Bên ngoài thành Cơ Đức, một trang viên rộng yên tĩnh được ánh nắng rọi vào những cái cây ở đó tạo thành bóng râm. Nơi này là sản nghiệp của Tái Đắc Nhĩ thương hội ở Cơ Đức thành. Còn người chủ phía sau của Tái Đắc Nhĩ thương hội chính là gia tộc Nặc Mễ Lý Á , là bá chủ thổ địa lớn nhất của đế quốc Lạp Duy Lợi Đặc.
Ánh nắng nhu hòa chiếu vào trong phòng, khiến trên mặt đất có một cái bóng thật dài. Một cái bàn lớn màu vàng đặt ngay trung tâm của phòng. Bên bàn đã đầy đủ người ngồi ở đó. Tại một chỗ ngồi ở gần cái bàn đó, có một nam nhân có đôi môi mỏng, mặt dài, hai con mắt nhìn như rất nham hiểm ác độc. Nam nhân đó dùng một giọng già dặn, nói: “Các ngươi đã biết rõ kế hoạch của Phí Nhĩ Nam rồi! Các ngươi có ý kiến gì không?” Nam nhân đó nói xong, bên miệng xuất hiện một nụ cười nham hiểm.
Cái chủ ý của Phí Nhĩ Nam Đa không tồi. Hắn vì có thể cứu những người vì Tần Thiên mà bị bắt ra, đã nghĩ một phương án có thể nói là hoàn mỹ. Cơ Đức thành cũng không phải là một nơi quan trọng về quân sự, cho nên số lượng binh lính cũng không nhiều lắm. Chỉ cần phái một nhóm người tạo ra vài vụ cướp bóc ở khắp nơi, sẽ gây ra cảnh hỗn loạn. Như vậy, thành chủ nhất định sẽ phái quân đội ít ỏi ra trấn áp. Những người còn lại thì có thể thừa lúc quân đội nhất thời vắng mặt từ những nơi lân cận của ngục giam, nhanh chóng chạy vào, cứu những người bị bắt ra. Nếu có cơ hội tiện tay bắt luôn Tần Thiên. Vì trong tay hắn có cái loại độc gì đó, mà nhiều người muốn có. Nếu vật đó tới tay, đúng là như hổ chắp cánh. Đừng nói là trở thành bá chủ thổ địa ở Lạp Duy Đặc đế quốc, mà là bá chủ cả đại lục cũng không phải là việc khó!
Mạc Tang Khoa làm lão nhị trong Nặc Mễ Lý Á gia tộc, cũng có bất mãn đối với gia trưởng, Phí Nhĩ Nam Đa, không cần tại trước mặt nhiều người nói thẳng ra! Nhưng mà, trong lòng những người này lại mừng thầm. Xem ra hai huynh đệ bọn họ cũng không phải đồng tâm. Nếu có thể để cho bọn họ tranh đấu, nhưng vậy gia tộc của những người kia lại có cơ hội trở thành bá chủ thổ địa lớn nhất.
Mạc Tang Khoa dùng hai con mắt nhỏ xíu của hắn quan sát. Hắn thấy mọi người không có ý kiến nào nữa, liền nói: “Cứ quyết định như vậy đi. Các ngươi mau đi chuẩn bị đi!”
Mọi người vừa nghe xong, lần lượt rời khỏi. Mạc Tang Khoa đột nhiêu gọi: “Tát Duy Khắc, ngươi chờ một chút!”
Gia trưởng của Lý Sâm Đặc gia tộc, Tát Duy Khắc, dừng bước, quay người lại, hỏi: “Không biết nhị gia trưởng còn muốn dặn dò gì nữa?”
Mạc Tang Khoa đưa tay ra, rồi nói: “Ngồi đi, ngồi đi. Chúng ta ngồi xuống rồi nói!”
Tát Duy Khắc không biết Mạc Tang Khoa gọi y lưu lại có việc gì. Y không thể làm khác hơn là ngồi xuống trước.
Mạc Tang Khoa xích lại gần Tát Duy Khắc, thì thầm: “Việc lần này đều do cái tên đáng chết gọi là Duy Sâm gây ra. Hôm nay hắn còn có được thanh danh là thần y, thật sự khiến ta nghĩ tới mà tức tối!”
Tát Duy Khắc nghe Mạc Tang Khoa nói xong. Y cũng không biết hắn thật sự muốn làm gì, trong lòng suy nghĩ vài lần, rồi nói: “Vậy ý tứ của ngài ra sao?”
“Chúng ta nên nghĩ biện pháp đánh bể cái chiêu bài của tên tiểu vương bát đản kia!” Mạc Tang Khoa vẻ mặt cười gian, nói.
“Chúng ta làm gì để đập bể chiêu bài của tên tiểu vương bát đản kia?” Tát Duy Khắc cảm thấy không ổn, nhưng chỉ còn biết giả bộ không hiểu.
“Cái tiểu vương bát đản kia không phải là thần y hay sao? Chúng ta có thể khiến một vài người bệnh gần chết, rồi giao cho hắn. Nếu hắn không trị khỏi, như vậy hắn…. hắc hắc!” Mạc Tang Khoa cất một tràng cười nham hiểm. Hắn ra hiện cho một người đứng bên cạnh hắn. Tên đó hiểu ý, liền đi xuống.
Tát Duy Khắc trong lòng càng ngày càng thấy bất an. Y cuối cùng cũng minh bạch hết thảy.
Mạc Tang Khoa cũng không đợi y trả lời, giành nói: “Lần này, Lý Sâm Đặc gia tộc các ngươi xuất lực ít nhất. Chuyện này để do gia tộc các ngươi làm đi!”
“Lão đại Phí Nhĩ Nam Đa nói rằng, chúng ta chỉ cần cứu những người bị bắt mà thôi. Việc sau này để sau này hẳn tính, không nên gây thêm rắc rối!” Tát Duy Khắc đã biết ý tứ của Mạc Tang Khoa, y không thể làm gì khác hơn là lấy Phí Nhĩ Nam Da ra, hy vọng có thể khiến hắn từ bỏ chủ ý.
Tát Duy Khắc thật không muốn nói đến Phí Nhĩ Nam Da. Y phải nói ra như vậy, khiến Mạc Tang Khoa cũng không có thể làm gì, chỉ còn biết than một tiếng: “Lời của tên gia hoả kia thì nghe theo. Mẹ nó, lời cũng ta cũng không nghe!” Mạc Tang Khoa nói xong, phất tay áo rời khỏi, chỉ còn bỏ lại một Tát Duy Khắc ngẩn người ở đây.
Tát Duy Khắc vô lực đi ra ngoài, thì một người gấp rút chạy tới chỗ y, lớn tiếng nói: “Gia trưởng! Chuyện không tốt! Có chuyện xảy ra!”
Tát Duy Khắc vô lực hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Người đó một lời cũng không nói ra được, chỉ có khóc rống lên mà thôi. Tát Duy Khắc biết rằng việc này nhất định không phải nhỏ, y nắm lấy áo của người đưa tin, lớn tiếng quát: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Người ấy vẫn cứ tiếp tục khóc, và nói: “Ngài mau đi xem một chút đi! Người của Mạc Tang Khoa đã đem huynh đệ chúng ta….”
Tát Duy Khắc không đợi người đó nói xong, liền rất nhanh chạy ra cửa lớn. Trước mắt y xuất kiện việc mà khiến có y thiếu chút nữa phải phát hỏa. Chỉ thấy đám thủ hạ của y bị người của Mạc Tang Khoa biến thành dạng muốn chết không được, muốn sống cũng không xong. Sau đó giống như những con voi, cùng nhét vào một chiếc xe ngựa sơ sài. Tát Duy Khắc trong lòng như lửa đốt không ngừng. Y phóng tới nơi tên tâm phúc của Mạc Tang Khoa, Kiệt Cáp, đang vui vẻ chỉ huy ở đây, mà hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Kiệt Cáp không màng tới, trả lời: “Không có ý tứ gì cả! Gia tộc Lý Sâm Đặc các ngươi lần này xuất lực ít nhất. Nếu ở chỗ này không ra chút sức, thì tìm việc khác mà làm! Đừng có muốn làm trái lệnh đó, còn không mau đi? Muốn chết thì cũng phải chết ở nơi của tiểu thần y kia. Hắc hắc!” Gã đánh xe liền giật mình quất roi, xe ngựa lập tức hướng thành Cơ Đức mà chạy.
Tát Duy Khắc biết rõ với lực lượng của gia tộc mình, không có bất cứ biện pháp ngăn cản chuyện này. Y chỉ có việc đứng tại một chỗ nắm chạy nắm tay, trong lòng thề rằng, một ngày nào đó y sẽ đòi lại hết thảy cả vốn lẫn lời!
Trong nhà Cách Lôi thầy thuốc, bệnh nhân ở đây được nhận một thẻ bài từ Xá Nhĩ, sau đó theo số thứ tự trên thẻ bài, mà đến chỗ của Tần Thiên để xem bệnh. Vì thế hiện giờ cũng không còn cảnh hỗn loạn như trước, tất cả đều rất trận tự. Tần Thiền cũng do vậy mà có thể chuyên tâm chữa bệnh. Cách Lôi cũng không cần phải cực nhọc duy trùy trật tự đến nỗi phải đổ mồ hôi.
Một chiếc xe ngựa cũ kỹ ngừng lại trước cửa lớn. Kiệt Cáp nhảy xuống xe ngựa, vẻ mặt lo lắng chạy vào, lớn tiếng kêu lên: “Thầy thuốc có ở đây không? Chúng ta bị cường đạo đánh cướp, có mấy người bị thương. Xin giúp bọn ta chữa trị một hồi đi!” Trên mặt Kiệt Cáp mặc dù là lo lắng, nhưng trong lòng lại thầm cười một phen, thần y ngươi lập tức sẽ mắc sai lầm đây, hắc hắc!
Người từ trên xe ngựa được khiêng xuống, khiến cho rất nhiều người ở đây bị hù dọa một lúc. Những người từ trên xe ngựa đó, các thương tích đều không giống nhau, đặc biệt là người bị một cây đinh sắt đâm thủng vào mắt, máu tươi chảy ròng ròng. Điều này khiến cho mọi người cũng không nhịn được phải hít một hơi, cái này là trọng thương ư? Hoàn toàn là điểm trí mạng. Toàn bộ người ở đây cũng đều đưa ánh mắt nhìn Tần Thiên. Bọn họ không biết hắn thật có biện pháp cứu những ngươi này hay không.
Đôi mắt của Tần Thiên co rút một trận, không tưởng tượng được rằng lại có người độc ác như thế. Từ thương thế của đám người này, căn bản không thể do cường đạo gây ra. Cường đạo chỉ biết giết người, chứ không có hành hạ người. Nếu các ngươi muốn đến làm khó dễ ta, ta đây sẽ tiếp nhận, và cho các ngươi biết cái gì gọi là y thuật chính thức, cái gì gọi là thần y chân chính!
“Đem những người này vào trong phòng đi. Ta trước tiên chuẩn bệnh cho những người trọng thương, các bị có thể bài có thể chờ đợi một chút hay không?” Tần Thiên nhíu đôi mắt, và lên tiếng.
“Ngài cứ việc cứu bọn họ trước đi! Bọn ta có thể chờ đợi!” Những người có thể bài khoan dung nói. Bệnh của bọn họ chỉ chờ một chút thì không có việc gì cả, còn những người này mới là người cần được chữa trị trước nhất.
“Xem ra những người nay không phải do cường đạo gây nên. Có phải có người nào đó cố ý muốn gây khó dễ cho ngươi hay không?!” Xá Nhĩ và Cách Lôi nhẹ thì thầm với Tần Thiên.
“Binh đến thì tướng đánh, nước tới thì đất cản.” Tần Thiên vẻ mặt tự nhiên đáp lại.
“Duy Sâm! Ngươi thật sự có biện pháp cứu bọn họ ư? Đây chính là những vết thương trí mạng đó!” Cách Lôi dù sao cũng là thầy thuốc, ông có thể nhìn ra thương thế của đám người này. Ông thật sự không có cách nào cứu những người này. Ông cũng sợ Tần Thiên gặp khó.
“Biện pháp ta có. Cách Lôi thầy thuốc, ta cần sự trợ giúp của người!” Tần Thiên gật đầu nói.
“Tốt! Chỉ cần ngươi cần gì. Thuốc, người, tiền, đều cũng có!” Cách Lôi nói.
Mặt trời trên bầu trời từ từ lặn ở hướng tây. Tần Thiên vì gấp rút cứu những người này cũng phải mất một ngày. Người bệnh ở bên ngoài cũng không có ai rời khỏi. Bọn họ muốn biết, Tần Thiên có thể cứu những người này được hay không. Tâm lý của mỗi người cũng đều thầm chúc cho Tần Thiên. Chỉ có vẻ mặt của Kiệt Cáp khinh bỉ ở một bên. Hắn đều muốn thấy Tần Thiên không thể chữa trị, đến lúc đó nhìn thấy cảnh Tần Thiên bị cười chê.
Học đồ của dược điếm thỉnh thưởng từ trong phòng chạy ra. Tần Thiên cần cái gì, bọn họ lập tức sẽ làm ngay. Cách Lôi cũng nghe kỹ mỗi một câu của Tần Thiên. Từng loại biện pháp toàn bộ đều ghi kỹ càng hết. Đây chính là tư liệu hết sức quý giá đó! Điều khiến cho Xá Nhĩ và Cách Lôi bội phục nhất chính là ánh mắt đầy tự tin của Tần Thiên. Chỉ thấy hắn miệng thì nói phương pháp trị liệu, tay thì không có rảnh rỗi do chữa bệnh. Những người bị thương này, cũng từ từ khôi phục lại, người trong phòng đều cảm giác được như vậy là rất thần kỳ. Cách Lôi lại khiếp sợ hơn. Phải biết rằng những thương thế này đối với ông chính là chỉ có chết mà thôi. Ông không có cách nào chữa trị. Nhưng còn Tần Thiên lại rất thuần thục tìm ra phương pháp chữa trị. Nếu không có mấy chục năm kinh nghiệm, hoàn toàn không thể làm được. Tần Thiên bây giờ thoạt nhìn chỉ có bộ dạng của tiểu hài mười bốn mười lăm tuổi. Cách Lôi thầy thuốc thấy mình đã già rồi!
Yên lặng, sự tĩnh lặng không một tiếng động, từ trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, những người bị thương này cùng lúc ra khỏi phòng. Mặc dù khuôn mặt của bọn họ có chút mệt mỏi, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra được rằng, bọn họ được Tần Thiên kéo từ tử vong trở về. Điều này khiến những người được Tần Thiên cứu sống đều cảm kích hắn. Bọn họ mặc dù là vì muốn gây khó dễ cho Tần Thiên, nhưng sự cảm kích đích thật xuất phát từ nội tâm. Kiệt Cáp thế nhưng lại choáng váng một lúc đứng tại một chỗ. Ngay cả hắn cũng thật không dám tin tưởng hết thảy sự việc xảy ra trước mắt là sự thật.
Một trận hoan hô đinh tai nhức óc. Tiếng hoan hô khen ngợi ‘thần y, tuyệt đại thần y’ vang khắp nơi. Cái danh hào thần y của Tần Thiên không chỉ có ở nơi này, cũng không ở tại Lạp Duy Đặc đế quốc, mà còn tại những địa phương khác trên đại lục, đều vĩnh viễn truyền lưu cái truyền thuyết về Tần Thiên, một thần y trong truyền thuyết.
Mạc Tang Khoa có thể đang trong phòng ném vật nào đó. Hắn phái người làm khó dễ Tần Thiên, nhưng lại không ra được chính mình như thể đem hòn đá nặng đập vào chân mình. Chẳng những không có gây khó dễ cho Tần Thiên, ngược lại còn khiến cho danh tiếng của Tần Thiên lên đến đỉnh điểm. Mạc Tang Khoa trong lòng vẫn nhớ lấy cái tên Tần Thiên này. Hắn nhất định sẽ không để cái tên tiểu vương bát đản có một cuộc sống tốt, tuyệt đối không để hắn sống thoải mái được!
Mạc Tang Khoa đứng ở bên ngoài Lâm Mễ Nhĩ tửu điếm quan sát một hồi, rồi nói với Kiệt Cáp sau lưng hắn: “Nơi này có phải là nhà của tiểu vương bát đản không?”
Kiệt Cáp gật đầu, cúi người đáp: “Đúng vậy!”
Ngả Mễ đang ở trong quán đón tiếp khách khứa. Nàng thấy Mạc Tang Khoa ở bên ngoài cửa, liền ra đón, vẻ mặt tươi cười chào hỏi: “Hoan nghênh ngài đến tiểu điếm! Rượu của chúng ta ở đây nổi tiếng cả thành!”
Mạc Tang Khoa nhìn thấy một thiếu phụ trẻ tuổi mỹ lệ ra đón, nhất là khuôn mặt vui vẻ của nàng. Cái dáng dấp thành thục khiến cho ngực của hắn như bị một cây búa lớn đập lên. Mắt của hắn phát ra một tia nhìn đầy nhục dục, hung hăng nhìn toàn thân của Ngả Mễ, tựa hồ như muốn lột hết y phục của nàng ta xuống. Hắn đang liên tưởng đến tình cảnh đẹp đẽ, đứng yên một chỗ, chỉ thiếu chút nữa là chảy nước miếng, hoàn toàn giống như lão trư.
Ngả Mễ cũng cảm giác được ý tứ trong ánh mắt của Mạc Tang Khoa. Nàng không nhịn được nhíu mày một cái. Mặc dù có rất nhiều người dùng một loại ánh mắt thưởng thức nhìn nàng, nhưng cái ánh mắt như vậy chính là lần đầu tiên. Cũng vì sinh ý, nàng không thể lộ ra bộ dáng tức giận cái ánh mắt đó. Nhưng mà, lúc Ngả Mễ nhíu mày, trong lòng nàng rất là tức giận.
Kiệt Cáp vẫn đứng sau Mạc Tang Khoa, vội vàng lấy tay khẽ đẩy hắn một cái. Hắn lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, và nói: “Lão bản mỹ lệ, nàng vừa hỏi gì đó?” Con mắt hắn vẫn cứ dính chặt trên người của Ngả Mễ, thật không có rời khỏi. Nếu không bây giờ có nhiều người đi lại, nói không chừng hắn đã động thủ động cước rồi.
Ngả Mễ kiên nhẫn hỏi lại: “Xin hỏi là ngài có phải muốn ghé vào tiểu điếm không?”
Mạc Tang Khoa luôn miệng đáp: “Đúng! Đúng! Ta quả thật muốn vào quán của nàng ngồi một lúc. Lão bản nàng, xin mời!” Hắn làm ra động tác mà hắn cho là rất lịch sự, đưa tay mời Ngả Mễ đi trước.
Mạc Tang Khoa ngồi xuống ở một bàn. Ngả Mễ rất nhanh đem loại rượu ngon nhất của quán, nói một tiếng mời dùng. Sau đó nàng đi tiếp đãi vị khách khác.
Kiệt Cáp rót một chén rượu cho Mạc Tang Khoa. Hắn uống một hơi cạn sạch, lại còn hô lên, ‘rượu ngon’. Thật ra trong lòng hắn đúng là rượu ngon, còn người cũng thật đẹp!
Hắn nhìn Ngả Mễ vội vội vàng vàng, rồi quay lại nói với Kiệt Cáp: “Ả nữ nhân mỹ lệ này chính là mẫu thân của tiểu vương bát đản ư. Nó may mắn thật!” Nói xong thì tham lam nhìn thân thể của Ngả Mễ vài lần nữa, cùng lúc thì nuốt vài ngụm nước miếng.
Kiệt Cáp vẻ mặt cười cười, nói: “Nghe nói tiểu vương bát đản không có phụ thân. Mẫu thân của nó đến bây giờ vẫn còn lẻ loi!”
Mạc Tang Khoa từ họng phát ra một trận cười bỉ ổi: “Vậy tiểu nương môn buổi tối không cô đơn hay sao? Hắc hắc!”
Kiệt Cáp cũng không có ý tốt gì, vừa cười vừa nói: “Nói không chừng ả ta còn có không ít tình nhân! Hắc hắc!”
Mạc Tang Khoa trong lòng vừa động, lén nói với Kiệt Cáp: “Ngươi nói như vậy, ta nên ‘tiến hành’ với ả nữ nhân này, khiến cho ả theo sát ta, đến lúc đó vật trong tay của tiểu vương bát đản kia còn không tới tay phải không? Hắc hắc!”
Kiệt Cáp vẻ mặt xu nịnh cười cười: “Đúng là một ý kiến hay. Vừa lại có thể thu được vật của tiểu vương bát đản, vừa lại có được một mỹ nhân. Chỉ là…” Kiệt Cáp làm ra vẻ không muốn nhắc lại. Nói thật, lấy bộ dạng của Mạc Tang Khoa mà nói, Ngả Mễ khẳng định sẽ không để vào mắt. Trừ phi nàng ta là một người dễ dàng, hay một nữ nhân tham lam, còn có thể có chút hy vọng. Nhưng nàng ta lại không phải là hạng nữ nhân như vậy.
Mạc Tang Khoa có một chút mất hứng, nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì! Hừ!” Trong lòng hắn cũng rất tức giận. Đều do cái lão hỗn đản đã chết kia,ông trời lại cấp cho mình một bộ dạng như thế này. Còn nữa tất cả thứ tốt đều đưa đến trên người của Phí Nhĩ Nam Đa, và hắn lại còn làm gia trưởng. Mạc Tang Khoa dùng sức bóp chén rượu, như thể chén rượu đó là cái lão phụ thân đáng chết hay là tên Phí Nhĩ Nam Đa đáng chết vậy.
Kiệt Cáp thấy vẻ mặt không vui của Mạc Tang Khoa, vội vàng nói: “Ta không phải có ý như vậy. Ta muốn nói là, muốn theo đuổi một nữ nhân phải mất thời gian! Chúng ta ngày mai đã động thủ, ta sợ ngài không có thời gian để bắt đầu với nữ nhân này!”
Mạc Tang Khoa hừ một tiếng, rồi nói: “Không có thời gian, ta dùng biện pháp mạnh vậy. Buổi tối hôm nay ta sẽ ‘làm’ ả nữ nhân này. Hắc hắc!” Nói xong phát ra một tràng cười dâm. Trong lòng hắn tự bội phục chính mình không thôi. Chỉ tới tay được Ngả Mễ, bức nàng khiến Tần Thiên giao ra vật gì đó trong tay, vậy là mình có thể trở thành gia trưởng rồi. Cái chức gia trưởng ở gia tộc Nặc Mễ Lý Á, phải nên là của hắn, người có huyết thống của Nặc Mễ Lý Á gia tộc, chứ không phải cái tạp chủng Phí Nhĩ Nam Đa kia. Hắn thật không biết cái loại huyết thống xa hoa kia chỉ là tượng trưng, không thể thay thế cho năng lực. Như việc hai huynh đệ Viên Thiệu, Viên Thuật thời tam quốc, chính là cho mình có thân phận cao quý. Huyết thống càng thuần, thì cuồng vọng càng cao. Nhưng bọn họ lại đồng thời thua bởi một người có thân phận thấp hèn trong mắt bọn họ, Tào Tháo, chỉ đành xuống âm phủ vui chơi mà thôi.
Tần Thiên bận rộn một ngày, rồi cũng về đến nhà. Mẫu thân Ngả Mễ thấy vẻ mặt của con mình mệt mỏi, thì đau lòng không thôi. Nhưng nàng lại không có cách gì giúp đỡ được, chỉ có là một việc duy nhất, là nấu một bữa ăn ngon để con mình ăn được nhiều hơn.
Tần Thiên đóng cửa quán lại, có chút mệt mỏi nói với mẫu thân: “Mẫu thân, người đã mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi trước đi!”
Ngả Mễ nhìn đứa hài tử ngoan ngoãn của mình, trong lòng rất vui mừng. Nàng vén tóc phía trước lên, rồi nói: “Được rồi! Con cũng đi ngủ sớm đi!”
Lúc này, bên ngoài có một tràng tiếng gõ cửa. Một thanh âm lo lắng phát ra: “Nơi này có phải là nhà của thần y không?”
Một gã nam tử mặt lo lắng, nói: “Ngài ở đây thì tốt rồi. Chúng ta có một người bệnh nguy cấp, muốn mời ngài đi xem một chút!”
Ngả Mễ thấy ánh mắt người đó có sự lo lắng, liền nói: “Duy Sâm! Người bệnh rất nguy cấp, con hãy đi xem một lần đi! Cứu người quan trọng hơn!”
“Vậy người đi ngủ trước đi! Con sẽ rất mau trở về!” Tần Thiên nói xong, liền lấy rương thuốc, rồi đi.
“Duy Sâm, con cũng phải cẩn thận một chút. Cố gắng về nhà sớm nha!” Ngả Mễ mặc dù biết con mình đi chuẩn bệnh sẽ không có việc gì, nhưng nàng cũng không kiềm được mở miệng dặn dò.
Tần Thiên đi theo phía sau người đó. Gã lại không có đi vội vàng nữa, chỉ có dẫn Tần Thiên đi loanh quanh thành. Hắn đoán rằng, nam nhân này nhất định có vấn đề, nhưng hắn cũng không có làm gì mà chỉ âm thầm giữ trong tay một mũi ám khí. Tùy thời, chỉ cần nam nhân này có dị động nào, lập tức sẽ chế phục gã. Gã nam nhân đi tới, rồi chuyển qua một cái hẻm nhỏ. Tần Thiên cảm giác được hai bên cái hẻm đều có người mai phục ở đây, hơn nữa nhân số không ít. Hai mắt của hắn nhíu lại, thầm nghĩ: để xem ngươi chơi trò gì! Tần Thiên cứ đi theo gã nam nhân vào cái hẻm đó.
Bên ngoài Lâm Mễ Nhĩ tửu điếm, ba bóng đen từ từ đi đến gần cửa của tựu điếm, lấy tay nhẹ nhành đẩy cửa tửu điếm ra. Ngả Mễ vì để cho Tần Thiên dễ vào nhà, khi hắn rời khỏi cũng không có chốt cửa lại.
“Tiểu vương bát đản kia có đám người của Lý Sâm Đặc thu thập. Còn mẫu thân mỹ lệ của nó thì tới phiên ta. Hắc hắc!” Một bóng đen đắc ý, nói lên ý dâm.
“Như vậy chúc mừng nhị gia trưởng!” Hai bóng đen còn lại thì hùa theo xu nịnh
Ba bóng đen đi vào quán. Đi phía trước chính là gã hỗn đản Mạc Tang Khoa, phía sau trừ Kiệt Cáp ra, còn người kia là Tang Đặc, cũng là tên không tốt lành gì.
Mạc Tang Khoa hưng phấn đi lên lầu. Kiệt Cáp và Tang Đặc đóng cửa lại, ngồi ở dưới lầu. Mạc Tang Khoa khe khẽ đẩy cánh cửa phòng của Ngả Mễ, rồi bước tới gần giường. Chỉ thấy nàng ta đang ngủ say, nhờ một ánh sáng từ phía ngoài cửa sổ rọi vào, lộ ra một khuôn mặt hơi hơi đỏ diễm lệ của nàng. Trong khoảng khắc lúc sáng lúc tối này, nhìn thật rất quyết rũ. Trong con mắt của Mạc Tang Khoa, Ngả Mễ lúc đang ngủ xinh đẹp tựa như một vị thiên sứ. Trong con mắt của hắn, xuất hiện ngọn lửa nhục dục. Một mùi hương thơm chỉ có ở thiếu phụ xông vào mũi, khiến cho hắn rất nhanh mê say.
Hắn hơi run rẩy, vươn tay sờ lên khuôn mặt bóng loáng của Ngả Mễ. Trong lúc ngủ say, nàng không có phản ứng gì. Tình hình này của nàng lại càng khiến cho hắn hưng phấn thêm. Một cỗ khí nóng tỏa ra từng thân thể của hắn. Mạc Tang Khoa cơ hồ giống như một con sói hung mãnh phóng lên giường của Ngả Mễ đang ngủ say.
Chương 22 - nhĩ tưởng chẩm yêu tử?
(Ngươi muốn chết như thế nào?)
Dịch: babykit
Nguồn: HNTĐ
Tần Thiên đi vào trong hẻm, rồi đối diện với bóng tối, nói: “Các ngươi ra đi!” Còn tay thì khẽ động vài cái. Nhưng từ trong bóng tối không có người nào bước ra. Còn gã nam nhân dẫn dường Tần Thiên thì cũng ngã xuống mặt đất.
Tần Thiên trầm giọng nói: “Các ngươi còn không đi ra ư?” Từ trong tay một mũi ám khí được phóng ra. Người ở trong bóng tối sợ đến phát mồ hôi lạnh. Mũi ám khí ấy đúng ngay trước mặt gã, nhưng điều là gã kinh hãi hơn, chính là mười mấy thủ hạ của gã im lặng không một chút động tĩnh. Gã không còn cách nào khác đành phải đi ra.
Tần Thiên nhìn thấy một trung niên từ trong bóng tối bước ra. Hắn nhíu mày lại, hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi tại sao muốn đối phó với ta, nói đi!”
Cái gã trung niên đó vái Tần Thiên một cái, rồi đáp: “Thần y đại nhân, ngài đừng hiểu lầm. Kẻ hèn gọi là Tát Duy Khắc, là gia trưởng của Lý Sâm Đặc gia tộc. Ta ở đây muốn cảm tạ thần y đại nhân đã cứu người của gia tộc chúng ta!”
“Ồ! Vậy người đến gây khó dễ cho ta là người của ngươi ư!” Tần Thiên trên mặt hiện lên nụ cười đặc trưng của hắn. Mỗi lần hắn nở nụ cười ấy, thì nhất định có người gặp điềm không may.
“Không! Tất cả việc này là cái hỗn đản Mạc Tang Khoa đáng chết của Nặc Mễ Lý Á gia tộc bức chúng ta làm. Nếu không phải ngài là thần y đại nhân, chỉ sợ người của gia tộc chúng ta đã chết hết rồi!” Tát Duy Khắc vẻ mặt cam phẫn nói. Dừng một lúc, gã buồn rầu than: “Chỉ có thể trách sức của gia tộc chúng ta quá nhỏ đi. Chúng ta chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của người khác! Ài!”
“Vậy, nói cho cùng là các ngươi bị bức làm ư! Tốt rồi, lần này ta cũng không làm khó dễ ngươi, không có việc gì ta đi trước đây. Nếu ngươi lần sau muốn tới báo thù thì cứ tới tìm ta!” Tần Thiên nói xong định rời khỏi.
“Thần y đại nhân, ngài chờ một chút!” Tát Duy Khắc gọi hắn lại.
Hắn quay người lại, và hỏi: “Chuyện gì?”
Tát Duy Khắc im lặng một hồi, rồi lên tiếng: “Hiện giờ, Mạc Tang Khoa… với mẫu thân ngài…”
Gã mặc dù chưa nói hết, Tần Thiên đã biết là chuyện gì. Cũng không thấy gã ra vẻ giả bộ, Tần Thiên trong nháy mắt, bóng dáng mất dạng. Tát Duy Khắc nhìn Tần Thiên biến mất trong nháy mắt, một cổ hàn khí xuất quỷ nhập thần xuất hiện dưới chân hắn. Với thân thủ của hắn, cộng thêm vật thần bí vô hình lợi hại có thể đả thương người, Tát Duy Khắc biết rằng, Tần Thiên rời khỏi, thì Mạc Tang Khoa sẽ nhận được một kết quả không tốt rồi. Gã cũng đã quyết định sau này tốt nhất không nên đối địch với vị thần y đại nhân này!
Ngả Mễ đang ngủ thì cảm giác được có một thân hình nặng nề đè lên người của nàng, khiến cho nàng đang ngủ giật mình tỉnh lại. Theo ánh sáng từ bên ngoài, Ngả Mễ phát hiện cái tên đè lên nàng chính là cái tên có bản mặt như con heo lúc ban ngày tại cửa quán. Nàng không nhịn được phát ra tiếng kêu sợ hãi. Mạc Tang Khoa lấy tay bóp cổ của nàng, và phát ra một tràng cười dâm dục: “Ngươi gọi đi! Tốt nhất là gọi lớn tiếng một chút, như vậy lão tử mới cảm thấy thích thú hơn, hắc hắc!”
Ngả Mễ khó khăn lên tiếng: “Nhi tử của ta lập tức sẽ trở về, đến lúc đó xem ngươi đep mắt ra thế nào!”
“Hắc hắc! Hắc hắc! Nhi tử của ngươi bây giờ còn không biết có trở về được hay không nữa? Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn vâng lời ta! Ta sẽ làm cho ngươi đạt đến khoái cảm nhất! Hắc hắc!”
Ngả Mễ giờ mới biết rằng tất cả đều do tên này sắp xếp. Nàng trong lòng rất lo lắng cho an nguy của Tần Thiên, liều mạng giãy dụa. Mạc Tang Khoa vừa nắm chặt quần áo của nàng, vừa cười dâm dục: “Ngươi cũng nên biết điều một chút. Ngươi cũng đừng mơ tưởng sẽ có người đến cứu ngươi! Hắc hắc!”
Khí lực của nữ nhân mặc kệ thế nào đều cũng kém hơn so với nam nhân, hơn nữa lại là một Mạc Tang Khoa như con sói lang này. Chỉ có nghe được âm thanh áo của Ngả Mễ bị hắn xé tách, lộ ra bộ ngực trắng tuyết ở bên trong. Nàng đưa tay lên ôm trước ngực, không cho hắn tiến vào sâu hơn. Nhưng này sao có thể là đối thủ của hắn. Ngả Mễ càng giãy dụa, càng khiến cho dục vọng trong não của hắn thêm hưng phấn. Nàng càng lúc càng không chống cự được.
Mạc Tang Khoa từ trong miệng thổi một hơi thở hôi thối, khiến nàng muốn ói. Thật sự không còn cách nào khác, nàng chỉ còn cách cắn vào tay của hắn một cái mạnh. Mạc Tang Khoa thét lên một tiếng, lửa giận trong lòng hắn nổi lên. Hắn nói lớn tiếng vào lỗ tai của Ngả Mễ: “Xú biểu tử! Mẹ kiếp, không biết trước kia ngươi đã thâu tình với bao nhiêu hán tử rồi. Bây giờ đến lượt lão tử chơi ngươi! Xú biểu tử!”
Âm thanh quá lớn rót vào tai của nàng, khiến cho nàng chỉ cảm thấy trận trận ong ong trong lỗ tai, lý trí cũng dần mê hồ. Khí lực trên người cũng dần biến mất. Trong đầu nàng dĩ nhiên hiện ra thân ảnh của Xá Nhĩ. Nếu có y ở đây, chính mình sẽ không bị người này vũ nhục.
Mạc Tang Khoa nhìn Ngả Mễ không còn động đậy, vẻ mặt dâm dục, đưa bàn tay hướng đai lưng của nàng.
Kiệt Cáp và Tang Đặc hai người ở một chỗ nghe tiếng động ở trên lầu. Kiệt Cáp cười nói với Tang Đặc: “Cái ả thiếu phụ này thật **** mạnh mẽ. Nhị gia trưởng thích loại nữ nhân như vậy, ả này lại như thế! Hắc hắc!”
Tang Đặc cũng cười cười: “Đúng vậy! Đúng vậy! Nếu nhị gia trưởng cũng có thể để cho chúng ta thưởng thức một chút thì tốt quá. Hắc hắc!” Hai người đối diện cùng cười phá lên.
Một trận gió mạnh truyền đến, mang theo một thanh âm: “Phải vậy không? Các ngươi lập tức sẽ nếm được tư vị cả đời cũng không quên được!”
Kiệt Cáp và Tang Đặc thân thể cứng ngắc. Bọn chúng phát hiện, hai người mình không thể động đậy được. Điều khiến bọn chúng sợ hãi nhất chính là Tần Thiền, bị bọn chúng dụ đi khỏi, với một nụ cười trên mặt đang tiến đến. Cái nụ cười kia tựa như của tử thần, khiến hai con chó theo đuôi của Mạc Tang Khoa bắt đầu run rẩy.
Mạc Tang Khoa vẻ mặt đê tiện, đưa tay đến nơi nút thắt ở bên hông của Ngả Mễ. Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại. Bây giờ nàng chỉ có nghĩ tới việc cắn lưỡi tự vận. Một tiếng nổ mạnh, cửa phòng ngủ bị đá một cứu mở ra. Mạc Tang Khoa hết sức phẫn nộ, quay đầu lại quát: “Hai tên các ngươi…” Âm thanh của hắn bất chợt dừng lại, chân cũng bắt đầu nhũn ra. Hắn chứng kiến được Tần Thiên vẻ mặt mỉm cười bước vào.
Tần Thiên lắc mình một cái đã đến bên cạnh của hắn, điểm vào huyệt đạo của hắn. Tần Thiên sợ Mạc Tang Khoa trong lúc cấp bách sẽ làm mẫu thân bị thương. Khi Tần Thiên thấy bộ dạng của mẫu thân ở trên giường, trong lòng nhất thời tự trách, âm thanh của hắn hơi nghẹn ngào nói với mẫu thân: “Mẫu thân! Con đã tới chậm, khiến người….”
Ngả Mễ thấy nhi tử của mình xuất hiện trước mặt mình, biết rằng nhi tử đã không có xảy ra việc gì như người nọ đã nói. Trận giãy dụa kịch liệt trước đó đã khiến nàng tiêu hao thể lực khá nhiều, giờ thấy nhi tử bình an vô sự, tâm tình thư giãn đi, chỉ thấy trước mắt tối sầm, rồi ngất đi. Tần Thiên với hai con mắt đỏ ngầu thấy y phục của mẫu thân vừa bị Mạc Tang Khoa cởi ra, liền lấy cái mền đắp lên thân thể của mẫu thân. Hắn còn dùng tay lau đi những giọt mồ hôi trên mặt của nàng, vuốt lại mái tóc rối tung của nàng.
Tần Thiên đã làm xong, quay đầu, cắn răng nghiến lợi nói rõ từng câu từ chữ với Mạc Tang Khoa: “NGƯƠI MUỐN CHẾT!”
Chương 23 - địa ngục đích trừng phạt
(Trừng phạt địa ngục)
Dịch babykit
Nguồn: HNTĐ
Tần Thiên mang Mạc Tang Khoa vào phòng của mình. Đi vào và đóng cửa lại, quăng Mạc Tang Khoa như một bao cát xuống mặt đất. Mạc Tang Khoa làm cho Tần Thiên nhếch miệng cười, cái nụ cười đặc biệt của Tần Thiên, và rồi quay lại nói với Mạc Tang Khoa: “Ngươi rất may mắn! Thật phi thường may mắn!”
Mạc Tang Khoa nhìn nụ cười của Tần Thiên, hắn cảm giác được mình thật không may, hoàn toàn có thể nói là xui xẻo.
Mạc Tang Khoa cũng không biết Tần Thiên cười như vậy là có hàm ý gì. Nhưng khi hắn nhớ tới thế lực của gia tộc, lòng can đảm dâng lên chút ít, dùng khẩu khí có phần uy hiếp, nói với Tần Thiên: “Ngươi tốt nhất nên thả ta ra, nếu không gia tộc của chúng ta sẽ không để cho ngươi có cuộc sống yên ổn!”
Tần Thiên vừa cười và cũng không để ý gì, rồi nói: “Phải vậy không? Ta thật sự rất sợ đó!” Trong miệng Tần Thiên thì nói sợ, nhưng mặt thì lại lộ ra bộ dạng không có chút sợ hãi nào.
Mạc Tang Khoa, cái tên ngốc nghếch này, lại không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tần Thiên, còn làm ra vẻ đắc ý nói: “Ngươi biết sợ là tốt rồi! Chỉ cần ngươi thả ta ra, để mẫu thân hầu hạ ta thoải mái, rồi giao nộp cái vật trong tay ngươi, ta có thể xem xét lưu lại cho ngươi một mạng! Hắc hắc!”
Tần Thiên mặc kệ Mạc Tang Khoa nói gì, chỉ hỏi ngược lại: “Ngươi biết tại sao ta nói ngươi may mắn không?”
Mạc Tang Khoa đối với câu này thật không biết trả lời, chỉ có lắc đầu.
Tần Thiên mỉm cười rồi nói tiếp với Mạc Tang Khoa: “Ngươi may mắn bởi vì ta tại đây không có độc thảo, độc trùng hay cổ trùng, cũng như tài liệu cần thiết khác. Ngươi vũ nhục mẫu thân ta như vậy, ta nếu có Bát Hoang Hòa Hợp Tán, ta sẽ nhất định cho ngươi thưởng thức một chút cái loại cảm giác khí huyết xông lên não, nhưng không thể phát tiết ra được, ha ha! Nếu ta có Dậu Sơ Đoạt Mệnh Tán, ngươi nhất định sẽ nếm được cảm giác chết từ từ tuyệt vời này, ha ha! Tiếc là ta không có tài liệu để làm những thứ đó, ta cũng chỉ có thể cho ngươi cảm giác đến địa ngục bình thường thôi. Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ rất thích!”
Mạc Tang Khoa nghe Tần Thiên nói, một cổ hàn khí từ chân của hắn chạy lên mặt. Một cảm giác không rõ xuất hiện trong lòng của hắn. Mạc Tang Khoa nhìn nụ cười của Tần Thiên, chỉ thấy rằng cái nụ cười đó giống như là nụ cười của ma quỷ. Mà khi ma quỷ cười với con người, chính là lúc người đó sẽ gặp điềm dữ, có thể phải trả giá bằng tánh mạng. Mạc Tang Khoa như dã thú bị bức đến đường cùng, phát ra một tiếng quát lớn: “Không! Ngươi không thể như vậy! Ngươi không thể như vậy! Là ta sai rồi, van xin đại nhân ngài có rộng lượng bỏ qua cho ta đi!”
Tần Thiên mỉm cười tiến đến gần Mạc Tang Khoa, và nói: “Ngươi không phải vừa rồi rất oai phong sao? Bây giờ sao lại mềm yếu vậy. Nếu ngươi vẫn tiếp tục cứng rắn, nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi. Nhưng mà bây giờ ta không nghĩ sẽ tha cho ngươi. Ai bảo ngươi lại dám đối đãi với mẫu thân của ta?” Tần Thiên dừng lại một chút, nói tiếp: “Ồ! Ta còn quên rằng ngươi còn có hai người ở dưới lầu. Ta không nghĩ rằng ngươi sẽ cô đơn, cho nên sẽ cho bọn chúng cùng đi theo ngươi, như thế đối với ngươi sẽ có cảm giác tốt hơn! Ha ha!”
Mạc Tang Khoa tuyệt vọng lên tiếng: “Ngươi cái ma quỷ này! Ngươi sau này chết đi sẽ phải xuống ma quỷ địa ngục!”
Tần Thiên vẻ mặt vẫn như cũ vừa cười vừa nói: “Ngươi cứ việc mắng! Nếu không chửi thì sợ đến lúc đó muốn chửi cũng không thể chửi được. Muốn nói xuống địa ngục, để xem ai xuống địa ngục đã!” Tần Thiên nói xong, rồi rời khỏi, chỉ để lại một Mạc Tang khoa đang điên cuồng chửi mắng. Tay của Tần Thiên giương một mũi ám khí phóng ra. Ám khí đánh vào á huyệt của Mạc Tang Khoa, “Ngươi quá ồn ào! Đừng làm phiền đến mẫu thân của ta!” Tần Thiên mở miệng nói một câu.
Một trận tiếng bước chân đi vào phòng. Tiếng bước chân đó tựa như bước chân của tử thần, cứ một bước là tim của Mạc Tang Khoa đập mạnh. Tiếng bước chân càng gần, hắn cảm giác được chính mình và tử thần càng gần nhau. Cửa mở ra, Kiệt Cáp và Tang Đặc hai người với khuôn mặc như đưa đám bị Tần Thiên mang vào. Tần Thiên ném bọn chúng như hai cái bao cát lớn xuống đất, liền phát ra hai tiếng ‘pang pang’.
“Các ngươi cùng một chỗ rồi, cũng nên bắt đầu hưởng thụ một chút đi!” Tần Thiên lại lộ nụ cười chiêu bài của hắn, và nói với ba người bọn chúng.
Qua một lúc, Kiệt Cáp và Tang Đặc phát ra một tràng âm thanh ‘hừm hừm’ kỳ quái. Khuôn mặt của bọn chúng nhăn nhó không người, cơ thể thì cũng theo đó mà run rẩy, khiến cho người khác nhìn nghĩ rằng đó là một người cực kỳ xấu xí. Loại âm thanh ‘hừ hừ’ phát ra từ đáy lòng. Chỉ có khi đáy lòng không có cách nào chịu được thống khổ, mới có thể phát ra thứ âm thanh đó. Mạc Tang Khoa nghe thứ âm thanh này, thân thể lập tức cứng ngắc. Hắn đã bị Tần Thiên điểm á huyệt, nên muốn kêu la cũng không được, và chỉ có nhìn về phía Tần Thiên trong ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi, cầu khẩn, hy vọng. Tần Thiên nhìn hắn rồi nói: “Ngươi có biết ta hận nhất là loại người nào không?
Mạc Tang Khoa lắc đầu.
Tần Thiên thu hồi nụ cười thường ngày của hắn, rồi lớn tiếng nói: “Ta hận nhất chính là người như ngươi, đồ dâm ô hủy trong sạch của người khác! Mẫu thân của ta mỗi ngày cực khổ vì ta, bà không có một cuộc sống tốt. Ngươi lại còn dùng phường thức đáng chết như vậy đối với bà, muốn hủy sự trong sạch của bà ta. Mặc kệ ngươi đối với ta như thế nào, ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi. Nhưng ngươi lại làm ra việc không thể tưởng tượng đối với mẫu thân ta, ta sẽ không có tha thứ cho ngươi. Con đường duy nhất của ngươi chỉ có chết! Chỉ chết!” Cùng lúc nói ra những từ cuối, Tần Thiên nghiếng răng nghiếng lợi, khiến cho người khác nghe xong cảm giác được trái tim rất lạnh lùng lúc này. Mạc Tang Khoa nghe Tần Thiên nói xong, không khỏi rùng mình mấy cái.
Trên mặt Tần Thiên lại hiện ra nụ cười chiêu bài của hắn, rồi mở miệng nói: “Ta thật cao hứng nói với ngươi rằng, ngươi rất vinh dự là người thử độc dược mới của ta. Ngươi sẽ lập tức hưởng thụ tư vị của Sanh Tử Phệ Tâm Hóa Cốt tán mà ta mới vừa chế ra! Ha ha!”
Mạc Tang Khoa tuyệt vọng vùng vẫy khỏi thần chết, nhưng hết thảy chỉ là phí công sức, tựa như Ngả Mễ mà hắn vừa rồi định đối phó. Hắn chỉ trơ mắt nhìn Tần Thiên hướng mình khẽ phất tay vài cái, và chỉ có thể yên lặng chờ đợi. Điều này cũng khiến cho người ta không khỏi trách thầm, báo ứng thật đến quá nhanh! Điềm báo đó phải không tới, chỉ là chưa có tới, một thời gian, nhất định sẽ đến. Thật là nói không có sai một chút nào.
Một cỗ ngứa ngáy tận xương tủy xuất hiện ở toàn thân. Mạc Tang Khoa phát ra trận âm thanh ‘hừ hừ’ kỳ quái. Lúc này hắn thật mới biết tại sao vừa rồi Kiệt Cáp và Tang Đặc lại phát ra thứ âm thanh đó. Cỗ ngức ngáy đó khiến cho người ta thật không thể nhịn được muốn gãi khắp người, để xua đi cơn ngứa ngáy. Nhưng chính mình lại không thể động đây được. Còn cơn ngứa ngáy ấy giống nhưng ngàn vạn con côn trùng nhỏ làm loạn tại thân thể.
Cả người Mạc Tang Khoa cũng tha cơn ngứa mà run rẩy từng đợt. Những giọt mồi hôi lớn từ trên trán chảy xuống. Tất cả đều chưa phải là đáng sợ nhất. Mà đáng sợ nhất chính là trái tim cũng như có ngàn vạn con tiểu trùng đang làm loạn, khiến người ta hận muốn moi trái tim ra gãi gãi cho đỡ một chút. Máu cũng không còn di chuyển theo một vòng tròn như bình thường. Mặc dù thân thể bị Tần Thiên điểm huyệt không thể làm gì, nhưng mà máu lại không thể lưu thông khiến cho Mạc Tang Khoa một trận co quắp cả thân người. Cảm giác này thật sự giống như gần bên địa ngục, khiến người ta nhìn mà phải phát sợ.
Con mắt của Mạc Tang Khoa không còn có bất cứ thần thái nào, chỉ còn đọng lại tro tàn tuyệt vọng. Trong lòng hắn, hắn hận nhất chính là không phải là Tần Thiên, ngược lại, chính là lão phụ thân đã chết của hắn đã truyền chức gia trưởng cho đệ đệ, Phí Nhĩ Nam Đa. Hắn hận rằng, tại sao phụ thân lại đem cái tạp chủng Phí Nhĩ Nam Đa từ bên ngoài về. Tất nhiên buổi tối hôm đó nên bắn một phát cho y dính lên tường. Nếu không, chức gia trưởng bây giờ là của chính mình. Chính mình cũng sẽ không có một kết cuộc như thế này!
Tần Thiên dùng đối mắt lạnh nhạt nhìn ba tên nằm trên mặt đất hưởng thụ cảm giác của địa ngục, vẻ mặt không có lộ ra điểm gì. Mặc dù hắn biết làm như vậy nhất định sẽ có phiền phức, nhưng khi làm không cần phải suy nghĩ nhiều, có chuyện gì thì cứ giáng xuống người của mình là được!
Chương 24 - nhất cấp truy sát lệnh
(Lệnh truy sát cấp một )
Dịch: babykit
Nguồn: HNTĐ
Ánh nắng ban mai dịu dàng từ cửa sổ rọi vào, chiếu lên khuôn mặt của Tần Thiên. Trên khuôn mặt của hắn lại hiện ra một vẻ thản nhiên như không có gì xảy ra. Mẫu thân Ngả Mễ còn đang ngủ, những giọt nước mắt vẫn đọng lại trên khuôn mặt của nàng. Thỉnh thoảng đôi mi khẽ động, khiến cho Tần Thiên có một cỗ cảm giác thương xót không nói nên lời. Mẫu thân cả đời này đã rất cực khổ. Một vị nữ nhân nhu nhược vừa phải lo cho một hài từ, vừa phải lo sinh kế, đã là một việc rất khó khăn! Trong ký ức của Tần Thiên, mẫu thân rất ít khi trên mặt hiện ra một nụ cười thật sự, càng không có ngày nào sống thư giãn. Hôm nay lại bị cái tên chó trời đánh kia muốn ô nhục mẫu thân của chính mình, nếu mình không có lập tức trở về kịp, chỉ sợ… Hậu quả Tần Thiên dù khờ khạo cũng không dám nghĩ tới. Hắn chỉ còn biết nắm chặt nắm tay, phát ra những âm thanh của xương tay.
“Duy Sâm! Duy Sâm! Chạy đi, nguy hiểm!...” Ngả Mễ kêu lên khi vẫn còn trong mộng. Tay của Ngả Mễ vẫn nắm chặt chiếc mền đắp trên người. Trên tay hiện lên những đường gân tay màu xanh. Những giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trên trán của nàng.
Tần Thiên thật sự đau lòng. Mẫu thân lúc này vẫn nghĩ tới mình. Hắn nhẹ nhàng vỗ vào người của mẫu thân vài cái. Ngả Mễ từ từ trầm tĩnh lại. Tần Thiên cũng ân cần giúp mẫu thân lau mồ hôi, rồi đưa hai bàn tay của bà vẫn ở bên ngoài vào trong chiếc mền, sau đó đứng dậy rời khỏi.
Mạc Tang Khoa chủ tớ ba người vẫn còn hưởng thụ cảm giác ở địa ngục. Một đêm này đối với bọn chúng mà nói thật là dài, quả thật giống như là đã qua mấy ngàn năm rồi. Bọn chúng bây giờ mệt mỏi đến độ không thể nói ra lời, mồ hôi đã thấm ướt cả người bọn chúng, tựa như là mới vừa xuống nước xong. Cơ thể cũng từ từ cứng lại. Thống khổ không ngừng đó vẫn còn hành hạ thần kinh của bọn chúng, tánh mạng tựa hồ cũng dần tiêu tán đi. Tại giờ phút này, bọn chúng mới nhận biết được, cái gì gọi là địa ngục, cái gì gọi là thống khổ.
Tần Thiên lạnh lùng nhìn ba con chó trời đánh kia. Nghĩ đến bộ dáng lúc nãy của mẫu thân, một trận lửa giận trong lòng bộc phát. Tần Thiên đi tới gần bọn chúng, và đá vài cú. Nhưng bọn chúng giống như người đã chết, một mực không có phản ứng gì. Sự hành hạ của thống khổ đã khiến bọn chúng câm lặng.
Lạp Mễ Nhĩ tửu điếm đã mở cửa, từ bên trong có ba người đi ra, nói chính xác hơn là ba ngươi này bị quăng ra. Mà ba người này chính là Mạc Tang Khoa chủ tớ. Thân thể của ba tên này vừa rớt xuống đất gặp chấn động, những huyệt đạo và á huyệt mà Tần Thiên đã điểm cũng được giải. Ba tên này đã có thể hoạt động được rồi. Động tác thứ nhất của bọn chúng không phải là lập tức đứng lên, mà là điên cuồng dùng sức gãi khắp thân người. Miệng phát ra những tiếng rống giống như những con dã thú.
Tất cả những người đi trên đường đều dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chủ tớ ba người Mạc Tang Khoa vẫn nằm trên đất mà điên cuồng gãi. Rất nhanh mọi người bọn họ đều phát ra tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy chủ tớ ba người Mạc Tang Khoa điên cuồng gãi ngữa, từ trên da bởi vì gãi nhiều quá đã hiện ra những vết máu. Vết mau đỏ tươi từ từ chảy ra, nhiễm lên y phục của bọn chúng biến thành màu đỏ đậm. Ba người bọn chúng không có để ý đến việc này, chỉ cứ việc điên cuồng gãi đông gãi tây, hận là không thể lột hết da trên người chính mình. Miệng thì càng phát ra những tiếng rống thống khổ. Mội người đều có cảm giác bầu không khí trở nên lạnh đi. Trên mặt bọn chúng hình như thể hiện những giãy dụa vô lực chống lại thống khỏi bị bọn ác quỷ ở địa ngục tử thần hành hạ.
Nếu là bình thường thì người đi đường nhất định sẽ đưa bọn chúng đến nơi của thần y để cứu chữa. Nhưng mọi ngườ nhìn chủ tớ ba người Mạc Tang Khoa, mà không có một ai bước tới. Bởi vì bọn họ thấy thần y Tần Thiên đang đứng tại cửa quán, và lại dùng ánh mắt đầy sát khí và oán hận nhìn ba người bọn chúng, như thể muốn lột hết da tất cả bọn chúng.
Đột nhiên, từ trong đám người, có vài người chạy đến trước mặt ba chủ tớ Mạc Tang Khoa, đỡ bọn chúng đứng dậy, rồi quay đầu hận hận liếc Tần Thiên đang đứng ở cửa quán một cái.
“Các ngươi đứng lại!” Tần Thiên lạnh lùng nói. Vài người đó nghe được giọng của Tần Thiên, liền ngừng bước.
“Các ngươi trở về nói cho gia trưởng của các ngươi. Các ngươi muốn đối phó với ta thì cứ việc tới là được! Nếu có người nào cả gan dám gây ra bất lợi cho mẫu thân của ta mà nói, ta sẽ dùng tánh mạng của ta mà thề, sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, và hối hận khi đã sinh ra tại thế giới này, phải dùng máu của hắn trả lại hết thẩy, kể cả gia trưởng của các ngươi cũng vậy. Các ngươi nếu không tin, thì cứ việc tới thử, ba tên chó này là tấm gương cho các ngươi!” Tần Thiên trầm giọng lên tiếng. Thanh âm của Tần Thiên lạnh lùng giống như cơn gió rét đến tận xương tủy. Nó thổi qua vài người, khiến bọn họ không khỏi phải rùng mình một cái.
Một thân ảnh như bay chạy vọt vào trong điếm và hướng lên lầu. Tần Thiên nhìn thấy được thân ảnh kia, và chỉ khẽ nhếch miệng cười. Mạc Tang Khoa được người tới dìu đi, những người đi đường cũng từ từ giải tán. Nhưng là trong lòng của bọn họ đã đoán ra được chuyện gì đã xảy ra. Bọn họ mỗi người trong lòng đều đối tốt với Ngả Mễ, hiểu được trong lời nói vừa rồi của Tần Thiên đã có điều không ổn. Ngả Mễ là một nữ nhân rất tốt, một mẫu thân rất chu đáo, còn đám người vừa rồi là một đám côn đồ du thử du thực! Mà côn đồ thì sẽ không có ai ủng hộ. Tần Thiên vì mẫu thân của mình mà nói như vậy, tất nhiên là đúng.
Xá Nhĩ quỳ gối trước giường, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng. Y thấy được bộ dạng của Ngả Mễ, liền trong lòng có một cỗ đau thương không nói lên lời. Tâm lý của y trách cứ mình tại sao lại vô dụng như vậy. Nếu sớm một chút cả gan biểu lộ với Ngả Mễ, nàng sẽ không có gặp sự việc phát sinh như vậy, và không có bộ dạng như thế nào. Xá Nhĩ hận như muốn tự giết mình đi, có như vậy trong lòng y mới cảm thấy tốt hơn một chút!
“Xá Nhĩ thúc thúc, người không cần phải buồn rầu. Mẫu thân chỉ là bị dọa quá mức, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ tốt hơn!” Tần Thiên mặc dù có chút không thích việc Xá Nhĩ có cảm tình với mẫu thân của mình, nhưng lại do dự biểu lộ ra, nhưng hiện giờ nhìn thấy y thương tâm như vậy cũng không nhịn được mà lên tiếng an ủi.
Xá Nhĩ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên nghị, nói: “Duy Sâm! Ta cam đoan với ngươi rằng, ta nhất định sẽ biểu lộ tình cảm của ta với mẫu thân của ngươi. Mặc kệ nàng ta có đáp ứng hay không, ta cũng phải làm. Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ dùng tánh mạng và cả đời của ta bảo vệ cho Ngả Mễ, sẽ không để cho nàng ta gặp phải một thương tổn nào nữa!”
Gia trưởng của Nặc Mễ Lý A gia tộc, Phí Nhĩ Nam Đa, lạnh lùng nhìn thi thể của ba người Mạc Tang Khoa, khuôn mặt không lộ ra cái gì. Mạc Tang Khoa bọn chúng mặc dù đã gãi đến nỗi hủy hết da trên toàn thân, lộ ra cả một cơ thể chỉ là màu đỏ, không còn giống người nữa. Nhưng bọn chúng ta một khắc cuối cùng của tánh mạng cũng chỉ đùng sức lực cuối mà điên cuồng gãi. Những người đưa bọn chúng trở về cũng đem lời nói của Tần Thiên thuật lại một lần. Lời nói của Tần Thiên giống như một mũi đao nhọn không ngừng dao động tại trong lòng của Phí Nhĩ Nam Đa. Từ cái chết thảm của bọn người Mạc Tang Khoa, có thể thấy được Tần Thiên nói thì nhất định sẽ không phải chỉ là một lời đe dọa. Nếu thật sự có người một lần nữa giống như gã Mạc Tang Khoa ngu xuẩn này xâm phạm đến mẫu thân của Tần Thiên, hắn nhất định sẽ có một kết quả còn thảm hơn so với Mạc Tang Khoa. Phí Nhĩ Nam Đa bình sanh lần đầu cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể ta. Vẻ mặt của y không có lộ ra cái gì, nhưng còn trong tâm thì không giống như bề ngoài yên lặng.
Mọi người đều nhìn Phí Nhĩ Nam Đa. Trong đầu mỗi người suy nghĩ đều khác nhau, có người tức giận, có người thì vui mừng, lại có người không màng đến việc đó, tất cả đều không đồng nhất. Điểm chung trong suy nghĩ của mọi người là muốn xem bá chủ của nhóm người này sẽ xử lý việc này như thế nào. Dù sao, người chết chính là nhân vật thứ hai của Nặc Mễ Lý A gia tộc.
Phí Nhĩ Nam Đa lạnh lùng nhìn lại mọi người, rồi nói một câu năm chữ từng một từ: “NHẤT CẤP TRUY SÁT LỆNH!”