Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 431: Tôi thật sự không cần!
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
- Đường Kim, kinh thành Tiêu gia cùng cao tầng Ám Kiếm có chút quan hệ đặc biệt , đầu lĩnh hi vọng cậu có thể thả cho Tiêu Nhân một con đường sống.
Ninh Tâm Tĩnh hơi do dự một chút rồi nói.
- A, thật xin lỗi, Ninh giáo quan, tôi không năng lực cải tử hồi sinh .
Đường Kim một bộ thực dáng vẻ vô tội hồi đáp.
Đầu dây bên kia, Ninh Tâm Tĩnh trầm mặc một hồi, sau đó mới hỏi:
- Tiêu Nhân đã chết rồi?
- Đúng vậy, đã chết đến mức không thể chết thêm rồi.
Đường Kim kỳ thật còn chưa thèm nhìn Nhân thiếu mà nói.
- Vậy thì phiền phức rồi.
Ninh Tâm Tĩnh tựa hồ đang lầm bầm lầu bầu.
- Ninh giáo quan, không phiền toái gì, coi như hắn bây giờ vẫn còn sống, tôi cũng nhất định sẽ giết chết hắn, ai cũng không cứu được hắn.
Đường Kim thản nhiên nói:
- Nếu là cái kinh thành Tiêu gia kia có ý kiến, bảo bọn họ trực tiếp tới tìm tôi.
- Đường Kim, sự tình không đơn giản như vậy.
Ninh Tâm Tĩnh thở dài.
- Được rồi, việc đã đến nước này, tôi không nói thêm nữa,chờ tin của tôi.
Ninh Tâm Tĩnh nói xong liền cúp điện thoại, Đường Kim tiếp tục thưởng thức sự sáng tạo của mình.
Thêm nửa giờ nữa, Tiêu Nhân rốt cuộc cũng trút hơi thở cuối cùng, nhưng mà đàn kiến vẫn bò đầy xác hắn không bỏ đi.
- Thật kém cỏi, không trụ nổi một tiếng, làm tôi quá thất vọng!
Đường Kim tự lẩm bẩm, sau đó hắn chuyển hướng Cửu thúc:
- Tử lão đầu, hiện tại đến phiên lão, lão tính chết như thế nào đây? Không thì từ đây nhảy xuống nhé? Tuy rằng đầu năm nay nhảy lầu không ít, nhưng từ đỉnh Ninh Sơn nhảy xuống mà chết thì đúng là rất có sáng tạo nha
- Đường Kim, tôi làm một vụ giao dịch với cậu.
Cửu thúc sắc mặt tái nhợt, thanh âm khàn khàn, tận mắt thấy thảm cảnh của Nhân thiếu khiến hắn sợ hãi Đường Kim tận sâu nội tâm!
- Tử lão đầu, lão cảm thấy lão có tư cách giao dịch với tôi sao?
Đường Kim ngạc nhiên Cửu thúc.
- Tôi có thể bàn giao toàn bộ tài nguyên và thế lực cho Hạt Tử, tôi biết Hạt Tử là nữ nhân của cậu, tôi tin nàng có thể tiếp nhận tất cả sau khi tôi chết nhưng cái gì cũng cần có thời gian quá độ, phiền phức không nhỏ. Nhưng tôi có thể hỗ trợ cô ấy hết mình. Tôi không cầu được sống, tôi chỉ hy vọng cậu có thể cho tôi thoải mái một chút, thứ nữa là buông tha cho người nhà của tôi, đây là điều kiện giao dịch, tôi nghĩ cậu sẽ đồng ý.
Cửu thúc nhanh chóng nói.
Đường Kim hơi suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu:
- Được rồi, tôi cho lão thời gian ba ngày, làm xong này mọi chuyện, sau đó lão có thể ra đi được rồi.
- Tốt!
Cửu thúc rất thẳng thắn đáp ứng.
Đường Kim một tay nhấc xe lăn Cửu thúc lên, đột nhiên biến mất.
Mười giờ sáng.
Tại biệt thự trên núi, Đường Thanh Thanh đang một mình luyện công, đôi chân dài thẳng tắp đột nhiên đá một cước cong vút cực đẹp, nhưng bên trong ẩn giấu sát khí vô biên.
Chân dài chấm đất, Đường Thanh Thanh xoay người, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, có chút kinh hỉ, lại có chút ngoài ý muốn:
- Tiểu đệ, sao cậu lại đến đây?
Hai giờ trước Đường Kim mới đến đây tặng nàng nhẫn, hiện tại lại xuất hiện ở đây quả thật có điểm khác thường.
- Em tới đón đồ ngốc về nhà.
Đường Kim giải thích một chút, sau đó thuận miệng hỏi một câu:
- Thanh tỷ, đồ ngốc không ở đây à?
- Cô bé vừa đây mà.
Đường Thanh Thanh nhìn chung quanh, cũng có chút buồn bực:
- Có thể là đi rửa tay rồi?
Đang nói, Tần Thủy Dao liền từ bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy Đường Kim ở đây, Tần Thủy Dao cũng sững sờ, sau đó liền tức giận hỏi:
- Đường Kim thôi, cậu lại tới đây làm gì? Thế nào? Không phải lại đến tặng nhẫn nữa chứ?
- Không tặng nhẫn, tiễn đồ ngốc.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Đồ ngốc, dọn đồ đi, tôi đưa cô về nhà.
- Về nhà?
Tần Thủy Dao vốn sững sờ, lập tức kinh hỉ:
- Tôi đã có thể về nhà sao? Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi?
- Đợi cô trở về sẽ biết.
Đường Kim cũng lười giải thích:
- Cô có muốn thu dọn gì không? Không thì chúng ta đi thôi.
- Chờ một chút, tôi thu dọn xong ngay đây.
Tần Thủy Dao vội vàng nói, nàng tuy ở đây không có gì nhưng cũng phải thu dọn chút.
- Được rồi, tôi ra ngoài chờ cô.
Đường Kim đi ra biệt thự, tự nhiên thấy Ninh Tâm Tĩnh.
Ninh Tâm Tĩnh đang nghe điện thoại, tựa hồ đang tranh luận gì cùng ai, bất quá lúc Đường Kim đi ra nàng cũng cúp điện thoại.
- Đường Kim, cậu đã đến rồi.
Nhìn thấy Đường Kim, Ninh Tâm Tĩnh cười khổ:
- Sự tình thực phiền phức rồi.
- Ninh giáo quan, sao vậy?
Đường Kim thuận miệng hỏi.
- Kinh thành Tiêu gia gây áp lực rất lớn cho Ám Kiếm, Tiêu gia yêu cầu chúng ta giao cậu cho bọn họ xử trí, nếu chúng ta không làm theo từ nay về sau Ám Kiếm là địch nhân của Tiêu gia.
Ninh Tâm Tĩnh nói nhanh:
- Hiện tại đàu lĩnh đang đau đầu, một bộ phần cao tầng đã muốn giao cậu ra, thậm chí còn có người muốn khai trừ cậu ra khỏi Ám Kiếm, tuy tôi lên tiếng giải thích nhưng tôi người nhỏ lời nhẹ sợ là không có hiệu quả gì.
- A, vậy à, không sao, khai trừ thì khai trừ đi, tôi không nhất định phải ở trong Ám Kiếm
Đường Kim chẳng hề để ý.
- Đường Kim, cậu đừng nói nhảm, tôi sẽ nghĩ biện pháp.
Ninh Tâm Tĩnh vội vàng nói.
- Ninh giáo quan, tôi không nói nhảm.
Đường Kim lắc đầu:
- Ám Kiếm với tôi mà nói có cũng như không, gia nhập cũng được, không gia nhập cũng không sao cả, còn những người muốn giao tôi ra thì phải xem họ có bổn sự đó không đã.
Ninh Tâm Tĩnh sững sờ, nàng nhìn Đường Kim, lại phát hiện Đường Kim thật sự rất bình thản, không có chút tức giận nào, nàng liền hiểu rõ, Đường Kim không hề lừa nàng, cũng không nói nhảm. Trong mắt hắn, Ám Kiếm vốn là có cũng như không, có lẽ ở trong mắt người khác, thành viên Ám Kiếm là thân phận rất hổ báo. Nhưng với Đường Kim thân phận đó vốn chẳng là gì
Nhìn thấy Ninh Tâm Tĩnh ngẩn người, Đường Kim lại nói:
- Đúng rồi, Ninh giáo quan, tôi đã từng đồng ý sẽ giúp cô tiêu diệt Tiềm Long tôi sẽ làm được. Cô không cần phải cảm thấy khó xử, bọn họ muốn khai trừ tôi thì để cho họ làm, tôi đâu cần.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 432: Quyền đả Tiềm Long cước đá Ám Kiếm
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
Đường Kim lời nói khiến Ninh Tâm Tĩnh có cảm giác khác thường, tiêu diệt Tiềm Long với nàng cũng không sao cả nhưng Đường Kim đem lời nói với nàng trở thành lời hứa thì...
Trầm mặc một lát, Ninh Tâm Tĩnh lại nói:
- Đường Kim, tôi cũng có thể hứa với cậu, nếu là Ám Kiếm thật sự khai trừ cậu, tôi sẽ rời Ám Kiếm cùng cậu.
- Ninh giáo quan, chủ ý này không tệ a.
Đường Kim hì hì cười:
- Chúng ta có thể cùng rời đi, sau đó chúng ta liền xây dựng một tổ chức mới, đến lúc đó chúng ta quyền đả Tiềm Long, cước đá Ám Kiếm, chúng ta là thiên hạ vô địch rồi.
Ninh Tâm Tĩnh nhất thời có chút dở khóc dở cười, chuyện tình nghiêm túc như vậy, Đường Kim lại coi như trò chơi.
- Đường Kim, không phải vạn bất đắc dĩ, tôi vẫn hy vọng cậu ở lại Ám Kiếm, tôi còn muốn giành chiến thắng trong cuộc chiến Long Kiếm.
Ninh Tâm Tĩnh nhỏ giọng nói.
- Ninh giáo quan, kỳ thật từ lâu tôi đã muốn rời đi.
Đường Kim hì hì cười:
- Bất quá nể mặt cô nếu họ không khai trừ tôi thì tôi sẽ không đi.
- Cám ơn.
Ninh Tâm Tĩnh rất cảm kích.
- Cậu yên tâm, tôi đã nghĩ ra cách, họ không thể khai trừ cậu.
Đường Kim đang muốn nói gì đó thì giọng của Tần Thủy Dao vang lên:
- Này, Đường Kim thôi, cậu ở đâu? Mau đưa tôi về !
- Ninh giáo quan, tôi đưa đồ ngốc về đã.
Đường Kim nói vậy sau đó nhanh chóng rời đi, hắn biết hiện tại Tần Khinh Vũ cũng vội nhìn thấy Tần Thủy Dao, dĩ nhiên sẽ không làm chậm trễ nữa.
Đường Kim cùng Tần Thủy Dao nhanh chóng rời biệt thự, còn Ninh Tâm Tĩnh cầm điện thoại gọi đi.
- Đầu lĩnh, tôi là Ninh Tâm Tĩnh, tôi muốn hỏi anh một vấn đề.
Ninh Tâm Tĩnh:
- Anh cảm thấy nếu Đường Kim nguyện ý gia nhập Tiềm Long thì họ có nhận hắn không?
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, mới vang lên giọng đàn ông:
- Tâm Tĩnh, đây là ý của cô hay Đường Kim?
- Đầu lĩnh, anh thấy có quan trọng không?
Ninh Tâm Tĩnh hỏi ngược lại:
- Cho dù tôi và Đường Kim chưa có ý nghĩ này, nhưng anh thấy sau khi Tiềm Long biết Đường Kim bị khai trừ thì sẽ không tới tìm Đường Kim sao? Tuy nói Tiềm Long có không ít người chết dưới tay Đường Kim, nhưng chỉ cần Đường Kim gia nhập Tiềm Long thì những tổn thất đó có thể bỏ qua không tính tới, mà cuộc chiến Long Kiếm hơn hai tháng sau, Tiềm Long tất thắng không thể nghi ngờ!
Đầu bên kia điện thoại, lại bắt đầu trầm mặc.
Ninh Tâm Tĩnh cũng không nói thêm, chậm rãi chờ đợi, bởi vì nàng rất rõ, nàng không cần nói nhiều, nàng tin rằng người đối diện sẽ có quyết định chính xác.
Ước chừng qua một phút đồng hồ, trong loa lại truyền đến giọng nói người kia:
- Nói cho Đường Kim, trước cuộc chiến Long Kiếm tôi sẽ bảo đảm cho hắn, nhưng ân oán giữa hắn và Tiêu gia phải tự xử lí, tôi sẽ không can thiệp, tôi cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
- Cảm ơn đầu lĩnh, anh sẽ không phải hối hận vì quyết định này đâu.
Ninh Tâm Tĩnh lộ ra nụ cười hân hoan, sau đó nàng liền cúp điện thoại.
Biệt thự Tần gia, hai mỹ nữ giống nhau như đúc đang ôm nhau, chính là Tần Khinh Vũ cùng Tần Thủy Dao.
Thấy cảnh đó, Đường Kim bắt đầu hâm mộ Tần Thủy Dao, đồ ngốc cũng có may mắn của đồ ngốc a, ví dụ nàng có thể tùy tiện ôm Khinh Vũ tỷ tỷ, mà hắn lại không được.
- Mẹ, giờ thật sư không sao rồi chứ?
Tần Thủy Dao cũng rời khỏi vòng tay Tần Khinh Vũ, bất quá vẫn là ngồi sát Tần Khinh Vũ trên ghế, có chút hưng phấn lại có chút lo lắng hỏi.
- Đầu sỏ gây chuyện đã tìm được, con cứ yên tâm nghỉ ngơi, ngày mai có thể đi học rồi.
Tần Khinh Vũ mỉm cười.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, tài sản của chị chắc sẽ được giải quyết, còn phía truyền thông em sẽ lo.
Đường Kim lúc này mở miệng nói.
- Truyền thông thì bỏ qua đi, tôi không thèm để ý mấy thứ này.
Tần Khinh Vũ lắc đầu nói.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, không được, chị có thể không để ý nhưng em để ý, những người này tùy tiện vu oan chị, em sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy.
Đường Kim lắc đầu.
- Bất quá, Khinh Vũ tỷ tỷ, có chuyện em muốn thương lượng với chị trước.
- Này, có việc cứ nói thẳng a!
Tần Thủy Dao tức giận nói.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, tập đoàn thẩm mỹ của chị hoạt động dưới phương thức đại lí, phổ biến khắp nơi, tuy lực ảnh hưởng lớn nhưng khi có người dồn lực gây chuyện thật sự phiền toái, chúng ta nhân lực có hạn, nếu tiếp tục có chuyện rất khó xử lí. Theo em chúng ta nên dẹp đi, nếu mở chỉ mở duy nhất một điểm tại Ninh Sơn thôi.
Đường Kim nói nhanh.
- Dẹp đi tập đoàn thẩm mỹ sau này chúng ta kiếm tiền bằng gì a?
Tần Thủy Dao tức giận nói.
- Dĩ nhiên tôi đã sắp xếp xong xuôi.
Đường Kim đưa một túi văn kiện đã chuẩn bị sẵn cho Tần Khinh Vũ:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, đây là ba thành cổ phần Hoàng Kim tập đoàn cùng giấy tờ chuyển nhượng, là người khác sang tên cho em, giờ em sang tên cho chị, chị chỉ cần xử lí chút thủ tục là xong.
Dương Minh Kiệt lúc trước giao ba thành cổ phần công ty cho Đường Kim, hắn vẫn để đó tính giao cho Tần Khinh Vũ, giờ cho dù dẹp tập đoàn thẩm mỹ đi nàng vẫn làm bà chủ.
- Đường Kim, Hoàng Kim tập đoàn này, cậu có ba thành công ty cổ phần?
Tần Khinh Vũ ngẩn người, việc này đúng là nàng không ngờ được.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, tặng ba thành cổ phần cho chị em vẫn còn bốn thành mà.
Đường Kim cười hì hì nói:
- Em còn là đại cổ đông, bất quá em không làm gì cả, nếu Khinh Vũ tỷ tỷ nguyện ý vậy thì quản tiền giúp em đi.
Tần Thủy Dao ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ, sau đó nhịn không được hỏi:
Này, sau cậu nhiều tiền vậy hả?
Đường Kim hì hì cười:
- Ca đẹp trai vậy thiếu gì người đưa tiền cho ca.
- Có quỷ mới tin cậu!
Tần Thủy Dao hừ một tiếng.
Đường Kim không tranh luận với Tần Thủy Dao tranh luận, hắn nhìn sang Tần Khinh Vũ hỏi:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chị cảm thấy được như vậy được không?
- Như vậy đương nhiên là rất tốt.
Tần Khinh Vũ suy nghĩ một chút, sau đó liền đưa ra quyết định:
- Được rồi, cứ làm như thế đi!
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chuyện thủ tục chị tự xử lí nhé, em không quen. Em đi xử lí cánh truyền thông đã.
Đường Kim đứng lên.
Ngay khi Đường Kim chuẩn bị rời đi thì có số lạ gọi đến cho hắn.
- Đường Kim à? Tôi là kinh thành Tiêu gia Tiêu Đại Nhi, chúng ta cần gặp mặt.
Một giọng nói mềm mại yêu kiều vang lên ngay khi Đường Kim bắt máy.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 433: Tiêu Đại Nhi
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
- Tiêu Đại Nhi?
Đường Kim có chút mê hoặc,
- Hình như chúng tôi đâu có quen, gặp nhau làm gì?
Đồng thời Đường Kim cũng âm thầm cảm thán, kinh thành Tiêu gia thật là nhanh, mới có mấy giờ mà đã có người tới tìm.
- Chúng tôi bây giờ quả thật không quen, nhưng tôi tin tưởng, chúng tôi lập tức sẽ trở nên rất quen.
Tiêu Đại Nhi vẫn giọng nói mềm mại đáng yêu, câu hồn đoạt phách:
- Tôi là người thích trực tiếp, tôi tìm cậu là bởi vì Tiêu Nhân, bất quá cậu yên tâm, tôi không phải đến báo thù, trên thực tế tôi rất cảm tạ cậu giúp tôi giết chết hắn, tôi hy vọng có thể cùng cậu tiếp tục hợp tác đôi bên cùng có lợi nên tôi muốn chúng ta gặp nhau.
- A, tôi cũng là người thích trực tiếp, giờ tôi phải lên tỉnh, thôi thì chúng ta gặp nhau ở Minh Hồ thị đi.
Đường Kim không do dự trả lời.
- Trên thực tế, tôi hiện đang ở Minh Hồ thị.
Đối diện Tiêu Đại Nhi nhẹ nhàng cười:
- Nơi này có khách sạn Minh Hồ sơn trang, sau khi cậu lên tỉnh có thể trực tiếp đến đây tìm tôi.
- Được, tôi đi đây.
Đường Kim nói một câu, liền cúp điện thoại.
- Đường Kim, Tiêu gia tìm tới nhanh vậy?
Giọng nói lo lắng của Tần Khinh Vũ vang lên, tuy nàng không nghe rõ cuộc nói chuyện nhưng nàng vẫn mơ hồ đoán ra nội dung.
- Xem như thế đi, bất quá hình như không phải tới tìm em kiếm chuyện. Khinh Vũ tỷ tỷ, em lên tỉnh trước, hôm nay sẽ về.
Đường Kim không để ý nói.
- Uh, tốt.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu.
Đường Kim đi ra ngoài, bất quá đến cửa tựa hồ nhớ gì đó quay lại:
- Đúng rồi, Khinh Vũ tỷ tỷ, chiếc nhẫn này đồ ngốc nói không thích, vậy thì cho chị đi, nó có thể phòng thân.
Đường Kim đưa một chiếc nhẫn ra cho Tần Khinh Vũ, sau đó giới thiệu cách dùng cho nàng.
Cách dùng rất đơn giản, không cần mất quá nhiều thời gian Đường Kim đã chỉ xong cho Tần Khinh Vũ, sau đó hắn vội vàng đi.
Vừa ra khỏi biệt thự, trong lòng thầm hưng phấn, rốt cuộc vừa tặng được nhẫn cho Khinh Vũ tỷ tỷ vừa gián tiếp đưa được nhẫn cho đồ ngốc vì chắc chắn Tần Khinh Vũ sẽ đưa nhẫn cho Tần Thủy Dao.
Đường Kim đang lúc hưng phấn, Tần Khinh Vũ lại cầm nhẫn có chút mê hoặc hỏi Tần Thủy Dao:
- Dao Dao, Đường Kim tặng nhẫn cho con mà con không muốn à?
- Mẹ, hắn còn chưa có tặng con.
Tần Thủy Dao tức giận nói:
- Hắn tặng cho Đường Thanh Thanh một cái nhẫn như vậy, con bảo nhẫn vàng nhà quê, hắn bảo nếu con không thích thì thôi không tặng con nữa.
- Như vậy a, chẳng thể trách hắn nói con không thích.
Tần Khinh Vũ hiểu được, sau đó đưa nhẫn cho Tần Thủy Dao:
- Dao Dao, chiếc nhẫn này vẫn là cho con đi, đây là Đường Kim ý đặc biệt làm cho con, nhìn kỹ xem, hình trên nhẫn giống hệt con nè.
Tần Thủy Dao tiếp nhận nhẫn, nhìn kỹ một chút, phát hiện tiểu mỹ nữ trên nhẫn quả thật giống nàng như đúc, bất quá nàng và mẹ giống nhau như tạc, khi làm chiếc nhẫn này Đường Kim nghĩ tới ai thì chỉ có hắn biết thôi.
Thoáng chần chờ một chút, Tần Thủy Dao vẫn đeo nhẫn lên, nàng rất coi trọng năng lực phòng vệ của nó, hai tháng nay bao nhiêu chuyện xảy ra khiến nàng ngày càng ý thức được năng lực tự vệ trọng yếu thế nào.
Minh Hồ sơn trang là một khách sạn năm sao nằm ở ngoại ô, hoàn cảnh tao nhã, yên tĩnh, bước vào cảm giác như vào công viên.
Khi Đường Kim xuất hiện ở Minh Hồ sơn trang, đã là hai giờ chiều, kỳ thật hắn tới nơi này vốn không cần thời gian dài như vậy, chẳng qua hắn phải tốn chút thời gian điều tra thân phận Tiêu Đại Nhi và kinh thành Tiêu gia.
Tiêu Đại Nhi cũng không cố ý che dấu hành tung của mình, cho nên Đường Kim trực tiếp hỏi thăm rồi đến trước phòng nàng.
Đông đông đông !
Đường Kim gõ cửa.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, một mảnh màu tím đập vào mắt Đường Kim, váy dài màu tím bó sát thân, tóc dài màu tím, đôi mắt màu tím, vòng cổ đầy bảo ngọc màu tím bao quanh cái cổ trắng ngần, quên lướt xuống dưới còn một đôi giày bó màu tím nữa.
Một thân đồ tím đầy kinh diễm không thể che khuất dung nhan kiều diễm bội phần của nàng.
Da thịt như con lai, ngũ quan tinh mỹ, đặc biệt là đôi con mắt màu tím ẩn chứa mỹ lực vô tận khiến người ta vừa nhìn qua đã không tự chủ được hãm sâu vào.
Chiếc váy tím bọc lấy thân hình thướt tha, đường cong lả lướt chứng tỏ bên trong càng thêm quyến rũ mê người, đúng là một nữ nhân yêu mị.
- Đường Kim?
Mỹ nữ tóc tím nở nụ cười quyến rũ, giọng nói càng thêm uyển chuyển mềm mại khiến tim nam nhân không tự chủ được đập nhanh.
- Đúng vậy, tôi là Đường Kim.
Đường Kim nhìn mỹ nữ tóc tím:
- Cô chính là Tiêu Đại Nhi?
Mỹ nữ tóc tím không nói gì, nàng nhìn Đường Kim, đôi mắt màu tím đột nhiên bắn ra một đạo tia sáng kỳ dị, Đường Kim bỗng nhiên ngay lúc đó đã bị đạo tia sáng này hấp dẫn cuốn vào, sau đó trong nháy mắt đám lửa trong lòng như được thổi bùng lên bốc cháy mãnh liệt.
Trong nháy mắt, trong đầu Đường Kim chỉ có một suy nghĩ, phải nhào tới xé mỹ nữ này ra.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 434: Thất Sắc Hoa - Tử Anh Túc
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
Nhưng vào lúc này, chân khí trong cơ thể hắn bắt đầu tự động vận chuyển lại, liệt hỏa trong người Đường Kim biến mất, ánh mắt trở lại bình thường
- Mị thuật, tuyệt đối là mị thuật!
Đường Kim thanh tỉnh lại hơi có chút kinh hãi, trước đó gặp Hoắc Mị Nhi hắn cũng có chút hoài nghi Hoắc Mị Nhi biết mị thuật, nhưng bây giờ hắn mới hiểu được mị thuật chân chính lợi hại thế nào, sém chút đã trúng chiêu rồi.
Điều này khiến Đường Kim khá khó chịu, khi hắn phát hiện ánh mắt mỹ nữ còn phát ra ánh tím kỳ dị thì hắn đột nhiên ra tay đánh về phía hông mỹ nữ.
Mỹ nữ tóc tím tựa hồ đã sớm chuẩn bị, nàng đột nhiên lui nhanh về phía sau, tốc độ chỉ hơi châm hơn Đường Kim một chút, nhưng chính là một tí tẹo như thế cũng đủ để Đường Kim chạm vào vòng eo nàng.
Lòng bàn tay truyền tới cảm giác mềm mại, khiến tâm hồn Đường Kim run lên, thiếu chút nữa lại không khống chế được, hắn hơi dùng sức ôm mỹ nữ vào ngực.
Mỹ nữ tóc tím vẫn tỏ vẻ không chút kinh hoảng, một ngón tay nhanh chóng điểm vào ngực Đường Kim.
Đường Kim lại không có trốn tránh, tùy ý để mỹ nữ tấn công còn hắn hướng môi về phía môi mỹ nữ.
Oanh !
Một tiếng vang lên, ngón tay mỹ nữ đánh vào ngực Đường Kim, đồng thời thân thể mềm mại của nàng cũng hoàng toàn nhào vào lòng Đường Kim, còn môi nàng bị Đường Kim công hãm.
Khi mỹ nữ tóc tím phát hiện tay mình như chạm vào khối thiết bản thì đã bắt đầu cảm thấy không ổn, khi môi nàng bị môi Đường Kim quấn lấy thì nàng biết sự tình đã thoát khỏi không chế nhưng mà đã quá muộn, một luồng chân khí lạ thường đã len lỏi vào cơ thể nàng, khiến nàng mất đi năng lực phản kháng.
Đường Kim tức giận mỹ nữ dám dùng mị thuật với hắn nên vừa hung hắn hôn đôi môi đỏ mọng vừa sờ soạng toàn bộ thân hình của nàng rồi mới buông ra. Lúc này mỹ nữ mặt đã đỏ như say, thân thể kiều diễm như say sóng lảo đảo lui về sau đặt mông ngồi lên ghế.
Chân khí khác thường trong thân thể đã bị rút đi, mỹ nữ tóc tím bây giờ đã khôi phục năng lực hành động, nàng hít một hơi thật sâu, vẻ ửng đỏ trên mặt trong nháy mắt biến mất, nàng trở lại bình thường.
- Tôi là Tiêu Đại Nhi, trước khi tới đây hẳn cậu đã điều tra về tôi, biết biệt danh của tôi chứ?
Mỹ nữ tóc tím cười dễ thương như chưa từng có gì xảy ra.
- Thất Sắc Hoa - Tử Anh Túc, tôi đương nhiên biết.
Đường Kim lười biếng nói.
Ở tới đây phía trước, Đường Kim xem xét tư liệu thời gian, biết được một cái thực đặc thù danh hiệu, thất sắc hoa.
Thất sắc hoa, đại biểu bảy nữ nhân, bảy nữ nhân xuất sắc nhất Hoa Hạ, mỗi người trong đó không chỉ dung mạo khuynh quốc khuynh thành, còn có địa vị vô cùng cao quý mà bản thân mỗi người còn có năng lực cường đại
Tiêu Đại Nhi chính là một trong Thất sắc hoa, danh hiệu của nàng đúng là Tử Anh Túc, nàng đúng là một bông anh túc khiến nam nhân dính vào như nghiện không thể thoát ra được, trời sinh nàng mắt tím tóc tím lại thích diện đồ tím cho tông xoẹt tông nên có danh hiệu Tử Anh Túc.
Thân là đệ tử xuất sắc nhất thế hệ này của kinh thành Tiêu gia, Tiêu Đại Nhi hiển nhiên có địa vị đủ để người khác tôn sùng, mị thuật của nàng cực kì cường đại, mà dung mạo của nàng Đường Kim chỉ mới gặp mội người có thể sánh cùng đó là tiên tử che mặt lấy băng tuyết liên làm vũ khí.
Mà Đường Kim có chút hoài nghi, tiên tử che mặt kia cũng là một trong Thất sắc hoa , bởi vì trong thất sắc hoa, có một danh hiệu là Băng Tuyết Liên.
- Anh Túc có độc, một khi dính vào cả đời trốn không thoát.
Tiêu Đại Nhi nhẹ nhàng cười:
- Cậu là nam nhân đầu tiên chân chính chạm dính vào Tử Anh Túc cho nên đời này cậu trốn không thoát đâu.
- Cô dùng mị thuật với tôi là muốn quyến rũ tôi, mà mỹ nữ muốn gì dĩ nhiên tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của mỹ nữ.
Đường Kim hì hì cười.
- Nhưng mà tôi phải nói cho cô một chuyện, thật ra thì tôi vừa vặn bách độc bất xâm.
- Thật sao?
Tiêu Đại Nhi lại cười dễ thương, mặc dù đã có đề phòng nhưng Đường Kim vẫn có chút khó có thể chống cự nụ cười của nàng.
Đường Kim không quen thuộc mị thuật, nhưng hắn tin tưởng mị thuật của Tiêu Đại Nhi chắc chắn đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực, hoàn toàn không phải Hoắc Mị Nhi có thể so sánh.
- Đại Nhi mỹ nữ, hỏi cô một chút, cô biết Hoắc Mị Nhi chứ?
Đường Kim đột ngột hỏi để chuyển đề tài.
- Thiên Hải Hoắc gia Hoắc Mị Nhi?
Tiêu Đại Nhi ánh mắt lóe lên một tia khinh thường.
- Một nha đầu học chút mị thuật da lông bất nhập lưu mà thôi.
Thiên Hải Hoắc gia?
Đường Kim trong lòng hơi động một chút, tin này với hắn là tình báo không tệ, bởi vì hắn nhớ rõ Hoắc gia võ quán Hoắc Bắc Anh cũng đã nói hắn là người Thiên Hải Hoắc gia, như vậy, Hoắc Mị Nhi cùng Hoắc gia võ quán có quan hệ.
Thấy Đường Kim tựa hồ đang ngẩn người, Tiêu Đại Nhi lại là nhẹ nhàng cười, sau đó vẫn dùng giọng nói mềm mại nói:
- Đường Kim, chúng ta nói chính sự đi.
- Tốt, bàn chinh sự.
Đường Kim gật gật đầu, đồng thời mở to mắt nhìn chằm chằm Tiêu Đại Nhi, mỹ nữ này rất nguy hiểm, nguy hiểm khiến hắn không thể lúc nào cũng khống chế được, nhưng hắn vẫn không muốn lùi bước như vậy, hắn phải nhìn kĩ nàng đến khi nào hắn lúc nào cũng có thể tự khống chế thì thôi.
Không đợi Tiêu Đại Nhi nói, Đường Kim lại tiếp tục nói:
- Đại Nhi mỹ nữ, tôi giúp cô giết chết tên tiểu nhân Tiêu Nhân kia, có phải là cô nên cảm tạ tôi gì đó thực tế chút không? Tỷ như lấy thân báo đáp chẳng hạn, tôi chịu khó chấp nhận vậy.
- Cậu giết Tiêu Nhân tuy rằng giúp tôi, nhưng không phải là cậu vì giúp tôi mới giết hắn nên cảm tạ thực tế thì bỏ qua đi.
Tiêu Đại Nhi cười dễ thương.
- Tôi bỏ qua chuyện cậu vừa làm với tôi đã là cảm tạ lớn nhất với cậu rồi, bây giờ chúng ta vẫn nên bàn chuyện đối phó cha của Tiêu Nhân đi!
- Đại Nhi mỹ nữ, không phải cô nói thích trực tiếp sao, sao giờ vòng vèo vậy?
Đường Kim ngáp một cái.
- Cô cứ nói thẳng gọi tôi tới là muốn nhờ tôi xử lí giùm cha Tiêu Nhân - Tiêu Kiếm Anh phải không? Xử lí Tiêu Kiếm Anh cũng chính là đại bá của cô rồi cô chân chính thành chủ Tiêu gia, tôi nói không sai chứ?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 435: Coi như tôi mời khách
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
- Cậu nói không sai, nhưng cậu cũng nên biết việc này không tính là giúp tôi.
Tiêu Đại Nhi ảm đạm cười.
- Đường Kim, Tiêu gia cùng Ám Kiếm quan hệ chặt chẽ hơn cậu tưởng nhiều, đại bá tôi đã quyết định trả thù cậu thì không phải hắn chết thì chính là cậu vong, nhưng nếu hắn chết giữa cậu và Tiêu gia sẽ không tồn tại ân oán gì nữa.
Tiêu Đại Nhi cũng không che dấu ý đồ của mình, nàng tin tưởng Đường Kim cũng đã biết những chuyện này
Mặc dù đã tiến vào thế kỷ mới nhưng nhiều gia tộc cổ Hoa Hạ vẫn duy trỳ ít nhiều truyền thống cũ xì, ví như Tiêu gia luôn giữ truyền thống con cả dòng chính kế thừa gia nghiệp, năm đóTiêu Kiếm Anh kế thừa gia tộc này, chưởng quản gia nhưng trên hắn không phải là gia chủ hợp cách, thực tế mấy năm nay, Tiêu gia mặc dù cũng không có xuống dốc, nhưng chủ yếu là dậm chân tại chỗ.
Tiêu Kiếm Anh có một trai một gái, dựa theo truyền thống con hắn sẽ là người tiếp tục kế thừa gia tộc này, nhưng đứa con trai này lại càng không nên thân, luôn khiến những người đứng đầu gia tộc lấy Tiêu Đại Nhi bất mãn, đương nhiên, bất mãn thì bất mãn Tiêu Đại Nhi vẫn phải nhẫn nại vì truyền thống không thể xóa bỏ, Tiêu Đại Nhi cũng không dám phá vỡ truyền thống.
Nhưng mà gần đây phát sinh một chuyện khiến Tiêu Đại Nhi thay đổi cách nghĩ.
Hơn hai tháng trước, đứa con bất hảo của Tiêu Kiếm Anh đã thượng mã phong xong đời.
Với rất nhiều người Tiêu gia đây là một tin tức tốt, nếu con trai Tiêu Kiếm Anh chết rồi Tiêu gia nên giao cho những người khác kế thừa. Nhưng cả Tiêu Đại Nhi cũng không nghĩ tới chính là, Tiêu Kiếm Anh lúc này lại nhớ đến một đứa con trai khác của hắn - Tiêu Nhân.
Tiêu Nhân chỉ là con tư sinh của Tiêu Kiếm Anh, mặc dù Tiêu Nhân mạnh hơn đứa con kia nhưng để một đứa con tư sinh, lại đã từng bị đuổi khỏi Tiêu gia, mười năm không ở kinh thành kế thừa gia nghiệp khổng lồ, đây là việc đám người Tiêu Đại Nhi tuyệt đối không cho phép.
Mấy ngày trước, Tiêu Đại Nhi đã đi tới tỉnh Thiên Nam, bắt đầu chuẩn bị tìm cách giải quyết Tiêu Nhân, chỉ là khiến Tiêu Đại Nhi không ngờ tới chính là, Đường Kim lại xuống tay trước rồi. Đây là tin vui rất lớn với nàng, không phải là nàng không có năng lực giết chết Tiêu Nhân mà là nàng còn quá nhiều thứ phải băn khoăn, bây giờ hắn chết trong tay người ngoài không liên quan gì tới nàng, đây quả thực là một kết quả hoàn mỹ.
Chỉ là không đầy ba tháng, Tiêu Kiếm Anh liên tục mất đi hai đứa con trai, với hắn đây là đả kích khổng lồ, cũng làm cho Tiêu Kiếm Anh mất lý trí, hắn đã lấy danh nghĩa gia tộc thông báo không tiếc giá nào để báo thù cho Tiêu Nhân.
Tiêu Đại Nhi cũng không sợ Đường Kim, nhưng nàng lại không nghĩ phải báo thù cho Tiêu Nhân bởi vì không cần thiết.
Anh Túc có độc, Tử Anh Túc Tiêu Đại Nhi, cũng không phải một người con gái lương thiện, khi Tiêu Kiếm Anh quyết tâm trả thù nàng đã nghĩ tới chuyện giết hắn để mọi chuyện trở lại quỹ đạo đúng đắn của nó.
Tiêu Đại Nhi cũng tin rằng Đường Kim sẽ đáp ứng chuyện này, với sự sắp xếp của nàng Đường Kim muốn giết Tiêu Kiếm Anh sẽ đơn giản hơn.
Quả nhiên, Đường Kim rất nhanh trả lời thuyết phục:
- Được rồi, Đại Nhi mỹ nữ, tôi sẽ xử lý cha tên tiểu nhân kia, cô chỉ cần nói cho tôi Tiêu Kiếm Anh ở đâu là được.
- Đại bá tôi đang ở trên máy bay, cơ mà cậu không cần tìm hắn, chỉ cần ở đây chờ là được, bởi vì tối nay hắn sẽ đến đây gặp tôi.
Tiêu Đại Nhi nhẹ nhàng cười.
- Hắn muốn đến thương lượng với tôi trả thù cậu thế nào.
- Nói như vậy, tôi còn phải ở đây đến tối?
Đường Kim không khỏi ngáp một cái.
- Đại Nhi mỹ nữ, thời gian quý giá, không thể tùy tiện lãng phí, mấy giờ tiếp chúng ta có nên làm chút chuyện có ích với nhân loại không?
- Tôi chỉ thích làm chuyện có ích với tôi.
Tiêu Đại Nhi nhoẻn miệng cười.
- Cậu có đề nghị gì hay không?
- Đương nhiên là có.
Đường Kim không chút do dự trả lời.
- Tỷ như cô có thể luyện tập mị thuật, bởi vì không khổ luyện sao thành tài được?
- Sư phụ từng đã nói với tôi, mị thuật không thể dùng linh tinh, cái gọi là lên núi nhiều có ngày gặp hổ, tôi đã ăn quả đắng một lần, sao có thể giẫm lên vết xe đổ đây?
Tiêu Đại Nhi lắc đầu
- Đề nghị này của cậu thật sự chẳng ra gì.
- Mị thuật đương nhiên không thể dùng linh tinh, bất quá cô có thể tùy tiện dùng với tôi, tôi không ngại.
Đường Kim thật nghiêm túc nói:
- Tin tưởng tôi, lúc này nếu cô thành công, sau đó cô sẽ có được rất nhiều chỗ tốt, tỷ như có chồng đẹp trai nhất thiên hạ, nói không chừng còn có thể có con trai đẹp trai nhì thiên hạ. Cô không biết là giúp đỡ nhân loại cũng là giúp chính cô sao?
Tiêu Đại Nhi dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim, sau một hồi lâu, đột nhiên yêu kiều mềm mại nói vào tai Đường Kim:
- Cậu bây giờ rất muốn phụ nữ à, để tôi tìm tiểu thử giúp cậu, coi như tôi mời khách.
Đường Kim nhất thời buồn bực, Tiêu Đại Nhi thật đúng là không dễ lừa.
- Đại Nhi mỹ nữ, tôi đột nhiên nhớ tới tôi tới tỉnh còn có việc, tôi xử lí chính sự trước.
Đường Kim nói xong liền chuẩn bị đứng dậy.
- Là vì chuyện của Tần Khinh Vũ sao?
Tiêu Đại Nhi không chút hoang mang hỏi.
Đường Kim nao nao:
- Làm sao cô biết?
- Rất đơn giản, gần nhất tôi đều chú ý vào Tiêu Nhân, hắn làm những gì tôi tự nhiên rất rõ ràng.
Tiêu Đại Nhi nhẹ nhàng cười.
- Nếu bây giờ chúng ta đã là đồng bọn cùng hợp tác, chút chuyện vặt này, tôi sẽ xử lí giúp cậu.
Tiêu Đại Nhi cầm điện thoại di động lên, bấm một số điện thoại, nói mấy câu rồi bỏ điện thoại xuống nhìn Đường Kim:
- Đã xong, ngày mai toàn bộ truyền thông sẽ cùng nhau giải thích, sau đó trưởng ban truyền thông tỉnh Thiên Nam tuyên truyền bộ trưởng sẽ đích thân tới cửa xin lỗi Tần Khinh Vũ, hắn sẽ mang theo rất nhiều phóng viên, cậu nói cho Tần Khinh Vũ, bảo nàng trước mặt mọi người cho tên kia một bạt tai rồi nói bất luận là Tôn Gia Quốc hay là Hạ Ngọc Thư, tư cách xách giày cho nàng cũng không có.
Cuối cùng, Tiêu Đại Nhi lại cười dễ thương:
- Thế nào, an bài vậy cậu hài lòng chứ?