Tôn Lập tỉnh dậy, thần thanh khí sảng, gọi Kim dực long nha hổ ra để gắn linh văn trận trang.
Kim dực long nha hổ thấy tấm da trong tay gã thì mắt sáng lên, tựa hồ biết thứ đó bất phàm!
Tôn Lập dồn ý niệm đến, Kim dực long nha hổ nằm xuống, gã kiểm tra kinh mạch của nó thì đã tìm được vị trí gần cổ để gắn linh văn trận trang.
Gã không hề do dự, Tử cực thiên hỏa như sợi tóc đốt cháy mảng lông chỗ đó rồi ấn linh văn trận trang lên.
Tôn Lập dùng nguyên thôi động linh văn trận trang, vũng xoáy quang mang dấy lên trên linh văn trận trang, quang mang càng lúc càng manh, kết cấu của linh văn trận trang được kích hoạt.
Bạch hóa nham tích bì tan thành bột, chỉ còn lại nét khắc trận pháp, từng kết cấu sáng lên, ấn vào da Kim dực long nha hổ rồi chìm vào.
Cả quá trình như ấn sắt nung đỏ vào Kim dực long nha hổ, nhị cấp thú binh này cũng phải gồng mình.
Xong xuôi, Kim dực long nha hổ vội làm theo lời Tôn Lập chỉ dẫn mà vận chuyển linh văn trận trang.
"Vù”.
Sức mạnh của linh thú chảy vào linh văn trận trang, linh quang rực sáng, hóa thành quang mang vũ dực, phản chiếu đôi cánh vàng của Kim dực long nha hổ.
Quang mang kim dực rút thiên địa linh khí lại thành một vũng xoáy.
"Gừ!"
Kim dực long nha hổ ngửa mặt gầm vang, sức mạnh tăng cao, thú binh linh hoàn rung khẽ, Kim dực long nha hổ trở thành tam cấp thú binh!
Linh lực càng lúc càng nhiều, linh văn trận trang nâng cao sức mạnh của Kim dực long nha hổ lên gấp ba.
Kim dực long nha hổ hưng phấn vô cùng, đi đi lại lai, cọ đầu vào Tôn Lập.
"Ha ha..."
Tôn Lập đi liền năm ngày, bọn Sùng Dần vẫn bình tĩnh còn Đào Đại Nhiên nóng lòng vô cùng.
Minh Hoàng phái ngầm điều động, hiển nhiên sắp hành động. Không có bọn Tôn Lập, Đào Đại Nhiên biết không phải đối thủ của Minh Hoàng phái.
Sùng Dần bảo sẽ cân nhắc nên y không giục.
Mấy hôm nay Đào Đại Nhiên không ngớt mời Tố Bão sơn chúng nhân ăn tiệc, tuy không nhắc đến việc khách khanh nhưng ai cũng nhận ra y tha thiết. Lần nào Quan Tinh Hà lần nào tới cũng sầm mặt, cho là Đào Đại Nhiên “lo bò trắng răng”, toán người kia lai lịch bất minh, lại không có chỗ nào để đi, Kim Dương phái đưa ra điều kiện thế thì đời nào lại không gia nhập? Chưa đồng ý vì còn làm giá.
Tôn Lập xuất quan, Sùng Dần triệu tập tất cả lại: "Tôn Lập ra rồi, tất cả thương lượng xem nên làm gì."
Tôn Lập hỏi: "Có việc gì sao?"
Tô Tiểu Mai kể lại, gã thản nhiên, Đào Đại Nhiên không mời mới là chuyện lạ.
Gã trầm ngâm rồi ngẩng lên: "Các vị có muốn về không?"
Tất cả ngẩn người.
Gần đây tiếp xúc với Kim Dương phái, tất cả biết rõ tình hình Ô Hoàn.
Đây là một hòn đảo lớn, diện tích thực tế không nhỏ hơn Đại Tùy, chỉ là không bị Quỷ Nhung, Tây man uy hiếp.
Trong vòng ba trăm dặm quanh đảo trời yên biển lặng, ngư dân có thể ra đánh cá, tu sĩ có thể lặn xuống tìm kiếm nguyên liệu.
Nhưng qua khỏi ba trăm dặm là sóng lớn, cự thú vô vàn, tuyệt đỉnh cường giả cũng không qua được.
Nghìn năm nay, bách tính Ô Hoàn không biết trên đời còn có quốc gia khác, chỉ có lời đồng đại giữa các tu sĩ về "hải ngoại chư quốc".
Tôn Lập được Tiểu Hắc đưa tới, nó đã ngủ say, dù tỉnh lại cũng không ai dám chắc đưa họ về được.
Hung thú không biết khi nào sẽ tấn công, nếu trước khi họ quay về... Tôn Lập không dám nghĩ tới hậu quả.
Lúc trọng thương hôn mê, cảnh tượng đáng sợ đó, mỗi lần nghĩ lại là gã đổ mồ hôi.
Nên gã phải dốc sức quay lại Đại Tùy. Dù Đại Tùy hiện tại đã là của ma tu.
Chúng nhân trầm mặc, họ cha từng bàn chuyện đi hay ở, nhưng thật ra đều đã nghĩ chín.
Đại Tùy bị ma tu chiếm cư, họ xuất hiện, sẽ bị vô số ma tu truy sát.
Ở đây nhàn hạ, tu sĩ có cảnh giới rất thấp, họ được đãi ngộ như chân nhân lão tổ, không thích Kim Dương phái mà sang phái khác vẫn thế.
Bên nào hơn thì không cần nói, sau một lúc trầm mặc, Giang Sĩ Ngọc nói: “Mặc kệ các vị, tại hạ không thể bỏ rơi cha và chị em..."
Tô Tiểu Mai gật đầu: "Mẹ chỉ có mình ta."
Chúng nhân đều muốn về, dù về là mất mạng thì nơi ấy cũng có người họ nhớ nhung!
Sùng Dần nhìn Tôn Lập: "Không cần hỏi chắc ngươi cũng sẽ về?"
Tôn Lập kiên định gật đầu.
"Giáo tập, giảng tập, thân nhân của các vị đều không còn nên không cần theo bọn đệ tử về. Ở đây cũng tốt, tu vi như các vị đến môn phái nào cũng là khách quý..."
Những người khác đều gật đầu, ma tu đáng sợ, về coi như tự tìm cái chết nhưng không ai không chân thành.
"Giảng tập, các vị ở lại đi."
"Giáo tập, các vị ở lại Ô Hoàn thôi."
"Sau này bọn đệ tử sẽ tới thăm...".
Sùng Bá vỗ bàn: "Ngậm miệng hết cho ta!"
Chát!
Linh quang rực lệ, cái bàn bằng hoa lê mộc nát vụn.
Lâu rồi chúng nhân không thấy y nổi giận, nên run như cầy sấy.
Sùng Dần thở dài: "Cùng về thôi, cùng đi thì cùng về, ngày mai ta sẽ cự tuyệt Đào Đại Nhiên..."
"Giảng tập...".
Sùng Bá gầm to: "Còn không cút mau!"
Chúng nhân nhìn nhai đi ra.
Tất cả đi khỏi, Sùng Dần khẽ lắc đầu, vỗ đùi: "Mấy tiểu tử đó đúng là không có lương tâm, ai bảo chúng ta không có người thân tại Đại Tùy, chúng đi thì không phải chúng ta có rồi sao?"
Sùng Bá vẫn sầm mặt.
"Thôi vậy, ngày mai đi gặp Đào Đại Nhiên, chúng ta đi thôi."
Sớm hôm sau, Sùng Dần chưa tìm Đào Đại Nhiên, Đào chưởng môn đã đích thân tới.
"Sùng Dần lão đệ." Đào Đại Nhiên ôm quyền: "Trước đây lão ca tính toán không kỹ, mời các vị gia nhập Kim Dương phái, chứ không tính đến tâm trạng của các vị."
Sùng Dần ngẩn người, mấy hôm nay y vẫn dây dưa vì Tôn Lập chưa xuất quan, y lại định hôm nay cự tuyệt.
Đào Đại Nhiên đưa tay ngăn: "Lão đệ không cần nói, là ta sai lầm, hôm nay lão ca có việc quan trọng cần bàn."
Sùng Dần không vội "lắng nghe."
Đào Đại Nhiên trầm ngâm cúi đầu: "Các vị cứu Ngưng nhi thì lần đó Minh Hoàng phái nhắm vào địa đồ trong tay nó."
"Các đại tông phái Ô Hoàn đều trông vào Vân thạch khoáng để duy trì tông môn...".
Sùng Dần cũng hiểu, Vân thạch ở đây là linh thạch của Đại Tùy. Các môn phái ở Ô Hoàn đều Vân thạch khoáng, phái lớn thì Vân thạch khoáng cũng lớn hơn, như Kim Dương phái thì chỉ có một khoáng động.
Đào Đại Nhiên tiếp lời: "Trừ khoáng mạch, khoáng động lớn thì núi non ở Ô Hoàn cũng có nhiều Vân thạch khoáng khanh nhỏ, khai thác vài tháng là hết nên không có ai tranh đoạt, vì tiểu khoáng khanh như thế quá nhiều."
"Trong trữ vật không gian của Ngưng nhi có địa đồ của tiểu khoáng khanh như thế."
Sùng Dần nghi hoặc: "Vì sao Minh Hoàng phái đại động can qua cướp đoạt?"
Đào Đại Nhiên ngừng lại rồi nói: "Vì trong tiểu khoáng khanh đó có Thiên tứ bảo đồ!"
Sùng Dần hơi nhíu mày, có những thứ y đã hiểu, Thiên tứ bảo đồ đúng như tên gọi, là bảo bối trời ban.
Tại Ô Hoàn thường có thượng cổ bảo vật vùi trong Vân thạch khoáng mạch, chủng loại không hề cố định, có thể là pháp khí hoặc nguyên liệu, có thể là trận pháp hoặc linh phù linh đơn; phần lớn đều không thể sử dụng, nhưng món nào còn nguyên thì đều rất có giá trị!
Nên người Ô Hoàn đều khao khát Thiên tứ bảo đồ.
Sùng Dần vẫn thấy chưa thỏa đáng, vì Thiên tứ bảo đồ mà trở mặt xuất thủ thì nếu là tán tu còn được, nhưng đại tông phái như Minh Hoàng phái thì không đáng.
Đào Đại Nhiên tựa hồ hiểu ý, thở dài: "Thiên tứ bảo đồ rất nổi danh, lưu truyền tại Ô Hoàn đã mấy trăm năm, mỗi lần xuất hiện đều có mưa máu gió tanh, chết cả trăm tu sĩ!"
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 16: Linh Thú Thiên Hạ
Chương 16: Vĩnh Hằng Hàng Đạo
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Sùng Dần nảy lòng hiếu kỳ tâm: "Hả? Thật ra là bảo khố thế nào?"
Đào Đại Nhiên ngưng trọng: "Trong bảo khố có thể có hàng hải đồ của Vĩnh hằng hàng đạo!"
Sùng Dần biến sắc!
"Trong vòng ba trăm dặm quanh Ô Hoàn trời yên biển lặng, nhưng qua khỏi là sóng gió ngút trời, cự thú ra vào, dù tuyệt đỉnh cường giả cũng không thể đi qua. Nhưng Ô Hoàn vẫn có lời đồn rằng ở biển có Vĩnh hằng hàng đạo vòng qua được mọi nguy hiểm!" Đào Đại Nhiên nói.
Sùng Dần xảo diệu che giấu tâm trạng, trầm giọng hỏi: "Vì hàng hải đồ Vĩnh hằng hàng đạo mà Minh Hoàng phái mới xuất thủ?"
"Chính thế!" Đào Đại Nhiên nói: "Sùng Dần lão đệ, lão ca đã cho biết bí mật quan trọng nhất của Kim Dương phái, đủ thấy thành ý thế nào. Nếu các vị gia nhập ngã Kim Dương phái, đẩy lùi Minh Hoàng phái xong, khai mở Thiên tứ bảo đồ thì lão ca đồng ý cùng Sùng Dần lão đệ chung hưởng Vĩnh hằng hàng đạo hải đồ, cùng đóng chiến hạm vô địch, lợi ích tương lai chia đều."
Còn về những thứ Thiên tứ bảo đồ thì Đào Đại Nhiên cố ý bỏ qua, vì cho rằng mồi câu Vĩnh hằng hàng đạo là đủ rồi.
"Nhẫn nhẫn nhẫn! Sao còn phải nhẫn? Chúng ở lại lâu thì dù đánh bại Minh Hoàng phái, tương lai chúng ta thuận lợi nắm Kim Dương phái nhưng có chúng thì ngôi chưởng môn đâu có ý nghĩa gì?"
Cam Nguyệt Lãnh bó tay: "Nhưng cần chúng giúp qua được nguy cơ đã..."
"Không được!" Quan Tinh Hà nghiến răng.
Cam Nguyệt Lãnh tựa hồ hiểu ý: "Sư điệt định cầu viện? Họ nhúng tay thì công lao mất đi một nửa."
Quan Tinh Hà không cam lòng, sầm mặt xuống, hận bọn Tôn Lập hơn: "Còn hơn chúng chiếm Kim Dương phái, chúng ta không được gì!"
Cam Nguyệt Lãnh lắc đầu.
Quan Tinh Hà lấy từ trữ vật không gian ra hộp ngọc sáu cạnh, đựng một ngọc phù kỳ dị.
Ngón tay y ngưng tụ linh nguyên, điểm nhẹ lên ngọc phù; quang vụ bay lên từ khe nứt như linh tuyền. Từ từ tan đi đoạn có sức mạnh dao động thần bí mạc trắc truyền tới ngọc phù ở xa.
...
Nhà bếp Kim Dương phái gần đây rất bận, bọn Tôn Lập tới là ngày nào cũng có tiệc tùng, ngay cả những chỗ cung cấp thực phẩm cho nhà bếp cũng hớn hở vì vớ bẫm.
Tối nay lại đại yến, đủ loại đặc sản được đưa lên, Đào Đại Nhiên cười ha hả: "Nào, cùng cạn chén hoan nghênh Sùng Dần lão đệ gia nhập Kim Dương phái!"
"Cạn!"
Tất cả cười vui náo nhiệt.
Bọn Ngũ Thuận thàng thấy Thiên lang kỵ, Ma sư vệ thảm tử nên rất kính trọng bọn Sùng Dần, rất vui vẻ khi tu sĩ thực lực như thế nguyện ý gia môn phái.
Một lúc sau, mượn rượu, lại được Đào Đại Nhiên ra hiệu, một đệ tử lên gân đến chúc bọn Tôn Lập.
Rồi thấy bọn gã tuy tu vi cực cao nhưng dễ gần thì càng lúc càng nhiều người đến chúc.
Quan Tinh Hà vốn bàng quan, tự mình uống nhưng nửa chừng thì Đào Bạch Ngưng ra uống với Tôn Lập.
Y không ngồi yên được nữa.
Có lẽ là trực giác của nữ hài tử hoặc lúc hôn mê nghe được gì đó nên trong đám đông mà Đào Bạch Ngưng nhận chuẩn Tôn Lập, muốn uống cùng.
Đào Bạch Ngưng tửu lượng không tệ, liên tục "Tôn sư huynh, muội cạn trước nhé".
Đệ tử Kim Dương phái cười vang, còn cả tiếng Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc vào hùa. Đào Bạch Ngưng vốn xinh đẹp, uống xong thì má ửng lên, hơi e thẹn, càng hấp dẫn.
Dù Tôn Lập không có ý gì khác thì trong tình hình này vẫn phải nghiến răng uống.
Dáng vẻ đó của Đào Bạch Ngưng khiến Quan Tinh Hà mê say nhưng đối tượng không phải là y thì y không nhịn được.
"Cốp!"
Y dằn bát rượu xuống bàn, hừ lạnh.
Cạnh Quan Tinh Hà toàn là tâm phúc, nhìn nhau hỏi: "Quan sư huynh, nhịn hả?"
"Không đời nào!" Quan Tinh Hà lạnh lùng rít qua kẽ răng.
...
"Nào, Tôn sư huynh, kính huynh một chén, sau này cần Tôn sư huynh chỉ dẫn!" Giọng nói lạ lẫm chen vào, Tôn Lập ngoái nhìn, thấy một gương mặt lạ.
Gương mặt đó rất nhiệt tình.
Tôn Lập nhìn qua, cạnh Quan Tinh Hà có chỗ trống, gã hiểu ngay.
Nên giơ bát rượu: "Mời!"
Cả hai cạn, đệ tử đó cười hỏi: "Tôn sư huynh, linh thú là trợ lực của Ô Hoàn tu sĩ, mấy vị sư huynh thực lực kinh nhân, chắc linh thú tùy thân cũng lợi hại, Thú thần ấn cao minh lắm nhỉ? Sao không gọi ra cho tất cả đại khai nhãn giới?"
Người quanh Quan Tinh Hà gào to, cười cười nhìn Tôn Lập: "Đúng rồi, Tôn sư huynh. Sau này bọn tại hạ có gì bí về yêu linh thú sẽ xin thỉnh giáo."
Quan Tinh Hà thong thả nhấp rượu, hé mắt nhìn Tôn Lập gây hấn.
"Vớ vẩn!" Đào Đại Nhiên quát: "Hôm nay là chúc mừng, Tôn Lập lão đệ là khách khanh, đâu để các ngươi hỗn xược, lui xuống ngay!"
"Vâng!" Đệ tử đó không dám cãi, lui xuống.
Quan Tinh Hà đứng lên: "Sư tôn, đệ tử không có ác ý, hơn nữa thế cũng không là mạo phạm chứ?"
Tuy hôm nay Tôn Lập bị Quan Tinh Hà để ý có phần “vô tình” nhưng thật ra y cho rằng chọn gã là thích hợp!
Trong cả toán, tu vi của gã đứng thứ ba, vừa thích hợp.
Từ khi bọn gã xuất hiện, không nghe nói có linh thú gì, thậm chí không ai nhắc tới. Tôn Lập vào Kim Dương phái là mượn linh thú bí điển, chứng tỏ bọn gã không biết gì về linh thú!
Cảnh giới cả toán tuy cao, những Quan Tinh Hà tự nhận chỉ cần nắm vào điểm đó để hạ nhục Tôn Lập là đủ.
Không chỉ y mà Đào Đại Nhiên nghĩ thế, cũng biến sắc: "Quan Tinh Hà, không nghe lời vi sư hả!"
Quan Tinh Hà cúi ngươi: "Đệ tử không dám! Đệ tử chỉ nhất thời hiếu kỳ, sư tôn hà tất nổi giận?"
Đào Đại Nhiên định phát tác, Tôn Lập chợt lên tiếng: "Quan Tinh Hà ngươi muốn xem linh thú của ta hả?"
Quan Tinh Hà nhướng mày không chịu lép: "Coi là vậy đi."
Tôn Lập gật đầu: "Nhìn không thì có ý nghĩa gì? Chi bằng ngươi thả linh thú ra đấu một trận nhỉ?"
Tất cả nghi hoặc: không ít người qua việc Quan Tinh Hà nhắm vào linh thú của Tôn Lập trong khi Đào Đại Nhiên cực lực gạt đi thì hiểu rằng các khách khanh không có linh thú. So ra thì thua chắc?
Quan Tinh Hà do dự: Lẽ nào gã có linh thú, cố ý bày kế?
Tôn Lập thản nhiên bưng rượu lên hớp.
Quan Tinh Hà yên lòng hẳn: Hóa ra là không thành kế!
"Được, đấu thì đấu!" Quan Tinh Hà sợ Tôn Lập nuốt lời, e Đào Đại Nhiên cản nên giơ tay: "Ngô công linh hổ, ra đây!"
Tiếng hổ gầm hồn hậu vang lên, không kém gì Ngô công linh hổ của Đào Đại Nhiên, từ hư không bước ra, đáp xuống đất là mặt đất rung lên.
Các đệ tử thường chỉ có liệp báo, Đào Bạch Ngưng cũng thế. Bất quá linh thú của nàng ta bị Thiên lang kỵ giết rồi.
Quan Tinh Hà là người duy nhất trong các các đệ tử có Ngô công linh hổ.
"Chà chà! Ngô công linh hổ, chúng ta khi nào mới có linh thú như thế!"
"Ngươi tưởng mình là Quan sư huynh hả?"
"Ngô công linh hổ thì dù cả Vân Hà quận, cũng chỉ đứng sau Kim diễm hạt sư của Minh Hoàng phái, thuộc hàng tối đỉnh cấp!"
"Thú thần ấn này của bản phái là thất phẩm, nghe nói Quan sư huynh mời ấn sư giỏi nhất Vân Hà quận khắc cho, đã đạt thất phẩm cực hạn! Hai thứ phối hợp lại thì còn của chưởng môn cũng không bằng..."
"Hư! Nhỏ thôi, để chưởng môn nghe thấy thì không xong!"
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chúng đệ tử bàn tán, họ đều biết Ngô công linh hổ đáng sợ nên không ai đứng về phía Tôn Lập.
Tỷ thí linh thú chứ không phải tu vi. Tu vi cao hơn nữa cũng có tác dụng gì?
Đào Đại Nhiên sầm mặt, thề rằng sau khi đánh bại Minh Hoàng phái, sẽ nghĩ cách đuổi Quan Tinh Hà!
"Gừ!"
Ngô công linh hổ gầm gừ, trảo trước cào xuống đất!
Người Kim Dương phái gần như đến đủ, yến hội cử hành tại quảng trường, tất cả ngồi vòng quanh, ở giữa là bãi trống.
Ngô công linh hổ đi đi lại lại, chén bát trên bàn bị đuôi nó quét tung tóe.
"Tôn sư huynh, mời!" Quan Tinh Hà tỏ vẻ chế nhạo.
Tôn Lập gật đầu, Kim dực long nha hổ thong thả từ thú binh linh hoàn đi ra.
Nó không gào lên như Ngô công linh hổ, vô thanh vô tức lắc lớp lông vàng, đôi cánh sau lưng và quang dực xòe ra, khí thế như mây đen trước cơn bao, bao trùm tất cả!
"..." Ai nấy cả kinh, há miệng nhưng không nói thành lời.
Ngô công linh hổ mềm nhũn, mới còn diệu võ dương uy bất khả nhất thế, hiện tại chúng nhân nhíu mày, ngửi thấy mùi khai vì nó sợ đến phịt cả đại tiểu tiện...
"Xoạt! -" Đặng trưởng lão hít hơi lạnh: "Linh thú gì mà mạnh thế, dù Kim diễm hạt sư vương của Minh Hoàng phái chưởng môn cũng không phải đối thủ!"
Đào Đại Nhiên nhìn linh văn trận trang trên lưng Kim dực long nha hổ, một chốc sau mới nói: "Đây là lục phẩm Thú thần ấn!?"
"Gì hả! Lục phẩm Thú thần ấn!" Các đệ tử hô khẽ, lục phẩm Thú thần ấn thì cả Vân Hà quận không có mấy, vị ấn sư ở đây thu phí cao đến mức khiến ai cũng rùng mình nhưng chỉ khắc được thất phẩm Thú thần ấn.
Nhưng Thú thần ấn của Tôn Lập đạt tới lục phẩm!
Ánh mắt tất cả nhìn Tôn Lập khác nhau: Kinh ngạc, kính phục, hâm mộ, khát vọng, ghen tị...
Võ Diệu bất mãn: "Nhà quê quá, lục phẩm cái gì, dù nhất phẩm Thú thần ấn cũng không sánh được với linh văn trận trang!"
Đào Đại Nhiên hỏi: "Tôn tiên sinh, liệu có thể cho biết Thú thần ấn này là của vị đại sư nào chăng?"
"Không dám làm đại sư." Tôn Lập cúi người: "Mỗ tùy tiện vẽ mà thôi."
"A! Tiên sinh là ấn sư!" Người Kim Dương phái cả kinh, các nữ đệ tử nhìn Tôn Lập đầy say mê.
Ấn sư giàu có là việc cả Ô Hoàn đều biết. Tài lữ pháp địa thì tài đứng đầu, trong mắt cả nữ đệ tử, Tôn Lập vốn quá "quyến rũ", nhưng trước đó Đào Bạch Ngưng ở cạnh gã, người ta là con gái chưởng môn nên họ còn e dè, nhưng là khách khanh cộng thêm là ấn sư thì dù con gái thiên vương lão tử thì họ cũng không nể!
Tô Tiểu Mai bĩu môi: "Hoa si!"
Sùng Dần lắc đầu: "Khiêm tốn thôi!"
Đào Đại Nhiên cũng bất ngờ, cảm thán: "Thật không ngờ, Tôn tiên sinh không chỉ tu vi tinh thâm, còn có thần kỹ!"
Y muốn nhờ vả khắc Thú thần ấn cho Ngô công linh hổ nhưng rồi không tiện nói. Ấn sư giàu có vì thu phí rất cao. Lục phẩm Thú thần ấn, Tôn Lập đồng ý mà y không trả giá nổi thì mất mặt nên tạm gác lại đã.
Dù gì môn phái có một vị ấn sư cũng là việc đáng mừng. Đào Đại Nhiên liếc môn hạ đệ tử, ai nấy sáng mắt, cả mấy tâm phúc của Quan Tinh Hà cũng động lòng.
Đào Đại Nhiên hào hứng: mấy tên tầm nhìn hạn hẹp các ngươi còn thấy việc bản tọa mời người ta làm khách khanh là vội vàng không!
Kim dực long nha hổ ngẩn ra, có linh văn trận trang xong thì nó thấy một thân sức mạnh không được phát tiết, tầng thứ ba thú binh linh chỉ có mình nó nên không tìm được đối thủ.
Chật vật lắm Tôn Lập mới cho ra, tưởng được tung hoành thì không có đối thủ!
Kim dực long nha hổ ủ rũ, Tôn Lập bất mãn, vỗ lên đầu nó: "Đồ ngu xuẩn nhà ngươi không biết cách uy phong hơn hả? Ban nãy con mèo bệnh kia còn biết thể hiện, ngươi làm ta mất mặt quá!"
Chúng đệ tử run lên: linh thú cỡ nãy theo ta thì tất coi như tổ tông, sao dám mắng mỏ như thế?
Quan Tinh Hà nóng bừng mặt mày, xám ngoét đi!
Kim dực long nha hổ xuất hiện, Ngô công linh hổ của y nhũn ra, nếu có khe nứt tất y đã chui xuống.
Câu sau cùng của Tôn Lập như cái bạt tai đích đáng giáng lên mặt y!
"Gừ!"
Kim dực long nha hổ gầm lên, hiểu nguyên nhân mà chủ nhân không vui, lao tới, xé tan xác Ngô công linh hổ!
"A!"
Chúng nhân tròn mắt.
Tôn Lập lắc đầu: "Súc sinh này khó thuần dã tính, máu tanh quá. Tiểu Mai. Mỗ thấy nó thích hợp với ngươi."
Tô Tiểu Mai:"..."
Quan Tinh Hà xanh lét mặt mày, gầm lên: "Tôn Lập! Ngươi quá lắm rồi, đã thắng vì sao còn giết linh thú của ta!"
Tại Ô Hoàn, linh thú tuy có cách ấp nở mười phần nhưng trông vào vận khí không ít.
Quan Tinh Hà rất vất vả mới có Ngô công linh hổ nên coi trọng vô cùng, thậm chí mời cả Vân Hà quận đệ nhất ấn sư khắc Thú thần ấn cho, dù Ngô công linh hổ kém xa Kim dực long nha hổ nhưng là tâm huyết của y, sau này có lại được hay không khó nói trước, hà huống linh thú chết là Thú thần ấn tan theo!
Tôn Lập dỏng tai: "Ngươi vừa nói gì?"
Quan Tinh Hà phẫn nộ lặp lại: "Ngươi thắng rồi, vì sao..."
"Đúng rồi." Tôn Lập cắt lời: "Ta là khách khanh, ngươi là đệ tử, ta có thân phận cao hơn, tu vi cũng hơn xa, ngươi dĩ hạ phạm thượng mà còn dám trách ta giết linh thú?"
"Đây chỉ là thi đấu trong môn phái, ta còn nhịn được chứ người ngoài mà thấy ngươi ngông nghênh thế này thì còn mạng được sao?"
"Về suy nghĩ đi!"
Gã nói kiểu trịch thượng khiến Quan Tinh Hà cực kỳ không vui nhưng không tìm được sơ hở. Theo lời Tôn Lập, gã giết linh thú khiến y mất mặt cũng vì muốn tốt cho y, cứ nghĩ thế là máu nóng xông lên đầu!
Cam Nguyệt Lãnh hừ lạnh, chưa nói gì thì Sùng Bá liếc xéo sang.
Cam Nguyệt Lãnh ngoan ngoãn nuốt lời định nói về.
Sùng Dần cười thầm: "Đa sự làm gì, cảnh giới của y kém Tôn Lập, chiến lực cách mười vạn tám nghìn dặm..."
Sùng Bá đỏ mặt: "Quen rồi."
Quan Tinh Hà khuất nhục vô cùng, gầm lên: Đợi đấy, viện binh của ta đến thì các ngươi chết không có đất chôn!
Y lặng im đứng lên, thậm chí không chào Đào Đại Nhiên mà đi thẳng.
Lúc trước y không nhận ra Quan Tinh Hà lòng lang dạ sói, thu "đệ tử thiên tài" lại có bối cảnh thâm hậu như thế thì rất vui, không cản con gái qua lại, giờ muốn ngăn thì không kịp.
Đào Đại Nhiên đưa họ về đến cửa, hẹn với Tôn Lập ngày mai cùng đi rồi mới về.
Vào trong, Tôn Lập hỏi: "Giảng tập, lẽ nào còn thâm ý?"
Sùng Dần sờ cằm: "Năm xưa các ngươi gây loạn với ta, giờ kệ các ngươi!" Đoạn chắp tay đi ngay.
Sùng Bá một lúc sau mới nghĩ ra, cười ha ha đuổi theo.
Tôn Lập nhăn nhó: "Trước kia không nhận ra rằng giảng tập cũng thù dai."
Chúng nhân cười đùa về phòng, không ai hùa theo.
...
Tôn Lập về phòng, hút chu thiên tinh lực, vận chuyển một đại chu thiên “Cửu tinh ngự bản đạo”.
Ô Hoàn tuy thiên địa linh khí mỏng hơn Đại Tùy nhưng không rõ vì sao, chu thiên tinh lực lại mạnh hơn, sau một đại chu thiên thì hiệu quả cao hơn ở Đại Tùy hai phần.
Y đã Đạo nhân cảnh đệ lục trọng điên phong, lúc nào cũng có thể đạt đệ thất trọng, nhưng chưa kịp chuẩn bị linh đơn và trận pháp nên thấp thỏm, định xử lý cho xong mặt này.
Tu luyện xong là nghỉ, Võ Diệu gầm lên: "Nghỉ? Một linh cấu sư vị xuất sắc thì nghỉ ngơi mà thành?"
"Bản tọa còn nhiều linh văn trận trang chưa truyền thụ!"
Tôn Lập nhăn nhó.
Võ Diệu biết Tôn Lập là về thiên tài linh văn trận trang, đời nào chịu bỏ qua? Tương lai gã còn bao nhiêu thứ phải học, không thể được nghỉ.
Linh văn trận trang liên can rất rộng, Võ Diệu chế định các kiểu tu luyện, La Hoàn cho thêm linh phù, linh đơn vào.
Sau một tối vất vả, hôm sau Tôn Lập có phần uể oải.
Đào Đại Nhiên cực kỳ nhiệt thành mời Tôn Lập đến giảng võ đường, sáng sớm đã tới, đích thân đưa gã để chửng tỏ tôn trọng.
Giảng võ đường cũng như thư viện của Tố Bão sơn, đệ tử đều được tới nghe.
Tinđến giảng lan đi, hôm nay giảng võ đường chật ních, ai đến muộn là không có chỗ vào.
Tình cảnh "chưa từng có" này khiến Ngưu Đức Vũ chuyên môn truyền thụ về linh thú không vui.
Ngưu Đức Vũ ở Kim Dương phái ba mươi năm, cùng lứa với Đào Đại Nhiên nhưng tư chất không cao, cảnh giới tới Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng thì không tiến được nữa. Mấy chục năm nay y tọa trấn giảng võ đường, bồi dưỡng được không ít nhân tài, vì thế cũng kiêu ngạo hơn.
Đào Đại Nhiên tối qua phái người đến báo cho y biết hôm nay tới giảng võ đường nghênh tiếp, Ngưu Đức Vũ bực mình, suýt nữa không tới, sau đó cũng muốn đến xem "Tôn tiên sinh" có ba đầu sáu tay không!
Ấn sư đích xác giàu có nhưng tuyệt đối không có địa vị siêu nhiên như linh cấu sư tại Đại Tùy.
Ngưu Đức Vũ không hề phục: Ấn sư thì sao hả? Chẳng qua nhờ Thú thần ấn mà kiếm tiền chứ về ấp hay bồi dưỡng linh thú thì biết bao nhiêu? Đấy đều yêu cầu kinh nghiệm thực tế, y có ba mươi năm làm việc đó thì không tin Tôn Lập hơn được!
Ngưu Đức Vũ lạnh lùng đứng đợi, đệ tử hành lễ hỏi thăm mà y không đáp.
Các đệ tử đều hiểu, không ai gây chuyện với y.
Tôn Lập được Đào Đại Nhiên đưa tới cửa, Ngưu Đức Vũ vẫn thế, Đào Đại Nhiên nhíu mày, trách y không quan tâm đại cục: "Ngưu sư đệ, để đợi lâu quá."
Ngưu Đức Vũ bất âm bất dương ném lại một câu: "Lẽ nào không phải thế?"
"Tôn tiên sinh thì các ngươi biết rồi, không cần ta giới thiệu."
Tôn Lập vừa vòng tay, Ngưu Đức Vũ đã đi vào.
Tôn Lập ngẩn người, Đào Đại Nhiên giải thích: "Tính y là thế, không thì sao lại họ Ngưu."
Tôn Lập thoáng nghĩ, là gã chắc cũng thế nên cười cười bỏ qua.
Cả ba vào giáo thất, Đào Đại Nhiên sầm mặt ho, giáo thất đang nhốn nháo liền yên lặng.
"Các ngươi cũng biết bản lĩnh của Tôn tiên sinh rồi, tiên sinh chịu tới giảng là phúc phận cả đời, nhớ chăm chú lắng nghe cho ta! Ai dám gây loạn thì trục xuất khỏi sư môn!"
"Hiểu chưa!"
"Hiểu!"
Ngưu Đức Vũ bĩu môi.
Đào Đại Nhiên chỉ nói thế rồi mời Tôn Lập: "Tôn tiên sinh, mời bắt đầu, tại hạ có việc phải đi."
Chúng đệ tử đứng lên nói to: "Cung tống chưởng môn!"
Đào Đại Nhiên đi rồi, chúng đệ tử ngồi xuống, Tôn Lập khẽ mỉm cười, Ngưu Đức Vũ chợt nói: "Tôn tiên sinh, giảng giải suông thế này thì không ai hiểu, chi bằng tới linh thú viên, giảng trực tiếp?"
Tôn Lập ngoái lại, nụ cười của Ngưu Đức Vũ có gì đó, gã nhướng mày: "Được!"
...
Kim Dương phái tuy trông không nổi bật nhưng thực tế chiếm một phần ba Lô Hoàn thành!
Ngưu Đức Vũ chắp tay sau lưng đi trước dẫn đường, Tôn Lập theo sau, các đệ tử vây quanh, đi sau con đường đá rộng sau giảng võ đường đến linh thú viên của Kim Dương phái.
Linh thú viên này không nhỏ nhưng kém hơn của Tố Bão sơn.
Đệ tử trông coi thấy Ngưu Đức Vũ, thì mở cửa nghênh tiếp: "Tọa sư!"
Ngưu Đức Vũ hầm hừ đi qua khiến hai hàng đệ tử ngây người.
Linh thú viên vì xây dựng trong thành, để không ảnh hưởng tới dân thì có cách âm kết giới bao trùm. Tôn Lập ở ngoài không nghe thấy gì nhưng vào là rõ tiếng gầm.
Có thú binh linh hoàn, Tôn Lập hiểu sâu về tập tính của linh thú, đứng trong linh thú viên là có thể qua tiếng gầm mà đoán tâm trạng, dĩ nhiên chưa thể yêu nghiệt như La Hoàn lúc mới vào Tố Bão sơn.
Ngưu Đức Vũ đi trước khẽ thở dài, cảm khái: "Linh thú viên là tâm huyết cả đời của tại hạ, khi xưa Kim Dương phái chỉ có vài linh thú, đều thuộc về sư môn trưởng bối, lúc đó tại hạ chỉ là đệ tử bình thường, cầu xin thế nào cũng không được trưởng bối ban cho linh thú, nên thề rằng kiếp này sẽ tìm mọi cách để mỗi đệ tử Kim Dương phái đều có linh thú!"
"Mấy chục năm vất vả, linh thú viên mới có quy mô này - - nguyện vọng tuy chưa được hoàn toàn thực hiện, nhưng hơn xa năm xưa..."
Ngưu Đức Vũ buồn bã nhìn Tôn Lập, còn nửa câu chưa nói: chỉ là không biết môn phái còn để mỗ thực hiện nguyện vọng này không.
Đào Đại Nhiên mời Tôn Lập đến không phải để thay thế y sao?
Tôn Lập nghiêm túc, Ngưu Đức Vũ tính tình không tốt nhưng chuyên tâm thế thì đáng kính.
Tôn Lập từng là tân đệ tử bị bắt nạt, thậm chí trước khi Tố Bão sơn bị ma tu công phá thì y chưa thoát khỏi thân phận đó, nên rất đồng cảm với Ngưu Đức Vũ.
"Bên này là chỗ nuôi, bên này nuôi những linh thú cao cấp, phía sau là..."
Ngưu Đức Vũ giới thiệu, Tôn Lập đã trầm ngâm đi sang một khu vực.
Ngưu Đức Vũ hơi bực: "Đấy là chỗ linh thú bị bệnh, tiên sinh sang làm gì, các đệ tử có học được đâu!"
Ở đó có những linh thú bị bệnh, có những con bị thương trong lúc giao chiến, chủ nhân không trị được nên ở đây đợi chết.
Linh thú khí huyết thịnh vượng nên mọi khu vực khác đều như sinh long hoạt hổ còn khu vực này tử khí trầm trầm.
Tôn Lập đi vào, hai bên thông đạo là hai dãy chuồng thú.
Linh thú bị bệnh hoặc bị thương đều ở đó, liên tục có tiếng gầm vang vọng.
Ngưu Đức Vũ dẫn người đuổi theo, không vui: "Ngươi vào đây làm gì?"
Tôn Lập nhìn linh thú đầu tiên, thấy y vào thì viết ra một tờ giấy đưa cho: "Ba ngày một lần, một tháng là khỏi."
Ngưu Đức Vũ điên tiết: "Các hạ tưởng mình là ai mà dám cắt thuốc loạn xạ cho linh thú? Số linh thú này đẳng cấp không cao, không sánh được với con của các hạ nhưng là tâm huyết của tại hạ, các vị có thể phủi mông mà đi nhưng Kim Dương phái vẫn cần tới số linh thú này!"
Tôn Lập không nổi giận, xua xua tay bình tĩnh: "Chắc các hạ cũng biết cách trị liệu linh thú, mỗ có viết loạn xạ hay không thì nhìn là biết?"
Đoạn làm lơ Ngưu Đức Vũ, tiếp tục chẩn trị một linh thú.
Ngưu Đức Vũ hồ nghi, cúi đầu đọc.
Y có biết đôi chút nhưng đẳng cấp không xao, có điều những gì cơ bản thì rõ.
Linh thú này mắc bệnh gì thì y rõ, chỉ là không biết cách chữa.
Cách của Tôn Lập dễ dàng giải quyết những khúc mắc của y trong mấy tháng qua!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Ngưu Đức Vũ biến sắc mấy lần, sau cùng niềm yêu thích linh thú lớn hơn nên đưa cho hai đệ tử: "Lấy thuốc theo cái này..."
Hai đệ tử ngây ra.
Hai người ra nghênh tiếp đều thường đi theo Ngưu Đức Vũ nên biết linh thú ở đây vốn không thể chữa nổi, thành thử được cho vào khu vực này.
Ngưu Đức Vũ không cứu được, Tôn Lập vào một chút đã tìm ra phương pháp?
"Mau lên! Chần chừ thì các ngươi có chịu nổi trách nhiệm không?" Ngưu Đức Vũ gầm lên.
Những đệ tử khác nhìn Tôn Lập càng sùng bái. Ngưu Đức Vũ hổ thẹn vô cùng!
Tôn Lập cứ đi, phần lớn linh thú chỉ viết ra cách trị, không chỉ dùng dược vật trị liệu, mà còn thủ đoạn khác.
Có những linh thú bị bệnh quá nặng, gã động thủ chữa tạm.
Có La Hoàn thì mọi nghi nan tạp chứng, mọi thương thế, đều không thành vấn đề.
Ngưu Đức Vũ từ chỗ không phục thì sau khi khi Tôn Lập chữa được năm linh thú thì chuyển thành kính phục vô cùng.
Y ngoan ngoãn đi sau, Tôn Lập bảo cách nào là y sai các đệ tử làm ngay, khi gã động thủ trị liệu linh thú thì y chủ động giúp việc vặt, như tiểu học đồ.
Chúng đệ tử theo sau, tận mắt thấy kỳ tích.
Tôn Lập cả ngày đều trị liệu linh thú, không giảng bài nhưng không ai bỏ đi.
Tôn Lập đích thân trị liệu linh thú thì đều khá lên rất nhanh, những con được gã vạch cách chữa thì trưa uống là tối đã khác.
Hôm đó gã mệt nhoài, đến tối vẫn còn ba con vì quá lâu nên dù có La Hoàn cũng không cứu được.
Tôn Lập lau tay bảo Ngưu Đức Vũ: "Ba con này thật sự không còn cách nào..."
Ngưu Đức Vũ cảm kích quỳ xuống: "Đại sư, Ngưu mỗ có mắt không tròng, hổ thẹn..."
Tôn Lập đỡ y dậy: "Các hạ định làm gì..."
Các đệ tử cùng hạ bái: "Tạ ơn Tôn tiên sinh!"
Cả linh thú viên toàn người quỳ, chỉ Tôn Lập đứng.
Linh thú là một phần chiến lực của tu sĩ Ô Hoàn, Tôn Lập quả thực đã giúp nhiều cho Kim Dương phái.
...
Tôn Lập mệt mỏi quay về, trời sắp tối rồi.
Sùng Dần đi ra: "Mau lên, Đào Đại Nhiên mời dự tiệc."
Dạo này yến hội hơi nhiều.
Tôn Lập đang muốn thư giãn, định vui vẻ đồng ý thì Võ Diệu gào lên: "Ngươi còn thời gian dự tiệc? Mau về bế quan, bản tọa có thứ cần truyền thụ!"
Tôn Lập bó tay: "Giảng tập, các vị đi đi, đệ tử cần nghiên cứu mấy thứ."
Sùng Dần không để ý: "Được."
Tôn Lập về phòng, bọn Sùng Dần thương lượng xong thì Sùng Dần đưa Chung Lâm và Giang Sĩ Ngọc đi dự tiệc, còn lại ở nhà hộ pháp.
Thật ra cũng chỉ đề phòng Quan Tinh Hà.
Sùng Dần dẫn hai người tới, giải thích là Đào chưởng môn hiểu ngay, biết việc ở linh thú viên nên Tôn Lập không tới vì mệt chứ không vì thất lễ.
Quan Tinh Hà không đến giảng võ đường, ngồi một góc uống rượu, mỗi lần nhìn bọn Sùng Dần là mắt ánh lên lạnh lẽo.
Đào Đại Nhiên cười ha hả bảo Sùng Dần: "Sùng Dần lão đệ, hôm nay vô tình tìm được trong di vật của tiên sư có ngọc giản về linh thú. Vốn định giao tận tay cho Tôn Lập lão đệ, giờ nhờ các vị giúp."
Sùng Dần đa tạ, thầm nhủ Tôn Lập có khi đang nghiên cứu thứ này nên gọi Giang Sĩ Ngọc: "Về giao cho Tôn Lập."
Giang Sĩ Ngọc định về, Đào Đại Nhiên xua tay cười: "Việc này sao lại phiền khách nhân? Tinh Hà, con đi đi."
Quan Tinh Hà đứng dậy: "Đệ tử tuân mệnh."
Y lấy ngọc giản từ tay Giang Sĩ Ngọc, ném vào tay áo, không chào bọn Sùng Dần mà đi ngay, rời khỏi cửa là sầm mặt, đường đường Kim Dương đệ nhất thiên tài mà thành sai vặt!
...
Tôn Lập bị Võ Diệu và La Hoàn liên thủ đày đọa, chút tinh lực sau cùng đều cạn, lúc đó họ mới tha cho, lúc mở ra thì thấy một toán người ngồi quanh bàn đá dưới ánh trăng, thong thả uống rượu.
Trừ Sùng Bá và Tô Tiểu Mai thì còn một người: Đào Bạch Ngưng.
Thấy Tôn Lập, Đào Bạch Ngưng mỉm cười: "Tôn sư huynh đến rồi."
Tôn Lập gật đầu. Đào Bạch Ngưng nói: "Cha nói các vị không đến, muội thấy thế không được nên bảo nhà bếp làm thức ăn, lấy trộm Lưu tuyền nhưỡng, mang tới."
Gã cười, nữ hài này xinh đẹp, cười lên là có hai má lúm đồng tiền, mười phần khả ái.
Tô Tiểu Mai hơi say, lắc lắc bình rượu với Tôn Lập: "Rượu ngon, ngươi ra mượn hơn chút là bọn ta uống hết."
Dạo này nàng ta không vui lắm, đều phải làm đầu bếp cho tất cả, lúc đến lượt thì còn toàn đồ thừa.
Cả toán càng lúc càng khó tính, không ngon chút là Giang Sĩ Ngọc thế nào cũng ca thán!
Giờ rượu ngon thịt béo đưa tới, có Đào Bạch Ngưng uống cùng, không say mới là lạ.
Tôn Lập ngồi xuống. Sùng Bá ném tới một cái bát, gã bắt lấy, Đào Bạch Ngưng giơ bình: "Tôn sư huynh, đến muộn phạt ba chén!"
"Tôn sư huynh, kính sư huynh một chén, nhất định nể mặt đất."
Hết chén này chén khác, Tôn Lập thấy hơi lạ, nhìn quanh thì Tô Tiểu Mai nheo mắt cười, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình cũng thế. Sùng Bá một mình một bình Lưu tuyền nhưỡng, lúc Tôn Lập nhìn thì y giơ chén lên che.
Tôn Lập nổi giận: Hay thật, Sùng Bá nhĩ cũng nhúng vào âm mưu này!
"Hừ!" Quan Tinh Hà hầm hừ, lạnh lùng nhìn Tôn Lập rồi ném ngọc giản lên bàn: "Chưởng môn đưa cái này cho ngươi."
Y đưa đồ xong, sầm mặt quay đi, đến cửa còn quay lại: "Đừng cậy tu vi cao mà muốn làm gì thì làm, có người tuy hiện tại không như các ngươi nhưng tương lai thì chưa chắc?"
"Giờ các ngươi đùa cợ sư muội, tương lai sẽ có ngày bị báo ứng!"
Đoạn hung hãn nhìn bọn Tô Tiểu Mai.
Mắt y hoa lên, Tô Tiểu Mai đã đứng trước mặt.
"Bốp, bốp, bốp..."
Tô Tiểu Mai vung tay vả liên tục lên mặt y.
Bắt đầu là mấy bạt tai, càng về sau tay nàng ta càng sáng linh quang khiến Quan Tinh Hà rụng răng.
Quan Tinh Hà mắt tóe hoa cà, quay lại thì thấy một chiếc hài đẹp đẽ đang to dần.
"Cốp!"
Đạp chân lên mặt, chân Tô Tiểu Mai thành thép cứng, ấn thụt mũi Quan Tinh Hà.
Quan Tinh Hà văng ra.
"Cạch!" Tô Tiểu Mai đóng cửa vỗ tay: "Kỳ thực ta không vừa mắt y lâu rồi."
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình cười mãi, Quan Tinh Hà ra vẻ, họ đều thấy nhưng không chấp.
Tô Tiểu Mai liếc Tôn Lập rồi uống cạn.
Nàng ta đặt chén xuống: "Ta không hiểu được, tư chất của y hơn ta, tuổi cũng hơn nhưng cảnh giới thấp hơn, lấy đâu ra tự tin rằng tương lai sẽ thành tựu hơn ta?"
Tôn Lập cầm ngọc giản, tay kia bưng rượu: "Thiên tài từ bé được chiều nên thế, niềm tự tin đó kim cương bất hoại!"
"Gần đâu ngươi nóng tính quá, như thế không được, ai dám lấy nữa?"
Câu sau cùng chạm vào nỗi đàu của Tô Tiểu Mai nên nàng ta uống thêm.
Tôn Lập đứng lên: "Được rồi, ta tiếp tục nghiên cứu linh thú. Các vị đoán xem Kim Dương phái có trở mặt không?"
Sùng Bá đặt bát rượu xuống: "Chúng dám sao!"
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba