-Thật không có thiên lý.
Trương Tiểu Bàn lầm bầm, chẳng lẽ Đường Kim đẹp trai đến như vậy? Bằng không như thế nào toàn tán được gái đẹp.
Khi Trương Tiểu Bàn đang cảm khái, đông đảo học sinh nam nữ trong lớp cũng cảm thấy thật không có thiên lý, bởi vì bọn họ chứng kiến Tần Thủy Dao đến đây tìm Đường Kim, việc này cũng bình thường không sao cả, nhưng vấn đề là hiện giờ Đường Kim đang ôm Hàn Tuyết Nhu, thật là con mẹ nó không có thiên lý.
- Cố gắng học cho lắm rồi cuối cùng cũng chỉ có thể đi làm tiểu tam, thật là vô dụng.
Tần Thủy Dao hướng mũi nhọn về phía Hàn Tuyết Nhu.
- Tần Thủy Dao, cậu mới là tiểu tam.
Hàn Tuyết Nhu tức giận nói:
- Tuy cậu vào Đường Kim có hôn ước, nhưng không có giấy tờ xác nhận, nên cậu mới là tiểu tam.
- Có giấy tờ hay không cậu không cần phải quan tâm.
Tần Thủy Dao thản nhiên cười:
- Tôi cũng làm biếng cãi nhau với tiểu tam, làm như thế mất thân phận của tôi.
Nói xong câu đó, Tần Thủy Dao nhanh chân bước qua mặt Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu, không thèm đi song song với bọn họ, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực như một con Khổng Tước kiêu ngạo.
Hàn Tuyết Nhu có chút tức giận, lại không có cách nào phát tiết được, ai bảo Tần Thủy Dao là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Đường Kim chứ.
Hàn Tuyết Nhu không chịu yếu thế, nàng suy nghĩ một chút, liền nghĩ đến một việc, liền kêu to:
-Tần Thủy Dao, nghe nói vào ngày quốc khánh văn nghệ hội diễn tiết mục của cậu luôn đoạt giải nhất, nhưng lần này cậu chuẩn bị tâm lý nhận giải hai đi.
- Cậu muốn so với tôi sao?
Tần Thủy Dao quay đầu lại nhìn Hàn Tuyết Nhu.
- Đúng thế thì sao?
Hàn Tuyết Nhu nói:
- Nghe nói ba năm nay cậu đều biểu diễn tiết mục đàn Piano, đều đoạt được giải nhất, năm nay cậu tiếp tục chơi Piano sao? Nếu cậu chơi Piano, thì tôi cũng sẽ chơi Piano, coi ai đàn dễ nghe hơn.
- Nói đi nói lại, thì cậu chỉ có thể bắt chước tôi mà thôi.
Trước kia nàng không hề quan tâm đến Hàn Tuyết Nhu, nhưng bây giờ chẳng những nàng bị Đường Kim từ hôn, mà hắn còn cặp bồ với Hàn Tuyết Nhu, làm cho lòng hiếu thắng của nàng nổi lên.
-Được,
Đường Kim lập tức đáp ứng điều kiện của hai nàng, sai đó đưa ra điều kiện của mình:
-Tần Thủy Dao nếu cậu không đoạt được giải nhất, thì cậu phải thuyết phục chị Khinh Vũ đáp ứng lời từ hôn của tôi. Hàn Tuyết Nhu nếu em không đoạt được giải nhất, thì từ nay về sau em làm gì với em cũng được.
-Lưu manh.
Hai nàng đồng thanh mắng Đường Kim một câu, hiển nhiên các nàng đều nghe ra ý tứ bất lương của Đường Kim đối với Hàn Tuyết Nhu.
Nhớ tới các biểu hiện kinh người của Đường Kim, Tiếu Thiền cắn chặt răng, quyết định tin tưởng người này một lần:
- Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng cậu, dù sao hiện tại tôi cũng không biết biểu diễn tiết mục gì, nhưng trong tuần này cậu phải nghĩ ra tiết mục biểu diễn, nếu không tôi sẽ tự chuẩn bị.
- Yên tâm, trong tuần này tôi sẽ nghĩ ra.
Đường Kim như cũ tự tin mười phần.
- Vậy cậu từ từ suy nghĩ đi, tôi đi trước.
Tiếu Thiền nhảy lên Lamborghini, mau chóng rời khỏi Ninh Sơn Nhị Trung, nàng đi về nhà hay đi chơi thì chỉ có mình nàng biết.
-Việc lớn sắp hoàn thành, có nên hay không đi ăn mừng một chút.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu, bất quá ăn mừng như thế nào thì hắn vẫn chưa nghĩ ra.
- Anh Đường Tinh.
Thanh âm thanh thúy từ phía sau lưng truyền tới.
Đường Kim quay đầu lại liền thấy Tiểu Đậu Nha đang hướng bên này chạy tới.
- Anh Đường Tinh, anh tới dùng cơm sao? Em đi làm cơm liền.
Tiểu Đậu Nha chạy tới bên người Đường Kim, thở dốc nói.
- Tiểu Đậu Nha, em đi ăn cơm đi, anh mới vừa ăn cơm trưa cách đây không lâu.
Bây giờ Đường Kim thật không muốn ăn cơm, dù sao hắn cũng mới ăn cơm trưa cách đây một tiếng.
- A, vậy em đi trước nha.
Tiểu Đậu Nha nghe lời.
- Tiểu Đậu Nha nhớ ăn nhiều thịt vào, không được ăn chay biết chưa?
Đường Kim lại dặn dò một tiếng.
Đường Kim lúc này mới nhìn xem di động, phát hiện hiện tại chỉ là năm giờ rưỡi sáng, còn chưa đến sáu giờ đồng hồ.
- Không phải là cha chị Thanh nhập viện rồi chứ?
Đường Kim nói thầm một câu, bằng tốc độ nhanh nhất vệ sinh cá nhân sau đó ra ngoài luôn.
Chờ hắn đi vào bệnh viện trung tâm Ninh Sơn, đã thấy ở cửa khu nội trú đậu vài chiếc xe cảnh sát, hắn lập tức biết đây không phải việc tư của Đường Thanh Thanh.
- Tiểu đệ, ở đây!
Đường Thanh Thanh luôn luôn mong đợi Đường kim xuất hiện, vừa nhìn thấy hắn nàng liền ngoắc ngoắc.
Đường Kim đi đến bên cạnh Đường Thanh Thanh, liếc mắt bốn phía một cái, sau đó hỏi một câu:
- Chị Thanh, ở đây có chuyện gì?
- Em xem ở trên.
Đường Thanh Thanh chỉ chỉ mái nhà khu nội trú.
Bây giờ còn chưa đến sáu giờ, sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn, bất quá Đường Kim như cũ đủ để thấy rõ ràng tình huống mái nhà, ở mái nhà bên cạnh có hai người, một người là y tá còn người kia rõ ràng là đàn ông. Chẳng qua hai người đều đưa lưng về phía bên này, nên không thể thấy được khuôn mặt của bọn họ.
- Có người muốn tự tử sao?
Đường Kim tò mò hỏi
- Không phải, là Vương Hạo ép buộc người y tá.
Đường Thanh Thanh nói nhanh.
- Vương Hạo?
Đường Kim ngẩn người
- Chị Thanh, là tên đầu heo Vương Hạo kia sao?
- Chính là hắn.
Đường Thanh Thanh gật gật đầu.
- Tiểu đệ, chị mới biết được Vương Hạo thoạt nhìn tài sản cả tỷ, nhưng hắn mượn tiền cũng là vài chục tỷ, hắn vay ngân hàng rất nhiều, nghe nói còn mượn một số người. Đương nhiên nếu Long Thành thế kỷ thành công, hắn thật ra có thể trả nổi số tiền này, nhưng em cũng biết chỗ kia không thể bán rồi.
- A, nói như vậy công lao là do em hả.
Đường Kim đối với lần này rất hài long.
- Em thật sự đúng là quá vĩ đại rồi, lại làm mất đi một tên lòng dạ hiểm độc của giới bất động sản.
- Tiểu đệ, trước hết chớ khen chính mình, giúp chị cứu người đã.
Đường Thanh Thanh nhỏ giọng thúc giục:
- Đồ đội trưởng đang ở mái nhà cùng Vương Hạo đàm phán. Nhưng Vương Hạo tinh thần không có điểm bình thường, hơn phân nửa là không có hiệu quả, theo báo cáo, Vương Hạo đoạt từ tay cảnh sát một khẩu súng, chúng ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Đâu ra cảnh sát vô dụng như vậy, bị đầu heo Vương Hạo kia đoạt súng?
Đường Kim ngáp một cái, đầu năm nay cảnh sát cần nang cao tố chất a.
- Em cũng đừng quản cái này, em có thể cứu con tin không?
Đường Thanh Thanh có chút vội vàng.
- Được rồi, trước tiên em đi tới xem một chút.
Đường Kim nói xong cũng chạy vào khu lầu nội trú.
Mà giờ khắc này, trên sân thượng, Vương Hạo một tay kẹp cổ y tá, tay kia thì cầm súng, họng súng đè vào đầu y tá, đang ở đó có chút điên cuồng rống to:
- Đừng tới đây, đừng tới đây, nếu không tao một phát bắn chết nó. Tao cho chúng mày nửa giờ, cho tao một chiếc trực thăng lại đây, tao muốn rời khỏi nơi này, tao muốn xuất ngoại!
Ngày hôm qua, Vương Hạo còn đang mong đợi sự nghiệp của mình lên một nấc thang mới, khi đó hắn vẫn còn là người nổi tiếng bất động sản, ở Ninh Sơn là nhân vật. Nhưng sau hai mươi bốn tiếng, hiện tại Vương Hạo bắt cóc con tin đã thành tội phạm, tất cả chuyện này, đơn giản hắn gặp được bước ngoặt lớn nhất cuộc đời.
Buổi sáng ngày hôm qua, mấy trăm ánh mắt cùng hơn chục phóng viên, hắn vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, Long Thành thế kỷ khắp nơi đều là khe nứt to lớn. Mà tin tức này, cũng không có đợi qua ngày hôm sau, ngay trong ngày, mạng lưới TV thậm chí là báo chiều đều đã đưa tin, làm hắn tức giận ngất đi và được vào bệnh viện. Vương Hạo trong bệnh viện sau khi tỉnh lại được một số người thân thiết an ủi.
Quan viên chính phủ mang tới đại lễ an ủi, chính là nói cho hắn biết, công ty của hắn sẽ tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, tất cả hạng mục đều được đình công, mà mấy ngân hàng lớn ở Ninh Sơn, đưa tới cho hắn hoa tươi đồng thời còn nói cho hắn biết, tiền hắn vay ngân hàng nên trả rồi.
Tìm hắn trả tiền cũng không chỉ là ngân hàng, còn có một số chủ nợ đến phòng bệnh an ủi, rốt cục để cho hắn hôn mê lần nữa. Tất nhiên trên thực tế, hắn là một lần nữa giả bộ bất tỉnh.
Khi phòng bệnh của hắn yên tĩnh, hắn lập tức tỉnh lại, lập tức hủy bỏ vé máy bay trở về của vợ còn đang ở nước ngoài du lịch, không nên quay lại, mà hắn thì bắt đầu tính kế hoạch chạy trốn, mặc dù khi hắn phát hiện tài khoản quốc nội bị hạn chế, hắn đã cảm thấy không ổn, nhưng rạng sáng bốn giờ, hắn vẫn quyết định lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Đáng tiếc đầu năm nay đại gia thất bại nhiều lắm, cho nên chính quyền Ninh Sơn đã sớm phòng bị Vương Hạo bỏ trốn, đặc biệt dặn dò cảnh sát canh chừng, lúc Vương Hạo còn chưa ra khỏi bệnh viện đã bị phát hiện.
Vương Hạo bị stress sắp hỏng rồi, đầu nóng lên, hắn bắt cóc hộ sĩ trực ban, còn cướp súng của cảnh sát, lôi hộ sĩ lên tầng thường rồi tạo ra cái cảnh này.
- Tao muốn xuất ngoại, tao phải rời khỏi địa phương quỷ quái này!
Vương Hạo hướng Đồ Trường Văn cùng mấy cảnh sát rống giận, hắn hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt tiều tuy, trạng thái tinh thần không ổn định. Mà giờ khắc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm như vầy, phải là xuất ngoại, nhất định xuất ngoại, hắn ở nước ngoài còn cất mấy ngàn vạn Đô la, chỉ cần xuất ngoại, hắn như cũ có thể được nhậu nhẹt ăn ngon, thuận tiện còn có thể bao mấy cô gái Tây.
Ngay khi trong đầu Vương Hạo xuất ngoại ý niệm thì đột nhiên một thanh âm quen thuộc trong tai của hắn:
- Phải ra khỏi đây kỳ thật rất đơn giản, cần gì máy bay trực thăng? Có muốn một biện pháp xuất ngoại đơn giản không?
Nương theo tiếng nói quen thuộc này, một thân ảnh cho hắn khắc cốt ghi tâm xuất hiện ở trước mặt, trong nháy mắt Vương Hạo đột nhiên tỉnh táo rất nhiều, hắn nghiên răng nghiến lợi, gằn từng tiếng phun ra:
- Đường Kim, lại là tiểu vương bát đản mày!
Ngắn ngủi một ngày thời gian, Vương Hạo từ trên cao ngã xuống địa ngục, hết thảy căn nguyên đều là Đường Kim, muốn hỏi Vương Hạo thống hận ai nhất, người này tuyệt đối chính là Đường Kim!
- Tôi nói cha con các người đúng là đầu heo.
Đường Kim lắc đầu thở dài:
- Các người rõ ràng có thể lựa chọn nhẹ nhàng xuất ngoại, không nên làm cho mọi việc phức tạp. Nghe tôi đi, xoay người nhảy xuống, ông chủ động tiêu diệt một thương nhân lòng dạ hiểm độc, nhất định có thể lên Thiên đường, Thiên đường cũng giống như ở nước ngoài, thế là xuất ngoại được rồi.
Mấy cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, người này đưa ra chủ ý cùi bắp gì vậy?
- Đồ Trường Văn, hiện tại tôi không cần máy bay trực thăng nữa!
Vương Hạo lúc này tựa hộ bình tĩnh lại, hắn dùng ánh mắt cừu hận nhìn Đường Kim, tiếp tục nói:
- Muốn mạng của y tá này, cho Đường Kim quỳ trước mặt tôi, dập đầu hai cái!
- Nói ông đầu heo thật sự là còn coi trọng ông a!
Đường Kim lắc đầu thở dài:
- Tôi cũng không phải cảnh sát, càng không biết người y tá này, cô ta sống hay chết liên quan gì đến tôi?
Nhân viên cảnh sát cũng thấy Vương Hạo hơi bị khùm, dùng một người y tá bắt Đường kim phải lạy, có điểm kỳ lạ rồi, trừ phi Đường Kim một lòng vì người khác. Nhưng trên đời này, nào còn có loại đần độn như vậy chứ?
- Vương Hạo, chúng ta không có quyền yêu cầu Đường Kim làm như vậy.
Đồ Trường Văn cũng mở miệng nói, chính là trong lòng hắn có chút trách cứ Đường Thanh Thanh, đây không phải thêm phiền phức sao?
Đồ Trường Văn biết chắc đúng là Đường Thanh Thanh gọi Đường Kim tới, nhưng hắn cảm thấy sự xuất hiện của Đường Kim không phải là chủ ý tốt. Bởi vì rõ ràng càng kích thích Vương Hạo, mà bây giờ phản ứng của Vương Hạo lại đúng như y phỏng đoán.
- Đường Kim, mày không quan tâm sự sống chết của y tá này vậy tới đây làm gì?
Vương Hạo cười lạnh một tiếng:
- Ngươi biết y tá này chứ gì?
- Tôi biết một người y tá, nhưng đáng tiếc không phải cô ta.
Đường Kim ngáp một cái
- Tôi đến nơi này làm gì hả! Kỳ thật tôi đến chính là chế giễu ông. Nhảy sớm chút đi, sớm xuất ngoại a!
Vương Hạo tức giận nhìn Đường Kim, mặt tím tím xanh xanh ẩn ẩn hiện hiện, hiển nhiên giờ phút này đã cực kỳ phẫn nộ.
- Không muốn xuất ngoại sao?
Đường Kim lại mở miệng.
- Kỳ thật tôi cảm thấy xuất ngoại từ đây cũng không tốt, tôi nghĩ địa điểm tốt nhất kỳ thật chính là Long Thành thế kỷ a. Ông cũng không cần nhảy lầu, cứ chờ tới khi Long Thành thế kỷ trực tiếp chôn ông dưới đất, đồ bã đậu kia cũng thích hợp chôn đầu heo ông đó nha.
Nhân viên cảnh sát có chút choáng váng, thằng này thật không phải tới quấy rối? Như thế nào kích thích người ta như vậy.
- Đường Kim, mày lập tức sẽ vì lời nói mà hối hận!
Vường Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.
Đường Kim lại cười sáng lạn:
- Đáng tiếc, bây giờ ông có hối hận cũng không kip rồi.
Đang nói, điện thoại Đường Kim lại vang lên, hắn lấy ra nhìn, lần này thật đúng là Tần Thủy Dao gọi tới.
- Này Đường Kim thúi, cậu làm gì thế hả? Lâu như vậy không tới đón tôi?
Điện thoại vừa thông, Tần Thủy Dao liền có chút bất mãn reo lên.
- Còn chưa tới 6h10 mà?
Đường Kim có chút buồn bực, có vị hôn thê dễ nhìn thật sự khó khăn a!
- Tóm lại tôi đã đến cửa trường học!
Tần Thủy Dao nhẹ giọng một tiếng.
- Cậu mau tới đây!
- Đừng gấp a, tôi đang bận cứu vớt thế giới!
Đường Kim vội vàng nói.
- Cứu vớt cái đầu cậu, giờ này còn nằm mơ à? Nhanh lên đấy!
Tần Thủy Dao tức giận nói một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.
- Tần Thủy Dao, nếu tận thế thật sự đến đây, cô chính là tội nhân a!
Đường Kim tự lẩm bẩm, thu hồi di động, mới vừa ngẩng đầu, liền nghe được bang bang hai tiếng súng, hai viên đạn hướng hắn tốc độ cực nhanh lao tới.
Ngay tại lúc Đường Kim nghe điện thoại, Vương Hạo rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trực tiếp hướng Đường Kim nổ súng.
-A!
Nữ y tá bị Vương Hạo bắt ép đột nhiên thét một tiếng chói tai, sau đó liều mạng thoáng giãy dụa, cư nhiên thoát được. Vương Hạo chỉ lo nổ súng vào Đường Kim bị y tá giãy dụa bất ngờ, có chút đứng không vững, không tự chủ được ngã về phía sau.
Ở phía sau hắn còn có lan can xi măng, lan can lại khá cao, ổn định cho Vương Hạo, nhưng mà ổn định chưa đến một giây đồng hồ, bởi vì lúc này lan can xi măng nứt ra một cách quỷ dị.
Vương Hạo ngửa mặt rớt xuống, trong đầu toát ra một ý niệm, trước khi chết có thể giết tiểu vương bát đản Đường Kim coi như đáng giá.
Nhưng mà, đúng lúc này hình ảnh cuối cùng hắn chứng kiến là Đường Kim lại có thể bình yên vô sự đứng trên sân thượng, lông tóc không tổn hao gì!
- Không….
Vương Hạo không cam lòng nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể hắn rốt cuộc hoàn toàn ly khai mái nhà, sinh mệnh một lần bay lượn.
- Đường Kim, cậu không sao chứ?
Đồ Trường Văn lúc này có chút khẩn trương hỏi một câu.
- Không có việc gì, đầu heo bắn súng quá kém.
Đường Kim thuận miệng nói một câu.
Thuật bắn súng quá kém?
Đồ Trường Văn âm thầm hoài nghi, Vương Hạo lúc còn trẻ từng đi lính, thuật bắn súng coi như không thật tốt nhưng khoảng cách gần như thế, muốn bắn trúng Đường Kim cũng rất đơn giản.
Chẳng qua, nhớ lại ngày đó Đường Thanh Thanh ở nhà máy hóa chất Tân Ninh biểu hiện thần kỳ, chính mình luôn hoài nghi đó là Đường Kim âm thầm động tay chân, Đồ Trường Văn lập tức thích ứng, lúc trước Đường Thanh Thanh tình huống như vậy còn không có việc gì, hiện tại Đường Kim không có gì cũng không kỳ lạ.
- Lan can xi măng này thật sự là bã đậu a.
Đường Kim nhìn thấy lan can xi măng gảy, lại bắt đầu cảm khái.
- Vương Hạo cái đầu heo kia xây một toàn bã đậu muốn lừa người khác, kết quả bị bã đậu lừa, thật sự là báo ứng xác đáng a!
Cảm khái xong, Đường Kim liền xoay người xuống lầu:
- Không còn nào nhiệt nữa, tôi đi trước!
Không đợi Đồ Trường Văn kịp phản ứng, Đường Kim liền rời khỏi, mà khi Vương Hạo rơi xuống, Đường Kim đi xuống lầu dưới, phía dưới một mảnh sợ hãi. Đường Kim lại như không có chuyện gì xảy ra đi đến bên cạnh Đường Thanh Thanh:
- Chị Thanh, em có việc đi về trước a!
Cũng không đợi Đường Thanh Thanh lấy lại tinh thần, Đường Kim biến mất.
Chờ Đường Kim đi vào cổng Ninh Sơn Nhị Trung thì phát hiện Tần Thủy Dao thật sự ở nơi này chờ hắn, còn trong xe Porsche, Tần Khinh Vũ cũng chưa rời đi.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chào buổi sáng, chị ăn điểm tâm chưa?
Đường Kim hướng Tần Khinh Vũ sáng lạn cười.
- Vô nghĩa, đương nhiên đã ăn rồi!
Tần Thủy Dao tức giận nói:
- Mẹ! Đừng để ý tới hắn, mẹ về trước đi.
Tần Khình Vũ mỉm cười, vẫn chào hỏi Đường Kim một tiếng:
- Đường Kim, dì đi trước, các con vào đi thôi.
Đường Kim có điểm tiếc hận, Khinh Vũ tỷ tỷ vì cái gì không thể ở lâu một chút.
- Đường Kim thúi, sáng sớm nay cậu đi đâu?
Tần Thủy Dao lúc này mở miệng hỏi, nàng mới vừa chứng kiến Đường Kim cũng không phải bên trong trường đi ra.
- Tôi không phải đã nói với cô sao? Tôi vừa rồi đang bận cứu vớt thế giới!
Đường Kim ngáp một cái
- Đi thôi, tôi đưa cô đến phòng học.
- Lưu manh!
Tần Thủy Dao tức giận mắng một câu, hướng trong trường đi đến.
- Này, Tần Thủy Dao cậu có chuyện gì đây?
Đường Kim có chút bất mãn.
- Tôi cứu vớt thế giới, vĩ đại như vậy sao lại thành lưu manh đây?
- Bởi vì tối hôm qua cậu ngủ lang!
Tần Thủy Dao khẳng khái nói.
- Không có chứ?
Đường Kim vẻ mặt cùng bộ dáng ngạc nhiên
- Tần Thủy Dao, tối qua tôi không đi quậy với cô mà!
- Đường Kim thúi, cậu mới là quỷ!
Tần Thủy Dao lập tức phản ứng, người này còn trêu nàng.
- Tôi không phải quỷ.
Đường Kim vẻ mặt cùng bộ dáng nghiêm túc
- Tôi là thần, vị thần vĩ đại không gì không làm được!
Tần Thủy Dao rốt cục không thể nhịn được nữa, cầm sách ném về phía Đường Kim.
Đường Kim tránh khỏi, la lên một câu:
- Nhìn xem, Tần Thủy Dao cô mới là cuồng bạo lực a!
- Đó là bởi vì cậu quá ghê tởm!
Tần Thủy Dao thật là không tiếp tục đuổi đánh Đường Kim, chỉ là một bộ dáng phẫn nộ nhìn hắn.
- Cho dù là người hiền lành nhất thế giới đều cũng muốn đánh cậu!
- Cô đi hỏi Tiểu Đậu Nha, cô ấy khẳng định sẽ không đánh tôi.
Đường Kim hì hì cười.
Tần Thủy Dao nhất thời không biết nói gì, bởi vì nàng biết, Tiểu Đậu Nha quả thực hơi thiếu não. Đừng nói là đánh hắn, bất kể hắn nói cái gì Tiểu Đậu Nha đều sẽ cho rằng hắn đúng.
- Hiện tại thừa nhận mình là cuồng bạo lực chứ?
Đường Kim thở dài.
- Tôi giảng đạo lý rứa, thật là khó giao tiếp với cuồng bạo lực như cô a!
Tần Thủy Dao nhất thời chán nản, thật sự người này da mặt còn dày hơn cả tường thành.
Hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, Tần Thủy Dao không nói cái gì nữa, bước nhanh vào phòng học, lấy ra sách tiếng Anh vốn chuẩn bị đọc, mà ngày xưa nàng thấy lớp tiếng Anh hơi bị chán, giờ lại thấy hơi thân thiết, bởi tên Đường Kim này còn chán ghét hơn cả lớp tiếng Anh.
Nếu là Đường Kim biết Tần Thủy cảm thấy hắn còn đáng ghét hơn cả lớp tiếng Anh Ngữ, nhất định sẽ muốn đánh nhau với Tần Thủy Dao một chút, trên đời này còn có thứ gì đáng ghét hơn tiếng Anh chứ?
Cũng may Đường Kim không biết, cho nên hắn tâm tình khoái trá đi ăn bữa sáng, lúc sau liền đi tới phòng học 10/4.
Cả ngày ở bên ngoài đi lang thang cũng không có ý nghĩa, thỉnh thoảng điều chế thuốc một chút cũng tốt, hơn nữa hắn còn có thể thuận tiện ở trên lớp học bổ sung chút giấc ngủ.
Mười một giờ bốn mươi.
Chuông tan học vang lên.
Đường Kim duỗi lưng một cái, tự lẩm bẩm:
- Ngủ được thật là thoải mái a!
- Bạn thân à, cậu như vậy thực đả kích tập tính học tập tích cực của mọi người a!
Trương Tiểu Bàn nhịn không được nói.
- Cậu đây liền không hiểu được.
Đường Kim lười biếng nói:
- Tôi phát minh một loại phương pháp học tập khoái lạc, hiện tại tôi đang thực hành, một khi tôi thành công, tất cả đệ tử đều thật có phúc. Sau đó các cậu có thể thoải mái học tập, thật vui vẻ tán gái. Chỉ có người vĩ đại như tôi mới có thể không tiếc tự mình đi thực hành chuyện tình vĩ đại như vậy a!
Có người rốt cuộc nhịn không được nói một câu:
- Đường Kim, chính cậu không muốn học tập coi như thôi, còn muốn gây tai họa cho bạn học khác sao?
- Cậu là ai?
Đường Kim trừng mắt nói chuyện với nam sinh, người này khổ người cũng lớn, thân cao gần mét tám, chẳng qua thị lực không được tốt, đeo một bộ kiếng thật dày.
- Bạn thân, hắn là trưởng lớp Ngụy Hiểu Quân.
Trương Tiểu Bàn vội vàng nói, mà trong phòng học những người khác lại không biết nói gì, con hàng này đến bây giờ trưởng lớp còn không biết?
- À, trưởng lớp hử, không có hứng thú, cũng không phải hoa khôi của lớp.
Đường Kim lười biếng nói.
- Đường Kim thúi, cậu kéo tôi vào làm cái gì ?
Tiếu Thiền nhất thời có chút xấu hổ.
- Đường Kim, tôi chỉ hi vọng là cậu không làm ảnh hưởng những bạn học khác học tập, nếu không muốn đi học, không ai nói cậu. Nhưng cậu cứ phải mỗi ngày chạy đến phòng học để ngủ sao?
Ngụy Hiểu Quân có chút tức giận, sau cặp kính dày, tựa hồ cũng khó mà che dấu sự đố kị trong mắt hắn.
Thân là trưởng lớp, hắn vốn phải là người được chú ý nhất lớp. Nhưng trên thực tế, hiện tại người nào cũng biết lớp 10/4, nhưng người nổi danh nhất, phải là Đường Kim, thứ hai là Trương Tiểu Bàn, còn thứ ba đó là Tiếu Thiền, mà thứ tư vẫn không tới phiên Ngụy Hiểu Quân mà là Vương Giai ở sân vận động cùng sự tình lột đồ chạy rông.
Đường Kim muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, giáo viên cũng pó tay, điều này làm cho Ngụy Hiểu Quân hâm mộ, đồng thời, cũng không nhịn được sự ghen tị, đặc biệt Đường Kim này, là hôn phu Tần Thủy Dao không nói, thành công cua được Hàn Tuyết Nhu, cả Tiếu Thiền cũng dây dưa với Đường Kim. Hình như tất cả chuyện tốt đều để cho Đường Kim chiếm đi, điều này làm cho Ngụy Hiểu Quân cảm thấy rất nản. Hắn cố gắng học tập hơn Đường Kim, tự nhận cũng đẹp trai hơn Đường Kim, vì cái gì sự đãi ngộ, lại kém xa tít tắp Đường Kim vậy?
Kỳ thật Ngụy Hiểu Quân đã sớm nhịn không được, chính là tới hôm nay, hắn rốt cuộc mới nói ra mà thôi.
- Ngủ kỳ thật hữu ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, cậu xem nếu ngủ nhiều, mắt cậu có thể cận thị thành như vậy hay không?
Đường Kim vẻ mặt đồng tình nhìn Ngụy Hiểu Quân.
- Đây là do phương pháp học tập không đúng, kỳ thật vừa ngủ vừa học tập, như vậy có thể học tập, còn có thể bạo hộ đôi mắt, hiện tại vừa học vừa ngủ, ánh mắt của cậu còn có thể cứu.
- Đường Kim, cậu đừng có nói bậy bạ, nếu như cậu vẫn ngủ như trước, tôi sẽ tố cáo cậu với hiệu trưởng!
Ngụy Hiểu Quân giận dữ nói.
- Nghe cậu nói như vậy, tôi lại càng muốn ngủ.
Đường Kim nghiêm trang nói một câu, sau đó liền ra khỏi phòng học, hiển nhiên hắn không có hứng thú cùng Ngụy Hiểu Quân cãi nhau.
Một nam sinh cao đâm đầu đi tới, là Trịnh Vân Hạo, hắn thật xa cùng Đường Kim chào hỏi:
- Đường Kim.
- Cậu tìm tôi?
Đường Kim có điểm ngạc nhiên, tên mặt trắng nhỏ này tìm hắn làm cái gì đây?
- Uh, tôi tìm cậu có việc.
Trịnh Vân Hạo cũng không quanh co lòng vòng, lập tức nói ra ý đồ đến.
- Ta muốn mời cậu gia nhập đội banh, tham gia cuộc thi cao trung thách đấu vào thứ bảy này.
- Không có hứng thú.
Đường Kim liền một tiếng cự tuyệt.
Trịnh Vân Hạo ngẩn ngơ, sau đó hỏi một câu:
- Đường Kim, cậu có phải không biết cuộc thi cao trung thách đấu là cái gì?
- Không biết, cũng không có hứng thú.
Đường Kim quả thật không biết cuộc thi cao trung thách đấu là cái dạng gì, chính là hắn cảm thấy được loại thi đấu này khẳng định không có tính khiêu chiến.
- Đường Kim, theo tôi được biết, Tần Thủy Dao cùng Hàn Tuyết Nhu cũng đều sẽ tham gia cuộc thi này, cậu không muốn họ bị người khác khi dễ chứ?
Trịnh Vân Hạo rơi vào đường cùng, chỉ phải đem hai đại hoa khôi nói ra.
Đường Kim có chút buồn bực:
- Loại này thi đấu, không phải là chuyện tình của nam sinh sao?
- Bạn thân, cuộc thi cao trung thi đấu tổng cộng có ba cuộc tranh tài, một là đá bóng nam, nữ thì thi bóng chuyền, còn có một trận cuối là thi bóng rổ nam nữ hỗn hợp, Tần Thủy Dao đúng là đội viên đội erobic, Hàn Tuyết Nhu hẳn là tham gia bóng rổ hỗn hợp đi, nghe nói nàng đánh không tệ.
Một bên Trương Tiểu Bàn tiếp lời nói.
Đường Kim nhất thời buồn bực, bạn gái hắn sao có thể đi tham gia thi bóng rổ hỗn hợp đây? Đây không phải là bị người khác chiếm tiện nghi sao?
- Được rồi, ta cũng đi tham gia thi bóng rổ hỗn hợp.
Đường Kim lập tức liền có chủ ý, hắn lập tức bảo hộ bạn gái.
Lúc này đến phiên Trịnh Vân Hạo buồn bực, hắn thật ra là muốn mời Đường Kim vào đội đá bóng.
Đúng lúc này, điện thoại Đường Kim vang lên, Đường Thanh Thanh điện thoại đến.
- Tiểu đệ, em có ở trường học hay không? Có sự tình phải nói cho em.
Trong điện thoại Đường Thanh Thanh ngữ khí có vẻ dồn dập.
- Chúng ta luôn luôn không tìm được Vương Phi, em phải cẩn thận chút, hắn cũng đã biết sự cố xảy ra của Vương Hạo, chị lo hắn sẽ tìm em trả thù!