Vĩnh Sinh
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Chương 52: Kim Nhật Liệt.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
“Đây là Thần Biến cảnh giới, nhưng sao lực lượng của ta cũng không có tăng lên nhiều lắm nhỉ?” Sau khi xem sét lại bản thân, Phương Hàn cảm nhận được Thần Biến huyệt trong đầu, biết được mình đã bước chân vào tầng cuối cùng của cảnh giới Thân Thể, Thần Biến! Tiến thêm một bước nữa chính là Thần Thông Bí Cảnh, siêu việt phàm nhân, chính thức bước chân vào Tiên Đạo, đồng thời địa vị cũng sẽ tăng lên, trở thành chân truyền đệ tử.
Thân phận như vậy nếu nhập vào thế tục, một Hoàng Đế thống lĩnh vài tỷ dân cũng phải khách khí với hắn.
Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!
Cánh tay tùy ý vung vảy năm lần, khí lưu bị cánh tay cắt xé gào thét như kiếm khí, Phương Hàn cảm giác được lực lượng của bản thân có gia tăng một chút nhưng không rõ ràng lắm, khoảng giữa năm mã lực và sáu mã lực, ước chừng gia tăng được một nửa mã lực. Đây là lực lượng tương đối của cảnh giới Thần Biến.
Sau khi tu luyện tới cảnh giới Thần Biến, vô luận là ai lực lượng đều đột nhiên tăng mạnh, tuyệt không giống như tình trạng của hắn, chỉ tăng có một nửa mã lực.
Trong lòng Phương Hàn nổi lên một tia nghi hoặc.
“Cảnh giới Thần Biến cũng chỉ là một loại lĩnh ngộ mà thôi. Muốn tăng cường lực lượng vẫn cần đại lượng thực vật, đan dược bồi bổ. Sau khi đạt tới cảnh giới Thần Biến, dạ dày của con người mở rộng ra, năng lực tiêu hoá tăng lên không ít. Một ngày ăn hai con trâu cũng không phải là chuyện lạ. Ngươi bây giờ có cảm thấy đói bụng không?”
Giao Long Diêm khanh khách cười.
Bởi vì trong khi hắn đang nói, bụng của Phương Hàn đột nhiên réo lên, giống như tiếng cóc kêu.
“A, ta cảm thấy rất đói! Đi Ngọc Thiện Đường ăn cơm thôi, ta quả thật cảm giác mình có thể ăn cả một con trâu.” Phương Hàn chưa từng có cảm giác đói như vậy, bây giờ hắn hoài nghi nếu có một con voi xuất hiện trước mặt hắn hắn cũng có thể ăn hết.
“Thức ăn của Ngọc Thiện Đường có gì ngon, mặc dù là do Ngũ Khí Tiên Oa nấu ra nhưng là cho hơn mười vạn người ăn thì làm gì có chuyện dùng cực phẩm linh dược để nấu? Từ nay về sau, mỗi ngày ngươi cứ dùng một viên Huyết Đan, hoặc Ích Cốc Đan, Tinh Nguyên Đan mới không có chút cặn bã, đồng thời bổ sung máu huyết trong thân thể, đề cao lực lượng bản thân. Hừ, một vương triều trong thế tục có vài tỷ người, cao thủ thần biến cũng tới ngàn vạn. nhưng bọn hắn lại không có ai đạt tới Thần Thông Bí Cảnh, năm mã lực đã là cực hạn rồi, đó là vì cái gì? Chính là không được ăn đồ tốt. Ngẫm lại cao thủ Thần Biến bình thường một ngày ăn một con trâu, cặn bã quá nhiều, ngày ngày đều ăn như vậy thì làm sao có thể tu luyện lên cao nữa? Đệ tử Vũ Hóa Môn cũng không thiếu Thần Biến cao thủ, nhưng có mấy người bước vào được Thần Thông Bí Cảnh? Đây là một loại thành tựu ở sinh linh, tùy vào người đó ăn cái gì. Kẻ ăn cỏ thì hiền lành, ngu ngốc, người ăn thịt thì dũng cảm, hung hãn, người ăn cốc (cốc trong ngũ cốc) thì trí tuệ, khéo léo, người ăn khí thì thần minh, sống lâu, ngươi có nghe qua chưa? Thân Thể Cảnh thì ăn thịt, Thần Thông Cảnh thì ăn đan, Trường Sinh Cảnh thì ăn khí!”
“Thực khí giả thần minh, sống lâu…” Phương nhẫm lại mấy lời Diêm nói, cảm thấy quả thực rất chí lý. (Trong Thần Nông Kinh có viết: người ăn thạch thì khỏe mạnh, không già, trong đó thạch chính là đan dược.)
Thế là hắn lại lấy ra một viên Huyết Đan nuốt xuống, vừa vào trong bụng, lập tức tiêu hóa, không chút tạp chất, khí nóng lập tức cuồn cuộn truyền ra khắp tứ chi, cơn đói lập tức biến mất, lực lượng tựa hồ lại tăng trưởng thêm vài phần.
“Vũ Hóa Môn cũng thật là keo kiệt, giết một dầu Tu La vậy mà chỉ ban thưởng một viên Tinh Nguyên Đan cùng một viên Tích Cốc Đan, chỉ đủ ăn hai ba ngày. Hơn nữa do sự cải thiện thể chất của Cửu Khiếu Kim Đan, sức ăn của ngươi hơn người bình thường rất nhiều. Sau này tu luyện tới Thần Thông Bí Cảnh, pháp lực cũng hơn những người khác rất nhiều. Ăn càng nhiều đan được thì càng mạnh.”
“Có thể thông qua khảo hạch trở thành nội môn đệ tử thì sau này sẽ được cho thêm a. Ba ngày kỳ hạn cũng vừa đủ ăn rồi. Đúng rồi, lần tu luyện này ta không có chút cảm giác gì về thời gian, hết bao nhiều thời gian vậy?
“Một ngày một đêm.”
“Hoàn hảo còn hai ngày nữa, ta ăn nhiều Huyết Đan một chút, tăng cường lực lượng gân cốt, làm quen với cảnh giới Thần Biến, như vậy thêm phần chắc chắn vượt qua khảo hạch. Trở thành nội môn đệ tử, thân phận hoàn đổi khác, chân truyền đệ tử cũng không giám tùy tiện đánh giết, tính mạng ta cũng bảo đảm hơn rất nhiều…”
Phương Hàn cũng biết tính mạng hắn đang rất nguy hiểm, hiện giờ Kim Thạch Đài muốn giết hắn, nếu bây giờ bị giết thì cũng không ai để ý, nhưng nếu như hắn trở thành nội môn đệ tử thì muốn động thủ cũng có rất nhiều cố kỵ
Còn có hai ngày thời gian, ngươi đói bụng thì lấy Huyết Đan luyện từ mấu huyết của Tu La Mà ăn. Ta cam đoan lực lượng của ngươi sẽ tăng lên rất nhiều.” Diêm đưa ra một viên Huyết Đan lớn cở cái chén nhỏ, hông quang bắn ra khắp bốn phía.
Viên Huyết Đan luyện từ Máu của Tu La rất khác biệt, phẩm chất cao hơn rất nhiều so với những viên khác.
Trong khi Phương Hàn đang chăm chỉ tu luyện tăng cường lực lượng thì trong Vũ Hóa Môn đang xảy một sự việc trọng yêu, tại Vũ Hóa Thiên Cung cũng sắp nổi lên một trường phong ba.
“Phụ thân người phải làm chủ cho hài nhi, hài nhi cùng Thạch Long Tử sư huynh đều bị Phương Thanh Tuyết chặt đứt một cánh tay.”
Kim Thạch Đài khóc lóc kể lể, phủ phục trên mặt đất, vẻ mặt đầy oán độc, nghiến răng nghiến lợi nói, một cánh tay hắn đã không còn, hiện vết thương đã ngưng chảy máu, nhưng miệng vết thương vẫn thấy rõ xương cốt, cùng gân màu lộ ra, nhìn thấy rất ghê sợ.
Đứng trước mặt hắn là một vị lão nhân mặc một bộ đào bào tinh khiết màu tím, mắt sáng như điện, quanh thân loáng thoáng có một luồng bích diễm, tử diễm, bjach diễm lập lòe huyền ảo, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, cho thấy tu vi đạo thuật rất cao thâm. Mặt mũi hắn có vài phần tương tự như Kim Thạch Đài, đúng là cha của Kim Thạch Đài, Đại trưởng lão Vũ Hóa Một Liệt Dương Tử Kim Nhật Liệt. (Liệt Dương – Liệt: mạnh mẽ, cương liệt; Dương: mặt trời. Mọi người đừng hiểu nhầm nhé =.=’’)
Cùng là trưởng lão nhưng địa vị cao hơn rất nhiều so với những vị trưởng lão chủ trì khảo hạch.
Những trưởng lão làm giám khảo kia, bất qua chỉ là những trưởng lão cấp thấp mà thôi, so với chân truyền đệ tử cũng không bằng. Nội môn và ngoại môn đệ tử đều gọi những trưởng lão nào là Bán Trường Lão. (Lão dài hơi)
Mà Liệt Dương Tử Liệt Kim Nhật lại bất đồng, địa vị cao hơn chân truyền đệ tử, là tinh anh của Vũ Hóa Môn! Lực lượng hạch tâm! Một nhân vật cực kỳ lợi hại, pháp lực thần thông.
“Hừ! Phương Thanh Tuyết tu vi như thế nào, tầng thứ ba Nguyên Cương Cảnh mà thôi, sao ta lại không biết? Thuấn Sát đại pháp của Thạch Long Tử đã đại thành, những kẻ cùng cấp đều không phải đối thủ của hắn. Phương Thanh Tuyết còn không có khả năng làm gì được hắn. Còn có trên miệng vết thương của ngươi, dày đặc ma khí, rõ ràng là do Ma Ảnh của Bạch Cốt Xá Lợi biến thành gây ra, Phương Thanh Tuyết tuy có học một ít thủ đoạn Ma Đạo nhưng không có khả năng luyện thành Bạch Cốt Xá Lợi. Có phải các ngươi chọc phải Ma Suất Ứng Thiên Tình không?”
“Ai cũng biết Phương Thanh Tuyết cùng tiểu ma đầu này thông đồng, phụ thân đại nhân, người phải làm chủ cho hài nhi a.”
“Làm chủ là chuyện đương nhiên rồi, bất quá cánh tay này của ngươi cũng không thể dùng tay người thường được. Ta phải đi chém lấy cánh tay một đầu Ma Vương Thiên Ma hoặc là Đại Tu La, rồi đòi của Đơn Dương Tử một viên Kiền Cương Hoán Cốt Thần đan mới được.”
“Mấy cái này cũng không vội, nhất định phải trừng phạt Phương Thanh Tuyết thật nặng, để cho Thiên Hình trưởng lão làm chủ! Chặt một cánh tay của nàng!” Kim Thạch Đài dữ tợn nói.
“Ngươi đi theo ta!”
Kim Nhât Liệt phất tay áo một cái: “Đến Thiên Hình Đài!”
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Vĩnh Sinh
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Chương 53: Thiên hình đài.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Thiên Hình Đài là nơi nắm quyền sinh sát tại Vũ Hóa Môn, có quyền quyết định sinh tử của chân truyền đệ tử. Trưởng lão nắm giữ Thiên Hình Đài có quyền lực cực cao, thần thông cao cường, pháp lực nhiều như nước bốn biển, thâm sâu không đoán được.
Kim Nhật Liệt mang theo Kim Thạch Đài chầm chậm đi lên Thiên Hình Đài, xuyên qua tầng tầng lầu các, cuối cùng đi đến đại điện ở tầng cao nhất.
Đại điện sừng sững trên cao, phải bước qua ba ngìn sáu trăm bậc thang ngọc mới lên tới. Hai bên các bậc thang ngọc, cắm vô số đao, phủ, câu, tác, kiếm, thương, họa kích, trường mâu, cự chuy, thiết tỏa,gia liên, lang nha bổng, nguyệt nha đủ các loại binh khí, mỗi một kiện bi khí đều lớn phi thường, gấp mười lần binh khí bình thường, giống như lạc với thế giới người khổng lồ. Khi đi lên các bậc thang, người ta cảm giác được sự trang nghiêm cùng sát khí tràn ngập khắp nơi.
Đây là Thiên Hình Đại Điện, Thiên Hình Đài.
Vũ Hóa Thiên Cung là một tòa thành cực cao lơ lửng giữa trời, ở sâu trong mây, không ai biết bên trong có những gì, thâm u đến mức nào, thần bí vô cùng. Không ai rõ làm sao mà một tòa thành lớn như vậy lại có thể huyền phù giữa tầng mây, nhờ vào lực lượng gì khiến cho nó lơ lửng như vậy.
Mặc dù Vũ Hóa Thiên Cung to lớn và rất thần bí như tiên cảnh, mà Thiên Hình Đài chính là nơi sát khí dày đặc nhất Vũ Hóa Thiên Cung, cũng là nơi trang nghiêm nhất.
Đi tới đây, với tính cách Kim Thạch Đài cũng không nhịn được run rẩy, tựa hồ thấy lạnh cả người, sâu trong tâm dâng lên một nổi sợ không tên. Hắn run rẩy cũng là bình thường, nơi này từ khi Vũ Hóa Môn lập phái cho đến nay đã tru sát không biết bao nhiêu người pháp lực cao cường, nổi danh trong tiên giới, mang một khí chất sâm nghiêm, lạnh lẽo vô cùng.
Là nơi thay trời xét xử sinh tử, nhân quả báo ứng, khi tiến vào đây cảm giác không dễ chịu chút nào.
Kim Nhật Liệt sửa lại y quan, từng bước một bước lên ba nghìn sáu trăm bậc thang ngọc, trên những bậc thang này khắp nơi loang lổ vết máu, tựa hồ là máu tươi kẻ nào đó bị tru sát vương lại, để lại những dấu vết đó.
Với tu vi của hắn có thể phi hành, nhưng tại Thiên Hình Thai cũng không dám phi hành, đây là quy của của Vũ Hóa Môn, trưởng lão cũng không ngoại lệ.
Từng bước một bước lên đài, thấy được Thiên Hình đại điện hiện ra trước mặt, một pho tượng cao lớn hùng vĩ giữa một sân rộng, trên quảng chường có một pho tượng cao chín trượng, rộng chín trượng, bốn gốc của Thiên Hình đài hình như không phải là ngọc mà là nham thạch, mang theo một cổ khí tức viễn cổ tang thương, không rõ là đài dùng vật liệu gì chế thành.
Đây là nơi hành quyết kẻ phản nghịch, xử tử Ma Thần, nơi chân truyền đệ tử quyết đấu sinh tử! Thiên Hình Đài!
Máu nhuộm thềm đài! Binh khí thành rừng!
Đại điện nguy nga! Sân rộng mênh mông!
Thạch đài cổ xưa!
Tất cả kết hợp tạo thành một bức tranh tuyệt thế.
Kim Thạch Đài lắp bắp, ánh mắt kinh hãi nhìn phía trước, cũng không phải bởi vì khí thế của Thiên Hình Thai, mà vì hắn nhìn thấy Phương Thanh Tuyết đang đứng giữa quảng trường! Bên cạnh Phương Thanh Tuyết còn có thanh bào đạo nhân, lông mày cong dài như loan đao.
“Thiên Đô sư huynh!”
Nguyên lai thanh bào đạo nhân chính là người giải cứu đám người Mạc sư tỷ, Nguyên Kiếm Không, đệ nhất chân truyền đệ tử Hoa Thiên Đô, cũng là chủ nhân của Thiên Kê Chí Dương Tác.
“Thiên Hình trưởng lão,ta cứu được một nhóm đệ tử, trong đó có một người ngoại môn đệ tử tên Lưu Khang bị giết, các đệ tử khác đều đã khu trừ được độc khí của Lục Dum Âm Lôi, bất quá phi kiếm trên người bọn chúng đều đã bị mất, Ngân Xà Kiếm của Ngân Kiếm Không cũng bị mất, thậm chí Thiên Kê Chí Dương Tác của ta cũng vô ảnh vô tung, giống như đã bị phá hủy. Đây không phải là chuyện nhỏ, ta tới bẩm báo với trưởng lão, việc thứ nhất là bọn họ làm mất phi kiếm cùng bảo khí phải xử phạt như thế nào? Thứ hai là phải tra xét rõ ràng xem phi kiếm cùng bảo khí rơi vào tay ai.”
Hoa Thiên cũng không có để ý tới Kim Thạch Đài, mà hướng về Thiên Hình Đại Điện nói rõ từng chữ, rất rõ ràng.
Trong Thiên Hình Đại Điện vang lên một thanh âm pha lẫn chút lười biến: “Bị mất phi kiếm? Thiên Kê Chí Dương Tác cũng bị mất? Đám đệ tử này thật là quá kém! Vấn đề này giao cho ngươi tra rõ ràng, nhất định phải tìm kiếm thu lại pháp bảo và phi kiếm. Bổn môn tuy không thiếu mấy cái đó nhưng cũng không thể chấp nhận tổn thất như vậy! Mặt khác, phạt đám đệ tử này ở trong Tiên Lao ba tháng, đồng thời ngừng cung cấp đan dược cho bọn chúng, để bọn chúng ăn thức ăn do Ngũ Khí Tiên Oa nấu ra, dù sao bọn chúng đã mất đi phi kiếm, cũng không có gì trông cậy để tu luyện đến Thần Thông Bí Cảnh.
“Vâng, đệ tử hiểu rồi. Đệ tử xin phép cáo lui để điều tra việc này.” Hoa Thiên gật gật đầu: “Bất quá Nguyên Kiếm Không là đệ tử đứng hàng thứ mười trên Sơn Hà Bảng, có nhiều hi vọng bước vào Thần Thông Bí Cảnh, ngừng phát đan dược cho hắn có phải là hơi mạnh tay quá không.”
“Hừ! Có sai lầm thì phải chịu phạt, nếu không môn quy đặt ở đâu, ngươi cũng không cần cầu tình cho hắn. Đi đi! Ngươi làm việc cẩn thận. Là chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn, ta ủy quyền cho ngươi tra xét rõ ràng, toàn quyền sinh sát. Đây là Thiên Hình Lệnh! Với lệnh này, ngươi có thể yêu cầu bất cứ chân truyền đệ tử nào, thậm chí trưởng lão phối hợp với ngươi tra xét. Luyện chế Chí Dương Tác tổn hao rất nhiều tài vật, công phu, tuyệt không thể để rơi vào tay kẻ khác. Cũng miễn cho các môn phái Tiên Đạo khác thấy Vũ Hóa Môn ta bị mất bảo khí, lời ra nói vào.”
Thanh âm lười biếng trở nên nhanh nhẹn, sau đó một đạo lệnh tiễn từ trong đại điện bay ra, rơi vào trong tay Hoa Thiên.
“Còn nữa, gần đây ta nghe thấy có một ít ngoại môn đệ tử càng ngày càng không chịu an phận, ngươi phải chỉnh đốn lại đi. Ta cũng không muốn sau này lại có ngày Thiên Hình Đài khai sát giới.
Hoa Thiên tiếp nhận lấy lệnh tiễn, mặt lộ vẻ vui mừng, sau đó xoay người lại nhìn Kim Thạch Đài cùng Kim Nhật Liệt, lắc đầu, không nói lời nào mà lại quay sang Phương Thanh Tuyết nói: “Nghe đồn dưới trướng sư muội có một người tên là Phương Hàn, hắn có được một kiện pháp khí chí bảo của Ma Môn do Phương sư muội ban cho, lại còn đánh nhau với một nội môn đệ tử thu lấy Linh Phong Kiếm của người đó, hơn nữa nhóm đệ tử gặp nạn mới đây cùng hắn có quan hệ rất lớn. Thiên Hình trưởng lão đã giao cho ta quyền sinh sát, ta muốn điều tra người của Phương sư muội. Bây giờ nói rõ ràng cho muội minh bạch, để sau này miễn gây thêm rắc rối.”
Hoa Thiên trong lúc nói chuyện, đã tính toán rất kỹ càng.
Hắn lo lắng hết mọi mặt, mọi việc đều rất chu toàn, lấy đại cục làm trọng, nói chuyện cũng thập phần ung dung, thậm chí có một tia khí độ của chưởng môn.
“Hừ!” Phương Thanh Tuyết ánh mặt lạnh lùng nhìn Kim Thạch Đài cùng Kim Nhật Liệt, cũng không có để ý lời của Hoa Thiên, chỉ lạnh lùng nói: “Không sai, Thất Sát Hồ Lô trên người Phương Hàn là do ta ban. Cái này là do ta đoạt được từ tay Thiên Lang Tiểu Ma Đầu Vương Mặc Lâm, Phương Hàn là người Phương gia ta, ta thấy hắn rất có tiền đồ. Chuyện thu một thanh phi kiếm có là gì, Ma Suất cấp cho hắn bảy lưỡi phi kiếm cũng bị hắn cự tuyệt. Hoa sư huynh, người muốn điều tra gì thì cứ điều tra, bất quá nếu Phương Hàn xảy ra chuyện gì không hay, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đến lúc đó sẽ yêu cầu chưởng môn cho ta một cái công đạo.”
“Tốt lắm! Ta trước nay làm việc đều công chính, bằng không trưởng lão cũng không đem Thiên Hình Lệnh giao cho ta, sư muội tự giải quyết mọi chuyện cho tốt.” Thanh âm của Hoa Thiên trở nên đầy ý vị, xoay người bước từng bước xuống, thong thả tự nhiên, rất có phong phạm.
“Thiên Hình trưởng lão, người phải làm chủ cho ta.” Trông thấy Hoa Thiên rời đi, Kim Thạch Đài vội vàng phủ phục trên mặt đất, dùng ánh mắt oán độc quan sát Phương Thanh Tuyết.
“Chuyện ngươi bị chặt đứt tay ta đã biết, vừa rồi Phương Thanh Tuyết cũng đã nói rõ ràng, là do Thạch Long Tử thách đấu với Ứng Thiên Tình. Bất quá tiêu Ma Suất này lại dám chặt một cánh tay của ngươi cùng Thạch Long Tử, ta sớm muộn gì cũng sẽ chặt một cánh tay của hắn, miễn cho người khác cười chê nói Vũ Hóa Môn ta sợ Thiên Ma Tông. Việc này cùng Phương Thanh Tuyết không quan hệ. Hơn nữa Phương Thanh Tuyết lần này tới Yêu Thần Tế Đàn trong lòng đất, cùng với phân thân yêu thần giao thủ, tôi luyện thêm được rất nhiều, cảnh giới lại có dấu hiệu đột phá. Chuyện này đối với Vũ Hóa Môn của ta có đóng góp rất lớn, làm cho Vũ Hóa Môn ta càng thêm vinh quang. Ta đã gửi thư cho chưởng môn, để cho nàng tiến vào Tiểu Tiên giới tu luyện đột phá Thiên Nhân Chi Cảnh, để Vũ Hóa Môn ta lại có thêm một vị Thần Thông Bí Cảnh tầng thứ năm, cao thủ Thiên Nhân cảnh có thể luyện chế linh khí, pháp bảo.”
Thiên Hình trưởng lão cũng không để ý tới những lời khóc lóc của Kim Thạch Đài.
“Cái gì? Nàng sắp đột phá Thiên Nhân Cảnh?” Kim Thạch Đài ngẩn ra, trên mặt lộ vẻ không thể tin tưởng được, ngay cả Kim Nhật Liệt cũng nhíu mày.
Thần Thông Bí Cảnh tầng năm cũng không phải tầm thường, có thể dùng thần thông bố trí đại trận, công thông với Thiên Nhân, uy lực vô cùng, lại có thể tế luyện các loại linh khi có đẳng cấp cao, thậm chí bảo khí, hơn nữa thọ mệnh tăng mạnh, sống tới hơn tám trăm năm.”
Mười tầng Thần Thông Bí Cảnh.
Tầng thứ nhất: Pháp Lực Cảnh.
Tầng thứ hai: Chân Nguyên Cảnh.
Tầng thứ ba: Nguyên Cương Cảnh, còn gọi là Cương Khí Cảnh.
Tầng thứ tư: Âm Dương Cảnh.
Tầng thứ năm: Thiên Nhân Cảnh.
Tầng thứ sau: Quy Nhất Cảnh. Có thể tu luyện nhiều loại thần thông, không sợ pháp lực pản phệ, vạn pháp quy nhất.
Tầng thứ bảy: Thần Thông Chủnh Tử Đại Kim Đan. Lấy tất cả thần thông dung hợp lại tại thành một viên kim đan.
Tầng thứ tám: Phong Hỏa Đại Kiếp.
Tầng thứ chín: Thiên Địa Pháp Tướng.
Tầng thứ mười: Nghịch Thiên Cải Mệnh.
Mười tầng Thần Thông Bí Cảnh, càng về sau càng khó tu luyện, mỗi khi tiến thêm một bước đều phải trải qua vô số kiếp nạn, vận khí, đòi hỏi rất nhiều trí tuệ và nghị lực.
Chân truyền đệ tử có thể tu luyện đến tầng thứ năm Thiên Nhân Cảnh cũng rất ít, vừa đạt đến Thiên Nhân Cảnh là đã cống hiến rất lớn cho môn phái, tăng cường thực lực môn phái lên, cho nên môn phái rất coi trọng.
“Hừ! Thiên Hình Tử, ngươi làm việc phải lo lắng chu toàn, nàng cùng con trai Ma Đế cấu kết làm bậy, nếu để nàng tiến vào thánh địa Tiểu Tiên Giới của Vũ Hóa Môn tu luyện lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi đảm đương được sao!” Kim Nhật Liệt đột nhiên quát.
“Mỗ làm việc không cần người khác chỉ dạy, Kim Nhật Liệt, đứa nhỏ này rất vô dụng, ngươi khổ tâm tìm cách cho hắn ăn một viên Âm Dương Vạn Thọ Đan nhưng tu vi của hắn lại tiến bộ quá chậm chạp. Ngươi lại còn muốn ngăn chặn sự phát triển của một chân truyền đệ tử tiền đồ vô lượng sao?”
Âm thanh của Thiên Hình trưởng lão lại rở nên lười biếng, nói chuyện rất không khách khí, tu vi của hắn cao thâm khó dò, là trưởng lão kinh khủng nhất trong Vũ Hóa Môn.
“Hừ! Việc này ta phải đích thân bẩm báo chưởng môn, trình bày rõ thiệt hơn, chưởng môn chắc chắn sẽ có định đoạt, ta cũng không muốn nói mấy chuyện vô nghĩa với ngươi.” Kim Nhật Liệt nói xong thì kéo Kim Thạch Đài rời đi.
“Không tiễn.”
Thiên Hình trưởng lão cũng không giữ lại, lười nhác nói ra hai chữ, để mặc cho Kim Nhật Liệt rời đi.
“Thanh Tuyết, từ hôm nay ngươi phải đi vào Tiểu Tiên Giới, không cần quan tâm tới chuyện gì khác, toàn lực đột phá cảnh giới là tốt rồi.”
Ngoại Tiên Viện, thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, hôm nay sáng sớm, Phương Hàn từ trong mơ màng tỉnh lại, hơi duỗi người một chút, toàn thân xương cốt phát ra tiếng lách cách, làm cho người ta cảm thấy lạnh người.
Gần cốt tề minh, thay da đổi thịt, toàn thân cơ bắp tràn đầy sinh cơ.
Hắn vừa đứng lên, thân thể rõ ràng cao hơn trước nửa cái đầu.
Trong ba ngày thời gian mà lại cao thêm nhiều như vậy.
Tiện tay chộp ra một trảo, giường gỗ cứng rắn giống như đậu hủ, hắn nắm một cái đã bẻ ra một miếng lớn, cầm lấy chén trà nhẹ nhàng vuốt ve, chén trà lập tức vỡ vụn. Hắn vê vê ngón tay, phấn bụi lất phất rơi xuống đát.
“Lực lượng thật lớn! Ta cảm giác ít nhất phải là tám chín mã lực! Đi thôi, đến Thiên Ma Chiến Trường, xem xem Thiên Ma lợi hại đến mức nào.”
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Vĩnh Sinh
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Chương 54: Vị hôn phu.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
"Nhanh đi Thiên Ma chiến trường, bắt Thiên Ma để ta dùng Thủy Pháp luyện đan, Thiên Ma có thể luyện thành Bích Lạc Đại Đan. Loại đan dược này so với Huyết Đan càng bổ ích hơn nhiều, tăng cường nguyên khí tinh thần. Trong thiên hạ cũng chỉ có nước thành Hoàng Tuyền Hà mới có năng lực này. Các môn phái khác bắt được Thiên MA đều nhốt Thiên Ma trong lò luyện đan dùng chân hỏa đốt, nhưng Thiên Ma sợ nhất là chân hỏa, một khi đốt sẽ không thể luyện đan được, dù cho cao thủ lợi hại đến mức nào cũng không có năng lực dùng Thiên Ma luyện đan.”
Diêm đối với việc đi Thiên Ma chiến trường dường như rất hưng phấn.
“Thủy Pháp luyện đan?” Phương Hàn ngờ nghệch hỏi một câu.
“Không sai, Hoàng Tuyền Hà chính là một lò luyện đan cực lớn. Năm đó Hoàng Tuyền đại đế dùng vô thượng pháp lực phong ấn Hoàng Tuyền Hà trong lòng đất, một nửa là vì công hiệu luyện đan kỳ dị của nó. Hoàng Tuyền Môn chúng ta gọi phương pháp luyện đan là Tẩy Luyện. Nước Hoàng Tuyền Hà còn được gọi là Vong Tình Thủy hay Mê Hồn Thang.”
“Thủy Pháp luyện đan thật sự là quá ly kỳ. Xem ra ta sau này cũng không lo thiếu lương thực. Ăn uống không cần lo lắn, so với các đệ tử bình thường khác của Vũ Hóa Môn thì tốt hơn rất nhiều.”
Tu luyện tới tầng thứ mười của Thân Thể, Thần Biến cảnh, thân thể cần lượng lớn dinh dưỡng, thực vật bình thường căn bản không đủ, lúc này cần trải qua quá trình ngưng luyện lượng lớn tinh hoa, đan dược coi như là cơm ăn. Cũng May Phương Hàn tại thế giới dưới lòng đất đánh giết hơn trăm đầu Dạ Xoa, nhờ Diêm dùng nước thánh Hoàng Tuyền luyện thành hơn năm mươi viên Huyết Đan, cũng đủ ăn hai ba tháng.
Huyết Đan của Hoàng Tuyền Môn cùng Tinh Nguyên Đan, Ích Cốc Thần Đan của Vũ Hòa Môn đều ngưng tụ nguyên khí tinh hoa kết lại thành đan, chỉ khác là Huyết Đan thì ngưng luyện từ tinh huyết của Dạ Xoa, mà Tinh Nguyên Đan, Ích Cốc Thần Đan thì ngưng tụ tinh hoa của thảo dược, linh thạch cùnh linh khí trong đất trời, rồi trải qua quá trình làm sạch các tạp chất trong lò luyện đan mới được.
Diêm luyện chế Huyết Đan phi thường dễ dàng, bởi vì Hoàng Tuyền Hà trong Hoàng Tuyền Đồ là lò luyện đan tốt nhất dùng phương pháp Tẩy Luyện để luyện đan chứ không phải dùng chân hỏa.
Một cái là Thủy Pháp luyện đan, một cái là Hỏa Pháp luyện đan, mỗi cái đều có sự huyền diệu riêng.
Bất quá dùng Thủy Pháp để luyện chế Thiên Ma đạt được hiệu quả cao nhất.
“Tốt lắm chúng ta đi thôi!”
Phương Hàn ra khỏi Ngọa Tiên Viện, đi thẳng đến Thiên Không Viện. Thiên Không Viện là nơi tiến hành khảo hạch trở thành nội môn đệ tử, là cửa vào Thiên Ma chiến trường.
Thiên Không Viện ở sâu trong Vũ Hóa Thành, bị tầng tầng sương mù bao phủ, lúc này đang sáng sớm ánh mặt trời chiếu rọi xuống xuyên qua làn sương, bị chiết xạ tạo thành quang sắc bảy màu, mỹ lệ vạn phần. Bất quá Phương Hàn cũng không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ đó, trực tiếp đưa ra ngọc bài chứng minh tư cách tham gia khảo hạch, tiến vào Thiên Không Viện.
Lúc này cũng có mấy đệ tử ngoại môn đệ có được tư cách tham gia khảo hạch đang túm năm tụm ba bàn tán, hiển nhiên là đều muốn đi vào Thiên Ma chiến trường, cùng chiến đấu với Thiên Ma, khảo nghiệm tâm tính bản thân.
Những ngoại môn đệ tử này, mỗi người đều phi thường lợi hại, tinh lực sung mãn, thần trí mẫn tiệp, những người có thể hoàn thành nhiệm vụ môn phái đều không phải loại tầm thường, đạt được tư cách tham gia khảo hạch sao có thể là kẻ tầm thường được sao?
Bất quá trong mắt Phương Hàn thì những kẻ này đều yếu đuối.
Bởi vì lực lượng của hắn bây giờ quá cường đại, lực lượng thân thể đã tiếp cận mười mã lực, độ bền chắc của da, gân cốt, nội tạng đã tiếp cận với Tu La rồi, đâu cần phải để ý đến nhữung người này!
“Nghe nói Thiên Ma chiến trường không ở thế giới này, mà ở mội thế giới khác, không biết có đúng không? Chẳng lẽ chúng ta lại đi đến thế giới khác sao?”
“Cái này có thể giả được sao? Ta đã hỏi qua một số đệ tử nội môn về khảo hạch, quả thật là ở thế giới khác, nơi đó cảnh sắc huyễn lệ, quả thực là kỳ cảnh không tồn tại ở thế giới này, bất quá cũng phi thường hung hiểm. Năm trước một vạn đệ tử tham gia khảo hạch, chết hết ba nghìn, mấy nghìn người trở nên điên loạn, còn mấy nghìn người thì được cứu trở ra, chỉ có khoảng hai ba trăm người là thông qua được khảo hạch.
“Không biết năm nay có thể thông qua được khảo hạch hay không đây, trở thành nội môn đệ tử, mỗi năm ngày đều được phát một viên Tinh Nguyên Đan, Ích Cốc Đan là thượng phẩm linh dược giúp tăng cường tu vi bản thân, có thể ăn thay cơm được.”
“Tinh Nguyên Đan, ta trong một lần tụ hội với các vương công đã thấy qua, đó là đồ gia truyền qua nhiều đời của một vị vương gia, nghe nói người thường ăn vào thì có thể gia tăng lực lượng, khơi thông gân mạch. Đồ vật như vậy mà nội môn đệ tử lại có thể dùng như cơm ăn hàng ngày, như vậy chẳng phải họ còn hơn cả Hoàng Đế sao?
Phương Hàn vừa nghe những lời nghị luận vừa âm thầm đánh giá những đệ tử tham gia khảo hạch, nhận thấy không có ai có lực lượng vượt được hắn, đương nhiên trong đó vẫn có vài người phi thường thâm trầm, không thể nhìn thấu được, nhưng bằng vào trực giác của bản thân Phương Hàn biết những người đó không phải là đối thủ của hắn.
“Không biết Hồng Di quận chúa có lấy được tư cách tham gia khảo hạch không, dựa vào Chân Lam Kiếm nàng lấy được, lén lút chém giết Dạ Xoa cũng không khó khăn. Đúng rồi, ta sau này trở thành nội môn đệ tử, khi nào gặp lại Hạc Tiên Tử cũng có thể cho nàng vài viên đan dược, giúp nàng có thể tu luyện đến cảnh giới cực cao.
“Hả? Đó là?”
Phương Hàn đang dò xét xung quanh thì đột nhiên phát hiện một nhóm người.
Một người trong đó là nữ tử cao gầy, tuy mặc pháp bào nhưng vẫn lộ ra những đường cong xinh đẹp, mang trường ngoa, đeo kiếm, anh tư hào sảng đang nói chuyện cùng một nam tử mang khí chất anh hùng, thân hình cường tráng, dáng người tuấn lãng, anh khí bừng bừng, bộ dáng hai người có chút thân mật.
Còn có vài đôi nam nữa khác, khí chất đều khác hẳn thường nhân, lộ vẻ rất tự tin, trong đó còn có Bảo Thân Vương cùng một nhóm nam nữ thuộc Hoàng thất Đại Đức.
Bất quá điều khiến cho Phương Hàn kinh ngạc nhất là nữ tử mang trường ngoa, đeo kiếm kia không phải ai khác mà chính là nhị tiểu thư Phương gia, Phương Thanh Vi!
“Phương Hàn! Là ngươi sao?”
Phương nhị tiểu thư, Phương Thanh Vi nhãn quang sắc bén, cảm ứng linh mẫn, tu vi cũng khá cao, phát hiện ra được có người đang quan sát mình liền quay lại nhìn, lập tức phát hiện ra Phương Hàn, đầu tiên là ngẩng ra sau đó hô lên một tiếng.
Tuy Phương Hàn hiện nay cao lớn hơn, khí chất so với trước kia hoàn toàn bất đồng, nhưng gương mặt vẫn không chút thay đổi, thân là cao thủ Phương Thanh Vi tự nhiên là nhận ra được, nàng chỉ là có chút khó tin mà thôi.
Phương Hàn dừng cước bộ lại, cũng không nói lời nào, hai người đối mắt nhìn nhau, Nhị tiểu thư Phương Thanh Vi có thể xác định rõ ràng.
“Ngươi lại đây!” Xác nhận là Phương Hàn, Phương Thanh Vi vẫy vẫy tay, ý bảo Phương Hàn đi qua, t huận miệng nói: “Ta nghe nói tên nô tài ngươi được tỷ tỷ coi trọng, cho ngươi trở thành ngoại môn đệ tử, không ngờ ngươi lại có thể lấy được tư cách tham gia khảo hạch nội môn đệ tử, tỷ tỷ đã cho ngươi cái gì à? Bất quá ngươi ở trên Tử Điện Phong làm ra bộ dáng tiểu nhân đắc chí, đánh mấy vị tổng quản, hành vi ngông cuồng, tỷ của ta chỉ một lòng tu luyện, không để ý chuyện thế tục nên mới bị ngươi lừa. Nếu là ta thì sẽ không bị ngươi lừa gạt đâu. Ngươi tới đây quỳ xuống, ta muốn giáo huấn ngươi.”
“Thanh Vi, hắn là ai?”
Nghe thấy Phương Thanh Vi nói vậy, nam tử đang cùng nàng nói chuyện rất thân mật chợt hỏi.
“Là một nô tài của Phương gia ta.” Thanh Vi tùy ý nói.
“Thanh Tuyết sư tỷ đã đáp ứng với ta rồi, gả nàng cho ta. Từ nay về sau ta là vị hôn phu của nàng, điểm này nàng phải minh bạch chứ.”
Vĩnh Sinh
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Chương 55: Tranh đấu bắt đầu.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Phương Hàn dùng lực lượng gần mười mã lực đánh ra một quyền, một quyền như vậy uy lực mạnh mẽ đến mức nào? Hơn nữa hắn có bộ pháp huyền ảo, cơ hồ có thể súc địa thành thốn, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách mười bước đánh ra một quyền, tuy còn kém rất nhiều so với Thuấn Sát Đại Pháp, nhưng đã có thể coi như là cực hạn của Thân Thể Cảnh.
Thương!
Nam nhân vừa cùng Phương Thanh Vi nói chuyện thân mật cũng cảm thấy cái lạnh thấu xương, khí lực vô cùng cường đại, không kịp nghĩ ngợi, tay vội nắm lấy chuôi kiếm bên hông rút ra.
Nhưng cũng chỉ mới rút được một nửa thì quyền của Phương Hàn đã trực tiếp đánh lên cánh tay của hắn. “Rắc” một tiếng, cánh tay của hắn đã bị đánh gãy, dư lực do va chạm còn hất hắn bay lên, văng ra xa, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
“Gì vậy!”
“Đáng chết!”
“Giết hắn!”
Mấy đồng bạn của nam tử thấy sự tình như vậy vội đỡ hắn dậy, sử dụng linh phù trị liệu thương thế, nối lại đoạn xương gãy cho hắn, mấy người còn lại thì mạnh mẽ rút pháp kiếm của mình, hướng về phía Phương Hàn chầm chậm ép tới.
Mặt Phương Thanh Vi cũng trở nên lạnh lẽo, rút pháp kiếm của bản thân ra.
“Ha ha, ha ha, ha ha” Phương Hàn nhìn thấy tình cảnh đó thì cười dài, vận khí toàn thân, thân thể vừa động lập tức nhanh như chớp, xuất ra một chiêu Dạ Chiến Bát Phương, đồng thời đánh tới mấy người.
Lập tức toàn bộ mọi người ở đây đều thấy hoa mắt, quyền của Phương Hàn như vẫn thạch phá không mà xuất hiện, mạnh mẽ đánh lên người họ. Mỗi người đều cảm giác như bản thân đang đối mặt với một Phương Hàn, có cảm giác như hoàn toàn bị cô lập chứ không phải đang chuẩn quần công Phương Hàn nữa.
Phanh phanh phanh phanh, phanh phanh phanh!
Trong một lần hô hấp, mỗi người đều trúng một chiêu, bị đánh lui tới mấy bước mới có thể ổn trụ lại thân thể, khí huyết bị chấn động cuồn cuộn dâng lên, sắc mặt đỏ lên, thiếu chút nửa thì hộc ra.
Phương Thanh Vi cũng trúng một quyền của Phương Hàn, Pháp Kiếm trên tay bị đánh văng đi, rơi loảng xoảng trên mặt đất, sắc mặt kinh sợ bất định.
“Võ công của ngươi, làm sao có thể cao đến vậy?”
Một chiêu đánh tất cả mọi người, mọi người đều có cảm giác như bị cô lập, một chiêu đó cho thấy vô luận là thể lực hay tốc độ Phương Hàn đều hơn hẳn những đệ tử ở đây.
Ngày đó trong sa mạc, khi Tà Nguyệt Vương Tử xuất hiện, loan đao trong tay hắn vừa vung lên thì đánh khắp tứ phương, dù cho Phương Hàn, Lưu Khang, Hồng Di Quận Chúa, hay đám người Đại Đức Vương Thất đều đồng loạt bị đánh một chiêu, đây cũng là do tốc độ của Tà Nguyệt Vương Tử quá nhanh.
Hiện tại lực lượng Phương Hàn còn mạnh hơn Tà Nguyệt Vương Tử nhiều, mặc dù còn chưa đến mức như Tu La, nhưng những đệ tử này tuy đều là hạng kiệt xuất, hoàn thành được nhiệm vụ môn phái nhưng lực lượng nhiều lắm cũng chỉ chừng bốn năm mã lực, làm sao có thể là đối thủ của hắn được?
Chỉ có những nội môn đệ tử đã trải qua nhiều năm tu luyện, đứng trên Sơn Hà Bảng mới có năng lực cùng Phương Hàn đánh một trận.
Một chiêu chấn nhiếp toàn trường.
“Sao? Các ngươi còn muốn đánh tiếp à?”
Phương Hàn quét mắt nhìn khắp toàn trường, vô luận là khi hắn nhìn đến ai thì đều quay mặt đi, né tránh ánh mắt sắc bén của hắn.
Uy phong vô cùng.
Những đệ tử kia sắc mặt tái nhợt, cũng không dám nói những lời ngông cuồng nữa, bọn họ đều đã nhìn thấy rõ chiến lực của Phương Hàn có thể so với cao thủ trên Sơn Hà Bảng! Phương Thanh Vi miệng há hốc, ngơ ngác. Nàng vốn cho rằng Phương Thanh Tuyết chỉ là hơi hân thưởng Phương Hàn một chút, truyền thụ chút ít võ công cho hắn, không ngờ là bây giờ rằng võ công của đối phương còn lợi hại hơn mình! Hơn nữa lại lợi hại hơn rất nhiều!
Bản thân Phương Thanh Vi cũng là cao thủ, hàng ngày tại Phương gia đều chăm chỉ tu luyện, sau này tiến nhập Vũ Hóa Môn, nàng như cá gặp nước, nhờ vào tỷ tỷ mà có rất nhiều hoàng tử, hoàng tôn, vương công, quận chúa, thân vương vây quanh, mấy hôm Minh Nhi còn tặng cho nàng một viên linh dược để lấy lòng, giúp cho thực lực nàng tăng tiến rất nhanh.
Thậm chí còn có một ít nội môn đệ tử cũng có ý bợ đỡ nàng, muốn dựa dẫm, tạo dựng mối quan hệ với Phương Thanh Tuyết, nên đan dược nàng thu được cũng không ít.
Điều này cũng làm cho nàng có tâm tính cao ngạo, luôn muốn trở thành chân truyền đệ tử như tỷ tỷ, sau này luyện đạo thành tiên.
Nam tử vừa cùng nàng nói chuyện thân mật cũng chỉ mới quen trong trận đánh với sáu trăm tên sa phỉ. Nam tử đó thân phận có chút đặc thù, lại biết cách trêu chọc nàng, làm cho nàng cảm thấy vui vẻ nên nàng cũng cùng đối phương đùa giỡn qua lại, nói vài câu bông đùa.
“Ta là Thiếu đảo chủ Nam Hải Bất Dạ đảo. Xin hỏi phương danh của huynh đài! Hôm nay người tặng ta một quyền, ngày sau sẽ trả lại.”
Nam tử bị Phương Hàn đánh cho một quyền cũng đã tỉnh táo lại, mở miệng nói. Hắn nói chuyện cũng cẩn thận hơn nhiều, nhưng trong giọng nói mang một cổ oán khí nặng nề, như nhắc nhở Phương Hàn rằng thù này dù có dùng nước bốn biển cũng không thể rửa sạch được.
“Bất Dạ đảo? Chưa từng nghe qua. Ta còn tưởng rằng là Quy Tiên đảo thuộc thập đại môn phái Tiên Đạo.” Phương Hàn khinh tường nói, “Ta là ai không phải vừa rồi ngươi đã nghe rồi sao? Ta là tạm thời là hôn phu của Phương Thanh Vi. Về chuyện sau này báo thù, ta thấy ngươi không có khả năng đâu.”
Trong lúc nói truyện, Phương Hàn quay lại nhìn Phương Thanh Vi nói: “Đi thôi, đến Thiên Ma chiến trường ta sẽ chiếu cố nàng, đây cũng là do tỷ tỷ nàng phân phó.”
“Hừ! Ta không tin tỷ tỷ của ta lại nói như vậy. Ta cũng không cần sự chiếu cố của ngươi! Cho dù sau này ta có gả cho gà chó, thì cũng không gả cho ngươi. Ngươi đừng si tâm vọng tưởng. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?”
Ngực Phương Thanh Vi phập phồng, hàm răng cắn chặt, sau đó lạnh lùng cười nói. Bất quá nàng lại không dám động thủ, nhưng ỷ vào tỷ tỷ, nàng cũng không sợ Phương Hàn làm điều gì bất lợi cho nàng.
“Ta cũng không phải con cóc, mà nàng cũng không phải thiên nga, bất quá chuyện lấy chồng hay không lấy chồng không phải do nàng quyết định. Sau này ta trở thành chân truyện đệ tử sẽ để cho nàng thoải mái một chút. Bất quá trước khi đến lúc đó, ta cấm nàng qua lại cùng nam nhân khác. Dù sao hiện tại trên danh nghĩa thì nàng là hôn thê của ta, nếu mà nàng thân mật cùng nam nhân khác thì mặt mũi ta ở đâu? Sau này nếu còn có nam nhân như thiếu đảo chủ Bất Dạ Đảo, ta thấy lần nào thì đánh lần đó. Ha ha ha”
Phương Hàn cười ha hả, xoay người đi sâu vào trong Thiên Không Viện.
Phương Thanh Vi thấy Phương Hàn cứ đi như vậy, tức giận dậm chân chân thình thịch.
Tràng náo động cũng kinh động không ít đệ tử đến xem náo nhiệt, có cả ngoại môn đệ tử cùng nội môn đệ tử, bất quá cũng không có ai dám tiến lên chặn hắn lại. Một là vì thực lực của Phương Hàn quá mạnh, chỉ sợ rằng phải là cao thủ trên Sơn Hà Bảng mới có thực lực ngăn hắn lại. Hai là sự tình liên quan đến chân truyền đệ tử nổi tiếng bá đạo, Phương Thanh Tuyết, lỡ mà gây ra chuyện gì thì rất khó giải quyết hậu quả.
“Ngoại môn đệ tử khi nào lại lợi hại như vậy?”
Giữa đám người xem náo nhiệt này có hai đệ tử đang đứng quan sát từ xa, trông như hạc giữa bầy ga, không giống như những đệ tử bình thường khác.
“Người này tên là Phương Hàn, người của Phương Thanh Tuyết. Xem ra Phương Thanh Tuyết bỏ nhiều khí lực bồi dưỡng cho hắn, muốn đem hắn đào tạo thành chân truyền đệ tử, nghe đồn Phương Thanh Tuyết cho hắn một kiện ma bảo, có thể thu được phi kiếm cấp bậc linh khí. Chỉ sợ sau này trở thành nội môn đệ tử, sẽ là kình địch cạnh tranh vị trí trên Sơn Hà Bảng với ta và ngươi.”
“Phải không? Ta thích nhất là cạnh tranh. Không có áp lực sẽ không có động lực. Đã như vậy trước hết ta đùa giỡn một chút.” Một trong hai người cười ha hả, đứng lên, thong thả đi về phía Diệp Thanh Vi.
“A, Diệp sư huynh!”
“Diệp sư huynh!”
“Đây là nội môn đệ tử, người bài danh thứ tám trên Sơn Hà Bảng, Diệp Nam Thiên sư huynh.”
“Hắn như thế nào là ở đây?”
“Có lẽ là muốn nhìn qua một chút, xem người mới có gì đáng chú ý không.”
“Diệp sư huynh!” Trông thấy người này đi tới, Phương Thanh Vi cũng lấy lại được bình tĩnh.
“Phương Hàn nói là nếu có nam nhân nào tiếp cận muội, thấy một lần là đánh một lần, ta cũng không tin tưởng lắm. Ta muốn tiếp cận muội, Thanh Vi sư muội sẽ không từ chối chứ.” Diệp Nam Thiên hoa ngôn xảo ngữ nói.
“Có thể làm bằng hữu của Diệp sư huynh là vinh hạnh của Thanh Vi, về chuyện của Phương Hàn, ta sẽ nói lại với tỷ tỷ.” Phương Thanh Vi ánh mắt chớp động, không biết là đang suy nghĩ điều gì
“Sư muội khi đi vào chiến trường phải thật cẩn thận, ở đây ta có một đạo linh phù có thể chống đỡ thiên, giữ tinh thần tỉnh táo, đủ giúp muội đi vào Thiên Ma chiến trường bình yên vô sự, vượt qua khảo hạch trở thành nội môn đệ tử.”
Trong lúc nói truyện, Diệp Nam Thiên lấy ra một linh phù hình lục giác, trông như một bông tuyết.
“A! Cái này là linh khí cấp bật thần phù, Táo Tuyết Linh Phù!” Phương Thanh Vi sửng sờ một chút, cầm lấy cảm thấy tinh thần mạnh mẽ ngư tụ, toàn bộ tạp niệm đều bị tiêu trừ, đầu óc sáng sủa. Nàng thật không ngờ là Diệp Nam Thiên lại tặng cho nàng một kiện linh khí.
Tuy linh phù này cũng không được như phi kiếm, pháp y nhưng so với những vật phẩm đê cấp linh khí khác thì đối với tu vi hỗ trợ rất nhiều. Khi tu luyện mang trên mình, có thể giúp gột rửa tinh thần, cho nên gọi là Táo Tuyết Linh Phù.
“Đi đi, chờ muội trở thành nội môn đệ tử, có mấy vị sư đệ trên Sơn Hà Bảng, cùng với Khánh Công sư huynh có lễ vật tặng cho muội. Để xem Phương Hàn làm sao ngăn cản chúng ta?”
Diệp Nam Thiên phất phất tay.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Vĩnh Sinh
Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ Chương 56: Thiên ma chiến trường.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
Phương Hàn thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng phát tiết được những uất ức trước đây.
Bất quá bản thân hắn cũng biết rõ, hiện giờ hắn vẫn là ỷ vào Phương Thanh Tuyết, chỉ đến lúc nào thần thông vượt qua Phương Thanh Tuyết mới có thể chân chính tự hào, muốn làm gì thì làm, tự do tự tại.
“Lực lượng của ta hiện tại gần mười mã lực, sau này khi trở thành nội môn đệ tử, chỉ cần tu luyện một thời gian ngắn là có thể đột phá Thần Thông Bí Cảnh, dù sao Cửu Khiếu Kim Đan cũng không phải là vật tầm thường. Thuận tiện thì tranh lấy một vị trí trên Sơn Hà Bảng, chỉ cần đạt được một vị trí trên Sơn Hà Bảng là có thể được ban cho pháp y, phi kiếm cấp bậc linh khí, đại lượng đan dược, những vật này cũng không phải tầm thường.”
Phương Hàn đi sâu vào bên trong Thiên Không Viện, vừa đi vừa suy nghĩ.
Với tu vi hiện tại của hắn thì chuyện vượt qua khảo hạch trở thành nội môn đệ tử là hoàn toàn nắm chắc. Giơ đây đi Thiên Ma chiến trường việc chính yếu nhất là bắt đại lượng Thiên Ma, luyện chế Bích Lạc Đại Đan. Đan dược chính là lương thực, càng nhiều thì càng tốt. Trong tay không có thức ăn, nội tâm tự nhiên sẽ không được an bình.
Dừng lại! Ngọc bài khảo hạch!
Đúng lúc này trước mặt hắn xuất hiện một cánh cửa đá khổng lồ, cửa đang đóng, trước của có bốn trưởng lão Vũ Hóa Môn, trông thấy Phương Hàn tới liên mở miệng ngăn lại.
Phương Hàn cũng không dám chậm trễ, vội vàng lấy ngọc bài chứng minh tư cách khảo hạch của mình đưa ra. Hắn biết rõ những trưởng lão này tuy không bằng các trưởng lão trong Vũ Hóa Thiên Cung, cũng không phải cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, nhưng lực lượng của bọn họ không thua kém gì hắn, hơn nữa trên người còn có các loại phi kiếm, linh khí, sức chiến đấu mạnh kinh người, chọc phải các lão dài hơi này chẳng kém gì chọc các cao thủ trên Sơn Hà Bảng.
Một trưởng lão tiếp nhận ngọc bài, nhìn nhìn ngọc bài một chút rồi giơ lên, ngọc bài hóa thành một đạo linh quang, bay đến nhập vào cửa đá.
Ầm ầm!
Cánh cửa đá cổ xưa mở ra, một luồng khí mát lạnh tràn ra, thổi vào mặt Phương Hàn, hắn tập trung quan sát thấy phía sau cánh cửa là một mảng hư không, khắp khí lưu quay cuồng, không thấy được gì rõ ràng cả, rốt cuộc cũng không biết đó là gì.
Vào đi thôi! Chỉ cần có thể ở trong Thiên Ma chiến trường mười ngày mười đêm là có thể đi ra. Thiên Ma chiến trường là một nơi rất tốt cho việc tu luyện, chỉ cần có thể chịu đựng được sự quấy nhiễu của Thiên Ma thì tinh thần cũng sẽ được tôi luyện thêm! Chẳng qua nếu như không chịu đựng được mười ngày mười đêm thì rất nguy hiểm, có thể chết bất cứ lúc nào, ngươi hiện tại rời đi vẫn còn kịp.
Một trưởng lão trong lúc nói chuyện đưa một bình đan dược, “Đây là năm viên Ích Cốc Đan, có thể giúp ngươi duy trì thể lực ở mức tốt nhất khi ở Thiên Ma chiến trường. Ngươi cầm lấy đi.”
Phương Hàn tiếp nhận lấy bình đan dược, đi về cánh cửa đá cổ xưa.
Vừa bước vào bên trong cửa đá một bước, Phương Hàn liền cảm thấy như hắn lạc vào giữa vô tận hắc ám, thiên địa xoay chuyển, thiếu chút nữa là hôn mê, sau đó thân thể chợt chấn động, trôi nổi dập dềnh, nếu không phải nhờ thân thể hắn rất tốt, lực lượng cường đại chỉ sợ đã nôn mửa rồi.
Ông ông ông…
Âm thanh giống như ngàn vạn con ong bay qua vang lên, Phương Hàn lơ lửng rồi dần hạ xuống đất, khi hắn ổn định lại, mở mắt ra thì trước mắt sáng ngời lên, một khung cảnh khó tin hiện ra trước mắt.
Trước mặt là một bình nguyên hoang vu cực kỳ rộng lớn, trên bình nguyên là những miệng núi lửa nhấp nhô, giống như bị thiên thạch rơi xuống tạo nên.
Trên bầu trời là một khoảng không gian mịt mờ, tinh quang lấp lánh.
Nhất là rất nhiều tảng đá lớn lơ lửng giữa không trung, tựa hồ vươn tay ra là có thể chạm vào. Nhưng Phương Hàn biết rõ những tảng đá này đều là ở ngoài ngàn dặm.
Đây hình như không phải thế giới mà hắn sinh ra, bởi vì thế giới đó không có bầu trời như thế này.
Vô luận là ở đâu cũng không có những tảng đá lớn lơ lững giữa trời như vậy.
Đây là Thiên Ma chiến trường?
Phương Hàn quan sát sau lưng mới phát hiện cửa đá đã biến mất, không thấy dâu nữa, giống như là hắn bị trục xuất khỏi thế giới đó, không cách nào quay trở lại.
“Nơi này là Ngoại Vực Thiên Không!” Âm thanh tấm tắc của Diêm vang lên. Cánh cửa đá mà ngươi bước qua là một thông đạo, người bình thường không thể vượt qua được, nếu như thân thể không đủ mạnh mẽ thì có thể bị khí huyết đảo lộn mà chết. Rất nhiều đệ tử của các môn phái Tiên Đạo vi phạm môn quy mà bị trục xuất đên Ngoại Vực Thiên Không, vĩnh viễn không thể trở về. Nơi này cách xa thế giới chúng ta ở nghìn vạn dặm, không có thần thông cao cường thì không thể nào trở về. Ở đây, khắp nơi đều là thiên ma. Ngoại Vực Thiên Không! Ngoại Vực Thiên Ma!
“Điều thiếu nhất ở Ngoại Vực Thiên Ma chính là dương khí, huyết nhục, thân thể ngươi cường đại như vậy, chỉ chốc lát sẽ có rất nhiều Thiên Ma tìm đến, đến lúc đó chúng ta sẽ bắt Thiên Ma luyện đan, thu được thật nhiều lợi ích.”
“Hiện chúng ta đi đâu đây? Phương Hàn quan sát bình nguyên hoang vu mênh mông, ta cũng không thấy các ngoại môn đệ tử khác?”
“Vũ Hóa Môn sợ đệ tử kéo bè kết phái tập trung một chỗ chống lại Thiên Ma, không đạt được hiệu quả rèn luyện nên mỗi đệ tử đều phân biệt truyền tống đến những địa phương khác nhau. Ngoại Vực Thiên Không kỳ thật là một ngôi sao hoang phế, tuy không thể so sánh với thế giới của chúng ta nhưng diện tích cũng lớn bằng quốc thổ của vài đại vương quốc gộp lại. Ngươi có hứng thú đi đâu thì đi, nói không chừng có thể phát hiện được một ít thiên tài địa bảo gì đó. Phải biết rằng hoàn cảnh ở Ngoại Vực Thiên Không phi thường khắc nghiệt, nhưng thiên tài địa bảo, khoáng vật cũng rất nhiều, rất nhiều cao thủ dùng thần thông đến đây để tìm các loại tài liệu luyện đan. Nếu có thể tìm được một ít khoáng thạch quý hiếm thì so với đan dược còn có giá hơn rất nhiều.
“Ở đây vận dụng các loại pháp bảo như Huyết Miên Ma Y liệu có bị phát hiện không? Nếu không thì ta còn muốn lấy bảy thanh phi kiếm trong Hoàng Tuyền Đồ ra bỏ vào trong Thất Sát Hồ Lô, tạo thành Thất Sát Kiếm Trận.”
“Theo lý thì không thể bị phát hiện, nhưng chưởng giáo Vũ Hóa Môn mở ra cánh cửa này, cũng nên cẩn thận một chút.”
“Được.”
“Theo ta biết thì, Thiên Ma chiến trường do chưởng giáo Vũ Hóa Môn là để đệ tử tiến vào thí luyện, chỉ là một phần của Ngoại Vực Thiên Không.Ngoại Vực Thiên Không rộng lớn vô cùng, dù cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh phi hành ngàn năm cũng chưa không đi được đến tận cùng. Giống như biển lớn mênh mông, Ngoại Vực Thiên Ma chính là biển lớn, mà Thiên Ma Chiến Trường là một hòn đảo giữa biển, huyết nhục rất hấp dẫn đối với Thiên Ma, hàng năm đệ tử Vũ Hóa Môn đều đến đây, những ngày đó Thiên Ma tụ tập về đây cũng sẽ càng nhiều, thật giống như rắc mồi câu khi câu cá.”
Phương Hàn suy nghĩ, cảm thấy đúng là như vậy.
Trong lúc cùng Diêm nói chuyện đột nhiên xa xa có một bóng người lóe lên.
Là ai? Phương Hàn nhìn qua thì nhận ra đó là Phương Thanh Vi. Lúc này sắc mặt Phương Thanh Vi tái nhợt, pháp kiếm trên tay cũng không có, tóc tai tán loạn, hoảng sợ chạy trốn, tựa hồ gặp cái gì đó đáng sợ lắm.
“Phương Hàn cứu ta, ta gặp phải Thiên Ma, Thiên Ma đang truy đuổi ta. Mau cứu ta, ta gả cho ngươi, ta đáp ứng gả cho ngươi a!” Phương Thanh Vi ra sức gào khóc, âm thanh bén nhọn làm người khác run sợ.
Càng lúc càng tới gần.
“Đâu có gì truy đuổi ngươi đâu?” Phương Hàn nhìn sau lưng Phương Thanh Vi nói.
“Phải không?”
Mặt Phương Thanh Vi hiện ra một nụ cười quỷ bí.
“Nàng không phải Phương Thanh Vi, nàng là Thiên Ma…” Diêm đột nhiên nhắc nhở: “Cẩn thận!”
Ô ô, ô ô ô… đúng lúc này Phương Thanh Vi đột nhiên biến thành một đạo tàn ảnh đánh về phía Phương Hàn. Âm khí thật nặng, hàn khí trần ngập, Phương Hàn có cảm giác như tinh thần của hắn bị lạnh đến đông cứng lại.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha