Áp chế hưng phấn, Lý Dương từ từ bình tĩnh lại, việc mình có năng lực đặc thù không thể nói cha cha mẹ được, nếu nói ra thì chỉ làm cho hai người họ lo lắng thêm mà thôi.
Lý Dương đã có quyết định trong lòng, hắn sẽ đem thứ này ra, khi cha mẹ hỏi thi hắn nói tình cờ thấy được nên lấy ra nên tình cờ đi tì Trương Ung dò hỏi giá tiền, thấy có giá nên hắn bán đi, một phần là giữ lại dùng, phần còn lại dùng để xây nhà và đưa một ít cho anh làm tiền vốn để làm ăn.
Nhìn về phía mặt đất cement, Lý Dương cảm thấy may mắn vì mình trong lúc lười biếng đã dùng năng lực đặc thù của mình dò xét xung quanh, nếu không như vậy thì mình cũng không thể nào phát hiện ra cái lọ Phỉ Thúy, nếu để tới lúc xây nhà thì không bị lấy mất thì cũng phải nộp lên cho quốc gia.
Lý Dương lặng lẽ rời giường, khi không thấy cha mẹ thì hắn len lén đi lấy cái dùi và cái đục rồi trở về phòng mình, nhẹ nhàng đẩy chiếc giường ra rồi hắn bắt đầu đục trên nên cement.
Năng lực đặc thù đã giúp Lý Dương nhiều việc, lần này cũng vậy, nền cement này đã có hơn mười năm, tuy lả đã lâu nhưng chất lượng vẫn còn rất tốt nên hắn muốn lấy chiếc hộp ra mà không kinh động tới cha mẹ không phải là không được, Lý Dương dựa vào hình ảnh lập thể có thể nhìn thấy chiếc hộp đã ở rất gần rồi, chỉ một lát sau là có thể lấy nó ra.
Sau khi nền cement đã được đục xong thì mọi việc trở nên dễ dàng hơn, nhà của Lý Dương nằm ở khu quy hoạch củ nên nền nhà đều là đất nên việc đào bới thuận tiện hơn, hơn hai giờ sau Lý Dương đã đào sâu xuống được nữa thước.
Tuy là nền đất nhưng xuống càng sâu thì lại càng khó, xuống càng sâu thì mặt đất càng cứng lại, hơn nựa bên dưới lại có rất nhiều đá vụng, sau khi Lý Dương một lần nữa sử dụng năng lực đặt thù để tìm đường dào xuống mới có thể tiếp tục, hắn cứ như vậy liên tục đào mãi cho tới hơn năm giờ sáng hắn mới có thể lấy chiếc rương ra.
Nếu không phải có thể thấy được toàn bộ cấu tạo và vật chất bên trong nền đất thì cho dù là dùng hết ngày hôm nay thì hắn cũng không thể nào lấy được cái rương này ra, cho dù bây gờ đã lấy được cái rương thì lúc này Lý Dương cũng đã mệt tới mức thở hồng hộc, ngay cả sức lực nhúc nhích một ngón tay cũng không còn.
Nghỉ ngơi khoảng một giờ rồi Lý Dương bắt đầu lắp cái hố lại, nền cement không thể phục hồi lại như cũ nên hắn chỉ có thể để tạm ở chổ cũ chờ sau này mua cement trám lại, những thứ còn thừa lại thì hắn đem đi đổ.
Khi hắn thu thập xong mọi thứ thì trời đã sắp sáng, mẹ hắn đã làm xong điểm tâm, cha hắn thì đang ngồi trên ghế đọc sách, hai người không hề biết là con mình đã bận rộn suốt cả đêm.
"Thật là đẹp!"
Mở nắp ra Lý Dương liền trừng mắt hô lên, hắn chăm chù nhìn vào lọ thuôc hít.
Tuy rằng lọ thuốc hít này đã xuất hiện rất nhiều lần trong đầu Lý Dương nhưng dù sao nó cũng chỉ là ảo chứ không chân thật như lần này.
Lọ thuốc này chỉ cao có sáu bảy, rộng ba centimet, do được chôn dưới đất hơn nữa còn được gói cẩn thận nên nhựng hoa văn trên thân lọ không có hư hao gì, mặt khác dường như nó có linh tính nên mỗi lần Lý Dương sờ nó liền không nhịn được phải vuốt ve.
"Cao cấp Băng Chủng Phỉ Thúy, trạm trổ tỉ mỉ, lọ này ít nhất cũng có giá hai trăm vạn chứ không chơi!"
Lý Dương mỉm cười, chất liệu của cái lọ này và khối Phỉ Thúy của hắn lần trước không khác nhau nhiều lắm, những kết cấu bên trong nó và viên Phỉ Thúy lần trước khá giống nhau nên Lý Dương tin tưởng hai thứ này là cùng một loại.
"Dương Dương, ăn cơm!"
Mẫu thân ở bên ngoài đột nhiên kêu Lý Dương một tiếng, Lý Dương vội vàng thu hồi lọ thuốc hít, chỉnh sửa căn phòng lại như cũ rồi mở cửa bước ra ngoài.
Bửa ăn sáng rất phong phú hơn nữa Lý Dương mệt mỏi cà đêm nên ăn hơi nhiều, sau vụ cướp lần trước thì đây là bửa cơm mà Lý Dương cảm thấy ngon nhất, những khúc mắt trong lòng từ vụ bị bọn cướp bắt đã hoàn toàn biến mất.
Lý Dương thậm chí còn không thèm nghỉ tới, tên Hầu Tử kia hắn cũng không thèm để ý, chuyện bắt cướp là của cảnh sát, hơn nữa mình và hắn cũng không co liên quan gì, hắn không hề có lý do để tìm mình gây chuyện.
Ăn xong bửa sáng Lý Dương đi vào phòng chứa đồ, hắn đang nghĩ một lý do thích hợp để lấy cái lọ Phỉ Thúy này ra, suy nghĩ một hồi lâu hắn cũng chỉ có thể nói dối là vật này tình cờ có được, nếu không thì cha mẹ hắn sẽ nghi ngờ.
Một lát sau Lý Dương lấy cái rương ra, tuy rằng bùn đất đã bị Lý Dương xóa bớt nhưng mà dấu vết của việt bị chôn vùi thì không thể xóa được, Lý Dương cũng không thèm suy nghĩ nữa, có được vật báo thì ai lại suy nghĩ nhiều bao giờ.
"Mẹ, mẹ tới đây đi, đây là cái gì?"
Lấy ra lọ thuốc hít, Lý Dương quang minh chính đại nhìn ngắm một hồi rồi la lên, dưới ánh mặt trời, lọ thuốc hít bằng Phỉ Thúy càng thêm xinh đẹp.
"Gọi cái gì? Có việc gì thế!"
Mẹ hắn thu dọn một chút rồi đi tới, ngay lúc đi ra thì bà thấy Lý Dương đang nhìn cái gì đó.
"Lấy lại đây cho mẹ xem một chút nào, a, đây là cái gì? Ngọc sao?" Bà nhận lấy lọ thuốc hít từ tay Lý Dương rồi lật qua lật lại xem một tí sau đó kinh ngạc hỏi Lý Dương.
"Rất có thể là Phỉ Thúy, mẹ cũng biết con đang làm gì mà, hơn nữa mấy ngày hôm trước con còn buôn bán lời không ít nên con sẽ không nhìn nhầm đâu, đây chắc chắn là Phỉ Thúy!" Lý Dương cười ha hả trả lời, một lát nữa khi mẹ biết giá trị của thứ này không biết sẽ ra sao nhỉ.
"Phỉ Thúy? Có giá bao nhiêu, đưa cho cha con xem thử đi, nhà chúng ta từ khi nào lại có thứ này thế?"
Mẫu thân tiện tay đưa lọ thuốc trở lại tay Lý Dương rồi quay người đi vào phòng, Lý Dương cười khổ một tiếng, mẹ không biết đây là thứ gì nên đã xem đây là một vật bình thường rồi.
Lý Quân Sơn ẩn thận nhìn một lần, ông là một giáo sư cho nên kiến thức nhiều hơn mẹ Lý Dương một chút, nhìn một hồi thì ông đã nhìn ra thứ này là vật không tầm thường.
"Dương Dương, con nói thứ này là lấy từ trong phòng chứa đồ ra?" Nhìn một hồi, Lý Quân Sơn quay đầu lại hỏi một câu.
"Đúng vậy, nhà chúng ta cũng sắp xây mới nên con nghĩ muốn tìm xem có đồ kỷ niệm gì đó hay không nên vào đó tìm thử, không nghĩ là thấy được thứ này!" Lý Dương mỉm cười gật đầu, hắn hưng phấn nói:
"Ba, ba đừng xem thứ này nhỏ, cái lọ này được làm bằng Phỉ Thúy loại tốt nhất, giá ít nhất cũng một trăm vạn, ba nói cho con biết là từ khi nào nhà mình lại có một món đồ quý như thế?"
Lý Dương cuối cùng không quên hỏi lại một câu, một câu này của hắn đều àm cho người khác hiểu lầm đây chính là đồ vật có sẳn trong nhà.
"Trăm vạn, có khoa tương như vậy không? Con chỉ mới làm có vài tháng mà cũng tự nhận mình là chuyên gia ư?" Lý Quân Sơn lắc đầu, khuôn mặt có chút nghiêm túc nhìn lọ thuốc một lần nữa.
Nhìn một hồi, Lý Quân Sơn ngẩn đầu hỏi Lý Dương:
"Thứ này con tìm được ở đâu?"
"Ở trong một cái hộp sắc, cái hộp kia cũng đã cũ lắm rồi!" Lý Dương nhỏ giọng trả lời, Lý Quân Sơn đứng dậy đi tới phòng chứa đồ vật, Lý Dương vội vàng đi theo, một lát sau Lý Quân Sơn từ trong phòng chứa đồ lấy ra một cái hộp sắc.
Nhìn cái hộp sắc, Lý Quân Sơn nhíu mày.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lý Dương lúc này cũng có chút khẩn trương, cha hắn rất tinh mắt, nếu như bị ông nhìn ra đây không phải là đồ trong nhà thì cần phải tốn thêm một phen giải thích nữa.
"Chẳng lẽ là của ông cố con lưu lại?" Một lát sau Lý Quân Sơn đột nhiên nói, nói xong hắn lại lắc đầu:
"Mình trước giờ chưa từng nhìn thấy cái rương này, hơn nữa ông cố đã qua đời trước khi dọn vào nhà này, vậy thì tại sao nó lạ có mặt ở đây?"
Tâm trạng của Lý Dương đã tốt hơn không ít, lão cha quả thật là biết tưởng tượng, mặc kệ thế nào thì bây giờ cũng đã có một lý do chính đáng, Lý Dương vội tiến lên nói:
"Ba, nếu ba đã gặp qua thì có lẽ cái rương này là do ông nội đem tới!"
Nhà cũ của gia đính ý Dương nằm ở trấn Tam Thập Lý, hiện tại tuy ít khi về đó nhưng Lý Dương vẫn còn nhớ trước đây mình thường về đóa thăm ông bà.
Lý Quân Sơn đột nhiên gật gật đầu, nói:
"Hẳn là như thế, cha nhớ ông cố của con đã từng nói với ta là cha ông ấy đã từng làm quan lớn trong Bắc Dương quân, thứ này có thể là do ông cố lưu lại!" Nói xong ông cẩn thận nhìn chiếc hộp sắc.
Lý Dương chảy mồ hôi hột, hắn không ngờ là sức tưởng tượng của cha hắn lại mạnh như vậy, ngay cả ông của ông cũng đem ra nói, nhưng mà như vậy cũng tốt, thứ này cuối cùng cũng có xuất xứ.
Nhìn về phía Lý Quân Sơn, Lý Dương nhỏ giọng nói: "Ba, người xem như vậy được không, hôm nay con và anh đi tới công ty tìm Trương quản lý để hắn giám định xem đây là thứ gì rồi bán nó luôn?"
Đây mới chính là mục đích của Lý Dương, món đồ này cho dù có tốt thế nào đi nữa thì cũng không thuận lợi bằng việc cầm tiền mặt torng tay.
"Cũng đúng, thứ này con tìm ra thì do con làm chủ!" Lý Quân Sơn gật gật đầu rồi mang cái hộp sắc trở vào phòng khách.
"oh yes!"
Lý Dương hưng phấn hô thầm một tiếng, mọi thứ đều do hắn một tai dàn diễn, không ngờ là hắn lại có tài làm đạo diễn tới như vậy.
Gọi điện thoại cho Lý Thành để cho hắn mượn một chiếc xe rồi hai anh em lên đường đi tới nội ô Minh Dương, cái vật này ít nhất có giá là hai trăm vạn nên không thể ngồi xe công cộng được.
Gần giữa trưa, Lý Thành mang một chiếc xe củ nát về tới, Lý Dương gọi điện quá gấp hơn nữa đồng nghiệp đều có việc bận nên chỉ có thể đi xa một chút để mượn xe nên bây giờ mới tới đây.
Nhìn chiếc xe mà Lý Thành mượn về Lý Dương càng thêm quyết tâm mua xe, có xe thì cũng thuận tiện hơn nhiều, lúc rãnh rồi còn có thể mang hai ông bà ra ngoài du lịch, tự đi xe mình thoải mái hơn so đi với đoàn người nhiều.
Mở cửa xe ra rồi bước vào, hai người Lý Dương đi tới cửa hàng xa hoa của chi nhánh châu báu An Thị ở Minh Dương, mang theo lọ thuốc hít, Lý Dương trực tiếp mang Lý Thành lên lầu hai để lại một đám đồng sự không hiểu có chuyện gì ở dưới.
"Lý Dương, sao cậu lại trở về? Hiện tại cậu không cần đi làm, một thời gian nữa đến làm cũng không muộn mà!" Nhìn thấy Lý Dương, Trương Ưng có chút kinh ngạc, hắn tưởng rằng Lý Dương trở về đi làm.
Lý Dương có chút sững sốt, sau đó lắc đầu cười nói:
"Đi làm? Không phải, tôi không phải đến để đi làm, tôi ở nhà phát hiện một món đồ tốt nên cố ý mang tới cho ngài xem!"
"Là thứ gì tốt?"
Trương Ưng cười nói, hắn thấy Lý Dương đã khôi phục rất tốt, đối với việc đề bạt Lý Dương làm trợ lý hắn càng ngày càng hài lòng.
"Chính là vật này, ngài xem thử đi!" Lý Dương lấy ra lọ thuốc hít bằng Phỉ Thúy rồi đưa tới.
"Lọ thuốc hít làm bằng Cao Cấp Băng Chủng Phỉ Thúy!" Trương Ưng đột nhiên đứng lên, ở nơi này hắn chính là chuyên gia, hắn mạnh hơn nhiều so với tên gà mờ ăn may Lý Dương.
"Quả thật là Cao Cấp Băng Chủng, lọ thuốc hít có hoa văn hình rồng, đính Hồng Bảo Thạch, những trạm trổ này không phải là hoa văn hiện đại, Lý Dương, thứ này ở đâu ra thế?"
Trương Ưng nhìn kỹ một hồi, hắn càng xem càng kinh ngạc, ngoài giá trị xa xỉ của chất liệu làm lọ thuốc hít, Trương Ưng còn nhìn ra cái gì đó.
"Lấy từ trong kho chứa đồ của nhà tôi, ta thấy thứ này làm bằng Phỉ Thúy nên đem tới cho ngài xem, thứ này và viên lần trước giống nhau phải không?"
Lý Dương cười cười, trong lòng thì đang suy nghĩ tới những gì mà Trương Ưng vừa nói, mặt khác cái câu"Không phải là đồ hiện đại" làm cho Lý Dương có chút buồn bực, thứ này không phải là do ông cố lưu lại thật đó chứ.
Nghĩ đến đây Lý Dương lại cười, trong nhà cho dù có lư lại thứ gì thì cùng lắm chỉ là những món đồ mà cha hắn khi còn trẻ để lại, còn về phần ông nội hay ông cố của hắn thì không thể nào.
"Không giống!" Trương Ưng lắc lắc đầu, hắn cẩn thận cầm lọ thuốc hít rồi nói tiếp:
"Chất lượng không khác nhau nhiều nhưng ý nghĩa thì lại khác!"
"Ý nghĩa không giống nhau? Trương quản Lý, ngài trực tiếp nói cho tôi biết thứ này có giá bao nhiêu tiền là được rồi!"
Lý Dương có chút sững sốt, cái gì ý nghĩa thì hắn không hểu được, đến hắn tới nơi này chỉ là để Trương Ưng đánh giá giúp hắn, nếu được giá thì hắn trực tiếp bán luôn.
Trương Ưng đặt lọ thuốc hít xuống rồi lắc đầu cười nói: "Thứ này có chút khó nói, chỉ dựa vào chất lượng Phỉ Thúy thì thứ này có giá hơn một trăm vạn, nhưng mà nó lại có thêm những hoa vặn chạm trổ kia nên giá cả sẽ tăng thêm rất nhiều!"
"Chạm trổ, ý nghĩa của nó?" Lý Dương cau mày, hắn không ngờ là giá của nó lại thấp hơn so với tưởng tượng.
"Được rồi, bây giờ tôi đưa cậu đi gặp một người, có lẽ hắn sẽ biết giá trị thật sự của thứ này!"
Trương Ưng kéo Lý Dương ra khỏi văn phòng, phân phó môt tiếng rồi hắn và Lý Dương lên xe chạy ra ngoài.
Hơn mười phút sau, Trương Ưng lái xe một tiểu khu xa hoa, lái xe tới trước cửa một căn biệt thự rồi hắn dừng lại.
"Trương quản Lý, chúng ta rốt cuộc là đi đâu? Đây là nơi nào? Sao tôi chưa từng nghe nói Minh Dương có một tiểu khu xa hoa như thế này?"
Xuống xe, Lý Dương nhìn xung quanh mấy vòng rồi liên tục hỏi mấy vấn đề.
"Đi vào sẽ biết, về phần nơi này, không phải có tiền là có thể mua được đâu!" Trương Ưng cười cười, hắn bước lên ấn chuông cửa, một lát sau, cửa tự động mở ra.
Phía sau cánh cửa là một cái sân rộng, cái sân này rộng hơn sân nhà Lý Dương rất nhiều, bên trong có hai cái vườn hoa nhỏ, còn có hai cây cổ thụ, dưới tàng cây là một bộ bàn đá và một cái ghế nằm, tên ghế có một ông lão tóc bạc đang nằm, phía sau hắn còn có một người phụ nữ trung niên đang đứng.
"Tiểu Trương, cậu đã lâu chưa tới đây, lần này tới đây là có việc gì thế?"
Ông lão tóc bạc cười nói.
"Hà lão nói oan cho tôi, không phải tháng trước tôi đã tới thăm ngài hay sao, lần này quả thật là tôi có việc khác nên mới đến đây, tôi có đồ tốt muốn ngài giám định đây!" Trương Ưng cười bước nhanh tới, hai người dường như là rất quen thuộc.
"Là cái gì? Nếu không phải là đồ tốt thì tôi sẽ gõ đầu cậu!" Ông lão giơ cây gậy lên rồi quơ quơ, khi nói xong khuôn mặt của ông đầy tươi cười.
"Không phải thứ tốt thì ngài có đánh vỡ đầu tôi cũng không sao!"
Trương Ưng đứng ở trước mặt ông lão cười nói, nói xong hắn kéo Lý Dương ở phía sau lên:
"Hà lão, đây là đồng sự ở công ty của tôi, hắn gọi là Lý Dương, vận may của hắn rất tốt!"
Trương Ưng nói với Lý Dương:
"Vị này là Hà lão, Hà lão chính là chuyên gia trong ngành đồ cổ, đi theo Hà lão có thể học được rất nhiều thứ, món đồ của cậu phải được Hà lão giám định mới được, khi Hà lão giám định xong thì sẽ có trò hay để xem!"
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lý Dương hơi sững sốt, thấy Trương Ưng ra hiệu hắn liền lấy lọ thuốc hít ra, Hà lão là người nổi tiếng trong giới đồ cổ, chỉ cần đưa cho ông ta xem thì có thể xác định nó có phải là đồ cổ hay không ngay.
"Để ta xe một chút!" Hà lão cười tủm tỉm tiếp nhận lọ thuốc hít, người phụ nữ trung niên ở phía sau vội vàng đưa cho ông một chiếc kính mắt, sau khi mang kính mắt vào, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Hà lão ngay lập tức có biến hóa.
"Thứ tốt, quả thật là thứ tốt, đây là Đại Khai Môn Phỉ Thúy Tị Yên Hồ, cậu thanh niên, ở đâu mà cậu có được thứ này?" Hà lão lật xem khoảng ba phút rồi quay sang hỏi.
"Tìm được trong nhà, có thể là tổ tiên truyền xuống!" Lý Dương cười cười, trước mặt ông lão Lý Dương có chút sợ hãi nên nói rất ngắn gọn.
Ông lão gật gật đầu, nói:
"Thứ này hẳn là tổ tiên lưu lại, đây là một trong những lọ thuốc hít được làm ra sớm nhất, trong thời đại này thì nó quả thật là thứ tốt, xem ra đây hẳn là đồ vật mà hoàng gia sử dụng, những thứ như thế này thường thường đều có ghi chép lại, cậu thanh niên chờ một chút để ta gọi điện hỏi một tí!"
Ông lão nói xong liền đứng dậy, bộ dáng của ông lão nhìn thì như tám mươi nhưng tinh thần vẫn rất tốt, chiếc gậy trong tay ông dường như chỉ dùng để làm đẹp mà thôi.
"Trương quản lý, việc này rốt cuộc là sao?" Sao khi ông lão đi vào trong nhà thì Lý Dương nhỏ giọng hỏi Trương Ưng một câu.
"Cậu thật là, tôi thật ghen tị vận may của cậu rồi đó, thứ này nếu có thể tìm được xuất xứ của nó thì giá cả không thể dùng giá Phỉ Thúy để bàn luận nữa rồi!" Trương Ưng hưng phấn vỗ bả vai Lý Dương, sự hâm mộ và ghanh tị trong mắt lộ ra không chút che dấu.
"Trương quản lý, ý của ông là lọ thuốc hít này là đồ cổ, giá trị so với Phỉ Thúy còn cao hơn nhiều?"
"Không sai, nhưng không phải là như ậu nói, chủ yếu là phải dựa vào nguồn gốc của nó, nếu có xuất xứ thì giá trị sẽ rất cao, đồ mà hoàng gia sử dụng thì giá trị lại càng cao, nhưng mà cho dù chỉ là một vật bị hỏng nhưng có xuất xứ thì cũng đã có giá cao hơn Phỉ Thúy, huống hồ đồ của cậu lại được trạm trổ tinh tế như vậy!" Trương Ưng cười nói, Lý Dương cuối cùng hiểu được một chút.
Đi theo ông lão vào phòng khách, Lý Dương nhất thời bị phong cách cổ điển của phòng khách hấp dẫn, đồ dùng hiện đại trong phóng khách rất ít làm cho Lý Dương có cảm giác mình đang ở thời cổ đại, loại cảm giác này tuyệt đối không giống như những điểm di tích du lịch có thể mang lại.
Ngồi trong phòng khách hai mươi phút, Hà lão mới từ trong phòng đi ra, khuôn mặt bình tĩnh khi nảy cũa ông hiện lên một chút kích động.
"Lý Dương,Trương Ưng, đến đây, tôi kể cho hai người một chuyện xưa!" Hà lão ngồi xuống rồi cười cười nhìn Lý Dương nói, thứ mà ông nói không phải là xuất xứ của lọ thuốc hít mà là một câu chuyện xưa.
Thấy Lý Dương có chút sững người nên Trương Ưng vội dùng chân đá hắn một cái rồi thay Lý Dương nói:
"Hà lão cứ nói, đã lâu rồi không được nghe chuyện mà Hà lão kể!"
Hà lão nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hơi khép lại, ông chậm rãi nói:
"Giai đoạn cuối của triều Thanh có một người tên là Tôn Sĩ Nghị, hắn nhậm chức Vân Nam tuần phủ, Lưỡng Quảng tổng đốc, Tôn Sĩ Nghị có một lần đi sứ ngoại bang, lần đó ông đã đem một món bảo vật của hoàng thất ngoại bang trở về hơn nữa còn nói là hoàng đế Càng Long sẽ thích nên Càng Long kiến quyết bảo Tôn Sĩ Nghị đem thứ đó về để cho hắn nhìn thử xem là vật gì!"
Hai mắt Trương Ưng lóe sáng, sự hâm mộ trong mắt khi nhìn Lý Dương càng tăng thêm, Lý Dương còn đang mơ mơ màng màng nhưng Trương Ưng thì lại khác, hắn đã hiểu khá rõ.
Hà lão uống một ngụm nước rồi nói tiếp:
"Lúc Tôn Sĩ Nghị mang bảo bối này tới hậu cung thì vừa lúc gặp quyền thần nổi danh nhất lúc bấy giờ-Hòa Thân, tên kia cũng tiếng lên chào hỏi hắn, lúc Hòa Thân hỏi tới vật trên tay của Tôn Sĩ Nghị thì Tôn Sĩ Nghị nói "đây chỉ là một lọ thuốc hít nho nhỏ mà thôi" rồi đưa cho Hòa Thân xem, lúc đó tên kia quyền thế rất lớn nên Tôn Sĩ Nghị không thể không cho hắn xem qua!"
Nói tới đây, Lý Dương cũng đã có chút hiểu ra, hắn ngơ ngác nhìn Hà lão, câu chuyện mà Hà lão nói chính là có liên quan tới lọ thuốc hít của hắn.
Hà lão cười cười rồi nói tiếp:
"Sau khi Hòa Thân xem xong liền nói với Tôn Sĩ Nghị "thứ này, ngài có thể tặng cho ta chứ" ? Tôn Sĩ Nghị bởi vì trước đó đã bẩm báo lên hoàng đế, lại không muốn đắc tội Hòa Thân nên chỉ còn cách nói ra việc mình đã bẩm báo lên trên nhầm nói cho Hòa Thân biết vật này là hoàng đế muốn. Hòa Thân lúc đó cũng không để ý mà rời đi, vài ngày sao Tôn Sĩ Nghị gặp lại Hòa Thân, Hòa Thân lấy ra một lọ thuốc hít đưa cho Tôn Sĩ Nghị rồi nói, ngài tới nhìn xem thứ này và thứ lần trước có khác nhau không?"
Nói tới đây, Hà lão ngừng lại rồi mỉm cười nhìn đám người Lý Dương.
"Tôn Sĩ Nghị nói như thế nào?" Lý Dương đang nghe tới mê mẫn nên không nhịn được hỏi, lúc hỏi xong thì hắn phát hiện mọi người đang nhìn mình nên hắn có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Hà lão dường như không để ý, ông ta tiếp tục nói:
"Tôn Sĩ Nghị nói"Tôi không biết", nhưng mà ông nhận ra lọ thuốc hít trên tay Hòa Thân chính là lọ mà ông cống nạp lên hoàng đế, về sau Tôn Sĩ Nghị có đi hỏi thăm nhưng hắn cũng không có nghe được là hoàng đế có ban lọ thuốc hít này cho ai, đến lúc này Tôn Sĩ Nghị mới biết được là tầm ảnh hưởng của Hòa Thân đã lớn tới mức có thể lấy đồ trong cung một cách tự do!"
"Nói như vậy, lọ thuốc hít này chính là đồ trong tay Hòa Thân?" Trương Ưng nhìn thoáng qua Lý Dương rồi cười hỏi Hà lão.
"Đúng vậy, sau này Hòa Thân bị xét nhà, món đồ này lại một lần nữa trở lại hoàng cung, cuối cùng nó lưu lạc ra bên ngoài như thế nào thì không ai biết được, nhưng mà tôi có chín phần nắm chắc cái lọ thuốc hít bằng Phỉ Thúy của tiểu Lý là đồ mà Tôn Sĩ Nghị tiến cống, sau đó lại rơi vào tay Hòa Thân!"
Hà lão cười khẽ gật gật đầu, Lý Dương thì ngơ ngác nhìn lọ thuốc hít, hắn không ngờ là vật này lại có ôt chuyện xưa như vậy, không ngờ nó lại có quan hệ với đại tham quan Hòa Thân.
"Tiểu Lý, tổ tiên của cậu trước đây làm gì?" Hà lão đột nhiên hỏi Lý Dương một câu.
"Tôi nghe ba tôi nói là ông cố của tôi trước kia từng làm quan trong Bắc Dương quân, cụ thể là chức quan gì thì tôi cũng không rõ!"
Lý Dương hơi sững sốt, ngay lúc đó hắn trả lời một câu, đây chính là việc mà hắn mới biết hôm nay, hơn nữa việc này rất có thể là sự thật, ba chắc sẽ không lừa hắn đâu.
"Khó trách, xem ra thứ này từ trong cung của triều Thanh lưu lạc ra, cuối cùng dừng lại ở torng nhà cậu, nhưng mà có thể bảo tồn tốt như thế này cũng là khó có rồi!"
Hà lão gật đầu cười cười, tâm trạng của ông rất tốt, một món đồ tốt như vậy ông đã lâu chưa được tiếp xúc rồi.
"Kỳ thật chúng ta cũng là hôm nay mới hiện, ta gây cho trương quản Lý xem cũng chính là muốn biết thứ này có thể giá trị bao nhiêu tiền!" Lý Dương có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, ở đây Hà lão trước mặt nói dối luôn luôn một loại không thoải mái cảm giác.
"Bình thường trong lời nói, hẳn là ở đây năm trăm đến lục trăm vạn nối tiếp nhau, nếu thượng đấu giá hội trong lời nói, cũng có có thể bán được 800 vạn, cụ thể sẽ không đâu có!"
Hà lão nhìn nhìn kia trên bàn Phỉ Thúy lọ thuốc hít, suy nghĩ hội sau khi mới chậm rãi nói.
"Nhiều như vậy!" Lý Dương sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý thành, hiện hắn cũng đang ngơ ngác nhìn chính mình, hai huynh đệ đều bị này giá cả cấp dọa ở.
"Hà lão ý tứ, có thai hoan nhân có thể sẽ chụp cao một ít, nếu ngộ không đến đặc biệt ham này, liền có thể chụp thấp một ít, bất quá mặc kệ nói như thế nào, năm sáu trăm vạn vẫn là đáng giá, đây là nó giá trị thị trường!"
Trương Ưng một bên nhỏ giọng giải thích cho Lý Dương, kỳ thật Trương Ưng cũng là một người ham mê đồ cổ, lúc Lý Dương cầm thứ này đến cho hắn xem thì hắn đã biết được thứ này nhất định là đồ tốt nên mới đến tìm Hà lão.
"Hà lão, ngài biết ai thích thứ này không? Nói thật cả nhà tôi đều không hiểu về thứ này, nếu để lại cho chúng tôi giữ còn không bằng bán nó đi!"
Suy nghĩ một hồi, Lý Dương mới cẩn thận nói, hôm nay là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Hà lão nên không biết tính tình của ông như thế nào, hắn cũng không biết là bán nó đi thì ông sẽ có cách nghĩ như thế nào.
Sau khi trầm mặt, Hà lão ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lý Dương:
"Cậu muốn bán nó?"
"Đúng vậy, nếu như để cho người khác biết được nhà tôi có một món đồ trị giá sáu trăm vạn thì sẽ làm cho kẻ trộm cả ngày nhớ thương mất!" Lý Dương vội vàng cúi đầu rồi nói.
Hà lão gật gật đầu:
"Cũng đúng, thứ này đối với cậu chưa chắc đã là thứ tốt, bán cũng tốt, nếu cậu thật sự muốn bán thì tôi sẽ mua, sáu trăm vạn được không?"
Lý Dương thở phào trong lòng, Hà lão muốn mua thì không còn gì tốt hơn, có thể nhanh chóng đổi lại tiền mặt.
"Hà lão, ngài xem như thế này được không, hôm nay nếu không phải ngài nói cho chúng tôi thì chung tôi cũng không biết được giá trị của nó, ngài chỉ cần trả năm trăm vạn là được, dù sao thì cái giá năm trăm vạn cũng cao hơn dự đoán của tôi lúc đầu rất nhiều rồi!"
Hai mắt Hà lão lóe sáng, hắn kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Dương, sau đó lại nhìn về phía Trương Ưng rồi gật đầu:
"Vậy được rồi, lão già ta hôm nay sẽ chiếm tiện nghi của cậu vậy, món đồ này tôi muốn, cậu đưa số tài khoảng ngân hàng cho ta, ta sẽ chuyển qua cho cậu ngay!"
"Tốt!" Lý Dương vội vàng ghi lại một dãy số rồi dùng hai tay đưa cho Hà lão:
"Hà lão, tôi cùng anh tôi hôm nay muốn trở về nhà nói tin tức này cho bố mẹ, tôi không quấy rầy ngài nữa!"
"Đi, đi ngay bây giờ à?" Hà lão càng kinh ngạc, ông chỉ tay về phía lọ thuốc hít:
"Cậu không sợ sau khi đi tôi sẽ lấy vật này mà không trả tiền cho cậu sao?"
"Hà lão, ngài trong con mắt của tôi là một bác học đa tài, tôi tin tưởng ngài!"
Lý Dương cười ha lắc đầu, Trương Ưng bên cạnh cũng cười cười, hai mắt Hà lão lóe lên một tia tán thưởng.
"Tốt lắm, lão già này cũng không giữ hai người nữa, nếu như không chê ta phiền thì sau này thường xuyên tới thăm lão già ta là được, ta còn có rất nhiều chuyện xưa chưa kể đó!"
Hà lão đứng dậy rồi tự mình đưa hai người Lý Dương ra cửa, đến khi xe của Trương Ưng rời đi thì ông mới quay vào trong.
" Lý Dương, tôi thật không ngờ là cậu còn có lòng rộng rãi như vậy, không tồi, thật sự không tồi!" Vừa lên xe thì Trương Ưng ngay lập tức khen Lý Dương một câu.
"Tròi đã tối rồi, tôi chỉ vì an toàn nên mới muốn về sớm một chút mà thôi!"
Lý Dương cười khổ một tiếng, hắn muốn về là do hắn không dám đứng trước mặt Hà lão nữa, hắn không có thói quen nói láo trước mặt một người già.
"Hắc hắc, cậu nói sao cũng được, nhưng mà Lý Dương này, tôi có thể nói cho cậu biết là hôm nay ậu làm rất đúng, cậu yên tâm, về phần tiền thì chỉ sợ bây giờ đã nằm trong tài khoảng của cậu rồi, hơn nữa cậu còn tạo được giao tình với Hà lão, việc này về sau sẽ giúp cậu rất nhiều đó, tiểu tử cậu không biết sao mà mai mắn như thế cơ chứ?"
Trương Ưng cảm thán, Lý Dương không biết thân phận của Hà lão nên cũng không nghĩ nhiều, sau này khi biết được thân phận của Hà lão thì hắn mới biết là lời của Trương Ưng không hề khoa trương, thậm chí còn có chút thấp nữa.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Trương Ưng trực tiếp trở về công ty, Lý Dương thì cùng Lý Thành rời khỏi, Trương Ưng vốn định cùng Lý Dương thương lượng vài việc chỉ có thể bất đắc dĩ trở lại phòng mình.
Lý Thành lái xe chạy ra một con đường rồi ngừng lại, hai anh em xuống xe vội vã đi tìm một máy rút tiền tự động, biểu hiện của Lý Dương khi nảy rất hào phòng nhưng kỳ thật thì hắn rất khẩn trương, năm trăm vạn đó, nó tương đương với trúng giải vé số chứ ít gì, hơn nữa nó còn không cần nộp thuế nữa.
Lúc Lý Dương đưa thẻ vào máy thì hắn cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, cộng thêm một trăm năm mươi vạn lần trước thì hắn tổng cộng có sáu trăm năm mươi vạn, số tiền này đối với người gửi tiền vào ngân hàng với số tiền chưa bao giờ vượt qua một vạn mà nói thì đây là một con số rất lớn.
"Bảy trăm năm mươi vạn?"
Lý Dương có chút sững sốt, hai anh em nhìn nhau rồi Lý Thành kinh ngạc đếm những con số 0, Lý Dương thì tính toán lại khoảng tiền trong tài khoảng.
"Hà lão cho sáu trăm vạn!" Ngay lập tức Lý Dương đã hiệu tại sao, Hà lão không nói nhiều với Lý Dương nhưng ông cũng không muốn chiếm tiện nghi của hắn nên đã trực tiếp trả cho hắn sáu trăm vạn.
"Dương Dương, hiện tại anh vẫn có chút không thể tin nổi, mọi việc đều là sự thật ư?" Lý Thành đột nhiên cảm thán một câu, khi rời khỏi nhà hắn cũng có chút không tin lời Lý Dương nói, hắn cảm giác có chút gì đó mờ ảo, nhưng mà khi hắn thấy được số tiền trong tài khoảng thì hắn mới biết được tất cả đều là sự thật.
"Đương nhiên là thật, anh, chúng ta về nhà đi, chúng ta đem tin tức tốt này về cho ba mẹ và chị dâu đê bọn họ cùng vui nào!"
Lý Dương vỗ vỗ vai Lý Thành rồi lên xe trước, tâm trạng của Lý Thành hiện tại chỉ sợ là không thể lái xe được nên Lý Dương chỉ còn cách lái xe chở Lý Thành về.
Buổi chiều xe cộ rất đông nên hay người phải dùng tới nữa giờ mới về tới nhà, trên đường về Lý Thành vô cùng hưng phấn nói chuyện với Lý Dương.
Lúc về tới nhà thì đã hơn năm giờ chiều, Lý Thành xuống xe rất nhanh, hắn muốn nhanh chóng chạy vào thông báo tin tức này cho ba mẹ mình.
"Ba, mẹ!"
Vừa vào cửa Lý Thành đã hô lớn làm cho Lý Dương đang khóa cửa không nhịn được cười lắc đầu, không biết vì cái gì mà từ sao khi có năng lực đặc biệt thì khi gặp số tiền lớn như thế hắn cũng không quá hưng phấn, dựa vào năng lục đặc thù của mình Lý Dương tin tưởng cho dù là sáu nghìn vạn hắn cũng có thể kiếm được.
"Chuyện gì mà mừng thế?" Lý mẫu là người đầu tiên đi ra, bà nghi hoặc hỏi.
"Ba đâu, chúng ta vào trong thảo luận!" Lý Thành hưng phấn kéo mẹ vào phòng, Lý Thành tuy hưng phấn nhưng còn chưa tới mức nổi điên, loại buôn bán lời nhiều như thế này thì không thể để nhiều người biết được.
"Lớn già đầu rồi, ngay cả con cũng đã có rồi đó, có gì mà xúc động thế?"
Lý mẫu bị mạnh mẽ kéo vào phòng nên có chút không vui, Lý Quân Sơn đang xem TV trong phòng cũng ngẩn đầu lên nghi hoặc nhìn Lý Thành, lúc bình thường thì Lý Thành cũng là người trầm tĩnh nhưng không biết hôm nay sao lại như vậy.
"Mẹ, ba, hai người biết món đồ mà Lý Dương tìm được có giá bao nhiêu không?"
Lý thành cười cười rồi kéo tay Lý mẫu ngồi xuống sô pha, Lý Dương vừa lúc đi vào phòng khách, hắn cười đi tới chiếc ghế sô pha đối diện rồi ngối xuống, đồ vật thì đã bán, bây giờ là lúc để phân chia tiền.
"Bao nhiêu tiền? Thứ này thật sự là đồ mà tổ tiên lưu lại ư?" Lý Quân Sơn kinh ngạc hỏi.
"Sáu trăm vạn, cái lọ thuốc hít này có giá tới sáu trăm vạn!" Lý Thành càng nói càng kích động, khi nói tới con số thì hắn đã có chút phát run.
"Con nói bao nhiêu?" Lý Quân Sơn đột nhiên đứng lên, ông dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Lý Thành.
"Ba, là sáu trăm vạn, bọn con đã bán nó xong, tiền thì đang trong tài khoảng của Lý Dương!" Lý Thành hưng phấn gật đầu, Lý Quân Sơn thì đứng yên không nói được gì.
"Sáu trăm vạn, cái gì sáu trăm vạn, Thành Thành, con nói rõ hơn đi, mẹ có chút hồ đồ rồi nè?" Lý mẫu kinh ngạc nhìn hai anh em, món đồ Lý Dương đưa xem buổi sáng bà đã sớm quên mất, hơn nữa cho dù nhớ thì bà cũng không cho rằng cái lọ thuốc hít nhỏ xíu như vậy mà còn giá tới sau trăm vạn.
"Mẹ, lọ thuốc hít mà con đưa cho mẹ xem buổi sáng nghe ba nói là đồ của ông cố lưu lại, hôm nay hai anh em đi xem xét thì biết được thứ này là đồ cổ, hơn nữa còn là đồ của Hòa Thân nên mơi có giá sáu trăm vạn!"
Lý Dương cười cười đi lại ngồi gần mẹ mình, nhìn sự xúc động của mọi người thì hắn nhớ lại chính mình khi vừa có được một trăm hai mươi vạn.
"Sáu trăm vạn, con nói cái lọ đó có giá sáu trăm vạn chứ không phải sáu trăm?" Lý mẫu kinh ngạc nhìn Lý Dương, bây giờ thì bà đã nghe hiểu.
"Đúng vậy, là sáu trăm vạn chứ không phải là sáu trăm!" Lý Dương cười khổ lắc đầu, dường như mẹ tới bây giờ vẫn chưa tin được.
"Các con thật sự đã bán nó?" Lý Quân Sơn đột nhiên lại hỏi một câu.
Lý Thành gật gật đầu:
"Đúng vậy, ba, lúc đó Dương Dương đã bán nó đi mà người mua vừa nhìn thì cũng biết đây là một chuyên gia!"
"Các ngươi bán thế nào? Nếu thật sự là đồ tốt, hơn nữa còn là đồ mà tổ tông lưu lại thì phải bảo quản chứ!"
Lý Quân Sơn không ngờ lại không hưng phấn mà ngồi xuống ảo nảo nói:
"Nếu ba biết đây là đồ tốt thì đã không cho hai con bán nó, ta chỉ nghĩ đây là một đồ vật nhỏ không dáng giá thôi!"
Lý Thành ngơ ngác nhìn cha mình sau đó quay sang nhìn Lý Dương, Lý Dương thì mĩm cười nhìn Lý Quân Sơn rồi nói:
"Ba, nếu nó giá vài vạn hay vài chục vạn thì cất giữ cũng không sao, nhưng mà nó có giá tới sáu trăm vạn, một món đồ đáng giá như vậy nếu để người bên ngoài biết được thì nhà chúng ta không phải là nơi mà bọn trộm cướp ghé thăm mỗi ngày hay sao? Nói không chừng đặt nó trong nhà còn nguy hiểm nữa, chính vì như vậy cho nên con mới bán đi đổi lấy ôột chút tiền dùng để đầu tư thì an tâm hơn!"
"Đúng, đúng, ba, con cũng nghĩ như vậy, món đồ này dù sao cũng không bằng tiền mặt thực tế!" Lý Thành vội nói.
Lý Quân Sơn nhìn Lý Thành, sau đó lại nhìn Lý Dương, cuối cùng ông gật đầu nói:
"Hai con nói cũng có lý, dù sao thì thứ này cũng để lại cho hai đứa, các con thì muốn bán, thì cứ bán!"
"Ba nghĩ được như vậy là tốt rồi, con thấy không bằng gọi chị dâu tới rồi cùng nhau an bài số tiền này!"
Lý Dương cười nói với Lý Quân Sơn, hắn đem lọ thuốc hít này công khai nói với mọi người kỳ thật là muốn chia tiền cho cả nhà mà thôi, nếu như số tiền này là của một mình Lý Dương thì hắn sẽ không cách nào chia tiền cho mọi người vì mọi người đều nghĩ Lý Dương đang bố thí, Lý Dương cũng không muốn chỉ vì một chút tiền tài mà làm cho tình cảm của mọi người trong nhà bị ảnh hưởng, do trải qua vài lần sinh tử nên Lý Dương rất trân trọng tình cảm gia đình.
Đề nghị của Lý Dương làm cho hai mắt Lý Thành nóng lên, nếu nói hắn không muốn chia tiền thì là giả, nhưng mà hắn sẽ không vì một chút tiền này mà tranh giành với cha mẹ hay là Lý Dương, so với số tiền này thì tình cảm anh em giữa hai người quý báu hơn nhiều.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lý Quân Sơn nhìn Lý Dương rồi quay sang nhìn Lý Thành, cuối cùng ông thở dài:
"Được rồi, gọi Thục Cầm tới đây rồi chúng ta sẽ bàn bạc việc chia tiền!"
Phản ứng của hai đứa con làm cho Lý Quân Sơn rất vừa lòng, có vài gia đình cũng từng có một khoảng tiền lớn ngoài ý muốn nhưng phần lớn trong số đó đều bị tiền tài làm cho gia đình li tán, Lý Quân Sơn không muốn chỉ vì số tiền này mà lại biến gia đình thành như vậy, nếu như vậy thì thà rằng không có lọ thuốc hít, không có số tiền này còn hơn.
Thục Cầm tên đầy đủ là Phương Thục Cầm, cô làm việc chung một chỗ với Lý Thành, cô là một người phụ nữ không tệ, lúc bình thường, hai ông bà chưa từng vì những công việc trong nhà mà nhắc nhở cô, điều này chứng tỏ cô là một người giỏi trong việc quản lý gia đình, sau khi nghe tới việc của lọ thuốc hít thì cô cũng có chút hưng phấn nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại rồi tỏ ý mọi việc đều nghe theo lời Lý Thành.
Do trong nhà đột nhiên có một khoảng tiền lớn như vậy nên bữa tối rất phong phú, sau khi ăn xong thì năm người ngồi xuống bắt đầu bàn bạc, đứa cháu nhỏ của Lý Dương thì đi vào torng phòng ngủ xem hoạt hình.
Ho khan một tiếng, Lý Quân Sơn nói:
"Hiện tại mọi người đã ở đây nên chúng ta bắt đầu bàn bạc, số tiền sáu trăm vạn này chúng ta nên làm thế nào?"
"Con thấy trước hết là xây lại căn nhà, Dương Dương nói đúng, căn nhà này cũng nên xây lại rồi, hiện tại có tiền nên cũng không cần dùng tiền của Dương Dương nữa!" Lý Thành có chút do dự sau đó nói.
"Việc nhà ở thì không cần gấp gáp, ngôi nhà này hai người chúng ta cũng đã sống quen rồi, nếu như xây mới thì quả thật là có chút không quen!"
Lý Dương không ngờ người phản đối đầu tiên lại là Lý mẫu, trước kia dùng tiền riêng của Lý Dương để xây nhà nên bọn họ phản đối thì còn dễ hiểu, nhưng mà bây giờ đã có tiền sao Lý mẫu vẫn còn phản đối, việc này làm hắn rất khó hiểu.
Suy nghĩ một chút thì Lý Dương cũng đã hiểu ra ý của mẹ mình, đúng là trong nhà đã có tiền nhưng mà bạ sợ rằng sau khi có tiền thì hai anh em có chỗ dùng tới nó nên bà mới không đồng ý việc xây nhà, cho dù thế nào đi nữa thì thứ mà bà quan tâm nhất cũng chính là hai anh em hắn.
Nghĩ đến đây, Lý Dương mở miệng nói:
"Mẹ, nhà mới thì có gì mà không quen, hơn nữa chúng ta cũng đâu có dọn đi chỗ khác, chúng ta xây ngay tại chỗ cũ mà, mẹ không thấy là những hàng xom xung quanh cũng làm như vậy sao, bọn họ cũng đâu có cái gì gọi là không quen?"
"Không phải Lý Thành muốn làm ăn hay sao, vậy thì tiền này cứ để cho nó dùng để làm ăn, tiếp theo là mua một căn nhà ở nội ô Minh Dương cho Dương Dương, phần còn lại để dành khi nào cần có mà dùng!"
Lý Quân Sơn từ từ nói một câu, Lý Thành và Lý Dương nhìn nhau cười khổ, bọn họ thì nghỉ cho cha mẹ, cha mẹ thì lại nghĩ cho bọn họ, trong nhà có tiền mà không có ai chịu dùng.
"Kỳ thật việc buôn bán chỉ là một cách nói khác của hai người bọn con thôi, chúng con đều là giáo viên thì biết buôn bán cái gì, chúng ta cứ làm theo cách nói của chồng con đi, hai người cũng đã vất vả cả đời rồi, bây giờ là lúc mà hai người hưởng phúc!"
Lần này tới lượt Thục Cầm nói, Lý Quân Sơn nhìn con dâu mình, trong mắt ông có thêm một chút ấm áp, tất cả đều là những đứa con tốt, bọn chúng không hể vì món tiền này mà tranh cãi, ngược lại còn quan tâm tới hai bộ xương già này trước.
"Làm ăn?" Lý Dương đột nhiên có một ý nghĩ, hắn lập tức nói với Lý Thành:
"Anh, em nhớ anh từng nói là bây giờ trường học tư nhân làm ăn rất tốt phải không, không bằng chúng ta cũng mở một cái đi, anh, em và ba mẹ đều có cổ phần, có trường học thì chúng ta sẽ có càng nhiều tài nguyên, đây chính là biện pháp làm ăn tốt nhất!"
"Trường học tư nhân?" Hai mắt Lý Thành lóe sáng:
"Sáu trăm vạn có thể làm được một trường học có quy mô khá lớn, nếu làm tốt thì đây quả thật là một việc làm ăn tốt, cả nhà chúng ta đều làm trong ngành này, việc kinh doanh mà chúng ta có thể làm chỉ sợ cũng chỉ có thứ này!"
"Ba, ba cảm thấy sao?" Lý Dương hỏi lý Quân Sơn một câu.
Lý Quân Sơn cũng đã động lòng, cả đời hắn đều làm nghề giáo nên thứ quen thuộc với hắn nhất chính là trường học, nhưng mà kiếm tiền từ trường học thì hắn không biết làm, hắn chỉ biết dạy học thôi.
Lý Quân Sơn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
"Đầu tư vào trường học có phải là quá tốn kém hay không? Chúng ta chưa chắc đã đủ tiền?" Hắn đã lớn tuổi nên suy nghĩ chững chạc chứ không xốc nổi như giới trẻ, Lý Dương và Lý Thành thì nghĩ tới chuyện sau khi trường hoàn thành, Lý Quân Sơn thì lại nghĩ tới tiền vốn.
Lý Dương tiến lên ngồi vào bên cạnh Lý Quân Sơn:
"Không có gì, tiền thì nhiêu đây là đủ rồi, ba, năm sau thì ba đã nghỉ hưu rồi, đến lúc đó ba còn có thể vào đây để tiếp tục dạy, đến ah làm hiệu trưởng, ba thì làm chủ nhiệm!"
"Ba, con thấy Dương Dương nói rất có lý, cho dù xây xong trường tốn hết tiền thì chúng ta cũng có thể dựa vào trường học mà kiếm lại, hơn nữa còn kiếm được rất nhiều nữa!"
Lý Thành ở một bên khuyên nhủ, đối với Lý Thành mà nói kinh doanh trường học chính là thứ thích hợp nhất đối với hắn.
"Được rồi, nhưng mà con và Thục Cầm không được từ chức, đợi trường học xây xong rồi nói tiếp!"
Suy nghĩ một hồi, Lý Quân Sơn mới hạ quyết tâm, Lý Dương mẫu thân ở đây đại sự thượng từ trước đến nay nghe Lý Quân Sơn, Lý Quân Sơn đồng ý lúc sau nàng cũng không có gì ý kiến, Lý gia cái này đại sự cho dù là xác định xuống dưới.
Vấn đề cổ phần công ty rất nhanh được bàn xong, mọi người đều nhường qua nhường lại thật lâu cuối cùng cũng có thể chia ra, Lý Thành chiếm bốn, Lý Dương chiếm bốn, Lý Quân Sơn chiếm hai, đây chính là yêu cầu của Lý Quân Sơn, hắn nói nếu không chia như vậy thì hắn sẽ không tới trường học.
Trên thực tế Lý Dương cũng không xem trọng những cổ phần công ty này, trường học này là hắn vì người nhà mà xây, bản thân hắn thì không muốn tham dự vào, chỉ cần người nhà vui vẻ thì cho dù không có cổ phần cũng không sao.
Sau khi bàn bạc xong Lý Dương lập tức chuyển sáu trăm vạn qua tài khoản của Lý Quân Sơn, Lý Dương vốn định chuyển bảy trăm vạn qua nhưng bị Lý Quân Sơn từ chối nên hắn đành chuyển sáu trăm vạn.
Sau khi có được tài chính thì mọi người bắt đầu bận rộn, Lý Thành tuy nhìn có chút thật thà nhưng hắn cũng không phải là người ngốc, hắn rất nhanh đã xin được giấy phép xây dựng trường học ở mảnh đất rộng ba mươi mẫu nằm ở vùng ngoại ô, tuy có vốn tài chính là sáu trăm vạn nhưng Lý Thành lại nói thành hai nghìn vạn, hắn không thể không nói như thế, nếu không nói vậy thì hắn cũng sẽ không có được mảnh đất với giá thuê rẽ như thế này.
Tuy rằng có thể làm cho chính phủ nghi ngờ nhưng mà hiện tại cũng có rất nhiều người dùng cách này, hơn nữa họ cũng đầu tư với số tiền lên tới sáu trăm vạn, so với những người dùng hai trăm vạn nói thành hai nghìn vạn thì họ phúc hậu hơn nhiều.
Bây giờ là đầu năm, khoảng cách tới lễ mừng năm mới còn không tới một tháng nên mặt đất lúc này đang rất khô cứng không thể khởi công xây dựng, thủ tục quản lý trường học thì Lý Dương không hiểu nên trong khi những người khác bận rộn thì hắn lại đang rất rãnh rỗi.
Do không có việc gì làm nên Lý Dương trở về công ty, sau khi bổ sung một số tri thức về Phỉ Thúy thì Lý Dương chuẩn bị tiếp tục dựa vào năng lực đặc thù của mình kiếm tiền.
"Lý trợ lý, có người tìm ngài"
Một nhân viên tiêu thụ dưới lầu chạy lên nói với Lý Dương, sau khi trở thành trợ lý thì Lý Dương cũng có phòng riêng, nhưng mà phòng của hắn thì cùng một chỗ với văn phòng tài vụ nên hắn và chị Triệu tuy ở chung một phòng nhưng ai làm việc nấy không hề quấy rầy nhau.
"Tìm tôi? Ai vậy?"
Lý Dương đặt quyển sách giới thiệu về Phỉ Thúy xuống rồi ngẩn đầu lên hỏi, hắn mới trở về ba ngày nên Trương Ưng vẫn chưa an bài công việc cụ thể cho hắn mà chỉ bảo hắn ngồi đọc thêm một số sách chuyên ngành mà thôi
Tiểu Trương lắc lắc đầu:
"Tôi không biết, là một người đeo kính mắt bề ngoài khá nhã nhặn!"
"Được rồi, cậu xuống trước đi, tôi sẽ xuống ngay!" Lý Dương duy nghĩ một chút nhưng vẫn không biết người đến là ai nên quyết định xuống xem thử.
Đi vào đại sảnh Lý Dương rất nhanh phát hiện một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi mang kính gọng vàng, bên cạnh hắn là tiểu Trương.
"Đây là Lý trợ lý của chúng tôi!" Tiểu Trương giới thiệu Lý Dương xong liền rời khỏi.
"Xin chào?" Lý Dương có chút nghi hoặc tiến lên chào hỏi, người này Lý Dương xác định là chưa từng quen hắn
Người nam trung niên vương tay ra bắt rồi cẩn thận đánh giá Lý Dương:
"Cậu chính là Lý Dương? Người đổ tăng hai lần ở Thanh Đảo?"
" Là tôi, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?" Lý Dương có chút sững sốt, hắn không hiểu chuyện này ở Thanh Đảo sao lại truyền về tới tận Minh Dương?
"Rất hân hạnh được gặp cậu!" Người trung niên cười nói:
"Tôi là người của hiệp hội ngọc thạch Minh Dương, nghe nói Lý tiên sinh ở Thanh Đảo đổ tăng hai lần nên tò mò tới xem thử, xin lỗi vì đã làm phiền cậu!"
"Ngọc thạch hiệp hội, Minh Dương có hiệp hội này nữa ư?" Lý Dương kinh ngạc nhìn người dàn ông trung niên này, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia vui sướng, hắn đang lo không biết ở chỗ nào để tăng thêm tri thức thì ngay lập tức có người đến giúp hắn.
Nếu đã là hiệp hội thì khẳng định bọn họ có rất nhiều người, xem những quyển sách khô khan khó hiểu này thì làm sao bằng với trực tiếp hỏi người khác, Lý Dương cũng đã từng hỏi Trương Ưng về vấn đề này nhưng mà một lòng muốn kéo Lý Dương ra khỏi vũng bùn này nên Trương Ưng không hề trả lời Lý Dương.
"Đương nhiên, không biết Lý tiên sinh có thời gian tới hiệp hội chúng tôi xem qua một lần?" Người trung niên đeo kính mỉm cười gật đầu, Lý Dương do dự một chút rồi nhìn đồng hồ, sau đó nói:
"Hôm nay chỉ sợ không được, tôi còn có việc phải làm, ngày mai được không, ngày mai là cuối tuần nên tôi có thời gian!"
"Tốt lắm, chúng tôi đợi Lý tiên sinh tới tham quan, đây là danh thiếp của tôi, phía trên còn có địa chỉ, cậu chỉ cần tới ngay địa chỉ đó là được rồi!"
Người nam trung niên mỉm cười rồi lấy ra một danh thiếp đưa cho Lý Dương sau đó rời đi.
Sau khi hắn đi xa Lý Dương liền nhìn vào tấm danh thiếp, người này gọi là Trương Vĩ, chức vụ tổng giám đốc.
"Thuý Ngọc Hiên, một cái tên không tệ!" Lý Dương gật đầu cười cười rồi cất tấm danh thiếp vào túi, khi hắn nghe cái tên này thì đã biết nó có quan hệ với Phỉ Thúy rồi.
Mình hiện tại cũng bắt đầu bội phục vận may của chính mình, Lý Dương cười thầm một tiếng rồi đi trở lên lầu hai, hắn đang suy nghĩ xem tiếp theo mình sẽ làm gì thì trời bắt đầu mưa.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào