Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 15: Thái Tổ Thánh Thống
Chương 03: Sống Hay Chết?
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Lục Bạt Đỉnh lại nhìn những người khác, Chung Lâm thản nhiên không phải kiểu giả bộ cao thủ, mà thật sự tin tưởng Tôn Lập. Cả Đông Phương Phù và Lý Tử Đình cũng cười cười, không hề lo lắng gì?
Điền Anh Đông lạnh nhạt, Phùng Trung cúi đầu, Lục Bạt Đỉnh nhìn thấy mang tai y gồ lên, có lẽ đang cười.
Sùng Dần sợ Lục Bạt Đỉnh khó xử nên khuyên chúng nhân: "Lục sư huynh cũng vì có lòng tốt nhưng chưa tiếp xúc với Tôn Lập lâu, không hiểu là đúng..."
Lục Bạt Đỉnh ấm ức: Tức là nhận định liễuTôn Lập chưa chết, còn y đã nhầm!
"Sao các vị tin tưởng y như vậy?"
Chúng nhân nhìn nhau. Giang Sĩ Ngọc kiên quyết lắc đầu: "Để ta khen y sau lưng thì thiết huyết hán tử như ta kiên quyết không làm..."
Chung Lâm đưa ra lý do: "Y chưa từng khiến bọn tại hạ thất vọng."
Lục Bạt Đỉnh định nói nhưng đến miệng lại thu về, cáo từ.
...
Ngày thứ năm qua đi, đã tới thời gian kỷ lục: năm ngày rưỡi!
Người lập ra kỷ lục này, năm xưa tại Thánh Thống chi địa tăng tiến hai cấp rưỡi, trưởng thành nhanh chóng trong trận chiến Đại Tùy tu chân giới đối kháng man tộc, sau cùng thậm chí đạt tới Chí nhân cảnh, thành nhân vật đỉnh nhọn lãnh đạo Đại Tùy tu sĩ, đuổi man tộc về Tây hoang, nghìn năm sau không dám xâm lấn nữa.
Cái tên vang danh đó là: Đông đế Lan Vĩnh Cương!
Nghìn năm nay, Lan Vĩnh Cương là kiêu ngạo của Kim Phong Tế Vũ lâu. Y là người duy nhất ở Đại Tùy trong nghìn năm qua thành Chí nhân cảnh cường giả!
Không ai tin Đặng Văn Ngạn hơn được Lan Vĩnh Cương.
Đến trưa, Đặng Văn Ngạn chưa ra thì có thể hoàn toàn xác định y đã chết ở trong. Kim Phong Tế Vũ lâu có người mến tài, thầm tiếc cho Đặng Văn Ngạn.
Ba đệ tử Đô Vũ môn khóc lóc bi thương, tuy bị Đặng Văn Ngạn bỏ rơi nhưng họ hiểu, không có y thì Đô Vũ môn chắc chắn không còn đạo thống.
Lạc Vân Bằng lắc đầu: "Triệu tập các đệ tử qua thử thách lại, ngày mai Thánh Thống chi địa mở, tất cả cùng chuẩn bị."
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu chia ra đi thông tri.
Đệ tử Trầm Binh môn, Bạn Hổ trai, Tố Bão sơn đều tới, nhưng cộng lại cũng không đông bằng Kim Phong Tế Vũ lâu, Đặng Văn Ngạn đã chết, không còn ai sánh được với Lục Bạt Đỉnh, đầy lùi ma tu là Đại Tùy không còn môn phái nào so được với Kim Phong Tế Vũ lâu.
Lạc Vân Bằng phi thường mãn ý.
"Gọi các vị lại để cho biết ngày mai chúng ta xuất phát, đến Thánh Thống chi địa!"
Lạc Vân Bằng giản đơn nói xong, Tố Bão sơn chúng nhân ngẩn người, Sùng Dần đứng lên: "Lâu chủ, Tôn Lập còn chưa ra."
Tất cả đều nhìn họ với ánh mắt cổ quái, Lạc Vân Bằng thoáng phật lòng, Tôn Lập đã chết rồi, Tố Bão sơn không còn ai đáng cho y trọng thị, với địa vị như y thì lời lẽ không cần e dè nhiều: "Giờ còn chưa ra, đừng nói Tôn Lập mà Đặng Văn Ngạn cũng đã chết rồi!"
"Không thể nào!" Người Tố Bão sơn ồn ào: "Tôn Lập khẳng định còn sống, đang săn tà linh mà thôi, các vị cũng nói ở trong đó càng lâu thì càng tốt, người chưa ra, sao lại xuất phát?"
Trừ Lạc Vân Bằng, chư vị chân nhân lão tổ của Kim Phong Tế Vũ lâu đều tới, Chiêm Hưng Hiền hắc hắc cười lạnh: "Một bọn ngu xuẩn không biết tiến thoái!"
Tiếng quát chứa sức mạnh của Chân nhân cảnh khiến Tố Bão sơn chúng nhân lùi liền ba bước, nhợt nhạt mặt mày!
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu thở dài, dù gì cũng có chút tình cảm, Lục Khiêm Vĩnh khuyên: "Lâu chủ, đừng chấp nhặt gì họ."
Lại bảo bọn Sùng Dần: "Chuẩn bị đi, ngày mai xuất phát."
Đoạn không để Tố Bão sơn chúng nhân phân biện, phất tay áo đưa họ ra khỏi phòng.
"Cạch!" Cửa đại sảnh đóng lại.
Chúng nhân nhìn vào cánh cửa, chợt thấy thê lương!
...
Lạc Vân Bằng sắp xếp việc ngày mai xong, y sẽ dần đầu tới Thánh Thống chi địa, Kim Phong Tế Vũ lâu giao cho lục vị chân nhân lão tổ.
Chúng nhân thương nghị xem ngày mai ma tu dùng phương thức tấn công nào, xác định cách ứng phó rồi mới tản đi.
Lục Khiêm Vĩnh đi cùng Từ Doanh Hầu, đều trầm mặc.
Cỏ dại ven đường kêu xào xạc, giày giẫm lên bùn đất, mảnh cứng vỡ ra, gần như không thể phát giác.
Đối với Tôn Lập, tuy Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu đều có ý đầu tư nhưng ở cùng nhau lâu như thế, thiếu niên vốn có hi vọng thành nhân vật trọng yếu của Đại Tùy tu chân giới này lại vô thanh vô tức chết trong Ác Vân động như thế.
Cả hai thê lương, vì thấy quá nhiều thiếu niên anh tài sa vào cảnh này. Đại đạo vô tình...
Tiếng thở dài khiến linh cơ Từ Doanh Hầu máy động: "Lão lục, y là Dạ Ma Thiên!"
Lục Khiêm Vĩnh cấm cảu: "Hiện tại nói thế để làm gì?"
Từ Doanh Hầu sáng mắt: "Không, y là Dạ Ma Thiên, chúng ta có cách xác định xem y chết chưa!"
Lục Khiêm Vĩnh tuy không hiểu nhưng không vui nổi: “Lão từ cho là y còn sống?"
Từ Doanh Hầu không tin lắm: "Cứ thẳ xem, vạn nhất y còn sống thì sao?"
"Thử thế nào?"
Từ Doanh Hầu cuống lên: "Sao còn chưa hiểu? Y là Dạ Ma Thiên! Chúng ta từng cho Dạ Ma Thiên truyền âm ngọc phù, có thể trò chuyện ngay!"
Lục Khiêm Vĩnh vỗ trán: "Đầu óc ta này..."
Đoạn lấy truyền âm ngọc phù từ trữ vật không gian ra.
Cả hai thắc thởm, tuy cho rằng Tôn Lập đã chết trong Ác Vân động nhưng khi tia hi vọng sau cùng chưa tắt hẳn thì họ vẫn khẩn trương.
Lục Khiêm Vĩnh dồn linh nguyên, chảy theo đường nét trong truyền âm ngọc phù, ngọc phù sáng lên, dao động huyền diệu, công năng trò chuyện được khởi động.
Tích tắc này cực lâu với hai người, truyền âm ngọc phù không hề có giọng Tôn Lập...
Cả hai thở dài: "Quả nhiên..."
"Tiền bối!"
Lục Khiêm Vĩnh chuẩn bị bóp nát ngọc phù thì có giọng nói vang lên, không phải Tôn Lập thì ai?
Cả hai ngạc nhiên đến quên đáp.
"Tiền bối? Hai vị phải không?"
Tôn Lập lại hỏi, cả hai mới bừng tỉnh: "Tôn Lập, tiểu hữu còn sống?"
Tôn Lập bật cười: "Nếu chết rồi, thì ai nói với hai vị?"
"Không..." Cả hai ngượng ngùng rồi cười ha hả: "Tiểu hữu vẫn ở trong đó, có biết là kỷ lục vào Ác Vân động chỉ năm ngày rưỡi, tiểu hữu đã phá kỷ lục của Đông đế Lan Vĩnh Cương mà tất cả lại nghĩ tiểu hữu đã chết rồi..."
"Sao lại thế được." Tôn Lập than.
"Đừng lắm lời thế, mau ra đi, ngày mai lâu chủ sẽ tới Thánh Thống chi địa, nhĩ không ra là không kịp..."
...
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu hào hứng quay về, đến chỗ Lạc Vân Bằng. Dọc đường cả hai hưng phấn đến râu cằm rối bời, Tôn Lập ở trong Ác Vân động đến sáu ngày, hơn nữa có vẻ rất dễ chịu, nếu không giục, có lẽ còn ở đó tiếp!
Kỷ lục của Đông đế Lan Vĩnh Cương đã bị phá, e là thành tựu tương lai của Tôn Lập còn trên Lục Bạt Đỉnh! “Đầu tư” tình cảm của họ dồn lên Tôn Lập đã được báo đáp!
Thiên lôi trúc giá là thượng cổ dị bảo, dù ở thời đại của Võ Diệu và La Hoàn cũng mười phần trân quý, tại thế giới này đã diệt tuyệt mấy vạn năm.
Tôn Lập có mười mấy mẫu Thiên lôi trúc, Diệt ma thần lôi khắc chế tà linh, gã vào Ác Vân động như hổ vào đàn gà, thật quá hạnh phúc!
Lạc Vân Bằng đã nghỉ, hôm nay y không đả tọa, vì việc ngày mai nên sau khi các lão tổ tản đi là y ngủ liền, nhưng vừa nhắm mắt đã bị tiếng gõ cửa của Lục Khiêm Vĩnh lôi dậy.
"Cốc, cốc, cốc!"
Lạc Vân Bằng không vui, đệ tử nói: "Lâu chủ, là Lục lão tổ và Từ lão tổ, đệ tử không ngăn được..."
"Lâu chủ, mau lên! Có việc cực kỳ trọng yếu!"
Lạc Vân Bằng mở cửa, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu mặt đỏ lên: "Lâu chủ, Tôn Lập còn sống, y sắp ra rồi!"
"Sao lại thế được!?" Lạc Vân Bằng chưa nói hết đã bị Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu kéo tới Ác Vân động.
"Lưỡng vị lão tổ, các vị..."
Cả hai áp sát mặt đất, lao đến cửa động.
Lạc Vân Bằng không vui, dù gì y cũng là Kim Phong Tế Vũ lâu lâu chủ.
"Lục Khiêm Vĩnh, Từ Doanh Hầu, hai vị làm gì hả?!"
Lục Khiêm Vĩnh vòng tay: "Lâu chủ thứ tội, Tôn Lập sắp ra rồi."
Lúc đó những người khác được tin cũng tới.
Tứ vị chân nhân lão tổ, Lục Bạt Đỉnh, cùng đệ tử các môn phái khác đều tới, Tố Bão sơn chúng nhân thờ hồng hộc theo chân.
"Tôn Lập còn sống?" Gần như không ai tin.
Tố Bão sơn chúng nhân thảnnhiên: Tôn Lập vẫn sống nhăn.
Chỉ Điền Anh Đông và Phùng Trung không rõ vui buồn thế nào.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 15: Thái Tổ Thánh Thống
Chương 04: Tổ Long Sơn (Thượng)
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Chiêm Hưng Hiền hầm hừ, định chế nhạo mấy câu nhưng thoáng nghĩ, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu đều là lão hồ ly, việc thế này, nếu không chắc chắn tất không triệu tập mọi người?
Nhưng sáu ngày rồi, lẽ nào Tôn Lập còn có thiên phú hơn Đông đế các hạ? Không thể nào!
Y cũng không hiểu là chuyện gì.
Chúng nhân đợi một canh giờ, Lạc Vân Bằng hết kiên nhẫn: "Lục Khiêm Vĩnh..."
Y định quát thì quỷ thủ đồng môn của Ác Vân động vô thanh vô tức mở ra, màn lửa bắn ra một người, Tôn Lập rỡ ràng cười xin lỗi: "Trong đó nhiều lối rẽ quá nên lạc đường..."
Chúng nhân ngạc nhiên.
Sáu ngày rồi mà y vẫn còn sống.
Tố Bão sơn chúng nhân mấy hôm nay nén giận, vì sao ai cũng cho là Tôn Lập chết rồi? Vì sao không ai tin vào thực lực của gã? Giờ nhìn tất cả mới thú vị làm sao, bọn Giang Sĩ Ngọc thoải mái vô cùng nhưng không để lộ mà ra vẻ thản nhiên.
Sùng Dần vẫy tay: "Đi thôi, ra là được, không ra là không kịp đâu. Không có việc gì chứ? Không thì chúng ta về."
Ai nấy há hốc miệng nhìn theo.
Từ Doanh Hầu nói nhỏ với Lục Khiêm Vĩnh: "Toán tiểu tử này chắc vui lắm..."
Chúng nhân về đến Quý tân lâu, người các môn phái khác chưa về, đóng cửa xong là họ hoan hô!
...
Nửa đêm đó, không ai yên được.
Muốn ngủ, như Lạc Vân Bằng, nhưng trằn trọc mãi. Sáu ngày! Con số hơn cả Đông đế Lan Vĩnh Cương không hề đơn giản, Tôn Lập còn thiện nghệ trận pháp, là ý trung nhân của Triệu Thục Nhã tiểu thư, tiền đồ vô lượng!
Chiêm Hưng Hiền không sao tĩnh tâm nổi.
Tôn Lập đi ra chứng tỏ Đặng Văn Ngạn đã chết rồi. Tôn Lập "bối cảnh thâm hậu " thì tương lai sẽ là mối uy hiếp lớn nhất!
Đông đế Lan Vĩnh Cương năm xưa ở Ác Vân động năm ngày rưỡi rồi thành Chí nhân cảnh tuyệt đỉnh cường giả, Tôn Lập tương lai...
Tố Bão sơn chúng nhân ồn ào mãi, sau cùng Sùng Dần nói: "Được rồi, đi nghỉ đi, ngày mai vào Thánh Thống chi địa, không biết sẽ có nguy hiểm gì, nên giữ tinh thần mới xử lý được. Tôn Lập cũng nghỉ đi."
Ai nấy chia tay, Tôn Lập về viện tử.
Tôn Lập không thấy mệt, sáu này này trừ lần gạt Đặng Văn Ngạn thì gã không hề xuất thủ, cứ dùng Diệt ma thần lôi oanh tạc rồi đi nhặt hồn hỏa.
Lục Khiêm Vĩnh khởi động truyền âm ngọc phù đúng lúc Tôn Lập đang được La Hoàn chỉ dẫn, hấp thu thất cấp tà linh hồn hỏa.
Hồn hỏa tuy có ích cho linh thức nhưng tu sĩ bây giờ không mười phần chú trọng bồi dưỡng linh thức, tuy ai cũng thấy linh thức quan trọng với tu hành, trợ giúp đạo tâm có thể hạn chế tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng tu chân giới bây giờ không còn pháp môn tu luyện linh thức thành thể hệ. Pháp môn này đã biến mất từ một thời đại nào đó.
Ở thời đại của Võ Diệu và La Hoàn, linh thức có phương pháp tu luyện riêng, trừ tự thân rèn luyện linh thức thì vật bổ nhất là hồn hỏa.
Linh thức đặc thù, khác với cảnh giới tu luyện, nên cần có ngoại vật phụ trợ.
Tôn Lập đạt tới Đạo nhân cảnh thì linh giác đã ngưng tụ thành linh thức.
Trong Ác Vân động, gã thử dùng linh thức thôn tính hồn hỏa, rút đi năng lượng phụ trợ, chỉ để lại linh hồn năng lượng thuần túy, nên lúc ra mới rỡ ràng như thế.
Tách khỏi chúng nhân, Tôn Lập lại bảy trận pháp phong ấn gian phóng, lấy ra bốn đạo thất cấp tà linh hồn hỏa, năng lượng dao động từ Ấn đường huyệt dấy lên, chia làm bốn, bao lấy hồn hỏa để luyện hóa...
Một canh giờ sau, Tôn Lập triệt để luyện hóa bốn đạo hồn hỏa, thêm nửa canh giờ là tôi luyện xong năng lượng trong đó.
Hấp thu bốn đạo hồn hỏa, linh thức càng ngưng luyện, cuộn trong Ấn đường huyệt thành một dòng suối trong từ trên cao trút vào sâu thẳm.
Khe suối miên man, toàn là tinh thần, từ vô hình hóa hữu hình, huyền diệu khôn tả.
Hồn hỏa của thất cấp tà linh tuy là cấp thấp nhất nhưng với linh thức của Tôn Lập thì là vật "đại bổ". Y dùng liền bốn dải, coi như bão hòa.
Linh thức ngưng luyện đến mức nhất định thì sẽ tăng tiến, thành "thần thức". Tôn Lập hiện tại đã cơ bản thượng hoàn thành "ngưng luyện", tu luyện tiếp sẽ là “tăng tiến” thành thần thức.
Gã mở mắt, triệt đi trận pháp, bên ngoài hơi sáng rồi, không dám chần chừ, dậy rửa ráy, chưa xong đã thấy đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu giục: "Tôn Lập sư huynh, lâu chủ đang gọi, sư huynh xong chưa?"
Gã tắm nhanh rồi đi gặp tất cả, cùng đến điểm hẹn.
Trước khi đi, Lạc Vân Bằng vòng tay với lục vị chân nhân lão tổ, dặn: "Cơ nghiệp tổ tông, tạm thời nhờ vào chư vị!"
Bọn Lục Khiêm Vĩnh đáp lễ: "Lâu chủ yên tâm!"
Lạc Vân Bằng mang theo bốn thân truyền đệ tử, theo sau là ba mươi đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Bạt Đỉnh đi đầu, tiếp theo mới là đệ tử các môn phái.
Vì Tôn Lập, người Bạn Hổ trai, Trầm Binh môn có ý đi lùi hơn Tố Bão sơn để tỏ rõ tôn trọng.
Lạc Vân Bằng lâu chủ đi đầu tiên mặc áo bào trắng tinh, như bạch hạc giữa núi rừng.
Tôn Lập tưởng y sẽ đưa chúng nhân vượt vòng vây của ma tu nhưng y lại đưa tất cả đi vào tòa lầu đất!
Không đi bao xa là đến trung tâm, nơi này là bãi trống do các miếng đá ba màu ghép thành hình cửu cung.
Lạc Vân Bằng mỉm cười với chúng đệ tử: "Vào đi."
Bọn Tôn Lập ngơ ngác, đi lên cửu cung đồ án.
Lạc Vân Bằng giơ tay, chưởng môn lệnh phù vàng rực bay lên, bao lấy chúng nhân. Trong kim quang có linh văn nhảy nhót rồi hòa vào cửu cung đồ án.
Mỗi ngăn dâng lên một đạo quang trụ. Quang trụ chia làm chín tầng, quay theo quy luật thần bí.
"Cách cách cách..."
Sau mấy tích tắc, quang trụ tựa hồ tìm được cách tổ hợp chính xác nên dừng quay, quang mang nối thành một dải bao trùm tất cả như quang cầu rồi co lại nhanh chóng, biến mất.
Trước khi quang cầu tan biến, trong óc Tôn Lập lóe lên ý nghĩ: Truyền tống tiên trận? Không phải đã thất truyền rồi sao...
Trước mắt tràn ngập lưu quang đủ màu, dù là gã thì trong không gian thông đạo cũng suy nghĩ chậm hơn.
Gã hiểu ngay: Truyền tống tiên trận tuy đã thất truyền nhưng còn một số từ thời thượng cổ có thể sử dụng.
Kim Phong Tế Vũ lâu chọn Quy Xà sơn cũng vì thượng cổ tiên trận này? Tiến có thể công lùi có thể thủ, quả nhiên cực kỳ giảo hoạt.
Không biết bao lâu sau, quang mang các màu dần tụ về thành bạch quang chói lòa, chúng nhân chợt thấy tốc độ tăng lên rồi văng ra.
Trước mắt sáng lòa không nhìn thấy gì.
Chúng nhân đều là tu sĩ, thể chất hơn xa người thường, nháy mắt đã khôi phục.
Lúc vào truyền tống trận mới sáng sớm mà giờ mặt trời mọc cao. Nơi này là rừng rậm, truyền tống trận ẩn tàng trong cỏ dại, ngoài nửa là cây bụi xen kẽ với gò đất và đá tảng.
Tôn Lập nhìn ra nơi này kỳ thực bố trí mê trận. Từ trong nhìn ra không bị ảnh hưởng, nhưng người ở ngoài đi vào sẽ lạc lối, đi hồi lâu mới thấy mình vẫn đứng nguyên.
Mê trận này giống với "Quỷ đả tường" trong truyền thuyết dân gian Đại Tùy, khiến người dân đi vào không dám tới nữa.
Đời đời tương truyền nên nơi này thành cấm địa.
Lạc Vân Bằng nhìn tất cả, vừa qua truyền tống tiên trận, chúng đệ tử đều mệt.
Y dặn: "Nghỉ ngơi đã, nửa canh giờ sau xuất phát."
Rừng dày mịt, chúng đệ tử tản đi tìm bóng cây ngồi xuống. Có người lấy linh thạch, có người dùng linh đơn. Chúng nhân biết vào Thánh Thống chi địa còn thử thách nên giữ trạng thái tốt nhất là điều nên làm.
Tố Bão sơn chúng nhân không thoải mái gì, duy Tôn Lập và Chung Lâm vẫn như không.
Tôn Lập nhìn quanh có vẻ vu vơ nhưng thật ta nhìn thấu được mê trận. Trận pháp cỡ này thì không cần La Hoàn và Võ Diệu chỉ dẫn, gã cũng dễ dàng phá giải.
Lúc bàn với Võ Diệu về mê trận này, Võ Diệu khen: "Tiểu tử ngươi tư chất cực tệ, ngộ tính không cao nhưng chỉ cần dạy cho ngươi hiểu thì vận dụng siêu phàm!"
Tôn Lập trầm mặc.
Võ Diệu lấy làm lạ: "Sao ngươi không nói?"
Tôn Lập: "Đừng quấy nhiễu, để tiểu tử có thêm chút hạnh phúc khi được biểu dương."
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 15: Thái Tổ Thánh Thống
Chương 05: Tổ Long Sơn (Hạ)
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Nửa canh giờ sau, Lạc Vân Bằng quát, triệu tập các đệ tử lài cùng xuất phát.
Đi qua mê trận, bên ngoài vẫn là rừng rậm, thường thấy hổ, gấu, báo, hiếm dấu chân người.
Ra khỏi rừng là núi đồi liên miên, phía cuối là một ngọn núi đá đen vượt hẳn lên như thương mang cự long uốn mình.
Đỉnh núi cao nhất xa nhất như đầu rồng hướng lên, chỉ chực bay cao.
Trong vạt gò đồi có lũy đá xếp thành quân bảo.
Quy mô quân bảo không lớn nhưng rất kiên cố, đỉnh cắm thương long chiến kỳ của Đại Tùy.
Mỗi tòa đủ cho năm mươi binh sĩ. Tôn Lập tính thử, trong vạt núi đồi đó có hơn trăm tòa, tổng thể binh lực đạt tới năm nghìn người.
Tựa hồ quân bảo liên miên bất tuyệt vây quanh ngọn núi, đủ cho sáu vạn quân ở!
Sáu vạn đại quân, tiêu tốn mỗi năm không ít, với Đại Tùy cũng là gánh nặng, nhưng cánh quân như thế chỉ để bảo vệ một ngọn núi!
Đấy là núi nào?
Chung Lâm vỗ trán: “Ta biết rồi, đây là Đại Tùy long mạch, Tổ Long sơn! Lẽ ra phải biết Thánh Thống chi địa là Tổ Long sơn..."
Giọng y không lớn nhưng đệ tử quanh đó đều kinh ngạc vì khí thế hùng vĩ của ngọn núi mà lặng ngắt, nên ai cũng nghe thấy.
Lạc Vân Bằng nhìn Chung Lâm, thầm nhủ tiểu tử này nhanh trí, người Tố Bão sơn tuy ẩn trong quang mang của Tôn Lập nhưng xem ra đều bất phàm.
Thấy ánh mắt dò hỏi của các đệ tử, Lạc Vân Bằng gật đầu: "Không sai, trong đó là Đại Tùy long mạch: Tổ Long sơn."
"Tổ Long sơn có đồn trú đại quân! Chín vạn, cấm chỉ bất kỳ ai vào long mạch chi địa. Tự tiện xông vào giết không tha!"
Tôn Lập cả kinh, hóa ra không phải sáu mà tới chín vạn! Gã cười thầm, hóa ra đánh giá thấp tầm quan trọng của ngai vàng với thiên tử.
Lạc Vân Bằng tiếp lời: "Tổ Long sơn có tiền bối cao nhân giúp Đại Tùy thiên tử bố trí ‘Cửu nha thiên mạc" có thể ngăn bước thế gian tu sĩ đến phá hoại Đại Tùy long mạch."
Y hơi dừng lại nhìn chúng đệ tử: "Tu hành trong Thánh Thống chi địa là mượn sức Đại Tùy long mạch để tăng tiến công lực."
Chúng nhân ngẩn người.
Lạc Vân Bằng tiếp lời: "Đại Tùy long mạch không chỉ liên qua đến thiên tử khí vận mà thậm chí quan hệ tới sự ổn định của thiên hạ, nên Thánh Thống chi địa chỉ mở khi vạn bất đắc dĩ. Các vị đã hiểu vì sao Kim Phong Tế Vũ lâu không tự tiện mỏ rồi chứ. Lấy trộm nhiều sức mạnh của long mạch sẽ khiến thiên hạ bất ổn, chết chóc vô số, là tội nghiệt vô cùng!"
Có đệ tử không hiểu: "Tiền bối, đã bố trí ‘Cửu nha thiên mạc’ ngăn cản tu sĩ phá hoại long mạch thì sao chúng ta có thể vào tu hành?"
Lạc Vân Bằng chưa đáp đã có người tự thể hiện: "Ngu xuẩn! Thánh Thống chi địa do tiên tổ để lại, tất có cửa sau, chúng ta không cần lo về Cửu nha thiên mạc."
Lạc Vân Bằng nhìn đệ tử đó rồi gật đầu: "Không sai, nhưng việc này không hay ho gì. Đại Tùy thiên tử mỗi năm cung phụng các phái không ít... Nên tất cả cẩn thận, đừng để bị phát hiện."
Thái tổ khai quốc nam chinh bắc chiến, Đại Tùy tu chân giới có không ít tu sĩ nhập thế giúp đỡ, song phương đều cớ lợi, thái tổ khai quốc thành công, tu sĩ cũng tăng tiến cảnh giới. Tu chân giới thậm chí vì thế phồn vinh một thời.
Ban đầu, thái tổ hoàng đế mới các tu sĩ đã trợ giúp lập quốc bày ra Cửu nha thiên mạc, phong ấn Tổ Long sơn, các cường giả khi đó đều đồng ý.
Họ phong bế Tổ Long sơn, nhưng để lại một cửa phòng vạn nhất.
Không ngờ thái tổ cũng có mấy thù hạ là kỳ nhân dị sĩ, tuy không tu chân nhưng với kham dư chi học, nhận ra phong ấn có sơ hở, bày mấy chục quân bảo ở gần “cửa sau”, gần như từ các góc mà coi kỹ.
Lạc Vân Bằng một mình có nghĩ ngang đi vào thì người thế tục cũng không thể phát hiện nhưng mang theo ngần ấy đê cấp đệ tử thì cũng nhức đầu.
Y ngẫm nghĩ rồi dặn: "Nghỉ ngơi đã, trời tối sẽ vào."
Đến đây, thấy Tổ Long sơn hùng vĩ, biết Đại Tùy long mạch liên quan đến thiên hạ khí vận ỏ trong núi, họ sắp vào Tổ Long sơn tu hành. Tuy Lạc Vân Bằng bảo nghỉ ngơi nhưng ai nấy hưng phấn, đoán xem Thánh Thống chi địa có gì.
Tiếng bàn luận xôn xao, Lạc Vân Bằng sốt ruột, chỉ mình y biết Thánh Thống chi địa không hề an toàn, nhân tộc muốn lấy cắp thiên chi đạo, lấy khí vận long mạch thì nguy hiểm cỡ nào!
Cũng như một con kiến định cắn trộm một miếng thịt từ giao long.
So với Đại Tùy long mạch, tu sĩ thậm chí không bằng cả con kiến.
Nguy hiểm như thế, chưa vạn bất đắc dĩ, y đời nào cho đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu vào, đáng cười là các môn phái khác còn tưởng y tự tiện mở Thánh Thống chi địa!
Một trong bốn thân truyền đệ tử đi cùng dùng linh lực đốt chân hỏa, đun nước pha trà, hai người kia bày mấy cái ghế thấp xuống bãi cỏ, cung kính bảo Lạc Vân Bằng: "Sư tôn nghỉ ngơi đã."
Lạc Vân Bằng gật đầu ngồi xuống, các đệ tử vẫn hưng phấn bàn luận, toàn về mộng đẹp, y nhìn qua phía họ, một chút thương xót ẩn kỹ sau thần sắc phức tạp: Sống sót trở ra một nửa là tốt lắm rồi.
Nhưng người còn sống đều tăng tiếng một cảnh giới rưỡi, - - đấy là tiêu chuẩn bình quân khi vào Thánh Thống chi địa.
Nhưng một nửa sống sót đó cộng lại, chiến lực hơn xa hiện tại. Những đệ tử tinh anh như Lục Bạt Đỉnh, Tôn Lập vì có thêm long mạch khí vận, tiền đồ càng sáng sủa.
Về lâu dài, lần này mạo hiểm nhưng đáng giá.
Tố Bão sơn chúng nhân tụ lại, ai nấy hưng phấn, nhưng Chung Lâm lo lắng: "Sao ta lại cứ giật mình?"
Y là âm thần chi thể, cảm tri với nguy hiểm cực nhạy, thậm chí Tôn Lập cũng không bằng.
Chung Lâm dứt lời, ai nấy đều lo lắng, Sùng Dần cũng nói: "Thánh Thống chi địa được đồn đại bốc trời, nếu dễ dàng tăng tiến cảnh giới như thế thì còn cần vất vả tu hành làm gì?"
Sùng Bá gật đầu: "Đều cẩn thận."
Tôn Lập nhìn Điền Anh Đông và Phùng Trung, từ lúc thấy Tổ Long sơn, mắt y toàn là tham lam.
Còn Điền Anh Đông, từ khi gặp nhau tại Kim Phong Tế Vũ lâu, Tôn Lập luốn không nhìn thấu được y, tạo cho gã cảm giác nguy hiểm!
Không hiểu có phải vì không thân nhau, gần đây Điền Anh Đông luôn trầm mặc, khác hẳn trước đó. Tôn Lập đoán là trong quá trình chạy khỏi Tố Bão sơn đã có gì đó xảy ra với y, lờ mờ hiểu được vì sao Vọng Minh chết.
...
Đến tối, Lạc Vân Bằng lấy một cái lá trúc xanh hóa thành trúc bài khổng lồ, đưa tất cả qua quân bảo, đáp xuống ngoài Tổ Long sơn.
Ban đêm nhìn ngọn núi này, có cảm giác nhe rồng xuống đất, chúng nhân biết dưới ngọn núi là Đại Tùy long mạch thì vốn kính sợ, đến gần là khí vận chi lực trong long mạch tỏa ra, dù đệ tử tệ nhất cũng nhận ra, tất nhiên có thêm màu sắc thần bí mà long trọng.
Thinh không gần đó, thiên địa linh khí dao động dị thường. Tôn Lập thầm nhủ chắc là Cửu nha thiên mạc trong truyền thuyết có thể ngăn cản tất thảy tu sĩ.
Gã nhắm mắt, dùng linh thức cảm thụ.
Trong linh thức, Cửu nha thiên mạc như bức màn trong suốt, bao trùm Tổ Long sơn. Trên thiên mạc là hỏa quang cuồn cuộn, ẩn tàng chín con Tam túc hỏa nha uể oải, mắt nhắm hờ, khi lửa giảm đi là lại há miệng phun lửa.
Lửa trên thiên mạc lại bốc cao mấy chục trượng.
Bên dưới hỏa diễm thiên mạc, Tổ Long sơn cũng trong suốt theo, dưới ngọn núi là tử sắc thần long không nhìn rõ đuôi, to lớn vô cùng, không kém gì ngọn núi, mỗi vảy dài chừng mười trượng, long trảo găm sâu xuống đất, như lấy lên sức mạnh gì đó.
Tử sắc thần long bất động, mười phần an lành nhưng liên tục tỏa ra tử sắc linh quang, mỗi đạo hàm chứa sức mạnh đáng sợ.
Tôn Lập dùng linh thức dò xét lng mạch, khiến tử sắc thần long cảnh giác, chợt mở mắt nhìn về phía gã rồi lại ngủ say .
Chỉ cái nhìn đó, Tôn Lập như bị sét đánh, đầm đìa mồ hôi, linh thức tan đi, co về mi tâm. Dòng suối xanh biếc ngắn đi một phần ba !
Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai thấy khác thường nên hỏi: "Sao hả?"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 15: Thái Tổ Thánh Thống
Chương 06: Thái Tổ Mộ Táng
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Thể nội Tôn Lập khí tức hỗn loạn, sắc mặt cứng lại, vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo” mới áp chế được, nhưng long mạch vẫn khiến y rùng mình!
"Lần này không biết là phúc hay họa..."
Lạc Vân Bằng chỉ ra xa, lên một tảng đá lớn cỡ gian phòng nói: "Các tiền bối để lại cửa sau ở đây, chỉ tiếc đã bị Đại Tùy thiên tử phái người giữ chặt."
Trước mặt họ là trứ mấy chục quân bảo trông có vẻ loạn xạ nhưng thật ra rất có quy luật. Quân bảo vây quanh tảng đá, từ góc độ nào cũng bị quân lính của một hoặc mấy quân bảo phát hiện.
Muốn bay qua thì Cửu nha thiên mạc sẽ phản ứng, ai cũng bị thần hỏa thiêu thành tro!
Lạc Vân Bằng đã chuẩn bị, hắc vụ.
"Mau lên, đừng để lộ ra ngoài."
Hắc vụ bao phủchúng nhân, Lạc Vân Bằng giao hồ lô cho một đệ tử, đệ tử đó giơ lên, yểm hộ chúng nhân thần bất tri quỷ bất giác đi vào.
Mỗi tòa quân bảo đều có tháp canh ở đỉnh, trên tháp có một binh sĩ cầm vũ khí tuần tra, trên bức tường đá ở dưới còn ba người đi lại , giới bị sâm nghiêm, không vì hiện tại thái bình thịnh thế mà lơi lỏng.
Chúng nhân đi qua, có mấy binh sĩ tựa hồ cảm giác được, nhìn mãi hồi lâu mà không thấu gì, tưởng mình cả nghĩ, lắc đầu tiếp tục tuần tra.
Trời tối thì nhìn từ xa không thấy tảng đá, đến gần mới thấy dưới lớp đá thô ráp loáng thoáng ánh lên thanh quang như ngọc thạch.
Vị trí tảng đá phi thường vi diệu, sát rìa Cửu nha thiên mạc, ở đây uy lực Cửu nha thiên mạc hơi giảm, họ có thể lại gần, chỉ cần không dùng linh lực là không hề hấn gì.
Lạc Vân Bằng nhìn quân bảo, dặn đệ tử: "Nhấc đá lên, cẩn thận, ba tấc là được."
Các tiền bối quả thật tinh minh. Tảng đá này mấy vạn cân, phàm nhân có ai lay được? Chôn ở đây, trừ tu sĩ, người khác khó mà phát hiện.
Bốn thân truyền đệ tử cùng phát lực, vô thanh vô tức nhấc đá lên ba tấc.
Trong đêm, người trong quân bảo không thể phát hiện tảng đá hơi được “nâng lên”.
Lạc Vân Bằng cúi xuống, không rõ chạm vào cơ quan gì, chúng nhân cảm giác rõ thiên địa linh khí hơi rung lên, Cửu nha thiên mạc hé ra một góc.
"Đi mau!"
Chúng đệ tử đi vào, Lạc Vân Bằng và bốn thân truyền đệ tử đậy đá lại rồi vào theo.
Vượt qua Cửu nha thiên mạc là không còn ngăn cản, chúng nhân thi triển thần thông, hoặc dùng ngự pháp khí hoặc lao sát mặt đất, binh sĩ trong quân bảo chưa nhìn thấy thì họ đã khuất bóng .
...
Lạc Vân Bằng đứng trên ngọn cổ thụ nhìn tới, trong khu rừng có mấy pho tượng lớn, có bức vượt lên tới nửa thân người .
"Chắc là ở đây."
Lạc Vân Bằng chỉ, chúng đệ tử hưng phấn hẳn, không cần dặn cũng đi lên.
Qua lưng núi, địa thế bằng phẳng dần, trời đã sáng, ánh sáng từ phương đông chiếu về, trong thần quang thanh sảng, một sơn cốc xuất hiện trước mắt chúng nhân .
Chính giữa sơn cốc có một bãi trống.
Trên bãi trống có một con đường đá rộng năm mươi trượng, dài ba nghìn trượng, hai bên có hai mươi bốn bức tượng thần thú nanh ác, tư thế kinh rợn.
Con đường hơi hướng lên, đến tận dưới chân ngọn núi đầu rồng cao nhất Tổ Long sơn, ở đó xây ba tầng tháp đài. Đỉnh tháp đài có một khung cửa lớn, vươn tới tận đỉnh núi .
Lạc Vân Bằng đứng trên núi, nhìn dãy công trình cổ kính, nhạt giọng: "Đây rồi, Thánh Thống chi địa, Đại Tùy thái tổ mộ!"
Đại Tùy thái tổ xây mộ huyệt trên long mạch, khóa chặt thiên hạ khí vận, để mong đời đời ngồi vững ở ghế thiên tử.
Chúng nhân hoan hô, đổ tới.
Hai bên đường là những tượng đá cao vút, trong mắt các đệ tử thiên tài thì chỉ dọa được phàm phu tục tử mà thôi, ai chả biết đó là tử vật?
Cả bốn thân truyền đệ tử của Lạc Vân Bằng tuy không có tư cách vào Thánh Thống chi địa, nhưng không nén được hiếu kỳ đi theo chúng nhân.
Lạc Vân Bằng thầm lắc đầu, y tưởng mình là người sau cùng nhưng ngoái lại thì Tôn Lập còn đứng đó.
"Hả? Sao ngươi không xuống?"
Tôn Lập cúi người: "Vội để làm gì, tiền bối chưa xuống, Thánh Thống chi địa không thể mở ra."
Lạc Vân Bằng mỉm cười, chắp tay sau lưng.
Tôn Lập đứng thẳng lên, nhãn thần phức tạp nhìn sơn cốc rồi mới xuống theo.
Kỳ thực gã không hề trấn định, đợi Lạc Vân Bằng xuống vì còn quan sát xem Đại Tùy thái tổ chi mộ có huyền cơ gì.
La Hoàn nói: "Đại Tùy thái tổ năm xưa quả có mấy thủ hạ cũng tạm thông minh, kham dư chi học mà ngươi nói chắc xuất phát từ trận pháp của tu chân giới nhưng càng quỷ dị. Vị trí ngôi mộ ở sau gáy long mạch, lạ thật, nên cẩn thận một chút, có khi trong đó có nguy hiểm."
Kham dư chi học, xuất phát từ thời đại nào của nhân tộc cũng không rõ ràng, ở thời của Võ Diệu và La Hoàn thì không có nên họ chỉ đoán được đại khái.
Tôn Lập vốn thầm đề phòng, hiện tại La Hoàn nói thế thì càng thấy có vấn đề. Nhưng rút lui thì không đành.
Thạch đạo ba nghìn trượng, với chúng nhân chỉ mấy tích tắc là đi xong.
Tôn Lập đi sau cùng.
Thậm chí Lạc Vân Bằng đã lên ba tầng tháp đài, Tôn Lập còn chần chừ ở sau.
Gã nhìn hết hai mươi bốn thạch điêu cự thú, hiểu rõ rồi mới lên tháp đài.
Đệ tử các phái đang nóng lòng, Kim Phong Tế Vũ lâu càng chộn rộn: lâu chủ của bọn ta cũng lên rồi mà ngươi còn ở dưới, lẽ nào thấy mình tôn quý hơn?
Lạc Vân Bằng không nói, chỉ vào cửa đá: "Mau vào đi."
Thạch môn cao năm trượng, rộng bảy trượng, hai hàng cột hai bên điêu khắc mười tám con rồng nhe nanh múa vuốt, đỡ lấy xà nhà, khắc dày đặc phù hiệu không ai hiểu nổi.
Đi vào chừng mười lăm trượng, trước mặt là hai cánh cửa đá chặn đường.
Lạc Vân Bằng tìm một miếng đá không có gì khác với chung quanh trên khung cửa, ấn mạnh tay xuống, tiếng cạch cạch vang lên, miếng đá thụt xuống, lộ ra một hộc đá.
Trong hộc là ba thạch côn cỡ cánh tay.
Lạc Vân Bằng xua tay: "Cửa này cần môn phái hợp lực mới mở được, lão Lục, tìm lưỡng vị sư huynh, cùng dồn linh nguyên mở cửa."
Trong các thân truyền đệ tử có người ôm quyền: "Vâng."
Lão lục đi lên bảo đệ tử các môn phái: "Chư vị sư huynh, ai muốn?"
Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn vốn đã nóng lóng, liền có người lên ngay, Lão lục chọn hai người, cùng quát: "Mở"!
Linh nguyên dồn vào, chốc sau có tiếng ầm ầm, bụi rơi lả tả, hai khung cửa đá từ từ trượt sang hai bên.
Sau khung cửa là đen ngòm, như một thế giới lạ lẫm, đầy nguy hiểm và quyến rũ.
Mọi đệ tử đều thò đầu vào xem, nhưng chưa được Lạc Vân Bằng dặn nên không dám tự tiện vào.
Lạc Vân Bằng cười rồi vòng tay với chúng đệ tử: "Bọn tại hạ chỉ đưa được được đến đây, vào trong tìm được long mạch thì chư vị vận chuyển công pháp, đoạt lấy khí vận chi lực, sẽ nhanh chóng tăng tiến tu vi. Nhưng nên nhớ điểm dừng, khi thân thể không thể dung nạp thêm khí vận chi lực thì lui ngay, không thì nát xác!"
Lạc Vân Bằng nói nhưng không mấy ai nghe, trừ Lục Bạt Đỉnh và Tôn Lập thì tất cả đều thò cổ nhìn, trong khung cửa đen ngòm dấy lên dao động đáng sợ xong không dẹp yên được lòng tham con người!
Y khẽ thở dài, lần đầu tiên thấy không tin lắm vào kế hoạch Thánh Thống chi địa: chỉ e những người vào đó, đến gần nửa không ra được?
Nếu thế thì mở Thánh Thống chi địa cũng không có lợi nhiều.
"Thôi vậy, vào đi..."
Y chán nản phất tay. Chúng nhân hơi ngừng lại rồi xô vào.
Lạc Vân Bằng vẫn coi nhẹ lòng tham của con người, nhất là dưới áp lực sinh tử tồn vong thì càng có uy lực!
...
Thông đạo sau cửa rất rộng, đủ cho bốn cỗ xe cùng đi, nên chúng nhân không hề bị nghẽn.
Vào trong, không khí phiêu tán tử sắc quang mang, nhưng không biết vì sao, từ ngoài lại không thấy.
Thông đạo này nửa thiên nhiên nửa do sức người mở, vách đá thô ráp có dấu dao chém búa đập. Đại Tùy thái tổ tuy có nhiều dị sĩ đi theo nhưng y và tu sĩ chỉ là quan hệ hợp tác, họ không đời nào mở mộ huyệt cho y. Công trình với tu sĩ không là gì này thì tại thế tục giới tuyệt đối xứng với hai chữ hùng vĩ!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 15: Thái Tổ Thánh Thống
Chương 07: Nguy Hiểm Trong Mộ Huyệt
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Đạm tử sắc quang mang tản đi, quang mang đều từ vách đá sau khung cửa hiện lên, theo thông đạo bay vào, tựa hồ chỉ dẫn người vào mộ huyệt.
Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn tách riêng, đến đây là chỗ tranh đoạt Đại Tùy khí vận chi lực, dù Bạn Hổ trai từng chịu ơn Tố Bão sơn nhưng đại đạo trước mặt thì họ không khiêm nhượng!
Bạn Hổ trai chúng nhân cười gằn, gọi linh thú ra, lao vào thông đạo, họ có linh thú tọa kỵ, tốc độ nhanh nhất, Trầm Binh môn chúng nhân ở sau cuống lên: "Đi mau!"
Thông đạo không như bên ngoài, không tiện ngự khí phi hành, đi bằng chân tốt hơn.
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu nóng lòng, Lục Bạt Đỉnh quát khẽ: "Im lặng!"
Y quát người Kim Phong Tế Vũ lâu đoạn đi về phía Tôn Lập.
Lục Bạt Đỉnh vẫn ăn vận kiểu nông phu, gương mặt màu cổ đồng không còn nét trầm ổn mà đôi mày dày nhíu chặt: "Tôn Lập, tại hạ thấy lạ lắm..."
Tôn Lập gật đầu: "Chúng ta cùng đi, tiếp ứng cho nhau."
Người Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn đã khuất bóng, Tôn Lập nhạt giọng: "Họ muốn xông lên thì tùy để họ làm tiên phong."
Tôn Lập biết phần lớn số người đi trước sẽ chết trong mộ huyệt, nói ra câu đó cũng thấy mình tàn nhẫn.
Nhưng trước mặt đại đạo, gã có thể đưa các hảo huynh đệ cùng tiến chứ không vương vấn gì một toán vong ân phụ nghĩa.
Lục Bạt Đỉnh gật đầu: "Được."
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu không thích "mang theo" Tố Bão sơn chúng nhân nhưng Lục Bạt Đỉnh là thủ lĩnh, nói một là một. Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu trái, đệ tử Tố Bão sơn phải, từ từ tiến lên.
Chưa được mấy bước, một đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu hết kiên nhân: "Chúng ta đi chậm thế này, khí vận chi lực sẽ bị lấy hết..."
Lục Bạt Đỉnh chợt dừng bước. Đệ tử đó run lên. Lục Bạt Đỉnh tuy hòa ái, nhưng là đệ nhất nhân lớp trẻ! Cháu của chân nhân lão tổ Lục Khiêm Vĩnh, lâu chủ tương lai!
Công nhiên nghi ngờ quyết định của y, đệ tử đó tưởng mình sẽ bị "giáo huấn".
Không ngờ Lục Bạt Đỉnh bất động nhìn lên vách đá.
Người ở phía sau dần vây lấy: "A!"
Chúng nhân kêu lên, không cần Lục Bạt Đỉnh chỉ thì cũng thấy có dấu trảo!
Đạm tử sắc quang mang phiêu đãng trên không, quang ảnh lấp lóe trên vách đá, một vết trảo khắc sâu trên đó, sâu tới hai đốt tay, cực kỳ đáng sợ!
Tôn Lập nhận ra vết trảo lớn hơn tay người nhiều, nếu là nhân hình quái vật thì ít nhất cũng cao một trượng!
Chung Lâm từ từ đi tới, giơ tay che trước mắt Tôn Lập, bàn tay dần trong veo, qua âm thần chi thể nhìn xuống vết trảo thì rìa có mấy chỗ hơi nhô lên, vết vỡ cực nhỏ đó còn sức mạnh màu tím vương lại, như lôi điện lấp lóe giữa các hạt nham thạch!
Tôn Lập hãi hùng: vết trảo này không biết để lại từ lúc nào mà còn giữ được đến giờ!
Gã nhìn Chung Lâm, y tỏ ra lo lắng.
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu lúc này mới nhớ đến e cũng không an toàn.
Đệ tử ngoan ngoãn im miệng đi theo Tố Bão sơn chúng nhân.
Lục Bạt Đỉnh đến cạnh Tôn Lập, tỏ vẻ lo lắng: "Ta biết vết trảo đó."
Tôn Lập kinh ngạc: "Lão lục biết?"
Lục Bạt Đỉnh ngưng trọng gật đầu: "Ba năm trước tại hạ cùng tổ phụ vào Tây man lãnh địa, trong một ngôi mộ gặp phải ngân giáp thi vương, vết trảo ban nãy gần giống với ngân giáp thi vương, khác biệt duy nhất là vết trảo ban nãy lớn hơn!"
Tôn Lập giật mình, tu chân giới ai cũng biết cương thi càng to càng đáng sợ, ngân giáp thi vương là vương giả của cương thi, nhưng vết trảo đó còn lớn hơn thì lẽ nào trong thái tổ mộ huyệt có cương thi cự quái nguy hiểm hơn?
Lục Bạt Đỉnh hiển nhiên cũng nghĩ như Tôn Lập: "Ngân giáp thi vương đao thương bất nhập, sức mạnh vô cùng, phun ra độc vụ có thể ô nhiễm pháp khí, dù gia gia tại hạ cũng phải vất vả mới diệt được, nếu mình tại hạ gặp nó, chạy thoát cũng là vấn đề..."
Tôn Lập nghĩ đến Thiên lôi trúc lâm, hơi an tâm: "Đến đâu hay đến đó, chúng ta cẩn thận là được."
Lục Bạt Đỉnh gật đầu.
Tôn Lập còn nghi hoặc: Cương thi thường ở nơi âm khí thâm trọng, chỉ những người thảm tử, oán niệm bất tán mới hóa thành cương thi.
Đại Tùy thái tổ sao lại chết oan được? Tổ Long sơn là long mạch, chính khí rỡ ràng thì sao lại có cương thi?
Chúng nhân lại đi vào, trên vách đá xuất hiện văn tự kỳ lạ. Mỗi văn tự đều to như thân người nhưng không ai, kể cả Tôn Lập biết được có chuyện gì.
Võ Diệu và La Hoàn cũng chưa thấy - - văn tự cổ quái này có cách đây chưa lâu.
Văn tự rất kỳ quái, gần như chỉ có một kết cấu như nhãn cầu!
Tôn Lập càng lúc càng thấy không phải ngẫu nhiên, lẽ nào có thứ gì đó dựa vào đây theo dõi bọn gã?
Một bên lại xuất hiện văn tự như thế, văn tự ở mé trái, vẫn kết cấu đó. Tôn Lập chợt xáo động, muốn xông lên đập nát!
Gã mới nhấc chân thì trước mắt sáng rực linh quang!
Chúng nhân cảnh giác, Lục Bạt Đỉnh lắng nghe: "Là người Bạn Hổ trai!"
Tất cả đi nhanh, gã không để ý đến văn tự cổ quái nữa, nhưng trước khi đi thì vẫn ngoái nhìn.
Trong tích tắc, gã có cảm giác như nhìn ai đó!
Gã dừng lại, Giang Sĩ Ngọc hiếu kỳ: "Sao hả?"
Tôn Lập ngoái nhìn, văn tự bình thường, thậm chí cảm giác bị theo dõi cũng không còn, gã lắc đầu với Giang Sĩ Ngọc: "Nơi này cổ quái, cẩn thận, đừng tách nhau ra."
"Giết - - "
Trong thông đạo, Bạn Hổ trai chúng nhân rống vang, người Trầm Binh môn xen vào, vây lấy thứ gì đó, mười mấy pháp bảo từ trên không luân phiên giáng xuống, linh quang tỏa như hoa sen, pháp thuật, linh phù trút ào ào!
Người Bạn Hổ trai và Trầm Binh môn tuy không ai đạt Hiền nhân cảnh như Lục Bạt Đỉnh, Đặng Văn Ngạn nhưng đều Đạo nhân cảnh, mười mấy người vây công thì Hiền nhân cảnh cường giả cũng không địch nổi.
Đang bị vây công nhưng nó vẫn kiên trì, liên tục có hắc ảnh lóe lên, bọn Tôn Lập nghe tiếng hô, xong tới thì cũng bảy, tám tích tắc, hắc ảnh lóe lên ba lần, mỗi lần đều có tiếng rống lên thê thảm, lại có một đệ tử vây công văng đi.
Lúc bọn Tôn Lập đến gần nhìn rõ, trong quang mang là một Đại Tùy tinh binh cao bảy thước, mặc giáp trụ, cầm trường thương, eo đeo bảo kiếm, lưng đeo cung!
Chỉ là mặt đeo ngân sắc kim thuộc diện cụ, diện cụ khảm kim ti, vẽ lên hình dạng cổ quái. Diện cụ kín đặc, không có lỗ hở ở mũi và mắt.
Lục Bạt Đỉnh quát to: "Thi binh!"
Chúng nhân luân phiên tấn công, thi binh tuy đáng sợ nhưng cũng phải gập người, trường thương ngoan cường lóe lên hai lần, hai đệ tử Bạn Hổ trai rú vang văng đi, trên mình thủng một vết to!
"Oành!"
Thi binh nổ tung, chúng nhân lùi nhanh.
Tôn Lập không chú ý thi binh, chỉ nhìn về một hướng.
Vách đá ở đó chỉ có một miếng đá khắc văn tự lật lại, phía sau là thạch quan trống, chắc thi binh từ đó đi ra.
Văn tự thạch bản lắc lư, lại có kết cấu như con mắt!
"Cách, cách, cách..."
Tiếng động kỳ dị vang lên sau lưng, Tôn Lập thở dài, từ từ quay lại, văn tự có kết cấu đó từ từ lật lên!
Sau mỗi một văn tự đều có một cỗ quan tài đá dựng đứng.
"Cách, cách..."
Thạch quan từ từ mở ra, ngân diện thi binh hơi động là bụi bay mù mịt, áo giáp lạnh lẽo của mấy chục thi binh va nhau, đi ra.
Đường lùi đã không còn!
Một thi binh đã khó đối phó như thế, hà huống hiện tại? Chúng nhân đếm được ba mươi ngân diện thi binh, xếp thành hai hàng, giơ thương, khoa kiếm, đeo cung, đứng bất động, nhưng áp lực vô hình bao trùm thông đạo, chúng đệ tử không thở nổi, dù Lục Bạt Đỉnh cũng nhỏ mồ hôi tong tong!
Các binh sĩ bất động, các đệ tử cũng không dám động. Tôn Lập lấy làm lạ: thi binh đợi cái gì?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba