Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 56: Khí cụ các
Nguồn: Sưu tầm
Thời gian nhoáng một cái, hai tháng đã trôi qua.
Hai tháng nay, Tần Liệt luôn ở trong khách sạn, chuyên chú tập khắc linh trận, hoàn toàn quên hết mọi việc.
Hai mươi bốn bức linh bản, qua hai tháng, hỏng mười lăm bức, chín bức còn lại khắc Tụ linh trận thành công.
“Hư mất mười lăm bức, xem ra muốn nắm vững phải mất một thời gian nữa.” Tần Liệt cau mày, mở cửa sổ, đứng trầm tư: “Hết linh bản rồi, muốn tập tiếp, phải bổ sung linh bản mới. Chỉ là, một khi đã vào Tinh Vân Các, đâu thể còn nhàn nhã thế này…”
Ngoài cửa sổ rất nhiều võ giả cảnh giới khác nhau qua lại, đều đi về phía thương phố.
Phòng hắn ở cách một con sông là thấy rất nhiều cửa hàng của phố linh tài, vô số võ giả mặc trang phục của Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các ở đó.
Nhìn kỹ hơn, hắn còn có thể nhận ra võ giả hai phe trên đường thường có những lời nói hoặc hành vi xung đột với nhau.
Tuy nhiên ai cũng không hề động thủ, chỉ là khiêu khích lẫn nhau mà thôi.
Nhìn ngắm một hồi, Tần Liệt tiếp tục nghĩ cách tìm thêm linh bản mà không phải vào Tinh Vân Các.
Trước khi rời khỏi Lăng gia trấn, hắn đã lấy tất cả linh đan linh thạch trên người để lại cho bọn Lăng Phong, trên người hiện giờ chỉ còn tượng gỗ, hỏa tinh thạch, Tinh Vân lệnh. Trong đó, tượng gỗ và Tinh Vân lệnh quá trân quý, hỏa tinh thạch chỉ là vật phẩm thường, giá trị không cao, không thể dùng đổi linh bản được.
Hắn gõ gõ tay lên bàn, nhìn chín bức linh bản khắc Tụ linh trận đồ, nảy sinh ra một ý tưởng: Có thể bán linh bản khắc Tụ linh trận đi đổi linh bản trắng không?
Nghĩ vậy, hắn lại nhìn sang mấy cửa hàng trên phố linh tài, không biết họ có thu mua hay không.
Xuống lầu, đi qua chiếc cầu đá, hắn nhập vào phố linh tài, thấy đa số kẻ qua người lại ở đây đều là võ giả hai phe, chỉ có một số là ăn mặc tùy ý, thân phận không rõ như hắn.
Hai đầu thương phố có hơn mười cửa hàng bán đủ loại, có linh đan linh dược linh thảo vân vân, cả công quyết cấp bậc thấp cũng có.
Ở khúc giữa thương phố là một tòa nhà gỗ tráng lệ năm tầng, trước cửa dòng người nối liền không dứt.
Rất nhiều võ giả cảnh giới kha khá đều thẳng tiến vào cửa hàng này, tựa như mục đích chính đến phố linh tài này của họ chính là cửa hàng lớn nhất này.
“Khí cụ các…”
Còn cách khá xa, Tần Liệt đã có thể nhìn thấy bảng hiệu sáng chói của nó, dưới ánh nắng mặt trời, ba chữ “Khí cụ các” lấp loáng rạng rỡ, cực kỳ rõ ràng chói mắt.
Mắt thấy nhiều võ giả Tinh Vân Các, Toái Băng Phủ và cả người đi đường đều vào Khí cụ các, Tần Liệt cũng bất giác đi qua.
Tới trước cửa các, hắn ngẩng đầu nhìn lại bảng hiệu kia, ngạc nhiên phát hiện nhìn gần, ba chữ trên biển lại không hề chói mắt.
Hình như nó chỉ lóe sáng đối với những người ở xa để hấp dẫn họ, nếu tới gần rồi, sẽ không làm họ nhức mắt nữa.
Chỉ một chi tiết nhỏ này cũng có thể chứng tỏ “Khí cụ các” có chỗ bất phàm, trong lòng Tần Liệt thầm tán thưởng, theo dòng người đi vào.
Tầng thứ nhất, cực kỳ rộng rãi, cạnh tường có những dụng cụ thủy tinh tinh mỹ, bên trong chứa các loại linh khí tinh xảo, có kiếm ánh vàng rạng rỡ, có mâu vàng kim óng ánh, các loại vòng đủ màu, thiết phủ sáng ngời… ít nhất cũng phải mấy chục món.
Không ít võ giả vây quanh khu để linh khí đó, hỏi han nhân viên về công dụng, giá cả cũng như phẩm giai của chúng.
“…đa số đều là phàm cấp tam phẩm và phàm cấp tứ phẩm. Có điều, tầng một Khí cụ các có bán linh khí, khác với những cửa hàng kia chỉ bán linh đan linh tài, khó trách ai cũng tới đây để mua sắm”.
Tần Liệt đứng xem, nghe người ta nói chuyện một lúc liền hiểu rõ tình huống.
Tầng một Khí cụ các bán linh khí từ phàm cấp tứ phẩm trở xuống, tầng hai bán linh khí phàm cấp ngũ phẩm, tầng ba bán linh khí phàm cấp lục phẩm, tầng bốn bán phàm cấp thất phẩm, còn tầng năm… thậm chí linh khí huyền cấp cũng có!
Chỉ có điều, từ tầng hai trở lên, muốn vào phải thỏa điều kiện hoặc cảnh giới đạt Khai Nguyên cảnh, hoặc nộp linh thạch, chứng tỏ có đủ tài lực mua sắm chứ không phải tới để lãng phí thời gian của các.
Hắn quan sát rất kỹ, thấy đại đa số người tới đây đều dừng ở tầng một, ngay khu bán linh khí kia.
Chỉ có một số lượng cực ít không dừng lại, bước thẳng vào cầu thang lên tầng hai.
Đầu cầu thang có hai nhân viên của Khí cụ các đứng kiểm tra, thấy đối phương đúng là có tu vi Khai Nguyên cảnh hoặc có tài lực sung túc mới tránh đường, cho người đó lên lầu.
Những kẻ được lên lầu, ai cũng nghênh nghênh kiêu ngạo, nhìn đám võ giả ở tầng một, như tự hào ta đây tài giỏi hơn người.
“Người mới lên đó, là đường chủ Bùi An dưới trướng Ngụy Hưng Ngụy trưởng lão của Tinh Vân Các, tu vi Khai Nguyên cảnh sơ kỳ.”
“Đó là Ký Phi Văn, người của Toái Băng Phủ, nghe nói đã đạt tới Khai Nguyên cảnh trung kỳ, rất là lợi hại.”
“Ồ, người kia là?”
Võ giả tầng một đang thầm thì to nhỏ, bàn luận thân phận những kẻ được lên lầu, bỗng đều nhìn về phía một võ giả thanh niên đầy kinh ngạc.
Người này khoảng hai mươi tuổi, mặc trang phục võ giả Toái Băng Phủ, bộ dáng tuấn lãng, thần sắc hờ hững, có bảy phần giống Phùng Dật.
Hắn đi thẳng lên lầu.
“Phùng Khải! hắn chính là Phùng Khải, nửa năm trước còn ở Tinh Vân Các, không hiểu vì sao Phùng gia phản bội Tinh Vân Các, Phùng Khải gia nhậpvào Toái Băng Phủ!” có người lên tiếng.
Tần Liệt đứng lẫn trong đám người, đồng tử co lại, âm thầm đánh giá Phùng Khải.
“Thì ra là ca ca Phùng Dật, tên khốn kiếp dám tuyên bố muốn giết ta, đáng tiếc… hình như hắn không nhận ra ta.”
“Phùng Khải! tên phản đồ, ngươi với Phùng gia chắc chắn sẽ bị Tinh Vân Các đuổi tận giết tuyệt!” Bùi An đứng trên lầu hai quát.
“Hừ, ngươi cứ thử coi, xem ai giết ai!” Phùng Dật quát lại không chút yếu thế.
Tần Liệt cùng rất nhiều người ở tầng dưới chỉ nghe được tiếng quát mắng nhau, không nhìn thấy tình hình thực sự.
“Im lặng.” một âm thanh nóng nảy từ tầng trên truyền tới, thanh âm hùng hậu mạnh mẽ: “Nếu không muốn tuân theo quy củ, thì cút hết ra ngoài cho ta!”
Tiếng cãi vã của Phùng Khải và Bùi An im bặt, hai người lúng túng đồng thanh tạ lỗi: “Phan lão bớt giận.”
“Phan lão là ai?” có người thầm thì hỏi.
“Phan lão tên là Phan Giác Minh, là người phụ trách chi nhánh Khí cụ các ở Băng Nham thành, ngay cả phủ chủ Toái Băng Phủ Nghiêm Văn Ngạn và các chủ Tinh Vân Các Đồ Mạc còn phải nể mặt lão, huống chi Phùng Khải với Bùi An!” có người cũng thầm thì giải thích.
Tần Liệt nghe xong, yên lặng đi tới chỗ đầu cầu thang.
Cảnh giới hắn không đủ, cũng không xa xỉ tiền tài, hiển nhiên không đủ tư cách lên tầng hai, nên tìm một nữ nhân viên của các, lấy bức linh bản khắc Tụ linh trận, hỏi: “Khí cụ các có thu linh tài không?”
“Đương nhiên có, nhưng cũng còn phải xem cấp bậc, cấp thấp chúng ta không thu.” Nhân viên này chừng hai mươi tuổi, dung mạo cũng bình thường, mặt dài ra nhìn Tần Liệt từ đầu đến chân, lãnh đạm nói: “Linh tài dưới phàm cấp ngũ phẩm đề nghị ngươi đi cửa hàng khác, linh tài phàm cấp ngũ phẩm cũng phải bán số lượng lớn, chỉ một hai cái, Khí cụ các cũng không thích thu.”
Tần Liệt ngạc nhiên, thầm tắc lưỡi, không ngờ chỉ một nhân viên nho nhỏ của Khí cụ các cũng khó ăn nói như vậy.
“Linh bản này, bên trong có Tụ linh trận, có thể tụ tập thiên địa linh khí, giúp tăng cường thiên địa linh khí xung quanh lên một phần tư, không biết các ngươi có hứng thú hay không?” Tần Liệt thử hỏi.
“Linh bản để tập khắc linh trận đồ chỉ là linh tài cấp thấp, coi như bên trong có Tụ linh trận thật, thì cũng có tác dụng được bao nhiêu!” nhân viên kia lắc đầu, trong mắt đầy mỉa mai, ngữ khí cự tuyệt: “Xin lỗi, đừng nói Khí cụ các chúng ta, dù một cửa hàng nhỏ ngoài phố cũng không muốn mua.”
“Thử tới cửa hàng nhỏ bên ngoài vậy…” hắn hít một hơi, cười chua chát.
“Linh bản này của ta có thể hội tụ linh khí tự nhiên xung quanh, giúp linh khí tăng lên một phần tư, không biết các ngươi có muốn mua không?”
“Không mua, ngươi tới chỗ khác thử đi.”
“Võ giả đẳng cấp cao có thể dùng linh thạch để tu luyện, đâu cần dùng tới thứ này, tăng linh khí lên một phần tư thì đâu có nhiều, tìm chỗ linh khí nồng đậm là được rồi.”
“Xin lỗi, chúng ta không mua.”
“Xin lỗi, tiểu điếm không có hứng thú.”
“…”
Tần Liệt thử từng cửa hàng, kết quả đều như nhau, bị lời lẽ mềm dẻo cự tuyệt, nói rõ không có hứng thú với linh bản của hắn.
“Mất hết cả một buổi chiều, trời âm u rồi. Ừ, chỉ còn một cửa hàng chưa thử, vào thử thôi, không được thì về.”
Lúc hắn chuẩn bị bỏ cuộc, thấy ở một góc vắng của thương phố có một cửa hàng rất rất nhỏ.
Cửa hàng này rất vắng vẻ, cách biệt với con đường lớn đầy náo nhiệt, trước cửa có một tấm bảng xiêu xiêu vẹo vẹo viết “Cửa hàng Lý Ký”, nước sơn trên bảng hiệu bong tróc gần hết…
Trong tiệm, lờ mờ trong bóng tối có một người nằm trên ghế xích đu, chắc vì sinh ý kém quá, nên hình như đang ngủ.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 57: Cửa hàng Lý Ký
Nguồn: Sưu tầm
Tần Liệt đã bị từ chối nhiều lần, chẳng còn bận tâm nếu bị từ chối thêm lần nữa, nên cất bước đi về phía cửa hàng kỳ quái kia.
“Tiểu bằng hữu, trời sắp tối rồi, ta phải đóng cửa, mai ngươi tới đi.” Hắn còn chưa bước vào trong tiệm, người trên xích đu đã mở miệng, ý bảo hắn đừng có vào.
Tần Liệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn trời, thấy trời sắp tối thật, nhưng nhiều cửa hàng phía xa vẫn còn đang buôn bán, rất là náo nhiệt.
“Ta không có tới mua đồ, mà muốn bán đồ, hi vọng ngươi nhìn thử một cái.” Tần Liệt khách khí đi vào.
Trên xích đu, một người trung niên lười nhác nằm híp mắt, lạnh nhạt nói: “Đầu thương phố này nhiều cửa hàng như vậy, chỗ ta là nơi hẻo lánh nhất rồi, mà ngươi lại tìm tới. Sao hả? Có phải mấy cửa hàng kia thử hết rồi, không ai muốn mua đồ của ngươi, nên muốn thử ở đây trước khi trước khi chịu từ bỏ ý định hay không?”
Chỉ một câu vạch trần Tần Liệt.
Tần Liệt xấu hổ gật đầu: “Phải, xem ra người cũng không thích, là ta mạo muội, xin lỗi, đã quấy rầy người nghỉ ngơi, ta đi…”
“Lấy ra.” Người trung niên tướng mạo cũng có chút tuấn dật, chỉ là quần áo hơi lôi thôi. Hắn vẫn ở trong xích đu, vươn tay về phía Tần Liệt, không hề rời khỏi xích đu, chứng tỏ cũng không hào hứng mấy: “Cũng đã vào rồi, để ta xem một chút, để ngươi triệt để bỏ hy vọng đi.”
Cửa tiệm vô cùng lộn xộn, chồng chất đủ loại linh tài đầy bụi bặm, cấp bậc đều không cao.
Xích đu kia lại chiếm không gian lớn nhất, hai bên người trung niên có mấy cái tủ, bên trong rải rác mấy khối đá không biết tên và một miếng gỗ dấu vết loang lổ, vài món linh khí hư hỏng, nhìn qua cũng biết chẳng chút đáng giá, hèn gì chẳng ai thèm vào tiệm.
Chỉ nhìn lướt qua, Tần Liệt đã thấy thất vọng, biết mình đã vào nhầm chỗ, lòng sinh thoái ý.
Nhưng đại thúc kia tay đã giơ ra rồi, hắn cũng không thể quay đầu rời đi, nên lấy ra một cái linh bản khắc Tụ linh trận, bỏ vào tay đại thúc.
“Linh bản, tài liệu cấp thấp luyện khắc linh trận đồ, hèn gì chẳng ai thèm.” Đại thúc có vẻ cổ quái, tùy tiện cầm lấy linh bản, mắt híp lại, hình như đang xem xét.
Sau đó hắn mở bừng mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn bức linh bản, thái độ nghiêm túc hẳn.
Cả nửa ngày, đến khi Tần Liệt không chờ nổi nữa, đại thúc mới mở miệng hỏi: “Bức linh bản này làm được cái gì?”
Tần Liệt liền giải thích rõ ràng.
“Chỉ tăng được lên một phần tư, đối với võ giả có linh thạch, lại có thế lực sau lưng, rõ ràng không tác dụng gì.” Đại thúc nhíu mày nhìn Tần Liệt, hai ngón tay vuốt ve linh bản: “Ta không biết có ai hứng thú với cái này không, cũng không biết có thể bán được không, nên không cho ngươi giá chính xác được…”
“Thôi quên đi.” Tần Liệt sớm biết vậy, thất vọng khẽ nói, thầm nghĩ thực sự hết hy vọng rồi.
Đưa tay lấy lại linh bản, khách khí nói một tiếng đã làm phiền, rồi quay người chuẩn bị rời đi.
“Đợi một chút.” Đại thúc kia chợt kêu, đợi Tần Liệt quay lại, mới nhàn nhạt nói: “Ta không biết có ai thích nó không, ngươi có thể cứ thử mang ra bán coi bán được không, ờ, cái đồ này… thật ra cũng không tệ lắm, cũng có chút hữu dụng, thử coi có ai muốn mua không.”
Tần Liệt khó hiểu nhìn hắn, hắn lại nói: “Ngươi có thể ở lại cửa hàng của ta, cứ tự bán, bán được hay không đều do ngươi quyết, sao hả?”
Tần Liệt gãi gãi đầu, trong lòng thấy khó hiểu, đánh giá lại cửa hàng một chút, rồi cười khổ: “Hay là thôi đi…”
“Sao? Ghét cửa hàng nhỏ của ta hả? Ngại vắng quá, không ai tới hỏi chứ gì?” đại thúc cười ha ha, híp mắt nói, giọng lười biếng: “Tuy vị trí đúng là không đẹp, nhưng hôm nào cũng có mười mấy người ghé vào, thí dụ như ngươi không phải sao? Ít nhất ngươi có thể thử xem mình có khả năng hay không?”
“Vậy mai ta tới thử xem.” Tần Liệt nghĩ một lúc, thấy vẫn còn một tia hy vọng, nên đồng ý.
“Ta tên Lý Mục, gọi ta Lý thúc được rồi, ta thấy ngươi mang theo túi, mới tới Băng Nham thành không lâu hả? Ngươi ở đâu?”
“Một khách sạn gần đây.” Tần Liệt thật thà.
“Ở đây ta còn một phòng trống, có chút dơ dáy, nếu không chê có thể ở.” Lý Mục vừa đẩy đẩy xích đu, vừa lười nhác nói: “Trong phòng đó cũng có ít linh bản trắng, ngươi có thể dùng. Ờ, chờ ngươi bán được đồ rồi, trả lại cho ta bằng giá là được, còn trả không được, thì coi tiệm cho ta coi như gán nợ.”
Tần Liệt sững người nhìn hắn nửa ngày mới nói: “Người đang nghiêm túc?”
“Nói nhảm!” Lý Mục quát một câu, chỉ cái cửa nhỏ sau lưng, thông ra một cái đình viện nhỏ gồm hai ba gian: “Ngươi ở phòng phía đông. Ban ngày, ngươi tới đây thử bán đồ của ngươi, bán được hay không phải nhờ bản thân ngươi, hiểu chưa?”
“Hiểu!” Tần Liệt vui mừng: “Đồ của ta đều mang theo đây rồi, không cần về khách sạn nữa, giờ có thể ở luôn không?”
“Có thể.” Lý Mục thờ ơ trả lời.
Tần Liệt khẽ gật đầu, cười cười, đi ngang qua Lý Mục, qua cửa nhỏ vào trong viện, đi vào gian phòng phía đông.
Vừa đẩy cửa ra, bụi bặm đập ngay vào mặt làm hắn ho sặc sụa.
Trong phòng đầy mạng nhện, chỉ có một cái giường gỗ nhỏ, chồng chất những vật bằng gỗ, bằng đá, kim thiết không biết tên, nhìn cũng biết không phải linh tài cấp bậc cao, cũng chẳng biết đã để đây bao lâu.
Cạnh góc tường, có mấy chục bức linh bản đầy bụi bặm, lớp bụi còn dầy hơn cả linh bản.
“Cửa hàng nhỏ lời ít, không thuê được người, ngươi tự mình dọn dẹp đi.” Tiếng Lý Mục từ bên ngoài truyền tới.
“Được.” Tần Liệt đáp lời, bắt tay vào quét dọn.
Mãi đến tận nửa đêm, căn phòng mới chỉnh tề sạch sẽ, linh tài đều được phân loại sắp xếp gọn gàng. Tần Liệt lấy mấy bức linh bản trống, mắt rạng rỡ bắt đầu tập khắc linh trận đồ…
Chín ngày trôi qua.
Ban ngày, hắn và Lý Mục cùng coi cửa hàng, ai vào hắn cũng mời mua linh bản của mình, đến tối lại tiếp tục luyện khắc Tụ linh trận đồ.
Hắn rất nhanh phát hiện mình bị gạt…
Chín ngày qua, tổng cộng chỉ có khoảng mười người vào cửa hàng, nhưng đều là võ giả cấp thấp, chỉ nhìn một cái khắp cửa hàng rồi rời đi ngay.
- căn bản chẳng có ai quan tâm tới đồ trong cửa hàng.
Tần Liệt chưa hề có cơ hội chào hàng, thường chỉ mới hé miệng, người ta đã quay người đi, để lại hắn cười ngượng ngùng sau lưng.
Nếu không phải trong phòng có sẵn linh bản trống cho hắn tập, chắc hắn đã sớm rời khỏi đây. Đã biết rõ cửa hàng này sinh ý không tốt, nhưng không ngờ lại kém đến thế.
Sinh ý quá kém, hèn gì hôm nào Lý Mục cũng nằm xích đu nhắm mắt dưỡng thần, không có chút bộ dáng buôn bán nào.
Với việc hắn liên tục tiêu hao linh bản, Lý Mục chẳng hề hỏi tới, cũng không tính toán sổ sách với hắn, càng không hỏi lai lịch thân phận, điều này làm Tần Liệt yên tâm, tiếp tục ở lại.
“Lý thúc, ta đã dùng hết mười hai cái linh bản, nếu đồ của ta vẫn không bán được, dùng nó trả cho người có được không?” Tần Liệt hỏi.
“Ta chưa biết, ngươi cứ tiếp tục bán đi, để ta nghĩ kỹ rồi trả lời cho ngươi.” Lý Mục tùy tiện đáp.
“Lý thúc, đồ trong cửa hàng lộn xộn quá, còn bẩn nữa…” Tần Liệt cố gắng chọn ngôn từ mềm dẻo nhất: “Có cần ta quét dọn, sắp xếp lại hay không? Vậy may ra có cơ hội hơn một chút, không đến nỗi người ta vừa vào đã ra ngay, người thấy được không?”
“Mấy kẻ không biết nhìn hàng, có đi hay không chẳng cần bận tâm.” Lý Mục hừ một tiếng, “Ngươi cứ để kệ vậy đi, ta thích kiểu dơ bẩn lộn xộn thế này, sạch sẽ ta lại không chịu được, cứ làm cho tốt chuyện của ngươi là được rồi, chuyện khác không cần lo.”
Tần Liệt cười khổ.
Cửa hàng Lý Ký, ngày thứ mười sáu.
Hôm nay, Tần Liệt cũng như mọi ngày ngồi trong cửa hàng, vẻ cũng đã bắt đầu lười nhác, hai tay nâng cằm, suy nghĩ về linh tuyến của Tăng phúc linh trận.
Gần đây, hắn khắc thành công Tụ linh trận lên năm bức linh bản liền, hơn nữa, bức cuối cùng, hắn chỉ mất ba canh giờ.
Hắn nhớ rõ, lần đầu khắc thành công, hắn đã tốn mất bảy ngày.
Hôm nay, hắn đã thuần thục, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Hắn cho là mình đã thành thục Tụ linh trận, nên bắt đầu muốn nếm thử Tăng phúc linh trận.
“Cửa hàng Lý Ký? Ở đây còn có một cửa hàng nữa…”
“Tiểu thư, cửa hàng này cũng xem à? Vào cũng chỉ tốn thời gian, vắng vẻ, lại cũ nát, chắc chắn không có gì mà xem đâu.”
“Cũng đã tới đây rồi, qua xem một chút.”
Bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện, rồi một cô gái xinh đẹp cao cao thon thả cùng một người hầu trung niên đi vào.
Cô gái này tuổi khoảng hai mươi, mặc trang phục võ giả thùng thình màu trắng, quần áo và màu da đều trắng toát như nhau, mắt phượng sáng ngời, mũi cao, thoạt nhìn có cá tính rất mạnh. Khuôn mặt xinh đẹp có nét hờ hững tự nhiên, như đã quen cao cao tại thượng, thường nhìn người ta như từ trên cao nhìn xuống.
“Một già một trẻ đều ngồi ngẩn người, các ngươi không cần buôn bán?” người hầu trung niên kia sau khi đi vào, cau mày hừ lạnh.
Lý Mục cười nhạt, khẽ gật đầu với Tần Liệt, ý bảo hắn tới ứng phó, còn mình vẫn lười biếng nằm trong xích đu, híp mắt dưỡng thần.
“Các người cứ xem thoải mái.” Tần Liệt đứng dậy, thấy nữ tử kia xinh đẹp quá nên hơi kinh ngạc, chỉ là thần sắc của cô hình như hơi lạnh quá.
“Ngươi là nhân viên cửa hàng?” nữ tử hờ hững gật đầu, nói: “Giới thiệu cho ta vài món hiếm có nhất trong tiệm, mấy thứ bình thường đừng có đưa, ta không thích.”
“Được.” Tần Liệt lấy linh bản khắc Tụ linh trận ra, đặt trước mặt nữ tử, nói chắc nịch: “Đồ hiếm có thú vị nhất cửa hàng chúng ta, chính là cái này…”
“Ngươi đúng là tiểu tử thúi.” Lý Mục mỉm cười, thầm mắng.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 58: Tụ linh bài.
Nguồn: Sưu tầm
“Đây là linh bản khắc Tụ linh trận, một khi kích hoạt, có thể chủ động tụ tập thiên địa linh khí chung quanh, một linh bản có thể tăng linh khí quanh người võ giả lên một phần tư!”
“Quan trọng nhất là, kích hoạt linh bản này cần tiêu hao linh lực rất ít, hơn nữa có thể sử dụng nhiều lần.”
“Võ giả lúc ra ngoài tu luyện nếu có linh bản này, có thể tăng hiệu suất tu luyện. Giao chiến với người ta xong, cũng có thể dùng linh bản này để tăng tốc độ khôi phục linh lực.”
“…”
Trong cửa hàng Lý Ký, Tần Liệt cầm linh bản, nhiệt tình chào hàng kiệt tác của mình.
Vẻ mặt đạm mạc của nữ tử dần trở nên mất kiên nhẫn, cắt ngang: “Chỉ thế thôi?”
“Ngươi còn muốn thế nào?” Tần Liệt nhìn nàng.
“Có trợ giúp công kích không? Có thể phòng thủ không?” nữ tử nhíu mày: “Nếu chỉ có thể tăng một phần tư thiên địa linh khí, vậy không cần giới thiệu tiếp nữa.”
Nàng quay đầu nhìn người hầu, thất vọng nói: “Xem ra đến lộn chỗ thật.”
Nói rồi, không còn chút hứng thú, quay đầu đi ra.
“Tiểu tử, ngươi có bao nhiêu linh bản?” Lý Mục đột nhiên hỏi.
“Mười bảy bức.” Tần Liệt đáp.
“Lấy ra hết, kích hoạt toàn bộ, cho chúng ta xem có hiệu quả chồng lên nhau không?” Lý Mục lạnh nhạt.
“Hiệu quả chồng lên nhau…”
Một tia sáng bừng lên trong đầu, mắt Tần Liệt sáng bừng, được một câu nhắc nhở của Lý Mục khai sáng.
Nữ tử và người hầu đều ngừng lại, nhưng Tần Liệt cũng không để ý, lập tức lấy hết linh bản khắc thành công trong người ra, truyền linh lực vào kích hoạt trận đồ.
Từng bức linh bản phóng ra vầng sáng trắng nhạt, một lực hấp dẫn nhè nhẹ hình thành.
Thiên địa linh khí mỏng manh trong cửa hàng như bị một vòng xoáy hấp dẫn, dần tụ về phía giữa cửa hàng.
Trong cửa hàng có rất nhiều linh tài linh thạch cấp bậc thấp, các đồ kim loại đầy bụi bặm khiến không khí không được sạch sẽ.
Nhưng theo thiên địa linh khí hội tụ, mấy người trong cửa hàng đều thấy không khí tươi mát dần, càng ngửi càng thấy tinh thần phấn chấn.
“Tản linh bản ra, bỏ vào những chỗ hẻo lánh.” Lý Mục tiếp tục phân phó.
Tần Liệt vội cầm linh bản đặt vào các góc tường.
Hắn chỉ để bảy bức giữa tiệm, còn mười bức thì bỏ rải rác nơi góc tường và vách tường.
Mười bảy bức linh bản trong cửa hàng cũ nát, phát ra vầng sáng mờ mờ, lớp linh khí mỏng manh trên bầu trời thương phố từ từ tụ về hướng cửa hàng nhỏ Lý Ký…
Bạch y nữ tử và người hầu đều kinh ngạc, chấn động nhìn những bức linh bản đang tỏa sáng trong tiệm, tuy không nói gì, nhưng đều cảm nhận được sự biến hóa của linh khí trong tự nhiên.
Mắt Tần Liệt sáng ngời, cũng đang cảm thụ sự biến hóa ấy, trong lòng vô cùng sung sướng.
Lý Mục vẫn lười biếng nằm trong xích đu, trong cửa tiệm yên tĩnh vang lên tiếng xích đu đong đưa ‘kẽo kẹt kẽo kẹt”!
Trên thương phố.
Vài võ giả cảnh giới cao nhạy cảm nhận ra sự biến hóa của linh khí trong tự nhiên, kẻ nào cũng kinh ngạc, không tự chủ được lần theo hướng di chuyển của linh khí, nhìn về hướng cửa hàng Lý Ký.
“Kỳ quái, thiên địa linh khí đều ngưng tụ về đây, không lẽ có cường giả đại cảnh giới muốn đột phá?”
“Không, không giống. Tốc độ lưu chuyển của linh khí không nhanh, rất chậm rãi, không giống do con người thu hút, mà giống như bị một linh khí cường đại nào đó dẫn dắt.”
“Chẳng lẽ có linh khí cực kỳ cường hãn hiện thế hay sao?”
“Không biết, qua xem mới biết.”
“Ờ, đi xem xem.”
Những võ giả nhạy cảm này đều sinh lòng kinh ngạc, đi dần tới cửa hàng Lý Ký.
Khí cụ các.
Tòa các năm tầng, trên tầng cao nhất, một lão đầu sáu mươi mấy tuổi mặc cẩm y quý giá, đang chuẩn bị đi tiểu tiện.
“Hử?”
Lão đầu bỗng nhìn ra cửa sổ, ngửi ngửi không khí, thần sắc hơi thay đổi.
Lão xuống lầu, đi thẳng xuống tầng một.
“Phan lão, ngài đây là…”
“Phan lão, sao ngài lại xuống đây ạ?”
“Phan lão, giờ đang giữa trưa mà, ngài không nghỉ trưa ạ?”
“A ha, thì ra cũng có lúc Phan lão thay đổi thói quen à, thật là thú vị.”
Nhiều võ giả đang ở dưới tầng một hỏi han nhân viên của các về chi tiết mấy món linh khí, thấy lão xuống, đều ngạc nhiên.
Lão tên Phan Giác Minh, là người phụ trách chính thức của các ở đây, có địa vị rất cao trong Băng Nham thành, ngay cả Đồ Mạc, Nghiêm Văn Ngạn nhìn thấy lão cũng phải tỏ ra kính ý.
Lão có thói quen phải nghỉ trưa, các võ giả thường đến Khí cụ các ai cũng biết, lúc lão nghỉ trưa, tuyệt đối không được làm ồn, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Khí cụ các ngay, sau này có thể không được bước vào nữa.
Nhưng hôm nay, ngay khoảng thời gian đặc thù này, lão lại tự nhiên xuất hiện…
Làm ai cũng hết sức ngạc nhiên.
Nhưng việc làm người ta ngạc nhiên vẫn còn…
Có mấy người vừa leo lên lầu hai lầu ba, thấy lão xuống lầu, có hai người trong đó thậm chí chỉ vừa mới lên, có lẽ còn chưa kịp xem linh khí, cũng vội đi xuống lầu, theo Phan lão đi ra đường.
“Phan lão…”
Một đại hán mặc trang phục võ giả Tinh Vân Các xuống lầu, bước tới khẽ chào Phan Giác Minh.
Người này tên Ngô Sùng, là đường chủ số một dưới trướng một trưởng lão của Tinh Vân Các, vừa đột phá Khai Nguyên cảnh trung kỳ, tới Khí cụ các để tìm linh khí phù hợp.
Phan Giác Minh cũng không quay lại, chỉ khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Xem ra ngươi cũng cảm thấy.”
“Phải.” Ngô Sùng hơi khom người: “Nhưng không nhanh bằng Phan lão ngài, ngài xuống lầu rồi ta mới cảm giác được…”
Hơi ngừng một chút, hắn hỏi: “Phan lão, ngài xem… có thể là chuyện gì?”
“Đi xem mới biết được.” Phan Giác Minh tùy tiện đáp, cất bước đi ngay, Ngô Sùng và những võ giả từ trên lầu xuống vội đi theo.
“Chuyện gì thế? Ta nghe họ nói mà chẳng hiểu gì cả?”
“Ta cũng không hiểu, không biết họ nói cái gì nữa, nhưng mà mỗi chuyện hôm nay Phan lão không nghỉ trưa cũng đã rất kỳ quái rồi…”
“Hình như họ đi coi cái gì đó, có thể khiến họ chú ý, chắc chắn là rất hay!”
“,,,”
Các võ giả dưới lầu một tuy không biết là chuyện gì, nhưng thảo luận rất khí thế.
Một lát sau, thấy bọn Phan Giác Minh Ngô Sùng đi ra ngoài, bọn họ mới giật mình.
Ai cũng buột miệng kêu lên, nhao nhao đi theo, muốn biết thực ra là có chuyện gì.
Nếu có ai đứng lơ lửng trên trời thương phố sẽ thấy sự biến hóa của linh khí rất rõ rệt, sẽ nhìn thấy sự lưu động linh khí kỳ quái ở xung quanh cửa hàng Lý Ký, sẽ thấy Lý Ký như một vòng xoáy đang không ngừng kéo linh khí xung quanh vào, khiến linh khí quanh cửa hàng dày đặc lạ thường.
Và còn có thể thấy dòng người trên thương phố cũng giống như linh khí, đều đang hướng về phía cửa hàng Lý Ký mà tới.
Trong cửa hàng Lý Ký.
Bốn người không biết sự tình bên ngoài, không ai nói gì, chỉ đều yên lặng cảm thụ sự biến hóa của linh khí trong tiệm…
Mười bảy bức linh bản, để rải rác khắp nơi, đều tản ra những vầng sáng nhàn nhạt, dần dần tạo ra một làn sương mù màu trắng khắp trong tiệm đấy là do thiên địa linh khí dày đặc tới một mức nhất định tạo thành.
“Tăng gần bốn lần rồi…”
Người hầu trung niên là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, đôi mắt ngưng trọng nhìn những bức linh bản đầy dò xét.
Lý Mục bỗng lên tiếng: “Nếu có nhiều Tụ linh bài hơn, thì mức độ linh khí tụ tập còn có thể tăng hơn nữa…”
“Tụ linh bài?” Tần Liệt ngạc nhiên.
Lý Mục mỉm cười khẽ gật đầu, rồi nhìn về phía cửa ra vào của cửa hàng, nói: “Cũng nên có một cái tên dễ nhớ chứ.”
Tần Liệt nhìn theo hắn ra cửa, nhận thấy không biết từ khi nào, bên ngoài cửa hàng đã tụ tập rất nhiều người.
“Tiểu thư, mười bảy cái Tụ linh bài có thể tạo thành một nơi tu luyện, mà nồng độ linh khí còn nồng đậm hơn cả chỗ của chúng ta, nếu không có gì bất thường, hiệu quả tu luyện… sẽ rất kinh người!” người hầu kia khẽ thầm thì.
“Báo giá đi.” Bạch y nữ tử nhìn Tần Liệt, “Ta muốn mua hết.”
“Lão hủ cũng muốn.”
Tiếng Phan Giác Minh bỗng truyền tới, dưới bao con mắt kinh dị, lão xuất hiện, là người đầu tiên sải bước đi vào.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 59: Món làm ăn lớn.
Nguồn: Sưu tầm
“Thiên địa linh khí ở đây đậm hơn bốn lần so với những chỗ khác trong thành, nếu có thể ở đây tu luyện, tiến cảnh sẽ tăng nhanh rất nhiều.”
“Ừ, linh khí ở đây dày đặc quá, tốc độ luyện linh lực sẽ rất nhanh.”
“Mạnh hơn cả tu luyện tràng của một số thế lực đẳng cấp cao nữa, lợi hại thật!”
“…”
Bên ngoài cửa hàng, nhiều nhân vật có tiếng có danh của Băng Nham thành đều tụ tập, Toái Băng Phủ cũng có, Tinh Vân Các cũng có, mà võ giả lạ ngẫu nhiên tới Băng Nham thành cũng có…
Họ đều vì sự biến hóa của linh khí mà tới đây.
“Thì ra là cửa hàng của Lý tiên sinh.” Phan Giác Minh nhìn Lý Mục cười nhạt, rồi chú mục vào những Tụ linh bài rải rác xung quanh: “Có thể khiến nồng độ linh khí tăng lên bốn lần, quả là thứ tốt, lão hủ rất có hứng thú, nếu không ngại, lão hủ cũng muốn mua.”
Lý Mục liếc Tần Liệt, đứng dậy, thò đầu ra ngoài nhìn nhìn, rồi hắng giọng nói: “Tiểu điếm không chứa được nhiều nhiều người, ờ, từ Khai Nguyên cảnh trở lên có thể vào, những người còn lại vui lòng ở bên ngoài.”
Nghe thế, bọn Ngô Sùng mỉm cười tự nhiên đi vào.
Bọn hắn vừa vào, nhìn thấy bạch y nữ tử, mắt ai cũng sáng lên.
Cả bọn đều dán mắt vào nữ tử, vẻ mặt rất ngạc nhiên, rõ ràng đã bị nhan sắc của nàng ta hấp dẫn, thoáng chốc quên béng mục đích chính của mình.
Làn da nàng ta trắng bóc như tuyết, đôi mắt trong veo như thủy tinh, không có một tia tạp chất, khí chất u lãnh như lan, như hoa sen tuyết trên sông băng, khiến người ta tự sinh lòng tự ti.
“Hừ!” gã người hầu của nàng ta hừ một tiếng.
“A!”
Bao ánh mắt đang chằm chằm nhìn nàng đều chấn động, một chữ “hừ” kia khiến lỗ tai người nào cũng đau nhức ong ong.
Tần Liệt, Phan Giác Minh, Lý Mục không bị ảnh hưởng, vì chữ “hừ” kia, hẳn nhiên không phải dành cho họ.
“Thất lễ…”
Ngô Sùng bừng tỉnh, biến sắc, khom người hướng chủ tớ nữ tử chắp tay áy náy.
Mấy người còn lại thấy thái độ Ngô Sùng như vậy, cũng đều giật mình, nhìn nhau bất an, rồi vội thu ánh mắt, biểu thị xin lỗi.
“Ha ha, hai vị không phải người của Băng Nham thành, không biết từ đâu tới vậy?” Phan Giác Minh nhìn hai chủ tớ, khách khí hỏi.
Bạch y nữ tử nhíu mày, không hề trả lời, chỉ nhìn Tần Liệt, Lý Mục, hờ hững nói: “Tất cả Tụ linh bài ở đây ta đều muốn, nói giá đi.”
“Lý tiên sinh, ngươi xem?” Phan Giác Minh cũng lên tiếng ngay: “Khí cụ các chúng ta cũng hứng thú với Tụ linh bài này, không biết có thể dàn xếp hay không?”
“Tần Liệt? Sao ngươi ở đây?”
Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng Lưu Duyên, vốn hắn cũng đang ở trên thương phố, cũng cảm giác được linh khí biến hóa.
Hắn vốn tới sau, lách qua các võ giả, đi tới trước cửa tiệm nhìn vào trong, bỗng thấy thân ảnh quen thuộc, bật kêu lên.
Lưu Duyên vào hẳn rồi mới thấy rõ cục diện kinh người bên trong, kinh hãi, vội khom người liên tục chào hỏi Phan Giác Minh, Ngô Sùng và một nam tử mặc đồ Tinh Vân Các khác.
Bọn Phan Giác Minh gật đầu đáp lễ.
“Tần Liệt, ngươi tới Băng Nham thành hồi nào? Tiểu tử thúi, tới đây sao không đi Tinh Vân Các, ở đây nhìn náo nhiệt gì hả?” Lưu Duyên tới bên Tần Liệt, đập bả vai hắn: “Ngươi không biết đâu, lần trước, hai đường chủ của Nhan Đức Vũ bị Ngân Dực ma lang cắn chết tươi, Phùng Dật gãy một cánh tay đó! Ha ha, thật là thống khoái!”
Nghe hắn nói, hai võ giả mặc trang phục Toái Băng Phủ đứng trong tiệm nét mặt sa sầm.
“Hắn là người Tinh Vân Các ta à?” Ngô Sùng kinh ngạc.
Những người còn lại ai cũng nhìn Tần Liệt, nhất thời không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đương nhiên, hắn là người Lăng gia của chúng ta, cùng đi Thiên Lang sơn với ta.” Lưu Duyên đơn giản giải thích một câu, lại không kể thêm chi tiết gì, nhưng cũng đủ để ai nấy đều chú ý đến Tần Liệt.
Ngay cả Lý Mục cũng kinh ngạc, nhờ Lưu Duyên nói mấy lời này mới biết lai lịch của Tần Liệt, mới biết rõ tên của hắn.
“Ra giá, đừng lãng phí thời gian của ta!” bạch y nữ tử khó chịu, lạnh lùng cắt ngang. “Nhanh lên!”
“Phải, giải quyết chuyện quan trọng hơn trước đã.” Phan Giác Minh cũng phụ họa.
Lý Mục nhìn Tần Liệt, sờ sờ cằm: “Một viên linh thạch phàm cấp thất phẩm đổi một Tụ linh bài, ờ, mười bảy Tụ linh bài, vậy mười bảy viên linh thạch phàm cấp thất phẩm là được.”
“Lý tiên sinh!” Phan Giác Minh há miệng.
Lý Mục khoát khoát tay với hắn: “Người ta tới trước đấy.”
Phan Giác Minh gật đầu, không nói thêm gì nữa, hình như rất tôn trọng quyết định của Lý Mục.
“Coi như cũng có chút quy củ.”
Bạch y nữ tử gật đầu, quay người đi ra, bọn Ngô Sùng vội nghiêng người tránh đường.
“Mười bảy viên linh thạch phàm cấp thất phẩm, kiểm tra đi.” Người hầu trung niên khẽ vung tay một cái, trên bàn trước mặt Tần Liệt hiện lên mười bảy viên ngọc thạch óng ánh, mỗi viên đều có huỳnh quang nhàn nhạt, phẩm chất rất tốt.
“Được rồi.” Lý Mục chỉ nhìn lướt qua, gật đầu xác nhận.
Tần Liệt nhìn người hầu kia, xác thực mà nói, là nhìn cái nhẫn xanh biếc trên tay trái hắn…
Hắn đứng rất gần, nên nhìn rất rõ, mười bảy viên ngọc thạch kia đều từ chiếc nhẫn xanh biếc mà ra, điều này làm Tần Liệt rất kinh ngạc.
Trong lúc hắn còn đang giật mình, người ta đã vung tay, gom hết Tụ linh bài đang rải rác khắp nơi, Tụ linh bài vừa chạm vào tay trái hắn, lập tức biến mất.
“Nhẫn không gian!”
Lưu Duyên nhìn chiếc nhẫn chằm chằm, sắc mặt vô cùng kỳ quái.
Không chỉ hắn, bọn Ngô Sùng và cả người Toái Băng Phủ cũng đều kinh dị nhìn cái nhẫn kia.
“Ha ha, quả nhiên không phải người của Băng Nham thành.” Phan Giác Minh cười nhạt, cũng liếc nhìn cái nhẫn.
Người kia không buồn nói một lời, gom đồ xong, không liếc một ai, đi thẳng ra cửa.
Mỗi một Tụ linh bài bị thu, linh khí trong cửa hàng tiêu tán một phần, trong thời gian ngắn, linh khí đã trở lại bình thường.
Rất nhiều người tấm tắc sự kỳ lạ của Tụ linh bài, hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt của linh khí, lao xao nghị luận với nhau.
“Lưu đại ca, nhẫn không gian là gì?” Tần Liệt nhỏ giọng hỏi.
“Là chiếc nhẫn chứa đựng một phiến không gian riêng bên trong nó, có thể cất giữ vật phẩm, dù là chiếc nhẫn cấp thấp nhất cũng có giá trị liên thành.” Lưu Duyên giải thích: “Trong Băng Nham thành chúng ta, chỉ có Nghiêm Văn Ngạn của Toái Băng Phủ, các chủ Tinh Vân Các chúng ta và Phan lão, chỉ có ba người có nhẫn không, mà cũng chỉ là đẳng cấp thất nhất mà thôi.”
Tần Liệt động dung, đã hiểu vì sao ai cũng kinh dị như vậy.
“Lý tiên sinh, Tụ linh bài từ đâu mà có? Khí cụ các ta cũng có hứng thú, không biết có còn hàng hay không? Nếu có, chúng ta có thể theo giá của ngươi, dùng linh thạch phàm cấp thất phẩm để mua, ngươi thấy sao?” Phan Giác Minh hỏi Lý Mục.
Lý Mục đáp nhàn nhạt: “Có hàng, nhưng cần một chút thời gian, chờ ta làm ra thêm một ít, xong sẽ báo cho ngươi.”
“Được.” Phan Giác Minh gật đầu, quay nhìn Tần Liệt: “Tiểu tử này là gì của ngươi?”
“Học đồ trong tiệm.” Lý Mục đáp qua loa, lại rút vào trong xích đu, lười biếng: “Hôm nay tới đây thôi, tạm biệt các vị.”
Sinh ý của Lý Ký xưa nay rất kém, cả trăm năm cũng chẳng tụ tập được nhiều người như vậy, thế mà hắn chẳng những lợi dụng thời cơ kiếm tiền, lại còn mở miệng đuổi người.
Không biết là hắn thực không biết buôn bán, hay là chẳng buồn để ý tới sự sống chết của Lý Ký, khiến một đám người dở khóc dở cười.
“Ừm, tạm biệt.” Phan Giác Minh dẫn đầu rời khỏi.
Người Toái Băng Phủ lạnh lùng nhìn bọn Lưu Duyên Ngô Sùng, ghi nhớ bộ dáng Tần Liệt, rồi cũng rút.
Hai đường chủ Tinh Vân Các sau khi biết thân phận Tần Liệt, cũng hàn huyên vui vẻ vài câu, bảo hắn mau tới Tinh Vân Các, rồi rời đi.
Người đến xem thấy một đám cường giả dần đi hết, cũng biết không còn gì nữa, dần tản đi luôn.
Lưu Duyên và Tần Liệt nói chuyện thêm một lúc, hỏi tại sao hắn lại ở cửa hàng Lý Ký làm học đồ, tại sao hắn không sớm tới Tinh Vân Các, dùng tài nguyên của Tinh Vân Các để tu luyện nhanh tăng tu vi.
Tần Liệt giải thích, nói sợ bị giao nhiệm vụ, ảnh hưởng tới tu luyện, Lưu Duyên phì cười bảo hắn người phân phối nhiệm vụ chính là phụ thân Hàn Phong Hàn Khánh Thụy trưởng lão, biết mối quan hệ của hắn với Hàn Phong, nên chắc chắn sẽ không làm hắn khó xử nếu hắn không muốn bị giao nhiệm vụ đâu.
Lưu Duyên còn nói, trừ phi Tinh Vân Các gặp rắc rối rất lớn, nếu không bình thường đều không bắt buộc phải làm nhiệm vụ, ở trong các, võ giả đều có quyền tự lựa chọn quyền lợi.
Nhờ vậy, Tần Liệt mới biết mình lo xa quá.
Lưu Duyên trò chuyện thêm một lúc rồi mới rời đi, dặn hắn nên sớm tới Tinh Vân Các.
Cửa hàng Lý Ký yên tĩnh trở lại.
“Ta không nói cho người khác biết Tụ linh trận này là của ngươi làm, không cho ngươi mặt mũi trước mặt bao nhiêu người, ngươi có thấy thất vọng không?” tiếng Lý Mục bỗng vang lên, hắn nhìn Tần Liệt, ánh mắt sâu xa.
“Không, chỉ cần có thể kiếm tiền là tốt rồi.” Tần Liệt thành thực đáp.
Lý Mục gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ một lúc: “Ngươi có thể tiếp tục dùng linh bản khắc Tụ linh trận, ta sẽ bán Tụ linh bài giúp ngươi. Tốt nhất ngươi không nên để cho người khác biết Tụ linh bài kia là do ngươi làm ra.”
Tần Liệt giật mình: “Phải hết sức giấu ư?”
“Ừ, nghe ta ngươi không thiệt đâu.”
“Được.” Tần Liệt không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu, không hỏi gì hơn.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 60: Linh trận Tăng phúc.
Nguồn: Sưu tầm
“Tụ linh bài của ngươi bán ở cửa hàng của ta, nên ta phải thu tiền cho thuê. Mười bảy viên linh thạch phàm cấp thất phẩm. Ừm, ta lấy hai viên tiền thuê, còn mười lăm viên là của ngươi, sao hả?”
Lý Mục lười biếng nằm trong xích đu, chờ Tần Liệt đóng cửa hàng, mới rì rì nói.
“Không vấn đề gì.” Tần Liệt lấy hai viên linh thạch trên bàn đưa cho Lý Mục: “Linh thạch này có thể đổi bao nhiêu linh bản trắng?”
“Một viên linh thạch phàm cấp ngũ phẩm mua được một bức, linh thạch thất phẩm… ngươi bảo đổi được mấy bức?” Lý Mục cười.
Tần Liệt vui vẻ: “Hai mươi lăm bức.”
Linh thạch phân theo phẩm giai, tổng linh lực của năm viên linh thạch phàm cấp nhất phẩm tương đương một viên nhị phẩm, nên một viên nhị phẩm tương đương năm viên nhất phẩm. Tương tự, một viên tam phẩm có giá bằng năm viên nhị phẩm…
Cứ thế mà suy, một viên thất phẩm tương đương năm viên lục phẩm, hai mươi lăm viên ngũ phẩm.
Nghĩa là hai mươi lăm bức linh bản.
Trả cho Lý Mục hai viên tiền thuê, hắn còn mười lăm viên, có thể đổi thành ba trăm bảy mươi lăm bức linh bản trắng.
Hắn tốn hai ngàn điểm cống hiến đổi được bốn trăm linh bản trắng, bây giờ bán được Tụ linh bài, lại thoáng cái cũng đổi được gần bằng số ấy, điều này làm hắn rất vui, ý thức được nắm giữ Tụ linh trận sẽ giúp hắn rất nhiều sau này.
“Trong phòng ngươi có lẽ có hơn một trăm linh bản trắng, ngươi đã dùng một số, ờ, chúng ta tính toán một chút, ngươi trả thêm cho ta bốn viên linh thạch nữa là được.” Lý Mục giơ tay ra.
“Được.” Tần Liệt lại giao ra bốn viên linh thạch, nghĩ nghĩ, rồi dứt khoát đem hết số linh thạch còn lại bỏ vào tay Lý Mục: “Ta còn cần nhiều linh bản lắm, ngươi đổi giúp ta được không?”
“Không vấn đề gì.” Lý Mục hơi ngạc nhiên, cũng chẳng khách khí, thu hết linh thạch: “Trên thương phố có mấy cửa hàng bán linh bản, ta đi đổi giúp ngươi. Nhưng mà ngươi cũng nên nghĩ một chút, mười một viên linh thạch phàm cấp thất phẩm có thể tới Khí cụ các mua một món linh khí không tồi đó, ngươi chắc chắn muốn mua linh bản hết?”
“Chắc chắn.” Tần Liệt gật mạnh.
“Vậy được, ta sẽ giúp ngươi đổi.”
“Lý thúc, cái nhẫn không gian kia… đại khái bao nhiêu tiền một cái?” Tần Liệt hỏi, mặt lộ rõ vẻ khao khát.
Nghe Lưu Duyên giải thích, hắn rất thích nhẫn không gian, nghĩ nếu giá không cao quá, hắn sẽ xem xét gom góp đổi lấy một cái.
“Cái đó tạm thời đừng có nghĩ tới.” Lý Mục đả kích không chút khách khí, “Nhẫn không gian đẳng cấp thấp nhất, cần ít nhất ba ngàn viên linh thạch phàm cấp thất phẩm, thứ đồ chơi đó người bình thường không giữ nổi đâu. Hiện giờ cảnh giới của ngươi còn kém quá, đồ đạc cũng không nhiều, chưa cần tới thứ xa xỉ đó.”
“Ba ngàn viên linh thạch phàm cấp thất phẩm?” Tần Liệt thầm tắc lưỡi.
“Là đoán chừng thôi, chứ nhiều khi giá cao hơn nữa.” Lý Mục giật giật khóe miệng: “Cả Băng Nham thành chỉ ba người có nhẫn không gian, tiểu tử ngươi đừng có vọng tưởng. Ừm, nếu một ngày kia ngươi có thể gia nhập vào một thế lực cường đại, tài liệu linh khí vật phẩm nhiều rồi, có thể nghĩ tới khả năng đổi lấy một cái.”
“Ta vọng tưởng thật.” Tần Liệt cười gượng.
Hôm nay, hắn khắc một Tụ linh trận cần ba canh giờ, khắc xong phải nghỉ một lúc lấy sức.
Một ngày làm hết sức, cũng chỉ khắc ba cái là tối đa, mà mỗi cái chỉ đổi được một viên linh thạch phàm cấp thất phẩm…
Tính tính toán toán, nếu muốn đổi một không gian giới chỉ, cho dù không ngủ không nghỉ khắc Tụ linh trận đồ, cũng phải mất đứt ba năm, hơn nữa phải mỗi lần đều thành công, như vậy mới đủ.
- nên hắn dứt khoát bỏ ý định này.
“Ngươi có thể vào Tinh Vân Các bất cứ lúc nào, không cần ở lại đây nữa. Ờ, sau này tính thế nào?”
“Ở đây yên tĩnh, nếu Lý thúc không ngại, ta… muốn ở lại.”
“Tùy ngươi, dù sao phòng đó ta cũng không dùng. Ừ, ở đầu thương phố này cũng có cái lợi, ngươi ở đây ít nhất được an toàn, dù là người Tinh Vân Các hay Toái Băng Phủ đều tuyệt không dám ở đây giễu võ giương oai.”
“Vậy cám ơn Lý thúc.”
Tần Liệt tiếp tục ở lại cửa hàng Lý Ký, dùng hết tinh lực tập khắc linh trận đồ, Lý Mục đã đi đổi linh bản trắng cho hắn, không phải lo đến chuyện thiếu linh bản.
Hiện giờ, ban ngày hắn cũng không cần coi cửa hàng, có thể dùng hết thời gian để khắc linh trận, do vậy, tốc độ tăng tiến cảnh giới cũng nhanh hơn.
…
Bắc thành, Toái Băng Phủ.
Một phòng tu luyện đầy hàn khí, Nghiêm Tử Khiên, Nghiêm Thanh Tùng, Phùng Khải ngồi trên một băng đá, bên cạnh có vài võ giả khác, đều đang tập trung tu luyện.
Tường phòng tu luyện này được xây bằng băng ngọc thạch đặc thù, băng ngọc thạch này có thể chuyển hóa linh lực thành hàn khí, giúp tăng nhanh việc tu luyện công quyết băng hàn cho người tu luyện.
Rất nhiều võ giả Toái Băng Phủ luyện pháp quyết băng hàn, nên Toái Băng Phủ mới tốn nhiều tiền của xây tu luyện thất này cho họ.
Trong phòng tu luyện, những viên băng thạch tròn rải rác khắp nơi, mỗi viên cách nhau vài ba mét.
Mỗi võ giả đều ngồi trên băng thạch để tu luyện.
“Tần Liệt? Ở cửa hàng Lý Ký?” Phùng Khải mở mắt, nhìn một võ giả phía xa: “Ngươi chắc chắn đó là tên Tần Liệt đã hại đệ đệ của ta ở Thiên Lang Sơn?”
Người kia chính là một trong những võ giả Toái Băng Phủ mấy hôm trước đã có mặt trong cửa hàng Lý Ký, toét miệng cười: “Lưu Duyên hét lên như thế làm sao ta nhận lầm được! Đúng là Tần Liệt, gần đây ta còn hỏi thăm được, hắn còn từng dùng một cái tên giả là ‘Lăng Liệt’…”
“Tần Liệt! Chính cái tên này làm hại Nhan trưởng lão thiếu chút nữa bị ma lang vương cắn chết!” Nghiêm Thanh Tùng lên tiếng.
“Lăng Liệt, Lăng Liệt,…” thiếu phủ chủ Nghiêm Tử Khiên nhíu mày lẩm nhẩm, rồi đột nhiên kêu lên: “Là hắn! Chính là hắn! Lần trước nếu không phải vì hắn, bọn Đồ Trạch đâu còn sống rời khỏi Cực Hàn sơn mạch!”
“Tử Khiên, kẻ khiến các ngươi lần trước bị thiệt thòi ở Cực Hàn sơn mạch cũng là hắn?” Nghiêm Thanh Tùng sửng sốt.
“Đồ Trạch gọi hắn là Lăng Liệt, không phải hắn thì là ai?” Nghiêm Tử Khiên lạnh băng: “Hình như hắn tu luyện một loại công quyết lôi đình hiếm thấy, khi ra tay phóng ra lôi điện, đúng không?”
Trong bọn, chỉ có Nghiêm Thanh Tùng từng đi với Nhan Đức Vũ lên Thiên Lang sơn, nên cũng chỉ có hắn nhận ra Tần Liệt, nghe vậy lập tức gật đầu: “Đúng, vậy trăm phần trăm chính là thằng này, ta đã tận mắt thấy hắn ra tay, đúng là công quyết lôi đình!”
“Ta tới cửa hàng Lý Ký làm thịt hắn.” Phùng Khải bật dậy, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng: “Nếu không phải vì hắn, đệ đệ ta sẽ không mất một tay, Phùng gia cũng sẽ không bị lộ, quặng Viêm Dương ngọc ở Thiên Lang sơn chúng ta cũng đã nuốt được rồi.”
“Ta cũng muốn giết hắn.” Nghiêm Tử Khiên đồng tình.
“Có thể giết, nhưng không thể động thủ trên phố linh tài, bằng không sẽ mang tới phiền toái cho Toái Băng Phủ.” Nghiêm Thanh Tùng nhíu mày, “Thương phố cấm tư đấu là quy củ của Sâm La điện, Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các phải tuân thủ. Muốn giết hắn, phải kiên nhẫn một chút, chờ hắn rời khỏi phố mới được ra tay.”
“Phải, vậy ngươi để ý giúp ta một chút, cho người thăm dò thói quen của hắn cho ta.” Nghiêm Tử Khiên nói.
“Ha ha, chuyện này ta rành, cứ giao cho ta.” Nghiêm Thanh Tùng đáp.
…
Thời gian đi qua.
Ba tháng trôi nhanh.
Suốt ba tháng, Tần Liệt luôn ở trong cửa hàng Lý Ký, tập khắc Tăng phúc linh trận.
Nhờ có kinh nghiệm khắc Tụ linh trận, hắn tránh được rất nhiều sai lầm khi khắc Tăng phúc trận, tiến cảnh tăng hơn trước rất nhiều.
Mức tiêu hao linh bản cũng giảm rõ rệt, đến nay, hắn mới chỉ làm hỏng hơn hai trăm linh bản, và đã dự cảm được sắp khắc thành công.
Cùng lúc ấy, Đồ Trạch, Trác Thiến đột phá Khai Nguyên cảnh, đang bế quan củng cố cảnh giới, nên không tới đây tìm hắn.
Chỉ có Khanh Trí mập, Chử Bằng, Hàn Phong biết tin, mấy lần tới tìm hắn, còn nhiệt tình rủ hắn về Tinh Vân Các ở, muốn dẫn hắn đi tham quan những ‘chỗ thú vị’ của Băng Nham thành.
Vì tập khắc Phúc linh trận đang tới lúc mấu chốt nên hắn đều từ chối, nhưng hứa sẽ nhanh tới Tinh Vân Các, cùng bọn hắn giải sầu.
“Phốc!”
Một đám khói xanh từ linh bản bốc lên, Tăng phúc linh trận sụp đổ.
Tần Liệt hai má hõm sâu, hai mắt vô thần thu tay lại, lấy ra một linh bản nữa, bắt đầu lại.
“Tiểu tử, có đôi khi chỉ khắc khổ luyện tập sẽ không dẫn tới thành công. Thần kinh căng thẳng quá sẽ làm tăng khả năng thất bại, quá mức sốt ruột truy cầu thành công thường sẽ dẫn tới kết quả ngược lại.” tiếng Lý Mục bỗng từ ngoài cửa truyền vào. “Ta vào được không?”
Tần Liệt ngạc nhiên, bỏ linh bản xuống: “Đương nhiên là được.”
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden