Chương 243: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau. (Thượng)
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
nam nhân mập lùn lại nói:
- Các huynh đệ, nàng là một mỹ nữ nha, xem ra diễm phúc của chúng ta không nhỏ đâu.
- Ha ha ha!
Mấy tên đều đồng loạt cất tiếng cười lớn, một tên trong đó nói:
- Vóc người tương đối khá, so với hai nữ nhân trước còn cực phẩm hơn gấp mấy lần! Ta thật sự có chút gấp rút muốn nhìn thấy vẻ mặt của nàng sau khi bị chà đạp rồi.
Một người khác lại nói:
- Không thể để ngươi dùng trước, hai nữ nhân đầu tiên ngươi đều dùng trước, các nàng thiếu chút nữa là chết rồi, để mấy người chúng ta chơi cái rắm.
người này không vui nói:
- Ai bắt được nàng thì dùng trước!
Lời này vừa nói ra, năm người không hẹn mà cùng hướng Hà Hương Ngưng vọt tới, chỉ sợ tới sau người khác không có phần.
bởi vì thương thế trên người Hà Hương Ngưng rách ra, nàng vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy, cho dù lúc giao thủ cùng nam nhân mập lùn cũng vậy.
Khi năm tên này xông tới, bốn phía thân thể Hà Hương Ngưng đột nhiên ngập tràn một loại khí thể màu hoa đào, giống như độc chướng, hoàn toàn bao phủ phạm vị hai trượng xung quanh nàng.
Căn bản không cần hắn nhắc nhở, mấy người này đêm qua đã giao thủ cùng Hà Hương Ngưng, cũng đã lĩnh giáo lục lượng cương tâm của nàng. Lúc này tất cả bọn chúng đều bế khí, một thân cương khí tùy ý bạo phát, quyền phong lạnh thấu xương, đao quang kiếm ảnh nhấp nháy, lợi dụng công kích đánh tan đào hoa độc chướng.
Năm người vây công một, dĩ nhiên là chiếm hết ưu thế, mặc dù cương tâm của Hà Hương Ngưng rất cổ quái, cũng có lực sát thương rất cường đại, nhưng thân thể nàng đang thụ thương tích, làm sao có thể là đối thủ của nhưng người này.
Năm người kia giống như nhưng con bọ chó, không ngừng nhảy tới bên người nàng, cương khí mãnh liệt gào thét làm cho đào hoa độc chướng màu hồng tan rà, căn bản không thể ngưng kết với nhau.
Hà Hương Ngưng chỉ có thể không ngừng thúc dục lực lượng cương tâm, đem bản thân bao phủ trong thế giới hồng phấn, dùng phương pháp này tự bảo vệ mình. Nhưng nàng chẳng qua chỉ là một Huyền giai, cương khí của bản thân cũng không có bao nhiêu, nếu duy trì lực lượng cương tâm trong thời gian dài rất có thể sẽ bị thoát lực, đến lúc đó nàng cũng chỉ có thể trở thành cá năm trên thớt, chờ bọn chúng tới trà đạp.
vết thương rách ra làm cho một thân quần áo của nàng đều bị nhuộm đỏ, nàng cắn chặt răng, thỉnh thoảng vung nhuyễn kiếm trên tay phản kích, đào hoa độc phấn theo trường kiếm lan tràn ra ngoài, mỗi lần đều làm cho một người trong số bọn chúng phải luống cuống tay chân, sợ hài kêu lên liên tục.
Bất quá năm người bọn chúng phối hợp chiến đấu đã rất nhiều lần rồi, mặc dù đối mặt với loại cương tâm vô cùng quỷ dị này, mặc dù đối mặt với sự phản kích của Hà Hương Ngưng bọn chúng cũng có thể ổn định trận hình, một người vừa lui ra ngoài lại có một người lao lên, thủy chung vẫn vây nàng ở chính giữa.
Trong khi chiến đấu, Hà Hương Ngưng không ngừng nhìn vào vị trí Đường Phong ẩn núp, nàng kỳ vọng lúc này người nam nhân kia có thể nhảy ra ngoài trợ giúp mình, bởi vì cá đã cắn câu rồi. Nhưng nàng biết, cho dù nam nhân kia có hiện thân cũng không thể chiến thắng được địch nhân, dù sao số lượng địch nhân quá nhiều.
Có thể nào hắn đã đi mất rồi? Hà Hương Ngưng cười khổ một tiếng, đi thì đi đi, lúc trước cũng đã ước định rồi, nếu như tình hình không tốt hắn hoàn toàn có thể vứt bỏ mình để bỏ chạy, cho nên mình cũng không có tư cách trách hắn.
Chỉ là....nàng không cam lòng, trong vòng hai ngày, gặp cùng một nhóm địch nhân, nếu như hôm nay nàng chiến bại, vậy nàng có thể biết được kết quả của mình như thế nào. Vậy thì trước khi bị chà đạp, thà dùng thanh nhuyễn kiếm này kết thúc tính mạng của mình còn hơn.
nghĩ tới đây, cả người Hà Hương Ngưng cũng buông lòng, không còn xao động như vừa rồi nữa. lực lượng cương tâm vững vàng khu động, từ từ rời khỏi vị trí mà nàng vẫn đứng yên ở đó, bày ra khí thế đồng quy vu tận, vọt tới một tên địch nhân.
người nọ quá sợ hài, vội vàng tránh ra, hắn cũng không dám để độc phấn bên người Hà Hương Ngưng lan đến gần thân thể, loại độc chướng này độc tính rất lớn, một khi hút vào, cho dù chỉ một chút cũng sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai mắt mờ mịt, lực chiến đấu sẽ giảm xuống rất nhiều.
Chỉ trong một nháy mắt. Hà Hương Ngưng đã phá khai trận hình năm ngươi vẫn duy trì, đuổi theo một tên địch nhân vòng quanh quảng trường.
Tên nam nhân mập lùn kia chửi ầm lên:
- Tiểu bì nương chết tiệt, lực lượng cương tâm thật là quỷ dị.
Nếu như không phải e ngại lực lượng cương tâm của nàng, năm người đàn ông vây công một nữ nhân bị thương cần gì tốn thời gian như vậy? Trong lúc nhất thời, năm người vừa hâm mộ vừa tức giận, cương tâm tốt như vậy, tại sao không phải của mình chứ? Cương tâm của mấy người này mặc dù có chút trợ giúp đối với chiến đấu. nhưng căn bản còn xa mới bằng loại hồng phấn hoa đào độc cương này.
người so với người cách nhau quá xa, thật làm cho người ta tức chết.
Một người khác mở miệng nói:
- không nên giao thủ cùng nàng, hao hết cương khí của nàng trước đã, lúc đó cho dù cương tâm của nàng có lợi hại hơn nữa cũng không làm gì được.
Năm người ôm lấy tính toán này, một bên vừa chạy trốn, ngoài miệng vừa buông lời lẽ thô tục, ý đồ muốn quấy nhiễu tâm tình và sự chú ý của Hà Hương Ngưng.
Hà Hương Ngưng vốn đang bị thương, hiện tại tốc độ cũng không nhanh, đối mặt với mấy người chạy trốn căn bản không thể làm được gì.
Đường Phong cũng chưa rời đi, hắn vẫn một mực quan sát, nhưng hắn không động thủ, bởi vì còn có một người khác! Còn có một người đang ẩn núp ở phụ cận!
Vừa rồi đối phương để lộ một chút hơi thở ra bên ngoài Đường Phong mới có thể nhận ra, bất quá người này ẩn nặc rất kỳ, Đường Phong tin rằng mình cũng đã bị đối phương phát hiện, chỉ là cả hai bên đều không biết vị trí cụ thể của đối phương mà thôi.
Đường Phong vốn định giúp Hà Hương Ngưng kết thúc chiến đấu. tuy nhiên hắn lại nhịn xuống không động thủ, hắn muốn biết một người đang ẩn núp này có ý đồ gì, hắn có phải là đồng bọn của mấy người đang giao đấu với Hà Hương Ngưng hay không.
Từ ngày đụng phải lão khất cái quỷ dị kia, Đường Phong cũng không dám đi dò xét anh hùng thiên hạ nữa rồi. nhưng Huyền giai cao thủ này mặc dù cường độ thân thể không bằng mình nhưng lực lượng cương tâm lại có thể mang tới tác dụng vô cùng khó lường. Nói thí dụ như Hà Hương Ngưng, Đường Phong hoàn toàn không nghĩ tới cương tâm của nữ nhân này lại cường đại như thế, đây cũng là một trong nhưng nguyên nhân mà Đường Phong vẫn trì hoãn không lao lên.
Trên quảng trường, Hà Hương Ngưng đang một mực đuổi theo địch nhân thân hình đột nhiên lảo đảo, một tay ôm lấy bụng mình, nửa quỳ trên mặt đất, hoa đào độc chướng xung quanh thân thể dần dần băng tán, không có cách nào duy trì nữa.
Năm người kia thấy có cơ hội, không khỏi vui mừng quá đỗi, nam nhân mập lùn hô to một tiếng:
Năm tên đồng loạt từ phương hướng khác nhau vọt về phía Hà Hương Ngưng.
Hà Hương Ngưng ngẩng đầu nhìn năm tên cầm thú hung tàn chí cực, trên mặt chúng còn treo nụ cười hèn mọn vô sỉ, trong lòng nàng vô cùng bi ai.
- Lên!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 72 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chương 243: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau. (Hạ)
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Đến đây là chấm dứt sao? Xem ra đời này kiếp này mình căn bản không thể chính tay đâm chết cừu nhân của mình! Bất quá, cho dù là chết nàng cũng phải chết một cách thanh bạch.
Nhuyễn kiếm trên tay nhắm ngay lồng ngực mình, trên mặt mang một tia kiến quyết, Hà Hương Ngưng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sau một khắc, từ một phía truyền tới mấy tiếng xé gió “Sưu sưu sưu”.
Hà Hương Ngưng không nhìn được mở mắt nhìn sang phía tiếng vang phát ra, chỉ thấy nam nhân tên là Đường Môn nhảy ra từ chỗ ẩn thân, dưới bầu trời đêm, thân ảnh đang vọt tới kia giống như chim ưng giương cánh bay lên. Trước mặt hắn còn có mấy đạo hàn quang lòe lòe bắn tới phía này, mục tiêu chính là năm tên cầm thú đang vây công nàng.
Thì ra là ngươi không có đi! Trong lòng Hà Hương Ngưng tràn đầy một cảm giác ấm áp, cảm giác không bị người ta vứt bỏ thật là tốt!
Năm ngọn phi đao, vọt về phía năm người, hơn nữa năm người này căn bản không hề có lòng phòng bị với Đường Phong, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu dĩ vàng của Đường Phong, sau một khắc nếu không có biến cố gì, năm người này sẽ biến thành năm cỗ thi thể.
Phi đao quán chú toàn bộ thực lực của Đường Phong, chỉ bằng hộ thân cương khí của Huyền giai cao thủ căn bản không thể phòng ngự.
Nhưng sự thật lại làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn, trong nháy mắt Đường Phong xông ra ngoài, một đạo thân ảnh khác cũng lao ra từ nơi ẩn núp. Từng thanh âm “Đông! Đông! Đông!” như dùi gỗ nện lên mặt trống truyền tới, giống như có một con cuồng ngưu đang chạy trên mặt đất, làm cho mắt đất cũng phải run rẩy một chút.
Đúng là người vẫn ẩn núp bên kia.
Thân hình ở giữa không trung, Đường Phong nhìn về phía thanh âm truyền tới, chỉ thấy một nam nhân uy mãnh thân hình cao lớn đang chạy tới nơi này, thân thể hắn cường tráng như trâu, mặc dù không vạm vỡ như Tiếu thúc nhưng cũng chẳng kém là bao. Toàn thân hắn giống như là một khối đồng đúc, từng múi cơ nổi lên, lộ ra trên da thịt hắn, rất khó tưởng tượng, một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi lại có được một thân thể vạm vỡ như vậy. Trên đầu của hắn chỉ có một ít tóc giống như mào gà, từ đằng trước kéo dài tới tận sau gáy, hai bên lại trụi lủi một mảnh, không hề có một cọng tóc. Ánh mắt của hai người gặp nhau giữa không trung, Đường Phong chỉ thấy khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười đắc ý, đó là nụ cười chiến thắng, bởi vì Đường Phong nhảy ra trước hắn, hắn vẫn kiên nhẫn hơn Đường Phong.
Sau một khắc, cánh tay hắn hung hăng vung về phía trước, cánh tay tráng kiện của hắn dần dần hiện ra một đạo kim quang lập lòe, giống như một tấm vải xinh đẹp aiăng ngang, đạo quang mang này trực tiếp chắn trước mặt năm người kia.
Một chuỗi tiếng vang đinh đinh đang đang vang lên, năm ngọn phi đao bị quang mang hoàn toàn chặn đứng rơi trên mặt đất.
Thần sắc Đường Phong nghiêm lại, đạo kim quang này hoàn toàn là do cương khí tạo thành, vậy mà lại cường đại như vậy, ngay cả Huyền giai hộ thân cương khí cũng không thể ngăn cản phi đao của mình, vậy mà đạo quang mang này lại có thể ngăn được.
Tất cả sự việc chỉ diễn ra trong giây lát, khi phi đao bị ngăn cản lại, năm người đang lao về phía Hà Hương Ngưng mới phục hồi lại tinh thần, trên người bọn chúng ứa ra mồ hôi lạnh, vội vàng lui về phía sau, muốn kéo dài khoảng cách với Đường Phong.
Đường Phong chuẩn bị rơi xuống quảng trường, ánh mắt ngưng tụ nhìn chằm chằm vào nam thân hùng tráng như trâu kia, khóe miệng hiện ra một nụ cười, cũng là mỉm cười đắc ý, cũng là nụ cười thắng lợi.
Hắn có thể dùng cương khí của mình cứu năm đồng bọn của hắn một mạng như không cách nào cứu bọn họ lần thứ hai. Lấy hình thể của hắn, lực đạo và phòng ngự thật đúng là nhất lưu, nhưng tốc độ chắc chắn kém Đường Phong.
Chỉ trong nháy mắt đặt chân lên mặt đất, Thiên binh Toái Tinh bắn ra từ trên tay Đường Phong, cả thân thể Đường Phong bùng nổ tốc độ, trong nháy mắt vọt tới sau lưng năm người, chủy thủ trong tay đâm ra một cái, máu tươi lập tức phun ra ngoài.
Lúc này Hà Hương Ngưng cũng đã hồi phục lại tinh thần, mạnh mẽ kìm nén thương thế đứng lên, nhuyễn kiếm trong tay run lên, một cỗ hồng phấn đào hoa độc cương trào ra, bao phủ lấy tên mập lùn.
Tên nam nhân mập lùn này không kịp bế khí, trực tiếp hút vào không ít độc khí, trong nháy mắt thân hình hắn lung lay như sắp ngã, Hà Hương Ngưng được thể không buông tha, thân thể vọt tới, đang sẵn tâm tình tức giận và nhục nhã, nhuyễn kiếm trong tay hung hăng chém xuống, trực tiếp bổ thân thể tên mập lùn ra làm hai.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, chỉ qua thời gian hai hơi thở, năm người đều bị Đường Phong và Hà Hương Ngưng liên thủ giết chết.
- Chết đi!
Lúc nàu, nam nhân giống như Man Ngưu kia mới lên tới quảng trường, nhìn thấy năm đồng bạn hoàn toàn chết sạch không khỏi tức giận gầm rú một tiếng. Thân thể bùng ra quang mang kim sắc, giậm chân tại chỗ nhảy lên trời cao, giống như một viên thiên thạch rơi xuống từ trên trời, mà mục tiêu chính là Đường Phong và Hà Hương Ngưng.
Người còn chưa tới, áp lực kinh khủng đã áp xuống, Đường Phong cảm thấy dường như không khí trên đỉnh đầu cũng biến thành cự thạch ngàn cân ép tới, làm cho người ta không thở nổi. Tên trâu đất này lại trực tiếp dùng thân thể của mình làm vũ khí! Loại phương thức chiến đấu đã man chí cực này lần đầu nghe thấy, cũng là lần tiên chứng kiến tận mắt.
Nếu như cứng chọi cứng với hắn, đoán chừng Đường Phong không chết cũng phải gãy mấy cái xương. Hà Hương Ngưng lại càng không cần nói, bằng cường độ thân thể của nàng, khi trúng một đòn này chắc chắn sẽ biến thành bánh thịt.
-Đi!
Đường Phong đưa tay nắm lấy eo nhỏ của Hà Hương Ngưng, mang theo nàng cấp tốc tránh ra xa.
Sau một khắc, từ sau lưng truyền tới thanh âm “Ầm” một tiếng thật lớn. Một cỗ khí lưu khổng lồ đánh sâu xuống nền đất đá, vô số đá vụn bắn ra tứ phía, phát ra từng tiếng vang xé gió.
Đường Phong mang theo Hà Hương Ngưng, không thèm để ý đến cỗ khí lưu và gạch đá vụn. chạy ra xa tới mười trượng mới dừng lại, không đợi hắn xoay người, sau lưng đột nhiên một cỗ kình phong đánh tới.
- Cẩn thận!
Hà Hương Ngưng nằm trên vai Đường Phong, khuôn mặt hướng về phía sau kinh hô một tiếng, cả thân thể đột nhiên vòng ra phía sau, định che chắn sau lưng Đường Phong.
- Cút ngay!
Đường Phong một phát bắt được y phục nàng kéo trở lại ném sang một phía khác, sau đó lập tức xoay người lại đánh ra một quyền. Trong tro bụi lượn lờ hiện ra một quả đấm to lớn vàng chói, trực tiếp cứng đối cứng với một quyền của Đường Phong.
Oanh một tiếng thật lớn, Đường Phong chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo cường đại đến không thể ngăn cản nổi truyền tới, với cường độ thân thể của mình hiện tại cũng không thể chịu nổi. Sợ hãi thu quyền lại, Đường Phong vội vàng vung vẩy cánh tay giảm bót một phần lực đạo.
Nhưng cả người hắn cũng bị cỗ lực lượng này đánh bay về phía sau, hai chân đạp trên mặt đất suốt năm trượng mới có thể dừng lại.
Khi Đường Phong ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mắt tên trâu đất kia hiện ra thần sắc không thể tin nổi. Trong lần va chạm vừa rồi hắn cũng bị đánh lui về phía sau tới mấy trượng, lảo đảo hồi lâu mới miễn cường vững vàng thân thể không bị ngã.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Trên cánh tay hắn vốn có một vòng quang manh màu vàng lóng lánh, lúc này quang mang chói mắt lại có chút mờ đi.
Phía sau tên trâu đất, bụi mù ngất trời bay lên, gió nhẹ ban đêm thổi tới, làm tro vụi bao phủ cả một phạm vi lớn, hơn nữa bóng đêm bao phủ làm cho quảng trường một mảnh mờ mịt, có thể nói là đưa tay không thấy năm ngón.
Đường Phong và tên trâu đất cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn chừng đối phương. Qua một lát thời gian, nhưng tro bụi kia dần dần tan hết, khi Đường Phong nhìn về phía sau lưng tên trâu đất, ánh mắt không khỏi híp thành một khe nhỏ.
Quảng trường vốn chiến diện tích không nhỏ giờ phút này đã trở thành một đống phế tích, nhưng tấm đá phiến trên quảng trường hoặc là bị nghiện thành phấn vụn hoặc là bị đánh nát thành vô số mảnh nhỏ, đã không nhìn thấy dấu vết tồn tại. Ngay tại trung ương, vị trí Đường Phong và Hà Hương Ngưng đứng lúc trước xuất hiện một cái hố sâu.
Đó là bị tên trâu đất này dùng thân thể tạo thành.
Dưới sự va chạm lại có thể tạo thành hiệu quả như vậy, lực đạo man rợ này quả thật quá mức kinh khủng, khó trách một quyền của hắn có thể đánh bay bản thân mình.
- Lực đạo thật là cường đại!
Đường Phong không nhìn được khen một tiếng, từ khi hắn xuất đạo tới nay, nhưng Huyền giai hắn gặp được quả thật không chịu nổi một kích, nhưng kể từ khi đi tới Diêm Thành, đầu tiên là gặp phải lão khất cái quỷ dị trong nháy mắt có thể bộc phát ra tốc độ khủng khiếp, sau đó lại gặp Hà Hương Ngưng có thể xuất ra đào hoa độc chướng, bây giờ lại gặp được một tên Huyền giai lực đạo có thể so với bản thân mình sau khi đã rèn luyện thân thể lần thứ hai, không, hẳn là lực đạo của tên trâu đất này còn lớn hơn cả mình, thân thể khôi ngô tráng kiện kia thật sự có đủ điều kiện để bốc phát ra lực đạo đáng sợ, hơn nữa kim quang kia hẳn là lực lượng cương tâm của hắn, có thể làm cho lực lượng của hắn trở nên vô cùng cường đại.
Diêm Thành, Ô Long Bảo quả là tàng long ngọa hổ, Đường Phong phát hiện bản thân mình thật sự có chút thích nơi này.
Vừa nói, Đường Phong vừa buông lòng bàn tay đang đặt ở eo Hà Hương Ngưng.
nữ nhân này còn chưa phục hồi lại tinh thần sau biến cố, chỉ có chút ngây ngốc nhìn Đường Phong. Mới vừa rồi, nàng muốn dùng thân thể của mình chịu một kích thay cho Đường Phong, nhưng lại bị hắn mắng một tiếng kéo trở lại.
Giọng điệu có thể nói là không chút khách khí bá đạo chí cực này lại không làm cho người ta chán ghét, bởi thế cho nên hiện tại bị hắn buông ra, thậm chí nàng còn cảm thấy có chút mất mát.
- ngươi cũng không tệ!
Tên trâu đất từ từ cởi bỏ áo của mình, tiện tay ném sang một bên, bộ ngực rắn chắc tạo thành hình vòng cung giật giật, hai nắm đấm đụng vào nhau binh một tiếng, thậm chí tạo ra một tầng rung động, đây cũng không phải không khí rung động mà là do tro bụi trên tay hắn bị đánh tan xuống.
- Còn chưa có người nào có thể tiếp được một quyền của ta mà không bị thương.
- Ta cũng chưa từng gặp qua.
Đường Phong nhìn đối phương, nhẹ giọng nói với Hà Hương Ngưng:
- ngươi đi ra xa một chút, người này rất nguy hiểm.
Hà Hương Ngưng biết với trạng thái của mình bây giờ chỉ cản trở hành động của hắn mà thôi, nàng gật đầu nói:
- ngươi cẩn thận!
Sau đó lui lại phía sau một khoảng cách khá xa mới dừng lại.
Thiết Đồ là một cái tên đầy dã tính, cũng tương đối phù hợp với hình tượng của người này.
- ngươi là đồng bọn của năm tên vừa rồi?
Đường Phong lắc lắc tay phải, vừa rồi cứng đối cứng một kích mặc dù không bị thương thế nặng nề gì, nhưng nắm tay Đường Phong cũng đỏ lên, trên da thịt ngón tay còn rỉ ra một chút máu tươi do bị thương sau va chạm, nhưng nắm tay của Thiết Đồ lại không có việc gì.
Thiết Đồ lắc đầu:
- Không phải.
Đường Phong nghi ngờ hỏi:
- Vậy tại sao ngươi lại cứu bọn họ?
Đường Phong bất đắc dĩ lắc đầu, năm người vừa mới giết chết tất cả đều nằm sau lưng thiết đồ, xem ra đã bị đất đá phủ lên, nếu muốn lấy ngọc bài, trước tiên phải thông qua được đạo phong tỏa này.
- Xem ra cũng không cần nói thêm cái gì.
Đường Phong vuốt vuốt Toái Tinh trên tay.
- Đến đây đi, đánh một trận thống khoái với Thiết đại gia, bất quá trên tay của Thiết gia cũng không có tên nào toàn thây.
Thiết Đồ vừa nói vừa vọt tới Đường Phong, thân thể khôi ngô chí cực giống như cự thạch cổn động, hai chân giẫn lên mặt đất tạo thành tiếng vang ùng ùng, thanh thế rất lớn.
Thể tích cả người hắn gần như gấp ba lần Đường Phong, hắn cũng cao hơn Đường Phong cả một cái đầu, Đường Phong ở trước mặt hắn thoạt nhìn giống như một đứa trẻ nhỏ yếu đến không thể hơn được nữa.
Người này, lực đạo vô cùng cường đại, hơn nữa nhìn cường độ kim quang của hắn, khẳng định phòng ngự cũng không kém. Dĩ nhiên Đường Phong sẽ không chọn liều mạng cứng đối cứng với hắn, muốn thắng chỉ có thể dựa vào tốc độ.
Sau khi hắn động thân, Đường Phong cũng động, Hà Hương Ngưng ở một bên quan sát trái tim cũng đông đông đập thành tiếng, hiện tại vận mệnh của nàng và Đường Phong gắn với nhau, nếu Đường Phong bị tên Thiết Đồ này giết chết thì tự nhiên nàng cũng khó thoát khỏi cái chết. Cho nên nàng hi vọng Đường Phong có thể thắng, hơn nữa cũng không chỉ vì nguyên nhân này.
Hai bên cùng lao về phía đối phương, trong nháy mắt đụng vào nhau, cả người Thiết Đồ toát ra kim quang lượn lờ, vô cùng chói mắt. Đường Phong không nhịn được nheo mắt lại, nhân cơ hội này Thiết Đồ giơ tay phải của mình lên cao, tạo thành chưởng lực phách về phía đầu Đường Phong.
Phương thức chiến đấu của hắn thoạt nhìn rất đơn giản nhưng lại hàm chứa sát thương không gì sánh nổi.
Khi bàn tay của hắn cánh đầu Đường Phong chỉ còn mấy tấc, cả người Đường Phong đột nhiên biến mất không thấy đâu. Thiết Đồ sửng sốt, thủ chưởng đã phách xuống không thể thu hồi trực tiếp đánh lên mặt đất.
“Ầm” một tiếng, đất đá trên mặt đất trực tiếp bị đánh thành phấn vụn.
Sau một khắc, Thiết Đồ cảm giác sau lưng mình có một cơn gió lạnh thổi qua, hắn hắc hắc nở nụ cười, xoay nửa người lại, theo quỹ tích chuyển hướng, cánh tay vung lên phách về phía sau.
Lực đạo mạnh lại manh theo kình khí lạnh thấu xương.
Đường Phong thân thể nhỏ bé, tránh khỏi công kích của đối phương, đang muốn dùng Toái Tinh để tấn công, nhưng hắn không ngờ nam nhân thoạt nhìn cồng kềnh này lại phản ứng tương đối nhanh, trực tiếp vung tay đánh tới.
Hai tay Đường Phong khẽ ấn lên tay đối phương một cái, mượn cỗ lực đạo này nhảy ra ngoài, giãn khoảng cách với đối phương, trên mặt ngưng trọng thêm rất nhiều.
Tên Thiết Đồ này rất khó đối phó, tốc độ di dộng của hắn mặc dù không phải rất nhanh nhưng tốc độ phản ứng lại nhất lưu. Trong thời gian ngắn ngủi hắn có thể đưa ra lựa chọn chính xác, đánh ra công kích trí mạng, làm cho mình không thể không tránh lui.
Quả đấm của Thiết Đồ bùm bùm vang lên, vừa chạy về phía Đường Phong vừa nói:
- Đừng tưởng rằng vóc người của đại gia cao lớn thì có thể khi dễ, một thân phòng thủ kiên cố cộng thêm lực lượng cương tâm của Thiết đại gia, cho dù bị ngươi đâm mấy cái cũng không có gì đáng ngại, nhưng nếu ngươi bị ta đánh trúng, cái mạng nhỏ của ngươi khó có thể bảo toàn.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Hina; 22-09-2012 at 10:23 PM.
Đã có 68 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Quả thật đúng như lời hắn nói, phòng ngự và lực đạo của hắn quả thật xuất sắc tới cực điểm, nếu Đường Phong không thể phá vỡ được lực lượng cương tâm kim quang lập lòe kia, căn bản không thể tạo thành bất cứ tổn thương gì cho hắn. Nhưng xem công kích của đối phương, nếu Đường Phong bị đánh trúng, kết cục quả thật không được tốt cho lắm, nhẹ thì hao tổn gân cốt, nặng thì tánh mạng khó bảo toàn.
Dường như muốn để cho Đường Phong tự mình chứng minh lời nói của hắn, Thiết Đồ đối mặt với công kích của Đường Phong lại không hề ngăn cản né tránh, hai tay của hắn vòng sang hai bên rồi vỗ vào với nhau, muốn đánh Đường Phong thành bánh thịt.
Đường Phong đối mặt với công kích bá đạo chí cực này không quản không hỏi, toàn lực thúc dục cương khí của mình, hung hăng đâm vào ngực của đối phương.
- Răng rắc! Sát!
Giống như đâm vào tưởng đồng vách sắt, khi chủy thủ và kim quang dụng vào nhau, trong nháy mắt truyền tới tiếng ma sát chói tai chí cực.
Thiết Đồ cười ha ha:
- Như thế nào…
Nhưng còn chưa dứt lời, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi đột ngột, thân thể chợt nhảy về phía sau, hai cánh tay đang phách về phía Đường Phong không tự chủ được cũng phải thu lại.
Sau khi ổn định thân hình, Thiết Đồ có chút không thể tin được nhìn xuống ngực mình, kim quang quấn quanh người hắn vốn không có bất cứ tỳ vết, lúc này ở vị trí ngực đã bị phá khai một cái khe, mà ngực của mình cũng bị chủy thủ của đối phương đâm vào một tấc có thừa, máu tươi chảy xuống đầm đìa, nhuộm đỏ lồng ngực.
Nếu không phải mình nhanh chóng lui lại, sau một khắc chủy thủ của đối phương sẽ đâm thủng tim mình, mình sẽ bỏ mạng trên tay đối phương.
- Phòng thủ kiên cố?
Đường Phong cười lạnh, vung văng Toái Tinh vài cái, cầm ngược trên tay của mình.
- Thiếu gia sẽ phá nát ngươi thành mảnh nhỏ.
- Làm sao....có thể?
Ánh mắt Thiết Đồ có chút dại ra, cho tới lúc này hắn cũng không thể tin nổi vào mắt mình.
- Làm sao có thể phá vỡ lực lượng cương tâm phòng hộ của ta? Tại sao có thể phá vỡ?
Thiết Đồ tự nhận là ở bên trong Huyền giai cảnh giới, bản thân có loại cương tâm thủ hộ kiên cố này, cơ hồ đã đứng ở thế bất bại, cho dù là Đại giai cao thủ bình thường cùng đừng mơ tưởng phá vỡ phòng ngự của hắn, gây thương tổn đến hắn. Nhưng phòng hộ vô vẫn vô dịch trong suy nghĩ của hắn từ trước tới nay, lúc này lại bị một thiếu niên khác gầy yếu gấp ba lần so với mình phá vỡ.
- Không thể nào a !!!
Thiết Đồ đưa tay quệt máu tươi dính trên ngực mình, lại còn đưa vào trong miệng mút thử một cái, xác định đây chính là máu tươi của mình chảy ra không sai được, hai mắt liền trợn trừng lên.
- Một thân cương khí của Thiết đại gia ta cộng thêm cương tâm thủ hộ, cho dù lực của ngươi có mạnh ngang ngừa với ta cùng đừng hòng phá vỡ, huống chi lực đạo của ngươi căn bản không bằng ta!
Nói xong, ánh mắt Thiết Đồ chăm chăm nhìn vào chủy thủ trên tay Đường Phong, lạnh giọng:
- Không lẽ thanh chủy thủ này của ngươi... là Thiên Binh?
Cũng chỉ có vũ khí cấp bậc này, phối hợp cùng với cương khí cường đại phát ra mới có thể phá vỡ hai lớp phòng ngự hoàn mỹ của mình.
- Trên tay thiếu gia ta đúng là Thiên Binh!
Đường Phong cười lớn một tiếng, lại nhảy lên tại chỗ, xoay người giữa không trung, phóng tới chỗ Thiết Đồ.
Đối mặt với công kích hùng hổ của Đường Phong, Thiết Đồ biến sắc, lần này hắn cũng không còn ý nghĩ muốn liều mạng với Đường Phong nữa, vội chạy về sau mấy bước, lại đồng thời đưa tay lên chặn trước người, hô lên:
- Chờ một chút!
- Muốn nói gì?
Đường Phong một kích thất bại vẫn không tha, nhằm thẳng hắn mà đuổi theo.
Thiết Đồ nhất thời chạy trối chết, vừa chạy vừa la làng:
- Đừng đánh! Đừng đánh nữa! ngươi mà còn đuổi theo, Đại gia sẽ cáu lên đấy!
Ngữ khí của hắn giống như con nít hờn dỗi khiến Đường Phong có chút buồn cười, từ từ dừng bước, bất đắc dĩ nhìn về phía Thiết Đồ. Thấy Đường Phong ngừng lại, Thiết Đồ cũng đứng im, một mực duy trì khoảng cách mấy trượng đối với Đường Phong.
- Sao không đánh nữa?
Đường Phong hỏi.
Thiết Đồ liếc xéo:
- Thiết Đồ ta mặc dù có chút vụng về, chậm chạp một chút, nhưng cũng không phải thằng ngốc. Đại gia không bằng ngươi, phòng ngự vô địch cũng bị ngươi đâm thủng, đánh với ngươi căn bản không có phần thắng a.
Vừa nói vừa nhìn Hà Hương Ngưng đang đứng một bên:
- Đánh với nàng ta thì được.
- ngươi nằm mơ!
Hà Hương Ngưng quát một tiếng, nàng bây giờ đi một bước cũng thấy đau, làm gì chiến đấu được?
- Các ngươi đi chung?
Thiết Đồ nhìn Đường Phong mà hỏi.
- ừm.
Đường Phong cũng cảm thấy tên này thật thú vị, sở dĩ không tấn công hắn nữa chính là vì hắn không còn địch ý với mình, mặt khác, phòng ngự của hắn xác thật là phá không được. Bản thân mình phải dốc hết toàn lực mới có thể đâm được một lỗ. Mới vừa rồi là do hắn ta quá mức kiêu ngạo, một mực không né tránh nên mới bị mình thọc trúng một dao, nếu tiếp tục đánh nữa mà nói, chỉ cần hắn có đề phòng, bản thân mình không nhất định là có thể khiến hắn bị thương được, loại chuyện nhọc sức mà chẳng được gì như thế Đường Phong cũng chẳng muốn làm, thà tiết kiệm thể lực chút còn hay hơn.
- Này... Còn có chuyện hai vợ chồng cùng nhau tới Diêm thành hả? Thật đúng là được mở mang đầu óc.
Thiết Đồ há miệng ra nói khiến Hà Hương Ngưng mặt mũi đỏ ửng.
Nàng thẹn thùng dậm chân một cái, nói:
- Chúng ta không phải... như vậy.
Thiết Đồ đưa tay sờ sờ cái đầu mào gà của mình, hai bên mai trọc lóc dưới ánh trăng mờ mờ chiếu xuống trở nên bóng bẩy vô cùng, hắn mở miệng nói:
- Bất kể thế nào, xem ra hôm nay ta không thể giết hai người các ngươi được, thôi đành từ biệt, không hẹn gặp lại!
Nói ra câu này, hẳn chính là ám chỉ Đường Phong, ý hắn là bất kể thế nào, hắn cũng không bao giờ... nguyện ý muốn gặp lại kẻ có thể phá vỡ phòng ngự của mình.
Nói xong, Thiết Đồ dứt khoát xoay người sang hướng khác mà chạy như ma đuổi, chốc lát đã chẳng còn thấy đâu.
Tên trâu bò này đúng là ngay thẳng, biết chuyện không thành liền lập tức buông tay.
Đợi Man Ngưu rời đi, Đường Phong lạnh lùng lia mắt ra xung quanh một vòng, thản nhiên nói:
- Không muốn chết thì cút nhanh lên!
Mới rồi, mặc dù thời gian chiến đấu với Man Ngưu hết sức ngắn ngủi, nhưng động tĩnh lớn như vậy thu hút không biết bao nhiêu người mò đến, đám người này ẩn trốn khắp nơi, ý đồ ngồi xem trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Thế nhưng không ai nghĩ đến Đường Phong cùng Thiết Đồ hai người đánh được mấy chiêu đã ngưng chiến.
Công kích mãnh liệt của Thiết Đồ khiến bọn họ kinh hồn táng đởm, dù không đoán được Đường Phong rốt cuộc có thực lực đến mức nào, nhưng hắn lại có thể khiến Thiết Đồ kinh hoàng rút lui, tất nhiên thực lực sẽ không kém, nghe xong một câu của Đường Phong, đám người này cũng không dám ở lại nữa, mấy đạo thân ảnh chui ra từ chỗ nấp, sau đó tản ra bốn phương tám hướng mà bỏ chạy.
Đợi một lúc, xác định xung quanh không còn người khác nữa, Đường Phong nhìn Hà Hương Ngưng một cái, nói:
- ngươi sao rồi?
Hà Hương Ngưng một thân máu tươi, đi đứng cũng không được nhanh nhẹn cho lắm, nghe Đường Phong hỏi thì chợt nở nụ cười:
- không sao, chỉ là vết thương hôm qua lại hở miệng.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Đường Phong gật đầu, bước tới quảng trường đã thành một đống hoang phế, tìm ra thi thể của năm tên lúc trước, lục lọi trên người chúng một hồi, rốt cuộc cũng kiếm được năm miếng ngọc bài, cũng thuận tay thu lại ám khí. Mấy thanh ám khí này dùng một là mất một, tiết kiệm một chút cũng tốt.
Đi tới trước mặt Hà Hương Ngưng, Đường Phong đưa nàng ba miếng ngọc bài.
Hà Hương Ngưng nghi hoặc nhìn hắn:
- Ta chỉ cần hai miếng thôi là được.
- Tên Độc nhãn quái nhân đã nói, nếu như có năng lực, số lượng ngọc bài thu được càng nhiều càng tốt, chắc là có liên hệ tới tiền đồ sau này, nếu ngươi muốn vào Ô Long Bảo, vậy thêm một miếng thì càng tốt chứ có sao.
- Còn ngươi?
-Ta?
Đường Phong cười cười.
- Ta bị người ta lừa tới đây, nên chỉ cần hai miếng là được.
Hà Hương Ngưng chần chừ một lát rồi mới đưa tay nhận lấy ngọc bài, cảm kích:
- Cám ơn...
- Được rồi, hiện tại hoàn thành nhiệm vụ rồi, ngươi có muốn về Diêm thành nghỉ ngơi một đêm không?
Hà Hương Ngưng lại lắc đầu:
- Mai là đến hạn chót rồi, ta nghĩ hay là quay về Ô Long Bảo đi.
- Để ta dìu ngươi đi.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nói, lấy tình trạng lúc này của nàng, e rằng còn chưa ra khỏi Diêm thành đã bị người khác giết chết.
Hà Hương Ngưng cũng không cự tuyệt, nàng tự biết tình trạng của mình bây giờ.
Lê thân thể bị thương, Hà Hương Ngưng cùng Đường Phong từng bước hướng phía ngoài Diêm thành mà đi ra, trên đường may mắn là không đụng phải bất cứ kẻ địch nào.
Được nửa đường, Hà Hương Ngưng dò hỏi:
- Hiện tại ngươi có dự tính gì không? Hay về Ô Long Bảo với ta luôn nhé?
Đường Phong nghe vậy lắc đầu:
- Kỳ hạn của ta còn hơn phân nửa, mặc dù ta bị người khác dụ tới đây, nhưng chỗ này cũng khiến cho ta cảm thấy hứng thú. Ta muốn quay lại Diêm thành mở mang kiến thức.
- ừm.
Hà Hương Ngưng đáp một tiếng, thần sắc trên mặt có chút mất mát.
Ra khỏi Diêm thành, tới cửa thành điêu tàn, Hà Hương Ngưng chợt dừng bước, nói:
- Tới đây được rồi.
- Vậy quãng đường còn lại...
- Ra khỏi Diêm thành là không được phép động thủ với người khác nữa, trên con đường này đều có người của Ô Long Bảo giám thị, một khi có người không tuân thủ quy định, lập tức sẽ bị tấn công, nên đoạn đường này rất an toàn.
- Vậy ngươi cẩn thận chút.
Đường Phong căn dặn.
Hà Hương Ngưng mím môi, ngẩng đầu lên nói:
- ngươi cũng vậy! Hy vọng chúng ta... còn có cơ hội gặp lại.
Nói xong, nàng xoay người sang chỗ khác, trong mắt lộ ra nét bất đắc dĩ, chậm rãi đi về phía Ô Long Bảo.
Đợi cho bóng lưng Hà Hương Ngưng khuất xa tầm mắt, Đường Phong mới thở dài một tiếng, nữ nhân này quá quật cường, ngoài mặt có vẻ ôn nhu yếu ớt, nhưng lòng nàng so với bất cứ ai cũng phải mạnh mẽ hơn, lần này còn có thể giúp nàng một chút, nhưng sau này không thể lúc nào cũng có thể giúp nàng, con đường của nàng, nàng phải tự mình đi, nói cho cùng, Đường Phong chẳng qua cũng chỉ là người ngoài mà thôi.
Quay đầu lại, Đường Phong lần nữa tiến vào Diêm thành.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Đường Phong đã ý thức được một vấn đề, cảnh giới không đại biểu cho thực lực.
Cũng giống như nói, mình mặc dù chỉ là Huyền giai, thế nhưng Địa giai và Thiên giai chết trên tay mình nhiều không đếm xuể. Còn có Thiết Đồ, tên Huyền giai có lực phòng ngự cực kỳ kiên cố này, nếu như có một tên Địa giai nào xui xẻo đụng phải hắn thì chắc chắn là như chó cắn phải nhím, nuốt không trôi.
Thứ đại diện cho cảnh giới, chẳng qua cũng chỉ là mức độ đậm đặc cùng với sức chứa của cương khí mà thôi, thực lực chân chính là phải tổng hợp tất cả các yếu tố có thể. Nhất là cương tâm của mỗi người, khi trước Đường Phong chưa từng gặp qua cương tâm quỷ dị đặc biệt nào, cũng chưa từng nếm thử uy lực cương tâm của kẻ khác, nhưng hiện tại hắn đã biết rồi, cương tâm của một người, có thể trợ giúp người đó tăng cường sức chiến đấu, đây mới chính là thứ quý báu nhất của mỗi người tu luyện.
Dĩ nhiên, cũng không thể nói cảnh giới cao sẽ không tốt. Cảnh giới càng cao, độ đậm đặc của cương khí trong cơ thể cũng càng cao, đồng dạng, khi thi triển chiêu thức sẽ kèm theo sát thương càng lớn. hơn nữa, cho dù là một kẻ có một cương tâm bình thường cũng có thể trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, điều này hoàn toàn được quyết định bởi kỳ ngộ cùng với sự cố gắng của bản thân người đó.
Đường Phong quay về Diêm thành, chính là muốn tìm nhưng kẻ có cương tâm đặc thù để giao thủ, so chiêu, từ đó phát hiện ra chỗ thiếu sót trong chiến đấu, nâng cao thực lực bản thân.
ở lại Diêm thành hai ngày, nhưng hắn phải thất vọng chính là, không có gặp phải tên Huyền giai nào khó giải quyết như Thiết Đồ vậy, dù sao cũng không phải ai ai cũng có vận khí may mắn, cũng có được cương tâm như Thiết Đồ và Hà Hương Ngưng. Đụng phải chó mèo thì đúng là không ít, kẻ đến gây phiền toái chỉ cần không quá phận, chỉ cần không mang theo lòng dạ độc ác, Đường Phong cũng sẽ không giết bọn chúng. Cho dù là vậy, qua hai đêm Đường Phong cũng đã thu được đến mười chín miếng ngọc bài, cộng thêm hai miếng lúc trước, tổng cộng đã có hai mươi mốt miếng!
hơn nữa, phần lớn trong đó là địch nhân tự tay đưa cho hắn, hy vọng hắn bỏ qua cho mình một màng.
Đối với mấy miếng ngọc bài được người đưa tới tận tay, Đường Phong cũng không có lý nào cự tuyệt, cứ đưa là nhận hết.
Kết quả này có chút khiến Đường Phong dở khóc dở cười, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh, mục đích của hắn có phải là ngọc bài đâu nhỉ?
Chẳng qua, trong Diêm thành đúng là tập hợp rất nhiều tinh anh, đám Huyền giai này nếu như so với lũ Huyền giai của Lưu Vân tông và tam tông, thì thực lực còn cao hơn gấp mấy lần có dư, tốc độ phản ứng của đám người này tương đối xuất sắc, chiêu thức thi triển ra cũng là tầng tầng lớp lớp, vũ khí trên tay cũng đủ các thẻ loại, nếu như đặt vào trong tông môn, phỏng chừng ít nhất cũng phải có thân phận đệ tử nội tông là ít, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, tất cả lại tụ về nơi này hết.
Chứng kiến, quan sát nhưng chiêu thức kia xem như cùng bù vào một ít cho tâm tình thất vọng của Đường Phong.
Đến ngày thứ ba, Đường Phong rời khỏi Diêm thành, còn ở lại nữa, sẽ quá kỳ hạn của hắn mất.
Một đường quanh co khúc khuỷu dẫn vào Ô Long Bảo, vừa đến cửa chính, tên Độc nhãn quái nhân mà Đường Phong từng gặp qua lúc này lại đứng ngay tại đó, hắn ta không phải đợi Đường Phong mà đứng đây, mà bởi vì có người vừa từ Diêm thành trở lại, dọc đường, Đường Phong cũng đã thấp thoáng thấy được bóng lưng của kẻ này từ xa.
Đồng dạng cũng là thiếu niên, mang trên mình một thân y phục màu xanh nhạt không nhiễm một hạt bụi, ngũ quan đoan chính, gương mặt tuấn lãng như được đúc tạc ra, rõ ràng chỉ có một chữ xứng với hắn: Đẹp!
Lúc này, Độc nhãn quái nhân đang đếm ngọc bài do hắn mang về từ Diêm thành, Đường Phong hơi để ý một chút, nhất thời liền kinh ngạc, bởi vì số lượng ngọc bài của tên kia cũng khá nhiều, không kém so với suy đoán của mình là mấy.
Lát sau, Độc nhãn quái nhân cười nói:
- Hai mươi cái, không tệ không tệ, trong ba ngày đoạt được hai mươi cái ngọc bài, đây chính là kỷ lục cao nhất của năm nay, không hổ là cao thủ đứng đầu trong cung đưa đến.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 71 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina