Vương Xán ngẩng đầu, trong thấy người tới, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, hỏi:
- Đồng giáo úy, tướng quân có chuyện gì sao?
Binh sĩ tiến vào chính là thân binh Đổng Phương bên cạnh Lưu Ích, đã tới chỗ Vương Xán vài lần.
Đổng Phương cung kính nói:
- Tướng quân có chuyện quan trọng muốn thỉnh đại nhân tới thương nghị.
- Uh, đi, đi quận thủ phủ!
Vương Xán nghe vậy, lập tức đứng dậy, đồng thời từ trong hầu bao lấy ra một xâu tiền ngũ thù, đưa vào trong tayĐổng Phương, nói:
- Một chút lòng thành, Đổng giáo úy cầm mua rượu uống với các huynh đệ.
Đây chính là thói quen của Vương Xán, chỉ cần là người do Cung Đô và Lưu Ích phái tới đều sẽ thưởng cho hắn một chút tiền hối lộ.
Đổng Phương cũng không từ chối, cười cười tiếp nhận tiền ngũ thù của Vương Xán, tung tung hai cái mới đút vào trong hầu bao.
Mỗi lần Đổng Phương tới chỗ Vương Xán đều có tiền uống rượu, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao thân binh bên cạnh Lưu Ích như Đổng Phương nguyện ý tới thông báo tin tức cho Vương Xán, sau khi tiếp nhận tiền, Đổng Phương không còn tiếp tục rụt rè nữa rồi, thấp giọng nói:
- Đại nhân, các huynh đệ trong quận thủ phủ truyền tới tin tức, hình như lại có quan binh chạy tới thành Nhữ Nam.
Trong lòng Vương Xán cả kinh, trên mặt lại mang theo nụ cười, nói:
- Đa tạ Đổng giáo úy rồi!
Suy đoán của Vương Xán không sai, quan binh biến mất không phải sợ hãi Lưu Ích và Cung Đô, mà là chuẩn bị triển khai thế tiến công càng thêm hung mãnh. Có một lần đại bại trước đó của quan binh, công kích lần này tuyệt đối không phải lần trước có thể so sánh được. Suy nghĩ tới đây, trong lòng Vương Xán không khỏi nặng trịnh, mang theo một tia sầu lo.
Đổng Phương thấy Vương Xán không nói, nhiều ít suy đoánđược nhận xét trong lòng Vương Xán.
Không chỉ có Vương Xán, ngay cả Lưu Ích và Cung Đô đều sầu lo trong lòng, huống chi là Vương Xán.
Thế đạo hiện nay đã không phải là Trương Giác vung tay hô một câu, đầu lĩnh ba mươi sáu phương thiên hạ cửu châuđều hưởng ứng, thanh thế mênh mông cuồn cuộn. Hoàng Cân hiện tại bất quá chỉ là một đám người bị người khác gọi là Hoàng Cân tặc mà thôi. Mặc kệ là phương chư hầu nào cũng đều muốn chặn đánh Hoàng Cân thành lập công huân, hoặc là thu phục Hoàng Cân lớn mạnh thế lực của chính mình.
Hai người cùng đi không nói chuyện, thẳng tới quân thủ phủ.
Bên trong quận thủ phủ, sắc mặt hai người Cung Đô, Lưu Íchđều ngưng trọng, hiện rõ vẻ ưu tư, thường xuyên thở dài thở ngắn một tiếng.
Thời điểm Đổng Phương và Vương Xán tới quận thủ phủ,Đông Phương liền rời đi. Vương Xán đứng bên ngoài phòng khách, sửa sang lại quần áo mới tiến vào trong phòng khách. Trông thấy Lưu Ích và Cung Đô ngồi trên chủ vị chính giữa phòng khác, trong lòng Vương Xán càng thêm trầm trọng, xem ra tình huống phi thường không xong rồi, thi lễvới hai người một cái, nói:
- Vương Xán bái kiến hai vị tướng quân.
Mí mắt Lưu Ích hơi nhấc lên, không nói gì.
Cung Đô ai thán một tiếng, xua tay nói:
- Chính mình tìm một vị trí ngồi xuống đi.
- Rõ!
Vương Xán lên tiếng, xoay người liếc mắt nhìn mọi người trong đại sảnh, mọi người đều lộ sắc mặt ưu tư, đều rungđùi thở dài, giống như ngày tận thế sắp phủ xuống. Xem ra Lưu Ích, Cung Đô đã nói cho mọi người biết tin tức quan binh sắp sửa tấn công quy mô, ánh mắt của hắn hơi dừng lại một chút trên người Lưu Lợi, rất nhanh liền tránh ra. Lưu Lợi coi như biết Vương Xán nhìn hắn một cái, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Xán, hắc hắc cười lạnh, trong mắt lộ rõ vẻ oán độc.
Trong lòng Vương Xán cười nhạt, lười không phản ứng Lưu Lợi, chỉ là một thằng hề nhảy nhót mà thôi.
Đi tới góc bên trái phòng khác, ngồi xuống một chiếc ghế, lúc này có thêm một vị bách phu trưởng, một vị giáo uy tiến vào trong phòng khách, mọi người trong phòng đều lộ thần tình kinh ngạc, hiển nhiên là chưa biết chuyện gì đã xảy ra,đợi khi mọi người tới đông đủ, Lưu Ích mới nói:
- Trinh sát truyền tới tin tức, quan binh tấn công quy mô!
- Quan binh?
Một vị bách phu trưởng trong phòng đột nhiên đứng lên, nói:
- Tướng quân, không phải là quan binh đến phạm sao? Cũng không phải là chuyện tình một lần, hai lần, có cái gì phải lo lắng, trực tiếp xuất binh là được.
Hiển nhiên người này không biết tin tức xác thực, chỉ tưởng rằng một ít quan binh bình thường bao vây tiễu trừHoàng Cân.
Lưu Ích lắc đầu nói:
- Lần này khác nhau, người suất lĩnh quân đội chính là một trong tám giáo úy Tây Viên, đội uy Hạ Trường Quân Bảo Hồng.
- Bảo Hồng?
Trong lòng Vương Xán nghi hoặc, Bảo Hồng này là ai, trong tám giáo úy Tây Viên có nhân vật này sao? Bất quá trong nháy mắt hắn liền khôi phục lại, tam quốc là một thời đại rộng lớn mạnh mẽ như vậy, người có đại tài hoa, đại tài nnawg, nhưng lại không hề có tiếng tăm gì không phải là số ít.
Bất luận thời đại nào cũng không hề thiếu người không hềcó tiếng tăm, nhưng lại sở hữu khả năng kình thiên trụ.
- Tướng quân, Bảo Hồng là nhân vật như thế nào?
Vương Xán đứng dậy, cung kính hỏi
Lưu Ích nói:
- Nói đúng ra Bảo Hồng này cũng không phải là nhân vật to lớn gì, thời kỳ Hán Linh Đế đã từng đảm nhiệm qua giáo úy Truân kỵ, sau khi Hán Linh Đế trấn áp Hoàng Cân, liền thiết lập tám giáo úy Tây Viên, mà Bảo Hồng chính là một trong tám giáo úy này. Tuy rằng Bảo Hồng là người có tiếng mà không có miếng trong tám giáo úy, tài trí rất bình thường, bị Hoàng Cân liên tiếp đánh bại lui, không dám xuất chiến.
Vương Xán nhíu mày, nếu Bảo Hồng chỉ là tài trí bình thường, còn có cái gì phải lo lắng.
Lưu Ích coi như xem thấu suy nghĩ trong lòng Vương Xán, hắc hắc nói:
- Một Bảo Hồng đương nhiên không đáng để ta sầu lo, chỉ là lần này Bảo Hồng liên hợp với Viên Thuật, hai nhà liên minh, chuẩn bị tấn công Nhữ Nam, đây mới là chuyện khiến bản tướng lo lắng. Nhất là Viên Thuật cư nhiên phái ra đại tướng Kỷ Linh đánh Nhữ Nam, người này vô cùng dũng mãnh thiện chiến, cầm trong tay một thanh tam tiêm lưỡng nhận đao, lợi hại vô cùng, cho dù ta là Cung Hắc Tử liên thủđối phó với Kỷ Linh cũng không phải là đối thủ của hắn.
Trong lòng Vương Xán trầm xuống, lại bất động thanh sắc hỏi:
- Tướng quân, không biết quân đội của Viên Thuật, Bảo Hồng tới đâu rồi?
Lưu Ích nói:
- Uhm, tính thời gian, hẳn là bọn họ đã tới Cát Pha cáchđông nam thành Nhữ Nam chừng hơn trăm dặm rồi.
- Đến Cát Pha rồi?
Vương Xán suy tư chốc lát, trong ánh mắt hiện lên một tia thần tình kiên định, cao giọng nói:
- Tướng quân, ty chức thỉnh chiến.
- Ngươi muốn thỉnh chiến?
Thần sắc Lưu Ích kinh ngạc, toàn bộ thân thể run lên, bỗng nhiên đứng dậy, hỏi:
- Ngươi xác định, ngươi muốn dẫn binh tới Cát Pha?
Cung Đô đứng lên, thần tình trên mặt kinh ngạc:
- Vương Xán, ngươi xác định muốn dẫn binh xuất chiến?
- Đúng vậy, ty chức thỉnh binh xuất chiến!
Thần sắc Vương Xán kiên định, quyết tuyệt nói. Chuyện này từ thời điểm Đổng Phong nói cho Vương Xán biết quan binhđột nhiên tập kích, Vương Xán đã bắt đầu suy tư thỉnh binh xuất chiến rổi. Hắn muốn nhanh chóng đứng vững gót chân tại Hoàng Cân, từ một tiểu binh bình thường tới giáo úy, tướng quân, tiến tới nắm giữ số phận của chính mình, nhấtđịnh phải chủ động xuất chiến, thành lập chiến công, cơ hội không phải là do người khác ban cho, mà là chính mình sáng tạo, nắm giữ kỳ ngộ.
- Tốt, tốt, tốt, Vương bách phu trưởng chân nhân kiệt dã, lão Lưu ta bội phục.
Mọi người ở đây đều há to miệng, khiếp sợ vì Vương Xán chủ động xuất chiến, Lưu Lợi đột nhiên đứng ra, lớn tiếng tán dương, trên mặt hắn mang theo thần sắc mừng rỡ, tròng mắt thẳng chuyển, nhãn thần nhìn Vương Xán giống như nhìn một người sắp chết. Trên thực tế, tất cả các tướng lĩnh trong đại sảnh đều không quá coi trọng Vương Xán, bao gồm cả Cung Đô và Lưu Ích.
Bất quá Lưu Ích, Cung Đô lại rất bội phục dũng khí của Vương Xán, trongn lòng đối với Vương Xán càng thêm một phần tình cảm.
Ánh mắt Lưu Ích rơi vào người Lưu Lợi, cười hắc hắc, thanh âm không âm không dương nói:
- Lưu Lợi, ngươi bội phục Vương Xán như vậy, có phải cũng có dự định mang binh xuất chiến, chủ động đánh Bảo Hồng, Kỷ Linh a?
Thần sắc Lưu Lợi kinh ngạc ngẩn ra, lập tức xua tay vội vã nói:
- Không có, không có, mạt tướng không có dũng khí như Vương bách phu trưởng.
Sắc mặt Lưu Ích trầm xuống, lạnh giọng quát lớn nói:
- Nếu không dám xuất chiến, vậy thì không nên nhiều lời vô ích, lui lại đi, không bảo ngươi nói chuyện ngươi không nên há mồm, ngươi không nói lời nào cũng không có ai cho rằng ngươi câm điếc.
Lưu Lợi ngượng ngùng cười, trở lại ngồi xuống ghế, tàn bạo liếc mắt nhìn Vương Xán, hận không thể lập tức để Vương Xán đi tìm chết. Trong lòng hắn tràn đầy hận ý đối với Vương Xán, bởi vì Vương Xán, hắn bị Lưu Ích, Cung Đô quát mắt, bị tướng lĩnh trong quân doanh khinh thường.
Ánh mắt Lưu Ích chuyển sang Vương Xán, nói:
- Ngươi muốn xuất chiến, bản tướng không ngăn cản, bởi vì chỉ có chủ động xuất chiến mới có một đường sinh cơ, lương thảo, vũ khí, chiến mã, bản tướng đều tiếp tế cho ngươi sung túc, cho ngươi không lo phiền chuyện ở nhà. Uhm, nghe nói dưới trướng ngươi không đủ một trăm binh sĩ, như vậy đi, bản tướng đặc biệt cho phép ngươi chọn lựa binh sĩtinh nhuệ tại các bách phu trưởng khác bổ xung vào binh sĩcủa ngươi, ngươi xem thế nào? Nếu như ngươi còn yêu cầu khác, nhất loạt nói ra, chỉ cần đủ khả năng, bản tướng đềuđáp ứng ngươi.
Vương Xán cảm kính nói:
- Đa tạ ý tốt của tướng quân, ty chức chỉ cần lương thực và binh khí đủ, không cần thiết phải chọn binh sĩ. Binh sĩdưới trướng ty chức đã ma hợp một đoạn thời gian, đã có ăn ý nhất định, nếu như một lần nữa chọn binh sĩ gia nhập đội ngũ, lại cần phải có thời gian ma hợp, ngược lại không tốt lắm.
Lưu Ích cười nói:
- Tùy ngươi, được rồi, ngươi chuẩn bị đi!
Đang khi nói chuyện, trong giọng nói của Lưu Ích mang theo một tia nản lòng thoái chí, trong lòng Vương Xán lắc đầu, chưa chiến đã khiếp, bất chiến tự bại. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, chắp tay nói với Lưu Ích:
- Đa tạ tướng quân, ty chức xin cáo lui!
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vương Xán chắp hai tay sau lưng, duỗi lưng đứng thẳng, toàn thân giống như một thanh lợi kiếm rời khỏi vỏ, bộc lộ tài năng.
- Nuôi quân nghìn ngày, dùng binh một thời. Ngày hôm nay chính là lúc các ngươi lên chiến trường!
Thần sắc Vương Xán nghiêm túc, hai mắt như điện, nhìn qua qua binh sĩ bên dưới, chậm rãi nói:
- Quan binh tới phạm, đang tới thành Nhữ Nam, thành NhữNam sắp rơi vào chiến hỏa. Không chỉ có ta, còn có các ngươi đều đang bị quan binh uy hiếp, bởi vậy chúng ta phải chủ động xuất kích, chủ động dùng chiến đao của chúng ta bảo trụ Nhữ Nam, đánh bại quan binh!
Đám binh sĩ không đáp lại, trong mắt để lộ rõ thần tình sợ hãi.
Quan binh tiễu trừ Hoàng Cân tựa hồ đã trở thành thiên kinhđịa nghĩa.
Hơn nữa thế tới của quan binh rào rạt, chủ động xuất kích có thể đánh bại được quan binh sao? Trong lòng tất cả binh sĩ đều không có lòng tin, lần quan binh đột kích này, tất cảbinh sĩ đều luống cuống tay chân, không biết làm như thếnào?
Vương Xán nắm chặt tay, tiếp tục hô:
- Ta biết rất nhiều người các ngươi không muốn liều mạng, rất muốn buông vũ khí, tìm một địa phương yên tĩnh, tìm một phụ nữ, sinh một hài tử, sống yên bình. Thế nhưng các ngươi đã từng nghĩ tới hay chưa, quan binh sẽ bỏ qua cho các ngươi sao? Chắc chắn không, bởi vì các ngươi là Hoàng Cân, các ngươi là phản tặc, quan binh không có khảnăng buông tha cho các ngươi, đồng thời quan binh cũng sẽ không bỏ qua cho ta, bởi vì ta cũng là phản tặc.
- Ha ha…
Trong binh sĩ đột nhiên bộc phát từng đợt tiếng cười to, coi như Vương Xán giống hệt bọn họ, bọn họ liền phi thường hài lòng.
Vương Xán liếc mắt nhìn binh sĩ, tiếp tục nói:
- Chúng ta chiếm Nhữ Nam, thật vất vả mới có địa phương an cư. Quan binh tới, lẽ nào chúng ta sẽ chắp tay dâng NhữNam cho quan binh, sau đó trốn vào trong rừng núi, qua loại sinh hoạt ăn bữa nay lo bữa mai, cả ngày vì thức vật một bữa ăn mà lo lắng hay sao? Ta không muốn sống qua loại ngày tháng như vậy, ta tin tưởng các ngươi cũng không muốn.
- Chiến đấu!
- Chỉ có chiến đấu chúng ta mới có thể bảo vệ được NhữNam.
- Liều mạng.
- Chỉ có liều mạng chúng ta mới có thể không lo áo cơm.
- Chúng ta đã không còn đường lui, ngoại trừ dùng cươngđao trong tay, không còn lựa chọn nào khác.
Hai tròng mắt Vương Xán đỏ bừng, toàn thân giống như hổ báo phát cuồng, lớn tiếng rít gào, hắn nhìn các bính sĩchỉnh tề đội ngũ nắm cương đao trong tay, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Hầu như tất cả binhh sĩ Hoàng Cân đều là lưu dân, bách tính buông cuốc xẻng, xoay người biến thành binh sĩ.
Những người này quan tâm nhất chính là có thể nhét đầy cái bụng, có một hoàn cảnh ổn định ở lâu dài.
Sống tốt mới là điều binh sĩ Hoàng Cân quan tâm nhất.
Lời nói của Vương Xán khiến tất cả binh sĩ Hoàng Cân động dung, bởi vì bọn họ không muốn sống lưu lạc, không muốn rời khỏi thành Nhữ Nam, vì vậy lời nói của Vương Xán nhất cử bắn trúng uy hiếp trong lòng binh sĩ Hoàng Cân, để bọn họ phải cầm vũ khí trong tay đi chiến đấu, đi bảo vệ hạnh phúc của chính mình.
- Giết…
Vương Xán ngửa mặt lên trời rống lớn, mái tóc lay động, chiến đao bên hông keng một tiếng rời khỏi vỏ, chiến đao lãnh liệt dưới ánh dương quang chiếu xuống rạng rỡ sinh huy, chói mắt vô cùng.
- Giết…
- Giết…
Bảy mươi hai binh sĩ đều vung chiến đao trong tay, ầm ầmđáp lại, thanh âm như tiếng sấm ầm ầm xông thẳng lên trời vang vọng khắp thao trường, để tất cả binh sĩ đang huấn luyện trong thao trường phải ghé mắt, ánh mắt để lộ vẻ kinh ngạc, thế nhưng lập tức lắc đầu. Chuyện tình Vương Xán xuất lĩnh binh sĩ đánh quan binh đã truyền khắp Hoàng Cân, tất cả binh sĩ đều kính phục dũng khí của Vương Xán, đồng thời cùng thầm than Vương Xán ngu ngốc, dĩnhiên lấy trứng chọi đá, lấy bảy mươi hai binh sĩ đánh với quan binh thế giới rào rạt.
Vương Xán không để ý tới ánh mắt của những binh sĩ xung quanh, lạnh lùng nói:
- Kiểm tra cung tiễn, tiêu thương, lương khô có mang đủ hay chưa, chuẩn bị xuất phát.
Lúc này đây, Lưu Ích xuất huyết nhiều, phân phối hoàn chỉnh vũ khí và lương thực cho toàn bộ binh sĩ dưới trướng Vương Xán.
Cung tiễn, một một binh sĩ một trăm mũi.
Tiêu thương, một binh sĩ tám thanh.
Lương khô, chuẩn bị cho mỗi người thực vật trong sáu ngày.
Dưới tiền đề cơ bản này, Lưu Ích còn chuyên môn phái người giúp Vương Xán vận chuyển vũ khí, lương thực, một khi binh sĩ của Vương Xán dùng hết lương thực, vũ khí liền có vũ khí và lương thực mới cung ứng. Có thể nói, binh sĩcủa Vương Xán lúc này ngoại trừ chiến mã ra, tất cả các vũ khí đều được trang bị tương đối hoàn chỉnh.
Phía nam thiếu ngựa, đây là chuyện thực không cần tranh luận.
Còn nữa, binh sĩ dưới trướng Vương Xán đều là bộ tốt, không thiện cùng bắn. Khi trang bị chiến mã, binh sĩ lập tức không ra gì, ngã trái ngã phải không có kết cấu, còn không bằng tất cả đều là bộ binh, Vương Xán còn giữ được kỷ luật nghiêm minh, hiệu lệnh như một.
Đợi khi tất cả binh sĩ đều chuẩn bị tốt, Vương Xán ra lệnh một tiếng.
Bịch bịch bịch, tiếng bước chân liên tục vang lên, một dòng nước lũ màu đen rời khỏi thao trường, xuất phát tới chiến trường.
…
Long Sơn Dục, con đường tất phải đi qua nếu muốn từthành Nhữ Nam chạy tới Cát Pha.
Địa hình Long Sơn Dục rất phức tạp, núi đá xung quanh san sát, càng có thâm sơn rừng già, mãnh hổ thường lui tới.
Trăng sáng treo cao, một vòng trăng tàn đọng giữa bầu trời. Vương Xán xuất lĩnh bảy mươi hai binh sĩ chạy tới Long Sơn Dục, Vương Xán ra lệnh một tiếng, tất cả binh sĩ đều ngừng lại, bắt đầu đóng quân nhóm lửa, chuẩn bịnghỉ ngơi.
Vương Xán ngồi hai bên lửa lại, một binh sĩ nhẹ giọng nói:
- Đại nhân, chúng ta chỉ có bảy mươi hai người, làm saođánh lại quan binh a?
Binh sĩ này chính là người buổi sáng mở miệng khuyên can Vương Xán, lúc này trải qua thời gian hành quân ban ngày, đại bộ phận binh sĩ đã bắt đầu tỉnh táo đầu óc, không còn bị những lời lẽ đầu độc của Vương Xán vào buổi sáng khiến nhiệt huyết lên đầu, ngược lại mang theo một tia hối hận, bởi vì bọn họ đều nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, đó chính là dưới trướng Vương Xán chỉ có hơn bảy mươi binh sĩ, quan binh lên tới mấy nghìn người. Chênh lệch lớn như vậy để binh sĩ đánh như thế nào? Trong lòng các binh sĩ này vô cùng bồn chồn, không biết nên làm như thế nào?
Đánh không lại quan binh, có thể chạy trốn, có thể bảo trụđược tính mệnh.
Thế nhưng bảy mươi hai Hoàng Cân Tặc đối chiến với mấy nghìn quan binh, điều này rõ ràng không có khả năng thắng lợi.
Vương Xán quay đầu nhìn binh sĩ, nói:
- Ta nhớ kỹ ngươi, ngươi chính là người từ sáng sớm chạy tới trướng bồng của ta, khuyên ta để binh sĩ nghỉ ngơi, uhm, ta nhớ kỹ tên của ngươi là Liễu Thành, đúng không?
Binh sĩ nghe được Vương Xán biết tên hắn, thần sắc vui vẻ:
- Đúng, ty chức chính là Liễu Thành!
Vương Xán gật đầu, thần sắc lạnh lùng, trách mắng:
- Điều nên biết ta đã cho các ngươi biết, không nên biết ngươi không nên nghe làm gì. Quân nhân, lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, chấp hành mệnh lệnh của trưởng quan là được rồi, không nên hỏi thì không nên hỏi, ta biết các ngươi nghĩ cái gì, chúng ta ít người, quan binh nhiều người, trong lòng các ngươi sợ hãi? Hừ, điểm tâm tư này của các ngươi sao ta lại không biết, các ngươi sợ chết, lẽ nào ta không sợ chết, nếu như không có cơ hội đánh bại quan binh, ta sẽ chủ động thỉnh chiến sao? Ngươi cũng là người đã từng đọc qua sách vở, gặp phải chuyện gì nên suy nghĩ nhiều một chút, không nên nghĩ mấy chuyện vô dụng.
Nghe Vương Xán quát mắng chính mình, trong lòng Liễu Thành hối hận không ngớt, sớm biết như vậy sẽ không đi làm chim đầu đàn rồi.
Bất quá tâm tình hối hận của hắn trong nháy mắt lại bịvui sướng thay thế, đúng như lời Vương Xán đã nói, bọn họ sợ chết, Vương Xán cũng sợ chết. Không có nắm chắc phần thắng trong tay, Vương Xán không có khả năng chủ động thỉnh chiến. Bọn họ là tiểu binh, mà Vương Xán là bách phu trưởng, thân phận của Vương Xán hiển nhiên to lớn hơn đám tinh binh bọn họ rất nhiều, nếu như Vương Xán đã chủ động thỉnh chiến, như vậy nhất định có biện pháp tất thắng, như vậy mới có thể chủ động thỉnh chiến.
Suy nghĩ tới đây, trên mặt Liễu Thành chuyển biến thành nụ cười, nói:
- Hắc hắc, ty chức sai rồi, ty chức đi làm việc.
Vương Xán nhìn Liễu Thành rời đi, trên mặt hiện lên nụ cười tươi, trấn an Liễu Thành, tương đương với việc trấn an các binh sĩ khác, có Liễu Thành tuyên truyền, quân tâm tán loạn sẽ trở nên ổn định lại.
- Các huynh đệ, theo ta giết a!
Ban đêm vắng vẻ, đột nhiên truyền tới tiếng rống to.
Vương Xán bật người dậy, xoay người đứng lên, cầm thấy chiến đao và cung tiễn vẫn luôn đặt bên cạnh. Vương Xán chạy nhanh ra khỏi trướng bồng, lúc này tất cả các binh sĩđều cầm vũ khí chạy ra ngoài, Vương Xán nhìn binh sĩ cònđang buồn ngủ, trong mắt hiện lên vẻ tươi cười, may là thờiđiểm nghỉ ngơi đã phân phó binh sĩ mặc nguyên y phục,đồng thời vũ khí luôn luôn để bên cạnh, bằng không, chỉmột tiếng rống to vừa rồi đã khiến quân doanh bọn họ đại loạn.
- Đám nhóc con các ngươi, Chu Thương Chu gia gia các ngươi tới, nhanh nhanh ra chịu chết!
Thanh âm to rõ hồn hậu từ bên trong rừng cây cạnh quanđạo truyền tới, Vương Xán quay đầu lại, chỉ thấy một đại hán thân hình cao lớn, mặt đen râu quai nón,, ước chừng cao tới hai mét, trên tay cầm một thanh đại đao, suất lĩnh hơn mười tiểu lâu la Hoàng Cân chạy ra khỏi rừng cây, thẳng tiến tới địa phương đóng quân của Vương Xán.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Trong lòng Vương Xán cả kinh, người tới cư nhiên là thị vệthiếp thân Chu Thương của Quan nhị gia, bất quá Chu Thương lúc này lại có bộ dáng rách rưới tả tơi, búi tóc xõa tung, trên mặt tràn đầy bụi bẩn. Trong lòng Vương Xán thở dài, xem ra người này hỗn không được tốt lắm, ngay cảmột kiện y phục cũng không hoàn hảo, hơn nữa hơn mười tiểu lâu la đi theo phía sau đều giống hệt Chu Thương, thực sự có thể coi như đội quân cái bang rồi.
Không đợi Vương Xán lên tiếng, binh sĩ đang bị kinh hãi đều giơ cung tên trong tay, nhắm vào Chu Thương, chuẩn bị bắn tên giết định.
Vương Xán đứng phía trước binh sĩ, vội vàng đưa tay ngắn lại binh sĩ bắn cung, hét lớn về phía Chu Thương đang bôn ba chạy tới:
- Chu Thương, lão tử có chuyện nói!
Thân thể Chu Thương dừng lại, ánh mắt chuyển về phía Vương Xán:
- Có chuyện gì, nói đi!
Tuy rằng bình thường chặn đường cướp đoạt, thế nhưng nguyên tắc của Chu Thương là không giết người, chỉ cướp hàng hóa. Bởi vậy nghe được Vương Xán hô to một tiếng, hắn dừng chiến đao lại, hoàng ngang trước ngực, thần sắc ngưng trọng, trong ánh mắt nhìn Vương Xán để lộ vẻ cảnh giác, đồng thời đưa tay ngăn lại đám tiểu lâu la đang cấp tốc chạy phía sau.
Tròng mắt Vương Xán xoay loạn, nhìn chằm chằm vào Chu Thương trước mắt, lộ ra vẻ trầm tư.
Một lát sau, Vương Xán nói:
- Chu Thương, ngươi cũng là tướng lĩnh dưới trướng Đại Hiền Lương Sư, cũng từng phong cảnh qua, vì sao lại vào rừng làm tướng cướp, dựa vào đánh cướp mà sống?
Chu Thương nghe Vương Xán xưng hô Trương Giác là Đại Hiền Lương Sư, thần sắc buông lỏng, nhưng trong nháy mắt lại căng thẳng hỏi:
- Ngươi là người phương nào?
Vương Xán nói:
- Ta là Vương Xán, chính là một bách phu trưởng dưới trướng Lưu Ích, Cung Đô.
- Lưu Ích, Cung Đô?
Chu Thương lầm bầm hai tiếng, nói:
- Nếu các ngươi là bách phu trưởng dưới trướng Lưu Ích, Cung Đô, vì sao lại mang theo bảy mươi hai Hoàng Cân binh chạy tới Long Sơn Dục? hôm nay Viên Thuật, Bảo Hồng kết minh, khởi binh đánh Nhữ Nam, toàn bộ nhân tâm NhữNam sợ hãi, vì sao Lưu Ích, Cung Đô lại cho các ngươi rời khỏi thành Nhữ Nam, hừ, lẽ nào các ngươi là quan binhđóng giả Hoàng Cân, chuyên môn đối phó ta?
Vương Xán đưa tay chỉ vào Chu Thương, cười ha ha, khinh thường nói:
- Chu Thương, ngươi thực đúng là để mắt chính mình, ngươi nghĩ chính mình so sánh được với Lưu Ích, Cung Đô chiếm Nhữ Nam hay sao? Ngươi đáng giá cho quan binh chuyên môn phái ra gần một trăm người hóa trang thành binh sĩHoàng Cân đi ngang qua Long Dục Sơn dụ dỗ các ngươi? Không cần nói tới điều này, các ngươi vẫn ẩn nấp kín trong rừng núi, Bảo Hồng và Viên Thuật biết hay không? Chỉ sợ bọn họ căn bản không hề biết tới sự tồn tại của ngươi!
Chu Thương gật đầu nói:
- Uh, ngươi nói thực sự rất có lý!
Vương Xán cười nói:
- Sự thực vốn là như vậy, các ngươi nửa đêm chạy ra đánh cướp, còn không có ăn cơm đúng không? Người đâu, chuẩn bị chút thực vật, để Chu Thương và các huynh đệ ăn một bữa.
Vương Xán phân phó một tiếng, binh sĩ phía sau vội vàng chạy đi chuẩn bị.
Chu Thương nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia cảm kích, lại phân phó binh sĩ bên cạnh một tiếng:
- Đi gọi lão Bùi và các huynh đệ trốn trong rừng núi ra đây!
Nói xong, Chu Thương chuyển hướng sang Vương Xán, có chút ấp úng nói:
- Vương bách phu trưởng, này, này… Uh, tình huống là như vậy, trong rừng còn có mười hai huynh đệ, có thể chuẩn bịnhiều thức ăn một chút, đám người chúng ta đã mấy ngày nay không có lương khô ăn rồi, toàn bộ đều dựa vào một ít dã thực trong rừng ăn tạm đỡ đói, ôi chao, những điều này đều là do hai tên vương bát đản Bảo Hồng, và Viên Thuật kia, làm cái gì đại quân thảo phạt Nhữ Nam, làm hại chúng ta lúc ban ngày không dám ra ngoài cướp đoạt, cảngày trốn trong rừng núi, đều sắp nghẹn chết rồi.
Vương Xán nói:
- Uhm, yên tâm đi, có đủ lương thực.
Dừng lại một chút, Vương Xán lại thở dài một tiếng:
- Đại Hiền Lương Sư khởi binh phản kháng triều đình, thanh thế lớn như thế nào, cho tới bây giờ… Ôi chao, hôm nay Hoàng Cân chỉ là chuột chạy qua đường, người người gọi đánh, mặc kệ là phương chư hầu nào cũng đều muốn giết mấy người Hoàng Cân chúng ta lập chiến công, hoặc là chiếm đoạt Hoàng Cân, tăng cường thực lực của chính mình.
Chu Thương gật đầu phụ họa, thần sắc bi thương, ánh mắtđể lộ vẻ ưu tư.
Giống như Cung Đô, Lưu Ích tại Nhữ Nam, Hắc Sơn Quân Trương Yến, Hoàng Cân Tặc Quản Hợi tại Thanh Châu… Những người này đều là nhân vật cắt cứ một phương, có lương thực, binh khí sung túc, mà Chu Thương lại chỉ có thểtrốn vào rừng làm cướp, ẩn nấp rừng núi, cả ngày sợ hãi bịquan binh phát hiện, ngày qua ngày gian nan khắc khổ, phi thường khó khăn.
Ngẫm lại cũng đúng, cả ngày trốn trong rừng núi, nơi nơi là muỗi, con rệp, lại không có đủ thực vật chống đỡ, không thất lạc mới lạ.
Ánh mắt Vương Xán rơi vào trên mặt Chu Thương, trầm giọng nói:
- Chu Thương, sau này có tính toán gì không?
- Dự đình gì?
Chu Thương tự giếu cười:
- Ngoại trừ trốn trong rừng núi, ta còn có thể làm cái gì? Ta và lão Bùi đều là đối tượng truy nã của triều đình, một khi bị phát hiện sẽ bị quan binh triều đình bao vây tiễu trừ, hơn nữa ngày hôm nay khói lửa nổi lên bốn phía, mấy năm chinh chiến liên tục, nào còn có địa phương cho ta đặt chân?
Chu Thương liên tục kể lể, hình như muốn xả nỗi buồn khổ trong lòng.
Bất quá khi hắn đang nói chuyện, đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn vào Vương Xán:
- Thế nào, ngươi muốn ta đầu nhập vào ngươi?
Lúc này hắn cũng phản ứng lại, tuy rằng là một câu hỏi của Vương Xán, nhưng trong câu hỏi đã có ý thử Chu Thương.
Ánh mắt Vương Xán trong suốt, thần sắc thành khẩn, gậtđầu nói:
- Uh, không sai, ta đang có ý này!
Chu Thương kiên quyết cự tuyệt nói:
- Không có khả năng, ta và lão Bùi không có khả năng đầu nhập vào ngươi, cho dù chúng ta chết già nơi núi rừng cũng sẽ không cùng với ngươi đối kháng triều đình. Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, lão tử đã hiểu rõ nhiều điều, mặc kệHoàng Cân chúng ta có hung mãnh như thế nào, thanh thếlớn cỡ nào đều không có khả năng là địch của triều đình,đây không chỉ là các chư hầu không muốn thấy chúng ta lớn lên, mà các thế gia đại tộc cũng không cho phép chúng ta thành công.
Trong lòng Vương Xán kinh ngạc, không nghĩ tới một người to lớn, đen đúa tưởng chừng ngốc nghếch như Chu Thương lại có tâm tư nhẵn nhụi như vậy.
Ánh mắt một lần nữa rơi vào người Chu Thương, Vương Xán cười nói:
- Ngươi không nên vội vàng cự tuyệt, sau khi nghe ta nói hết hãy quyết định!
Thần sắc Chu Thương kiên định, lại gật đầu nói:
- Uh, ngươi nói xem, ta ngược lại muốn nghe một bách phu trưởng như ngươi có kiên thức gì, tuy rằng lão tử là đại quê mùa, không đọc được một chữ, nhưng theo Đại Hiền Lương Sư kiến thức rất nhiều, như Hoàng Phủ Tung, Lô Thực, Tào Tháo, Lưu Bị, Viên Thiệu, những người này ta đều đã gặp qua, về phần ngươi nha, hắc hắc, nói thực đi, đến lúc đó ngươi đủ tự tin, nhưng lại không có năng lực tương ứng, tựtin sẽ biến thành tự đại.
- Chu Hắc tử, xảy ra chuyện gì? Sao vội gọi ta ra như vậy?
Một đại hán thân cao mét chín, thắt lưng rộng rãi, cơ bắp trên người gồ cao, cầm một thanh lang nha bổng, râu quai nón, bước nhanh chạy tới bên người Chu Thương, trong mắt mang theo một tia cấp bạch, ánh mắt của hắn hoàn toàn rơi vào người Chu Thương, ngay Vương Xán ngồi ngay bên cạnh cũng không hề liếc mắt lấy một cái.
Vương Xán cũng lơ đễnh, cười hỏi:
- Ngươi là Bùi Nguyên Thiệu đúng không?
Trong Tam Quốc, Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương vào rừng làm cướp, lúc hai người gặp phải Quan Vũ, đồng thời đưa ra lời muốn trở thành gia thần của Quan Vũ, chỉ là lúc đó chỉcó Chu Thương đồng hành với Quan Vũ, Bùi Nguyên Thiệu thì ở trong núi chờ đợi. Sau đó không lâu Bùi Nguyên Thiệu gặp phải Triệu Vân, coi trọng tọa kỵ dưới khố Triệu Vân, muốn cướp giật, cuối cùng bị Triệu Vân giết chết.
Lại nói tiếp, Bùi Nguyên Thiệu chính là một bi hài kịch, huynh đệ nhà mình theo Quan nhị gia, lưu lại trông coi sơn trại, lại bởi vì coi trọng một con ngựa đến nỗi bị Triệu Vân giết chết.
Bùi Nguyên Thiệu nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi:
- Chu Hắc Tử, hắn là?
Chu Thương hỏi:
- Bách phu trưởng Vương Xán dưới trướng Lưu Ích, CungĐô, bọn họ đi qua nơi này bị ta gặp phải, nơi này cũng có đủ lương thực, chúng ta có thể ăn no rồi.
Sắc mặt Bùi Nguyên Thiệu vui mừng, nhưng lập tức tối sầm lại:
- Vô công không thụ lộc, hắn không rằng buộc cho chúng ta thực vật, chỉ sợ là có mưu đồ!
Chu Thương gật đầu:
- Uh, ngươi nói cũng không sai, người này muốn thu phục chúng ta.
Vương Xán cười gật đầu:
- Không phải thu phục, là mời chào.
Bùi Nguyên Thiệu cười lạnh một tiếng:
- Thực đúng là không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng hắn?
Trên mặt Bùi Nguyên Thiệu mang theo vẻ khinh thường, lang nha bổng phịch một tiếng cắm xuống dưới mặt đất, xốc lên một đám bụi mù, đồng thời thanh chiến đao của Chu Thương cũng phách xuống dưới mặt đất, vang lên tiếng leng keng, chỗ chiến đao phách qua, để vết tích thật sâu.
Vương Xán cười lạnh, đây coi như là ra oai phủ đầu sao?
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.