Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: cdt Nguồn : Tàng thư viện
Lưu Thủy thôn
Bên ngoài căn nhà cỏ ở cuối thôn, hai ông cháu Vạn tiên sinh và Vạn Nhã dậy từ sớm, một người đang chăm sóc luống cây thuốc, một người bên cạnh đang gom hái lá thuốc treo lên phơi nắng. Mặt trời buổi sớm chiếu sáng khắp nơi, từng làn khói bếp bay lên từ thôn trang tạo cảm giác thật an nhàn và yên tĩnh. Đó là sự yên tĩnh sâu xa, và hơi mang vẻ u nhã.
Nhạc Phàm đi trên con đường của tiểu thôn, mang theo bao lớn bao nhỏ, lâu lâu lại nhìn khung cảnh xung quanh mà có cảm giác ấm lòng, bất giác nở một nụ cười.
Đang làm, Tiểu Nhã quay người thấy Nhạc Phàm ở phía xa, liền bỏ cái bình trên tay xuống chạy đến chỗ gia gia, kéo tay áo người chỉ về phía Nhạc Phàm ở phía xa, rồi kéo ông đi về phía hắn.
"Ha! Tiểu Phàm hôm nay lại đến đây sao? Không phải đến thăm lão đầu tử này chứ. Ha ha..." Vạn tiên sinh tóc trắng bạc, râu dài, khuôn mặt hồng hào, mặc y phục trắng toát, do có luyện tập dưỡng sinh nên đến tuổi này mà tinh thần vẫn sáng suốt, nhìn xa giống như người cõi thần tiên.
"Dạ, thấy tinh thần Vạn gia gia như vậy con thật yên tâm". Nhạc Phàm cười tiến về phía ông.
Nhạc Phàm vỗ vỗ vào mấy thứ mang trên người rồi nói: "Hôm qua con thu hoạch cũng tốt, mang đến cho gia gia vài thứ".
"Ha ha, vậy thì ta không khách khí". Nói xong Vạn tiên sinh kéo Tiểu Nhã với Nhạc Phàm vào trong nhà.
Bỏ mấy thứ mang theo xuống, Nhạc Phàm hỏi Vạn tiên sinh: "Vạn gia gia, bệnh của Tiểu Nhã...?" Mặc đã hỏi nhiều lần, nhưng vẫn không có tin tốt lành nào, nên Nhạc Phàm cảm thấy do dự.
"À,,," Vạn tiên sinh thở dài, lắc đầu, xoa nhẹ đầu Tiểu Nhã.
Tiểu Nhã đương nhiên biết họ lo lắng, nên đứng dậy, đưa tay làm hiệu ý nói rằng: "Con hiện tại vẫn tốt, có hai người yêu thương, mặc dù con không nói được cũng chẳng sao".
"Ha ha, gia gia với TIểu Phàm đương nhiên là yêu quý Nhã nhi mà". Tiếng cười to xóa đi nỗi phiền muộn trong căn phòng.
Vạn tiên sinh nói tiếp: "Tiểu Phàm, khi con vào thành thì đưa Tiểu Nhã theo, cho nó ra ngoài để thư giãn".
Nhạc Phàm nhíu mày, hơi do dự nhưng cũng gật đầu: "Được, con cũng cần vào thành một chuyến, TIểu Nhã có thể đi theo con. Con sẽ lo cho Tiểu Nhã được an toàn."
Vạn tiên sinh nhẹ vuốt râu, mỉm cười gật đầu, vì ông biết Nhạc Phàm hứa điều gì đều làm tốt nên không lo lắng gì cả.
********************************
Mùa hè nóng nực, Trữ Huyền thành vẫn nhiệt náo phi thường, mọi nơi đều có người đi lại, có thể nhìn thấy các loại thương phẩm bày bán khắp nơi.
Một thiếu niên vác trên vai khối da gấu to lớn đi trên đại nhai, theo sau là một tiểu cô nương bảy tám tuổi, khiến cho người trên phố phải chú ý. Đó chính là Nhạc Phàm và Tiểu Nhã.
Nhạc Phàm sau khi về nhà lấy bộ da gấu, rồi cõng Tiểu Nhã theo, đến trước cổng thành mới để Tiểu Nhã xuống đi sát theo mình.
Kì Dị Trai là trân bảo điếm lớn nhất Trữ Huyền thành, nằm ngay giữa thành, mỗi lần Nhạc Phàm săn thú đều lấy da đến bán ở nơi này.
"Tiễn chưởng quầy, đây là da hắc hùng, toàn bộ tấm da đều nguyên vẹn, ngài cho giá". Nhạc Phàm nói nhạt.
TIễn chưởng quầy mập mạp phì nhiêu, có hai vành ria nhỏ, thần tình ngạo mạn như thể người khác vay nợ hắn vậy. Hắn âm trầm nói: "Để xem", rồi vỗ vỗ bộ da, hai mắt lướt lên xuống, không ngừng dao dộng, xem xét thật kĩ cả bên trong lẫn bên ngoài, trong mắt thấp thoáng một tia vui mừng.
Sau một hồi, Tiễn chưởng quầy thấy mình quá thất thố, liền vội thu hồi tâm trạng, ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Phàm tiểu huynh đệ, tấm da gấu này tuyệt đối là trân phẩm, nhưng ngươi biết đó, lúc này đang là thiên tai, do đó, ha ha, cái này..." Tiễn chưởng quầy không ngừng xoa hai tay, nhìn Nhạc Phàm cười ẩn ý.
Hơi nhíu mày, Nhạc Phàm nói nhạt: "Ông muốn nói hiện tại tấm da gấu này không có giá chứ gì?"
Tiễn chưởng quầy cười dài nói: "Ha ha, đúng như Phàm tiểu huynh đệ nói, tấm da gấu này không ăn được, lông quá dày, cũng không thể đâm lỗ được, nên lúc này không được giá".
Trước đây, khi đến đây bán da thú Nhạc Phàm luôn bị ép, giá cao nhất chỉ là vài lạng bạc. Bình thường da hổ và da sói hoàn chỉnh ít nhất cũng có giá một ngàn lạng bạc, da cáo hai ngàn lạng bạc. Điều này Nhạc Phàm đương nhiên biết, nhưng do hoàn cảnh khó khăn, cần tiền để mua thức ăn nên đã nhẫn nhịn. Nhưng hiện tại không như trước, kĩ thuật săn bắn của Nhạc Phàm đã tiến bộ, dựa vào săn bắn cũng có nhiều cơ hội kiếm tiền. Hắn đã không phải lo lắng từng miếng ăn, đời sống tuy còn đơn sơ, nhưng hiện tại còn đưa củi cho Tô Kí trà lâu, có thể thấy là cuộc sống đã khá hơn nhiều. Huống chi tấm da hắc hùng to lớn hoàn chỉnh này đâu phải tầm thường, người trong nghề cũng khó mà có được.
Do đó Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Đã như vậy, từ giờ về sau ta không đến đây nữa". Rồi không thèm chú ý đến vẻ lắp bắp của Tiễn chưởng quầy, Nhạc Phàm không nói lời nào nữa, đưa tay nhấc tấm da gấu, kéo Tiểu Nhã bỏ đi.
__________________
Last edited by Iori Yagami; 20-01-2009 at 12:35 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của biga05
Quyển 1: Thành trường Chương 8: Quyết bất khuất phục
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: cdt Nguồn: Tàng Thư Viện
Thấy Nhạc Phàm bỏ đi, Tiễn chưởng quầy vội bước lên trước nói: "Phàm tiểu huynh đệ, có thể thương thuyết mà, mặc dù da thú hiện nay không có giá, nhưng thấy chúng ta giao tình lâu năm, ta tuyệt đối không xử tệ với ngươi đâu".
Nhạc Phàm trong lòng cười lạnh: "Giao tình?" Rồi hắn quay người nhìn Tiễn chưởng quầy, nhạt giọng nói: "Ngươi trước đây lừa ta, ta đều biết cả, lúc đó ta không thể làm gì khác được". Đột nhiên ngữ khí chuyển sang lạnh lùng: "Nhưng hiện nay ta không muốn bán nữa, hừ..." Nói xong hắn kéo Tiểu Nhã đi ra cửa.
Tiễn chưởng quầy sắc mặt trở nên khó coi, vừa xanh vừa đỏ, biết sự việc không thể cứu vãn được nữa nên quay ra phòng ngoài quát lớn: "Giữ chúng lại".
Nhạc Phàm và Tiểu Nhã vừa ra đến cửa nội viện, đột nhiên có một đám người mặc hắc y xông tới. Đám người này chính là do Tiễn chưởng quầy dùng tiền thuê làm hộ viện của Kì Dị Trai.
Đám hắc y nhân rất cao lớn, tổng cộng có mười hai tên vây Nhạc Phàm vào giữa. Chúng chạy quanh thu hẹp phạm vi bao vây lại, không cho Nhạc Phàm một cơ hội đào thoát nào.
Thấy trận thế như vậy, Nhạc Phàm tâm lí bình tĩnh dị thường, vì chỉ có bình tĩnh mới có thể định liệu tốt được. Che Tiểu Nhã ở phía sau, hắn quay về phía Tiễn chưởng quầy lạnh lùng nói: "Như vầy là có ý gì?"
Tiễn chưởng quầy vừa tính nói thì phía hậu đường truyền lại một âm thanh chói tai: "Không có gì, chỉ muốn ngươi để tấm da hắc hùng đó lại thôi". Giọng nói vừa dứt, từ hậu đường xuất hiện một nam tử mình mặc bạch y, ăn vận diêm dúa, thân người cao, mỏ nhọn mắt hí, mặt mày son phấn như đàn bà.
Thấy nam tử đó xuất hiện, Tiễn chưởng quầy cùng đám người kia hướng tới hắn cung kính nói: "Nhị thiếu gia..." Rồi Tiễn chưởng quầy vội tiến đến trước mặt hắn cười nịnh nọt: "Ha ha, Nhị thiếu gia, thuộc hạ nguyên là muốn...". Đang nói liền bị mục quang băng lãnh của nam tử đó làm nín bặt nên Tiễn chưởng quầy xấu hổ đứng qua một bên, tuyệt không còn cái ngạo khí lúc nói chuyện với Nhạc Phàm.
Vị Nhị thiếu gia này là Nhị công tử của đại gia giàu có nhất Giang Nam Triệu Thiên Kim, tên là Triệu Thiên Hoa. Triệu Thiên Kim là địa chủ lớn nhất khu vực Giang Nam, là người gian hoạt lão luyện, làm việc bất chấp thủ đoạn, quen biết với bọn quan lại xấu xa, nên hiện tại đã là bá chủ giàu nhất một phương.
Triệu gia Nhị công tử từ nhỏ đã được nuông chiều, hơn nữa mọi thứ hắn sử dụng đều có giá trị liên thành, nên những thứ tầm thường hắn không thèm để mắt. Hôm nay chỉ ghé qua Kì Dị Trai xem xét, không nghĩ là sẽ thấy Nhạc Phàm bán tấm da hắc hùng.
Nếu chỉ là da hắc hùng bình thường thì Triệu Thiên Hoa đã không để ý, nhưng đây là loại hắc hùng cực kì trân quý, hơn nữa trên da không có một vết hư hại nào, làm cho giá trị của nó tăng lên nhiều lần.
Mặc dù Triệu Thiên Hoa rất thích tấm da đó, nhưng hắn khinh thường không thèm tiếp xúc với người miền sơn dã, nên thông qua Tiễn chưởng quầy mà mua bán. Nguyên là Triệu Thiên Hoa nghĩ chỉ cần mua, không để ý là bao nhiêu tiền, nhưng không ngờ là Tiễn chưởng quầy quen thói ép giá đã làm Nhạc Phàm tức giận, khiến cho hắn không muốn bán nữa.
Triệu Thiên Hoa trừng mắt nhìn Tiễn chưởng quầy, rồi không để ý đến hắn, quay ra nói với Nhạc Phàm: "Ta muốn tấm da hắc hùng này, ngươi ra giá đi".
Triệu Thiên Hoa nói giọng rất chói tai, làm cho Nhạc Phàm thấy phản cảm vô cùng, nên hắn nhăn mày nói: "Ta nói rồi, ta không muốn bán".
"Hừ. Ngươi không cần tỏ vẻ mặt như thế, ta thấy vật này quả thật khó kiếm, hôm nay không quản ngươi muốn bán hay không, ta cũng muốn có nó". Triệu Thiên Hoa bị một đứa nhỏ từ chối nên cực kì tức giận.
Nhạc Phàm thấy vậy, biết là hôm nay khó mà tốt được, nên nói nhỏ với Tiểu Nhã: "Ôm chặt huynh nhé". Nói xong kéo hai tay Tiểu Nhã ôm chặt cổ hắn.
Không biểu hiện dấu hiệu nào, Nhạc Phàm đột nhiên tiến đến sát tên hắc y ở gần cửa viện, động tác cực nhanh, làm cho hắn không kịp phản ứng, tung một cước đá hắn bay ra sau nằm trên mặt đất khóc rống lên.
"Tiên hạ thủ vi cường". Kinh nghiệm nhiều năm săn bắn khiến cho Nhạc Phàm tuy nhỏ tuổi nhưng hiểu rất rõ đạo lý này.
Thừa dịp tên hắc y hộ viện không chặn đường, hắn quyết định trước tiên giải quyết phần trước cửa, lúc đó mới có hi vọng chạy thoát.
Nhưng đám hộ viện này được Tiễn chưởng quầy dùng tiền thuê về, dù không phải là giang hồ nhất lưu, nhưng đối phó với người thường thì dư sức. Tên hắc y bên cạnh vội phản ứng, liền giơ mộc côn, hướng tới Tiểu Nhã ở sau lưng Nhạc Phàm mà đánh tới.
Vì không muốn Tiểu Nhã bị thương, Nhạc Phàm bất đắc dĩ không chạy đến cửa mà chuyển thân sang một bên, đợi mộc côn tiến đến đã hết lực, tiến lên một bước, dụng lực nắm mộc côn rồi giựt mạnh. Tên hắc y đó không nghĩ lực khí của Nhạc Phàm lại mạnh đến thế, trong lúc sửng sốt, hạ âm yếu hại đã bị đá trúng, nằm lăn lộn trên đất.
Vì Nhạc Phàm bị hắn làm chựng lại nên đám hắc y nhân có cơ hội xông tới, so với vừa rồi càng thêm khó khăn, xem ra lần này hắn muốn đột vây có lẽ sẽ không dễ dàng.
Thấy hai thủ hạ của mình bị thương, Tiễn chưởng quầy phẫn nộ dị thường nói: "Xú tiểu tử, ngươi dám xuất thủ đả thương người, thật không có vương pháp mà".
Nhưng Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng khinh thường, không thèm chú ý mà cảnh giác tình huống xung quanh. Tình huống như vầy, nếu không phản kháng thì để bọn chúng đánh cho à?
Triệu Thiên Hoa thấy Nhạc Phàm không biết điều, nhăn mày tức giận quát: "Xú tiểu tử, ngươi nếu để tấm da hắc hùng đó lại, rồi cúi đầu nhận lỗi thì ta để ngươi đi. Còn nếu không biết điều, thì cứ chờ bị trừng phạt đó".
Nhạc Phàm đứng giữa viện, mộc côn chắn ngang ngực, thân hình gầy gò nhưng dáng vẻ kiên cường. Tiểu Nhã ôm sát sau lưng hắn, trong lòng không chút sợ hãi.
Nhìn quanh một vòng, Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Ta quyết không khuất phục, hừ..." Vừa dứt lời hắn liền hướng về phía cửa viện mà phóng đi.
Last edited by Iori Yagami; 20-01-2009 at 12:35 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tarta12a
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: cdt Tàng thư viện
Nội viện Kì Dị Trai trở nên hỗn loạn, một đám hắc y nhân vây quanh một thiếu niên, chúng không ngừng di chuyển, thỉnh thoảng lại tiến lên tập kích nhằm đánh ngã thiếu niên. Nhưng thiếu niên sau lưng cõng một tiểu nữ hài, luôn biến hóa phương vị, một tay không ngừng múa mộc côn, không để bọn hắc y nhân tiếp cận được mình.
Nhạc Phàm không phải là không có kinh nghiệm bị vây khốn. Năm đó hắn bị đàn sói bao vây cũng đột phá mà chạy. Nhưng lúc này thì khác, không chỉ là có Tiểu Nhã bên cạnh cần bảo vệ, bó buộc tay chân, ảnh hưởng rất lớn đến sự linh hoạt của bản thân; hơn nữa đám người này khác với dã thú, đối phó với bọn họ cũng không thể cố sống cố chết, dẫu sao Nhạc Phàm cũng chỉ là một thợ săn bình thường.
Ngồi tại chánh đường, Triệu Thiên Hoa đang hứng thú nhìn tất cả, thỉnh thoảng lại đưa chung trà lên nhấp một ngụm. Ngược lại, Tiễn chưởng quầy bên cạnh đang nóng ruột vô cùng, thấy đám hộ viện bị thương nằm dưới đất thì càng thương xót. Đương nhiên, Tiễn chưởng quầy chẳng thương xót gì bọn chúng, nhưng thương xót tiền của hắn, không chỉ những là thứ bị hư hại, mà còn tiền mời đại phu đến chữa trị cho bọn thủ hạ bị thương.
"Mẹ nó, không nghĩ là xú tiểu tử có khả năng này, hại ta thảm rồi. Ôi, coi kìa, ôi..." Tiễn chưởng quầy mặt trắng bệch, trong lòng than khổ một hồi.
Thấy vẻ mặt Tiễn chưởng quầy như vậy, Triệu Thiên Hoa đương nhiên biết trong lòng hắn nghĩ gì, nên mới nói: "Lão Tiễn, chỉ cần lấy được vật vào tay, ngươi sẽ được đền bù xứng đáng".
Nghe Nhị thiếu gia hứa hẹn, TIễn chưởng quầy nở mày vui vẻ, quay ra nói với đám hộ viện: "Ai bắt được xú tiểu tử này, thưởng hai trăm bạc, các ngươi tỏ chút hữu dụng coi nào".
Có trọng thưởng tất có người dũng cảm thực hiện, lời nói của Tiễn chưởng quầy quả nhiên có hiệu quả. Hơn mười hộ viện nghe thấy liền phấn chấn, cố nén đau đớn bản thân, nhất tề nhắm hướng Nhạc Phàm phóng đến.
Nhạc Phàm liền cảm thấy áp lực gia tăng, thân thể không ngừng chuyển động, mộc côn trong tay múa càng nhanh, nhất thời côn ảnh đầy trời khiến bọn chúng không thể lại gần. Nhưng điều này làm thể lực Nhạc Phàm tiêu hao nhanh chóng, duy trì được một lúc thì hai tay hai chân trở nên nặng nề, ngực thở phập phồng, hô hấp càng nhanh, mồ hôi rơi xuống như mưa.
Nhạc Phàm tự nhủ: "Xem ra duy trì không được lâu, phải tốc chiến tốc thắng, cầm tặc tiên cầm vương, trước tiên phải bắt tên chủ để còn thương thuyết". Đột nhiên côn thức biến đổi, không còn phòng thủ mà chuyển qua công kích đơn giản, nhưng tốc độ nhanh nhẹn vô cùng, mỗi côn đều nhanh hơn trước vài phần.
Không còn mộc côn phòng thủ, còn không để Tiểu Nhã bị thương, nên Nhạc Phảm chỉ có thể lấy tay và thân mình che chở cho Tiểu Nhã.
Trong chốc lát Nhạc Phàm đã bị đánh trúng vài cái, đầu bị đả thương, máu chảy trên mặt xuống làm đỏ cả ngực áo, khiến cho hắn có vẻ dữ tợn. Tiểu Nhã mở to mắt, hoảng sợ nhìn bốn phía, chỉ có thể bám chặt sau lưng Nhạc Phàm
Nhạc Phàm mặc dù bị thương, nhưng công kích cũng có hiệu quả rõ ràng. Do đám hộ viện này sợ bọn họ chạy thoát nên hầu hết tập trung ở cửa viện, trong sân viện chỉ có ba bốn tên, nên lực công kích của Nhạc Phàm chỉ tác động tới mấy tên này. Chúng còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Nhạc Phàm đánh ngã hết.
Bức tường người trước mặt đã mở ra, thừa dịp bọn chúng chưa xông lên, Nhạc Phàm chân trái dụng lực dậm mạnh, nhảy khỏi vòng vây, cầm mộc côn phóng về phía Triệu Thiên Hoa đang ở trong nhà.
Biến hóa bất ngờ này khiển cho Triệu Thiên Hoa và Tiễn chưởng quầy hoảng loạn, toan muốn chạy trốn. Tiễn chưởng quầy không ngừng lui về phía sau. Nhưng Triệu Thiên Hoa đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, khôi phục lại thần sắc như cũ, hơn nữa ánh mắt còn tràn đầy vẻ tiếu ý đùa cợt.
Đang phóng đến, Nhạc Phàm thấy biểu tình biến hóa của Triệu Thiên Hoa, đột nhiên sinh ra cảnh giác, phảng phất như cảm giác bị dã thú theo dõi. Lúc mới tiến vào Kì Dị Trai, Nhạc Phàm bằng trực giác mẫn tuệ của thợ săn đã phát hiện như có người quan sát hắn, nhưng lại không thấy có gì dị thường, điều này khiến Nhạc Phàm cảm thấy bất an cho nên đã sớm muốn bỏ đi.
Chỉ còn cách Triệu Thiên Hoa một bước, cảm giác bất an càng mạnh khiến cho Nhạc Phàm thay đổi quyết định, chân phải phía trước dụng lực đạp mạnh, thân hình nhanh chóng quay ngược lại, đột nhiên nhằm Tiễn chưởng quầy mà phóng đến, suýt nữa làm cho Tiểu Nhã bị văng ra. Dù vậy, cảm giác bất an vẫn không biến mất, thói quen khiến hắn quay đầu lại, chợt kinh hãi, một đạo bạch khí nhỏ dài đang bắn tới, nháy mắt đã tới trước mặt, mà mục tiêu đúng là Tiểu Nhã.
Biến hóa bất ngờ làm Nhạc Phàm lạnh đến dựng lông tóc, bằng trực giác của thợ săn hắn có thể khẳng định, nếu như bị đạo bạch khí đó đả trúng, Tiểu Nhã nhất định sẽ chết. Do đó Nhạc Phàm không hề tiếc vội đưa tay nắm lấy bộ da hắc hùng trên vai, dụng lực hướng tới đạo bạch khí đó mà chống lại.
"Bình..." Một âm thanh vang lên, bộ da trong nháy mắt bị chấn thành nhiều mảnh bay tứ tán, cùng lúc Nhạc Phàm bị chấn bay về phía sau, vừa vặn rơi xuống trước mặt Tiễn chưởng quầy, miệng thổ máu tươi, tay trái bị thương máu chảy ròng ròng.
Đã học qua y thuật, Nhạc Phàm tự biết kinh mạch tay trái đã bị chấn đứt, hơn nữa hiện tại nội phủ cũng bị chấn thương. Nhưng lúc này không thể quỵ ngã. Nhạc Phàm cố nén đau, xoay người đứng dậy, Tiểu Nhã bị đè cũng kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng hai tay hai chân vẫn ôm cứng Nhạc Phàm.
Thấy Nhạc Phàm toàn thân dính máu, mặt mày dữ tợn đứng ngay trước mặt, Tiễn chưởng quầy vạn phần hoảng sợ, muốn chạy nhưng lực khí toàn thân như cạn kiệt, hai chân không ngừng run rẩy. Nhạc Phàm thừa cơ hội ngay lập tức chuyển ra sau lưng Tiễn chưởng quầy, vứt bỏ mộc côn, giơ tay phải bóp chặt yết hầu của Tiễn chưởng quầy mà hung hăng nói: "Các ngươi không được bước lên, nếu không ta bẻ gẫy cổ hắn".
Quả nhiên, nội viện trở nên im lặng lạ thường, chỉ nghe tiếng máu từ tay trái Nhạc Phàm rơi trên mặt đất
Last edited by Iori Yagami; 20-01-2009 at 12:36 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmilan
Quyển 1: Thành trường
Chương 10: Tiên thiên cao thủ
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: cdt
Nguồn: Tàng thư viện
Nghe tiếng máu Nhạc Phàm rơi xuống, Tiểu Nhã từ trên lưng hắn trượt xuống, lấy răng xé một mảnh vải từ áo mình rồi nhanh nhẹn băng lại vết thương trên tay trái của hắn.
Triệu Thiên Hoa nhìn đống da hắc hùng dưới đất, trong lòng cảm thấy khó thở: "Mất nhiều công sức như vậy, lại không lấy được gì. Hơn nữa vừa rồi nếu không có Phong lão trợ giúp, có thể người nằm trong tay tiểu tử này chính là ta". Nhìn thấy Tiểu Nhã đang băng bó cho Nhạc Phàm, hắn lại càng phẫn nộ, quát lớn: "Các ngươi làm gì thế, nhanh bắt hắn lại cho ta".
"Không được lại gần". Nhạc Phàm vội nắm chặt Tiễn lão bản lúc này mặt mày trắng bệch như thể sắp chết tới nơi.
Thấy chưởng quầy nằm trong tay hắn, bọn hộ viện không dám khinh thường vọng động sợ lão bản sẽ có chuyện. Nhưng Nhị thiếu gia thì bọn họ càng không thể đắc tội, nên ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết nên làm thế nào cho đúng.
Triệu Thiên Hoa thấy tình hình như vậy, tức giận quát: "Bọn ngươi cứ làm đi, có chuyện gì ta chịu cho".
Thấy bọn hộ viện không nhúc nhích, Triệu Thiên Hoa đang muốn quát lần nữa, chợt có một âm thanh già nua cắt ngang: "Thiên Hoa, để xem đã, đừng làm khó bọn chúng, chuyện này để ta giải quyết". Tiếng nói vừa dứt, một lão nhân thân mặc hồng bào xuất hiện.
Lão nhân này chính là người đứng đầu tứ đại trưởng lão của Triệu gia, Phong Vô Thường. Lão từ nhỏ đã xuất gia vào Thiếu Lâm Tự, tu luyện thiết đầu công nên khuôn mặt có vẻ kì dị, trán lớn hơn người thường rất nhiều.
Lão khi trước hành tẩu giang hồ quá hiếu sát nên bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm. Ba mươi tuổi đã trở thành giang hồ nhất lưu cao thủ , nhưng sau bị cừu gia truy sát, trong lúc sắp chết được Triệu gia chủ Triệu Thiên Kim cứu giúp, vì báo đáp ơn cứu mạng, hơn nữa cũng đã chán cuộc sống vô định, nên Phong Vô Thường quyết định ở lại trợ giúp cho Triệu Thiên Kim.
Phong Vô Thường đã theo Triệu Thiên Kim hơn ba mươi năm, nhờ vào tài lực vật lực lớn mạnh của Triệu gia, lão đã bắt đầu tiến vào cánh cửa tiên thiên chi cảnh, đối với Triệu gia lại càng một mực trung thành. Hơn nữa ở cùng Triệu Thiên Hoa từ bé đến lớn nên việc bảo vệ hắn cũng giao cho lão.
Thấy Phong Vô Thường xuất hiện, Triệu Thiên Hoa không dám quát tháo như vừa rồi, mà trở nên khiên tốn, cung kính nói: "Phong lão mời ngồi, chuyện này xin giao lại cho người". Nói xong hắn cũng lùi qua một bên.
Băng bó cho Nhạc Phàm xong, Tiểu Nhã lại trốn sau lưng hắn, nghe có người xuất hiện liền đưa mắt ra ngoài dò xét.
Phong Vô Thường ngồi xuống, đánh giá Nhạc Phàm một chút, rồi thấy sau lưng hắn có một tiểu nữ hài, liền cười nói: "Tiểu hỏa tử không tệ, dũng cảm mưu lược, hơn nữa thấy ngươi không tu luyện nội gia công phu lại có thể vượt được kiếm khí của ta, thật là hiếm có mà". Lão dừng lại một chút rồi tiếc nuối nói: "Thật là đáng tiếc, kì thật ngươi vừa rồi có thể tránh được kiếm khí của ta, nhưng vì cứu tiểu gia hỏa kia mà lại dùng tay không chống lại. Mặc dù hiện tại ta nghĩ thương thế của ngươi không quá nghiêm trọng, nhưng ta thấy tay trái của ngươi đã bị phế rồi, về sau muốn cầm thứ gì cũng không thể được nữa..."
"Hừ..." Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Ông muốn gì?"
Phong Vô Thường nói nhạt: "Kì thật ngươi hiện tại thương thế như vậy, nếu ta không động thủ, ngươi muốn cùng tiểu gia hỏa này thoát đi thì cũng không thể". Lão thấy thần tình của Nhạc Phàm như vậy liền nói tiếp: "Mặc dù ngươi có tư chất, nhưng không phải là người giang hồ, nên không thể nói đến chuyện giết người".
Không sai, điều này đúng là điểm yếu của Nhạc Phàm, hắn không thể trở thành một kẻ sát nhân.
Không biểu hiện vẻ mặt nào khác, Nhạc Phàm vẫn lạnh lùng nói: "Ta mặc dù không muốn giết người, nhưng hi vọng các người đừng ép ta, dù sao ta vẫn còn muốn sống".
Phong Vô Thường không nghĩ là một kẻ thân thụ trọng thương, lại bị vây khốn mà vẫn bình tĩnh như thế, nên gật đầu nói: "Tiểu hỏa tử, ta cho ngươi một cơ hội. Cho ngươi tùy chọn vũ khí, chỉ cần ngươi trong mười chiêu bức ta rời khỏi ghế thì xem là ngươi thắng, tự nhiên có thể rời khỏi đây". Lão phủi phủi tấm vải bọc ghế rồi nói tiếp: "Còn nếu ngươi thua, phải đáp ứng ta ba điều kiện, được chứ? Đương nhiên, để cho công bằng, ta chỉ phòng thủ mà không tấn công, xem ngươi có bản sự như thế nào". Kì thật chiến đấu như vầy vốn đã bất công, dù sao Phong Vô Thường đã tiến vào tiên thiên chi cảnh, người như lão đâu phải có nhiều.
Tiên thiên chi cảnh, là đại biểu cho võ nghệ cao tuyệt, là cảnh giới mà hầu hết người trong võ lâm đều mơ tới. Người luyện võ đạt tới tiên thiên chi cảnh là rất ít, trong giang hồ nếu không là kẻ có địa vị được tôn sùng, thì cũng là nhất phái chi chủ hoặc là trưởng lão khách khanh, hoặc cũng lưu danh võ lâm.
Võ công trong giang hồ chia làm năm đẳng cấp, thấp nhất là bất nhập lưu, thứ đến là võ công nhị lưu, nhất lưu là có thể xưng là cao thủ, rồi cao hơn là siêu nhất lưu cao thủ và tiên thiên cao thủ. Siêu nhất lưu cao thủ và tiên thiên cao thủ mặc dù chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng đó là khoảng cách rất khó vượt qua, hơn nữa trong tiên thiên cao thủ cũng có nhiều cấp bậc khác nhau.
Những kiến thức giang hồ này đương nhiên Nhạc Phàm không biết, bất quá hắn biết là lão nhân này rất lợi hại. Nhưng do tính cách tự nhiên hắn cũng không sợ hãi. Thế nên hắn lạnh lùng nói: "Muốn đánh thì đánh". Rồi hắn thả Tiễn chưởng quầy ra, dùng chân đá mộc côn bay lên, hướng về phía Phong Vô Thường mà phóng đến.
Chỉ thấy Nhạc Phàm một tay cầm côn, mạnh mẽ hướng tới Phong Vô Thường mà tấn công, tiếng "vù, vù" liên tục vang lên.
Nhưng Phong Vô Thường thần sắc tự nhiên, như không thấy Nhạc Phàm múa mộc côn, giơ tả thủ lên đỡ một chiêu, chỉ nghe "Ầm..." một tiếng, Nhạc Phàm bị phản chấn loạng choạng ngược ra sau, rồi quay ra nhìn Phong Vô Thường, nhưng lão vẫn đang ngồi yên không xê dịch tí nào.
Last edited by Iori Yagami; 20-01-2009 at 12:36 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acmilan
Quyển 1: Thành trường Chương 11: Thiểu niên bạch phát
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: cdt
Nguồn: Tàng thư viện.
Lúc này Nhạc Phàm tay phải có phần run lên, trong người cảm thấy thập phần khó chịu, nên cứ đứng yên tại đó, dựa theo phương pháp thổ nạp của Dưỡng tâm kinh mà điều tức.
Phong Vô Thường nghĩ Nhạc Phàm đang suy nghĩ cách thức tấn công nên không quấy rầy hắn mà chỉ ngồi yên chờ đợi. Dù sao đối phó với một tiểu tử chỉ hơn mười tuổi cũng không mất nhiều tâm lực, cho hắn có thời gian ngược lại còn giúp mình có vẻ đại khí. Phong Vô Thường không nói tiếng nào, tự nhiên những kẻ khác cũng không dám quấy nhiễu chỉ đứng một bên mà nhìn. Nhưng Tiễn chưởng quầy thì sớm sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, không dám động đậy.
Điều này lại giúp cho Nhạc Phàm có nhiều thời gian điều tức.
Vừa rồi nội phủ Nhạc Phàm đã bị chấn động, tâm khí bất thuận, suýt nữa là ngất đi. Nhưng Dưỡng tâm kinh chính là từ Y kinh mà ra, mặc dù không phải là tuyệt học võ công, cũng không phải là phương pháp tu luyện nội lực, nhưng thực sự có hiệu quả dưỡng sinh tuyệt vời, hơn nữa có thể tùy ý sử dụng bất cứ lúc nào và tại bất cứ đâu.
Nhạc Phàm đứng yên không ngừng thổ nạp, nội phủ cũng theo đó mà khôi phục nhanh chóng Chỉ chốc lát, thể lực của hắn đã phục hồi, hơn nữa còn cảm thấy sinh lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ có điều tay trái lại không có cảm giác gì.
Nhạc Phàm vừa điều tức vừa tự nhủ: "Hiện tại cường địch trước mắt, ta phải giữ được bình tĩnh..."
Đột nhiên, Nhạc Phàm chuyển động, như một con báo săn mồi cầm mộc côn phóng đến. Mặc dù tốc độ làm người thường kinh hãi, ngay cả những kẻ bình thường trong võ lâm cũng không thể đạt được, nhưng trong mắt cao thủ như Phong Vô Thường thì chỉ như thế, lão bất quá chỉ có một tia tán thưởng trong mắt, sẵn sàng tiếp đón. Ngay lúc mộc côn sắp chạm đến, Nhạc Phàm đột nhiên chuyển thân, động tác thật khác thường, quay ngoặt sang một bên, mộc côn cũng biến đổi theo hắn, từ chặt biến thành chém ngang.
Đối với Phong Vô Thường, một tiểu tử hơn mười tuổi như nào đi nữa thì cũng chẳng lợi hại gì, cũng chẳng có thể có khả năng biến chiêu như thế, nên trong mắt chợt xuất hiện tia kinh ngạc. Trong khi sửng sốt, mộc côn xé gió đã tiến sát đến.
Nếu là cao thủ bình thường, với khoảng cách ngắn như vầy khẳng định phải chịu đòn. Nhưng Phong Vô Thường không phải loại cao thủ bình thường, hơn nữa còn có mấy chục năm kinh nghiệm giang hồ, liền giơ tay phản đòn, "Ầm", "Rầm", mộc côn bị chặn lại, đồng thời bị gẫy một đoạn
Mọi người bị biến hóa này làm sửng sốt, trong nhất thời trong phòng liền yên tĩnh trở lại.
Phong Vô Thường cười to nói: "Ha ha... Tốt, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, thiếu chút nữa là ngươi thành công rồi, nhưng thật đáng tiếc! Hiện tại vũ khí của ngươi bị hư hại rồi, chuẩn bị đánh lại vậy". Rồi lão quay ra sau lưng định nói với tên hộ viện, nhưng bị Nhạc Phàm cắt ngang: "Không cần, chiều dài như vầy là được rồi".
Phong Vô Thường sửng sốt, lão đương nhiên không biết Nhạc Phàm dùng khảm sài đao có độ dài tương tự như thế, nhưng thấy khuôn mặt cương nghị của Nhạc Phàm nên gật đầu nói: "Đã như thế, tiếp tục nào".
Phong Vô Thường vừa dứt lời, Nhạc Phàm lại phóng tới, cũng giống như lần trước, tốc độ rất nhanh. Nhưng Nhạc Phàm đã minh bạch rằng lực lượng như vầy khẳng định không thể đả thương Phong Vô Thường, nên hắn đột nhiên tăng tốc, đoản côn trong tay biến đổi càng linh hoạt, cơ thể mềm dẻo cũng biến chuyển không ngừng, nhất thời côn ảnh đầy trời hướng tới Phong Vô Thường mà đánh tới.
"Phá..." Nhạc Phàm hô to một tiếng, hợp với côn ảnh đầy trời tạo nên uy thể không thể so sánh được.
"Tới nào..." Phong Vô Thường thấy côn ảnh đầy trời vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, ngồi tại ghế không ngừng giơ tay ngăn cản mộc côn. Chân chân giả giả, giả giả chân chân, cũng chỉ là một mà thôi.
Hai người tốc độ càng lúc càng nhanh, trong không khí luôn có tiếng va chạm không ngừng làm mọi người xung quanh nghe thấy đều sợ hãi run người.
Nhạc Phàm biết cứ vậy không phải là biện pháp tốt, nên động tác biến thành đơn giản, tốc độ càng nhanh hơn. Ở vào tình huống như vầy, Nhạc Phàm trong tâm bình tĩnh lại, không có tâm niệm tranh đấu, phảng phất nhớ lại lúc chặt củi, yên lặng huy động giản đơn đao pháp, từ từ tiến nhập không minh chi cảnh. Nếu Phong Vô Thường biết Nhạc Phàm xem lão như khúc củi, nhất định lão sẽ tức đến hộc máu.
Thấy Nhạc Phàm nhãn thần trong suốt, biểu lộ tinh quang, Phong Vô Thường đương nhiên biết điều này đại biểu cho việc gì. Trong lòng vừa kinh sợ vừa kì lạ, hai tay vũ động càng lúc càng nhanh.
Lúc này Nhạc Phàm nhắm hai mắt, thu hồi mộc côn, song cước đạp không bay tới, bạo phát lực lượng trong người, giơ mộc côn ra tịnh không thấy nhanh, nhưng lại có một quỹ tích không thể đoán được hướng về phía Phong Vô Thường.
Khí thế cường đại khiến cho Phong Vô Thường nhíu mày, như thể bị một loại tinh thần khống chế không thể nhúc nhích, muốn cản mộc côn trên đầu nhưng tựa hồ không thể nào nhấc tay lên được, trong lòng chợt sợ hãi, dùng bản năng lực lượng toàn thân cố thoát khỏi sự trói buộc của loại tinh thần đó, nhảy qua một bên.
"Hống..." một tiếng, đoản mộc côn đập xuống làm chiếc ghế nát vụn, ngay cả phần nền dưới ghế cũng xuất hiện một vết chém thật sâu, dài đến cả góc nhà.
Khủng bố, mọi người trong phòng đều không thể tin nổi. Người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Phong Vô Thường, lão vừa rồi đã lĩnh hội lực công kích đó, đặc biệt là bị tinh thần chi phối trong nháy mắt. Loại công pháp kì dị này xuất hiện rất ít trên giang hồ, trước đây lúc còn thiếu niên khi tu hành lão đã nghe sư phụ nhắc tới, nhưng lúc đó sư phụ lão chỉ nói với hắn hai chữ "Nguy hiểm!" Có thể thấy rằng ngay cả Thiếu Lâm cao tăng cũng cho là đó là một loại công pháp lợi hại. Lão chỉ không nghĩ là hôm nay chính mình gặp phải.
Lão vừa phục hồi tinh thần lại đã thấy Nhạc Phàm đang quỵ gối trên mặt đất, tay trái buông thõng, mộc côn trong tay phải đã biến thành nhiều mảnh, còn Nhạc Phàm trên đầu từ từ xuất hiện những tia trắng bạc, chẳng mấy chốc đầu đã đầy tóc bạc.
Thấy biến hóa như thế, mọi người trong lòng nhất thời thấy quỷ dị vô cùng, vừa rồi thiếu niên này còn sung mãn như thế, chỉ chốc lát đã biến thành đầu bạc, cảnh tượng trước mắt quả là cực kì quái dị.
Chỉ có Phong Vô Thường là biết, đây là kết quả của việc tiêu hao quá độ tinh thần lực với sinh mệnh lực. Lão vốn đã rất tức giận vì bị mất mặt, nhưng thấy Nhạc Phàm như thế, hơn nữa chính xác là mình đã thua, nên ngược lại bắt đầu bội phục thiếu niên dũng cảm này, dù sao cũng không phải ai cũng có thể dũng cảm thiêu đốt sinh mệnh lực của bản thân như vậy. Chính bản thân lão đã thua thật sự.
Thiên sanh ngã cuồng bạch phát nhiễm.
Nộ vẫn thương thiên thiểu niên tâm.
(Tạm dịch:
Trời sinh ta hóa cuồng mà đầu bạc
Tuổi thiếu niên không khỏi hận trời xanh)
Last edited by Iori Yagami; 20-01-2009 at 12:37 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của David