Mỗi khi được nghỉ thì ai cũng thấy sung sướng. Nhưng bảo nghỉ hẳn thì lại chẳng có mấy mấy người muốn.
Đơn giản chỉ cần có chỗ để đến mỗi ngày, ngắm nhìn những khuôn mặt quen thuộc, cười đùa chào hỏi, tán phét trước khi bước vào tiết học nhàm chán rồi ngủ gục, nhiều người cảm thấy nó rất có ý vị. Dù sao cũng vẫn còn khá hơn tự kỉ ở nhà một mình.
Hans là một trong số những người như vậy. Quãng thời gian ở trường của cậu, đa phần là ngồi yên một chỗ, như một ông già trải đời và chán đời ngắm nhìn nhân sinh sống một cái máy vận hành trơn tru, đều đều mà lặp đi lặp lại. Mọi người cũng đã quen với việc này, không có việc thì không có mấy ai chủ động đến trêu chọc ông lão này.
Nhưng ngày hôm nay, lại có thêm một ông già như thế nữa trong lớp.
Học sinh mới chuyển đến – Tường.
Tên này còn lập dị gấp mấy lần Hans. Từ khi đến lớp, chỉ ngồi yên như một pho tượng, ngắm nhìn hết thứ này đến thứ khác. Điểm hay ho là, dường như hắn không hề cảm thấy mệt mỏi gì cả. Sống lưng hắn luôn thẳng tắp, còn cái cần cổ - nói sao nhỉ, Hans cảm thấy đó là một cái cần cổ kiên nghị, khi mà bạn duy trì một tư thế đã lâu, thường thì sẽ phải chống tay cho đỡ mỏi, còn với tên này, dường như trọng lực không tác dụng gì với hắn vậy.
“Cậu cứ ngắm người ta thế, cẩn thận bị cho là gay đấy.” Một giọng nữ từ sau lưng vang lên, đánh thức Hans khỏi cơn tự kỉ.
“Đâu có, chỉ cảm thấy hắn rất thú vị thôi.” Hans quay lại gãi gãi đầu nói.
“Cậu mà cũng có lúc hứng thú với người khác à !?” Linh bĩu môi nói.
“Sao không, mắt nhìn người của thằng này hơi bị chuẩn đấy nhé.”
“Chuẩn như thế nào !?”
“82 – 63 -86 “
“Đi chết đi.”
Bốp Bốp Bốp.
“Ặc, đừng đánh, chính cậu hỏi mà... thấy không, nói chỉ có chuẩn.”
“Dâm tặc.” Linh bực mình nói.
“Nói gì vậy... đó là thưởng thức cái đẹp dưới con mắt nghệ thuật của nhà toán học. Số liệu thật là đẹp a...”
“Còn dám nói tiếp !?”
“Không dám... không dám.” Hans giơ cờ trắng đầu hàng, sáng suốt quay lên, để lại vẻ mặt khó coi của cô gái.
Lần đầu tiên từ khi vào học mới quay đầu xuống bàn dưới một lần, cảm giác cũng không tệ. Cả năm học, khi vào lớp thì ngắm giáo viên, khi rảnh rỗi thì ngắm ra ngoài cửa sổ, Hans thật sự quên béng cô bạn ngồi bàn dưới này. Tự kỉ đến mức độ này thì chính Hans cũng cảm thấy mình bắt đầu giống người ngoài hành tinh rồi.
Đến khi bắt đầu để ý đến thì ngày chuyển chỗ định kỳ mỗi nửa năm học cũng đã đến. Trùng hợp thay, Linh lại bị đổi đến chỗ tên học sinh mới kia – nghe nói vì cả hai đều có gốc Việt Nam từ trái đất, có thể giúp đỡ nhau gì đó. Nhìn mặt cô gái có vẻ không tình nguyện lắm, vì vừa mới thoát khỏi một tên tự kỉ, lại bị đổi đến chỗ một tên tự kỉ còn gấp mấy lần. Dù tính cô thuộc dạng năng động, nhưng liên tục đối mặt với mấy pho tượng cũ kỹ này thì ai cũng ăn không tiêu. Tuy vậy Hans lại thấy như thế rất thú vị, ít ra thì cậu cũng có thể danh ngôn chính thuận ngắm cả hai. Dù sao lớp này cũng chỉ có hai người là gây hứng thú cho Hans.
Buổi chiều, Linh chạy lên phòng giáo vụ kiến nghị đổi chỗ, nhưng nhìn khuôn mặt chằn tinh của giáo viên chủ nhiệm, Hans chắc mẩm cô khó mà thành công được. Thế là cậu lại ngáp ngắn ngáp dài một cái rồi lững thững lên xe điện về nhà.
...
Hôm nay quả thật có rất nhiều thứ trùng hợp.
Trong con hẻm nhỏ, vắng người qua lại. Hans với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn quanh, điểm qua những gương mặt quen thuộc mới gặp hôm qua.
“Bọn tao đã tha cho mày một lần, mày muốn chết thế cơ à !?”
“À không, chỉ tại trông bà già ấy có vẻ tội nghiệp quá.”
“Nên mày mới ngáng chân thằng Bob !?” Thằng cầm đầu gằn giọng.
“Biết sao được, cơ thể tự phải xạ mà.” Hans thở dài nói. Đúng là không dưng mua việc.
“Mẹ kiếp, thế mà mày cũng nghĩ ra được, hôm nay Linh không về cùng đường với mày. Ngon thì mày phản xạ xem sao này.” Một thằng mất kiên nhẫn, ông tuýp trên tay vung lên, giáng thẳng xuống đầu Hans.
Bốp.
Tên này còn chưa hiểu mô tê gì, đã thấy cằm mình đau nhói, sau đó cơ thể còm nhom chỉ hơn 40kg của hắn nhẹ nhàng bay lên không, sau đó nặng nề tiếp đất và nằm bất động.
Nếu đã đối đầu với mấy sinh vật có thể di chuyển như sấm sét, cùng với công kích hiểm hóc ở nhiều góc độ. Bạn sẽ thấy mấy thằng du côn ở thế giới thực chuyển động chậm rì như thế nào. Dù cơ thể ở thế giới thực có chậm chạp đến thế nào đi nữa, cũng không ảnh hưởng đến tốc độ phản xạ.
Dụi dụi mắt, đồng tử khẽ nheo vì tia nắng xuyên qua tán lá chiếu xuống gương mặt thanh tú có phần giống con gái, Hans vươn vai, ngáp dài một cái, sau đó đưa tay lên.
Nhéo nhéo vào gò má bầu bĩnh của Lilith. Ưm.. cảm xúc không tệ. Mềm, êm, đàn hồi và rất ấm.
“Ưm... Hans ...àm..ì...ậy...”
Má bị nhéo nhéo, sờ sờ và vuốt vuốt, Lilith khó khăn nói một câu. Gương mặt đã phiếm hồng, đôi mắt màu hổ phách nheo nheo lại, có vẻ nhăn nhó.
“Càng lúc em càng giống người đấy Lilith.” Hans vẫn nằm dài trên thảm cỏ, nhắm một bên mắt, mở một bên mắt, miệng cười nửa mép, trông có chút gian tà. Bỏ tay ra, ngắm nhìn gương mặt cô gái đã phiếm hồng, chỗ bị mình nhéo còn để lại hai dấu ngón tay rõ ràng...chậc, thật muốn nhào dậy cắn một cái.
“Dĩ nhiên rồi, Lilith rất thông minh mà.” Cô gái nở nụ cười đắc thắng.
“Nhân tiện, chúng ta đang ở đâu vậy !?”
“Ngoài bìa rừng rồi. Còn khoảng 3km nữa là đến thị trấn khởi đầu thôi.”
“Em mang anh đến đây à !?”
“Yup.”
“Yêu thật.” Hans vui vẻ nói, xoa xoa đầu cô gái. Sau đó phủi phủi đi đám lá cây trên người mình, đứng dậy, nhìn về phương xa, vẻ mặt đầy hào hứng.
Cuối cùng cũng sắp về với loài người, lang thang trong rừng mấy ngày, liên tục phải ngủ trên gốc cây, Hans sắp chán phát ớn. Còn may có Lilith đi cùng làm bạn, nếu không Hans hoài nghi bệnh tự kỉ của mình có vào đến tận thế giới thứ hai hay không.
Sắp trở về chỗ đông người, nên Lilith cũng tự giác biến mất. Mà thực tế thì cô ấy có thể chủ động hiện ra bất cứ lúc nào bên cạnh Hans, nên việc này ngoài để che mắt người thường ra thì không có ý nghĩa gì lớn.
Skill: Wind speed.
Không có gì đặc biệt sảy ra.
Hans với vẻ mặt cổ quái nhìn lại thanh trạng thái của mình.
Tên: Hans.
Hp: 2800/5600.
MP: 2800/5600
Level: 28.
Bị chia đôi level sao !?
Hans như bị sét đánh, cẩn thận ngẫm lại, từ khi sử dụng skill light speed xong, cơ thể đã có dấu hiệu không đúng. Lúc đó chỉ chú ý đến mấy cột điểm tiềm năng, thấy tất cả đều bị giảm chỉ còn một phần mười, trừ cột điểm niềm tin vô dụng. Hans đã buồn bực nên không để ý đến mấy thứ khác.
Giờ này mới vỡ lẽ. Đến cả level của mình cũng bị chia đôi, cột HP và MP không thể nào vượt quá 50%.
Wind speed là skill cao cấp, làm cho người sử dụng có thể di chuyển như gió, nhưng điều kiện sử dụng nó là bạn phải đạt ít nhất là 50lv, cường hóa đủ điểm sức mạnh và tốc độ, để cơ thể có thể chịu được gánh nặng lúc di chuyển với tốc độ cao. Kèm theo một phản xạ đủ tốt để không đâm sầm vào tường. Nhưng Hans hiện tại, ngoại trừ khả năng phản xạ và đống điểm niềm tin chẳng biết có tác dụng gì ngoài luyện thuốc kia, tất cả các chỉ số đều bị giảm xuống mức thấp đến thảm hại. Hoàn toàn không đủ điều kiện thể sử dụng skill này.
Ngán ngẩm, Hans mở lại bảng skill của level 2x ra, tra duyệt một lượt.
Cuối cùng cũng tìm thấy một skill hỗ trợ di chuyển, đã hai năm nay không đụng đến, cả tên cũng đã quên mất. Hàng cùi bắp, nhưng có vẫn hơn không. Thế giới thứ hai có một điểm rất quái thai đó là muốn sử dụng skill nào, bạn phải nhớ tên skill đó. Thành ra rất hay có cảnh hai player PK (đồ sát) nhau, đánh thì ít mà mồm bô bô kêu skill thì nhiều, rất có phong phạm của mấy phim kiếm hiệp rẻ tiền, hoàn toàn vô dụng trong thực chiến, vì vậy mấy skill di chuyển lại khá là đắt giá – dù sao tốc độ cao, giữ được khoảng cách thì mới có thời gian đọc skill, còn không thì chỉ có thể dựa vào phản xạ cùng kinh nghiệm mà chặt chém như xã hội đen thôi. Mấy quyển sách dạy skill này đều có giá chợ đen trên trời, không phải ai cũng mua được. Nếu không gặp được Lilith, có lẽ phải mười năm nữa Hans mới sử dụng được wind speed, và 20 năm nữa mới cày đủ tiền mua skill light speed mình vừa dùng thử tối qua.
Đúng là có sướng không biết hưởng, giờ trở thành ăn mày rồi lại hoài niệm lúc làm đại gia.
Thở dài một hơi, Hans lẩm nhẩm đọc:
Skill: Tempest move.
Veoo...
Đạp chân một cái khiến đất đá bắn tung tóe, cơ thể Hans như một mũi tên bắn về phía trước, đến hơn 50m mới dừng lại. Lại phải cast (sử dụng) skill một lần nữa, tiếp tục bắn đi... đứng lại, sau đó lại đọc skill... di chuyển như gió lốc – từng chút một, trong khoảng 50m.
...
Ngoài bìa rừng, Marcrot và đám lính đã bắt đầu ngán ngẩm thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Nghĩ đến việc báo cáo kết quả cho cô Stellar mà da đầu Marcrot bỗng thấy tê dại.
“Có lẽ mình sắp được nghỉ hưu sớm.” – Ông ta cười khẩy tự giễu.
“Sếp, thấy rồi, áo trắng – giống với mô tả. Chỉ là tên này nhìn ẻo lả như con gái, làm gì có vết sẹo trên má với cơ bắp lực lưỡng nào đâu !?”
Marcrot như bắt được vàng, lẩm lẩm đọc ba từ trong cơn sung sướng:
Skill: Owl eye (ưng nhãn)
Sau đó ông vỗ đùi, hưng phấn ra lệnh, bỏ bê hết hình tượng:
“Chính là hắn, không sai đâu. Bộ quần áo đó chỉ có player cấp cao mới mặc được. Toàn thân đều xài item quý hiếm, khí độ thong dong, chắc chắn là cao thủ... Bắt, bắt lại cho ta.”
Chỉ qua vài tiếng loạt xoạt, cùng một làn gió mạnh thổi qua, trước mặt Hans đã xuất hiện hơn mười người.
“Mấy người là ai vậy !?” Hans cảnh giác hỏi. Vẻ mặt của đám người này bất thiện vô cùng. Mà đương nhiên phải bất thiện, nếu bạn đã phải dài cổ ngồi một chỗ chờ đứa nào đấy ba ngày liên tục, sắc mặt chắc chắn không thể tốt được.
“Nhân viên của tập đoàn IMI, cũng là cảnh sát ở thế giới này, chúng tôi muốn mời cậu đi cùng một chuyến.”
“Tại sao !?”
“Khai thác, sử dụng trái phép lỗi hệ thống, cậu thấy tội này đã đủ chưa !?”
“Ôi... hình như các anh nhầm người rồi...” Hans đã có chút chột dạ, lạc cả giọng. Mồ hôi bằng số liệu đổ ra như suối.
Người trung niên đứng đầu, trong bộ giáp kị sĩ đen bóng, ngài Marcrot lắc đầu, thản nhiên lấy ra một viên ngọc lớn chiếu vào Hans.
Ánh sáng nhu hòa từ viên ngọc tỏa ra, bao phủ toàn thân Hans, tiếp đó không khí xung quanh cậu như vặn vẹo, thân ảnh Lilith hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Hans tái mặt, Lilith ngơ ngác, còn đám nhân viên thì hít một hơi sâu. Cô bé này quá đẹp, như một tiểu thiên sứ, có thể so sánh với mấy vị Queen của bọn họ. Nhất là nhìn bộ dáng sợ sệt, cảnh giác, núp sau người thằng kia, thân mật nắm lấy tay hắn. Cả bọn dường như đều nhận ra, mình có mối thù không chơi cùng game với thằng này. Quá đáng ghét. Toàn thân mặc đồ trắng, nó tưởng nó là bạch mã vương tử gì đó trong mắt mấy thiếu nữ à !? Nhất là lúc nãy khi di chuyển còn mang vẻ phất phơ nhàn tản, làm như thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết, nhìn đi nhìn lại, tên này đúng là đáng ghét từ đầu tới chân.
“E hèm...” Marcrot ho nhẹ một tiếng, cản lại đám nước dãi đang nhỏ dần ra, tương phản với mấy đôi mắt đang long lên sòng sọc của các binh sĩ. Cả đám giật thót, lại đứng thẳng, trang nghiêm như lúc đầu.
Sau đó Marcrot liếc nhìn Hans, trầm giọng:
“Cậu còn có gì muốn nói nữa không !?”
“Có.”
“Nói đi, nhưng những lời cậu nói bây giờ sẽ....”
“Hẹn không gặp lại.” Hans cười lạnh, trên tay từ lúc nào đã xuất hiện hai viên ngọc màu trắng, may mà lúc nào cũng cảnh giác để hai viên này trên người, không nhét vào hòm đồ không gian trong chiếc nhẫn.
Bùm Bùm.
Ánh sáng chói mắt, với thế giới thứ hai không có thời trang kính râm thì đây quả thật là bí chiêu giữ mạng thực dụng nhất. Cả đám lính mới khi nãy còn giương mắt lên căm tức, bây giờ đã thi nhau ôm mặt, cũng chỉ có Marcrot cảnh giác, nhanh chóng nhắm mắt lại, khi mở ra thì thằng nhóc đã ở cách ngoài 50m, còn thiên sứ nhỏ kia thì phiêu phù bên cạnh hắn.
“Mẹ kiếp, Flash bang Rune (đá phản quang).”
Item này rất đắt, dùng đễ giữ mạng mỗi khi cần thiết, giá trị còn hơn Rho Aias (thất khiên thánh vệ) có thể hóa giải 90% sát thương bằng ma thuật Hans sử dụng khi đánh với vua sư tử hai đầu. Quen biết Lilith, Hans chu du khắp thế giới thứ hai và thu thập được nhiều thứ vô cùng cổ quái, nhiều khi chẳng biết để làm gì, nhưng đôi lúc lại mang đến hiệu quả bất ngờ.
“Sếp, không phải thứ này là độc quyền của tổng bộ sao !? Ơ, sếp đâu rồi !?” Roland dụi mắt tóe nước, đau khổ nói.
“Đằng trước kia con gà, nhanh lên một chút, chúng ta bị họ bỏ xa rồi.” Đồng bạn của Roland gắt lên, sau đó nhanh chóng tăng tốc đuổi theo Hans và Marcrot gần như đã khuất bóng đằng xa.
Skill: Wind Speed.
Cả mười âm thanh đồng loạt cất lên, theo sau đó, chân mỗi tên lính đều có một đôi cánh bằng gió hiện ra, cả đám lướt gió, như quỷ mị đuổi theo.
Có thể sử dụng Wind Speed, nói lên ít nhất mấy tên lính lác này cũng đã đạt tới level 50, cũng là lý do Hans không tiếc hao phí một trong hai viên Flash Bang Rune duy nhất để chạy trốn.
...
Skill: Tempest move.
Veooo...
Hans đạp mạnh chân xuống đất, thân hình biến mất, đã xuất hiện ở khoảng cách 50m, tiếp tục chạy không ngừng.
Uỳnh.
Marcrot hiện ra ngay chỗ cậu vừa đứng, vừa chém xuống một kiếm, mang theo áp lực mạnh mẽ, chấn cho mặt đất tan nát, đá vụn tung bay. Đánh trượt, nhưng Marcrot cũng không gấp gáp, ông trầm giọng nói:
“Vô ích thôi, dù cậu có di chuyển bao nhiêu lần, tôi cũng chỉ cần vài bước chân là đuổi đến, tuy không biết chuyện gì xảy ra, tại sao người sở hữu bug như cậu lại không có nổi skill di chuyển cơ bản nhất của player cấp cao, nhưng hôm nay cậu không thoát được đâu.”
Marcrot nói đúng, skill di chuyển của Hans cấp độ quá thấp, không thể đọ lại wind speed của các cao thủ 5x trở lên, hơn nữa hao tốn mana vô cùng. Liếc nhìn cột mana chỉ còn lại khoảng 2/5, Hans cắn răng, quay người, khi thân thể vẫn còn trong hiệu ứng của Tempest move, cây cung màu bạc đã hiện ra trên tay, hét lớn:
Skill: Chasing arrows (truy tung tiễn).
Mũi tên bọc trong ánh sáng kỳ lạ, nối liền với vị trí trái tim của Marcrot được bắn ra, không thể tránh né. Nhưng Marcrot cũng không thèm tránh né, tùy ý để một tên này đâm thẳng vào tim mình, cột máu của ông giảm đi 100 đơn vị, nhưng lập tức đầy lại.
Mỗi một giây Marcrot có thể tự hồi phục 150 máu, dù có đứng im cho Hans bắn thì cũng chẳng có tác dụng gì. Đây chính là cách biệt đẳng cấp của player cấp cao và cấp thấp.
Một tên Hans khó khăn bắn ra này, hoàn toàn vô ích.
Không hề có trở ngại gì, Marcrot một đường phóng đến, tốc độ như gió, thanh thế như xe tăng bọc thép.
Cây cối cản đường gì đó đều chỉ cần một kiếm loáng lên là đứt rời cả. Cho dù Hans có tinh thông việc di chuyển trong rừng như thế nào đi nữa, thì với ông ta cũng chẳng có trở ngại gì.
Đối phương quả thật cũng khá đặc biệt. Sử dụng skill Tempest move, chỉ có thể di chuyển nhanh trong vòng 50m, nhưng trong rừng không thể tùy ý bay loạn, kể cả có wind speed. Mỗi lần Hans dừng chân đều đúng lúc, trước khi va chạm vào một gốc cây nào đó, sau đấy đổi hướng tốc độ cao rất xảo diệu.
Hans luôn phóng đi đúng lúc Marcrot đuổi tới. Lúc nào cũng có một cái cây xấu số thế mạng cho cậu. Dù không tốn bao nhiêu sức lực, nhưng chém hụt mãi làm Marcrot cũng bắt đầu bực mình.
Phía trước là vực thẳm.
Họ rượt đuổi một lúc, cuối cùng cũng đã đến bìa rừng, Marcrot cười lạnh. Không còn vật cản, để xem nhóc chạy thoát kiểu gì.
“Ngoan ngoãn chịu trói đi, sau đó khai ID number (mã số công dân) của mình ra, chúng tôi sẽ không bắt cậu bồi thường, chỉ đặt cậu trong danh sách quản chế thôi.” Marcrot cảm thấy tiếc, nếu xóa đi một player cao cấp như vậy. Ông bắt đầu dụ dỗ.
“Mơ đi đồ ngốc.” Lilith luôn phiêu phù bên cạnh Hans lè cái lưỡi nhỏ nhắn ra, nhắm một mắt, mở một mắt nói.
Marcrot trán đã nổi gân xanh, cặp cánh ở hai mắt cá chân chớp động, vỗ mạnh một cái, cả người xé gió lao đi, thanh kiếm trên tay đã rực sáng, tuy không rõ là chiêu gì, nhưng bây giờ ông chém thường cũng chết thằng nhóc này.
10m trước vực thẳm, Hans vẫn chạy. Marcrot đang bay đến, ông còn 20m.
5m, bắt đầu chậm lại. Marcrot còn 10m. Skill Tempest move của Hans đã dừng hoạt động.
1m trước vực thẳm, Hans đọc nhanh:
Skill: Tempest move.
Cả người như làn gió, dịch sang bên cạnh một mét, thay vì bắn đi 50m như thường lệ. Marcrot trố mắt, ông vẫn đang đà bay đến, đúng vị trí cũ của Hans.
Thời gian như chậm lại.
Trán Marcrot vẫn nổi gân xanh, đại kiếm trên tay mang theo ánh sáng màu lam mạnh mẽ vẫn còn đang giáng xuống. Skill wind speed được Marcrot hoảng loạn tắt đi. Tốc độ của ông một khắc này chậm lại, không được bằng Hans vẫn đang ở trong trạng thái Tempest cùi bắp.
Kiếm trên tay chưa kịp chém xuống hoàn toàn, Marcrot giật mình nhìn khuôn mặt cười gian trá của Hans, bàn tay to lớn của ông bị cậu ta nắm lấy, vác qua vai. Ném mạnh.
Vụt.
“Judo.”
“Thằng nhóc này biết cả Judo sao !? Căn giờ thật chuẩn ....”
Marcrot một mình bay xuống vực trong tư thế treo ngược, âm thầm cảm thán. Lúc này ông mới nhớ ra, đối phương đã lăn lộn trong thế giới này mấy năm, đã hoàn toàn dung nhập vào môi trường xung quanh, còn ông, bình thường chỉ là một nhân viên văn phòng thôi.
...
“Phew... xong một tên.” Lilith lau mồ hôi trên trán, dường như người vừa thực hiện động tác Judo cực khó trong chớp mắt kia là cô vậy.
“Cám ơn nhé Lilith.” Hans xoa xoa đầu cô gái, vừa rồi nếu không phải Lilith truyền thông số về mọi thứ quanh đây, kể cả tốc độ và thời gian giải trừ skill của Marcrot. Hans cũng khó có thể làm ra một loạt động tác kỹ thuật cao và chính xác như vậy được. Tốc độ và sức mạnh của Hans đều không bằng Marcrot, nếu không căn chuẩn lúc ông ta giải trừ skill, thì đừng mong chạm vào người ông ta, chứ không nói gì đến nương theo quán tính để ném người như vậy.
“Chưa xong đâu Hans, còn mười người nữa, tất cả đều đạt level 50. Họ sắp đuổi đến đây rồi.” Liltih lo lắng nói.
“Ài, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Đúng là số khổ.” Hans nhăn nhó than thở một câu, sau đó chạy lại vào trong rừng. Chỗ này quá trống trải, rất dễ bị đánh hội đồng, lúc đó thì dù chưa bị thương cũng xong đời.
...
“Ặc...ặc... đây là con gì !?”
“Man eater plant (thực nhân thụ), tránh ra, đừng để nó táp trúng là tê liệt luôn đấy.”
“Roland, Smith, thằng Jack tiêu rồi.”
“Sặc, con gà này. Tất cả tập họp, cùng giết nó, nếu để lâu nó sẽ gọi cả đàn đến đấy, thực nhân thụ có tính đồng loại rất cao.”
“Rõ.”
Uỳnh Uỳnh Uỳnh.
Đủ loại ánh sáng bắn ra liên tục, khói bụi mù mịt, là trung tâm của công kích, thực nhân thụ chỉ phản kháng được mấy cái yếu ớt. Dù nó cũng là quái cấp 5x, nhưng đối thủ quá đông, lại đồng cấp. Từng cành lá bị chém rụng, chảy ra chất dịch màu xanh như máu. Cái miệng đã dính một đòn phép thuật hệ hỏa của một pháp sư trong nhóm, vốn màu đỏ chót, nay bốc cháy đen ngòm. Nhưng thực nhân thụ vẫn điên cuồng chống cự, không hề bỏ chạy, cổ nó bất ngờ dài ra, mang theo cái đầu lớn, nuốt sống được luôn một tên cung thủ đang ngơ ngác, sau đó quất mạnh sang bên, đánh văng một thương thủ tới ứng cứu, trước khi bị chặt đứt bởi hai kiếm thủ trong nhóm – Roland và Smith. Hai người này phối hợp khá ăn ý, chỉ một đòn đã kết liễu được thực nhân thụ.
Hans núp một chỗ, thở dài nhìn cảnh cây thực nhân thụ non bị lửa từ những cú đánh trượt thiêu sống, héo rũ nhanh chóng, chỉ còn lại một gốc nhọn cháy đen xì chỏng trơ. Cũng chẳng có cách nào, đồng minh mạnh mẽ quanh đây Hans chỉ biết mỗi con này, vì nó tạm thời không thể di chuyển. Kéo đám người đến đây lúc nó vẫn còn đang ngủ nướng, Hans chỉ việc bắn một tên khiêu khích là nó tỉnh lại, và diễn ra tràng cảnh như trên.
Toàn thân thực nhân thụ đều có độc, tuy không gây mất máu, nhưng bị nó đánh trúng thì các chỉ số kháng và hồi phục đều bị giảm xuống chỉ còn một phần ba. Anh chàng thương thủ lúc văng đến chỗ Hans cột máu đã chuyển đỏ, cậu ta đành thuận tay hóa kiếp cho anh ta chơi lại từ đầu luôn.
Sau một giờ đuổi bắt, nhóm truy tìm do Mr. Marcrot dẫn đội, còn 7 người.
“Đừng lo, phía trước có suối nhỏ, nó không bay được, chắc chắn sẽ chạy chậm lại.”
“Các anh em, xốc lại áo giáp, đuổi theo nào.”
Tõm... tõm... 7 chiến sĩ cao cấp đồng loạt chạy theo sau Hans, đến phía dưới một thác nước lớn. Thiên nhiên hùng vĩ làm tâm trạng cả đám cũng lơi lỏng ra một chút để ngắm nhìn. Dù sao mục tiêu phía trước hình như cũng đã hết xí quách, chạy chậm hẳn lại.
“Thấy rồi, thằng kia đứng lại.”
Hans đứng trên một tảng đá lớn chỗ vách núi, dường như cậu đang có ý định leo ngược thác nước.
Đám truy binh tất nhiên không thể để điều này xảy ra, cả bọn đồng loạt chạy tới dưới chân thác nước, muốn bật lên lôi cổ thằng lỏi này xuống.
Đúng lúc này, Hans quay lại, cười gian một cái, giương cung, bắn xuống.
Skill: Paralyzing Arrows.
Phật.
Mũi tên bọc trong ánh sáng xanh, lấp lóe tia chớp làm tê liệt bắn ra. Thấy vậy có mấy tên trong đó cười lớn.
“Ngu ngốc, bọn ta có đứng yên cho ngươi bắn thì với hệ số miễn dịch, chống tê liệt này cũng.... Á....”
Xoẹt Xoẹt...
“Các người học lớp mấy rồi vậy, không biết là nước dẫn điện sao !? Thế giới thứ hai này làm giống thật tới 99% đó.” Hans cười lạnh.
Xoẹt Xoẹt.
Á... á... á... Thằng ranh...
Đừng để bọn anh bắt được...
Thù này không báo... ặc... không chơi chung game...
Mũi tên bắn thẳng xuống mặt suối bên dưới, điện quang lấp lóe, giật cho cả đám lính bốc khói liên tục, cả người rung rung tê tê, có tên vẻ mặt đã đê mê, dường như đã phê vì bị sốc điện. Trên cột máu 7 người đều hiện ra một đồng hồ cát chạy ngược, nhìn thời gian chắc cũng được khoảng 30 giây. Thực nhân thụ chỉ bị tê liệt 20 giây vì thuộc tính của nó có sức đề kháng rất cao với sấm sét, còn trong môi trường nước, sát thương của chiêu này được nhân lên rất nhiều.
30 giây đủ để làm rất nhiều chuyện.
Skill: Archer slash
Hans đọc tên skill, chân đạp mạnh bắn ngược lên phía trên thác nước, trong khi hai tay vung lên không ngừng. Đất đá trên vách thác bị cung khí (giống kiếm khí =)) ) đánh văng ra từng mảnh lớn, theo dòng thác ầm ầm đổ xuống.
“Má ơi...”
“Cứu mạng...”
“Bình tĩnh, chúng mày level 50 cơ mà !? Có bị cả cái thác này đổ xuống cũng chả chết được đâu... (Bốp) ặc...”
Roland hét lớn trấn an đồng bọn, không may lại bị một tảng đá thật lớn rơi trúng đầu, dội cho đầu váng mắt hoa, đúng là không chết thật. Nhưng cũng xây xẩm một hồi, hơn nữa theo đà chém càng lúc càng liên tục của Hans, lượt đất đá rơi xuống ngày một nhiều, quan trọng nhất là họ không thể né hay lấy item bơm máu được.
Ai...ui...
Bốp... bốp... bốp
Bịch... bịch...
“Tạm biệt, tao đi trước... (bốp) ặc, vẫn còn nữa... chúng mày... nhớ bắt được nó... lột hết item ra phi shop cho tao... (bốp) ặc...”.
Kiếm thủ Smith đau xót chăn trối vài câu trước khi thân hình vỡ tan thành từng điểm sáng nhỏ, biến mất, để lại dưới chân một chút đồng gold vàng chóe và vài mảnh item lặt vặt. Số hắn cũng không may, vì coi thường nên không thèm uống mấy lọ máu đắt giá sau khi chiến đấu với thực nhân thụ, mà chờ đợi vào khả năng tự hồi phục của mình. Ai ngờ gặp cảnh này, có hối hận cũng đã muộn.
Đúng lúc này thì cả đám đã hoạt động lại được, hùng hổ xông lên thì Hans đã mất hút. Đương nhiên phải mất hút, vì skill paralyzing arrows nửa tiếng mới bắn được một mũi, còn ở lại chính là tự tìm ngược đãi.
“Tiếp tục đuổi theo.” Roland bực tức hét lớn. Sau đó trịnh trọng quay lại chỗ xác đồng bạn vừa biến mất, ngó ngó xung quanh, không thấy ai vì năm người còn lại đã tức đến xùi bọt mép đuổi theo Hans. Roland cúi xuống, chua xót nói:
“Yên nghỉ đi, anh bạn. Tao và Mimi sẽ nhớ mày.”
Sau đó lấm lét nhìn quanh, nhét hết đống vàng và Item Smith để lại vào trong nhẫn không gian của mình. Sau đó chỉnh chỉnh lại khuôn mặt phẫn nộ vô cùng, khí thế sục sôi đuổi theo Hans.
...
Tút... tút...
“Chị à !? Ngày mai cho Roland nghỉ việc nhé.”
“Sao ấy hả !? Em thấy hắn ngứa mắt.”
“Biết rồi, cằn nhằn suốt ngày, như bà già ấy. Làm đây, làm đây, ok, cúp.”
Đứng sau chỗ sảy ra tai nạn khoảng 200m, một đôi nam nữ từ lúc nào đã đứng đó. Người thanh niên thì đứng thẳng như một ngọn thương, khuôn mặt cao ngạo mà anh tuấn. Cô gái cau mày, luôn miệng nói sa sả vào viên đá liên lạc, một item khá đắt mà chỉ có mấy player cấp cao mới bỏ tiền ra mua, hay sắm cho đàn em.
Cô gái ăn mặc đơn giản, khí chất thanh xuân tươi trẻ, mái tóc màu hạt dẻ vát qua bên vai, phối hợp với gương mặt tinh xảo, ánh lên vẻ tinh nghịch, đang hứng thú nhìn về phía Hans vừa chạy mất. Khuôn mặt cô gái này không ngờ lại có mấy phần giống với Lilith.
Sau đó cô gái cất đá liên lạc vào nhẫn không gian, quay sang nói với thanh niên bên cạnh:
“Biết ngay đám Marcrot làm hỏng việc mà. Chỉ giỏi phun nước bọt trên bàn giấy.”
“Họ cũng khá có kỹ năng, chủ yếu là do đối thủ quá giảo hoạt, cả khu rừng này đều như thân thể của hắn vậy, tới lui tùy ý. Rất khá.” Người thanh niên nhếch môi cười lạnh.
“Tâng bốc hắn làm gì, nói chung ngươi có thể xử lý được không !?” Cô gái bĩu môi, lười biếng nói.
“Tốt, vậy còn lại giao hết cho ngươi. Hắn cũng dùng cung tên giống ngươi, nếu không bắt được, về đổi tên đi nhé. Bye.”
“Khoan, tiểu thư định đi đâu vậy !?” Thanh niên ngạc nhiên hỏi.
“Tối nay ta có một buổi diễn trực tuyến. Lỡ hẹn với người ta rồi. Làm việc cho tốt nhé.” Cô gái vui vẻ vỗ vô vai thanh niên, sau đó chỉ nhún chân một cái, cả người đã bắn vọt lên không trung như một mũi tên, thoải mái rời đi.
Để lại thanh niên kia ngây ngẩn ở đó. Ngẫm nghĩ một chút rồi hắn cũng đuổi theo đám Roland đang gào thét vang vọng cả khu rừng, làm chim chóc bay toán loạn phía trước.