3 ngày sau bên trong phủ công tước Draful thuộc thành Miessen. Lúc này Vladimir đang ngồi bên trong một căn phòng được Akhmetov chuẩn bị cho hắn.
Khi nhìn thấy Vladimir trở về một mình, thậm chí còn mất cả cánh tay trái thì Akhmetov cực kỳ ngạc nhiên nhưng không giám hỏi nhiều, hắn vội chuẩn bị cho Vladimir một căn phòng và các bác sĩ tốt nhất .
Trong căn phòng lúc này Vladimir đang mân mê viên đá Evolution bằng cánh tay phải còn lại của mình. Hắn lúc này đang rất vui sướng, đối với hắn thì việc đổi một cánh tay trái và toàn bộ bọn lính đã chết kia với viên đá này thì hắn vẫn còn lời chán.
Về việc ánh tay trái của hắn đã đứt lìa thì hắn sẽ tìm cách để nhờ phía chính phủ Liên Xô tìm cách phục hồi lại cho hắn nên việc mất đi cánh tay trái đối với hắn chỉ là chuyện cỏn con.
Vladimir đang tập trung nhìn viên đá Evolution trên tay hắn, tuy nó chỉ to bằng một nắm tay trẻ em nhưng mọi người nên biết là viên đá mà chính phủ Liên Bang Xô Viết đang sở hữu chỉ lớn gấp năm lần viên đá đang trong tay hắn là cùng.
Đột nhiên lúc này tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên và ở ngoài truyền vào giọng nói của Akhmetov:” Trung tá, thuộc cấp có thể vào được không ?” .
Vladimir nghe vậy thì vội cất viên đá vào túi quần rồi nói “Vào đi.”
Akhmetov mở cửa ra bước vào sau đó hắn khép nhẹ cửa lại, Vladimir nhìn hắn rồi chỉ vào chiếc ghế Sôfa đối diện rồi bảo “ngồi đi Akhmetov”.
Akhmetov sau khi ngồi xuống thì vội hỏi thăm;” Trung tá ngài vết thương của ngài thế nào rồi ?”
Vladimir cười nói :” bớt mấy nói mấy câu xã giao vô nghĩa đó đi Akhmetov, có chuyện gì cần báo cáo thì cứ nói thẳng ra đi ?”
Nghe đến đây thì Akhmetov nghiêm mặt lại nói:”Thưa ngài Vladimir, mới sáng hôm nay thuộc cấp nhận được chỉ thị từ ngài Brezhnev bảo trung tá trong ba ngày nữa phải có mặt tại Moscow.”
Vladimir nghe đến đây thì trầm mặc, Akhmetov thấy vậy thì cũng im lặng ngồi đó không nói gì .
Năm phút sau, Vladimir mới mở miệng nói:” Ta đã biết được tại sao ngài Brezhnev lại gọi ta về Moscow rồi, ngươi không cần lo lắng về chuyện này, nếu còn gì cần nói thì cứ nói không thì ra ngoài đi .”
Akhmetov nghe vậy thì để lại một tờ giấy nhỏ trên bàn, sau đó đứng dậy ra khỏi căn phòng.
Vladimir cằm tờ giấy lên thì thấy một hàng chữ :” Thuộc hạ đã sắp sếp cái chết của những tên lính kia sao cho cách hợp lí hết rồi, bảo đảm sẽ không có bất kỳ nghi ngờ nào nên ngài cứ an tâm.”
Vladimir thấy vậy thì cười nhạt rồi để lại tờ giấy xuống bàn, hắn càng ngày nhìn tên Akhmetov này càng thuận mắt, Vladimir tự nhủ sau này sẽ xem xét nâng đỡ tên cấp dưới biết điều này mới được.
Sau khi suy nghĩ về cách thăng cấp cho tên thuộc cấp biết điều này của mình, thì Vladimir lại móc lấy viên đá Evolution ra.
Viên đá này mang lại cho hắn một cảm giác cực kỳ thân quen, trong suốt khoản thời gian đi đường cho đến khi tĩnh dưỡng trên giường bệnh thì viên đá này luôn toát ra một sự cám dỗ đối với hắn, hắn cảm giác cả viên đá lẩn cơ thể này của hắn như đang cố gắng hòa lại vào nhau vậy.
Vladimir nghĩ lại nếu không phải hắn có một tâm chí vững vàng đễ kìm hãm chính bản thân mình lại thì hắn thật sự đã nuốt viên đá này rồi.
Đột nhiên lúc này Vladimir cực kỳ hoảng hốt khi hắn nhìn xuống lòng bàn tay phải của hắn, bàn tay của hắn và viên đá này đang hòa vào nhau, Tuy trực giác nói cho hắn biết chuyện dung hợp này không có hại mà chỉ có lợi nhưng hắn vẫn cực kỳ lo lắng.
Khi viên đá chui tọt vào bàn tay hắn, thì hắn cảm nhận thấy viên đá này như đang tan ra hòa vào máu đi khắp cơ thể hắn. Thứ chất lỏng xanh dương đó theo máu từ lòng bàn tay phải hắn đi khắp cơ thể sau đó lại chảy lên tim.
Lúc đầu thì Vladimir cảm thấy cực kỳ thoải mái và dể chịu khi chất lỏng màu xanh đó di chuyển trong cơ thể mình nhưng khi nó lên đến tim thì một cơn nhói đau xuất hiện, cơn đau đó không thể diễn tả được bằng lời, nó là cơn đau nhất mà Vladimir hắn từng chịu đựng trong đời. Cơn đau đó khiến cho Vladimir ngất đi mà không kịp suy nghĩ hay hành động gì.
Hơn 1h sau thì Vladimir mới tỉnh dậy, lúc này đầu hắn vẫn còn cảm thấy ong ong. Sau khi tỉnh dậy hắn mới nghiệm lại những gì đã trải qua, trong lúc ngất hắn giống như nhìn thấy cuộc sống của một người thanh niên khác một cách mơ hồ.
Tuy hắn không nhớ ra những gì hắn thấy trong giấc mơ đó nhưng hắn vẫn nhận ra một điều là cậu thanh niên mà hắn nhìn thấy là một người da vàng tóc đen, đích thị người thanh niên đó là một người châu Á.
Khi nhìn thấy người thanh niên đó thì không biết tại sao trái tim của Vladimir lại đập thình thịch, hắn có một cảm giác cực kỳ thân thiết với người thanh niên châu Á đó, cứ như hai người vốn nên là một vậy.
Ba ngày sau kể từ khi Vladimir nhận được lệnh trở về Moscow từ Brezhnev, lúc này hắn đang đứng bên ngoài thông đạo nối liền hai thế giới được quân đội Xô Viết canh phòng nghiêm ngặt nằm ở bên trong một dãy núi nhỏ nằm gần biên giới của hai quốc gia là Miessen và Dinant.
Trong ba ngày này Akhmetov đã đưa hắn đi tham quan quân trường, sân bay, kho vũ khí và các công xưởng sản xuất của phân bộ số mười từ vũ khí, vật phẩm y tế cho đến các vật dụng khác…
Sau chuyến tham quan của Vladimir đến công xưởng sản xuất vũ khí thì hắn cảm thấy là bản thân hắn hình như còn suy nghĩ vấn đề quá đơn giản, Vladimir vốn nghĩ là những công xưởng sản xuất ra những vũ khí ở nơi này đều sẽ y như bên trái đất .
Nhưng hắn đã hoàn toàn sai lầm, các công xưởng này tuy chất lượng của những vũ khí được sản xuất ra thì có tốt thật nhưng đó là tốt so với những vũ khí được sản xuất vào thập niên 1940.
Các vũ khí mà những công xưởng này sản xuất ra đều là vũ khí thời chiến tranh thế giới thứ hai từ: máy bay, xe tăng đều là hàng cổ lỗ sĩ, thậm chí cả súng bộ binh bọn họ sản xuất ra thì đều là loại súng trường Mosin lên đạn từng viên.
Nhìn những vũ khí mà họ sản xuất ra này khiến cho kế hoạch lợi dụng các vũ khí hiện đại của Liên Xô để xưng hùng xưng bá ở đại lục Azor này của Vladimir sụp đổ hoàn toàn. Khi nhìn những vũ khí này hắn thật sự có cảm giác cực kỳ đau Bi. Giờ hắn đã biết thì ra nãy giờ những chiếc tiêm kích mig 21 và trực thăng mi 24 đậu ngoài sân bay kia mà trước đây hắn thấy đều là "hàng số lượng có hạng" cả, muốn có hàng tốt thì phải về xin xỏ mới có
Sao hắn lại không nghĩ ra là phía chính phủ Liên Xô cũng nghĩ đến trường hợp các phân bộ ở đại lục Azor này khi đủ mạnh mẽ thì sẽ phá hủy thông đạo để thoát khỏi sự khống chế từ phía chính phủ chứ.
Đúng như Vladimir nghĩ phía chính phủ Liên Xô cũng lo sợ tình trạng đó nên họ đã tìm mọi cách để tránh tình trạng mất kiểm soát đối với các phân bộ phía bên kia nên kể từ khi phát hiện ra cái thông đạo này thì họ đã sử dụng một số biện pháp phòng ngừa việc này như : việc phía chính phủ liên tục cử đến các thanh tra, luân chuyển “cán bộ” thường xuyên và kiềm chế về vũ khí đối với các phân bộ tại đại lục Azor này
Vladimir biết ý nghĩ “tách ra ly khai” của mình muốn thực hiện chắc còn phải tốn thời gian dài dài, trừ khi hắn làm liều phá hủy thông đạo qua lại giữa hai thế giới và từ đó về sau không nhận được bất kỳ sự viện trợ của Liên Xô nữa thì may ra có thể.
Vladimir tự giễu chính mình: “Vladimir ơi Vladimir, ngươi chưa lo đầu thì đã lo đuôi, đến cả phân bộ mà ngươi hoàn toàn khống chế được cũng chỉ có hai cái , tay chân trung thành ở nơi này chỉ có thể đếm trên hai bàn tay mà đã suy nghĩ sâu xa đến chuyện chuẩn bị “ly khai” nữa chứ.” (Vladimir vốn đã hoàn toàn làm chủ được hai phân bộ rồi nhá, không phải mấy phân bộ Brezhnev giao cho hắn đâu, sau này mình sẽ nói đến vấn đề tại sao hắn khống chế được hai phân bộ này trong truyện.)
Vladimir ngước lên nhìn bầu trời trong xanh rồi cười nhạt: “xe đến núi ắt có đường, thôi thì đi bước nào tính bước đó vậy.”
Đột nhiên lúc này cái cảm giác kỳ lạ kia lại hiện lên trong lòng của Vladimir, hắn vội quay đầu nhìn về hướng đông.
Vladimir cảm giác thấy có một điều gì đó đang kêu gọi mình từ hướng đông đó, cái cảm giác kỳ lạ kia vẫn luôn bám lấy Vladimir cứ bám lấy hắn kể từ khi hắn dung hợp với viên đá đó, . Vladimir đặt tay lên ngực thầm nghĩ:” cái cảm giác thân thiết đến kỳ lạ này là gì ? đến tột cùng ở hướng đông kia có thứ gì đang kêu gọi ta thế ? ”
Akhmetov đứng bên cạnh thấy Vladimir tự nhiên sững người lại sau đó nhìn chằm chằm về hướng đông thì ngạc nhiên hỏi:” Trung tá, ngài có sao không ?”
Vladimir quay đầu lại nhìn về phía Akhmetov rồi lắc đầu nói:”Ta không sao, cảm ơn ngươi đã đưa tiễn ta đến tận đây”
“Không sao đâu ngài trung tá, chúc ngài chuyến đi này thuận buồm xui gió.” Akhmetov cười nói.
Vladimir mỉm cười nhìn Akhmetov rồi nói: ”tạm biệt Akhmetov.”, rồi quay người đi thẳng vào bên trong thông đạo.
Ở Hướng Đông cách rất xa thông đạo nơi mà Vladimir đang đứng cùng Akhmetov có một quốc đảo, nói là quốc đảo nhưng thật chất nó là một đại lục nhỏ nằm giữa biển. Đại lục nhỏ này tên là Thiên Đông đế quốc và nó có diện tích lớn gần bằng tất cả sáu quốc gia miền nam cộng lại.
Ở Thiên Đông đế quốc này chuyện chiến tranh xảy ra thường xuyên. Tuy nói là ở Thiên Đông đế quốc cũng có vua nhưng vị vua này chỉ quản lý được một số khu vực quanh kinh đô ở trung tâm đế quốc mà thôi. Nói thẳng ra Thiên Đông quốc đúng là quốc gia kiểu phong kiến phân quyền, nơi mà quyền lực đất nước bị phân tán khắp nơi do các lãnh chúa nắm giữ. Nhưng vì danh vọng của nhà vua còn quá lớn nên chưa có một vị lãnh chúa nào dám tự lập quốc xưng vương mà thôi. (người ở Thiên Đông quốc này giống như người châu Á nha mấy bạn, Thiên Đông đế quốc này mình lấy mô hình Nhật bản thời chiến quốc nên mọi thứ về Nhật Bản thì Thiên Đông đế quốc đều giống hết)
Khi mà Vladimir nhìn về phía hướng đông này thì từ phía bên này này cũng có một người thanh niên đang nhìn về hướng tây của Vladimir.
Người thanh niên này có nước da màu vàng và mái tóc màu đen, nếu Vladimir có ở nơi này thì hắn sẽ nhận ra ngay người thanh niên này chính là người thanh niên xuất hiện trong giấc mơ của hắn, người thanh niên khiến cho hắn có cảm giác cực kỳ thân thiết.
Người thanh niên tự lẩm bẩm: “quái lạ, sao ta lại có cảm giác là từ hướng tây kia lại có thứ gì đó đang kêu gọi ta nhỉ ?”, lúc người thanh niên đang suy nghĩ thì một giọng nói của con gái vang lên : “Ngươi làm gì mà ngớ người ra thế tên Quang Huy ngốc kia, nếu ngươi còn lề mề như vậy làm chậm trễ việc hành quân về lãnh địa, vậy khi trở về phủ ta nhất định sẽ trừng phạt người.”
Người thanh niên vội quay đầu lại nhìn về cô gái đang nói kia, cô gái đó cực kỳ xinh đẹp với nước da trắng và mái tóc dài màu vàng, cô đang ngồi trên lưng một con bạch mã và mặc một bộ áo giáp màu đen với chiếc áo choàng màu đỏ phía sau. Nếu ai là người có chút hiểu biết về Thiên Đông quốc thì đều biết bộ giáp mà cô gái này đang mặc chính là bộ giáp giành riêng cho các lãnh chúa của Thiên Đông đế quốc.
Cô gái tóc vàng xinh đẹp này tên là Hijiri Katsuhide, cha cô vốn là một vị lãnh chúa hùng mạnh quảng lí vùng đất rộng lớn phía tây bắc của Thiên Đông đế quốc này. Dưới thời cha cô gia tộc Katsuhide phát triển nhanh chóng, nhưng ba năm trước cha cô không may qua đời bởi một cơn bạo bệnh. Khi cha cô mất cô chỉ mới 15 tuổi, trong tình hình rối ren đó thì cô được những người thân tính và em trai của cha cô đưa lên ngôi vị lãnh chúa nhưng trong nội bộ gia tộc vẫn còn nhiều người muốn trừ khử cô để lên nắm quyền.
Khuôn mặt của người thanh niên lúc nghe thấy giọng nói kia thì trông như khỉ ăn ớt vậy, hắn cố nở một nụ cười cứ như khóc: “Dạ vâng, thuộc hạ sẽ không làm chậm trể việc hành quân của ngài đâu lãnh chúa Hijiri Katsuhide.”
“Vậy sao ngài không giao cho hắn một con ngựa để hắn cưỡi cho nó nhanh vậy lãnh chúa” lần này giọng nói lại phát ra từ một cô gái khác, cô có một mái tóc dài màu nâu và nó được buộc lại về phía sau. Cô gái này cũng cực kỳ xinh đẹp và quang trọng là cô ta có một bộ ngực rất “khủng”.
Cô gái này tên là Yoshikawa Shibuta, cô vốn là một nữ tướng quân thuộc gia tộc Shibuta, một gia tộc phục vụ lâu đời dưới trướng của gia tộc Katsuhide.
Nghe đến đây thì cô gái tóc vàng hết mũi lên trời nói: “Ngươi lo cho hắn làm gì chứ Yoshikawa, ngươi nên biết là những tên ngốc không bao giờ biết mệt cả, quảng đường hành quân nãy giờ thì nhằm nhò gì với hắn.” Nói đến đây cô quay sang nhìn tên thanh niên đang đi lẻo đẽo theo phía sau kia rồi cười to nói:" nhưng quang trọng nhất là hắn không biết cưỡi ngựa, ha...ha..."
“ Ngài nói nhầm rồi lãnh chúa, làm gì có câu nói kẻ ngốc không biết mệt như thế .Câu nói phải là những tên ngốc không bao giờ bị cảm lạnh mới đúng.” Một cô gái khác vừa cười vừa nói đang cưỡi ngựa tiến về phía bên này. Cô gái này có mái tóc màu đen nhánh và dài đến tận eo, cô tuy không đẹp bằng cô gái tóc vàng, ngực cũng không “khủng” bằng cô gái tóc nâu bên cạnh nhưng từ trên người cô lại toát ra vẽ tri thức, điều đó khiến cho cô tuy đứng bên cạnh hai cô gái kia nhưng không hề tỏ ra “lép vế” một chút nào.
Cô gái tóc đen này tên là Kanzaki Hyouka, cô sinh ra trong một gia đình nghèo khổ nhưng vì cô có tài năng và mưu lược thuộc hàng xuất chúng cho nên khi chỉ mới 21 tuổi thì cô đã trở thành vị cố vấn số một của phủ lãnh chúa Katsuhide.
Cô gái tóc vàng nghe vậy thì ngượng chín cả mặt, nhưng cô vẫn cố chữa ngượng: “thế nào chẳng được, tất cả mọi người mau chóng hành quân trở về lãnh địa đi nào.”, cô gái tóc đen thấy thế thì mỉm cười nói : “Ngài lại đánh trống lảng nữa rồi lãnh chúa.”
Ba cô gái cứ líu ra líu rít với nhau mà không thèm để ý tới tên thanh niên đang cuốc bộ mệt mỏi phía sau, nhìn thấy cảnh tượng "đau lòng" đang xảy ra trước mắt này, hắn ngửa đầu lên trời thở dài:” Con đã làm gì nên tội mà ngài lại đối xử với con như vậy ? ông trời ơi !”