Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Như lời hắn nói, hắn chẳng qua chỉ là trùng hợp đi ngang qua, cũng không phải là cố ý theo dõi mình?
Cái tên Tiểu dâm tặc này bản lãnh không hề nhỏ, lại còn có thể sống bơi về chứ! Phi Tiểu Nhã hừ lạnh một tiếng, hắn làm sao có thực lực thoát chết trên biển đây?
Quái nhân độc nhãn cúi xuống, một tay sờ lên cằm làm bộ suy tư, mở miệng nói:
- Mang chấp sự, ta thấy một sự tình quái dị a.
- Cái gì quái dị?
- Tên Đường Môn này trên tay có hai hàng dấu răng, còn có dính máu, chẳng lẽ là ở trên biển đã bị cá công kích?
Phi Tiểu Nhã đứng ở một bên, mắt lộ ra sát khí khẽ nhìn hướng quái nhân độc nhãn.
Mang chấp sự ở một bên nói:
- Hẳn là một con Mỹ Nhân Ngư.
Phi Tiểu Nhã nổi giận đùng đùng nói:
- Chuyện về Đường Môn tới đây là chấm dứt, ngày sau nếu ta còn nghe ai nói chuyện này sau lưng nữa thì cắt lưỡi, ném vào trong Xà Quật!
Sau khi nói xong, Phi Tiêu Nhã tức giận xoay người hướng bên trong đi vào.
Quái nhân độc nhãn buồn bực:
- Ta nói gì sao? Làm sao lại trêu chọc đến vị cô cô này rồi?
Mang chấp sự cười âm một tiếng không có phản ứng, cũng tiếp gót đi vào bên trong Bảo.
Trở lại, trong nhà Phi Tiểu Nhã nhất thời truyền đến một trận bùm bùm của tiếng đồ đạc bị đập vỡ, mấy thị nữ hầu hạ nàng nghe được trong lòng không khỏi run sợ, khủng hoảng không dứt.
Tính tình Bảo chủ đại nhân tháng này không được tốt lắm, nhưng chưa từng thấy hỏa khí ngất trời như ngày hôm nay.
Mặc dù nữ nhân mỗi tháng đều có vài ngày tính tình không tốt lắm, nhưng thời gian này kéo dài quá thì sao? Mấy thị nữ liếc nhau một cái, trong lòng không khỏi oán thầm lên.
Dần dần, tiếng đồ đạc bị đập phá có vẻ ngơi đi, Bảo chủ đại nhân lại chuyển sang việc mắng chửi không ngừng. Mơ mơ hồ hồ, bọn thị nữ nghe được cái gì:
- Xú nam nhân, tiểu dâm tặc, sớm biết vậy nên giết ngươi….
Toàn là những ngôn từ ác độc vô cùng.
Phi Tiểu Nhã hiện hối hận cũng đã muộn ròi. Nếu sớm biết mang hắn về lại như vậy để không phát sinh sự tình xấu hổ như thế thì giết hắn tại trên bờ cát có phải tốt hơn không? Lại để cho tình hình này xảy ra trước mặt Mang chấp sự, sau này làm sao còn có thể làm gì được?
Tức chết nãi nãi đây rồi! Phát tiết xong xuôi, tâm tình Phi Tiểu Nhã có chút thoải mái, ngẫm lại có chút không đáng tin cậy, bản thân cùng Đường Môn gây ra sự tình xấu hổ kia, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu nam nhân này nghĩ tới những điều kia, rồi nói ra ngoài, sau này mình làm sao làm người được đây?
Mỹ nữ Bảo chủ Ô Long Bảo cùng một huyền giai ôm ấp trên bờ cát, ôm ôm ấp ấp, hắn còn nhìn cơ thể nàng, còn vùi đầu vào ngực nàng. Tin tức nếu truyền ra ngoài bằng lời của hắn thì sẽ như thế nào?
Trong Bảo đoán chừng là không có ai dám ho hoe trước mặt mình, nhưng sau lưng thì đích xác là có rồi, còn có Đại Tuyết Cung..., tên đáng chết đó nếu nghe được có phải là sẽ cười nhạo mình đến chết không?
Tức giận phát lên, hung tợn cũng lên theo! Phi Tiểu Nhã trong lúc nhất thời trong tâm đã có ý định giết Đường Phong diệt khẩu.
Nhưng là… Dù sao người này cũng đã liều tính mạng cứu mười máy người trên tàu, bản tính không xấu, hơn nữa lại là một người có tư chất tương đối cao, nếu vì lời nói mà giết chết, Phi Tiểu Nhã có chút không đành.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể để cho hắn ngậm miệng. Xem ra, tự mình còn phải đi tìm hắn.
Không lâu lắm, một mệnh lệnh từ Phi Tiểu Nhã truyền ra ngoài, đại khái là, người nào trong này nói thân phận thật sự của Bảo chủ cho Đường Phong, sẽ nghiêm trị theo luật không tha! Hừm, chỉ cần hắn không biết thân phận mình, cũng sẽ không để ý sự tình lúc trước, tự nhiên sẽ không rêu rao khắp nơi.
Mặc dù làm như vậy có chút giấu đầu lòi đuôi, nhưng Phi Tiểu Nhã đã không quản được tên kia, trước hết giữ danh dự của mình rồi nói tiếp.
Từ khi Đường Phong trở về Ô Long bảo, bên trong bảo có vẻ yên tĩnh vài ngày, nhưng là mỗi ngày đều có không ít người tới quan sát Đường Phong, hơn nữa bất kể mọi thời tiết, mười hai canh giờ đều có cao thủ ở hai bên hắn đề phòng có người làm chuyện bất lợi đối với hắn.
Chuyện này là do Mang chấp sự an bài, hắn biết Đường Phong cùng Không Dư Hận có chút khúc mắc. Không Dư Hận lại là tiểu nhân, vạn nhất thừa dịp này lén lút vào phòng Đường Phong làm ra chuyện xấu sẽ nguy hiểm cho Đường Phong, vì thế an bài kia để cho hắn được an toàn.
Sau khi hôn mê ba ngày, Đường Phong tỉnh lại.
Hắn lâm vào tình trạng ngủ say một thời gian ngắn, vì di chứng nên không thể tự vận công chữa thương.
Khi tỉnh dậy, Đường Phong không có vội mở mắt ra mà là vội vàng tra xét thân thể của mình, xác nhận xem có bộ phận gì bị biến mất hay không.
Làm cho hắn an tâm chính là thân thể không hề bị hao tổn gì, hơn nữa, di chứng cũng gần như biến mất hết, kinh mạch vùng đan điền cũng tràn đầy cương khí.
- Phong ca ca, ngươi đã tỉnh.
Giọng Linh Khiếp Nhan lộ ra vẻ mệt mòi, ba ngày nay nàng chưa hề nghỉ ngơi, một mực giúp Đường Phong vận chuyển Vô Thường Quyết, việc này tổn hao tinh hồn của nàng khá lớn.
Cảm nhận được Vô Thường Quyết vận động trong cơ thể mình cùng giọng nói của Linh Khiếp Nhan, nháy mắt Đường Phong hỏi chuyện, vội vàng nói:
- Ngươi nghỉ một chút đi!
- Ừm…
Linh Khiếp Nhan đáp, nhưng ngay sau đó không khách khí chạy tới cương trung tâm Đường Phong, hút mười mấy âm hồn liền khôi phục thái độ bình thường.
- Ta ngủ mấy ngày?
Đường Phong hỏi.
- Ta cũng không biết.
Linh Khiếp Nhan đáp,
- Có chừng hai bà ngày, sau khi xú bà nương kia mang ngươi từ bờ biển về, ta giúp ngươi vận công chuyển công pháp không có để ý chuyện tình bên ngoài.
- Nàng mang ta trở lại?
Đường Phong ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ không nghĩ việc giết ta sao?
- Có, nhưng không biết tại sao cô ta đột nhiên bỏ qua, lại còn đem huynh trở về.
- A!
Đường Phong chậm rãi mở mắt ra, sự vật trước mắt làm hắn có chút ngây ngời, bởi vì khung cảnh bốn phía, rõ ràng là mình đang ở trong Ô Long Bảo.
Nghĩ lại, nữ nhân kia nếu là nha hoàn của Bảo chủ đại nhân, đem mình tới nơi này cũng không có gì đáng trách.
Bên cạnh truyền đến một tia động tĩnh, còn có một chút mùi thuốc, Đường Phong quay đầu lại nhìn, thấy một khuôn mặt già nua, xấu xa cùng sự ranh mãnh, chính là tên Bàng Dược Vương.
- Bàng lão! Ngươi ở đây làm gì?
Đường Phong mở miệng hỏi,
- Cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh.
Bàng Dược Vương hít một hơi nhẹ nhõm.
- Ta có thể làm gì đây? Ở chỗ này chiếu cố ngươi bị thương chứ sao.
- Ai bảo ngươi chiếu cố ta?
Bàng Dược Vương thần thần bí bí chỉ lên trên.
Mang chấp sự? Người đầu tiên trong lòng Đường Phong nghĩ tới chính là hắn.
Thân thể có chút giật giật, mặc dù di chứng như đã biến mất, nhưng Đường Phong cảm thấy xương cốt cả người đau nhức vô cùng, nhất là sau ót và dưới mông, như thể có lửa thiêu đốt, đưa tay sờ phía sau ót, lại mò thấy một băng vài, còn có chút ẩm ướt của máu, trên mông, trên bắp chân cũng có tình trạng tương tự.
- Không đúng…
Đường Phong chau mày:
- Sao đầu và mông ta lại bị thương?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 72 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chương 275: Ta cũng chỉ là vô tình nhìn thấy người … tắm. (Thượng)
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Đường Phong nhớ trước khi hôn mê trên thân thể không có bất kì vết thương nào, không có chảy máu, làm sao ngủ một giấc dậy lại có chuyện như thế này?
Hơn nữa, vết thương này như lửa cháy, đau đớn, giống như là… như là bị cọ xát mạnh.
Bàng Dược Vương nghe được lời này, vội vàng lúc lắc đầu nói:
- Lão phu không rành lắm, ngươi không nên hỏi ta.
- Nha đầu.
Đường Phong đắm chìm tâm thần, ở cương trung tâm hỏi:
- Ta bị đả thương, là chuyện gì xảy ra.
- A… Ta cũng không biết, mấy ngày qua quả thật là không chú ý.
Linh Khiếp Nhan e sợ lập tức mở miệng đáp.
Bị một người kéo lê trên mặt đất suốt một canh giờ, cho dù thân thể cường hẵn cũng sẽ bị thành như vậy. Linh Khiếp Nhan thực sự không dám nói, dù sao hắn cũng là nam nhân, để chút danh dự cho hắn,cũng tốn hơn là cho hắn biệt sự thật đau lòng này,không biết lúc hắn biết sự thật có làm ra cái chuyện gì đáng tiếc không nữa đây.
- Đây là chuyện nhỏ, không cần để ý,
Bàng Dược Vương ở một bên khuyên giải.
- Hừ!
Đường Phong hừ lạnh một tiếng, phỏng đoán chuyện này với nữ nhân kia nhất định có liên quan, bất quá hắn nghĩ mãi không ra, rốt cuộc nàng ta dùng vũ khí gì, lại đem đầu và mông hắn làm ra như thế này được, nữ nhân này thật đáng hận mà .
- Hiện tại ngươi đã tỉnh, nơi này không có việc của lão phu nữa, thuốc này hằng ngày phải phục dụng, trong vòng ba ngoài ngoại thương sẽ khỏi.
Bàng Dược Vương vừa nói, vừa đứng lên, trước khi đi quay đầu lại nhìn Đường Phong một cái nói:
- Ngươi ra biển tìm Túy Ngư Thảo sao?
- Ừm.
Đường Phong biết không thể gạt được hắn.
- Gan lớn đấy, nói cho ngươi đi sẽ có thể gặp nguy hiểm, nhưng ngươi vẫn không vâng lời, nhìn xem, bộ dạng lúc này của ngươi... Ai, không nghe lão nhân nói, giờ nhìn lại bản thân đi.
Sau khi nói xong, Bàng Dược Vương vung vẩy hai tay đi ra ngoài.
Hắn không có hỏi Đường Phong việc có thuận lợi không. Căn bản không cần hỏi, nếu với thực lực Huyền giai của hắn mà mọi sự trôi chảy... Bàng Dược Vương cảm thấy có thể tự sát được rồi.
Sau khi Bàng Dược Vương đi, Đường Phong khó khăn trở mình, lúc hôn mê nằm thẳng cũng không sao cả, bởi vì không cảm giác được đau đớn gì, nhưng sau khi tỉnh nếu tiếp tục nằm vậy phía sau đầu cùng cái mông cũng có chút không thoải mái rồi, chỉ có thể nằm nghiêng , đem thân mình hướng về phía chỗ trống, cho dễ chịu một chút.
Trên bàn bày một ít dược vật, bên cạnh trên ghế hé ra còn có một tô thuốc, Đường Phong bưng tới, cẩn thận cảm nhận là dược vật có thể giúp ngoại thương khôi phục, trực tiếp một ngụm uống vào.
Sau khi uống xong, Đường Phong thở ra thật dài một hơi.
Lần này ra biển chính là vì tìm kiếm Túy Ngư Thảo, hiện tại mấy cây dược thảo đã nằm ở mị ảnh không gian rồi, coi như là có thu hoạch, duy nhất đáng tiếc chính là, mặc dù tự mình đánh ra đòn sát thủ cũng không thể giết chết con Ô quy kia, lấy nội đan của nó.
Hiện tại đã ổn, mình như vậy, phỏng chừng là phải tĩnh dưỡng tầm vài ngày, dù sao cách thời hạn chót cũng còn một chút thời gian, cũng không gấp.
Bất quá Đường Phong vẫn có chút nghĩ không ra, dựa vào phản ứng của nữ nhân ở bờ biển kia và việc mình đã làm, nàng ta phải giết mình mới đúng, nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác lại buông tha mình, còn đem mình từ nơi nào mang về Ô Long bảo?
Nghĩ không ra, muốn hiểu lòng của nữ nhân quả nhiên chính là mò kim dưới đáy biển.
- Đúng rồi nha đầu, ngươi lúc ấy có cảm nhận được cấp bậc nàng ta là cái cảnh giới gì hay không?
Đường Phong thật sự tò mò, tại sao Túy Ngư bỏ thêm thuốc mê, vẫn không thể nào đem đối phương đánh gục đi a.
- Không cách nào phán đoán, bởi vì nàng không có sử dụng toàn lực, bản thân cũng bị dược tính ảnh hưởng, không phải là ở thời kỳ toàn thịnh , nhưng là... Ít nhất cũng là Thiên giai trung phẩm.
- Lợi hại như thế à?
Đường Phong hít vào một hơi, nha hoàn của bảo chủ đại nhân võ công cũng rất cao như vậy , bảo chủ đại nhân của Ô Long bảo là có trình độ gì? Chẳng lẽ cùng một cấp bậc với Tiếu thúc? Cái chỗ này thật là càng ngày càng làm cho người ta mong đợi mà .
Chính lúc đang suy nghĩ, ngoài cửa lại truyền đến một hồi tiếng bước chân, lập tức cửa phòng của mình nhanh chóng bị người mở ra lại bị nhanh chóng đóng cửa, một đạo nhân ảnh trực tiếp đi vào.
Đường Phong híp mắt cảnh giác nhìn lại, không khỏi có chút nghi hoặc không thôi, bởi vì người đến là nữ nhân, lại đem đầu óc thấp xuống, cố ý khiến cho hắn nhìn không rõ diện mạo, nhưng là nàng cầm trên tay một hộp thức ăn, nhìn như vậy hẳn là đến đưa cơm cho mình.
Nhưng chờ thấy được diện mạo nàng ta, Đường Phong lập tức có loại cảm giác hồn phi phách tán,vì nữ nhân này căn bản không phải là thị nữ trước kia đưa cơm cho mình , mà là nha hoàn của bảo chủ đại nhân , đại mỹ nữ trên bờ biển.nàng ta làm gì ở đây.
Phi Tiểu Nhã đem thân để tại trên cửa, lòng như làm kẻ trộm bang bang nhảy loạn, nghiêng tai lắng nghe một phen, hiện bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì, liền yên lòng.
Đường Phong tỉnh lại trước tiên, nàng phải có được tin tức dựa theo ý nghĩ của nàng, tự nhiên là muốn cùng Đường Phong nói rõ ràng, bảo hắn không nên nói lung tung khắp nơi chuyện cùng mình trong lúc đó, nhưng là lấy thân phận bảo chủ đại nhân đi quang lâm một chỗ ở, thật là có điểm không quá thỏa đáng, không thể trực tiếp triệu kiến hắn, dù sao hắn bây giờ còn bị thương ở trên giường, hành động bất tiện.
Nghĩ tới nghĩ lui, phi tiểu nhã chỉ có thể mặc tương tự trang phục của nha hoàn mình, mặc trang phục thị nữ , một đầu trang trí hoa vẫn còn cố ý sơ xuất , cài hai bên tóc, nhìn qua so sánh thật sự với thị nữ còn muốn thanh thuần vạn phần, mượn việc đưa cơm một mạch che che lén lén chạy tới.
May mắn chính là, cũng không có bất kỳ người nào thấy nàng, hơn nữa cho dù là có người xuất hiện, cũng không dám đi hỏi thăm nàng.
Bên trong phòng liền lâm vào một loại yên tĩnh khó hiểu, Đường Phong mắt nháy nháy ,ánh mắt cảnh giác nhìn nàng hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Phi Tiểu Nhã nghe được âm thanh, ngẩng đầu hướng Đường Phong nhìn thoáng qua, không nhịn được bật cười, tâm tình khẩn trương cũng lập tức tan thành mây khói.
Tạo hình của Đường Phong hiện tại quả thực rất kinh người, chỉ là nhìn thoáng qua liền khiến Phi Tiểu Nhã nhộn nhạo, bởi vì sau đầu bị thương, cho nên đầu tóc bị quấn quít băng vải, cũng không biết băng vải này có phải Bàng Dược Vương quấn hay không , vẫn còn cố ý tại trên đầu óc Đường Phong thắt một cái nơ con bướm xinh đẹp.
Lại bởi vì trên mông có tổn thương, Đường Phong chỉ có thể nằm nghiêng , làm cho người ta liếc mắt xem , còn tưởng rằng Đường Phong nâng mông muốn làm chuyện tình bất nhã gì.
Có thể nói Đường Phong hiện tại, không còn chút xíu bộ dáng Ngọc Thụ Lâm Phong nào , chỉ thấy tức cười, Phi Tiểu Nhã nhìn liếc mắt cười một tiếng, lại liếc mắt vừa cười một tiếng, thật sự là không nhịn được, cười khanh khách không ngừng, cười đến khom người xuống, nước mắt đều chảy ra.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 66 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chương 275: Ta cũng chỉ là vô tình nhìn thấy người … tắm. (Hạ)
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Đường Phong hừ lạnh nói:
- Có cái gì đáng cười chứ ?
Vừa nói vừa muốn bày ra tạo hình uy phong lẫm lẫm , nhưng không ngờ tác động thương thế trên mông, đau đến một trận nhe răng, Phi Tiểu Nhã cười đến lớn tiếng.
Cười một hồi lâu, phảng phất là cảm nhận được ánh mắt ăn thịt người của Đường Phong nhìn chằm chằm vào mình, Phi Tiểu Nhã gian nan đứng dậy, cố gắng không đi xem xét Đường Phong, kìm nén kô cười, đi bước một đi tới bên giường Đường Phong , đem đồ cầm trên tay bỏ vào trên ghế, mùi thơm ngát đập vào trên mặt, dẫn tới cổ họng Đường Phong một hồi lăn lộn, bên trong hộp cũng không biết sắp xếp đồ ăn gì, ngửi thôi là đã khiến cho người ta muốn ăn rồi.
- Tạo hình của ngươi, thoạt nhìn rất khác biệt nha.
Đường Phong cũng không còn cảm giác được đối phương có địch ý gì, tâm tình cũng buông lỏng xuống, nhìn chăm chú nhìn Phi Tiểu Nhã tán dương một hồi.
Phi Tiểu Nhã trợn mắt nhìn hắn liếc mắt :
- Cái gì mà khác? Không hiểu thì không nên phán đoán, đây là hai búi tóc xoắn ốc.
- Quản nó làm cái gì, dù sao cái này phù hợp với thân phận nha hoàn cuả ngươi mà.
- Cái gì mà nha hoàn?"
Phi Tiểu Nhã ngạc nhiên.
Đường Phong liếc mắt nhìn nàng:
- Ngươi không phải là nha hoàn của bảo chủ đại nhân sao? Như thế nào, còn muốn che giấu tung tích? Để ngừời ta trả thù?
- Ai. . . Ai đem thân phận chân thật của ta tiết lộ cho ngươi?
Phi Tiểu Nhã hỏi.
- Mang chấp sự nói.
- Cái Lão bất tử ...này
Phi Tiểu Nhã nghiến răng nghiến lợi một hồi , nàng cũng không biết Mang chấp sự xuất phát từ một loại tâm trạng gì, lại nói cho Đường Môn một tin tức sai lầm như vậy, quả nhiên là nhìn lão bất tử này không biết nông sâu thế nào a.
- Ngươi hiện tại tới tìm ta làm gì? Muốn giết ta báo thù sao?
Đường Phong hỏi.
- Nếu như muốn giết ngươi ..., ngay từ lúc ở bờ biển sẽ giết chết ngươi, làm sao chờ đến hiện tại?
Phi Tiểu Nhã tức giận nói, vừa nói, một bên mở ra hộp, từ bên trong lấy ra một chén nước canh nóng hổi thơm ngát, chớp chớp đôi mắt to, ôn nhu nói:
- Ngươi bị thương, ta cho ngươi ít canh thuốc bồi bổ thân thể.
Đường Phong bị hình dáng này của làm cho một trận hoảng hốt, hoàn toàn không biết nàng đang đánh cái chú ý quái quỷ gì nữa đây, cũng chẳng biết nàng có ý đồ gì, nhưng là trong súp này nhất định là không có độc, cúi đầu hướng trong chén vừa nhìn, Đường Phong ngạc nhiên nói:
- Đây là canh rắn?
- Ừm, đại bổ vật đó, bên trong còn thả rất nhiều trân quý dược liệu, cố ý chưng đưa cho ngươi
nói như vậy , nàng ta lại cầm lấy cái thìa, nhẹ nhàng múc một chút, đưa đến miệng Đường Phong, bộ dạng ôn nhu giống như là tiểu nương tử vậy.
- Không cần, ta tự mình ăn.
Đường Phong chống hai tay muốn ngồi dậy.
- Đừng động .
giọng nói Phi Tiểu Nhã cường ngạnh , nhưng ngay sau đó ý thức được giọng nói của mình có chút không đúng, vội vàng bày ra vẻ cười thản nhiên , ôn nhu nhẹ nhàng nói:
- Ngươi bị thương chớ có lộn xộn, ảnh hưởng tới việc khôi phục.
- Ta tự mình ăn là được.
Đường Phong kiên trì nói, huống chi đối phương còn là một mỹ nữ
- Ngươi có ăn hay không?
Phi Tiểu Nhã sắc mặt khó chịu, cảm giác lòng hảo tâm của mình bị heo dẫm nát bét.
- Ăn a, ta chỉ không có thói quen bị ép ăn như vậy .
Phi Tiểu Nhã cười lạnh một tiếng:
- Không có thói quen cũng phải quen.
Vừa nói, một bên đã đưa thìa đến khóe miệng Đường Phong, cường ngạnh muốn hướng miệng hắn lấp đầy.
Loại hành động bá đạo này khiến cho Đường Phong chán ghét vô cùng, đầu chuyển một cái, thoát khỏi tay đối phương.
Phi Tiểu Nhã lạnh lùng theo dõi hắn, bộ ngực phập phồng lên lên xuống xuống mắt của hai người ở giữa không trung đụng nhau, tạo ra một chuỗi kịch liệt tia lửa.
Đột nhiên, Phi Tiểu Nhã đem canh rắn bưng trên tay tức giận vứt xuống trên mặt đất, binh, một thanh âm vang lên, chén lớn bị va đập rồi nát bấy, nước canh cũng văng ra tung tóe.
- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, bản cô nương chưa từng hảo tâm như vậy với ai, ngươi lại còn không lĩnh tình
Phi Tiểu Nhã nổi giận đùng đùng nói
Đường Phong cười lạnh nhìn nàng ta, hắn coi như là hiểu , nữ nhân này... Hỉ nộ vô thường, chắc hẳn là bị bảo chủ đại nhân làm hư, bình thường một người cao cao tại thượng, nếu ai dám cải lời mệnh lệnh của nàng, lập tức sẽ chọc giận nàng ta nhất là khi nàng bố thí chỗ tốt cho người khác, nếu là người khác không lĩnh tình ..., vậy thì chờ một cái tát nảy lửa đi.
Loại nữ nhân này, có bệnh công chúa, mọi việc cũng phải thuận theo nàng mới được.
Nhưng là, bố thí khác với ân tình làm cho người ta làm sao có thể tiếp nhận, huống chi Đường Phong xác định nàng ta chuyến này cũng không phải là thật muốn cho mình ăn, đây chỉ là thủ đoạn dụ dỗ của nàng,hay nói cách khác nàng đang cố lấy lòng hắn,nhưng là tại sao?
- Được rồi, nói qua chút mục đích của ngươi đi.
Đường Phong cũng không muốn cùng loại nữ nhân này có cái giao thiệp gì, chỉ muốn đem người kia đuổi đi cho khuất mắt,
- Chỉ cần không phải yêu cầu quá phận, ta cũng có thể đáp ứng ngươi.
- Yêu cầu gì?
Phi tiểu Nhã ngạc nhiên.
- Ngươi đến nơi đây, không phải là muốn nói với ta một ít chuyện sao? Bằng không chạy đến đưa đồ ăn cho ta làm cái gì, ăn no rỗi việc hả?
Phi Tiểu Nhã hít sâu một hơi, cố gắng một chút cho tâm tình bớt kích động, mở miệng nói:
- Đây không phải là yêu cầu gì, là lệnh,mệnh lệnh.
- Có lời gì thì nói, có rắm thì phóng.
Đường Phong bị nàng làm phiền muốn chết, chỉ là một nha hoàn, lại cứ như vậy vênh mặt hất hàm sai khiến, cả vú lấp miệng em, tính tình còn không nhỏ nhen sao.
Phi Tiểu Nhã lần này cũng không có cùng Đường Phong cãi cọ cái gì, mở miệng nói:
- Ở bờ biển... Ngươi hai lần xem thân thể của ta, lần trước còn... Làm ra chuyện như vậy, ta không giết ngươi, ngươi nên cảm ân đại đức của ta, lại còn dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi cảm giác mình làm đúng sao?
Đường Phong một trận nhức đầu, nói:
- Ta biết không đúng, ta không phải là cũng đã nói với ngươi rồi sao? Ta chỉ trong lúc vô tình đi ngang qua, ai biết ngươi đang ở đó cởi quần áo tắm , hiện tại ngươi muốn làm sao bây giờ? Ta nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng sờ ...
- Ngươi câm miệng.
Không đợi Đường Phong đem nói cho hết lời, Phi Tiểu Nhã thẹn thùng vô hạn giận dữ mắng mỏ một tiếng.
- Được rồi, được rồi, dù ta không muốn nhưng chuyện này cũng đã xảy ra rồi, chẳng khác được. Nếu ta sẽ cởi sạch y phục để cho người thích xem thì xem, thích sờ thì sờ thì cũng chỉ là chiếm tiện nghi của người. Cho nên chuyện nhảm này không cần nhắc lại nữa, nếu người cảm thấy không nuốt trôi được cơn giận này thì cứ thẳng tay đánh đập ta, ta đảm bảo không phản kháng, sau đó chúng ta không ai nợ ai nữa.
- Đây là do ngươi nói đấy nhé, ngươi tưởng cứu mạng ta mà ta không dám đánh ngươi phải không!.
Phi Tiểu Nhã vội bước đến bên giường Đường Phong, giơ tay lên định đánh. Sau khi bị Đường Phong trách mắng, nàng dường như mất đi lý trí rồi. Nào ngờ, vừa tới cạnh giường, dẫm phải vũng nước canh vừa hắt xuống đất nên trượt ngã ngửa ra sau.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 72 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Chỉ có điều nàng rốt cuộc cũng là cao thủ cấp Thiên giai, phản ứng đâu phải thường, Phi Tiểu Nhã khẽ lắc người liền lập tức lấy lại được thăng bằng.
Nhưng Đường Phong cũng phản xạ kịp thời, trong nháy mắt đã nhanh chóng vươn tay kéo nàng lại. Cả hai đều dùng lực hướng về phía trước nên bỗng chốc lại đều mất thăng bằng
Phi Tiểu Nhã kinh hãi kêu lên một tiếng, nhào về phía Đường Phong đang ngã tới.
Thời gian dường như cô đọng lại, sắc mặt hai người trở nên ngây dại, Đường Phong đờ đẫn nhìn cặp nhũ phong kề sát mặt mình, nhất thời cảm thấy vừa hưng phấn vừa mê đắm, không khỏi nhớ lại đoạn hương diễm trước khi bị hôn mê.
Phi Tiểu Nhã cũng ngây người, cũng may nàng là cao thủ thiên giai, kịp thời phản ứng, toàn thân đổ dựa vào Đường Phong, giữ vững được trọng tâm.
Đến lúc này, mặt Đường Phong nằm trọn giữa ngự Phi Tiểu Nhã, bị hai vật mềm mại kia ép chặt, có chút khó thở.
Thoáng chốc, mặt Phi Tiểu Nhã đỏ bừng, hơi thở nóng hổi phả tới, toàn thân mềm nhũn, vốn định nghiêng người, thì khẽ rên một tiếng thanh thúy đến mê người, một tay nàng chống lên mặt giường, tay còn lại tóm chặt đầu của Đường Phong, với điệu bộ này, hẳn muốn tách ra khỏi thân thể Đường Phong.
Tâm trí hai người trở nên trống rỗng, chẳng biết phải làm gì.
Chuyện lần trước chẳng qua là đã xảy ra khi mà thần trí cả hai đều mơ hồ, khác xa với tình huống hiện tại. Hai người giờ đều tỉnh táo vô cùng, cảm giác kích thích thật là mãnh liệt. Có thể nói đang gặp phải tình huống vô cùng khó xử.
Mười mấy giây trôi qua, mặt Đường Phong đỏ bừng, nghèn nghẹn nói:
- Ngươi đứng lên nào… Ta không thể nào thở nổi.
- Yên nào!
Phi Tiêu Nhã giọng điệu run rẩy như muốn khóc, Đường Phong nằm ở dưới động đậy, làm cho nàng không còn chút khí lực nữa.
Đường Phong giơ hai tay lên, nắm lấy vai áo nàng ta, dốc toàn lực để đứng lên, nào ngờ mạnh tay quá, chẳng những không dậy nổi mà còn xé toang cả y phục của nàng nha hoàn kia.
Hai người nghe thấy “soạt” một tiếng, Phi Tiểu Nhã lảo đảo lùi lại phía sau, ngó lên bờ vai mình, sắc mặt liền tái dại.
Đường Phong thở dốc mấy hơi, đưa mắt nhìn lên liền đờ đẫn.
Hai bờ vai no tròn của nữ nhân phơi bày lồ lộ trước mắt, không những thế, vạt áo từ vai xuống ngực đã bị hở một mảng lớn, lộ ra chiếc yếm màu hồng phấn mặc lót bên trong.
Màu hồng phấn quyến rũ kia làm Đường Phong thất điên bát đáo, những đường cong tuyệt mỹ hiển hiện, phần y phục còn lại chỉ đủ che đi những vị trí bí ẩn, da thịt như ngọc như ngà phần lớn đều phơi bày trước mắt. Lúc này y phục nữ nhân kia đã trở nên tả tơi, y chang như vừa bị lũ ác bá, cuồng đồ xâm phạm, vẻ mặt chan chứa yếu mềm, chiếc yếm màu phấn hồng thoáng hở ra phần nhỏ của tòa băng sơn, tạo ra bộ dạng nửa kín nửa hở, vô cùng phong tình.
Đường Phong không kìm lòng được, gắng nuốt vội từng ngụm nước miếng, không khí trong phòng tựa như nước mặt hồ, vô cùng tĩnh lặng.
Dù là Đường Phong hay là Phi Tiểu Nhã quả thật đều khóc không ra nước mắt.
Đột nhiên Đường Phong cảm giác được chuyện này thật rắc rối rồi, cứ thế hiểu lầm ngày càng sau. Không chờ hắn cất lời, Phi Tiểu Nhã bỗng cười lạnh hai tiếng, khiến cho người ta cảm thấy rợn người.
- Y phục này của ngươi…chất liệu không được tốt cho lắm.
Đường Phong đưa mắt nhìn hai mảnh áo trên tay nói rồi vội vàng vứt đi.
Phi Tiểu Nhã chậm rãi tới gần Đường Phong, từng bước từng bước, trên người tỏa ra luồng khí thế khổng lồ tựa như một dã thú vừa xổng chuồng.
- Đó là chuyện ngoài ý muốn thôi mà.
Vẻ mặt Đường Phong chứa đầy sự thành khẩn, tỏ ra vô tội.
- Ta và ngươi đều biết là chuyện ngoài ý muốn mà! Trước hết cứ bình tĩnh, chúng ta từ từ nói.
Nhung những lời này nói ra cũng như thừa, ngay cả Đường Phong cũng cảm thấy không thốt nên lời nữa rồi
- Lại là ngoài ý muốn.
Phi Tiểu Nhã lại bước tới, hai khóe mắt rơm rớm nước mắt,
- Kể từ khi gặp ngươi, cuộc sống của ta đã đảo lộn, gặp không biết bao chuyện ngoài ý muốn, làm cho ta không thể ứng phó nổi… Nếu tha cho ngươi, sau này còn phát sinh những chuyện gì nữa đây?
Nói đoạn, Phi Tiểu Nhã nghiến chặt răng, nộ khi bùng phát, nàng ta quả thật đã bừng bừng sát tâm rồi.
- Đây là lần cuối cùng! Ta đảm bảo mà.
Giọng Đường Phong đầy vẻ chính nghĩa cùng bi phẫn.
Phi Tiễu Nhã sững người.
Hôm nay vốn định căn dặn hắn không được đem chuyện đã xảy ra nói lung tung bên ngoài, nào ngờ, lại gặp chuyện ngoài sức tưởng tượng của mình.
Quả thật, nếu như giữ lời với hắn, sau này khó tránh khỏi nảy sinh nhiều chuyện khác, gã nam nhân này tựa như khác tinh của mình vậy, mỗi một lần đều hoàn toàn vô tội, nhưng lại chiếm hết thảy tiện nghi của mình. Như thế hoàn toàn không thể trách cứ gã được, đâu phải lỗi của hắn. Như vậy thi sao chứ? Bản thân mình muốn giết người, căn bản cần gì lý do. Không thích hắn thì giết thôi.
Cho dù hắn là đệ tử xuất sắc nhất Ô Long Bảo nhiều năm qua thì sao? Chẳng qua chỉ là một gã nam nhân đáng ghét.
- Chớ kích động, chẳng lẽ chúng ta không thể từ từ ngồi xuống thương lượng sao? Đừng hơi một chút lại muốn đánh đánh giết giết!
Đường Phong cau mày nói, hắn rõ ràng cảm nhận được sát khí từ phía trước ập tới, nhưng với tình trạng bây giờ không có cách nào đối phó được, đối đầu với nữ nhân này ngay đến một chiêu cũng đừng hòng thoát thân.
- Đừng nhiều lời, sau khi ngươi chết ta sẽ chôn cất cho đàng hoàng, dù sao ngươi cũng là kẻ nam nhân đầu tiên dám làm thế với ta.
Phi Tiểu Nhã tới bên giường, một luồng khí tức màu đỏ vây quanh thân thể, Đường Phong kinh hãi nhận thấy, khi luồng khí tức kia chạm vào mép giường, lập tức toàn bộ mép giường hóa thành tinh thạch.
Nữ nhân kia vốn là cảnh giới thiên giai, đối phó với mình một gã Huyền giai như mình mà ngay cả sức mạnh cương tâm cũng phát động, chứng tỏ đã bị chọc giận đến phát điên rồi
Với tình cảnh trước mắt, Đường Phong tự nhận thấy mình khó bảo toàn tính mạng nữa.
Dùng thuốc ư? Làm gì có loại thuốc nào ảnh hưởng được cao thủ cấp thiên giai, chưa kể còn ảnh hưởng đến bản thân nữa chứ.
Không có loại đó, giả sử nếu có thì cũng không còn thời gian để tác dụng của thuốc phát huy. Ám khí càng không được, sức lực của mình đang kém quá, làm sao có thể dùng ám khí để đả thương cao thủ cấp thiên giai đang bừng bừng giận dữ đây.
Bằng cách nào để thoát khỏi kiếp nạn này bây giờ?
Ma xui quỷ khiến thế nào, Đường Phong chợt nhớ đến lời Mang chấp sự đã nói với mình:
- Nếu không muốn bị cô nàng này giết chết thì chinh phục nàng ta đi!
Có thể sao? Nàng ta là một cao thủ Thiên giai, chinh phục bằng cách nào?
Nếu không xét đến thực lực sức mạnh, nàng ta nói cho cùng chỉ là một nữ nhân, mà mình là nam nhân! Nam nhân chinh phục nữ nhân bằng cách nào đây? Phải là bản năng, phải thật khí phách, phải là một nam nhân hùng tráng.
Coi như thiếu gia đây chịu thiệt một chút, đóng kịch một chút vậy.
Nghĩ đoạn, Đường Phong tỏ vẻ kinh hoảng, ánh mắt đảo ra ngoài phía cửa, hô lớn:
- Mang chấp sự mau cứu ta với!
Phi Tiểu Nhã sửng sốt, quay lại nhìn ra cửa nhưng lúc này cửa vẫn đóng im ỉm.
Chỉ tích tắc sau, cổ tay nàng đã bị một luồng sức mạnh kéo về phía trước, không tự chủ được ngã sấp xuống.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Phi Tiểu Nhã xoay lại, u ám nhìn Đường Phong, quát nói:
- Còn dám lừa ta sao!
Vừa nói, nàng vừa nhanh chóng tung chưởng, đánh thẳng tới ngự Đường Phong, một kích này có thể nói là dồn toàn lực, vì thẹn quá nên hóa giận, giờ này chỉ muốn giết ngay Đường Phong mà chẳng cần nghĩ ngợi gì thêm.
Nhưng tay nàng còn chưa đánh tới thân thể đối phương, gã nam nhân kia đã chẳng thèm để ý, tỏ vẻ chẳng màng sống chết, vươn tay ôm chặt eo nàng, dùng thế sét đánh ngang tai, đặt một nụ hôn hướng tới bờ môi nàng
Phi Tiểu Nhã trợn tròn mắt, vốn hùng hổ đánh ra một chưởng, đột nhiên lực đạo tiêu tán hết, dù vậy vẫn mạnh mẽ đánh lên ngực đối phương.
Gã nam nhân đối diện đau đớn kêu lên, tất nhiên là chưa mất mạng, ngược lại hắn không hề lùi bước, thân hình kiên quyết ép nhanh tới gần.
Phi Tiểu Nhã vốn định xoay người né tránh, nhưng tiếc thay eo đã bị người ta ôm chặt, thân thể không khỏi hướng về trước, đầu hai người đập vào nhau “binh” một tiếng
Đường Phong cảm giác như sống mũi mình vẹo đi, nước mắt tràn ra, cố nén cơn đau, đặt môi xuống.
Khoảng khắc này, hai mắt Phi Tiểu Nhã trợn tròn, toàn thân cứng đờ, dường như không còn khống chế nổi. Cảm thấy hơi nóng trên đầu môi, tâm trí nàng thêm lần nữa trở nên trống rỗng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: lại bị phi lễ rồi, lần này thực sự thê thảm rồi!
Trong đầu không ngừng quay quanh làm cho Phi Tiểu Nhã hoàn toàn không cảm thụ đau đớn khi bị đụng đầu nữa.
Hơi thở màu đỏ vây quanh Phi Tiểu Nhã, hai tay, mặt của Đường Phong, phàm là những chỗ có tiếp xúc với hơi thở màu đỏ kia cũng bắt đầu có dấu hiệu hóa tinh thạch, nhưng là hắn không buông thả ra, lại càng hung hăng đem môi mình ma sát trên môi đối phương, hung hăng tận dụng hết sức, ma sát làm cho đôi môi kia đau rát.
Thì ra hôn môi là cảm giác như vậy, cũng chẳng có gì đặc biệt, ở thời khắc nguy cấp này, Đường Phong còn rảnh rỗi nghĩ ra chuyện này, thật là buồn cười.
Nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt của Phi Tiểu Nhã, đau đớn nhưng lại kích thích nàng, nàng thấy cương tâm lực tác dụng trên người của Đường Phong, tình thế cấp bách, nhất thời mở miệng hung hăng cắn môi dưới Đường Phong, ngay sau đó một chưởng đầy hắn ra.
Đường Phong kêu thảm một tiếng, cả người như một con diều đứt dây, đụng phải tường, nặng nề ngã xuống, thật lâu vẫn không có động tĩnh gì
Phi Tiểu Nhã ngây ngốc đứng đó hồi lâu, chợt hồi phục tinh thần, vội vàng hướng Đường Phong chạy tới, nâng hắn từ dưới mặt đất lên, vốn định thử dò xét hơi thở của hắn, không ngờ hắn khẽ mở mi mắt, cười thảm với mình.
- Ngươi không muốn sống nữa sao?
Phi Tiểu Nhã xem xét cánh tay có chút tinh thạch hóa của Đường Phong, nháy mắt đã không thấy kết tinh đâu.
- A… có câu nói như thế nào nhỉ? Chết dưới hoa mẫu đơn, dẫu thành quỷ cũng phong lưu!
Đường Phong thật sự không ngờ bị đánh một chưởng kia, vừa thở vừa nói:
- Ta biết mình làm làm ngươi tức giận, muốn giết không phải nên giết sao, ta đã không có lực phản kháng rồi.
Nước mắt Phi Tiểu Nhã thi nhau rơi xuống đất, nhỏ giọt trên mặt Đường Phong, chảy xuống chỗ máu nơi miệng hắn bị cắn vừa rồi, thần sắc trong mắt khó hiểu.
Hận, nàng hận nam nhân này, hận không nghiền hắn thành tro được! Nhưng tại sao giờ phút này trong lòng có chút do dự, không nhẫn tâm ra tay được.tại sao?
Mọi chuyện không phải hoàn toàn là do hắn sai, nếu mình quá không nói đạo lý, sẽ không bức hắn đến mức này, chính mình cùng hắn lặp đi lặp lại nhiều lần sự tình xấu hổ kia đúng không? Hiện tại tốt rồi, chính mình thực sự bị hắn phi lễ rồi, sát tâm hình như nhạt đi một tí.
Chẳng lẽ bởi hắn là nam nhân đầu tiên tiếp xúc thân mật với mình sao?
Ánh mắt Phi Tiểu Nhã biến ảo, thần sắc suy nghĩ nhăn nhó, Đường Phong thấy trong lòng bất ổn. Chinh phục một nữ nhân đại khái là làm chuyện như thế này, nhưng vạn nhất tiểu nãi nãi này trong cơn tức giận đem mình băm thành tám mảnh thì sao bây giờ? Sớm biết như thế đã cùng Tiếu thúc học thêm chút kĩ năng tán gái rồi, về mặt này Tiếu thúc là chuyên gia, biết làm sao dỗ ngon dỗ ngọt ,có thể lường gạt được nàng cao hứng.
Nhưng giờ thì hay rồi,đừng nói là không có Tiếu thúc,mà thật sự chẳng ai mà hỏi. Còn có Lại tỷ, nếu mình chết ở chỗ này.... chắc chắn nàng sẽ rất thương tâm a? Hai năm ước hẹn còn chưa tới, chỉ sợ mình không có cơ hội đi thành Bạch Đế tìm nàng rồi.
Nhân sinh khổ đoán, thế sự vô thương!
Nhìn vẻ mặt có chút ngây ngây của Đường Phong, lại nhìn vị trí môi bị cắn nát, Phi Tiểu Nhã thở dài một hơi, chậm rãi bế Đường Phong lên giường, sau đó thả hắn vào, đắp chăn cho hắn.
Làm những việc này, ánh mắt Phi Tiểu Nhã có chút trống rỗng, vẻ mặt bất biến.
Hạ thủ không được! Rõ ràng là hận muốn giết chết hắn, nhưng hết lần này tới lần khác không ra tay được! Tại sao?
Là bởi vì mình đánh hắn hai chưởng kia đã trút được hết phẫn nộ ra ngoài sao? Một chưởng kia, mình dùng toàn lực rồi, một Huyền giai không thể nào vô luận thế nào cũng không thể tiếp thêm một chưởng nữa, thế mà hắn lại còn sống, đó là một kỳ tích, căn bản là không thể có chuyện này phát sinh được.
Ngược lại bản thân như muốn bỏ đi khối phẫn nộ này.
Tại sao có thể như vậy? Phi Tiểu Nhã từng hơn một lần hỏi lòng mình như vậy, nhưng mãi vẫn không tìm ra đáp án.
- Ngươi… Không giết ta sao?
Đường Phong nghi ngờ hỏi Phi Tiểu Nhã.
- Giữ lại mạng của ngươi, ta sẽ từ từ hành hạ ngươi.
Phi Tiểu Nhã trầm mặc chốc lát hồi đáp, đúng rồi, nhất định là như vậy, sở dĩ lúc này không muốn giết hắn, chính là nghĩ việc sau này tận tình hành hạ hắn, không phải là cái gì mà không đành lòng, cũng không phải không hạ thủ được.
Nghĩ tới đây, Phi Tiểu Nhã chậm rãi thở ra một hơi, tâm tình cũng buông lòng xuống, nhìn lại hướng Đường Phong, trong mắt không có chút hảo ý nào.
- Mới vừa rồi… Thật sự xin lỗi.
Mặc dù vô cùng lúng túng, Đường Phong cảm thấy vẫn muốn nói xin lỗi nàng ta.
- Ta có chút váng đầu, ngươi đừng để bụng.
- Hừ hừ…
Phi Tiểu Nhã ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì không,
- Ta làm sao lại không để bụng chứ? Tiện nghi bị ngươi chiếm sạch sẽ, nhiều một chút ít một chút gì cũng không sao là thế nào.
- Ngươi nghĩ như vậy, ta cũng không có cách nào khác!
Đường Phong giải thích:
- Ngươi đang khi dễ một bệnh nhân, ta không thể dùng sức của một Huyền giai đối kháng với Thiên giai như ngươi, chỉ có thể dùng tư cách một nam nhân đối phó với nữ nhân, mặc dù có chút bỉ ổi.
- Đừng nhiều lời!
Phi Tiểu Nhã hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo, mở miệng nói:
- Lần này, ta cảnh cáo ngươi, chuyện phát sinh giữa chúng ta, nếu ngươi dám tiết lộ ra ngoài nửa câu, ta đảm bảo ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!
- Chỉ chuyện này sao?
Đường Phong ngạc nhiên hỏi, đối với hắn thì chuyện này cầu còn không được.
- Chỉ một chuyện này!
Phi Tiểu Nhã gật đầu.
- Ừm, ta sẽ đáp ứng ngươi, đảm bảo không truyền ra ngoài!
- Vậy là được rồi!
Phi Tiểu Nhã xoay người chuẩn bị bước tới cửa, thuận miệng nói:
- Ngươi dưỡng thương cho tốt, chờ thương thế của ngươi lành lại… Ngươi sẽ biết cái gì gọi là nhân gian Luyện ngục …
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina