Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Có thể nói, đại đa số mọi người ở đây đều tự tin, tin tưởng mình có thể thống qua thí luyện này. Dù sao cũng đã cực khổ hai tháng, mọi người đều đã mạnh thêm không ít. Từ khi mấy người Đường Phong tập trung đông đủ, Thu Tuyệt Âm vẫn không ngừng chăm chú nhìn Đường Phong, đôi mắt không khác gì bị nam châm hấp dẫn, gắn chặt trên người Đường Phong. Đường Phong tự nhiên là phát giác ra, nhưng không có ý tứ dò hỏi, chỉ nhàn nhạt cười với nàng, vốn tưởng rằng nàng sẽ thu hồi ánh mắt, ai ngờ nàng lại càng chòng chọc dán mắt vào mình, trên mặt cũng tràn đầy nghi hoặc.
- Ngươi nhìn cái gì đấy? Đường huynh trên mặt nở hoa sao?
Cừu Thiên Biến tò mò hỏi.
Thu Tuyệt Âm khẽ nhíu đôi mi thanh tú, kỳ quái nói:
- Ta sao lại có cảm giác Đường Môn hôm nay so với mọi ngày có chút không giống?
- Cái gì mà không giống lúc trước?
Cừu Thiên Biến cũng lập tức nhìn Đường Phong vài lần, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, vốn hắn cũng không cảm thấy, chỉ là nghe Thu Tuyệt Âm nói vậy, hắn cũng có chút cảm giác là lạ.
- Đại khái là ta tối qua ngủ rất ngon a.
Đường Phong nhàn nhạt đáp.
Bọn họ cảm thấy mình không giống là bởi vì trong lúc này linh khí ngoại giới đang không ngừng chảy vào bên trong cơ thể mình, chỉ là bọn họ chưa có đạt tới cảnh giới kia, không có cách nào nhìn thấy ảo diệu bên trong, chỉ là cảm giac có chút là lạ mà thôi. Đương nhiên Đường Phong cũng sẽ không giải thích.
- Tối hôm qua ta cũng ngủ rất tốt, sao không có cảm giác này....Cái này, cái này... Đúng, là loại cảm giác như tắm trong gió xuân?
Thiết Đồ nhẫn nhịn cả buổi, cuối cùng cũng tìm được ra từ biểu thị ý nghĩ trong lòng.
Hà Hương Ngưng ở một bên nói:
- Đường Môn luôn luôn khiến cho cảm giác như tắm trong gió xuân.
Lời vừa ra khỏi miệng, mặt đã đỏ lên, vội vàng vứt ánh mắt của mọi người qua một bên, giả bộ, điềm nhiên như là không có chuyện gì.
Đúng lúc này Sở Văn Hiên nói, vừa nói vừa còng lưng xuống rút ra từ sau lưng một vật dường như là được làm bằng sắt, thanh âm khàn khàn nói:
- Xem ra các ngươi đã có giác ngộ khá tốt đối với tử vong rồi! Không cần nhiều lời thêm nữa, hôm nay chinh là ngày kiểm tra thành quả giai đoạn tu luyện thứ nhất của các ngươi. Nếu không muốn chết, thì cố mà lấy ra một điểm dũng khí, bây giờ lập tức theo ta đi.
Sau khi nói xong lập tức đi đầu dẫn đường.
Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng tiết lộ qua một chút nội dung thí luyện, thần thần bí bí khiến cho mọi người phỏng đoán không thôi.
Một đám người hạo hạo đãng đãng (đại quy mô) theo sát phía sau hắn, đi thẳng về phía dãy phòng ốc ở phía đông.
Dãy phòng có chừng mấy trăm phòng, pham vị bên ngoài mỗi căn phòng đều được vây thành một hình tròn, tất cả các phòng này đều được dựng ở bên trong một vòng tròn cực lớn. Hơn nữa tất cả các phòng đều được phong kín, chỉ có một cánh cửa thông ra bên ngoài, bên ngoài bị khóa chặt phía trên nóc chỉ có một cái lỗ thông hơi nho nhỏ.
Nơi này đã có hơn hai mươi Hắc y nhân đứng chờ.
Thời điểm tới nơi này, cơ hồ tất cả mọi người đểu cảm nhận được mỗi căn phòng trong vòng tròn kia, tràn ngập một cỗ khí tức cuồng bạo, phẫn nộ. Đó là một cỗ khí tức khá nguy hiểm, vô số những cỗ khí tức như vậy hội tụ cùng một chỗ đủ để khiến cho người ta sợ hãi.
Trong đó đến tột cùng là có thứ gì? Không ai đoán ra được.
Độc nhãn quái nhân chỉ tay vào Đường Phong cùng Không Dư Hận nói:
- Hai người các ngươi lăn ra đây.
Đường Phong nhướng mày, cùng Không Dư Hận chậm rãi đi ra từ trong đám người, đứng trước mặt độc nhãn quái nhân.
- Hai tên tiểu bối các ngươi chờ một lát, ta an bài cho những người khác sau đó sẽ đến xử lý các ngươi.
Vừa nói vừa hướng những người còn lại nói:
- Trong mỗi căn phòng, đều có thứ cần thiết để các ngươi thông qua thí luyện. Mỗi người tiến vào một gian, yêu cầu đặt ra với các ngươi chỉ có một, trong vòng một canh giờ không chết thì được coi là hoàn thành thí luyện. Đương nhiên, nếu hoàn thành sớm hơn cũng có thể đi ra! Các ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng mới vừa bước vòa cửa đã bị xé thành mảnh nhỏ.
Nói xong Sở Văn Hiên quay đầu nói với những hắc y nhân:
- Bắt đầu đi!
Hơn hai mươi tên hắc y nhân khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn mọi người nói:
- Đi theo chúng ta!
Một đám người vô cùng thấp thỏm đi sát theo sau những hắc y nhân, Đường Phong cùng Không Dư Hận vẫn đứng nguyên một chỗ nhìn bọn hắn. Đọi cho đến lúc mọi người đi đến trước căn phòng, hơn hai mươi hắc y nhân lập tức nhấc bọn họ lên, hướng cái lỗ thông gió trực tiếp ném thẳng vào bên trong phòng. Thủ pháp vô cùng gọn gàng, không chút dây dưa dài dòng nào, mấy người còn lại muốn phản kháng, cũng chạy không thoát khỏi bàn tay của mấy hắc y nhân.
Vừa đi vừa ném, cơ hồ mỗi một căn phòng đều có một người bị ném vào. Về sau, những người còn lại đã rút ra kinh nghiệm, dù sao cùng phải đi vào, đợi người khác ném mình vào không bằng tự mình xông vào. Vì vậy không cần hắc y nhân động thủ, mội người đều tự mình nhảy lên cái lỗ sau đó xông vào bên trong phòng .
Hắc y nhân cũng không có ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người, chưa đến một khắc, hơn một trăm người đều đã đi vào bên trong những căn phòng. Từ trong những căn phòng kia, lập tức truyền ra tiếng đánh nhau, còn có tiếng gào thét phẫn nộ cùng thú rống, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, xem ra đã có người bị những thứ trong căn phòng kia giết chết rồi.
Nghe thấy thanh âm thú rống, Đường Phong nhướng mày, thấp giọng nói:
- Linh thú?
Sở Văn Hiên mỉm cười gật gật đầu:
- Không sai! Hơn nữa là linh thú đã bị bỏ đói vài ngày, hung tính đã hoàn toàn bị kích phát ra!
Phương thức chiến đấu của linh thú tuy không biến hóa đa dạng như nhân loại, linh trí không cao không biết "dương trường tị đoản"( phát huy sở trường, né tránh sở đoản), nhưng trực giác chiến đấu của chúng lại phi thường cường đại. Nhất là những con thú bị nhốt, dưới sự đói khát đã vài ngày qua, hiện tại chúng nhất định là không thể chờ đợi được muốn đem mấy người xông vào kia xé thành mảnh nhỏ chén cho no bụng, bản tính hung tàn của bản thân sẽ bị kích phát triệt để.
Mấy căn phòng này diện tích cũng không lớn, ngoại trừ cái lỗ thông ra bên ngoài, cơ bản là đã bị phong kín, ở bên trong phòng muốn di chuyển sẽ rất khó khăn làm gia tăng độ khó kích sát linh thú. Trách không được Sở Văn Hiên từng nói thí luyện lần này sẽ có rất nhiều người chết, trong hoàn cảnh này không chết người mới là chuyện kì quái.
Thiết Phong Cốt Đái
- Ô Long Bảo từ nơi nào lấy ra được nhiều linh thú như vậy?
Đường Phong nghi hoặc hỏi, muốn những linh thú này có thể cản trở những người như hắn, ít nhất cũng phải là tam giai đỉnh phong, thậm chí là tứ giai linh thú. Chỉ có những linh thú đạt đến cấp bậc này mới có năng lực đối kháng thậm chí giết chết những người như hắn. Linh thú như vậy, nếu bị người khác giết chết quả thực là vô cùng đáng tiếc. Đường Phong còn nhớ Thiết Phong Cốt Đái của Vạn Thú Môn cũng chỉ có sáu trăm linh thú mà thôi, mà lão đầu này coi mỗi một con linh thú đều không khác gì bảo bối.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Sở Văn Hiên nhàn nhạt liếc nhìn Đường Phong nói:
- Cũng chẳng phải là điều cơ mật gì, tất cả những linh thú này đều là do Ô Long Bảo nuôi dưỡng.
- Làm sao có thể?
Đường Phong kinh hô một tiếng, nếu như Ô Long Bảo quả thực có nhiều linh thú như vậy cung cấp cho môn hạ đồ sát, vậy thì thực lực của Ô Long Bảo đã kinh khủng đến bực nào? Phải biết rằng, đây chỉ là thí luyện trong năm nay thôi, một năm gần một trăm con linh thú tam giai, tứ giai bị giết chết, như vậy mươi năm chính là hơn một ngàn con. Nếu gom hết tất cả nhưng linh thú này vào cùng một chỗ, vậy thì sẽ có sức chiến đấu kinh khủng đến bực nào?
Không Dư Hận nhìn Đường Phong đầy vẻ khinh thường, mỉa mai nói:
- Là thông qua bí dược mà thuần dưỡng ra. Thực lực của những linh thú này cũng không quá cường đại, nhưng thông qua bí dược thuần dưỡng, sức chiến đấu sẽ được nâng cao, chu kỳ trưởng thành cũng được rút ngắn xuống chỉ còn vài tháng. Bất quá thời gian sống của chúng cũng rất ngắn, có thể nói thông qua bí dược, sức chiến đấu cùng với sinh mệnh lực của chúng đều được dồn hết vào trong thời gian nửa tháng. Hơn nữa trong cơ thể chúng cũng không sinh ra nội đan. Thực sự là vô cùng kỳ quái!
Cuối cùng cũng tìm được điểm có thể trào phúng Đường Phong rồi, Không Dư Hận trong nội tâm cảm thấy vô cùng đắc ý.
- Có loại bí dược tà môn như vậy?
Đường Phong ngạc nhiên.
Sở Văn Hiên gật gật đầu nói:
- Có! Hơn nữa đối với nhân loại cũng có chút tác dụng, ngươi có muốn thử một chút không? Chỉ cần sử dụng trong vòng một tháng, thực lực của ngươi có thể so sánh với Thiên giai cao thủ, nhưng đoán chừng chỉ có thể sống một ngày sau đó sẽ phải chết.
- Cái này thì không cần.
Đường Phong vội vàng cự tuyệt.
Đây là một loại bí dược tà môn, hơn nữa còn có tác dụng đặc biệt, đem tất cả sức chiến đấu mà một con linh thú có được tập trung trong thời gian hơn mười ngày ngắn ngủi. Có thể đoán được sẽ có bao nhiêu tác dụng phụ, sau khi nuôi dưỡng thành chỉ có thể sống được mười ngày cũng không phải là điều gì lạ. Chỉ là, muốn tìm nhiều ấu thú như vậy quả thực rất khó, bất quá Ô Long Bảo dù sao cũng là sản nghiệp của Đại Tuyết Cung, với thực lực cùng thủ đoạn của Đại Tuyết Cung, muốn tìm kiếm một điểm ấu thú linh thú mặc dù có chút khó khăn nhưng cũng không phải là chuyện quá lớn.
Vì bồi dưỡng những đệ tử Huyền giai này, Ô Long Bảo đúng thực là cam lòng bỏ ra tiền vốn! Trong lòng Đường Phong cũng không khỏi bội phục.
- Hai tên tiểu quỷ các ngươi...
Sở Văn Hiên cười âm trầm, nhìn hai người không chút hảo ý.
- Các người được chiếu cố đặc biệt, đi theo ta.
Vừa nói vừa mang hai ngươi đi đến bên cạnh. Bên cạnh có hai căn phòng so với những căn còn lại lớn hơn gấp bội, hình dáng cũng giống như vậy, đều bị khóa chặt cửa, phía trên cánh cửa có một cái lỗ nhỏ. Giờ phút này, từ trong hai căn phòng đều truyền ra tiếng gầm gừ trầm thấp, thậm chí đứng ở bên ngoài cũng cảm nhận được khí thế điên cuồng cùng tàn bạo phát ra từ hai con linh thú ở bên trong, mùi máu tươi phiêu tán bên trong không khí cùng với âm thanh đánh nhau đã kinh động đến chúng, chúng hiện tại đã bắt đầu bất ổn.
- Không cần ta phải nhiều lời, đây là cố ý chuẩn bị cho hai người các ngươi. Đừng có làm ta thất vọng!
Sở Văn Hiên nhìn hai người mở miệng nói.
Không Dư Hận hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi đến trước một căn phòng, hai chân nhẹ nhàng nhún một cái, nghiêng người bắn thẳng vào bên trong cái lỗ, biến mất trong tầm mắt Đường Phong.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu, đi đến phía trước căn phòng còn lại cũng nhảy thẳng vào bên trong. Sở Văn Hiên đứng ở bên ngoài cười đầy âm hiểm, lẩm bẩm:
- Hai tên tiểu biến thái các ngươi, cứ từ từ mà hưởng thụ a.
Hai con linh thú bị nhốt trong căn phòng kia, đều đã trải qua bồi dưỡng cùng lựa chọn cẩn thận. Có thể nói quá trình bồi dưỡng hai con linh thú này đã bắt đầu từ hai tháng trước, đặc biệt chuẩn bị cho hai người Đường Phong cùng Không Dư Hận. Dựa theo đẳng cấp linh thú mà bình phán, sức chiến đấu của hai con linh thú này tương đương với hai vị cao thủ Địa giai trung phẩm.
Dùng ước lược của độc nhãn quái nhân với thực lực chân chính của bọn họ, hai người này nhất định có thể giết chết hai con linh thú ở bên trong, nhưng nhất định cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ, bị thương là không thể tránh khỏi, dù sao Huyền giai đối phó với Địa giai trung phẩm, đâu có thể chiến thắng dễ dàng, hơn nữa người trẻ tuổi, không bị thương thì sao có thể phát triển?
Cao thủ Ô Long Bảo bồi dưỡng ra đều là tinh anh trong tinh anh, đều có thể lấy yếu thắng mạnh. Có thể nói, nhóm đệ tử Huyền giai năm nay, so với cao thủ Địa giai hạ phẩm của những môn phái phổ thông không yếu hơn bao nhiêu, biểu hiện của Đường Môn cùng Không Dư Hận lại càng thêm chói mắt, một thân thực lực còn hơn cả Địa giai hạ phẩm phổ thông.
Đáng tiếc duy nhất chính là, dưới cường độ huấn luyện cao cùng với phương thức huấn luyện tàn nhẫn này, tỉ lệ tử vong phi thường cao, khiến cho số lượng tinh anh của Ô Long Bảo một mực không nhiều lắm, hơn nữa tinh anh bồi dưỡng ra đều bị Đại Tuyết Cung mang đi. Nếu như không phải vậy, Lý Đường đế quốc tam đại thế lực tam đại thế lực sẽ không có Đại Tuyết Cung mà biến thành Ô Long Bảo rồi Hai năm trước lão cung chủ vừa chết, quan hệ giữa Ô Long Bảo cùng Đại Tuyết Cung càng ngày càng xấu đi, khiến cho toàn bộ tinh anh bồi dưỡng qua nhiều năm như vậy đều biến thành địch nhân của Ô Long Bảo, quả thực không khác gì tay trắng, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Sở Văn Hiên đều vô cùng đau lòng.
Đường Phong vừa mới tiến vào bên trong phòng, còn chưa thích ứng được với ánh sáng ở bên trong, phía bên phải đột nhiên truyền dến một một luồng kình phong, chính là công kích của con linh thú bị nhốt ở trong này, con linh thú này đã bị bỏ đói vài ngày, giờ phút này ngửi thấy mùi của Đường Phong, tự nhiên cơn đói sẽ kéo đến, không thể chờ đợi được muốn đem Đường Phong xé thành mảnh nhỏ ăn cho no nê.
Đường Phong vội vàng né qua một bên, tránh thoát được một kích của nó, lập tức tranh thủ thời gian quan sát con linh thú mà bản thân hắn sắp phải đối mặt là loại thú gì. Từ ngoại hình mà nói, nó có điểm giống sư tử, trên trán mọc ra một cái sừng, ánh sáng trong phòng rất mù mờ, chỉ có một chút ánh sáng xuyên qua cái lỗ chiếu vào bên trong phòng, cho nên Đường Phong cũng nhìn không rõ lắm.
Một kích không thành, con linh thú này nổi giận gầm lên một tiếng, dùng một loại phương thức điên cuồng hướng Đường Phong đánh tới, một người một thú dường như là đang chơi trốn tìm, bắt đầu không ngừng truy đuổi nhau. Khi biết được thí luyện lần này là chiến đấu với linh thú, Đường Phong đã chắc chắn rằng hắn có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng. Bởi vì, Linh Khiếp Nhan có thể hiệu lệnh cho tất cả linh thú. Hơn nữa trước kia cũng đã được linh thú trợ giúp một lần, đan điền của hắn có chứa vô số âm hồn linh thú, cho nên không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, Đường Phong không muốn tay mình nhiễm máu tươi của linh thú.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Đường Phong vừa trốn, vừa cùng con linh thú đang điên cuồng này nói chuyện, chỉ là không có chút tác dụng nào. Trong mắt nỏ, Đường Phong đã biến thành một bữa mỹ vị.
- Không được, linh trí con linh thú này vẫn dừng ở thời kỳ sơ sinh, Phong ca ca huynh nói chuyện nó nghe không hiểu đâu.
Linh Khiếp Nhan mở miệng nhắc nhở.
Đường Phong sững sờ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Linh thú trong này đều chỉ được bồi dưỡng thông qua thời gian mấy tháng ngắn ngủi, mấy tháng, nếu là linh thú sinh trưởng tự nhiên, xác thực mới chỉ coi như là một con linh thú còn bé, sao có thể nghe được hắn nói gì ?
- Nó ít nhất cũng có khí thế của một cao thủ Địa giai trung phẩm! Phong ca ca huynh cẩn trọng tiếp xúc cùng nó một chút, để ta đối phó.
- Tốt!
Đường Phong nhẹ gật đầu, mình đã không thể ngăn nó lại, như vậy cũng chỉ có thể dựa vào Linh Khiếp Nhan rồi.
Con linh thú đối diện lại một lần nữa điên cuồng đánh tới, nó chợt nhảy chồm lên cao, từ không trung đánh về phía Đường Phong, nhe răng nanh ra, bộ dáng vô cùng dữ tợn. Linh thú không có nội đan khi chiến đấu chỉ có thể dựa vào sự dẻo dại cùng với lực đạo, ngoài ra còn có răng nanh cùng với móng vuốt nữa. Công kích tuy rằng hung mãnh nhưng lại đơn giản vô cùng.
Đối mặt với một kích này, Đường Phong không có né tránh mà hướng nó vọt tới, thời điểm một người một thú cách xa nhau không đến nửa xích(1 xích= 33,33cm), Đường Phong chợt dồn sức nhảy thẳng lên trên lưng của nó, hai tay gắt gao bám lên mảng da trên cổ của nó, tránh cho mình bị hất xuống. Con linh thú này linh trí cũng không cao, giờ phút này lại bị hung tính cùng bản năng chi phối, sau khi Đường Phong nhảy lên lưng, nó lập tức nổi điên lên, cả khối thân thể khổng lồ chợt va thẳng vào tường.
Dưới va chạm, Đường Phong rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy xương cốt rã rời, thiếu chút nữa té từ trên lưng con linh thú xuống. Linh Khiếp Nhan cũng lập tức hành động, bắt đầu câu thông với con linh thú này. Nhưng mà ngay cả nàng, muốn câu thông cũng cảm thấy vô cùng gian nan. Một mực đụng lên trên vách tường ba, bốn lần. Con linh thú này mới chậm rãi bình ổn xuống, trong mũi không ngừng phun ra nhiệt khí, Đường Phong cả người giống như bạch tuộc tứ chi bám chặt lên trên lưng của nó. Ngoại trừ lần đầu tiên bị đụng trúng vách tường, những lần còn lại đều có thể tránh thoát.
- Thế nào?
Cảm nhận được nó không còn điên cuồng nữa, Đường Phong mở miệng hỏi.
- Tốt rồi?
Linh Khiếp Nhan ngữ khí có chút bi thương:
- Câu thông cùng tiểu gia hỏa này quả thực là khó khăn.
Tuy rằng nó có cái đầu không nhỏ, hoàn toàn có phong phạm của một con linh thú trưởng thành, nhưng xác thực nó chỉ là một tiểu gia hỏa. Nghe được lời này, Đường Phong từ trên lưng nó nhảy xuống, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nó, nhìn nó có chút đồng cảm! Con linh thú này sống chẳng được bao lâu nữa, chẳng những là nó, tất cả những linh thú bị nhốt trong phòng kia đều sẽ khó thoát khỏi cái chết.
- Phong ca ca, cho nó ăn chút gì đi.
Linh Khiếp Nhan thản nhiên nói.
- Ừ
Đường Phong nhẹ gật đầu, lấy ra từ bên trong Mị Ảnh không gian một ít thịt, ném đến trước mặt nó. Con linh thú này lập tức nhào tới, có lẽ bởi vì đã quá đói rồi, nó cũng chẳng thèm cắn xé miếng thịt cứ như thế trực tiếp nuốt thẳng xuống, hơn nữa khóe miệng còn dầm dề dớt dãi, tướng ăn vô cùng bất nhã.
- Linh trí của nó bị tổn thương rất nặng, loại thủ đoạn này quả thực quá tàn nhẫn!
Linh Khiếp Nhan tức giận nói tức giận nói:
- Sớm muốn gì cũng phải diệt trừ Ô Long Bảo, không ngờ bọn chúng lại đối đãi với linh thú như vậy.
- Cái này còn phải đợi rất lâu đấy, ít nhất ta cũng phải có thực lực đó đã!
Đường Phong trêu ghẹo nói.
- Hừ...
Linh Khiếp Nhan hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ nếu bản thân nàng còn ở thời kỳ đỉnh phong, lật tay một cái cũng đã có thể diệt Ô Long Bảo rồi, sao có thể để cho bọn hắn làm ra những chuyện tàn nhẫn như thế này. Mấy miếng thịt Đường Phong ném ra cũng không nhiều, bị con linh thú này ba miếng đã nuốt trôi. Sau khi ăn xong, đôi mắt của nó lại nhìn Đường Phong với ánh mắt đầy mong chờ, thậm chí trong cặp mắt đỏ bừng đó còn tỏa ra quang mang hung bạo, khẽ gầm nhẹ, rất có ý tứ uy hiếp.
Đường Phong cười cười, lại ném thêm một ít nữa, vừa nhìn nó ăn vừa nói:
- Ăn đi, ăn đi, dù chết cũng phải làm một con ma no.
Hắn cũng chỉ có thể làm được việc này, tuy rằng bản thân không thích cách Ô Long Bảo dùng dược bồi dưỡng những linh thú này, nhưng Đường Phong cũng chỉ có thể hữu tâm mà vô lực, không có cách nào ngăn cản. Huống chi, những con linh thú này đã thành ra như vậy, tử vong chính là đường về duy nhất của chúng.
Đường Phong trong phòng đang cho linh thú ăn, Sở Văn Hiên đứng ở ngoài phòng lại cảm thấy kì quái.
Hắn một mực đứng trước hai gian phòng Đường Phong cùng Không Dư Hận đi vào, tùy thời có thể xông vào ứng cứu hai người bọn họ. Dù sao hai người này cũng không thể chết, tuy rằng hắn phán đoán bình thường sẽ không xảy ra bất cứ sai lầm gì, nhưng mà ai biết được có thể hay không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Nếu một trong hai tên tiểu tử này bất cẩn mà chết dưới trảo của hai con linh thú kia, vậy thì lỗ lớn rồi.
Lúc mới bắt đầu, trong hai căn phong đều truyền ra tiếng chiến đấu kịch liệt cùng với âm thanh rống giận của linh thú,việc này khiến Sở Văn Hiên vô cùng hài lòng, biết rõ hai người đang phải chiến đấu kịch liệt, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của mình. Chỉ là qua không đến thời gian uống cạn một chén trà, căn phòng mà Đường Phong đi vào lại không thấy động tĩnh gì nữa.
Không đúng! Nếu có một người xông vào bên trong một địa phương có linh thú bị vây khốn, như vậy chỉ có thể ngươi chết ta sống, không chết sẽ không dừng, nhưng mà bên trong sao lại không có một chút động tĩnh nào vậy? Chẳng lẽ Đường Môn đã bị con linh thú kia giết rồi? Nghĩ tới đây, Sở Văn Hiên lại càng hoảng sợ! Nam nhân này chính là bảo chủ đại nhân nhìn trúng, nếu bị giết ở đây, nữ nhân kia chắc chắn sẽ lột da mình mất?
Vô cùng hoảng loạng, Sở Văn Hiên vội vàng thăm dò qua tình huống trong phòng Đường Phong. Khiến cho hắn cảm thấy yên tâm, chính là trong phòng có hai cỗ hơi thở, một cái là của con linh thú kia, một cái là của Đường Môn, nói cách khác, tên tiểu tử này vẫn bình an vô sự. Sở Văn Hiên khẽ thở phào một hơi.
Đã bình an vô sự, vậy hẳn là còn đang chiến đấu, nhưng sao lại không có chút động tĩnh nào? Sở Văn Hiên nghĩ vỡ đầu cũng không thông, bên trong đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì, hắn muốn dò hỏi một chút, lại sợ quấy rầy đến Đường Phong. Lại kiểm tra một chút căn phòng của Không Dư Hận, bên trong chiến đấu vô cùng kịch liệt, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng thú rống cùng với thanh âm Không Dư Hận gầm thét, một người một thú hẳn là đang liều chết đánh nhau. Hoàn toàn đối lập, Sở Văn Hiên cảm thấy vô cùng quái dị, không khỏi quay trở lại bên cạnh căn phòng của Đường Phong, nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng, chỉ thấy vang lên một hồi tiếng nhai rau ráu cùng với nuốt vang lên.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Sở Văn Hiên khuôn mặt lập tức trắng bệch.
Con linh thú này đang ăn cái gì? Nghe thanh âm dường như là thịt tươi? Chẳng lẽ lại là ăn........ăn thịt Đường Môn?
Thời điểm bản thân còn đang nghĩ ngợi lung tung, bờ vai hắn đột nhiên bị người vỗ một cái, Sở Văn Hiên lại càng hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đái chấp sự đã đứng ở phía sau lưng hắn.
- Chấp sự!
Sở Văn Hiên từ trước đến nay vốn là người âm trầm, bụng dạ vô cùng ác độc. Giờ phút này hắn lập tức ôm lấy cánh tay của Đái chấp sự tựa như thấy được cứu tinh.
- Làm sao vậy?
Đái chấp sự nghi hoặc vạn phần:
- Ta đang muốn theo dõi tình huống bọn hắn thí luyện.
- Không tốt rồi chấp sự?
Sở Văn Hiên sắc mặt sợ hãi:
- Tên tiểu tử Đường Môn hình như là bị linh thú ăn thịt rồi!
- Ngươi đang nói đùa sao?
Khóe môi của Đái chấp sự co quắp.
- Ngài nghe đi.
Sở Văn Hiên chỉ chỉ trong phòng.
Đái chấp sự vội vàng cẩn thận lắng nghe, vừa nghe xong, cả người nhịn không được run rẩy một hồi. Dùng thính lực của hắn, tự nhiên là có thể nghẽ rõ ràng tình huống ở bên trong rốt cuộc là như thế nào, hơn nữa so với Sở Văn Hiên còn càng thêm tinh tường.
- Cái này...Làm cái gì bây giờ?
Sở Văn Hiên nhìn Đái chấp sự đầy chờ mong, giờ phút này vào cứu người chắc chắn là không kịp rồi, tên tiểu tử Đường Môn kia ngay cả rên một tiếng cũng không có, đoán chừng là đã bị ăn gần hết rồi. Đái chấp sự sắc mặt trắng càng thêm trắng, quay đầu nhìn Sở Văn Hiên nói:
- Ngươi nhất định phải chết!
Sở Văn Hiên da mặt co quắp, khó khăn nói:
- Ta sao biết được tên tiểu tử Đường Môn kia lại ăn hại như vậy? Chỉ là một con linh thú mà thôi, hắn đi vào bên trong thời gian chưa đến một chén trà đã bị giết chết, sớm biết như thế ta sao lại có thể để hắn vào bên trong căn phòng này a....Chết rồi, chết rồi, nếu bảo chủ mà biết được chuyện này...
- thiết nghĩ Hậu quả sẽ vô cùng lớn!
Đái chấp sự lớn tiếng đe dọa, tuy là nói như vậy, nhưng hắn cùng vạn phần nghi hoặc.
Trong phòng xác thực không có tiếng đánh nhau, Đường Phong không có động tĩnh gì, chỉ có tiếng linh thú ăn cái gì đó truyền ra. Theo đạo lý mà nói, Đường Phong nhất định là táng thân bên trong miệng thú rồi, nhưng mà Đái chấp sự biết rõ Đường Phong bổn sự tuyệt đối không thấp như thế này. Hơn nữa, khí tức Đường Phong vẫn tồn tại, trung khí mười phần, hô hấp bình ổn, hắn căn bản là không có việc gì.
Chỉ có điều Sở Văn Hiên quan tâm tắc loạn, mải lo nghĩ tới tầm quan trọng của Đường Phong đối với bảo chủ đại nhân, sự cẩn thận trước kia đã bị vứt tuốt qua một bên.
- Xong rồi, xong rồi! Thực sự xong rồi!
Sở Văn Hiên chẳng khác gì kiến bò trên trảo nóng, căn bản là không dám ở cửa phòng của Đường Phong, sợ rằng mình sẽ thấy tràng cảnh mà mình không muốn thấy một chút nào. Đái chấp sự liếc xéo Sở Văn Hiên một cái, cũng cười diễu cợt hắn, dù sao hắn tuổi cũng lớn rồi, chỉ nhàn nhàn mở miêng nói:
- Yên tâm đi, Đường Môn không chết, ngươi chỉ nghe thấy tiếng thú ăn, chẳng lẽ không phát giác ra khí tức Đường Môn vẫn còn sao?
Sở Văn Hiên nói:
- Đã nhận ra, đã nhận ra... nhưng mà...Con linh thú kia đang ăn cái gì? Đường Môn đi vào tay không kia mà?
- Đừng đoán nữa, tất nhiên là Đường Môn lấy thứ gì đó cho linh thú ăn, nói không chừng là quần áo hoặc là cái gì đấy...Nếu hắn chết ở nơi này thì cũng không xứng đáng để bảo chủ đại nhân nhìn trúng.
Sở Văn Hiên nghiêng đầ ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu nói:
- Cũng đúng, nam nhân Bảo chủ đại nhân nhìn trúng, nếu ngay cả chuyện này cũng không vượt qua nổi... không cần linh thú giết hắn, ta cũng sẽ lập tức đập chết hắn.
- Đợi đi, chờ hắn đi ra thì hết thảy sẽ rõ ràng rồi.
Nói thật, Đái chấp sự cũng rất là hiếu kỳ, hắn muốn biết Đường Phong rốt cuộc là dùng biện pháp gì, lại khiến cho linh thú an ổn xuống, không cần cùng nó chiến đấu. Lần thí luyện này, chỉ cần cầm cự còn sống trong một canh giờ là xong, cũng không nhất thiết phải giết chết linh thú ở bên trong. Cho nên cũng không cần phải bắt buộc chiến đấu, chỉ là dưới tình huống bình thường, chiến đấu căn bản là không có cách nào tránh khỏi. Ý định ban đầu của Sở Văn Hiên cùng Ô Long Bảo chính là muốn đám đệ tử Huyền giai này cùng linh thú chém giết, không phải ngươi chết thì ta vong.
Lại qua thời gain uống cạn một chén trà nữa, chợt có một căn phòng, cánh cửa bị mạnh mẽ phá vỡ. Một đạo kim quang từ trong đó thoát ra, toàn thân máu tươi chảy đầm đìa, uy phong lẫm lẫm quay đầu quan sát bốn phía.
Đái chấp sự nhìn hắn một cái, khen:
- Ah? Có người ra rồi? Hơn nữa nhìn bề ngoài không hề có chút thương tổn nào, hắn tên là gì?
Sở Văn Hiên nhìn thoáng qua nói:
- Thiết Đồ, người này lực đạo cùng vời phòng ngự đều mạnh không hợp thói thường, lần thí luyện này đối vớn hắn, xác thực là không có khó khăn gì.
Những con linh thú kia đều không có nội đan, không thể mượn lực lượng của nội đan được. Chỉ dựa vào bản thân cào, cắn đối với phòng ngự cường hãn của Thiết Đồ, căn bản là không thể tổn thương được chút nào. Dưới tình huống cứng đối cứng, Thiết Đồ rất nhanh đã có thể đem con linh thú kia đánh cho thất khiếu chảy máu mà chết. Là người thứ nhất đi ra.
- Hơn nữa hắn rõ ràng có thể phá cửa thoát ra, ta nhớ là cái cửa này được chế tạo từ thép tinh a? Coi như là linh thú cũng không có cách nào phá vỡ!
Sở Văn Hiên nhẹ gật đầu:
- Đúng là do thép tinh chế tạo, tiểu từ này, không ngờ lại có lực đạo cường đại như vậy!
Thiết Đồ sau khi đi ra, khẽ vung vẩy cánh tay đính đầy máu, quay đầu một vòng, hiện tại chỉ có mình hắn thoát ra, không khỏi gãi đầu, chậm rãi đi tới bên cạnh Sở Văn Hiên nói:
- Tiền bối chỉ có mình ta thoát ra?
Sở Văn Hiên gật đầu nói:
Ừ, người có thể tự hào rồi, người là người thứ nhất thoát ra.
Thiết Đồ lập tức mừng rỡ:
- Oa ha ha, cuối cùng cũng có thể lợi hại hơn so với tên tiểu tử Đường Môn một lần!
- Đắc ý cái gì! Đối thủ của người ta là linh thú có thể so sánh với Địa giai trung phẩm, các ngươi chẳng qua chỉ có thể miễn cưỡng so sánh với Địa giai hạ phẩm thôi
Sở Văn Hiên lập tức dội lên đầu Thiết Đồ một gáo nước lạnh.
Thiết Đồ phảng phất dường như không nghe thấy, mặt mũi vẫn tràn đầy hưng phấn thì thào nói:
- Không ngờ ta lại là đệ nhất!
Từ lúc Thiết Đồ xuất hiện, thời gian nửa chén trà sau đó, thỉnh thoảng lại có người chui ra từ bên trong cái lỗ, đại đa số mọi người đều hoàn hảo không bị tổn hao chút gì, chỉ có điều dưới một phen kịch chiến kia, trên người tất cả mọi người đều dính đầy máu tươi, bộ dáng mỗi người đều có chút dữ tợn. Chỉ có rất ít người là bị thương không nhẹ. Lúc những người này thoát ra bên ngoài, những hắc y nhân kia vội vàng tiến đến kiểm tra, nếu bọn họ cảm thấy người này nếu cứu chữa tốt còn có thể hồi phục đến thời kỳ toàn thịnh. Như vậy sẽ được khiêng đi cứu chữa, nếu là bị cụt tay cụt chân mà nói. Vậy thì xin lỗi, cho dù bọn hắn hoàn thành lần thí luyện này cũng sẽ bị hắc y nhân giết chết ngay lập tức.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Cụt tay, cụt chân nhất định sẽ là kẻ tàn phế, cho dù cứu chữa tốt cũng không còn cách nào có thể có được toàn bộ thực lực nữa, hơn nữa, nếu cứu chứa còn cần phải tốn hao thời gian cùng tinh lực, như vậy không bằng một chưởng đập chết cho thống khoái. Ô Long Bảo từ trước đến nay đều không nuôi phế vật.
Thấy một màn như vậy, những người thoát ra không khỏi biến sắc, trong nội tâm cảm thấy âm thầm may mắn, may mắn bản thân mình không có bị thương như vậy. Ý niệm này vừa mới chấm dứt, trong nội tâm lại nhịn không được run rẩy một hồi. Bởi vì mọi người chợt phát hiện ra rằng, từ khi bước chân vào Ô Long Bảo, tất cả đều chậm rãi trở nên lãnh huyết cùng tàn nhẫn.
Sau khi quen thuộc tử vong cùng giết chóc, chẳng những tâm lạnh, ngay cả nhiệt huyết toàn thân cũng trở nên băng giá rồi.
Sở Văn Hiên chỉ nhàn nhạt nhìn hết thảy mọi việc. Từ trước đến nay hắn đều xem nhân mạng như trò đùa, giờ phút này cũng không khỏi có chút cảm xúc. Nhớ năm đó, hắn thiếu chút nữa cũng chết trên tay những hắc y nhân này. Nếu không phải bởi vận khí tốt, sao còn có thể sống đến ngày hôm nay? Một thân lưng còng cùng với vô số vết sẹo trên người đều là tại thí luyện như ngày hôm nay lưu lại. Tuy rằng lúc ấy hắn có thể chém giết con linh thú đối thủ kia, chỉ là bị thương quá nặng quá mức nghiêm trọng, ngay cả xương sống cũng bị tổn thương, mới biến thành lưng còng như bây giờ. Nếu không phải vì thương thế lần đó, Sở Văn Hiên đã sớm là Thiên giai cao thủ rồi, sao còn đang luẩn quẩn ở bên trong Địa giai như thế này? Nhớ năm đó, hắn cũng là một tên nam tử tuấn lãng a!
Người thoát ra càng ngày càng nhiều, chưa tới một hồi công phu, Thiết Đồ đã thấy Hà Hương Ngưng cùng Thu Tuyệt Âm nhị nữ chui ra. Ngoại trừ Thiết Đồ những người sau đó không có lực đạo lớn như vậy, có thế đánh nát cánh cửa chính, chỉ còn cách chui ra từ bên trong cái lỗ giống như lúc đi vào. Trên khuôn mặt của nhị nữ cùng có không ít máu tươi, thân thể không nhịn được khẽ run rẩy, chậm rãi đi đến bên cạnh Thiết Đồ, Thu Tuyệt Âm nhẹ giọng hỏi:
- Đường Môn cùng Cừu Thiên Biến đâu?
Thiết Đồ lắc đầu:
- Còn chưa đi ra.
- Đường Môn cũng chưa đi ra?
Hà Hương Ngưng nghi ngờ nói nghi ngờ nói:
- Dùng thực lực của hắn, không lý nào?
- Đối thủ của hắn mạnh hơn của chúng ta, dường như là linh thú có thể so sánh cùng với Địa giai trung phẩm, có lẽ là gặp chút khó khăn!
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Cừu Thiên Biến chợt thảm thương, thất tha thất thểu đi tới, trên lồng ngực của hắn có một vết cào rõ ràng, ngay tại chính giữa, tổn thương tuy không nặng, nhưng vẫn còn đang chảy máu.
- Ngươi sao lại biến thành bộ dạng này?
Thiết Đồ buồn bực nói.
- Đừng nói nữa.
Cừu Thiên Biến cười khổ một tiếng:
- Ở trong đó, ta huy động toàn bộ lực lượng cương tâm cũng không thể đi ra, không gian quá chật chội, ánh sáng quá mờ, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị nó đánh cho bể ngực rồi.
Trêu ghẹo nói trêu ghẹo nói:
- Ngươi còn quá yếu, ta chính là người thứ nhất đi ra nè.
- Ngươi là người thứ nhất? Không phải Đường huynh sao?
Cừu Thiên Biến ngạc nhiên nói.
Thiết Đồ khóe miệng co quắp nói:
- Ta đứng thứ nhất thì có gì kỳ quặc hay sao? Đường Môn đến bây giờ còn chưa xuất hiện đây này.
- Hắn ở phòng nào?
Cừu Thiên Biến hỏi.
Thiết Đồ nhìn Sở Văn Hiên, Sở Văn Hiên liền chỉ tay:
- Chính là căn phòng này?
Bốn người lập tức ghé sát tai vào lắng nghe, chỉ là nửa ngày sau vẫn không có chút manh mối gì, Cừu Thiên Biến không khỏi nghi ngờ nói:
- Sao không nghe được tiếng đánh nhau?
- Đúng vậy, yên tĩnh đến quỷ dị!
- Tất nhiên là Đường huynh sớm đã chém chết con linh thú kia, đợi ở bên trong còn không có đi ra.
Cừu Thiên Biến phán đoán nói.
Phán đoán này trái ngược hắn với nhận thức của bốn người đối với Đường Phong, mặc dù Thiết Đồ có chút không phục, không thừa nhận cũng không được. Sở Văn Hiên cùng Đái chấp sự đứng ở bên cạnh nghe xong cũng không nói ra. Đợi chừng nửa canh giờ, sau khi tập hợp tất cả mọi người về cùng một chỗ, vốn tổng số là có hơn một trăm mười người, giờ chỉ còn lại đúng một trăm người rồi. Tất cả các phòng đều đã an tĩnh trở lại, cũng có nghĩa là tất cả các trận chiến đều đã dừng lại, những người không thể chạy thoát đều không thể xuất hiện ở đây.
Lại là một tiếng nổ vang, một cánh cửa nữa bị người đánh vỡ, tầm mắt chúng nhân nhìn về nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy Không Dư Hận đang thở dốc, toàn thân đầy máu xuất hiện phía sau cánh cửa. Hắn không bị thương tích gì, chỉ là hao tổn thể lực cùng cương khí quá mức mà thôi. Muốn chiến thắng con linh thú kia cũng không khó khăn, khó khăn chính là giết chết nó. Huống chi ở bên trong phòng không gian chật hẹp, ánh sáng mù mờ, hơn nữa còn là tay không tấc sắt, Không Dư Hận có thế phát huy thực lực vô cùng hữu hạn.
Điểm này, mỗi người đều giống hệt như vậy.
Đi đến trước đám người, Không Dư Hận quét qua một vòng, nhịn không được thần sắc có chút vui mừng, hỏi Sở Văn Hiên:
Không Dư Hận khóe miệng nhịn không được chợt mỉm cười! Tuy rằng hai người đã lâu chưa chính diện giao thủ, nhưng Không Dư Hận trong hai tháng này tự vẫn cũng đã trưởng thành hơn không ít. Hiện tại xem ra, cuối cùng mình cũng đã có thể chèn ép Đường Môn một lần. Vất vả hai tháng cuối cùng cũng đã có hồi báo, mỗi ngày đều bị người đánh đến trầy da tróc thịt cũng đã đến lúc có thu hoạch.
Cho tới lúc này, cơ hồ mỗi người đều biết chỉ còn một người sau cùng chưa có xuất hiện, chính là người vô cùng nổi tiếng-Đường Môn!
Chỉ là bên trong một khu vực to lớn như vậy, lại không vang lên bất kỳ tiếng chiến đấu nào, khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng quái dị. Lại chờ thêm một khắc qua đi (1 khắc =15 p'), đã có người nhịn không được suy đoán Đường Môn có phải hay không đã bị linh thú đập thành bánh thịt rồi. Mà ngay cả những người từ trước đến giờ tin tưởng Đường Phong nhất định an toàn như mấy người Thiết Đồ cũng không kìm được trong nội tâm bắt đầu sinh ra nghi hoặc rồi. Có ý muốn dò hỏi qua Sở Văn Hiên một phát tình hình bên trong rốt cuộc là như thế nào, chỉ là với tính tình của Sở Văn Hiên căn bản là không có khả năng nói cho bọn họ biết.
Đang trong lúc chờ đợi, Thu Tuyệt Âm bỗng nhiên cảm thấy tay mình bị người khác nắm lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hà Hương Ngưng nhẹ cắn môi, trên mặt đầy lo lắng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào giữa căn phòng không có chút động tĩnh kia, trên tay lực đạo truyền đến càng lúc càng lớn, rõ ràng biểu hiện sự khẩn trương trong nội tâm nàng.
Ai, Thu Tuyệt Âm không khỏi thở dài một hơi thở dài một hơi, hai người đã tiếp xúc khá lâu, tâm tư của Hà Hương Ngưng nàng đương nhiên là nhìn ra, chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Huống chi tại một nơi lãnh huyết cùng tràn ngập tử vong như Ô Long Bảo, tình yêu loại tình cảm này căn bản chính là cần phải vứt bỏ.
- Không cần lo lắng, hắn nhất định sẽ an toàn.
Thu Tuyệt Âm nhẹ giọng an ủi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina