Dù Trương Tuấn chưa phải là chiến sĩ nhưng sức mạnh và tốc độ của hắn không hề thua kém bất cứ chiến sĩ bình thường nào, thậm chí là vượt trội hơn nhiều, lúc này lại nghe lão già thấp bé kia định để cho chính hắn đi nuôi dưỡng thứ ma thú gì đó, Trương Tuấn nổi giận. Hắn tiến lên, muốn tóm chặt cổ áo của ông già Kiếm Hiệp, ghì mạnh.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa và thành chủ Vũ Tuyết Mai đều là người lãnh đạo trong thành Phú Quý, họ có thể nào không hiểu rõ sự phân chia cấp bậc của Thần giáo Bạc Hà. Mặc dù Tự Thành Chiến sĩ không xông pha chiến trường, không tham gia chiến đấu nhưng họ không phải thành viên bình thường của Thần giáo, họ là những người có địa vị cực cao – thứ địa vị chỉ thấp hơn Tổng giáo chủ. Âu cũng là vì muốn nuôi dưỡng và giúp vệ thú phát triển cùng với việc để đẳng cấp của chúng tăng lên thì đều phải cần những Tự Thành Chiến sĩ – một nghề nghiệp có số lượng ít ỏi. Trong một trăm nghìn người chưa chắc tìm được một gã Vệ thú Chiến sĩ, một nghìn người Vệ thú Chiến sĩ chưa chắc tìm được một tên Tự Thành Chiến sĩ. Tính sơ sơ thì trong cả triệu người cũng chưa chắc tìm được một người Tự Thành Chiến sĩ.
Ánh sáng màu trắng đại biểu cho một người không có bất kỳ độ phù hợp nào với vệ thú, nói cách khác, bọn họ cùng vệ thú hoàn toàn không có chút quan hệ nào, mà chính bản thân lại là một con “vệ thú” khác. Cũng đại biểu cho thể chất của họ cũng tương tự như vệ thú.
Nếu một cái Thần giáo không có người nuôi dưỡng vệ thú thì chẳng những số lượng Vệ thú Chiến sĩ giảm mạnh, mà cấp độ của Vệ thú Chiến sĩ cũng không thể tăng lên, âu cũng là vì một người Vệ thú Chiến sĩ muốn tăng cấp thì đều cần sự trợ giúp của một gã Tự Thành Chiến sĩ.
Thế nên, trái ngược với thái độ của Trương Tuấn, hai người họ cực kỳ giật mình.
Phải biết lão già Phạm Kiếm Hiệp không có chỗ dựa, cũng không thân thiết với ai trong Thần giáo Bạc Hà, nhưng ông ta vẫn được mọi người – kể cả Giáo chủ Trần Đại Nghĩa và nữ công tước Tuyết Mai - tôn trọng. Không có gì khác hơn, chỉ đơn giản một điều rằng ông ta là một trong hai người Tự Thành Chiến sĩ của Thần giáo Bạc Hà.
Trần Đại Nghĩa và Vũ Tuyết Mai đang thất vọng tràn trề vì nghe Trương Tuấn không thể trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ, nhưng rồi lại nghe được chính miệng Phạm Kiếm Hiệp nói rằng Trương Tuấn có thể trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ thì đó chẳng khác nào hạnh phúc trào dâng, thứ hạnh phúc quá mãnh liệt khiến họ muốn ngất đi.
Không thể trở thành Vệ thú Chiến sĩ thì lại thế nào? Chỉ cần trở thành Tự Thành Chiến sĩ thì đã vượt bậc hơn rồi.
Cảm giác của hai người họ như là được kéo thoát khỏi Địa Ngục ghê tởm, rồi cưỡi tên lửa bay lên tận Thiên Đường mong ước.
Song khi thấy hành vi hiện tại của Trương Tuấn, chỉ trong nháy mắt, họ như bị đá thẳng xuống Địa Ngục. Họ không ngờ hắn dám uy hiếp một người Tự Thành Chiến sĩ. Nếu như người Tự Thành Chiến sĩ này nổi giận, chỉ sợ hắn sẽ không bao giờ được trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ.
- Dừng tay!
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cùng công tước Vũ Tuyết Mai hô lớn. Đồng thời vào lúc này, nữ công tước cũng lao tới ngăn cản hành động tiếp theo của hắn.
Dù là phận nữ giới, nhưng là một chiến sĩ chín sao, chỉ trong chớp mắt, Vũ Tuyết Mai đã tới bên cạnh Trương Tuấn, nàng giơ ra tay phải, giữ chặt cổ tay của Trương Tuấn. Rồi nàng xoay mạnh một cái, cả thân thể của Trương Tuấn bị lộn ngược về sau nửa vòng tròn.
Đau nhức truyền lại từ cổ tay ấy, một tia lửa giận liền dâng lên từ đáy lòng Trương Tuấn.
“Mặc kệ ngươi có phải là Vũ Tuyết Mai hay không!”
Ngay trên không, hắn dùng bàn tay còn lại vồ tới, bắt dính một cánh tay của Vũ Tuyết Mai, sau đó dùng sức xé mạnh.
Trương Tuấn mạnh mẽ như thế nào, là người có sức mạnh vượt trội bấy nhiêu? Cho dù là chiến sĩ chín sao, Vũ Tuyết Mai cũng ăn một cái thiệt thòi, đành buông lỏng cổ tay kia của hắn, bị hắn quăng qua bên trái.
Sau khi Trương Tuấn vừa mới đi đến thế giới này, hắn bị loại bệnh độc nọ từ cơ thể con kiến vô danh lây qua, hắn không hề biết rằng từ ngày hôm đó, hắn không chỉ nhận được “năng lực” sức mạnh và nhanh nhẹn của con kiến, mà hắn còn nhận được tính cách “cuồng bạo” của nó. Vì lẽ ấy, hắn mới hiếu chiến như vậy.
Khi quăng Vũ Tuyết Mai về bên trái thì Trương Tuấn mới tỉnh ngộ, hóa ra hắn vừa quăng nữ công tước có khí chất làm động lòng người kia. Thế là hắn phản ứng lại tức thì, nhờ sự nhanh nhẹn của bản thân, thân thể hắn bắn ra như cây tên rời cung, ôm lấy nữ công trước ngay trước khi nàng rơi xuống đất.
Kì thật dù cho hắn không ôm, lấy tố chất thân thể của một chiến sĩ chín sao, cho dù bị rơi mạnh xuống nền đất, nàng cũng không bị thương. Song một cái ôm như thế lại là một cảm giác khác.
Nằm trong vòng tay an toàn, Vũ Tuyết Mai dùng ánh mắt dịu dàng và sâu kín nhìn hắn.
Trương Tuấn cũng không phải đứa ngốc, hắn tự biết bản thân mình phải làm gì sau đó. Hắn nở một nụ cười đậm chất “phong độ”:
- Xin lỗi, ta là một người đàn ông có chút ngông và táo bạo.
Đối với một quý tộc chỉ sinh hoạt trong một tòa thành xinh đẹp thì những lời này có lực sát thương rất lớn, sợ rằng ngay cả những vị Thần trên đại lục cũng không có chiêu thức nào mạnh hơn, cũng không có chiêu thức nào có thể đánh đồng.
Nhưng tình cảnh ấm ấp và tươi sáng rực rỡ đã bị một lão già không hiểu được phong tình phá vỡ. Ông lão Phạm Kiếm Hiệp cười ha ha, nói trong hưng phấn:
- Tốt, ngươi rất tốt, sức mạnh to lớn, nhanh nhẹn không kém. Ngươi đúng là mẫu người nối nghiệp lý tưởng của ta. Thế nào, gia nhập với chúng ta đi.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thở dài, trong lòng mừng thầm: “Chỉ cần chính mình có một gã Tự Thành Chiến sĩ thì mình muốn bao nhiêu Vệ thú Chiến sĩ thì có bao nhiêu, không phải sao?”. Song hắn lại quên ý kiến của chính bản thân Trương Tuấn.
Trương Tuấn lắc đầu:
- Ta không muốn trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ.
- Tại sao?
Cả ba người cùng đồng thời hỏi.
Trương Tuấn đáp:
- Ta không muốn, người nào muốn thì chính mình gia nhập. Dù sao ta cũng không quan tâm, Phật tổ phù hộ, tốt nhất các người đừng có mà mơ tưởng tới việc ép ta.
Ba người cau mày hỏi:
- Phật tổ phù hộ? Nghĩa của nó là sao?
Trương Tuấn biết mình lỡ lời, hắn nói sơ qua:
- Đây là một loại cầu khấn mà các ngươi không biết.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa biến sắc:
- Ngươi cầu khẩn người nào vậy? Chẳng lẽ ngươi là một tên dị giáo đồ?
Dị giáo đồ là chỉ những người không phải tín đồ của Thần giáo đó, mà là một tín đồ của Thần giáo khác. Cho nên vấn đề này có thể là một chuyện lớn, một người dị giáo đồ hiển nhiên không thể nào trở thành Tự Thành Chiến sĩ của Thần giáo Bạc Hà. Nếu như Trương Tuấn đúng là dị giáo đồ, như vậy thì tất cả các tính toán của Trần Đại Nghĩa đều trở thành công dã tràng.
Chỉ cần nghe Trần Đại Nghĩa nói vậy thì Trương Tuấn biết được những người dị giáo đồ không được hoan nghênh ở đây, nếu muốn ở chỗ này thì không thể nào để mình bị xem là dị giáo đồ. Bởi vậy, hắn vội vàng nói:
- Không phải, ta chỉ là dùng một phương thức đặc biệt để hướng về vị Thần của chúng ta mà cần khấn.
Loại lời nói mơ hồ này chẳng thể nào thuyết phục bởi vì hắn không hề nói “Thần của chúng ta” là vị Thần nào. Có thể trách được hắn sao? Hắn làm sao biết vị Thần của Thần giáo này là ai? Dẫu sao hắn đến thành Phú Quý chưa được một ngày cơ mà.
- Ngươi đã có thể “gặp” Thần sao?
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa càng hưng phấn hơn. Với kiến thức phong phú, vị giáo chủ này biết chỉ có những tín đồ đạt tới cấp độ “Đại hiền triết” như trong truyền thuyết thì mới có thể giao tiếp cùng Thần. Những vị Đại hiền triết và Thần của họ có một mối quan hệ mang tính ước định, do vậy mà danh vọng của họ trong Thần giáo là cực cao! Chỉ cần có một Đại hiền triết xuất hiện trong đám tín đồ, thì tín ngưỡng của Thần điện có thể tăng vù vù, không chỉ vậy, sự xuất hiện này càng giúp ích rất nhiều cho Thần giáo.
Trương Tuấn hoàn toàn không biết Trần Đại Nghĩa đang nói cái gì, nhưng đã lỡ nói dối thì có thể nào dừng lại? Vì thế, hắn gật đầu không chút chần chừ:
- Không sai, Thần vĩnh viễn nằm trong trái tim của ta!
- Trời ạ, Thần Bạc Hà vĩ đại, ngài thật sự quá vĩ đại. Ngài lại phái một người Đại hiền triết Tự Thành Chiến sĩ đến dẫn dắt chúng ta đi về huy hoàng.
Trần Đại Nghĩa dùng hai bàn tay tiều tụy đưa tới trước ngực, đan chéo lại, hướng về pho tượng Thần Bạc Hà nằm ở trong Thần điện mà lễ bái, trong miệng không ngừng niệm những bộ kinh văn đã thuộc nằm lòng.
Ở bên cạnh, nữ công tước cùng Tự Thành Chiến sĩ Phạm Kiếm Hiệp cũng cùng nhau quỳ xuống, hướng về phía đó mà cầu khấn.
Mà người bọn họ cho rằng là một vị Đại hiền triết thì đến bây giờ mới biết được “Thần của chúng ta” là Thần Bạc Hà vĩ đại. Dù cho trước kia hắn cũng biết nơi đây là khu vực của Thần giáo Bạc Hà, thế nhưng có ai nói cho hắn biết nơi đây tôn thờ Thần Bạc Hà đâu? Ban đầu nghe thấy cái tên Thần giáo Bạc Hà, hắn còn tưởng chỉ là cái tên bâng quơ thôi chứ.
Một lúc sau, nữ công tước lén lút giải thích cho Trương Tuấn biết chỗ tốt của Tự Thành Chiến sĩ, khi này thì Trương Tuấn chợt hiểu: “Ồ, đây không phải là ngành chăn nuôi heo ở Trái Đất sao?”.
Hắn có chút lo lắng, nhưng cho rằng đây không phải là lựa chọn sai lầm, vì thế hắn vui mừng gật đầu chấp nhận.
Xác nhận xong cái gật đầu của hắn, mọi người đều vui lớn. Lão già Phạm Kiếm Hiệp còn dặn hắn phải đi tới đây học tập từ ngày mai.
Sau khi làm xong lễ, Vũ Tuyết Mai cùng Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thảo luận trong chốc lát, rồi nàng dẫn hắn đi về phủ công tước.
Ngày hôm sau, Trương Tuấn chính thức được đưa đến Thần điện thành Phú Quý, trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ. Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cùng thành chủ Vũ Tuyết Mai cùng nhau tế lễ, vì hắn mà mở tiệc đãi khách, cố gắng ôm trọn phần công lao to lớn đó.
Chỉ cần có được phần công lao này – tìm được Đại hiền triết Tự Thành Chiến sĩ – thì ắt hẳn Giáo chủ Trần Đại Nghĩa sẽ nước lên thì thuyền lên, có lẽ không bao lâu sau hắn sẽ tiến vào Tổng giáo, còn riêng vị nữ công tước, quyền lợi của nàng sẽ được củng cố một cách vững vàng.
Hết thảy chuyện này đều chưa có quan hệ gì với Trương Tuấn, hắn bị ông lão Phạm Kiếm Hiệp dẫn vào một cái con đường ngầm âm u. Đi suốt nửa giờ trong con đường ngầm thiếu ánh sáng này thì họ tới một cái động thật lớn.
Động có hình như một khối cầu. Trên đỉnh là một hình vòm có mô hình của mặt trời và các vì sao, phía dưới của mô hình là hình của một con sông dài, nếu không nhầm thì đó là con sông Bạc Hà chảy qua thành Phú Quý. Thậm chí có cả một phần biển Phan Riết, nơi mà con sông Bạc Hà đổ ra biển.
Sông Bạc Hà chỉ là một con sông mang tính địa phương, nó không hề dài như vậy, cũng không có lớn như thế kia, cả khu vực nó đi qua cũng không tới một phần mấy chục diện tích đại lục. Nhưng trên mô hình này, nó kéo dài qua cả vùng Tây Nam Bộ của đại lục, giống như một con rồng lớn chiếm trọn phía Tây Nam, và nhìn khu vực khác của đại lục với sự thèm khát khó nhịn. Cũng ở trong mô hình này, nó chiếm tới tận một phần tư đại lục.
Bốn phía trên vách động đều có một cái lỗ nhỏ có đường kính dài đến một thước. Những cái lỗ nhỏ ấy được bao quanh bởi những cái hàng rào được làm từ những cột thép có chất lượng cao to bằng bắp chân người, loáng thoáng có thể nhìn thấy những viên trứng và nghe được tiếng vang, hẳn là có sinh vật sống ở bên trong.
Trương Tuấn chỉ vào các lỗ nhỏ này, hỏi:
- Nơi này là nơi các vệ thú sinh sống phải không?
Phạm Kiếm Hiệp gật đầu:
- Đúng vậy, những người bảo vệ của Thần sống ở nơi này.
Nói xong, hắn chỉ hai cái lỗ nhỏ ở gần mặt đất:
- Đây là nơi ở của ta và ngươi.
Hai cái lỗ nhỏ nọ cùng mấy cái lỗ nơi vệ thú sinh sống cũng không có gì khác nhau, Trương Tuấn tự hỏi xem có phải hắn sẽ phải khom người xuống thắt lưng thì mới có thể đi vào không.
- Tự Thành Chiến sĩ như cha mẹ của vệ thú, bởi thú chúng ta và chúng nó đều không có khác nhau cái gì.
Phạm Kiếm Hiệp đầy từ ái nói tiếp:
- Nếu ngươi muốn trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ tốt thì ngươi nhất định phải có một trái tim của người cha, người mẹ, phải đối xử với chúng như đối xử với con của mình.
- Ngồi đi, ta sẽ nói với người về công việc của Tự Thành Chiến sĩ.
- Ắt hẳn ngươi còn chưa biết cái nghề nghiệp của chúng ta vĩ đại biết dường nào. Không phải ta dối gạt gì, nếu như không có Tự Thành Chiến sĩ thì sẽ không có Vệ thú Chiến sĩ. Vì thế, nghề nghiệp đáng tự hào nhất không phải là Vệ thú Chiến sĩ, mà là Tự Thành Chiến sĩ. Chỉ có điều chúng ta ít xuất hiện trước mặt công chúng, mà bởi vậy nên đa số người đều không biết đến cái nghề nghiệp này.
- Ngươi phải nhớ kỹ một câu nói: “Không muốn bản thân trở thành Tự Thành Chiến sĩ thì không phải là một gã Tự Thành Chiến sĩ tốt” – Đây là câu nói của đại nhân Học Mãi, một người Tự Thành Chiến sĩ duy nhất đã đạt cấp Thần trong suốt chiều dài của lịch sự đại lục. Tốt nhất thì ngươi nên ghi tạc vào lòng, dù gì thì câu nói này là câu khắc cốt ghi tâm của tất cả Tự Thành Chiến sĩ.
- Về sự phân chia cấp độ, chúng ta cũng tương tự như của Vệ thú Chiến sĩ, cấp thấp nhất chính là một người Tự Thành Sinh, sau đó là: Tự Thành Nhân, Tự Thành Sĩ, Tự Thành Ti,Tự Thành Thánh và Tự Thành Thần. Cấp bậc cao nhất chính là Tự Thành Thần.
- Ngươi có biết cấp bậc cao nhất của Vệ thú Chiến sĩ là bao nhiêu không? Là cấp chín! Nhưng tại sao hiện nay Vệ thú Chiến sĩ ở trên đại lục chỉ đến cấp năm? Tại sao cấp bậc của Vệ thú Chiến sĩ lại thấp như vậy? Mọi việc đều bắt đầu từ chúng ta, đó là do trên đại lục không có lấy một người Tự Thành Chiến sĩ xuất sắc.
- Hiện nay ở trên đại lục, người Tự Thành Chiến sĩ xuất sắc nhất cũng không vượt qua cấp bậc Tự Thành Ti, vẫn chưa có ai có cấp bậc có thể vượt qua được cấp bậc tín ngưỡng của Thần giáo. Âu cũng là bởi vì muốn vệ thú tăng lên cấp bậc thì tín ngưỡng của Thần giáo phải tăng lên thì mới được.
Nói tới đây, lão Phạm Kiếm Hiệp cũng có chút xấu hổ.
- Hiện tại ta cũng vừa mới đạt tới cấp Tự Thành Sĩ, còn một khoảng cách rất lớn phải đi để đạt được cấp Tự Thành Ti.
Trương Tuấn vẫn im lặng lắng nghe. Lão Phạm Kiếm Hiệp lại cảm thán đôi lời, nói ra từ đáy lòng:
- Đứa nhỏ, ngươi là người mà ta thấy có tư chất thích hợp nhất để trở thành một người Tự Thành Chiến sĩ. Chỉ cần ngươi chăm chỉ khổ luyện, thành tựu của ngươi trong tương lai sẽ cao hơn ta, ta tin tưởng điều đó. Bởi thế, tất cả những gì ta biết thì ta sẽ dạy hết cho ngươi, ngươi nhất định đừng làm ta thất vọng!
Trương Tuấn nghiêm túc gật đầu:
- Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng!
Không biết tại sao, trong cuộc nói chuyện vừa rồi của lão Phạm Kiếm Hiệp, Trương Tuấn lại nhớ đến cái đôi mắt mang đầy mong chờ kia. Hắn không tự chủ được đưa hình ảnh người mẹ chồng lên hình ảnh lão già này, dẫu lão già thấp bé này có hình tượng kém quá xa người mẹ hiền lành của hắn.
“Không bao giờ để người đặt hi vọng vào mình phải thất vọng.” – Đây là một câu nói của mẹ hắn, hắn cũng chưa bao giờ quên.
Thế nên vào lúc này, trong lòng hắn hô lên: “Phật tổ phù hộ, có một ngày ta sẽ trở thành Tự Thành Thần, nhất định là vậy!”.
- Đứa nhỏ, ngươi lại đây. Lại xem vệ thú của Thần giáo Bạc Hà chúng ta: Song Đao Đường Lang.
Ông lão Phạm Kiếm Hiệp dẫn hắn đến một cái lỗ trên tường, huýt một tiếng sáo theo âm điệu phức tạp nào đó.
Ngay sau đó, một loạt tiếng xé gió vang lên, và rồi một con bọ ngựa có cơ thể to lớn bằng khoảng nửa người quơ hai chiếc song đao sắc bén xuất hiện ngay tại cửa vào lỗ nhỏ.
“Tranh tranh!” – Đường Lang dùng song đao chém lên hàng rào thép, làm bắn ra vô số tia lửa nhỏ.
- Cuồng Phong, đừng nóng giận, hắn là người mới, sau này các ngươi sẽ thích hắn thôi.
Trong lúc Trương Tuấn còn hoảng sợ vì hình ảnh trước mắt, ông lão Phạm Kiếm Hiệp đưa cho hắn một cái bao gì đó, ý bảo hắn đưa cho Song Đao Đường Lang ăn. Trương Tuấn hít sâu một hơi, lá gan trở nên to hơn. Hắn đi đến hàng rào, nhét cái bao vào bên trong.
Song Đao Đường Lang nhìn hắn đầy cảnh giác, sau đó vung lên song đao, cái bao nọ ở trên tay hắn đã không thấy đâu.
Nhìn con Song Đao Đường Lang dùng hai cái chân trước kéo đồ ăn bỏ vào miệng, ông lão Phạm Kiếm Hiệp cười ha hả, cầm tay Trương Tuấn, kéo hắn lui về.
Lúc này, Trương Tuấn hỏi:
- Đó là vật gì?
- Đó là thức ăn yêu thích nhất của Song Đao Đường Lang, nó là một con Khô Độc Thằn Lằn sống ở dãy núi Nhạn Tháp bị giết rồi đem phơi khô. Núi Nhạn Tháp ở phía đông thành khoảng tám mươi dặm, bị một cái bộ lạc thú nhân chiếm giữ, họ lại căm ghét chúng ta, đồng thời họ còn thường xuyên tiến hành xâm lược chúng ta. Nếu không thì chúng ta đã có thể ăn được thứ thức ăn ngon miệng này. Bở thế nên Khô Độc Thằn Lằn còn không đủ cung cấp cho Song Đao Đường Lang nên chúng ta cũng chẳng thể nhấp nháp xem nó mỹ vị cỡ nào. Đáng tiếc.
Vừa nói, ông lão Phạm Kiếm Hiệp vừa dẫn hắn đi đến một cái tảng đá kỳ quái. Đây là một tảng đá cao bằng một con người, cô độc đứng vững trên đỉnh của đường hầm – nơi mà chỉ có duy nhất tảng đá này.
Trương Tuấn cố gắng nhìn nó thật kỹ, nhưng nhìn mãi mà chẳng thấy gì đặc biệt, thế là hắn cất tiếng hỏi:
- Đây là cái gì?
Phạm Kiếm Hiệp đưa tay phải vuốt ve tảng đá, chậm rãi nói ra:
- Đây là truyền thừa của Tự Thành Chiến sĩ chúng ta.
Theo từng tiết tấu vuốt ve của ông lão, những mảng màu đen trên tảng đá hóa thành gợn sóng, bắt đầu tản đi. Tảng đá bắt đầu sáng lên, từng hình ảnh từ bên trong tảng đá di chuyển ra ngoài, lập lòe ánh sáng, bắt đầu giãy giụa như những con giun, cuối cùng lại hợp thành một kiểu chữ của nhân loại.
- Mỗi Thần điện đều có kinh văn của chính mình. Bộ kinh văn trên tảng đá này chính là bộ kinh văn dành cho Tự Thành Chiến sĩ của Thần điện chúng ta. Chúng ta hay gọi nó là “Tâm Kinh”. Chỉ có người tu luyện Tâm Kinh thì mới có thể trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ chính thức, hay chính là chỉ việc một người bình thường trở thành một gã Tự Thành Sinh.
Như một người vừa từ miền núi xuống đồng bằng, hắn không khỏi hỏi:
- Tâm Kinh có tác dụng gì?
Phạm Kiếm Hiệp trả lời với vẻ thản nhiên:
- Nó làm cho chúng ta trở thành vệ thú.
- Hả?
Trương Tuấn thất kinh, mặc dù không thể chối cãi việc con Song Đao Đường Lang vừa rồi rất mạnh mẽ, cũng rất nhanh nhẹn, nhưng Trương Tuấn vẫn thích bộ dáng hiện tại của mình hơn, vẫn cảm thấy bộ dáng hiện tại càng thêm dễ nhìn.
- Ha hả, ngươi không nên lo lắng, ta không phải nói ngoại hình của chúng ta sẽ biến thành vệ thú, mà ta đang nói đến nội tâm. Tâm Kinh Bạc Hà có thể làm cho chúng ta có khả năng tạo ra một loại thủy tinh. Đối với con người, loại thủy tinh này không có tác dụng gì, nhưng đối với vệ thú, nó là thứ không thể thiếu. Vệ thú sinh trưởng, phát triển và tiến hóa đều phải dựa toàn bộ vào loại thủy tinh đó.
Ông lão Phạm Kiếm Hiệp lấy ra một khối thủy tinh màu lam nhạt to bằng đầu ngón tay, nói tiếp:
- Ngươi nhìn đi, đây chính là thứ thủy tinh ta đã nhắc đến. Cực hạn của ta là mỗi ngày chỉ có thể tạo ra và lấy ra một khối thủy tinh như thế. Đừng thấy nó nhỏ như vậy mà xem thường, một khối thủy tinh nhỏ như thế này có thể giúp ấp một quả trứng của Song Đao Đường Lang nở ra, giúp con Song Đao Đường Lang con này đặt trụ cột vững chắc ở ấu sinh kỳ.
- Vì sao Vệ thú lại cần tinh thể này? Không phải chúng ăn thịt sao?
Trương Tuấn khó hiểu.
- Đây là do Thần an bài, chúng ta đều không hiểu tại sao. Tất cả Vệ thú đều như vậy, đều cần loại thủy tinh ấy, cho nên mới cần có Tự Thành Chiến sĩ. Mặc kệ Vệ thú ăn thức ăn nhiều hay ít, ăn bao nhiêu thịt, không có những khối thủy tinh này, bọn chúng không thể phát triển. Nói khái quát, từ khi được ấp ra từng trứng, Vệ thú chính là đang ở trong giai đoạn ấu sinh kỳ, chúng tiếp tục phát triển và đạt tới giai đoạn trưởng thành kỳ, sau đó là ẩn kỳ, cuối cùng mới là thành thục kỳ. Chỉ có Vệ thú đạt tới thành thục kỳ thì mới có thể kết hợp cùng chiến sĩ, tạo nên Vệ thú Chiến sĩ.
- Cả trong quá trình phát triển ấy, loại thủy tinh được gọi là “Thần tinh” này là thứ không thể thiếu. Từ một quả trứng, một con Song Đao Đường Lang cần tám khối Thần tinh cỡ này thì mới phát triển đến thành thục kỳ. Mỗi một lần tăng cấp cho Vệ thú đều cần số lượng gấp đôi lần trước. Mà quá trình kết hợp của Vệ thú và chiến sĩ, và quá trình thăng cấp cho Vệ thú Chiến sĩ cũng đều cần mười tám khối Thần tinh.
Trương Tuấn nhìn khối thủy tinh xinh đẹp kia, mê man đến có chút khó tin:
- Con người làm thế nào mà tạo ra một khối thủy tinh như thế cho được?
Phạm Kiếm Hiệp trả lời:
- Nó được ngưng kết ở trong lòng ngươi, sau đó được đưa ra ngoài thông qua không gian ma pháp. Trong Tâm Kinh cũng có ghi lại một không gian ma pháp như vậy, tuy nhiên đó chính là loại không gian ma pháp đơn giản nhất.
Dừng lại một chút để Trương Tuấn có thể tiếp thu được nội dung chính, Phạm Kiếm Hiệp kéo Trương Tuấn về tảng đá nọ, tiếp tục nói:
- Đến đây đi, ta sẽ chỉ ngươi cách tu luyện của Tự Thành Chiến sĩ.
Sau đó, lão bắt đầu ngồi xếp bằng bên cạnh tảng đá, và bắt đầu việc làm mẫu.
Dưới sự chỉ dạy của Phạm Kiếm Hiệp, Trương Tuấn tiến vào trạng thái một cách thong thả.
- Tập trung dòng suy nghĩ, hãy nghĩ đến rằng trong cơ thể có một dòng năng lượng, cố gắng dẫn dắt dòng năng lượng ấy di chuyển theo lộ trình được ghi chép trong Tâm Kinh, cuối cùng tiến hành ngưng tụ chúng lại. Rồi dẫn dắt thêm càng nhiều năng lượng, cho đến khi nào ngươi cảm thấy khối Thần tinh đã thành hình, không cần tiếp tục ngưng tụ nữa thì ngươi dùng loại không gian ma pháp nọ đưa chúng ra ngoài.
Ông lão Phạm Kiếm Hiệp đợi Trương Tuấn vận chuyển dòng năng lượng trong mười phút, rồi hỏi:
- Ngươi cảm thấy thế nào, trái tim có cảm giác no đủ hay không?
Trương Tuấn lắc đầu:
- A? Không có, nó vẫn một mực trống không.
Lão Phạm Kiếm Hiệp cảm thấy có chút quái lạ, khi bắt đầu tu luyện Tâm Kinh, tất cả Tự Thành Chiến sĩ đều như nhau, sau lần mà dòng năng lượng chảy xuôi đầu tiên, trái tim sẽ cảm thấy no đủ. Bởi vì trước khi tu luyện lần đầu, trái tim Tự Thành Chiến sĩ vẫn chưa được khai phá, hết sức nhỏ hẹp, cho nên khi dòng năng lượng chảy qua, nó sẽ có cảm giác no đủ mới đúng.
Lão ta cẩn thận quan sát cơ thể Trương Tuấn. Lão nhìn thấy có một tia ánh sáng yên lặng chảy xuôi dưới da tay của hắn, tuy rằng nó rất yếu ớt và mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy được điều này, thì đã có thể chắc chắn rằng cơ thể Trương Tuấn có dòng năng lượng kia, dòng năng lượng ấy cũng đã đi qua trái tim của hắn. Song Trương Tuấn lại bảo trái tim của hắn không có cảm giác no đủ, trong lúc nhất thời, điều này làm cho lão Phạm Kiếm Hiệp không rõ lý do tại sao, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lại đợi thêm một lúc, Phạm Kiếm Hiệp hỏi:
- Dòng năng lượng của ngươi đã chảy qua bao nhiêu vòng?
- Mười bảy vòng.
Trương Tuấn trả lời rất nghiêm túc.
Nghe được câu trả lời của Trương Tuấn, lão Phạm Kiếm Hiệp thất kinh:
- Nhanh như vậy!
Thông thường một gã mới trở thành Tự Thành Chiến sĩ có năng lực khống chế không được tốt, nói tổng thể chính là tinh thần quá yếu để khống chế dòng năng lượng đi theo ý mình. Trong một giờ tu luyện, bọn họ có thể vận chuyển dòng năng lượng đi hết một vòng đã là tốt lắm rồi. Thế nhưng Trương Tuấn vận chuyển cả mười bảy vòng trong mấy chục phút đồng hồ, hiển nhiên là so với lão Phạm Kiếm Hiệp cũng không thua kém, bởi vậy ông lão Phạm Kiếm Hiệp mới kinh ngạc.
- Trái tim của người đã cảm thấy no đủ hay chưa?
Phạm Kiếm Hiệp cẩn thận hỏi thăm. Mà câu trả lời của Trương Tuấn lại tiếp tục làm cho lão Phạm Kiếm Hiệp giật mình.
- Há? Vẫn chưa có.
Phạm Kiếm Hiệp có chút kinh hoàng, ông ta chưa từng gặp qua tình huống này. Đừng nói là chính bản thân ông trải qua, chính là nghe cũng chưa từng nghe qua.
“Ở lần tu luyện đầu tiên, một gã mới trở thành Tự Thành Chiến sĩ lại có thể vận chuyển dòng năng lượng mười mấy vòng, hơn nữa trái tim vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, rốt cuộc hắn là một thiên tài tuyệt thế, hay hắn là một cái phế vật không có tư cách?” - Trong lòng lão Phạm Kiếm Hiệp cũng chập chùng không yên.
Nỗi niềm lo lắng tăng lên, lão ta nhìn Trương Tuấn, nói ra:
- Ngươi chậm rãi tu luyện, không nên gấp gáp, chờ đến lúc nào trái tim của ngươi có cảm giác no đủ thì hãy tiến hành dùng không gian ma pháp đưa nó ra ngoài. Ta không quấy rầy ngươi nữa, mà sẽ ở chỗ này chờ ngươi.
Trương Tuấn gật đầu, nhắm mắt lại, hắn tiếp tục vội vàng vận chuyển dòng năng lượng.
Trương Tuấn cảm thấy việc này chơi đùa tốt lắm, bởi vì tu luyện loại Tâm Kinh này thật giống như tu luyện võ công tâm pháp ở thế giới kia, song việc tu luyện Tâm Kinh đơn giản hơn nhiều.
Trương Tuấn là một người trẻ tuổi, đã từng đọc không ít tiểu thuyết võ hiệp trên mạng internet. Mà bởi vậy, hắn chịu không ít ảnh hưởng. Thử hỏi ai đã từng đọc qua những cuốn tiểu thuyết đó mà không mơ một giấc mộng làm đại hiệp tung hoàng ngang dọc? Hắn cũng vậy, thậm chí có phần… phát rồ. Hắn chẳng những mua đậu về tập Thiết Sa Chưởng trong hơn hai tuần, lại còn chuyên môn tìm kiếm những quyển nội công tâm pháp.
Không biết những cuốn nội công tâm pháp đó có phải thật sự không. Nhưng phương pháp tu luyện được ghi lại ở trong đó có quá trình khó khăn, phức tạp và buồn tẻ hơn nhiều. Không chỉ yêu cầu khống chế tinh thần cực kỳ nghiêm khắc, chẳng những yêu cầu phải điều tiết hô hấp theo đúng nhịp, chúng lại còn yêu cầu tu luyện ở dòng sông chảy siết, buộc gỗ vào chân… So với Tâm Kinh Bạc Hà mà nói, chính là ông nội gặp cháu. Bởi vậy cho nên, quá trình tu luyện Tâm Kinh Bạc Hà đơn giản hơn quá nhiều.
Cứ việc ở thế giới kia Trương Tuấn đã kiên trì tu luyện những quyển tâm pháp nọ hơn một tháng mà không có chút thành quả, song khi dùng kinh nghiệm đó để tu luyện Tâm Kinh Bạc Hà, hắn cảm thấy một cảm giác dễ dàng.
Dòng năng lượng trong cơ thể của hắn chảy xuôi với tốc độ không nhanh, không chậm, lão Phạm Kiếm Hiệp ở bên cạnh cũng không còn nói gì. Một vòng lại một vòng, bắt đầu rồi kết thúc, kết thúc rồi lại bắt đầu, hắn để nó tiếp tục vận chuyển, không để ý đến việc thời gian đã qua bao lâu.
Theo thời gian và việc vận chuyển dòng năng lượng của hắn, trái tim hắn dần dần cảm thấy được tràn đầy và sung túc. Một vòng lại một vòng đi qua, rốt cuộc nó cũng cảm thấy đã “no”. Lúc này, Trương Tuấn nhớ lại cái không gian ma pháp đơn giản kia – thứ ma pháp vô cùng yếu ớt, không cần tu luyện đều có thể sử dụng, thứ ma pháp mà có lẽ là do một người Tự Thành Chiến sĩ sáng tạo - rồi lẩm bẩm đoạn chú ngữ ngắn gọn ấy.
Sau khi niệm xong chú ngữ, trong lòng hắn bỗng cảm thấy trống trải, như mất mác một thứ gì đó, thì trong tay của hắn xuất hiện một khối đồ vật. Trương Tuấn vui mừng vô cùng, hắn vội vàng mở mắt ra xem thành quả của lần đầu hắn tu luyện Tâm Kinh Bạc Hà, hắn rất muốn nhìn xem mình đã tạo ra một khối Thần tinh thế nào.
Chỉ là khi hắn vừa mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn xem thành quả thế nào thì một tiếng thét kinh hãi của lão Phạm Kiếm Hiệp vang lên, làm cho hai tai của hắn trở nên ù ù.
- Thần Bạc Hà vĩ đại. Trời ạ, Thần Bạc Hà ở nơi nào? Hắn dĩ nhiên lại là một Tự Thành Chiến sĩ trời sinh! Thần Bạc Hà vĩ đại! Thần Bạc Hà hiển linh!
Sau một tiếng “bùm”, hai đầu gối của lão già Phạm Kiếm Hiệp chạm đất, lão quỳ xuống, hướng về nơi đặt pho tượng của Thần Bạc Hà trong Thần điện mà thì thào cầu khấn.
Trương Tuấn nhìn chằm chằm vào khối Thần tinh nhỏ nhắn có màu lam sẫm trong tay hắn. Mặc dù nó chỉ là một khối nhỏ, nhưng khi nhìn qua vẫn có thể nhận ra nó to hơn khối thủy tinh của lão già Phạm Kiếm Hiệp.
“Chẳng lẽ khối Thần tinh của mình có cấp bậc còn cao hơn của lão già kia?” – Hắn tự hỏi.
Trong khi hắn còn đang tự hỏi bản thân, Phạm Kiếm Hiệp đã đứng lên, ôm chầm vào hai vai của hắn, đầy chân thần và tha thiết nói ra:
- Đứa nhỏ, ngươi nhất định phải nỗ lực thật tốt, ta sẽ cố gắng sử dụng tất cả khả năng để trợ giúp ngươi. Cố lên! Ngươi rất có thể trở thành người Tự Thành Chiến sĩ thứ nhất đạt tới cấp bậc Tự Thành Ti trong suốt ba trăm năm qua, thậm chí ngươi có thể trở thành một người Tự Thành Chiến sĩ có cấp bậc Tự Thành Thánh. Ngươi còn có thể vượt qua cấp bậc của Thần điện mà tăng lên cấp độ của Vệ thú Chiến sĩ.
Chính bản thân của Trương Tuấn cũng không dám tin tưởng, hắn không tự chủ nói một câu:
- Phật tổ phù hộ…
Lão Phạm Kiếm Hiệp nghe hắn nói vậy liền đầy mặt tôn sùng, lập tức lui ra sau vài bước, cung kính đứng đợi. Hiển nhiên lão ta tưởng rằng “Đại hiền triết” đang cùng trao đổi với Thần Bạc Hà, mà trong khi Đại hiền triết cùng Thần trao đổi chưa chấm dứt, hắn không thể quấy rầy Đại hiền triết – một người mà thậm chí là trời sinh Tự Thành Chiến sĩ, người mà có thể vốn là được Thần Bạc Hà ban ơn cho Thần giáo.
Địa vị hai người nhất thời thay đổi, càng trông giống như Trương Tuấn chính là sư phụ, lão Phạm Kiếm Hiệp như một người đệ tử. Trương Tuấn thì ngẩng đầu mà bước, lão Phạm Kiếm Hiệp thì khom thấp người đi sau.
- Đại hiền triết, chuyện này không phải đơn giản, cũng không có khả năng giấu diếm mãi, ta cảm thấy chúng ta nên lập tức báo lên Tổng giáo.
Nghe lão Phạm Kiếm Hiệp nói, Trương Tuấn đáp lại với vẻ mặt không được tự nhiên:
- Sư phụ, ngài đừng nên nói vậy, ngài dùng phương thức đó nói chuyện với ta làm cho ta cảm thấy không được thoải mái. Phật tổ phù hộ.
Vừa nghe hắn nói xong, lão Phạm Kiếm Hiệp lập tức lui về phía sau một khoảng cách.
Thấy vậy, Trương Tuấn hét thảm một tiếng:
- Trời ạ, ta sai rồi.
Sau đó hắn bước đến bên cạnh lão Phạm Kiếm Hiệp, nhìn lão mà nói:
- Sư phụ, Thần Bạc Hà nói cho ta biết ta nhất định phải tôn sư trọng đạo. Nếu Thần đã an bài cho ngài làm sư phụ của ta thì ngài mãi mãi là sư phụ của ta, ngài không nên dùng thái độ như vậy mà đối xử với ta.
Khi Trương Tuấn vừa nhắc đến Thần Bạc Hà, một tín đồ trung thành như lão Phạm Kiếm Hiệp liền do dự, khuôn mặt của lão biến đổi không thôi, một bộ hoảng hốt không tên.
Biết lời nói của mình mang lại hiệu quả, Trương Tuấn giả thần giả quỷ, đầu hướng lên trời, bồi thêm:
- Phật tổ phù hộ.
Sau đó nghiêm túc nói:
- Ta đã cùng Thần Bạc Hà trao đổi qua, Thần Bạc Hà rất bất mãn đối với hành vi của ta. Sư phụ, ngài nhất định phải giúp ta!
Con ngươi của lão Phạm Kiếm Hiệp đảo qua đảo lại vài lần, rồi lão gật đầu trong miễn cưỡng:
- Tốt, trước tiên ngươi ở nơi này tu luyện, ta phải ra ngoài bẩm báo với Giáo chủ Trần Đại Nghĩa.
Lão Phạm Kiếm Hiệp nhanh chóng xuyên qua hành lang có đầy bức tượng với đủ các tư thế của Thần Bạc Hà, tiến tới căn phòng gần cuối – nơi mà Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thường xử lý công việc của thành Phú Quý.
Lão Phạm Kiếm Hiệp bước thẳng vào, quỳ trước mặt Trần Đại Nghĩa, cung kính nói:
- Giáo chủ đại nhân. Ta chân thành cảm tạ ngài.
Trong lòng Giáo chủ Trần Đại Nghĩa bay lên một trận kỳ quái, thường ngày lão già đang đứng trước mặt hắn không bán cho ai chút mặt mũi, nhưng hôm nay thời tiết thế nào mà đã đột nhiên biết tôn kính hắn?
Trần Đại Nghĩa đi tới, dùng hai tay nâng lão Phạm Kiếm Hiệp lên, hỏi:
- Có chuyện gì sao lão Kiếm Hiệp, có chuyện gì làm cho ngươi – một con dân của Thần Bạc Hà, một người anh em của ta – lại trở nên khách khí như vậy?
Lão Phạm Kiếm Hiệp cố gắng dừng lại sự kích động kéo dài từ lúc trước cho đến tận bây giờ, điều chỉnh lại nội tâm, trịnh trọng nói ra:
- Người Tự Thành Chiến sĩ mới kia không chỉ là một Đại hiền triết, hắn còn là một người Tự Thành Chiến sĩ có cấp bậc Tự Thành Sĩ ngay từ khi mới sinh ra. Trong lịch sử của đại lục đều không có ghi chép về một người như thế. Giáo chủ đại nhân tôn kính, ngài và ta đã chứng kiến thời khắc lịch sử, chứng kiến Thần tích của Thần Bạc Hà.
- Hả? Này này này…
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa quả thực là ngoài ý muốn, giọng nói có chút run. Qua nửa ngày hắn mới trấn tĩnh lại. Sau khi sắp xếp lại lời nói, hắn lớn tiếng nói:
- Nhanh, nhanh chuẩn bị xe ngựa. Ta muốn ngay lập tức đi tới Thần điện của Tổng giáo.
Đồng thời, hắn nói tiếp trong kích động:
- Hắn họ Trương sao? Trên đại lục hình như không có cái họ này. Xem ra hắn chính là người mà Thần Bạc Hà ban cho chúng ta.
…
Sau đó không lâu, nữ công tước Tuyết Mai cũng đến, hai người đều vô cùng vui mừng. Phải biết Trương Tuấn có tiềm lực và địa vị càng cao thì tương lai của bọn họ càng đạt được nhiều lợi ích. Bởi vậy, hai người kích động đến nỗi quỳ ở dưới tượng Thần Bạc Hà mà nước mắt tuôn rơi.
Rất nhanh bên ngoài Thần điện xuất hiện bốn chiếc xe ngựa xa hoa. Vài tên mã phu ra sức vỗ về những con Quang Ảnh Mã đang bất an.
Từ bên trong Thần điện, Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, thành chủ Vũ Tuyết Mai, ông lão Phạm Kiếm Hiệp, cùng với Trương Tuấn đi ra. Họ vừa muốn lên xe thì một loạt tiếng chạy chồm xé gió của ngựa vang lên từ ngã tư đường, kéo theo là một trận bụi mù bay đến.
Người kỵ sĩ có kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt, dù con ngựa đang chạy với tốc độ cao, nhưng khi hắn kéo dây cương, con ngựa rống lên một tiếng, dừng lại ngay cạnh bốn chiếc xe xa hoa.
Kỵ sĩ nhảy xuống, quỳ dưới mặt đất, tay phải đặt tại trước ngực, cúi đầu nói:
- Đội trưởng Vệ thú Chiến sĩ Thành Phú Quý Đỗ An bái kiến Giáo chủ đại nhân, đại công tước. Giáo chủ đại nhân, có thể xuất phát sao?
Trần Đại Nghĩa gật đầu:
- Đỗ An, những người Vệ thú Chiến sĩ còn lại đâu?
Đỗ An đáp:
- Bọn họ rất nhanh sẽ đến ngay.
Khi Đỗ An vừa dứt lời, vài luồng bụi mù ở những ngã tư khác nhau bay lại đây. Ngay khi tới phía trước Thần điện, tất cả bọn họ đều xoay người nhảy xuống ngựa với động tác đúng nhịp và lưu loát. Qua một hành động đó có thể dễ dàng nhận ra bọn họ đều là những chiến sĩ thân kinh bách chiến, là cao thủ lấy một địch trăm.
Trương Tuấn liếc mắt nhìn một cái là nhìn ra được sức chiến đấu của bọn họ cao hơn vệ đội của Vũ Tuyết Mai nhiều lắm.
Đỗ An nói:
- Giáo chủ đại nhân, vào lúc này ta nhất định sẽ hộ tống Trương đại nhân. Theo chúng ta gồm có sáu gã Vệ thú Chiến sĩ khác, còn mười một người Vệ thú Chiến sĩ còn lại sẽ ở lại bảo vệ thành Phú Quý, vì dù sao chúng ta vẫn phải đề phòng bộc tộc Thú nhân ở núi Nhạn Tháp tấn công.
Đỗ An biết rõ thân phận đặc thù của Trương Tuấn nên rất cung kính. Dẫu thế nào, Trương Tuấn là một người Tự Thành Chiến sĩ có khả năng đạt tới cấp độ Tự Thành Ti trong suốt ba trăm năm qua, còn Đỗ An hắn đã là một gã Vệ thú Chiến sĩ hai sao.
Theo cấp bậc của Thần giáo Bạc Hà, Đỗ An đã đạt cấp bậc cao nhất của Vệ thú Chiến sĩ, mà từ xưa đến nay, Thần giáo Bạc Hà luôn bị cường địch tấn công cho nên khó có thể tăng thêm một bậc, bởi vậy Đỗ An hắn muốn tăng lên cấp bậc của mình là một việc khó như lên trời.
Đỗ An vốn tưởng rằng cả đời mình chỉ có thể dừng lại ở cấp bậc hai sao, nhưng không nghĩ tới Thần Bạc Hà đột nhiên hiển linh, dĩ nhiên phái một vị Đại hiền triết Tự Thành Chiến sĩ xuống đây, hơn nữa… vị Đại hiền triết Tự Thành Chiến sĩ này lại là một gã Tự Thành Chiến sĩ được trời sinh đã là cấp độ Tự Thành Sĩ, chỉ cần hắn ta bước thêm một bước là có thể trở thành một Tự Thành Chiến sĩ cấp Tự Thành Ti. Đến lúc đó, dựa vào năng lực của hắn ta, Vệ thú Chiến sĩ muốn tăng lên cấp bậc đều không chịu sự trói buộc của cấp bậc Thần điện.
Vì lẽ ấy, Đỗ An như ở trong đêm tối lại nhìn thấy một tia ánh rạng đông, cái tâm tình kích động này là không thể nào nói thành lời. Thậm chí Đỗ An đã từng thề sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ “Trương đại nhân”.
Có lẽ người bình thường khó có thể giải thích được suy nghĩ này của Đỗ An. Đỗ An đã là một Vệ thú Chiến sĩ đạt tới cấp bậc cao nhất của Thần giáo Bạc Hà, nhưng chính bản thân hắn cũng biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Chỉ bởi vì sự hạn chế của cấp bậc Thần giáo mà hắn mãi không thể đột phá, mãi không thể bước lên cấp độ cao hơn, đối với một tên võ giả mà nói, loại thống khổ này chính là loại dằn vặt con người ta tàn nhẫn nhất. Và đến khi đã tìm được con đường, một võ giả như hắn sẽ không ngần ngại mà liều mình bước đi.
Đỗ An bước tới vài bước, khi tới trước mặt Trương Tuấn, hắn khom người, hỏi:
- Chúng ta có thể xuất phát sao?
Hành động này của Đỗ An có vẻ giống như là đem Giáo chủ Trần Đại Nghĩa bỏ qua một bên, không tôn trọng vị Giáo chủ này. Hơn nữa từ địa vị ở bên trong Thần điện mà nói thì mặc kệ như thế nào thì Giáo chủ Trần Đại Nghĩa vẫn có địa vị ở trên Trương Tuấn, dẫu cho Trương Tuấn được xem như là một Đại hiền triết.
Thần điện rất tôn kính Đại hiền triết, mọi thành viên Thần điện đều biết, bởi vậy khi Đỗ An hỏi ý kiến của Trương Tuấn, Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cũng không biểu hiện ra thái độ gì.
Vốn giảo hoạt, Trương Tuấn nhận ra “giá trị” cùng “vị trí” của hắn ở trong thế giới này. Hắn ra vẻ tín đồ trung thành, hô lên:
- Phật tổ phù hộ! Đội trưởng Đỗ An, Thần Bạc Hà đã chỉ thị cho chúng ta, chúng ta cũng nên xuất phát.
- Tuân lệnh!
Đỗ An đội trưởng đưa tay ra hiệu mời:
- Xin mời ngài lên xe trước.
Trương Tuấn nhìn ba người kia một chút, sau đó cả bốn người cùng lên xe ngựa.
Lúc này Đỗ An mới giơ lên cánh tay mà quát lớn:
- Xuất phát!
Đỗ An nhảy lên con ngựa của chính mình, đi trước hết để mở đường. Theo sau hắn là hai gã Vệ thú Chiến sĩ, hai sườn của đội xe đều có một gã Vệ thú Chiến sĩ bảo vệ, phía sau đội xe là hai gã Vệ thú Chiến sĩ còn lại – họ chủ yếu áp trận.
Đội xe nối đuôi nhau xuất phát. Ở ven đường, dân chúng quỳ xuống đất đưa tiễn, thần thái cung kính.
Trương Tuấn thở dài một hơi, tự nói ở trong lòng: “Đây là lực lượng của Thần giáo, họ làm trâu làm ngựa nhưng vẫn khăng khăng một mực”.
Trừ cổng bắc của thành Phú Quý, đoạn đường thoát khỏi thành thị, đi về phía bắc là đoạn đường không an toàn. Do đó các Vệ thú Chiến sĩ phụ trách chuyến đi này đều khẩn trương. Họ ngồi trên con ngựa của mình mà đôi mắt mở to, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, giống như loài đại bàng đang săn mồi trên sa mạc.
Ngựa mà những Vệ thú Chiến sĩ đang cưỡi đều là ma thú, đều do chính bản thân họ bắt và huấn luyện. Họ bỏ công sức như vậy là bởi vì trong lúc chiến đấu, những con “ngựa” này đều sẽ trợ giúp cho họ dù ít hay nhiều. Song sự trợ giúp lớn nhất của các Vệ thú Chiến sĩ lại đến từ “con” Vệ thú ở trong chính cơ thể họ.
Ngựa của đội trưởng Đỗ An là một loài ma thú mà Trương Tuấn rất quen thuộc: Đao Sừng Cự Tích. Loại ma thú này làm cho con người không thể nào có thiện cảm với chúng, vì thế, dọc theo đường đi, Trương Tuấn đều duy trì một khoảng cách nhất định với Đỗ An. Đỗ An cũng không để ý, hắn ta còn cho rằng Đại hiền triết là những người vốn có thái độ như thế này.
Thần điện của Tổng giáo Bạc Hà nằm ở thành Bạc Hà, nơi cách thành Phú Quý sáu trăm dặm về phương bắc. Thành Bạc Hà thống trị phạm vi có hơn hai ngàn dặm, nhưng thành Bạc Hà cũng không lớn. Nó là một cái thành thị mang đậm tính Tông giáo thuần túy, tất cả các công năng của thành thị đều rất yếu, chỉ bởi vì một cái Thần điện của Tổng giáo ở đây nên nó mới tồn tại. Cho nên bên trong thành Bạc Hà chỉ có một cái kiến trúc chính, chính là cái Thần điện Bạc Hà nọ.
Tuy nó chỉ là một tòa thành thị nhỏ, nhưng tại trong lòng của tất cả những tín đồ Thần giáo Bạc Hà, nó chính là một vùng đất thần thánh. Mỗi một tín đồ đều lấy thành Bạc Hà làm vinh quang.
Bên trong thành Bạc Hà được bao phủ bởi ánh sáng tín ngưỡng phát ra từ Tín Ngưỡng Thạch. Bởi vậy biên giới phân chia giữa bên trong và bên ngoài thành Bạc Hà chính là màn ánh sáng này.
Dưới sự bảo vệ của Vệ thú Chiến sĩ của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, họ đi đến bên ngoài thành Bạc Hà mà không gặp nguy hiểm gì. Khi vừa tới màn sáng, đột nhiên Trương Tuấn từ trong xe ngựa đi ra.
Với sự nhanh nhẹn của mình, trong lúc đội xe vẫn đi về phía trước, hắn nhìn về xe ngựa của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa và công tước Vũ Tuyết Mai, rồi chui vào trong xe của vị nữ công tước.
- Có chuyện gì? Ngươi vào đây là có chuyện gì?
Nhìn thấy Trương Tuấn đột nhiên xuất hiện ở bên trong, Vũ Tuyết Mai chợt hỏi.
Ánh mắt của Trương Tuấn rơi vào khuôn mặt trắng nõn của Vũ Tuyết Mai cùng với hai tròng mắt màu lam khiến trái tim kẻ khác đập thình thịch của nàng.
- Ta…
Trương Tuấn cố gắng chống lại mị lực của Vũ Tuyết Mai, sắp xếp lại ý nghĩ của mình, rồi nói:
- Ta nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện. Bởi vì ta mà ngươi và Giáo chủ Trần Đại Nghĩa đã đạt được bao nhiêu chỗ tốt?
Vũ Tuyết Mai không giấu giếm điều gì, thản nhiên gật đầu:
- Ngươi nói không sai, nhất là ta. Mặc dù ta thừa kế tước vị công tước, nhưng ta là một người phụ nữ còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm, nên địa vị của ta không hề vững vàng. Thế nhưng vì sự xuất hiện của ngươi, Thần điện nhất định sẽ ban thưởng cho ta. Có Thần điện ủng hộ, ta sẽ không còn lo lắng địa vị của mình sẽ đổi chủ.
Trương Tuấn cúi đầu, lấy tay chỉ vào bức tranh treo ở trên vách xe ngựa, hỏi bâng quơ:
- Như vậy các ngươi sẽ cho ta chỗ tốt gì? Ta có cái gì? Nhất là ngươi?
Vũ Tuyết Mai sửng sốt:
- Ngươi hiện tại có được thân phận tôn quý, còn trở thành một gã Tự Thành Chiến sĩ, đây là cỡ nào vinh quang? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn cảm thấy không đủ sao?
Trương Tuấn nở nụ cười, lười biếng dựa thân thể vào vách xe ngựa, chậm rãi nói:
- Hiện tại đúng là không tồi, nhưng ta vẫn cảm thấy bị người giẫm đầu mình vươn lên là cảm giác không tốt chút nào. Phật tổ phù hộ, ngươi vẫn phải nỗ lực tí đi, tốt nhất nên lấy cái gì bồi thường cho sự tổn thương ở sâu trong tâm hồn của ta.
Vũ Tuyết Mai thở dài đầy não ruột, xót xa:
- Ta còn có thể cho ngươi có gì? Ta vốn cũng chỉ là một cái đại công tước có chức nhưng không có thực quyền mà thôi. Ngươi muốn đạt được cái gì từ ta chứ?
Nghe vậy, thiếu chút nữa Trương Tuấn đã thốt ra “Ta muốn ngươi”, may mắn lực khống chế của hắn cũng đủ dùng, cho nên hắn đem lời nói ở bên mép nuốt trở vào. Hắn cũng biết nếu như bây giờ hắn đưa ra yêu cầu như vậy, hoặc là Vũ Tuyết Mai không từ chối, hoặc là hắn sẽ làm mất hình tượng của chính mình trong mắt người đẹp, sẽ hóa thành một khối… vừa thối vừa nát.
Huống chi việc cùng một cái công tước ân ái, làm tình nhân cũng chưa chắc đã là một sự lựa chọn tốt.
- Ngươi vung tay một lần là mấy chục vạn kim tệ để mua ta, bây giờ lại bảo không có gì?
Trương Tuấn trừng mắt hỏi. Vũ Tuyết Mai lắc đầu:
- Bút tiền đó là ta dùng tước vị công tước mượn từ ngân hàng Tây Hòa – ngân hàng lớn nhất của thành Phú Quý.
Trương Tuấn cảm thấy có chút say xe:
- Thật sự ngươi chỉ có hai bàn tay trắng?
- Trừ… bản thân ta ra, ta đúng là không có gì cả.
Vũ Tuyết Mai nói trong bất đắc dĩ.
Trương Tuấn híp mắt:
- Là vì sao mà ta cảm thấy ngươi một mực ám chỉ với ta rằng bản thân ngươi chính là vật bồi thường cho ta?
Nữ công tước Tuyết Mai cười lên đầy sáng lạn:
- Ngươi nói không sai, bản thân ta đúng là có thể dùng để bồi thường, thế nhưng ngươi cảm thấy điều đó tốt sao?
Trương Tuấn nhíu mày, chẳng thể hiểu nỗi người phụ nữ ở trước mặt mình đang nghĩ cái gì, hắn nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Chúng ta có thể để khoản… bồi thường này càng thêm thú vị sao?
Vũ Tuyết Mai vung cái cằm của mình lên, vừa đúng lúc thể hiện khí chất cao quý của nàng:
- Ngươi có thể đạt được cơ hội theo đuổi ta, nếu như ta ngã lòng, ta chính là vật bồi thường cho ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?
Trương Tuấn cau mày, không chút do dự mà từ chối:
- Thôi khỏi, ta tình nguyện không nhận sự bồi thường của ngươi.
Sau khi bỏ lại lời nói này, hắn nhanh nhẹn chui ra khỏi xe ngựa, chỉ để lại nữ công tước ngồi ngẩn ngơ cùng sững sờ ở bên trong xe ngựa.
Trương Tuấn nhíu chặt mày, lẩm bẩm lầu bầu:
- Theo đuổi ngươi? Mở cái trò vui gì thế? Sao không thử nhìn xem xung quanh ngươi có bao nhiêu người theo đuổi ngươi? Chỉ nhìn thôi là ta đã thấy đau đầu rồi. Ta thật vất vả đi đến thế giới này, như thế nào chỉ vì một đóa hoa hồng như ngươi mà buông tha cho cả một hoa viên?
Hai, ba bước sau hắn đã tới phía trước xe ngựa của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, tiếp tục tác quái:
- Bồi thường tổn thương tinh thần.
…
Nữ công tước Vũ Tuyết Mai ngồi ở trong xe ngựa mà sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên vừa xấu hổ, vừa tức giận:
- Cái tên khốn này, đúng là cái kẻ không biết tốt xấu. Trong Thần giáo Bạc Hà, không biết có bao nhiêu quý tộc, thần chức thỉnh cầu bản công tước cho phép họ theo đuổi mà bản công tước còn chưa đáp ứng đây. Ta cho hắn một cơ hội tốt đẹp như vật mà hắn lại không biết quý trọng!
Rồi nàng ngẩn ra:
- Chẳng lẽ là do ta không đủ xinh đẹp? Không, tuyệt đối không có cái khả năng này!
Đối với dung mạo của mình, Vũ Tuyết Mai rất có tự tin. Hai mắt đảo quanh, suy nghĩ một lúc, như hiểu ra, nàng bật thốt:
- Hắn không phải là thích… Ôi chao, ta đã rõ ràng, thì ra tên khốn này đánh chủ ý như thế. Ừ, được rồi, bản công tước chờ hắn hành động.