Mong anh, đừng vì một lý do nào đó mà em không biết, quay ngược về quá khứ để nuối tiếc tình buồn…
Nghĩa là chúng ta đã không còn gì cả để vướng bận đúng không anh?
Anh đường anh và em đường em. Chuyện sau chia ly nghe buồn thương đến mấy cũng vẫn phải chấp nhận. Đến một đứa yếu mềm như em còn gắng gượng thúc giục mình vượt qua, tại sao anh thì không?
Nếu yêu em, anh đã không nói câu chia tay dễ dàng đến thế.
Nếu yêu em, anh đã không băn khoăn hay đắn đo đặt tình yêu của em lên bàn cân cùng công việc và gia đình. Anh nói khó, em lại chỉ nói là anh chưa “đủ”. Chưa đủ yêu em, chúng ta cũng chưa đủ yêu nhau. Có vậy thôi!
Nếu yêu em, anh đã không bỏ quên những lần em khóc, không bỏ quên những cuộc hẹn và những cuộc điện thoại với tiếng tút dài khô khốc. Em trơ mình đón nhận những lần anh thất hứa, còn anh thì sao?
Nếu yêu nhau, hẳn anh sẽ cảm nhận được nỗi đau của em, của anh, của chúng ta khi nghĩ tới viễn cảnh không còn được nắm tay nhau nữa. Nhưng dường như anh lãng quên…
Vậy thì nói nhớ em làm gì cho câu chia tay trở nên đùa bỡn? Với em mọi thứ đều có một nguyên tắc rõ ràng, tình cảm càng là thứ nên như vậy. Yêu thì nói là yêu, thương thì nói là thương, còn nếu không, thì đường ai nấy đi, tim ai nấy giữ. Đừng nói thương em, yêu em rồi trăn trở và đắn đo. Anh cho rằng tình yêu dành cho em là phô bày, rồi làm vướng chân anh gây bao rắc rối, rồi khiến anh phải từ bỏ, như thế đẹp đẽ lắm sao?
Vậy thì nói cần nhau làm gì để hai đứa loay hoay giữa những mảnh tình xuôi dọc. Anh không níu kéo, không vờn đuổi, anh không hững hờ, không quan tâm. Anh chỉ nói là cần em, vậy thôi là được? Nhưng tình cảm không rõ riêng chung ấy, em chưa bao giờ cần nơi anh cả. Nếu cần, em cần một trái tim thành thật, cần một người chịu tin và hiểu, cần một người biết cảm thông lẫn sẻ chia. Anh đã từng nhưng sẽ không bao giờ có thể tiếp tục là người đó, anh biết không?
Đừng nhắc nhớ về kỷ niệm, đừng làm trái tim thêm đau lòng, đừng làm ánh mắt nhìn nhau phải thêm phần ái ngại. Dẫu không thể quay lưng bước đi như người dưng xa lạ, em cũng vẫn có thể mỉm cười và chào anh như một người thân thuộc của quá vãng xa xôi. Chúng ta ít nhất nên tôn trọng quá khứ đã từng là của nhau, đúng không anh?
Mong anh, đừng vì một lý do nào đó mà em không biết, quay ngược về quá khứ để nuối tiếc tình buồn…
Mong anh, đừng để hiện tại và tương lai bị ám màu cũ kỹ, đừng để xa nhau rồi mới cất lời hối tiếc. Sẽ không có bất cứ điều gì thay đổi cả. Anh cũng vậy và em cũng vậy. Chuyện tình của chúng ta cũng vậy!
Mong anh, đừng lục tìm quá khứ nữa! Quá khứ ấy vẫn đẹp, sẽ đẹp và mãi đẹp, trong em, về một người mà em từng yêu, anh biết không?
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: