ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
------ ~ & ~ ------
Chương 998: Hướng đi của Phong Tôn Giả
Dịch : stevenqb1890 (A Ven)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội
Thử Triều Âm Ba ùn ùn kéo đến nhưng đều trở nên tán loạn, màn hỗn loạn loan ra khắp nơi, trong lúc nhất thời, rừng rậm ở xung quanh thang đá gặp phải tai ương, âm ba giống như là một lưỡi đao, trong một mảnh thanh âm ào ào đã đem phần lớn những cây gỗ chặn ngang chém đứt.
Trên bầu trời, Tiêu Viêm nhìn Thử Triều Âm Ba cơ hồ là hiện lên một loại xu thế tan tác, cũng là có một chút ngạc nhiên, trong lòng hắn cũng đã rõ ràng, sở dĩ có thể đạt tới hiệu quả như vậy, chỉ sợ duyên cớ là bởi vì từ bên trong Âm Dương Long Huyền Đan lấy ra được một tia Long khí, nếu không chỉ bằng vào cấp bậc của Sư Hổ Toái Kim Ngâm, mặc dù có thể cùng âm ba khổng lồ như thế đối kháng, nhưng mà tuyệt đối không có khả năng đạt được hiệu quả kinh người như vậy.
“Lúc đối kháng với người thì thật ra chưa từng có chỗ tốt như vậy, Long Khí này tựa hồ đối với ma thú gây ra thương tổn lớn hơn”
Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua chung quanh thang đá, hiện có vô số Phệ Kim Thử thế nhưng lúc này đều là tàn tạ run rẩy lên, vẻ hung ác ban đầu đã không còn thấy một chút nào nữa, hiển nhiên, tiếng kêu kia đối với chúng tạo thành thương tổn không nhỏ.
Ôm cái eo nhỏ nhắn của Nạp Lan Yên Nhiên, Tiêu Viêm chần chờ một chút, thân hình liền chuyển động, sau đó liền bay lên đỉnh núi mà không gặp sự ngăn trở nào, mới nhẹ nhàng buông ra.
Giờ phút này từ trên bình đài cho đến đỉnh núi đều là một mảnh im lặng, ai cũng chưa từng dự đoán được rằng Tiêu Viêm cư nhiên lựa chọn phương pháp vượt sấm quan hung hãn nhất này, hơn nữa càng làm cho người khác không nói được gì chính là hắn lại thật sự có thể đánh tan thành công Thử Triều Âm Ba Trận do vô số Phệ Kim Thử bày ra, thực lực như vậy, chỉ sợ trong mọi người ở đây, người có thể làm được cũng là cực ít a?
“Người nầy, quả nhiên là một cái quái vật…” Trong lúc nhất thời, ánh mắt của không ít người đều có chút quái dị, ở trong lòng lẩm bẩm nói.
“Khụ!” Bên cạnh thang đá, Kim Thạch sững sờ chỉ trong chốc lát, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn mấy cái Phệ Kim Thử uể oải bên kia, không khỏi cười khổ một tiếng, không nghĩ tới tên tiểu tử kia cư nhiên còn có thủ đoạn này, hiện giờ bị hắn làm thành như vậy, Thử Triều Âm Ba Trận uy lực tất nhiên có điều giảm xuống, nói như vậy, thì thật ra tiện nghi cho một số người ở phía sau.
Bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, Kim Thạch chỉ có thể khoát tay áo, nói: “Sấm quan thành công, vị kế tiếp, các ngươi còn có không đến nửa canh giờ”
Nghe được lời nói của Kim Thạch..., một đạo nhân ảnh vội vàng đi ra, sau đó hướng thang đá bước nhanh tới…
Trên đỉnh núi, Tiêu Viêm từ trong nạp giới lấy ra một quả đan dược, đưa cho Nạp Lan Yên Nhiên, nói: “Không có việc gì chứ?”
Tiếp nhận đan dược, Nạp Lan Yên Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có việc gì. Cảm ơn!”
Tiêu Viêm cười một tiếng, lúc này mới chuyển mắt đi nơi khác, lướt qua trên đỉnh núi, trên đỉnh Thiên Mục Sơn này diện tích cũng không nhỏ, hơn nữa cũng đầy gồ ghề, loạn thạch san sát nhau, địa phương mà bốn người giờ phút này đang đứng, thật ra là một khối đá tảng khổng lồ được gọt thành thạch thai bằng phẳng, về phần cái gọi là Thiên Sơn Huyết Đàm, nhưng thật ra chưa từng nhìn thấy qua, nói vậy hẳn là ở tại địa phương khác rồi.
Sau khi đánh giá một chút, ánh mắt Tiêu Viêm lúc này mới chuyển hướng sang bốn người Phượng Thanh Nhi, mà giờ khắc này bốn người cũng đem ánh mắt quăng lại hắn, Đường Ưng cùng Mộ Thanh Loan vẫn còn tốt, Phượng Thanh Nhi cùng Vương Trần, thì ánh mắt thoáng có chút bất thiện.
“Chúc mừng…” Trên khuôn mặt lãnh đạm, kiên nghị của Đường Ưng lộ ra một chút tươi cười, chắp tay với Tiêu Viêm, nói.
“Đa tạ!” Tiêu Viêm cười cười, đối với Đường Ưng, hắn cũng không có cái gì ác cảm, bởi vậy đối với người này cũng có chút khách khí, mà đối với Phượng Thanh Nhi cùng Vương Trần ở một bên, hắn thật ra cũng không để ý nhiều, mà thái độ không thèm nhìn của hắn càng làm cho trong mắt hai người lãnh ý càng tăng lên.
Mộ Thanh Loan ở một bên, ánh mắt đầu tiên là nhìn thoáng qua những vị vượt sấm quan kế tiếp ở trên thang đá, sau khi nhìn thấy cũng không có cái quá chú ý, ánh mắt liền quay lại, có chút hăng hái nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, cười khẽ nói: “Ngươi tu luyện Tam Thiên Lôi Động tới cảnh giới gì rồi?”
Đang ở trước mặt Phượng Thanh Nhi mà Mộ Thanh Loan lại hỏi như vậy, rõ ràng là muốn cho Phượng Thanh Nhi nếm một chút không thoải mái, quả nhiên, sau khi nghe lời này, sắc mặt Phương Thanh Nhi lại càng lộ ra vẻ lạnh như băng, nhàn nhạt nói: “Mộ Thanh Loan, hiện tại chỉ biết miệng lưỡi lợi hại, cũng không coi là cái bổn sự gì, ba tháng sau tới Tứ Phương Các đại hội, ta muốn thử xem mấy năm nay thực lực của ngươi có tinh tiến hay không?”
Mộ Thanh Loan khóe môi hiện lên nụ cười nói: “Ta cũng vậy đang chờ mong đây này, không biết vận may lần trước không biết có tiếp tục xuất hiện ở trên người của ngươi nữa hay không?”
“Có phải... hay không là vận may, chính bản thân ngươi rõ ràng mà” Phượng Thanh Nhi đôi mắt đẹp khẽ nâng, bên trong ngữ khí bình thản, lại là có thêm một loại châm chọc nhuệ khí của đối phương.
Nhìn thấy hai người này đấu khẩu, Tiêu Viêm cũng là một trận ngạc nhiên, xem ra ở giữa Tứ Phương Các này cũng không phải là hài hòa như trong tưởng tượng a, bất quá có thể nhìn thấy Phong Thanh Nhi ăn trái đắng, hắn cũng là cảm thấy rất sảng khoái, nữ nhân này có lẽ là bởi vì thân phận nguyên nhân nên ngay từ đầu tạo cho hắn cảm giác không tốt.
“Mộ tiểu thư, không biết có thể nói chuyện riêng một chút hay?” Tiêu Viêm cũng không nghĩ tham gia cuộc châm chọc khiêu khích giữa hai nữ nhân này, nhưng hắn giờ phút này, lại bức thiết muốn biết một ít tin tức, lập tức lên tiếng nói.
Nghe vậy, Mộ Thanh Loan cũng ngẩn ra, cùng Tiêu Viêm chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, chưa nói tới quen thuộc, bất quá nghĩ đến việc Tiêu Viêm trong khoảng thời gian này làm cho mặt mũi Phong Lôi Các tổn hao nhiều, cũng là làm cho nàng đối với hắn hảo cảm cũng không ít, lập tức cũng không cự tuyệt, trong lòng mang theo một tia nghi hoặc gật gật đầu, sau đó thân hình tung bay đến một bên.
“Chớ có đi đâu, chờ đợi ta một lát” Đối với Nạp Lan Yên Nhiên dặn một tiếng, Tiêu Viêm cũng nhanh chóng bay đi, sau đó từ từ dừng ở bên cạnh Mộ Thanh Loan.
Nhìn gần Mộ Thanh Loan giống như một loại thiếu nữ còn ngây ngô như cục đất, nhưng Tiêu Viêm lại là biết, thực lực của nàng lại cực kỳ không kém, hơi ngập ngừng, rốt cục thì nói: “Xin hỏi, có phải Phong Tôn Giả chính là lão sư của Mộ tiểu thư không?”
“Đúng rồi, việc này không ít người biết, ngươi muốn hỏi sẽ không phải là điều này a?” Lông mi tinh tế của Mộ Thanh Loan nhẹ nhàng nhướng lên, nói.
“Mộ tiểu thư chắc cũng biết Phong Tôn Giả tiền bối giờ phút này đang ở đâu chứ?”
Tiêu Viêm khách khí hỏi.
“Ngươi đến tột cùng là ai? Ngươi vì sao phải tìm Lão sư ta?” Mộ Thanh Loan đôi mắt hơi híp lại, hơi có chút cảnh giác nói.
Nhìn thấy bộ dáng cảnh giác đó của Mộ Thanh Loan, Tiêu Viêm cũng đành cười khổ một tiếng, chần chờ một chút, nói: “Đồ đệ cố nhân, phụng mệnh của gia sư, đến đây tìm kiếm Phong Tôn Giả tiền bối”
“Đồ đệ của cố nhân? Ai là cố nhân?” Nghe vậy, Mộ Thanh Loan lại ngẩn ra, ánh mắt cẩn thận đánh giá ở trên người Tiêu Viêm một chút, nói.
“Chuyện này…. ngày sau Mộ tiểu thư sẽ có dịp biết đến, nhưng lúc này đây, lại là không tiện nói ra” Tiêu Viêm lắc lắc đầu, hơi có chút áy náy nói, hắn cùng với Phong Tôn Giả chưa từng gặp mặt, cũng không biết người này đến tột cùng là người như thế nào, tuy nói Dược Lão nói rằng có thể tuyệt đối tin tưởng, nhưng hắn hôm nay không còn là tiểu tử mới ra đời nữa, cẩn cẩn thận làm việc, sớm đã thâm nhập vào trong xương tủy của hắn.
Nghe vậy, Mộ Thanh Loan không khỏi bĩu môi, Phong Tôn Giả giao du rộng rãi, bằng hữu rất nhiều, lý do này rõ ràng là còn chưa đủ, bất quá nàng cũng không nghĩ làm khó dễ nhiều, lấy Phong Tôn Giả thực lực, cho dù Tiêu Viêm thật sự là trong lòng có quỷ cũng không có nửa điểm tác dụng, lập tức giơ ngọc thủ, nói: “Lão sư thích vân du, ngày thường rất khó gặp được người, bất quá ngươi nếu thật sự muốn tìm người, thì ba tháng sau đi Phong Lôi Các – Đông”
“Phong Lôi Các - Đông?”
Nghe được lời này, Tiêu Viêm trực tiếp sững sờ ra, chợt vẻ mặt cười khổ, hắn cùng với Phong Lôi Các đã thành như vậy, như thế nào còn có thể đi tới nơi tổng bộ đó được chứ? Chỉ một Phí Thiên liền đem hắn đuổi giết thành bộ dáng như vậy, huống chi Phong Lôi Các - Đông chính là Phong Lôi Các tổng bộ, nơi đó, cường giả tất nhiên là rất nhiều, chỉ sợ có đi mà không có về.
“Ba tháng sau là Tứ Phương Các đại hội, lần này địa điểm tổ chức là ở tại Phong Lôi Các, mà là một trong bốn phương tham dự, Tinh Vẫn Các ta tự nhiên là muốn tới rồi, mà đến lúc đó Lão sư cũng sẽ đến, ngươi nghĩ muốn tìm người, thì chỉ có trong thời gian này mà thôi, cũng không phải là ta cố ý trêu đùa ngươi nha” Nhìn thấy sắc mặt cười khổ của Tiêu Viêm, Mộ Thanh Loan cũng che miệng cười, dịu dàng nói.
“Ba tháng sau ư…”
Cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm trầm ngâm một chút, rốt cục thì hăng hái gật đầu, nói: “Đa tạ Mộ tiểu thư đã cho biết”
“Ngươi sẽ không thực sự định đi đến đó chứ? Tứ Phương Các đại hội, không chỉ có Phí Thiên sẽ tới, thậm chí còn có Các chủ hai Các còn lại, thậm chí còn có Đông Các Các chủ Lôi Tôn Giả, nếu ngươi đi đến đó mà nói... thì quả thực là muốn tìm chết a” Ánh mắt đẹp long lanh của Mộ Thanh Loan trừng lớn lên, nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, bộ dáng kia giống như đối đãi với một kẻ ngu, tại vị trí nàng mà xem thì Tiêu Viêm hành động như vậy, hoàn toàn chính là chui đầu vô lưới a.
“Ha hả, ta sẽ có chừng mực” Tiêu Viêm cười cười, nói, nếu quả thật như theo như lời Dược Lão nói, Phong Tôn Giả tất nhiên có thể cho hắn trợ giúp không nhỏ, giải cứu Dược Lão, nếu là có hắn hỗ trợ, xác xuất thành công tất nhiên sẽ cao hơn rất nhiều, dù sao hắn hiện tại ở Trung Châu thật sự là thế lực đơn bạc một chút.
Nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn kiên quyết, Mộ Thanh Loan cũng không tiện nhiều lời, giang tay, nói: “Ngươi đã cố ý muốn đi, vậy cũng không trách được ta, chẳng qua nếu đúng như lời ngươi, ngươi là đệ tử của cố nhân của Lão sư thì đến lúc đó lão nhân gia người có lẽ sẽ giúp ngươi biện hộ cho, để cho Phong Lôi Các thả ngươi, trước mặt lão nhân gia người, cho dù là Lôi Tôn Giả, cũng không thể không nể mặt”
Tiêu Viêm gật đầu cười, tiếp tục đối Mộ Thanh Loan nói một tiếng cám ơn, xoay trở lại vừa lúc nghe được chỗ thạch thai truyền đến một trận thanh âm ồn ào, đưa mắt liền thấy, cư nhiên lại có thêm hai đạo nhân ảnh thành công xông qua Thử Triều Âm Ba Trận.
“Đi thôi, sắp đến đông đủ rồi đấy” Mộ Thanh Loan ánh mắt cũng nhìn lướt qua bãi đá, sau đó đối với Tiêu Viêm phất phất tay, vừa muốn xoay người, chần chờ một chút, nói: “Đúng rồi, nhắc nhở ngươi một chút, tận lực cẩn thận nhiều một ít Phượng Thanh Nhi cùng Vương Trần”
Tiếng nói vừa dứt, mũi chân điểm một cái quái thạch, thân hình liền là nhẹ nhàng lướt ra, cuối cùng dừng ở trên thềm đá.
Nhìn bóng hình xinh đẹp của Mộ Thanh Loan, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, chợt ánh mắt không để lại dấu vết chuyển hướng đến trên người Phượng Thanh Nhi cùng Vương Trần, trong mắt mơ hồ có hàn quang chớp động, bọn họ nếu không phải đến châm chọc bản thân thì được, nếu là thật sự đui mù, vậy cũng phải làm cho bọn họ biết, Tiêu Viêm hắn, cũng không phải là kẻ nhu nhược mà bất kỳ ai cũng có thể khi dễ!
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
------ ~ & ~ ------
Chương 999: Giao dịch
Dịch : stevenqb1890 (A Ven)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội
Đợi đến lúc Tiêu Viêm trở lại thạch thai thì vượt ải Âm Ba Trận đã đến hồi kết thúc, mà làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc, là ở trong thời gian ngắn như vậy, mà có đến ba người cùng thành công lên tới đỉnh núi, cứ như vậy mà nói..., trên thềm đá hiện tại có đến chín người, nhưng danh ngạch ở Thiên Sơn Huyết Đàm, sau khi trừ ra hai cái danh ngạch của Phệ Kim Thử, thì chỉ còn lại có tám cái, nói cách khác, trong chín người này sẽ có một người đánh mất cơ hội đi vào Thiên Sơn Huyết Đàm. Thân hình dừng ở trên thềm đá, Tiêu Viêm nhìn người cuối cùng vượt sấm quan, cảm nhận trình độ cường hãn của âm ba kia, không khỏi nhướng mày, tựa hồ như âm ba hiện tại so với trước yếu nhược không ít a?
Trong lòng mang theo nghi hoặc tự đánh giá một chút, một lát sau, sau khi Tiêu Viêm nhìn thấy mấy cái Phệ Kim Thử bên kia có chút uể oải, nhất thời hiểu được nguyên do, lập tức bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, hắn không nghĩ tới sau khi sử dụng Sư Hổ Toái Kim Ngâm, lại làm cho những tên phía sau chiếm được đại tiện nghi.
Dựa theo trình độ cường hãn lúc trước của Thử Triều Âm Ba Trận, trong ba người vừa mới thành công xông qua được, có ít nhất một người sẽ khó có thể thông qua, còn hai người khác, cũng không có khả năng thoải mái như vậy, lại nói, Tiêu Viêm trong lúc vô tình đã để lại cho những tên đi sau một cái điều kiện vượt sấm quan tốt nhất.
Đương nhiên, mặc dù là có được điều kiện vượt sấm quan tốt như vậy, nhưng đồng dạng cũng phải cần một chút thực lực mới được, ba người trước mặt đây thực lực cũng đều là ở tầng thứ thất tinh Đấu Hoàng, lại nói, cũng không coi là cái gì yếu ớt.
Trong lòng bất đắt dĩ thở dài một cái, Tiêu Viêm ánh mắt chuyển hướng sang một đạo thân ảnh đang chật vật ở trên thang đá, khẽ lắc đầu, người này thực lực bất quá chừng lục tinh Đấu Hoàng, xem ra muốn thông qua Thử Triều Âm Ba Trận này, xác xuất thành công cũng sẽ không lớn chút nào.
Quả nhiên, đúng như Tiêu Viêm dự đoán, đạo thân ảnh khi còn cách đỉnh núi chỉ có ngắn ngủn hơn 10m thì đấu khí trong cơ thể rốt cục thì cạn kiệt, sắc mặt trắng nhợt, một ngụm máu tươi liền là phun ra, thân hình chật vật bắn ngược trở ra, cuối cùng rơi xuống thật mạnh ở trên bình đài, trên mặt tỏ vẻ không cam lòng.
Nhìn thấy người cuối cùng này lại thất bại trong gang tấc, mấy người thất bại ở trên bình đài bên kia cũng thở dài một hơi, ánh mắt cay đắng nhìn lên đỉnh núi, nơi đó đã có cũng đủ tám cái danh ngạch, nói cách khác, bọn họ đã không có cơ hội trèo lên đỉnh.
“Sấm quan kết thúc, người chưa từng thành công, đợi lát nữa sẽ có người đem bọn ngươi rời khỏi Thiên Mục Sơn” Kim Thạch liếc mắt mọi người không cam lòng trên bình đài một cái, thanh âm nhàn nhạt, tuyên cáo kết cục của bọn hắn.
Nghe được lời này của Kim Thạch, sắc mặt của không ít người cũng trở nên tái nhợt rất nhiều, nhưng Kim Thạch lại chưa từng để ý tới điều này, bàn tay vung lên, liền là có thêm vài đạo nhân ảnh thân người đầu chuột cường tráng đi ra, đem cửa thang đá phong tỏa, mà thân hình hắn lại nhoáng lên một cái, như một loại quỷ mị hư vô hiện ra ở trên đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống đám người Tiêu Viêm.
Nhìn thấy Kim Thạch xuất hiện, đám người Tiêu Viêm cũng vội vàng hành lễ, bọn họ cũng biết rõ ràng, ở trong Thiên Mục Sơn mà nếu như đắc tội Phệ Kim Thử tộc nhân, bất kể là ai, chỉ sợ đều không có dễ chịu, yên ổn.
Kim Thạch hơi gật đầu, từ từ hạ xuống đất mặt, sau đó liền trực tiếp hướng vào chỗ thâm sơn trong đỉnh núi bước vào: “Đi theo ta”
Nghe vậy, đám người Tiêu Viêm cũng không dám chậm trễ, cước bộ nhanh chóng đuổi kịp Kim Thạch.
Trên đỉnh Thiên Mục Sơn, quái thạch dựng đứng san sát nhau, ở trong này ngẩng đầu vừa vặn có thể thấy trên bầu trời cơn sóng năng lượng dao động cực kỳ nồng đậm, uy áp mà cổ năng lượng kia trong lúc mơ hồ khuếch tán ra, làm cho trong lòng người khác không tự chủ được hiện ra chút ít hàn ý.
Cơn sóng năng lượng ngũ thải (năm màu) giống như đang cuộn sóng, mỗi một luồng sáng không ngừng khuếch tán ra tứ phía, khung cảnh như vậy là cực kỳ đồ sộ.
Dưới cơn sóng năng lượng trên bầu trời, đám người Tiêu Viêm xuyên qua giữa đám quái thạch, sau một hồi lâu như vậy, cước bộ mới theo Kim Thạch ở phía trước mà dần dần dừng lại. Chậm rãi đi lên một chỗ sườn núi cao, một màn hiện ra trước mắt, nhất thời làm cho đám người Tiêu Viêm khẽ hít một hơi khí lạnh.
Trước mặt đám người Tiêu Viêm, là một miệng núi lửa cực kỳ rộng lớn, những sương khói nóng cháy liên tiếp hiện ra hỏa độc không ngừng bị phun ra, ở trung tâm của miệng núi lửa, có một cái ao lớn nhỏ ước chừng ước chừng mấy trượng, giờ phút này trong ao cực kỳ rất ít ỏi, chỉ có thể trong lúc mơ hồ thấy một chút lửa đỏ, giống như một loại nham thạch nóng chảy vậy.
“Đó chính là Thiên Sơn Huyết Đàm, bất quá bây giờ còn không phải đỉnh điểm của cơn sóng năng lượng, đợi đến đạt tới giờ cao điểm thì cả tòa sơn mạch năng lượng cũng sẽ ngưng tụ ở miệng núi lửa, mà đến lúc đó huyết đàm cũng sẽ tràn đầy, mà các ngươi lúc ấy cần phải đi vào trong đó” Ngón tay chỉ vào vị trí trung tâm miệng núi lửa, chính là cái cái ao kia, thản nhiên nói.
Nghe vậy, trong lòng mọi người không khỏi nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn phía cái ao kia cũng trở nên nóng lên rất nhiều, nếu là có thể ở nơi này ngâm mình, đây chính là giảm đi không biết bao nhiêu năm khổ tu a.
“Các ngươi phải nhớ kỹ, trong Thiên Sơn Huyết Đàm có hỏa độc rất nặng, càng đi xuống thì độ đậm đặc hơn, vì vậy không thể ở bên trong quá lâu, nhiều lắm ba ngày thời gian, phải đi ra, nếu không hỏa độc nhập vào cơ thể, cho dù là Lão sư các ngươi ra tay, muốn đuổi đi cũng rất khó khăn, hỏa độc ở nơi này chính là từ vô số năm lắng đọng mà thành, một khi nhập vào cơ thể, liền như một loại đĩa đói, nếu không phải phải là một vài Luyện Dược Sư đẳng cấp cao, chỉ sợ không người có thể giải”
Kim Thạch trầm giọng nói.
Nghe được lời này, sắc mặt không ít người đều là hơi có chút biến hóa, không nghĩ tới này trong Thiên Sơn Huyết Đàm lại còn có chuyện nguy hiểm như vậy.
Tiêu Viêm ánh mắt lướt qua trên người Kim Thạch, trong lòng đột nhiên hơi có chút giật mình, khó trách luôn cảm thấy được trong cơ thể hắn có loại thương thế tích tụ, hiện giờ xem ra, có lẽ cùng với hỏa độc này có một chút quan hệ.
“Mặt khác, các ngươi hiện tại ở nơi này có chín người, nói cách khác, trong các ngươi, có một người không thể tiến vào Thiên Sơn Huyết Đàm, về phần ai không thể tiến vào, chính là do các ngươi phán định” Kim Thạch mí mắt vừa nhấc, chậm rãi nói.
Lời này vừa hạ xuống, bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ vi diệu, một vài người đơn độc, ngoại trừ bốn người Phượng Thanh Nhi ra, những người còn lại đều chậm rãi lui cước bộ về phía sau một chút, ở bên trong ánh mắt nhìn chung quanh, nhiều hơn một tia cảnh giác cùng với đề phòng.
Đối với phản ứng của bọn hắn, Kim Thạch lại không thèm để ý, vừa muốn xoay người, cước bộ lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển đến trên người Tiêu Viêm, nói: “Ngươi đi theo ta xuống đây”
Nghe vậy, mọi người ở đây kể cả Tiêu Viêm đều là ngẩn ra, chợt ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Tiêu Viêm.
Thân là người trong cuộc, Tiêu Viêm chần chờ một chút, vừa muốn mở miệng, lại nhìn thấy Kim Thạch đã ở phía xa hướng một cái sơn khẩu ở trên một sườn núi khác đi vào, nơi đó có một cái Thạch đình, thấy thế hắn chỉ có thể gật gật đầu, đối với Nạp Lan Yên Nhiên dặn dò một tiếng, liền nhanh chóng đi theo.
Đợi đến khi Tiêu Viêm đi vào Thạch đình thì Kim Thạch đã là đứng chắp tay, ánh mắt nhìn cơn sóng năng lượng ngũ thải trên bầu trời kia, hơn nữa ở trong Thạch đình, hắn còn gặp được cái vị lão giả áo xám mà đã gặp trước khi vào mê trận.
Kim Cốc nhìn thấy Tiêu Viêm đi vào, hướng về phía hắn cười hắc hắc, nhìn thoáng qua Kim Thạch, nói: “Tiểu tử kia, biết ta gọi ngươi tới là làm gì không?”
Nghe vậy, Tiêu Viêm thoáng trầm mặc, chợt nói: “Chẳng lẽ là bởi vì thương thế trong cơ thể Kim Thạch tiền bối sao?”
Vừa nói như vậy xong, Tiêu Viêm rõ ràng nhận thấy được thân thể Kim Thạch khẽ chấn động, mà Kim Cốc lại là cười lớn một tiếng, nói: “Xem đi, ta nói tiểu tử này tuyệt đối không phải Luyện Dược Sư bình thường mà”
Kim Thạch chậm rãi xoay người, ánh mắt vốn bình thản thế nhưng lúc này là trở nên dị thường sắc bén, hắn chăm chú nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, có chút hoài nghi nói: “Ngươi có thể nhìn ra thương thế trong cơ thể ta?” Cũng không trách hắn lại hoài nghi như vậy, phải biết rằng mặc dù là một vài Lục phẩm Luyện Dược Sư đứng đầu, đều không đạt được tới nước này đều, chẳng lẽ thanh niên nhìn bất quá chưa tới hai mươi tuổi ở trước mặt đây, cư nhiên so với cấp bậc kia lại càng cao hơn nữa sao?
“Ân, có thể nhìn ra một chút” Tiêu Viêm khẽ gật đầu.
“Vậy cũng nắm chắc có thể chữa khỏi chứ?” Kim Thạch tiến lên hai bước, trầm giọng nói.
“Có thể thử xem” Tiêu Viêm chần chờ một chút, cũng không khách khí, tiến tới bàn đá trước mặt ngồi xuống, ngón tay chỉ cái ghế đá bên cạnh, Kim Thạch thấy thế, miệng không nói gì, cũng chỉ có thể theo lời ngồi xuống. Nắm cánh tay Kim Thạch lên, Tiêu Viêm đôi mắt khẽ híp lại, một luồng linh hồn nhanh chóng xâm nhập vào.
Nhìn thấy Tiêu Viêm nhắm mắt, Kim Thạch cùng Kim Cốc liếc nhau một cái, cũng không có quấy rầy, đa số Luyện Dược Sư đều là hạng người có tính cách quái gở, lúc trước tìm một vài Luyện Dược Sư hỗ trợ xem thử, bọn họ thật sự đã ăn không ít khó chịu, Tiêu Viêm cùng bọn họ so sánh mà nói thì thật ra tốt hơn vô số lần.
Sau một lúc lâu xem xét, Tiêu Viêm rốt cục cũng chậm rãi mở hai mắt ra, sắc mặt hơi có chút ngưng trọng.
“Như thế nào?” Kim Cốc ở một bên thấy thế, vội vàng nói.
“Hỏa độc nhập vào cơ thể, hơn nữa là sâu tận xương tủy, hỏa độc xâm nhập sâu như thế, là lần đầu tiên ta thấy, muốn khu trừ, rất khó” Tiêu Viêm thu bàn tay về, lắc lắc đầu, nhìn phía Kim Thạch ánh mắt không khỏi có chút đồng tình, nếu không phải lão gia hỏa này thực lực cường hãn, chỉ sợ sớm dưới tác động của hỏa độc hóa thành tro tàn.
Nghe được Tiêu Viêm này cùng với một vài cao giai Luyện Dược Sư trước kia xem xét cơ hồ là có kết quả hoàn toàn giống nhau. Kim Thạch cùng Kim Cốc hai người sắc mặt cũng trở nên u ám rất nhiều. Nhìn thấy bộ dáng của hai người này, ngón tay Tiêu Viêm khẽ gõ nhẹ xuống bàn một chút, một lát sau, mới chậm rãi nói: “Mặc dù rất khó khu trừ, nhưng là cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào”
“Răng rắc!”
Vừa nghe nói như vậy, bàn đá trước mặt Kim Thạch nhất thời hiện ra vài đường nứt nẻ, ánh mắt hắn nóng bỏng ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, thanh âm rốt cục thì cũng trở nên dồn dập lên: “Ngươi… Tiêu Viêm tiên sinh có thể trục xuất Thiên Sơn hỏa độc ở trong cơ thể ta?”
Tiêu Viêm cười cười, nhưng cũng không trả lời, mà là đem ánh mắt chuyển hướng ra ngoài Thạch đình, bày ra một bộ dáng bí hiểm.
Thấy thế, Kim Thạch cùng Kim Cốc đều là sửng sốt, chợt như hiểu cái gì, Kim Thạch chần chờ một chút, rốt cục thì hung hăng cắn răng một cái, thanh âm trầm thấp nói: “Chỉ cần ngươi có thể hoàn toàn trục xuất Thiên Sơn hỏa độc trong cơ thể ta, ta cho ngươi một cơ hội tuyệt đối thuận lợi tiến vào Đấu Tông!”
“ Bá!”
Ánh mắt đang chuyển hướng ra bên ngoài Thạch đình, chợt quay lại giống như kiểu thuấn di, ánh mắt Tiêu Viêm vào giờ khắc này cũng trở nên cực kỳ nóng bỏng, không có chần chờ chút nào, một thanh âm thật mạnh, trực tiếp từ trong miệng truyền ra. “Tốt!”
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch : nanta
Biên : Túy Thư Cư Sĩ
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội
Nghe Tiêu Viêm nói thế, khẩu khí Kim Thạch cũng hơi hơi nới lỏng, cùng Kim Cốc bên cạnh liếc nhau một cái, khẽ ngập ngừng rồi chậm rãi nói:
-Thiên Sơn Huyết Đàm xác thật có công hiệu giúp đột phá bình cảnh, nhưng tỷ lệ này lại không quá lớn, hơn nữa chỉ đối với người tại Đấu Hoàng đỉnh dừng lại một thời gian ngắn mới có tác dụng. Ta xem thực lực của ngươi tựa hồ mới tiến vào cấp độ Cửu tinh không lâu, bởi vậy, mặc dù ngươi tiến nhập Thiên Sơn Huyết Đàm, nhưng muốn mượn lần này đột phá tới Đấu Tông, khó khăn cũng không nhỏ.
Tiêu Viêm gật đầu, đây chính là điều trong lòng hắn đang băn khoăn, đối với Thiên Sơn Huyết Đàm, hắn khá trọng thị, nếu không, cũng sẽ không mạo hiểm đùa giỡn trước nguy cơ bị Phong Lôi Các bắt đi mà đến nơi này.
- Vậy theo ý Kim Thạch tiền bối thì..?
Tiêu Viêm ngón tay nhẹ nhàng ma sát lên bàn đá, áp chế sự hưng phấn đang dâng trong lòng lúc trước, thấp giọng nói.
- Miệng núi lửa trên đỉnh kia, chính là nơi năng lượng Thiên Mục Sơn nồng nặc nhất. Mà Thiên Sơn Huyết Đàm lại càng do năng lượng cực kỳ khổng lồ ngưng tụ mà thành, nhưng đó cũng chưa phải là chỗ tuyệt diệu nhất của Thiên Sơn Huyết Đàm!
Kim Thạch ánh mắt tập trung phía trên miệng núi lửa thật lớn kia, trầm giọng:
- Mỗi một lần năng lượng triều tịch, tuy nói hầu hết đều ngưng tụ trở thành chất lỏng màu đỏ trong Thiên Sơn Huyết Đàm, nhưng sẽ có một phần nhỏ lại lắng đọng xuống tận chỗ sâu nhất của Huyết Đàm. Phần năng lượng này mặc dù rất thưa thớt, nhưng theo năm tháng ngưng tụ, lại vô cùng tinh thuần. Nhưng mà cũng thật đáng tiếc, nơi đó mặc dù có bảo tàng rất lớn, nhưng cũng là địa phương mà hỏa độc nồng nặc nhất.
Nói đến câu cuối cùng, vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt Kim Thạch, tựa hồ trở nên nồng đậm không ít.
- Kim Thạch tiền bối! Thiên Sơn hỏa độc trong cơ thể ngài, chẳng lẽ chính là tại đó dính phải?
Tiêu Viêm sắc mặt hơi đổi, nói.
Kim Thạch thở dài một tiếng, gật gật đầu.
- Lấy thực lực Kim Thạch tiền bối, còn chống chọi không lại sự ăn mòn của Thiên Sơn hỏa độc, Tiêu Viêm này thực lực bất quá mới Cửu tinh Đấu Hoàng, thì làm sao có thể chịu được?
Tiêu Viêm nhịn không được cau mày nói.
- Đối với những người khác mà nói, xác thật không dám xông vào dưới đáy Thiên Sơn Huyết Đàm, nhưng đối với người có được Dị Hỏa như ngươi, thì không xem đó là khó khăn quá lớn! Thiên Sơn hỏa độc mặc dù quấn lấy người ta như đỉa đói, nhưng đối với Dị Hỏa, lại không có nửa điểm uy hiếp.
Kim Thạch cười cười.
Nghe vậy, Tiêu Viêm không khỏi nhướng mày, từ sau khi đi vào Thiên Nhật Sơn, hắn chưa từng hiển lộ ra Dị Hỏa, Kim Thạch như thế nào biết được hắn là người mang Dị Hỏa?
- Cái mũi của Phệ Kim Thử Tộc ta rất nhạy bén, đối với cảm ứng năng lượng trong cơ thể, vô cùng mẫn cảm. Ta cũng không phải lần đầu tiên trông thấy Dị Hỏa, tự nhiên biết nó có mùi vị khủng bố cỡ nào.
Như biết được nghi hoặc trong lòng Tiêu Viêm, Kim Thạch ảm đạm cười.
Tiêu Viêm hơi giật mình:
- Vậy ý tứ của Kim Thạch tiền bối, chính là muốn ta đi xuống dưới đáy Thiên Sơn Huyết Đàm, dùng năng lượng nơi đó mà đột phá Đấu Hoàng?
Kim Thạch khẽ gật đầu, liếc Tiêu Viêm một cái rồi nói:
- Nơi đó trước giờ vốn là của Phệ Kim Thử, để đem nơi đó mở ra, Phệ Kim Thử chết cũng không ít. Bởi vậy nó cũng xem như là bí địa của Phệ Kim Thử Tộc, mặc dù là đám người Phượng Thanh Nhi cũng không biết được cách tiến nhập như thế nào!
Mười ngón chậm rãi đan vào nhau, Tiêu Viêm trầm ngâm một lát mới ngước mắt lên nhìn thẳng Kim Thạch:
- Cũng có thể, bất quá phải chờ tại hạ thuận lợi từ dưới đáy Thiên Sơn Huyết Đàm đi ra, mới có thể thay tiền bối trừ độc.
Kim Thạch đôi mắt híp lại, chậm rãi nói:
- Không phải là ta không tin được ngươi, nhưng cái gọi là nói miệng thì không bằng chứng, ta không thể dựa vào một câu nói của ngươi, mà có thể xác định ngươi thật có thể đem Thiên Sơn hỏa độc trong cơ thể ta khu trừ?
- Nơi này là Thiên Mục sơn, địa bàn Phệ Kim Thử Tộc, có Kim Thạch cùng Kim Cốc hai vị tiền bối tọa trấn, sẽ không nghĩ việc để tiểu tử có thể dễ dàng chạy trốn đi như vậy chứ?
Tiêu Viêm cười cười.
Nghe vậy, Kim Thạch hơi quay đầu lại liếc nhìn Kim Cốc, một lát sau mới khẽ gật đầu, thản nhiên nói:
- Một khi đã như vậy, thì lão phu tin tưởng ngươi một lần, hi vọng ngươi có thể nói được thì làm được, đến lúc đó nếu thật sự không thể đạt thành điều kiện giao dịch, đừng trách lão phu.
Nói đến chữ cuối cùng, ngữ khí của lão đã mơ hồ có chút ít uy hiếp, tuy vậy Tiêu Viêm cũng chỉ cười, mặc dù Thiên Sơn hỏa độc trong cơ thể Kim Thạch rất nặng, nhưng muốn khu trừ, cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp. Thấy Tiêu Viêm không phản đối, Kim Thạch giơ tay lên, một đạo kim quang lướt về phía trước.
- Dưới Thiên Sơn Huyết Đàm, Phệ Kim Thử Tộc đã bày ra không gian kết giới, ngươi cần có vật này mới có thể đi vào.
Kim Thạch nói.
Tiêu Viêm đưa tay bắt lấy rồi thoáng nhìn, thì ra là một mảnh xương đầu chuột màu vàng lợt, bèn gật gật đầu, đem nó thu vào Nạp Giới, cười nói:
- Như thế, xin đa tạ Kim Thạch tiền bối rồi, nếu là thật sự có thể đột phá Đấu Hoàng, Thiên Sơn hỏa độc trong cơ thể Kim Thạch tiền bối, cứ để đó chờ tiểu tử là được.
- Như vậy thì tốt… ngươi đi về phía trước đi, sắp tới chính là thời gian năng lượng triều tịch cường thịnh nhất, đến lúc đó bên trong Thiên Sơn Huyết Đàm sẽ nhanh chóng tràn đầy, và đó cũng là thời điểm tiến vào tốt nhất.
Kim Thạch nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm liền đứng dậy, chắp tay bái tạ hai người, sau đó xoay lưng rời khỏi Thạch đình, hướng tới chỗ miệng núi lửa bước vào.
Nhìn bóng lưng Tiêu Viêm đi xa, Kim Thạch không khỏi thở dài:
- Bảo tàng Thiên Sơn Huyết Đàm này, là do Phệ Kim Thử Tộc thật vất vả mới phát hiện ra, nơi đó nếu không phải có hỏa độc... thì chắc chắn thực lực Phệ Kim Thử Tộc bành trướng không ít. Đáng tiếc, hiện giờ lại để cho ngoại nhân đến hưởng thụ chén canh thứ nhất.
- Đừng càm ràm nữa, với thực lực ngươi dưới đáy Huyết Đàm cũng bị biến thành bộ dáng như vậy, tộc nhân khác sợ đi một chút sẽ lập tức bị mất mạng, nơi đó mặc dù là bảo địa, nhưng cũng là trí mạng hiểm địa.
Kim Cốc bĩu môi.
- Tuy mang một thân hỏa độc, nhưng ta cũng nội trong mười năm ngắn ngủi, từ Ngũ tinh Đấu Tông đạt đến Thất tinh Đấu Tông, tốc độ như vậy so với địa phương khác, không chỉ nhanh gấp mấy lần, tính ra, cũng không phải thiệt thòi gì.
Kim Thạch cười lớn.
- Nếu không phải gặp Tiêu Viêm, ngươi sợ là sống không quá ba năm, ở đó mà cười! Trên đại lục Trung Châu có mấy Thất phẩm Luyện Dược Sư chứ, nếu muốn thỉnh bọn họ, chi phí bỏ ra tuyệt đối sẽ còn cao hơn nhiều so với thỉnh hắn. . .
Kim Thạch cười cười rồi đứng lên, ánh mắt nhìn phía miệng núi lửa, nói:
- Nguyên bản còn muốn đem chất huyết cô đọng dưới đáy kia bồi dưỡng tộc nhân của chúng ta trở thành cường giả, nhưng hiện giờ có lẽ phải bàn bạc kỹ lại rồi!
Dứt lời, Kim Thạch thở dài một tiếng, trong thanh âm lộ ra một chút không cam lòng, đứng trước núi vàng lại không thể sử dụng, cảm thụ như vậy thật dễ khiến cho người buồn bực.
Nơi cửa vào lúc này, đã có tám đạo thân ảnh đứng thẳng phía trên sườn núi cao, mơ hồ còn có chút ít tiếng đôi co truyền ra.
- Ta đã nói các ngươi đừng ầm ĩ nữa! Chỉ có tám danh ngạch, mà chúng ta nơi này lại có chín người, thì theo như lời ta nói, cứ dựa vào cấp bậc thực lực là được. Người nào có thực lực yếu nhất thì tự động rời khỏi, thế nào?
Một nam tử áo trắng, vầng trán hơi có chút âm u lạnh lùng, đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng ngừng lại trên người Nạp Lan Yên Nhiên, cười hắc hắc.
Nghe hắn nói, mấy người còn lại thần sắc khẽ động, nhưng vẫn chưa mở miệng, cho dù người bị yếu thế nhất như Nạp Lan Yên Nhiên. Chỉ thấy hàng lông mày đen nhạt khẽ nhíu, ngọc thủ vuốt ve chồn bạc trong long ngực, thanh âm bình thản nói:
- Lấy thực lực của ta, muốn đến nơi đây thật sự khó khăn, nhưng nếu hắn đã vất vả đem ta mang đến, ta tự nhiên không có khả năng chủ động rời khỏi. Tiêu Viêm có thể bảo ta đi, nhưng ngươi, thì không thể!
- Mượn sức người khác mà thôi, chứ bản thân có bổn sự gì? Vì muốn đến Thiên Sơn Huyết Đàm mà trở thành con rối của người khác, tùy ý để người đùa bỡn, có lời lắm sao?
Nam tử áo trắng cười lạnh.
Đối với sự tranh cãi châm chọc này, bốn người Phượng Thanh Nhi, Mộ Thanh Loan thật ra vẫn chưa từng tham dự. Lấy thực lực của bọn họ, cũng không có người nào dám đem phiền hà mà đánh chủ ý tới, bởi vậy mấy người này đều hướng mắt nhìn chăm chú vào bên trong miệng núi lửa.
Nghe nam tử áo trắng nói lời khắc bạc như vậy, hoa dung Nạp Lan Yên Nhiên nháy mắt trở nên băng hàn, đấu khí hùng hồn nhanh chóng từ trong cơ thể bùng phát, đôi mắt đẹp như phún lửa nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng mà còn không đợi nàng động thủ, một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên trên vai thon của nàng, đạo thanh âm làm cho nàng an lòng mỉm cười, lại một lần nữa truyền đến.
- Xem ra nói nhiều cũng không phải là chuyện tốt nhỉ?
Nghe được âm thanh này, mặc dù là bốn người Phượng Thanh Nhi cũng chậm rãi quay mặt lại, nhìn chằm chằm Tiêu Viêm đứng ở phía sau Nạp Lan Yên Nhiên, trong mắt có thoáng hiện lên một nét kỳ dị.
- Ta đi thôi.
Tiêu Viêm hướng về phía Nạp Lan Yên Nhiên khẽ cười, sau đó chậm rãi đi ra, khuôn mặt rạng rỡ nhìn phía tên nam tử áo trắng nhưng nụ cười lại lộ ra hàn ý lạnh như băng:
- Ngươi cho rằng nàng rời khỏi là tốt nhất?
Ngay lúc Tiêu Viêm xuất hiện thì sắc mặt nam tử áo trắng kia liền trở nên rất khó coi, nhưng bị mọi người nhìn chăm chú, hắn không thể lùi bước, đành nghiến răng cười lạnh:
- Nàng ta vốn không phải bằng vào thực lực chân thật mà tới nơi này, chẳng lẽ không nên bảo nàng buông tha cho danh ngạch?
Những người khác cũng nghĩ như vậy à?
Tiêu Viêm quay đầu lại, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, nhẹ giọng nói.
Trong ánh mắt Tiêu Viêm mơ hồ lan tỏa hơi thở gì đó vô cùng nguy hiểm, đám người Phượng Thanh Nhi vẫn chưa nói gì, mà hai người còn lại, càng không dám cùng với hắn va chạm, lập tức không ai đáp lời.
- Danh ngạch chỉ có tám cái, mà chúng ta nơi này đã có chín người!
Nam tử áo trắng thấy thế, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch, quát lạnh nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, nhẹ nhàng bước về trước một bước, một tiếng sấm rền vang, tàn ảnh hiện lên, mà thân hình hắn thì tựa như quỷ mị từ hư vô hiện ra trước mặt nam tử áo trắng.
Đối với Tiêu Viêm, nam tử áo trắng vẫn luôn duy trì cảnh giác, bởi vậy khoảnh khắc tiếng sấm vừa vang lên, sắc mặt hắn liền biến đổi, thân thể nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng mà chưa bước được bao nhiêu bước thì một đạo thân ảnh giống như đỉa đói nghe máu mà theo sát tới, một quyền như sấm chớp xé rách không khí, căn bản không kịp đề phòng đã hung hăng oanh kích trên lồng ngực nam tử áo trắng.
Phụt !
Một ngụm máu tươi đỏ sẫm lập tức phun trào, thân thể nam tử áo trắng ngã ngửa ra đằng sau đụng thật mạnh vào một tảng đá lớn, đá vụn nhất thời văng tung tóe khắp nơi!
- Hiện tại, là đúng tám người rồi..!
Thân hình hắn lại thoáng hiện ra, Tiêu Viêm ánh mắt lạnh lùng bình thản nhìn xuống thân hình mềm oặt kia, chậm rãi nói.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch : nanta
Biên : Túy Thư Cư Sĩ
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội
Biến cố đột ngột xuất hiện, khiến cho mọi người cả kinh, đợi đến bọn họ phục hồi tinh thần thì chỉ thấy nam tử áo trắng kia đã ngã xuống đất bất động. Ngoại trừ bốn người Phượng Thanh Nhi, đám người còn lại trong lòng lập tức nổi lên một luồng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Tiêu Viêm đã xuất hiện nét sợ hãi.
Nam tử áo trắng toàn thân mềm oặt nằm dưới tảng đá lớn, trên thân thể vết máu loang lổ, thân thể mơ hồ run rẩy. Một quyền của Tiêu Viêm lúc trước, mặc dù không cần lấy mạng của hắn, nhưng cũng trực tiếp làm cho hắn mất đi khả năng cử động. Lấy thực lực miễn cưỡng đạt tới Thất tinh Đấu Hoàng, căn bản không có khả năng đón đỡ một quyền của Tiêu Viêm.
Đưa mắt lạnh lùng quét nhìn người nầy một cái, Tiêu Viêm chậm rãi xoay người, lãnh ý trên khuôn mặt nhanh chóng tan rã, cúi đầu nhìn mọi người khẽ cười, nhẹ giọng nói:
- Bây giờ, danh ngạch thật vừa vặn a?
Ánh mắt Phượng Thanh Nhi lạnh như băng lướt qua ý đồ trên khuôn mặt Tiêu Viêm, cười lạnh:
- Ngươi thật sự rất là bá đạo, Phong Lôi Các ta làm việc, so ra vẫn còn kém ngươi.
Mặc kệ trong giọng nói Phượng Thanh Nhi có ý trào phúng, Tiêu Viêm cười lớn:
- Cá lớn nuốt cá bé mà thôi, bất quá so với sự bá đạo của Phong Lôi Các, ta quả thật có chút không bằng, một lần xuất động tới mấy cường giả Đấu Tông tiến hành vây giết ta, đại thủ bút bực này, thật đúng là đốt đuốc tìm cũng không thấy nha.
- Nếu không phải Thiên Sơn Huyết Đàm sẽ xuất hiện ngay tức thì, bản thân ta thật muốn thử xem, tại Thiên Mục Sơn, không ngoại lực nào trợ giúp, ngươi có thể đạt tới trình độ nào?
Hàn quang trong con ngươi Phượng Thanh Nhi chớp động.
- Nếu Phượng tiểu thư muốn thực hiện lời nói... tùy thời đều có thể!
Tiêu Viêm lạnh lẽo cười, bộ dáng thờ ơ như phong khinh vân đạm. Thấy vậy Phượng Thanh Nhi liền muốn nổi trận lôi đình, bất quá thoáng nhìn qua bên trong miệng núi lửa, chỉ đành áp chế lửa giận trong lòng. Hiện tại sắp đến lúc Thiên Sơn Huyết Đàm ngưng tụ, nàng phải nắm chắc thời gian đi vào bên trong, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất hấp thu năng lượng kỳ dị của Huyết Đàm. Trong Thiên Sơn Huyết Đàm, năng lượng cũng hữu hạn, hấp thụ nhiều chút nào hay chút đó, nói không chừng chỉ một chút như vậy, lại có thể quyết định sự thành bại đột phá Đấu Hoàng tiến đến Đấu Tông.
Nhìn thấy Phượng Thanh Nhi không tiếp tục nhiều chuyện, Tiêu Viêm cũng không để ý tới nàng nữa, chậm rãi đi tới bên cạnh Nạp Lan Yên Nhiên, cười nói:
- Không có việc gì chứ?
Kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang tươi cười đó, trong giây lát, đột nhiên Nạp Lan Yên Nhiên cảm thấy chóp mũi có chút chua xót, cảm giác được một người nam nhân bảo hộ, tựa hồ hoàn toàn không giống với cảm giác mà Vân Vận cho nàng, kiên định mà an ổn. Ở nơi này, đứng sau bóng lưng gầy gò kia, nàng tựa hồ có thể an toàn triệt để.
Nhưng mà lý trí lại nói cho nàng biết, loại hưởng thụ an ổn này, chỉ tồn tại trong thời gian cực ngắn, có lẽ ly khai Thiên Mục sơn, liền sẽ biến mất. Nghĩ đến đây, Nạp Lan Yên Nhiên khóe môi không khỏi có chút tự giễu, nguyên bản, loại cảm giác này, nàng có thể hưởng thụ cả đời, nhưng, cuối cùng cũng bị nàng một tay phá hủy.
- Ta đây coi như là tự làm tự chịu sao?
Thanh âm tựa hồ không thể nghe thấy, từ trong miệng Nạp Lan Yên Nhiên nhẹ nhàng truyền ra, vừa vặn rơi ngay bên trong tai Tiêu Viêm, khiến bàn chân hắn thoáng chút dừng lại, nhưng rồi vẫn lướt qua người nàng mà đi lên sườn núi.
Cảm thụ được Tiêu Viêm đi qua, Yên Nhiên không khỏi một lần nữa răng ngà bậm môi son, chậm rãi xoay người lại nhìn bóng dáng kia định nói gì đó, thì một đạo sấm sét nổ dồn vang vọng, mạnh mẽ từ bên trong tầng mây truyền xuống.
Đột nhiên xuất hiện thanh âm sấm sét, đã làm cho mọi người tại đây cả kinh, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy năng lượng triều tịch năm màu trên bầu trời đột nhiên đình chỉ khuếch tán, một cái lốc xoáy năm màu sắc cự đại hiện ra trên miệng núi lửa, chậm rãi xoay tròn. Đám người Tiêu Viêm liền có thể cảm nhận được, một luồng năng lượng bàng bạc cực kỳ đáng sợ đang điên cuồng ngưng tụ ở thinh không.
- Huyết đàm đã muốn xuất hiện sao?
Nhìn thấy dị biến trên bầu trời như vậy, đoàn người Tiêu Viêm trong mắt ánh lên vẻ vui mừng.
Trên bầu trời, lốc xoáy năng lượng năm màu thật lớn xuất hiện, khiến cho năng lượng bốn phía chân trời cũng trở nên bắt đầu dậy sóng kịch liệt. Từng luồng năng lượng tựa như những sợi dây dài năm màu bất tận, liên tục không ngừng rót vào bên trong lốc xoáy, làm cho tốc độ xoay tròn của nó càng lúc càng nhanh hơn.
Cùng với tốc độ lốc xoáy xoay tròn nhanh hơn, một cơn lốc cũng đột xuất hiện, ô ô ở trên đỉnh núi tàn sát bừa bãi. Cơn lốc giống như đao phong, thổi qua đỉnh núi, trực tiếp một trận xuy xuy vang lên, phía trên một số tảng đá khổng lồ đã lưu lại nhiều cái khe thật lớn.
Đấu khí hùng hồn từ trong cơ thể đám người Tiêu Viêm bùng phát, thân thể của bọn họ vẫn đứng vững như bàn thạch trên sườn núi không chút sứt mẻ. Người có thể đi tới chỗ này, phần lớn là những người trẻ tuổi nổi bật nhất tại Trung Châu Bắc Vực, tự nhiên không có yếu ớt.
Trên bầu trời, năng lượng lốc xoáy trước mặt càng lúc càng lớn, ẩn chứa năng lượng cũng càng ngày càng khủng bố. Bất chợt trong nháy mắt, tốc độ xoay tròn của nó đột nhiên dần dần trở nên thong thả, lốc xoáy có chút dừng lại, ở trung tâm lốc xoáy, một đạo cường quang đột nhiên phát sáng!
Phanh!
Một quầng sáng mạnh mẽ đột ngột xuất hiện, cơ hồ bao phủ cả Thiên Mục Sơn, khiến cho giờ khắc này, sương mù vốn dày đặc tràn ngập dãy núi, dưới tia sáng này trở nên mỏng manh đi rất nhiều! Tại khoảnh khắc quầng sáng cực mạnh đó xuất hiện, lốc xoáy năng lượng mạnh mẽ run lên, chừng mấy chục hỏa trụ năng lượng năm màu khổng lồ, giống như năng lượng pháo, phanh một tiếng, từ bên trong lốc xoáy bắn ra, mà mục tiêu chính là miệng núi lửa bên dưới. Ở dưới cột sáng năng lượng đáng sợ như thế, đám người Tiêu Viêm sắc mặt khẽ biến, thân hình vội vàng lui về phía sau.
Ầm!
Tốc độ cột sáng cực kỳ nhanh, vẻn vẹn chợt lóe giây lát, liền hung hăng rơi vào bên trong miệng núi lửa khổng lồ.Và rồi, một đạo khí lãng khổng lồ nhất thời thổi quét ra, nhất thời cát bay đá chạy, quái thạch nổ vụn tung tóe.
Đám người Tiêu Viêm vết chân hằn sâu vào mặt đất lui gần mười mét, mới chậm rãi ổn định thân hình. Nhìn đỉnh núi kia trong nháy mắt trở nên quang đãng sáng choang, không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán. Ai nấy đều giương mắt nhìn, chỉ thấy chỗ miệng núi lửa, cư nhiên đã bị một vầng sáng năm màu nồng đậm tràn ngập, một luồng năng lượng hùng hồn làm cho người khác khiếp sợ, nhộn nhạo ở bên trong.
- Bây giờ là thời khắc tốt nhất để đi vào Thiên Sơn Huyết Đàm, hãy mau động thân!
Thân ảnh Kim Thạch từ đàng xa phiêu phù lại, cuối cùng từ từ hạ xuống, đằng sau lão, có hai đầu Phệ Kim Thử hình thể vô cùng to lớn.
Mà theo lời lão vừa nói, đám người Phượng Thanh Nhi trong mắt nhất thời xẹt qua một chút háo hức khó có thể che dấu, thân hình vừa động, lần lượt đem tốc độ thi triển đến cực điểm, hóa thành vài đạo ánh sáng nhanh như chớp hướng tới bên trong miệng núi lửa bay vút đi.
Tiêu Viêm liếc mắt nhìn đoàn người Phượng Thanh Nhi điên cuồng hướng ra, trong lòng không khỏi cười hắc hắc, một tay bắt lấy cổ tay trắng Nạp Lan Yên Nhiên phía sau, thân hình vừa động, cũng là nhanh chóng thoáng hiện đi ra.
- Nhớ kỹ, không cần xâm nhập dưới đáy Thiên Sơn huyết đàm, vừa đi vào trong đó, liền gia tăng hấp thu. Đây là một cơ duyên khó được!
Thoáng một lần hiện ra, Tiêu Viêm nhanh chóng nói với Nạp Lan Yên Nhiên.
Ừ!
Đối với sự lôi kéo của Tiêu Viêm, Nạp Lan Yên Nhiên cũng không phản kháng, ngược lại khẽ gật đầu.
Nếu cô từ bên trong Thiên Sơn Huyết Đàm đi ra sớm, thì không cần đợi ta, ta có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian.
Tiêu Viêm thân hình vừa động, lại lần nữa vút lên miệng núi lửa, thuận miệng nói một câu, sau đó liền nhìn về phía miệng núi lửa, lập tức trong mắt không khỏi hiện lên một tia sợ hãi than thầm.
Giờ phút này ở bên trong miệng núi lửa khổng lồ, năng lượng năm màu nồng đậm trải rộng, nhìn qua hết sức hoa lệ. Mà khiến cho người ta chú ý nhất, không gì khác ngoài vị trí trung tâm núi lửa, lồ lộ một cái đầm nước đỏ rực.
Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng đám người Tiêu Viêm vẫn có thể thấy, giờ phút này bên trong Thiên Sơn Huyết Đàm, cũng đã bị một luồng chất lỏng màu đỏ nhìn qua có chút yêu dị tràn ngập. Ở đó, Tiêu Viêm cảm giác được một luồng năng lượng nồng đậm làm người ta cảm thấy khiếp sợ.
- Đó chính là Thiên Sơn Huyết Đàm sao?
Nhìn Huyết Trì yêu dị kia, trong mắt Tiêu Viêm cũng hiện lên một chút nóng bỏng. Hắn liếc mắt nhìn đám người Phượng Thanh Nhi đang điên cuồng hướng đến Huyết Trì lướt đi, mũi chân điểm một cái trên mặt đất, kéo Nạp Lan Yên Nhiên hướng đến Thiên Sơn Huyết Đàm cực nhanh đuổi theo.
Diện tích miệng núi lửa này thật lớn, nhưng với tốc độ Tiêu Viêm, bất quá cũng chỉ ước chừng nửa giờ, có điều khi hắn đuổi tới thì vừa lúc nhìn thấy đám người Phượng Thanh Nhi đã ào ạt xông vào bên trong huyết đàm.
Nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của bọn người kia, Tiêu Viêm cũng có một chút không biết làm sao, hoàn hảo mục tiêu của hắn là dưới đáy huyết đàm, nên độ điên cuồng so với bọn người kia cũng không bằng, thật là có chút thú vị.
Thiên Sơn huyết đàm trước mặt ước chừng bảy tám trượng, tính cũng không quá lớn, nhưng chứa mấy người Tiêu Viêm là dư dả, nhìn Huyết Đàm từ cự li gần, cái cảm giác yêu dị lại nồng đậm không ít. Cái gọi là năng lượng màu đỏ kia, thoáng nhìn không khác gì máu huyết, sềnh sệch mà đỏ tươi. Trên bề mặt Huyết Đàm, không ngừng nổi lên một những bong bóng máu, những bong bóng này liên tục nổ tung, thổi một luồng nồng đậm huyết sắc năng lượng tán vào không khí, giống như sương mù.
- Quả nhiên không hổ là địa phương thần kỳ có thể giúp người ta đột phá bình cảnh. Năng lượng hội tụ kinh người như vậy, quả thực lần đầu tiên trong đời ta mới được chứng kiến!
Tiêu Viêm trong lòng kinh thán, nghiêng đầu đối với Nạp Lan Yên Nhiên cười:
- Cô cũng vào đi thôi, tuy cô chưa đạt tới Đấu Hoàng đỉnh, nhưng ở bên trong này ngâm, đối với cô tốt chỗ cũng không nhỏ.
Nạp Lan Yên Nhiên khẽ gật đầu, chồn bạc cầm trong tay nhẹ nhàng để lên bờ Huyết Đàm, đôi mắt đẹp ngừng lại trên khuôn mặt Tiêu Viêm, thấp giọng nói:
- Đa tạ... Ngươi về sau nếu còn muốn tìm sư phụ ta... có lẽ nên đi Hoa Tông.
Tiếng nói vừa dứt, nàng cũng không đợi Tiêu Viêm hỏi gì thêm, thân hình nhoáng lên, liền như Mỹ Nhân Ngư kích động tiến vào trong Huyết Đàm.
- Hoa Tông? Một trong Nhị tông?
Nhìn bóng hình xinh đẹp Nạp Lan Yên Nhiên biến mất bên trong Huyết Đàm, Tiêu Viêm cũng ngẩn người ra, không kịp nghĩ vì sao Vân Vận lại ở cùng thế lực như vậy, nhưng cũng nhanh chóng đem lời này nhớ kỹ trong lòng, thân hình vọt một cái, liền nghe tõm một tiếng, rơi vào Huyết Đàm.
Đám người Tiêu Viêm vừa dốc sức đi vào Huyết Đàm, thì bên trong miệng núi lửa, cũng dần dần trở nên bình tĩnh trở lại, chỉ có cuồng phong đang điên cuồng tàn sát khắp nơi, tiếng gió mạnh rít gào u u không ngớt. . .
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch : nanta
Biên : Túy Thư Cư Sĩ
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội
Vọt vào bên trong huyết đàm, cảm giác đầu tiên của Tiêu Viêm chính là năng lượng tinh thuần nồng đậm thật khó mà tin. Bích lục đấu khí lượn lờ quanh thân, đem chất lỏng đỏ như máu chung quanh ngăn cách lại… hắn vẫn chưa hấp thu năng lượng nơi này, mà đang có chút ngập ngừng phân vân, rồi nhắm thẳng đáy Huyết đàm đi xuống.
Trong Huyết đàm sềnh sệch một chất lỏng đỏ như máu tươi, khiến tầm mắt cũng bị hạn chế, thậm chí cả di động đều cảm giác được một lực cản không nhỏ. Hơn nữa làm cho Tiêu Viêm cảm thấy khá là kinh ngạc, bởi ngay cả Linh hồn lực cũng khó khăn lắm mới có thể xuyên thấu chất lỏng đỏ như máu này, cảm giác thật giống như đi trong rừng rậm lại còn gặp sương mù quỷ dị.
Bất quá tuy nói Linh hồn lực khó có thể xuyên thấu chất lỏng đỏ như máu kia, nhưng Tiêu Viêm vẫn có thể mơ hồ cảm giác chung quanh hắn cách đó không xa, có cái gì đó đang điên cuồng hấp thu năng lượng trong Huyết đàm, hiển nhiên hẳn là đám người Phượng Thanh Nhi!?
Thân thể Tiêu Viêm thoáng dừng, có một chút chần chờ trong ánh mắt khi hắn nhìn xuống dưới đáy Huyết đàm, bởi vì nguyên nhân tầm mắt trở ngại, chỉ lờ mờ trông thấy một màu đỏ sậm sâu kín, khiến cho người ta có cái cảm giác lông tóc như dựng đứng cả lên.
Bàn tay khẽ hoa một cái, khối xương đầu chuột màu vàng lợt hiện ra trong tay, hắn khẽ nắm nắm bàn tay, rồi bất chợt nghiến răng, thân hình tiếp tục di động, mạnh mẽ xuyên qua màn chất lỏng màu đỏ, nhanh chóng lặn xuống dưới đáy Huyết đàm.
Càng cách bề mặt Huyết đàm càng xa, năng lượng ẩn chứa trong chất lỏng màu đỏ cũng càng nồng nặc và tinh thuần hơn, thế nhưng Tiêu Viêm lại rõ ràng, lúc này bên trong năng lượng màu đỏ, đã pha tạp hỏa độc cực kỳ nồng đậm. Loại hỏa độc này cũng không phải là năng lượng trời sanh, mà là do ngọn núi lửa này sản sinh. Thiên Sơn Huyết Đàm hẳn là ở trung tâm của ngọn núi lửa, cũng là địa điểm hỏa độc cuồng bạo nhất.
Thứ hỏa độc này, Tiêu Viêm năm đó ở Thiên Phần Luyện Khí Tháp trong Nội Viện cũng đã gặp, nhưng hai thứ này rõ ràng không phải cùng một cấp độ, núi lửa Thiên Mục Sơn này tồn tại không biết bao nhiêu năm, hỏa độc tích tụ tự nhiên là cực kì khủng bố. Nếu không mà nói, không có khả năng đem Kim Thạch biến thành bộ dáng như vậy, Đấu Tông cường giả, cũng đâu có yếu ớt.
Bích lục hỏa diễm lượn lờ quanh thân Tiêu Viêm, nhiệt độ nóng bỏng khủng khiếp đã khiến năng lượng đỏ như máu phụ cận cũng phải bay hơi, mà hỏa độc ẩn chứa bên trong năng lượng màu đỏ, cũng bị ngọn lửa mạnh mẽ gạt ra, căn bản là tiếp xúc không được thân thể của hắn.
Cứ như vậy ước chừng mười phút không ngừng lặn xuống, trong tay Tiêu Viêm đầu lâu màu vàng lợt mới từ từ trở nên nóng bỏng, một vài tia hào quang từ giữa lập lòe bắn ra.
Nhìn thấy dị trạng từ đầu lâu, Tiêu Viêm trong lòng cũng thầm vui vẻ, tốc độ lặn dần dần chậm lại. Một lát sau, thân thể hắn đã hoàn toàn ngừng lại, ánh mắt hừng hực nhìn xuống phía dưới. Không gian tại nơi hắn nhìn, mơ hồ có cảm giác như đang vặn vẹo, mà phần lớn chất lỏng màu đỏ, cũng giống như gặp phải một bức màn chắn vô hình mà bị tách ra.
- Đây chính là không gian kết giới sao?
Nhìn không gian đang vặn vẹo trước mặt, trong mắt Tiêu Viêm thoáng hiện vẻ ngưng trọng. Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được sự cường hãn của kết giới này, nếu chỉ dựa vào năng lực của hắn mà muốn đi vào trong đó, độ khó khăn sợ rằng không thấp.
Đưa tay nâng cái đầu lâu màu vàng lợt lên, sau đó nhẹ nhàng đặt tại màn chắn không gian vô hình kia, nhất thời đầu lâu bạo xuất một chùm ánh sáng như ngọc chói lọi, khiến không gian kết giới cũng nổi lên gợn sóng, một cái thông đạo vừa đủ một người đi liền hiện ra trước mặt Tiêu Viêm.
Nhìn thấy thông đạo phập phù lay động, trên khuôn mặt Tiêu Viêm vẻ ngưng trọng càng sâu. Hắn đem khối xương đầu thu vào Nạp Giới rồi hít sâu một hơi, Lưu Ly Liên Tâm Hỏa bùng phát ra, sau đó đem thân thể vây kín mít. Làm xong bước phòng ngự này, hắn mới thoáng yên tâm, thân hình du động, cẩn thận theo thông đạo nhẹ nhàng tiến vào.
Thân thể vừa mới lọt qua thông đạo, Tiêu Viêm liền có một cảm giác rất mãnh liệt, xung quanh một luồng áp lực cường hãn đột nhiên đánh úp lại, mà thân thể hắn trong nháy mắt phải trầm xuống hơn mười thước mới có thể đứng vững.
Ổn định thân hình, Tiêu Viêm lúc này mới đưa mắt nhìn bốn phía, khu vực bị không gian kết giới phong tỏa cũng không lớn, phạm vi không qua mười trượng. Ở nơi này năng lượng đỏ như máu sềnh sệch như bùn, đạt đến một trình độ vô cùng kinh khủng, thậm chí chỉ huy động cánh tay, cũng cảm thấy một lực cản so với bên trên cường đại hơn không chỉ gấp mười lần.
Trong chất lỏng sềnh sệch màu máu đó, có pha tạp những điểm sáng xám xịt! Những điểm sáng này mơ hồ tản mát một loại mùi vị tanh hôi và khô nóng. Mỗi khi điểm sáng màu xám tiến lại thân thể Tiêu Viêm, bích lục hỏa diễm lập tức bạo liệt gạt ra, đồng thời ngọn lửa cũng phải kịch liệt run rẩy.
- Đây là Thiên Sơn hỏa độc sao? Lực ăn mòn không ngờ lại khủng bố như vậy, khó trách ngay cả Kim Thạch kia là Đấu tông, cũng không dám dừng lại ở chỗ này quá lâu.
Tiêu Viêm cẩn trọng nhìn mấy cái điểm sáng xám xịt kia, ở trong lòng thì thào lẩm bẩm.
Bên dưới hắn lúc này, là một mảnh đất đá gồ ghề, ẩn hiện vô số động khẩu lớn nhỏ, không ngừng toát ra những làn sương màu xám. Trong làn sương kia tràn ngập hỏa độc, hiển nhiên dưới đáy huyết đàm này, hẳn là một bể dung nham sôi trào.
Ánh mắt mang theo vẻ kinh sợ quét khắp không gian kết giới phong tỏa, Tiêu Viêm du động thân thể, sau đó ngồi xếp bằng xuống giữa biển chất lỏng đỏ như máu này, trong cơ thể Lưu Ly Liên Tâm Hỏa liên tục không ngừng trào ra, ngăn cách hoả độc ăn mòn.
- Nếu không phải có Dị Hỏa, thì dù có biết rõ nơi này là bảo địa, chỉ sợ cũng không ai dám mạo hiểm xuống dưới.
Tiêu Viêm chợt cảm thấy vô cùng may mắn mà khẽ thở dài một hơi, hắn nhanh chóng kết xuất ấn ký tu luyện, cặp mắt cũng dần dần nhắm lại.
Vẻn vẹn mấy phút, Tiêu Viêm liền thuận lợi đi vào trạng thái tu luyện, và rồi, một luồng năng lượng hung mãnh, chầm chậm từ trong cơ thể bùng phát ra.
Theo hấp lực tuôn trào, cả biển chất lỏng đỏ như máu vốn đang im lặng nhất thời trở nên xao động. Năng lượng huyết sắc sềnh sệch hùng hồn làm cho người khác khiếp sợ, giống như từng sợi tơ mong manh, liên tục không ngừng chui vào trong cơ thể Tiêu Viêm.
Khi chất lỏng đỏ như máu tiếp xúc đến bên ngoài thân Tiêu Viêm, bích lục hỏa diễm nhất thời liền bạo xuất một trận tiếng vang xuy xuy, điểm sáng màu xám ẩn chứa bên trong chất lỏng năng lượng, lập tức tán đi. Dưới sự tồn tại của Lưu Ly Liên Tâm Hỏa, hỏa độc căn bản không thể đi vào thân thể Tiêu Viêm.
Mất đi hỏa độc, chất lỏng đỏ như máu mới trở thành vật đại bổ. Năm tháng tích lũy đằng đẵng đã khiến cho hai vật này dường như triệt để kết hợp lại với nhau, nếu không phải Tiêu Viêm có được Lưu Ly Liên Tâm Hỏa, chỉ sợ hắn tuyệt đối không có khả năng dễ dàng mà lập tức đem tách chúng ra như thế.
Mà khi luồng chất lỏng đỏ như máu thứ nhất cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể Tiêu Viêm thì cả người hắn mạnh mẽ rung lên, năng lượng cường đại như vậy, nếu ngày thường, ước chừng phải tiêu tốn đôi ba năm công sức thu thập. Nhưng hiện tại, trong một thời gian cực ngắn lại có thể hoàn thành, khó trách đã làm cho Phệ Kim Thử Tộc phí tâm huyết lớn như vậy đem nó che dấu. Bởi nếu như có thể đem toàn bộ hỏa độc nơi này bài trừ mà nói... thực lực Phệ Kim Thử Tộc, tự nhiên sẽ vô cùng cường đại.
Tâm thần Tiêu Viêm thao túng từng luồng năng lượng bàng bạc quán chú vào cơ thể, dọc theo lộ tuyến của công pháp Phần Quyết mà cấp tốc vận chuyển. Cứ mỗi lần vận chuyển như vậy, Tiêu Viêm có thể mơ hồ nhận thấy, kinh mạch trong cơ thể, cốt cách, thậm chí tế bào v..v.., đều đang điên cuồng cắn nuốt đại lượng năng lượng đang xâm nhập vào thể nội kia. Trong quá trình hấp thu đó, chúng nó cũng đang cấp tốc cường hóa lớn mạnh lên. Thứ năng lượng huyết sắc sềnh sệch này tựa hồ có một loại công hiệu cực kỳ đặc thù, có thể khiến cho quá trình hấp thu trở nên rất nhanh. Hơn nữa, có lẽ do nguyên nhân nhiều năm tích lũy, trong đó đã bắt đầu có một loại cảm giác sinh cơ nhàn nhạt, cho nên mỗi thời điểm hấp thu, đều có thể cảm giác được thân thể đang ở vào một trạng thái sinh cơ bừng bừng, cực kỳ huyền bí.
Giờ phút này nếu là có người nhìn thấy ắt hẳn lập tức phát hiện, cơ hồ toàn thân Tiêu Viêm cao thấp đều biến thành màu đỏ. Năng lượng huyết sắc sềnh sệch như vô tận, đã chiếm cứ mỗi ly mỗi tấc thân thể của hắn, thậm chí là ngay cả da tay, cũng được năng lượng huyết sắc xâm nhập, tính dẻo dai càng tăng thêm.
Đối với công hiệu của năng lượng huyết sắc này, Tiêu Viêm vui mừng như điên! Nếu lúc trước hắn có chút hoài nghi nơi này có thể trợ giúp hắn đột phá cấp độ Đấu Hoàng hay không? Thì hiện tại tuyệt không thể nghi ngờ gì nữa, cứ theo cái đà này, mặc dù đột phá Đấu Hoàng cũng như một cái động không đáy hấp thụ năng lượng, hắn cũng tin tưởng, ở trong này, sẽ đem cái gọi là động không đáy ấy lấp đầy!
Tại dưới đáy Huyết đàm, đã có đầy đủ năng lượng cho Tiêu Viêm thoát thai hoán cốt! Ở trong này, hắn có thể không kiêng sợ gì hấp thu, mà không cần lo lắng sẽ xuất hiện vấn đề năng lượng khô kiệt.
Mà Thiên Sơn hỏa độc làm cho người khác vô cùng kiêng kị, thì đối với Tiêu Viêm mà nói, không có nửa điểm uy hiếp. Bởi vậy, bảo địa nơi này, cơ hồ giống như đã đo sẵn thân hình Tiêu Viêm mà may cho hắn một bộ áo quần hoàn mỹ, sinh ra là để dành cho hắn vậy! Tốc độ hấp thu của hắn lúc này mặc dù có chút khủng bố, nhưng Tiêu Viêm cũng biết, muốn đột phá cấp độ Đấu Hoàng, cũng cần thời gian không ngắn chút nào, năng lượng để đột phá Đấu Hoàng đỉnh, thật sự là quá mức khổng lồ.
Thân thể như hóa đá ngồi dưới đáy Huyết đàm, quanh thân bích lục hỏa diễm giống như vĩnh viễn không tắt, đem Tiêu Viêm gắt gao che chở bên trong. Xung quanh hỏa diễm, từng luồng năng lượng sềnh sệch đỏ như máu cực kỳ vững chắc, liên tục không ngừng nghỉ xuyên qua hỏa diễm, cuối cùng quán chú đi vào trong cơ thể Tiêu Viêm.
Dưới đáy huyết đàm vô cùng an tĩnh, không có khái niệm về thời gian, nhưng Tiêu Viêm lúc này giống như lão tăng nhập thiền, hơi thở nhẹ nhàng từ trong cơ thể phát ra, rồi thong thả hít vào. Tốc độ như vậy mặc dù nhìn có vẻ cực chậm, nhưng càng lúc càng làm hẹp lại cái khe trời lạch biển ngăn cách giữa Đấu Hoàng cùng Đấu Tông, cứ như vậy lặng yên mà tăng trưởng thì với tốc độ này, đột phá cũng chỉ là vấn đề thời gian. Mà thời khắc ấy cũng là lúc Tiêu Viêm chân chính đột phá thành công Đấu Hoàng, đạt tới cấp bậc của Đấu Tông!
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius