Một cơn đau nhói, xộc lên đỉnh đầu làm Lạc Long tỉnh lại.
Ánh mắt hắn mông lung, môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Thật lạ, dường như chính những hồi ức bình dị nhất mới là thứ người ta hoài niệm nhiều nhất. Với hắn, đó là quãng thời gian êm đềm ở học viện Linconl.
“Cảnh báo…đã quá giới hạn chịu đựng…cảnh báo…”
Giọng nói của Y18 dần dần trở lên đứt quãng, một số chỗ nóng đỏ lên, dường như sắp tan chảy.
Lạc Long bình thản tựa vào ghế, vũ trụ đen thẳm vùn vụt lướt qua mặt hắn.
“Em là Tuyết, bởi khi em được đặt trước cửa cô nhi viện, chính là ngày tuyết rơi dày nhất…”
“Tuyết mỗi mùa đều tan, nhưng năm sau lại đến…Em có thể xa anh tạm thời, nhưng vĩnh viễn không rời anh…”
“Long, hứa với em, không được theo em…Hãy sống tốt…Hứa với em!…”
Đây là lần duy nhất hắn thất hứa với Tuyết.
Hắn nhắm mắt lại, mái tóc dần chuyển sang màu bạc, khóe mắt hiện lên mấy nếp nhăn. Đầu tiên rất ít, sau đó lại lan tỏa như mạng nhện. Thoáng chốc, hắn như già đi mấy chục tuổi.
Bí ẩn nền văn minh Âu Lạc, Vị thần cuối cùng, phục sinh…Một lần nữa, hãy để cho chúng chìm trong bụi bặm lịch sử đi.
Ta đã mệt, quá mệt rồi…
Đồng hồ đo vận tốc chạm vào ngưỡng tới hạn, 300.000 km/s.
Rồi, khẽ rung động, nhích lên trên một chút. Rất nhỏ, rất nhỏ.
Y18 đãvượt qua hệ mặt trời, lúc này đột nhiên khựng lại, hoàn toàn không theo bất cứ định luật vật lý nào. Tại thời điểm này vật chất không tồn tại, thời gian không tồn tại, chính là thời điểm vũ trụ được hình thành.
“Ầm ầm ầm!....”
Một quầng sáng chói lọi xuất hiện, ban đầu chỉ có kích cỡ bằng một mũi kim, trong nháy mắt nổ bung ra, sáng rực rỡ và khổng lồ hơn bất cứ thứ gì…Nghiền nát bóng tối, đêm biến thành ngày, bao trùm lên tất thảy.
Trong khoảng khắc mà vũ trụ bị xé rách một mảng đó, tất cả vật chất đều ngừng chuyển động. Rồi cũng nhanh không kém lúc xuất hiện, quầng sáng đó bật ngược trở lại điểm xuất phát, thu nhỏ lại đúng bằng điểm ban đầu.
Lạc Long có thành công quay ngược thời gian hay không? Hay đã thất bại?
Câu trả lời, có lẽ vĩnh viễn nằm trong bí ẩn.
Chỉ biết rằng, tại thời khắc này, hắn, đã không tồn tại nữa.
Nhịp sống của mọi người vẫn thế, đều đặn sinh hoạt. Không vì cá nhân hắn mà thay đổi. Sự kiện kia, nếu có thể nói, đã diễn ra trong tình trạng “Âm thời gian”, hoàn toàn thoát ly khỏi nhận thức của nhân loại.
Ngoại trừ một người.
Giống như một cỗ máy, im lìm bất động. Mái tóc màu bạch kim hòa tan trong bão tuyết, thê lương rợn người.
…
…..
…….
Cái chết, luôn là một sự tồn tại bí ẩn.
Ở phương tây, có thiên đường – địa ngục. Ở phương đông lại tồn tại khái niệm lục đạo luân hồi, tất cả chỉ để mô phỏng “Cuộc sống” sau khi chết.
Nhưng, có thực sự tồn tại “Cuộc sống” đó không, chưa ai dám khẳng định.
Hiện tại, nhân loại tin vào học thuyết “Vũ trụ song song luân hồi”. Tất cả mọi vật đều có mặt đối lập, ngày – đêm, sáng- tối, lửa – nước… Cuộc sống cũng không ngoại lệ. Đối lập với nó là cái chết.
Dựa theo lý luận về phản vật chất, Học thuyết “Vũ trụ song song luân hồi” mô tả về một vũ trụ thứ hai, nối liền với vũ trụ nhân loại đang sinh sống. Mà cầu nối, chính là ranh giới Sống- Chết.
Khi con người chết đi, linh hồn thoát ly khỏi thể xác, từ đó dần phân hủy thành các hạt cơ bản nhất, rồi lại từ từ chuyển đổi thành trạng thái đối lập.
Giai đoạn cuối cùng, chính là tổng hợp lại, thành một hình thái sinh mệnh mới, nhưng lại tồn tại ở “Vũ trụ bên kia”!
Hai vũ trụ, chính là bản sao của nhau, không ngừng chuyển đổi, “chết” bên vũ trụ này tức là “Tái sinh” bên vũ trụ kia, tạo thành một vòng tuần hoàn khép kín.
“Đây chính là cái chết sao? Hoặc giả, mình đang ở trạng thái phân hủy linh hồn?” Lạc Long cố gắng mở to mắt, nhưng bao trùm lấy hắn chỉ là một màn đen vô tận.
Không tiếng động.
Không ánh sáng.
Không cảm giác.
Hay nói cách khác, không vật chất…Hư vô tuyệt đối!
Hắn chơi vơi trong khoảng không vô tận đó, mặc sức giãy dụa, nhưng càng lúc càng chìm sâu hơn. Thời gian, bây giờ đã trở thành một khái niệm mơ hồ. Có thể đã trải qua vài ngày, vài năm, thậm chí là vài trăm năm.
Hắn không rõ.
Ký ức, từng chút một, từng chút một mất đi…
Ban đầu, hắn còn lờ mờ nhận thức được, nhưng càng lúc bản thân lại càng “Tan biến”. Giống như hòa nhập vào nơi này, trở thành một thứ “Sinh vật” phi linh hồn.
Không!...Ta không thể tan biến, không thể chết! Không thể tái sinh!...
“Tuyết!...”
Lần thứ một tỷ!
Nếu không nhờ có chấp niệm này, hắn đã hoàn toàn gục ngã.
Cố gắng bám víu vào điểm sáng cuối cùng, Ý thức ngoan cường chống cự lại.
Bập bềnh, tồn tại cùng với hư vô.
…
…….
………………