“Không chịu trả lời câu hỏi của ta ,ta...ta sẽ giết ngươi"Hỏa Phượng Hoàng ngập ngừng nói.
Diệp Phi Hàn cười khểnh nói:"Ha ha dựa vào tu vi trước mắt của ngươi mà muốn giết ta e là không thể rồi."
Hỏa Phượng Hoàng tức giận đến cực điểm nhưng nàng biết những lời hắn nói hoàn toàn là sự thật,qua hai chiêu vừa rồi nàng đã biết nam tử trước mặt không phải người dễ chơi như vậy,ngay cả 8 thành công lực của bản thân mà hắn còn có thể chống đỡ không xây xát dù chỉ là một ngon tóc thì e rằng muốn lưu hắn lại đã khó chứ đừng nói muốn kết liêu hắn."
Trầm ngâm một lúc,Hỏa Phượng Hoàng đành nhượng bộ:
"Thôi được coi như ngươi nói đúng thế phải làm sao ngươi mới chịu trả lời câu hỏi của ta."Trong lòng nàng thầm nghĩ:"Nếu quả thật người nhìn lén mình là hắn thì cũng không phải là chuyện gì xấu dù sao cũng vẫn tốt hơn mấy lão gia hỏa chết tiệt người không ra người ma không ra ma kia."
Diệp Phi Hàn cười vang:
"Phải thế chứ ngươi nhường ta một bước ta cũng sẽ nhường ngươi một dặm.Chi bằng thế này đi mỹ nữ ta trả lời ngươi một câu hỏi, người lại trả lời ta một câu hỏi thế nào ?"
Hỏa Phượng Hoàng thấy hắn gọi mình là mỹ nữ thì e thẹn nói:
"Ngươi ...ngươi là ai?"
“Ta là ta vì gì phải báo cho ngươi, ngươi còn chưa báo cho ta biết ngươi là ai?” Diệp Phi Hàn nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng, đột nhiên cảm thấy thích thú,liền trêu trọc nàng.
Hỏa Phượng Hoàng trong bụng nghĩ:"Đồ lưu manh muốn giỡn với ta sao được rồi đợi đấy hỏi xong nếu ngươi có xuất thân bình thường ta nhất định sẽ bắt ngươi về cho chị em trong cung gian tới chết."
"Ta là Hỏa Phượng Hoàng đến từ Phượng Nam Cung."Hỏa Phượng Hoàng kiêu ngạo nói
"Phượng Nam Cung?Có nghe nói qua vài lần ta gọi là Diệp Phi Hàn, nhi tử của chưởng môn nhân phái Hoa Sơn .” Long Nhất mỉm cười đáp.
"Cái gì ngươi là nhi tử độc nhất của Diệp Thừa Thiên."Hỏa Phượng Hoàng giật mình thảm nào võ công hắn lại cao đến vậy hóa ra là được chân truyền của phụ thân hắn.
"Đúng vậy ,có gì không đúng sao.À mà ta có nghe mẫu thân nói qua hồi nhỏ có đính ước cho ta với một người có dấu xăm Phượng Hoàng Lửa sau lưng thì phải ,không biết ngươi có biết ai có dấu vết như vậy không?"Diệp Phi Hàn làm bộ hiếu kỳ hỏi, trong mắt lúc này lộ ra từng tia hưng phấn chờ đợi .
Hỏa Phượng Hoàng nghe thấy hắn xảo ngôn thì tức giận vô cùng chỉ muốn đem hắn một chưởng đánh chết ,nhưng nàng thấy bộ dáng của Diệp Phi Hàn không giống đang nói dối, chỉ có thể nghiếng răng tức tối trong lòng.
"Xú nam tử bỏ ngay cái bộ mặt đó cho ta nhờ ta không biết ai có hình xăm như vậy cả."Hỏa Phượng Hoàng uất ức nói.
"Ồ vậy hử ,may sao ngươi không phải ,ta cũng không định lẫy một mẫu bạo long như ngươi về làm nương tử."Diệp Phi Hàn thở phào nhẹ nhõm.
Nghe thấy vậy, Hỏa Phượng Hoàng thiếu chút nữa không nhịn được mà phất chưởng phóng qua, nàng hiểu nếu cứ như vậy,không sớm thì muộn cũng sẽ bị hắn làm tức chết mất.
"Đồ mặt dày ,ta không thèm để ý đến ngươi nữa."Hỏa Phượng Hoàng hờn dỗi nói.
"Ủa vậy hóa ra trước kia ngươi đã để ý đến ta sao?"Diệp Phi Hàn tiếp tục buông lời trêu ghẹo.
"Ngươi...Ngươi nói bừa đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi mà."Hỏa Phượng Hoàng đỏ bừng mặt thốt lên.
"Ấy vậy mà ta trông bộ dạng ngươi y như oán phụ bị người tình bỏ rơi là sao vậy nhỉ."Diệp Phi hàn làm bộ trầm tư nói.
Đến lúc này Hỏa Phượng Hoàng thật sự đã không thể nhịn được nữa,nàng quay ngoắt mặt đi không thèm trả lời nhằm thảng hướng trước mặt phóng tới.
"Ấy ấy ngươi đợi đã, ta chưa hỏi xong mà...."Diệp Phi hàn tức tốc phi người đuổi theo.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
"Tại sao ngươi cứ lẽo đẽo theo ta vậy,ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa! Đồ vô sỉ"Hỏa Phượng Hoàng quay lại gắt giọng.
Diệp Phi Hàn sững sờ không ngờ nàng lại trực tiếp la mắng mình như vậy ,bất quá với kinh nghiệm hai kiếp đời hắn vẫn còn có năng lực tùy cơ ứng biến .Diệp Phi Hàn cười dâm đáp:
"Mỹ nữ bớt giận!Nàng cứ nóng giận thế không sợ sẽ nhanh chóng trở thành lão thái bà sao.Thôi được rồi chẳng phải nàng có việc muốn hỏi ta sao ,giờ nàng hỏi đi ta sẽ thành khẩn mà trả lời."
Hỏa Phượng Hoàng bất ngờ trơn trong mắt,nàng không ngờ hắn lại trở nên thành khẩn hợp tác đến vậy.Tuy nhiên vẫn mang một bụng đầy oán khí nàng chầm giọng nói:
"Hừ đồ mặt dầy,bây giờ ta hỏi ngươi vài câu hỏi nếu ngươi không trả lời đúng sự thật,ta...ta sẽ...không them lý tới ngươi nữa."
"Được bồi chuyện cùng nàng là niềm vinh hạnh của ta."Diệp phi Hàn làm ra bộ mặt hớn hở nói.Thực chất bụng hắn giờ phút này đang chứa đầy âm mưu đen tối:"Tiểu nữ oa muốn chơi sao ta chơi với ngươi."
“ Diệp Phi hàn, ta hỏi ngươi một sự kiện, lúc nãy ngòai ta ra ngươi có thấy ai khác lởn vởn quanh đây không ?” Hỏa Phượng Hoàng làm bộ thờ ơ hỏi, nàng đúng là vẫn còn để trong lòng chuyện bị nhìn trộm,tuy trên giang hồ đồn đại nữ nhân Phượng Nam Cung chuyên gia bắt nam nhân về thái bổ nhưng trên thực tế Hỏa Phượng Hoàng lại thủ thân như ngọc,từ trước đến nay cưa từng để một nam nhân nào đến gần chứ đừng nói nhìn lén như vậy.
“Người khác?Ở đâu, sao ta không thấy ai vậy nhỉ? Nàng nhìn thấy sao ?” Diệp Phi hàn bình thản trả lời,có đánh chết hắn cũng không thể để nàng biết người nhìn trộm nàng tắm là mình .
"Thật mà làm sao ta lỡ nói dối một mỹ nữ như nàng chứ."Diệp Phi Hàn làm ra bộ dáng uất ức đáp.
"Hừ ta tạm tin ngươi lần này,nếu để ta điều tra ra được lời ngươi nói có nửa điểm dối trá thì e rằng cả phụ thân ngươi cũng không cứu nổi ngươi đâu."Hoảng Phượng hoàng nhanh chóng nói rồi phi thân rời đi không lời từ biệt.
"Chỉ dựa vào ngươi...."Diệp Phi Hàn thầm nghĩ nhưng vẫn an nhàn nói"Nhất định,à mà ta muốn gặp lại nàng thì làm thế nào?"
Từ trong gió truyền đến thanh âm dễ nghe:"Có duyên ắt gặp lại,ngươi không cần phải cưỡng cầu."
Diệp Phi Hàn mỉm cười:"Lần sau để ta xem nàng làm sao thoát khỏi lòng bàn tay ta.",rồi sau đó nhanh chóng chuyển thân trở lại Hoa Sơn Phái
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Sáng sớm ngày hôm sau,Diệp Phi Hàn vừa mới rời giường đã nhận được tin Diệp Thừa Thiên cho goi,hắn tức tốc sửa sang lại y phục chạy vù sang .
"Hàn Nhi năm nay con cũng đã mười tám tuổi,hẳn là cũng lên ra ngoài lịch lãm giang hồ tích lũy thêm chút kiến thức chứ nhỉ?."
Diệp Phi Hàn cười tươi như hoa ,trong thâm tâm thầm nghĩ vậy là ta có thể bắt đầu sự nghiệp vơ mỹ nữ vào tay rồi nhưng ngoài mặt vẫn bình thản nói:"Dạ!Hàn nhi cũng nghĩ vậy."
"Con phải nhớ giang hồ xảo trá ,lòng người khó đoán,thiên ngoại hữu thiên ,nhân ngoại hữu nhân,làm việc gì cũng phải hết sức cẩn thận.Nếu có việc gì khó giẩi quyết có thể gửi thư về bổn môn để ta sai người tiếp ứng.Con nhớ chưa?"Diệp Thừa Thiên ân cần dặn dò.
"Rõ thưa cha! Hàn Nhi đã hiểu! Con nhất định sẽ không làm xấu mặt Hoa Sơn phái chúng ta."Diệp Phi hàn đáp.
Diệp Thừa Thiên phất tay nói: "Thôi được rồi ngươi lui xuống trước chuẩn bị hành trang mà lên đường,đi một ngày đàng học một sàng khôn cứ mãi du dú ở đây cũng chỉ làm hao mòn chí khí mà thôi.Cứ vậy đi giờ ta phải bế quan nghiên cứu vài tâm pháp mới lĩnh ngộ được đã.Ngươi bảo trọng."
Dặn dò xong xuôi mọi việc Diệp Thừa Thiên lập tức bế quan,chỉ là có chết hắn cũng không ngờ một lần xuống nũi của nhi tử lại là mang về cho hắn một đống con dâu mà thôi.
Diệp Phi Hàn khoan thai rảo bước sang phòng mẫu thân.Vừa đến cửa phòng đa hét lơn:
"Mẫu thân,nhi tử nhớ người quá à."
"Hừ lớn tướng rồi còn làm nũng ,không sợ người khác chê cười sao?."Lục Phỉ Nhi ôn nhu nói.
Diệp Phi Hàn ranh mãnh lấy lòng:"Không sợ, mãi mãi ta vẫn muốn làm nũng trước mắt người mà."
Lục Phỉ Nhi cốc nhẹ một cái lên đầu hắn rồi hỏi:
"Nói đi sáng sớm như vậy đã tìm ta có việc gì sao?"
Diệp Phi Hàn đáp
"Mẫu thân ngày mai nhi tử hạ sơn rời."
"Cái gì?Hạ sơn?” Lục Phỉ Nhi nghe đến tin này, lập tức tinh thần chấn động, gần như muốn ngất tại chỗ.
"Vâng thưa nương,phụ thân vừa bảo ta nên xông pha giang hồ học hỏi kinh nghiệm mà."
"Hừ đồ lão già mắc dịch suốt ngày chỉ lo võ mới chả vẽ,ngay cả nhi tử tối thân ái cũng muốn phái ra ngoài lịch lãm.Để xem tối nay ta xử ông thế nào."Lục Phỉ Nhi lẫm bẩm.
Diệp Phi Hàn nghe thấy thì không nhin nổi ôm bụng cười vang:
"Nương càng ngày người càng giống sư tử cái đó nghe.Mà phụ thân bế quan rồi nương trịt tội người kiểu gì đây?"
"Hừm phụ thân ngươi bế quan được mãi sao,trừ kh hắn chốn trong đó nếu không để ta bắt được sẽ trừng trị thật nặng cho mà xem."Lục Phỉ Nhi tức khí nói.
"Mẫu thân bớt giân,cha cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà,mới lại con cũng muốn ra ngòai thanh đổi không khí một thời gian chws cứ mãi ở đây chắc con điên lên mât."Diệp Phi Hàn thấy mẫu thân đang tức giận vội vã hạ giọng khuôn bảo.
"Thôi cũng tốt !Con nhớ phải bào trì sức khỏe đừng làm ta phải lo lắng.Con lui xuống tạm biệt sư huynh sư tỷ đồng môn trước đi,ta đi chuẩn bị một ít lương thực cho ngươi."Nàng quay mặt nhằm hướng nhà bếp đi tới,khóe mắt đã lấm chấm nhỏ lệ.
............................
Ăn tối xong Diệp Phi Hàn trở lại phòng thu xếp một ít vật dụng cần thiết chuẩn bị cho sáng sớm ngày mai lên đường.
Xong xuôi mọi việc hắn mới nhẹ nhàng đi dạo trọng hậu hoa viên.
Khi đến biệt viện, chợt nghe thấy một thanh âm truyền đến:" Hàn Nhi! Nghe nói ngày mai con xuất sơn?."
Diệp Phi Hàn nghe thanh âm biết đích xác là được phát ra từ sư cô Ngọc Tu La, chàng chuyển thân, chỉ thấy một hình dáng thành thục phong vận tựa thiên tiên tràn đầy nữ tính mê hoặc lòng người đập vào mắt.
Ngọc Tu La thanh tú mỹ lệ lay động lòng người,Diệp Phi hàn chánh khí thiếu niên, khí huyết phương cương lại thêm gần đây tu luyện Ngự Nữ Tâm Kinh vì thế dễ dàng bị kích động. Hắn không ngừng quan sát nàng, hai mắt phát ra quang mang đỏ rực,nhãn thần chiếu lên những đường cong hấp dẫn mê hoặc.
Ngọc Tu La phát hiện ra ánh mắt khác thường của Diệp Phi Hàn liền lên tiếng phá tan không gian tĩnh lặng:
"Hàn Nhi Giang hồ rất nguy hiêm con đã chuẩn bị kỹ chưa?>"
Diệp Phi hàn nói:"Người chớ lo Hàn nhi không còn là tiểu hài tử nữ, con đã luyện thành Tử Hà thần công, từ nhỏ lại đã tinh thông 9 thức Độc Cô Cửu Kiếm,con tin rằng ắt hẳn sẽ không có gì là nguy hiểm."
Ngọc Tu La thấy Diệp Phi hàn quả quyết như thế thì thở dài nói: “Hảo a, Quả thật con đã không còn là cậu nhóc suốt ngày bám lấy ta nữa rồi.Con phải nhớ kỹ rằng ra giang hồ, lùi một bước tiếnvan bước. Nếu không phải chuyện liên quan đến mình thì tốt nhất đừng cùng võ lâm phân tranh, khi con lịch lãm tích lũy được nhiều điều, hãy quay về Hoa Sơn, chức chưởng môn nhân còn đang chờ con kế thừa đó."
"Thôi con về nghỉ sớm ta cũng mệt rồi ,hảo hảo mà hành sự con sẽ nhanh chóng trưởng thành thôi."Nói xong Ngọc Tu la cất bước trở lại phòng.
........................
Tinh mơ ngày hôm sau chàng nhân vật chính của chúng ta bước chân tiến nhập giang hồ.
Phải chăng một giai thoại truyền kỳ đã bắt đầu.??
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Tác giả :Ngạo Thiên
Biên :Băng Như Ngọc
Nguồn :Kiem Hiep Cac
Ánh mặt trời chói chang xuyên qua từng tán lá tươi tốt làm cho khu rừng vốn âm u trở nên lung linh huyền ảo .
Một thân ảnh trắng toát ,nhanh chóng chuyển động.Người này không phải ai xa lạ, chính là nam nhân vật chính của chúng ta Hoa Sơn Diệp Phi Hàn.
Diệp Phi hàn thân pháp quỷ mị cử động mau lẹ ,xuyên qua từng tán cây cực nhanh, y phục không hề lay động teo gió, cả người trên dưới đều như nhau.Người bình thường nếu di chuyển giống y e là cả đầu tóc lẫn trang phục đều bị thổi bay chỉ là hắn lại không như vậy.điều này lý giải thân pháp Diệp Phi Hàn đã luyện đến tột đỉnh thân bất khả trắc.
Thử hỏi có lãng tử nào muốn vơ vét hết mỹ nữ vào tay lại không có thân pháp tuyệt luân đây?>
Bất chơt y khựng lại phi thân lên một ngọn cây đại thụ cao trên bảy tám trượng, mắt dõi nhìn về nơi xa,có vẻ muốn tìm kiếm một cái gì đây.
Diệp Phi Hàn thu hồi mục quang, thân ảnh lấp loáng vọt về phía trước.Hóa ra trong lúc di chuyển nghe thấy thanh âm đao kiếm va chạm vọng lại,hiếu kỳ hắn mới phi thân đến quan sát.
Diệp Phi hàn dừng lại cách ngoài năm chục trượng, yên lặng quan sát tình huống trước mắt.Xung quanh có khoảng mười năm hai mươi tráng hán đang vây thành một vòng tròn.Ở chính giữa là một nữ tử vô cùng tuyệt mỹ.Toàn thân nàng là một bộ y phục màu phấn hồng, dáng người thon thả, song phong đều đặn cao ngất; mày liễu mắt phượng, , gương mặt bóng loáng trong suốt, môi hồng nhẹ mở, lộ ra hàm răng trắng muốt, má lúm đồng tiền sâu hoắm,quyến rũ đến cực điểm khiến Diệp Phi hàn dù ở cách xa không nhịn được mà tâm linh nhộn nhạo.
"Đùng" Một âm thanh thật lớn nổ trong đầu của DIệp Phi Hàn,hắn thầm nghĩ:
"Không ngờ ta mới xuất quan không lâu mà đã gặp nữ tử xinh đẹp đến thế này,ta quyết định rồi nhất định phải thâu nàng vào tay,ai ngăn cản giết không tha."
Lúc này đột nhiên một lão đầu tử cả người toát ra khí thế đứng ra nói:"Tiểu nữ tử tốt hơn hết ngươi lên nói ra tung tích của Thanh Xà Kiếm,nếu không đừng trách chúng ta hạ thủ vô tình."
Hán tử bên phải hai mắt gian tà nhìn lão nói:"Vô Ảnh lão huynh khỏi cần quanh co mất thời gian,chúng ta cứ đông loạt xông lên xem ả chạy đâu cho thoát?"
Lão đầu tử xẵng giọng trả lời:"Hừ Vô Ảnh Môn ta tuy không tính là danh môn chính phái nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng ăn hiếp phụ nữ và trẻ nhỏ .Đâu có vô lại như cái gì gì tự xưng mình là chính nhân quân tử như Nghịch Thiên giáo chủ chuyên gia ném đá dấu tay,làm việc xấu không dám thừa nhận."
Nghịch Thiên Giả bừng bưng lửa giận lãnh lẽo nói:"Vô Ảnh lão ma ta khuyên ngươi ăn nói nên có chừng mực đừng chọc giận ta không thì Vô ẢNh Môn ngươi đừng mong yên thân kể từ nay"
Vô Ảnh lão đầu cười"Chỉ sợ vị tất."
"Ngươi....Thôi ta quyết định thế này ngươi muốn làm gì thì làm nhưng người thì cuối cùng phải giao cho ta ?"Nghịch Thiên Giả háo sắc nói.
"Cứ như vậy mà làm đi."
Nữ tử vô cùng phẫn nộ nhưng nàng cũng biết mình không phải đối thủ của bon họ nên đành bất động chăm chú quan sát động tĩnh bốn phương muốn tìm cơ hội đào tẩu.
Diệp Phi Hàn quan sát từ đầu đến cuối đại khái cũng hiểu sự tình đôi chút.Y chậm dãi hạ mình từ tốn đi về phía mọi người.
Diệp Phi Hàn xuất hiện khiến tất cả đều chú ý, chẳng người nào biết hắn là ai, tại sao lại xuất hiện ở nơi này nhưng ai lấy đều đề cao cảnh giác,trừ có nữ tử bị vây hãm là hai mắt lóe ra quang mang cẩn thận đánh giá hắn từ đầu đến chân.
Nghịch Thiên giáo chủ quát:"Tiểu tử ngươi là ai?Đến đây có việc gì?"
Diệp Phi Hàn ngang tàng đáp:"Tại hạ là ai có lẽ các hạ không cần biết.Bất quá bính sinh ta ghét nhất việc lấy đông hiếp ít mà đặc biệt lại là hiếp đáp nữ tử.Các ngươi làm ra việc không hợp nhãn nên ta muốn rút đao tương trợ mỹ nữ này.Sao có việc gì không?"
Thiếu nữ rốt cục cũng hiểu hóa ra thiếu niên anh tuấn này muốn giúp đỡ mình nhưng hơn ai hết nàng lại hiểu thực lực của hai người trước mắt nên mở miệng nhắc nhở:
"Công tử tấm lòng của công tử tiểu nữ xin nhân,xin mời công tử nhanh chóng rời đi ,bọn họ không phải là đơn giản đâu."
Vô Ảnh lão tử cũng nói:" Chàng thiếu niên à gặp việc bất bình ra tay tương trợ là việc tốt nhưng cũng nên trọn việc mà làm ,hay là ngươi mau đi đi thôi..."
Diệp Phi Hàn mỉm cười đáp:"Đa tạ lão tiên bối đã quan tâm nhưng không thấy thì thôi đã thấy tại hạ nhất định phải can thiệp."
Một môn đồ của Nghịch Thiên giáo phẫn nộ lạnh lung quát:"Khẩu khí ngang tàng lắm tiểu tử ,ta lại muốn nghe xem ngươi có bản lĩnh gì, dám tùy tiện nói khoác như vậy.”
Lời chưa nói xong khỏi miệng song thủ nhanh như chớp đã chém ra mười sáu đao, từng đao từng đao đều nhằm vào chỗ hiểm trên người Diệp Phi Hàn bổ tới.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Trên mặt Diệp Phi hiện ra vẻ lãnh khốc,Tử hà Thần Công vận chuyển toàn thân,song quyền phất ra đón đỡ đao khí.
Toàn chưởng im phăng phắc ai ai cũng ngơ ngác,lấy quyền đối đao???
Trong lúc mọi người còn đang trợn trừng mắt thì một loạt thanh âm va cham đã vang lên.Các bụi tan đi hiện ra trước mắt mọi người là một cảnh tượng không thể tin được ,chỉ thấy Diệp Phi hàn vẫn đứng im bất động còn tráng hán xuất đao đã lùi thẳng về phía sau hơn chục trượng toàn thân kinh mạch bị chấn nát.
Giây phút này tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Diệp Phi Hàn,toàn trường im lìm một cách đáng sợ. Ai cũng không ngờ chàng thiếu niên mới tầm mười tám đôi mươi này lợi hại như thế.
Nữ tử che y phục màu phấn hồng, cặp mắt cực đẹp long lanh ngây dại, khiến Diệp Phi hàn ngây ngốc, không nhịn được tiến lên định ôm nàng, lại bị nàng nhẹ nhàng tránh đi.
Diệp Phi Hàn sửng sốt, gương mặt cười khổ nói:"Cô nương ,tại sao lại phải hoảng sợ như vậy,ta chỉ định che chở cho cô nương thôi mà?."
Nàng mỉm cười nói:"Huynh xấu quá giờ phút này còn muốn đùa nghịch sao,lo đối địch đi rồi tý nói truyện tiếp."
"Uhm.Cũng đúng không khí ở đây không thích hợp để nói chuyện lắm chi bằng chúng ta chuyển sang địa phương khác tâm sự đi."
Diệp Phi Hàn nắm chặt ngọc tủ của nàng ,ý định muốn rời đi.Nghịch Thiên giáo củ giận dữ quát:
“ Cứ như vậy mà muốn đi sao, bọn ngươi không để mạng lại thì đừng hòng rời khỏi đây.”
Diệp Phi Hàn cười vang:"Chỉ dựa vào các hạ."
Nghịch Thiên giáo chủ hai mắt đồng thời phát ra thần quang như điện xạ, chụp vào Diệp Phi Hàn, làm cho hắn cảm thấy bên ngoài thân thể mình không có bộ phận nào có thể thoát khỏi tầm quan sát của đối phương, giống như trần truồng trong không khí vậy.
Khoảng khắc Nghịch Thiên giáo chủ rút đao, đao khí như thực như hư, lấy hắn làm trung tâm bức tới Diệp Phi Hàn, làm cho y phải tập trung vận khí chống cự, đồng thời chiến ý cũng cứ vậy mà tăng lên.
Diệp Phi hàn thầm nghĩ không ngờ hắn võ công lại lời hại đến vậy,cũng tốt đúng dịp ta cũng muốn thử công sức tu luyện suốt mười tám năm qua.
Nghịch Thiên Giáo CHủ quát:"Tiểu tử xem chiêu."
Dứt lời một khi thế như thiên binh vạn mã từ trên trời giá lâm,mang theo hàn băng lạnh đến thấu xương nhằm thẳng vị trí của Diệp Phi Hàn bổ tới.
Đối mặt với cường địch đáng sợ đến vậy, Diệp Phi hàn không lùi mà tiến tới, hai mắt phát ra quang mang rực rõ như ánh sao đêm, chăm chú quan sát từng động tác của đối thủ.Đến khi đao của đối thủ cách hắn chỉ năm thước, đao khí ập đến sát mặt,hắn mới quát lạnh một tiếng ,nhanh chóng rút ra "Phi Long Kiếm" nghênh đón.
Cả hai đều lùi lại mấy bước mới bình ổn được thân thể.
Hảo Đao Pháp
Hảo Kiếm Pháp
Nghịch Thiên giáo chủ lạnh lùng cười nói:
-Tiểu tử tiếp đao thứ hai của ta xem sao?
Nghịch Thiên Giả phi thân về phía trước cả người lẫn đao quán triêt vào nhau xoay tròn với tốc độ nhanh chóng mặt hung hăng phóng thẳng về phía Diệp Phi Hàn.
Diệp Phi Hàn cảm thấy một đao này nhìn như rất bình thường, nhưng lại ẩn chứa sát cơ cực lớn vội vàng vận chuyển thân pháp né tránh.
"Xuy"một tiếng vang lên ,môt vạt áo của hắn đã bị đao khí chém đứt.
Nghịch Thiên Giả thấy Diệp Phi Hàn có thể tránh né thế đao của mình có chút kinh ngạc nói:
- Không thể tưởng được ngươi còn có thể ngăn cản được sát chiêu này của ta.
Diệp Phi hàn cười vang :"Các hạ quá khen rồi."
-Tốt chúng ta tiếp tục.
Chỉ trong chớp hai người đã giao thủ với nhau hơn trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại.
Tất cả mọi người quan chiến,đều vô cùng khiếp đảm.Không ai có thể nghĩ rằng thiếu niên trước mặt lại có thể đánh ngang tay với giáo chủ của Nghịch Thiên Môn kể cả Vô Ảnh lão đầu tử.
"Vạn đao quy nhất."Bất chợt một tiếng quát như thiên lôi đánh xuống vang lên.Đây chính là tuyệt chiêu tối hậu của Nghịch Thiên giáo chủ,chỉ trong một tích tác hàng ngàn hàng vạn đao phong sắc nhọn phô thiên cái địa tập trung bổ vào Diệp Phi hàn nhất định muốn đẩy y vào chỗ chết.
Lăng Hạo Thiên không có đường lùi nữa rồi.
- Độc cô liên hoàn phá đao thức!
Diệp Phi Hàn cũng hét lớn phất kiếm đánh trả.
"Ầm! Ầm! Ầm...." Hàng loạt thanh âm vang lên bụi khói mù mịt,cây đổ như mưa .
Diệp Phi hàn từ mọi góc độ khác nhau xuất kiếm liên miên vào đao võng của Nghịch Thiên giáo chủ ,phá giải hoàn toàn "Vạn đao quy nhất"của y .
Bịch một tiếng Nghịch Thiên giáo chủ bị kiếm khí của Diệp Phi hàn hất tung ra ngoài hai mươi trượng, ngã ngồi trên mặt đất ,bộ dáng chật vật đến khó tin.
Vô ảnh lão đầu tử điềm đạm hỏi:"Nếu ta đoàn không nhầm chiêu thức thiếu hiệp vừa sử dụng chình là Độc Cô Cửu Kiếm của phái Hoa Sơn.Thiếu hiệp có thân phận là gì đây?”
Diệp Phi hàn mỉm cười đáp:"Lão tiền bối phán đoán không sai đó chính là Độc Cô Cửu Kiếm!Còn tại hạ danh tự là Diệp Phi Hàn ,nhi tử độc nhất của chưởng môn nhân phái Hoa Sơn."
Tất cả mọi người đều Ồ lên một tiếng.Thì ra chàng thiếu niên trước mặt này lại có thân thế bất phàm như vậy hèn chi võ công lại lợi hại như thế hóa ra là được chân truyền.
"Hóa ra là công tử của Diệp Minh Chủ.Thất lễ,thất lễ.Nếu hôm nay thiếu hiệp đã ra mặt thì lão cũng đành bỏ qua vậy.Cáo từ."Vô ẢNh lão đầu cười vang phi thân rời khỏi.
Thực chất không phải hắn sợ Diệp Phi Hàn,đó có lẽ chỉ là một phần nhỏ còn cái cốt yếu là hắn nghĩ nếu có thể cấp cho chưởng môn nhân tương lai của Hoa Sơn Phái một cái ân tình thì cũng là việc tốt mà thôi.
Lúc này Nghịch Thiên giáo chủ mới bình ổn lại tâm mạch mà đứng lên.Đương nhiên cuộc đối thoại giữa hai người hắn đã nghe hết.Y thở hổn hển nói;
"Diệp Phi hàn....Diệp Phi hàn....Mối thù này ngày sau tất báo..."
Rồi vội vã chuyển thân đi mất dưới sự dìu đỡ của mấy tên thuộc hạ thân cận.
Bây giờ hồng y thiếu nữ vẫn ngơ ngác không dám tin vào sự thật trước mắt.Có lẽ nàng có vắt óc suy nghĩ cũng không thể tưởng tượng nổi vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy lại xuất hiện người giúp đỡ mình.Hơn nữa nam tử đó không chỉ anh tuấn phi phàm mà xuất thân lại còn vô cùng hiển hách.
Diệp Phi hàn thấy bộ dáng ngơ ngác như gà mắc tóc của nàng thì mỉm cười nói:"Nàng sao vây?Bon họ đã đi hết rồi chúng ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi nào."
Nói xong thân ảnh nhẹ nhàng lướt qua, nắm chặt ngọc thủ của nàng phi thân ra khỏi cánh rừng tiến vào thị trấn gần nhất.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma