Trong đầu nghĩ tới ba loại pháp thuật, trái tim Vương Lâm lại đập thình
thịch. Hắn căn cứ theo khẩu quyết của Hỏa Diễm cầu, tay phải đưa lên bắt
quyết. Nhưng đáng tiếc, chưa nói tới ngọn lửa, ngay cả một đốm lửa cũng
không thấy xuất hiện. Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc sau đó thử lại lần
nữa.
Mỗi một lần thử nghiệm là một lần thất bại. Chỉ có một lần duy nhất xuất hiện được một đốm lửa nhưng nó nhanh chóng biến mất.
- Thiên tư... Đúng là thiên tư. - Vương Lâm cười khổ. Hắn quay sang tảng
đá bên cạnh bắt đầu luyện tập Địa Liệt thuật. Tuy hiệu quả tốt hơn so
với Hỏa Diễm cầu, nhưng nhìn chút rạn nứt trên tảng đá, hắn không khỏi
cảm thán trong lòng. Pháp thuật như vậy đem đi lừa gạt người bình thường
thì có thể chứ để đem đi chiến đấu thì một chút tác dụng cũng không có.
Cuối cùng, hắn quay sang luyện tập Dẫn Lực thuật nhưng hiệu quả vẫn như trước không được hài lòng cho lắm.
Có điều, nếu nói xác suất thành công thì Dẫn Lực thuật chính là tốt
nhất. Vương Lâm không nói tiếng nào tiếp tục tập trung vào tu luyện Dẫn
Lực thuật. Dẫn Lực thuật thực ra chính là biện pháp dược dùng để cách
không khống chế vật thể.
Nếu có thể thuần thục thì khi Ngưng Khí đạt tới tầng thứ hai liền có thể
tu luyện Khu Vật thuật. Còn sau khi ngưng khí đạt tới tầng thứ ba, tiến
vào tầng thứ tư liền có thể tới Kiếm Linh các chọn lấy một thanh phi
kiếm.
Luyện tập một lúc, trước khi trời tối, Vương Lâm liền trở về. Bây giờ,
Ngưng Khí của hắn mới đạt tới tầng thứ nhất. Khi đi qua Đông môn, ngang
qua chỗ ở của tạp vụ liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc vọng ra.
- Lưu sư huynh! Ban đầu, huynh giao cho ta công việc đốn củi chỉ cần
được 100 cân là hoàn thành. Nhưng tại sao bây giờ lại tăng lên cho ta
tới 1000 cân? Ta cũng không còn là người mới nữa. Bao năm nay vẫn hết
lòng với huynh mà huynh vẫn cứ bức ta. Chẳng lẽ đến khi ta phải xuống
núi ngươi mới chịu bỏ qua hay sao?
- Trương Hổ! Ngươi cũng đừng nói ta gây khó dễ cho người. Cuộc sống của
ta thời gian qua cũng chẳng được yên. Nhưng mẹ nó... Ngươi lại dám lừa
ta. Ngươi chặt củi để cho ta mang tới phòng luyện đan bị người ta mắng
cho một trận. Kiểm tra, ta mới phát hiện ra cái tên ranh con như ngươi
đúng là có bản lĩnh. Một trăm cân củi không ngờ có tới ba mươi cân là
nước.
- Không thể như thế. Huynh đừng có ngậm máu phun người. Chẳng phải mấy
hôm trước Triệu Phú Quý cho ngươi một cái tiên phù, để ngươi giao cho
một công việc nhẹ nhàng bị ta nhìn thấy. Ngươi là người như thế nào có
ai mà không biết? Còn nếu ngươi cố tình ép ta rời khỏi Hằng Nhạc phái,
thì cho dù có chết, ta cũng phải nói với trưởng bối. - Trương Hổ giận
dữ, lớn tiếng nói.
- Trương Hổ! Đó là ngươi ép ta. Muốn trách thì trách ngươi không may
mắn, nhìn thấy việc mà mình không nên thấy. Nếu trưởng lão mà biết việc
này, lão tử sẽ cho người tới giết cả nhà ngươi.
Từ trong phòng vọng ra thanh âm lạnh lẽo của thanh niên họ Lưu. Ngay sau
đó, Trương Hổ kêu lên một tiếng. Vương Lâm nghe thấy vậy, cả kinh liền
nhanh chóng lao vào chỗ ở của tạp vụ, đá văng cửa phòng.
Trong mắt hắn lúc này, nét mặt tên thanh niên họ Lưu hết sức dữ tợn, cầm
thanh trủy thủ đâm về phía Trương Hổ đang sợ hãi đứng nép vào tường.
Vương Lâm thấy không kịp ra tay cứu Trương Hổ liền sử dụng Dẫn Lực
thuật. May mắn lần này hắn lại thành công, Dẫn Lực thuật hóa thành một
bàn tay vô hình, trong chớp mắt túm chặt lấy đối phương. Lúc này, thanh
trủy thủ sắc bén đã lướt nhẹ qua ngực Trương Hổ, máu tươi chảy ra ướt
đẫm.
Tên thanh niên họ Lưu cảm thấy hoảng hốt. Toàn thân hắn bị một thứ lực
lượng vô hình ép xuống khiến cho thanh trủy thủ trong tay không có cách
nào đâm xuống tiếp được nữa.
Sắc mặt Trương Hổ tái nhợt. Mồ hồi hắn chảy ra ướt đẫm, ánh mắt cảm kích nhìn Vương Lâm, sau đó tránh qua một bên,
Tên thanh niên họ Lưu thấy thế cả kinh, liền cố gắng dẫy dụa. Vương Lâm toát cả mồ hôi có phần không thể khống chế được nữa.
Lần đầu tiên sử dụng Dẫn Lực thuật giữ lấy một người sống khiến cho
Vương Lâm cảm thấy lực bất tòng tâm. Hơn nữa, dưới sự giãy dụa của đối
phương, hắn không chế càng lúc càng khó khăn. Thân thể hắn run run,
nhưng nhìn Trương Hổ không có gì nguy hiểm liền thở phào nhẹ nhõm. Dẫn
Lực thuật nhất thời có phần lơi lỏng.
Mắt thấy đối phương đang sắp dẫy ra được, nét mặt Trương Hổ lộ vẻ cổ
quái. Hắn đưa mắt nhìn Vương Lâm rồi lại nhìn Lưu sư huynh. Ánh mắt hắn
xuất hiện một sự tàn nhẫn, nhanh chóng nhặt lấy cây búa đốn củi, đi tới
trước mặt Lưu sư huynh.
- Vô độc bất trượng phu. Lưu sư huynh! Đây là do ngươi bức ta. Mẹ kiếp! Ngươi lại còn muốn giết cả nhà ta nữa phải không?
- Trương Hổ! Ngươi muốn làm gì? - Vương Lâm cảm thấy thất kinh. Dẫn Lực thuật liền mất đi hiệu quả.
Tên thanh niên họ Lưu trong nháy mắt lại có thể hoạt động bình thường.
Nhưng lúc này, Trương Hổ đã giơ búa lên bổ xuống. Một thanh âm bén ngọt
vang lên, Lưu sư huynh không kịp né tránh, thân thể giãy nhẹ vài cái rồi
bất động.
Cây búa trong tay Trương Hổ rơi xuống đất, đờ đẫn nhìn thi thể đầy máu trước mắt.
Vương Lâm sững người đứng im. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thi thể đầy máu. Một lúc sau, hắn cố gắng mở miệng:
- Trương Hổ! Ngươi...
Trương Hổ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nét mặt hắn nhăn nhúm, dữ tợn nói:
- Vương Lâm! Ngươi cũng đã thấy ta cũng không muốn giết hắn. Nhưng hôm
nay, nếu không có ngươi thì ta đã bị hắn giết chết. Tất cả đều là do hắn
bức ta.
Vương Lâm trầm mặc không nói.
Trương Hổ hít một hơi thật sâu, lộ rõ vẻ kiên quyết. Hắn đi tới bên cái
thi thể, rồi móc trong người Lưu sư huynh ra một cái túi. Mở ra xem, bên
trong túi có mấy trăm cái tiên phù dành cho đệ tử ký danh. Ngoài ra còn
có một quyển sách. Trương Hổ mở ra xem rồi nhét vào trong người.
Sau đó, hắn tìm kiếm trong phòng một lúc liền thấy dưới giường có một
cái hốc bí mật. Mở ra, bên trong có một cuộn giấy màu vàng. Trầm ngâm
một chút, hắn xoay người nhìn Vương Lâm, mở miệng nói:
- Vương Lâm! Cái ơn hôm nay, Trương Hổ ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Ta
không thể ở lại Hằng Nhạc phái được nữa. Một khi bọn họ phát hiện ra tên
này bị chết sẽ truy xét. Đến lúc đó, chắc chắn bọn họ sẽ phát hiện ra
ta. Mấy thứ này ta mang đi. Còn cái tiên phù này để lại cho ngươi. Nếu
không vì nó, cái tên họ Lưu này cũng chẳng nảy ra sát ý đối với ta. -
Nói xong, hắn đưa cuộn giấy vàng cho Vương Lâm.
Vương Lâm vẫn không cầm lấy, thở dài, cười khổ nói:
- Ngươi... Tại sao ngươi phải làm như vậy? Nếu ngươi không giết hắn...
Trương Hổ nhướng mày, nói:
- Vương Lâm! Không cần phải nói tới việc này nữa. Mấy năm qua ta đã chịu
đủ rồi. Nếu ngươi coi ta là bằng hữu thì hãy cầm lấy cái tiên phù này
đi.
Vương Lâm đành im lặng nhận lấy.
- Vương Lâm! Ta đi đây. Việc này không liên quan đến ngươi. Nếu môn phái
có điều tra thì cũng chỉ nghĩ đến ta. Nhưng lúc đó, ta đã rời khỏi Hằng
Nhạc phái từ lâu rồi. Hừ! Triệu quốc lớn như vậy, Trương Hổ ta cũng
không tin cả đời chỉ là một tên đệ tử ký danh. - Nói xong, nét mặt
Trương Hổ hết sức phức tạp, xoay người đi ra khỏi phòng.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 27: Tới chơi.
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Vương Lâm nhìn bóng lưng Trương Hổ khuất dần mà thở dài một tiếng. Bàn
tay hắn nắm chặt lấy cuộn giấy vàng mà trong lòng có chút buồn bã.
Trương Hổ là bằng hữu đầu tiên của hắn ở Hằng Nhạc phái, nhưng không ngờ
bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.
- Cái tiên phù này đúng là mối tai họa. - Vương Lâm nhìn cuộn giấy vàng
trong tay, nét mặt thay đổi. Hắn chợt phát hiện ra bề ngoài của nó so
với Tham Thân tiên phù không có gì khác biệt. Nhưng trong nó ẩn chứa một
lượng linh khí vượt xa Tham Thân phù. Ngoại trừ điều đó, từ bản thân nó
còn toát ra một sự nguy hiểm. Vương Lâm cảm thấy thất kinh. Mặc dù
không biết vật này như thế nào nhưng hắn có thể khẳng định đó chính là
một bảo bối.
Do dự một chút, Vương Lâm liền cất cuộn giấy vàng vào trong người. Nhìn
thi thể đang nằm trên mặt đất, hắn thầm than một tiếng. Nếu không xử lý
cái thi thể này thì với tốc độ của Trương Hổ sẽ không thể trốn được sự
truy sát của môn phái.
Cũng may không gian trong túi trữ vật cũng đủ cho một cái thi thể. Sau
khi lau sạch vết máu trong phòng, Vương Lâm liền lặng lẽ đi vào trong
núi. Sau khi tìm được một cái khe núi, hắn liền ném cái thi thể xuống đó
rồi đi về phòng.
Lúc này, hắn cũng chẳng nghĩ về chuyện của Trương Hổ nữa mà lấy tiên phù ra xem xét một cách cẩn thận.
Vừa mới nhìn, tiên phù cũng chẳng khác gì những cái Tham Thân phù mà đám
đệ tử ký danh vẫn dùng. Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, Vương Lâm liền
phát hiện ra, từ chất liệu cho tới màu sắc, nét bút đều hoàn toàn vượt
qua người bình thường.
Vương Lâm miết tiên phù một cái, sau đó hơi trầm ngâm. Hắn cũng không
biết được tiên phù này có tác dụng như thế nào. Nhưng từ sau khi tùy
tiện uống Hạ Lộ thủy suýt chết, hắn đối với mấy thứ đồ của tiên nhân đều
hết sức cảnh giác, không dám sử dụng một cách bừa bãi.
Hơn nữa, từ trên cái tiên phù còn có một hơi thở nguy hiểm nên khiến cho
hắn hết sức cẩn thận. Do dự một chút, hắn cất tiên phù vào trong túi
trữ vật, để dành sau này tìm hiểu.
Sau đó, hắn liền lấy cái hạt châu thần bí ra, tiến vào không gian mộng
cảnh. Tuy nhiên, lần này hắn cũng không đặt hết tinh thần vào việc thổ
nạp mà dành một ít thời gian tu luyện Dẫn Lực thuật.
Từ lúc sử dụng Dẫn Lực thuật đối với Lưu sư huynh, hắn cảm thấy nó có chút tác dụng.
Đầu tiên hắn sử dụng hình nhân làm đối tượng để luyện tập. Hắn cố gắng
thi triển Dẫn Lực thuật cách không nâng hình nhân lên. Hình nhân rất nhẹ
nên sau khi thử mấy lần, cuối cùng hắn cũng thành công nhấc được hình
nhân lên. Có được một lần thành công, hắn liền lặp lại từ đầu.
Suy nghĩ của Vương Lâm rất đơn giản. Hắn cho rằng Dẫn Lực thuật nếu có
thể tu luyện đến mức tùy tâm sở dục, mười lần thành công cả mười thì cho
dù uy lực của nó không lớn lắm nhưng vào thời điểm quan trọng cho dù
không dùng được cũng chẳng sao.
Hắn thầm tính toán một chút. Với trạng thái cơ thể hắn lúc này xác suất
thành công chỉ khoảng ba đến bốn mười phần trăm, chưa đạt được yêu cầu
của bản thân.
Thời gian trong mộng cảnh trôi qua rất nhanh. Bất tri bất giác, Vương
Lâm đã trở lại với thực tại. Hắn cũng không để lãng phí thời gian. Sau
khi mở mắt ra liền uống một ngụm nước suối rồi ngồi xuống bắt đầu thổ
nạp. Đợi cho đến khi linh khí toàn thân sung túc, hắn liền hít một hơi
thật sâu, rồi nhớ tới nội dung của Tam Thiên ngưng khí.
Trong Tam Thiên ngưng khí ngoại trừ một số tầng tâm pháp ra, còn lại có
ghi hai câu khẩu quyết quan trọng. Hai câu khẩu quyết đó mới chính là
điểm quan trọng nhất của việc ngưng khí.
Ngưng Khí kỳ tổng cộng có mười lăm tầng. Ngoại trừ tầng thứ nhất ra
không cần phải tu luyện mà thành thì mười bốn tầng còn lại đều cần phải
có khẩu quyết để khai phá.
Như hắn bây giờ tu luyện xong tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ, nếu không
có khẩu quyết để mở ra tầng thứ hai thì cho dù hắn có được tâm pháp của
tầng thứ hai cũng không thể tu luyện được mà chỉ dậm chân ở tầng thứ
nhất thôi.
Vương Lâm yên lặng mặc niệm khẩu quyết. Linh khí toàn thân hắn lập tức
có sự biến hóa. Ban đầu, sự biến hóa vô cùng nhỏ, nhưng thời gian càng
lâu sự biến hóa xảy ra càng mạnh. Cuối cùng nó trở nên cuồn cuộn, chảy
trong cơ thể hắn.
Từ từ, linh khí trong cơ thể dường như không đủ. Chúng bị đứt quãng chảy
đến các nơi tạo thành những cảm giác chua xót, tê dại, ngứa, đau nhức.
Vô số cảm giác xuất hiện trong lòng khiến cho hắn cảm tưởng cơ thể bị
đục thủng hàng ngàn lỗ, sau đó được linh lực tái tạo lại.
Trong Tam Thiên ngưng khí, tại một số điểm quan trọng có một câu nói:
Khẩu quyết mở ra mỗi tầng thì thiên tư, linh khí, kỳ ngộ có tác dụng
quan trọng. Có người có thể một lần đã thành công, nhưng có người phải
mất mười lần, trăm lần....
Một lúc sau, tất cả các loại cảm giác chầm chậm biến mất. Thân thể Vương
Lâm đầm đìa mồ hôi. Linh khí trong cơ thể không còn sót lại một chút
nào. Tuy nhiên, Vương Lâm từ Tam Thiên ngưng khí cũng hiểu được cảm giác
đó chỉ diễn ra một chút, khi ngồi xuống liền trở lại bình thường. Mặc
dù, không thành công mở được tầng thứ hai, nhưng Vương Lâm cũng chẳng hề
tức giận. Lần này, hắn cũng chỉ thử một chút mà thôi. Sự thật đã chứng
minh linh khí trong cơ thể hắn chưa đủ để mở ra tầng thứ hai.
Dù sao thì hắn cũng chỉ mới tu luyện được tầng thứ nhất. Vì thế mà hắn
cũng không vội. Cùng lắm thì hắn cứ tu luyện tầng thứ nhất đạt tới đỉnh
phong rồi mới mở ra tầng thứ hai. Khi đó, xác suất thành công chắc chắn
sẽ cao hơn rất nhiều.
Có suy nghĩ đó, Vương Lâm lại bắt đầu quá trình tu luyện. Linh lực trong
cơ thể hắn dần được tích lũy. Mà Dẫn Lực thuật cũng ngày càng trở nên
thuần thục.
Khẩu quyết để mở ra tầng thứ hai đã được hắn thử rất nhiều lần, nhưng đáng tiếc vẫn chưa có một lần thành công.
Nửa tháng trôi qua, tương đương với ba tháng trong Mộng Cảnh. Lúc này,
Vương Lâm đang ngồi thổ nạp trong lúc chờ đợi Mông Cảnh không gian mở
ra. Hắn liền do dự một chút rồi mặc niệm khẩu quyết mở ra tầng thứ hai.
Hắn cũng chẳng nhớ được bản thân đã thử bao nhiều lần. Mỗi một lần lại
khiến cho linh khí trong cơ thế tiêu tán toàn bộ mà vẫn không thành
công.
Một lúc sau, Vương Lâm uể oải ngẩng đầu. Linh khí trong cơ thể tiêu tán toàn bộ. Hắn cười khổ, nói:
- Lại thất bại một lần nữa. Mở ra tầng thứ hai quả là quá khó. - Đột
nhiên, nét mặt hắn thay đổi, hé mặt nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
- Vương sư đệ! Ra ngoài mau. - Một thanh âm lạnh lùng từ ngoài cửa vọng vào.
Thanh âm đó có chút quen thuộc đối với hắn. Vương Lâm liền đứng dậy đẩy
cửa phòng ra, chỉ thấy một thanh niên khoảng chừng hai mươi bảy, hai
mươi tám tuổi đang đứng ngoài cửa.
- Hắc y! - Vương Lâm sực nhớ ra thân phận của đối phương. Ngày đó, chính
người này đã tiếp đón hắn cùng với Vương Trác, Vương Hạo. Cũng chính gã
đã đưa phụ thân của Vương Lâm lên vách núi để tìm hắn.
Có điều Vương Lâm vẫn nhớ khi đó đối phương mặc bạch y. Nhưng mới có mấy
tháng, không ngờ người ta đã đổi thành hắc y. Hắn chợt nhớ tới ngày đó
trong lúc kiểm tra, tam sư huynh nhận Vương Hạo làm dược đồng đã từng
nói bản thân tu luyện tới thời điểm quan trọng. Vì vậy mà chưởng môn sợ
ảnh hưởng tới tu luyện của hắn nên xếp người thay hắn phụ trách kiểm
tra.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 28: Tạp vụ.
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
Tử, hắc, bạch, hồng... Hắc y tượng trưng cho một người có thực lực rất
cao. Hắn nhìn không thấu tu vi của đối phương vì vậy cung kính nói:
- Vương Lâm tham kiến Trương sư huynh! Chúc mừng sư huynh đạt được hắc y.
Thanh niên hắc y liếc nhìn Vương Lâm một cái, nét mặt hơi giãn ra, nói:
- Thành công tiến vào tầng thứ năm của Ngưng Khí kỳ cũng có chút quan hệ
với ngươi. Nếu không phải trong lúc tìm người phát hiện được cái phong
nhãn kia, thì ta cũng không thể đột phá nhanh như vậy.
Vương Lâm ngẩn người, hỏi:
- Trương sư huynh! Hấp lực của phong nhãn trên vách núi còn có thể trợ giúp tu luyện hay sao?
Hắc y thanh niên gật đầu, nói:
- Chờ đến khi ngươi đạt tới đỉnh phong của tầng thứ tư, khi tu luyện
khẩu quyết mở ra tầng thứ năm thì đi vào trong đó. Đến lúc đó, ngươi sẽ
biết hiệu quả của nó như thế nào. - Nói xong, hắn lại nhìn Vương Lâm rồi
nói tiếp:
- Vương sư đệ! Thiên tư của ngươi thấp kém vốn không thể được chọn.
Nhưng bây giờ, ngươi đã trở thành đệ tử nội môn thì càng phải cố gắng tu
luyện. Ta thấy lúc này trong cơ thể ngươi một chút linh khí cũng không
có. Hiển nhiên là ngay cả tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ cũng chưa đạt
được. Có lẽ trong số tất cả đệ tử nội môn chỉ có mình ngươi là không đạt
tới tầng thứ nhất.
Vương Lâm ngẩn người, nhưng ngoài mặt thì vẫn điểm một nụ cười, nói:
- Lời sư huynh dậy bảo ta xin ghi nhớ. Nhất định ta sẽ cố gắng tu luyện. - Nói xong, hắn lảng sang chuyện khác, hỏi:
- Không biết Trương sư huynh tới đây là có chuyện gì?
Hắc y thanh niên khẽ cười, nói:
- Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng. Tên đệ tử ký danh ở chỗ tạp vụ bị
mất tích. Có người thấy ngươi hôm đó đi ngang qua đó nên ta đến hỏi một
chút.
Vương Lâm vẫn thản nhiên, cười nói:
- Việc này tiểu đệ có nhớ. Bình thường tiểu đệ cũng không có đi qua chỗ
tạp vụ. Nhưng nửa tháng trước, tiểu đệ có đi qua đó bị tên đệ tử ký danh
xuất ngôn linh tinh nên giận quá giáo huấn hắn một chút. Có lẽ, hắn sợ
tiểu đệ tìm tới gây phiền toái nên bỏ xuống núi rồi.
- Một tên đệ tử ký danh cũng chẳng có gì quan trọng. Hôm nay ta đến đây
là có một chuyện. Sau khi chưởng môn cùng với mấy vị sư thúc thảo luận
với nhau liền cho rằng chỗ tạp vụ không nên giao cho đệ tử ký danh. Vì
vậy, bọn họ muốn xếp một đệ tử nội môn ở đó phụ trách. Nhưng tất cả đám
đệ tử nội môn đều không muốn đi vì phải tu luyện.
Vương Lâm cười khổ, nói:
- Tiểu đệ hiểu rồi. Công việc đó là để dành cho tiểu đệ.
Trương sư huynh mỉm cười, gật đầu nói:
- Ngươi thu xếp một chút rồi tới đó luôn hôm nay. Bây giờ ở đó rối tinh
rối mù, tốt nhất là ngươi nhanh chóng tới đó chỉnh đốn lại.
Nói xong, hắn ôm quyền với Vương Lâm rồi, dẫm chân một cái, một thanh
tiểu kiểm lập tức xuất hiện. Hắn dẫm lên thanh tiểu kiếm hóa thành một
luồng ánh sáng, trong nháy mắt liền biến mất.
Nét mặt Vương Lâm lộ vẻ bất đắc dĩ. Hắn không hề muốn tới chỗ của tạp
vụ. Nơi đó có quá nhiều người nên rất dễ bị người ta phát hiện bí mật
của bản thân. Hơn nữa, công việc ở đó rất nhiều, chắc chắn sẽ ảnh hưởng
nghiêm trọng tới thơi gian tu luyện. Nhưng lúc này lại không thể không
đi. Vì vậy hắn cồ kìm chế, về phòng sắp xếp hành lý rồi đi tới chỗ tạp
vụ.
Sau khi tới đó, hắn thầm quyết định bản thân không thể ở lại vị trí tạp
vụ này quá lâu. Tạm thời bây giờ cứ làm thế nào cho tất cả đám đệ tử ký
danh cùng yêu cầu với chưởng môn đổi người là hay nhất.
Sau khi quyết định như vậy, Vương Lâm liền thu dọn căn phòng của tên họ
Lưu. Cuối cùng, trong phòng ngoại trừ giường và bàn ghế, tất cả những đồ
vô dụng đều bị hắn ném hết ra sân.
Trong khi đang thu dọn có một vài tên đệ tử lục tục đi tới. Sau khi bọn
họ nhận được tin Vương Lâm tới đây tiếp quản, liền cảm thấy bất an. Nhất
là mấy người ban đầu hay châm chọc Vương Lâm làm càng thêm hồi hôp.
Bọn họ cố tính muốn tới giúp Vương Lâm thu dọn. Nhưng sau khi bị hắn trừng mắt một cái liền ngoan ngoãn đứng im trong sân.
Thu dọn xong, Vương Lâm từ từ lấy một cái ghế ra ngồi xuống. Ánh mắt hắn
lạnh lùng nhìn hơn một trăm tên đệ tử ký danh trước mắt. Hắn biết số
lượng đệ tử ký danh của Hằng Nhạc phái nhiều lắm. Ở đây chỉ là một bộ
phận nhỏ mà thôi.
- Ngươi! Từ nay về sau sẽ đảm nhận đốn củi. Mỗi ngày năm trăm cân. -
Vương Lâm tùy ý chỉ một người. Hắn nhớ rõ người đó đã từng dè bỉu sau
lưng mình.
Người đó ngẩn người, sau đó cầu xin, nói:
- Vương sư huynh! Trước kia ta chỉ ở trong bếp, chỉ biết làm bữa ăn. Làm sao có thể đốn củi?
Vương Lâm trợn mắt, hừ một tiếng, nói:
- Gia tăng thêm số lượng. Mỗi ngày một ngàn cân.
Đối phương nghe thấy thế liền quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói:
- Vương sư huynh! Mong huynh thương xót. Ta biết mình sai rồi. Ban đầu
không nên cười nhạo huynh. Nhưng huynh cũng không nên lấy việc công mà
báo thù riêng như vậy. Một ngàn cân làm sao ta có thẻ làm được?
Tất cả những người còn lại đưa mắt nhìn nau. Bọn họ cũng biết Vương Lâm
sẽ gây khó dễ. Nhưng cho dù thế nào họ cũng không thể ngờ được hắn lại
có ý định trả thù.
Một số người trong đó cảm thấy bất mãn lập tức la hét:
- Mọi người đừng nghe hắn. Bọn ta sẽ đi tìm trưởng lão để trưởng lão làm chủ xem Vương Lâm đúng hay sai.
- Đúng thế! Chúng ta đi tìm trưởng lão xin đổi một đệ tử nội môn khác
phụ trách nơi đây. Nếu ngài không chịu, chúng ta cứ quỳ đó xem thế nào.
- Mọi người đừng có ngu ngốc để cho Vương Lâm cảm thấy đắc chí như vậy.
Hắn chẳng nghĩ lại xem nếu không phải bản thân tự sát thì làm sao có thể
tiến vào môn phái?
Thanh âm càng lúc càng ồn ào. Cuối cùng tám, chín mươi người cùng nhau
bỏ đi. Bọn họ đi thẳng về hướng chánh viện. Trên đường đi bọn họ la hét
đòi lấy một sự công bằng bởi Vương Lâm không muốn cho bọn họ một con
đường sống.
Vương Lâm nhàn nhã ngả người, dựa vào ghế, không hề có ý ngăn cản. Trong
lòng hắn đang mong những người đó có thể thành công khiến cho chưởng
môn giận dữ, đổi lấy một người khác. Để cho hắn có thời gian tu luyện.
Những người còn lại cũng đang do dự. Mặc dù bọn họ cũng muốn bỏ đi nhưng
trong lòng lại sợ nếu việc không thành mà còn bỏ đi thì chắc chắn sẽ
đắc tội với Vương Lâm.
Vương Lâm cũng không nóng nảy, chờ đợi kết quả từ chính viện. Một lúc
sau, đám đệ tử ký danh cúi đầu, ủ rũ lục tục đi về. Lúc này, bọn họ
không còn la hét nữa. Ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng, trầm mặc không nói.
Vương Lâm nhìn nét mặt bọn họ biết ý muốn của mình không thành nên cảm
thấy thất vọng. Hắn thầm nghĩ có lẽ phải làm mạnh tay hơn một chút. Hắn
bĩu môi, liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói:
- Lúc đầu, các ngươi dám chê bai đằng sau lưng ta, nhưng để ta nghe
được. Hôm nay, quả là ta muốn trả thù. Nếu bất mãn có thể đi tìm trưởng
lão. Nếu ai có thể đuổi ta đi khỏi chỗ tạp vụ này, ta xin cám ơn.
- Vương sư huynh! Mong ngươi hãy bỏ qua cho chúng ta. - Một tên đệ tử lập tức mở miệng cầu xin .
- Đúng thế! Vương sư huynh! Lúc đầu, chúng ta là những con chó bị mù. Mong sư huynh tha cho chúng ta.
- Vương sư huynh! Lúc đầu, bọn họ đều nói sư huynh nói bậy. Nhưng ta vẫn tin huynh. Ta...
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
- Triệu tiểu tam! Ta là ca ca của ngươi. Ngươi đúng là ăn cây táo rào
cây sung. Lát nữa về phòng, xem ta xử ngươi thế nào. - Triệu tiểu nhị
biến sắc, hổn hển nói.
- Cái này vốn là vì nghĩa mà không bận đến tình thân. Vương sư huynh! Mong huynh thương tình cho ta một việc gì đó đơn giản.
- Vương sư huynh! Huynh đừng nghe lời huynh đệ bọn họ. Hai người bọn họ
vốn vẫn kẻ xướng người họa như vậy. Tất cả mọi người ở đây ai cũng có
nói không nhiều thì ít. Sư huynh! Thực ra chỉ có ta là từ đầu đến giờ
vẫn chưa mắng huynh một câu nào.
- Vương sư huynh! Sư muội từ nhỏ thân thể đã không được khỏe lắm, vốn
không thể làm những việc đòi hỏi cần nhanh nhẹn. Để cho ta mỗi tối tới
đấm lưng cho huynh có được không? - Một nữ đệ tử có chút nhan sắc, nói.
Trong số đệ tử ký danh của Hằng Nhạc phải, nữ đệ tử cũng không có nhiều
lắm, chỉ chiếm tỉ lệ khoảng một phần mười. Dù sao thì trong thi kiểm tra
nghị lực, nam nhân vẫn chiếm ưu thế.
Do có ít nữ đệ tử nên rất được ưu ái. Thậm chí nếu có một chút thiên phú còn có thể trở thành nội môn đệ tử được ưu tiên.
Lúc này, nữ đệ tử đó liếc mắt một cái với Vương Lâm, nói:
- Sư huynh! Lúc trước Lưu sư huynh không để cho ta phải làm gì cả. Chỉ
cần mỗi tối tới đây hầu hạ một chút là được. Đệ tử ký danh có bao nhiêu
tỷ muội ta đều biết. Để đến tối ta dẫn các nàng tới đây gặp sư huynh có
được không?
Tất cả mọi người ai cũng tranh nhau nói với Vương Lâm, tuy nhiên không
có người nào dám mở miệng nói bậy. Nghe được một lúc, Vương Lâm không
nhịn được nữa, quát:
- Tất cả im miệng lại cho ta. Ồn ào cái gì?
Nói xong, hắn chỉ một người, mở miệng nói:
- Ngươi! Một ngày nấu hai mươi ang nước .Nếu không đồng ý thì cứ đi tìm trưởng lão.
Thân thể kẻ đó khẽ run lên một cái, đang định mở miệng. Nhưng mắt nhìn
thấy nét mặt Vương Lâm mất đi sự kiên nhân liền nở nụ cười, vội vàng gật
đầu.
- Ngươi giặt quần áo. Một ngày phải giặt cho xong 500 cân. Nếu không
đồng ý thì cứ đi tìm trưởng lão. - Người bị chỉ, nuốt một ngụm nước bọt,
hai mắt tối sầm lại, suýt nữa bất tỉnh. Miệng hắn lẩm bẩm nói:
- Năm trăm cân. Đó là quần áo của cả môn phái...
- Ngươi quét dọn vệ sinh trong cả môn phái. Vẫn là câu nói đó: Nếu không đồng ý thì cứ đi tìm trưởng lão.
- Ngươi đi vệ sinh nhà xí. Nếu ta còn thấy trong đó có một con ruồi thì ngươi không cần phải kêu nữa.
- Ngươi đi hái thuốc. Mỗi ngày năm trăm cân. Nếu dám trộn cỏ vào đó lừa
ta, sẽ bị đánh gãy chân, trục xuất khỏi môn phái. - Những người trước đó
tuy nói công việc nhiều nhưng vẫn có thể làm được. Nhưng người này thì
hai chân mềm nhũn, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.
Tất cả đám đệ tử ký danh cùng lộ vẻ mặt thương xót. Năm trăm cân dược
thảo, chỉ sợ trong cả vùng núi rừng của Hằng Nhạc phái cũng không có
nhiều đến thế.
.........
Vương lâm cứ dựa theo trí nhớ về những người lức đầu châm chọc mình mà
chỉ ra. Miệng hắn cứ vậy, tùy ý mà sắp xếp công việc. Một lúc sau, cuối
cùng cũng xong tất cả. Lúc này hắn thầm nghĩ trong lòng rằng tất cả
những việc đó chắc chắn không thể xong. Ngoại trừ đi tìm trưởng lão bọn
họ không còn phương pháp nào khác. Nếu như đám sư bá đó vẫn không nói gì
thì cứ làm rối lên thêm chút nữa cho mọi người biết rằng để ta ở đây là
một sai lầm lớn.
Nghĩ tới đây, hắn chỉ vào một người có khuôn mặt thư sinh, nói:
- Ngươi là người may mắn nhất. Công việc của ngươi rất đơn giản. Lập cho
ta một cái danh sách lễ vật, người nào tháng nào tặng ta cái gì đều cho
ngươi cất giữ. Mỗi tháng đưa đến cho ta một lần. Nếu có lòng tham, ta
sẽ trục xuất ngươi khỏi môn phái.
Người kia nghe vậy vui mừng, sợ hãi quỳ trên mặt đất, dập đầu cam đoan rằng mình sẽ nhớ không lầm.
Tất cả đám đệ tử ký danh đều trợn mắt há hốc mồm. Trước kia, tên họ Lưu
vấn che giấu việc này. Nhưng nay Vương Lâm lại nói thẳng ra rằng mình
muốn nhận hối lộ.
Lập tức có một tên đệ tử ký danh bước ra, lấy trong người một cái Tham Thân tiên phù, hai tay dâng lên, nói:
- Vương sư huynh! Ta có chút quả nhỏ muốn biếu huynh.
Vương Lâm "ừ" một tiếng, sau đó cất vào trong người, nói:
- Vừa rồi cho ngươi làm việc gì?
- Nấu nước. Mỗi ngày hai mươi ang lớn. - Người nọ vội vàng nói, trong mắt có chút hồi hộp.
- Mỗi ngày năm ang. - Vương Lâm chậm rãi nói.
Người đó nghe thấy vậy vui mừng, vội vàng nói cảm ơn.
Có người mở đầu lập tức có người tiếp theo. Lúc này, Vương Lâm chợt đứng dậy, nói:
- Được rồi. Tặng lễ cũng phải tuân theo quy tắc. Viết lên giấy công việc mình đang được giao và công việc mình muốn làm.
Nói xong, hắn cũng chẳng quay đầu lại đi thẳng vào phòng đóng cửa lại.
Tất cả những người đứng đó đều thở ngắn thở dài, ánh mắt lộ vẻ tức giận.
Trong đầu ai cũng thầm nguyền rủa Vương Lâm, nhưng chẳng có người nào
đủ can đảm nói ra bằng lời. Sau đó cả đám đều lục tục bỏ đi.
Đợi sau khi mọi người đi hết, Vương Lâm liền ra khỏi phòng, đi xem xét
khu vực tạp vụ một lượt. Cuối cùng, hắn tìm thấy một gian phòng ở trong
chỗ hẻo lánh, để những đồ đạc linh tinh.
Diện tích của gian phòng này cũng không rộng. Sau khi xem xét một lúc,
mặc dù không hài lòng lắm, nhưng cũng tạm coi đây là một chỗ bí mật cũng
được. Hắn liền quét dọn một vị trí trống rồi khóa trái cửa phòng lại,
khoanh chân ngồi xuống, tiến vào Mộng Cảnh không gian.
Thời gian thấm thoát trôi qua. Trong nháy mắt, Vương Lâm đã làm quản sự ở
đây được hai tháng. Trong hai tháng này, ngoại trừ một vài ngày hắn
phải sắp xếp công việc cho đám đệ tử ký danh ra, thời gian còn lại, hắn
dành hết cho việc tu luyện. Đối với công việc của đệ tử ký danh, cơ bản
là hắn mặc kệ. Nếu có việc gì, hắn hừ lạnh một tiếng người ta liền ngoan
ngoãn đem tiên phù ra cho hắn.
Vương Lâm ở đây hai tháng, quá trình tu luyện luôn bị đám đệ tử ký danh
cắt đứt. Hắn cũng không thể đoán các vị sư bá và trưởng lão nghĩ như thế
nào? Mình đã làm như thế rồi mà vẫn không đổi người khác tới.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Quyển 1: Thiếu niên bình thường
Chương 30: Vương Hạo
Nhóm dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: Sưu tầm
- Chẳng lẽ bọn họ còn muốn ta làm thêm một chút nữa? - Vương Lâm rời
khỏi chỗ tạp vụ, chuẩn bị đi ra ngoài. Hắn muốn xem xem, cực hạn của đám
sư bá tới đâu.
Nói ra thì lúc này trong lòng đám đệ tử ký danh, Vương Lâm không chỉ là
một kẻ phế vật, vô sỉ mà còn được mọi người gọi với một cái tên Hắc Tâm
vương. So với danh hiệu Hoàng Thử lang của tên họ Lưu thì cái tên này
còn cao hơn một bậc.
Vương Lâm đã tu luyện trong Mộng Cảnh không gian được khoảng một năm. Linh khí trong cơ thể lúc này đã nhiều hơn trước mấy lần.
Tầng thứ nhất Ngưng Khí kỳ của hắn đã đạt tới cực hạn, cho dù có thổ nạp
thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không tăng thêm được. Vì vậy hắn lại
bắt đầu thử dùng khẩu quyết mở ra tầng thứ hai.
Thất bại liên tục mấy lần, nhưng trời cao cũng không phụ lòng người,
cuối cùng hắn cũng thành công đột phá Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất, tiền
vào tầng thứ hai.
Bao nhiêu lỗ chân lông trên cơ thể đều xuất hiện một lớp chân bẩn màu
đen. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Vương Lâm nhìn mình trong nước, chỉ thấy
hai mắt sáng người còn thân hình vẫn chẳng khác trước nhiều lắm.
Hắn sờ sờ cằm, trong lòng thầm nghĩ:
- Bây giờ mới chỉ có khẩu quyết tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ. Nếu bây
giờ mà đi tìm Tôn Đại Trụ cho biết, mình đã đạt tới tầng thứ hai của
Ngưng Khí kỳ chắc chắn hắn sẽ hỏi nguyên nhân. Đến lúc đó, chắc chắn
mình sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Suy nghĩ một lúc, hắn cũng không biết làm thế nào.
Thở dài một hơi, hắn lại luyện tập một chút về Dẫn Lực thuật. Một năm
thời gian trong Mộng Cảnh khiến cho bây giờ hắn thực hiện mười lần thì
có thể thành công tới chín lần. Có được hiệu suất đó, Vương Lâm liền nảy
ý định gia tăng độ khó. Hắn tìm một tảng đá lớn sau đó dùng nó để luyện
tập khống chế Dẫn Lực thuật.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, một tháng nữa vọt qua. Vương Lâm ở tạp vụ xử
lý công việc khiến cho đám đệ tử ký danh vô cùng oán thán. Có điều, lúc
này đã vào mùa đông, môn phái bắt đầu mở lễ hội hàng năm để cho đám đệ
tử nội môn tỷ thí.
Mặt khác, năm nay cũng đúng vào thời hạn mười năm một lần, đám đệ tử ký
danh thi đấu. Ba người đứng đầu sẽ trở thành nội môn đệ tử. Tất cả đám
đệ tử ký danh đều luyện tập hăng hái, trong lòng thầm hy vọng.
Vì vậy mà chuyện ở chỗ tạp vụ cũng chẳng có người nào hỏi tới.
Vương Lâm thấy vậy có chút thất vọng. Đối với việc tỷ thí của đám đệ tử
nội môn, Vương Lâm cũng không có ý định tham gia. Thời gian đó tốt nhất
là dành tiến vào Mộng Cảnh không gian tu luyện.
Trong ngày hôm nay, khắp Hằng Nhạc phái chìm trong tuyết. Những bông
tuyết trắng nhẹ nhàng từ trên trời rơi xuống khiến cho trong chu vi ngàn
dặm chỉ có tuyết và tuyết mà thôi.
Vương Lâm cũng không tu luyện. Hắn đứng im trong sân sử dụng Dẫn Lực
thuật giống như một bàn tay to múa loạn trong không trung. Bất cứ bông
tuyết nào tới gần người hắn đều dạt ra xung quanh. Không có một bông
tuyết nào dính lên người.
Ánh mắt hắn nhìn về phía sơn thôn. Vào lúc này có lẽ cha mẹ đều đang ở trong nhà để sưởi ấm.
Nếu còn ở nhà, chắc hắn đang ngồi bên cạnh lò lửa để sưởi ấm. Cha hắn thì điêu khắc gỗ. Còn mẹ thì đang vội vàng làm thức ăn.
Có đôi khi hắn không tập trung được bèn ngồi bên cạnh, xem cha hắn điêu khắc.
Vương Lâm còn nhớ rõ trong căn phòng nhỏ của mình, bên dưới cái giường
có một ít con quay bằng gỗ. Ban ngày, thi thoảng hắn lại cầm chúng ra
ngoài chơi với lũ trẻ con hàng xóm.
Nghĩ tới đây, Vương Lâm không khỏi hít sâu một hơi. Người tu tiên cần
phải dứt bỏ những việc phàm trần. Bởi những chyện đó sẽ ảnh hưởng tới
quá trình tu luyện. Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Trong lòng hắn cảm thấy
không thể nào vô tình. Cho dù có cố cũng không được.
Cảm nhận được điều đó, nét mặt của hắn chợt khẽ biến đổi. Lúc này, hắn
đã đạt tới tầng thứ hai của Ngưng Khí kỳ nên sinh ra một thứ mà mọi
người gọi là thần thức. Khi nào tiến được vào tầng thứ ba, mới có thể
cảm nhận rõ ràng điều đó.
Thần thức của hắn đảo qua một cái liền thấy Vương Hạo đang đi tới đây.
Một lúc sau, cánh cửa ngoài sân bị đẩy ra, Vương Hạo đầu đội mũ, thân
mặc áo da, kinh ngạc nhìn Vương Lâm, nói:
- Thiết Trụ ca! Ngươi không lạnh hay sao mà lại đứng ngoài như vậy?
- Ta bắt quyết tính toán, biết ngươi đang tới đây nên ra ngoài chịu lạnh
chút để tiếp ngươi. - Vương Lâm mỉm cười. Thực sự hắn không hề có cảm
giác lạnh. Từ sau khi đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai, hắn có thể cảm
nhận được thân thể so với trước mạnh hơn rất nhiều.
Vương Hạo cười ha hả, sau đó bỏ mũ, cẩn thận nhìn Vương Lâm một chút rồi chợt nói:
- Thiết Trụ ca! Ta thấy hình như ngươi khác so với mấy tháng trước thì phải?
Vương Lâm cười nói:
- Đó là đương nhiên! Bây giờ ta đã đạt tới tầng thứ hai của Ngưng Khí kỳ, trở thành tiên nhân rồi.
Vương Hạo bĩu môi, đi vào trong phòng, nói:
- Đừng có nói khoác. Ta có linh đan hỗ trợ mà đến giờ vẫn còn chưa đạt tới được tầng thứ nhất. Ngươi làm sao mà xong được?
Vương Lâm cũng không nói gì. Hắn biết rõ có khi nói thật người ta lại
không tin. Dù sao thì hắn với Vương Hạo cũng không phải là thân thiết
lắm nên lời nói vẫn cẩn thận một chút.
Cái chuyện mới gặp một lần đã như người thân thì Vương Lâm không thể làm được.
- Vương Hạo! Hôm nay làm sao lại có thời gian đến đây? Phòng luyện đan
không có việc hay sao? - Vương Lâm đi vào phòng, rót cho hắn một chén
nước nóng rồi hỏi.
- Mấy tháng nay ngươi không tới phòng luyện đan lấy đồ. Vì vậy mà ta vẫn
cất, hôm nay mang tới cho ngươi. - Nói xong, hắn lấy ra một cái bọc
nhỏ, đặt trên bàn.
Vương Lâm cười cười liếc mắt chờ đối phương mở miệng. Hắn không tin Vương Hạo lại vô cớ mang đồ đến cho mình.
Vương Hạo thấy ánh mắt của hắn liền đỏ mặt, nói:
- Thiết Trụ ca! Ta nghe nói mấy tháng nay ngươi ở đây rất dễ chịu phải không?
- Vương Hạo! Có chuyện gì cứ nói thẳng. Nếu có thể giúp được ta nhất
định sẽ giúp. - Vương Lâm rót cho mình một chén nước, nhấp một ngụm nhỏ.
Nét mặt Vương Hạo có chút xấu hổ, ghé sát một chút, nhỏ giọng nói:
- Thiết Trụ ca! Ta vốn biết ngươi là người thông minh nên nói thật. Ta
biết ngươi ở đây được đám đệ tử ký danh tặng rất nhiều Tham Thân tiên
phù. Ngươi có thể cho ta mượn một ít không?
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba