Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #1  
Old 15-04-2013, 01:36 PM
volac's Avatar
volac volac is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2012
Đến từ: Nha Trang
Bài gởi: 14
Thời gian online: 3 ngày 23 giờ 5 phút
Xu: 5
Thanks: 0
Thanked 9 Times in 5 Posts
Hạnh phúc chỉ cần thế thôi

Tình yêu thầm kính bấy lâu.... cuối cùng cũng đã đến với e sau 4 năm chờ đợi.
Tôi cứ đợi, đợi mãi để rồi 1 ngày a tìm đến e, e hạnh phúc biết nhường nào khi a nói "a yêu e". Một ngày a bên cạnh e cùng e ngắm biển, ngắm sao. Những dòng tin nhắn yêu thương của a thật ấm áp, e không biết mình lại hạnh phúc đến thế. Chúng ta ở quá xa nhau phải không a. E không biết ở nơi đó a sống như thế nào? Nhưng.... e tin a.
E ảo vọng một tình yêu, người cho e hạnh phúc một ngày để rồi không bao giờ e gặp a nữa.
E cầm điện thoại trên tay gửi đi không biết bao nhiêu tin nhắn chỉ mong nhận được một tin nhắn của a thôi. Nhưng một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua và để rồi mãi mãi e không bao giờ gặp a nữa. A tìm đến e với hạnh phúc ấm áp để rồi a lại ra đi như cơn gió để lại trong e một vết thương mà có lẽ sẽ không bao giờ lành. E đã tự hỏi hạnh phúc thật sự mong manh thế sao? e cũng không biết nữa, nó mong manh như cánh hoa bay theo gió. E chờ a, đợi a trong vô vọng.

Tháng này qua tháng khác a không một tin tức. Để rồi một ngày e đã nhận được tin a nhưng a đã.... không còn trên thế gian này nữa. Như tiếng sét ngang tai tim tôi như vỡ nát, sự dồn nén bao lâu giờ theo nước mắt tuôn rơi. E không thể tin vào những gì nghe được. Điều đó không đúng, e không tin, e không thể tin được. Nhưng khi bạn thân a bức thư a đã viết mà a chưa kịp đưa. Trong đó chỉ có một tấm hình e với a nhưng khuôn mặt a, a đã dán đi mất rồi. Sau tấm hình chỉ có dòng chữ a đã viết "sẽ có người khác thay a yêu e". Vì sao, vì sao a ra đi mà không cho e biết hả a? e đợi a rất lâu rồi, a có biết không?
Và rồi trong sâu thẳm trái tim, mỗi đêm e vẫn chịu nỗi cô đơn, đau thương không thể bỏ được vào trong giấc mơ...., ngủ nhưng không thể nhắm mắt, thức nhưng không thể quên a, e ôm trong lòng sự gặp gỡ nối tiếp nhau dòng kí ức như cánh hoa không ngừng trùng lặp, trôi theo năm tháng.

Trong đêm thâu mưa như trút nước, từ trên cao mưa cứ tuôn xuống như là a đang khóc, e không kìm lòng được cứ bịt tai lại thì nghe càng rõ tiếng a hơn. Ngồi lặng lẽ ôm tấm hình e cứ đọc đi đọc lại dòng chữ đó, e cũng không hiểu vì sao nước mắt e rơi là do nhớ a hay e đã mất a.
Nỗi đau ấy vào một ngày nào đó sẽ được tan biến như một giấc mơ xưa. Nỗi buồn liệu gió có thể cuốn đi chăng, bão tuyết có thể vùi lấp chăng. Lệ rơi.... sầu khổ... mày chau, muốn nói mà không thốt thành lời, nổi đau này có ai thấu chăng.... trong kí ức e.... ở lại.... rồi ra đi.... luôn mang theo mùi vị của nỗi nhớ xa xăm.... đến như một làng gió bất ngờ thoảng qua, để rồi.... một ngày nào đó khi e mở mắt ra.... a cũng biến mất cũng như làng gió.

Con người lúc nào cũng cảm thấy trân trọng một cái gì đó khi nó đã mất đi. Sau khi làm tổn thương mới đi bù đắp, sau đó.... người đã mất thì không thể trở về, vết thương sẽ để lại vết sẹo mà thôi.



Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:

Tài sản của volac

Chữ ký của volac
"Khi đặt bút viết một câu truyện cũng giống như tiện tay họa tranh vậy!"
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™