HUYẾT CHỈ ĐOẠT HỒN
Nguyên tác: Nhất Giang
Dịch thuật: Vô Danh
Nguồn: nhanmonquan.com
Chương 31 Số Đào Hoa Khó Gỡ
Đả tự: Ngốc Hiệp
Những lời của chàng trai làm Giáng Kiều dịu bớt tủi hờn. Nàng dựa mình vào ngực chàng, ngập ngừng nói:
- Nhờ huynh giải cứu, muội thoát tay gã ma đầu dâm ác. Nhưng tấm thân tuyết sạch giá trong của muội đã phô bày trước mắt huynh rồi. Nếu muội không được cùng huynh kết hợp, thì chỉ còn cái chết mà thôi.
Lục Siêu Quang lẹ miệng:
- Thôi, cho huynh can, muội đừng nghĩ đến cái chết nữa.
Mã Giáng Kiều mỉm cười:
- Vậy... ôm muội vào lòng đi.
Lục Siêu Quang không dám né tránh, nhưng khi tấm thân mềm mại của Giáng Kiều nằm gọn trong tay, chàng lại bàng hoàng xao xuyến kỳ lạ. Sợ một phút yếu lòng chợt đến, và mình sẽ dấn sâu vào hậu quả khó lường... Lục Siêu Quang vội kiếm cớ:
- Ôi, huynh quyên mất, phải tìm dược thảo săn sóc vết thương cho muội.
Rồi chàng nhẹ đẩy nàng ra, lăng xăng đứng dậy.
Lát sau, Lục Siêu Quang đã có những lá dược thảo trong tay. Chàng bỏ miệng nhai nát, rồi xé giải lụa nơi tà áo Mã Giáng Kiều, giọng nói của chàng dịu dàng êm ái:
- Muội để huynh cột vết thương lại nhé.
Cô gái ngoan ngoãn, chẳng chút ngại ngùng cởi áo cho Lục Siêu Quang đắp thuốc, cột vết thương trên khuôn ngực trắng ngần. Ngược lại chàng vô cùng Chương hộp, chàng làm thật nhanh tay. Nhưng khi cột vết thương bằng giải lụa, chàng mới phát hiện một vết bầm tím sau lưng nàng.
Lục Siêu Quang kêu lên:
- Tại sao muội có vết bầm này? Mã Giáng Kiều cũng đưa tay rờ sau lưng, rồi đáp nhanh:
- Muội tưởng đây là việc nhỏ nên không nói cho huynh biết. Lúc huynh giết sáu tên áo xanh, thì gã công tử ma đầu xía một chỉ phong vào người muội. Lúc ấy, tay chân muội không cử động được, bởi huyệt đạo vị phong bế, nhưng muội cố gắng lật nghiêng và cảm thấy tê buốt sau lưng. Nhưng sự kiện dồn dập tiếp theo làm muội quên ngọn chỉ phong ấy, vả lại... nó cũng chẳng làm muội đau nhức gì hơn.
Lục Siêu Quang lắc đầu trầm giọng:
- Muội lầm rồi. Vạn Độc Bá Giả bị huynh cản trở, nên tức giận ám hại muội bằng Độc Xà Hoại Tử. Trong chỉ phong của hắn có nọc rắn cực độc phát tác, sẽ nhức buốt cùng cực, và vết thương biến thành hoại thư làm thịt da thối rữa, vô phương điều trị.
Mã Giáng Kiều hoảng hốt:
- Vậy phải làm sao đây huynh? Lục Siêu Quang nói ngay:
- Chữa trị Độc Xà Hoại Tử là ngoài khả năng của huynh. Nhưng có một người... may ra điều trị được.
Đôi mắt cô gái mở to:
- Người ấy là ai? Lục Siêu Quang trỏ tay về phía trước:
- Ta phải đến Đào Hoa Trang xin Đông Đảo Võ Thần Y chạy chữa vết thương quái ác này cho muội.
Mã Giáng Kiều lặp lại:
- Đông Đảo Võ Thần Y? Chàng gật đầu:
- Vị Võ y sư này là bạn thân của gia phụ, chỉ có ông mới chữa nổi các vết thương do ám khí của bọn quái ma.
Cô gái rùng mình:
- Vậy ta phải đi mau, huynh ạ.
Lục Siêu Quang thở dài, lo lắng:
- Thật là tai hại, nhưng vì sao muội đến vùng này muội chưa trả lời cho huynh biết.
Dựa đầu vào ngực chàng. Mã Giáng Kiều thỏ thẻ:
- Muội... Muội đi tìm huynh...
Lục Siêu Quang ngạc nhiên:
- Muội đi tìm huynh? Mã Giáng Kiều tha thiết:
- Lần đôi ta chia tay nhau, muội biết huynh có nhiều sứ mạng phải hoàn thành, nhưng huynh chỉ có một mình đơn độc trên giang hồ. Lòng muội lúc nào cũng thương nhớ lo lắng cho huynh. Nghĩ mình yên thân bên cạnh cha già, để huynh cô đơn với muôn vàn nguy hiểm, muội xốn xang trong dạ không yên. Bởi vậy, muội đã xin phép thân phụ ra đi theo bước chân huynh. Thân phụ chiều theo thỉnh nguyện của muội, song buộc muội phải dẫn theo mười kẻ thuộc hạ, đề phòng bất trắc.
Lục Siêu Quang kêu lên:
- Huynh như cánh chim trời bạt gió, muội biết đâu mà tìm? Cô gái mỉm cười:
- Sao lại không biết. Kể từ ngày huynh xuất hiện nơi Bãi Sinh Tử giết bọn hương chủ, đường chủ Bát Kỳ Bang, khống chế Độc Xuyên Lão Quỷ và ra nghiêm lệnh cho giang hồ các phái không được đến gần vực Ma Phong. Sau đó, huynh lại giết Tuyết Sơn Tam Lão của Bạch Ma Giáo, cái tên Hắc Diêm Vương đã vang động võ lâm, muội hỏi thăm đâu chẳng biết.
Lục Siêu Quang giật mình:
- Vậy muội đã nghe rằng huynh đang ở vùng này sao? Mã Giáng Kiều gật đầu:
- Trên đường tìm kiếm huynh, muội và những kẻ thuộc hạ nghe được lời truyền rao của Hoa Nguyệt Hội rằng chúng đã bắt được Hắc Diêm Vương. Muội vội đến vùng này, nếu thật sự huynh bị sa cơ, muội cũng quyết liều chết đột nhập Động Ảo Tình giải cứu. Lúc đi ngang khu rừng vắng thì Bá Giả công tử mang mặt nạ giả làm người của Thanh Y Giáo toan giở trò cưỡng bức. Muội và thuộc hạ giao đấu quyết liệt nhưng không thắng được bọn ma đầu.
Lục Siêu Quang xúc động:
- Thì ra những người áo đỏ bị giết là thuộc hạ của lệnh công tiền bối sai theo bảo vệ muội đi tìm huynh? Cô gái thở dài:
- Đúng thế, tuy bọn họ đều thiệt mạng nhưng họ cũng đã giết được cả chục tên thuộc hạ của Bá Giả.
Nhìn Mã Giáng Kiều, chàng nghiêm giọng:
- Huynh phiêu bạt giang hồ vì sứ mạng, rất hiểm nguy, muội đừng nên theo. Lần này chữa thương xong muội phải trở về với thân phụ nhé.
Cô gái nũng nịu, lắc đầu:
- Theo bên cạnh huynh, muội còn sợ gì nữa? Lục Siêu Quang bật cười:
- Thôi được, ta hãy tìm đến Đào Hoa Trang trước đã.
Hai người nắm tay nhau phóng đi nhanh..
-oOo-
Mùa hoa đào đang rộ nở, khắp Đào Hoa Trang rực rỡ sắc hồng. Nhưng cô gái xuất hiện dưới gốc đào thì nhan sắc nàng ngược hẳn với những đóa hoa tươi thắm. Bởi gương mặt nàng tím tái, đầy những vết sần sùi. Bên cạnh cô gái xấu xí là một bà lão gầy gò trong chiếc áo gấm rộng. Diện mạo bà lão bơ phờ, mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không, như chẳng có mục đích gì cả.
Cô gái buồn rầu liếc sang bà lão, rồi tựa mình vào gốc đào trông theo những cánh hoa rụng rơi trong từng làn gió nhẹ.
Ông lão từ trong gian tiền sảnh của ngôi nhà cổ bước ra vườn.
Đến bên cô gái, ông khẽ kêu:
- Bội Ngọc nhi...
Cô gái quay lại:
- Thưa bá phụ.
Ông lão trầm giọng:
- Cháu lại buồn nhớ rồi phải không? Bội Ngọc ôm chầm lấy ông lão, giọng nàng nghẹn ngào:
- Bá phụ ơi, cháu buồn lắm. Cháu rất mong được cùng chàng sánh bước tầm thù.
Nhưng gương mặt này...
Ông lão vuốt tóc cô gái, trấn an:
- Bội Ngọc, nữ điệt hãy yên tâm. Ta là Đông Đảo Võ Thần Y, trước sau gì cũng sẽ chữa trị, khôi phục được nhan sắc cho nữ điệt.
Cô gái vẫn tuôn rơi dòng lệ:
- Để quên đi nỗi bất hạnh của mình, cháu ra chốn giang hồ hành hiệp, trừ khử bọn hung bạo. Trong rừng tùng, cháu đã cứu chàng trong tay một ma nữ. Song cháu lại phải bỏ đi, bởi gương mặt quái dị của cháu chỉ làm chàng ghê sợ.
Đông Đảo tiên sinh vỗ nhẹ trên vai cô gái:
- Nữ điệt, phải kiên tâm một thời gian. Rồi đây nhan sắc của nữ điệt sẽ phục Chương, và trí nhớ của Dương phu nhân cũng được khôi phục. Khi ấy phu nhân là người giải tỏa được điều bí ẩn về cuộc giao đấu trên đỉnh Tử Vân Sơn, đã làm thân phụ nữ điệt tử thương, và Lục bang chủ ra đi tuyệt tích. Chừng ấy sự thật sẽ sáng tỏ, thì chẳng còn gì ngăn cách được nữ điệt với thiếu hiệp Lục Siêu Quang.
Bội Ngọc run giọng:
- Bá phụ tin rằng Lục bang chủ không cố ý sát hại thân phụ cháu? Ông lão đáp ngay:
- Đó là niềm tin sắt đá của ta. Đã là bạn thân của cả hai người, ta hiểu rõ tính tình của họ cho nên ta không tin Lục bang chủ hại phụ thân nữ hiền điệt. Nhưng sự thực như thế nào chỉ Dương phu nhân mới tỏ bày ra được.
Cô gái buồn bã nhìn ông lão:
- Nhưng tại sao cháu và mẹ cháu đều lâu bình phục vậy? Đông Đảo tiên sinh thở dài:
- Được người đời phong tặng là Thần Y mà chưa khôi phục được tâm thần của Dương phu nhân và nhan sắc của nữ hiền điệt, ta cảm thấy xấu hổ...
Bội Ngọc vội nói:
- Bá phụ, cháu tin rằng căn bệnh của thân mẫu và cháu có những khó khăn, chứ chẳng phải bá phụ không đủ tài chữa trị.
Đông Đảo tiên sinh gật đầu:
- Đúng vậy, cả hai trường hợp của nữ điệt và mẫu thân đều không trị gấp được. Dương phu nhân bị chấn động thần kinh trước cái chết của Dương huynh trên đỉnh Tử Vân Sơn, nên bà mắc chứng "kiện vong" quên hết những gì trong quá khứ và tâm thần bất ổn. Chữa trị cho bà bằng y dược rất lâu. Nhưng nếu có một sự kiện gây chấn động tinh thần khác, bà có thể tự nhiên Chương phục trí nhớ như một phép lạ vậy.
Cô gái lại hỏi:
- Thưa bá phụ, còn trường hợp của cháu? Đông Đảo Thần Y đáp:
- Nữ điệt đã bị Bá Giả phóng mũi kim có nọc nhện Lang Diện Độc Thù là chất kịch độc hủy hoại nhan sắc. Chất độc này không thể dùng khí công trục ra được. Nếu dùng thuốc, ta phải cho một liều lượng chất độc khác vào cơ thể mới có thể hóa giải ngay. Nhưng liều lượng lớn ấy sẽ làm thiệt mạng người bệnh. Bởi vậy, ta chỉ có cách cho nữ điệt uống chất độc từ từ... một thời gian dài nọc nhện mới bị hóa giải hết, trả lại nhan sắc như xưa.
Bội Ngọc hiểu ra, nàng nói nhanh:
- Thưa bá phụ, cháu đã hiểu và sẽ không nôn nóng nữa.
Đông Đảo Thần Y mỉm cười hài lòng:
- Tốt lắm, bây giờ cháu ở đây trông chừng phu nhân để ta vào trong sắc thuốc.
Ông lão trở vào nhà, Bội Ngọc lại nhìn ra con đường ngoằn ngoèo phía trước Đào Hoa Trang, lòng bâng khuâng buồn bã.
Chợt có bóng người từ xa đi tới, và đôi mắt nàng sáng vụt lên.
Bội Ngọc kêu thầm:
- Ôi, Lục Siêu Quang...
Nàng tưởng mình đang bị ảo giác, nên dụi mắt nhìn kỹ, song nàng lại lẩm bẩm:
- Đúng rồi, Lục huynh chứ chẳng phải ai khác.
Nàng rướn mình lên, nhìn phía trước. Bỗng nàng nhíu cặp mày cong, miệng há ra như có gì đáng kinh ngạc:
- Trời ơi, Lục huynh đi với một cô gái đẹp.
Bội Ngọc gằn giọng:
- Thì ra trong lúc ta luôn mong đợi chàng, ray rứt, héo hon, chàng lại chẳng cô đơn, mà lại yêu cô gái khác. Nếu chàng thấy rõ gương mặt xấu xí của ta, thì chàng sẽ còn phản bội tới đâu.
Hờn ghen giận dữ, khiến trái tim nàng như bốc lửa. Nàng núp nhanh vào sau cổng Đào Hoa Trang, kế bên người mẹ mất trí, để chờ cặp tình nhân đi tới.
Lục Siêu Quang làm sao biết được Bội Ngọc đang có mặt nơi đây.
- Tới Đào Hoa Trang rồi, muội ạ.
Mã Giáng Kiều ngắm nhìn và reo lên:
- Hoa đào đẹp quá huynh ơi, phong cảnh nơi này thật kỳ thú.
Hai người sóng đôi bước vào cổng Đào Hoa Trang.
- Kẻ bạc tình, ngươi phải chết...
Tiếng thét khiến Lục Siêu Quang giật mình, thì kình khí cũng ập đến như sấm sét. Tiếng nổ chói tai.
Trong lúc khác, Lục Siêu Quang chỉ cần thi triển Hồng Huyết Xung Thiên bắn mình lên là đã cưỡi trên sóng chưởng của đối thủ, dễ dàng thoát hiểm.
Nhưng hiện tại bên mình chàng có Mã Giáng Kiều, nàng lại đang bị thương, Lục Siêu Quang vội kéo cô gái về phía sau, rồi đành đưa mình đỡ trọn luồng kình lực của Bội Ngọc vừa đẩy tới.
"Ầm"... Một tiếng nổ tiếp theo, kình phong xô dạt Lục Siêu Quang làm chàng chao đảo.
Nhờ nội lực thâm hậu nên chàng không bị bắn đi xa, nhưng nội tạng nhộn nhạo khiến chàng ói ra một búng máu.
Trừng mắt nhìn kỹ, Lục Siêu Quang kinh ngạc thấy kẻ vừa xuất thủ là cô gái xấu xí đã từng cứu chàng giữa rừng tùng.
Chàng kêu lên:
- Cô nương, sao lại đánh ta? Mã Giáng Kiều cũng ngạc nhiên quay nhìn chàng trai:
- Nàng này là ai vậy huynh? Lục Siêu Quang lắc đầu:
- Huynh không biết.
Cô gái xấu xí gầm lên dữ dội:
- Phải, kẻ bạc tình... ngươi còn biết ta là ai... khi bên cạnh ngươi luôn có những người đẹp nhẹ dạ bị ngươi dụ dỗ? Tiếng nổ của chưởng lực đã làm Dương phu nhân ngồi bên cổng giật mình. Bà ngơ ngác nhìn và nhận ra Bội Ngọc đang xuất thủ chiêu tấn công Lục Siêu Quang. Tâm thần chấn động, bà chợt nhớ ra tất cả, vội chống cây gậy bước nhanh tới.
Phu nhân vừa đến gần cũng là lúc Bội Ngọc giương song thủ toan xuất chiêu tấn công tiếp.
Bà liền chống gậy lao nhanh vào giữa, đứng chắn trước mặt Lục Siêu Quang. Miệng bà quát lớn:
- Bội Ngọc hãy dừng tay.
Cô gái vui mừng thấy mẹ đã tỉnh táo, song nàng vẫn nhíu mày:
- Thân mẫu, xin tránh ra cho con giết kẻ bạc tình. Cha hắn đã hại thân phụ con, hắn lại quên tình nghĩa xưa để vui duyên mới.
Dương phu nhân vội nói:
- Bội Ngọc, con lầm rồi. Lục bang chủ không hại cha con. Buổi sáng ấy trên Tử Vân Sơn chỉ là cuộc trao đổi võ công, và Lục bang chủ đã lỡ tay trong chiêu thứ mười...
Lục Siêu Quang mừng rỡ vòng tay cúi đầu chào phu nhân và nhìn cô gái xấu xí:
- Cô nương này...
Dương phu nhân nhẹ giọng:
- Nó là Bội Ngọc đấy!
- Trời! Kinh hoảng một lúc Lục Siêu Quang chụp lấy Bội Ngọc:
- Bội Ngọc...
Bội Ngọc đẩy Lục Siêu Quang ra, gằn giọng:
- Cô gái kia là ai? Lục Siêu Quang quay lại nhìn, chàng thấy Mã Giáng Kiều đã ngồi dựa cổng trang ngất lịm. Thì ra nàng đang bị thương, lại chấn động bởi kình khí của Bội Ngọc nên ngất đi từ Chương nào.
Chàng vội nói:
- Đây là Mã Giáng Kiều tiểu thư, một nghĩa muội của huynh vừa trúng độc bởi tay Bá Giả công tử, nên huynh đưa tới đây cầu xin Đông Đảo Võ Thần Y chữa trị, không ngờ được gặp phu nhân và muội ở đây.
Dương phu nhân nhìn con gái:
- Chuyện đâu còn đó, con không được nóng nảy.
Đông Đảo Thần Y cũng vừa bước tới ông nói ngay:
- Phu nhân bởi xúc động mạnh đã tĩnh trí quả là một đại phúc. Mọi chuyện rồi sẽ rõ ràng... Điều cần nhất là phải cứu cấp ngay Mã tiểu thư.
Ông quay nhìn Bội Ngọc:
- Đây cũng là nạn nhân của tên Vạn Độc Bá Giả công tử, y như cháu vậy.
Lục Siêu Quang kêu lên:
- Ôi, vậy ra Dương muội cũng bị...
Đông Đảo Thần Y gật đầu:
- Bội Ngọc đã đón đỡ tử chiêu của Bá Giả thay cho cháu đấy và gã ma đầu đã sử dụng Độc Thù Ma Công hủy hoại nhan sắc... ta còn phải chữa trị trường kỳ.
Lục Siêu Quang ôm lấy Bội Ngọc:
- Dương muội, huynh thật chẳng xứng đáng với tình yêu bao la của muội. Đã vì huynh mà muội phải chịu đau khổ thế này.
Bội Ngọc xúc động gục vào ngực Siêu Quang:
- Lục huynh, xin đừng nói thế, đôi ta hy sinh cho nhau, nào đáng kể gì.
Dương phu nhân tươi nét mặt:
- Chuyện gia đình còn dài. Ta hãy vào trong hàn huyên tâm sự.
Đông Đảo Thần Y mỉm cười:
- Phu nhân và hai cháu vào trong nói chuyện, để ta lo săn sóc Mã tiểu thư.
Ông kêu hai gia nhân vực Mã Giáng Kiều vào y phòng. Lục Siêu Quang nhìn theo, nhưng Bội Ngọc đã giật mạnh tay chàng kéo nhanh vào đại sảnh.
Chàng kín đáo thở dài, bởi tình cảm của chàng rồi đây sẽ còn nhiều rắc rối.
-oOo-
Âm...
Sườn núi đá sạt lở, cây cối trốc gốc bay đi, giữa luồng kình phong di động ào ào.
Vạn Độc Bá Giả công tử trút cả cơn thịnh nộ vào chưởng lực.
Bỗng một tràng cười lạnh lẽo vang lên:
- Ôi, luyện công mà làm gì dữ vậy, đại huynh? Gã công tử ma đầu dừng tay, trố mắt nhìn.
Một nữ nhân trong bộ võ phục màu lam vừa phóng vút xuống tảng đá, trên môi nở nụ cười tươi thắm.
Bá Giả nhíu mày:
- Ngọc Diện muội, huynh đang bực mình đây.
Ngọc Diện Hồ Ly cười khanh khách:
- Chuyện gì vậy? Huynh vừa trượt mất một con mồi à? Bá Giả lắc đầu:
- Con mồi đâu có gì quan trọng.
Cặp mắt nữ nhân đong đưa:
- Vậy thì có gì làm huynh bực tức? Gã ma đầu đáp gọn:
- Lục Siêu Quang còn sống...
Ngọc Diện Hồ Ly reo lên:
- Muội đã đoán đúng... linh tính từng báo cho muội biết gã trai ấy sẽ từ vực thẳm trở về. Huynh đã trạm chán với gã đấy à? Bá Giả gật nhanh:
- Hắn tự xưng là Hắc Diêm Vương. Huynh bị hắn đánh rơi mặt nạ trong rừng. Võ công của hắn dữ dội khác thường. Mới đây hắn đã sát hại khá nhiều cao thủ của Bát Kỳ Bang và Bạch Ma Giáo. Hắn còn kiêu ngạo ra nghiêm lệnh cấm quần hùng Hắc, Bạch không phái nào được đến gần Bãi Sinh Tử và vực Ma Phong, trong chu vi mười dặm.
Ngọc Diện Hồ Ly trầm giọng:
- Vậy có thể hắn đã được Hồng Huyết Linh Quân thu nạp và học hết pho Hồng Huyết Kỳ Thư.
Vạn Độc Bá Giả nhăn nhó:
- Có thể lắm, bởi huynh đã xuất tuyệt chiêu trong Hỏa Long Bí Kíp mà vẫn không thắng được chưởng lực của gã.
Ngọc Diện Hồ Ly lắc đầu bảo:
- Chỉ tại huynh chưa học được toàn vẹn mười chiêu của Hỏa Long Bí Kíp đấy thôi.
Gã công tử ma đầu vung vẫy bàn tay:
- Vì vậy huynh đang phải khổ luyện. Nhưng có điều bí mình chưa tìm ra, nên luyện các chiêu Cương Mãnh và Nhu Công chưa bao giờ toàn vẹn...
Cười lạt một tiếng, Ngọc Diện Hồ Ly nói:
- Có một cách để huynh chưa luyện xong Hỏa Long Bí Kíp vẫn trừ khử được Lục Siêu Quang.
Bá Giả sáng mắt lên:
- Cách gì vậy muội? Ngọc Diện Hồ Ly lại gần, ghé tai Bá Giả nói nhỏ mấy câu, gã công tử ma đầu bật cười lớn:
- Hay quá, hay quá, mưu trí của muội thật tuyệt.
Ngọc Diện Hồ Ly gật gù:
- Huynh cứ việc hành động như vậy... như vậy... Lục Siêu Quang dù có là cọp mọc cánh cũng không thoát khỏi quần hùng.
Đôi mắt Bá Giả công tử chợt ngó em gái bằng cái nhìn soi mói:
- Vậy muội không còn lo sợ cho tánh mạng của gã ấy nữa sao? Ngọc Diện Hồ Ly đỏ bừng đôi má:
- Muội để ý tới gã làm gì nữa, bởi muội biết Lục Siêu Quang chẳng những chung tình với Bội Ngọc, mà còn sa vào tay quỷ nữ Tuyết Vân, con gái Hoa Nguyệt hội chủ...
Bá Giả nháy mắt lia lịa:
- Muội khá tinh ranh đấy. Nhưng muội biết một... biết hai... mà chưa biết tới ba.
Thiếu phụ lẳng lơ nhướng mắt:
- Huynh nói vậy nghĩa là sao? Gã công tử ma đầu bật cười:
- Nghĩa là huynh thấy tận mắt... Lục Siêu Quang còn yêu đương, quyến luyến đứa con gái tên Mã Giáng Kiều nữa.
Ngọc Diện Hồ Ly kêu lên:
- Mã Giáng Kiều, ái nữ của Kình Ngạc Kiếm Mã Chu Sa à? Bá Giả gật nhanh:
- Chính nó.
Gương mặt Ngọc Diện Hồ Ly đỏ bừng:
- Thằng tiểu tử đáng chết.
Vạn Độc Bá Giả cười hăng hắc, rồi nhún mình phóng vút đi. Gã bắt đầu thực hiện mưu kế của đứa em gái hoang dâm và quỷ quyệt.
Còn lại một mình, Ngọc Diện Hồ Ly mỉm cười, nói thầm:
- Bá Giả huynh đâu biết nổi thâm ý của ta. Phải cho gã lọt vào vòng nguy hiểm, gã mới cần đến ta. Khi ấy dù có cả trăm đứa con gái như Tuyết Vân, Giáng Kiều gã cũng không thể thoát tay ta được...
Nàng cười lớn một tràng lanh lảnh, rồi cũng phóng vèo đi.
Thiên Ma Lãnh Cốc lại hoàn toàn vắng lặng.
Trong Đào Hoa Thất, Bội Ngọc và Lục Siêu Quang ngồi bên cạnh Dương phu nhân, cùng Đông Đảo Thần Y dùng trà.
Bội Ngọc cầm tay mẹ:
- Thân mẫu, kể lại chuyện ấy cho con nghe đi.
Đông Đảo Thần Y gật gù:
- Dương phu nhân, bà nên nói rõ cho các con biết về buổi trao đổi võ công, gây nên việc đáng tiếc trên đỉnh Tử Vân Sơn ngày nào, để giải tỏa thắc mắc cho đôi trẻ. Ta còn phải công bố cho võ lâm quần hùng khỏi hiểu lầm.
Dương phu nhân vuốt tóc Bội Ngọc và nhìn sang Lục Siêu Quang, bà trầm giọng:
- Thuở ấy võ lâm ngũ phái đang bị phân hóa và suy vi. Thiếu Lâm không còn giữ được cương vị chủ đạo. Bọn Ma Giáo lộng hành, muốn khuynh đảo quần hùng. Thân phụ các con đứng đầu Hỏa Long bang và Linh Sơn Phái mới có thể áp đảo Hắc Phái quần ma. Lúc đó các con mải mê luyện võ công ngoài thung lũng, chỉ có mẹ dự những buổi thảo luận của hai vị chưởng môn. Từ đó, thân phụ các con thường trao đổi võ công trên đỉnh Tử Vân Sơn. Buổi sáng oan nghiệt ấy, hai vị xuất chiêu, kình lực ngang nhau. Nhưng khi Lục bang chủ phóng chiêu thứ mười thì xảy ra sự cố đau lòng.
Lục Siêu Quang lên tiếng:
- Thưa nhạc mẫu, con biết chiêu thứ mười ấy thân phụ con mới luyện xong.
Đông Đảo Thần Y kêu lên:
- Ta hiểu rồi. Vì mới luyện xong, nên Lục bang chủ chưa lường được sức mạnh của chiêu ấy, và Dương chưởng môn cũng bất ngờ nên đã tử thương bởi Lục bang chủ quá tay.
Dương phu nhân buồn rầu nói:
- Ta biết, Lục bang chủ chỉ lỡ tay, không cố tình hại bạn. Nhưng chẳng hiểu sao ông lại bỏ đi, tuyệt tích giang hồ? Vuốt chòm râu bạc, Đông Đảo Thần Y nói ngay:
- Là bạn thân của cả hai vị, ta hiểu Lục bang chủ rất tôn trọng tình bằng hữu. Lục lão đệ còn nghĩ đến tơ duyên của đôi trẻ, nên khi lỡ tay gây tử thương cho Dương chưởng môn thì ông quá hối hận bỏ đi. Giang hồ vạn nẻo, một khi đại cao thủ như Lục bang chủ đã đi vào bí mật ta thật khó tìm.
Lục Siêu Quang tỏ vẻ lo lắng:
- Thưa bá phụ, lúc thân phụ con đi biệt tích, thì bọn Bá Giả công tử và Tứ Độc Lão Quái kéo lũ ma đầu đến triệt hạ Hỏa Long Bang, còn xuất tử chiêu đẩy con xuống vực thẳm.
Gần đây, con giao đấu với Bá Giả, đã nhận ra hắn sử dụng vài chiêu trong bí kíp Hỏa Long.
Con ngờ rằng sự việc này có liên quan đến sự tuyệt tích của thân phụ con.
Đông Đảo Thần Y gật đầu:
- Tất nhiên gã công tử ma đầu ấy là kẻ đáng ngờ. Hắn đã lợi dụng cơ hội tàn phá cả Hỏa Long Bang và Linh Sơn Phái. Chính hắn bắt cóc Dương phu nhân, giả những người mang dấu hiệu rồng đỏ tấn công Bội Ngọc, để đổ tội cho Hỏa Long Bang. Nếu ta không kịp thời giải cứu được phu nhân và Bội Ngọc thì cháu gái của ta đã lọt vào tay hắn rồi. Sự tuyệt tích của Lục bang chủ và những chiêu trong Hỏa Long Bí Kíp Bá Giả âm thầm luyện... là điều bí ẩn cần khám phá. Nhưng Bá Giả và em gái hắn là Ngọc Diện Hồ Ly hiểm độc vô cùng, các cháu phải rất thận trọng khi đối đầu với bọn chúng.
Bàn tay Lục Siêu Quang nắm chặt, chàng gằn giọng:
- Cháu thề sẽ trừ khử được Vạn Độc Bá Giả và bọn Tứ Độc Lão Quái, đồng thời phải tìm ra thân phụ.
Đông Đảo Thần Y đứng dậy:
- Dương phu nhân và hai cháu cứ hàn huyên, để ta vào săn sóc thương tích cho Mã tiểu thư nhé.
Lục Siêu Quang hỏi ngay:
- Thưa bá phụ, Mã tiểu thư có thể sớm bình phục không? Ông lão đáp nhanh:
- Độc Xà Hoại Tử rất nguy hiểm, nhưng ta kịp thời dùng khí công truyền tiếp nội lực trục độc ra ngay, nên chỉ vài hôm cô ấy có thể khỏe hẳn.
Như chợt nhớ ra, Đông Đảo Thần Y quay sang Bội Ngọc:
- Phiền cháu vào thay y phục cho Mã tiểu thư, để ta vào xem lại nơi thương tích.
Bội Ngọc cúi đầu tuân lệnh và bước vào hậu đường ngay. Nhưng tiếng kêu kinh ngạc của cô gái làm Đông Đảo Thần Y, Dương phu nhân và Lục Siêu Quang cùng chạy vào.
Bội Ngọc trỏ chiếc giường trống, miệng lắp bắp:
- Mã tiểu thư biến đâu mất rồi.
-oOo-
"Vèo Vèo..." Lục Siêu Quang phi hành như tên bắn.
Chàng đã ngầm hiểu tại sao Mã Giáng Kiều bỏ đi, nên vội theo tìm nàng. Chất độc nơi vết thương của nàng đã được Đông Đảo Thần Y trục ra, Lục Siêu Quang sợ nàng còn yếu, trên đường đi sẽ có nhiều nguy hiểm bất ngờ, làm sao nàng đủ sức chống đỡ.
Lát sau, Lục Siêu Quang đã nhìn thấy cô gái ở phía trước, thấp thoáng trong những rặng cây rừng.
Chàng gọi lớn:
- Giáng Kiều, Giáng Kiều...
Nội lực truyền âm của Lục Siêu Quang rất mạnh, lẽ nào Mã Giáng Kiều không nghe thấy, nhưng nàng cứ bỏ đi phăng phăng.
Chàng liền phóng theo vùn vụt.
"Rẹt..." Lục Siêu Quang tung mình một vòng và đã đứng sững trước mặt Mã Giáng Kiều.
Cô gái nhìn chàng bằng ánh mắt buồn:
- Lục huynh, bây giờ muội đã biết tên thật của huynh, và cũng biết Bội Ngọc tiểu thư..
là gì... của huynh rồi. Huynh nên để muội đi thôi, còn theo làm gì nữa.
Những lời bi thiết của Mã Giáng Kiều làm Lục Siêu Quang xúc động mạnh. Chàng nắm bàn tay nàng đang run lên:
- Mã hiền muội, xin hiểu cho huynh, Bội Ngọc là hôn thê đã được đôi bên gia đình quyết định trước.
Mã Giáng Kiều thở dài:
- Muội hiểu, và có phiền trách gì huynh đâu. Muội chỉ buồn cho thân phận mình thôi.
Lục Siêu Quang ôm lấy đôi bờ vai tròn lẳn của cô gái, và nàng gục ngay đầu vào ngực chàng.
Nàng nói những lời nghèn nghẹn trong nước mắt:
- Lục huynh, muội phải ra đi. Nhưng muội vẫn tha thiết yêu huynh, suốt đời muội chẳng bao giờ quên huynh được.
Lục Siêu Quang vuốt nhẹ mái tóc cô gái:
- Muội chưa đi được đâu, cần phải ở Đào Hoa Trang dưỡng sức và cần có Đông Đảo Thần Y săn sóc.
Mã Giáng Kiều lắc đầu:
- Muội khỏe rồi, huynh cứ để muội đi... Thà một mình muội đau khổ còn hơn cả Bội Ngọc cũng buồn...
Xúc động và lúng túng vì khó xử, Lục Siêu Quang hỏi:
- Muội định đi đâu? Đôi mắt cô gái vẫn tuôn rơi dòng lệ:
- Còn đi đâu nữa... Muội về Kim Phụng Ảo với phụ thân.
Siêu Quang nói nhanh:
- Từ đây về Kim Phụng Ảo rất nguy hiểm, chuyến về của muội lại chỉ đơn chiếc thế này... huynh không an tâm đâu. Huynh phải đưa muội về tận nơi, và thăm hỏi tiền bối luôn.
Mã Giáng Kiều vội ngúng nguẩy:
- Thôi, huynh trở lại đi, kẻo người ta lại đợi.
Lục Siêu Quang nằm lăn ra, chắn ngang đường mòn:
- Nếu muội muốn đi một mình thì phải bước qua xác chết của huynh đã.
Đang buồn mà cô gái cũng phải bật cười. Nàng cúi xuống kéo chàng trai đứng dậy:
- Được rồi, muội để huynh cùng đi, đừng bày trò trẻ con nữa.
Lục Siêu Quang nắm tay cô gái:
- Nào, chúng ta cùng đi.
Hai người phi hành ra khỏi khu rừng vắng...
Trước mặt họ là một vùng cỏ lau bạt ngàn.
-oOo-
Bỗng có tiếng lao xao làm hai người chú ý. Từ trong đám lau sậy cao quá đầu người, một bọn đạo sĩ tóc búi ngược, lưng đeo trường kiếm đang vẹt cỏ đi ra. Những kẻ này còn khiêng theo thi thể một chàng trai... chẳng biết chết từ Chương nào.
Mã Giáng Kiều buột miệng kêu:
- Chưởng môn phái Hoa Sơn...
Lục Siêu Quang cũng đã nhận ra đạo sĩ đi đầu là Hàn Cộng Lực, nên chàng nói khẽ:
- Đừng la, để yên xem bọn họ làm trò gì đây.
Cô gái vẫn thì thầm:
- Họ khiêng xác chết của ai vậy? Nhướng mắt nhìn, Lục Siêu Quang nói nhanh:
- Tử thi cũng búi tóc, mặc đạo bào, hẳn là người của họ.
Vừa nói chàng vừa kéo Mã Giáng Kiều ngồi thụp xuống.
Nhưng tai của Hàn Cộng Lực thính nhạy vô cùng, chỉ môt tiếng động nhỏ cũng không qua được thính giác của lão.
Quét tia mắt về phía tiếng động, Hàn Cộng Lực đã thấy lau sậy rung nhẹ, liền thét lớn:
- Kẻ nào núp lén đó, ra mau.
Lục Siêu Quang lập tức phóng ra khỏi bụi lau, chàng ưỡn ngực nói lớn:
- Ta là khách qua đường, có gì cần phải núp lén.
Một gã đệ tử đứng bên cạnh Hàn Cộng Lực bỗng rú lên:
- Hắc Diêm Vương, chính nó... Con đã được thấy nó giết các vị đường chủ Bạch Ma Giáo trong rừng tùng.
Hàn Cộng Lực chiếu tia hung quang vào mặt chàng trai, miệng gầm lên dữ dội:
- Ta đang kiếm tìm ngươi để đòi nợ máu đây.
Lục Siêu Quang ngạc nhiên:
- Nợ máu? Lão nói gì vậy? Chưởng môn phái Hoa Sơn trỏ tay vào tử thi chàng trai trẻ:
- Ngươi đã đột nhập Hoa Sơn Tổ Đình, sát hại con trai ta. Hãy cúi đầu nạp mạng, đền tội sát nhân.
Mã Giáng Kiều đứng bên cạnh Lục Siêu Quang, dựng đôi mày liễu, miệng thét sang sảng:
- Nói láo, đại huynh ta vừa ra khỏi tổng đàn Hoa Nguyệt Hội, làm sao tới Hoa Sơn Tổ Đình giết con trai lão được? Hàn Cộng Lực trừng mắt:
- Con tiện tì kia, đừng lẻo mép. Ta đã biết tin gã tiểu tử kia vừa thoát khỏi tay Nữ Hội Chủ Hoa Nguyệt Hội, nên muốn khuấy động võ lâm. Chính hắn đột nhập Tổ Đình hành thủ tàn độc, đừng mong chối cãi.
Lục Siêu Quang bực tức đáp:
- Lão có bằng cớ gì mà bảo ta đã giết con trai lão.
Lão già liền phẩy tay một cái...
Xác chết của gã trai lập tức được hạ xuống vạt cỏ. Trên trán tử thi còn nguyên một lỗ sâu hoắm, máu đỏ bầm đã đóng vảy khô, trông thật rùng rợn.
Hàn Cộng Lực thét lên:
- Ngươi còn chối cải nữa không? Mã Giáng Kiều nhìn vào xác chết cũng buột miệng:
- Huyết Chỉ Điểm Tinh Giọng nói của lão già đầy căm hận:
- Phải ngón chỉ phong cực độc này ngoài đệ tử Linh Quân Hồng Huyết thì còn ai? Lục Siêu Quang vẫn quát:
- Vô lý, không thể căn cứ vào vết thương này mà buộc tội ta.
Chưởng môn Hoa Sơn gằn giọng:
- Huyết Chỉ Điểm Tinh là ngón võ công trong Hồng Huyết Kỳ Thư mà Hồng Huyết Linh Quân đã đem theo xuống Tử Vực Ma Phong, môn võ học của ông ta đã thất truyền hơn ba mươi năm. Bây giờ ngươi mới từ vực thẳm trở về, xưng là Hắc Diêm Vương, đệ tử của Linh Quân Hồng Huyết. Vậy kẻ hành thủ tàn độc này chẳng phải ngươi còn là ai nữa? Chàng trai nhìn rõ vết thương, đúng là gã nọ trúng Huyết Chỉ Điểm Tinh, nếu căn cứ vào lỗ máu giữa Đình Trung. Song chàng cứ la lớn:
- Ta không bao giờ sát nhân vô cớ, việc này phải yêu cầu quần hùng minh xét.
Hàn Cộng Lực gầm lên:
- Đừng già hàm lão khẩu, người hành động tanh máu còn toan trút tội cho ai? "Soẹt... soẹt... soẹt..." Mhững tia thanh quang chớp giật liên Chương.
Chỉ sau cái phẩy tay của Hàn Cộng Lực, tám tay kiếm sĩ đã nhất loạt lia lưỡi kiếm thép vào Lục Siêu Quang.
Lão chưởng môn Hoa Sơn thét lanh lảnh, rợn người:
- Các đệ tử tiến lên..."trừ tà, vị đạo".
Những đạo sĩ cao thủ Hoa Sơn cùng hươi kiếm phát động nhiều chiêu thức, tạo thành lưới kiếm ảnh bao trùm lấy chàng trai.
Mã Giáng Kiều kêu to:
- Đại huynh, hãy thận trọng.
Siêu Quang khoát tay:
- Muội an tâm. Huynh sẽ giết bọn hồ đồ này không còn một mống.
Lục Siêu Quang vung song chiêu vẽ thành hình tròn, kình khí tỏa ra cuồn cuộn.
"Bùng... Bùng..." Chưởng lực kinh khiếp, quần quật như thân mãng xà lướt gió. Tám đạo sĩ bị đánh bật ra khỏi cục tràng, thân hình lảo đảo.
Hoa Sơn chưởng môn Hàn Cộng Lực toát mồ hôi.
Lão vận dụng tám cao thủ với tám thanh bảo kiếm, lập nên thế trận bát quái, án ngữ tám mặt, dồn Lục Siêu Quang vào giữa. Bọn họ tưởng đã tru sát được chàng trai trẻ. Nhưng hôm nay, giữa cục tràng, uy thế của Bát Quái Tuyệt Kiếm Trận đã tiêu tan, sau cái phẩy tay xuất chiêu của một kẻ hậu thế.
Trố mắt giận dữ, Hàn Cộng Lực khoát tay:
- Biến...
Lập tức tám tay kiếm đang ở phương vị cũ lại phóng vút vào, xoay quanh Lục Siêu Quang. Những thanh trường kiếm không ngớt phát động những tia sáng xanh chớp giật.
Không còn phân biệt được bóng người, bóng kiếm... Nơi tràng đấu chỉ thấy chập chờn kiếm quang, nhân ảnh, với kình phong lạnh người, và những tiếng rẻng rẻng đinh tai nhức óc. Phút chốc tám luồng kiếm quang chập vào nhau hướng về Lục Siêu Quang chém tới, sức mạnh như sóng bổ đầu ghềnh.
Lục Siêu Quang hoa cả mắt, thân hình phải luôn di động bằng Hồng Ảnh Bộ Pháp.
Ầm ầm...
Chàng trai vận dụng bảy thành công lực đẩy chưởng tới. Bóng chưởng xòe to, kình khí cuồn cuộn tựa xẻ núi, xô non. Song chiêu của chàng thật khủng khiếp, làm tám đạo kiếm quang chợt tắt phụt.
Song Hàn Cộng Lực lại thét lên:
- Biến...
Kiếm phong lại xé gió ào ào, biến ảo cuồng loạn hơn... trên tay tám tay Hoa Sơn kiếm thủ tuyệt vời.
Lục Siêu Quang nhảy nhót như một bóng ma, tập trung công lực, xuất chưởng đẩy ra hai chiêu nữa: "Bùng bùng..." Tiếng nổ long trời, lau sậy bị cuốn đi trong đất đá mù mịt. Nhưng đối thủ vẫn vững vàng, các đường kiếm cứ tập trung đổ về phía chàng trai như thác lũ.
Tiếng Mã Giáng Kiều chợt vang bên tai chàng:
- Đại huynh, phải coi chừng thế trận.
Đầu óc Lục Siêu Quang chợt sáng ra. Chàng nhớ tới chương Trận Đồ Bí Pháp đã học trong Hồng Huyết Kỳ Thư. Chàng biết đây là một kiếm trận có tính toán, công lực tập trung đón nhận kình khí của chàng. Sức đánh của Lục Siêu Quang càng mạnh, với những tuyệt chiêu vũ bão, thì tám đường kiếm càng đẩy tới chàng mãnh liệt hơn. Ngón võ công này đã lợi dụng sức mạnh của đối thủ để kềm tỏa đối thủ.
Hiểu ra điều này, Lục Siêu Quang phóng vút ngay lên cao, cưỡi trên sóng kiếm của đối phương, cùng lúc chàng xỉa xuống mười ngọn chỉ phong như bão táp.
Ào ào... Ầm ầm ầm...
Mười luồng chỉ phong của Lục Siêu Quang vừa phóng xuống là mấy cao thủ Hoa Sơn đã ôm ngực lảo đảo, miệng vọt máu tươi.
Tuyệt trận chợt khựng lại...
-oOo-
Hoa Sơn chưởng môn giận như điên, lập tức thét nghiêm lệnh:
- Bát Kiếm Tàn Sát...
Tám đạo sĩ kiếm thủ khác phóng vút vào cục tràng thay thế, chia làm hai phía tấn công Lục Siêu Quang như thác đổ.
Lục Siêu Quang thét rợn người:
- Bọn bay sẽ chết.
"Bình bình..." Tiếng nổ chuyển động một vùng...
Mười luồng chỉ phong của Lục Siêu Quang phóng ra hai phía, với những tia chớp đỏ rùng rợn, bắn thẳng vào đối phương thật hãi hùng.
Bao tiếng rú kinh khiếp vang lên, những thân người ngã gục, đầu ngực dập nát, bảo kiếm vuột khỏi tay văng đi xa lắc trong bãi lau.
Chỉ lực của Lục Siêu Quang thật kinh hồn.
- Ngươi phải chết...
Hàn Cộng Lực gầm lên, thanh trường kiếm trên tay lão chém xả vào.
Lục Siêu Quang nhanh như chớp giật.
Chàng đã phá được Bát Quái Tuyệt Kiếm Trận thì còn sợ gì song đấu với lão chưởng môn.
Chưởng lực của chàng lại bung ra ầm ầm, đánh bật Hàn Cộng Lực ra khỏi bãi lau, thân lão dội mạnh vào một gốc cây, miệng phun máu như mạch suối.
Nhờ khí công luyện đã lâu năm, nội lực thâm hậu, Hàn Cộng Lực chưa chết, nhưng cũng ngất ngư.
Lão dựa vào gốc cây vận khí chữa thương, cặp mắt lim dim như mắt rắn.
Bốn kiếm thủ còn sống sót phóng tới bao quanh chưởng môn, gương mặt hoang mang tái mét.
Lục Siêu Quang búng mình vòng cầu, chớp mắt đã đến sát Hàn Cộng Lực và bốn đệ tử.
Mã Giáng Kiều cũng theo kịp chàng trai như cái bóng.
Lục Siêu Quang cất tiếng sang sảng:
- Hoa Sơn chưởng môn, ta với lão không thù oán. Kẻ nào giết con trai lão, để lại vết chỉ phong là cố ý trút tội cho ta. Nhưng thật sự ta chẳng thèm làm việc mờ ám ấy. Song bọn lão đã cố ý sát hại ta bằng tuyệt trận. Nay muốn ta tha thứ, thì phải trả lời một câu hỏi của ta.
Hàn Cộng Lực trố mắt nhìn chàng trai, giọng lão khản đặc:
- Ngươi muốn hỏi điều gì? Lục Siêu Quang nói ngay:
- Tứ Độc Quái Lão hiện nay đang ở nơi nào? Lão già lặng im, chỉ lắc đầu, khiến chàng trai nổi nóng:
- Lão nói ra, hay chịu tan xác? Hàn Cộng Lực phều phào qua hơi thở:
- Làm sao ta biết được những lão ấy ở đâu.
Lục Siêu Quang cười gằn:
- Phái Hoa Sơn của lão đã liên kết với ma giáo để cầu được yên thân. Bọn Bạch Ma giam giữ Tứ Độc Quái Lão ở nơi nào làm gì ngươi chẳng biết. Nếu ngươi cố tình giấu ta, thì ngươi sẽ đem bí mật ấy xuống mồ luôn.
Hàn Cộng Lực vẫn nói:
- Ta đã bảo, những điều ấy chỉ riêng bọn Ma Giáo biết với nhau. Ta không biết.
Giương song thủ lên, Lục Siêu Quang thét:
- Ngươi không biết, thì ai biết? Lão đáp ngay:
- Ngọc Diện Hồ Ly biết...
Chàng trai nhíu mày:
- Tìm Ngọc Diện Hồ Ly ở đâu?
- Bãi Sinh Tử.
- Lão nói láo, ta đã ra nghiêm lệnh, còn kẻ nào dám đến Bãi Sinh Tử và vực Ma Phong nữa.
Mấy phút vừa qua, Hàn Cộng Lực đã vận khí, điều tức, phục Chương công lực, bây giờ có thể bật cười:
- Nghiêm lệnh của ngươi đối với anh em Bá Giả công tử đâu nhằm nhò gì. Ta nói thật đấy.
Trong lúc chàng trai phân tâm suy nghĩ, Hàn Cộng Lực lại đưa mắt ra hiệu cho bốn kiếm thủ đệ tử của lão. Bốn tân này liền áp sát, vây quanh Lục Siêu Quang.
Mã Gián Kiều đứng ngoài chợt thét to: Đại huynh, coi chừng bọn chúng đấy.
"Vụt..." Hàn Cộng Lực để bốn đệ tử cản Lục Siêu Quang, còn lão phóng tới vươn năm móng nhọn chộp vào ngực Mã Giáng Kiều.
Cô gái hoảng hốt vì bất ngờ, còn Hàn Cộng Lực tính chộp bắt Mã Giáng Kiều để khống chế Lục Siêu Quang.
Mã Giáng Kiều rú lên, lùi luôn mấy bước và nhắm mắt lại trước thế cầm nã bằng năm móng thép của lão già.
"Bình bình..." Những tiếng nổ khiến Mã Giáng Kiều bàng hoàng mở lớn mắt. Bàn tay Hàn Cộng Lực không chộp được vào ngực nàng, mà lão ta đang ôm đầu chao đảo, miệng phun ra một búng máu tươi. Trước mặt lão là một tên kiếm thủ đang giãy đành đạch trên vũng máu, giữa trán còn hằn sâu một lỗ, máu và óc phọt ra.
- Huyết Chỉ Điểm Tinh! Trong lúc bốn tay kiếm thủ áp sát, Lục Siêu Quang vẫn nhìn về phía cô gái, nên thấy ngay hành động của Hàn Cộng Lực.
Và... trong chớp mắt... sử dụng một Hồng Ảnh Chiêu và một ngón Huyết Chỉ Điểm Tinh, Lục Siêu Quang đã đánh văng Hàn Cộng Lực, đồng thời điểm chết tên kiếm thủ phía trước.
Kinh hoàng, khủng khiếp, Hàn Cộng Lực phát điên. Lão vung kiếm lao vào Lục Siêu Quang như một mũi tên, trong lúc chàng chưa nỡ giết một chưởng môn phái.
Chàng thét lớn:
- Dừng lại kẻo chết.
Lời cảnh cáo của Lục Siêu Quang như không lọt vào tai lão già đã cuồng trí. Lão cứ phóng tới như bay.
Lục Siêu Quang lập tức bốc mình lên cao, tả chưởng và hữu chưởng cùng điều động.
Kể như tử thần đã điểm danh Hàn Cộng Lực rồi.
Mã Giáng Kiều vội quay mặt đi. Nàng không muốn chứng kiến thêm một hình ảnh máu đổ thịt rơi kinh khiếp.
Nhưng... đúng lúc chỉ phong của Lục Siêu Quang sắp phóng xuống, thì sau rặng cây vang lên tiếng thét rợn người:
- Tiểu tử, dừng tay lại.
Vút một cái, bóng tà áo xám phóng xẹt vào giữa cục tràng. Người bịt mặt xuất hiện, tia nhìn sáng rực từ đôi mắt chiếu thẳng vào Lục Siêu Quang.
Người bí mật này đã đứng chặn giữa chàng trai và Hoa Sơn chưởng môn Hàn Cộng Lực.
Lục Siêu Quang vội vòng tay thủ lễ:
- Kính chào tiền bối Ẩn Diện Khách...
Tia nhãn quang quét ngang, Ẩn Diện Khách trầm giọng:
- Tiểu tử, ta vừa được biết ở phái Thiếu Lâm, Nga Mi, Côn Luân, nơi đâu cũng có người chết vì một tên hành thủ tàn độc, dấu vết để lại là lỗ tròn giữa trán do Huyết Chỉ Điểm Tinh.
Các đại phái đều lên án Hắc Diêm Vương tanh máu. Bây giờ ngươi còn định hành quyết Hoa Sơn chưởng môn nữa sao? Lục Siêu Quang giật mình, quay nhìn Mã Giáng Kiều. Nàng cũng đưa mắt qua chàng với tia nhìn lo ngại.
Bỗng chàng thét lên:
- Có kẻ giả danh vãn bối để hành thủ tàn độc. Cũng bởi nguyên nhân ấy vãn bối buộc lòng phải giao đấu với phái Hoa Sơn.
Ẩn Diện Khách nói nhanh:
- Việc này ngươi phải đối chất với quần hùng trong ngày rằm tháng tư này ở Bãi Sinh Tử. Ta biết ngươi đang theo đuổi mối gia thù. Nhưng dù ngươi tài giỏi hung hiểm tới bậc nào, ngươi cũng phải coi chừng "luật nhân quả".
Lục Siêu Quang bàng hoàng rung động.
-oOo-