Người ta thường bảo Mưa buồn ...
Uhm .. cũng đúng thật đó ...
Chỉ có khi dưới mưa người ta mới có thể thả lỏng mình ra ... trút bỏ cái vỏ bọc cười hớn hở của mình ra mà đối diện với chính trái tim mình ...
Chỉ có khi dưới mưa người ta mới có thể tự do khóc - thật tự nhiên ... "chẳng phải khóc đâu .. chỉ là mưa thôi mà..."
Chỉ có dưới mưa người ta mới thật sự cảm nhận được cái lạnh từ tận sâu tong tâm hồn ...
Uh ... Là mưa đó ... chỉ có mưa thôi ....
Mọi người cứ luôn nghĩ mình là một con bé vô tư, vô âu vô lo, “cứ như m thích thật đấy”, .blaz blaz …
tự nhiên thấy chạnh lòng …
đâu có ai biết là chính những cái người hay cười ý … họ mới là những người có nhiều tâm sự …
Chẳng phải là họ không tin tưởng ai nên ko muốn chia sẻ … chỉ là … họ chẳng biết chia sẻ như thế nào, chẳng biết cách thể hiện nỗi buồn …
Hay là họ sợ .. sợ kể ra thì chính cái vỏ bọc mạnh mẽ mà họ xây dựng bấy lâu sẽ sụp đổ … và rồi họ sẽ quỵ lụy, yếu đuối …
Lớn lên mà chẳng thấy trưởng thành thêm chút nào … chỉ che giấu cảm xúc là giỏi hơn mà thôi ….
Thì ra có những lúc mình chỉ biết nhìn cái cửa sổ Y!M mà nhìn như vậy ... chẳng nói ... chẳng type j ... chỉ là nhìn thôi ....
nhạc thật buồn ...
Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải khoảng cách giữa sự sống và cái chết
Mà là em đứng trước anh, nhưng anh lại không biết em yêu anh
Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải em đứng trước anh nhưng anh không biết em yêu anh
Mà là yêu đến cuồng si nhưng không thể nói rằng em yêu anh
Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải em không thể nói em yêu anh
Mà là nhớ anh đến đau thấu tim gan nhưng chỉ có thể giấu sâu vào tận đáy lòng
Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải em không thể nói em nhớ anh
Mà là biết rõ yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau
Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau
Mà là rõ ràng không thể ngăn cản hơi thở này, nhưng phải cố ý giả vờ không chút quan tâm...
Giờ mình mới thấm cái lời của bài Một vòng trái đất ...