Vừa nghe đến buổi tối nhiệm vụ mới chính thức bắt đầu, Dương An không khỏi cả kinh, vào ban đêm bên ngoài chỉ là một mảnh tối đen, ngay cả đi lại còn khó khăn, huống chi làm nhiệm vụ!
Mọi người đều biết, trong Phong Vân ngày và đêm phân chia rất rõ ràng, thời gian ban đêm, ngoại trừ trong thành có đèn đuốc chiếu sáng, bên ngoài cơ hồ là hoàn toàn tăm tối, cho dù ngày rằm trăng sáng nhất, tầm nhìn cũng không quá 3 mét, giết quái kiểu gì đây?
Đây là hạn chế mà trò chơi cố ý thiết kế, khiến thời gian luyện cấp của đại bộ phận người chơi cơ bản ở mức cân bằng.
Đương nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ, trong Phong Vân cũng không thiếu dược tề, trang bị và kỹ năng giúp nhìn ban đêm, có điều đây chỉ là con số cực nhỏ.
Hơn nữa dù có thể nhìn vào ban đêm, nhưng muốn luyện cấp lúc đó vẫn quá khó khăn, bởi vì đến tối, tốc độ nảy sinh quái nơi hoang dã sẽ nhanh hơn, rất dễ xuất hiện thú triều (đông đảo quái tràn tới như thủy triều), tuy rằng năng lực của quái vật thông thường sẽ không vì ban đêm mà tăng lên, nhưng đối mặt số lượng quái vật đông đảo, nếu bị vây hiển nhiên sẽ chết.
Dương An rất là bất đắc dĩ, nhưng nhìn bộ dạng Vũ Nguyệt, chắc hẳn chưa đến tối sẽ không giải thích gì thêm.
Đành đợi thêm vậy, ngoài ra nhiệm vụ yêu cầu tiến hành buổi tối, chắc sẽ có phương pháp giải quyết đặc thù gì đó, bằng không hệ thống cũng sẽ không thiết kế một nhiệm vụ như thế.
Còn hơn một giờ nữa trời mới tối, nhưng tiếp tục giết quái cũng không có exp, mà cũng không biết nội dung nhiệm vụ là cái gì, không nên lãng phí mũi tên đi luyện kỹ năng, bởi vậy Dương An lựa chọn log out, lúc này trong hiện thực chắc đã sáng rồi.
Tuy rằng ban ngày Áo Phong sơn lĩnh không có bất kỳ quái vật nào, nhưng không ai biết trời tối sẽ thành dạng gì, cho nên Dương An chọn log out gần tảng đá chỗ Vũ Nguyệt ngồi, như vậy lần sau vừa online là có thể bắt đầu nhiệm vụ.
Ba giờ nữa qua đi, bầu trời trong trò chơi đã tối đen, Dương An về hiện thực cũng từng ấy thời gian, mẹ cùng em gái hắn đều đã ra khỏi nhà như hàng ngày. Ăn xong bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa một chút, cũng đã đến giờ cần online. Vì không biết nhiệm vụ này tốn bao nhiêu thời gian, nên Dương An viết lại giấy nhắn trong đại sảnh, nói là tối qua mình về muộn quá, muốn tiếp tục ngủ, không cần gọi hắn ăn cơm trưa.
Lại online trở lại trò chơi, vừa vặn là lúc vầng trăng tròn vành vạnh dâng lên cao.
Dương An phát giác vị trí này là một nơi thưởng trăng rất tốt.
Nếu dựa theo chênh lệch giờ giấc trong game và ngoài đời thì hiện giờ trong game mới là rằm Trung Thu. Có thể lại một lần nữa thưởng thức ánh trăng Trung Thu, mặc dù ở trong trò chơi, nhưng lại có một cảm giác khác.
Phục hồi tinh thần lại, Dương An đi vài bước, tiến tới trước mặt Vũ Nguyệt.
- Người trẻ tuổi, ngươi đã đến rồi!
Vũ Nguyệt nhìn thấy Dương An đến, chậm rãi nói.
- Tiền bối, xin hỏi ta có thể giúp ngài việc gì?
Nắm bắt lấy cơ hội, Dương An trực tiếp tiến vào chủ đề.
- Tin rằng ngươi đã đoán được ta chính là thần tiễn thủ năm đó?
Vũ Nguyệt nhìn Dương An, hỏi.
- Vâng!
Dương An gật gật đầu.
- Nhìn thấy Vong Giả mộ địa phía bắc kia không?
Vũ Nguyệt tiếp tục nói:
- Năm đó chính chỗ kia, ta đã tự tay giết chết đồng bạn tốt nhất của mình. Để đề phòng ý thức tà ác của Tà linh thuật sĩ tiếp tục làm việc ác, ta đã phong ấn nơi đó, nhưng lâu như vậy, sức mạnh phong ấn cũng sẽ yếu bớt, thậm chí biến mất, đến lúc đó Tà linh thuật sĩ kia sẽ lại đi ra tác quái, mà mũi đoạn tiễn ngươi có được chính là dấu hiệu phong ấn bắt đầu mất dần hiệu lực, là đồng bạn kia của ta lợi dụng chút ý niệm còn sót lại đưa tới, mục đích là muốn cho ta biết. Thế nhưng sau khi ta tự tay giết chết hắn, đã thề sẽ không bao giờ dùng lại cung tên, cho nên mời ngươi giúp ta đem Tà linh thuật sĩ kia phong ấn một lần nữa.
- Phong ấn Tà linh thuật sĩ?
Dương An không khỏi hơi kinh hãi.
Nghe Vũ Nguyệt kể lại chuyện xưa, phỏng chừng năm đó thực lực hai người bọn họ nhất định là phi thường cường đại, có lẽ đã đạt tới thần cấp, nhưng mạnh đến như vậy mà hai người hợp lực, còn bị thương mới tiêu diệt nổi Tà linh thuật sĩ kia, thế cũng đủ biết thực lực con quái đó đủ như thế nào. Mà hiện giờ Dương An chẳng qua là một cung tiễn thủ sơ cấp, khả năng vừa vào thì đã bị miễu sát mất.
Vốn đã chuẩn bị tâm lý rằng nhiệm vụ tiến giai chức nghiệp ẩn tàng có khó khăn tương đối cao, nhưng Dương An không nghĩ tới lại thái quá như vậy, chẳng những muốn tiến hành ban đêm, lại còn muốn phong ấn một con quái có thể là thần cấp.
Vũ Nguyệt nhìn ra lo lắng của Dương An, nói:
- Yên tâm đi, phong ấn kia vẫn còn tồn tại, tuy rằng đã bắt đầu suy yếu, nhưng vẫn có thể ngăn chặn tuyệt đại bộ phân sức mạnh của Tà linh thuật sĩ, hiện nó chỉ có thực lực của boss cấp 15 thôi.
- Thì ra là thế, chỉ là ta không có năng lực nhìn ban đêm, rất khó từ nơi này tới Vong Giả mộ địa.
Lần này Vũ Nguyệt không trả lời ngay vấn đề của Dương An, chỉ thấy hắn thò tay vào trong áo, lấy ra một bình thủy tinh nhỏ trông rất tinh xảo, đưa cho Dương An.
Dưới ánh trăng, Dương An thấy được đây là một bình dược tề.
Sau đó Vũ Nguyệt lại tháo chiếc nhẫn đeo bên tay trái xuống, cũng giao cho Dương An.
Nguyệt Ảnh dược tề: (vật phẩm nhiệm vụ), người sử dụng có được hiệu quả nhìn ban đêm, toàn bộ thuộc tính gia tăng 10%, sát thương ngoài định mức đối với vong linh sinh vật gia tăng 10%, liên tục trong 3 giờ.
Linh hồn phong ấn chi giới: (vật phẩm nhiệm vụ), mang vào có hiệu quả phong ấn linh hồn.
Dương An nhìn thuộc tính phụ trợ của hai kiện vật phẩm nhiệm vụ, Linh hồn phong ấn chi giới hẳn là để phong ấn tà linh thuật sĩ, không có gì đặc biệt, khiến Dương An mở to mắt mà nhìn chính là Nguyệt Ảnh dược tề, toàn bộ thuộc tính gia tăng 10%, mức sát thương đối với vong linh sinh vật gia tăng 10%, thuộc tính như vậy để để giết quái luyện cấp là lựa chọn tốt nhất, đáng tiếc chỉ có một bình, hơn nữa còn là vật phẩm nhiệm vụ.
Dương An đeo Linh hồn phong ấn chi giới lên, đây chỉ là một chiếc nhẫn đơn giản, không có gì đặc biệt.
- Đúng rồi, còn có một chuyện rất trọng yếu phải nhắc nhở ngươi, khi mà mặt trăng hoàn toàn lặn xuống phía tây thì phong ấn sẽ biến mất hẳn, thực lực của Tà linh thuật sĩ cũng sẽ khôi phục, cho nên ngươi nhất định phải tiến hành phong ấn trước khi trời sáng.
- Đã biết!
Dương An đáp, ý định muốn đợi đến khi hừng đông mới đi làm nhiệm vụ tan thành mây khói.
Nhiệm vụ bắt đầu rồi, Dương An liền uống Nguyệt Ảnh dược tề.
Ngay sau đó, khung cảnh trước mắt thay đổi, nguyên bản một mảnh tối đen đã trở nên rõ ràng, Nguyệt Ảnh dược tề bắt đầu có hiệu lực.
Năng lực nhìn ban đêm mặc dù không thể sáng rõ như ban ngày, nhưng cũng có thể nhìn chi tiết toàn cảnh xung quanh, hiệu quả như thế hơn hẳn những loại dược tề, trang bị nhìn đêm mà Dương An biết.
Nguyệt Ảnh dược tề chỉ có hiệu lực trong 3 giờ, Dương An vội vàng leo xuống Áo Phong sơn lĩnh, phi về phía Vong Giả mộ địa ở phương bắc.
Mọi người vào vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: Triệu Vô Lại
Biên dịch: xCỏx
Nguồn: 4vn.eu
Bất kể trước kia chơi băng khống hay là cung tiễn thủ như hiện tại, trong khoảng thời gian dài như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Dương An đi ra ngoài khi trời tối.
Uống xong Nguyệt Ảnh dược tề, tạm thời Dương An có thể nhìn được trong đêm, tuy rằng không sáng được như ban ngày cũng nhưng cũng rõ rãng thấy được trong khoảng chu vi trăm mét, rất giống như lúc hoàng hôn, trời bắt đầu chập choạng nhưng chưa tối hẳn.
Đợi khi quen dần với bóng tối Dương An liền cẩn thận hướng về Vong Giả mộ địa phía bắc tìm kiếm.
Vong Giả mộ địa và Áo Phong sơn lĩnh cùng thuộc phạm vi của thảo nguyên, ban ngày ở đây có các bãi quái cấp 11, 12.
Đối với Dương An quái cấp 11, 12 đã không còn tính uy hiếp, tuy nhiên bây giờ là ban đêm, giai đoạn cực kì khác thường, không ai biết về đêm thì các quái vật này sẽ biến hoá thế nào.
Áo Phong sơn lĩnh ban đêm cũng không có xuất hiện các loại quái mới, chỉ là tình hình trên sơn lĩnh biến đổi rất lớn, tuy rằng trời mới chợp tối và mà số lượng quái sinh ra đã gấp hai lần ban ngày.
Dương An thật cẩn thận đi theo lộ trình trong trí nhớ, trên đường Dương An không dám có chút nào lơi lỏng dè dặt vượt qua từng bãi quái lớn nhỏ, bởi vì Dương An biết chỉ cần kinh động tới một con quái cũng có thể bị bầy quái phát hiện và bao vây ngay.
Cẩn thận suốt cả chặng đường, trước kia đi chỉ cần mười phút thì bây giờ tốn gần ba mươi phút, rốt cuộc Dương An cũng đã đi tới khu vực giữa Áo Phong Sơn lĩnh và Vong Giả mộ địa, trên đường đi đã gặp phải rất nhiều quái vật, thấp thoáng Dương An còn thấy được không ít ‘Đại gia hoả’ ban ngày chưa từng thấy.
Vong Giả mộ địa là bãi quái cấp 15, địa hình giống như cái nghĩa trang thời xa xưa, đa số phần mộ đều đã bị huỷ hoại, ban ngày thì nơi đây sinh ra hai loại quái là khô lâu chiến sĩ cùng với U Linh Vong Giả, tất cả đều là quái vật Vong Linh hệ cấp 15, 16.
Dương An đi tới trước Vong Giả mộ địa cũng không có lập tức đi vào mà ẩn nấp tại một nơi không có quái vật, hắn muốn quan sát những biến hoá của mộ địa, hơn nữa hắn còn muốn tìm ra ngôi mộ mà Vũ Nguyệt đã nói.
Biến hoá của Vong Giả mộ địa cũng không lớn, chỉ có số lượng quái vật tăng lên rất nhiều, từng con khô lâu không ngừng đi qua lại tuần tra, từ đầu đến chân của nó hoàn toàn do hài cốt tạo thành mỗi bước đi đều phát ra tiếng ‘răng rắc’, trong đêm tối làm cho người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi, còn những U Linh Vong Giả đang tuỳ ý phiêu lãng kia thì hốc mắt tối đen như mực cùng với tiếng hú thê lương thật là khủng bố.
Hơn nữa tuy vượt ngoài khả năng nhìn ban đêm của Dương An nhưng tại chính giữa khu mộ hắn cũng thấy được ánh sáng màu đỏ chớp tắt tựa hồ là đôi mắt của sinh vật khủng bố nào đó, Dương An có thể xác định đó là đại gia hỏa” chỉ xuất hiện vào buổi tối.
- Ở góc Đông Bắc có một ngôi mộ khắc hình trăng khuyết… Uhm, hẳn là chỗ đó.
Có được năng lực nhìn trong đêm lại thêm trăng đêm nay khá sáng cho nên cuối cùng Dương An cũng đã tìm được ngôi mộ mà Vũ Nguyệt đã nói tới.
Lời cuối Vũ Nguyệt có nói là nơi tà linh thuật sĩ bị phong ấn không phải là Vong Giả mộ địa mà chuẩn xác phải nói là ở mật thất ngay bên dưới mộ địa, mà cửa mật thất chính là ngôi mộ có khắc đồ án Nguyệt Nha (hình trăng khuyết).
Mặc dù đã tìm được ngôi mộ nhưng khó khăn hiện giờ là có ba bốn tên U Linh Vong Giả cứ lảng vảng xung quanh ngôi mộ, Dương An cứ thế đi qua tất nhiên sẽ bị mấy tên U Linh Vong Giả này phát hiện.
Muốn đi vào mật thất cũng không dễ a!
Thời gian đã không còn nhiều phải mau chóng xông vào mật thất.
Dương An suy nghĩ ngay lập tức ra quyết định.
Cẩn thận ẩn núp rời khỏi nơi đó, Dương An tiếp tục lần mò tới ngôi mộ, tại vị trí còn cách ngôi mộ hơn bảy mươi mét, Dương An quyết định sẽ dùng kĩ xảo bắn xa của mình để dẫn quái rời đi sau đó bằng vào tốc độ nhanh nhất mau chóng chạy vào mật thất.
“Băng~”
Tiếng dây cung bật khẽ phá đi sự yên tĩnh ban đêm, nhưng mà khoảng cách khá xa cho nên không khiến cho các quái vật trong khu mộ chú ý.
“Phốc~”
Mũi tên xẹt qua bầu trời trúng ngay đầu của một con U Linh Vong Giả.
Nhận công kích, con U Linh Vong Giả đó hét lên một tiếng rồi chạy về hướng của Dương An, Dương An đang chuẩn bị chạy thì thấy con U Linh Vong Giả đó chỉ chạy ra xa khoảng mười mét rồi không đuổi theo nữa, hốc mắt màu âm u quét một vòng ở xung quanh không phát hiện thấy gì liền khôi phục trạng thái di động, hơn nữa nó còn không quay về vị trí cũ.
- Chẳng lẽ ban đêm thì tầm cừu hận của quái vật cũng sẽ giảm bớt?
Dương An không khỏi nghĩ thầm.
Nhìn tình huống hiện giờ của U Linh Vong Giả tuy không dám khẳng định nhưng cũng có thể coi là một biểu hiện tốt.
Nếu có thể dùng phương pháp này để dẫn quái vật rời đi, thì Dương An cũng không muốn mạo hiểm mà cẩn thận dùng cách đó để dụ quái ra.
Kết quả đúng như Dương An dự đoán, con U Linh Vong Giả thứ hai cũng chỉ đuổi theo khoảng mười mét rồi không tiếp tục nữa.
Rất nhanh những con quái đứng gần ngôi mộ đều bị Dương An dẫn ra ngoài hết.
Dương An lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua, không kinh động con quái vật nào.
Hiện giờ Dương An rất là hâm mộ kỹ năng ẩn thân của đạo tặc, nếu có kĩ năng ấy thì đã không phiền toái như bây giờ.
Cuối cùng cũng đến được góc đông bắc ngay cửa vào ngôi mộ, nhờ vào ánh trăng Dương An cũng có thể thấy được chữ khắc trên bia mộ.
- Chí hữu Phù Tạp Lâm chi mộ!
Dương An thấy được những chữ to kia thầm nghĩ vị tên Phù Tạp Lâm này chắc là Hắc Ám nguyên tố thao khống sư trong câu chuyện kia.
Lại có mấy quái vật đi tới bên này, Dương An không dám sơ suất, liền đem Linh hồn chi giới trên tay đặt vào đồ án Nguyệt Nha, vừa tiếp xúc qua đã thấy đồ án Nguyệt Nha ánh lên quang mang màu bạc.
Hào quang mỏng manh hơn nữa ánh sáng chỉ chợt loé lên nên không có gây ra bao nhiều động tĩnh.
“Rắc~Sát~”
Quang mang chợt loé, tiếng chuyển động của cơ quan từ trong mộ truyền ra, sau đó ‘Răng rắc’ một tiếng, nắp mộ từ từ hé mở, lộ ra một cầu thang dài hướng xuống dưới.
Dưới bậc thang là một mảnh đen tối, cũng không biết tình huống bên dưới ra sao.
Theo âm thanh của nắp mộ bị đẩy ra, toàn bộ quái vật ở xung quanh bị hấp dẫn lại gần, cũng đã phát hiện ra một nhân loại là Dương An.
Đàn quái vật lúc này gào thét liên tục, hùng hổ tiến tới đuổi giết Dương An.
Dương An hơi kinh hãi, tiếp đó không chút do dự nhảy xuống cầu thang.
Ngay sau đó nắp mộ một lần nữa đóng lại trở lại thành một ngôi mộ bình thường, để lại toàn bộ quái vật cuồng nộ ở bên ngoài.
Mọi người vào vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Tuy rằng lúc này hắn có được năng lực nhìn trong đêm nhưng vẫn không thể nhìn rõ tình hình phía dưới. Lúc Dương An nhảy xuống cầu thang thì cung cũng đã lên dây để sẵn sàng đối mặt với quái vật có thể sẽ xuất hiện.
Trong chớp mắt khi Dương An nhảy xuống bậc thang, phiến đá lúc này cũng đã khép kín ngăn cách hắn với đám quái vật mộ địa.
“Ầm” một tiếng, từng cây đuốc hai bên tường lần lượt sáng lên, tuy rằng ánh lửa khá bé nhỏ và khoảng cách các cây đuốc khá xa nhưng cũng phát ra ánh sáng yếu ớt tạm thời có tác dụng chiếu sáng.
Nhờ vào năng lực nhìn ban đêm nên Dương An lúc này đã có thể quan sát được tình huống dưới bậc thang.
- Khi có người tiến vào thì cửa động tự đóng lại, có vẻ đây là một phó bản độc lập, cũng phù hợp với khảo nghiệm tiến giai.
Dương An quan sát gian mật thất rồi thầm nghĩ.
Khi người chơi game Phong Vân bước vào giai đoạn khảo nghiệm tiến giai sẽ tự động được đưa đến một phó bản riêng lẻ để tránh tình trạng nhờ người khác giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ.
Dương An vừa cẩn thận quan sát tình huống xung quanh vừa bước xuống phía dưới.
Không gian vô cùng tĩnh lặng, trừ âm thanh đuốc cháy và tiếng bước chân chậm chạp của hắn ra thì không còn gì khác.
-Nơi đây không có quái vật sao?
Dương An vừa đi vừa thầm nghĩ nhưng vẫn không ngừng cảnh giác.
Cầu thang cũng không quá sâu, nhìn qua có vẻ chỉ khoảng hơn hai mươi bậc, Dương An lúc này vừa đi vừa quan sát cẩn thận nhưng vẫn không phát hiện quái vật hay cơ quan cạm bẫy gì!
Sau khi bước khỏi bậc thang cuối cùng thì tầm mắt của hắn cũng được mở rộng, lúc này trước mắt hắn chính là một con đường.
Con đường này rộng khoảng bốn mét, cao gần sáu mét, nó không thẳng tắp mà uốn lượn khiến người khác không thể biết được phía trước là gì.
Lúc này Dương An cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất là tiếp tục bước tới.
Nhưng vẫn như lúc bước trên bậc thang, con đường này không hề có quái vật hay cơ quan.
- Kỳ lạ thật, tại sao lại không xuất hiện quái vật nhỉ? Bình thường khi tiến vào khảo nghiệm tiến giai thì cho dù không gặp boss cũng phải gặp một số tiểu quái mới đúng chứ!
Dương An thầm nghĩ.
-Hả?
Trong lúc Dương An vừa đi vừa tự hỏi thì dưới chân hắn có cảm giác khác thường. Hắn chưa kịp định thần thì chân kia đã chạm đất, một tiếng “Rắc” nhỏ vang lên.
-Đen rồi, cơ quan!
Dương An giật mình nhưng lúc này hắn đã không còn thời gian để suy nghĩ.
Sau khi nghe tiếng “Rắc” thì hắn cắn răng bỏ chạy hết tốc lực về phía trước. Ngay tại vị trí hắn đứng lúc đầu hai bên vách tường xuất hiện vô số lỗ thủng, rồi từ những lỗ thủng đó có rất nhiều mũi tên được bắn ra. Phía dưới mặt đất cũng xuất hiện biến hóa, từng mũi thương từ dưới đâm lên.
Tiếng tên bắn xé gió và tiếng ầm ầm từ mặt đất không ngừng vang lên, Dương An cũng không dám quay lại nhìn, hắn biết lúc này chỉ cần phân tâm một chút thì sẽ biến thành một con nhím ngay!
Chạy được hơn mười mét thì Dương An cũng thoát khỏi phạm vi của cạm bẫy, lúc này hắn vẫn còn thấy lành lạnh do mũi tên bắn sát sau lưng, cảm giác kích thích cùng nguy hiểm này khiến hắn phấn khích nhưng cũng đổ mồ hôi lạnh.
- Bây giờ mình đã hiểu tại sao lại không có quái, đám bẫy này còn kinh khủng hơn quái nhiều!
Dương An xoa xoa trán rồi tiếp tục bước tới.
Sau khi chạm phải cạm bẫy thì Dương An càng thêm cẩn thận, chỉ là những cơ quan cạm bẫy ở con đường này được thiết kế vô cùng khéo léo, tuy không hề phân tâm nhưng vẫn dính bẫy thêm vài lần nữa. Cũng may hắn có phản ứng nhanh nhẹn, trang bị trên người cũng cộng thêm rất nhiều điểm nhanh nhẹn còn có “Thần Hi Quả” gia tăng tốc độ di chuyển, dược tề Nguyệt Anh tăng tất cả thuộc tính nên tốc độ của hắn lúc này đã lên đến trình độ khủng bố, nếu so với đạo tặc cũng không kém bao nhiêu.
Sau một hồi hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng không nguy hiểm) vượt qua được cạm bẫy biển lửa thì Dương An cũng đã đến cuối con đường.
Lúc này trước mắt hắn là một gian phòng rộng lớn, trong phòng cuối cùng cũng xuất hiện quái vật.
Dương An không vội vàng lao lên mà đứng sát vào vách tường bên đường để quan sát tình huống phía trong. Căn phòng kín chỉ có thể ra vào bằng lối này, tuy nhiên phía đối diện có một cánh cửa đóng chặt, chắc sẽ có biện pháp để mở ra.
Ở một góc khác của phòng lại có một rương bạc, Dương An đoán đây là một bảo rương.
Đám quái vật ở đây có phần giống với đám Khô Lâu chiến sĩ ngoài mộ địa, chỉ là đám quái này còn có một ít mũ giáp rách nát ôm bao quanh người, thân thể chúng cũng cao lớn hơn đám quái ở mộ địa một chút. Dương An khẽ đếm, có tổng cộng hai mươi con!
- Có lẽ sau khi dọn sạch đám quái này ta mới có thể tiếp tục nhiệm vụ!
Dương An thầm nghĩ.
Phong cách diệt quái của Dương An không giống với chức nghiệp cận chiến như chiến sĩ hoặc đạo tặc, hắn lui ngược về sau khoảng bốn mươi mét rồi bắt đầu chuẩn bị.
Vì con đường này khá nhỏ hẹp lại có nhiều lối rẽ ngoặt nên không hắn thể kéo quái ở khoảng cách quá xa, bốn mươi mét này đã là giới hạn tối đa.
"Xoẹt…"
Một mũi tên bình thường bắn về con Khô Lâu gần lối đi nhất.
Chiến tướng Khô Lâu: Quái cường hóa cấp 15!
Thì ra là một con quái cường hóa, không trách được thân thể và trang bị khác với đám chiến sĩ bên ngoài!
Con Khô Lâu bị bắn trúng giơ cốt đao rồi vọt về phía Dương An. Cũng may là đám Khô Lâu này không có thù hận dây chuyền.
Tuy là quái vật cường hóa nhưng con Khô Lâu chiến sĩ này cũng chỉ có xương cốt và một ít mũ giáp rách nát nên tốc độ cũng không quá nhanh.
Nhưng để đảm bảo an toàn nên Dương An cũng bắn ra một mũi Hoãn Tốc Tiễn vè hướng con Khô Lâu đang vọt tới.
- Con Khô Lâu chiến tướng này cả người toàn là xương, không biết Phá Cốt Tiễn có hiệu quả thế nào?
Dương An thầm suy tính!
Một mũi Phá Cốt Tiễn được bắn ra, con Khô Lâu chiến sĩ đã bị giảm tốc độ hơn nữa xác suất trúng mục tiêu của Dương An bây giờ rất cao nên việc bắn trúng cũng không quá khó khăn.
Ầm!
Một tiếng ầm vang, mũi Phá Cốt Tiễn bắn thẳng vào đầu con chiến tướng Khô Lâu rồi tiếp tục bắn nát nửa sọ!
Hệ thống: Phá Cốt Tiễn độ hoàn thành 100%, +300% tổn thương cơ bản, sát thương bạo kích, +4 giây đóng băng, +5 giây rơi vào trạng thái suy yếu.
Thông báo hệ thống vang lên, Dương An lập tức giật mình, hắn thật sự không ngờ Phá Cốt Tiễn lại là khắc tinh của Khô Lâu chiến sĩ, không những gia tăng thời gian đóng băng mà còn có thêm trạng thái suy yếu!
Chiến tướng Khô Lâu cũng là một sinh vật hệ Vong Linh nên dược tề Nguyệt Anh vẫn phát ra tác dụng, toàn bộ sát thương được +10%, toàn bộ thuộc tính +10%, một mũi Phá Cốt tiễn tạo ra hơn 940 điểm sát thương !
Tất nhiên là còn nhờ có sát thương bạo kích.
HP của chiến tướng Khô Lâu đã gần cạn, trạng thái suy yếu cũng khiến nó nhận thêm điểm sát thương, khi bị Dương An bắn thường thêm hai lần nữa liền ngã xuống rồi rơi ra một đôi Bạch Cốt.
Từ khi dẫn quái đến khi diệt xong chỉ mất khoảng 5 giây, con Khô Lâu chiến sĩ cũng chỉ vừa bước vào con đường đã ngã xuống. Cũng do tốc độc bắn của Dương An lúc này vẫn còn thấp nếu không hiệu suất sẽ cảng cao!
- Không ngờ Phá cốt tiễn lại là khắc tinh đối với quái vật loại Khô Lâu, lần sau muốn luyện skill này ta phải tìm nơi nào có nhiều khô lâu thôi!
Dương An cười thầm.
Vì có hạn chế thời gian nên Dương An cũng không lập tức tiến tới nhặt đồ mà tiếp tục lùa rồi giết sạch quái!
Tuy Phá Cốt tiễn vẫn chưa hết cooldown nhưng Dương An vẫn tiếp tục công kích con tiếp theo, bởi thời gian 3 giờ còn lại cũng không nhiều.
Mọi người vào vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: Triệu Vô Lại
Biên dịch: xCỏx
Nguồn: 4vn.eu
Dưới tác dụng của Nguyệt Ảnh dược tề, Dương An dọn dẹp đám Khô Lâu chiến sĩ này cũng không có gì khó khăn, hơn nữa phá cốt tiễn lại có tác dụng khắc chế chúng nên càng dễ dàng.
Toàn thân Khô Lâu chiến sĩ đều tạo từ xương cốt, có nhiều “Cốt điểm” nên dễ bắn ra phá cốt tiễn có độ hoàn thành cao, tuy rằng bây giờ giết quái không có điểm kinh nghiệm nhưng độ thuần thục của kỹ năng thì lại được nâng cao nhanh chóng.
Tuy nhiên cũng có một vài phiền toái, lâu lâu lại có hai con Khô Lâu chiến sĩ đi chung nên khi công kích con này thì cả con còn lại cũng quay sang tấn công, nhưng mà lực công kích của Dương An cao nên chỉ hữu kinh vô hiểm.
Dương An tấn công không ngừng nên chỉ tốn khoảng mười phút là đã quét sạch toàn bộ Khô Lâu chiến sĩ.
Nếu không phải nhiệm vụ có hạn định thời gian thì Dương An thật sự muốn các Khô Lâu chiến sĩ cường hóa xuất hiện càng nhiều càng tốt, bởi tỉ lệ rớt đồ của quái cường hóa rất cao.
Bời vì Dương An luôn dụ quái về thông đạo để giết nên quái sau khi chết thi thể chất đống bên trong, muốn lấy vật phẩm rơi ra thì hắn chỉ có thể lật thi thể từng con mà lấy.
Thành ra thời gian nhặt đồ cũng xấp xỉ thời gian đánh quái.
Sau khi nhặt xong chiến lợi phẩm, kết quả làm cho Dương An không biết nên khóc hay nên cười!
Nói ra thì tỉ lệ rơi vật phẩm ở phó bản cũng rất cao, cộng thêm quái cường hoá nên tỉ lệ sẽ gia tăng hơn nữa.
Hai mươi con Khô Lâu chiến sĩ bị tiêu diệt rơi ra 6 kiện lam trang, hơn nữa còn là trọn bộ lam trang nhưng đáng tiếc đây là một bộ sáo trang (bộ đồ) của chiến sĩ, một cung tiễn thủ như Dương An tất nhiên không thể mặc lên người, tuy nhiên đem bộ trang bị này đi bán thì cũng có thể kiếm được không ít, mặc dù sau 1x, trang bị lục hoặc cao hơn đều phải trải qua giám định thì mới có thể biết được thuộc tính của trang bị từ đó xác định được giá trị, nhưng đem đi bán ít nhất cũng được một ngàn vàng tương đương với hai nghìn nhân dân tệ.
Hơn nữa lần này giết hai mươi con Khô Lâu chiến sĩ còn nhặt được hai mươi viên Hắc Ám tinh hạch 1x, không ngờ là tỉ lệ rớt tinh hạch lại cao như thế, đến một trăm phần trăm.
Trong Phong Vân quái 1x trở lên đều có tỉ lệ rớt tinh hạch nhưng rất nhỏ bởi vậy giá cả phổ thông của tinh hạch cũng không thua các trang bị lam trang, những tinh hạch đặc thù có khi còn có giá cao hơn nữa.
Trong trò chơi tinh hạch có tác dụng rất lớn, nguyên tố thao khống sư có thể dùng để chế tạo ma pháp quyển trục, chế tạo trang bị hay chế tạo vật phẩm cũng đều phải dùng tới tinh hạch.
Tuy nhiên sử dụng tinh hạch nhiều nhất vẫn là triệu hoán sư, triệu hoán sư phải thông qua tinh hạch để phong ấn quái vật sau đó mới có thể triệu hồi quái ra phụ trợ người chơi chiến đấu, nhưng xác xuất phong ấn quái vào tinh hạch rất là thấp, bởi vậy chức nghiệp triệu hoán sư thuần tuý là đi đốt tiền, còn hao phí hơn cả nguyên tố thao khống sư, may mắn là ở thời điểm đầu nếu chơi triệu hoán sư thì có rất nhiều nhiệm vụ phụ kiếm được tinh hạch nếu không thì đừng nghĩ có thể luyện được chức nghiệp triệu hoán sư.
Hai mươi viên tinh hạch 1x cũng khoảng hơn một ngàn vàng, thu hoạch lần này thật phong phú .
Nhặt xong chiến lợi phẩm, trong phòng còn có một cái bảo rương màu bạc.
Dương An tiến tới phát hiện ra cái bảo rương này cũng không khoá.
Cẩn thận mở nắp rương, Dương An từ từ đưa tay vào.
Bên trong cũng có không ít đồ, ba quyển trục gì đó, còn có một chiếc chìa khoá.
Cái chìa khoá này được giới thiệu là vật phẩm nhiệm vụ, chắc là để mở cánh cửa kia, tiếp đó là quyển trục giống hệ nhau.
Thánh Quang mê vụ quyển trục: vật phẩm đặc thù, hiệu quả: khi sử dụng có thể phát ra một làn sương mù (mê vụ) Thánh Quang, làm mù các sinh vật hắc ám trong 3 giây, cộng thêm hiệu quả Thánh Quang ăn mòn trong 10 giây, chỉ tác dụng với sinh vật hắc ám.
- Chẳng lẽ Thánh Quang mê vụ quyển trục cũng có quan hệ tới nhiệm vụ này?
Dương An không khỏi nghĩ thầm, tuy rằng cái quyển trục này không ghi rõ là vật phẩm nhiệm vụ nhưng Dương An đoán đây là vật phẩm mấu chốt để giết boss.
Xác định không còn gì trong rương, Dương An mới đứng dậy bước về phía cánh cửa đang khoá kia.
Đương An đứng trước cửa dùng sức đẩy mạnh vào, cánh cửa kia không hề lung lay, vả lại Dương An phát hiện ra ở dưới có một cái ổ khoá lỗ khá nhỏ, liền lấy cái chìa khoá lục được trong bảo rương kia ra.
Cắm vào rất là vừa vặn sau đó hơi xoay.
“Răng rắc” một tiếng, cánh cửa lớn tự động từ từ mở ra.
Dương An lập tức lui về vài bước, cẩn thận đề phòng xem có xuất hiện tình huống bất ngờ nào không.
Nhưng mà lại không có quái vật mạnh mẽ nào như trong tưởng tường của Dương An mà xuất hiện chỉ là một cái hành lang, vẫn không có một con quái nào trên hành lang này cả.
Trải qua nhiều cạm bẫy, tất nhiên Dương An sẽ không cho rằng con đường không có quái vật này sẽ an toàn.
Bất quá chỉ có một đường phía trước, biết rõ trên núi có hổ vậy mà vẫn phải tiến về lên.
Dương An cẩn thận tiến vào, bất ngờ là trên đường lại không xuất hiện bất cứ cạm bẫy nào, không biết là hành lang này vốn không có bố trí cạm bẫy hay là sẽ có nguy hiểm khác chờ hắn.
Đi được một đoạn Dương An lại thấy một căn phòng.
Giống như cái trước, đối diện căn phòng là một cánh cửa lớn, góc phòng lại có một bảo rương, đương nhiên còn có quái vật.
Chỉ là trong phòng này không phải là Khô Lâu chiến sĩ mà là Khô Lâu thuật sĩ.
Tương tự là một thân bạch cốt, bất quá bên ngoài còn mặc một cái pháp bào màu đen rách nát, trong tay cầm một cây pháp trượng bằng bạch cốt.
Trong phòng này số lượng quái vật nhiều hơn trước, Dương An đếm qua thì có khoảng ba mươi tên.
Dương An lùi vào hành lang, muốn dùng biện pháp cũ để giết sạch đám quái vật này.
Căn phòng thứ nhất đạt được chiến lợi phẩm phong phú khiến cho Dương An hưng phấn, nay lại thêm ba mươi con, cái này chính là mỏ vàng di động cùng với độ thuần thục của kĩ năng đây.
Vững vàng tại vị trí, Dương An bắn chay vào con quái gần nhất.
Khô Lâu thuật sĩ: quái cường hoá cấp 15.
Đều là quái cường hoá cấp 15 nhưng mà Khô Lâu thuật sĩ là quái pháp hệ cho nên khả năng phòng ngự thấp hơn Khô Lâu chiến sĩ, tuy nhiên Khô Lâu thuật sĩ có khả năng tấn công từ xa, gây sát thương cũng không thấp.
Nhưng Dương An lại có con át chủ bài lớn nhất chính là tầm bắn rất, vừa lui vừa bắn xử lý Khô Lâu thuật sĩ cũng không có gì nguy hiểm, cộng thêm hiệu quả của hoãn tốc tiễn, Khô Lâu thuật sĩ thậm chí còn không công kích tới Dương An.
Tuy vậy cũng không thể nói rằng căn phòng này dễ dàng hơn căn phòng lúc trước, trái lại căn phòng này còn khó hơn.
Đều là trong một không gian nhỏ, số lượng quái vật nhiều hơn, độ khó cũng tăng cao hơn vì vậy chỉ cần Dương An không cẩn thận thì có thể sẽ đối mặt một lúc hai, thậm chí là ba con khô lâu thuật sĩ.
May mắn thay Phá cốt tiễn chính là khắc tinh của Khô Lâu, còn có thêm hiệu quả hoá đá của Hắc Vũ chi giới. Mặc dù có vài lần HP dưới 10% nhưng chỉ cần Dương An bình tĩnh chiến đấu thì cuối cùng cũng chỉ là hữu kinh vô hiểm.
Lần này tốn hơn mười phút mới có thể xử lý xong chỗ này.
Sau đó liền dùng tốc độ nhanh nhất để nhặt lấy chiến lợi phẩm.
Mặc dù là nhiệm vụ tiến giai của chức nghiệp cung tiễn thủ nhưng mà trong phó bản này lại không rớt ra trang bị của cung tiễn thủ.
Dương An vô cùng buồn bực!
Lần này hắn lại thu được một bộ lam trang nhưng không phải của cung tiễn thủ mà là của Hắc Ám nguyên tố thao khống sư.
Bù lại cũng có một điều may mắn là vẫn như màn trước rơi ra ba mươi viên Hắc Ám tinh hạch 1x.
Xem xét ở mặt quy đổi ra tiền, Dương An liền thôi không chửi mắng máy chủ nữa.
Thời gian còn lại không nhiều ,sau khi thu thập xong các chiến lợi phẩm Dương An liền chạy đến cái bảo rương.
Cẩn thận tìm tòi thì vẫn là một cái chìa khoá kèm thêm một hạt châu màu trắng.
Mọi người vào vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by †Ares†; 05-06-2013 at 03:09 PM.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: aceking1991
Biên dịch: xCỏx
Nguồn: 4vn.eu
Phù Tạp Lâm chi châu: vật phẩm nhiệm vụ!
Dương An buồn bực nhìn hạt châu màu trắng lớn bằng nắm tay này, nhiệm vụ vật phẩm mà không nói tác dụng là gì.
Nghiên cứu một chút nhưng vẫn không nhìn ra tác dụng nào, Dương An bất đắc dĩ vứt vào trong hành trang, sau này hẵng hay.
Dương An đem chìa khóa mở cánh cửa lớn trong căn phòng.
Cũng giống như trước, đưa chìa khoá vào là cửa tự mở ra.
Lần này cửa mở, không phải hành lang mà dẫn trực tiếp vào một đại sảnh.
Dương An đứng ngoài cửa thăm dò tình hình bên trong.
Đại sảnh này lớn hơn một chút so với hai gian phòng trước, không quái vật, cũng không có cánh cửa nào. Tường màu xanh, chính giữa có mấy cái cột đá, kích cỡ tương đối giống nhau, phải hai người ôm mới hết, vị trí sắp xếp thành đại trận ngôi sao sáu cánh, mỗi cột đá cách nhau khoảng 10 mét. Mà cột đá màu xanh trung tâm nằm giữa đại sảnh, như đặt một quan tài đá kiểu dáng đơn giản, bề mặt khắc đầy các loại phù văn.
- Nơi này hẳn là cửa cuối của nhiệm vụ, tà linh thuật sĩ hẳn đang nằm trong quan tài này.
Dương An thầm nghĩ.
Tuy rằng muốn có nhiều tinh hạch và trang bị, nhưng thời gian giới hạn của Nguyệt Ảnh dược tề chỉ còn khoảng một giờ, hơn nữa cũng không biết khi giết boss xuất hiện nguy hiểm gì, nên phải tranh thủ thời gian.
Đại sảnh hiện thời không chút bất thường, Dương An liền cẩn thận đi vào.
“Rầm”, Dương An vừa bước vào trong, cửa lớn đã tự động đóng lại, đại sảnh hoàn toàn bị bịt kín.
Nhìn không gian không quá lớn, Dương An nhíu mày, tầm bắn trong phòng quá mức hạn chế, may mà còn có sáu cột đá, lúc đánh boss còn có thể dùng để né tránh.
Đang lúc quan sát, trong đại sảnh yên tĩnh cũng bắt đầu có dị động.
Đại sảnh kín mít, nhưng những cây đuốc trên tường ánh lửa lay động, phát ra những âm thanh kì dị, quả thực có vài phần ghê rợn.
Dương An sốc lại tinh thần, chạy nhanh đến nấp phía sau cột đá gần nhất, tập trung nhìn vào quan tài đá nằm ở trung tâm kia.
Cột đá đang ẩn nấp cách quan tài trung tâm khoảng 10 mét, nếu có gì bất ngờ, hẳn cũng có đủ thời gian ứng phó.
“Lạnh cạch... Lạch cạch” âm thanh nhỏ trong quan tài phát ra, chỉ thấy nắp quan tài đã lệch sang bên để lộ ra một cái khe hở thật nhỏ.
Một đạo u quang ánh đỏ thông qua khe hở bắn ra, chiếu màu đỏ như máu lên toàn bộ đại sảnh. Sau đó là làn khói đen tràn ra, chậm rãi đem toàn bộ quan tài đá bọc kín.
Đại sảnh rực một màu đỏ, còn trung tâm một mảng sương khói âm u, Dương An cảm nhận rõ ràng hơi thở tà ác phát ra từ quan tài.
Cỗ hơi thở hắc ám dần mãnh liệt hơn, Dương An biết Tà Linh thuật sĩ Phù Tạp Lâm sắp xuất hiện rồi.
Dương An không khỏi khẩn trương, trước kia chơi băng khống, nhận khảo nghiệm 4x, một mình đối mặt giết boss bằng cấp chứ hắn còn chưa có lần lần nào đối phó với boss vượt cấp, hơn nữa lần này chơi Cung tiễn thủ, kinh nghiệm ít ỏi, khẩn trương là điều khó tránh khỏi.
Đại sảnh rất nhanh khôi phục lại sự tĩnh lặng, ánh lửa cũng đình chỉ nhảy nhót, huyết quang cũng biến mất, thậm chí màn khói đen bao quanh quan tài đã mở cũng lặng lẽ tiêu biến.
Lúc này, phía trên quan tài bỗng xuất hiện một cỗ “Thi thể”.
Như cảm giác được ánh mắt của Dương An, cỗ ‘Thi thể’ thể kia đột ngột dựng thẳng đứng, trôi nổi trên không trung, hướng về phía hắn.
Lúc này, Dương An cũng được chiêm ngưỡng cái Thi thể kia.
Một chiếc phi phong (áo choàng) màu đỏ sậm thật dài đem cả người bao phủ chỉ lộ ra cái đầu và hai bàn tay, bàn chân.
Khối thi thể kia tứ chi hoàn toàn thối rữa, chỉ còn lại xương cốt, tuy nhiên mấy khúc xương này không phải màu trắng mà là có màu sắc âm u quỷ dị. Cái đầu còn tốt hơn một chút, còn có lớp da bọc lấy bên ngoài, không biết thi thể này bị phong ấn qua bao năm tháng rồi.
Da mặt của thi thể khô quắt toàn bộ đều là màu đỏ, nhìn qua có chút dữ tợn khủng bố.
Ngắm cái thi thể này, Dương An chợt nhớ đến tư liệu mà nhà phát hành đăng trên diễn đàn về vu yêu.
Vu yêu là loại sinh vật hắc ám cao tầng, thuộc Vong linh hệ, hình dạng rất giống cái thi thể trước mắt, nhưng vu yêu xương cốt trắng xám, cũng không có da mặt, đẳng cấp thấp nhất cũng là boss 6x. Bất quá, Dương An biết con boss trước mắt này là Tà linh thuật sĩ, là tồn tại cao hơn vu yêu nhiều, tiếp cận quái vật thần cấp.
Đương nhiên, hiện tại nó đang bị phong ấn, chỉ là boss cấp 15.
Có thể vì đây là nhiệm vụ tiến giai ẩn tàng nên Dương An còn chưa công kích boss, hệ thống đã thông báo tư liệu của con boss này.
Hệ thống: Tà linh thuật sĩ Phù Tạp Lâm (phong ấn), boss đặc thù cấp 15, Hắc Ám nguyên tố thao khống sư Phù Tạp Lâm Phù Tạp Lâm bị tà ác ăn mòn ý thức, biến dị thành Tà linh thuật sĩ. Phù Tạp Lâm trước khi mất đi ý thức, khẩn cầu đồng bạn sinh tử chi giao đem phong ấn bản thân mình, nhưng theo dòng chảy thời gian phong ấn lực đã dần dần biến mất.
- Nguyên lai cỗ thi thể này là Hắc Ám nguyên tố thao khống sư trong câu chuyện xưa kia, chẳng trách bia mộ trên lối vào có khắc ‘Chí hữu Phù Tạp Lâm chi mộ’.
Dương An liên hệ giữa tư liệu hệ thống thông báo, cùng với chuyện xưa của Vũ Nguyệt đã kể.
Bất quá, một vấn đề nảy sinh.
- Boss đặc thù cấp 15? Boss đặc thù là có ý gì đây?
Dương An khó hiểu.
Dương An chơi game cũng chưa lâu, những vẫn biết trong Phong Vân cũng chỉ có tiểu boss, boss, đại boss, boss vương giả, còn có boss siêu giai, nhưng chưa từng nghe tới boss đặc thù.
Trong lúc Dương An đang nghi hoặc, tà linh thuật sĩ Phù Tạp Lâm bỗng mở lớn đôi mắt tối tăm trỗng rỗng, làm người ta không rét mà run.
Dương An cũng không tự chủ rùng mình một cái!
Mọi người vào vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†