Quyển thứ hai
Chương 60: Nữ nhân hoàn mỹ
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Trong đêm khuya, trên đường dài, ánh sáng như trong giấc mộng, chiếu xuống trên người một đôi nam nữ thanh niên quý tộc.
- Chàng hại ta mà – oan gia!
Cô gái khóc, nam tử không đáp lời.
Gió nhẹ lay động ngọn cậy, làm những chiếc lá cuối cùng còn xót lại của mùa thu rơi xuống, sương khói mông lung chụp xuống đêm tối, có lẽ nào là quái nhân di lầm đường?
Mộc Phong cùng Lâm Thi Nhã ôm nhau nhìn một màn ở góc đường, không khỏi nhìn nhau cười.
- Tương lai, nàng có thể trách mắng ta làm khổ nàng, mắng ta oan gia không?
Mộc Phong ôm chặt Lâm Thi Nhã vào lòng, thấp giọng hỏi.
- Chàng không sợ, sẽ có một ngày, ta biến thành oan gia của chàng sao?
Lâm Thi Nhã ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Phong tinh nghịch hỏi ngược lại.
- Không sợ. Nếu chúng ta thực sự là oan gia, cả đời này sẽ dây dưa không rõ!
Mộc Phong sang sảng cười nói.
Quen biết Lâm Thi Nhã hơn nửa năm nay, là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời Mộc Phong. Nhiều năm theo Viêm Thiên chính chiến ở bên ngoài, hắn vốn tưởng mình vĩnh viễn thuộc về quân đội, cũng không có nhiều ảo tưởng lắm về tình yêu. Lại không thể đoán trước được, nàng đột nhiên xuất hiện, đem sợi tơ tình yêu quấn chặt lên trên người hắn.
- Sau khi ta gả cho chàng, nếu tương lai ta làm gì sai, chàng có hội hận vì ta không?
- Nha đầu ngốc, nàng đã trở thành thê tử của ta, tương lai có chuyện gì, không phải có ta sao? Người chồng lấy chữ thiên làm đầu, ta chẳng phải là bầu trời của nàng sao!
Nhẹ nhàng phẩy mái tóc Lâm Thi Nhã, Mộ Phong nói.
Tuy rằng đã là đầu mùa đông nhưng lời nói của Mộc Phong như hơi thở ấm áp của mùa xuân, làm ấm cả lòng Lâm Thi Nhã.
“ Nếu có thể cả đời làm bạn cùng chàng, cứ bình yên như vậy, có phải là tốt biết bao nhiêu.”
Lâm Thi Nhã khẽ thở dài.
- Năm mới tới, sẽ là ngày đại hôn của chúng ra. Tân nương tử của ta nóng nảy không chờ được sao? Tin tưởng ta, ta sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng.
- Ân!
Lâm Thi Nhã cúi đầu, dường như thẹn thùng.
- Đi thôi, hồi phủ nhanh một chút, hôm nay nhị đệ cùng muội muội có thể trở về.
……..
- Đại ca làm gì vậy chứ? Đưa tẩu tử đi đâu ẩn nấp rồi! biết chúng ta trở về, trễ thế này rồi cũng không có trở về.
Mới về trong nhà, A Lôi liền tìm kiếm mấy lần trước sau các phòng, không phát hiện ra bóng dáng Mộc Phong cùng Lâm Thi Nhã, lại chạy vào trong đại sảnh la hét.
- Nha đầu kia, thật vẫn giống một tiểu hài tử.
Viêm Thiên cười, ánh mắt nhìn lên người Thủy Linh Nhi, ý cười càng dày đặc.
Thủy Linh Nhi cúi đầu, lẳng lặng ngồi, đôi tay gắt gao xiết chặt vào nhau, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
- Vào đây rồi, còn gì là đại nhân. Thủy cô nương nếu nguyện ý cứ gọi ta tiếng bá phụ đi.
Viên Thiên cười nói, hướng Lưu Vân gật đầu khen ngợi.
- Về sau, ta lại nhiều con gái rồi.
Viêm Thiên nhẹ nhàng một câu lại làm cho Thủy Linh Nhi không thể bình tĩnh được.
- Tỷ, suy nghĩ cái gì thế?
Thủy Hàn tới bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
- Không có gì, chỉ là tới nơi mới có chút không quen.
Thủy Linh Nhi từ trong suy nghĩ sâu xa tỉnh lại, lắc đầu.
- Tỷ nói, Đầu nhi đánh nhau ở cửa thành, có thể bị công tước đại nhân mắng không?
- Hắn? hắn có bao giờ ăn xong bị mệt đâu. Nếu dám đánh, hắn khẳng định sớm có biện pháp ứng đối rồi.
Thủy Linh Nhi cười nói. Xem ra trong nàng Lưu Vân dường như đã trở thành một người không gì không làm được.
Lúc này Lưu Vân cũng vừa tới bên cạnh Viêm Thiên, nói với cha về việc phát sinh ở cửa thành.
- Phụ thân lúc con vào thành đã đánh nhau với người khác.
- Đánh thì đánh, chẳng qua cũng chẳng có gì ghê gớm.
Viêm Thiên hiển nhiên tâm tình đang vui, thuận miệng trở lời.
- Hắn là Hưu Tư, con trai Thừa Tướng.
- Cũng không sao, trước kia chẳng phải tiểu tử đó cũng đánh ngươi sao, vừa lúc huề nhau.
- Hắn là phó thống lĩnh thành vệ quân.
- A, chuyện này có điểm phiền toái đây.
Viêm Thiên nhíu mày.
- Thủ hạ của con không cẩn thận rút hết quần áo hắn, làm hắn trần truồng một vòng ở ngoài thành.
Lưu Vân nói tiếp.
- A!~ Viên Thiêm rốt cục ngồi không yên.
- Tiểu tử ngươi độc thật. Ngươi không nhường cho thừa tướng chút mặt mũi, hắn sao từ bỏ được!
- Hắc hắc, là hắn chủ động yêu cầu con đánh hắn!
Lưu vân cười nói.
- Tự mình gây họa, chính mình phải giải quyết. Nói cho ta biết, hiểu được thì sau khi vào triều ta còn có thể ứng phó với chất vấn của Thừa tướng?
Viêm Thiên thấy bộ dáng an tâm của Lưu Vân đột nhiên cười hỏi.
Lưu Vân sờ sờ mũi, đến bên tai Viêm Thiên nói nhỏ một lát, Viêm Thiên gật đầu nở nụ cười.
- Đại ca, các người rốt cục đã trở về.
A Lôi vừa nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, chạy như bay ra.
Mộc Phong mang theo Lâm Thi Nhã hiện ra trước mặt mọi người.
“ Rất tốt.” Lưu Vân đánh giá đại tẩu của mình, trong lòng đánh giá tương đối cao.
Dung mạo xinh đẹp như thiên tiên, lời nói thong dong tao nhã, cử chỉ tự nhiên hào phóng, làm cho người ta nhìn không ra nửa điểm xấu. Khi Mộc Phong chỉ mọi người giới thiệu, nàng vẫn duy trì nụ cười dịu dàng với mọi người, làm cho người ta có cảm giác thân thiết cùng sung sướng.
Lưu Vân phát hiện, đại tẩu tươi cười, thực có chút ý vị của tiểu thư quan hệ xã hội. Ý cười có, nhưng không phát ra từ nội tâm. Chỉ có khi ánh mắt nàng tiếp xúc cùng Mộc Phong, nụ cười này mới phát ra từ thật tâm.
Hắn càng chú ý tới, khi nàng nói chuyện với Thủy Linh Nhi, cũng không biểu hiện ra quá nhiều thân thiết, việc này có vẻ không bình thường. Thủy Linh Nhi tuy rằng thân phận vẫn chưa được công khi thừa nhận, nhưng thái độ của người nhà Lưu Vân đã thực rõ ràng, Viêm Thiên dường như cũng đã coi nàng là hôn thê của Lưu Vân. Đối với thế gia mà nói, quan hệ giữ chị em dâu là khá trọng yếu.
“ Nàng là một nữ nhân thông minh, vì sao không thân thiết với Thủy Linh nhi một chút nhỉ?”
Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu vân nổi lên một tia nghi ngờ.
- Đại ca, không biết đại tẩu sắp tới gia thế thế nào?
Lưu Vân thừa dịp mọi người nói chuyện vui vẻ, kéo Mộc Phong hỏi.
- Nàng là cô nhi, từ nhỏ lớn lên bên sư phụ. Nàng thường tự ti vì thân thế của mình, đệ không được hỏi như vậy trước mặt nàng nhé!
Mộc Phong cười nói.
- Thì ra như vậy, đệ biết rồi đại ca cứ yên tâm đi!
Lưu Vân nói.
- Cảm thấy đại tẩu của ngươi như thế nào?
Mộc Phong nhìn Lâm Thi Nhã cách đó không xa, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.
- Tốt lắm, thực hoàn mỹ.
Lưu Vân nhìn Lâm Thi Nhã, gật đầu. Cô nhi, Lưu Vân xem ra, lai lịch kỳ thật cũng không rõ ràng.
Mọi người rời đi, Viêm Thiên giữ Lưu Vân cùng Thủy Linh Nhi lại. Câu đầu tiên nói tựa như một cái côn đập vào đầu hai người.
- Chuyện của hai ngươi, có muốn cùng tổ chức với đại ca các ngươi không?
Lưu Vân cùng Thủy Linh Nhi bị hỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Thủy Linh Nhi đỏ mặt vội vàng phe phảy đầu.
- Phụ thân, chung ta tạm hoãn, tạm hoãn đi!
Lưu Vân có chút chột dạ, lau mồ hôi lạnh, cũng vội vàng nói.
“ Cha à, người không nên vội vã muốn bế cháu chứ, người còn tính toán một lần ôm hai nữa cơ à?” Lưu Vân thầm nghĩ. Thủy Linh Nhi, có thể nói là thê tử lý tưởng trong lòng hắn, nhưng kết hôn, hắn còn chưa có chuẩn bị tâm lý.
- Xem các ngươi kìa, một người có tình, một người có nghĩa, phụ thân là ta thông suốt rồi, còn vì cái gì mà chờ đợi nữa? tuy nhiên, các ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, tùy các ngươi đi.
Viêm Thiên nói xong cười ra đại sảnh.
- Linh nhi, linh nhi.
- Ân!~ Sau khi Lưu Vân gọi vài tiếng, Thủy Linh Nhi mới ngẩng đầu lên.
- Chúng ta cùng trở về.
Nói xong, Lưu Vân kéo nàng lại bên người, rời khỏi đại sảnh.
Trong ngực Lưu Vân thật ấm áp, Thủy Linh Nhi dường như lại tìm thấy một loại an ủi, thâm tâm cũng trở nên ấm áp hơn vài phần.
“ Nhưng, Vân, trong lòng nàng rốt cuộc là ai?”
……
Đêm khuya, phòng Lưu Vân.
- Nói đi, ngươi hôm nay thấy vị đại tẩu sắp tới của ta, có cảm giác gì?
- Xinh đẹp tựa thiên tiên, tươi đẹp tựa đào mận, cùng với Mộc Phong đại ca có thể nói là ông trời xe duyên!
- À!
- Ta không nói ngươi đánh giá diện mạo!
- À, dáng người nhất lưu!
- Hừ!
- Ta bảo ngươi nói, còn nơi nào đặc biệt khác không?
- Nga, ta nghĩ … ta thấy tất cả hành vi của nàng ta dường như tương tự như nhóm đệ tử chúng ta vậy, tất cả đều trong quy củ, không thể bắt bẻ!
- Đúng vậy, nàng ta sao lại làm được hoàn mỹ tới vậy?
- Trừ phi, nàng ta đã qua huấn luyện nghiêm khắc!
Lưu Vân cùng Thủy Hàn trăm miệng một lời nói.
- Nghiêm khắc giám thị hành tung của nàng ta, có tình huống lập tức báo cáo cho ta.
- Vâng!
“ Cô ta muốn làm cái gì?” trong lòng Lưu vân, không hỏi nổi lên hàn ý.
Last edited by Tiểu Dương; 17-01-2011 at 04:04 AM.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển thứ hai
Chương 61: Dịch Lộ Hoa Vũ
Dịch: Cả Ngố
Nguồn: Sưu tầm
Sáng sớm hôm sau, A Lôi liền kéo Lâm Thi Nhã, Thủy Linh Nhi đi dạo trong thành.
Lưu Vân thì mang theo Thủy Hàn, Hi Ban, theo địa chỉ Hoa Phi Lên lưu lại, đi tới Thiên Nhiên Cư. Đi vào trong điếm, Lưu Vân thấy được vị trí của rượu nho tuyệt mỹ - Tướng quân lệ.
- Chưởng quầy, rượu này bao nhiêu tiền một lọ?
Lưu Vân chỉ vào rượu nho hỏi.
- Thiếu gia, rượu này một ngàn kim tệ một lọ.
Chưởng quầy ngẩng đầu liếc mắt nhìn mấy người một cái, thuận miệng nói, sau đó lại vùi đầu vào làm chuyện của mình.
- Một ngàn kim tệ một lọ?
Lưu vân kinh ngạc hỏi han.
- Ân, hơn nữa có tiền cũng không mua được, còn phải đặt trước.
Chưởng quầy cũng không ngẩng đầu lên nói.
- Thủy Hàn, đêm đó ngươi uống mấy bình?
- Năm bình!~ Thủy Hàn yếu ớt đáp.
- Hi Ba sao?
- Bảy bình!~ thanh âm Hi Ba thực sự yếu ớt.
- Nga, một vạn hai nghìn tệ, ta nhớ kỹ rồi.
- Đầu nhi, nhưng ngươi cho chúng ta không phải trả tiền mà, chúng ta đều nghèo khổ.
Hai người vẻ mặt đau khổ nói.
- Về sau trừ lương dần dần.
Lưu Vân cười hắc hắc, xoay người hướng chưởng quầy nói:
- Phiền ngươi thông báo với chủ nhân, người cung cấp tướng quân lệ cầu kiến.
Chưởng quầy béo nghe vậy cả kinh, ngẩng đầu đánh giá ba người, vội vã nói:
- Ba vị chờ một chút.
Rất nhanh, trong nội đường truyền ra tiếng bước chân.
- Người cung cấp hàng của chúng ta tới cửa nhanh như vậy là muốn lấy tiền sao?
Trong tiếng cười, Hoa Phi Lệ nhẹ nhàng cước bộ hiện ra trước mắt Lưu Vân.
“ Đóa hoa hồng này, luôn chói lọi như vậy, đáng tiếc lúc nào cũng thích châm chọc.”
Nhìn bộ dạng mỉm cười thản nhiên của Hoa Phi Lệ, Lưu Vân bất đắc dĩ thở dài, sáng suốt lựa chọn nói sang chuyện khác.
- Đại tiểu thư nói quá lời. Lưu Vân quay về đế đô tham gia hôn lễ của huynh trưởng, cố ý đăng môn bái phỏng.
Thời gian, có thể thay đổi một số chuyện của con người. Sau khi có Linh Nhi, Lưu Vân cảm thấy mình ở trước mặt Hoa Phi Lệ đã mất đi phần thản nhiên thoải mái trước kia.
Mấy người vừa tán gẫu vừa tiến vào nội đường.
Hoa Phi Lệ nói đơn giản tình huống tiêu thụ rượu nho cho Lưu Vân, cũng báo cho biết hiện tại có gần 50 vạn doanh thu, làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra.
- Chẳng lẽ, ngươi không cần xem sổ sách sao?
Hoa Phi Lệ sau khi dẫn mọi người ngồi xuống trong sảnh, hỏi Lưu Vân.
- Không cần, phương diện tiền tài, tùy nàng để ý là được.
Lưu Vân tiếp nhận nước trà của người hầu mang tới thuận miệng đáp.
- Nhưng ngươi thực ra rất yên tâm.
Hoa Phi Lệ trợn mắt.
- Ngươi đem toàn bộ phiền toái đổ lên đầu ta.
- Hắc hắc!~ Lưu Vân cười hai tiếng trong lòng lại nói thầm.
“ Chuyện quản lí tài sản vốn là chuyện nữ nhân làm, để một huấn luyện viên đặc chiến cả ngày kiếm tiền, tính toàn kiểu gì a.”
- Phi nhi, xem ra ngươi ngoại trừ để ý việc buôn bán của gia tộc ra, còn phải làm quản gia của Vân công tử nữa rồi.
Lôi Lạc trêu ghẹo nói.
- Đại thúc nói đúng, Đầu nhi ta, là phải có một người làm quản gia.
Hi Ba vô tâm không khống chế nổi cổ họng, làm Lưu Vân cùng Hoa Phi Lệ thật sự xấu hổ. Mà Thủy Hàn lại nhớ tới tỷ tỷ của mình, trong lòng không tiếp thụ nổi.
- Ta không có ý gì khác, chỉ là tin tưởng đại tiểu thư.
Lưu Vân vội giải thích nói.
Nghe xong lời nói của Lưu Vân, Hoa Phi Lệ trong lòng thật ra nổi lên vài phần u oán.
- Đại thúc, ai muốn quản chuyện của hắn, chúng ta chỉ là hợp tác thương lượng việc làm ăn mà thôi.
Sau đó, Lưu Vân mời Hoa Phi Lệ cùng Lôi Lạc tham gia hôn lễ của Mộc Phong. Nhưng là Hoa Phi Lệ nói với Lưu Vân chuyện mở rộng quy mô sản xuất rượu nho, mới là chi tiếp hấp dẫn chú ý của hắn.
- Nàng nói, một tháng trước đã thông tri tới Á Đương Tư đại thúc?
- Ừ, ta nhận được tin tức hôm nay, vườn nho đã bắt đầu xây dựng thêm rồi.
- Một tháng, đi lại thành và Đế đô, nàng làm thế nào?
- Ngươi còn nhớ, chúng ta bắt chim bồ câu trên núi không? Ngươi không phải nói có thể huấn luyện nó tốt sao, có thể thay người truyền tin sao?
Hoa Phi Lệ dường như nghĩ tới tình hình trên núi ngày hôm đó, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng.
- Nhớ, việc này có liên quan gì?
- Gần đây, ở các nơi trên đại lục, xuất hiện rất nhiều tửu quán trên là dịch lộ hoa vũ. Các tửu quán này, ngoại trừ tiếp đãi lữ khách ra, còn thay người truyền thư tín, đó là dùng bồ câu.
- Xem ra trên đại lục người ta ba không ít. Vẫn có người giành trước ta một bước.
Lưu Vân nghe vậy, lẩm bẩm.
- Dịch Lộ Hoa Vũ, Dịch Lộ Hoa Vũ. Tửu quán như vậy, có bao nhiêu?
Lưu Vân hỏi.
- Ta nghĩ, trong mỗi toàn thành trên đại lục, hẳn là đều có. Tửu quán này, dường như là một tổ chức thương nghiệp, cho nên danh xưng giống nhau. Con đường làm giàu như thế, lại để cho người ta nhanh chân tới trước.
Hoa Phi Lệ có chút tiếc hận.
“ Người nghĩ ra chủ ý này, thật tài tình, toàn bộ cái này chính là một bưu điện rồi! trời à, ta không ngờ lại bỏ lỡ cơ hội phát tài như vậy!”
Lưu Vân không khỏi thầm mắng chính mình ngu ngốc, trời sinh không phải việc buôn bán rồi.
- Nếu dùng tửu quán thu thập tin tức tình báo, vậy toàn bộ tin tức của đại lục, đều có thể nắm trong tay rồi.
Thủy Hàn đột nhiên toát ra câu rất có trình độ chuyên nghiệp, làm Lưu Vân lập tức ngẩn người.
“ Chẳng lẽ, ngoại trừ vơ vét của cái ra, là một mạng lưới tình báo thật lớn sao? Nếu vậy thì thuộc tổ chức nào?”
Nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Vân nhớ tới lời Hỏa Vũ trưởng lão trong tinh linh sâm lâm đã nói.
“ Nên tới rốt cục cũng tới, mẹ nó. Lực lượng của ta còn yếu như vậy, sao không cho ta nhiều thời gian một chút? Sứ mệnh, sứ mệnh, là muốn ta đi tìm chết, muốn mạng của ta! Không được, tuyệt không thể ngồi chờ chết!”
- Đại tiểu thư, ta có chuyện quan trọng, cần thương lượng cùng nàng.
Do dự một lát, Lưu Vân đứng dậy, đi tới bên cạnh Hoa Phi Lệ.
- Ừ, hết thẩy đều theo ý ngươi, nếu tiền không đủ, ta có thể dự chi cho người.
Nghe lời nói của Lưu Vân, Hoa Phi Lệ cười gật đầu.
- Nàng sao không hỏi ta, vì sao làm như vậy?
Lưu Vân cảm thấy trong lòng thực bị đè nén.
Rất nhiều lúc, hắn làm nhiều chuyện, rất nhiều người đều hỏi vì sao, nhưng Hoa Phi Lệ sẽ không hỏi. Làm ngươi chuẩn bị thật tốt để giải thích sự kiện với nàng, mà nàng căn bản lại lười hỏi, tất sẽ cảm thấy thất vọng thật lớn.
- Vì sao ta phải hỏi?
Sau khi mọi người rời đi, Hoa Phi Lệ dường như thoải mái hơn.
- Rất nhiều việc không cần lý do. Ngươi phải làm, ta sẽ giúp ngươi.
Nhìn Lưu Vân, trong mắt Hoa Phi Lệ hiện nên gợn nước dịu dàng.
Mỹ nhân như hoa.
Hoa không cần nói.
Nữ nhân thông minh chân chính, chỉ cần duy trì yên lặng giải quyết, sẽ làm cảm động một người nam nhân.
“ Người nói, núi cao mây trôi, tri âm khó tìm. Được một hồng nhan hiểu biết như vậy, còn cầu gì nữa?”
Lưu Vân cảm thấy mình thực may mắn.
- Tuy nhiên ta còn có vấn đề muốn hỏi ngươi.
- Nàng nói đi, ta sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn ( thành ngữ: đã biết thì không thể không nói, mà đã nói thì không thể không hết.)
- Vì sao ngươi không dám gọi ta là Phi nhi?
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển thứ hai
Chương 62: Vũ Dạ Thứ sát
Dịch: Cả Ngố
Nguồn: Sưu tầm
Hoàng hôn, bầu trời đột nhiên nổi lên những hạt mưa to.
Bởi vì thời tiết không tốt, lầu một của Thiên Nhiên cư đã ít đi vài khách nhân. Trên lầu thi thoảng truyền tới thanh âm cười đùa của quý tộc.
Quý Phong ngồi ở trước cửa sổ, trường kiếm đặt ở trên bàn, trên bàn còn có rượu và thức ăn. Sau khi rượu cùng thức ăn lên, hắn không hề động tới, chỉ ngây người nhìn cảnh sắc vạn vật trong mưa gió.
Mỗi một lần trước khi giết người, hắn đều không có ăn uống gì.
Hắn nhớ lại trước kia, khi đó hắn vẫn là một người mới nhập võ đạo còn chưa đủ lông đủ cánh. Mãi tới khi gặp được nàng, hắn bắt đầu trầm luân, bắt đầu sa đọa.
Một chiếc lá rơi rụng, bay tứ tán trong mưa.
Mưa gió xé nát những chiếc lá cuối cùng không muốn rời khỏi cây, vận mệnh chờ đợi nó là tan biến cũng bụi đất.
Quý Phong cảm thấy, bản thân mình cũng như chiếc lá, cuộc sống cuối cùng cũng chỉ là khách qua đường. Số mệnh giết người là bị người giết.
Triền miên trong suy tưởng, sai lầm ở chính cái vẻ xinh đẹp kia.
Một sinh mệnh mất đi trong tay hắn, một đống đồng tiền kim tệ xuất hiện trước mặt hắn. Hắn không có tư cách đi hưởng thụ, hắn chỉ như con kiến cố sức mà tồn tại, chỉ vì mong thường xuyên thấy được nàng. Nhưng nàng đối với hắn lại không có một chút tình cảm nào.
Khi không có yêu, cuộc sống thật sự quá mệt mỏi.
Khi nào, tài năng mới thật sự được giải thoát?
Khi cùng Hoa Phi Lệ đi ra khỏi nội đường, Lưu Vân chợt cảm thấy bất an.
“ Nguy hiểm!” Thường xuyên phải chấp hành nhiệm vụ đặc thù nguy hiểm, Lưu Vân có khứu giác rất nhạy bén với các mối nguy hiểm.
Lúc Quý Phong ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn, Lưu Vân phát hiện ra nơi phát ra cảm giác vừa rồi.
- Cho ta một lọ Tướng Quân Lệ!
Lưu Vân đi tới trước quầy nói với chưởng quầy.
Được Hoa Phi Lệ ra hiệu, chưởng quầy rất nhanh nâng hũ rượu đưa tới tay Lưu Vân. Lưu Vân tiếp nhận rượu đi tới ngồi xuống trước mặt Quý Phong.
Bồi bàn đi tới, mở hũ rượu tướng quân lệ, rót cho hắn một ly.
- Nam nhân, uống rượu nên uống hảo tửu, huynh đài chắc không ngại danh tiếng của tướng quân lệ nổi tiếng đế đô chứ.
Lưu Vân nhẹ nhành đặt chén rượu tới trước mặt Quý Phong, lại tiếp nhận một chén rượu từ tay bồi bàn, sau đó phất tay bảo bồi bàn rời đi.
- Quý Phong, đa tạ!
Quý Phong cười cười, bưng chén rượu cụng ly với Lưu Vân, sau đó uống cạn.
- Lưu Vân.
Lưu Vân cũng cạn chén rượu.
- Ta tới là để giết ngươi.
Quý Phong buông chén rượu, thản nhiên nói.
- Ta biết!~ Lưu Vân bình tĩnh trả lời.
- Vì sao ngươi biết?
Quý Phong ngạc nhiên nói.
- Ta từng là thợ săn, khứu giác cực kỳ tốt.
Lưu Vân sờ sờ cái mũi.
- Ta lấy tiền của người, vì người mà bán mạng.
Quý Phong nhún vai, thở dài nói.
- Ta cùng với tử thần so vai nhiều lần, đáng tiếc hắn còn chưa chịu bắt ta.
Lưu Vân cũng nhún vai thở dài nói.
- Ngươi có thể nghe ta nói chuyện xưa không?
Quý Phong đột nhiên trong lòng dâng lên niềm thương cảm.
- Vì sao ta phải nghe?
Lưu Vân hỏi ngược lại.
- Bởi vì ta không nắm chắc, có thể người chết là ta.
Quý Phong nói.
- Tốt , ngươi nói, ta nghe.
- Ta từng là một Kiếm Sư có tiền đồ như gấm, sau lại yêu một cô gái từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm sát thủ. Nàng không yêu ta, ta càng không thể ngăn cản nàng giết người, liền quyết định, nàng giết một người, ta cũng sẽ giết một người. Sinh không thể cùng một chỗ, chỉ cầu có thể cùng xuống địa ngục. Xong rồi.
- Sao phải đa tình? Sao phải si tình? Hoa nếu đa tình, cũng sớm điêu tàn. Người nếu đa tình, tiều tụy, tiều tụy.. Rượu uống vào tâm, ngại gì say mê? Nhìn bằng cặp mắt say, thấy người khác có đôi có cặp cũng còn hơn ở chỗ không người mà gặp nhấm tương tư…
Nghe xong những lời của Quý Phong nói, Lưu Vân đập tay xuống bàn, thấp giọng ngâm nói.
Quý Phong cảm thấy đây là những lời nói kỳ lạ nhất từng câu từng chữ như đâm vào lòng hắn.
- Ở trong này mà động thủ hình như chúng ta có điểm làm hỏng phong cảnh, chúng ta đi ra thôi!
Nói xong, Lưu Vân đứng dậy, trước khi đi ra khỏi Thiên Nhiên Cứ, đầu trần tiến vào trong mưa gió.
Ra khỏi cửa, hắn cười nhìn Hoa Phi Lệ, ý bảo nàng yên tâm.
“ ***, nguy hiểm thật, không biết có dùng được tâm lý chiến không? Sát thủ chính là sát thủ, cái gì mà đa tình kiếm khách, ta nhổ vào! Hiện tại muốn giết ta, không có cửa đâu!”
Tuy rằng trong tiểu thuyết thường viết “ Thích khách có điểm lạnh lùng” Lưu Vân lại cảm thấy rằng “ Thích khách có điểm ngu xuấn.”
Sau khi ra khỏi cửa, Lưu Vân quay đầu nhìn Quý Phong đang theo sau, âm thầm vận chuyển khí công. Kình khí trong cơ thể, che kín toàn thân, phong hệ nguyên tố chung quanh cũng chậm rãi tụ hội lại quanh người hắn.
Rời khỏi Thiên Nhiên cư một đoạn không xa, nhưng lại có một gò đất ở giữa hai tòa nhà lớn. Lưu Vân quyết định mở chiến trường ở đây vì thế mới ngừng lại.
- Động thủ đi!~ Lưu Vân quát nhẹ một tiếng, hay tay ôm cánh tay, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Quý Phong.
Rút trường kiếm bên hông. Quý Phong vẻ mặt vốn tái nhợt chợt ửng hồng, toàn thân phát ra một trận ngân quang cực mạnh.
Kiếm quang chợt lóe, một đạo đấu khí lăng kính, chặt đứt giọt mưa chặn ngang Lưu Vân đánh úp lại.
“ Đấu khí ngoại phóng, cao cấp kiếm sư!” Lưu Vân trong lòng cả kinh. Ở trên Lam Nguyệt đại lục, chỉ có đạt tới cao cấp kiếm sư mới có thể phóng ra đấu khí đả thương người.
Trong không khí, dường như xuất hiện một vết rách, mà vết rách kia tùy lúc có thể cắn nuốt một sinh mệnh. Lưu Vân vội vàng nhảy lên, nương theo phong nguyên tố hỗ trợ, chật vật thoát khỏi một kích đầu tiên của Quý Phong, rồi sau đó nhanh chóng tiến về phía Quý Phong. Đối với hắn mà nói. Đánh người ở cự ly gần mới là sở trường, về phần dùng đao, hắn không cần phải để ý tới, ngoại trừ “ Yến Phản, Trục Lãng” hai chiêu này ra hắn một chiêu một thức khác cũng không có.
Đáng tiếc, cao cấp kiếm sư thực lực vượt xa dự đoán của hắn. Giữa kiếm quang, Lưu Vân căn bản không thể tới sát gần được, còn thiếu chút nữa bị đấu khí đánh trúng. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được, nghĩ muốn dùng tay không đoạt kiếm của đại kiếm sư, hoàn toàn là muốn chết.
Lưu Vân vừa suy nghĩ đối sách, vừa sử dụng tốc độ tới cực hạn, muốn tránh né khỏi phạm vi công kích của Quý Phong. Mới rời ra được vài bước, từng đạo đấu khí lại như hình với bóng theo lên.
- Phác!~ Dưới tình thế có tránh cũng không được, Lưu Vân đảo người lại đằng sau ngã trên mặt đất, Quý Phong bổ ra đấu khí sát qua mặt hắn, làm cho hắn cảm thấy trên mặt rát bỏng đau đớn. Rồi sau đó, hắn lấy khửu tay chống đỡ, hai chân phát lực bổ mạnh xuống đất, dựa thế ngửa người bò sát đất lùi thêm vài bước, thành công thoát khỏi phạm vi công kích của đấu khí, có một chút thời gian thở dốc.
“ Má ơi, nếu làm cho bọn thỏ con kia nhìn thấy dáng điệu nằm xuống của ta thế này, khẳng định cười chết nha.”
Trong quân đội kiểu bò sấp chia làm cao tư, thấp tư cùng nghiêng người, ba loại. Ở bất kì điều kiện địa hình nào đều có thể sử dụng. Mà Lưu Vân sáng tạo ra chiêu ngửa người bò đi chủ yếu muốn dùng để chạy trốn.
Thân vừa đứng lên, Lưu Vân phất tay, nhiều điểm ngân quang theo hướng gió mà đánh thẳng tới Quý Phong. Quý Phong dùng trường kiếm đón đỡ, đánh văng nhiều điểm ngân quang ra.
Lưu Vân di chuyển.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển thứ hai
Chương 63: Ngụy kiếm thánh xảo trá
Dịch: Cả Ngố
Nguồn: Sưu tầm
Lưu vân đột nhiên chạy nhanh, vọt tới Quý Phong.
Một đạo lưu quang mênh mông màu xanh, bay vòng quanh thân ảnh hắn, tốc độ hắn cũng theo đó càng lúc càng nhanh.
“ Ta thích cảm giác này!” Lưu vân tâm tình trở lên bình thản vui sướng.
Phong hệ nguyên tố chung quanh thân thể, dường như cũng cảm nhận được tâm tình của hắn, lập tức vui mừng bay lên. Các giọt mưa trên không bị phong nguyên tố hấp dẫn, lưu lại phía sau hắn một màn mưa thật dài.
Lúc này, Quý Phong cảm thấy cực kỳ quái dị.
Thân ảnh Lưu Vân, tinh tường ở trước mặt hắn nhưng hắn lại không tìm được sơ hở.
Không khí chung quanh cũng bắt đầu thay đổi, lúc này là ban đêm mùa đông rét lạnh, không ngờ hiện lên cơn gió ấm áp, làm cho tinh thần và cảm giác của người ta được thả lỏng, toàn thân vô lực.
Chẳng lẽ hắn đã tới cảnh giới kiếm thánh trong truyền thuyết?
Ở trên Lam Nguyệt đại lục, cảnh giới vũ kỹ kiếm thánh khí thế phóng ra ngoài có thể ảnh hưởng tới hoàn cảnh chung quanh, tạo cho đối thủ một áp lực tinh thần rất lớn, ảnh hưởng này phát huy vũ kỹ.
Quý Phong hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, toàn lực bổ ra một kiếm vào Lưu Vân. Đấu khí hình nửa vòng tròn đột nhiên bao trùm tới Lưu Vân.
Thân thể Lưu Vân đột nhiên từ mặt đất vọt lên, giống như một con chim khổng lồ, tà tà bay trên đầu Quý Phong.
“ Thì ra, hắn muốn chạy!” Khiếp sợ trong lòng Quý Phong đã biến mất, khuôn mặt trở nên lạnh lùng tươi cười.
Xoay nhanh theo thân ảnh bay lên của Lưu Vân, Quý Phong xoay người một kiếm vạch lên không trung.
Chính là, hắn đột nhiên cảm thấy, một kiếm này tốc độ thật chậm, toàn thân bị một dòng khí ấm áp trói buộc chặt chẽ.
Bay lượn trên không trung, Lưu Vân cảm thấy như mình là cánh chim tự dó, gió là cánh của hắn, không trung là lãnh địa của hắn. Cái loại cảm giác dung nhập vào thiên địa này, hóa thân thành tự nhiên, làm cho thể xác cùng tinh thần hắn đều mê say. So sánh với lần đầu tiên hắn sử dụng “ Yến Phản” hắn càng cảm thấy đạo pháp tự nhiên thật huyền diệu.
Quý Phong nhìn Lưu Vân trên không trung, có chút không thể tin tưởng vào mắt mình.
Thân thể Lưu Vân, bay nhanh qua đỉnh đầu Quý Phong, đột nhiên dừng lại ở không trung, sau đó lại nhẹ nhàng quay về, giống như chim én ngày xuân vậy.
Ánh đao chợt lóe, nhanh như sao băng, trong chớp mắt bôn nguyệt rời khỏi vỏ, thẳng tắp phóng tới giữa bụng Quý Phong.
“ Một đao kinh diễm à, rốt cục ta cũng tìm được kết quả của sát thủ rồi!”
Khi đao khí lạnh băng đánh úp lại, Quý Phong nhắm mắt khẽ thở dài.
- Đao này tiến tới ba phân, ngươi đã là người chết.
Chờ đợi tử vong, nhưng không có thống khổ như trong tưởng tượng, bất chợt vang lên câu nói nhẹ nhàng của Lưu Vân.
Quý Phong cúi đầu nhìn: Lưu Vân lùi lại trước thân thể đã nằm ngửa xuống của mình, đơn đao chỉ xuống đất, bộ dạng như đang suy nghĩ sâu xa, toàn thân chiến ý cường đại. Trường đao từ trong nách trái hắn rơi ra, hàn quang lóng lánh chỉ vào bụng mình.
- Hảo đao pháp, ta thua. Có thể bại bởi kiếm thánh là vinh hạnh của ta!
Quý Phong cúi đầu nói với Lưu Vân.
Thế gian làm Quý Phong chung tình, ngoại trừ một nữ nhân, thì chỉ có vũ kỹ. Thua dưới một đao này của Lưu Vân, hắn cảm thấy rất có giá trị.
- Tuy rằng không giết ta, nhưng tính mệnh này đã là của ngươi, ngươi tùy lúc có thể lấy đi.
Quý Phong nói thêm, mỗi một sát thủ chân chính đều có giác ngộ cơ bản.
- Ta không thể giết ngươi, bởi vì ngươi hữu dụng đối với ta. Ngươi không cần cảm tạ ta.
Lưu Vân cười nói.
- Tốt, ta còn việc chưa hoàn tất, làm xong sẽ tới cho ngươi sai phái.
Quý Phong gật đầu, liền xoay người rời đi.
Thật lâu về sau, người thành thật đáng thương Quý Phong, rất nhiều lần hối hận lúc trước không dũng cảm bắt hắn hạ đao giết mình, nên mới phải ký cái khế ước bán mình đáng sợ này.
- Đó là việc gì… có can hệ gì?
- Lưu Vân Khải Đức, Khải Đức nhị thiếu gia, ta sẽ tới tìm ngươi.
- Việc gì… ngươi muốn bỏ chạy ta làm sao bây giờ?
- Mệnh của sát thủ, không đáng giá, ta hà tất phải chạy?
- Việc gì… ngươi trước hết dừng lại đã!
….
- Vừa rồi ngươi uống tướng quân lệ một ngàn kim tệ một lọ, trên người ta không có đủ tiền!
Quý Phong cười khổ, lấy ra một tấm kim phiếu đặt lên tay Lưu vân, xoay người chạy nhanh biến mất trong mưa.
- Việc gì..thì cũng đừng nóng vội, chờ ta đếm xem đủ không đã.
Thanh âm Lưu Vân truyền tới trong gió.
“ Tà môn, không ngờ hắn lại coi ta là Kiếm thánh?”
Lưu Vân hoang mang nhìn bôn nguyệt trong tay, cảm giác chả hiểu gì cả.
- Đáng sợ hơn cả sát thủ, là nam nhân dài dòng, tham lam, vô sỉ!
Một thanh âm kiều mỵ vang lên cách đó không xa.
Lưu Vân xoay người nhìn lại, không khỏi nước miếng chảy ròng.
Hoa Phi Lệ đứng trong mưa, mỉm cười nhìn hắn.
Thân thể nàng đã bị nước mưa thấm ướt, áo khoác mỏng mạnh, toàn bộ dính vào trên thân thể, thể hiện ra đường cong hoàn mỹ kinh người.
Lần đầu tiên Lưu Vân phát hiện ra dáng người Hoa Phi Lệ lại hoàn mỹ như thế.
“ Nữ nhân này, rất khó mà nắm giữ bằng một tay à!” Nhìn tới bộ ngực đồ sộ của nàng, Lưu Vân thở dài.
“ Nữ nhân này, cũng có chỗ có thể nắm giữ bằng một tay được!” Nhìn tới cái eo nhỏ nhắn của nàng, Lưu Vân thở dài.
“ Nữ nhân này, phải dùng hai tay nắm giữ mới thích!” Nhìn tới cặp mông của nàng, Lưu Vân thở dài.
- Ngốc nhìn ta làm gì?
Hoa Phi Lệ bị Lưu Vân nhìn trong lòng hốt hoảng, thấp giọng nói.
- Ta chỉ nghĩ mùa đông nàng mặc ít như vậy không lạnh sao?
Lưu Vân thở dài nói.
- Quần áo của ta, bên trong là tuyết nhung, đương nhiên không lạnh.
Hoa Phi Lệ nói xong, cúi đầu nhìn người mình, đỏ mặt mắng:
- Hỗn đản!
Lưu Vân chột dạ cúi đầu.
Hoa Phi Lệ đột nhiên nở nụ cười.
- Thích xem, ngươi cứ tiếp tục xem đi!
Nói xong, nàng đi tới, thân hình nhẹ nhàng dán vào người Lưu Vân.
Trong lòng Lưu Vân đột nhiên nảy lên ý loạn.
- Tiền thưởng, cho ngươi.
Lưu Vân tránh ra từng bước, đưa kim phiếu tới trong tay nàng.
- Một lọ rượu bán hai vạn kim tệ, thật là một tên buôn bán kỳ tài!
Hoa Phi Lệ thở dài.
- Không ngờ không ngờ!
Lưu Vân hắc hắc cười nói.
- Vân thiếu gia, ta phát hiện ra ngươi có tiềm lực gian thương hơn so với ta à!
Hoa Phi Lệ cười nói.
- Trận chiến vừa rồi, nguy hiểm thật, ta mới cùng tử thần thoáng gặp nhau, nàng không ngờ còn cười được.
- Ta biết ngươi không có việc gì mà.
- Vì sao?
- Ngươi dạy cho Hắc Ưng nhiều cách bảo toàn sinh mệnh, làm sao bỏ chạy như thế cơ mà.
….
- Nếu không lo lắng cho ta, vì sao nàng lại đội mưa đi tới?
….
Hoa Phi Lệ nhìn Lưu Vân thật lâu sau mới cắn môi nói:
- Ta muốn nhìn ngươi chết, cho ngươi vĩnh viễn thiếu nợ ta … tiền.
Hai thân ảnh dần dần biến mất trong mưa chỉ để lại thanh âm mơ hồ có thể nghe thấy.
- Vừa rồi, vì sao người không giết hắn?
- Giết hắn làm chi? Về sau nhiều đả thủ cao cấp, miễn phí không tốt sao? Mà nàng vốn là thương nhân cũng không biết cái gì có lợi nhất à.
- Ngươi lấy tiền của người ta lại bắt người ta bán mạng, thật là ác độc!
- Không độc, tương lai sẽ chậm rãi trả, ta muốn trả hắn tất cả giá trị thặng dư!
- Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết chạy, không ngờ ngươi cũng biết thắng đó!
- Cái tên kia đại não ngắn, coi ta là kiếm thánh, làm trong lòng sinh ra bóng ma, thắng nhưng không hay à!
- Không biết là ai thuê hắn?
- Trời biết là tên cháu chắt này đâm sau lưng ta! Để lão tử ta điều tra ra, ta khiến tên sát thủ ngu ngốc này đi cắt cái tiểu JJ của hắn! cái này gọi là kỳ thân chi đao, vẫn còn kỳ thân chi điểu (một câu chửi)!
- Á…buông tay…ta biết ta sai rồi, người lịch sự không nên nói bậy…
Lúc Quý Phong quay về, nàng còn đang xuất thần nhìn ngắm đóa hoa bách hợp héo úa tàn lụi trong bình hoa ở trên bàn.
Hoa tàn, là tuổi xế chiều của mỹ nhân.
Hôm qua cười vẻ quyến rũ vương trên má, hôm nay nhìn đầu tóc trông mong tới kiếp sau.
Nhưng đóa hoa điêu linh lụi tàn, cũng đã từng xinh đẹp, còn có thể lưu lại một chút dư vị cho thế nhân.
Nếu ta chết đi, cũng chưa từng sống quá, chỉ đem lại thống khổ vô tận cho hắn.
May mắn, đã cho ta yêu chàng! Bất hạnh vì chàng đã yêu ta!
Hoa tàn không tiếng động, đau khổ cũng lặng yên.
- Nàng thật sự đã quyết?
Thanh âm Quý Phong vang lên chặt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
- Ừ, đây là sứ mệnh của ta.
Nàng ảm đạm gật đầu.
- Tốt lắm, ta sẽ không ngăn nàng.
Quý Phong nói.
- Nhưng nàng phải nhớ, còn sống thì còn hy vọng.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Quyển thứ hai
Chương 64: truyền thừa của Long
Dịch: Cả Ngố
Nguồn: Sưu tầm
Sau khi về tới nhà, Lưu Vân không có nói gặp chuyện gì. Thủy Hàn cùng Hi Ba, bởi vì lúc ấy theo Lôi Lạc đi lấy tiền, cũng không biết việc này. Cẩn thận hồi tưởng lại việc mình trải qua gần đây, trong lòng Lưu Vân đã đoán ra người chủ sử sau lưng là ai.
Sau bữa tối, Viêm Thiên tâm tình rất tốt, ngồi ở đại sảnh, cùng mọi người tán gẫu chuyện phát sinh trên triều buổi sáng.
Khi lâm triều, quan viên thành vệ quân nể thể diện của Viên Thiên, cũng không làm khó dễ, nhưng thật ra quan viên phụ trách trật tự trị an ở đế đô cũng đưa cáo trạng tố cáo Lưu Vân trước mặt hoàng đế. Thừa tướng tức giận đứng dậy, bày ra tư thế dàn xếp ổn thỏa, đưa việc này tính cho hành vi trẻ người non dạ mà gây ra ẩu đả. Viêm Thiên lại đưa ra, việc này liên quan tới uy nghiêm của thành vệ quân, phải thực sự điều tra.
Kết quả điều tra đã chứng minh, Lưu Vân quả thật đánh người. Nhưng đồng thời cũng chứng minh hai điểm: thứ nhất, Hưu Tư chủ động yêu cầu Lưu Vân đánh hắn, thuộc loại chọn bạn tự động; thứ hai Hưu Tư lúc ấy là đang đưa bạn gái đi chơi, không phải là đang chấp hành công vụ. Đương nhiên, điểm thứ hai là kết quả hoạt động của thừa tướng, nếu là trong lúc chấp hành công vụ mà mang theo bạn gái đi chơi, sẽ mang tội không làm tròn nhiệm vụ, tội danh không nhẹ. Về phần Hưu Tư bị lột trần như nhộng, thì không ai nói cả.
Kiều Trì hoàng đế đối với kết quả điều tra này rất vừa lòng, sự tình đã như vậy. Viêm Thiên rộng lượng hướng về thừa tướng nói lời xin lỗi. Thừa tướng đàng phải nuốt lệ mà phối hợp biểu diễn cùng với Viêm Thiên.
Nói xong chuyện trên triều đình, Viêm Thiên nhìn Lưu vân cười nói:
- Ta vốn nghĩ tiểu tử ngươi thông minh, không ngờ nghĩ muốn hại người thì ý xấu lại đầy bụng. Thừa tướng à, người này không khéo giận chúng ta thấu xương ấy.
- Phụ thân, người phải gặp qua người bị đại ca hãm hại cơ, người sẽ không chịu nổi đâu.
A Lôi che miệng cười.
Lập tức tất cả mọi người nhìn Lưu Vân. Thủy Linh Nhi cũng không thể không nở nụ cười, nghĩ tới chuyện ở Thú Doanh.
“ Ta thực sự như vậy sao?” Lưu Vân sờ mũi, bảo trì trầm mặc.
- Phong nhi, hôn lễ của con đã tiến hành như thế nào rồi?
Viêm Thiên phân phó cho nha hoàn bên cạnh vài câu, rồi hỏi Mộc Phong.
- Hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, phụ thân. Thiếp cưới đã phát, yến hội cũng đã an bài thỏa đáng, người không cần lo lắng.
- Bọn nhỏ đều phải thành gia thât, nghĩ tới đây mẫu thân các ngươi cũng có thể an tâm.
Viêm Thiên thở dài, tiếp nhận một hộp gấm từ trong tay nha hoàn, chậm rãi mở ra.
- Thi Nhã, Linh Nhi, các con lại đây.
Lâm Thi Nhã cùng Thủy Linh Nhi nghe tiếng đi tới bên cạnh Viêm Thiên.
- Đôi vòng ngọc này, là bá mẫu các con khi qua đời lưu lại, hôm nay tặng lại cho hai con.
- Thi Nhã, con từ nhỏ đã cơ khổ, thân thế khổ cực, sau này đã có gia đình, chúng ta đều là người thân của con. Mộc Phong nhiều năm theo ta chinh chiến ở bên ngoài, thái độ làm người lỗ mãng, tính cách cũng mạnh mẽ, gặp phải chuyện gì, con phải nhắc nhở nó nhiều hơn nhé.
Viêm Thiên nói xong lấy một vòng tay đưa tới tay Lâm Thi Nhã.
Lâm Thi Nhã thân mình nhẹ nhàng run lên, tiếp nhận vòng ngọc, trong lòng không khỏi đau xót, lệ rơi xuống dưới.
- Linh Nhi trước đây Lưu Vân đã làm con bị ủy khuất nhiều. Về sau này, bá phụ làm chỗ dựa cho con, nó dám khi dễ con nữa, cứ nói cho ta biết.
Thủy Linh Nhi do dự, quay đầu nhìn lại Lưu Vân.
Lưu Vân mỉm cười gật đầu với nàng, nàng liền cúi đầu tiếp nhận vòng ngọc:
- Cám ơn bá phụ!
Quan sát tình huống trước mắt, trong long Lưu Vân cảm thấy ấm áp dễ chịu, chân tình nồng đậm làm hắn thực thoải mái.
“ Nhưng là làm sao cô phải rơi lệ đây?” Ánh mắt Lưu Vân nhìn trên mặt Lâm Thi Nhã.
- Nhà có hỷ sự, đáng tiếc, Kinh Lôi lại không trở về được.
Viêm Thiên cuối cùng thở dài.
…………..
- Trời ơi, đau quá, sao lại đau như vậy nhỉ!
Kinh Lôi tỉnh lại, nhẹ nhàng trở thân mình, toàn thân liền truyền tới từng đợt đau đớn tựa kim châm, khiến hắn phải kêu hừ hừ đau đớn.
- Ngươi tỉnh rồi!~ Bên tai truyền tới một tiếng hoan hô vui mừng xen lẫn ngạc nhiên.
Mở mắt ra, Kinh Lôi liền nhìn thấy bên giường có một cô gái xinh đẹp đang đứng. Lông mi khom khom khuôn mặt sáng ngời, khóe miệng ý cười nổi lên đôi má lúm đồng tiền trông thật đáng yêu.
Cô gái thấy hắn trợn mặt, sung sướng chạy ra ngoài.
- Gia gia, hắn tỉnh rồi, vậy phụ thân sẽ không phạt ta nữa!
- Nga? Người bị ngươi nướng chín còn có thể tỉnh lại sao?
Một thanh âm già nua cười nói.
- Gia gia đừng cười mà, ta nghĩ là ma thú tới! người nào có thể trông như vậy chứ? May mắn Ma Tước không có nuốt hắn, ha ha!
Kinh Lôi vốn tưởng mình gặp vận may gặp được giai nhân cứu giúp, lại không ngờ nàng chính là người đã hại mình.
“ Bộ dạng ta rất kỳ quái sao?” Kinh Lôi buồn bực hận không thể nhảy lên tát nàng hai cái.
- Tốt lắm nha đầu, chúng ta tới coi hắn thế nào đã.
- Gia gia, người đi trước đi, tới tới tìm Ma Tước đi chơi. Ta sợ ta nướng chín hắn như vậy, hắn sẽ mắng ta à.
- Tiểu nha đầu này, cả ngày chơi với Ma Tước chắc thành một nha đầu điên khùng mất thôi! Đi đi!
Khi lão nhân đi vào trong phòng, thân ảnh nhẹ nhàng nhoáng một cái đã tới trước giường.
- Người trẻ tuổi, rốt cuộc ngươi đã tỉnh.
Kinh Lôi trầm mặc. Bị một người đánh trọng thương, sau đó lại cứu mình, nên cảm tạ hay tức giận đây?
- Không có bản đồ của Tinh Linh tộc, ngươi không thể tới được nơi này, nói cho ta biết lai lịch của ngươi.
Lão nhân đột nhiên nói.
Kinh Lôi gian nan nâng tay lên, nhịn đau lấy một tấm bản đồ trước ngực ra.
- Là cái này?
- Còn có một đồ vật gì khác không?
Lão nhân tiếp nhận, mặt trầm như nước hỏi.
Kinh Lôi lại lấy ra trước ngực một mảnh vảy loang loáng.
- Kế thừa của Cự Long. Rốt cuộc đã tới đây!
Lão nhân tiếp nhận chiếc vảy thở dài nói.
…………
Dựa theo yêu cầu của Lưu Vân, Thủy Hàn lựa chọn ra hai mươi bốn đội viên trong trung đội “ Dạ Phong” chia làm ba tổ, phần thành đội hộ vệ của La Mạn gia tộc, phẩn biệt lẻn vào A Tư Mạn đế quốc, thú nhân vương quốc cùng Tây Tư vương quốc. An bài một tổ nhỏ ở Hỏa Vũ đế quốc do hắn tự mình phụ trách. Ngoại trừ trang bị ra, mỗi đội viên còn mang theo mười vạn kim tệ cùng một đám bồ câu, dùng để phát triển mạng lưới tình báo.
Trước khi đi, Lưu Vân ngoại trừ huấn luyện nhóm các truyền tin tức bằng bồ câu, còn giao đợi nhiệm vụ: toàn lực tìm hiểu tin tức liên quan tới Huyết Y giáo; nghiêm mật giám thị hướng đi của quân đội các đế quốc; sưu tập các loại bản đồ, địa hình hiểm yếu càng nhiều càng tốt.
Cuối cùng Lưu Vân dặn dò một câu: “ Đám thỏ tử các ngươi nhớ cho kỹ, sinh mệnh quý giá nhất, mỗi người đều phải còn sống mà trở về cho ta!”
Nhóm đội viên nhất tề chào Lưu Vân theo nghi thức quân đội, ly khai phủ công tước.
“ Lại mất đi sáu mười vạn kim tệ, may mắn ngân hàng không có thu lợi tức! lão tử bao giờ mới có thể thoát khỏi đói nghèo mà lo làm giầu đây?”
Nhìn nhóm đội viên xa dần, nghĩ lại sáu mươi vạn kim tệ biến mất, Lưu Vân thở dài.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương