“Ngươi là ai ta không biết, nhưng ta biết có người sẽ nhanh chóng bắt ngươi phải nói.”
Đỗ Nguyệt đang suy nghĩ nhân cơ hội này bỏ qua sáu ngàn lượng, chuyên tâm vào năm vạn lượng của Lưu Phong. Cho nên quyết định trở mặt với Hoa phục nam tử, đương nhiên là hắn không tự ra tay, lát nữa sẽ có binh mã hoàng thành đến đây.
“Thật sao?” Hoa phục nam tử khóe miệng lộ ra một nụ cười: “Vị lão bản này, ngươi thật là hài hước. Bất quá cũng tốt, ta chờ xem ngươi gọi ai đến đây.”
“Cứ chờ xem.” Đỗ Nguyệt lạnh lùng nói.
Tiểu Điệp vẫn rơi lệ không thôi, vốn là lúc tiến nhập vào Giáo ti phường, nàng đã định đi tìm cái chết, nhưng thái giám quản sự nói cha nàng Trương Trạch Toàn mắc phải trọng tội. Nàng phải bán nghệ chuộc tội, như vậy mới có thể giảm bớt tội cho cha.
Vì nguyên nhân này mà Tiểu Điệp mới phải nhắm mắt có nén nỗi khổ trong lòng, tấu nhạc cho khách nhân mua vui…
Sống không bằng chết!
Nàng bây giờ mới thấu hiểu được bốn chữ này.
Một lát sau, quả nhiên là binh mã hoàng thành đã đến. Cầm đầu là một gã Bách tổng dẫn theo một đội vệ sĩ chạy đến.
Vào cửa, hắn nhìn Đỗ Nguyệt sau đó hỏi: “Đỗ lão bản, nơi này là ai đến đây náo loạn?”
Đỗ lão bản cười hắc hắc nói: “Trương tướng quân, người tới rất đúng lúc, chính là người này.” Nói xong chỉ về Hoa phục nam tử.
“Là ngươi.” Bách Tổng nhìn mấy tên tráng hán phía sau Hoa phục nam tử, tựa hồ cũng cảm thấy người này lai lịch bất phàm: “Xin hỏi ngươi là công tử của phủ thượng nào?”
Ánh mắt của Bách Tổng dễ dàng phát hiện ra những tráng hán sau lưng công tử này đều là hảo thủ, hơn nữa còn lộ ra khí tức của quân đội đã nhiều năm chinh chiến trên sa trường.
Hoa phục nam tử cười hắc hắc: “Chuyện hôm nay, e là ngươi không còn chủ trì được nữa.”
Đang nói chuyện, một gã tùy tùng của hoa phục nam tử tiến lên, từ trong ngực xuất ra một lệnh bài màu vàng, Bách Tổng vội vã nhìn thoáng qua, sắc mặt đại biến: “Công tử, xin lỗi, tại hạ không biết là người…”
“Được rồi, không biết không có tội, ngươi có thể rời đi.” Hoa phục nam tử độ lượng nói.
“Công tử, vậy ty chức xin cáo từ.” Bách Tổng vội vàng gọi thuộc hạ rút đi.
Đỗ Nguyệt nhìn cảnh tượng này, nhất thời ngây dại, từ thái độ của Bách Tổng thì xem ra mình đã chọc vào một đại nhân vật.
“Trương tướng quân, ngươi đừng đi.” Đỗ Nguyệt nhanh chóng tiến lên ngăn cản Bách Tổng lại.
Bách Tổng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Đỗ Nguyệt nói: “Xin lỗi Đỗ lão bản, chuyện của ngươi ta không giúp được. Ngươi tự mình xử trí đi.”
“Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Vị công tử này tột cùng là ai?” Đỗ Nguyệt u sầu hỏi.
Bách Tổng đi ra cửa, thấp giọng nói: “Đỗ lão bản, ta chỉ có thể nói là ngươi đã chọc đến nhân vật không nên chạm vào.” Nói xong nhưng lời này, Bách Tổng vội mang thuộc hạ rời khỏi, tránh khỏi một trường phiền toái.
Đỗ Nguyệt căng thẳng quay đầu lại, nhìn Hoa phục nam tử cầu khẩn: “Công tử, người yên tâm, ta sẽ giúp công tử dạy dỗ lại tiện nhân này. Cam đoan làm cho người hài lòng.”
“Thật sao? Ngươi bây giờ không tức giận nữa à?” Hoa phục nam tử khinh thường nói.
“Có công tử tại đây, tại hạ nào dám. Công tử, người đừng đùa nữa. Tại hạ biết sai rồi.” Đỗ Nguyệt bây giờ đã biết thân biết phận, ngay cả Bách Tổng cũng không giúp được hắn thì thôi, đành buông tha năm vạn lượng kia vậy.
“Hừ, bổn công tử không rảnh cùng ngươi so đo tính toán, nhanh dạy dỗ tiện nhân kia chu đáo. Đêm nay nếu ta vui vẻ thì chuyện hôm nay ta bỏ qua, nếu không thì ngươi cứ mở mắt to ra mà nhìn.” Hoa phục nam tử cười lạnh nói.
“Công tử yên tâm.” Đỗ Nguyệt vội nói: “Tại hạ nhất định sẽ làm cho Tiểu Điệp hảo hảo phục vụ công tử. Chi phí đêm nay hoàn toàn miễn phí.”
Xoay người lại nhìn Tiểu Điệp, trong mắt Đỗ Nguyệt hiện lên một đạo hung quang, âm thanh lạnh lùng nói: “Tiện nhân, ngươi không biết mình là ai sao? Bất kể trước kia ngươi là ai nhưng ngươi tới nơi này của ta thì ngươi chính là con điếm, chính là kỹ nữ, ngươi biết không? Nhiệm vụ của người là hảo hảo phục vụ vị công tử này, đêm nay nhớ rên rỉ lớn cho ta. Nếu không ngày mai ta sẽ cho hai mươi nam nhân chơi ngươi..
Nước mắt lại rơi xuống mặt đất.
Hoa phục nam tử nhìn bộ dáng của Tiểu Điệp, trong lòng không có chút nào hưng phấn: “Đỗ lão bản, ngươi nói cái gì đấy. Bổn công tử chính là người văn minh, ngươi như thế nào nói với Tiểu Điệp như vậy?”
“Tiểu Điệp, yêu cầu của ta cũng không cao, chỉ cần đêm nay ngươi phục vụ ta cho tốt, chuyện của cha ngươi ta sẽ giúp ngươi.”
Tiểu Điệp ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Hoa phục nam tử, trong mắt bắn ra một tia hận thù.
Hoa phục nam tử khẽ nhíu mày, cười lạnh một tiếng: “Xem ra rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt. Đỗ lão bản, mau cởi hết quần áo tiện nhân ra, cũng tốt, cho mọi người cùng thưởng thức thân hình của tiện nhân này.”
Đỗ Nguyệt cũng hơi kinh hãi nói: “Công tử, như vậy có chút không hay?”
“Không có gì là không hay, bổn công tử vui là được.” Hoa phục nam tử lạnh lùng nói.
Đỗ Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ hôm nay sao lại gặp phải sát tinh như vậy.
“Tiểu Điệp, là tự ngươi không biết tốt xấu, đừng trách ta.” Đỗ Nguyệt lạnh lùng quát lên, vài tên hộ vệ thanh lâu đi đến, định lột hết quần áo Tiểu Điệp ra.
Tiểu Điệp nhất thời kinh hô, hai tay ôm lấy ngực, bất quá nàng như thế nào có thể ngăn cản được tráng hán.
Rất nhanh chóng áo ngoài và quần dài đã bị xé rách, nội y màu đỏ hoàn lộ ra ngoài. Các khách nhân nhất thời đều sáng mắt, nhìn chằm chằm vào Tiểu Điệp, thưởng thức thân hình hấp dẫn của nàng.
Lưu Phong vẫn lẳng lặng quan sát, đến lúc quần áo bên ngoài của Tiểu Điệp bị xé rách, hắn mới chậm rãi bước lên, hét lớn: “Dừng tay.” Người ta đã có câu nói, anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải chọn đúng thời cơ mà cứu thì mới là vương đạo.
Đỗ Nguyệt nghe vậy, thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ là kỳ tích xuất hiện?”
Lưu Phong trong mắt hiện lên vẻ giận dữ: “Còn không ngừng tay, các ngươi thật là súc sinh, nhiều người như vậy lại khi dễ một nữ tử chân yếu tay mềm, còn là người sao? Có bản lĩnh thì thử với ta đây.”
Thanh lâu hộ vệ bị hắn sỉ nhục, nhất thời đồng loạt tiến lại phía Lưu Phong. Bất quá người còn chưa đến gần được Lưu Phong đã bị một cỗ kình phong vô hình đánh té lăn trên mặt đất.
Đỗ Nguyệt kinh hãi nhưng cũng mừng rỡ. Vị mặt trắng nhỏ công tử này quả là kỳ tích. Năm vạn lượng bạc thật là hấp dẫn đây.
Hoa phục nam tử xoay người nhìn Lưu Phong, kinh ngạc nói: “Là ngươi….ngươi như thế nào cũng ở chỗ này..”
“Đỗ lão bản, phiền ngươi mang quần áo cho Tiểu Điệp cô nương mặc vào.” Lưu Phong mặc dù thanh âm bình thường nhưng trong đó lại lộ rõ một khí thế làm cho người khác không thể cự tuyệt được.
Đỗ Nguyệt không dám nói hai lời, vội phân phó một cô nương mang quần áo đến cho Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp thấy có người vì mình xuất đầu, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt có chút hy vọng, chờ mong.
Lưu Phong quỷ dị mỉm cười: “Chu tam công tử, không nghĩ chúng ta lại gặp nhau ở đây, ngươi gần đây có khỏe không?”
Chu tam ho một tiếng, lạnh nhạt cười nói: “Cám ơn ngươi, ta vẫn rất tốt.”
Lưu Phong vẻ mặt thân thiện, nhìn Chu Tam nói: “Chu Tam công tử, ta muốn chuộc thân cho Tiểu Điệp, không biết ngươi có thể nhường lại cho ta không?”
CHu Tam nghe vậy trừng mắt nhìn Lưu Phong, âm thanh lạnh lùng nói: “Lưu huynh sao ngươi cứ tranh giành nữ nhân với ta? Đông Đông ta cũng đã nhường cho ngươi, ngươi muốn thế nào?” Nghĩ đến Đông Đông, Chu Tam lại cảm thấy bi thảm, vì chuyện này mà Yến Vương đối với hắn đã giảm hết sự tín nhiệm.
“Đông Đông?” Lưu Phong lạnh lùng nói: “Chu Tam công tử, ngươi bị mất trí rồi hay sao? Đông Đông chưa bao giờ thích ngươi, ngươi cũng chưa bao giờ chiếm được ưu thế đối với ta, sao có thể nói là nhường?”
“Lưu Phong, chuyện trước kia ta không nói nữa nhưng đêm nay ta không thể nhường Tiểu Điệp cho ngươi.” Chu Tam vì thất bại đối với Vương Đông Đông nên mới thay đổi chủ ý, sinh ra hứng thú đối với nữ nhi của các quan. Hôm nay lại gặp được một vưu vật như vậy, làm sao có thể chắp tay nhường lại cho Lưu Phong được. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sau này hắn làm sao còn dám lăn lộn trong đám vương tôn công tử ăn chơi nữa chứ.
“Được rồi, không cần ai nhường ai, tóm lại để cho Tiểu Điệp cô nương tự mình chọn lựa.” Lưu Phong khe quát lên một tiếng.
Chu Tam cười lạnh, quay lại nhìn Tiểu Điệp nói: “Ngươi chọn ta, ta cam đoan ta sẽ giảm bớt tội cho cha ngươi?”
Last edited by Silverwing; 05-03-2009 at 04:49 PM.
Nói, còn không mau chọn ta.” Chu Tam trong mắt hiện lên một tia tức giận, hung hăng nói: “Ngươi nếu chọn ta thì tự nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi, tội của cha ngươi cũng nhẹ đi vài phần. Nói thật cho ngươi biết chỉ cần ta xuất lực hoạt động thì cha ngươi tự nhiên sẽ vô sự.”
Ánh mắt lờ mờ của Tiểu Điệp khẽ hiện lên một tia chờ mong. Nếu những điều Hoa phục nam tử nói là thật thì nàng cũng tình nguyện hiến thân thể của mình cho hắn. Bất quá nàng vẫn còn chưa tin hắn, như vị công tử Lưu Phong kia nói thì Hoa phục nam tử này thật là có hành vi của súc sinh, thật khó để tin tưởng được hắn.
Lưu Phong trong mắt hiện lên một đạo dị sắc, lạnh nhạt nói: “Tiểu Điệp cô nương, ngươi là người đã trưởng thành, ngươi phán đoán thử xem Chu Tam nói có thể tin được không?”
Chu Tam cười lạnh một tiếng, che dấu đi ánh mắt tham lam, đảo qua thân thể của Tiểu Điệp: “Nếu ta là ngươi thì nhất định sẽ vì cha mình, không cố kỵ gì cả. Đương nhiên nếu ngươi muốn cha mình chết thảm tại đại lao thì ngươi có thể tiếp tục giả dạng thanh cao.”
Chu Tam nói xong liếc nhìn Lưu Phong: “Lưu Phong, ngươi không phải muốn cùng ta tranh giành nữ nhân sao, chúng ta hôm nay đánh cuộc xem nàng ta chọn ngươi hay chọn ta?”
“Đề nghị thật hấp dẫn, bất quá nếu ngươi có hứng thú thì kệ ngươi bổn công tử không có hứng cùng ngươi bồi tiếp.” Lưu Phong hung ác nói.
Chu Tam sắc mặt có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng, vỗ bàn nói: “Lưu Phong, ngươi chỉ là một nam tước, dựa vào cái gì mà nói chuyện với ta như vậy?”
Lạc hậu quá, lão tử bây giờ đã là Nhất đẳng Bá tước. Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Tam đầu heo, xem ra tình báo của các ngươi quá tệ. Lão tử vừa mới được bệ hạ gia phong làm nhất đẳng Bá tước. Nhớ kỹ, lão tử là nhất đẳng Bá tước.”
Chu Tam sắc mặt biến đổi, lành lùng nhìn Lưu Phong, âm thầm kinh ngạc, điều này có thể sao, từ nhất đẳng Nam tước lên nhất đẳng Bá tước là sáu cấp bậc, tốc độ như vậy tại đế quốc quả là hãn hữu.
Tiểu Điệp nghe vậy, mới hiểu được địa vị của hai người quả là thật lớn. Bất quá nàng vẫn hướng về Lưu Phong nhiều hơn. Đầu tiên là Lưu Phong trong lúc nàng tối nguy nan đã kịp thời ra tay. Tiếp theo Lưu Phong quan tâm đến nàng như vậy cũng khiến cho nàng có nhiều hảo cảm với hắn nhưng vị tam công tử Yến Vương này thân phận thật quá cao. Nếu Chu Tam quả thật có ý giúp cha mình thì cha hẳn là sẽ bình an vô sự. Trong một thời gian ngắn, Tiểu Điệp cũng không biết lựa chọn ai.
Chu Tam hừ một tiếng, sắc mặt cổ quái nhìn Lưu Phong, đột nhiên cười rộ lên: “Lưu Phong, ngươi hù dọa ai chứ đừng hù dọa ta. Làm sao có thể thăng được lục cấp như vậy chứ, Hoa Hạ đế quốc ta chưa bao giờ có ai như vậy.”
Lưu Phong lạnh lùng nói: “Không tin cũng không quan trọng, cho dù bây giờ ta là Nam tước như trước thì ngươi có thể làm gì ta?”
Chu Tam nghe vậy, tức đến không nói ra lời. Lưu Phong nói quả không sai, cho dù Lưu Phong là Nam tước thì hắn cũng không thể làm gì được, Lưu Phong còn có Phượng viên phía sau, còn có Cẩm Y Vệ.
“Tiểu Điệp cô nương, có một số việc nàng chưa biết, cha ngươi là đắc tội với Đông cung, còn vị này là Chu Tam công tử, là người của Yến vương. Ngươi cho rằng hắn có thể cứu được cha ngươi sao? Yến Vương và Đông cung đang đối đầu, có thể để xảy ra chuyện này sao? Hắn nói như vậy chẳng qua là muốn chiếm được lòng tin của ngươi mà thôi. Tất cả ta đã nói xong. Lựa chọn thế nào, ngươi tự mình quyết định.” Lưu Phong cố ý đem chuyện Đông cung và Yến Vương ra nói.
Tiểu Điệp nghe vậy, cảm kích liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, khóe miệng thậm chí còn hiện ra một nụ cười thoáng qua.
Chu Tam thấy Tiểu Điệp tươi cười, không khỏi động lòng. Nữ nhân này quả thật là vưu vật.
“Tiểu Điệp, ngươi hẳn phải biết với năng lực của Yến Vương phủ chúng ta thì cứu một gã phạm quan không hề khó. Vì cha của ngươi, ngươi mau chọn lựa đi.”
Thấy Tiểu Điệp do dự, không kiên quyết, Chu Tam đắc ý cười to, trên mặt hiện ra một sự dữ tợn.
“Thế nào Tiểu Điệp, mau nghĩ đi rồi theo ta chứ?” Chu Tam nhìn Tiểu Điệp, đắc ý cười to, càng nhìn càng mừng rỡ. Mặc dù không thể so với Vương Đông Đông nhưng là cái ngàn vàng của thiên kim Hộ Bộ thị lang cũng là thật đáng giá.
Lưu Phong nhìn Chu Tam, cũng không chút kinh hoàng mà ung dung cầm lấy chén rượu trên bàn uống một ngụm, thản nhiên nói: “Trư Tam công tử, ngươi trước hết đừng vội đắc ý.”
Chu Tam cười lớn nói: “Lưu Phong, ngươi quả thật là kiên nhẫn, giờ phát sắp ngã ngũ này mà vẫn có thể còn giữ được bình tĩnh.”
“Đỗ lão bản, ta nghĩ ta muốn đi theo vị công tử này.” Tiểu Điệp trải qua một lúc suy nghĩ, lấy tay chỉ Lưu Phong.
Mặc dù Chu Tam đưa ra điều kiện thật là mê người nhưng lại không đáng tin lắm.
Chu Tam nghe vậy nhất thời kinh hãi, nhìn theo phương hướng ngón tay Tiểu Điệp, hận mình không thể đổi chỗ cho Lưu Phong.
“Tiện nhân, ngươi lựa chọn hắn?” Chu Tam vẫn cảm thấy hồ nghi, không nghĩ ra mình lại thua Lưu Phong một lần nữa.
Tiểu Điệp nhíu mày nhìn Chu Tam, hung hăng nói: “Không sai, ta chọn vị Bá tước này.”
Lưu Phong khẽ cười một tiếng, giơ chén rượu trong tay uống cạn, cười nói: “Trư Tam công tử thân ái, ngươi nên chú ý lời nói của mình.”
Chu Tam trên mặt hiện ra một đạo hắc khí, căm tức nhìn Tiểu Điệp: “Tiện nhân, ngươi sẽ vì chọn lựa ngày hôm nay mà hối hận.”
“Chu Tam, ta lại một lần nữa trân trọng nhắc lại ngươi nên chú ý lời nói của ngươi một chút.” Lưu Phong sắc mặt đã biến đổi, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Tiểu Điệp trong mắt lại hiện ra sự mừng rỡ. Vị Bá tước đại nhân này và nam nhân bình thường không giống nhau, ít nhất thì trong mắt hắn cũng không có nét dâm tà.
Chu Tam cả người cứng đờ, đột nhiên cười ha hả: “Hảo, hay lắm. Lưu Phong, bổn công tử thừa nhận thua ngươi. Bất quá ngươi cũng không nên đắc ý sớm. Chúng ta sẽ sớm gặp lại.”
Một hồi phong ba qua đi, Đỗ Nguyệt lúc này đã minh bạch thân phận của Lưu Phong, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Hắn thậm chí còn định cam tâm tình nguyện tặng Tiểu Điệp cho Lưu Phong.
Bất quá Lưu Phong cũng không thích chiếm tiện nghi của hắn, kiên trì đưa cho Đỗ Nguyệt một ngàn lượng bạc,. khiến cho Đỗ Nguyệt bất an không thôi.
Lưu Phong gần đi Lưu Phong vỗ vỗ vai hắn: “Yên tâm, sau này ta sẽ giúp ngươi bảo vệ nơi này, vài ngày nữa ta sẽ đến.”
Đỗ Nguyệt nghe vậy nhất thời mừng rỡ, cúi đầu nhìn Lưu Phong cất bước, trong lòng thật vui sướng.
Lưu Phong mang theo Tiểu Điệp trực tiếp về đại trạch viện của Dương thị.
Dương thị và Liên Nguyệt nhìn thấy Tiểu Điệp, trong mắt hiện lên một tia địch ý. Bất quá các nàng cũng không cách nào trách Lưu Phong được.
Nói cho cùng thì bọn họ và Lưu Phong chỉ là quan hệ mua bán nhà mà thôi, không thể nào quản được việc của Lưu Phong.
“Thúc thúc, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là ai?” Lưu Phong mở to mắt, lên tiếng hỏi.
“Đây là Tiểu Điệp là cộng sự của ta.” Lưu Phong hàm hồ giới thiệu.
Tiểu Điệp nghe vậy cũng cảm thấy khó hiểu. Nàng vốn nghĩ hắn chuộc thân cho mình, hơn phân nửa là muốn nạp mình làm thiếp, bây giờ nghe nói vậy cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Tiểu Điệp, chuyện như thế nào ta sẽ nói với ngươi sau. Bấy giờ ngươi tắm rửa, thay quần áo đi đã. Liên Nguyệt, ngươi mau dắt Tiểu Điệp tỷ tỷ đi tắm.” Lưu Phong dặn dò,
Liên Nguyệt không tình nguyện, cái miệng khẽ chu ra, bất quá cuối cùng vẫn phải đi.
Dọc đường đi, Liên Nguyệt âm thầm suy nghĩ phải nhanh cho Dương thị câu dẫn Lưu Phong với tốc độ nhanh hơn, nếu không đại sắc lang này không biết còn trêu chọc vào bao nhiêu nữ nhân nữa.
Công tử, ngươi cũng đi rửa mặt, ta đi nấu cơm, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm.” Dương thị nói nhưng trong mắt lại hiện ra một tia u oán.
Lưu Phong mỉm cười: “Vậy thì phiền phu nhân rồi.”
“Công tử khách khí, Liên Nguyệt gần đây rất nhu thuận, ta còn phải cám ơn ngươi nhiều. Liên Nguyệt rất thích nghe công tử giảng chuyện xưa..” Kỳ thật Dương thị đối với vị đại nhân Liên Nguyệt cũng tỏ ra mơ hồ, có đôi khi tính tình đại nhân này thật âm trầm, có đôi khi lại như một tiểu hài tử, thích nghe Lưu Phong kể chuyện cổ tích thì thật là có chút giống nhi đồng.
Sau khi rửa mặt xong, Lưu Phong cũng chưa thấy Liên Nguyệt và Tiểu Điệp quay lại, liền chui vào bếp.
Lúc này Dương thị đang ở trong bếp, lúi húi chuẩn bị mọi thứ, vô tình cặp mông lớn nhất thời hiện ra trước mắt Lưu Phong.
Lưu Phong lặng lẽ tiến đến, có thể thấy rõ ngay cả các đường gân của nội khố hằn lên cũng có thể thấy rõ ràng.
Thục nữ có con rồi quả là không bình thường a. Nhìn cặp mông to tròn, Lưu Phong dần hình thành ý niệm tà ác trong đầu.
“Công tử, ngươi sao lại ngồi dưới đất làm gì?” Ngay khi Lưu Phong đang tràn ngập dâm ý thì Dương thị tựa hồ phát hiện ra, khẽ xoay người lại.
Lưu Phong xấu hổ, tươi cười: “Không có gì, ta chỉ làm rơi một thứ thứ trên mặt đất thôi.”
“Là như thế này ta sẽ giúp phu nhân, ánh mắt của ta luôn rất lợi hại.” Nói xong Dương thị cũng ngồi xổm xuống mặt đất, nhưng cước bộ không vững, ngay khi nàng ngồi xổm xuống thì thân thể khẽ đổ vào người Lưu Phong.
Last edited by Silverwing; 05-03-2009 at 06:32 PM.
Lưu Phong vội vàng ôm lấy Dương thị, một mùi hương của nữ nhân khẽ truyền lên mũi hắn.
Dương thị tựa hồ đã sớm nghĩ tới, tiến vào ngực Lưu Phong, bất quá trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Áp lồng ngực vào thân thể nữ nhân, Lưu Phong âm thầm vui vẻ, thân thể của nàng rất mềm mại, rất thơm… nhất là mùi hương của nàng thật làm cho hắn nhộn nhạo, rung động.
Bổng bổng của Lưu Phong cũng bắt đầu xảy ra biến hóa, trở nên cương cứng.
Bất tri bất giác hai tay hắn bắt đầu du ngoạn trên người nàng, cảm giác ấm áp, mềm mại từ bàn tay làm cho bổng bổng của hắn càng thêm hùng tráng.
Rốt cuộc bổng bổng đã dựng lên, khẽ đâm vào bụng của Dương thị, nàng cũng cảm nhận được vật gì đó cứng rắn, đang muốn lấy tay nắm lấy nó, không ngờ từ tay lại truyền đến một khoái cảm mãnh liệt.
Thân thể của Dương thị khẽ run lên, xuất hiện một tia khát vọng, nhu cầu sinh lý không ngừng vươn lên trong lòng nàng.
Bổng bổng của Lưu Phong nằm trong tay Dương thị, khiến cho hắn cũng run lên, một cảm giác tê mê truyền đi khắp nơi, hắn cũng cũng không chịu thua, bàn tay đặt lên song nhũ của nữ nhân, kích thích không thôi.
Dương thị không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ, mặc dù nàng có chút ngượng ngùng nhưng thân thể lại cảm thấy vui sướng.
Lúc này bàn tay của Lưu Phong đã di chuyển xuống dưới khe rãnh giữa hai mông của nàng vuốt ve, thân thể Dương thị theo thế nhũn ra, nóng lên, toàn thân không còn một chút khí lực tồn tại.
Thân thể thoải mái, tâm lý cũng biến hóa, Dương thị lớn mật bắt đầu cầm chặt bổng bổng sáo lộng lên xuống, mỗi lần cảm nhận được thân thể Lưu Phong rung động, nàng lại cảm thấy vui sướng không thôi.
Đột nhiên nàng cảm thấy từ hạ thân một trận co rút lại, một thứ nước gì đó từ thân thể chảy ra.
“A…” Một tiếng rên rỉ cáo vút từ miệng Dương thị phát ra, khoái cảm đã lên cực điểm.
Giờ phút này trong đầu Dương thị đã không còn tồn tại điều gì nữa, chỉ có cao trào kích tình, nhanh chóng gia tăng tốc độ vuốt ve bổng bổng của Lưu Phong.
Lưu Phong hiểu được chính mình cũng sẽ hỏng mất. Nữ nhân đạt đến cao trào, hạt anh đào trong tay trái của hắn đã trở nên cứng rắn, tay phải của hắn cũng cảm nhận được sự ướt át bên dưới.
Kiều mỵ rên rỉ, mỹ đồn hấp dẫn…tất cả nhưng yếu tố này làm cho Lưu Phong cảm nhận được khoái cảm khác thường, dục vọng bị thiêu đốt sôi trào.
Lưu Phong máu mũi dâng cao, áp miệng nóng bỏng của mình vào môi nàng, hai lưỡi đồng thời dây dưa tại một chỗ.
Ngay lúc này bổng bổng của Lưu Phong dưới sự ma sát của nữ nhân dần trở nên ngưng trọng, hạ thân bắt đầu căng cứng, hắn dám chắc sẽ nhanh chóng đạt đến cao trào.
Đúng tại thời khắc mấu chốt này thì ngoài cửa vang đến tiếng bước chân. Lưu Phong mặc dù đang tràn ngập trong dâm ý nhưng thính giác hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Từ tiếng bước chân, hắn phán đoán hẳn là Liên Nguyệt và Tiểu Điệp.
“Là Liên Nguyệt và Tiểu Điệp, mau nhanh lên một chút nữa…” Lưu Phong nhắc Dương thị mau giúp hắn lên đỉnh.
Dương thị nghe vậy vội vàng gia tăng thêm tốc độ…rốt cuộc trước khi Tiểu Điệp và Liên Nguyệt bước vào cửa thì Lưu Phong đã phún xuất.
“Mẫu thân, thúc thúc, các người như thế nào ngồi trên mặt đất vậy?” Liên Nguyệt mở to mắt, tò mò hỏi.
“Không việc gì, ta và thúc thúc đang nấu cơm nhưng không nghĩ ra lại trượt chân té ngã..” Dương thị đứng lên khẽ vuốt ve mái tóc, lạnh nhạt nói: “Liên Nguyệt, ngươi mau dẫn Tiểu Điệp cô nương quay lại phòng ăn, thức ăn đã chuẩn bị xong.”
Liên Nguyệt âm thầm bật cười, vị mẫu thân đại nhân này cũng thật là, nói xạo cũng không biết đường nói. Tu chân Kim Đan kỳ mà có thể trượt chân té ngã sao? Thực là hãn hữu.
Tiểu Điệp mặc dù không biết gì về tu chân nhưng nhìn cục diện trước mắt thì nàng đã khám phá ra sự mập mờ giữa hai người, nhất là Dương thị, gương mặt vẫn còn ửng hổng, hiển nhiên là vừa đạt đến cao trào.
Chắc chắn là hai người bọn họ không làm chuyện gì tốt lành cả.
Ban ngày mà tuyên dâm sao? Tiểu Điệp không khỏi lo lắng cho vận mệnh của mình khi đi theo Lưu Phong.
Dương thị thấy Lưu Phong vẫn còn ngồi dưới mặt đất, đỏ mặt nói nhỏ: “Công tử, sao người vẫn chưa đứng dậy?”
Đứng lên? Ngươi nói dễ nghe quá, sau cao trào thì nam nhân cần phải nghỉ ngơi, hồi phục một lát mới được. Thực là không muốn đứng dậy, Lưu Phong khẽ nhéo vào mông Dương thị một cái sau đó mới quay người rời đi.
Đợi khi Lưu Phong thay quần áo, trở lại đại sảnh thì Dương thị đã chuẩn bị xong thức ăn, Liên Nguyệt và Tiểu Điệp đang chuẩn bị mọi thứ cho bữa ăn.
Thức ăn rất thịnh soạn, thập phần ngon miệng. Trù nghệ của Tiểu Điệp thậm chí không hề thua kém Liễu Thanh Nghi.
Cơm no xong, Lưu Phong gọi Tiểu Điệp vào phòng mình. Tiểu Điệp đi theo sau Lưu Phong, tâm tình thập phần phức tạp, có câu no say thì sinh dâm dục. Lưu Phong chẳng lẽ muốn thân thể của nàng.
“Tiểu Điệp, có chuyện ta muốn cùng ngươi thương nghị một chút.” Lưu Phong sau khi đóng cửa phòng thì xoay người lại, khách khí nói.
Vị công tử này cũng thật là dối trá, Tiểu Điệp bây giờ là cá nằm trên thớt, ngươi muốn xơi ta thì cứ nói thẳng, cứ hết lần này đến lần khác bày ra một bộ dạng quang minh chính khí. Nếu ta không đồng ý thì ngươi có tha cho ta không? Tiểu Điệp lạnh nhạt nói: “Công tử vì Tiểu Điệp mà chuộc thân, Tiểu Điệp bây giờ đã là người của công tử. Ngươi muốn thế nào thì cứ làm thế ấy.” Tiểu Điệp bây giờ đã có chút cam chịu số phận. Kết cục thực không giống như nàng chờ mong nhưng nếu có thể nhờ hắn giúp nàng gặp mặt cha nàng một lần thì sau đó nàng sẽ không sống trên đời này nữa.
Lưu Phong khẽ cau mày, thầm nghĩ nữ nhân này hơn phân nửa là hiểu lầm chính mình.
“Tiểu Điệp, ta nghĩ ngươi có chút hiểu lầm ta. Ta thực là có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi.” Lưu Phong cố điều chỉnh tâm tình của mình, ngữ khí rất chân thành, tránh làm cho cô nương này hiểu lầm.
Quả nhiên Tiểu Điệp thấy Lưu Phong nói xong, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều: “Công tử, có chuyện gì xin mời chỉ giáo.”
“Tiểu Điệp, ngươi có biết vì sao ta chuộc thân cho ngươi không?”
Tiểu Điệp sắc mặt khẽ thay đổi, do dự một chút, cười khổ nói: “Chẳng lẽ công tử không phải vì thân thể của ta sao?”
Lưu Phong nghe vậy, sắc mặt có chút bực mình: “Tiểu Điệp cô nương, nghe khẩu khí của ngươi thì ngươi đối với dung mạo của mình rất là tự tin?”
“Không phải Tiểu Điệp tự tin mà sự thật là thế. Chẳng lẽ công tử không dám thừa nhận?”
“Hừ.” Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Tiểu Điệp, nói thật cho ngươi biết ta sớm đã có thê thất, hơn nữa bên người cũng không thiếu nữ nhân xinh đẹp. Thê tử của ta so với ngươi thì hơn ngươi vạn lần. CHo nên ta đối với thân thể của ngươi không hề có hứng thú, một chút cũng không có.”
Nữ nhân yêu cái đẹp, đây là đạo lý không thay đổi. Nghe Lưu Phong chê bai dung mạo của mình, Tiểu Điệp nhất thời nóng nảy: “Công tử, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói ta không thể so với thê tử của ngươi? Ngươi dựa vào cái gì mà nói dung mạo của ta không có hấp dẫn?”
“Không dựa vào cái gì cả. Ta không muốn cùng ngươi tranh luận nữa.” Lưu Phong lạnh nhạt nói.
Tiểu Điệp không nhịn được có chút mất mát. Những năm gần đây, không nam nhân nào nhìn thấy dung mạo của nàng mà không hài lòng. Ngay cả vương tôn quý tộc của kinh đô đối với nàng cũng rất ham muốn. Không nghĩ hôm nay lại bị Lưu Phong một mực phủ nhận.
Thôi, không cùng hắn tranh luận nữa. Xem hắn cuối cùng là muốn làm gì.
“Vậy công tử vì sao chuộc thân cho Tiểu Điệp?”
“Có hai nguyên nhân. Thứ nhất cha ngươi Trương Trạch Toàn là một vị quan tốt, ta không đành lòng nhìn nữ nhi của hắn phải làm kỹ nữ. Thứ hai, ta muốn mời ngươi về giúp ta làm việc.”
Tiểu Điệp nghe vậy vội vàng hỏi: “Công tử, ngươi cũng biết cha ta, vậy ngươi…”
“Ngươi muốn ta cứu cha ngươi?” Lưu Phong trầm tư một chút nói: “Cha ngươi là đắc tội với Đông cung, với thế lực của Đông cung thì quả thật là rất khó cứu được cha ngươi.”
Tiểu Điệp vẻ mặt nhất thời cô đơn, Lưu Phong nói nàng cũng biết, Đông cung quyền thế ngập trời, nữ nhân kia một khi trừng phạt quan viên thì còn ai có thể cứu được.
“Đương nhiên cũng không phải không có cơ hội.” Lưu Phong khẽ cười một tiếng: “Nữ nhân của Đông cung kia cũng không phải là vô địch.”
Tiểu Điệp nghe vậy, trong lòng run lên, bước lên phía trước, nắm tay Lưu Phong cầu khẩn: “Công tử, van cầu ngươi cứu cha ta. Công tử nếu có thể cứu cha ta thì Tiểu Điệp cam tâm tình nguyện ở bên người cả đời làm nữ nô, thậm chí làm tình nô (nô lệ tình dục) cho ngươi..”
Last edited by Silverwing; 05-03-2009 at 10:08 PM.
Lưu Phong khẽ gỡ tay Tiểu Điệp ra, nghiêm nghị nói: “Ta nói rồi, ta đã có thê tử, ta không có hứng thú.”
“Vậy như thế nào thì công tử mới đáp ứng cứu cha ta? Chỉ cần ngươi đáp ứng cứu cha ta thì bất kể ngươi có điều kiện gì ta cũng sẽ đáp ứng. Ngay cả cái chết Tiểu Điệp tuyệt đối cũng không nhíu mày.”
“Không cần nghiêm trọng như vậy.” Lưu Phong cười nói: “Ta có chuyện muốn nhờ ngươi, không những ngươi không chết mà còn rất hứng thú.”
“Công tử, là chuyện gì, người mau nói.” Tiểu Điệp không biết trong hồ lô của Lưu Phong chứa thuốc gì, trong lòng càng bối rối.
“Ta muốn bối dưỡng ngươi thành minh tinh.” Lưu Phong giải thích: “Mấy ngày nữa ta sẽ khai trương một nơi giải trí tại kinh đô, ta muốn ngươi biểu diễn tiết mục kích tình..” Lưu Phong dùng ngôn ngữ giải thích cho Tiểu Điệp hiểu một chút Thiên Thượng Nhân Gian không giống như thanh lâu truyền thống.
Nghe Lưu Phong giải thích xong, Tiểu Điệp cũng không đáp ứng ngay mà đang tự hỏi nếu y như lời của Lưu Phong nói thì sau này nhiệm vụ của nàng chính là khiêu vũ, nhưng chỉ là như vậy thì đối với hoàng hoa khuê nữ như nàng cũng đã rất khó khăn rồi.
“Tiểu Điệp, ta muốn nói cho ngươi biết là ta sẽ không ép buộc ngươi, ngươi không cần lo lắng. Bay ngày sau hãy trả lời cho ta biết.” Lưu Phong cũng hiểu với một người đã được giáo dục tốt từ nhỏ như Tiểu Điệp thì muốn cho nàng khiêu vũ kích tình quả thật là trong thời gian ngắn sẽ rất khó tiếp nhận.
Tiểu Điệp hướng ánh mắt sang nhìn Lưu Phong: “Công tử, ngươi thật có khả năng cứu cha ta sao?”
“Cứu cha ngươi mặc dù rất phiền toái nhưng đối với ta mà nói thì cũng không phải là chuyện không có khả năng.” Lưu Phong cố ý nói: “Ngươi có thể không biết, ngoại trừ thân phận Bá tước thì ta còn là Cẩm Y Vệ Tuần sát sứ. Đương nhiên có thể cứu được cha ngươi hay không thì còn tùy vào quyết định của ngươi.”
“Công tử, ý ngươi là chỉ cần ta đáp ứng khiêu vũ kích tình thì ngươi sẽ giúp cha ta?” Tiểu Điệp cắn môi hỏi.
“Có thể nói như vậy.” Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Ngươi hẳn phải rõ ràng ta và ngươi không thân không thích nếu ta trợ giúp ngươi thì ngươi cũng phải có hồi báo với ta. Hiểu không?”
Tiểu Điệp gật đầu: “Ta biết.”
“Kỳ thật ngươi cũng không cần lo lắng. Kích tình biểu diễn tuyệt đối không phải như ngươi tưởng tượng. Thiên Thượng Nhân Gian của ta tuyệt đối không giống thanh lâu truyền thống. Bây giờ ta nói có thể ngươi không tin nhưng ta tin rằng ngươi sau này sẽ hiểu được. Kỳ thật diễn kích tình không phải là sắc tình mà nó là nghệ thuật. Các ngươi chính những người biểu diễn nghệ thuật. Nếu ngươi nguyện ý thì ta sẽ biến ngươi thành minh tinh của Thiên Thượng Nhân Gian, tới đó thì ngươi sẽ có vô số vinh dự….Ta nói đến đây thôi, ngươi tự mình lựa chọn đi.” Lưu Phong khẽ buông lời thuyết phục Tiểu Điệp.
“Công tử, ta đáp ứng ngươi.” Tiểu Điệp buồn bã nói: “Kỳ thật trong lòng ta cũng hiểu được nếu không có công tử giúp đỡ thì giờ phút này ta đã là đồ chơi trong tay nam nhân. Mặc dù bây giờ ta không cách nào giải thích được nghệ thuật biểu diễn của ngươi nhưng ta biết khiêu vũ kích tình thì vẫn còn tốt hơn kỹ nữ gấp trăm lần.”
“Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì quá tốt. Tin tưởng ta đi, ngươi sau này nhất định tự hào thân phận của ngươi. Còn chuyện của cha ngươi thì sẽ nhanh chóng tìm cách, tin tưởng ba ngày sau sẽ có tin tức.”
Nghe Lưu Phong khẳng khái nói như vậy, Tiểu Điệp trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, nhất là câu nói cuối cùng kia của hắn, làm cho nàng cảm thấy tràn ngập cảm kích.
Chỉ bằng vào chuyện này mà nói thì nàng đã muốn mang thân báo đáp hắn.
Nếu giờ phút này hắn muốn thân thể nàng thì nàng sẽ không cự tuyệt, hơn nữa còn chủ động để làm vui lòng Lưu Phong.
“Tiểu Điệp, chuyện là như thế, mấy ngày nay ngươi cứ hảo hảo nghỉ ngơi. Chờ có tin tức của cha ngươi rồi nói.” Lưu Phong nói xong mở cửa đi ra khỏi phòng.
“Công tử, ngươi thật sự đi sao?” Tiểu Điệp cố lấy dũng khí nói: “Chẳng lẽ người không cần thân thể của Tiểu Điệp?”
Lưu Phong dừng cước bộ, quay đầu lại nói: “Ta nói rồi, ta đối với thân thể của ngươi không hứng thú, nếu ngươi thật sự muốn báo đáp thì sau này nên biểu diễn kích tình cho tốt..”
Nhìn Lưu Phong biến mất, Tiểu Điệp khẽ thở dài, Tiểu Bá tước này thật không đơn giản, nàng không thể nhìn thấu được con người của hắn.
Đi ra cửa phòng, Lưu Phong cũng âm thầm cười trộm, cuối cùng cũng thuyết phục được Tiểu Điệp.
Kỳ thật lúc trước Kim Vận phu nhân đã nhắc nhở hắn về chuyện Trương Trạch Toàn. Bây giờ cứu được nữ nhi của hắn. Nếu sau này Trương Trạch Toàn biết được dám chắc sẽ cảm kích hắn. Đối với việc điều tra Hộ Bộ của hắn sẽ rất thuận lợi.
Tóm lại lần này đến Nam Nhân Thiên Đường quả thật là đáng giá.
Đương nhiên là nhân phẩm của hắn cũng tốt, vận khí lại may mắn.
Hoàng thành – Đông cung.
Mấy ngày nay tại Đông cung không ngừng phát ra thanh âm tranh cãi. Thái tử phi và Hoàng thái tôn thường xuyên tranh cãi, quan hệ hai người dường như trở nên xấu đi. Mà nguyên nhân chủ yếu chính là vì Lưu Phong.
Lần trước sau khi Lãnh Nguyệt trở về, Hoàng thái tôn đã biết Lưu Phong và mình mãi mãi không thể trở thành bằng hữu. Hơn nữa Lưu Phong lại phụ trách điều tra Hộ Bộ và Nội vụ khố cho nên Hoàng thái tôn động sát niệm muốn giết chết Lưu Phong, hoàn toàn giải quyết họa căn.
Nhưng Thái tử phi sau khi biết được tâm tư của Hoàng thái tôn thì hoàn toàn không đồng ý. Vì thế hai người sinh ra tranh cãi.
Hôm nay hai người lại tiếp tục tranh cãi về chủ đề này.
“Mẫu thân, người hôm nay phải cho hài nhi một lý do. Nếu không hài nhi sẽ không nhượng bộ.” Hoàng thái tôn rõ ràng tâm tình đã trở nên kích động, thậm chí tức giận.
“Ngươi lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Không còn xem mẫu thân ở trong mắt nữa đúng không?” Thái tử phi đưa tay đập bàn quát lớn.
Hoàng thái tôn thấy vậy sắc mặt thay đổi, vội vàng nói: “Mẫu thân, người nói gì? Con sao dám trước mặt người làm càn. Chỉ là chuyện này quan trong, cho dù người không muốn con ám sát Lưu Phong thì cũng phải cho con một lý do chứ. Bằng không thì người làm sao có thể khiến con phục được?” Hoàng thái tôn bây giờ suy nghĩ, nhận thấy chỉ khi nào Lưu Phong chết thì Đông cung mới có thể ăn ngon ngủ yên.
Thái tử phi ngữ khí cũng trở nên hòa hoãn, nhìn Hoàng thái tôn nói: “Hài tử, mẫu thân không cho ngươi ám sát Lưu Phong kỳ thật cũng là muốn ngươi tốt mà thôi. Lực lượng của Lưu Phong rất cường hãn. Nếu ám sát có khả năng thành công thì hắn đã chết từ lâu rồi.”
“Mẫu thân, đây tuyệt đối không phải là lý đo.” Hoàng thái tôn không đồng ý: “Con nhận thấy người không cho con ám sát Lưu Phong, dám chắc là còn có nguyên nhân khác”
Thái tử phi thở dài: “Ngươi nhìn ra thì ta cũng không gạt ngươi nữa. Đúng là có nguyên nhân khác nhưng nguyên nhân này ta không thể nói cho ngươi nghe được.”
“Tại sao? Chẳng lẽ mẫu thân còn không tin con?” Hoàng thái tôn gắt gao hỏi tới.
“Là như thế này.” Thái tử phi giải thích: “Mẫu thân sở dĩ chưa nói cho ngươi nguyên nhân này là vì ngay cả mẫu thân cũng chưa thể xác định chính xác được. Tóm lại ngươi tin tưởng ta đi, ta không muốn ngươi ám sát Lưu Phong là vì muốn tốt cho ngươi thôi. Khi nào mọi chuyện tõ ràng thì mẫu thân sẽ trả lời cho ngươi hài lòng.” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Thái tử phi mang theo một chút ngữ khí cầu khẩn.
Hoàng thái tôn do dự một chút, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, nếu người nói như vậy thì con không hỏi nữa. Chỉ là chuyện của Hộ Bộ thì người phải cho con một chủ ý.”
“Chuyện của Hộ Bộ thì ngươi yên tâm. Ngoại trừ Trương Trạch Toàn thì các quan viên khác đều là người của mình. Một mình Lưu Phong cũng không thể làm được trò trống gì.” Thái tử phi khẽ cau mày hỏi: “Trương Trạch Toàn bây giờ thế nào?”
“Đã giam ở đại lao Hình Bộ.”
“Trương Trạch Toàn đã biết nhiều chuyện, ngươi này không thể sống được nữa. Phải nhanh chóng diệt khẩu.” Thái tử phi trong mắt khẽ hiện lên một đạo sát khí.
Hoàng thái tôn giải thích: “Mẫu thân, Trương Trạch Toàn là đại quan của triều đình, cho dù định tội chết của hắn cũng phải trải qua ba lần hội thẩm. Muốn giết hắn thì cũng cần cả tháng nữa.”
“Lâu như vậy, ta sợ Lưu Phong sẽ lần được manh mối nào đó, tìm cách tiếp xúc với Trương Trạch Toàn. Vậy thì sẽ lớn chuyện.” Thái tử phi cau mày nói.
"Vậy ý của mẫu thân như thế nào? Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Hoàng thái tôn mặc dù đã lớn nhưng mỗi khi gặp vấn đề khó khăn đều vẫn có thói quen hỏi Thái tử phi.
“Bịt miệng hắn lại.” Thái tử phi lạnh nhạt nói: “Nếu chưa thể giết hắn thì tìm biện pháp bịt miệng hắn lại, không cho hắn nói bậy.”
Ngừng một chút Thái tử phi chợt hỏi: “Nghe nói hắn còn có một nữ nhi ở Giáo Ti phường?”
Last edited by Silverwing; 05-03-2009 at 10:21 PM.
Hoàng thái tôn suy nghĩ một chút, nói:” Không sai, Trương Trạch Toàn sau khi bị hạ ngục thì nữ nhi của hắn bị tống vào Giáo Ti phường.”
Không đợi Hoàng thái tôn nói xong, Thái tử phi đã ngắt lời: “Ngươi phái người đi đưa nữ nhi của hắn giam vào một nơi bí mật. Đến lúc đó xem hắn còn dám nói bậy nữa không?”
“Mẫu thân, Lãnh Nguyệt tiên sinh cũng đề nghị như vậy, bất quá…” Hoàng thái tôn thở dài một tiếng: “Chúng ta đã chậm một bước, nữ nhi của Trương Trạch Toàn đã bị người ta mua ra khỏi Giáo Ti phường.”
Thái tử phi nghe vậy, cả kinh hỏi: “Có tra ra là ai mua không” Thái tử phi đương nhiên là nghĩ ngay đến Lưu Phong nhưng hắn vừa đến kinh đô, lại không quen biết nhiều, nếu hắn không quen ai trong Hộ Bộ thì tuyệt đối sẽ không biết được giá trị của Trương Trạch Toàn.
“Nghe nói một gã tiểu thái giám chấp sự tại Giáo Ti phường đã bán nàng ta vào thanh lâu. Bây giờ hài nhi đã cho người tỏa đi các thanh lâu tại kinh đô tìm Tiểu Điệp. Rất nhanh sẽ có được tin tức.
“Chuyện này ngươi nhất định phải chú tâm, Tiểu Điệp tuyệt đối không thể rơi vào tay Lưu Phong.” Chẳng biết tại sao nhưng trong lòng Thái tử phi lại dâng lên một sự bất hảo.
“Mẫu thân yên tâm, chuyện này hài nhi đã giao cho Lãnh Nguyệt tiên sinh. Hắn làm việc chắc chắn sẽ không sơ suất.” Hoàng thái tôn tự tin nói.
“Việc này không thể khinh thường được, ngươi cũng nên lưu tâm.” Thái tử phi cẩn thận dặn dò một chút.
“Được rồi mẫu thân, ta còn có chuyện muốn thỉnh giáo người một chút. Chúng ta và Lưu Phong đối đầu như vậy có anh hưởng đến quan hệ của chúng ta với Phượng viên hay không?” Nếu Đông cung mất đi sự ủng hộ của Phượng viên thì sẽ tổn thất rất lớn, đến lúc đó sẽ không biết làm thế nào có thể chống lại Yến vương.
Thái tử phi mỉm cười: “Điểm này thì ngươi yên tâm, Phượng viên là Phượng viên, Lưu Phong là Lưu Phong. Tứ cô nương tuyệt đối sẽ không vì Lưu Phong mà trở mặt với chúng ta. Hơn nữa ta đã gặp qua Đại sư tôn của Lưu Phong, nàng ta mới chính thức là lão đại. Chỉ cần còn có nàng thì Phượng viên nhất định ủng hộ chúng ta.”
Hoàng thái tôn nghe vậy thở phào một hơi. Bất quá hắn vẫn hỏi: “Mẫu thân, các vị cô nương của Phượng viên là có thân phận gì? Tựa hồ bọn họ rất thần bí?”
“Việc này ngươi chưa cần biết. Đợi khi thời cơ chín mùi thì ta sẽ nói cho ngươi biết. Việc quan trọng nhất của ngươi bây giờ là lấy lòng Hoàng gia gia, chuyện khác ta sẽ tự biết làm thế nào.”
Hoàng thái tôn cau mày: “Mẫu thân, mấy ngày nay Hoàng gia gia có chút khác thường, đối với ta không như trước nữa… người nghĩ xem Hoàng gia gia có thể nào là vị chuyện của Hộ Bộ và Nội vụ khố mà tức giận hài nhi không?”
“Không.” Thái tử phi phân tích: “Hoàng gia gia ngươi như thế nào hẳn ngươi cũng biết. Mấy ngày nay ta nghĩ Hoàng gia gia là vì chuyện viễn chinh mà lo lắng, ảnh hưởng đến tâm tình của người. Chúng ta sẽ giúp Hoàng gia gia đóng góp một chút quân lương cho người, đến lúc đó chắc chắn Hoàng gia gia sẽ vui vẻ thôi.”
“Bất quá kinh phí của chúng ta cũng đang thiếu thốn.” Hoàng thái tôn vẻ mặt thật sự u sầu.
“Ta sẽ có biện pháp, tóm lại chúng ta phải xuất ra một chút khí lực vì việc viễn chinh. Hoàng gia gia ngươi sợ rằng không còn sống được lâu nữa. Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của người chính là viễn chinh Phù Tang, Cao Lệ. Chỉ cần chuyện viễn chinh thuận lợi thì Hoàng gia gia ngươi sẽ rất cao hứng.”
“Mẫu thân, vài ngày trước Lãnh Nguyệt tiên sinh tại Giang Nam đã thu được tin tức Huyện lệnh ở một số nơi đã cấu kết với những thương nhân buôn muối, quả nhiên là thu được rất nhiều ngân lượng. Người nghĩ chúng ta có nên…”
“Ngươi về trước tiên nên xem xét kỹ lại đã.” Thái tử phi trầm tư một chút, đoạn nói.
Hoàng thái tôn giải thích: “Bọn họ cụ thể là làm như thế này. Đầu tiên quan phủ sẽ cố ý tấu lên các quan phụ trách về muối, không bán ra cho dân chúng nữa. Khi không có muối thì dân chúng sẽ cảm thấy khan hiếm, đến khi không chịu được nữa thì các huyện lệnh mới bí mật lấy muối của các thương nhân bán lại. Quả nhiên là một lời cả trăm.”
“Tại sao bây giờ triều đình vẫn không có ai hồi báo về vấn đề này?” Thái tử phi cau mày hỏi.
“Cái này cũng không có gì là khó. Kỳ thật các huyện lệnh cố ý làm cho mờ mịt đi. Sau đó bọn họ bán muối cũng rất kín đáo, cách hai tháng mới bán vài lần, quy mô cũng không nhiều. Cho nên không ai chú ý. Cho nên chúng ta có thể học theo cách này, kiếm thêm một chút ngân lượng.”
Thái tử phi nhíu mày: “Làm như vậy có chút thất đức, hơn nữa buôn bán muối luôn là trọng điểm của triều đình. Nếu sự việc một khi bị phát giác thì cho dù là ngươi cũng khó tránh khỏi bị trách phạt.”
“Mẫu thân, làm đại sự không cần câu nệ tiểu tiết.” Hoàng thái tôn trầm giọng nói: “Chúng ta có thể lựa chọn một vùng tại phương bắc Giang Nam. Huyện lệnh ở đây cũng là người của Đông cung. Vạn nhất có điều tra cũng sẽ rất khó khăn.”
“Mẫu thân, hài nhi đã tính qua, nếu kế hoạch thuận lợi thì nửa năm chúng ta có thể thu được mấy trăm vạn lượng.” Hoàng thái tôn hưng phấn nói.
Thái tử phi cũng không kinh ngạc, nàng rất rõ ràng buôn muối có lợi nhuận như thế nào.
“Chuyện này là chủ ý của ngươi hay của Lãnh Nguyệt tiên sinh?” Thái tử phi trầm giọng hỏi.
“Đầu tiên là Lãnh Nguyệt tiên sinh gợi ý, sau đó hài nhi tự mình xem xét đưa ra kế hoạch như vậy.”
Đã như vậy thì ngươi cứ thực hiện, bất quá ngươi tuyệt đối không thể buôn bán số lượng vượt qua số lượng muối của triều đình năm lần. Nếu không thì dân chúng sẽ không có đường sống.”
“Mẫu thân yên tâm, con tự biết phân tấc.” Hoàng thái tôn thấy Thái tử phi đồng ý kế hoạch của mình, trong lòng không khỏi vui vẻ.
“Ta mệt rồi, ngươi đi an bài mọi việc đi.”
“Ây, con xin cáo từ.”
Đang đi đến cửa, chợt Thái tử phi gọi giật lại: “Chuyện của Lưu Phong, ngươi không cần phải xen vào. Vài ngày nữa ta sẽ tự nói chuyện với hắn. Nghi vấn của ngươi chờ ta nói chuyện xong với hắn sẽ nói cho ngươi.”
“Mẫu thân yên tâm, con biết làm thế nào.”
Đợi Hoàng thái tôn rời đi, Thái tử phi khẽ cau mày, thở dài một tiếng, trong lòng lo lắng khi nghĩ đến Lưu Phong, không biết là đứa nhỏ kia….
Thái tử phi thậm chí không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Liên tiếp hai ngày Lưu Phong tại Nam Nhân Thiên Đường hao tốn ngân lượng mua được năm mỹ nữ, vóc dáng, nhân phẩm… đều bất phàm, hơn nữa vẫn còn là xử nữ. Đội biểu diễn kích tình đầu tiên của Thiên Thượng Nhân Gian tại kinh đô bắt đầu hình thành.
Vốn là có năm mỹ nữ này, Lưu Phong đã cảm thấy tạm ổn nhưng hôm nay hắn lại nhân được tin tức của Kim Vận phu nhân, tại Bắc thành trên dòng sông Yên Chi có một người tên Liễu Oanh là nữ tử hoa thuyền, rất có danh tiếng tại kinh đô. Nếu Lưu Phong có thể thu dụng nàng thì dám chắc sẽ thu hút được rất nhiều vương công quý tộc vào Thiên Thượng Nhân Gian.
Chuyện cứu Trương Trạch Toàn hắn giao cho Hắc Vân, sau đó quyết định đến sông Yên Chi gặp nữ nhân Liễu Oanh này.
Yên Chi hà bao quanh ngoài tám con đường lớn của kinh đô. Rất nổi tiếng, nơi này chính là nơi các nữ nhân trên hoa thuyền tiếp khách lên thuyền du hí, quả là một phen phong vị.
Lưu Phong tại bờ sông, gọi đến một vị lão trượng, hỏi thăm Liễu Oanh cô nương.
“Lão trượng, không biết Liễu Oanh cô nương ở nơi nào? Phiền lão trượng nói cho ta biết một chút vị Liễu Oanh cô nương này.”
Last edited by Silverwing; 05-03-2009 at 10:27 PM.