Kỳ 6: Bình thản ra đi khi thấy mình chỉ là "con bài hỏng"
Nhiệm kỳ 2 của Mourinho tại Chelsea sẽ được thử thách bằng cuộc đọ sức với đại kình địch M.U ngay ở vòng thứ 2 Premier League 2013/14. Nhưng người ta chưa bao giờ thấy Mou tự tin như bây giờ. Điều này chỉ có được sau nhiều kinh nghiệm đau thương.
Khởi nghiệp HLV tại Benfica với bản hợp đồng chỉ 6 tháng, Mou đã chứng tỏ tài năng của mình khi đưa CLB đang tụt dốc thê thảm trở lại cuộc đua vô địch mà điểm nhấn là trận thắng thuyết phục 3-0 trước kình địch Sporting Lisbon tại vòng 13 (ngày 3/12/2000). Tuy vậy, khi BLĐ Benfica thích 1 HLV có tên tuổi hơn Mou vào lúc đó dù ông chỉ yêu cầu BHĐ 1 năm, Mou đã bình thản ra đi mà không hề nuối tiếc công trình đang dang dở của mình.
VẪN TỰ TIN DÙ BỊ CHƠI XỎ
Theo lịch trình, Benfica sẽ lưu trú tại khách sạn Mediren một ngày trước trận đấu, đấy luôn là địa điểm quen thuộc mỗi khi đội đến Lisbon. Thế nên khi chiếc xe chở đội đỗ xịch ở trước khách sạn Altis, Mou cứ ngỡ có một sự nhầm lẫn.
- Moreira (người lái xe của đội bóng - PV) này, sao dừng ở đây thế?
- Thì họ bảo tôi lái đến đây cơ mà.
“Lại chơi nhau rồi,” Mou nghĩ. Nếu không phải đây là trận đấu quan trọng với Sporting mà mọi CĐV đều háo hức, ông đã cho xe quay ngược trở lại. Cố trấn tĩnh với 2 hơi thở sâu, Mou rời khỏi xe. Cuối ngày hôm đó, Mou được biết vấn đề nằm ở kinh tế. Benfica đang khó khăn tài chính và buộc phải cho cầu thủ ở một khách sạn giá rẻ hơn. “Nhưng phải có ai đó nói cho tôi biết chứ, quỷ tha ma bắt các người đi”, Mou bực tức.
Rồi trận đấu cũng đến. Trên đường đi đến sân, Mou nhận ra tầm vóc to lớn của trận đấu này, CĐV chờ thành hàng dài để vào sân với cơ man những băng rôn, cờ xí. Gạt qua những khó chịu về khách sạn, Mou vào sân với tâm trạng cực kỳ tự tin. Ông đã chuẩn bị mọi thứ có thể, phân tích đối thủ đến từng chân tơ kẽ tóc, cầu thủ đang chơi hay và tự tin. Ngay cả Joao Tomas, người ngỡ như không cách nào tham dự trận đấu này, vẫn kịp bình phục.
Mou không nói gì nhiều với các cầu thủ trước trận, tự bản thân trận đấu đã tạo cho họ động lực to lớn. Chiến thắng trước Sporting sẽ tạo ra một dấu son. Đấy sẽ là chiến thắng thứ 4 liên tiếp, tinh thần sẽ lên cao, khoảng cách với vị trí nhất bảng sẽ giảm xuống và cơ hội vô địch sẽ được thổi bùng lên. Một trận hòa vốn chưa bao giờ tệ trong các cuộc đối đầu với Sporting bây giờ lại trở nên không đủ. Lần đầu tiên suốt một thời gian dài, niềm tin đã trở lại với Benfica, từ các cầu thủ trên sân cho đến các CĐV trên khán đài.
Đến lúc ấy, Mou làm sao nghĩ đấy lại là trận đấu cuối cùng của mình tại Benfica.
HOÀN THÀNH SỨ MỆNH
Benfica khởi đầu như mơ. Maniche thoát xuống đối mặt với thủ thành Nelson của Sporting ngay phút đầu tiên nhưng bất thành. Chỉ ít lâu sau, Benfica được hưởng một quả phạt đền. Mou vẫn còn nhớ ký ức ấy: “Một số HLV sẽ không dám theo dõi quả phạt đền quan trọng đến dường ấy, nhưng không phải là tôi. Thậm chí khi trọng tài yêu cầu quả phạt đền phải được đá lại, tôi vẫn bình tĩnh. Thật tuyệt khi Van Hooijdonk sút thành công”.
Cuối hiệp 1, Mou được biết Sporting sẽ tung thêm Acosta, một tiền đạo vào sân. Ông đến hỏi 2 trung vệ của mình là Marchena và Meira:
- Hai cậu có thể đương đầu với 2 tiền đạo không. Thấy không ổn thì để tôi tung thêm một trung vệ nữa vào sân.
- Không, bọn tôi ổn. Cứ giữ nguyên hệ thống phòng ngự như hiệp 1.
Quá tốt. Trong hiệp 2 Mou tiến hành 2 sự thay đổi, đều ở những vị trí tấn công. Poporsky cùng Joao Tomas vào sân và Benfica bồi thêm 2 bàn nữa trước khi hết giờ. 3-0, khi trọng tài thổi còi dứt trận, Mou rảo bước vào phòng thay quần áo, để cho các cầu thủ tận hưởng trọn vẹn thành quả họ đạt được cùng các CĐV. Nhìn vào hình ảnh vợ con, Mou có phút bình an hiếm hoi trong tâm hồn và cảm thấy mình đã hoàn thành một sứ mệnh.
Nhưng giây phút ấy qua mau, tất cả những vụ lùm xùm liên quan đến khách sạn, những lời hứa bị phá vỡ, những cầu thủ được ký cấp tập mà không qua tham vấn của Mou... đều đồng loạt hiện về. Mou cảm thấy mình là con rối trong tay Ban lãnh đạo. Từ chỗ là lá bài tẩy của Vale e Azevedo, Mou chỉ còn là lá bài hỏng trong tay Vilarinho.
Thậm chí Mou còn nghe được một đoạn đối thoại giữa một nhân vật trong Ban lãnh đạo Sporting và người đồng cấp của Benfica trước trận. Vị quan chức của Benfica bảo chỉ cần thua Sporting, họ sẽ lập tức ban lệnh sa thải Mou. Âm thanh ồn ào của các học trò đang tiến vào phòng thay quần áo đã cắt đứt mạch suy nghĩ của Mou. Mou tiến đến ôm họ, cám ơn họ và cùng họ chia sẻ niềm vui. Chưa giành danh hiệu nào, nhưng Benfica đã chuyển mình kỳ diệu chỉ sau 2 tháng. Gã khổng lồ của bóng đá Bồ Đào Nha đã thức giấc.
Mou bước vào toilet và nghe được cuộc điện thoại của một phó chủ tịch, ông này đang nói chuyện với một phóng viên nào đấy.
- Anh cứ việc viết là tên ấy đòi tăng lương lên gấp 3, và chúng tôi không chấp nhận bất kỳ yêu sách hay sự đe dọa nào.
Mou không tức giận, ông đã quá quen với luật chơi.
RA ĐI NHẸ NHÀNG
Trở lại văn phòng, Mou tắm và lấy điện thoại gọi về cho Tami. Vilarinho xuất hiện ở ngưỡng cửa và chờ Mou mời vào. Nhưng ông đã mặc kệ vị chủ tịch, cứ tiếp tục nói chuyện với vợ cho đến khi Vilarinho cảm thấy chán nản và bỏ đi.
Giám đốc truyền thông đến ngay sau Vilarinho và yêu cầu Mou đến dự buổi họp báo bắt buộc sau trận đấu. Mou từ chối nốt và chấp nhận nộp phạt. Trên đường lái xe về nhà ở Setubal, Mou phải đương đầu với một cơn bão. Ông chuyển làn xe để cảm thấy an toàn hơn. Nhưng cảm giác bình yên chỉ đến khi Mou đặt chân về nhà, chốn bình yên trước mọi cơn bão.
Tiếp tục suy nghĩ về Benfica, Mou đã mở ra một con đường lớn sau khi giúp đội bóng này trở lại thành... Benfica. Đánh bại Sporting, Benfica hoàn toàn có thể nghĩ đến chuyện thắng nốt 4 trận sau đó trước những đối thủ yếu như Alverca, Gil Vicente, Desportivo das Aves và Estrela da Amadora. Với một chút may mắn, Benfica hoàn toàn có thể đón Giáng Sinh ở ngôi đầu bảng. Và Mou cũng đi đến quyết định nói chuyện thẳng thắn với CLB: nếu đề nghị ký hợp đồng chính thức thì làm tiếp, không thì thôi.
Mou gọi cho chủ tịch Vilarinho, nhưng dường như vẫn còn cáu vì thái độ lạnh nhạt của Mou sau trận gặp Sporting, ông không bốc máy. Mou lại gọi cho Joao Malheiro (phát ngôn viên của Benfica):
- Joao, tôi đang trên đường rời Benfica. Nếu muốn giữ tôi lại, hãy thảo bản hợp đồng 1 năm, tôi không đòi nhiều tiền hơn, tôi chỉ muốn thêm một năm nữa thôi.
- Jose, anh điên rồi.
- Tôi chỉ muốn hoặc là 1 năm, hoặc là tôi sẽ ra đi. Nói cho ngài chủ tịch biết đi. Tôi không đổi ý đâu.
Cúp máy, lát sau Malheiro gọi lại và thông báo Vilarinho sẽ gặp Mou vào ngày tiếp theo. Đó là một cuộc nói chuyện trong văn phòng chủ tịch. Vilarinho nói:
- Tôi rất muốn giữ anh lại Jose ạ, tôi ngưỡng mộ công việc anh đang làm. Nhưng Ban lãnh đạo và những nhà đầu tư không chịu, họ muốn một người danh tiếng hơn.
- Ừ, tôi hiểu. Và ông cũng biết rõ ý định của tôi rồi đấy. Tạm biệt.
Mou đưa ra một tối hậu thư nghĩa là ông cũng chấp nhận với việc sẽ phải rời đội bóng mà mình đã bỏ nhiều tâm huyết. Nhưng ở lại thì có ích gì khi Ban lãnh đạo không ủng hộ và luôn làm những việc chống lại công việc của mình. Lòng thấy nhẹ nhàng, Mou kết thúc thử thách đầu tiên trong sự nghiệp cầm quân của mình như thế đó.
Mourinho chính thức dẫn dắt Benfica vào ngày 23/9/2000 trong trận thua Boavista 0-1 sau khi thay thế HLV Jupp Heynckes. Ông rời CLB vào ngày 5/12/2000 chỉ sau 10 trận dẫn dắt với thành tích 5 thắng, 3 hòa và chỉ để thua 2 trận.
(Còn nữa)
Last edited by Gấu Vương; 02-10-2013 at 01:23 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Kỳ 7: Thăng hoa ở Leiria, ngoảnh mặt với Benfica và bén duyên Porto
Bất hòa với BLĐ Benfica, Mou rời bỏ đội bóng một cách khá bình thản dù đang có được những thành tựu ban đầu trong nghiệp HLV (tháng 12/2000). Nhưng mối duyên nợ với CLB chủ sân Da Luz vẫn chưa khép lại.
Từng rêu rao là Mou muốn nhảy qua Sporting Lisbon (thời điểm đó, Sporting cũng sa thải HLV vì thành tích bết bát) nên đòi lương cao hơn, Benfica lại muối mặt mời ông về sau khi đội này thất bại thảm hại còn Mou lại bay cao cùng CLB nhỏ Uniao de Leiria. Tuy vậy, với nhiều sự khác biệt lớn, Mou đã lựa chọn kình địch Porto làm bến đỗ mới cho mình.
NHẬN VIỆC NGAY TRONG MÙA BÓNG
Đến dự một trận đấu tại vòng loại World Cup 2002 giữa Bồ Đào Nha và Hà Lan, Mou vô tình gặp lại Pinto da Costa, vị chủ tịch của Porto mà ông vẫn giữ mối quan hệ rất tốt thông qua 2 năm làm trợ lý cho Bobby Robson tại đây, trước khi chuyển sang Barcelona.
Không lấy gì làm phiền lòng bởi Mou đã nhận lời làm việc cho Benfica trước đó, Da Costa có hứa với Mou một chi tiết quan trọng: sớm muộn gì ông cũng sẽ bổ nhiệm Mou lên làm HLV trưởng Porto. “Không phải lúc này, bạn tôi,” ngài chủ tịch nói. “Hãy kiếm cho mình một CLB tạm, làm thật tốt đã. Rồi thời cơ của bạn sẽ đến. Tôi hiểu giá trị và năng lực của bạn”.
Giáng Sinh rồi Năm Mới cứ lần lượt trôi qua. Đến tháng 4 thì Mourinho bắt đầu cảm thấy chán vì không được làm việc. Lúc này Media Capital, một đối tác lớn của CLB Uniao de Leiria, đề nghị mời ông về đội. Mou tỏ vẻ ngạc nhiên: “Leiria đang chơi rất bốc tại giải vô địch, tại sao các anh lại đi tìm một nhà cầm quân mới. Đội đang xếp ở tận vị trí thứ 7 (họ kết thúc mùa ấy ở vị trí thứ 5) cơ mà”.
Đại diện của Media Capital giải thích cho Mou: HLV hiện tại của đội Manuel Jose đang làm rất tốt, nhưng Ban lãnh đạo không xem vị này là người phù hợp cho những sách lược trong tương lai. Mou, cùng với 2 vị HLV trẻ tuổi khác là những ứng viên thay thế. Mou ra về, hứa sẽ nghiên cứu đề nghị của họ. Ít lâu sau, anh nhận lời và ký trước luôn hợp đồng, chỉ chờ đến khi mùa bóng kết thúc là bắt tay vào việc.
Nhưng thông tin Mou sẽ là tân HLV của Leiria mau chóng rò rỉ. Một hôm, Mou gặp phải tình huống kỳ lạ khi đang xem TV. Manuel Jose đang trả lời phỏng vấn và được phóng viên đặt câu hỏi liên quan đến Mou. Thế là Manuel tỏ vẻ bức xúc: “Nếu Mourinho nghĩ CLB này là một đám rừng và anh ấy là Tarzan thì đấy rõ ràng là một sai lầm”.
Mou chỉ buồn cười, chứ không tức giận. Ông đã quá hiểu sự bạc bẽo và khắc nghiệt của nghề cầm quân. Hôm trước họ trải thảm đỏ mời bạn, hôm sau đã tống ra cửa sau.
Thuở còn nhỏ, đã bao lần Mou sống trong sự hồi hộp cùng ông bố, cũng là một HLV và bị sa thải hết lần này đến lần khác. Và cũng chính Mou, trong lần đầu tiên trở thành HLV trưởng, cũng là nạn nhân của Benfica. Nghĩ vậy Mou cảm thấy nhẹ nhõm bởi nếu không phải là ông thì Lieira cũng chọn một người khác thay Jose Manuel mà thôi.
Rồi mùa bóng kết thúc, Leiria về đích ở vị trí thứ 5, cao hơn cả Benfica ở vị trí thứ 6, thành tích tồi tệ nhất lịch sử của họ. Điều ấy mang lại cho Mou chút tự hào: “Nếu mình còn ở đó, CLB đã phải ở một vị trí cao hơn”.
SỰ HOÀI NGHI CỦA NGÀI CHỦ TỊCH
Rồi Mou cùng đội bóng mới bước vào đợt tập huấn chuẩn bị trước mùa. Đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ bởi vì từ Porto, Barcelona rồi Benfica, Mou chỉ toàn làm việc ở những CLB lớn. Giờ sang một CLB nhỏ, áp lực ít hơn, lại được thoải mái mà không bị cánh phóng viên soi mói, đấy là những tháng ngày thư giãn nhất của Mou trong nghiệp cầm quân. Chỉ có chút vấn đề nhỏ với chủ tịch Josep Bartolomeu.
Dưới sự giúp đỡ của vị này, Mou đã xếp được một chỗ đóng quân lý tưởng ở miền quê với đồi núi và không khí trong lành. Bartolomeu nói với Mou:
- Chỗ này là nhất rồi, riêng tư mà thoáng đãng. Chạy quanh các ngọn đồi hơi bị lý tưởng đấy.
Nhưng Mou trả lời làm vị chủ tịch chưng hửng:
- Chạy làm gì cơ? Chúng tôi tập trên sân, không đi đâu cả.
- Ừ, tập thì cứ tập, nhưng sáng phải chạy quanh mấy ngọn đồi, hít không khí trong lành cho khỏe chứ.
- Không, thưa ngài. Không một ai chạy mà không có bóng trong chân cả. Tất cả các buổi tập đều diễn ra ở đây.
- Nhưng những người tiền nhiệm của anh đều cho cầu thủ chạy cả.
- Ừ, nhưng giờ ông thuê tôi rồi mà, phải không?
Hơi... quê, Bartolomeu rời khỏi sân tập. Đợi khi ông này đi xa khuất, một vị trợ lý nói với Mou:
- Anh biết điều gì sẽ xảy ra nếu đội thua liền 2 trận chứ?
- Biết. Ông ấy sẽ bảo tôi không còn phù hợp.
Nhưng khi trả lời câu ấy, có lẽ chính Mou cũng không tin là Leiria quả đã không thua 2 trận liên tiếp dưới sự cầm quân của mình. Giữ cho đội bóng luôn ở vị trí cao như mùa trước đã đành, Mou còn thổi vào đội bóng một sức sống chưa từng có. Trước đây Leiria chỉ chơi với tối đa là một tiền đạo, dựa nhiều vào phản công. Bây giờ họ đá với 3 cầu thủ tấn công gồm 1 trung phong và 2 cầu thủ đá cánh.
Leiria đã cầm bóng nhiều hơn và chủ động hơn khi nhập cuộc. Chủ tịch Bartolomeu tiếp tục bất ngờ: “Hình như Mourinho nghĩ mình vẫn đang cầm quân cho Benfica thì phải”. Rồi ông mang thắc mắc này đến cho chính Mou giải đáp. Mou nói: “Chúng ta hướng đến những mục tiêu xa hơn, vậy thì phải tập đá như một đội mạnh. Khi ta đá như một đội mạnh, cầu thủ sẽ nổi hơn, được truyền thông chú ý hơn và cuối mùa bán sẽ được giá hơn”.
PORTO CƯỚP MOU TRƯỚC MŨI BENFICA
Để thi đấu “như một đội mạnh”, nhiều cầu thủ của Leiria ngày ấy đã chơi vượt ngưỡng. Đấy là nhờ vào những lời hứa đầy tính khích lệ của Mou trước mùa bóng:
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ sang một đội bóng lớn hơn. Khi đó, tôi cam đoan là sẽ có vài người theo tôi. Tôi không thể nói rõ đấy là ai bởi mọi việc còn tùy thuộc vào việc CLB của tôi khi ấy đang cần người ở vị trí nào.
Chẳng hạn như Benfica cần một hậu vệ trái, Nuno Valente sẽ theo tôi. Nếu CLB cần một tiền đạo cánh, hiển nhiên Maciel sẽ cùng tôi đến Da Luz. Nghĩa là chúng ta đang có một thỏa thuận: mọi người giúp tôi đến một CLB lớn và khi đến đó, tôi sẽ mang những người phù hợp theo”.
Chính điều này đã thôi thúc các cầu thủ chơi máu lửa hơn. Phong cách đại ca toát ra ở Mou tạo cảm giác tin cậy. Họ biết ông sẽ không đời nào nuốt lời. Suốt nửa đầu mùa bóng, Leiria chơi thứ bóng đá hứng khởi chưa từng có và giữ luôn một vị trí ổn định trong “Top 4”. Nếu đúng thế, họ sẽ kết thúc Giáng Sinh ở vị trí thứ 3. Tên tuổi Mourinho nổi như cồn và lời đề nghị từ một CLB lớn như tiên liệu đến sớm hơn dự kiến. Chính là từ... Benfica.
Manuel Vilarinho thu xếp một cuộc gặp, mong Mou bỏ qua tất cả những gì trong quá khứ để hướng đến một sự hợp tác lâu dài. Benfica sẽ thảo một bản hợp đồng tốt, chỉ kém một điều kiện là cho Jesualdo Ferreira (thầy giáo cũ đồng thời là cựu HLV của Estrela da Amadora, nơi Mou làm trợ lý HLV, người được cho là có hiềm khích không nhỏ với Mou) một chân trong Ban huấn luyện.
Mou cự tuyệt thẳng thừng vì muốn phải được toàn quyền chọn trợ lý. Trong lúc Benfica còn chưa biết ứng xử tiếp theo thế nào thì... Porto xuất hiện. Họ làm mọi cách để Mou đừng sang Benfica và hứa sẽ lập tức bổ nhiệm Mou làm HLV vào cuối mùa.
Nhưng thực tế khiến họ không thể chần chừ. Tháng Giêng năm 2002, Porto đã rớt xuống vị trí thứ 5 ở giải VĐQG Bồ Đào Nha, bị loại khỏi Cúp QG Bồ Đào Nha và xếp chót ở vòng bảng Champions League. Porto sa thải Octavio Machado và lập tức bổ nhiệm Mou. Mà ở Bồ Đào Nha, khi một CLB lớn muốn HLV của một CLB nhỏ như Leiria, họ không cho đối phương một sự lựa chọn nào.
Mourinho dẫn dắt Uniao de Leiria vào tháng 4/2001 và sau 7 trận giúp cho CLB có được vị trí cao nhất trong lịch sử (xếp thứ 5 mùa giải 2000/01). Trong mùa giải thứ hai, CLB luôn cạnh tranh vị trí thứ ba và thứ tư. Cuối tháng 1/2002, Mou chuyển sang Porto thay HLV Octavio Machado. Báo Record ngày ấy giật một cái tít đáng nhớ: “Mourinho, người được chọn (ảnh nhỏ)”.
(Còn nữa)
Last edited by Gấu Vương; 02-10-2013 at 01:23 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Kỳ 8: Xây những viên gạch đầu cho hành trình huyền thoại
Benfica đã phải hạ mình mời lại Mou sau cú khởi đầu tai hại của mùa 2001/02. Nhưng Porto còn ra tay nhanh hơn. Họ muốn có vị HLV đang nổi như cồn của Uniao de Leiria không chỉ để làm lợi cho mình mà còn để không cho địch thủ có được một nguồn sức mạnh đáng gờm. Và Mou đã không phụ sự kỳ vọng của Porto.
Vừa sang Porto, Mourinho đã giúp CLB này đánh bại kình địch Benfica
“MÙA SAU CHÚNG TA SẼ VÔ ĐỊCH”
Với Mou, việc cầm quân cho Porto không khác gì về nhà. Ông có thời gian làm việc ở đó trên tư cách trợ lý cho Bobby Robson, trước khi cùng HLV này sang Barcelona. Chủ tịch Pinto da Costa luôn dành cho Mou nhiều tình cảm quý mến, nay lại dành thêm sự ngưỡng mộ vì những gì ông đã thể hiện trong khoảng thời gian ngắn ngủi tại Benfica và Leiria.
Ngày 23/1/2002 là ngày Mou ra mắt đội bóng mới, cũng là ngày trọng đại trong lịch sử Porto. Có rất nhiều câu hỏi và câu trả lời được đưa ra hôm ấy. Nhưng phát ngôn đáng chú ý nhất và được tất cả các nhật báo đưa trang nhất ngay hôm sau là là: “Chúng ta sẽ vô địch ngay mùa bóng sau”.
Porto đã vô địch liên tục suốt 2 thập kỷ trước đó và với bề dày lịch sử của CLB này, phát ngôn ấy lẽ ra không có gì quá bất ngờ. Nhưng nó lại gây sốc vào thời điểm ấy, khi Porto đang lâm vào một trong những cơn khủng hoảng thuộc loại tồi tệ nhất lịch sử.
Mou có 2 lý do để tuyên bố như thế. Một: đấy sẽ là mùa bóng đầu tiên ông chính thức trở thành một “manager”, được tự do quyết định những vấn đề chuyển nhượng và Hai: Mou muốn tạo ra một bầu không khí phấn khích, kéo các CĐV đang cảm thấy chán nản quay lại ủng hộ đội bóng. Nhưng phát ngôn này ngày ấy đã tạo ra rất nhiều tranh cãi, chỉ trích và đố kỵ. Nó cũng đặt Mou dưới tình thế buộc phải vô địch. Nếu không, sẽ có rất nhiều “gạch đá” được ném về phía ông.
Còn về mùa bóng đang diễn ra, mọi thứ không do Porto tự quyết định nữa. Đội chỉ đang xếp thứ 6 và thậm chí sẽ phải cạnh tranh quyết liệt một suất dự Cúp UEFA cùng với Braga. Vì thế Mou không mạo hiểm với những tuyên bố. “Chúng tôi vẫn muốn vô địch chứ, nhưng chỉ chiến thắng thôi là không đủ, còn phải phụ thuộc vào những yếu tố khác,” Mou nói. “Vì thế mục tiêu thiết thực nhất chỉ là cố thắng càng nhiều trận càng tốt, khởi đầu là trận đấu với Maritimo ở thứ Bảy tới”.
Nhưng các phóng viên vẫn chưa chịu ngưng. Họ muốn biết Porto “sẽ vô địch mùa sau” với phong cách nào. Mou không ngần ngại đáp: “Tất nhiên là tấn công. Các cầu thủ sẽ đến sân tập mỗi ngày và biết họ sẽ phải hoàn thiện những miếng đánh. Phải làm chủ trận đấu và ghi nhiều bàn”. Ngồi kế bên, chủ tịch Da Costa hoàn toàn bị thuyết phục. Ông tuyên bố: “Sự ủng hộ của Ban lãnh đạo dành cho tân HLV là không có giới hạn”.
KHỞI ĐẦU NHƯ MƠ GIỮA MUÔN VÀN KHÓ KHĂN
Nhưng khi vào việc, Mou thấy mình đối diện với những vấn đề tương tự như ở Benfica, thậm chí có phần còn tệ hơn. Ông hồi tưởng lại sau này: “Đấy là một Porto hoàn toàn khác so với khi tôi và Robson rời đội. Trước mắt tôi lúc ấy là một đội ngũ yếu thế bởi những thất bại.
Một số cầu thủ cảm thấy tự thỏa mãn với những gì mình đang có: vị trí ở một CLB lớn, mức lương cao đủ cho cuộc sống thoải mái. Thắng thua hay danh hiệu cũng không còn quan trọng với họ nữa. Khi ấy tôi biết chắc Porto không thể vô địch ngay trong mùa đó bởi đấy không phải là đội bóng của tôi”.
Trong cuộc trả lời phỏng vấn sau đó với một tờ báo Tây Ban Nha, Mou đã gọi đấy là “Porto tồi nhất trong 26 năm”. Chủ tịch Pinto da Costa không lấy làm phiền lòng với phát ngôn ấy bởi chính ông hiểu đội nhà đang thích ứng sau khi chuyển sang mô hình cổ đông, quyền lực không còn hoàn toàn thuộc về chủ tịch và HLV mà bị chi phối bởi những thành viên.
Nhưng khó khăn là vậy, Mou vẫn có một khởi đầu như mơ khi thắng một lèo 4 trận. Đấy là hiệu ứng mà người ta vẫn hay gọi là “thay tướng, đổi vận”. Khi trên ghế là một nhà cầm quân mới, các cầu thủ bị kéo khỏi nhịp điệu và thói quen thường ngày. Những cầu thủ chính thức buộc phải cố để giữ vị trí, những kẻ dự bị thì càng phải cố vì biết cơ hội thay đổi đã đến.
Bốn trận thắng ấy diễn ra trước Maritimo (2-1), Benfica (3-2), Varzim (1-0) và Vitoria de Setubal (4-1). Trong số này, đáng chú ý nhất tất nhiên phải là trận đấu với Benfica, đội bóng cũ nay đã trở mặt thành thù với Mou. Đấy không chỉ là một trận derby mà còn ảnh hưởng lớn đến suất dự Cúp UEFA mùa tới nên Mou dồn hết tâm trí cho nó.
CHIẾN THẮNG VANG DỘI
Có một băn khoăn lớn về chiến thuật. Liệu Benfica sẽ ra sân với một trung phong (Jankauskas) và 2 cầu thủ chạy cánh (Simao Sabrosa và Mantorras) hay cho Mantorras bó vào trung lộ, để 2 cánh lại cho Carlitos và Miguel? Nếu Jankauskas đá chính, ông sẽ phải dùng Ricardo Silva vì anh này chống bóng bổng tốt. Nếu Mantorras vào trong, Ricardo Costa sẽ được chọn vì thu hồi bóng tốt.
Vốn có máu thực dụng, Mou bỏ tiền ra thuê... điệp viên. Đấy là người điệp viên mà ông vẫn dùng ngày trước tại Benfica, giờ lại dùng tay ấy chống lại Benfica. Tay này đột nhập vào những buổi tập, cố lân la hỏi chuyện rồi gửi về cho Mou một bản bảo cáo: Jankauskas sẽ đá. Quá êm, vậy là khâu chiến thuật đã xong.
Khâu tâm lý càng... êm hơn nữa khi chủ tịch Benfica là Vilarinho lên báo tuyên bố ông đã mơ thấy đội nhà đánh bại Porto 3-0. Trước những tình huống thế này, Mou là chuyên gia làm tâm lý. Ông cho photo trang báo có in phát biểu của Vilarinho dán ngay trên bảng thông báo để cầu thủ Porto ngày nào cũng đọc được nó. Từ “giấc mơ” của Vilarinho, Mou làm cho cầu thủ nghĩ rằng họ bị coi thường, rằng Benfica coi như đã bỏ 3 điểm vào túi.
Nhưng trận đấu quả là khó khăn và Porto bị dẫn 1 bàn sau giờ nghỉ. Trong phòng thay quần áo có một chiếc giỏ để các cầu thủ bỏ quần áo và khăn dơ của họ vào đấy. Vừa bước vào phòng, Mou đá tung cái giỏ ấy lên. Các cầu thủ của ông đã để cho áp lực của một trận đấu lớn ảnh hưởng nặng nề đến tâm lý và ngoại trừ Deco, ai cũng chạm bóng như sợ nó đốt cháy chân mình.
Mou gọi một... nhân viên xoa bóp có thâm niên làm việc đến 50 năm ra hỏi xem Porto đã thua Benfica mấy trận trên sân nhà rồi. Khi vị này còn chưa kịp hiểu dụng ý của Mou thì ông đã chuyển câu hỏi ấy cho Victor Baia. Thủ môn của Porto đáp: “10 năm nay mới thua có 1 trận thôi”.
Mou nói: “Ừ, và chúng ta chuẩn bị thua trận thứ 2 đấy, nếu mọi người cứ tiếp tục đá như thế. Sự uy nghiêm của mặt sân này chuẩn bị nhờ các cậu mà hỏng đấy”. Những lời ấy phát huy tác dụng, Porto ghi liền 2 bàn trong hiệp 2 và kết thúc trận đấu với tỷ số 3-2. Tên tuổi của Mou một lần nữa được khẳng định. Cầm Benfica thì hạ Sporting, đến khi cầm Porto thì lại hạ Benfica.
Rồi những chệch choạc xảy ra trong giai đoạn cuối mùa, đúng theo tiên liệu của Mou. Song Porto cũng kết thúc mùa ấy với chiếc vé dự Cúp UEFA đúng như mục tiêu. Mùa bóng tiếp theo là lúc Mou làm nên lịch sử.
(Còn nữa)
Trong khoảng thời gian còn lại của mùa bóng, Mou đã chọn xong những cầu thủ sẽ cùng mình bước vào mùa bóng mới: Baia, Secretario, Carvalho, Andrade (sau này được bán cho Deportivo), Mario Silva, Alenitchev, McCarthy, Capucho, Paredes, Costinha, Candido Costa, Clayton, Deco và Helder Postiga. Ông cũng đã lên xong danh sách những cầu thủ sẽ phải chiêu mộ vào mùa Hè: Derlei, Maniche, Pedro Emanuel, Paulo Ferreira, Jankauskas, Cesar Peixoto và Nuno Valente.
Last edited by Gấu Vương; 02-10-2013 at 01:24 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Sau nửa mùa giải đầu dẫn dắt Porto, Mou đã đưa đội giành vị trí thứ 3 chung cuộc mùa 2001/02 với thành tích 11 thắng, 2 hòa qua 15 trận, đồng thời giành được niềm tin tuyệt đối từ BLĐ.
Thủ môn Vitor Baia là kiêu binh đầu tiên bị Mourinho “bóp chết”
Với nguồn ngân quỹ được cấp tại Porto, Mou đã xây dựng được một đội ngũ ưng ý, những người sẽ giúp cho ông có thể đoạt chức vô địch Bồ Đào Nha như đã hứa. Giai đoạn đầu mùa luôn có ý nghĩa định đoạt toàn bộ mùa bóng và thật may cho Mou là ông đã có công đoạn chuẩn bị trên cả tuyệt vời.
PHƯƠNG CHÂM HUẤN LUYỆN “VỊ TẬP THỂ”
Mou nói: “Đầu mùa các cựu binh chưa trở lại vì họ vẫn còn nghỉ ngơi sau World Cup (2002). Các tân binh nhập cuộc trước và họ được lợi từ điều đó. Được hướng dẫn mà không có các “đại bàng” xung quanh, lính mới nhanh chóng hiểu được đòi hỏi của tôi mà không phải chịu cảnh ma cũ bắt nạt ma mới. Đến khi các cựu binh về thì nhóm này đã có xuất phát điểm ngang ngửa, hoặc tốt hơn. Cuộc cạnh tranh vị trí trong đội diễn ra rất tích cực”.
Khi cả đội cùng đến Pháp để tập huấn tại Saint-Etienne, Mou đã nhận được một số phản hồi từ các cựu binh. Họ nói: “Thưa ngài, các tân binh không chỉ ngon lành mà còn rất ngoan nữa”. Từ lúc ấy, Mou biết mình đang sở hữu một đội ngũ đoàn kết, vững vàng.
“Ngày tập luyện thứ 5 tại Pháp tôi đã hết sức ngạc nhiên trước một sự kiện,” Mou nhớ lại. “Đấy là một ngày nghỉ và tôi chỉ yêu cầu họ trở về khách sạn trước 11 giờ đêm mà thôi. Tôi không quan tâm họ đi chơi lúc nào, chỉ cùng người trợ lý ngồi ở sảnh xem xét việc họ trở về mà thôi.
Bình thường các cầu thủ sẵn sàng trả tiền phạt để được về muộn hơn một chút, nhưng lần này tôi đã lầm. Khoảng 10h40 thì taxi đỗ trước cửa khách sạn và nhóm cầu thủ đầu tiên bước vào. Rồi gần như ngay sau đó toàn bộ những người còn lại đều vào khách sạn cùng lúc. Khi thấy Jorge Costa (thủ quân Porto khi ấy) đi ngang qua, tôi hỏi:
- Này Jorge, chuyện gì thế?
- Có gì đâu ạ, tất cả cùng ra ngoài chơi mà. Chúng ta đang có một đội ngũ hơi ổn đấy nhé”.
Thật khó diễn tả cảm giác của Mou khi nghe người thủ quân của mình nói thế. Hơn 20 con người quyết định đi chơi cùng nhau chỉ sau 5 ngày ăn tập. Mou nói: “Tôi gọi đấy là ngày khai sinh của đội hình vô địch”.
Mou duy trì phương châm “vị tập thể” ấy suốt cho đến khi rời khỏi Porto. Bất kỳ một cầu thủ nào đến đội ông cũng đều chọn lựa kỹ càng. Tài năng thôi chưa đủ, người ấy còn phải biết lấy tập thể làm trọng. Trên cánh cửa dẫn vào phòng thay quần áo là dòng chữ: “Ở đây không ai được phép, ngoại trừ Chúng Ta”.
VẬT VÃ GIÀNH CHIẾN QUẢ ĐẦU TIÊN
Rồi mùa bóng mới khởi tranh, mục tiêu của Mou lúc này chỉ là chức vô địch Bồ Đào Nha. Cúp Quốc gia có được hay không thì còn tùy thuộc vào kết quả bốc thăm, còn Cúp UEFA thì vào được bán kết sẽ là thành công.
Trận ra quân không như ý, Porto bị Belenenses cầm hòa 2-2. “Tôi chả ngạc nhiên về kết quả ấy,” Mou nói. “Trận ấy Deco và Alenitchev đều không thể đá và không một ai có thể liên kết giữa 2 tuyến tiền vệ và tấn công. Trận đầu tiên cũng nặng nề và đầy áp lực, huống chi Belenenses vẫn luôn là đối thủ khó nhằn của Porto. Điều khiến tôi khó chịu không phải Porto mất điểm mà là Benfica và Sporting đều đã có trọn vẹn 3 điểm trong trận khởi đầu”.
Ngay trong buổi tập hôm sau, Mou lập tức chuẩn bị chiến thuật cho trận đấu tiếp theo với Boavista. Vì Deco và Alenitchev vẫn chưa thể trở lại nên ông chuyển đội hình từ 4-2-3-1 sang thành 4-4-2. Trong 2 tiền vệ đá ở trung tâm thì Costinha được giao nhiệm vụ dọn dẹp. Mọi hướng lên bóng, phá lối chơi, bài phản công đều được tập luyện kỹ càng do trận ấy Mou bị truất quyền chỉ đạo.
Không như các trận đấu tại UEFA, các HLV bị cấm chỉ đạo tuy cũng bị ép ngồi vào những khu vực biệt lập, nhưng được phép vào phòng thay quần áo của đội giữa giờ. Khi hiệp 1 kết thúc, Mou ra đứng ở thang máy để chờ đi xuống với các cầu thủ. Nhưng Joao Loureiro, chủ tịch Boavista, lại bước vào trước và cửa thang máy đóng lại.
Mou chờ lâu và phát hiện chiếc thang máy không nhúc nhích nữa. Tiến ra thang bộ, Mou bị bảo vệ chặn lại và bảo ông không được đi lối này. Chẳng mất thời gian đôi co, Mou gọi điện thoại vào trong phòng thay quần áo và yêu cầu người cầm máy mở loa cho tất cả mọi người cùng nghe. Sau những lời dặn dò kỹ càng, Mou bình thản trở lại khu biệt lập với niềm tin sắt đá là Boavista không có cách nào tiếp cận khung thành của Porto được nữa.
Tỷ số cuối cùng là 1-0, nhưng sự cố lại xảy ra lần nữa. Mou cứ ngồi chờ cho các CĐV đổ ra cửa rồi mình sẽ về sau. Nào ngờ bảo vệ lại đến và yêu cầu ông phải rời khỏi sân ngay lập tức. Mou cố không gây ra bất kỳ sự chú ý nào, hòa mình vào dòng người và cố đi về khách sạn của đội gần đấy thật êm thấm. Nhưng rồi có một nhóm CĐV nhận ra ông, Mou co giò chạy có cờ và chỉ kịp nghe phía sau vang lên những tràng chửi rủa: “Mourinho kìa, thằng chó chết”.
DẰN MẶT VITOR BAIA
Đấy là trận đầu tiên của Nuno trên tư cách thủ môn của Porto. Anh này đã chơi tốt và giữ trắng lưới. Vì Vitor Baia chấn thương nên Nuno rất nhanh chóng khẳng định được vị trí của mình. Giành 3 điểm đầu tiên, Porto như gỡ bỏ một tảng đá và những chiến thắng tiếp theo đã đến dễ dàng hơn. 3-1 trước Gil Vicente trên sân nhà và 2-0 trước Vitoria de Guimaraes.
Kế tiếp là trận ra quân tại Cúp UEFA: 6-0 trước Polonia Warszawa. Quá hoành tráng trừ một chi tiết: trong cuộc phỏng vấn sau trận đấu, Vitor Baia đã bày tỏ sự khó chịu khi phải dự bị cho Nuno, người đã chơi tốt suốt thời gian anh chấn thương.
Mourinho hết sức bực mình với những lời này, nhất là khi nó được tương lên trên tờ Record, tờ báo mà lãnh đạo Porto đã ra chỉ thị là phải tuyệt giao. Mou báo cáo chuyện này lên chủ tịch Pinto da Costa và tuyên bố treo giò Baia vô thời hạn.
Đây là một thông tin khá sốc vì Baia có một vị thế rất quan trọng trong đội ngày ấy. Đích thân Chủ tịch Da Costa phải xuống nói chuyện với các cầu thủ. Ông thông báo 2 chi tiết quan trọng: một, hồ sơ kỷ luật của Baia đang được viết và hai, hợp đồng của Mou sẽ được gia hạn thêm một năm.
Vậy đấy, Mou đã thắng trong cuộc chiến mang màu sắc chính trị đầu tiên, trong rất nhiều cuộc chiến mà ông sẽ đối mặt sau này.
(Còn nữa)
Last edited by Gấu Vương; 02-10-2013 at 01:24 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Phần 10 của cuốn tự truyện xin gửi đến độc giả những câu chuyện xoay quanh trận chung kết Cúp UEFA 2003 giữa Porto và Celtic tại thành phố Seville, Tây Ban Nha. Phần này đặc biệt bởi nó do chính Mourinho đặt bút viết, thay vì hiện diện qua lời kể của nhà báo Luis Lourenco.
Mourinho luôn cảm thấy cô đơn trong khoảnh khắc chiến thắng ở UEFA Cup mùa 2002/03 của Porto
CHUẨN BỊ CHO TRẬN ĐẤU BẰNG CÁCH “TỰ ĐÁNH CỜ”
19/5/2003. Hai ngày trước trận chung kết kỳ vĩ, chúng tôi rời khách sạn Porto Antas và hướng về sân bay. Đấy là một tuần lễ làm việc cật lực và hiệu quả với những bài tập được trang bị đến tận răng.
Từng cầu thủ đều có khoảng thời gian tập riêng để đảm bảo từng người sẽ thấm nhuần ý đồ chiến thuật được đề ra. Trong bóng đá, bạn phải luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Tôi đã vạch ra gần như mọi kịch bản tồi tệ có thể và cho cầu thủ tập luyện để ứng phó với những tình huống ấy.
Những lo ngại về thể lực của Costinha và Nuno Valente cũng không còn. Đội hình 4-4-2 đã được định hình với những nhân vật tối ưu nhất cho từng vị trí. Trong những trận đấu tập, tôi đặt mình vào tư thế HLV trưởng của đội B để nhìn xem những điểm yếu của đội A (gồm những người sẽ đá chung kết). Cứ như là đánh cờ với chính mình vậy. Bạn dàn những quân cờ theo ý rồi suy nghĩ ngược lại xem làm thế nào để phá thế cờ của chính mình.
Helder Postiga sẽ không thể đá và hầu như ai cũng nghĩ là Jankauskas sẽ lấy chỗ. Nhưng tại sao tôi phải chọn một phương án mà mọi người đã nghĩ đến. Báo chí cứ việc phân tích Jankauskas sẽ thay Postiga như thế nào trong khi tôi âm thầm chuẩn bị những phương án hoàn toàn khác. Trong bóng đá, bất ngờ mãi mãi là thứ vũ khí lợi hại nhất.
Capucho và Marco Ferreira là 2 lựa chọn của tôi cho vị trí tiền đạo. Nhưng chọn ai? Khi ngồi trên xe ra sân bay Porto, tôi thậm chí còn chưa ra quyết định. Cứ bình tĩnh mà lựa chọn thôi, nếu bạn dùng lý trí phân tích được lợi hại của một phương án thì đối phương cũng suy nghĩ được vậy. Cứ từ từ và nghĩ ra những phương án bất ngờ nhất.
MUỐN “ĐẬP CHẾT ĂN THỊT” ĐỐI THỦ
Chào đón Porto ở sân bay Seville là một rừng gồm những nhà báo. Tôi tỏ ra lạnh lùng và xa cách, chỉ trả lời những câu thật ngắn khi buộc phải trả lời. Với cá nhân tôi, trận chung kết đã bắt đầu từ giây phút ấy bởi toàn bộ tâm trí của tôi đã dồn cả vào cuộc chiến.
Khách sạn của chúng tôi ở rất tuyệt vời, phòng ốc đẹp và được thiết kế rất có gu. Việc có hàng trăm CĐV Celtic ở cùng khách sạn với Porto lại càng hay. Tôi muốn cầu thủ cảm nhận được không khí của trận đấu càng nhanh càng tốt. Trong buổi mổ băng đầu tiên với tư liệu là những trận mà Celtic đã chơi tại châu Âu, các cầu thủ đã dõi theo chăm chú với tâm trạng muốn “đập chết ăn thịt” đối phương. Bản báo cáo về tình hình sức khỏe lẫn tâm lý cho các cầu thủ đều rất tích cực.
Tôi chỉ nói thêm với họ trước khi lên đường đến sân: “Chỉ sau 3 tiếng đồng hồ nữa, chúng ta sẽ mang Cúp về nhà. Chỉ cần biết tiết chế cảm xúc, mọi thứ sẽ ổn cả. Chúng ta đến đây để vô địch, chứ không phải để trở về tay không”.
Kết thúc phần nói chuyện này, như thường lệ Jorge Costa hét lớn: “Chúc may mắn”. Chàng thủ quân của tôi đã mơ đến trận chung kết này từ rất lâu, khi hãy còn là một cậu bé với chiếc khăn quàng và lá cờ Porto quen thuộc đến cổ vũ đội bóng yêu quý. Sau trận chung kết ấy, tôi đã rửa một tấm hình Costa giương cao Cúp lên trời và viết vào đấy: “Từ giây phút này, cậu đã là huyền thoại của Porto”.
“CHÚNG TA SẼ THẮNG”
Như mọi trận đấu khác, tôi luôn là người bước vào sân trước tiên và từ rất sớm. HLV chỉ là người chuẩn bị, còn khi trận đấu bắt đầu đấy phải là chuyện của cầu thủ. Tôi nhìn lên khán đài và thấy gia đình mình ở đấy: Tami và bọn trẻ đang ngồi cạnh vợ con của các cầu thủ.
Mượn một chiếc ống kính tele từ phóng viên quen của tờ A Bola, tôi đã nhìn thấy họ rõ hơn, thấy cái mắt đang nheo lại của con mình vì ánh nắng chiếu vào. Đấy là thứ duy nhất khiến tôi bực mình từ trận chung kết: họ phải được ngồi ở vị trí tốt hơn chứ.
Tôi thì không cần, có nhiều trận họ mời tôi lên ngồi ở khu vực riêng, tiện nghi hơn nhưng tôi chỉ muốn đứng bên đường piste. Nếu trời mưa tôi sẽ dầm mưa cùng cầu thủ của mình. Ngài chủ tịch Da Costa khi ấy rất hồi hộp. Ông đến và nói với tôi: “Chúng ta phải thắng trận này nhé, Jose”. Tôi đáp: “Sao lại PHẢI? Chúng ta SẼ thắng”.
Trở lại phòng thay quần áo, tôi nhìn thấy giám đốc kỹ thuật UEFA Andy Roxburgh ở cửa. Là người hướng dẫn tôi trong một khóa học do UEFA tổ chức, Andy chúc tôi may mắn. Tôi cười: “Ồ, một người Scotland chúc tôi may mắn cơ à”. Andy cũng cười: “Xã giao thôi, quan chức UEFA phải nói vài lời cho phải phép chứ”.
THÀNH TÍCH KHÓ QUÊN NHƯNG SẼ LẶP LẠI
Trận đấu bắt đầu vào đúng lúc tôi đang hôn lên tấm hình của 2 đứa con. Mọi thứ diễn ra rất kịch tính. Chúng tôi dẫn bàn vào cuối hiệp 1, bị gỡ lại ngay đầu hiệp 2. Rồi chúng tôi vượt lên, rồi họ lại gỡ chỉ sau vài phút, xứng đáng là một trận chung kết và tạo ra rất nhiều cảm xúc trên khán đài.
Hiệp phụ, tôi thậm chí đã lên danh sách đá 11 mét và tự tin sẽ thắng trong loạt đấu súng. Trong khung thành là Vitor Baia, người mà tôi biết từ khi còn là trợ lý ở Porto cho Bobby Robson đang trở lại phong độ đỉnh cao.
Nhưng loạt đấu súng ấy đã không đến. Một pha tấn công và toàn thể ban huấn luyện lẫn cầu thủ sau lưng gầm lên. Vậy là vào. Tôi quỵ gối xuống và khóc 20 giây. Lúc ấy cảm giác của tôi là... cô đơn. Tôi cố tìm vợ con mình trong một rừng người nhưng làm sao thấy được. Gia đình đã ở cạnh tôi những lúc khó khăn, nhưng vào những phút giây hạnh phúc thế này lại không thể cùng họ chia sẻ niềm vui.
Rồi bóng lại được đặt lại ở giữa sân. Tôi lập tức ra chỉ thị: “Không tranh bóng bổng với Celtic trong khu cấm nữa, họ sẽ hành hạ chúng ta, phải làm mọi cách chặn quả tạt, phải ngăn nguy hiểm từ điểm khởi đầu”.
Rồi Nuno Valente bị thẻ đỏ và Celtic có quả phạt khi trận đấu chỉ còn vài giây. Bóng ra ngoài và hết giờ. Tôi đã trở thành HLV đầu tiên mang Cúp UEFA về Bồ Đào Nha. Từ một HLV quốc nội, giờ tôi đã trở thành một HLV tên tuổi ở quốc tế.
Sự cô đơn lại ùa về khi tôi không thể ở gần gia đình mình trong thời khắc lịch sử. Tôi gặp lại họ ở sân bay. Tấm hình ấy: tôi ngả đầu về phía vợ, trên tay là cậu nhóc đang ngủ say mê vì mệt đã được phóng viên của tờ O Jogo chụp được. Porto đón chúng tôi như những người hùng. Báo chí bảo đấy là một chiến tích không thể nào quên.
Riêng tôi thì bảo: “Không thể nào quên, nhưng có thể lặp lại”. Mùa sau chúng tôi sẽ dự Champions League.
(Còn nữa)
Last edited by Gấu Vương; 02-10-2013 at 01:24 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương