Lục Loạn Ly đang nối xương chữa thương cho Sở Hi Thanh. Sở Hi Thanh bị thương xương quai xanh, nếu như không nối lại kịp thời thì sẽ để lại mầm họa lớn.
Khi Lục Loạn Ly nghe thấy tiếng đá sụp thì rùng mình, lập tức cầm phi đao chạy tới:
- Là ai?
Nhưng đợi khi nàng tới thì bốn phía trống trơn, chỉ có vách đá sụp xuống chút, dưới đất còn có ít đá vụn. Lục Loạn Ly vẻ mặt nghi ngờ thu đao lại, trở về bên suối nước, tiếp tục nối xương cho Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh đau đến nhăn nhó, tay nghề của cô nàng này cực kỳ không chuyên nghiệp, khác xa lúc nãy tự tán phét bản thân… Nhưng trong động quật này, cũng không thể nhờ ai khác nối xương giúp hắn được, Sở Hi Thanh chỉ có thể cố nén đau:
- Sao vậy, sao phía đó lại có tiếng động?
- Không sao, chắc là vách đá sụp đổ thôi.
Hỏa Cốt quật do thân thể cự thần hóa thành, toàn thể tương đối vững chắc nhưng tình cờ cũng có hiện tượng sụp lún. Đặc biệt là ban nãy nàng ác chiến với thanh niên đeo kiếm, đao khí kiếm cương bắn tứ tung, có thể tạo thành chấn động. Có thể là nàng cảnh giác quá mức.
Lục Loạn Ly cuối cùng nối xong xương cho Sở Hi Thanh, sau đó nàng lấy ra một tấm bùa chú, kề sát bên trên rồi vỗ mấy cái.
- Được rồi, sau đó ngươi đừng hoạt động mạnh một thời gian là tốt rồi.
Sở Hi Thanh bị mấy cái vỗ của nàng làm đau tận tim gan, hét thảm không thôi nhưng kỳ quái là khi tấm bùa áp sát, hắn cảm giác xương cốt chỗ vết thương tốt hơn nhiều. Rõ ràng là xương quai xanh vừa mới được nối lại nhưng không bị một chưởng của Lục Loạn Ly đánh gãy!
Sở Hi Thanh liếc nhìn Lục Loạn Ly, hoài nghi cô nàng cố ý, vì để hả giận chuyện bị lộ thân phận nhưng hắn không có chứng cứ gì.
Sở Hi Thanh đứng dây mặc tốt y phục rồi lại cõng Thiết Tiếu Sinh.
Vị đại thúc này vị bị thương nặng nên đã ngủ thiếp đi. Có thể là dược thủy, có thể là thuốc xoa có tác dụng, Sở Hi Thanh cảm giác tình hình Thiết Tiếu Sinh đã tốt hơn. Vốn tố chất thân thể võ tu lục phẩm đã rất tốt, chỉ chút thời gian, trên mặt Thiết Tiếu Sinh dần có sắc hồng.
- Đi thôi!
Sở Hi Thanh dùng hai cái đai lưng cướp được, buộc chặt Thiết Tiếu Sinh vào bản thân.
- Người Long gia lúc nào cũng có thể tìm đến đây, nơi này không an toàn.
Lục Loạn Ly cũng thấy không thể ở lại đây lâu, nàng miễn cưỡng lên tinh thần, tiếp tục đi theo Sở Hi Thanh.
Nhưng khi bọn họ đi được mấy dặm thì Sở Hi Thanh không khỏi ồ lên.
- Sao vậy?
Lục Loạn Ly nhìn sang, cũng ngẩn người. Nàng thấy phía trước có ba con sài lang, đang gặm nhấm một bộ thi thể.
Bộ thi thể đó chính là thanh niên đeo kiếm, đầu người này không biết sao vỡ nát, nhưng Lục Loạn Ly nhận ra y phục còn có thanh kiếm đó. Nàng lúc này lao đến, dứt khoát chém chết mấy con sài lang rồi nhìn kỹ thi thể.
Ánh mắt Lục Loạn Ly lại sáng lên, tia chán chường tan biến sách, nàng nhận ra vết thương nơi ngực người kia, chính tay nàng đâm! Thi thể này quả thật là của thanh niên đeo kiếm.
Tuy không biết là ai ra tay tàn nhẫn hung hăng như vậy nhưng nếu người này đã chết thì nàng vẫn có thể tiếp tục ẩn núp ở lại võ quán.
Lúc này Sở Hi Thanh lặng yên chìa tay ra với nàng.
- Cái gì?
Lục Loạn Ly khẽ cáu.
- Ngươi nói xem?
Sở Hi Thanh tựa cười tựa không ngoắc ngoắc ngón tay với nàng.
Hắn đương nhiên muốn đòi lại 15 ma ngân tiền cọc.
Lục Loạn Ly “hừ” một tiếng rồi đưa ma ngân lại nhưng giờ nàng đang vui, không thèm để ý chút tiền này.
- Cũng không biết là ai làm, là địch hay bạn nữa, kẻ này thậm chí còn không kịp rút kiếm, chúng ta cẩn thận vẫn hơn.
Lục Loạn Ly vừa nói vừa móc ra bình sứ, đổ ra một giọt dịch thủy màu vàng nhỏ lên thi thể thanh niên đeo kiếm. Chỉ trong nháy mắt, thi thể này bốc khói xanh, nhanh chóng ăn mòn.
Sở Hi Thanh lập tức biết đấy là “hóa thi thủy”, là dụng cụ người giang hồ dùng để hủy thi.
Lục Loạn Ly làm như vậy là để xóa hết vết tích, lo sợ vết đao trên người đối phương làm lộ thân phận của nàng. Nha đầu này thật ra rất cẩn thận. Mấy tộc binh Long gia chết trên tay nàng cũng bị nàng dùng hóa thi thủy. Nàng còn cố ý dừng lại một lúc, xóa đi tất cả vết đao ở hiện trường chiến đấu.
Sở Hi Thanh thu hồi thanh bảo kiếm, ngay lúc này trong màn hình ảo, pháo hoa nổ vang, điểm võ đạo của hắn lên đến 19 điểm.
Hắn tâm thần khẽ động, quay lại nhìn phía sau.
Ngày lúc đó, đại thiếu gia Long Hành, dẫn theo một đám người đã đến bên thi thể đám tộc binh Long gia.
Long Hành nhìn thi thể trên đất, mi mày nhíu chặt lại. Bên cạnh hắn tộc lão Long Thị Phi cũng đang quan sát vết tích chiến trường.
Khi bọn họ đến, những thi thể này đã bị tà vật gặm nên không còn hoàn chỉnh. Cũng may Long Thị Phi kinh nghiệm phong phú, nhìn dấu vết vẫn đoán ra kha khá.
- Người giết bọn họ thực lực hẳn là cửu phẩm, dùng truy phong đao. Nếu không có gì bất ngờ thì hung thủ là Sở Hi Thanh, các ngươi nhìn những vết thương yết hầu này, góc độ và sức mạnh giống trước, sức mạnh lớn hơn trước chút thôi, hẳn là hắn vừa tăng tu vi.
Long Thị Phi chà chà than thở:
- Người này không chỉ đao pháp tuyệt vời mà trí kế không tầm thường, hắn dụ người chúng ta tách ra, đầu tiên là giết tộc binh rồi mới đến giáp sĩ. Lấy sức một người, mạnh mẽ giết mười sáu người.
Nhị thiếu gia Long Thịnh nghe vậy thì đầy mặt khó tin.
Tên yếu đuối kia đã mạnh như này?
Huynh trưởng hắn Long Hành thì đầy nghiêm trọng nói:
- Đô Hồng đâu? Sư huynh ta là kiếm khách thất phẩm thượng giai, khi chiến đấu thì đang ở đâu chứ?
Đúng lúc này, một giáp sĩ thiết giáp vội vã đi tới:
- Đại công tử, chúng ta phát hiện một suối nước gần đây, ở đó có chút dấu vết.
Long Hành và Long Thị Phi vội vã đi tới suối nước. Bọn họ tìm kiếm một phen xung quanh, sắc mặt càng thêm âm trầm.
- Đô Hồng hẳn là giao chiến ở đây, giao thủ chừng nửa khắc rồi bị thương chạy trốn.
Long Thị Phi chắp tay, đăm chiêu nói:
- Người này thực lực sàn sàn Đô Hồng thôi nhưng thần ưng kiếm không phát huy được tác dụng trong động quật, nên Đô Hồng bị thua. Nhưng thân phận người kia, võ đạo của hắn ta không biết được, dấu tích chiến đấu nơi này bị xóa đi nhiều, ta không đoán được.
Nhị thiếu gia Long Thịnh hơi đắn đo nói:
- Có phải là Thiết Tiếu Sinh không? Thiết Tiếu Sinh bị trọng thương, thực lực khả năng chỉ còn thất phẩm.
Hắn nói ra lời này thì mọi người ở đây đều lo lắng.
- Có thể, nhưng nếu như là Thiết Tiếu Sinh, vì sao hắn phải xóa dấu vết?
Long Thị Phi vuốt vuốt râu, nói ra nghi ngờ.
Long Hành cũng vô cùng phiền muộn, hắn ý thức được dù là gì thì cũng vô cùng phiền toái. Điều này ý nghĩa trong hang động này có một vị thực lực thất phẩm! Hiện giờ Long gia chỉ có mấy người đối đầu được đối phương!
Hắn lại nghĩ đến lúc trước thuộc hạ báo cáo, có một người bí ẩn giết mấy tộc binh, mạnh mẽ xông vào Hỏa Cốt quật.
Long Hành suy nghĩ chốt lát rồi thở dài nói:
- Truyền lệnh xuống, thu hồi nhân thủ nhanh chóng quay về quận thành. Lại tìm mấy người hái thuốc có thể tin được, để bọn họ mau chúng tìm tung tích sư huynh ta.
Nhị thiếu gia Long Thịnh kinh hãi:
- Không tìm nữa, như vậy buông tha Thiết Tiếu Sinh, Sở Hi Thanh kia sao?
Long Hành chẳng thèm trả lời, chắp tay rời đi.
Long Thị Phi thì cười khổ nói:
- Chúng ta phải trở về thành thôi, kỳ chủ Thiết Kỳ bang – thiết huyết phù đồ Thiết Cuồng Nhân chiều nay sẽ về Tú Thủy thành!
Con ngươi Long Thịnh co rút lại, hắn nghe bốn chữ thiết huyết phù đồ mà hô hứng cứng lại, suýt không thở nổi.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly ở lại hang động đến bốn ngày. Thật ra hôm sau bọn họ đã phát hiện tình huống không đúng rồi, ba người xoay chuyển cả ngày cũng không thấy bóng dáng tộc binh Long gia đâu.
Hôm sau nữa còn lục tục có người hái thuốc đi xuống. Theo tin tức những người này đưa tới thì Long gia đã thu hồi lệnh cấm, nửa ngày trước đã rút tộc binh khỏi Hỏa Cốt quật.
Hai người hoài nghi Long gia dùng kế dẫn xà xuất động, muốn dụ bọn họ ra khỏi Hỏa Cốt quật, vây giết ở bên ngoài nên để đề phòng, bọn họ ở lại thêm.
Lúc này ngoại thương Thiết Tiếu Sinh đã khôi phục kha khá, nội thương cũng dần chuyển biết tốt, đây là lý do bọn họ đủ can đảm phá vây. Vị phó kỳ chủ Thiết Kỳ bang này, tự xưng đã nắm giữ năm phần mười toàn thịnh.
Nhưng khi bọn họ đến cửa động thì quả thật không có bóng dáng tộc binh Long gia nào.
Ở phía bắc còn có thể thấy hơn ba mươi bang chúng Thiết Kỳ bang. Thiết Tiếu Sinh cũng không tiếp xúc với bọn họ mà coi như không thấy gì chọn đường khác. Hắn là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Mấy ngày trước Thiết Tiếu Sinh bị trọng thương gần chết là vì có nội gian trong Thiết Kỳ bang, sau lưng ám hại hắn.
Lúc này đã là đêm khuya, trên thị trấn thưa thớt bóng người. Nhưng đám người giang hồ và hái thuốc khi thấy Thiết Tiếu Sinh thì đủ loại sắc mặt, có người vui mừng, có người biến sắc, cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác.
Thiết Tiếu Sinh hờ hững, sắc mặt trầm lạnh thế như hổ dữ, cầm theo bách luyện khinh cương đao của Sở Hi Thanh đưa, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, dáng đi long hành hổ bộ.
Khi đi qua đầu phố, Thiết Tiếu Sinh còn thuận tiện “mượn” ba con ngựa của Phú Long xa mã hành, dẫn theo hai người Sở Hi Thanh cưỡi ngựa rời khỏi trấn.
Sở Hi Thanh khi đi bảo tiêu cũng học chút cưỡi ngựa nhưng cưỡi ngựa chạy nước rút thì hơi quá sức với hắn. Cũng may là có Lục Loạn Ly, nàng dán lên Sở Hi Thanh một tấm “khinh linh phù”, để giảm bớt trọng lượng của hắn, giúp hành trình nhẹ nhàng hơn.
Ba người một đường phi nhanh dưới ánh trăng, mãi khi thấy tường thành Tú Thủy thành, sắc mặt Thiết Tiếu Sinh mới thả lỏng.
Nơi nay đã rất gần bến tàu, chỉ cách chưa đến ba dặm, giờ coi như rồng vào biển rộng, hổ về núi rừng rồi.
- Hai vị, đám rác rưởi Long gia không để ý đạo nghĩa giang hồ, mai phục đánh giết Thiết mỗ, rõ ràng là định không chết không thôi với Thiết Kỳ bang. Ta đoán tình hình bến tàu cũng rối loạn, lần này không mời Hi Thanh tới bến tàu ngồi chơi được. Đợi giải quyết xong sự vụ trong bang, ta sẽ đích thân đến nhà cảm tạ. Ân cứu mạng của hai vị, Thiết mỗ tuyệt không dám quên.
Thiết Tiếu Sinh trên mặt ẩn ý cười, trịnh trọng thi lễ với hai người Sở Hi Thanh, giọng điệu thành khẩn thân thiết.
Sở Hi Thanh hiểu rõ tâm tình của Thiết Tiếu Sinh. Vị này sau khi bị tập kích thì mất liên lạc với Thiết Kỳ bang năm, sáu ngày, sao có thể không lo lắng chứ? Càng không cần phải nói sau khi trở về, Thiết Tiếu Sinh còn phỉa lo ứng phó đại địch Long gia, vị này có muôn vàn sự vụ phải lo, sao dư thừa sức lực chiêu đãi bọn họ chứ. Hắn lập tức đáp lễ:
- Thiết thúc quá lời! Thiết thúc cát nhân thiên tướng, dù không gặp chúng ta cũng gặp dữ hóa lành. Mà tại hạ có cừu oán với Long thị, giúp Thiết thúc là điều đương nhiên. Gặp Thiết thúc ở Hỏa Cốt quật là duyên phận, hẳn là ông trời muốn tác thành tình chú cháu hai ta.
Thiết Tiếu Sinh ý cười càng đậm:
- Hay lắm tình chú cháu!
Lúc này hắn muốn nói lại thôi, thật ra hắn rất thưởng thức tài năng của Sở Hi Thanh, trí dũng nhiều mặt, vốn muốn mời chào vị ân nhân cứu mạng này vào Thiết Kỳ bang. Nhưng Thiết Tiếu Sinh nghĩ kỹ lại thì vẫn không nên nói ra là hơn.
Một là giờ hắn không biết tình hình trong bang như nào, nếu như không ổn thì chẳng phải là đẩy ân nhân vào vực thẳm sao? Hơn nữa khi ở Hỏa Cốt quật, hắn từng mấy lần thăm dò nhưng Sở Hi Thanh đều tránh không trả lời, nói sang chuyện khác, rõ ràng đối phương không hứng thú gia nhập bang phái.
Thiết Tiếu Sinh âm thầm thở dài, nghiêm nghị nói:
- Hai người sau khi vào thành thì nhớ cẩn thận. Tuy trong thành có thành vệ quân, lục phiến môn và pháp luật triều đình nhưng người như Long Hành, làm việc không chừa thủ đoạn, không chắc đã không ra tay ở trong thành với hai người đâu. Các ngươi nếu như gặp nguy hiểm, có thể nghĩ biện pháp thông báo đến bến tàu thành đông, chỉ cần Thiết mỗ còn sống, Thiết Kỳ bang nhất định toàn lực đến cứu viện.
Hắn trịnh trọng bàn giao rồi nặng nề vỗ vai Sở Hi Thanh, sau đó thúc ngựa như bay về hướng bến tàu.
- Thiết Tiếu Sinh này cũng tính là nhân vật, lời nói khí độ đều không tầm thường.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì buồn cười:
- Huynh đệ bọn họ có thể trong năm năm tạo ra thế cục như hôm nay, gần như khống chế tất cả bến tàu và chuyện làm ăn thủy vận của Tú Thủy quận, đương nhiên không phải người bình thường.
- Nhưng ngươi cũng rất lợi hại. Nhìn xem, Thiết Tiếu Sinh mới tỉnh không được hai ngày, hai người các ngươi đã quyến rũ chú chú cháu cháu rồi, nhìn bộ dáng vừa rồi của hắn, chắc hận không thể nhận ngươi làm con nuôi. Công phu mê hoặc lòng người của ngươi đúng là lợi hại cực kỳ.
Lục Loạn Ly liếc nhìn hắn, chà chà châm biếm.
Thật ra người bị lừa là nàng mới đúng… Lục Loạn Ly thật không hiểu sao bản thân lại đi Hỏa Cốt quật cùng Sở Hi Thanh chứ? Làm hộ vệ cu li thì cũng thôi, lại còn ở lại cái động không thấy mặt trời tận bốn ngày! Nàng ngửi y phục trên người, đã có mùi chua…
Sở Hi Thanh coi như không nghe thấy Lục Loạn Ly châm biếm.
Lần đi Hỏa Cốt quật này, Lục Loạn Ly có ân cứu mạng đối với hắn, để nàng nói vài câu không sao cả.
Lúc này trời đã sáng, cửa thành dần mở ra. Hai người sau khi vào thành thì trả ngựa lại cho Phú Long xa mã hành. Chưởng quỹ bên này có lẽ đã nhận được tin tức, khi hai người trả ngựa không có chút trách móc nào, ngôn từ đầy cung kính.
Lúc này Lục Loạn Ly đầy lòng nhớ nhà, chỉ muốn về sớm tắm rửa nên vội vàng đi về võ quán.
Khi cửa lớn võ quán hiện ra trước tầm mắt, Sở Hi Thanh không khỏi thở phào. Nơi này người đi qua lại không ngớt, những quầy hàng sớm, tiếng mời chào, cảnh vật bình an làm sao.
Sở Hi Thanh nghĩ lại mấy ngày này, còn có mấy trận chém giết hung hiểm, cảm thấy bản thân như đang mơ vậy, hắn không khỏi cảm thán:
- Ài, võ quán vẫn là an ổn nhất.
- An ổn? Mạch ngầm trong võ quán cuồn cuộn, ngươi không cảm giác được thôi.
Lục Loạn Ly khẽ cười nhạo.
Sở Hi Thanh không khỏi kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng lập tức đầy trào phúng nói:
- Trong tháng này, tin tức liên quan Nghịch Thần kỳ đã truyền khắp giang hồ. Còn có nghe đồn Tần Mộc Ca ngày xưa thu được bảo tàng Liệt Vương, manh mối cũng giấu trong võ quán, hiện giờ không biết bao nhiêu người rục rịch.
Sở Hi Thanh nhíu mày lại hỏi:
- Bảo tàng Liệt Vương là sao?
Đây là bảo tàng Lục Loạn Ly muốn tìm sao?
- Võ Liệt Thiên Vương Minh Thiên Thu! Đây là người cuối cùng chấp chưởng Nghịch Thần kỳ sách sử ghi lại. Nếu Nghịch Thần kỳ trong tay Tần Mộc Ca thì bảo tàng Võ Liệt Thiên Vương để lại đương nhiên cũng trong tay nàng.
Lục Loạn Ly chỉ cửa võ quán nói:
- Vì thế ngươi đừng thấy võ quán giờ ôn hòa, thực tế sát cơ khắp nơi, ngươi bình thường không chú ý sư huynh đệ bên cạnh sao? Riêng bộ dáng khả nghi có bảy người, ba người chắc chắn đã bị thay thế.
Ví như đệ tử nội môn khóa này có kẻ tên là Lý Minh, bảy ngày trước còn là mặt chữ điền mắt nhỏ, hôm kiểm tra mắt bỗng nhiên to hơn. Còn có một tên Vương Chính, ta tận mắt thấy hắn dùng Yến Vân quyết, đấy là đề túng thuật độc môn của Bắc Thiên Môn, a, ngươi làm gì thế?
Nàng trông thấy Sở Hi Thanh kéo một khối vải, dùng than củi bên cạnh viết chữ.
Sở Hi Thanh viết xong thì đầy mong ngóng nhìn nàng:
- Ngươi nói tiếp đi, ta ghi nhớ lại.
Hắn còn đang lo cầm tình báo nào lừa gạt cẩm y vệ, tin tức Lục Loạn Ly đưa đủ để báo lên cấp trên Tào thiên hộ rồi.
Ài, hắn cũng không nhận không lương bổng cẩm y vệ!
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Cùng lúc đó, Thiết Tiếu Sinh đã quất ngựa đến bến tàu thành đông. Tình huống nơi đây tốt hơn dự liệu của hắn, mọi thứ vẫn duy trì trật tự đâu vào đấy, lá cờ Thiết Kỳ bang vẫn phấp phới.
Tất cả bang chung người người mang đao kiếm, ngưng thần đề phòng, những người này vừa thấy Thiết Tiếu Sinh thì dồn dập hành lễ, nét mặt đầy vui mừng.
- Phó kỳ chủ!
- Tốt quá rồi, phó kỳ chủ bình yên vô sự rồi.
- Tứ gia ngài trở về rồi.
- Tứ gia, kỳ chủ cũng về rồi, ngài ấy ở tổng đà.
Thiết Tiếu Sinh trong nhà là con thứ tư, vì thế mọi người gọi là Tứ gia. Hắn nghe thấy kỳ chủ đã về thì đầy phấn chấn chạy nhanh đến một chiếc thuyền khổng lồ, lên đến cả ngàn thước, hắn phi thân một nhát đã nhảy lên boong tàu.
Trên boong tàu trống rỗng, chỉ bày bàn dài ở trung ương, trên bàn là mười mấy chén đĩa, đại đa là các loại rượu thịt.
Ngồi chếch bên bàn dài chỉ có một người, người này ngũ quan gần giống Thiết Tiếu Sinh, cũng lưng hùm vai gấu, mặt vuông tai to, mái tốc thô ngắn dựng đứng nhưng người này trẻ hơn nhiều, chỉ chừng ba lăm, ba sáu tuổi. Hắn đang vùi đầu ăn một con bồ câu nướng, khí chất đầy vẻ cuồng dã.
Thiết Tiếu Sinh đi tới cũng cầm một con bồ câu nướng gặm lấy gặm để. Hắn ở Hỏa Cốt quật mấy ngày nhạt mồm nhạt miệng lắm rồi. Bên trong Hỏa Cốt quật tuy cũng có chút hung thú nhưng đại đa đã bị nhiễm uế khí, không thể ăn được. Trong hang động cũng không nhóm lửa được, bọn họ nhờ cả vào thịt khô Sở Hi Thanh cướp được.
Thiết Tiếu Sinh vừa ăn như hùm như sói vừa ngẩng đầu đầy bất mãn nhìn kỳ chủ - thiết huyết phù đồ Thiết Cuồng Nhân.
- Ngươi trở về khi nào vậy? Sao lại bỏ mặc huynh trưởng trong quật? Lục đệ không phải là muốn chờ ta chết để kế thừa gia tài ta tích lũy chứ?
- Gia tài? Ngươi có mấy đồng chứ? Ngươi nói ta muốn mượn đao giết người, độc chiếm Thiết Kỳ bang còn hợp lý hơn. Hai con rắn độc Long gia trên bờ chờ chặn đường lùi của ta, ta có ngốc mới đi Hỏa Cốt quật.
Thiết Cuồng Nhân cười nhạo đáp.
- Hơn nữa ba ngày trước ta đã nhờ người hái thuốc để ý rồi, bọn họ nói Long gia không thể tóm được ngươi, ngươi ở dưới đó gặp quý nhân, gặp dữ hóa lành, ăn được uống được. Ta nghĩ để ngươi ăn chút vị đắng cũng tốt, có chút bản lĩnh mèo quào còn dám bất cẩn, chỉ mang mấy tên thân tín đến Hỏa Cốt quật, lại còn quá chén say mềm bị người trộm mất thiết giáp. Sau khi ta đi, ngươi quản lý bang như vậy à?
Thiết Tiếu Sinh nhất thời cứng họng, không biết trả lời sao.
Thiết Cuồng Nhân ngừng ăn, hiếu kỳ hỏi:
- Đám người hái thuốc nói bên cạnh ngươi có một nam một nữ, là ai vậy? Ai có thể cứu ngươi ra từ tay Long gia vậy?
Thiết Tiếu Sinh trả lời thành thật:
- Nữ tử chỉ chừng 15, thuật võ song tu cùng thất phẩm. Nàng không chịu tiết lộ tên họ nhưng từ cách ăn mặc và hành động, ta đoán xuất thân quyền quý, lai lịch bất phàm. Nam là Sở Hi Thanh, người này…
Hắn nheo mắt lại nói tiếp:
- Tuy thể chất yếu chút nhưng có tố chất thiếu niên anh hùng, trĩ dũng song toàn! Ngươi rất khó tin, ta tận mắt chứng kiến hắn ở Hỏa Cốt quật, chỉ dùng tu vi cửu phẩm hạ, liên tục chém giết mười ba tên tộc binh Long gia, thêm vào ba tên trong hành môn thập bát kỵ nữa. Nói thật, ta rất muốn mời hắn gia nhập bang, lấy thiên phú người này, ngày sau nhất định là trụ cột Thiết Kỳ bang.
- Ồ?
Thiết Cuồng Nhân cũng không khỏi nheo mắt. Hắn hiếm thấy huynh trưởng khen ngợi ai như vậy, nghe ngôn ngữ thì Thiết Tiếu Sinh rất tán thưởng đối phương.
Lúc này Thiết Tiếu Sinh ngờ vực nhìn bốn phía nói:
- Không cứu ta còn nghe được, nhưng sao còn án binh bất động? Đường khẩu của chúng ta ở Hỏa Cốt quật bị người nhổ, mối huyết hải thâm cừu này cứ thế quên à? Như này không giống Thiết Cuồng Nhân ta biết.
- Đương nhiên không thể quên được.
Thiết Cuồng Nhân cười cợt, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Nhưng phải đợi thêm chút, tình huống Tú Thủy quận không đúng lắm, vì một Nghịch Thần kỳ và bảo tàng Liệt Vương hư vô mà tình thế căng thẳng giương cung bạt kiếm, vô cùng quỷ dị, không dễ hành động chút nào. Ngươi còn không biết, giờ còn có kẻ nghi ngờ chúng ta thu được Nghịch Thần kỳ á. Nếu không năm năm trước, sao khi chúng ta đến đây lại đặt tên là Thiết Kỳ bang?
Thiết Tiếu Sinh nghe thấy câu cuối thì ngây người, phun phì phì rượu trong mồm ra.
**********
Sau khi trở về viện tạp vật, Sở Hi Thanh lại thấy pháo hoa nổ trong màn hình ảo. Trong màn hình ảo, điểm võ đạo của hắn thêm 4 điểm, tăng lên 23 điểm.
Ánh mắt Sở Hi Thanh sáng ngời, suy đoán những điểm võ đạo này liên quan đến Thiết Tiếu Sinh, hẳn là dư âm cuộc chiến Hỏa Cốt quật.
Lúc này hắn đã có thể đổi tinh di điện xế túc. Nhưng Sở Hi Thanh không làm vậy, vì hắn phát hiện trong bảo khố võ đạo còn có thứ tốt hơn.
Quang ấm thuấn ảnh thân (tầng 1) – có thể giúp người đi như thuấn ảnh, đuổi sát thời gian, tăng gấp đôi tốc độ thân pháp, gấp đôi năng lực bật nhảy, gấp đôi linh hoạt và phối hợp toàn thân, cần 35 điểm võ đạo.
Cùng là loại thân pháp, quang âm thuấn ảnh thân linh hoạt và phối hợp tốt hơn tinh di điện xế túc nhiều, điểm để đổi cũng cao tới 35 điểm, còn cao hơn cả thuần dương lôi thể. Nhưng thiên phú này tựa hồ không chỉ ở thân pháp,tăng gấp đôi độ linh hoạt và lực phối hợp, liệu có hữu ích với đao pháp không?
Sở Hi Thanh vô cùng khát loại thiên phú liên quan thân pháp. Muốn sống tốt ở thế giới nguy hiểm này, đao nhanh quan trọng nhưng chạy trốn nhanh cũng quan trọng không kém! Chỉ có kẻ chạy thoát mới sống lâu được!
Nhưng Sở Hi Thanh vẫn chần chừ, quyết định chờ thêm. Trong tay hắn có 23 điểm võ đạo, là thật sự đổ máu để kiếm, không lo bay mất.
Sở Hi Thanh đẩy cửa vào viện. Trong hậu viện vang lên ầm ầm, hắn đi theo âm thanh thì phát hiện Sở Vân Vân đang chặt gì đó.
Khi Sở Hi Thanh đến gần thì phát hiện ra đó là xương ống lợn rừng.
Sở Vân Vân cầm trong tay không phải dao chặt xương, mà chỉ là loại dao phay bé nhỏ, nhưng những khối xương cứng rắn kia ở trước mặt nàng như đậu phụ vậy, vung xuống là vỡ nát.
Sở Hi Thanh hiếu kỳ hỏi:
- Đi bảo tiêu về rồi à? Ngươi kiếm đâu ra xương lợn vậy?
- Ta không đi làm bảo tiêu được. Người của Long gia đến Tứ Thông tiêu cực, nói không co chúng ta tiếp tục làm ở tiêu cục nữa. Ta chỉ có thể đi Tây Sơn săn lợn rừng, da thịt và nội tạng bán được 4 ma ngân, còn sót lại chút xương này.
Sở Vân Vân lắc đầu bình tĩnh nhìn hắn.
Sở Hi Thanh không khỏi nhíu mày, Tây Sơn ở phía tây Tú Thủy thành, là một mảnh rừng núi liên miên mấy trăm dặm. Bên kia ẩn giấu không ít yêu tộc, còn có rất nhiều dị thú hoành hành, chỉ có thợ săn giỏi mới dám ra vào trong đó.
Bọn họ khi mới đến Tú Thủy quận, chính là nhờ Sở Vân Vân đến Tây Sơn săn bắn kiếm tiền nhưng việc này dựa vào vận may, khi vận may không tốt thì năm ngày không chút thu hoạch là điều bình thường.
Thế giới này không biết vì sao mà uế khí hoành hành, lưu động nơi sơn dã, phàm nhân nếu bị uế khí ô nhiễm, nhẹ thì bạo bệnh, nặng thì phát điên. Tây Sơn chỉ sạch sẽ hơn Hỏa Cốt quật một chút mà thôi.
Nếu như gặp yêu tộc, Sở Vân Vân có nguy cơ lộ thực lực, từ đó để lộ thân phân đáng nghi.
Sở Hi Thanh lúc này thần sắc khẽ động:
- Là ngươi tới Hỏa Cốt quật, ưng kiếm Đô Hồng bị ngươi giết đúng không?
Hắn từ Thiết Tiếu Sinh biết được thanh niên đeo kiếm là ưng kiếm Đô Hồng. Trước hắn cũng suy đoán là ai giết ưng kiếm Đô Hồng? Sở Vân Vân là đối tượng hắn nghi nhất. Người Long gia nếu như đã tới tiêu cục, thì Sở Vân Vân có thể nghĩ đến hắn gặp nguy hiểm ở Hỏa Cốt quật, rất có thể đến cứu.
Sở Vân Vân thì đánh giá khắp người Sở Hi Thanh, tu vi người này quả nhiên đã đến cửu phẩm hạ.
Nàng khẽ cười cợt:
- Ta đến trong quật thấy bên người ngươi còn có một nữ hài, thuật võ song tu thất phẩm, đủ để đảm bảo ngươi bình an nên rút đi. Cô nàng kia là Lục Loạn Ly à?
- Chính là nàng ấy.
Sở Hi Thanh gật đầu, mặt đầy vẻ may mắn:
- May nhờ có nàng ta, nếu không ta không sống sót trở về được.
Sở Vân Vân vừa chặt xương, mặt cúi xuống;
- Nữ tử này thân thế bất phàm, hẳn là xuất thân quý tộc, sao lại theo ngươi cùng xuống Hỏa Cốt quật?
- Ta cũng không rõ, nhưng nữ tử này tính tình khá tốt, không kiêu căng như con nhà thế gia, rất khả ái a…
Sở Hi Thanh nhớ đến Lục Loạn Ly, khẽ mỉm cười nói.
Hắn còn chưa nói hết lời thì “ầm” một tiếng vang lên.
Đấy là Sở Vân Vân dùng sức quá mạnh làm thớt gỗ bị nứt.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Sở Hi Thanh không chút để ý đến cái thớt gỗ bị nứt, Sở Vân Vân làm hư hại đồ đạc cũng nhiều, đập vỡ chút đồ đã là chuyện bình thường như cơm bữa rồi.
Đặc biệt là Sở Vân Vân còn từng băm vỡ hai thớt gỗ nên hắn đã cố ý tìm mua loại gỗ dày chắc, loại thớt này dù nứt vẫn có thể dùng tiếp.
- Cũng không biết là thế lực nào để nữ tử này ẩn nấp ở võ quán. Nàng căn bản không hợp cách nằm vùng, tính tình hoạt bát mà lại một hộ hiệp nghĩa, có chút vô tư quá mức. A, còn có rất bám người, lại còn ngây thơ nữa…
Ở trong mắt Sở Hi Thanh, đây đều là ưu điểm, hiệp nghĩa mới dễ dao động, ngây thơ mới dễ lừa gạt.
Nhưng Sở Vân Vân lại dùng đao quá mạnh.
Ầm! Thớt gỗ đã chia đôi…
Sở Hi Thanh cũng không để bụng, hỏng cũng không sao, hắn còn có đồ dự phòng. Hắn ‘chà chà’ tiếp tục nói:
- Ngươi cũng không biết, nàng ấy còn biết nấu nướng. Lúc ở trong hang, nàng ấy dùng pháp thuật làm một nồi cháo thịt rắn, ta và Thiết Tiếu Sinh ăn say sưa đến suýt nuốt mất lưỡi, cũng không biết ngày sau nam tử nào có phúc đây…
Ầm! Xương lợn dưới đao của Sở Vân Vân chia năm xẻ bảy, vỡ tung tóe.
Sở Hi Thanh không khỏi nhíu chặt mày, không thể lãng phí như vậy được, đây đều là nguyên liệu nấu ăn, nhất là hắn đang bị thương nữa, uống chút canh thịt rất tốt.
Sở Hi Thanh hít một tiếng, cầm lấy đao trong tay Sở Vân Vân:
- Được rồi, để ta làm cho.
Hắn đang định vung đao thì động vào vết thương vai trái, “a” lên một tiếng. Bùa chú trong tay Lục Loạn Ly có hạn, hơn nữa rất đắt, ba ngày trước nàng đã dừng dùng bùa chú cho Sở Hi Thanh rồi. Sở Hi Thanh hiện tại chỉ có thể tự chịu đau thôi.
Sở Vân Vân thấy thế thì mở vạt táo Sở Hi Thanh, trông thấy vết thương rất lớn trên vai hắn. Nàng nhìn kỹ, hỏi:
- Bị thương lúc nào đấy?
Sở Hi Thanh thấy vết thương cũng đỡ nhiều, dần khôi phục, hắn nói đầy vẻ khoe khoang.
- Ở dưới Hỏa Cốt quật. Ngươi không biết đâu, trận chiến đó vô cùng nguy hiểm, một mình ta giết mười sáu người, bị chút thương như này là may mắn lắm rồi.
Sở Vân Vân thì không chút để ý đến nét mặt đắc ý của hắn, nàng bỗng nhớ lại tình cảnh bản thân nhìn thấy ở suối nước. Lúc đó là Lục Loạn Ly chữa thương cho Sở Hi Thanh? Bản thân suy nghĩ lệch lạc rồi à? Không hiểu sao tâm trạng của nàng tốt hơn không ít, khó chịu trong lòng bỗng buông lỏng.
Sau đó vẫn là do Sở Vân Vân làm, băm xương sườn để Sở Hi Thanh nấu canh. Khi ăn, Sở Hi Thanh kể lại chuyện trong Hỏa Cốt quật cho Sở Vân Vân nghe.
Khi nghe đến đoạn Sở Hi Thanh dùng chiến thuật giết mười sáu người, Sở Vân Vân ánh mắt khẽ loáng, môi hơi mỉm cười. Sau đó nàng còn đi lấy nước cho Sở Hi Thanh.
Nhưng khi thu dọn hành lý cho Sở Hi Thanh, nàng để ý thấy có thanh kiếm của ưng kiếm Đô Hồng, còn có ba thanh bách luyện khinh cương đao thì lông mày không khỏi nhíu lại.
Nàng sở dĩ không lấy thanh kiếm đó vì lo lắng phiền toái sau này. Loại đồ vật có chủ như này liên lụy rất lớn, dù bán ở chợ đêm thì cũng có nguy hiểm.
Tình hình bọn họ giờ rất nguy nan, nếu không cẩn thận thì sẽ vỡ bàn ngay. Nhất là tình hình của nàng, chân nguyên hoàn toàn không có, chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể.
Sở Hi Thanh chú ý đến nét mặt nàng, bật cười nói:
- Yên tâm, thanh kiếm này ở tay ta có người làm lá chắn hộ rồi, người khác sẽ nghĩ đến là Thiết Tiếu Sinh làm, hơn nữa còn có cao thủ giấu mặt Lục Loạn Ly nữa, mà thi thể của Đô Hồng cũng bị Lục Loạn Ly dùng hóa thi thủy cho hóa nước rồi. Những ngày này ngươi cũng đừng đi Tây Sơn săn bắn, chúng ta đến chợ đêm bán mấy cái đao kiếm này, có thể đổi 60, 70 ma ngân, giúp ngươi lên cấp cửu phẩm thượng.
Sở Vân Vân do dự chốt lát vẫn là để kiếm lại, nàng hiện tại rất thiếu tiền.
Thuật sư lên cấp không cần bí dược, nhưng tu luyện rất tốn tài nguyên, hơn xa võ tu. Mỗi luyện một loại pháp thuật đều cần lượng lớn ma ngân. Thuật sư cần mượn sức mạnh bên trong ma ngân, khắc họa các loại đan phù ngọc lục trên linh chủng bản thân để làm hạt nhân làm pháp thuật.
Thuật sư cửu phẩm hạ lên cửu phẩm thượng cần nắm giữ được ba loại pháp thuật khác nhau. Vấn đề là pháp thuật càng mạnh, cấp càng cao thì tốn càng nhiều ma ngân.
- Đúng rồi. Vân Vân ngươi biết ai trong võ quán, tin tức linh thông, giỏi giao thiệp lắm mồm lắm miệng mà lại có chút uy vọng trong đệ tử nội môn, nói được mọi người tin không.
Sở Hi Thanh lại nghĩ tới một chuyện nói, hắn bình thường đều đi làm bảo tiêu, hoặc chuyên tâm tu luyện cũng không để ý đến sư huynh đệ đồng môn.
Sở Vân Vân nhưng không khỏi bối rối, muốn lắm mồm lắm miệng mà lại có uy vọng? Hai thứ này không phải có xung đột à? Nhưng quả thật trong võ quán có người như vậy.
- Có thật, đó là đôi huynh đệ, một là Hồ Khản, một là Hồ Lai, là học viên Đông Viện, ngươi gặp họ rồi. Mập mạp, một lông mày chữ bát, một râu cá trê, nhìn là nhận ra ngay.
Sở Hi Thanh lập tức nhớ lại, nghĩ đến ngay. Sau đó hắn chà xát bản thân, tắm rửa sạch sẽ xong rồi mang theo 20 ma ngân ra ngoài.
Hắn hiện tại cần nhiều điểm võ đạo hơn để đổi quang âm thuấn ảnh thân. Vừa vặn hắn sơ bộ hiểu cơ chế hệ thống, hắn cũng muốn thí nghiệm chút.
Trước giờ điểm võ đạo và danh vọng của hắn đều là bị động tăng lên, nếu như hắn chủ động tuyên dương thanh danh bản thân thì kết quả như nào chứ?
*******
Sau khi Lục Loạn Ly trở lại võ quán thì ngủ thẳng cẳng đến trưa mới dậy. Nàng ở một gian phòng nhỏ, chừng năm trượng, chỉ ở một mình, loại phòng đơn này đắt hơn, mỗi tháng cần nộp 10 ma ngân, là loại phòng võ quán chuẩn bị cho đệ tử có tiền. Lục Loạn Ly là tình nguyện nộp tiền để không muốn ở cùng với người khác.
Buổi trưa khi nàng tỉnh ngủ thì đầu óc vẫn còn ngây ngất, theo bản năng mang theo hộp cơm đến phòng căng tin.
Ngay khi nàng xếp hàng chờ phần cơm đã nghe thấy có người bàn luận xì xào. Lục Loạn Ly vốn không thèm để ý nhưng khi nghe thấy ba chữ Sở Hi Thanh thì lỗ tai dựng đứng lên.
- Chính là Sở Hi Thanh, Sở sư đệ đã cứu chúng ta ở tàng thư lâu?
- Không phải hắn thì là ai, tên này đắc tội Long gia, nhưng cũng thật lợi hại, bị ép trốn vào Hỏa Cốt quật còn chém người như cắt rau gọt dưa, giết chết hơn ba mươi tộc binh Long gia.
Lục Loạn Ly thầm nghĩ sao chuyện ở Hỏa Cốt quật lại truyền nhanh như này? Nàng quay đầu lại thấy một người lông mày chữ bát, ‘chà chà’ lên tiếng:
- Có biết hành môn thập bát kỵ không? Lần này có Sở sư đệ giết ba tên trong đó, mà chỉ bị thương nhẹ thôi.
Lục Loạn Ly nhận ra đấy là Hồ Khản, cùng đệ đệ hắn là Hồ Lai, nổi tiếng là mật thám, tin tức linh thông trong võ quán.
Lúc này một đám người vây quanh bên Hồ Khản, có người vẻ không tin:
- Không thể, tộc binh Long gia đại đa ngang đệ tử ngoại môn. Hành môn thập bát kỵ kia thân mạng trọng giáp, am hiểu cùng chiến đấu, dù là võ tu bát phẩm gặp cũng phải luống cuống tay chân.
- Ngươi biết gì chứ, đây là tin nội bộ Long gia truyền ra đấy.
Hồ Khản cười gằn, vẻ xem thường:
- Sở sư đệ là nhân vật như nào chứ, được chính quán chủ khen có thiên phú ngang chân truyền thủ tịch Lê Phượng Lai đấy. Đao của hắn vốn đã nhanh, tu vi cũng tiến nhanh, đã đến cửu phẩm hạ rồi, giết mấy tên hành môn thập bát kỵ có gì khó chứ? Đao pháp của hắn là đứng đầu cửu phẩm rồi.
Khóe môi Lục Loạn Ly không khỏi nhếch lên, này không phải là khoác lác à?
Đao của Sở Hi Thanh đủ nhanh, thiên phú cũng tốt nhưng đao pháp của hắn giờ chỉ ngang cửu phẩm thượng thôi, còn kém xa hai chữ “đứng đầu”.
Nàng cũng không để ý, đi lấy cơm rồi ngồi ăn một mình nhưng bàn bên cạnh nàng cũng đang bàn tán về Sở Hi Thanh.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Lục Loạn Ly nghiêng đầu nhìn bàn bốn người bên cạnh, đấy là bốn đệ tử nội môn Bắc Viện, một người đầy vẻ không tin nói:
- Chuyện này thật không? Sở sư huynh giết bốn mươi tộc binh Long gia, giết ba người trong hành môn thập bát kỵ?
Một tên đầy hớn hở nói:
- Ta nói dối làm gì, chính tai ta nghe thấy Hồ Lai nói. Tên kia tuy có chút lắm mồm nhưng chuyện hắn nói đều là sự thật, có chứng có cớ rõ ràng. Hơn nữa thiên phú Sở sư đệ từng được Diệp giáo đầu tán dương, hắn có thể chém giết thuật tu bát phẩm, còn sống chạy thoát, sao phải dạng vừa chứ?
Lúc này có thiếu niên vẻ đã tin nói:
- Nói như vậy, đao pháp Sở sư đệ chỉ sợ ngang bát phẩm, hắn mới vào nội môn bao lâu chứ.
- Có thể một đao chém giết hành môn thập bát kỵ thì dù chưa lên bát phẩm cũng không kém nhiều. Dù là bát phẩm võ tu, nếu không tu loại khắc chế trọng giáp thì cũng rất khó đối đầu hành môn thập bát kỵ.
Lục Loạn Ly nghe đến đây thì không khỏi lắc đầu. Hồ Khản nói Sở Hi Thanh đứng đầu cửu phẩm đã thổi phồng rồi, đến những người này lại còn lên đến đứng ngang bát phẩm…
Nàng chuyên tâm ăn cơm rồi đi lấy nước trà nhâm nhi. Nơi này đâu đâu cũng có những tốp nhỏ bàn luận về Sở Hi Thanh và chuyện ở Hỏa Cốt quật, nhưng phiên bản dần khác đi.
- Sở sư huynh ở Hỏa Cốt quật không ai địch nổi, giết chết hơn sáu mươi tộc binh Long gia và sáu người trong hành môn thập bát kỵ. Long gia tìm cả mấy ngày cũng không làm gì được.
- Các ngươi không biết, Sở sư huynh đao ra như gió, đám hành môn thập bát kỵ vừa đối mặt là mất mạng rồi.
Lục Loạn Ly càng nghe càng thấy buồn cười, những người này càng lúc càng nói quá. Một ngày này, ba chữ Sở Hi Thanh bay khắp nơi, mà mỗi nhóm bàn luận một khác.
- Lúc đó Long gia đang truy sát Thiết Tiếu Sinh ở Hỏa Cốt quật nhưng bị Sở sư đệ mạnh mẽ ép lui.
- Sở sư đệ lợi hại vậy sao, đao pháp như này chỉ sợ đứng đầu đệ tử nội môn rồi.
- Lợi hại thật, hắn mới vào nội môn được mấy ngày chứ? Đây là nhân tài quật khởi nhanh nhất trong võ quán a.
Lục Loạn Ly không khỏi phun trà trong miệng ra phì phì. Sở Hi Thanh, đứng đầu nội môn? Muốn trở thành đứng đầu nội môn thì ít nhất phải có sức chiến đấu bát phẩm hạ. Cứ nói như các ngươi thì bò cái cũng bay lên trời!
Nàng nhìn xung quanh thì đâu đâu cũng thấy đệ tử nội môn bàn tán, đại đa biểu lộ kính phục. Nhưng trong đó cũng có người bán tín bán nghi, thậm chí lộ rõ nghi ngờ, bọn họ đều là đệ tử nội môn hai, ba lá. Thậm chí mấy tên thực lực mạnh mẽ còn vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lấp lóe tức giận.
Lục Loạn Ly không khỏi hừ một tiếng, tên Sở Hi Thanh này khả năng gặp phiền toái lớn rồi! Tự cầu phúc đi.
*******
Buổi chiều mười ngày sau, Diệp Tri Thu được sư huynh Kiếm Tàng Phong mời tới Túy Long Cư dùng bữa, nghe được phiên bản bò cái thổi lên trời!
Ở phòng ăn bên cạnh bọn họ, có năm đệ tử nội môn võ quán vừa uống rượu vừa bàn luận.
- Có biết tin gì không, gần đây Đông Viện chúng ta có đệ tử nổi tiếng.
- Ngươi nói là Sở Hi Thanh? Nghe nói trận chiến Hỏa Cốt quật, chém chết gần trăm tộc binh Long gia, ngươi đao chỉ cái, đám người ngăn cản tan tác tơi bời, hành môn thập bát kỵ cũng chết gần nửa. Việc này đã truyền khắp Tú Thủy quận rồi, thật dương danh võ quán a.
- Đúng rồi, chính là tên đó, ngày ấy ở tàng thư lâu, cũng là hắn chém giết thuật sư. Có người nói người này đã là đệ nhất nội môn, ăn chắc tiêu chuẩn chân truyền ba tháng sau rồi.
- Ta cũng nghe nói, người này tuy ốm yếu nhưng thiên phú rất cao, một tay khoái đao đứng đầu nội môn.
Diệp Tri Thu nghe vậy thì mặt lộ vẻ khác thường, nàng thấy Kiếm Tàng Phong đang bận suy tư, liền chúc rượu:
- Sư huynh uống rượu đi! Không ngờ lần này Vô Tướng thần tông lại phái sư huynh tới làm tuần sát sứ.
Kiếm Tàng Phong tuổi chừng ba mươi, trong tên tuy có kiếm, có phong nhưng bộ dáng không chút sắc bén, vóc người hắn trung trung, khuôn mặt tròn vo, trắng nõn, mắt nhỏ mũi nhỏ y như cao nhân thâm tàng bất lộ vậy.
Sự chú ý của Kiếm Tàng Phong bị Diệp Tri Thu kéo lại, hắn giơ lên chén rượu, cười:
- Lần này ta cũng bất ngờ, sao việc này lại đến tay ta chứ? Nói thật, khi nhận lệnh từ trưởng lão, ta vẫn mơ mơ hồ hồ, đến giờ vẫn như đi trên băng mong, lần này trách nhiệm rất lớn.
- Kiếm sư huynh nói đùa.
Diệp Tri Thu không nghĩ tới là rõ ràng trong môn phái nhiều đệ tử chân truyền kiệt xuất như vậy, tại sao các trưởng lão lại chọn Kiếm Tàng Phong, tu vi, võ lực, công lao đều không nổi bật? Bọn họ không biết tình hình võ quán nghiêm trọng như nào à? Mấy ông lão này già đến hồ đồ rồi!
Tuy trong lòng oán thầm nhưng nàng vẫn cười rạng rỡ:
- Người khác không biết sư huynh, ta còn không hiểu sao? Sư huynh dù là trí kế, nhâm phẩm, võ lực có thể xếp hàng top 10 trong đệ tử chân truyền. Chỉ là Kiếm sư huynh trước giờ giấu tài, không muốn lộ ra mà thôi. Chút phong ba của võ quán sao làm khó được sư huynh chứ.
Kiếm Tàng Phong nghe thấy mấy chữ top 10 thì nhất thời tự đắc nhưng hắn vẫn đặt chén rượu xuống, nghiêm túc khẽ lắc đầu:
- Không dễ như vậy, chuyện lần này khá phiền toái. Nghịch Thần kỳ liên quan rất rộng, bảo tàng Liệt Vương bị rất nhiều thế lực mơ ước, thậm chí còn dính đến hoàng thất, tình huống rất phức tạp.
Chúng ta một mặt phải đè phong ba xuống, một mặt phải đảm bảo uy danh Vô Tướng thần tông, đồng thời đảm bảo đệ tử võ quán không bị ảnh hưởng, còn muốn tìm kẻ chủ mưu, thổi gió nổi mưa làm gì nữa. Việc này, cần mọi người ở võ quán giúp đỡ.
- Đây là việc nằm trong phận sự của sư muội. Sư huynh, không biết tông môn định xử phạt Diệp sư thúc như nào?
Diệp Tri Thu thần sức nghiêm nghị, khẽ hỏi dò, Diệp sư thúc trong lời nàng là lâu chủ Diệp Kinh Nguyên.
Kiếm Tàng Phong cười nói:
- Sai lầm của Diệp sư thúc không lớn, tông môn đã điều tra rõ, khi đó quả thật có thuật sư tam phẩm từ xa thi thuật quấy rối ngũ giác Diệp sư thúc, làm hắn không biết biến cố trong lâu. Nhưng vẫn phải trừng phật, trưởng lão đã bãi bỏ chức lâu chủ, lệnh tự giam trên tầng cao nhất tàng thư lâu năm năm, không được ra ngoài.
Diệp Tri Thu tâm thần buông lỏng, trừng phạt như này với Diệp Kinh Nguyên có cũng như không. Nếu tông môn không xử phạt Diệp Kinh Nguyên thì võ sư bọn họ càng không phải lo.
Kiếm Tàng Phong lại uống một chén rượu, đổi giọng:
- Nhưng sau phong ba lần này, vẫn có người chế trách các ngươi. Đặc biệt là quán chủ Lôi Nguyên, nhiều sư huynh đệ nghĩ hắn không làm hết chức trách. Vì thế lần này ta đến ngoài lo chuyện liên quan đến Tần Mộc Ca, còn có nhiệm vụ kiểm tra võ quán nữa. Ngày mai sau khi gặp Lôi Nguyên, ta sẽ triệu tập đệ tử võ quán, kiểm tra tu vi võ học đám đệ tử, quan sát nề nếp võ quán, võ sư.
Diệp Tri Thu nghe vậy không khỏi nhíu mày, còn kiểm tra võ học đệ tử sao? Trong tông môn không yên tâm với võ quán đến mức này sao?
- Sư muội yên tâm, những thanh âm nghi ngờ này không phải hướng về phía sư muội.
Kiếm Tàng Phong vừa nói chuyện vừa lắng nghe đám người phòng bên nói chuyện, Sở Hi Thanh trong lời bọn họ hình như là đệ tử Đông Viện? Không ngờ Diệp sư muội đảm nhiệm Đông Viện, có thể dạy dỗ ra nhân tài như vậy? Lấy giao tình giữa hắn và Diệp sư muội, ngày mai khi kiểm tra nhất định phải để ý trông nom một, hai.
Sau đó hắn vẻ ngượng ngùng, nhìn lén gương mặt long lanh Diệp Tri Thu:
- Đúng rồi, nghe nói Diệp sư muội còn chưa kết hôn?
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃