-Vậy là, cả ông ngoại và mẹ đều là một âm dương sư, còn Chiko-san là một Tengu. Tại sao chỉ mỗi anh là không biết?
-Vâng, gia tộc Namiko chúng ta là một trong năm gia tộc Âm dương sư mạnh nhất Nhật Bản, đứng đầu các gia tộc Âm dương sư miền biển. Đến đời này vốn sẽ truyền cho anh. Nhưng thân thể của anh quá ... nên...
Hóa ra là vậy, tất cả cũng chỉ tại cậu, Arita thầm nghĩ. Ngay từ nhỏ cậu là một đứa trẻ gày gò, ốm thường xuyên. Thường xuyên uống thuốc bổ, thường xuyên luyện tập mà chẳng bảo giờ khá hơn. Giờ thể dục đối với Arita là một cực hình, thầy giáo cho cậu điểm trung bình cũng chỉ vì cậu cố gắng. Nếu như cậu khỏe hơn, cậu đã có thể là một Âm dương sư, mẹ cậu đã không gặp nguy hiểm như vừa rồi, hai anh em cậu chũng chẳng phải chạy trốn thứ chẳng rõ ràng như vậy.
-Em có biết vì sao chúng ta phải chạy trốn sang Mỹ không?
-Em không biết, hôm qua mới là lần đầu em nghe truyện đó.
Ngước mắt nhìn lên bầu trời đang chuyển dần từ màu xám sang màu đen thẫm, Arita thầm cầu nguyện cho chuyến đi được bình an. Những chuyện kỳ lạ khó hiểu mấy hôm nay đã quá sức đối với cậu. Cám ơn trời, biển khá êm, con tàu không vật vã mà chỉ chồm lên hụp xuống theo từng đợt sóng.
Hai anh em Arita cứ như vậy yên lặng cập bến, tàu đậu ở một góc khuất cảng South Street. Sau đó, hai anh em đổi thuyền nhỏ, chậm hơn, nhưng an toàn hơn, Azumi nói vậy. Từ con tàu chông chênh có thể thấy được Tượng Nữ Thần Tự Do, nằm trên Vịnh Hudson án ngữ cửa ra vào Thành phố New York. Cũng may là cả hai anh em cũng không quá mệt sau chuyến đi dài trên biển. Sau đó là lên phà qua Ellis Island, gần đó có Bảo tàng di dân Hòa Kỳ. Mọi chuyện đều tốt đẹp, giống như một chuyến du lịch nhẹ nhàng. Nhưng Arita luôn có một cảm giác bất an.
Cái trại hè mà mẹ cậu nhắc đến, Trại con lai, nằm trên Đồi con lai, phía bắc Long Island. Hai anh em phải đi qua quận Nassau, và cả phần lớn Long Island. Cũng may tiếng Anh của Arita không đến nỗi nào, và số USD trong chiếc túi ba lô mẹ cậu chuẩn bị cũng làm cậu khá ngạc nhiên.
Hai anh em bước vào một quán ăn ven đường. Sau cả chuyến đi dài, họ nên nghỉ ngơi đúng nghĩa, tất nhiên là phải có đồ ăn nóng. Một cô nhân viên có tóc vàng hoe với đôi mắt xanh dương nhạt. Arita chưa từng thấy một cô nhân viên nào thân thiện đến vậy, mặc dù tác phong phục vụ bên Nhật được coi là tốt nhất thế giới. Thậm chí cô ấy còn đề nghị đưa Azumi đi rửa mặt chỉnh chu lại, sau hơn một tuần lênh đênh trên biển.
“Á aaa”- Nghe thấy giọng Azumi hét lên, Arita chẳng còn bình tĩnh, rõ ràng đây là cái bẫy. Cậu lao vào trong, nhưng một cô nhân viên cản lại, lần này là một cô người Mỹ gốc Phi với mái tóc đen quăn tít. “Cậu không muốn vào đó đâu, đó là chỗ của các cô gái mà” .
Sau đó cô ta bắt đầu thay đổi. Màu sắc dần biến mất khỏi mặt và hai cánh tay của cô ta. Da cô ta chuyển thành màu trắng như phấn và đôi mắt thì đỏ rực. Răng cô ta biến thành những cái nanh.
Hết Youkai, giờ lại là quái vật. Arita lấy chiếc đĩa nhét vào hàm răng như cá Piranha của cô ta. Azumi đã bị đồng bọn của cô ta bắt đi. Qua của sổ, cậu rõ ràng thấy cô bé đã ngất đi, bị một gã to lớn bẩn thỉu cởi trần mặc thứ chẳng rõ là khố hay bỉm vác trên vai.
“Dừng lơ là ta chứ” Cô ta đã nhai nát cái đĩa, cười lớn “Empousa bọn ta tồn tại để hút máu những chàng trai trẻ. Giờ thì đến đây nào, để ta hôn ngươi một cái đi!”
Cô ta lại một lần nữa biến hình, mái tóc cứng đơ của cô ta chuyển thành những đốm lửa lập lòe. Đôi mắt chuyển sang màu đỏ. Cô ta lao về phía Arita, một chân bằng đồng và một chân lừa của cô ta gõ lọc cọc trên nền phòng.
Arita ném chiếc ba lô về phía cái cô ma cà rồng với đôi chân phức tạp ấy, cô ta nhanh chóng xé tan. Cậu định để cho mảnh vụn quần áo che mắt cô ta lại, trong khi cậu chạy về phía Azumi. Nhưng khi nhìn thấy chiếc mặt nạ Tengu của Chiko-san, cậu sẵn sàng đánh cuộc, cậu cần sức mạnh.
Arita không thể tự chủ, cậu đeo nó lên mặt. Trái tim cậu bắt đầu rộn rạo. Nỗi lo lắng cho em gái, sự tự trách khi cô bị bắt; cảm giác vừa giận vừa thương mẹ cậu; cảm giác bất lực bản thân yếu đuối hay thậm chí nỗi khát khao sức mạnh... tất cả như đang giằng xé trong cậu.
Chiếc mặt nạ bỗng nhiên càng ngày càng đỏ, những nét vẽ khó hiểu bắt đầu lan ra, càng làm chiếc mặt nạ trở nên dữ tợn. Arita bắt đầu biến đổi, trở nên cao lớn hơn, bộ tăng y rách nát không biết khi nào đã xuất hiện trên người cậu. Mắt cậu lóe sáng....
Một quyền... chỉ một quyền đã làm cho cô gái quái vật thành một đám bụi lấp lánh.
Với những đứa người phàm như ngươi, ta sẽ có ngoại lệ. Thị lực của ngươi tốt quá mức cần thiết đấy!” Mụ béo rít lên, một thân cây hóa đá đổ sập chắn mất đường đi của Phong.
Từ bé đến lớn, đến bạn cùng lớp Phong còn chưa dám đánh. Nhưng mà lần này thì khác, có người muốn giết cậu. Không, phải là quái vật muốn giết cậu mới đúng.
Stheno và Euryale là ba chị em quái vật được gọi chung là Gorgons. Em gái họ thì nổi tiếng hơn rất nhiều, Medusa. Họ là con của hai thần Titan là Phorcys và Ceto. Thế nào nhỉ, da thì là vảy vàng, tóc rắn ngoe nguẩy, răng nanh móng vuốt nhọn hoắt. Một số bản thì nói chỉ có Medusa mới có thể hóa đá người khác qua ánh mắt, còn hai cô chị thì bất tử. Nhưng rõ ràng là không phải hai mụ này rồi, hai mụ vẫn biết hóa đá như thường. Chỉ có điều là cần tập trung và mất thời gian lâu hơn cô em thôi.
Mụ béo quật ngang cái đuôi với đường kính như cái thùng phi của mụ, đánh gẫy cả một cái cây. Trong một góc hẹp như thế này mụ đương nhiên bất lợi đi rất nhiều. Phong nhảy lên, hai quả lưu tinh chùy từ trên giáng xuống.
Trúng đòn, mụ ta la lối, bộ tóc rắn xì xì, nhổ tứ tung.
Phong chạy nhanh nhất có thể. Những chỗ bị nọc rắn từ mái tóc mụ phun ra, đều bị ăn mòn , bốc khói cháy đen, mùi khủng khiếp.
Mụ gầm lên: “Chúng mày chết chắc rồi!” .Rồi mụ chống hai tay xuống đất, chẳng khác gì mấy thanh niên Hiphop nhảy Breakdancing hay vận động viên thực hiện đá ngựa, cái đuôi rắn mụ vung vảy bốn hướng xung quanh, làm sập cả một mảng tường.
“Này” Euryale, em gái mụ la lên: “Bà chị ngu ngốc, chị đánh trúng em đấy. Nếu không em đã siết chết thằng này lâu rồi.”
Phong giật mình nhìn lại thằng bé kia. Nó te tua, rách nát đến mức không thể nào tưởng tượng được. Máu chảy đầm đìa. Cậu chẳng hiểu tại sao thằng bé có thể chống cự một con quái vật lâu đến vậy. Thậm chí còn chạy trốn hai mụ cả một quãng đường dài.
Nhìn hai mụ liên tục quất đuôi vào nhau, Phong tự nhiên có một ý tưởng.
-Hey, Kid. Tránh ra. Chạy nhảy liên tục vào nhé.
Phong lướt đến như một cơn gió, lần này cậu đã sử dụng đến bộ pháp. Mê tung bộ, một trong song thức thành danh Hoắc Nguyên Giáp. Phong được nhị sư phụ cậu chỉ dạy bộ pháp này từ bé. Bóng cậu mờ ảo, linh động hết sức.
Phong nhảy sang mụ béo, một chùy... nhảy sang mụ gầy, một chùy... Hai mụ gầm lên dữ dội, gào thét lao vào người cậu. Nhưng góc tường quá nhỏ bé đối với hai cái đuôi rắn dài gần ba mét, khiến đuôi hai mụ cuốn lấy nhau.
-Cứ tiếp tục đi, cho em hai phút.
Chắc cậu bé này có chiêu gì đây, Phong tự nhủ, nó mà thừa cơ chạy mất thì... Không được, phải tin tưởng...
Cậu tiếp tục chiến thuật cũ, nhưng lần này đã khác. Mụ béo phun ra một bãi độc đen ngòm dưới đất. Cậu nhảy lên. Tức thì một cái đuôi lao thẳng đến chỗ cậu, cực nhanh, cực độc, cực chuẩn... như đã chờ đợi điều này từ rất lâu vậy.
Phong lập tức xoay người trên không né tránh. Cái đuôi sượt qua ngay dưới lưng cậu, giật mất cả một mảnh áo. Cậu cuộn mình tiếp tục lăn trên cái đuôi. Sau cú vừa rồi, đuôi mụ gầy cắm ngập sâu trong bức tường, không thể nào rút ra được. Mụ béo bị cuốn chặt vào người cô em, cũng không thể nhúc nhích .
Đúng là tự làm tự chịu mà. Cậu cuốn dây xích quanh tay và nắm lấy quả cầu, tạo thành một cái nắm đấm bằng sắt, giáng liên tục vào sườn mụ gầy.
-Xong rồi! Anh mau tránh ra.
Phong từ trên người mụ gầy nhảy xuống. Mụ béo biết có chuyện chẳng lành, nhưng hai chị em đã bị cuốn vào nhau, lại bị ghim chặt vào bức tường, không thể né tránh. Hai mụ giãy giụa liên tục, gào thét liên tục bằng thứ tiếng kỳ quái, nghe như tiếng La-tinh đệm Bờ Biển Ngà gì gì đó vậy.
Giờ thì đến lượt Phong ngạc nhiên. Cậu bé đang đeo một cái mặt nạ quái dị, một khuôn mặt nhăn nhó đỏ lừ, dữ tợn với những vằn đen và một cái mũi dài. Một thứ như màn sương màu đỏ tràn ra từ người cậu bé. Màn sương kỳ lạ từ từ đông đặc lại thành thực thể, tạo thành một hình ảnh: một người đàn ông cao lớn trong bộ tăng y Nhật Bản với cái mũi khoằm như quạ, mắt sắc như diều hâu cùng một đôi cánh vươn rộng phải đến bốn mét. Trong tay cậu bé không biết lúc nào là một cái quạt được làm bằng lông với hai màu trắng đỏ.
“Hibi. Taka. Yuui.... Ha-uchiwa” Cậu bé hét lên, xoay một vòng rồi quạt mạnh một cái. Phong tưởng chừng có một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Cậu bé ngất đi...
Nhưng... cả ngôi nhà cùng hai mụ Gorgon ấy đã bị thổi bay như chưa từng tồn tại.
Arita tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Cậu cũng chẳng biết mình đã ngất đi được bao lâu, rõ ràng là cậu đã ép cơ thể mình quá mức. Cậu chỉ mới vừa làm quen với sức mạnh này. Arita nhìn xuống. Cậu đã được cứu về, được băng bó cẩn thận. Arita nháo nhác đưa mắt tìm cái mặt nạ Tengu, may quá nó gần ngay cậu.
-Chiko-san, Chiko-san... Chú có ở đó không?
“Không cần gọi ra riệng như vậy, Shikigami khi đã ký khế ước sẽ có thể nghe được lời chủ nhân qua tâm niệm” Tiếng Chiko-san vang lên trong đầu Arita.
Cậu thở phào khi nghe được giọng ông chú. Điều này cũng phải nói lại, khi Arita vô thức đeo chiếc mặt nạ Tengu lên lần đầu tiên, ngay lập tức đã có thêm một giọng nói trầm trầm trang nghiêm truyền vào trong tai cậu: “Namiko Arita, nhân dành dòng họ Namiko, Abe no Seimei, cậu có chấp nhận ta, Kokone Chiko tộc Tengu, làm Shikigami của mình không.”
Lúc đó cậu chẳng còn biết một điều gì, hô to chấp nhận. Rồi sau đó... đương nhiên là cậu có sức mạnh để đánh bại con Empousa.
Nhưng chẳng mấy chốc mà Arita nhận ra là cậu đã mất dấu em gái mình. Cậu đuổi theo trong vô vọng. Hành lý đã mất, ngủ vờ vật, ăn tất cả những gì cậu xin hoặc thó được. Và trong lúc Arita thất vọng gục ngã, giọng ông chú Chiko-san xuất hiện bên trong đầu cậu. Theo như ông chú, khi ông ấy nghe được là cậu trốn sang Mỹ, ông đã chuyển toàn bộ sức mạnh và linh hồn của mình vào chiếc mặc nạ. Khi Arita đeo nó lên là hai người đã ký một hợp đồng, à, là một khế ước. Chiko-san là Shikigami của cậu, cho cậu sức mạnh, nhưng cậu phải đem ông chú đi tìm con trai.
Shikigami, hay còn gọi là Thức Thần, là những linh hồn, thậm chí kể cả các tiểu thần, sống ám vào một vật nhất định, có sức mạnh, được các Âm Dương Sư sử dụng. Nói như vậy thì Arita đã trở thành một Âm Dương Sư, một cách đúng nghĩa.
Nhưng cũng phải nói, Âm dương thuật của Arita cũng thật sự quá nhỏ yếu, cả hai lần sử dụng đều không đứng dậy nổi. Lần thứ hai, tuy đã khá hơn, có thể sử dụng pháp bảo, cây quạt Ha-uchiwa gọi gió, nhưng cũng đã trực tiếp ngất đi.
Nhưng dù sao, có một Shikigami là một điều rất tốt, ông chú Chiko-san rất có kinh nghiệm, có thể nhận ra các loại yêu ma quái vật từ xa. Nếu không phải như vậy thì Arita làm sao có thể trốn chạy được hai mụ Gorgon lâu như vậy.
-Thân thể của cháu đã tốt hơn rồi, Chiko-san . Chúng ta nên đi thôi, bọn quái vật ấy sẽ rất nhanh đuổi đến. Dù là ai cứu cháu đi nữa, cũng không thể liên lụy họ được.
Chiko-san thở dài, bị đuổi giết bởi những con quái vật không phải là điều mà một đứa trẻ 12 tuổi có thể chịu đựng. Lại còn bị lạc mất cả đứa em gái...
“Chúng ta đã mất dấu Azumi rồi” Arita tiếp tục “Vậy giờ chúng ta sẽ đến Trại con lai, chắc chắn họ sẽ phải có câu trả lời.”
Arita khó nhọc ngồi dậy, lần mò trèo qua cửa sổ, hy vọng tìm được cửa sau. Người mang cậu về đây, cả anh trai hôm qua đã liều mình cứu cậu nữa, đều là những người tốt. Cậu không muốn họ gặp chuyện gì với những con quái vật kia.
-Hey, kid. Cậu định bỏ đi khi chưa nói một lời nào với những người cứu cậu sao.
-Cảm tạ anh vì đã cứu em, ơn này em chắc chắc sẽ trả. Nhưng em phải đi đây, lũ quái vật sẽ lần ra em bất cứ lúc nào, em không muốn liên lụy người khác.
-Cậu định cứ thế mà đi sao, không hành lý, không tiền bạc, thậm chí cậu còn không phải là người ở đây. Cậu muốn đi đâu, anh sẽ đưa cậu đi.
-Không phải việc của anh. Anh thấy rồi đấy, em có thể chết bất cứ lúc nào.
-Thế anh mới phải đi cùng cậu, trẻ con ra đường một mình rất nguy hiểm.
-Đây không phải chuyện đùa. Liên quan đến tính mạng đấy.
-Cậu đi đường cậu, anh đi đường anh, anh chỉ đi sau cậu thôi. Quyết định vậy nhé.
“Vậy, tùy anh.” Arita đầu hàng, nhưng trong cậu cũng có gì đó vui vẻ. Có anh ấy thì chuyến đi của Arita sẽ được đảm bảo hơn rất nhiều.
Phong chẳng hiểu sao mình lại quyết định đi theo cậu bé này, hai người biết nhau chưa đến nửa ngày. Cũng có thể là do tò mò, một thế giới mới lạ đang dần dần mở ra trước mắt cậu. Cũng có thể là Phong thấy cậu bé đáng thương, cần được bảo vệ. Hoặc đơn giản là Phong thích cậu bé này, muốn đi theo giúp đỡ, thế thôi...
“Hey, kid... Cậu tên là gì?” *im lặng*.
“Cậu từ đâu đến?” - *im lặng* .
“Cậu định đi đâu?” - *im lặng*.
... Cứ như vậy, thằng bé chẳng nói chẳng rằng một câu nào, hai người cứ thế bước đi liên tục, một trước một sau. Phong cũng chẳng hiểu thằng bé đi đâu, lòng và lòng vòng, đến đường cậu bé cũng chẳng thèm hỏi, bản đồ cũng chẳng có... Chỉ một lúc sau, Phong phát cáu.
-Này! Rốt cuộc cậu muốn đi đâu?
-Đồi con lai, Long Island.
“Sao không nói...” - Phong càu nhàu - “Mà khoan, Đồi con lai... chẳng lẽ là Trại con lai...”
“Anh biết...” – cậu bé ngập ngừng, đầy nghi ngờ.
Haizzz... Phong thở dài. Chẳng lẽ mọi chuyện đều là thật... Cả giấc mơ đó nữa. Vậy thì chắc chắn thằng bé này là thằng bé được người đàn bà kia nói đến rồi...
“Đi thôi, anh sẽ đưa cậu đi... Nhất định” - Phong cũng chẳng hiểu sao mình lại tin tưởng người phụ nữ kia đến vậy.
Người đàn bà đó đã nói, tất cả đã có trong đầu của Phong. Uhmm, vậy thì làm thôi. Theo như những thứ kỳ quái trong đầu cậu, khi 12 tuổi, các á thần trẻ tuổi của chúng ta bắt đầu tỏa ra một mùi hương hấp dẫn bọn quái vật. Á thần càng mạnh thì càng bốc mùi... Cậu bé này chắc chắn là một á thần, hai mụ Gorgon đều đã khẳng định. Thông thường, Trại con lai, một nơi đào tạo các á thần trẻ tuổi, sẽ cử các thần rừng đi tìm và đến cạnh bọn trẻ từ trước, bảo vệ, rồi đưa đến trại. Nhưng chẳng biết thằng bé này có nằm trong hồ sơ của bọn họ không nữa. Vậy cứ tìm một thần rừng đã.
Có kế hoạch thì đơn giản rồi. Mọi á thần đều học dốt và cá biệt, do đứa nào đứa nấy đều mắc chứng khó đọc và tăng động cả. Vậy nên cứ đến mấy mấy trường trung học dành cho học sinh cá biệt tìm là xong. Có á thần thì sợ gì không có thần rừng. Mấy thần rừng đều dùng cách này để kiếm các á thần nhỏ tuổi.
Phong biết có một ngôi trường như vậy ở gần đây. Phong dẫn cậu bé đi qua ba khu nhà về phía bắc, băng qua Công viên Carl Schurz. Khi thằng bé đuổi kịp cậu, Phong đang vắt vẻo trên một hàng rào sắt, nhìn ra một bức tường bụi cây xơ xác.
Đây rồi, trường dành cho trẻ đặc biệt Hinsdale Central School. Mấy tay du côn và bọn bảo kê từ khu phố người Hoa đều từ đây mà ra cả. Không phải phân biệt nhưng da đen và người trung quốc đã chiếm đến hơn một nửa suất học. Nhờ có bọn này mà tỷ lệ phạm tội ở đây tăng 120% trong 2 năm.
Vừa đến cổng trường, Phong tóm lấy một thằng, ở trường này là phải có kiểu ứng xử riêng của nó: “Này, tao hỏi, trường này có thằng nào đặc biệt học dốt, bị tăng động không? Không thì một đứa đi cà nhắc cũng được.”
Phong là người Châu Á, nên cậu cũng khá thấp. Tên này mới 13-14 tuổi, nhưng đã cao ngổng, chỉ kém Phong có một chút. Nhưng tên nhóc bị cậu xách lên như gà. Nó hoảng hốt lắp bắp: “Có... có... có... đại ca. Cà nhắc thì đúng là có một đứa, không phải là thằng mà là con ạ! ...Vâng, vâng, đúng là một con bé... Không đúng! Không đúng, phải gọi là đại tỷ”
“Vậy đưa tao đi gặp nó.” Phong cũng không dám hy vọng, làm gì mà có chuyện dễ thế. Vì mấy thần rừng đều có chân dê, chỉ thích hợp chạy nhanh thôi, chứ bình thường bước đi đều bị cà nhắc. Nhưng ai dám nói, cứ đi cà nhắc là thần rừng.
Thế rồi thằng nhóc kia mặt méo xệch dẫn Phong cùng cậu bé đi ra sau trường. Ngồi đó là một cô bé... Khá cá tính, hay dữ dội nhỉ. Mái tóc cô bé nhuộm đỏ, bấm khuyên, mặc áo da kéo trễ để lộ bên trong là áo lót ngực thể thao, quần thụng nữa. Đậm chất phim hành động.
“Hey baby girl, làm phiền một tí được không?” – Phong vừa cất tiếng, cả một lũ nhóc tì quay ra nhìn cậu với một ánh mắt không thể nào thân thiện hơn được.
Cô nhóc vừa nghe Phong nói vậy lập tức xì một tiếng rõ dài, lập tức ba bốn tên to cao nhất đám đã đứng ra: “Hey hey, Bro... Không biết anh zai từ đâu đến, nhưng đừng nói với Nancy đại tỷ như thế chứ. Mặc dù ông anh có lớn, nhưng tụi này không ngán đâu!”
Mấy tên to con này chắc cũng năm cuối, cô bé này ghê thật, thu được cả mấy đứa năm cuối làm đàn em. “Bình tĩnh đi nhóc, không cần căng thẳng vậy đâu, anh chỉ có một số chuyện muốn hỏi em thôi”. Phong trực tiếp bỏ qua mấy đứa đang hằm hè xung quanh.
“Này, đừng có ngó lơ tao...” Một thằng to béo nhất đám tung một cú đấm nhằm ngay giữa mặt Phong...
Áaaa!!! Tiếng thằng bé hét lên. Phong chỉ đơn bắt lấy cú đấm cùng bấm vào vùng Hổ khẩu và Hợp thức thôi mà.
“Tôn trọng người lớn tí đi các em,đừng dọa anh.” Trả lời Phong là một cú đạp thẳng trước mặt. Bọn này hư quá, cậu nghĩ thầm. Phong bắt lấy cổ chân thằng bé, hất nó lên cao, làm nó ngã ngửa về sau.
Tất nhiên tiếp theo đó là một trận một đối một đầy thư hùng. À! Là một mình Phong đấu cả một lũ choai choai này. Cậu học võ bao nhiêu năm, quái vật còn chặn được chứ nói gì bọn nhóc. Nhưng nói đi nói lại, chúng vẫn còn trẻ con, chỉ là hơi nổi loạn thôi.
Nghĩ vậy, Phong không dùng ác chiêu gì, chỉ dùng Thái cực quyền để đẩy lui chúng. Gọi là Thái cực quyền, nhưng giờ thời đại nào rồi, cũng chẳng còn phong thái như Trương Tam Phong hay Trương Vô Kỵ sử dụng nữa. Một chiêu Bạch hạc lượng sí đón đỡ, tiếp theo là một chiêu Dã mã phân tông, một đứa thì ngã dúi về đằng trước còn một đứa thì gục xuống, do sườn trúng phải chiêu của đồng bọn.
Lúc này không ai dám coi thường Phong nữa, một đứa còn lôi con dao bấm ra, đâm lia lịa về phía Phong. Mấy thằng này liều rồi, cậu cũng chẳng thèm khách sao, giết gà dọa khỉ là cách tốt nhất. Phong bước về phía trước, nghiêng người tránh mũi dao. Sau đó bước chéo mũi chân trái, đầu gối nghiêng sang tấn công khoeo chân, rồi lại xoay nửa vòng làm thằng bé mất trọng tâm ngã về bên phải. Đây là Dương thức Ảo lâu tất ảo bộ trong Thái cự thập tam thức do đại sư phụ cậu đích thân truyền dậy. Khổ nỗi thằng bé còn chưa kịp ngã, Phong đã kéo giật nó lại, thụi liên tiếp vào sườn và mặt.
Thằng bé mặt mũi sưng húp nhìn Phong vẻ không cam lòng. Cậu định cho nó một đòn vào gáy để nó ngất đi. Nhưng đằng sau cậu là một cú đá, nhanh và mạnh hơn mấy đứa kia rất nhiều.
Phong né tránh. Hóa ra là cô bé kia. Cô bé đuổi theo, xuất những đòn đá liên tục. Cậu cũng chỉ còn biết cười khổ né tránh. Ai lại nỡ ra tay với con gái, đã thế lại là một cô bé nữa chứ.
Càng không nói đến thằng nhóc Phong dắt theo. Nó chăm chú theo dõi như xem trò vui vậy.
Thôi được! dọa con bé lui lại vậy. Tay phải cậu vòng ra phía trước, nhắm ngay mặt cô bé đánh tới, chính là chiêu Cao Thám Mã trong Thái Cực Quyền. Cô bé đổi chân trụ liên lục rồi đột ngột xuất một cước đá ngang họng Phong. Cậu biến thành chiêu Song Phong Quán Nhĩ, gạt đỡ bằng cả hai tay. Biến chiêu đó đúng là lãnh hội được tinh nghĩa "Liên miên không dứt" trong Thái Cực Quyền mà đại sư phụ hàng ngày chỉ điểm... Hữu đảo niệm đầu – Phiến thông bối – Dã phụ trát y... Phong gạt vòng tay trái, khi thì vòng tay phải, hết vòng này tới vòng khác, vòng to, vòng nhỏ, vòng ngang, vòng dọc, vòng thẳng, vòng xéo, hết vòng nọ lại tới vòng kia liên tiếp. Cô bé liên tục lùi lại, lật đật lắc lư, chân trụ đứng không vững, chân đá cũng chẳng dám suất toàn lực, chẳng khác nào người say rượu.
Phong biết cô nàng kia cũng đã phát bực rồi. Cậu bình tĩnh đợi cước tung đến gần, vươn tay bắt lấy cổ chân. Quả nhiên! Đúng cô bé này rồi! Người tốt mà, vừa ra đường tìm đã thấy.
Cô bé bị bắt lấy bàn chân mặt đỏ bừng, bối rối. Thế vẹo nào, sao giống ngôn tình thế này? Mà cái cổ chân cậu đang bắt lấy có phải của người đâu, rõ ràng là chân sau của một con dê mà.
Phong vội vàng lùi ra xa: “Cô là thần rừng chứ có phải con trai của Ares đâu mà hung hăng thế.”
Cô bé mắt trợn tròn, hung hăng nhìn cậu một lượt. “Lui ra”- cô bé quay lại quát mấy đứa đằng sau làm bọn đàn em ngập ngừng lui lại.
“Tao bảo chúng mày lui ra, đây là việc của tao...”