“Thật sự là quá tuyệt vời rồi, ta đã bước vào tứ trọng, chỉ cần Luyện cốt tăng thêm 4% nữa là hoàn toàn có thể bước vào Ngũ trọng, bắt đầu Luyện tủy bất cứ lúc nào.” – Vân Phong nghĩ lại mà cảm thấy sung sướng rơn người. Phải biết rằng nếu để hắn tự mình tập luyện, vì được Hư cải tạo thân thể thì nhanh nhất cũng phải gần một năm mới có thể bước vào Nguyên sĩ, chính thức tu luyện ra Nguyên lực. Thêm vào đan dược của Lưu lão có thể giảm quá trình này đi gấp 3 lần tức là 3 tháng. Trung bình cứ 15 ngày, hắn có thể tiến thêm một bước.
Nhưng nhờ một linh quả này, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, hắn đã hoàn thành quá trình mà 1 tháng rưỡi mới có thể làm xong. Hơn nữa, phần trăm luyện thể các trọng cũng không kém chút nào, đều từ 80% trở lên.
“Không biết khi ăn linh quả thứ hai ta sẽ đạt cảnh giới nào đây. Đáng tiếc là Nhị Nguyệt Nguyên Đan cũng gần hết rồi.” Vân Phong lảo đảo đứng lên, bỗng thấy cơ thể mình cao lớn hơn hẳn.
Bởi vì nguyên do làm Quáng nô lâu năm, hắn thấp bé hơn bạn bè cùng lứa nhiều, vốn đã gần 9 tuổi mà mới chỉ cao có một mét. Nhưng giờ đây Luyện thể đã bước vào Luyện cốt, cốt cách cũng dần dần được thay đổi, kéo dài, da thịt cũng trở nên săn chắc lại rất nhiều. Hắn lúc này cao một mét ba, cơ thể cực kì gầy guộc, giống như chỉ có da bọc xương.
“Réc . . . réc . . .”
Như cùng một lúc, Hỏa Sí Điểu nằm bên chợt tỉnh dậy, kêu lên một tiếng rõ to, cả cơ thể như tên bắn lao vọt lên không trung. Hỏa Nguyên Lực, Phong Nguyên Lực điên cuồng phóng ra tạo thành những cơn lốc xoáy lửa, liếm trọn toàn bộ không gian. Tất nhiên, khu vực của tiểu thụ là nó hoàn toàn không đụng vào một tí nào.
“Kháo. Hỏa Sí Điểu lại tiến cấp.” – Vân Phong ngây ngốc nói, từ lần lên cấp trước đây, cho tới nay chưa đến 10 ngày, Hỏa Sí Điểu không ngờ đã có thể lên được cấp 3 rồi.
“Ai nói Ma sủng Trung cấp biến dị có tốc độ lên cấp chậm chạp đây. Ma sủng của ta chính là ngoại lệ” – Vân Phong nhìn Hỏa Sí Điểu, đắc ý cười nói.
Mười phút sau.
Hỏa Sí Điểu (biến dị) - Chủng loại: Ma thú - Họ: Ma điểu - Hệ: Hỏa / Phong
Tư chất: Trung phẩm
Cấp bậc: 7 - Giai vị: 0 - Kinh nghiệm: 66%
Kĩ năng: Hỏa Đạn, Phong Nhận, Hỏa Võng
Tổng hợp thực lực: K +
“Hu hu, cái con chim ngốc này, ai kêu mày lấy nội đan của Sư Hổ ra ăn chứ, nội đan nhất giai đó.” – Vân Phong đứng bên cái xác Sư Hổ khóc ròng thảm thiết. Tuy hắn không phải là kẻ keo kiệt, tiếc tiền nhưng viên nội đan nhất giai này lại là đồ cực tốt, tương đương với một cao thủ Nguyên sĩ. Mà quan trọng hơn, nó có thể tăng thêm khả năng tiến giai của Ma sủng. Hắn vốn muốn để giành cho Hỏa Sí Điểu nhưng không phải trong trường hợp này.
“Rii. . . Riii . . .” – Hỏa Sí Điểu đứng trên vai Vân Phong rít vang, có vẻ như đang muốn an ủi chủ nhân của chính mình: “Chủ nhân à, của đi thay người.”
“Ngươi, con chim ngu ngốc.” – Vân Phong gào lên trong tuyệt vọng, muốn hung hăng giáo huấn con chim kia. Chỉ tiếc nó trơn như cá trạch, cứ bay vòng vòng khiến hắn không thể bắt lại, hơn nữa Vân Phong cũng không có ý định thực sự trừng phạt nó.
“Mau chuẩn bị thêm một linh quả cho ta, ta muốn tiến cấp tiếp. Đến lúc đó ta sẽ hung hăng giáo huấn ngươi.” – Chạy một lúc, hắn thở hồng hộc, chỉ vào tiểu thụ, nói.
Lần này, Hỏa Sí Điểu không hề nghe lời, nó hú lên reng réc, lắc đầu, nhất quyết không đi lấy thêm.
“Tại sao, ngươi sợ ta thực sự giáo huấn ngươi?”
*Lắc đầu*
“Ở đó có nguy hiểm?
*Lắc đầu*
“Mỗi người chỉ được ăn một quả”
*Lắc lắc, gật gật*
“Ồ” – Vân Phong nhẹ vuốt cằm, nhìn tiểu thụ rồi lại nhìn Sư Hổ, ánh mắt đảo loạn một hồi, quay sang nhìn Hỏa Sí Điểu.
“Trong một thời gian nhất định, chỉ được dùng một quả.” – Vân Phong cười tà, nhếch mép khẳng định.
“Rí . . . rí . . .” Hỏa Sí Điểu gật đầu như gà mổ thóc.
“Vậy thì quá đáng tiếc rồi.” – Nhìn hai linh quả trong suốt đang tỏa hắc quang trên cây, Vân Phong âm thầm tiếc nuối. Nếu hắn có mang hộp ngọc chuyên dụng thì tốt rồi, có thể chiếm chọn hai linh quả kia, như vậy trong thời gian một ngày, hắn có thể vượt qua Nguyên đồ cảnh, trực tiếp đi vào Nguyên sĩ.
“A, quên mất.” – Vân Phong sực nhớ ra một anh bạn mới. Tuy là lúc trước cả hai có nhiều khúc mắc, nhưng bây giờ Ma Ưng kia đã đi theo hắn, theo lý cũng không nên bạc đãi.
Vân Phong tháo Đồng phiến trung cấp trên thắt lưng ra, khẽ niệm một tiếng. Quang mang bạch sắc nhu hòa chiếu rọi khoảng không trước mặt, đồng thời một tiếng kêu yếu ớt hiện ra. Ma Ưng mặc dù có nội đan Thanh Nhãn Phong và đan dược chữa thương, nhưng trong thời gian ngắn cũng khó phục hồi. Chưa nói đến Nguyên lực toàn thân cạn sạch, hai cánh cũng đã bị đâm thương, khó lòng bay đi.
Bên trong quang mang bạch sắc, Ma Ưng nhìn bộ dáng vô tội của Vân Phong, chỉ cảm thấy tức muốn đánh muốn giết, nhưng nghĩ đến Nguyên phiến áp chế chỉ đành bỏ qua, hai mắt hung hăng trừng trừng nhìn Vân Phong, mạnh mẽ rít gào.
“Đừng nóng, anh bạn, ta có chuyện tốt cho ngươi này.” – Vân Phong thông qua Đồng phiến câu thông với Ma Ưng, ánh mắt cũng có chút gấp gáp. Hắn đã nhìn ra cuống linh qua đã lung lay sắp rụng.
Ma Ưng không thèm đếm xỉa gì đến nhân loại kia, dù nó có bị bắt, bị Nguyên phiến áp chế nhưng không có nghĩa trong nội tâm hoàn toàn phục tùng. Mặc dù nó là Ma Ưng nhưng nó cũng có tôn nghiêm của mình, nó chính là vương giả trên bầu trời, đây chính là điểm kiêu ngạo của nó, không ai có thể dập tắt.
Vân Phong cũng nhìn ra điểm ấy, hắn chỉ cười tà, ánh mắt đánh giá lại một lần con ưng ngoan cố kia, trong đó ẩn chứa sự tự tin cường đại. "Thuần phục ưng chính là muốn chinh phục nó từ tâm linh, thân thể linh hồn, để nó không còn dã tính, để nó thần phục ta, nghe lời ta . . . Ta tự tin, chính bản thân mình sẽ làm được. Đến một ngày, cho dù ta có thả ngươi, ngươi vẫn muốn theo ta, đứng bên ta như chiến hữu."
“Nhưng giờ . . . vẫn chưa được.”
“Ê, có muốn tiến cấp không?” – Vân Phong đưa ra miếng mồi béo bở, dụ hoặc. Hắn nhìn ra Ma Ưng này vẫn còn chưa trưởng thành, nhưng nghị lực của nó tương đối lớn, không như vậy sao phải đến mức kiệt sức không còn một giọt Nguyên lực nào mới ngất đi.
Ma Ưng vẫn không mảy may động tĩnh, chỉ cùng Vân Phong nhìn nhau, trong mắt nó hiện lên vẻ khinh thường, cùng khí thế cao ngạo, ngẩng cao đầu mà đứng . . .
“Haizzz, thôi, không chấp ngươi nữa, cho ngươi thắng.” – Vân Phong thở dài, buồn bực quay đi. Nếu không phải linh quả sắp chín rụng, hắn còn muốn xem, Ma Ưng gan lớn hay hắn gan lớn hơn.
Nhanh chóng vặt một linh quả, dưới con mắt nghi hoặc mà thèm thuồng của Ma Ưng, Vân Phong đặt quả kia cùng với toàn bộ nội đan trước mặt nó rồi lẳng lặng đứng một bên hộ pháp, vờ như lảng tránh.
Ma Ưng không hiểu vì sao nhân loại kia lại đưa đồ tốt đến tận miệng. Nhưng có đồ tốt mà không biết dùng chỉ có thể là kẻ ngu. Nó mặc dù kiêu ngạo nhưng không bị điều đó lấn át mất lý trí.
Xuất phát từ bản năng, Ám nguyên lực và Phong nguyên lực còn sót lại trong người tụ lại trước mỏ, nhẹ điểm vào linh quả. Trong phút chốc, một linh quả màu xám tro hiện ra trước mắt Ma Ưng, nó không khách khí táp nhẹ một hơi, toàn bộ nội đan cũng bị hấp thụ hết.
Vân Phong nhìn thấy chỉ cười lạnh rồi tiếp tục quan sát, nghĩ ngợi. Nếu như Ma Ưng đã có một lần nhận được chỗ tốt từ Vân Phong, không lý nào lại không có lần thứ 2, lần thứ 3. Lại thêm một số thủ đoạn thuần phục Ma sủng, Vân Phong không tin Ma Ưng có thể không theo hắn.
Việc của Ma Ưng tạm thời dừng lại ở đó, đôi mắt hắn chăm chăm nhìn vào gốc tiểu thụ trên vách tường. Trong đầu xoay quanh suy đoán về trường hợp của Sư Hổ. Nó không có nguyên lực tại sao có thể kích thích linh quả? linh quả này có tác dụng gì? chẳng lẽ chỉ có tác dụng cô đọng nguyên khí trong cơ thể, hóa thành năng lượng bản thân? Không chỉ vậy, trong tay Vân Phong có đan dược, Ma Ưng và Hỏa Sí Điểu có nội đan mới có thể mượn nguyên khí ẩn chứa trong đó lên cấp, tăng cảnh giới. Còn Sư Hổ lấy gì để lên cấp?
Tiểu thụ kia trong mắt Vân Phong càng ngày càng thần thần bí bí, khó có thể giải thích một sớm một chiều.
Thời gian chầm chậm nhích dần, linh quả lung lay cuối cùng cũng rớt xuống. Vừa vặn rơi xuống hồ nước đọng dưới chân. Ngay lúc đó, từng đám dây leo bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, điên cuồng sinh trưởng, rậm rạp, chằng chịt. Một phần rễ cây vẫn đang cố gắng bám vào hồ nước, hút đi tinh hoa trong đó.
“Hồ nước, linh quả có liên quan với nhau.” - Ánh mắt Vân Phong sáng lên, linh quang chợt lóe, trong lòng đang không ngừng tự hỏi.
Bên ngoài, thấy sự kì lạ của linh quả, Vân Phong cực kì gấp gáp, Hàn Cực Kiếm đột nhiên rời vỏ, kiếm quang lóe lên, huy vũ không ngừng. Trong phút chốc, hàng trăm bóng kiếm ùn ùn tuôn ra, không hề ngưng nghỉ. Cả người lao vút về vách đá, chỉ duy nhất một thiên Tứ Phương Khai liên tục thi triển, đập lên vách tường đá. Đám dây leo như đậu hũ, bóng kiếm đến đâu, đứt rời đến đó. Ngay cả gốc rễ bám trong hồ nước cũng bị hắn đào xới lên.
Đến khi xung quanh hồ nước không còn một chút dây leo hay cỏ dại nào, Vân Phong dừng lại. Hắn thở nhẹ một hơi, lau đi mồ hôi đọng lại trên trán, ánh mắt nhìn vào hồ nước có điều suy tư.
“Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra.” – Vân Phong nhớ lại cảnh tượng vừa nãy. Linh quả đột nhiên rụng từ trên cây xuống, vừa chạm vào màn nước đã lập tức phân giải, hóa thành một dòng linh dịch, biến nước trong hồ thành ngũ thải quang mang. Không chỉ dừng lại ở đó, đám dây leo sinh sống bên cạnh cũng lập tức sinh trưởng cực kì nhanh chóng, mắt thường có thể nhìn thấy được.
Nói rồi, hắn lại đau đầu suy nghĩ, thời gian vẫn không ngừng trôi qua. Từng chi tiết nhỏ nhặt nhất về Sư Hổ, những giả thuyết được hắn lôi ra sắp xếp một lần.
“Hỏa Sí Điểu không cho ta ăn linh quả thứ 2 chính là xuất phát từ bản năng. Mà bản năng của Ma sủng chắc không phải là giả.”
“Sư Hổ tiến giai, cần đại lượng nguyên khí, cũng không phải là giả.”
“Nhưng sao ta có cảm giác như đã bỏ quên điều gì đó rất trọng yếu. Là điều gì đây.” – Vân Phong cau mày, thì thào tự hỏi, trong lòng càng thêm gấp gáp. Thời gian trôi qua một chút, nguyên khí ẩn chứa trong nước hồ sẽ bớt đi một phần. Càng để muộn, dược lực càng ít, thành quả thu được càng nhỏ.
Đúng lúc này, Ma Ưng kêu lên một tiếng, vút bay lên trên không. Ám nguyên lực nồng đậm trào ra từ cơ thể Ma Ưng không hề giữ lại, như nước vỡ đê, liên tục xoay quanh nó giống như một cái kén. Từ xa nhìn lại, càng giống như một hắc nhật (mặt trời đen) mới sinh.
“Lên cấp.”
Vân Phong ngạc nhiên.
Hắn vốn nghĩ Ma Ưng đã là cấp 7, 94 %, số nội đan của Thanh Nhãn Phong kia mặc dù nhiều nhưng chỉ toàn là cấp 2, 3, 4, khó mà đủ để cho Ma Ưng cấp 7 lên cấp được. Không thể tưởng tượng được rằng, chỉ với bấy nhiêu nội đan đó, Ma Ưng lại có thể thuận lợi tấn cấp. Nên nhớ rằng một viên nội đan Ma sủng đã tiến giai của Sư Hổ cũng chỉ khiến cho Hỏa Sí Điểu từ 2 cấp lên 7 cấp mà thôi. Nguyên lực trong một viên nội đan như vậy, lớn hơn hàng ngàn lần so với một viên nội đan của Thanh Nhãn Phong.
Vân Phong nhìn Ma Ưng, nói đúng hơn là nhìn vào hắc nhật, ánh mắt bất chợt sáng lên.
“Ám nguyên lực, đúng rồi, chính là ám nguyên lực. Ta biết mình quên điều gì rồi.”
Vân Phong nói, vội vàng chạy tới bên xác của Sư Hổ. Từ lúc Sư Hổ chết đến bây giờ, đã trải qua 3 canh giờ ( 6 tiếng ),Vân Phong vẫn chưa từng xem qua xác nó một lần nào. Nếu không phải vì lần này hắn bất chợt nhớ lại một điều thì cũng không tới nhìn một xác Ma sủng Phàm phẩm như nó. Một cái xác Ma sủng Phàm phẩm cũng không khác một con dã thú là mấy, không có bất cứ cái gì đáng giá.
Ngón tay Vân Phong từ từ ấn qua lớp da, lớp thịt, lớp xương của nó, ngay cả nơi da thịt bị Ám nguyên lực hủ thực cũng không bị bỏ qua.
“Lớp da này quả thực rất dày, khối cơ cũng rất cứng chắc, ngay cả xương cốt bên trong cũng đã được cường hóa.” – Vân Phong vừa nghiên cứu xác chết, vừa phân tích. : “Nếu không phải Ma Ưng có Ám nguyên lực mang khả năng ăn mòn bá đạo thì cho dù gặp phải Ma sủng cấp 9, thậm trí Ma sủng đã tiến giai các hệ khác, Sư Hổ cũng không phải chết như thế. Lớp da này ngay cả một Ma sủng cấp 9 cũng không thể xé rách.”
Nói đoạn, hắn nhanh chóng dùng Hàn Cực Kiếm, vận hết sức lực chém mạnh lên thân thể Sư Hổ. Chỉ nghe keng một tiếng như kim thiết chạm vào nhau. Cánh tay Vân Phong run bần bật, kiếm trong tay văng đi thật xa, trên thân thể Sư Hổ cũng chỉ có một vệt máu mờ nhạt.
“Thật chắc chắn. Nếu không phải nó đã chết, chưa chắc ta có thể dùng kiếm chém ra một vệt trên người nó.” – Vân Phong nhìn “thành quả” mình làm ra không khỏi cảm thán. Hắn lại liên tưởng đến mọi việc xung quanh, lập tức đưa ra kết luận:
“Hừm, xem ra, Sư Hổ không hề nuốt vào linh quả, nó dùng linh quả hòa vào hổ nước kia để tôi thể. Rất có khả năng, đây cũng chính là một cách sử dụng khác của linh quả. Nói như vậy, những điều trước kia ta suy đoán có thể giải thích rồi.”
“Linh quả này không chỉ có một tác dụng cô đọng nguyên khí, hóa nguyên khí thành năng lượng trong cơ thể, mà khi hòa với nước nó lại sinh ra nguyên khí tinh thuần, không chỉ vậy mà còn có tác dụng tôi thể bá đạo. Hai cách sử dụng, hai hiệu quả khác nhau. Một cách linh quả trực tiếp bị nuốt vào bụng, một cách linh quả hòa làm linh dịch bôi bên ngoài da.”
“Dây leo trên vách tường kia cũng nhờ hút nước hồ mà sinh trưởng cực kì tươi tốt. Sư Hổ vì dùng linh dịch trong hồ, cơ thể cũng cực kì cứng rắn, có thể so sánh với Ma sủng Trung cấp, cao cấp.”
“Nếu như Sư Hổ đã có thể dùng, chắc ta cũng có thể. Hơn nữa, Hỏa Sí Điểu chỉ bảo ta không được ăn linh quả thứ hai, cũng không nói rằng ta không được ngâm mình trong linh dịch đó.”
Nói thì lâu nhưng thực chất, những suy nghĩ kia chỉ loáng cái đã xuất hiện trong đầu hắn, chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, kết luận đã được rút ra. Từ lúc hắn chém đứt dây leo, đến khi xem xét xác của Sư Hổ, cuối cùng là đưa ra kết luận cũng không mất đến 5 phút đồng hồ.
“Mặc dù còn chưa chắc chắn về suy đoán này, nhưng thể chất ta đã coi như là nửa phế vật, nếu không mạo hiểm, không cố gắng thì giấc mơ trở thành cường giả sẽ không bao giờ thành hiện thực. Mặc dù được Hư tẩy tủy phạt cân, trong Nguyên đồ cảnh ta tiến bộ thần tốc, nhưng ưu thế này đến Nguyên sĩ cảnh sẽ không còn nữa, lập tức bị người ta bỏ xa. Chỉ cần có một cơ hội khiến thời gian luyện công giảm đi một giờ đồng hồ, ta cũng phải nắm lấy trong tay. Đã bước trên con đường tu luyện, nếu cứ sợ này sợ nọ, không dám thử thách, trải nghiệm thì đừng mơ hai chữ thành tựu, đừng mơ so sánh với người khác.” - Nhìn làn nước hồ trong vắt, thỉnh thoảng ánh lên quảng thải ngũ sắc, Vân Phong cắn răng quyết định.
Khẽ xiết chặt nắm đấm, Vân Phong lập tức cởi bộ quần áo lam sắc, để lộ ra cơ thể gầy gò cao dong dỏng, chỉ còn da bọc xương, có chút vội vàng xoay người, kích động tiến đến hồ nước.
Khi thân thể xâm nhập vào mặt nước ngũ sắc sặc sỡ, thân thể Vân Phong nhất thời cảm thấy lạnh run. Nước này độ ấm thấp đủ dọa người, hắn có cảm giác ngay cả da tay cũng cảm thấy một trận đau đớn nhập vào tận tim.
“Từ từ, từ từ, đừng vội vàng, có chút khó khăn ban đầu này mà đã không chịu được thì sau này làm sao có thể tiếp tục bước tới làm cường giả đây.” – Hắn thầm nhủ, cố gắng bám trụ lại bên trong hồ nước.
Dần dần, hai bắp đùi, rồi đến bụng, bả vai đều chìm trong làn nước. Bởi hồ nước không sâu, có thể nói là khá nông, nên Vân Phong phải ngồi xuống mới có thể khiến cả người chìm trong nước hồ.
Nhanh chóng, Vân Phong cảm giác như đứng trong lò lửa, hơn nữa lại như có một cỗ nhiệt hỏa từ bên trong nội thể bốc lên tạo thành cơn đau đớn kinh người, khiến cho hắn phải nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng, trong nhất thời, mồ hôi lạnh đầy đầu. Bên ngoài, khí lạnh như dao, muốn cắt từng khúc da, thớ thịt. Bên trong, hỏa nhiệt như lò, muốn nung cháy ngũ tạng, xương cốt.
Cùng lúc đó bên ngoài, dùng mắt thường còn có thể mơ hồ thấy từ trong nước, 1 tia năng lượng thực chất cực kỳ nhỏ bé như có như không cấp tốc tiến đến bao phủ trên làn da Vân Phong, nhưng chỉ trong giây lát rồi tiêu biến mất.
Cảm giác cực lạnh, cắt da cắt thịt ẩn dấu trong nước hồ cho dù Vân Phong đã từng nghĩ tới, nhưng lúc này chân chính tự trải nghiệm vẫn khiến hắn âm thầm cảm thấy hoảng sợ!
Trong cơ thể, luồng năng lượng ngũ sắc dần dần từng chút từng chút trở nên trong suốt quỷ dị. Thậm chí Vân Phong có thể thấy rõ mồn một rằng luồng năng lượng trong suốt kia tiếp tục điên cuồng không ngừng tỏa ra bốn phía, xâm nhập vào các thớ cơ. Kì lạ ở chỗ, chỉ cần năng lượng kia đến đâu, cả người Vân Phong như bị hỏa nhiệt thiêu đốt, đau đớn không gì tả xiết.
Trong lúc nhất thời, tâm thần hắn bắt buộc phải tập trung vào trong cơ thể, trông chừng đường đi của năng lượng trong suốt, tránh để nó va đập vào những đường kinh mạch đầy non nớt của mình. Trong lòng hắn không ngừng ai thán, củng cố tâm thần. Cái cảm giác đau đến cắt da cắt thịt nhưng bản thân phải không ngừng bảo trì thanh tỉnh này khó có thể miêu tả hết sự khó khăn, đau khổ trong đó, nhưng hắn biết rằng bây giờ cũng mới chỉ là bắt đầu.
Y như Vân Phong sở liệu, tại thời điểm toàn bộ ngũ thải năng lượng hóa thành năng lượng trong suốt, một cỗ nhiệt hỏa mãnh liệt bội phần so với lúc trước đột nhiên từ trong vòng kinh mạch, tế bào, cơ thể dần lan tràn mà ra. Trong lúc nhất thời, cả người Vân Phong giống như bị đầu nhập vào trong liệt hỏa nóng hừng hực, ngọn hỏa diễm kia tựa hồ hận không thể đem thân thể hắn đốt thành tro tàn, không chút lưu tình phóng thích nhiệt lượng càng ngày càng cao.
Trái ngược với thiêu đốt xảy ra trong thể nội, Vân Phong ngâm mình trong hồ nước lại cảm giác tại khoảnh khắc này bên ngoài da thịt giống như bị cắt xẻo, đau đến tận xương. Ngoài lạnh, trong nóng, sương trắng nhè nhẹ từ đỉnh đầu hắn thẩm thấu mà ra. Bộ mặt hắn lúc này không thể không biến dạng, hắn nghiến răng nghiến lợi đến nỗi từ khóe miệng trào ra một tia đỏ sẫm.
Trên bờ, hai con Ma sủng nhìn chăm chăm vào hồ nước biểu tình cực kì đặc sắc. Hỏa Sí Điểu yết hầu giật giật, luống cuống nhìn vào hồ nước, cảm giác không khỏi lo lắng. Thỉnh thoảng, khi Vân Phong rên lên vì đau đớn, trong ánh mắt Hỏa Sí Điểu xẹt qua một tia bất an. Nó rất hâm mộ, cũng cho rằng chủ nhân của mình là mạnh lẽ nhất, không gì là không làm được, giống như một tiểu hài tử hâm mộ phụ thân. Nhưng nhìn bộ dáng lần này của hắn, hẳn sự đau đớn này thật sự là khó tưởng tượng.
Trái ngược với Hỏa Sí Điểu, Ma Ưng lại chẳng có gì là gấp gáp, khinh thường nhìn Vân Phong đang vật lộn trong đau đớn, ánh mắt thỉnh thoảng có đôi chỗ cảm thấy thích thú, hả hê. Mặc dù Vân Phong là chủ nhân của nó, khi hắn chết, nó chắc chắn phải bị phong ấn lại trong Đồng phiến không thể nghi ngờ, thế nhưng cho dù là vậy, cũng không thay đổi được cảm giác của nó đối với Vân Phong. Chính tiểu tử này đã bắt nó, khiến nó bị nhốt trong Đồng phiến.
Đau, ngoại trừ đau vẫn là đau, thân thể Vân Phong lúc này khắp nơi đều truyền tới cảm giác đau nhức, mà đối với hắn ngoại trừ cắn răng chịu đựng thì không có biện pháp nào. Bất quá, làm cho hắn có chút vui mừng là hắn có thể cảm giác được trong cơ thể, tứ trọng của hắn đang tiến bộ rất nhanh. Trong nhiệt lượng nóng rực cùng nỗi đau đớn kia , có một cỗ năng lượng cường đại đang tán phát ra từ những chỗ nóng rực đó . Hắn phát hiện trải qua nóng rực trong cơ thể, cốt cách, ngũ tạng như bị hỏa thiêu, nhưng ngay sau đó lại được chữa trị nhanh chóng. Mỗi lần quá trình này trôi qua, xương cốt, ngũ tạng của hắn đều được cường hóa, mà bên ngoài hàn khí không ngừng tẩy rửa, cô động, tôi luyện nhục thân, da thịt của hắn.
Ngay cả những chỗ khó tu luyện nhất như cùi chỏ, sau gáy, gót chân, cũng đều bị hàn khí đảo qua một lần, làm cho diện tích lớp da được tôi luyện không ngừng tăng lên, đã đạt tới 90%. Hơn thế nữa, trong quá trình đó, cả cơ nhục của hắn cũng được cường hóa, Luyện cơ cũng sắp đạt tới viên mãn, 100%, không thớ cơ nào là không được cường hóa.
"Chịu đựng! "
Cắn răng rống lên 1 tiếng, Vân Phong bảo trì tư thế đả tọa trong hồ nước, không ngừng để ý năng lượng trong suốt trong cơ thể.
Không biết qua bao nhiêu thời gian, một giờ, hai giờ cũng có thể là một ngày, Vân Phong bỗng nhiên ngạc nhiên nhận ra rằng, trong cơ thể cỗ nhiệt hỏa đau đớn kia tựa hồ tiêu giảm đi khá nhiều. Có lẽ trải qua thời gian chịu đựng hắn đã miễn cưỡng có một chút lực kháng cự.
Lúc này, khi cảm giác dày vò thống khổ đã dần dần đi qua, Vân Phong đã thực sự lâm vào trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh, hắn như không còn cảm giác được cả khái niệm thời gian nữa, duy nhất có thể cảm giác được dưới quá trình nung nóng này, cơ, da, tạng, cốt tứ trọng của hắn đang từng chút từng chút một trở nên tinh túy và cứng cỏi, hoàn toàn được cường hóa . . .
* * * * * * * * * *
Bên trong một phòng ăn bằng đá, một trung niên nam tử hơn bốn mươi tuổi đang ăn tối với một thiếu niên. Trung niên nam tử mặt mũi thành thật, nho nhã văn sĩ, tuy nhiên ánh mắt lạnh lùng, ẩn ẩn huyết quang khiến người ta rất khó phán đoán được người này là chính hay tà. Người còn lại, chỉ khoảng 13, 14 tuổi, giống trung niên nam tử đến 6 phần. Hắn mi thanh mục tú, ánh mắt lại sắc bén, kiêu ngạo khó nói thành lời.
Thiếu niên nhẹ nhàng cắt một miếng thịt nhỏ cho vào miệng, thần sắc bình thản, khiến người khác rất khó từ trên vẻ mặt thấy được ý tưởng chân thật trong nội tâm hắn, mà ngược lại luôn làm cho người ta có một loại cảm giác thâm tàng bất lộ. Hắn vừa nhai, vừa ngước mắt nhìn trung niên nam tử, mở miệng dò hỏi:
“Cha, chuyện về Đỗ gia, người tính sao rồi.”
“Ta đã sai người đưa thư lên cho bề trên, tin rằng không lâu nữa sẽ có câu trả lời.” - Dưới bóng tối heo hắt từ những ngọn nến để bàn, một giọng nói có vài phần ấm áp, uy nghiêm vang lên.
Người này không phải ai khác, chính là chưởng trấn, cũng chính là gia chủ Tô gia đương thời, Tô Minh. Thiếu niên thâm tàng bất lộ kia là con trai của Tô Minh, được coi thiên tài một thời của Tô gia, Tô Thức.
Tô Thức nghe được lời phụ thân, nhíu mày nói:
“Người thực sự muốn làm vậy sao, dù gì, bọn họ cũng là một nhà trong tứ đại gia tộc. Muốn động đao, động kiếm e rằng rất khó, hơn nữa, bản lĩnh của chúng cũng không kém gì chúng ta. Con chỉ e là . . .”
“Ta biết, nhưng đây là chỉ thị từ phía trên. Cho dù ta có không làm thì cũng sẽ có người khác làm. Khi ấy chỉ sợ địa vị của Tô gia chúng ta sẽ càng ngày càng giảm sút, thậm chí có khả năng bị thay thế. Hơn nữa, nếu cơ hội này thành công, chúng ta không chỉ có chỗ tốt từ bề trên mà còn nhận được địa vị 1 trong tứ đại gia tộc. Việc khuếch trương thế lực cũng dễ dàng thực hiện hơn.”
Ngập ngừng một lát, Tô Minh hít vào một hơi, có chút tưởng niệm nói:
“Giá như ta có thể sinh ngươi sớm 10 năm thì không đến nỗi xoay sở khó khăn như thế này.”
“Sao người lại nói vậy ?” – Thiếu niên nhíu mày, không vui nói.
Tô Minh cười nhạt, không để bụng, nhẹ nhàng nói:
“Mặc dù, không thể không nói ngươi rất tốt, về mưu trí ngươi không hề kém ta, là trí giả đệ nhị gia tộc, vài năm tới khi ngươi trưởng thành, vị trí đệ nhất Tô gia không ai ngoài ngươi. Về tu luyện ngươi cao hơn ta gấp bội, 13 tuổi đã là Nguyên đồ đỉnh, không một trọng nào dưới 70%, tương lai, tốc độ tu luyện không thể hạn lượng. Về tính cách, ngươi trầm ổn lão luyện, biết cách thu phục nhân tâm, ngoại trừ có chút ngạo khí của công tử thế gia thì cái gì cũng không cần phải bàn.”
Tô Thức không kiêu ngạo, không xiểm nịnh đáp:
“Đa tạ phụ thân đã khen thưởng. Hài nhi thấy chính mình vẫn còn kém xa. Chẳng nói đâu xa, chỉ ở trong tiểu trấn này thôi, cũng đã có không dưới 3 người sánh vai với hài nhi rồi. Nhưng ta không hiểu, chuyện đó có liên quan gì tới sinh sớm hay muộn đây?”
Tô Minh gật đầu, phân phó hạ nhân thu dọn rồi tiếp tục trả lời:
“Ừm, đấy mới là điều đáng tiếc của ngươi, ngươi sinh ra không gặp thời. Ngươi nhìn xem, mấy chục năm qua, chưa bao giờ Giao Nguyệt Trấn nhỏ nhoi lại xuất hiện nhiều thiếu niên hào kiệt như vậy. Lão tổ các gia tộc quyền uy ngập trời, sống thành tinh từng đấy năm nhưng có ai vượt qua được cánh cửa Nguyên giả chưa? có ai dám nói rằng có thể thống nhất Giao Nguyệt Trấn?. Nhưng tứ kiệt Giao Nguyệt, không ai là không thể vượt qua Nguyên giả. Chỉ cần xuất hiện một người là có thể thay đổi cục diện bình hành trong trấn. Ngươi nói có đúng không ?”
Tô Thức như hiểu ra tất cả, thầm tặc lưỡi, gật đầu, không nói một lời. Hắn như ngầm thừa nhận điều đó hoàn toàn là đúng.
“Đáng tiếc, tứ kiệt lại xuất hiện cùng một lúc, tỏa sáng cùng một lúc.” – Tô Minh lắc đầu, uy nghiêm nhìn Tô Thức như phụ thân dạy dỗ hài tử:
“Tuy ngươi trí, dũng, nhân toàn tài, tổng hợp mà nói là đứng đầu Giao Nguyệt. Nhưng xé lẻ từng hạng mục, ngươi lại không thể đứng đầu, chỉ có thể xếp vế thứ hai. Trí tuệ ngươi siêu quần, nhưng vẫn bị Đỗ Hồng Anh ép xuống một bậc. Võ lực ngươi mạnh mẽ, nhưng lại thua dưới tay Ngọc Sơn một chiêu nửa thức. Tính cách ngươi tốt đẹp, nhưng so với Sở Khánh thì lại kém ở mị lực thu phục nhân tâm. Đúng vào lúc ngươi sinh thành lại liên tiếp xuất hiện những người như vậy, liệu có uất ức không, liệu có buồn bực không. Giả như, ngươi xuất hiện sớm hơn 10 năm, thì bây giờ Giao Nguyệt Trấn là của nhà họ Tô ta rồi.”
“Cha nói đúng, nhưng vậy thì sao chứ, hài nhi tin rằng bọn họ chỉ là đá mài của ta. Sau này nhất định ta có thể trở thành đệ nhất nhân của Giao Nguyệt Trấn. Không những thế còn có thể mở rộng địa bàn, đặt chân vào Tứ Phương Thành. Trở thành một thế lực Lam Sa cấp mà cha vẫn hằng mong muốn.” – Tô Thức khẳng định như chém đinh chặt sắt, trong lòng nổi lên quyết tâm từ trước tới nay chưa hề có.
Tô Minh nhìn thấy kế khích tướng đơn giản của mình dễ dàng thành công, không nén nổi vui mừng, tự hào vỗ vỗ vai hài tử:
“Ta tin ở con, nhưng trước hết, cần phải dẹp đi một trong tứ đại gia tộc trong Giao Nguyệt Trấn đã.”
Hai cha con bỗng chốc im lặng khiến căn phòng trở nên u ám, lạnh lẽo.
* * * * * * * * *
“Không thể nào tin được, Luyện cơ đại viên mãn 100%, Luyện bì 100%, Luyện tạng 100%, Luyện cốt 100%. Đây . . . đây . . . có phải ta đang mơ không.”
Vân Phong vừa tỉnh giấc, cảm giác đau đớn khi tôi thể đã biến đi mất từ lúc nào. Lúc này, trong đầu hắn chỉ còn lại cảm giác sững sờ, ngạc nhiên, không tin vào sự thực.
Ngay lúc tỉnh dậy, Vân Phong đã vội vã nội thị, xem xét toàn thân một lần, nhưng để hắn hoàn toàn sợ hãi. Chính hắn không nghĩ rằng, chỉ sau một đêm, toàn bộ tứ trọng Luyện cơ, bì, tạng, cốt đều đã hoàn thành 100%, đạt đến cảnh giới đại viên mãn, không có một chỗ nào là không được cường hóa. Lực đạo của hắn bây giờ dễ dàng đạt đến 300 cân có dư, cực kì mạnh mẽ.
Nhéo vào thịt vài cái, đến khi xác nhận cảm giác đau khi là sự thực, hắn mới tin tưởng rằng, chính mình đã đạt Nguyên đồ tứ trọng đỉnh.
“Haizz, tuy có thể đạt được tứ trọng đại viên mãn nhưng cái tư vị thiêu đốt, cắt thịt, lột da, chết đi sống lại đó, thật không muốn trải nghiệm lần nữa.” – Bỏ qua niềm sung sướng thăng cấp, Vân Phong lắc đầu, ngán ngẩm nói. Đối với một đứa trẻ 9 tuổi, cái cảm giác thống khổ như phân thây, toái cốt đó không dễ gì chịu đựng, không dễ trải qua lần nữa, dẫu cho tâm trí Vân Phong có cứng cỏi đến mấy.”
“Tứ trọng bây giờ đều đã đạt tới viên mãn, cũng nên tính đến chuyện tương lai a.” – Vân Phong thầm nhủ.
Vốn dĩ hắn chỉ định vào Bắc sơn tu luyện một tháng, mục tiêu bắt đầu bước vào tam trọng là có thể về lại thị trấn. Nhưng không ngờ hắn lại có vận may như vậy, chỉ trong vòng 5 ngày đã hoàn thành mục tiêu đề ra, không những vậy còn vượt mức một đoạn lớn.
“Ba cảnh giới cuối cùng trong Nguyên đồ cảnh là Luyện tủy, Luyện huyết, Luyện mạch đều có độ khó cực cao, không thể dùng chiến đấu mà tăng trưởng như Luyện cơ, Luyện bì, Luyện cốt được. Các cảnh giới này đều phải mượn Nguyên khí cải tạo từng tí từng tí một. Trong vòng 25 ngày tới, cho dù cố gắng đến mấy, muốn đạt được 40% Luyện tủy, bước vào ngũ trọng cũng không có khả năng.”
Vân Phong trầm ngâm trong giây lát, rốt cuộc cũng đưa ra chủ ý:
“Nếu như không thể tăng cường cảnh giới, ta cũng nên nhân dịp này xây dựng nên phương pháp chiến đấu của riêng mình. Nếu có thể tìm ra phương pháp chiến đấu thích hợp thì tốt, còn nếu không thì coi như tôi luyện võ kĩ đi.”
Mỗi người từ khi sinh ra trên đời đều có tính cách, phẩm tính cá biệt, không ai có thể hoàn toàn giống nhau 10 phần. Do đó, tùy vào tính cách cũng như lợi thế của bản thân, mỗi người lại có một phong cách chiến đấu riêng. Người tính cách nóng nảy, võ đạo thường theo đuổi con đường hung hăng, mạnh mẽ. Người tính cách trầm ổn lại đi theo con đường thủ vững, trầm ổn. Người hiền lành nhẹ nhàng lại theo lối thanh thoát, chậm rãi. Người coi nhẹ thế tục, võ đạo siêu thoát, tiêu diêu . . . Nếu như có ai tìm được con đường võ đạo phù hợp với tính cách bản thân, không chỉ chiến lực tiến thêm một bậc, mà còn nhận được lợi ích rất lớn trong việc ngộ đạo sau này.
Vân Phong quyết định thật nhanh, nhanh chóng dọn dẹp lại hang động. Hỏa Sí Điểu, Ma Ưng được hắn thu lại vào trong Đồng phiến, xác Sư Hổ thì được Túi Càn Khôn – Trung giữ lại. Không chỉ lớp da, xương cứng rắn có thể chế tạo Khí cụ, mà ngay cả thịt chứa đựng tinh hoa của linh quả cũng là một loại thực phẩm cao cấp.
Ngoại trừ một con Sư Hổ thường xuyên sống ở đây đã biến mất, tất cả mọi thứ đều không khác hai ngày trước một chút nào.
Sau khi chạy ra khỏi sơn động , Vân Phong hướng phía đỉnh núi điên cuồng chạy lên. Giờ đây, Ma sủng khu vực dưới chân núi đã không còn sự khiêu chiến với hắn nữa, ít nhất hắn cho là vậy. Mục tiêu hiện tại của hắn là Ma sủng cấp 6, 7, thậm chí là cấp 8, bởi vì trong tay hắn còn nắm giữ một vương bài bảo mệnh, Ma Ưng 8 cấp.
* * * * * * *
“Tứ Phương Hợp.”
Hàn Cực Kiếm trong tay Vân Phong lao thẳng về trước như lưu tinh trục nguyệt, tạo thành một dải kiếm quang dài, rung động ong ong không ngừng. Đằng sau, dưới tiếng gió vù vù cùng kiếm quang sắc bén, toàn bộ cỏ cây ngã rạp. Mũi kiếm lóe lên hàn quang, tựa như đại tướng xông pha chiến trường, hung hăng lao về phía một con Ma sủng màu xám tro - Thạch Tượng Trư – Sơ phẩm cấp 5.
Thạch Tượng Trư là Ma Sủng Sơ phẩm hệ thổ, da dày thịt béo, lại có tuyệt chiêu thạch hóa, khiến cơ thể vô cùng cứng rắn, cho nên mới có tên là Thạch Tượng.
Lúc này, ngay khi Vân Phong vừa xuất kiếm, đầu Thạch Tượng Trư ngay lập tức rống lên tức giận, đôi mắt trở nên đỏ bừng, rơi vào trạng thái thị huyết, trên cơ thể toát ra hào quang huyết sắc đậm đặc.
"Rầm rầm rầm rầm . . ."
Thạch Tượng Trư rơi vào trạng thái thị huyết, chẳng còn phân biệt được nguy hiểm, nện bước rầm rầm rung chuyển đất rừng, như một đạo huyết quang lao đến Vân Phong, định bụng cứng đối cứng với kiếm chiêu.
Vân Phong nhìn chăm chú đầu Thạch Tượng Trư đang tập trung công kích chính mình, ánh mắt không hề kích động, ngoài lãnh tĩnh chỉ còn lãnh tĩnh. Kiếm quang trên tay vẫn không hề dừng lại, càng lúc, thân Hàn Cực Kiếm đã lấp đầy kiếm quang, biến thành một thanh cự kiếm to lớn. Mũi kiếm hướng thẳng về mi tâm Ma sủng.
Một người một thú lao vào nhau, cuồng phong thổi quét lá khô đầy trên đất.
Lúc hai bên sắp va chạm với nhau, lớp da Thạch Tượng Trư dần hóa thành thạch tượng, trở nên cứng chắc hơn bao giờ hết. Ngay cả từng sợi lông trên người cũng đã hóa thành màu xám đục.
Vân Phong cười khẩy, kiếm trong tay khẽ đảo, tay phải cầm kiếm vẽ thành một đường cong tinh tế. Kiếm quang vốn nhằm tới mi tâm Thạch Tượng Trư bất ngờ vỡ vụn. Chỉ thấy Vân Phong thầm thì: “Tứ Phương Khai.” Cả thanh cự kiếm làm bằng kiếm quang lập tức đại khai, đại hợp, hóa thành muôn vàn hàn quang xuyên qua hai mắt Ma thú, máu tươi bắn ra tung tóe.
"Uỳnh!"
Thân thể Thạch Tượng Trư nện dữ dội vào một thân đại thụ phía sau, khiến cho thân cây đứt gãy rồi ẩm ầm đổ sụp xuống, đất đai rung lên một hồi. Huyết Trư Hổ cũng điên cuồng rống thảm, đôi mắt đỏ ngầu của nó đã bị Vân Phong chọc mù đi.
"Grarr . . . Utttt . . . Khụt. . . !"
Thạch Tượng Hổ trở nên điên loạn, cố gắng bám víu lấy sự sống, nhưng hoàn toàn là vô vọng. Kiếm quang kia không chỉ phá hủy hai mắt của Ma thú, mà còn mượn thế đâm vào đại não, quấy nó thành một đống tương hồ. Tuy nhiên, Ma thú giãy chết không phải là chuyện đùa.
“Rầm . . . rập.”
Từ dưới đất, không ngừng có thạch trụ sắc nhọn lao lên, không phân biệt phương hướng. Mục đích muốn trước khi chết, kéo theo kẻ thù đồng quy vu tận. Nhưng đáng tiếc, Vân Phong đã dùng Tật Lôi Biến bay ra xa cách đó cả chục mét, vừa trông chừng ma thú, vừa nhíu mày suy nghĩ, tổng kết lại chiến cuộc vừa rồi.
“Tứ Phương Khai Hợp quả nhiên có thể không tuân theo quy tắc, biến chiêu không cần thứ tự trước sau. Khai thức có thể xuất trước, mà cũng có thể xuất sau, tùy cơ ứng biến.” - Vân Phong nhẹ nâng cây kiếm trong tay, nhớ lại cảnh tượng xuất chiêu vừa rồi, có chút cảm thán.
Như trận chiến vừa rồi, vốn dĩ Thạch Tượng Trư da dày thịt béo, muốn mài chết nó cũng rất khó khăn. Nhưng chỉ cần một chiêu Tứ Phương Khai Hợp, xuất thủ hợp lý, đúng lúc, đúng chỗ là có thể vừa vặn đẩy đối thủ vào chỗ chết mà không cần tốn chút công sức nào.
Hợp thức xuất trước giống như mồi nhử, kéo theo chú ý của Ma thú. Khai thức xuất sau, lựa chọn thời cơ Thạch Tượng Trư tập trung nhất, không thể nhắm mắt vào mà biến chiêu. Kiếm quang chỉ cách mắt một gang đột nhiên nổ tung, ùn ùn găm thẳng vào mắt Thạch Tượng Trư, cho dù là Sư Hổ đứng vào trường hợp đó cũng có thể bị giết chết.
Máu tươi vương vãi còn lẫn chút óc tươi, tốc độ Thạch Tượng Trư càng lúc càng chậm, đã bắt đầu kiệt sức. Chỉ vài giây sau, đầu óc nó trở nên mơ hồ, phát tiếng kêu ụt ịt nho nhỏ thê lương, thân thể khẽ giãy giụa một chốc, rồi lặng yên nằm đó không còn nhúc nhích.
“Chết rồi sao. Đáng tiếc là nội đan hệ thổ/ thạch, không thích hợp cho Hỏa Sí Điểu hay Ma Ưng sử dụng.”- Vân Phong chứng kiến cảnh Thạch Tượng Trư ngã gục, không cảm thấy vui mừng, cũng chẳng thấy tội lỗi, chỉ nhàn nhạt lẩm bẩm.
Thu nội đan Ma sủng cấp 5 vào Túi Càn Khôn, hắn xách kiếm lên, tiếp tục chặng đường của mình. Thỉnh thoảng gặp Ma sủng cấp thấp, Vân Phong cũng không bỏ qua, vừa kiếm nội đan, tiện thể tôi luyện võ kĩ, kĩ năng chiến đấu, giảm bớt những động tác thừa, chiêu thức rườm rà. Dần dần, cùng với số lượng nội đan tăng lên, kĩ thuật chiến đấu của hắn ngày càng tiến bộ. Tuy nhiên, Vân Phong vẫn chưa tìm ra được phong cách chiến đấu của chính mình.
Nửa ngày sau, những tia nắng cuối cùng trong ngày đang dần lui về phía sau, nhường chỗ cho bóng đêm u ám cùng cái rét lạnh của đêm đông. Vân Phong lững thững bước đi trên con đường tuyết tĩnh mịch, thỉnh thoảng, gió lạnh thổi qua bộ y phục thấm đẫm máu tươi khiến hắn không kìm được mà run rẩy vài cái. Trên môi, khẽ nhếch một nụ cười tà:
“Vị đại ca kia, huynh đã đi theo ta vài canh giờ. Trời cũng đã tối, thời cơ đã tới, huynh còn đợi gì nữa.”
Ánh mắt mệt mỏi của hắn bất chợt trở nên sắc lạnh như dao, hung hăng nhìn về góc tối nơi rừng sâu.
“Haizz, nếu huynh không ra, đừng trách ta tấn công không báo trước.” – Vân Phong đặt tay lên Đồng phiến, nói.
Đáp lại hắn, chỉ có tiếng gió vù vù rét lạnh, hoàn toàn không có bất kì một âm thanh hay động tác khác lạ nào.
*Lấp lóe*
Ánh sáng trắng như ánh sao giữa trời đêm đột nhiên lóe sáng, hóa thành một dải lửa đỏ đẹp đẽ, kèm theo tiếng réo rắt “gri . . . gri . . . “ vui tai.
“Hỏa Đạn - Phong Nhận” – Hai mệnh lệnh liên tiếp được tung ra.
Hỏa Sí Điểu lượn vòng trên không trung, vỗ mạnh hai cánh. Hỏa cầu nhanh chóng xuất hiện, như lưu tinh hướng về bụi rậm. Không những vậy, Phong nguyên lực liên tục tỏa ra, tụ lại thành lưỡi đao gió lao vun vút trong đêm tối.
Phong nhận lướt đi trong đêm, cuốn theo Hỏa Đạn, khiến cả hai như hòa vào với nhau, không những làm tăng tốc độ của Hỏa Đạn mà còn tăng thêm sát thương của Phong Nhận.
"Uỳnh!"
Đất đá phủ đầy lá khô trong rừng bỗng rung lên, một tiếng nổ lớn cuốn phăng đi lớp tuyết đọng trong khu vực u tối đó.
Dưới ánh sáng le lói của ánh lửa sắp tắt, Vân Phong nhìn lại chỉ thấy một con gấu lớn màu vàng đất cao mấy thước, đang vung vẩy hai bàn tay đầy vuốt cực lớn như thiết chùy chặn đứng Hỏa Đạn, Phong Nhận. Bên cạnh nó, một nam tử mặc giáp da, che kín mặt, trường thương dắt lưng, ra vẻ biếng nhác đang dựa vào thân cây, ánh mắt hắn có vẻ trêu chọc nhìn vào Vân Phong.
Hành động của hắn tuy có vẻ lười nhác, nhưng lại khiến người ta sinh ra cảnh giác. Ánh mắt sáng ngời rất lợi hại, như có mùi vị huyết tinh toát ra. Từ trang phục mà xem xét chính là một mạo hiểm giả đúng nghĩa.
Mạo hiểm giả là chỉ những người hay những nhóm người đặc biệt, không thuộc về bất cứ thế lực nào, không thích tranh quyền, xưng bá, tạo thành thế lực. Họ chính là những tán tu, chuyên môn làm nhiệm vụ treo thưởng từ các trung tâm công hội, mượn tiền thưởng, hoặc vật phẩm trả giá để làm tài nguyên tu luyện. Bởi vì thường xuyên làm nhiệm vụ, sống trên đầu thương mũi kiếm cho nên đặc điểm chung của bọn họ đều là khả năng sinh tồn cực kì khủng bố.
Những cá nhân hoặc đội ngũ muốn trở thành mạo hiểm giả đều phải đăng kí ở các trung tâm công hội. Cá nhân đăng kí được gọi là Mạo hiểm giả, đoàn đội đăng kí được gọi là các Hội. Tùy vào nhiệm vụ cao nhất đã làm được mà cá nhân hoặc nhóm sẽ được sắp xếp vào hạng mục khác nhau, từ thấp đến cao lần lượt là Tập sự - Lam - Tông - Bích - Thanh - Hắc - Bạch - Hoàng tương đương với các thế lực Bất nhập lưu, Lam Sa - Tông Bì - Bích Thạch - Thanh Đồng – Hắc Thiết – Bạch Ngân – Hoàng Kim. Chỉ cần những Hội Mạo hiểm giả kia chiếm được một địa phương tự mình quản lý, ngay lập tức, bọn họ sẽ trở thành một thế lực trong mắt thiên hạ.
Lật tay, bọn họ là thế lực lớn đúng nghĩa. Úp tay, bọn họ chưởng khống thế lực ngầm. Hơn thế nữa, những Hội gọi là thế lực ngầm lại tồn tại mười mươi trước mắt mọi người, nhưng không ai có thể xoay chuyển.
Nam tử bịt mặt khinh khỉnh, xòe lòng bàn tay, hất về phía Vân Phong. Từ trong lòng bàn tay, lóe lên một đạo hỏa diệm màu máu nhằm Hỏa Sí Điểu bắn tới với tốc độ cực nhanh. Nhanh đến mức Vân Phong cũng khó lòng tưởng tượng, ngay cả nhìn cũng không thể thấy. Nhưng dường như, hắn không có cố ý giết Ma điểu, chỉ muốn cho nó một bài học mà thôi.
“Bụp”
“Réc . . . réc . . .”
Hỏa Sí Điểu rên lên một tiếng, lảo đảo ngã xuống nền đất, làm dấy lên một lớp tuyết mỏng. Ngay cả hỏa diễm trên người cũng bị dập tắt, chẳng khác nào một con chim sẻ bình thường. Thậm chí, bởi vì bị thương nên còn thê thảm hơn vài phần.
Vân Phong lo lắng, vội vã chạy đến bên người Ma sủng, nâng nó dậy, bỏ vào miệng nó một viên Hồi Hoàn Đan. Đến khi nhìn thấy một bên cánh đã bị đốt trụi, khó lòng bay lên trong thời gian ngắn hắn cảm giác cực kì tức giận.
“Tiểu tử ánh mắt thật tinh tường. Ta không nghĩ đã để lọt dấu vết cho ngươi phát hiện.” – Mạo hiểm giả kia nhàn nhạt nói, coi như không có chuyện vừa rồi xảy ra, điệu bộ vẫn mang theo lười biếng mười phần.
Vân Phong giật mình, quay đầu lại, đối diện với nam nhân bịt mặt, hai hàm răng nghiến vào ken két. Nhưng hắn không vọng động, bởi khi đối mặt với nam tử kia, hắn cảm thấy cực kì nguy hiểm. Cả cơ thể vì thế mà trở nên căng cứng. Cảnh giới của người này so với hắn không biết cao hơn bao nhiêu lần. Hơn thế nữa, từ cảm giác linh mẫn của song bản tâm trong người, Vân Phong cảm nhận được một tia khí tức kì lạ, giống như mùi máu nhàn nhạt. Vân Phong không hiểu khí tức kia là gì, nhưng hắn duy nhất chỉ cảm giác được khí tức gần giống loại này trên người Lưu gia gia và Đông gia gia. Chỉ khác, trên người Lưu gia gia là lạnh lẽo, Đông gia gia là nóng cháy. Ngay cả những người đứng đầu tứ đại gia tộc, hắn cũng chưa từng cảm nhận qua.
“Nói ra ngươi cũng không tin.” – Vân Phong cố nén tức giận, bảo trì bình tĩnh, đáp.
“Di.” – Nam tử kia như cảm thấy hứng thú, không ngờ Vân Phong lại có đảm lượng như vậy, cảm giác lười biếng chợt biến đi đâu mất. “Nói thử xem.”
“Nếu ta nói giác quan thứ 6, ngươi tin không ?” – Vân Phong ngước mắt lên hỏi, thuận tay thu Hỏa Sí Điểu vào Đồng phiến.
Lời này của hắn không phải là giả. Từ khi luyện Luyện Tâm Quyết, sinh ra song bản tâm, ngũ giác của hắn đều mạnh hơn người thường gấp ba, bốn lần. Ngay cả cái gọi là giác quan thứ 6, Vân Phong cũng mơ hồ cảm nhận được.
“Không tin.” – Nam tử kia nói như đóng đinh, chặt sắt, hỏi lại một câu: “Ngươi có biết giác quan thứ 6 là gì không ?”
Vân Phong nhíu mày, nghi hoặc lắc đầu. Hắn vốn tưởng giác quan thứ 6 chỉ là một loại cảm giác báo trước nguy hiểm hoặc là sự nhạy bén của cơ thể, nhưng xem nam tử kia nói thì dường như giác quan thứ 6 không chỉ đơn giản như vậy.
“Giác quan thứ 6 là thứ thường nhân hay nói, trong ngôn ngữ của tu luyện giả chúng ta, chúng được gọi là thần thức hay là tinh thần lực. Tinh thần lực được tạo ra chủ yếu bằng cách quan tưởng, ngoài ra còn có một số các loại tài nguyên có tác dụng tăng cường, cô đọng tinh thần lực. Tinh thần lực càng mạnh, phạm vi bao trùm càng lớn, càng dễ dàng cảm nhận nguyên tố lực trong nguyên khí.”
“Vậy thì sao, chẳng lẽ ta lại không thể có tinh thần lực?”
“Tất nhiên là không phải, chỉ là chưa đến lúc. Phải vào Nguyên sĩ mới có thể miễn cưỡng tạo ra tinh thần lực, nhưng khoảng cách là có hạn. Với khoảng cách ta bám theo ngươi là 15 mét, để phát hiện ra thì ít nhất cũng là Nguyên giả. Ngươi nói xem, ta có nên tin ngươi không ?” – Nam tử che mặt vừa giải thích, vừa hỏi.
“Không.” - Vân Phong đáp.
Đứng trên góc độ lý luận mà nói, câu trả lời tất nhiên là không. Nhưng thực tế, Vân Phong lại có song bản tâm, hơn thế nữa, song bản tâm vì Luyện Tâm Quyết đã trải qua một vài cảm giác nhân sinh của Vân Phong như thất vọng, đối mặt với tử vong cho nên đã có tiến bộ hơn một chút. Tinh thần lực cũng tương đối khá. Chỉ là bây giờ hắn chưa bước vào Nguyên sĩ cảnh cho nên không sử dụng được một cách tự nhiên.
“Vậy thì vừa rồi ngươi nói dối ta ?” - Nam tử không biểu hiện ra thái độ gì, nhàn nhạt nói. Trong lời nói ấy, Vân Phong có thể nhạy cảm nghe được một tiếng hừ lạnh bất mãn.
“Không.” - Hắn cũng không giải thích thêm chỉ thành thật đáp lời. Về phần nam tử kia, muốn tin hay không, hắn cũng chẳng có cách nào.
“Ý ngươi là gì?” – Nam tử kia khó chịu hỏi, quả thực hắn không tin Vân Phong, nhưng sống trên đời nhiều năm, hắn cũng có chút thủ đoạn phân biệt thật giả. Dưới con mắt của hắn, đồng tử Vân Phong vẫn mở to, chẳng có dấu hiệu gì của nói dối cả.
“Ta đã nói rồi, ta cảm nhận được.” – Vân Phong nhún nhún vai, tỏ ra không ý kiến, lập tức chuyển chủ đề: “Nói trước nói sau một hồi, hình như ngươi chưa nói cho ta tại sao lại đi theo ta.”
“Hừ, nếu ta nói ta nhận được lệnh giết ngươi thì ngươi có tin không?” – Nam tử dửng dưng nói.
“Không tin.” – Vân Phong lắc đầu, nói.
“Tại sao?” – Nam tử tự hỏi.
Vân Phong cười, xòe 4 ngón tay ra trước mặt nam tử bịt mặt, lắc lắc tay, nói:
“Thứ nhất, mặc dù trên người ngươi ta cảm nhận được huyết khí, sát khí nhàn nhạt, nhưng nó phiêu đãng trong không khí, không phải tập trung vào ta, cho nên ta tin tưởng ngươi vừa làm việc gì đó đi ngang qua đây, chứ không phải thực sự muốn giết ta.”
“Thứ hai, ta đi ra từ một trấn nhỏ, thế lực lớn nhất trong đó là bất nhập lưu, không có khả năng thuê ngươi.”
“Thứ ba, ta chỉ là một kẻ cảnh giới Nguyên Đồ nho nhỏ, muốn giết ta không cần đến người tu vi cao như ngươi.”
“Thứ tư, mặc dù có hơi miễn cưỡng nhưng vẫn xem là một lý do. Nhưng rất tiếc ta không thể nói với ngươi được.”
Thực tế lý do thứ tư rất đơn giản, Giao Nguyệt Trấn không hề có bất kì một trung tâm công hội nào. Muốn đăng kí một nhiệm vụ cần phải đến thành thị gần nhất, mà quãng đường từ Giao Nguyệt Trấn đến Tứ Phương Thành phải mất 5 ngày đường. Cả đi cả về mất 10 ngày, trong khi hắn mới rời Giao Nguyệt có 8 ngày. Về thời gian đã không hợp lý chút nào. Tuy nhiên, rất có thể, có người trong trấn đã rời đi từ trước, nhưng Vân Phong vẫn tin tưởng khả năng này không lớn.
Nam tử bịt mặt ngạc nhiên, có đôi chút sững sờ, không ngờ đến tiểu từ này còn nhỏ mà đã nghĩ sâu xa như thế. Dưới lớp khăn che mặt, một nụ cười hiếm hoi khẽ kéo:
“Tiểu tử thật thông minh.”
“Không dám, không dám. Như vậy, ngươi có thể nói lý do đi theo ta chứ. Mới đầu ta còn nghĩ ngươi là phường đầu trộm đuôi cướp đó.” – Vân Phong mở miệng trả lời, đột nhiên nhớ ra cái gì, bịt chặt mồm, lầm bầm:
“Ách, xin lỗi, xin lỗi, ta lỡ lời, ngươi không phải là phường bất lương, đầu trộm đuôi cướp. Nhưng ngươi không nói càng khiến ta nghi ngờ ngươi là tiểu nhân thích dòm trộm người khác. Không biết có bao nhiêu lão thái bà cùng tiểu cô nương bị ngươi nhìm trộm rồi.”
“Ây zà, ngươi xem cái miệng ta, lúc sợ hãi, luống cuống toàn nói linh tinh.”
Vân Phong nở nụ cười “ngây thơ”, phối hợp với điệu bộ bình thản càng khiến người ta tin rằng hắn chỉ lỡ lời. Nhưng nam tử kia thừa biết rằng, đứa trẻ này đang mắng chửi mình, với trí tuệ cùng sự tự tin của hắn, không có chuyện lỡ lời như vừa rồi. Nam tử đầu to như cái đấu, không biết làm gì cho phải, gầm lên:
“Mẹ kiếp, tiểu tử này, im mồm cho ta.”
Vân Phong chợt tắt tiếng, im lặng lui ra đằng xa, vẻ mặt sợ hãi, nhưng trong lòng thầm hô sảng khoái. Ít nhất hắn cũng đã chơi cho nam tử bịt mặt một vố, dẫu cho chỉ là lợi thế trên miệng lưỡi. “Hừ, dám ra tay đả thương Ma sủng của ta, cho dù không đánh được ngươi nhưng ít ra cũng khiến ngươi tức giận.”
“Ngươi muốn làm gì.” – Vân Phong giả bộ sợ sệt, nói.
“Đừng có làm trò trước mặt ta. Từ trước đến nay, chưa có ai dám nói năng như vậy trước mặt ta. Chỉ dựa vào điều này, ngươi cũng đủ chết một trăm lần rồi.” – Mạo hiểm giả thần bí nói, Ma sủng dạng gấu bên cạnh được hắn thu vào trong Ngân phiến màu trắng bạc.
Hắn khoanh tay, thích thú nhìn Vân Phong, bộ dạng trở nên nghiêm túc, cao cao tại thượng. Bộ dáng này không giống như cố ý làm, mà dường như vốn dĩ phải vậy, chính là thường xuyên đứng ở vị trí thượng vị mà bồi đắp nên. Mỗi cái nhấc tay, nhấc chân đều vô tình tỏa ra một loại phong thái áp bức như thế:
“Ta có thể cho ngươi hai sự lựa chọn.”
Nam tử xòe hai ngón tay, điệu bộ chẳng khác gì Vân Phong lúc trước:
“Thứ nhất, chiến đấu với Ma sủng của ta. Thứ hai, chết.”
“Hừ, ta chọn cái thứ hai.” – Vân Phong không hề dừng lại, lập tức chọn luôn điều thứ hai, lầm bầm nói: “Nói đùa gì vậy, trông ngươi thế kia mà đầu óc y hệt kẻ đần. Nhìn bộ dạng ngươi mạnh mẽ thế kia, chắc chắn Ma sủng không phải là yếu. Đấu với Ma sủng của ngươi thì thà chết trước còn hơn. Ít ra còn được toàn thây.”
“Ngươi.” – Nam tử trung niên lần đầu cảm thấy bức bách, chưa từng lâm vào tình trạng như thế này. Từ trước đến nay, ngoại trừ mấy bằng hữu thân thiết ra, chưa ai dám nói với hắn như vậy. Trong khi mồm miệng tiểu tử này cực kì nhanh nhảu, nói 10 câu hắn sẽ đáp lại ngươi 10 câu, mà câu nào cũng khiến ngươi tịt ngòi, ngậm miệng. Nếu như ở nơi khác, có kẻ dám nói với hắn lời lẽ như thế, đảm bảo chết không có chỗ chôn, nhưng trường hợp này, ra tay với một đứa bé quả thực cực kì mất thân phận. Mà không ra tay lại cảm thấy cực kì nghẹn khuất.
“Ngươi gì mà ngươi, rốt cục có ra tay không, nếu không ta đi đây.” – Vân Phong nheo mắt, đắc ý nói. Nhìn biểu hiện đặc sắc của nam tử trung niên, không khó để đoán ra được cảm xúc của hắn.
“Khoan đã, chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao ta theo ngươi ư?” – Nam tử gọi giật lại.
Vân Phong há hốc mồm, thầm nghĩ tên thần bí này quả thực giống Hư, khi không thể nói được điều gì toàn lấy cách này ra làm lợi thế. Nhưng Vân Phong đâu phải kẻ ngu, cái chiêu này ngay cả Hư cũng không qua mặt được hắn.