10 bản vẽ
Lê Quân – người Hà Nam , mồ côi cha mẹ từ nhỏ , năm mười tám tuổi lên Hà Nội quyết tâm thi đại học . Nhờ may mắn , kiếm được việc chép tranh thuê khá ổn định , Quân cũng đủ tiền ăn học . Năm năm sau tốt nghiệp loại giỏi Đại học Mỹ thuật - Công nghiệp.
Con gái một người đã có lần thuê Quân chép tranh nài cha mời Quân về dạy vẽ. Dương – tên cô gái , năm nay mười bảy , muốn học vẽ để sang năm thi Mỹ thuật . Quân lưỡng lự , sợ không kham nổi ý thức bồng bột của một người con gái con nhà giầu nhưng rồi cũng nhận lời .
Tính cả buổi này là vừa tròn 3 tháng rồi thầy ạ ! Nhanh quá thầy nhỉ ?
ừ nhanh ! Tôi cũng hết kiến thức dậy rồi – Quân nhún vai trả lời .
Em nổi tiếng là thông minh từ bé mà thầy – Dương háy mắt tinh nghịch .
Gần đây, muốn tham gia một cuộc thi tạo mẫu quốc gia , Dương lao đầu vào thiết kế. Dương vừa vẽ , vừa tham khảo ý kiến của thầy , Quân cũng dốc sức chỉ bảo , mong học trò mình đoạt giải. Hai thầy trò khá tâm đầu ý hợp nên bộ sưu tập của Dương cũng đã xong già nửa. Trò cảm kích công lao thầy lắm , còn thầy cũng nhận được tiền lương khá hậu hĩnh .
Vậy là xong mẫu thứ bảy rồi , còn ba mẫu nữa hôm sau chúng ta sẽ hoàn thành nốt nhé ! Thôi, tôi về đây, chào em !
Em chào thầy ạ ! Dương đợi Quân đi rồi mới khép cổng. Gío thổi làm tung cả mái tóc của cô .
Quân đi được một đoạn đường thì gió càng lúc càng thổi mạnh , rồi nghe có tiếng sấm chớp và mưa . Mưa rất to, cây cối nghiêng ngã , gió rít từng hồi lạnh buốt . Đường lại tịch không một bóng người, phố xá tối om . Quân vội cho xe lên vỉa hè , đứng dưới một mái hiên nhỏ , hi vọng mưa tạnh sớm .
Dương ở nhà, biết thầy không mang áo mưa nên lo lắng lắm . Cô cứ đi ra đi vào , đứng ngồi không yên . Định mang áo mưa đi cho thầy nhưng lại sợ bố mẹ không cho đi vì mưa to quá . Rồi Dương cũng chùm áo mưa , lẻn ra cửa sau , và đi theo con đường ban nãy , tìm thầy để đưa áo mưa .
Những hạt mưa lao tới tấp vào mặt Dương . Cô lấy làm thích thú khi nhìn những ánh chớp sáng loé rạch ngang bầu trời . Dương chợt mỉm cười khi nhớ đến lời Quân : " Dưới trời mưa trông em giống một con chuột nhắt gầy nhom " . Nụ cười bỗng tắt ngấm . Dương có cảm giác một điều không hay sắp xảy ra , cô đi lên khá nhanh , nhưng không kịp rồi , một cây gạo già cỗi, bật tung cả rễ đổ ầm xuống . á !... á !... á !... Quân giật mình khi nghe tiếng thét trong đêm , định bụng ra xem sao rồi lại thôi . Sấm sét đùng đùng làm Quân chùn bước .
" Kính coong ... "...
" Kính coong ..."...
" Kính coong ... " ... Quân tự dưng thấy lo lo , bồn chồn làm sao . Đã ba hồi chuông rồi mà Dương vẫn chưa mở cửa . Có chuyện gì xảy ra chăng ? Quân toan đưa tay lên bấm chuông tiếp thì cánh cửa sắt nặng nề hé mở , một khuôn mặt xanh xao hốc hác dưới những mớ tóc rối bù hiện ra . Là bố Dương , ông nói thầm thì nhưng nghe rõ từng tiếng : " Nó mất rồi !" . Quân đứng sững ở cổng , không nói năng gì . Chỉ đến khi đứng trước bàn thờ thắt khăn xô màu trắng toát , Quân mới biết Dương bị cây đổ đè chết . Chợt nhớ tối đêm mưa hôm nào , Quân rùng mình . Có tiếng cười lanh lảnh quanh đâu đấy . . .
Quân quay về nghề cũ : chép tranh thuê . Mải vẽ quá , Quân quên mất là đã nửa đêm . Gió ngoài trời thổi qua cửa sổ làm tung cả đống giấy vẽ dưới đất . Quân lẩm bẩm một câu chửi rồi quay ra đóng cửa sổ , vào vẽ tiếp . Bỗng một bàn tay lạnh buốt đặt lên vai Quân , cái lạnh chạy dọc sống lưng , lên tận óc , làm người Quân cứng đờ . " Chào thầy !". Chiếc bút trên tay Quân rơi đánh " kịch !", Quân há hốc mồm vì sợ hãi :
Dương . . . Dương . . . Dương . . .
Dạ , là em . Thầy đừng sợ ! Em đi mà không yên lòng vì những bản thiết kế đó mang cả tâm huyết của em . Còn ba bản vẽ, em không thể tô màu được , mong thầy giúp cho trọn .
Quân chấn tĩnh lại, rồi hai người bàn nhau. Dương dặn dò rất kỹ thầy việc đặt màu sắc , mong thầy gửi đủ cả mười bản vẽ rồi lạy tạ thầy , biến mất. Quân bừng tỉnh , thì ra là Dương về báo mộng . Lẩm nhẩm tính, vừa đúng bốn mươi chín ngày mất của Dương . " Dù sao đó cũng là mong muốn cuối cùng của học trò mình " – Quân thầm nghĩ rồi bắt tay vào làm nốt ba mẫu còn lại theo ý Dương .
Tìm một góc khuất trong quán cà phê, Quân lấy mười bản vẽ ra sửa chữa , thêm thắt , hoàn thiện những nét bút cuối cùng .
Được ! Cậu này vẽ khá đấy !
Quân giật mình ngẩng mặt lên ...
Cậu nên gửi những bản vẽ này dự thi đi . Tôi chắc rằng sáu vị giám khảo còn lại cũng sẽ có quyết định giống tôi mà thôi . – Người đàn ông trong bộ complet đen sang trọng nói tiếp .
Ông là . . .
Là trưởng ban giám khảo cuộc thi tạo mẫu quốc gia . Danh thiếp của tôi đây . Tôi khuyên cậu nên nắm bắt ngay cơ hội này , sẽ không có cơ hội thứ hai nữa đâu . Nếu cậu không đoạt giải thì cậu cũng sẽ có một chỗ đứng trong công ty tôi đấy !- Người đàn ông mỉm cười rồi đi ngay .
Quân cầm tấm danh thiếp trên bàn lên xem : - Nguyễn Văn Minh – Giám đốc viện thiết kế ... Địa chỉ ... Điện thoại ... Trong lòng Quân chợt có cảm giác vui mừng khó tả . Nếu bài thi này đoạt giải thì với Quân là cả một sự đổi đời , Quân sẽ có rất nhiều tiền , sẽ có một vị trí xã hội mà ít người có được . Quân nhắm mắt lại , trước mắt Quân là một nhà thiết kế trẻ Lê Quân mặc coomplet , đeo cà vạt như người đàn ông ban nãy , được mọi người nể trọng . Không còn thằng Lê Quân đen đủi , nghèo rớt . Không còn những cái nhìn rẻ lạnh của người đời dành cho một thằng mồ côi nữa . Liệu Quân có quá mơ mộng không ? Không ! Tất cả sẽ thành hiện thực , thành hiện thực nếu bộ sưu tập này là của Quân , mang tên Quân. Tay Quân run run , đặt bút ghi tên mình vào mười bản vẽ .
Đêm chung kết cuộc thi tạo mẫu .
Những mẫu thiết kế của nhà tạo mẫu trẻ Lê Quân rực rỡ dưới ánh đèn màu , ban giám khảo nhìn nhau gật gù . Và khi speaker công bố danh sách những người đoạt giải , trái tim Quân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực , giải cao nhất đã thuộc về Quân . Khán giả vỗ tay rầm rầm , ngoài trời lại nổi gió dữ dội . Quân mải mê với những ánh đèn flash sáng choang , mải mê với những bài phỏng vấn của những tạp chí lớn , mải mê với số tiền được thưởng .... Đến lúc ra về , trời đã đổ mưa to lắm rồi . Dưới mưa , Quân cảm thấy hụt hẫng, không hiểu vì lý do gì . Nhưng rồi niềm vui chiến thắng đã đè bẹp cái cảm giác bị hẫng vụt qua ban nãy . Quân nhếch mép cười , cho rằng mình thật ngớ ngẩn rồi phóng như bay về nhà . Nhưng trời tối , nước ngập , lòng vòng thế nào lại trở lại đúng con đường ngày ấy , con đường nhà Dương . Bất giác , Quân ngoảnh mặt sang bên đường . Cái cây gạo ! Cái cây gạo đã đè chết Dương sao vẫn đứng sừng sững thế kia ? Vì sao ? Vsaoo ? Quân hoảng hốt cố tăng ga mạnh hơn . Có cái gì đó đã chắn đường , làm xe của Quân không thể đi nổi. Tay ga bị xiết chặt cứng , chiếc xe của Quân vẫn không nhúc nhích thêm được. Trước mũi xe Quân , Dương đứng đó, quần áo trắng toát , tóc bết lại vì mưa . Đôi mắt Dương nhạt nhoà những giọt nước buồn thảm, hoang dại :
Vì sao lại thế hả thầy ?
Gần một tháng nay, người đi làm sớm thường gặp một người đàn ông điên, tóc tai loà xoà , rối tung và bẩn thỉu ngồi vẽ những hình người mẫu thời trang dưới đường , bên cạnh gốc cây gạo đã bật lên từ lâu . Những người mẫu mang khuôn mặt nhăn nhúm kì dị . Và nếu nhìn kỹ , người ta sẽ thấy dưới mỗi hình người đó đều có một dòng chữ nhỏ : "
Design : Mai Thu Dương " .
Hết