Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 698: Không mời mà tự đến, chỉ vì muốn gặp.
- Nóng quá a.
Đang lúc hoàng hôn, trong biệt thự quận Golf, 3 người Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na đã bố trí một bữa tiệc ngoài trời, sau khi dọn xong nước trái cây lên, Hạ Y Na xoa xoa mồ hôi trên trán, nói:
- Bùi Đông Lai đồng học, mấy giờ rồi? Tớ muốn đi tắm.
- 6h50’ rồi, cậu tắm rồi trang điểm đi, bọn họ sẽ tới nhanh thôi.
Lúc này Bùi Đông Lai đang sửa lại bóng đèn bên ngoài.
- Đông Tuyết, mọi người tự lo nhé.
Hạ Y Na nghe vậy cũng không khách khí, hát một bài hát rồi đi vào tắm.
Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết thấy thế, dở khóc dở cười.
Đây là ngày thứ 3 Bùi Đông Lai trở lại Đông Hải.
Trong 3 ngày nay, Bùi Đông Lai cũng không đi đâu, hắn ở trong biệt thự làm bạn với Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na, dùng cái này để bền bù thời gian hắn xa cách 2 người.
- Cuộc sống như vậy thật tốt a.
Mấy phút sau, Bùi Đông Lai đã sửa xong đèn, xác định không có vấn đề gì, quay đầu lại thì thấy Tần Đông Tuyết đang bày thức ăn lên trên bàn, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
- Không sai biệt lắm.
Bùi Đông Lai đi tới, mỉm cười nhìn Tần Đông Tuyết, sau đó lấy một cái khăn nhẹ lau đi mồ hôi trên trán của nàng, ôn nhu nói:
- Đợi sau khi mọi chuyện chấm dứt, tớ sẽ dẫn mọi người tìm nơi thế ngoại đào nguyên, sống cuộc sống giống như tiên tử.
- Được.
Tần Đông Tuyết khẽ gật đầu.
…
Quá 7h, Ngô Vũ Trạch lái chiếc Cayenne chở Trang Bích Phàm cùng Cổ Văn Cảnh đến biệt thự.
- Đệt, Đông Lai, chú cũng không có hiền hậu chú nào a.
Xuống xe, Ngô Vũ Trạch giống như là oán phụ, lải nhải quở trách Bùi Đông Lai:
- Chú dùng ngón tay mà đếm thử, xem thử chú đã rời KTX mấy ngày rồi? Là hơn 4 tháng, 142 ngày a, tại sao chú lại nhẫn tâm như rứa?
- Đông Lai, chú đen như con mực rồi.
Trang Bích Phàm nghe vậy, liền đi lên nhìn Bùi Đông Lai, giống như nhìn tình nhân của mình vậy.
“Hì hì”
Hạ Y Na cùng Tần Đông Tuyết đứng chung một chỗ với Bùi Đông Lai, nghe được Ngô Vũ Trạch và Trang Bích Phàm nói vậy thì cười cười.
- Ka không muốn làm, cảm ơn.
Bùi Đông Lai tức giận nói.
- Cắt, chú cho rằng lỗ ass của chú đáng tiền lắm sao?
Ngô Vũ Trạch giơ ngón tay giữa lên, làm ra một động tác khinh bỉ:
- Chẳng qua ka cảm thấy chú trọng sắc khinh bạn, lúc trước vì nước chinh chiến thì thôi, trở lại cũng không gọi điện thoại, chỉ biết gối đầu lên mỹ nhân thôi a.
- Đông Lai, thắt lưng đầu gối bủn rủn không?
Trang Bích Phàm hỏi thẳng.
- Không bủn rủn cũng khó.
Cổ Văn Cảnh cũng nói đểu một câu.
- Nè, nè, vẻ mặt các chú là sao đây?
Hạ Y Na tức giận:
- Tại sao tớ cảm thấy dường như 3 cậu muốn cướp Đông Lai từ tay của Đông Tuyết vậy?
- Y Na a, tớ tuyệt đối không có ý này.
Ngô Vũ Trạch thấy Y Na sắp bạo phát thì liền cười cười:
- Chúng tớ chỉ là chúc mừng Đông Lai chiến thắng trong cuộc thi đấu Đại Bỉ Vũ mà thôi.
- Không sai, tinh thần của Đông Lai rất tốt.
Trang Bích Phàm không cam lòng rơi ở phía sau.
Chỉ có một mình Cổ Văn Cảnh là chúc mừng chân thành:
- Chúc mừng Đông Lai.
Bùi Đông Lai cười cười, không có nói cám ơn, chẳng qua là cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu.
- Đúng rồi Vũ Trạch, Thi Vận nhà cậu đâu? Còn Bích Pàm nữa, Khả Tâm nữa? Dương Tĩnh của Văn Cảnh đâu?
Sau khi cười giỡn, Hạ Y Na phát hiện cái gì, không nhịn được nói:
- Tại sao mấy cậu ấy không đi chung với các cậu?
- Y Na, nữ nhân rất tốn thời gian.
- ¼ thời gian trong cuộc đời của nữ nhân là dùng để trang điểm và hóa trang a.
“..”
Lần này Cổ Văn Cảnh trực tiếp ngậm miệng lại, mà 2 người Ngô Vũ Trạch và Trang Bích Phàm nói xong thì phát hiện ánh mắt của Hạ Y Na tràn đầy sát khí nhìn mình, vì thế liền lôi Bùi Đông Lai đi vào biệt thự.
Mọi người vừa đi vào biệt thự thì Tô Thi Vận, Tằng Khả Tâm cùng Dương Tĩnh cũng đã chạy đến.
Giống như 3 người Ngô Vũ Trạch, 3 người Tô Thi Vận cũng chúc mừng Bùi Đông Lai.
7h20’ chiếc Benlty của Liễu Nguyệt chạy vào khu biệt thự quận Golf.
- Mụ mụ, Tiểu Vũ ca, Nhật Xuất Đông Lai cũng không tới chỗ chúng ta, thật sự là quá ghê tởm, một hồi thấy anh ấy, em nhất định sẽ không thèm nhìn mặt anh ấy, trừ phi anh ấy nói xin lỗi.
Mắt thấy xe đi vào khu biệt thự, tiểu ma nữ quơ quơ quả đấm nhỏ kích động nói.
- Con nít thì biết cái gì? Đông Lai ca là tham gia giải Đại Bỉ Vũ toàn cầu? Đây là làm vẻ vang đất nước a, bà mja nó thử nghĩ đến cảnh Đông Lai ca đại sát tứ phương, cả người anh liền cảm thấy kích động.
Đông Phương Lãnh Vũ đầu tiên là bĩu môi, sau đó tràn đầy kích động nói.
- Xì tóp, không có chút cốt khí nào.
Đông Phương Uyển Nhi khinh thường nhìn Đông Phương Lãnh Vũ một cái, trong đôi mắt trong đôi mắt cũng lộ ra mấy phần kích động.
Liễu Nguyệt cũng không có để ý đến 2 người, chẳng qua là ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía ngôi biệt thự, không biết trong lòng nghĩ cái gì nữa.
Mấy phút sau, xe đã đến trước biệt thự, lúc này Bùi Đông Lai cùng 2 người Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na đang đứng trước cửa đợi.
- Chị Y Na, chị Đông Tuyết, ôm 1 cái nào.
Xe vừa dừng, tiểu ma nữ liền nhảy xuống xe, chạy về phía Hạ Y Na cùng Tần Đông Tuyết mà làm nũng.
- Đông Lai ca, bờ rào quá.
Đông Phương Lãnh Vũ thấy Bùi Đông Lai, giống như là uống máu gà kích động không thôi.
- Chúc mừng cậu Đông Lai.
Liễu Nguyệt trước tiên chào Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na, sau đó ánh mắt nhìn sang Bùi Đông Lai, trong lòng thổn thức không thôi.
- Liễu tỷ, khách khí rồi.
Bùi Đông Lai cười cười, sau đó ôm bả vai Đông Phương Lãnh Vũ, nói:
- Mọi người đã đến rồi, chúng ta vào thôi.
- Nhật Xuất Đông Lai, anh không xem sự tồn tại của em sao?
Thấy Bùi Đông Lai không nhìn mình, Đông Phương Uyển Nhi, lập tức chọc tức.
- Uyển Nhi, không phải là em nói không để ý tới ĐÔng Lai ca rồi sao?
Đông Phương Lãnh Vũ liền bán đứng em gái của mình.
- Đông Phương Lãnh Vũ, tình anh em chúng ta cắt đứt từ đây.
Khuôn mặt Đông Phương Uyển Nhi đỏ bừng.
"Ha ha..."
Trong lúc nhất thời, tiếng cười nổi lên bốn phía
Từ khi 3 người Liễu Nguyệt đến, tiệc thịt nướng đã chính thức bắt đầu.
Chẳng qua là.
Đột nhiên có một chiếc Rolls-Royce Phantom xuất hiện ở cửa biệt thự.
Hả?
Nhìn thấy chiếc Rolls-Royce Phantom quen thuộc đó, mọi người ngẩn ra.
Sau đó, trong cái nhìn của mọi người, Quý Hồng từ trong xe đi xuống.
Cảm nhận được mọi người đang nhìn mình, Quý Hồng cũng vẫn nở ra nụ cười làm người ta chết mê chết mệt, bước chân thong dong đi vào biệt thự.
Giờ phút này, lòng nàng vô cùng khẩn trương.
Bởi vì nàng không phải là thành viên của bữa tiệc hôm nay.
Nàng muốn đến đây.
Chỉ là vì muốn gặp được ai đó.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Tiểu Cường
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Quý Hồng là một người kiêu ngạo.
Phần kiêu ngạo kia, làm cho nàng vì mẫu thân mình đòi lại công đạo mà phải chôn vùi bao hài cốt ở bến Đông Hải, cuối cùng thông qua hợp tác với Bùi Đông Lai mới thực hiện được chí nguyện to lớn của mình.
Phần kiêu ngạo kia, làm nàng cho dù đối mặt với Tần Đông Tuyết hoàng thân quốc thích, biết rõ mình kém điểm xuất phát, nhưng chưa từng cúi đầu, vì chứng minh mình không kém Tần Đông Tuyết, nàng dùng tập đoàn Đông Hải để âm thầm đấu cùng Tần Đông Tuyết.
Trong lúc chiến tranh kia, Tần Đông Tuyết theo sự an bài của Bùi Đông lai, đơn độc tới Tiêu gia, rồi trở về Tần gia, để thuyết phục Tiêu Nguyên Thanh cùng Tần Hồng Sơn, đang đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp quyền lực kia.
Mà trong người chảy dòng máu của Diệp gia, nhưng lại bị coi là một đứa trẻ bị vứt bỏ, không chịu rơi ở phía sau, đi theo sư phụ Cô Độc Phong Ánh, máu nhuộm Thôi gia của HQ, chiến thắng trở về.
Các nàng chia ra hoàn thành những khâu trong kế hoạch mà Bùi Đông Lai đã nghĩ ra, cạnh tranh vô hình đã trở nên ngang sức ngang tài.
Sau cuộc đấu tranh kia, cạnh tranh giữa các nàng chưa bao giờ dừng lại.
Trong thời gian nửa năm, Tần Đông Tuyết đã làm cho Đông Hạ hội trở thành một tổ chức tư nhân lớn nhất, mà nàng còn làm cho tập đoàn Đông Hải trở thành có tiếng nhất quốc nội.
3 ngày trước, khi nàng nhận được cuộc gọi của Bùi Đông Lai, biết được Bùi Đông Lai đã thắng lợi trở về. Mặc dù nàng rất muốn nhìn thấy Bùi Đông Lai, nhưng phần kiêu ngạo trong máu kia làm cho nàng không có cách nào lấy dũng khí để mở miệng. Chỉ có thể đem ý nghĩ kia chôn ở trong long, thật sâu.
Nhưng mà…
Hôm nay, khi nàng vô tình biết được Bùi Đông Lai ở biệt thự ở quận Golf mở tiệc thịt nướng.
Nàng biết mình đã thua.
May là, nàng đã hết sức cố gắng, nhưng nàng vẫn rớt ở phía sau. Cuối cùng cũng thua cuộc tranh đua này.
Điều này làm cho nội tâm kiêu ngạo của nàng đã sụp đổ.
Nhưng… ngay lúc đó, nàng đã điều chỉnh tâm tình, một lần nữa đi vào hội trường. Chủ trì xong hội nghị cao tầng quý 3 của tập đoàn Đông Hải, được những ánh mắt kính nể nhìn về phía mình.
Sau khi hội nghị kết thúc, bởi vì thật rất muốn gặp lại Bùi Đông Lai, nàng không còn kiêu ngạo nữa. Không mời mà đến biệt thự, đi tới trước mặt đám người Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết.
Không ai có thể tưởng được, nàng lại làm ra một quyết định lớn gan như vậy.
Dưới ánh tà dương, mặc dù Quý Hồng đã che dấu rất kỹ nhưng Tần Đông Tuyết đã từng làm kình địch của băng mỹ nhân này cũng nhìn thấu ý định của nàng.
Mà Bùi Đông Lai cũng không ngoại lệ.
Nếu nói như người hiểu rõ Quý Hồng nhất, không phải là Liễu Nguyệt, cũng không phải là Tần Đông Tuyết, mà là Bùi Đông Lai.
Bởi vì sau khi Diệp Cấm nguyện vì lợi ích mà dập đầu trước mộ mẫu thân Quý Hồng, lúc đó khóc tê tâm liệt phế, uống đến say mèm, mà Bùi Đông Lai lúc đó không có an ủi, để nàng khóc thống khoái.
Nàng hiểu hắn, hắn cũng vậy.
Bọn họ là tri kỷ, cũng bởi nhiều nhân tố khác, không thể thêm hai chữ ‘hồng nhan’ phía trước được. Giữa hai người thủy chung có một tầng khoảng cách.
Tại đây, Quý Hồng không mời mà đến, làm cho Bùi Đông Lai cũng hơi kinh ngạc.
Ngoài kinh ngạc ra, trong long hắn cũng có mấy phần đau lòng.
Hắn biết, ánh mắt kiên cường kia, trên mặt luôn hiện lên nét cười của nữ nhân này, sau lưng hắn đã trả giá rất nhiều cho hắn.
"Hô ~ "
Sau đó, không đợi mọi người lấy lại tinh thần, Bùi Đông Lai Hít một hơi thật sâu, chủ động đứng dậy nghênh đón Quý Hồng.
Thấy một màn như vậy, Tần Đông Tuyết cũng tốt, Hạ Y Na cũng được, cũng không ai ngăn trở, mà Quý Hồng chỉ cảm thấy tim mình hung hăng rung động, giống như muốn vọt ra ngoài, thậm chí… Ngay cả hô hấp cũng rối loạn.
Nàng gắng điều chỉnh tâm tình, nụ cười trên mặt không giảm, nhìn đám người Tần Đông Tuyết, nói:
- Hôm nay có một số lão bản trong hội nghị cao tần hồi báo, đánh điện thoại cho hắn không được, cho nên chỉ có thể tới đây tìm hắn, không nghĩ mọi người lại ở đây, hi vọng không ảnh hưởng tới mọi người nha.
Lời vừa ra, Quý Hồng mỉm cười một chút, rồi đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai:
- Lão bản, làm phiền cậu 10’, không ngại chứ?
Có lẽ bởi vì trong lòng có quỷ, ánh mắt Quý Hồng nhìn về phía bùi Đông Lai có chút tránh né.
Bùi Đông Lai cũng không có trách Quý Hồng nói dối, thở dài nói:
- Ngồi xuống ăn một chút, có chuyện gì thì sau hãy nói.
- Vốn là Đông Lai muốn gọi cô đến để tụ tập, nhưng nghĩ đến hôm nay cô phải chủ trì hội nghị, buổi tối có lẽ sẽ phải dự tiệc, cho nên không gọi cho cô.
Bùi Đông Lai vừa nói, không đợi Quý Hồng mở miệng, Tần Đông Tuyết đứng lên, mỉm cười giảng hòa.
Từ góc độ cá nhân, Tần Đông Tuyết đối với nữ nhân đã từng cạnh tranh với mình rất bội phục… Từ góc độ nữ nhân ích kỷ mà nói, nàng sẽ không bởi vì bội phục mà nguyện thua cuộc đấu này.
Nhưng… Giờ khắc này, không để cho Bùi Đông Lai xấu hổ, nàng phải đứng ra giảng hòa.
Nghe Tần Đông Tuyết giải thích, Quý Hồng mặc dù biết Tần Đông Tuyết không dối nàng.
Nhưng chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy trong lòng đau quặn, sự kiêu ngạo đã vợ thành từng mảnh, giờ này đã gắn lại với nhau.
- Cảm ơn.
Mặc dù đau lòng, nhưng trên mặt nàng vẫn duy trì nét cười. Thậm chí còn trêu ghẹo nói;
- Hắn là lão bản lại phủi mông mà đi, tôi cũng quen việc này rồi.
- Mọi người ăn trước đi, tớ cùng Quý tỷ vào bên trong hàn huyên một phen.
Làm như đã nhận nội tâm biến hóa của Quý Hồng, Bùi Đông Lai cười cười với đám người Tần Đông Tuyết, sau đó ý bảo Quý Hồng cùng hắn vào biệt thự hàn huyên.
Quý Hồng mỉm cười, đi theo Bùi Đông Lai vào biệt thự.
- Lão bản thân ái, có gì muốn nói không?
Tiến vào đại sảnh của biệt thự, Quý Hồng tự nhiên như ở nhà mình, đá chiếc giày cao gót ra, thản nhiên ngồi xuống salon, theo thói quen quở trách Bùi Đông Lai.
- Xin lỗi!
Bùi Đông Lai cầm lấy một chai rượu đỏ, đi tới bên cạnh Quý Hồng, mở chai rượu ra rót cho mình và nàng một chén.
- Tỷ tỷ không chịu nổi bộ dạng hư tình giả ý này.
Quý Hồng tiếp rượu đỏ, nói:
- Hai chữ xin lỗi này đáng giá mấy đồng? Nếu cảm thấy áy náy, thì tăng lương cho tỷ tỷ này đi, hơn nữa còn phải lương CEO cao nhất đó.
- Không thành vấn đề.
Bùi Đông Lai cười khổ đáp ứng, sau đó muốn nói lại thôi.
- Hôm nay tôi tìm cậu chính là vì muốn nói tới chuyện của Mộ Khuynh Nhan.
Dường như biết được Bùi Đông Lai muốn nói gì, Quý Hồng không đợi Bùi Đông Lai mở miệng liền đổi đề tài khác.
Sắc mặt Bùi Đông Lai hơi đôi, con mắt đột nhiên mở lớn:
- Nàng làm sao?
- Nhìn cậu khẩn trương như vậy?
Mắt thấy đã nói lảng sang chuyện khác, tâm tình Quý Hồng khôi phụ lại bình thường, tức giận trợn mắt nhìn Bùi Đông Lai, sau đó mới giải thức:
- Chuyện là như vầy, công ty Warner Brothers của Mỹ muốn tiếp xúc với chúng ta, rồi có ý hợp tác, muốn để cho Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân đi Hollywood để phát triển.
Hả?
Nghe lời này của Quý Hồng, chân mày của Bùi Đông Lai nhíu lại.
- Cá nhân tôi cho rằng, quốc hội Mafia muốn hợp tác chỉ là ngụy trang, chủ yếu là muốn bắt cóc Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân để đối phó cậu.
Quý Hồng hớp một ngụm rượu, nói ra ý nghĩ của mình:
- Cho nên tôi đem quyền quyết định cho cậu.
- Chuyện xảy ra khi nào?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Hơn một tháng trước.
Quý Hồng vừa nói, lại bộ sung:
- Bọn họ nói, chỉ cần chúng ta nguyện ý, lúc nào cũng có thể ký hợp đồng.
Vừa nghe lời của Quý Hồng, Bùi Đông Lai khẽ nheo mắt.
Hơn một thắng trước, ở trong Đại Bỉ Vũ bộ đội đặc chủng toàn cầu, trên lôi đài đã giết chết U Linh một trong Merck của Mafia, hơn nữa vì muốn đánh trả Anthony mà trước mặt mọi người hắn khắc lên người Merck 2 chữ “Diệt tộc”.
Trong tình huống này, gia tộc Gambino âm thần không chế Warner Brothers phái người tới kéo Mô Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân tiến quân vào Hollywood, thuộc về kế “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài cũng biết”
- Tôi nhận được tin tức, Warner Brothersphái người lén lút cùng hai người đại diện của Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân câu thông, hai người kia cũng biết chuyện này, tôi không biết giải thích thế nào với hai nàng.
Vốn là CEO của tập đoàn Đông Hải, nàng không cần cùng với những người của công ty con nói chuyện, nhưng mà nàng biết quan hệ giữa Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan không bình thường, cụ thể nên làm thế nào, thì tùy Bùi Đông Lai:
- Cho nên cậu tự mình nói với bọn họ đi. Cuối tháng này các nàng sẽ đến Đông Hải biểu diễn.
- Tốt.
Bùi Đông Lai đáp một tiếng. Đồng thời, con mắt chợt lóe tinh quang, không biết đánh chủ ý gì.
Quý Hồng thấy Bùi Đông Lai lâm vào trầm tư, cũng không quấy rầy, mà ngồi một mình uống rượu, cho đến khi Bùi Đông Lai lấy lại tinh thần, nói:
- Đúng rồi, Liveshow của ban nhạc Hoàng Hậu sẽ được diễn vào ngày 28 tháng 9, đây là do tiểu tình nhân Mộ Khuynh Nhan tự mình chọn, ngụ ý thì cậu rõ hơn tôi nhiều. Tôi đề nghị, cậu nên tới ủng hộ một chút.
- Tôicùng nàng…
Bùi Đông Lai cười khổ, cố gắng giải thích quan hệ giữa Mộ Khuynh Nhan.
- Lão bản thân ái, người yêu của cậu không chỉ có Tần Đông Tuyết, còn có những người khác nữa…
Quý Hồng cười trêu ghẹo nói:
- Cậu đã trái ôm phải ấp rồi, không dám tam thê tứ thiếp sao?
Bùi Đông Lai chép miệng.
- Ví dụ như Băng mỹ nhân Liễu Nguyệt.
- Tôi xem Liễu tỷ như tỷ tỷ của mình mà thôi.
Bùi Đông Lai thở dài:
- Không có giống tưởng tượng của cô đâu.
- Được rồi, không nghĩ tới Băng mỹ nhân nữa, có lẽ bởi vì ân tình của Bùi thúc năm đó, cũng chỉ đem cậu trở thành tiểu đệ đệ thôi.
Quý Hồng vô tình hay cố ý nhắc nhở:
- Nhưng cô bé Mộ Khuynh Nhan này lại khác, địa vị của cậu trong lòng nàng không ai có thể thay thế được. Nàng mặc dù không thể giúp cậu được gì nhưng vì cậu mà thay đổi rất nhiều.
Bùi Đông Lai nghi ngờ nhìn về phía Quý Hồng.
- Nhìn tôi làm gì? Cậu cho rằng tỷ đây sẽ yêu cậu sao?
Quý Hồng bị Bùi Đông Lai thấy vậy có chút chột dạ, bất quá lại cố ý nhích ‘hung khí’ tới gần Bùi Đông Lai, rồi vứt mị nhãn tới, lộ ra nụ cười mê người, nói:
- Không sao tỷ yêu cậu! Cho dù lúc này tỷ nguyện ý để cậu đẩy ngã, cậu dám sao?
“Khách khách”
Lời vừa nói, Quý Hồng không đợi Bùi Đông Lai đáp, liền giống như nữ lưu manh phóng đãng cười một tiếng, rồi để chén rượt xuống, đứng lên nói:
- Tốt lắm, tỷ phải đi tham dự dạ tiệc đây.
- Để tôi tiễn cô.
Bùi Đông Lai nghe vậy, do dự một chút, cuối cùng cũng nuốt lại xuống bụng, đứng dậy tiễn Quý Hồng ra cửa.
Sau đó.
Dám người Tần Đông Tuyết vô tình hay cố ý nhìn chăm chú nhìn biệt thự, cuối cùng Quý Hồng đi ra trước, trực tiếp tới trước mặt họ, cười nói:
- Các mỹ nữ, các suất ca, tỷ tỷ phải đi tham dự dạ tiệc rồi, chúc mọi người vui vẻ.
- Đại ma nữ, gặp lại!
Nghe thấy lời Quý Hồng… Đông Phương Uyển Nhi cùng nàng quan hệ cải thiện lớn vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé dính đầy dầu mỡ, nói lời từ biệt với Quý Hồng.
- Gặp lại, tiểu ma nữ.
Quý Hồng phất phất tay, nụ cười trên mặt càng đậm.
Chẳng biết tại sao, Tần Đông Tuyết thấy Quý Đồng có chút bất đồng so với lúc đi vào nhưng không rõ ở chỗ nào.
- Lão bản thân ái, ngài tiếp tục tiêu sái đi, tỷ tỷ tôi tiếp tục đi làm công cho ngài đây.
Không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Tần Đông Tuyết, Quý Hồng cười cười với Bùi Đông Lai, không đợi hắn đáp lời, liền quyết đoán xoay người, để cho mọi người một bong lưng cao ngạo.
Chẳng qua là.
Bóng lưng kia làm cho mọi người cảm giác cô đơn.
Bởi vì.
Nàng kiêu ngạo, nàng thua trong trận chiến giành tình yêu.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 700: Lấy thế giới làm bàn cờ, thay đổi vận mệnh.
Dịch giả: Tiểu Cường
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 700: Lấy thế giới làm bàn cờ, thay đổi vận mệnh.
Cũng giống như mọi ngày, khi mặt trời vừa mọc lên, Bùi Đông Lai cũng tỉnh ngủ.
Rửa mặt xong, Bùi Đông Lai đi ra đại sảnh biệt thự.
- Bùi tiên sinh.
1 gã thành viên Dong Binh Đoàn Satan thấy Bùi Đông Lai đi ra, vội vàng bước lên, nói:
- Mới vừa rồi có người tự xưng là người của gia tộc De Rothschild, đến tặng ngài một món quà, tôi kiểm tra rồi, phát hiện không có nguy hiểm gì.
Bùi Đông Lai nghe thế, trong lòng hơi động, nói:
- Hẳn là đầu của Sonali, anh hãy để cái đó chung với đầu của Aust đi.
- Vâng, Bùi tiên sinh.
Tên thành viên kia gật đầu, nói, ánh mắt tràn đầy khâm phục.
Mặt trời dần dần nhô lên sau bụi tre làng, Bùi Đông Lai cũng đã kết thúc luyện công buổi sáng, sau đó hắn về biệt thự, tắm rửa xong, hắn liền lái xe đi mua đồ ăn sáng cho Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na.
Hôm nay là ngày tựu trường, nên Bùi Đông Lai muốn chở Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na đến trường để báo danh.
- Mặt trời đã lên mấy sào rồi, mau dậy đi.
Có lẽ là đêm qua uống hơi nhiều nên khi Bùi Đông Lai mua đồ ăn về thì 2 người Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na cũng chưa thức dậy, Bùi Đông Lai thấy thế liền vào phòng, gọi 2 người bọn họ dậy.
Tần Đông Tuyết liền tỉnh ngủ, thấy Hạ Y Na vẫn không có chút phản ứng nào thì cười khổ lắc lắc Hạ Y Na:
- Y Na, dậy nào.
“Ơ..Ơ”
Hạ Y Na rên lên một tiếng rồi tiếp tục ngủ tiếp.
- Để tớ.
Bùi Đông Lai cười cười, đi đến giường, xờ xờ rồi nhéo cái mông của Hạ Y Na một cái.
- A…A… đừng….đừng làm rộn.
Cả người Hạ Y Na giống như là bị điện giật, cả người run rẩy, rên lên, theo bản năng đưa tay vỗ lấy tay của Bùi Đông Lai.
Thấy một màn như vậy, khuôn mặt của Tần Đông Tuyết ửng hồng. Mà Bùi Đông Lai lại là dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là vỗ vào cái mông của Hạ Y Na.
“Bốp”
“A”
Hạ Y Na liền sợ hãi kêu lên một tiếng, bật dậy, khuôn mặt mờ mịt nhìn Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết.
- 2 cậu làm đi… tớ mệt rồi.
Sau đó, Hạ Y Na vuốt mắt, theo bản năng cho rằng mới sáng sớm Tần Đông Tuyết và Bùi Đông Lai đã làm gì đó, giờ muốn mình gia nhập vào.
- Làm cái đầu cậu.
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt:
- Dậy mau, còn phải đến báo danh nữa
- A… Thiếu chút nữa đã quên rồi, hôm nay phải đi báo danh…. Haizzz… tại sao nghỉ hè lại troi qua nhanh như vậy….
Hạ Y Na có chút buồn bực.
“..”
Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết 2 người nhìn nhau.
9h, Bùi Đông Lai lái chiếc Land Rover màu đỏ của Hạ Y Na đến ĐH Đông Hải.
Cũng giống như mọi năm, mỗi khi đến ngày tựu trường, trước cổng đều đầy xe, có người đưa con đến học, có người đến một mình….
- Thời gian trôi qua thật nhanh.
Thấy một màn như vậy, Tần Đông Tuyết không khỏi nhớ lại năm ngoái nàng đến Yến Đại để báo danh.
Mà hôm nay, nàng đã rời đi Yến Đại, trở thành một thành viên của ĐH Đông Hải.
- Đông Tuyết, cậu biết không? Bùi Đông Lai đồng học năm đó đến báo danh, trên vai của cậu ta còn vác một cai bao, nhìn qua giống như một người nông dân nhưng trên thực tế là giả heo ăn hổ a.
Hạ Y Na cũng nhớ lại hình ảnh năm ngoái.
- Năm nay chất lượng sinh viên mới thật tệ a.
- Đúng rồi, năm ngoài còn có Hạ mỹ nữ, năm nay cũng không thấy có cô em nào ra hồn.
- Gái đẹp thì thế nào? Chúng ta cũng nhìn thôi chứ có làm ăn cm gì đâu.
- Bà mja nó, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến a, đây không phải là xe của Hạ mỹ nữ sao?
…
Trong tiếng nghị luận của những sinh viên mới, trong ánh mắt của những sinh viên mới, Bùi Đông Lai lái chiếc lái Land Rover chở Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na vào sân trường.
- Các cậu đi báo danh đi, tớ đi gặp hiệu trưởng.
Dừng xe trong bãi đậu xe, Bùi Đông Lai nói với 2 người Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na.
Hạ Y Na nghe vậy có chút buồn bực:
- Đông Tuyết, cậu nói thử, chúng ta đều là sinh viên ĐH Đông Hải, mà Bùi Đông Lai lại đến lớp không quá 50 tiết, kết quả là cậu ấy đi gặp hiệu trưởng, chúng ta chỉ đi gặp những phụ đạo viên, điều này thật không công bằng a.
- Được rồi, đi nhanh.
Tần Đông Tuyết bị Hạ Y Na chọc cười rồi, nàng nói với Bùi Đông Lai:
- Cậu đi đi, khi nào xong thì bọn tớ gọi điện.
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật đầu rồi về phía phòng làm việc của Cổ Bồi Nguyên.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai đã đến trước phòng làm việc của Cổ Bồi Nguyên, phát hiện cửa phòng bị khóa, Bùi Đông Lai cũng hiểu được hôm nay là ngày tựu trường, chắc là Cổ Bồi Nguyên đang họp.
2 tiếng sau, Cổ Bồi Nguyên họp xong, trở về phòng làm việc của mình.
- Đông Lai?
Nhìn thấy Bùi Đông Lai, Cổ Bồi Nguyên liền tỏ ra vui mừng.
Bùi Đông Lai cười cười:
- Lão sư, cháu đến báo cáo với ngài.
- Lúc này chưa đi sao?
Cổ Bồi Nguyên tràn đầy mong hỏi.
Bùi Đông Lai có chút lúng túng gãi gãi đầu:
- Còn một thời gian ngắn nữa.
- Ha ha, không sao, vào đi.
Cổ Bồi Nguyên cũng không có để ý, mở cửa phòng rồi đi vào.
Vào phòng, Bùi Đông Lai cũng giống như trước đây, chủ động pha trà cho Cổ Bồi Nguyên.
- Đông Lai, những lão gia hỏa kia đã hiểu rõ đề tài nghiên cứu của cậu.
Cổ Bồi Nguyên cầm lấy trà, mang theo vài phần hưng phấn nói:
- Ngoài ra, bản kế hoạch mà cậu đưa, chúng ta cũng đã xem xét, đều đồng ý, đợi trải qua luận chứng là có thể áp dụng vào ngay.
- Chúc mừng lão sư.
Bùi Đông Lai vội vàng nói.
Cổ Bồi Nguyên dở khóc dở cười:
- Vô luận là cái gì đi chăng nữa thì cũng là chúng ta bổ sung để hoàn thiện mà thôi, nếu bàn về công lai thì cậu là người thứ nhất đó a.
- Vậy thì cùng chúc mừng chúng ta.
Bùi Đông Lai cười nói.
Cổ Bồi Nguyên kích động:
- Đợi đến thời cơ thích hợp, bằng vào kế hoạch ấy, nếu như diễn ra một cách thích đáng thì tài chính toàn cầu sẽ được thay đổi.
- Lão sư cứ yên tâm, cơ hội sẽ xuất hiện rất nhanh.
Bùi Đông Lai khẽ mỉm cười.
Bùi Diêm La, 10 bước tính toán.
Lần này, hắn lấy toàn bộ thế giới làm bàn cờ.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Dương Thiên Mạc
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 701: Luân Hồi, em đã trưởng thành!
Trung tuần tháng chín, Liveshow của Ban Nhạc Hoàng Hậu tuyên truyền áp phích khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Đông Hải. Trừ lần đó ra, một ít cơ sở giải trí truyền thông ở Đông Hải hay thậm chí là cả nước đều tuyên truyền, tạo thế cho Liveshow này.
Tròn một năm rồi, Mộ Khuynh Nhan lại xuất hiện trên sâu khấu Đông Hải.
Một năm trước, nàng đến một mình.
Một năm sau, nàng hợp thành ban nhạc Hoàng Hậu với Trang Hiểu Vân.
Một năm trước, Liveshow của nàng còn chưa kịp tổ chức thì đã bị người bắt cóc, cuối cùng vì đáp lại sự ủng hộ nhiệt tình của các fan cho nên vẫn tổ chức tiếp nhưng lùi lịch diễn lại. Hơn nữa, nàng còn bí mật xuất hiện ở đại học Đông Hải rồi mới tới sân khấu dạ hội, khiến cho cả giới giải trí náo động.
Ngày đó đúng là ngày 28 tháng 9.
Một năm sau, ban nhạc Hoàng Hậu lại tổ chức hội diễn xướng vào ngày 28 tháng 9 ở Đông Hải. Liveshow lần này tổ chức ở sân vận động Đông Hải.
Hoàng hôn, ánh tà dương đang chìm vào đường chân trời, sắc trời dần tối đi. Ngoài cửa sân vận động Đông Hải được chiếu đèn sáng trưng như ban ngày.
Mặc dù cách thời gian Liveshow của Ban Nhạc Hoàng Hậu còn khá lâu nhưng bãi đỗ trước cửa sân vẫn động đã che chúc đủ các loại limousine và lượng fan hâm mộ không đếm được. Họ đều mặc một loại trang phục thống nhất, cầm áp phích ban nhạc Hoàng Hậu rồi lớn tiếng hô tên của Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân.
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai lái một chiếc Audi A41 không bắt mắt chạy qua cửa chính của sân vận động.
Bởi vì đã qua nửa năm rồi, Bùi Đông Lai lại vẫn duy trì nhịp sống nhanh chóng. Mộ Khuynh Nhan gần như đã thoát khỏi tầm mắt của hắn, rời xa cuộc sống của hắn.
Hắn và Mộ Khuynh Nhan đừng nói đến chuyện gặp mặt, số lần gọi điện thoại cho nhau cũng là đếm trên đầu ngón tay. Mà chỉ cần Mộ Khuynh Nhan nhận được điện thoại của hắn, hắn đều có thể cảm nhận được sự hưng phấn và kích động trong giọng nói của nàng.
Tất cả những chuyện này làm Bùi Đông Lai cảm nhận được trọng lượng của mình trong lòng Mộ Khuynh Nhan.
Nhưng mà...
Vì lời hứa kia, vì có thể diệt trừ Thần Võng, hắn không thể phân tâm đi xử lý vướng mắc tình cảm với nàng được.
Dưới tình huống như bây giờ, khi biết được chuyện hội diễn xướng định ngày tổ chức vào 29 tháng 8 hôm nay từ miệng Quý Hồng, Bùi Đông Lai hiểu vì sao Mộ Khuynh Nhan lại làm thế.
Mà khi nghe Quý Hồng nói, hơn nửa năm qua Mộ Khuynh Nhan đã thay đổi rất nhiều vì hắn, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy cổ họng như bị nghẹn thứ gì đó. Trái tim kiên cường lúc này tràn ngập một loại cảm xúc có tên là áy náy.
Hắn làm theo lời đề nghị của Quý Hồng, đến xem hội diễn xướng Ban Nhạc Hoàng Hậu.
Nhưng mà... để tránh ảnh hướng tới Liveshow của Mộ Khuynh Nhan, Bùi Đông Lai cũng không báo trước cho nàng biết, mà chỉ định sau khi Liveshow kết thúc sẽ đi tìm nàng nói chuyện.
Mấy phút đồng hồ sau, người chịu trách nhiệm chương trình bắt đầu để cho fan hâm mộ tiếng vào. Bùi Đông Lai đi vào sân vận động từ cửa đông, đi tới ngồi trên hàng ghế VIP.
Giữa sân vận động đã dựng một sân khấu chiếm diện tích rất lớn. Bốn màn hình to đặt xung quanh sân khấu.
Sau khi Bùi Đông Lai ngồi chời trên hàng ghế VIP, màn đêm chậm rãi buông xuống. Mấy vạn fan hâm một cầm trong tay đèn huynh quan đung đưa làm cả hội trường trở nên cực kỳ sáng lạn. Bao nhiêu đèn trên sân khấu đã thắp sáng, màn ảnh trên sân khấu cũng đã phát một đoạn MV ngắn của ban nhạc Hoàng Hậu. Tất cả mọi người đều bắt đầu ngâm nga theo giai điệu của bài hát. Thanh âm chỉnh tề vang vọng khắp sân vận động, quanh quẩn chơi đùa trên tầng không.
Trong sự mong chờ đầy kỳ vọng của fan hâm mộ, Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân đã hóa trang thay quần áo xong, đang chờ đợi lên sâu khấu.
Mộ Khuynh Nhan mặc một bộ lễ phục màu trắng, sau lưng thiết kế một đôi cánh trắng. Trang Hiêu Vân mặc một bộ lễ phục màu đen, sau lưng có một đôi cánh màu đen.
Một đen, một trắng.
Các nàng thoạt nhìn giống như thiên sứ cánh đen và thiên sứ cánh trắng trong tiểu thuyết, xinh đẹp mà cao quý.
- Khuynh Nhan, vì sao em lại không liên hệ với cậu ấy?
Trong phòng hóa trang, Trang Hiểu Vân thấy Mộ Khuynh Nhan ngồi trước bàn hóa trang, trên khuôn mặt không hề có niềm vui sướng kích động trước khi lên sâu khấu mà lại có chút rầu rĩ không vui. Trong lòng Trang Hiểu Vân rất rõ. Nàng tiến lên, đặt hai tay lên vai Mộ Khuynh Nhan, cất lời hỏi đồng thời cũng là lời an ủi.
- Chị Hiểu Vân, cậu ấy rất bận.
Mộ Khuynh Nhan mỉm cười, nhưng mà trong nụ cười kia lại chứa đựng sự chua sót.
Trang Hiểu Vân nghe vậy liền khe khẽ thở dài:
- Khuynh Nhan, chị biết là cậu ta bận rộn. Nhưng mà... cho dù cậu ta có bận thế nào đi chăng nữa, cũng không thể không gặp em trong một thời gian dài như vậy chứ?
Mộ Khuynh Nhan thầm thở dài, không lên tiếng.
- Khuynh Nhan. . .
- Chị Hiểu Vân, em nghĩ rằng sau khi cậu ấy làm xong mọi chuyện rồi, có lẽ đêm nay sẽ đến hội đây tìm em cũng nên.
Lần này, không đợi Trang Hiểu Vân nói tiếp, Mộ Khuynh Nhan lại mở miệng ngắt lời. Khi khẳng định rằng Bùi Đông Lai sẽ thật sự tới, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng nở nụ cười tươi tắn, tràn đầy mong chờ.
- Khuynh Nhan, em không cần phải lừa mình dối người.
Như là cảm thấy ảo tưởng của Mộ Khuynh Nhan không thực tế, Trang Hiểu Vân do dự một chút, lại nói:
- Em cũng biết, cậu ta chắc chắn sẽ không tới. nếu cậu ta muốn gặp em thì đã chủ động liên hệ sớm rồi.
- Vâng ạ, nếu cậu ấy muốn gặp em thì sẽ chủ động liên hệ...
Dường như là chỗ yếu nhất trong lòng bị đau, nụ cười tươi kia cứng lại trên mặt Mộ Khuynh Nhan. Nụ cười của nàng lúc này còn khó coi hơn là khóc:
- Nhưng mà... em vẫn không thể chủ động liên hệ với cậu ấy.
- Khuynh Nhan, sao em phải khổ như vậy? Em đã biết cậu ta không muốn gặp em, trong lòng cậu ta không có em, vì sao em còn thay đổi lớn như vậy vì anh ta?
Bởi vì ở cùng một ban nhạc Hoàng Hậu với Mộ Khuynh Nhan, Trang Hiểu Vân tối ngày ở cùng nàng, hiểu rõ từng ly từng tý thói quen trong sinh hoạt của nàng. Trang Hiểu Vân nhìn ra được Mộ Khuynh Nhan đã thay đổi rất nhiều và tất cả đều là vì Bùi Đông Lai.
Trong mắt nàng, tất cả chuyện này phải để cho Bùi Đông Lai biết, nếu không tất cả mọi thứ Mộ Khuynh Nhan làm còn có ý nghĩa gì đây?
- Chị Hiểu Vân...
Mộ Khuynh Nhan như sắp khóc đến nơi. Trước kia nàng có Tương Cương làm chỗ che chở, chẳng những không bị quy tắc ngầm của giới giải trí nhiễm bẩn mà dưới bàn tay của Tương Cương còn trở thành một tiểu công chúa trong ngành giải trí. Nàng được nuôi dưỡng như một đóa hoa trong nhà kính, vô ưu vô lự sống qua ngày.
Về sau, nàng muốn rời khỏi thế giới giải trí này rồi nhưng bởi vì Bùi Đông Lai âm thầm khống chế giang sơn hắc đạo TQ cho nên nàng vẫn là tiểu công chúa trong giới. Nhưng không còn sự che chở nữa, nàng bắt đầu học cách sống độc lập, học thức dậy đúng giờ, học ăn cơm đúng bữa, học cách dọn dẹp phòng ở, học cách không ném đồ vật...
Nàng học rất nhiều thứ, cũng thay đổi rất nhiều thứ.
Nàng đã không còn là cô công chúa yếu ớt lúc nào cũng cần người quan tâm che chở mà đã trở thành một cô bé mạnh mẽ biết sống độc lập.
Nhưng mà.
Tất cả những chuyện này, Bùi Đông Lai không biết.
- Khuynh Nhan, em thay đổi nhiều vì cậu ta như vậy, thậm chí còn định ngày tổ chức Liveshow vào hôm nay vì riêng cậu ta... nhưng mà, ngay cả một cuộc điện thoại mà cậu ta cũng không gọi!
Có lẽ cho rằng Bùi Đông Lai làm như vậy là quá vô tình, Trang Hiểu Vân cảm thấy Mộ Khuynh Nhan như vậy làm cô tức giận:
- Em cho rằng mình làm vậy là đáng giá sao?
- Em thích cậu ấy, cho dù là làm bất cứ chuyện gì vì cậu ấy cũng đều đáng giá.
Nước mắt tràn mi nhưng giọng nói của Mộ Khuynh Nhan lại vô cùng kiên định.
Trang Hiểu Vân cũng từng thích Bùi Đông Lai. Nhưng khi bình tĩnh ngẫm nghĩ lại, nàng cảm kích hắn thì đúng hơn là yêu thích. Có điều Mộ Khuynh Nhan lại khác nàng.
Mộ Khuynh Nhan thật sự thích Bùi Đông Lai.
Cái thích này thực đơn thuần, không trộn lẫn với thứ gì cả.
Bởi vì nàng biết tất cả mọi chuyện cho nên nàng thực sự hi vọng Mộ Khuynh Nhan có thể ở cùng một chỗ với Bùi Đông Lai, hoặc là có thể có được tình yêu của Bùi Đông Lai.
Lúc này, nghe lời nói của Mộ Khuynh Nhan, Trang Hiểu Vân nhịn không được thở dài:
- Khuynh Nhan, vì người mình yêu mà thay đổi thì không sai nhưng mà... ít nhất em cũng phải cho cậu ta biết chứ. Nếu em yêu cậu ta thì phải lớn tiếng nói ra chứ không phải chôn dấu mãi sâu trong lòng như vậy.
- Được rồi, em sẽ tìm cơ hội nói cho cậu ấy biết.
Mộ Khuynh Nhan nghiêm túc suy nghĩ, lấy hết dũng khí gật đầu.
Mắt thấy Mộ Khuynh Nhan gật đầu đáp ứng, Trang Hiểu Vân cảm thấy cao hứng thay cho nàng, âm thầm quyết định một chuyện.
...
8h, sân khấu không còn được thắp đèn sáng trưng như lúc nãy nữa, hơn 10 tia laser hoa mỹ bắn ra bốn phía sân vận động.. Cả sân vận động được ánh sáng kia chiếu vào tựa như ảo mộng.
"A -----"
Tia laser lóe ra, fan hâm mộ dường như ý thức được điều gì đó, bắt đầu lớn tiếng hò hét, chờ mong thần tượng của mình xuất hiện.
Fan hâm mộ cùng hò hét, trong làn khói mờ ảo, một giọng nữ trong veo từ từ vang lên. Fan hâm mộ không hẹn mà cùng im lặng, tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe.
Giọng hát nữ chấm dứt, vài cột sáng chói mắt bỗng nhiên xuất hiện, sau đó từ sân khấu bắn thẳng lên trời, nở tung ra trên bầu trời đêm. Ngọn đèn trên sâu khấu bỗng dưng đốt sáng trong nháy mắt, cả sân khấu được bao phủ trong ánh đèn rực rỡ.
Sau đó, vô số ánh hoa lửa tạo thành một thác nước rực rỡ rơi xuống từ trên đỉnh sân khấu. Gần như đồng thời, vô số ánh sáng bỗng nhiên tập trung vào hai điểm. Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân đồng thời xuất hiện trên sân khấu. Hai người nở nụ cười sáng lạn, một tay cầm microphone, một tay đang vẫy chào khán giả:
- Các bạn trẻ Đông Hải, xin chào mọi người!
"Mộ Khuynh Nhan! Mộ Khuynh Nhan!"
"Trang Hiểu Vân! Trang Hiểu Vân!"
"Hoàng Hậu, Hoàng Hậu, Hoàng Hậu của tôi!"
Mắt thấy thần tượng xuất hiện, fan hâm một giống như là uống màu gà, hoàn toàn trở nên điên cuồng. Đen huynh quang trong tay vung vẩy theo nhịp tay, tiếng hô hào cổ vũ vang lên không dứt, bầu không khí nháy mắt bị đốt cháy đến cực điểm.
Trong phòng VIP, nhìn đám người đang reo hò ở ngoài, nhìn Mộ Khuynh Nhan đang mỉm cười đứng trên sân khấu, Bùi Đông Lai không khỏi nhớ lại ngày này năm trước. Mộ Khuynh Nhan vì cảm tạ mình mà trộm chạy tới đại học Đông Hải đón người rồi mới tới sân khấu biểu diễn.
"Chúng sinh tam giới, lục thú luân hồi, hỏa luân xoay tròn, sinh tử ly biệt, siêu thoát luân hồi, nhập vào niết bàn..."
Giống như để phối hợp với Bùi Đông Lai, khi hắn nhớ lại quá khứ, Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân bắt đầu hát ca khúc thứ nhất của nay. Ca khúc này đúng là bài "Luân Hồi" đã diễn trên sâu khấu năm ngoái.
Biểu diễn bắt đầu, tiếng ca của Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân giống như là có ma lực, khiến cho Bùi Đông Lai và tất cả mọi người đều chìm đắm trong đó. Phần lớn mọi người còn kích động ngừng thở, sợ rằng mình bỏ lỡ mất một nhịp điệu của bài hát.
Một bài rồi một bài.
Bốn bài hát lại đổi một bộ quần áo.
Bóng dáng nổi bật, biểu tình nồng nàn, giọng hát uyển chuyển, bước nhảy hoa lệ...
Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân cùng ra sức, tận tình biểu diễn cho mọi người xem. Không khí sân vận động lại càng được đẩy lên cao triều.
- Một bài nữa! Một bài nữa!
Khoảng thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi. Bất tri bất giác, Liveshow đã gần kết thúc. Khi Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân biểu diễn xong ca khúc cuối cùng, cảm xúc của khán giả vẫn dâng trào như cũ.
- Mọi người xin yên tĩnh một chút.
Trang Hiểu Vân xoa mồ hôi trênd dầu, chờ đợi fan hâm mộ không còn hò hét nữa thì mới hỏi:
- Mọi người nhất định muốn nghe nữa sao?
- Đúng vậy!
- Được! Bài tiếp, Mộ Khuynh Nhan sẽ hát cho mọi người nghe.
Hiện giờ, Trang Hiểu Vân đã có kinh nghiệm sân khấu phong phú, biết nên làm thế nòa để điều động cảm xúc của fan hâm một, khống chế sân khấu.
Đơn ca?
Lời của Trang Hiểu Vân vừa thốt lên xong, toàn bộ fan hâm mộ đều sửng sốt.
Bởi vì... từ sau khi ban nhạc Hoàng Hậu thành lập cho tới giờ, Mộ Khuynh Nhan chưa đơn ca bao giờ.
Trong phòng VIP, thấy hội diễn xướng sắp bế mạc, Bùi Đông Lai đang chuẩn bị rời đi để tìm Mộ Khuynh Nhan liền nghe thấy lời nói của Trang Hiểu Vân. Hắn không khỏi dừng bước.
Trên sâu khấu, Mộ Khuynh Nhan vẫn còn đang trừng to mắt nhìn Trang Hiểu Vân. Đúng theo trình tự buổi diễn thì ca khúc vừa rồi chính là ca khúc cuối rồi mà?
- Nhưng mà, trước khi Khuynh Nhan biểu diễn, tôi muốn hỏi mọi người một vấn đề. Mọi người có biệt tại sao Khuynh Nhan lại chọn ngày hôm nay làm ngày tổ chức Liveshow không?
- Muốn!
Thanh âm chỉnh tề vang lên toàn trường.
“Thịch thịch!”
Tim Mộ Khuynh Nhan đập mạnh liên hồi, sắc mặt trở nên kinh hoàng. Nàng đã hiểu rõ dụng ý của Trang Hiểu Vân rồi!
- Như vậy thì đợi cho Khuynh Nhan hát xong thì sẽ nói cho mọi người biết nhé!
Trang Hiểu Vân quay đầu, nhìn Mộ Khuynh Nhan đầy cổ vũ. Sau đó, không đợi Mộ Khuynh Nhan mở miệng, nàng đã tự động lui xuống, nhường sân khấu lại cho Mộ Khuynh Nhan.
Trong phúc chốc, sân vậnt động to như vậy lại trở nên yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Mộ Khuynh Nhan.
Trên sân khấu, Mộ Khuynh Nhan lúc này có vẻ đặc biệt khẩn trương. Lòng bàn tay nắm micro toát ra mồ hôi, trái tim điên cuồng đập loạn.
Sau đó...
Không đợi Mộ Khuynh Nhan lấy lại tinh thần, bản nhạc của bài "Không muốn trưởng thành" vang lên.
Hả?
Mộ Khuynh Nhan sao lại hát bài hát của ban nhạc khác?
Trong lúc nhất thời, toàn thể fan hâm mộ có chút nghi hoặc.
Mặc kệ fan hâm mộ nghi hoặc thế nào, trên sân khấu, Mộ Khuynh Nhan dường như bị người ta kéo đi vậy, nàng kìm lòng không được mà mở chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, nhẹ nhàng hát theo tiết tấu ấm nhạc.
- Tôi biết thế giới này chẳng ai thập toàn thập mỹ.
- Chỉ mong sao tình yêu có thể đừng quá phức tạp như thế này.
- Tôi nguyện trước khi anh ấy trở về tôi vẫn đang yên lặng ngủ say.
- Nhưng anh đã đi đến một tòa lâu đài khác và trao nụ hôn cho một người con gái khác.
...
- Tôi không muốn, tôi không muốn.
- Không muốn trưởng thành.
- Trưởng thành rồi thế giới này sẽ không còn như trong cổ tích.
- Tôi không muốn, tôi không muốn, không muốn trưởng thành.
Lúc này đây, fan hâm một không còn reo hò lên nữa. Họ chỉ ngẩn ngơ nhìn lên sân khấu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái hiện tại đã đẫm lệ.
- Tôi... tôi tin rằng trong các bạn vẫn còn có người nhớ rõ. Ngày này năm ngoái, tôi đã tới đại học Đông Hải đón người rồi mới tới sân khấu biểu diễn ca khúc "Luân Hồi".
Dưới cái nhìn chăm chú của fan hâm mộ,Mộ Khuynh Nhan mặc ý để cho nước mắt chảy xuống, nhẹ giọng nói:
- Ngày đó, tôi vì để cảm ơn cậu ấy mà đi. Khi tôi bất lực, tuyệt vọng nhất, là cậu ấy đã đến bên làm bạn với tôi, đã đưa tôi bay khỏi địa ngục để tới thiên đàng.
- Sau đó, khi tôi bất lực và tuyệt vọng lần thứ hai, cậu ấy lại xuất hiện như một chiến thần, cứu tôi, cho tôi dũng khí sống tiếp.
- Cậu ấy nói với tôi rằng, mặc kệ có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Cậu ấy dạy tôi cách kiên cường, kiên cường để đối mặt với cuộc sống, đối mặt với khó khăn.
Nói tới đây, nước mắt đã che kín khuôn mặt xinh đẹp. Mộ Khuynh Nhan chậm rãi nở nụ cười tươi sáng lạn:
- Tôi nghĩ rằng tôi muốn nói cho cậu ấy biết: Tớ vừa khờ dại vừa ngây thơ, thích cổ tích, nhưng mà tớ đã trưởng thành rồi.
PS: Đậu xanh, không hổ là chủ động Loli, Thiến Thiến dịch lời bài hát được thật
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Dương Thiên Mạc
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 702: Có người vui mừng có người buồn
- Ôi, trái tim của tôi vỡ mja nó rồi! Khuynh Nhan hình như vừa thổ lộ phải không?
- Con Mja nó! "Cậu ấy" trong miệng Khuynh Nhan là ai? Thằng đó có tư cách gì mà để cho Khuynh Nhan chủ động thổ lộ?
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì sở dĩ hôm đó Khuynh Nhan lên sân khấu muộn là vì đi đón một sinh viên trường đại học Đông Hải, tên là Bùi Đông Lai.
- Chẳng... chẳng nhẽ, nữ thần đã yêu một tên sinh viên? Holy shit... cái chuyện *beep* gì thế này?
...
Vài lời tâm sự của Mộ Khuynh Nhan vừa ra khỏi miệng, sân vận động vốn đang yên tĩnh lập tức sôi trào như núi lửa.
Thổ lộ!
Gần như trong đầu mọi người đều hiện ra hai chữ này!
Trong mắt tất cả mọi người, Mộ Khuynh Nhan tổ chức buổi diễn xướng ngày hôm nay, hoàn toàn là vì "cậu ta"!
Toàn bộ những tin tức liên quan tới Mộ Khuynh Nhan trước kia được xâu chuỗi lại, mọi con đường đều đi tới cái tên Bùi Đông Lai.
Nhưng mà...
Bọn họ cũng không biết cái tên sinh viên trong miệng họ ngày nào giờ đã thành cá chép vượt long môn. Cùng với căm giận cũng là không thể nào mà tin nổi.
Có lẽ là không ngờ nổi mấy lời từ đáy lòng mình lại gây lên náo động nhường này, Mộ Khuynh Nhan lập tức tỉnh lại từ trong tưởng niệm với Bùi Đông Lai.
Nàng kiệt lực điều chỉnh cảm xúc:
- Cảm ơn mọi đã tới Liveshow đêm nay. Ban nhạc Hoàng Hậu sẽ tiếp tục cố gắng thật nhiều, hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ chúng tôi, hẹn gặp lại!
- Khuynh Nhan, tên kia là ai?
- Khuynh Nhan! Tại sao cô lại có thể yêu một sinh viên?
Fan hâm mộ chia làm hai phe. Một phe là những người không biết "cậu ấy" trong miệng Mộ Khuynh Nhan là Bùi Đông Lai. Một phe khác là những fan hâm mộ trung hành khác, bọn họ hò hét to, cố gắng muốn Mộ Khuynh Nhan giải thích rõ ràng. Nhưng cảm giác của tất cả mọi người lúc này đều giống nhau, một người nào đó đột nhiên nhảy tới cướp đi nữ thần của bọn họ.
Fan hâm mộ điên cuồng ngoài dự đoán của Mộ Khuynh Nhan. Nàng tiếp tục giải thích thêm điều gì sẽ càng làm sự việc thêm rối loại. Nhân việc bảo an nhanh chóng vây quanh, đưa cô rời khỏi sâu khấu.
Một số ít fan hâm mộ cố gắng vượt qua rào chắn, bị cảnh vệ ngăn trở. Sân vận động trở nên hỗn loạn.
Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai đang đứng bên cửa sổ ở phòng khách VIP, nhìn bóng dáng Mộ Khuynh Nhan đang kinh hoảng rời đi. Hắn hơi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng đã hạ quết định nào đó, liền xoay người rời đi.
Rất nhanh, Mộ Khuynh Nhan đã được các nhân viên bảo an đưa trở về hậu trường.
- Chị Hiểu Vân, làm sao bây giờ?
Về khía cạnh nào đó, Mộ Khuynh Nhan mặc dù biết cách sống độc lập, xem như đã trưởng thành rồi nhưng rõ ràng không hề có kinh nghiệm xử lý loại chuyện như thế này. Hiện tại nàng như là một con nai con hoang mang lo sợ.
- Yên tâm đi Khuynh Nhan. Ban tổ chức sẽ có cách xử lý tốt chuyện này.
So sánh với Mộ Khuynh Nhan, Trang Hiểu Vân thành danh trước nàng, từng làm ca sĩ một thời gian dài, cũng tham gia rất nhiều chương trình Liveshow cho nên có kiến thức rất nhiều về bầu không khí không lành mạnh của xã hội. Cho dù là lịch duyệt hay là tính chất tâm lý thì Mộ Khuynh Nhan cũng không thể nào bằng được nàng.
- Hô... Hô...
Nghe Trang Hiểu Vân nói như thế, Mộ Khuynh Nhan vỗ ngực, yên tâm không ít.
- Khuynh Nhan, Hiểu Vân, fan hâm mộ hiện tại đang rất kích động. Để cho an toàn ban tổ chức nói để cho chúng ta rời khỏi đây.
Lúc này, người đại diện cho ban nhạc Hoàng Hậu đi vào với vẻ lo lắng.
- 2 em phải thay quần áo ngay lập tức.
- Vâng.
Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân gật đầu, đi theo người đại diện tới phòng hóa trang.
Ngoài phòng hóa trang, một chiếc xe SUV treo biển quân đội đã chờ ở đây từ rất lâu. Bên cạnh xe là một quân nhân mang quân hàm một vạch hai sao. Hắn ta chính là phó tổ trưởng tổ bảo an được phái đến để đảm bảo an toàn cho buổi biểu diễn ngày hôm nay - đại đội trưởng Trung đoàn Vũ Cảnh của Đông Hải.
- Đại đội trưởng Liên, cám ơn ngài.
Ra khỏi phòng hóa trang, người đại diện của Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân liền đi về phía trước, cảm ơn đại đội trưởng Vương.
Đại đội trưởng Vương lắc đầu, nói:
- Đây là chức trách của chúng tôi, nhanh lên xe đi.
- Lên xe.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân cấp bách cho nên người đại diện của Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân cũng không nói nhiều lời vô ích, vội vàng để hai người lên xe.
Đợi cho ba người Mộ Khuynh Nhan lên xe xong, đại đội trưởng Vương liền khởi động ô tô, chạy tới cửa nam của sân vận động.
- Chắc là không sao rồi.
Sau khi ô tô khởi động, người đại diện ngồi vị trí phụ lái quay đầu nhìn Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân ngồi phí sau, thấy hai người có chút khẩn trương, liền cười khổ nói:
- Fan hâm mộ chắc là không đuổi tới cửa nam nhanh vậy đâu. Hơn nữa, cho dù họ có đuổi tới nơi thì cũng không dám cản xe quân đội.
- Không sao là tốt rồi.
Nghe người đại diện nói như thế, Mộ Khuynh Nhan hoàn toàn yên lòng, sau đó... lại tự trách:
- Xin lỗi, đều là tại em không tốt. Nếu em không nói ra những lời kia thì đã không có việc gì rồi.
- Khuynh Nhan, nếu em không nói ra thì chẳng phải dụng tâm của chị vứt đi sao?
Trang Hiểu Vân nghe vậy liền tức đến suýt ngất.
"Xoạch-----"
Đôi mắt to xinh đẹp của Mộ Khuynh Nhan nhìn Trang Hiểu Vân khó hiểu.
- Khuynh Nhan, bài hát "Không muốn trưởng thành" cuối cùng kia đúng là ý của Hiểu Vân chứ không phải ý của công ty.
Chị Tiêu là người đại diện cười khổ:
- Hiểu Vân thấy em yêu cậu ta quá vất vả cho nên muốn mượn cơ hội này để em có dũng khí nói ra lời trong lòng mình. Sau khi Liveshow kết thúc, nó mới đi tìm chị. Chị phải xin chỉ thị của ông tổng rồi mới được phê chuẩn đấy.
- Cám... cám ơn chị Hiểu Vân, cám ơn chị Tiêu!
Nghe chị Tiêu giải thích xong, Mộ Khuynh Nhan hiểu ra. Sau đó... khuôn mặt đỏ ửng lên. Nàng ngượng ngùng hỏi:
- Chị Hiểu Vân, chị Tiêu, chị... các chị nói xem, cậu ấy có nhìn thấy không?
- Nói nhảm!
Trang Hiểu Vân khóc không ra nước mắt:
- Tiểu công chúa của tôi ơi. Sau khi em làm ầm ĩ lên như vậy, chuyện đêm nay sẽ xuất hiện nhan nhản trên báo chí và mạng internet. Cậu ta không muốn biết chuyện cũng khó đấy.
- Ồ...
Nghe Trang Hiểu Vân nói như thế, Mộ Khuynh Nhan hơi kích động, cũng có chút chờ mong, trong đó cũng khó mà tránh khỏi việc hơi khẩn trương. Nàng nói nhỏ:
- Vậy... vậy hai người cảm thấy sau khi cậu ấy thấy rồi sẽ phản ứng như thế nào?
Lúc này, cho dù là Trang Hiểu Vân hay là chị Tiêu đại diện đều trầm mặc.
Hiễn nhiên... hai người cũng không thể đoán được phản ứng của Bùi Đông Lai sau khi biết chuyện.
- Cậu... cậu ấy sẽ không tức giận chứ?
Thấy Trang Hiểu Vân và chị Tiêu trầm mặc, Mộ Khuynh Nhan bị dọa đến biến sắc, trong giọng nói mang theo tiếng thút thít nức nở. Đối với Mộ Khuynh Nhan, việc Bùi Đông Lai tức giận đúng là chuyện nghiêm trọng nhất trên đời này!
- Aiz... Khuynh Nhan, đây không phải vấn đề tức giận hay không mà là cậu ta có thể lựa chọn em hay không.
Trang Hiểu Vân nghe vậy, do dự một chút, vẫn nhịn không được nhắc nhở:
- Nếu cậu ta cũng thích em vậy thì sau khi biết tin này sẽ chủ động liên hệ với em. Còn nếu cậu ta không thích...
Hả?
Trang Hiểu Vân nói được một nửa đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì... nàng chợt phát hiện, Mộ Khuynh Nhan ngồi bên cạnh mình giống như đang mình thấy ma, trợn to mắt nhìn về phía trước, biểu tình như không thể nào tin nổi. Cứ như là có một thứ gì đó đã dọa cho ba hồn chín vía của Mộ Khuynh Nhan bay đi mất, thế cho nên nàng mới coi lời Trang Hiểu Vân nói trở thành không khí...
- Dừng... Dừng xe!!
Sau đó, Trang Hiểu Vân vô cùng tò mò nhìn về phía trước còn Mộ Khuynh Nhan thì lại kích động kêu lớn lên.
Nghe được âm thanh của Mộ Khuynh Nhan, không riêng gì Trang Hiểu Vân và chị Tiêu đại diện mà gnay cả lái xe cũng hoảng sợ. Nhưng mà... bởi vì cấp trên yêu cầu hắn phải chấp hành mệnh lệnh của ba người Mộ Khuynh Nhan vô điều kiện cho nên hắn vẫn giẫm phanh xe trước.
"Két ~ "
Bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành một tiếng vang chói tai. Ô tô theo quán tính trượt đi một đoạn rồi mới ngừng lại.
Khi lái xe giẫm phanh, Trang Hiểu Vân và chị Tiêu đại diện đều nhìn về phía trước. Hai người đều thấy một chiếc xe Audi A41 ở đó, ngoài ra thì không còn cái gì khác.
Lúc này, thấy ô tô đã ngừng lại, hai người khó hiểu nhìn Mộ Khuynh Nhan.
- Khuynh Nhan, em làm sao vậy?
- Là... là cậu ấy!
Ngồi ở ghế sau, mắt Mộ Khuynh Nhan trợn to hết cỡ. Nàng vẫn không dám nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước rồi lại thất thanh kêu lên, trong giọng nói không giấu nổi sự khiếp sợ lẫn vui mừng.
Chẳng lẽ...
Trang Hiểu Vân và chị Tiêu đại diện bỗng giật mình, liền nghĩ tới chuyện gì đó. Hai người không nói lời nào liền nhìn nhanh về phía trước.
Ngay sau đó.
Hai người nhìn thấy một thanh niên bước ra khỏi chiếc Audi màu trắng rồi đi lại gần xe SUV.
Bùi. . . Bùi Đông Lai?!
Khi nhìn thấy khuôn mặt không tính là xa lạ của Bùi Đông Lai, Trang Hiểu Vân và chị Tiêu kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm.
Vừa rồi, hai người còn đàm luận xem Bùi Đông Lai sau khi biết chuyện đêm nay sẽ có phản ứng gì. Ai mà ngờ, giờ này Bùi Đông Lai lại như là giáng xuống từ trên trời, trực tiếp xuất hiện bên cạnh bọn họ...
Điều này khiến cho hai người kinh hãi đến không thể nào mà hình dung bằng lời nói được.
So sánh với hai người Trang Hiểu Vân và chị Tiêu, Mộ Khuynh Nhan còn rung động mãnh liệt hơn. Thân thể mềm mại run lên nhè nhẹ giống như bị điện xẹt qua. Thậm chí... hơi thở của nàng cũng trở nên đặc biệt dồn dập!
Mặc dù trước khi Liveshow bắt đầu, nàng nói với Trang Hiểu Vân rằng Bùi Đông Lai sẽ tới xem nhưng... Đây chẳng qua chỉ là nàng dùng tinh thần AQ tự an ủi chính mình.
Nàng chỉ là tự thôi miên thôi.
Bởi vì... ngay cả chính nàng cũng không tin rằng Bùi Đông Lai sẽ tới xem Liveshow của mình!
Dù sao, vì có thể làm tốt công tác chuẩn bị cho Liveshow, nàng đã tới Đông Hải với Trang Hiểu Vân vào ngày hôm qua. Nhưng mà Bùi Đông Lai lại không hề đi tìm nàng!
Thậm chí... điện thoại liên lạc cũng không hề có!
Dưới tình huống như thế, Bùi Đông Lai làm sao có thể tới sân vận động để xem nàng biểu diễn được?
Có lẽ hạnh phúc đến quá đột nhiên, có lẽ chuyện này khó mà tưởng tượng nổi, sau khi không khiếp sợ nữa, Mộ Khuynh Nhan nhắm mắt lại rồi dùng sức lắc đầu, sau đó lại mở to mắt ra. Nàng cố gắng làm cho mình nhìn rõ thêm một chút.
Nhìn rõ rồi.
Nàng lại nhìn rõ một lần nữa.
Trong khi nàng đang vô cùng kích động, Bùi Đông Lai càng ngày càng tới gần chiếc xe SUV.
- Cậu ấy tới! Cậu ấy thật sự tới!
Sau đó, lúc Bùi Đông Lai sắp tới gần, trong lòng Mộ Khuynh Nhan kích động reo hò.
“Cạch!”
Mộ Khuynh Nhan giống như bị ma xui quỷ kiến, vươn tay mở cửa ra.
- Cậu... cậu đã tới rồi...
Cửa xe mở ra, Mộ Khuynh Nhan bừng tỉnh khỏi sự vui mừng, theo bản năng mở miệng nói, giọng điệu vô cùng khẩn trương.
- Ừh!
Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy bộ dạng này của Mộ Khuynh Nhan, rồi lại nhớ lại lời Quý Hồng nói cùng lời thổ lộ của Mộ Khuynh Nhan trên sân khấu, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy vô cùng áy náy.
Hắn thật sự không để ý đến cô bé này.
Khi Bùi Đông Lai vẫn còn đang cảm thấy áy náy, Mộ Khuynh Nhan lại nhớ lại mấy lời mình bộc lộ trên sân khấu. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, lời nói trở nên lộn xộn:
- Thực... thực xin lỗi, vừa rồi... vừa rồi... tớ...
- Đi ăn món ăn bình dân ở miếu Thành Hoàng nhé.
Bùi Đông Lai mỉm cười, ngắt lời Mộ Khuynh Nhan nói, chìa tay phải về phía cô.
Món ăn bình dân ở miếu Thành Hoàng!
Bên tai vang lên lời của Bùi Đông Lai, nhìn bàn tay to lớn trước mặt, câu nói kế tiếp của Mộ Khuynh Nhan bị nuốt trở về. Nàng cảm thấy cả người choáng váng.
Đúng vậy.
Vẻ mặt của nàng trong khoảnh khắc đó hoàn toàn cứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn Bùi Đông Lai.
Cứ ngơ ngác nhìn.
Trong đầu không khỏi hiện ra tỉnh cảnh ngày này năm ngoái, sau khi nàng kết thúc buổi biểu diễn, Bùi Đông Lai đợi nàng cùng đi ăn món ăn bình dân ở miếu Thành Hoàng.
Tuy rằng vào ngày đó, Phương Thế Vinh, con trai của Phương Chấn lão đại của Hàng Hồ quấy rầy "thế giới riêng" của hai người. Nhưng. ngày đó vẫn là ngày đẹp nhất, vui sướng nhất trong đời nàng.
Hơn nửa năm quá, mỗi khi không vui, hoặc là khi nhớ Bùi Đông Lai, nàng đều nhớ lại từng khắc từng giây ngày hôm đó, sau đó chìm vào giấc ngủ trong dòng ký ức. Đợi cho tới khi tỉnh dậy, toàn bộ niềm vui sướng vui mừng đều hóa thành hư không. Thứ còn lại chỉ còn là trống rỗng.
- Khuynh Nhan...
Thấy Mộ Khuynh Nhan choáng váng ở đó không nhúc nhích gì, Trang Hiểu Vân hiểu rằng nàng đang hạnh phúc đến váng đầu, liền vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
- Vâng.
Nghe thấy tiếng nhắc nhở của Trang Hiểu Vân, Mộ Khuynh Nhan bước ra khỏi suy nghĩ. Nước mắt tràn mi, chảy đầy khuôn mặt của nàng.
Dưới đèn đường.
Nàng đang khóc nhưng cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Cùng lúc đó, trong khu biệt thự nhà giàu Tử Viên.
Quý Hồng mặc chiếc váy ngủ Lace màu đỏ, giống như một chú mèo nhỏ cuộn tròn trên salon trong phòng khách. Trong tay nàng bưng một ly rượu đỏ, mắt nhìn vào màn hình TV.
Trong TV đang phát lại bài hát "Không muốn trưởng thành" mà Mộ Khuynh Nhan đơn ca.
- Khuynh Nhan à. Chúng ta cũng có hoàn cảnh giống nhau, chị có thể hiểu được tâm tình của em. Chúc mừng em, em may mắn hơn chị.
Sau khi nghe lại lời thổ lộ của Mộ Khuynh Nhan một lần nữa, Quý Hồng nhìn hình ảnh của cô gái xinh đẹp đang khóc trên TV, nhẹ giọng chúc mừng, sau đó ngồi dậy, đưa tay với lấy bình rượu đỏ trên bàn nhưng trong bình đã sơm cạn rượu. Lúc này nàng mới phát hiện ra, bốn bình rượu kia đã bị nàng uống hết.
Quý Hồng vô lực ngã xuống ghế salon, giống như một kẻ khờ dại nghìn lên trần nhà.
- Quý Hồng ơi là Quý Hồng, mày thành toàn cho nó nhưng chính mày chẳng phải là thành một kẻ đáng thương ở một mình trong căn phòng lạnh lẽo này hay sao? Có phải mày cảm thấy mình rất cao thượng hay không!
“Khách khách”
Trên ghế sa lon.
Nàng cười đến gập người lại, trên khuôn mặt kia đã tràn ngập nước mắt.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius