phào một hơi từ đằng xa hướng về phía ta chắp tay hô lớn, “Đa tạ ơn cứu mạng của Trần đại nhân!”
“Không cần!” Hu hu hu hu hu hu ~ Ta quả thật muốn khóc quá đi! Ta muốn bắn chết Lưu Bị nhưng sao lại biến thành cứu hắn một mạng thế này? Vì sao trước đây ta không chịu rèn luyện tiễn pháp cho chuẩn xác hơn, chỉ lệch có một chút xíu xìu xiu chứ mấy, biết trước thì ta đã không bắn mũi tên này rồi, đúng là tự tay bóp dế mình! Ta vốn định viện cớ bắn Lữ Bố để lỡ tay bắn nhầm Lưu Bị, người khác cũng không không thể vì một tên huyện lệnh Bình Nguyên mà làm khó dễ ta, hơn nữa có Hứa Chử, Điển Vi, Thái Sử Từ ở bên cạnh ta cũng không sợ Trương Phi, Quan Vũ đến liều mạng. Nào ngờ người tính không bằng trời tính! Không những không thủ tiêu được mà còn cứu hắn một mạng. Chẳng lẽ hắn vẫn chưa tới số sao?
Haizzz, vẫn phải tiếp tục đóng kịch cho tới nơi tới chốn, vẻ mặt ta hờ hững như vừa làm một chuyện chẳng đáng kể “Hiện giờ thằng nhãi Lữ Bố vừa mới bại, thế giặc xuống thấp, đây chính là lúc phá ải, chúng ta còn chờ gì mà không tiến đến ải Hổ Lao, một đòn đánh hạ?”
Quần hùng lập tức gật đầu răm rắp “Trần đại nhân nói rất đúng, chúng ta lập tức tiến quân đến ải Hổ Lao!”
Vũ Lăng.
“Khoái đại nhân, chúng ta phụng lệnh trở về Kinh Châu dẹp loạn, nhưng dường như chẳng thấy phản quân đâu cả?” Tào Nhân mang bộ mặt phiền muộn hỏi Khoái Việt. Mình vội vội vàng vàng dẫn binh trở về Kinh Châu nhưng ngay cả cái bóng của phản quân cũng chẳng thấy.
“Tào tướng quân khổ cực rồi, phản quân nghe tin tướng quân dẫn quân về dẹp loạn đã bỏ chạy tan tác. Tướng quân đường xa mệt nhọc, hay là cứ nghỉ ngơi trước đi”.
“Đã như vậy thì Tào mỗ xin phép cáo lui trước”.
Đợi sau khi Tào Nhân đi khỏi, Khoái Việt thong thả lấy mật lệnh mà ta để lại cho hắn ra xem: ‘Dị Độ, khi ngươi mở lá thư này ra cũng là lúc đại quân dẹp loạn trở về Vũ Lăng, ngươi có thể dùng thủ lệnh mà ta lưu lại trong thư để tập kết toàn quân Kinh Châu, lục quân trừ một phần phải ở lại thủ thành toàn bộ đều đóng quân ở huyện Tân Dã, thủy quân tập kết ở Giang Hạ, toàn quân luôn luôn trong tình trạng chuẩn bị nhận lệnh chiến đấu!’
Sau khi đọc xong là thư, Khoái Việt rơi vào trầm tư : Đại nhân, ngài huy động quân đội trên quy mô lớn như thế này rốt cuộc muốn làm gì đây? Từ khi ngài đến Kinh Châu quả thật không ngừng khiến ta kinh hỉ!
Bên ngoài ải Hổ Lao, ánh hoàng hôn tựa máu. Tường thành chằng chịt vết thương vẫn đứng sừng sững, dưới tường thành thi thể chồng chất tầng tầng lớp lớp ngày càng cao. Không ai thu dọn xác chết, dù sao cứ cách vài ngày cho một mồi lửa là có thể giải quyết gọn gàng sạch sẽ.
“Thừa tướng, Ôn Hầu (Lữ Bố) mới bại, Trần Bình và cung tiễn thủ dưới trướng hắn có thể từ xa bắn thẳng lên ải, thần tiễn thủ đã bắn chết nhiều sĩ quan của quân ta, hiện giờ tướng không còn lòng chiến, lính không còn sĩ khí, cứ như vậy kéo dài thì không có lợi!” Lí Túc, mưu sĩ dưới trướng Đổng Trác nhíu chặt mày bẩm báo với Đổng Trác.
“Vậy theo ngươi phải làm sao? Tên Trần Bình này quả thật đáng hận, cung tiễn thủ của hắn sao có thể bắn xa như vậy?”
“Gần đây thuộc hạ nghe được bọn trẻ con trên phố hát rằng, “Phía Tây một nước Hán, phía Đông một nước Hán, hươu chạy vào Trường An, mới có thể hết khốn. Thần nghĩ câu hát Phía Tây một nước Hán chính là ứng với Cao Tổ đặt kinh đô ở Trường An, truyền mười hai đời vua, phía Đông chính là ứng với Quang Vũ đặt đô ở Lạc Dương, đến giờ cũng truyền mười hai đời vua, hợp với mệnh trời, hơn nữa Trường An thành cao tường dày, là nơi quan ải hiểm yếu, cực lợi cho phòng thủ, đất đai Quan Trung phì nhiêu, gỗ đá mỏ sắt phong phú, có thể tự túc. Chư hầu Quan Đông lòng dạ không giống nhau, nhường cho bọn chúng chút lợi ích nhỏ ỏ Lạc Dương thì bọn chúng tất sẽ chia rẽ. Vì thế, thần kiến nghị thừa tướng dời đô về phía Tây!”
Đổng Trác nghĩ ngợi một hồi, tỏ ra hơi do dự nói “Việc dời đô là đại sự của thiên hạ, chỉ sợ các đại thần không đồng ý”.
Thấy Đổng Trác vẫn còn do dự, Lí Túc chỉ có thể tiến lên củng cố lòng tin của Đổng Trác “Thừa tướng, hiện giờ là thời khắc sinh tử, còn phải để ý bọn phế vật ăn không ngồi rồi đó sao, nếu có kẻ không đồng ý thì tru di cả nhà hắn là được, còn có thể kiếm chác được một khoản tiền!”
Vừa nghe thấy có thể kiếm chác được một khoản tiền, đôi mắt của Đổng Trác toát lên vẻ tham lam, “Không sai, bí mật trở về Lạc Dương, chuẩn bị dời đô về phía Tây.”
Trong căn lều chủ soái của quân Quan Đông, mười tám lộ chư hầu đang thương nghị kế sách phá địch bỗng một tên lính truyền lệnh vội vàng chạy vào.
“Bẩm báo minh chủ, mật thám trong kinh thành cấp báo, Đổng tặc đang ép buộc hoàng thượng cùng quan lại bách tính dời đô về Trường An”.
Vừa nghe xong, mọi người có mặt trong lều đều kinh hãi, còn trong lòng ta thì đau đớn mãi không nguôi, rất nhiều tiền tài mỹ nữ và nguồn lao động sắp bị tổn hại, quả thật là lãng phí của trời. Thằng mập họ Đổng kia, ta phải dạy cho ngươi một khóa về tư tưởng đạo đức Mao Trạch Đông, ngươi phải biết lãng phí là một hành vi đáng xấu hổ! Ta đây cũng không ngại nhặt lại phụ nữ đã qua tay ngươi!
Viên Thiệu tức giận hỏi “Cái gì? Sao không sớm báo cáo?”
“Trước đây còn có thể lợi dụng việc vận chuyển vật tư và hành quân để để truyền tin tức nhưng hiện giờ giữa Lạc Dương và tiền tuyến đã hoàn toàn bị ngăn cách, tin tức lần này là do mật thám liều chết xông ra khỏi ải đem tới được binh lính tuần tra của phe ta thấy được, nhưng mật thám cũng chỉ còn thoi thóp”.
Mọi người đều yên lặng.
Đệch, sao im lặng hết thế này, đang dành một phút mặc niệm cho đồng chí mật thám mới hi sinh à? Ta đành phải phá tan bầu không khí yên tĩnh, “Lúc này vẫn không tiến binh thì còn đợi tới khi nào?”
Viên Thiệu tỏ vẻ nghi hoặc “Nhưng phía trước có quan ải chặn đường, làm sao vượt qua?”
Thằng cha này quả nhiên đầu óc ngu si, tứ chi cũng chẳng phát triển lắm, “Từ tin tức vừa rồi có thể thấy Đổng Trác không chỉ che giấu chúng ta mà còn che giấu các tướng sĩ ở tiền tuyến, xem ra hắn chuẩn bị bỏ rơi bọn họ ở nơi này làm tốt thí. Chúng ta chỉ cần viết lại toàn bộ sự thật rồi buộc vào tên bắn vào trong quan ải, lòng quân địch chắc chắn sẽ loạn, ta tin rằng tướng lĩnh giữ ải cũng có thể tra xét ra tính hư thực của tin tức. Sau khi biết được chân tướng, bọn chúng còn có thể ngu ngốc tận trung, vì thằng mập họ Đổng mà tử thủ quan ải hay sao?”
“Không sai, quả là diệu kế”.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh
Dày Mặt Đen Lòng Tác giả: Chim nhỏ 02 -o0o- Chương 45: Ngả rẽ -------------- Dịch:tobano
Nhóm dịch:Thuần Việt Biên tập:??? Nguồn:TTV
Tháng chín, tướng thủ ải Tị Thủy là Triệu Sầm dâng ải đầu hàng, lòng quân ở ải Hổ Lao dao động, sĩ tốt bỏ đi tứ tán. Mười tám lộ chư hầu cùng hướng thẳng đến kinh sư.
Thành Lạc Dương lúc này ngập tràn khói lửa, nơi nơi đều là nhà đổ vách nát, khung cảnh hoang tàn. Quân tiên phong của Tôn Kiên đang tỏa ra bốn phía đi dập lửa, thu dọn hài cốt cùng các đống đổ nát. Trong căn lều trung quân, các lộ chư hầu đang chúc tụng lẫn nhau, chúc mừng đã giành lại được kinh đô Lạc Dương.
Một mình ta đứng trong góc ngoảnh mặt làm thinh, cái đám thiểu năng này lại dám mặt dày mày dạn chúc mừng lẫn nhau, không sợ truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng sao! Hừm, chủ nghĩa hình thức tối thiểu cũng không hiểu!
“Có lẽ các vị vui mừng quá sớm rồi đó? Thành Lạc Dương có phải do chúng ta đánh hạ không? Hiện giờ Đổng tặc đang ép thiên tử cùng bách tính rút lui về Trường An, nhìn thế lửa của Lạc Dương có lẽ vẫn chưa đi được bao xa, chẳng lẽ các vị không định nhân thời cơ đuổi theo sao?” Lời của ta như một thau nước lạnh dội lên đầu các lộ chư hầu.
Viên Thiệu tỏ vẻ ngượng ngùng giải thích “Hiện giờ quân sĩ mỏi mệt, tiến quân e là không có lợi”. Các chư hầu giống như đang ở truồng bỗng nhặt được cái khố lập tức cùng nhau hưởng ứng.
“Vậy các vị cứ từ từ mà nghỉ ngơi đi! Ta tự mình đuổi theo!”
Trên con đường lớn nối từ Lạc Dương đến Trường An, tiếng kêu khóc liên miên không ngừng, đoàn người giống như một con rắn nhìn không thấy điểm cuối đang chầm chậm trườn về phía trước, hễ người nào đi không nổi liền bị binh lính kéo ra khỏi đoàn người giết chết, sau đó lục lọi trên mình xem có tài sản gì không rồi quăng xác ở nơi hoang dã.
Nhìn đoàn người chầm chậm tiến về trước, Lí Nho không kìm được trong lòng như lửa đốt, liền kiến nghị với Đổng Trác “Thừa tướng, chúng ta mang theo đông dân chúng như vậy đi theo nên tốc độ chậm chạp, cần phải phái binh lính đoạn hậu”.
“Không sai, Phụng Tiên con trai ta đâu? Dẫn năm vạn binh mã đoạn hậu”.
Lí Nho nghe thấy vội kiến nghị thêm “Chậm đã Thừa tường, nên phái hai đội quân ẩn nấp bên đường, chờ truy binh đến trước tiên cứ cho qua, lúc Ôn Hầu đánh tới có thể từ phía sau giết lên, diệt gọn truy binh thì sẽ không còn ai dám đuổi theo nữa!”
“Ừ, kế hay, Lí Giác, Quách Tị, hai người dẫn quân mai phục bên đường, cứ theo lời của Lí Nho mà làm, phải diệt sạch truy binh”.
“Vâng, thừa tướng!”
“Đại ca, có cần phải phái nhiều binh lính như vậy lục soát khắp bốn phía không? Cứ vừa soát vừa đi như thế này đến lúc nào chúng ta mới có thể đuổi kịp thằng chim nhỏ Đổng Trác?” Điển Vi nhìn binh lính vừa lục soát bốn phía vừa tiến tới, tốc độ có thể so với ốc sên nên không nhịn được lửa giận trong lòng.
“Cẩn tắc vô áy náy!” Ta đây chưa từng nghĩ tới sẽ đuổi theo quân địch, chủ nghĩa hình thức rất quan trọng, đánh nhau có gì vui cơ chứ. Kế này gọi là Thượng Binh Phạt Mưu, có nói với tên thô lỗ như ngươi cũng không hiểu.
“Đại ca từ lúc nào lại biến thành hạng nhát gan sợ chuyện như thế này?” Điển Vi ở một bên thì thầm nói nhỏ.
Đệch! Làm ra vẻ không nghe thấy, dù sao chút nữa sẽ có kết quả!
“Đại nhân, phía trước dường như không bình thường, có huynh đệ làm nghề thợ săn phát hiện hai bên đường phía trước, ở sâu trong rừng không có dấu hiệu của chim thú, có thể có số lượng lớn quân địch đang mai phục!” Một sĩ quan trinh sát chạy đến thông báo.
“Ồ? Truyền lệnh toàn quân rút lui tập kết phòng bị, đứng sát nhau theo thế trận hình vuông lính thương đi trước, tiếp theo là lính phóng lao, kỵ binh chia thành hai cánh, cung nỏ thủ đứng giữa, đao thuẫn thủ ở phía sau”. Nói xong liếc Điển Vi một cái, choáng, cái tên đam mê bạo lực này đang cầm lấy song giản vẻ mặt hưng phấn nóng lòng muốn xông tới, thảo nào cứ một mực muốn đuổi kịp, lải nhải cả nửa ngày thì ra muốn tìm người để phát tiết, xem ra nên tìm cho ngươi một cô nương về làm vợ!
Lúc này địch quân ở trong rừng đang tỏ vẻ hoài nghi.
Binh sĩ Giáp đang trốn trong lùm cây nhìn về phía liên quân Quan Đông ở đằng xa đang tiến về phía trước. Đột nhiên phát hiện đối phương dừng lại, binh lính đang lục soát điều tra bốn phía đều đang rút về. Quân địch đang làm gì thế nhỉ? Vỗ vỗ binh sĩ Ất ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi “Ê, ngươi nói có phải bọn chúng phát hiện ra chúng ta rồi phải không? Sao lại chạy về hết rồi?”
Binh sĩ Ất : “Ta làm sao biết được? Có lẽ lục soát xong rồi, chuẩn bị chỉnh đốn đội ngũ tăng tốc tiến về phía trước! Bọn chúng còn không nhanh lên chắc sẽ không đuổi kịp quân ta ở phía trước đâu!”
Sĩ quan Giáp nhỏ giọng quát mắng : “Yên lặng, muốn dùng quân pháp xử lí sao?”
Ta quan sát cự li của rừng rậm hai bên, tương đối xa, chỉ có tầm bắn của nỏ binh và trường cung thủ mới có thể bắn tới “Nỏ thủ, trường cung thủ nghe lệnh, đốt lửa, dùng tên lửa bắn tự do về phía rừng cây hai bên, cung thủ đặt tiễn lên dây, sẵn sàng đợi lệnh”.
“Vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo”
Tên lửa đầy trời bay thẳng vào rừng cây hai bên. Lúc này chính là Trung Thu, gió hanh vật khô, khói lửa kèm theo tiếng kêu la thê thảm thiết vọng ra từ rừng cây hai bên, không ngừng có binh lính gào khóc thảm thiết từ trong rừng chạy ra.
“Toàn quân rút lui, giữ vững đội hình”.
“???? Đại ca? Sao lại thế? Phục binh không phải bị trừ khử rồi sao? Sao chúng ta không thừa thắng đuổi theo?” Điển Vi chuẩn bị cả nửa ngày chỉ chờ ta hạ lệnh truy sát, đột nhiên nghe ta hạ lệnh rút lui nên có phần khó hiểu.
“Nơi này có phục binh nghĩa là đối phương đã sớm chuẩn bị, chúng ta chỉ dẫn theo hai vạn binh mã, bằng vào chút binh lính này chỉ có thể xuất kỳ binh nhanh chóng đột kích hoặc đánh úp đối phương mới có cơ hội thắng lợi, bây giờ đã đánh rắn động cỏ, còn tiến về trước thì chưa chắc chúng ta có ứng phó nổi hay không!” Không cần phải đưa chủ nghĩa hình thức biến thành chủ nghĩa thực tế, mục đích đã đạt được thì không cần tăng thêm vốn liếng và nguy hiểm.
Sau khi ta dẫn theo quân đội giữ vững trận hình chầm chậm lùi về sau được một khoảng, từ phía xa một toán kỵ binh phi tới. Ta lập tức ngừng lui lại, toàn quân chỉnh đốn đội hình nghênh địch.
Quân địch cũng dừng lại cách quân ta ba dặm. Đệch, lại là Lữ Bố, xem ra gần đây ta thật có duyên với hắn!
Quân đội hai bên yên lặng đứng đối mặt nhau, ta và Lữ Bố bốn mắt nhìn nhau, cùng nhìn chằm chằm vào đối phương không rời. Mẹ, còn không phải so ai trừng mắt lâu hơn sao, bố sợ mày à! Thời gian một tách trà ... một nén hương ... nửa giờ ... Ê, thằng cu Lữ Bố, mày mệt chưa vậy? Đã lâu như vậy mà mắt không hề nháy lấy một cái, còn trừng mắt nữa là bố không ổn rồi ~ Kiên trì! Kiên trì! Không thể thua được!!!
“Này, thằng cu Lữ Bố rốt cuộc có đánh hay không đây? Đừng có ngẩn người ra như vậy có được không?”
Ô ô ô ô ô ~ Điển Vi! Ta yêu ngươi quá đi mất! Lời này của ngươi nói thật đúng lúc ~ Còn trừng mắt nữa là ta chịu hết nổi rồi.
Lữ Bố thấy trận hình đối phương chặt chẽ không lộ ra bất cứ kẽ hở nào, hơn nữa câu giờ lâu như vậy có lẽ thừa tướng đã dẫn quân đi xa rồi! Bèn hừ lạnh một tiếng rồi dẫn quân chầm chậm lùi về phía sau!
Xùy!!! Cho dù thở phào một hơi ta cũng phải giữ vững đội hình chầm chậm lui quân về phía sau ...
Trở về Lạc Dương, đi vào lều của liên quân chỉ thấy các lộ chư hầu đang uống rượu vui vẻ, chỉ có Viên Thiệu dường như còn có tâm sự, khó chịu không vui.
“Trần đại nhân trở về rồi! Không biết tình huống như thế nào?” Công Tôn Toản phát hiện ta đi vào nên chào hỏi trước tiên, đồng thời cũng dẫn đến sự chú ý của những người khác.
Ta làm ra vẻ bất lực thở dài nói “Cùng Lữ Bố đoạn hậu ở phía sau đánh một trận, diệt sạch binh lính mai phục. Đáng tiếc binh lính của ta quá ít, chỉ có thể lui về”.
Viên Thiệu lúc này mới hoàn hồn trở lại “Không sao, chúng ta vẫn có thể tính kế lâu dài. Đúng rồi, không biết nạn giặc cướp ở Kinh Châu của Trần đại nhân đã bình định xong chưa?”
Viên Thiệu từ lúc nào lại quan tâm đến Kinh Châu thế? Dường như Kinh Châu cách lãnh địa của người tới mười vạn tám ngàn dặm cơ mà? Chẳng lẽ dã tâm của ngươi lớn đến thế?
“Hiện giờ vẫn chưa biết. Nhưng tin rằng giặc cướp nho nhỏ không gây ra được sóng to gió lớn gì”.
“Vậy không biết hiền đệ có thể rút ra một phần binh lực hay không?”
Này, ngươi có ý đồ gì? Ta biến thành hiền đệ của ngươi từ khi nào thế? Không có chuyện gì lại ân cần niềm nở như vậy thì không phải trộm tức là cướp. Tốt hơn hết là ta phải phòng ngừa trước mới được. “Không biết Minh chủ có việc gì?”
“Tôn Kiên giữ ngọc tỉ làm của riêng, giờ đã dẫn lính trở về phương Nam, hi vọng hiền đệ có thể ngăn chặn được hắn!”
Ta nhìn mọi người xung quanh một lượt, quả nhiên Tôn Kiên không ở đây. Hì hì, Tôn Kiên à, cơ hội quả nhiên nằm trong tay của người có chuẩn bị.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của conem_bendoianh