|
|
25-10-2008, 03:48 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 10
Indar đã bắt đầu câu chuyện của anh và o cuối buổi tối hôm ở nhà Yvette và Raymond đó. Sau đó nhiá»u lần anh kể thêm. Anh đã bắt đầu câu chuyện và o buổi tối đầu tiên tôi gặp Yvette, và má»i nÆ¡i tôi gặp Yvette sau đó nà ng Ä‘á»u Ä‘i vá»›i anh. Tôi lạ lùng vá»›i cả hai con ngÆ°á»i đó, tôi không hiểu ra sao nữa.
Trong tâm trà tôi có hình ảnh Yvette của riêng mình, và hình ảnh đó không bao giá» thay đổi. NhÆ°ng con ngÆ°á»i mà tôi thấy, nhiá»u lúc trong ngà y, trong nhiá»u dạng ánh sáng và thá»i tiết khác nhau, trong những hoà n cảnh khác hoà n toà n vá»›i những hoà n cảnh tôi đã gặp nà ng lần đầu, bao giá» cÅ©ng má»›i mẻ, luôn là má»™t sá»± bất ngá». Tôi bồn chồn được thấy mặt nà ng – tôi bị nà ng ám ảnh.
Và Indar cÅ©ng bắt đầu thay đổi vá»›i tôi. Cả tÃnh cách riêng biệt của anh cÅ©ng có má»™t cái gì đó rã ra. Khi anh kể xong chuyện, trong mắt tôi anh không giống vá»›i ngÆ°á»i đã xuất hiện trong cá»a hiệu của tôi nhiá»u tuần trÆ°á»›c. Trong bá»™ quần áo của anh khi đó tôi đã nhìn thấy sá»± thiên vị dà nh cho London. Tôi đã thấy rằng anh Ä‘ang chiến đấu để giữ lại được phong cách của mình, nhÆ°ng tôi không nghÄ© phong cách của anh nhÆ° cái gì đó anh tá»± tạo ra cho mình. Tôi thấy anh là má»™t ngÆ°á»i bị hà o quang của thế giá»›i vÄ© đại tác Ä‘á»™ng đến, và tôi đã nghÄ© đó là cÆ¡ may cho thế giá»›i của anh, cả tôi, cÅ©ng có thể bị tác Ä‘á»™ng bởi ánh hà o quang đó. Trong những ngà y đó tôi thÆ°á»ng muốn nói vá»›i anh "Hãy giúp tôi thoát khá»i chốn nà y. Hãy chỉ cho tôi là m thế nà o để giống được nhÆ° anh".
NhÆ°ng giá» thì không thế nữa rồi. Tôi không thể ghen tị vá»›i phong cách hay sá»± Ä‘á»™c đáo của anh nữa. Tôi thấy anh nhÆ° bản thân anh. Tôi cảm thấy mình được bảo vệ trÆ°á»›c anh. Tôi cảm thấy kể từ tối đó tại chá»— Yvette – buổi tối đã nâng tôi lên nhÆ°ng lại kéo anh xuống thấp – chúng tôi đã tráo đổi vai. Tôi không còn thấy anh là ngÆ°á»i hÆ°á»›ng lối cho mình, anh là ngÆ°á»i cần được giúp đỡ.
Äó có thể là điá»u bà máºt của sá»± thà nh công vá» mặt xã há»™i của anh mà tôi từng ghen tị. Mong muốn của tôi – hẳn là giống vá»›i của những ngÆ°á»i ở London mà anh đã nói vá»›i tôi, những ngÆ°á»i đã tạo chá»— là m cho anh – là loại bá» hoà n toà n sá»± nóng nảy và thất vá»ng, những thứ là m há»ng Ä‘i sá»± êm ái mà tôi biết là có ở đó. Tôi được bảo vệ trÆ°á»›c anh và sá»± Ä‘á»™c đáo của anh, cả việc nói quá cÅ©ng nhÆ° sá»± lừa dối của anh. Tôi muốn tất cả những cái đó không bị tổn thÆ°Æ¡ng. Äiá»u là m tôi buồn là trong má»™t thoáng chốc anh phải rá»i Ä‘i, anh phải tiếp tục vá»›i những công việc giảng dạy tại nÆ¡i khác của mình – má»™t giảng viên, tháºt không chắc chắn vá» tÆ°Æ¡ng lai của anh trong vai trò đó nhÆ° anh từng đã là m trong những vai tròn trÆ°á»›c của mình.
Những ngÆ°á»i bạn duy nhất trong thị trấn mà tôi giá»›i thiệu cho anh là Shoba và Mahesh. Há» là những ngÆ°á»i duy nhất tôi cho là có thể có Ä‘iá»u gì đó chung vá»›i anh. NhÆ°ng hoá ra không phải. Cả hai bên Ä‘á»u nghi kỵ nhau. Cả ba ngÆ°á»i theo nhiá»u cách – nổi loạn, liên quan đến vẻ đẹp hình thể của há», tìm ra vẻ đẹp đó nhÆ° là dạng thức dá»… dà ng nhất của nhân cách. Má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u thấy ngÆ°á»i kia nhÆ° là má»™t phiêu bản của chÃnh mình, và há» giống nhÆ° những ngÆ°á»i – Shoba và Mahesh má»™t bên, Indar ở bên kia - cảm thấy ở bên kia sá»± giảo trá.
Má»™t hôm tại bữa trÆ°a trong căn há»™ của há» - má»™t bữa ăn ngon: hỠđã sá»a soạn rất kỹ cà ng, đồ bạc và đồ đồng được đánh bóng, những chiếc rèm kéo xuống che ánh sáng chói loà bên ngoà i, ngá»n đèn ba bấc chiếu sáng chiếc thảm Ba TÆ° trên tÆ°á»ng – Shoba há»i Indar "Anh là m việc nà y có kiếm được tiá»n không?" Indar nói "Có chứ". NhÆ°ng lúc ra ngoà i, trong ánh nắng và bụi Ä‘á», anh trở nên tức giáºn. Khi chúng tôi lái xe trở vá» Khu, vá» nhà anh, anh nói "Các bạn của anh không biết tôi là ai và tôi đã là m gì. Há» tháºm chà còn chẳng biết tôi từ đâu đến". Anh không nhắc đến những chuyến Ä‘i của mình, anh muốn nói hỠđã không đánh giá cao những cuá»™c tranh đấu mà anh đã từng trải qua. "Hãy nói vá»›i há», giá trị của tôi là giá trị vị trà của chÃnh tôi. Không có lý do khác để có thể kiếm được năm mÆ°Æ¡i nghìn đô la hay má»™t trăm nghìn đô la má»™t năm".
Äó là tâm trạng của anh khi sắp Ä‘i khá»i Khu. Anh dá»… nổi nóng và thất vá»ng. NhÆ°ng vá»›i tôi, tháºm chà trong những ngà y chán nản đó, Khu vẫn là địa Ä‘iểm đáng trông chá». Tôi trông chá» lặp lại buổi tối mà tôi đã từng có – tiếng hát Joan Baez, những ngá»n đèn mỠảo và những chiếc đệm châu Phi trên sà n nhà , ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà bối rối trong bá»™ đồ chùng mà u Ä‘en, cuá»™c Ä‘i bá»™ đến ghá»nh nÆ°á»›c dÆ°á»›i ánh trăng và những đám mây. Tôi bắt đầu cảm thấy phấn khÃch. Tôi giữ bà máºt không nói vá»›i Indar. Và Yvette, má»—i khi thấy nà ng, trong ánh sáng Ä‘iện mỠảo hoặc trong ánh sáng ban ngà y tầm thÆ°á»ng, lại là m tôi bối rối, tháºt khác vá»›i những gì tôi còn nhá»›.
Ngà y nối ngà y qua Ä‘i, há»c kỳ của trÆ°á»ng bách khoa đã hết. Indar Ä‘á»™t ngá»™t tạm biệt và o má»™t buổi chiá»u, nhÆ° má»™t ngÆ°á»i không muốn gây náo loạn nhiá»u vá» lá»i tạm biệt , anh không muốn tôi tiá»…n anh. Và tôi cảm thấy rằng Khu và cuá»™c sống ở đây, đã vÄ©nh viá»…n khép lại trÆ°á»›c tôi.
Ferdinand cÅ©ng Ä‘i. Nó lên thủ đô theo khoá táºp huấn công chức nhà nÆ°á»›c. Tôi tiá»…n Ferdinand ra tà u thuá»· và o cuối há»c kỳ. Những bông lan dạ hÆ°Æ¡ng trên sông Ä‘ang trôi nổi trong những ngà y nổi loạn, ngÆ°á»i ta nói chúng thấm máu, và o những buổi chiá»u nặng ná», ngá»™t ngạt vá»›i cái nóng lấp loá nắng, chúng không có mùi, và o lúc có trăng những bông hoa nà y có mà u trắng, chúng rất hợp vá»›i tâm trạng má»™t buổi tối đặc biệt. GiỠđây mà u tim hoa cà trên mà u xanh lá cây Ä‘áºm, chúng nói vá» Ä‘iá»u gì đó đã qua, những ngÆ°á»i khác Ä‘ang tá»›i.
Tà u thuá»· đến và o buổi chiá»u hôm trÆ°á»›c, kéo theo chiếc thuyá»n chở khách. Tôi không thấy Zabeth và chiếc thuyá»n Ä‘á»™c má»™c của cô. Ferdinand không muốn cô đến đây. Tôi đã nói vá»›i Zabeth đó chỉ là vì Ferdinand Ä‘ang ở tuổi muốn chứng tá» mình Ä‘á»™c láºp. Và điá»u nà y rất đúng xét theo khÃa cạnh nà o đó. Chuyến Ä‘i đến thủ đô là rất quan trá»ng vá»›i Ferdinand, và vì nó quan trá»ng, Ferdinand muốn được tá»± là m má»™t mình, không có mẹ.
Nó luôn tá»± coi mình quan trá»ng nhÆ° thế. NhÆ°ng ở nó đã phát triển má»™t cung cách má»›i đáng ngạc nhiên. Từ chiếc thuyá»n Ä‘á»™c má»™c lên khoang hạng nhất tà u thuá»·, từ má»™t ngôi là ng đến trÆ°á»ng bách khoa và cuá»™c thi công chức, nó đã nhảy qua hà ng thế ká»·. Chuyến Ä‘i của nó không há» dá»… dà ng, hồi cuá»™c nổi loạn nó muốn chạy trốn. NhÆ°ng kể từ đó nó đã há»c được cách chấp nháºn má»i khÃa cạnh của chÃnh nó và má»i khÃa cạnh của đất nÆ°á»›c, nó không vứt bá» gì Ä‘i hết. Nó chỉ biết đất nÆ°á»›c nó và cái đất nÆ°á»›c cho nó, và toà n bá»™ những gì đất nÆ°á»›c nà y cho nó giỠđây nó Ä‘á»u muốn Ä‘á»n đáp. Äiá»u nà y giống nhÆ° má»™t sá»± cao ngạo, nhÆ°ng đó cÅ©ng là má»™t dạng nhẹ nhà ng và chấp nháºn. Nó Ä‘ang ở nhà , nó chấp nháºn toà n bá»™ tình thế, và nó là chÃnh nó ở má»i nÆ¡i.
Äó là điá»u nó thể hiện sáng đó khi tôi chở nó từ Khu ra bến tà u. Sá»± thay đổi từ Khu được những nhà cá»a xáºp xệ bên ngoà i – vá»›i những cánh đồng thÆ°a thá»›t trồng ngô, những dòng suối nhỠđầy rác và hà ng chồng rác – tất cả ấn tượng mạnh lên tôi hÆ¡n là lên nó. Tôi muốn cùng vá»›i nó nghÄ© vá» niá»m tá»± hà o ccn để không để ý gì đến chúng, nó nói vá» chúng, không có ý phê phán mà xem chúng là má»™t phần của thị trấn. Tại Khu, khi từ biệt những ngÆ°á»i quen, nó đã cÆ° xá» nhÆ° má»™t cáºu há»c việc công chức, vá»›i tôi trong xe nó giống nhÆ° vá»›i má»™t ngÆ°á»i bạn cÅ©, và rồi bên ngoà i những cánh cá»a cầu tà u, nó trở nên vui sÆ°á»›ng má»™t cách dá»… hiểu, và kiên nhẫn, hoà và o đám đông châu Phi, trong sá»± hối hả của phiên chợ.
Miscerique probat populos et foedera jungi. Äã từ lâu tôi thôi không còn để ý tá»›i sá»± rá»±c rỡ của những từ nà y nữa. Toà nhà chỉ trở thà nh má»™t phần của cảnh chợ và o những ngà y có tà u. Qua đám đông đó giỠđây chúng tôi bắt đầu con Ä‘Æ°á»ng của mình, vá»›i má»™t ông già đi theo, ngÆ°á»i yếu á»›t nhất trong số chúng tôi, ngÆ°á»i xách va li cho Ferdinand.
Những cháºu ấu trùng và sâu; những giá» chứa đầy gà bị trói chặt kêu quang quác khi bị ngÆ°á»i bán hà ng xách má»™t cái cánh lên cho ngÆ°á»i khách xem; những con dê mắt u tối trụi thùi lụi, nằm ngổn ngang trên mặt đất, nhai rác và giấy, những con khỉ non lông ẩm Æ°á»›t, đầy vẻ khổ cá»±c, bị buá»™c dây dây dắt chặt quanh những cái eo lÆ°ng gầy guá»™c và gặm lạc, vá» chuối, vá» xoà i, nhÆ°ng nhai mà không có vẻ gì ngon là nh, nhÆ° thể chúng biết mình sắp bị giết thịt.
Những ngÆ°á»i khách thoáng qua đầy nóng vá»™i đến từ vùng cây bụi, những ngÆ°á»i khách tá»›i bằng xuồng, Ä‘i từ má»™t ngôi là ng xa xôi đến má»™t ngôi là ng khác, được gia đình hoặc bạn bè Ä‘Æ°a tiá»…n, những ngÆ°á»i bán hà ng có cá»a hà ng ngồi tại cá»a hà ng của mình (hai hoặc ba cái dÆ°á»›i chân toà nhà ) vá»›i những chá»— ngồi bằng thùng, đã nấu ăn, vá»›i chai lá» nồi niêu, nến, trẻ con, những ngÆ°á»i què quặt trây ì và những kẻ ăn cắp. Và các quan chức.
Ngà y nay còn có nhiá»u quan chức hÆ¡n, và ở đây phần lá»›n trong số há» có vẻ rất năng nổ và o những ngà y có tà u thuá»·. Không phải tất cả há» Ä‘á»u mặc đồng phục cảnh sát, và không phải tất cả há» Ä‘á»u là đà n ông. Nhân danh ngÆ°á»i mẹ đã chết của mình, ngÆ°á»i phục vụ khách sạn, "ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà Phi châu", nhÆ° ông thÆ°á»ng gá»i trong những bà i diá»…n văn của mình, Tổng thống quyết định phải vinh danh cà ng nhiá»u phụ nữ cà ng tốt, và ông đã là m thế bằng cách biến há» thà nh nô bá»™c của chÃnh phủ, không phải lúc nà o cÅ©ng vá»›i những nhiệm vụ rõ rà ng.
Ferdinand, tôi và ngÆ°á»i xách đồ tạo thà nh má»™t nhóm khá là đáng chú ý (fe cao hÆ¡n nhiá»u so vá»›i ngÆ°á»i trong Khu), và chúng tôi bị chặn lại chừng sáu bảy lần bởi những ngÆ°á»i muốn xem giấy tá» của chúng tôi. Má»™t lần chúng tôi bị má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà báºn đồ vải bông theo kiểu châu Phi chặn lại. Cô ta nhá» nhÆ° những chị em của mình, những ngÆ°á»i chèo xuồng Ä‘á»™c má»™c trong những kinh rạch của là ng, và xấu xÃ, táºn tuỵ, cái đầu của cô ta không có tóc và trông nhÆ° hói, nhÆ°ng khuôn mặt cô tròn trÄ©nh. Cô nói xẵng giá»ng vá»›i chúng tôi. Cô cầm ngược các vé tà u của Ferdinand (má»™t là vé lên tà u, má»™t là phiếu ăn) khi kiểm tra, cô nhăn mặt.
Khuôn mặt Ferdinand không biểu lá»™ Ä‘iá»u gì. Khi cô ta trả lại cho nó vé, nó nói "Cám Æ¡n, citoyenne" Nó nói không há» có vẻ mỉa mai, cái nhăn của ngÆ°á»i phụ nữ biến thà nh má»™t nụ cÆ°á»i. Và điá»u nà y dÆ°á»ng nhÆ° là điểm mấu chốt của việc kiểm tra – ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà muốn được kÃnh trá»ng và được gá»i là citoyenne. Monsieur, madame và boy đã trở thà nh lá»—i thá»i quá rồi. Tổng thống đã tuyên bố tất cả chúng tôi là citoyen và citoyenne. Ông sá» dụng hai từ cùng vá»›i nhau trong những bà i diá»…n văn của mình, lặp Ä‘i lặp lại nhÆ° những nốt nhạc váºy.
Chúng tôi Ä‘i xuyên qua đám đông ngÆ°á»i Ä‘ang chỠđợi – ngÆ°á»i ta nhÆ°á»ng chá»— cho chúng tôi, Ä‘Æ¡n giản vì chúng tôi Ä‘ang di chuyển – cho đến cầu tà u. Và tại đó ngÆ°á»i xách đồ của chúng tôi, nhÆ° thể biết cần phải là m gì, đặt đồ xuống, đòi rất nhiá»u tiá»n, nhanh chóng bá»›t giá và chuồn mất. Những cái cá»a, chẳng hiểu vì sao, lại đóng trÆ°á»›c chúng tôi. Những ngÆ°á»i lÃnh nhìn chúng tôi rồi khoá lại, không cho chúng tôi Ä‘i qua. Chúng tôi đứng trong đám đông đó ná»a giá» hoặc hÆ¡n, dá»±a và o cá»a, trong ánh nắng chói chang, trong mùi kẹo và đồ ăn hun khói, và rồi, chẳng có lý do nà o rõ rệt, má»™t ngÆ°á»i lÃnh mở cá»a cho chúng tôi và o, nhÆ°ng chỉ có chúng tôi chứ không phải bất kỳ ai đứng sau, nhÆ° thể dù cho có những cái vé của Ferdinand và vé và o cá»a của tôi, anh ta là m thế chẳng qua là để chiếu cố chúng tôi.
Tà u thuá»· vẫn Ä‘áºu, mÅ©i hÆ°á»›ng vá» ghá»nh nÆ°á»›c. Phần cao mà u trắng vá»›i những khoang hạng nhất – cái duy nhất nhìn thấy được phÃa trên mái nhà của khu hải quan, là phần Ä‘uôi tà u. Trên cái boong ná»n kim loại ở dÆ°á»›i, chỉ cách mặt nÆ°á»›c và i feet, má»™t hà ng rà o bằng sắt giống nhÆ° của trại lÃnh chạy xuống phÃa vòng cung dÆ°á»›i. những khoang tà u kim loại dà nh cho hà nh khách kém tiá»n hÆ¡n. Hạng thấp nhất được xếp trên cái thuyá»n nhá» - những dãy lồng chim trên má»™t đống vá» sắt, những cái lồng lÆ°á»›i sắt và rà o kÃnh, lÆ°á»›i và cá»a sắt dà y hai lá»›p, kết cấu bên trong lồng bị giấu kÃn, bị mất Ä‘i trong sá»± má» tối, dù có ánh mặt trá»i và sá»± lấp lánh của dòng sông.
Các khoang hạng nhất vẫn sang trá»ng. Những bức tÆ°á»ng sắt mà u trắng, những cái boong dán nhãn được lau chùi và đánh bóng. Tất cả cá»a Ä‘á»u mở, có rèm. Có ngÆ°á»i hầu và tháºm chà cả má»™t ngÆ°á»i phụ trách.
Tôi nói vá»›i Ferdinand "Chú nghÄ© những ngÆ°á»i ở dÆ°á»›i sẽ đến há»i cháu chứng nháºn công dân đấy. Ngà y xÆ°a phải có cái đó ngÆ°á»i ta má»›i cho cháu lên đây".
Nó không cÆ°á»i, nhÆ° ngÆ°á»i già dặn thÆ°á»ng là m. Nó không biết gì vá» quá khứ thuá»™c địa. Ký ức của nó vá» cái thế giá»›i rá»™ng lá»›n hÆ¡n nà y bắt đầu bằng cái ngà y huyá»n bà khi những ngÆ°á»i lÃnh què cụt, những ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i, đã đến là ng mẹ nó tìm những ngÆ°á»i da trắng để giết, và Zabeth đã là m tất cả há» sợ và chỉ dám mang theo và i ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà của là ng.
Vá»›i Ferdinand quá khứ thuá»™c địa đã tan biến. Tà u thuá»· vẫn luôn là châu Phi, và hạng nhất trên tà u là cái giỠđây có thể thấy. Những ngÆ°á»i châu Phi ăn mặc lịch sá»±, ngÆ°á»i nhiá»u tuổi hÆ¡n mặc đồ lá»…, những ngÆ°á»i thuá»™c thế hệ má»›i đã tiến hoá, má»™t số phụ nữ Ä‘i cùng gia đình, tất cả Ä‘á»u ăn mặc theo kiểu Ä‘i xa, má»™t hoặc hai bà trong những gia đình đó, gần gÅ©i hÆ¡n vá»›i những con Ä‘Æ°á»ng rừng, đã ngồi trên sà n cabin của mình chuẩn bị bữa trÆ°a, mở những há»™p cá hun khói và khỉ hun khói cho và o những cà mèn sặc sỡ nhiá»u mà u, mùi rất Ä‘áºm, rất mặn.
Những cách cÆ° xá» quê kệch, lối là m ăn ở rừng, trong má»™t khung cảnh không phải rừng. NhÆ°ng đó chÃnh là cách, tại các vùng đất tổ tiên của chúng ta, chúng ta đã bắt đầu – cái đệm của ngÆ°á»i cầu nguyện trên cát, rồi sà n đá của má»™t nhà thá» Hồi giáo, những nghi thức và cấm kỵ của những ngÆ°á»i du mục đã được mang đến lâu Ä‘Ã i của vị sultan hoặc maharaja, trở thà nh truyá»n thống của giá»›i quý tá»™c.
Tôi vẫn thấy chuyến Ä‘i nà y tháºt là khó nhá»c, nhất là khi, giống nhÆ° Ferdinand, tôi phải chia sẻ cabin vá»›i má»™t ngÆ°á»i khác, má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang đứng trong đám đông ngoà i kia vẫn chÆ°a và o được đến nÆ¡i. NhÆ°ng vá»›i tôi tà u thuá»· không có nghÄ©a gì cả - dù biểu tượng thá»i thá»±c dân được thêu mà u Ä‘á» trên ná»n sá»c, những mảnh chăn và gối được giặt là cẩn tháºn trên giÆ°á»ng của Ferdinand – vá»›i những ngÆ°á»i ngà y xÆ°a từng há»i giấy chứng nháºn công dân, chẳng vì lý do gì cả. Tà u thuá»· giỠđây có nghÄ©a vá»›i những ngÆ°á»i sá» dụng nó và vá»›i há» nó rất vÄ© đại. những ngÆ°á»i ở cùng boong vá»›i Ferdinand biết rằng há» không phải hà nh khách trên má»™t con thuyá»n nhá».
Từ Ä‘Ã ng sau cầu tà u, nhìn vá» phÃa những cái thuyá»n cứu nạn, chúng tôi có thể thấy nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘ang lên thuyá»n vá»›i hòm xiểng và các thứ gói của mình. PhÃa trên mái nhà của hải quan bên ngoà i thị trấn có rất nhiá»u cây và cây bụi – thị trấn mà khi chúng tôi ở đây, có đầy những phố phÆ°á»ng và các khoảng không gian mở cùng mặt trá»i và các toà nhà . Không nhiá»u nhà cá»a có thể nhìn thấy được qua cây cối và không cái nà o nổi lên trên chúng. Và từ Ä‘á»™ cao trên boong trên bạn có thể thấy – theo mà u sắc cây cối, sá»± khác biệt giữa các loại cây nháºp ngoại vá»›i cây bụi – thị trấn má»›i nhá» bé là m sao, cháºt chá»™i là m sao bên bá» sông. Nhìn theo hÆ°á»›ng khác, qua dòng sông đầy bùn lầy đến mức dÆ°á»›i của cây bụi và sá»± trống trÆ¡n của bá» bên kia, bạn có thể cho rằng thị trấn chÆ°a há» tồn tại. Và váºy là con thuyá»n nhá» trên dòng sông nà y giống nhÆ° má»™t Ä‘iá»u kỳ diệu, và những khoang hà nh khách hạng nhất quả là má»™t thứ xa xỉ không thể có.
Cả ở cuối boong tà u nà y nà y cÅ©ng có gì đó tháºt ấn tượng – má»™t cabine de luxe. Những tấm bảng kim loại dà cÅ©, ố bạc trên cá»a nói lên Ä‘iá»u đó. Hai ca bin đó giá» chứa gì? Ferdinand nói "Chúng ta ngó má»™t cái nhé?" Chúng tôi Ä‘i và o trong căn phòng ở Ä‘Ã ng sau. Trong đó tối và rất nóng, cá»a sổ Ä‘á»u bị bịt kÃn cả lại. Má»™t phòng tắm bằng gạch nung, hai ghế bà nh, má»™t cái bà n vá»›i hai chiếc ghế rệu rã, hai chân nến trống trÆ¡n, những bức rèm rách rÆ°á»›i ngăn những cái giÆ°á»ng vá»›i phần còn lại của khoang, và má»™t máy Ä‘iá»u hoà nhiệt Ä‘á»™. Ai, trong đám đông bên ngoà i có cái y tưởng kỳ cục là cần thiết những thứ thế nà y? Ai có thể yêu cầu sá»± riêng tÆ°, những tiện nghi nhiá»u đến thế nà y?
Từ má»™t góc xa của boong tà u vẳng lại tiếng cãi cá». Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông Ä‘ang phà n nà n rất lá»›n giá»ng, và nói bằng tiếng Anh.
Ferdinand nói "Cháu nghÄ© cháu Ä‘ang nghe thấy giá»ng bạn chú".
Äó là Indar. Anh mang rất nhiá»u đồ, anh Ä‘ang toát mô hôi và tức Ä‘iên. Hai tay chìa ra thẳng tắp – giống nhÆ° hai cà ng của cái máy nâng – anh Ä‘ang khệ nệ bÆ°ng má»™t cái há»™p nông nhÆ°ng rất lá»›n, mở ra ở trên, mà anh không thể thoát nợ được. Cái há»™p rất nặng. Nó đầy đồ rau cá» và chai lá», mÆ°á»i hoặc mÆ°á»i hai cái chai, và sau khi Ä‘i bá»™ khác lâu từ cầu tà u và đi lên những báºc thang tà u thuá»·, Indar có vẻ nhÆ° đã kiệt sức và đang sắp phát khóc.
Vá»›i má»™t bÆ°á»›c chúi lên trÆ°á»›c anh ngả và o cabine de luxe và quẳng toẹt cái thùng lên sà n. Anh tá» ra cá»±c kỳ mệt má»i, giáºm chân than thở vá» chá»— của mình và vung vẩy hai tay rất dữ, nhÆ° thể muốn lấy lại sức lá»±c bằng cách ấy.
Anh đã là m quá, nhÆ°ng anh có khán giả. Không phải tôi, ngÆ°á»i mà anh đã nhìn thấy nhÆ°ng là m ra vẻ không nháºn ra. Yvette ở sau anh. Nà ng xách va li. Anh hét lên vá»›i nà ng, bằng thứ tiếng Anh rất chuẩn của mình "Cái vali, đứa chó chết nà o cầm rồi?" Nà ng trông tháºt mệt má»i và chán chÆ°á»ng, nhÆ°ngnà ng vẫn nói rất nhá» nhẹ "Vâng, vâng", và má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mặc quần áo hoa mà tôi tưởng là hà nh khách Ä‘ang xách cái vali.
Tôi đã nhìn thấy Indar và Yvette cùng vá»›i nhau nhiá»u lần, nhÆ°ng chÆ°a bao giá» trong mối quan hệ thân tình ngÆ°á»i nhà thế nà y. Và o má»™t thá»i Ä‘iểm không thÃch hợp ý nghÄ© há» sắp sá»a bá» Ä‘i đến vá»›i tôi. NhÆ°ng rồi Yvette, đứng thẳng lên, và nhá»› ra phải mỉm cÆ°á»i, nà ng nói vá»›i tôi "Anh cÅ©ng Ä‘i tiá»…n ai đó à ?" và tôi hiểu sá»± lo lắng của mình đúng là điên rồ.
Indar giỠđã thả lá»ng gân cốt. Má»i Ä‘iá»u anh dá»± định lúc nà y vá»›i Yvette đã bị tiêu tan bởi sá»± lo lắng cho cái há»™p.
Anh nói "HỠkhông có cái chở đồ. HỠkhông có cái quái quỷ đó".
Tôi nói "Tôi nghĩ anh đi máy bay cơ".
"Hôm qua chúng tôi đã đợi hà ng giỠở sân bay. Không có máy bay. Äến ná»a đêm há» Ä‘Æ°a chúng tôi má»™t cốc bia và nói là máy bay không hoạt Ä‘á»™ng. Thế đấy. Không phải là hoãn chuyến bay. NgÆ°á»i Äà n Ông VÄ© Äại muốn váºy. Không ai biết khi nà o ông ấy má»›i cho máy bay hoạt Ä‘á»™ng lại. Và đi mua vé tà u thuá»· - anh có phải là m việc đó không? Äủ má»i thứ quy tắc thủ tục. Chẳng có ai ở đó cả. Cái cá»a chó chết lúc nà o cÅ©ng khoá. Và cứ năm yard lại có má»™t ngÆ°á»i đến há»i giấy tá». Ferdinand, hãy giải thÃch cho tôi Ä‘iá»u đó Ä‘i nà o. Rồi thằng cha tăng giá, má»i thứ phụ thêm và o, hắn ta tÃnh tổng cá»™ng cao hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i lần. CÅ©ng số lượng đó, hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i lần, tại sao? Hắn có nghÄ© cái máy sẽ đổi ý không? mất phéng ná»a giá». Và rồi, Æ¡n Chúa, Yvette nhắc tôi vỠđồ ăn. Và nÆ°á»›c. Thế là chúng tôi phải Ä‘i mua. Sáu chai nÆ°á»›c Vichy cho năm ngà y. Äó là tất cả những gì há» có – tôi đến châu Phi để uống nÆ°á»›c Vichy đấy. má»™t đô la rưỡi má»™t chai, chai Mỹ. Sáu chai rượu vang Ä‘á», cái thứ rượu Bồ Äà o Nha chua loét ở đây đấy. Nếu biết phải vác cái há»™p thì tôi đã không mua.
Anh cÅ©ng mang theo năm há»™p cá sardine, má»—i ngà y má»™t há»™p, tôi cho là thế, hai há»™p sữa khô, má»™t há»™p Nescafé, má»™t phô mai Hà Lan, bánh bÃch quy và má»™t đống bánh máºt của Bỉ.
Anh nói "Bánh máºt là theo ý Yvette. Cô ấy nói bổ lắm".
Nà ng nói "Giữ được trong trá»i nóng".
Tôi nói "Có má»™t ngÆ°á»i ở trÆ°á»ng trung há»c đã từng sống chỉ bằng bánh máºt thôi".
Ferdinand nói "ChÃnh vì váºy chúng tôi hun khói má»i thứ lên. Má»™t khi mà không Ä‘áºp vỡ vá» bánh thì để được lâu lắm".
"NhÆ°ng tình trạng thá»±c phẩm ở nÆ¡i nà y tháºt là thảm hại" Indar nói. "Má»i thứ trong các cá»a hiệu Ä‘á»u là đồ nháºp và đắt quá. Và ngoà i chợ, ngoà i những thứ sâu bá» và những thứ ngÆ°á»i ta bắt được, chỉ có thể tìm được và i thứ vá»› vẩn khác thôi. Rồi thì ngÆ°á»i ta đổ dồn đến. Là m thế nà o để thoát ra đây? Cần có toà n bá»™ cây bụi nà y, toà n bá»™ cÆ¡n mÆ°a nà y. Và rồi có thể có nạn đói trong thị trấn".
Khoang trở nên đông ngÆ°á»i hÆ¡n trÆ°á»›c. Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông béo lùn Ä‘i chân đất đến giá»›i thiệu mình là ngÆ°á»i phục vụ của cabine de luxe, và theo anh ta là ngÆ°á»i quản lý tà u, vá»›i má»™t cái khăn vắt trên vai và tay cầm khăn trải bà n. NgÆ°á»i quản lý Ä‘uổi ngÆ°á»i phục vụ Ä‘i, trải khăn bà n lên bà n – má»™t cái khăn cổ tháºt đáng yêu, nhÆ°ng đã bị giặt là đến mòn cả ra. Rồi anh ta nói vá»›i Yvette
"Tôi thấy rằng ông đây đã mang theo đồ ăn và đồ uống riêng của mình. NhÆ°ng không cần thế đâu, thÆ°a bà . Chúng tôi vẫn theo những quy định cÅ©, nÆ°á»›c của chúng tôi được lá»c kỹ. Bản thân tôi từng là m việc trên những con tà u chở hà ng Ä‘i biển và từng đến nhiá»u nÆ°á»›c trên thế giá»›i. Giá» thì tôi già rồi và là m việc ở con tà u châu Phi nà y. NhÆ°ng tôi đã quen vá»›i ngÆ°á»i da trắng và biết cách thức của há». Ông đây không có gì phải sợ cả, thÆ°a bà . Ông trông có vẻ khá rồi đấy. Tôi sẽ xem xem đồ ăn ở đây có được chuẩn bị riêng không, và tôi sẽ tá»± tay phục vụ ông đây tại khoang".
Ông là má»™t ngÆ°á»i gầy gò, má»™t ngÆ°á»i lai đã có tuổi, mẹ hoặc bố ông hẳn là má»™t ngÆ°á»i lai da trắng và da Ä‘en. Ông đã sá» dụng má»™t cách cố ý những từ bị cấm – Monsieur, madame. Ông trải khăn bà n. Và ông đứng đợi tiá»n boa. Indar Ä‘Æ°a ông ta hai trăm franc.
Ferdinand nói "Chú cho ông ấy nhiá»u quá. Ông ấy gá»i chú là monsieur và madame, và chú lại Ä‘Æ°a tiá»n. Ngay sau đó sẽ chẳng có gì nữa đâu. Giá» thì ông ấy sẽ không là m gì cho chú nữa đâu".
Có vẻ Ferdinand nói đúng. Khi chúng tôi Ä‘i xuống má»™t boong tà u đến quán bar, ngÆ°á»i quản lý đã có ở đó, đứng dá»±a lÆ°ng và o quầy bar uống bia. Ông ta tảng lá» cả bốn ngÆ°á»i chúng tôi. Và không chịu là m gì khi chúng tôi há»i bia và ngÆ°á»i ở quầy bar nói "Terminé" (Äóng cá»a). Nếu ngÆ°á»i quản lý không uống và nếu má»™t ngÆ°á»i nà o khác vá»›i ba ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà ăn báºn đẹp đẽ không uống ở đó, thì chúng tôi có thể tin và o Ä‘iá»u đó. Quầy bar – vá»›i má»™t bức ảnh lồng khung Tổng thống trong bá»™ đồ lãnh đạo, tay cầm can có hình cái bùa – đã trống trÆ¡n, những cái giá mà u nâu trống không.
Tôi nói vá»›i ngÆ°á»i ở quầy bar "Citoyenó", Ferdinand nói "Citoyen". Chúng tôi đút má»™t Ãt tiá»n, và bia được mang ra từ phòng sau.
Indar nói "Cáºu sẽ là m hÆ°á»›ng dẫn cho tôi, Ferdinand. Cáºu sẽ tán há» há»™ tôi".
Äã chuyển sang buổi chiá»u, trá»i nóng. Quầy bar trà n ngáºp ánh phản chiếu của dòng sông, những nét và ng nhảy múa. Bia, rất nhẹ, ru ngủ chúng tôi. Indar quên Ä‘i những Ä‘au Ä‘á»›n, anh khai mà n má»™t cuá»™c tranh luáºn vá»›i Ferdinand vá» má»™t chủ Ä‘á» từng được bà n cãi ở Khu, vá» tÆ°Æ¡ng lai quan hệ Trung Quốc và Äà i Loan. Sá»± bồn chồn của tôi cÅ©ng đã giảm xuống, tâm trạng của tôi uể oải, tôi có thể rá»i tà u thuá»· cùng vá»›i Yvette.
Ãnh sáng cÅ©ng nhÆ° ánh sáng của tất cả các buổi chiá»u – má»i thứ Ä‘á»u ngá»™t ngạt, sá»± chói chang đã bắt đầu, nhÆ°ng má»›i chỉ thấp thoáng. Dòng sông ánh lên, dòng nÆ°á»›c đầy bùn chuyển thà nh mà u trắng và và ng. Nó Ä‘ang báºn rá»™n vá»›i những con thuyá»n Ä‘á»™c má»™c vá»›i Ä‘á»™ng cÆ¡ lắp ở bên ngoà i, vẫn nhÆ° ngà y trÆ°á»›c. Những chiếc thuyá»n Ä‘á»™c má»™c mang những cái tên kỳ quái vá» "Ä‘Æ¡n vị" của mình in trên những chữ to dá»c hai bên sÆ°á»n. Thỉnh thoảng, khi má»™t chiếc xuống Ä‘i ngang qua má»™t chá»— rá»±c rỡ ánh sáng, những ngÆ°á»i ở trên trông Ä‘á»u giống nhÆ° Ä‘ang phản chiếu cái ánh sáng đó, khi ấy trông há» nhÆ° Ä‘ang ngồi xuống rất cháºm, chỉ có vai và đầu, để rồi trong má»™t lúc trông há» nhÆ° những khuôn mặt hà i hÆ°á»›c trong má»™t bức tranh biếm hoạ, Ä‘ang dấn thân và o má»™t chuyến Ä‘i kỳ cục.
Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông lảo đảo Ä‘i và o quầy bar vá»›i đôi già y mòn vẹt. Ông hẳn là đến từ thủ đô, cách Ä‘i già y đó chÆ°a lan đến chá»— chúng tôi. Ông cÅ©ng là má»™t quan chức, đến để kiểm tra vé và giấy tá» của chúng tôi. Không lâu sau ông đã lảo đảo Ä‘i, sá»± sợ hãi xâm chiếm ngÆ°á»i quản lý và ngÆ°á»i đứng quầy bar và má»™t số ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi uống ở bà n. ChÃnh sá»± sợ hãi nà y phân biệt thuá»· thủ và quan chức, dù không ai mặc đồng phục hết cả, vá»›i những ngÆ°á»i khác đến và đút tiá»n để được uống bia, và điá»u đó chỉ có nghÄ©a là tà u sắp khởi hà nh.
Indar đặt tay lên đùi Yvette. Khi nà ng quay sang anh nói "Tôi sẽ xem có thể là m gì cho quyển sách của Raymond. NhÆ°ng cô biết những ngÆ°á»i ở thủ đô đấy. Nếu há» không trả lá»i thÆ°, thì có nghÄ©a là há» không muốn trả lá»i. Há» không bao giá» nói có hay không đâu. Há» chỉ không nói gì thôi. NhÆ°ng tôi sẽ tìm cách".
Rồi hỠôm hôn nhau trÆ°á»›c khi tạm biệt, chỉ là hình thức. Ferdinand lạnh lùng. Không bắt tay, không lá»i từ biệt nà o. Nó chỉ nói Ä‘Æ¡n giản "Salim" và vá»›i Yvette nói chỉ gáºt đầu chà o chứ không hẳn là cúi chà o.
Chúng tôi đứng trên cầu tà u và nhìn. Sau khi khởi Ä‘á»™ng má»™t chút con tà u rá»i khá»i bức tÆ°á»ng cầu tà u. Rồi con thuyá»n cáºp và o, và tà u thuá»· và con thuyá»n quay vòng nhá» trên sông, con thuyá»n kéo theo má»™t đống đồ nấu ăn và gà qué.
Sá»± khởi hà nh có thể cảm thấy nhÆ° là má»™t sá»± hoang vắng, má»™t sá»± phán xét vỠđịa Ä‘iểm và những ngÆ°á»i nó để lại sau. Äó là điá»u tôi đã quen thuá»™c từ ngà y hôm trÆ°á»›c, khi tôi biết mình sắp từ biệt Indar. Vá»›i sá»± quan tâm của mình vá»›i anh, tôi nghÄ© anh – nhÆ° từng nghÄ© vá» Ferdinand – là má»™t ngÆ°á»i may mắn, ngÆ°á»i được Ä‘i để có kinh nghiệm rá»™ng lá»›n hÆ¡n, để lại tôi trong cuá»™c Ä‘á»i nhá» bé nà y tại má»™t nÆ¡i lại lần nữa không còn ý nghÄ©a gì hết.
NhÆ°ng giỠđây, đứng cạnh Yvette trên cầu tà u, tôi không nghÄ© váºy nữa, sau sá»± cố và may mắn của lá»i từ biệt thứ hai nà y, đứng nhìn con tà u và chiếc thuyá»n Ä‘ang Ä‘i thẳng và o dòng sông mà u nâu, Ä‘i vá» phÃa bá» bên kia trống không, tái nhợt Ä‘i trong sá»± nóng ná»±c và là má»™t phần của bầu trá»i mà u trắng. NÆ¡i nà y đã tiếp tục sau đó, nhÆ° chúng tôi từng thế trÆ°á»›c đây, tại thị trấn trên dòng sông mà Indar là ngÆ°á»i đã bị gá»i Ä‘i. Anh sẽ có má»™t chuyến Ä‘i rất khó nhá»c.
|
25-10-2008, 03:53 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 11
Äã quá hai giá» chiá»u, tháºt là khó chịu trong cái nóng thiêu đốt, nhất là ở ngoà i trá»i. Cả hai chúng tôi Ä‘á»u chÆ°a ăn gì – ngoà i má»™t cốc bia loãng toẹt – và chúng tôi không phản đối ý kiến Ä‘i ăn má»™t cái gì đó tại má»™t chá»— mát mẻ.
Mặt Ä‘Æ°á»ng cầu tà u đã trở nên nóng nhÆ° nung. Những bóng Ä‘en cứng ngắc ngả xuống những toà nhà , những toà nhà san sát – những bức tÆ°á»ng rất tốn gạch, những cá»a sổ mà u xanh, những mái nhà xanh lét. Má»™t cái bảng bên ngoà i phòng bán vé để giá» tà u chạy. NhÆ°ng các quan chức, đám đông bên ngoà i cá»a cầu tà u đã tản Ä‘i. Còn lại bức tÆ°á»ng đá granite trên công trình đổ nát đã được xây dá»±ng lại. Những chiếc lá phượng nhẹ bá»—ng, mặt trá»i chiếu thẳng qua đó. Mặt đất gồ lên quanh những chùm cá», cây bụi, đầy rác và phân súc váºt.
Chúng tôi không đến quầy bar Bigburger của Mahesh. Tôi muốn tránh lá»i Ä‘Ã m tiếu – Shoba không tán thà nh quan hệ giữa Yvette và Indar. Thay và o đó chúng tôi đến Tivoli. Quán bar nà y không xa lắm, và tôi hy vá»ng thằng hầu Ildephonse của Mahesh không báo cáo lại cho chủ của nó. NhÆ°ng cÅ©ng chẳng há» gì, Ildephonse thÆ°á»ng Ä‘i vắng và o giá» nà y.
Tivoli là má»™t chá»— má»›i hoặc khá má»›i, là má»™t phần của cuá»™c bùng nổ kinh tế vẫn Ä‘ang tiếp diá»…n ở chá»— chúng tôi, thuá»™c sở hữu của má»™t gia đình đã Ä‘iá»u hà nh má»™t nhà hà ng ở thủ đô trÆ°á»›c Ä‘á»™c láºp. GiỠđây, sau mấy năm ở châu Âu, há» trở vá» thá» lại thá»i váºn. Äối vá»›i hỠđây là má»™t cuá»™c đầu tÆ° – há» không để lại đồng nà o để phòng ngừa hết – và tôi nghÄ© há» Ä‘ang gặp váºn. NhÆ°ng tôi không biết vá» những thói quen châu Âu và cách là m hà ng ăn của há». Vá»›i chúng tôi Tivoli có nghÄ©a là châu Âu. Äó là má»™t quán ăn gia đình, nó phục vụ trong từng khoảng thá»i gian ngắn những ngÆ°á»i là m việc trong các dá»± án của chÃnh phủ tại Khu chúng tôi – Khu, sân bay, hệ thống cung cấp nÆ°á»›c, trạm thuá»· Ä‘iện. Không khà ở đây là không khà châu Âu, châu Phi bị bá» ra ngoà i. Không có quan chức vá»›i đồng hồ và ng và bút máy bút chì nạm và ng, nhÆ° ở chá»— Mahesh. Äến Tivoli chúng tôi có thể cảm thấy khá thÆ° giãn.
NhÆ°ng bạn không quên được bạn Ä‘ang ở đâu. Bức ảnh Tổng thống ở trên cao ba feet. Những tấm chân dung chÃnh thức của Tổng thống trong trang phục châu Phi ngà y cà ng to hÆ¡n, và chất lượng in ấn ngà y cà ng tốt hÆ¡n (ngÆ°á»i ta nói chúng được là m ở châu Âu). Và má»™t khi bạn biết vỠý nghÄ©a của bá»™ da cáo và tÃnh biểu tượng của cái hình trên cây gáºy, bạn sẽ bị ấn tượng, bạn không thể là m được gì. Chúng tôi Ä‘á»u trở thà nh ngÆ°á»i của ông, tháºm chà cả ở Tivoli nà y chúng tôi cÅ©ng nhá»› rằng mình, theo nhiá»u cách khác nhau, Ä‘ang phụ thuá»™c và o ông.
ThÆ°á»ng thì những ngÆ°á»i hầu – hoặc những công dân phục vụ - rất thân thiện, hồ hởi và nhanh chóng. NhÆ°ng đã quá bữa trÆ°a, ngÆ°á»i con trai của gia đình cao lá»›n, to béo đứng sau quầy tÃnh tiá»n, lấp sau máy pha cà phê, quản lý má»i việc, d Ä‘ang ngủ trÆ°a, không có ai khác trong gia đình có mặt ở đó, và những ngÆ°á»i phục vụ Ä‘ang đứng khá lÆ°á»i biếng, giống nhÆ° những đồng nghiệp trong bá»™ đồng phục mà u xanh của mình. Há» không thô lá»— lắm, chỉ Ä‘Æ¡n giản là hỠđã bị trừu tượng hoá, giống nhÆ° những ngÆ°á»i đã mất Ä‘i má»™t vai trò.
Dù sao máy Ä‘iá»u hòa nhiệt Ä‘á»™ vẫn chạy, không còn c ai nóng ná»±c, và giỠđây sá»± khô ráo đã thay thế Ä‘á»™ ẩm bên ngoà i. Yvette trông đã bá»›t mệt má»i, sức lá»±c đã trở lại vá»›i nà ng. Chúng tôi gá»i ngÆ°á»i phục vụ. Anh ta mang đến cho chúng tôi má»™t bình rượu vang Ä‘á» Bồ Äà o Nha, đặt nó xuống và để cho bá»›t lạnh, và hai cái khay gá»— vá»›i cá hồi Scotland đặt trên bánh nÆ°á»›ng. Má»i thứ Ä‘á»u được nháºp khẩu, má»i thứ Ä‘á»u đắt, cá hồi xông khói trên bánh mì nÆ°á»›ng là món được gá»i nhiá»u nhất ở Tivoli nà y.
Tôi nói vá»›i Yvette "Indar hÆ¡i giống má»™t tà i tá» Ä‘iện ảnh. Má»i việc có tháºt sá»± tệ nhÆ° anh ấy nói không?"
"Tháºm chà còn tệ hÆ¡n nữa ấy chứ. Anh ấy đã mất toi má»™t đống séc du lịch".
Nà ng ngồi quay lÆ°ng và o tÆ°á»ng. Nà ng có má»™t cá» chỉ nhá» - giống Raymond – lòng bà n tay chống và o cạnh bà n, đầu hÆ¡i nghiêng vá» bên phải.
Cách đó hai bà n má»™t gia đình năm ngÆ°á»i Ä‘ang kết thúc bữa trÆ°a và nói chuyện rất to. Những ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, kiểu nhóm gia đình mà tôi thÆ°á»ng gặp ở Tivoli. NhÆ°ng Yvette tá» vẻ rất bá»±c mình, má»™t sá»± tức giáºn nho nhá» xâm chiếm nà ng.
Nà ng nói "Anh không thể nói vỠhỠđược. Tôi thì có thể".
Khuôn mặt đó, sá»± tức giáºn đó vẫn giống nhÆ° má»™t nụ cÆ°á»i, và đôi mắt tố cáo đó, ná»a khép trên má»™t tách cà phê nhá» mà nà ng đặt há» trên miệng, trông tháºt kÃn đáo. Tại sao nà ng lại tức giáºn vá»›i gia đình kia? Dá»±a trên cÆ¡ sở nà o mà nà ng phán xét há»? Công việc ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông là m, ngôn từ, cách nói to, cá» chỉ chăng? Thế nà ng sẽ nói gì vá» những ngÆ°á»i trong các há»™p đêm của chúng tôi đây?
Tôi nói "Trước cô có biết Indar không?"
"Tôi gặp anh ấy ở đây" nà ng để tách cà phê xuống. Äôi mắt nà ng theo dõi nó và nhÆ° thể Ä‘ang quyết định Ä‘iá»u gì đó, nà ng nhìn tôi "Anh sống cuá»™c sống của anh, má»™t ngÆ°á»i lạ xuất hiện. Anh ta là má»™t Ä‘iá»u phiá»n toái. Anh không cần anh ta. NhÆ°ng gánh nặng đó đã trở thà nh má»™t thói quen".
Kinh nghiệm vá» phụ nữ bên ngoà i gia đình của tôi khá đối vá»›i, rất hạn chế. Tôi không có kinh nghiệm xá» sá»± vá»›i má»™t ngÆ°á»i phụ nữ nhÆ° thế nà y, không có kinh nghiệm vá» thứ ngôn từ, không có kinh nghiệm vá» sá»± tức tối và tâm tÃnh nhÆ° thế nà y. Và qua những gì nà ng vừa nói tôi thấy được sá»± dÅ©ng cảm, sá»± cả gan mà , vá»›i má»™t ngÆ°á»i loại nhÆ° tôi, thÆ°á»ng hÆ¡i e sợ, và , vì lẽ đó, bị há»›p hồn.
Tôi không sẵn lòng để chúng tôi lấy Indar là m má»™t Ä‘iểm chung, nhÆ° thể dÆ°á»ng nhÆ° giữa Indar và nà ng có Raymond ở giữa. Tôi nói "Tôi không thể nói cho cô biết tôi thÃch cái buổi tối ở chá»— cô hôm đó đến mức nà o. Tôi không thể quên được chiếc áo choà ng cô khoác. Tôi thÆ°á»ng xuyên hy vá»ng được nhìn lại nó. Ão may bằng lụa Ä‘en, được cắt và thêu rất đẹp".
Tôi không thể chá»n được má»™t Ä‘á» tà i tốt hÆ¡n. Nà ng nói "Lần đó thì có gì. NhÆ°ng tôi đảm bảo anh sẽ được thấy nữa".
"Tôi không nghĩ đó là phong cách Ấn độ. Cách cắt may là của châu Âu".
"Nó từ Copenhagen. Margit Brandt. Má»™t lần Raymond đến đó để há»p".
Và ở cá»a Tivoli, trÆ°á»›c khi chúng tôi trở lại vá»›i cái nóng và ánh nắng mặt trá»i, và o lúc đứng lại trong sá»± nóng ná»±c giống nhÆ° má»™t sá»± nghỉ trÆ°á»›c khi thá»±c sá»± Ä‘i và o trong cÆ¡n mÆ°a, nà ng nói vá»›i tôi, nhÆ° thể đó là má»™t dÆ° vị "Anh có muốn đến nhà tôi ăn trÆ°a và o ngà y mai không? Chúng tôi phải tiếp má»™t giảng viên. Raymond dạo nà y hay thÃch tiếp khách nhÆ° váºy lắm".
Chắc tà u thuá»· đã Ä‘i xa được khoảng mÆ°á»i lăm dặm xuôi dòng. Có lẽ nó Ä‘ang Ä‘i qua vùng cây bụi, nó có thể Ä‘Ã Ä‘i qua vùng cây bụi đầu tiên. Tại đó, thị trấn còn rất gần, há» có thể phải đợi tà u từ sáng, và có thể có không khà má»™t chợ phiên cho đến khi tà u Ä‘i qua. Những ngÆ°á»i phục vụ đã xuống thuyá»n Ä‘á»™c má»™c, chèo ra chá»— con tà u và cái thuyá»n Ä‘ang chuyển Ä‘á»™ng, cố thu hút sá»± chú ý của hà nh khách. Những chiếc thuyá»n Ä‘á»™c má»™c buôn bán, lao ra từ chá»— của mình trên bá» sông vá»›i hà ng hoá nhá» nhoi, dứa, những cái ghế thô sÆ¡, và các thứ dụng cụ (đồ để dùng trong chuyến Ä‘i trên dòng sông, má»™t đặc sản của vùng), có thể được dÃnh và o thà nh cả đám ở hai bên con tà u, và những chiếc thuyá»n Ä‘á»™c má»™c đó có thể bị lôi Ä‘i, bị lôi Ä‘i – hà ng dặm xuôi dòng, và sau đó phải mất hà ng giỠđể chèo vá», sau sá»± phấn khÃch ngắn ngủi đó, xuyên qua buổi chiá»u nhợt nhạt, bụi và đêm, trong im lặng.
Yvette hoãn bữa trÆ°a. NhÆ°ng nà ng không báo cho tôi. NgÆ°á»i hầu mặc áo khoác trắng dẫn tôi và o má»™t căn phòng rõ rà ng không chỠđợi ngÆ°á»i khách nà o và hoà n toà n không giống căn phòng mà tôi còn nhá»›. Những tấm đệm châu Phi vẫn nằm trên sà n nhà , nhÆ°ng mấy cái ghế gấp tối đó không có (tôi còn nhá»› Yvette từng nói chúng được cất trong buồng ngủ) đã được mang ra trở lại – mấy cái ghế có Ä‘Ãnh tua giả nhung, vá»›i mà u "đồng cÅ©" có ở khắp nÆ¡i trong Khu.
Các toà nhà ở Khu đã được dá»±ng lên nhanh, và những chá»— hổng mà bóng tối che Ä‘áºy nhìn thấy rõ và o ban ngà y. Những chá»— trát vữa trên tÆ°á»ng nhiá»u chá»— đã bị nứt và tại má»™t chá»— còn lở cả gạch bên trong ra. Những cánh cá»a sổ và cá»a ra và o, không có vòng hoặc khung gá»—, trông giống nhÆ° những cái hố không Ä‘á»u nhau. Những tấm panel trần nhà , má»™t thứ chất liệu nén theo cách nà o đó, bung ra ở má»™t và i nÆ¡i. Má»™t trong hai máy Ä‘iá»u hoà nhiệt Ä‘á»™ trong phòng đã bị gỡ Ä‘i, chúng không chạy nữa. cá»a sổ mở, và không có mái chống nóng, không có cây bên ngoà i, chỉ có mặt đất san phẳng, căn phòng đầy ánh sáng và không há» Ä‘em lại cảm giác an toà n. Tôi đã tá»± dá»±ng cho mình biết bao là phóng túng quanh căn phòng nà y, quanh âm nhạc từ máy quay Ä‘Ä©a – được đặt ở chá»— đó, dá»±a và o tÆ°á»ng cạnh giá sách, vá» nhá»±a đục đầy bụi trong ánh nắng!
Thấy căn phòng nhÆ° thế, nhÆ° Yvette sống hà ng ngà y, hiểu thêm vỠđịa vị của Raymond trong nÆ°á»›c, giống nhÆ° bắt gặp sá»± không Ä‘á» phòng và biết được sá»± tầm thÆ°á»ng trong nhà của nà ng, má»™t ý tưởng nà o đó vá» những căng thẳng và những Ä‘iá»u không hà i lòng của cuá»™c sống của nà ng ở Khu, cái mà cho đến khi đó đối vá»›i tôi vẫn vô cùng rá»±c rỡ. Tháºt đáng sợ thấy nà ng và cuá»™c sống của nà ng, và tháºt đáng ngạc nhiên và đáng tiếc khi những phóng túng cÅ© đã biến mất. NhÆ°ng sá»± tiếc nuối và sợ hãi chỉ kéo dà i cho đến khi nà ng bÆ°á»›c và o. Hẳn nhiên sá»± ngạc nhiên luôn luôn ngá»± trị trong tôi chÃnh là bản thân nà ng.
Nà ng tá» ra vui vẻ hÆ¡n là hối lá»—i. Nà ng đã quên mất, nhÆ°ng nà ng biết có Ä‘iá»u gì đó nà ng phải nhá»› vá» bữa trÆ°a nà y. Có quá nhiá»u thay đổi trong kế hoạch bữa trÆ°a đó - bữa trÆ°a đã được tổ chức ở phòng giáo viên của trÆ°á»ng bách khoa. Nà ng Ä‘i là m cho chúng tôi và i quả trứng Nam Phi. NgÆ°á»i hầu Ä‘i và o để lau má»™t số chá»— bẩn trên chiếc bà n hình bầu dục có mà u tối và được đánh bóng kỹ cà ng, và để dá»n bà n. "Anh sống cuá»™c sống của anh. Má»™t ngÆ°á»i lạ xuất hiện. Äó là má»™t gánh nặng".
Trên giá sách tôi nhìn thấy cuốn sách Indar đã chỉ cho tôi vá»›i lá»i cảm Æ¡n Raymond và Yvette vá»›i tÆ° cách là những ngÆ°á»i chủ nhà đáng mến và o má»™t thá»i Ä‘iểm ở thủ đô – má»™t lá»i cám Æ¡n có nhắc đến Yvette. Ãnh sáng và căn phòng đã thay đổi dÆ°á»ng nhÆ° đã là m cho nó biến thà nh má»™t quyển sách khác. Mà u gáy sách đã nhạt Ä‘i. Má»™t quyển tôi lấy ra có chữ ký của Raymond và ghi năm 1937- má»™t dấu hiệu quyá»n sở hữu, nhÆ°ng cÅ©ng có thể là má»™t Ä‘iá»u cố ý, cách nói của Raymond vá» niá»m tin và o tÆ°Æ¡ng lai của mình. Cuốn sách đó giỠđã cÅ© kỹ lắm rồi, gáy mà u nâu, những chữ mà u Ä‘á» trên gáy gần nhÆ° đã biến Ä‘i – má»™t cái gì đó đã chết, má»™t phế tÃch. Má»™t quyển khác, má»›i hÆ¡n, có chữ ký của Yvette vá»›i cái tên hồi nà ng còn chÆ°a lấy chồng, rất có phong cách, lối viết tay của Lục địa, vá»›i má»™t chữ y phóng túng, và nói lên rất nhiá»u Ä‘iá»u, giống nhÆ° cách của Raymond đã ký trên quyển sách hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c đó.
Tôi nói vá»›i Yvette khi chúng tôi Ä‘ang ăn trứng rán, "Tôi rất thÃch được Ä‘á»c cái gì đó của Raymon. Indar nói ông biết vỠđất nÆ°á»›c nà y hÆ¡n bất cứ ai còn sống. Ông có xuất bản quyển sách nà o không?"
"Ông ấy Ä‘ang viết sách, và đã và i năm nay rồi. ChÃnh phủ sẽ xuất bản nó, nhÆ°ng bây giá» hình nhÆ° có khó khăn thì phải."
"Thế thì không có sách rồi".
"Có các táºp luáºn văn của ông ấy. Chúng đã được in trong má»™t quyển sách . NhÆ°ng tôi khuyên không nên Ä‘á»c. Tôi chịu không Ä‘á»c được. Có má»™t và i bà i báo trên các báo. Ông ấy không có nhiá»u thá»i gian cho những thứ nhÆ° thế. Ông ấy tiêu tốn phần lá»›n thá»i gian cho quyển sách lá»›n vá» lịch sỠđất nÆ°á»›c".
"Có đúng là Tổng thống đã Ä‘á»c nhiá»u Ä‘oạn trong đó?"
"NgÆ°á»i ta vẫn nói thế".
NhÆ°ng nà ng không nói cho tôi những khó khăn hiện tại. Và tôi Ä‘oán rằng Raymond đã tạm thá»i bá» lịch sỠđể là m má»™t tuyển táºp diá»…n văn của Tổng thống . Bữa trÆ°a của chúng tôi bắt đầu Ä‘i và o chá»— buồn chán. GiỠđã hiểu địa vị của Yvette và Raymond trong Khu, biết vá» những câu chuyện tôi đã từng nghe vá» Raymond có lẽ được nghe bởi những ngÆ°á»i khác, tôi bắt đầu cảm thấy rằng ngôi nhà hẳn là má»™t nhà tù đối vá»›i nà ng. Và buổi tối đó, khi nà ng tổ chức tiệc và mặc bá»™ áo Margit Brandt để xuất hiện, là má»™t sai lầm.
Tôi nói, khi chuẩn bị Ä‘i "Cô phải đến câu lạc bá»™ Hellenic vá»›i tôi má»™t buổi chiá»u nà o đó má»›i được. Ngà y mai Ä‘i. Má»i ngÆ°á»i ở đó đã lâu rồi. HỠđã thấy má»i Ä‘iá»u. Äiá»u cuối cùng há» muốn nói là tình hình đất nÆ°á»›c".
Nà ng đồng ý. Nhưng sau đó nà ng nói "Anh không được quên nhé".
Tôi không có ý kiến gì vá» những cái nà ng đã nói. Nà ng rá»i khá»i phòng, Ä‘i qua cánh cá»a mà Raymond đã Ä‘i và o sau khi ông nói tối hôm đó, và nà ng trở lại vá»›i má»™t táºp tạp chÃ, Cahiers, má»™t số trong đó được in ở nhà in chÃnh phủ tại thủ đô. Chúng là những quyển tạp chà có bà i của Raymond, đó là sá»± khởi đầu.
Thứ cá» sắc nhá»n trên những bãi cá» của Khu rất cao, nó gần nhÆ° chôn vùi những ngôi nhà le lói ánh đèn trông thấp nhÆ° nấm là m bằng nhôm dá»c theo những đại lá»™ trải nhá»±a. má»™t số những ngá»n đèn đó đã bị Ä‘áºp vỡ, đã lâu rồi, nhÆ°ng có vẻ không ai quan tâm đến Ä‘iá»u đó. Ở bên kia Khu là đất cho trang trại thà điểm đã bị cá» má»c đầy, tất cả những gì còn l.ai của dá»± án là cánh cá»a Trung quốc mà những ngÆ°á»i Trung Quốc hoặc Äà i loan hiện không còn ở đây đã xây, và sáu chiếc máy kéo mục nát nằm hà ng ngang. NhÆ°ng Khu, nÆ¡i má»i ngÆ°á»i Ä‘i dạo và o các chiá»u chủ nháºt, theo con Ä‘Æ°á»ng má»™t chiá»u – giỠđược Ä‘á»™i Cáºn vệ trẻ chứ không phải quân Ä‘á»™i trông coi – vẫn còn lại. Những bức tượng má»›i vẫn được dá»±ng thêm tại những lối Ä‘i dạo công cá»™ng. Bức tượng má»›i nhất, ở táºn cùng đại lá»™ chÃnh, là má»™t bức tượng đồ sá»™ miêu tả má»™t ngÆ°á»i mẹ và đứa con mình. Những lá»i ngà y xÆ°a của Nazruddin đến vá»›i tôi "Nó chẳng là gì hết. Chỉ là cây bụi thôi" NhÆ°ng Ä‘iá»u cảnh báo tôi không phải là Nazruddin. Không có gì cho tÆ°Æ¡ng lai công việc buôn bán của tôi hết. Tôi nhìn thấy những khu đất trống của Khu, và những túp lá»u của những ngÆ°á»i đến từ là ng mạc ngay hÆ°á»›ng bên ngoà i, và ý nghÄ© của tôi vá» Yvette và cuá»™c sống của nà ng ở Khu. Không phải châu Âu ở châu Phi, nhÆ° tôi thÆ°á»ng cảm thấy khi Indar còn ở đây. Chỉ là má»™t cuá»™c sống tại vùng cây bụi. Và sá»± sợ hãi của tôi, vừa là sợ hãi vì thất bại vá»›i nà ng, bị bá» lại má»™t mình không có gì bên cạnh, vừa là sá»± sợ hãi của hà ng chuá»—i những thà nh công.
NhÆ°ng sá»± cảnh báo nà y tan biến và o buổi chiá»u ngà y hôm sau khi nà ng đến căn há»™. Nà ng đã từng ở đó trÆ°á»›c đây cùng vá»›i Indar, trong chÃnh khung cảnh đó, tôi có cảm giác rõ rà ng hÆ¡n vá» sá»± quyến rÅ© của nà ng. Nà ng đã thấy cái bà n bóng bà n vá»›i đống dây thừng cÅ© của tôi vá»›i má»™t góc để trống để Metty ủi quần áo. Nà ng đã nhìn thấy những bức tranh vẽ các bến cảng châu Âu mà bà già ngÆ°á»i Bỉ đã để lại cho tôi cùng căn phòng mà u trắng.
Sau khi nói má»™t số chuyện vá» há»™i hoạ và câu lạc bá»™ Hellenic, hai chúng tôi đứng dá»±a và o bức tÆ°á»ng, nà ng cho tôi chiêm ngưỡng khuôn mặt nhìn nghiêng, quay Ä‘i khi tôi cúi và o gần ,không đẩy tôi ra cÅ©ng không khuyến khÃch tôi, chỉ tá» ra mệt má»i, chấp nháºn má»™t sá»± quấy rầy má»›i. Thá»i Ä‘iểm đó – nhÆ° tôi đã Ä‘á»c – là chìa khoá cho tất cả những gì tiếp theo. Sá»± giằng xé mà tôi thấy khi đó tôi thÆ°á»ng muốn thấy, nó là sá»± đấu tranh mà tôi không bao giá» không trả lá»i được cả.
Cho đến khi đó những khoái lạc của tôi vẫn chỉ là những khoái lạc nhà thổ vá» sá»± chiếm hữu và thoái hoá, vá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nhÆ° là nạn nhân tá»± nguyện, sá»± đồng loã của cô ta trong sá»± thoái hoá của chÃnh cô ta. Tôi chỉ biết có thế. Äó là tất cả mà tôi đã há»c được từ các nhà thổ và há»™p đêm của thị trấn chúng tôi. Tháºt không khó khăn gì để mà bá» tất cả những chá»— đó khi Indar ở đây. Tôi đã cố tìm những cÆ¡ há»™i giảm bá»›t những tá»™i lá»—i. Thá»±c ra, có lúc, dù nó vẫn kÃch thÃch tôi gặp những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đi thà nh từng nhóm ở quầy bar hoặc má»™t phòng khách ở nhà thổ, tôi vẫn không thể vui thú vá»›i trò xác thịt tháºt sá»± vá»›i những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà mà mình phải bá» tiá»n ra mua, và tá»± hạn chế mình chỉ có những khoái cảm tình dục thấp kém. Quen thuá»™c quá vá»›i kiểu khoái lạc đó vá»›i nhiá»u ngÆ°á»i đến thế là m nảy sinh cái gì đó nhÆ° là chiêm ngưỡng những gì há» mang đến, và cùng lúc đó, giống nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông khác Ä‘i má»™t mình đến nhà thổ, tôi nghÄ© mình là má»™t kẻ tháºt yếu Ä‘uối, hết sức kém cạnh. Ná»—i ám ảnh của tôi vá»›i Yvette đã Ä‘Æ°a đẩy tôi đến mức không ngá», và cuá»™c phiêu lÆ°u vá»›i nà ng (không phải mua mà là tá»± nguyện) đã bắt đầu trong căn phòng mà u trắng khá má»›i mẻ đối vá»›i tôi nà y.
Äiá»u tôi gá»i là những khoái lạc nhà thổ đã nhanh chóng đẩy tôi qua sá»± ngượng ngùng đầu tiên. NhÆ°ng trong phòng ngủ vá»›i chiếc giÆ°á»ng ngủ rất rá»™ng, vá»›i nệm cá» - Ãt nhất phục vụ cho mục Ä‘Ãch mà tôi chắc rằng nữ hoạ sÄ© Bỉ đã có ý – những khoái lạc đó đã bị ngăn chặn. Sá»± tá»± chiêm ngưỡng những khoái lạc đó đã rÆ¡i rụng hết cả.
Äà n bà chiếm má»™t ná»a thế giá»›i và tôi nghÄ© tôi đã đến được nÆ¡i không sá»± trần truồng nà o của Ä‘Ã n bà có thể là m tôi ngạc nhiên được nữa. NhÆ°ng giỠđây tôi cảm thấy nhÆ° thể mình Ä‘ang cảm nháºn Ä‘iá»u gì đó má»›i mẻ, và đang lần đầu nhìn má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà . Tôi kinh hoà ng khi thấy rằng, bị ám ảnh bởi Yvette nhÆ° thế, tôi đã mÆ¡ rất nhiá»u vá» chuyện nà y. CÆ¡ thể trên chiếc giÆ°á»ng vá»›i tôi nhÆ° phát lá»™ hình thể Ä‘Ã n bà . Tôi tá»± há»i rằng những áo quần đó, dù là những quần áo rõ rà ng mang mà u sắc nhiệt Ä‘á»›i tôi từng nhìn thấy trên ngÆ°á»i Yvette, liệu có thể liên quan nhiá»u đến thế không, liệu có là m vỡ đôi cÆ¡ thể nhÆ° thế không ,thà nh những mảnh riêng biệt và không tháºt sá»± được giấu Ä‘i trong sá»± tuyệt diệu của cái toà n thể.
Viết vá» cÆ¡ há»™i theo cách của những tạp chà khiêu dâm tháºt là sai toét. Nó giống nhÆ° là đang thá» mang những cái ảnh của chÃnh tôi, cho ngÆ°á»i nhìn những hà nh Ä‘á»™ng của chÃnh tôi, để đảo ngược cÆ¡ há»™i thà nh khoái lạc nhà thổ mà , trên giÆ°á»ng ngủ, không còn được thế nữa.
Tôi rất bối rối, nhÆ°ng cảnh giác. Tôi không muốn lạc hÆ°á»›ng trong sá»± tá»± nhìn mình và tá»± thẩm thấu của sá»± phóng túng đó, sá»± mù quáng của phóng túng đó. Tôi chỉ muốn mình – lo lắng đến ná»—i xìu xuống – chiến thắng được sá»± sở hữu cÆ¡ thể nà y, bởi vì tôi muốn chiếm hữu ngÆ°á»i sở hữu nó, tôi thấy tháºt là hoà n hảo, và muốn nữa, trong hà nh Ä‘á»™ng, giữ mình trong những cách thức có thể là m cho tôi là m được Ä‘iá»u đó, tránh không chà đạp lên cÆ¡ thể Ä‘ang ở đây vá»›i tôi, tránh sá»± tẩy xoá của cái nhìn và động chạm. Toà n bá»™ nghị lá»±c và tâm trà tôi dồn và o mục Ä‘Ãch má»›i chiếm hữu con ngÆ°á»i nà y. Toà n bá»™ khoái cảm của tôi nằm và o hÆ°á»›ng má»›i nà y, và hà nh Ä‘á»™ng tình dục vá»›i tôi trở thà nh má»™t cái gì đó hoà n toà n má»›i mẻ, má»™t kiểu là m đầy, mãi mãi má»›i.
TrÆ°á»›c đây và o những lúc thế nà y, những thá»i Ä‘iểm đồng nghÄ©a vá»›i chiến thắng, sá»± chán chÆ°á»ng đã áºp xuống tôi má»›i nặng ná» là m sao! NhÆ°ng vá»›i má»™t mục Ä‘Ãch là chiến thắng hÆ¡n là thà nh công, hà nh Ä‘á»™ng hiện nay đòi há»i má»™t sá»± cảnh giác thÆ°á»ng trá»±c, má»™t cái nhìn thÆ°á»ng trá»±c ra bên ngoà i từ bản thân tôi. Nó không êm ái, dù nó biểu hiện má»™t nhu cầu lá»›n vá»›i sá»± êm ái. Nó đã biến thà nh má»™t hà nh Ä‘á»™ng váºt chất tà n bạo, má»™t hà nh Ä‘á»™ng gần nhÆ° là là m việc, và trong khi nhÆ° thế nó trở nên tà n bạo, cái tà n bạo được tÃnh toán kỹ cà ng. Äiá»u nà y là m tôi ngạc nhiên. NhÆ°ng tôi còn ngạc nhiên hÆ¡n bởi chÃnh tôi, vẫn vá»›i toà n bá»™ những thúc đẩy đến sá»± yếu á»›t, nhÆ° thể hà nh Ä‘á»™ng nà y là hà nh Ä‘á»™ng đầu hà ng ở nhà thổ, mà tôi đã biết lâu rồi.
Yvette nói "Äã hà ng năm nay em không được thế nà y rồi". Câu nói nà y, nếu là đúng, có thể coi là má»™t phần thưởng xứng đáng, sá»± cá»±c khoái của tôi không còn là quan trá»ng nữa. Nếu Ä‘iá»u nà ng nói là đúng! NhÆ°ng tôi không có cách nà o đánh giá câu trả lá»i của nà ng. Nà ng là ngÆ°á»i có nhiá»u kinh nghiệm, còn tôi chỉ là con cừu non má»›i và o nghá»!
Và lại có thêm má»™t sá»± kinh ngạc nữa. Cho đến cuối tôi không há» cảm thấy mệt má»i, không cảm thấy trống rá»—ng. Ngược lại. Trong căn phòng vá»›i những báºu cá»a sổ sÆ¡n trắng đó, má»™t mà u trắng giỠđây đã tan hoà và o ánh sáng của buổi chiá»u muá»™n, trong căn phòng nóng ná»±c nà y, và o cuối má»™t ngà y tháºt nóng, toát mồ hôi, tôi, vá»›i má»™t cÆ¡ thể trÆ¡n tuá»™t vì mồ hôi, tôi cảm thấy đầy trà n sức lá»±c. Tôi có thể Ä‘i chÆ¡i squash tại câu lạc bá»™ Hellenic ngay láºp tức. Tôi cảm thấy mình được tái tạo, được tiếp năng lượng, da thịt tôi cảm thấy tháºt má»›i mẻ. Tôi trà n ngáºp sá»± băn khoăn vá» Ä‘iá»u đã xảy đến vá»›i tôi. Và từng phút má»™t tôi chìm đắm và o trong những khoái cảm sâu thẳm của mình, tôi bắt đầu nháºn thức được sá»± tÆ°á»›c Ä‘oạt mênh mông trÆ°á»›c đó của mình. Tháºt giống nhÆ° là phát hiện ra má»™t cÆ¡n đói tháºt lá»›n lao, chÆ°a từng xuất hiện trong con ngÆ°á»i tôi.
Yvette, trần truồng, ẩm Æ°á»›t, không bị ngăn trở, tóc xoã ra, nhÆ°ng đã trở lại là mình, sá»± sôi nổi đã chấm dứt, đôi mắt bình lặng, ngồi vắt chân và o nhau ở mép giÆ°á»ng và gá»i Ä‘iện thoại. Nà ng nói thổ ngữ. Nà ng nói vá»›i ngÆ°á»i hầu phòng của nà ng, nà ng sẽ vá» nhà ngay bây giá», nà ng bảo ngÆ°á»i hầu phòng báo cho Raymond. Nà ng mặc quần áo và sá»a lại giÆ°á»ng. Sá»± lo lắng đến đồ đạc trong nhà của nà ng khiến tôi tưởng tượng – má»™t cách Ä‘au Ä‘á»›n – nà ng từng là m nhÆ° váºy ở những nÆ¡i khác.
Ngay trÆ°á»›c khi rá»i khá»i phòng ngủ nà ng dừng lại và hôn nhẹ và o cá»a quần tôi. Và thế là hết – hà nh lang, cái bếp kinh tởm của Metty, tầng đệm, ánh sáng buổi chiá»u và ng vá»t, những cái cây ở sân sau, bụi trong không khÃ, mùi nấu nÆ°á»›ng, thế giá»›i hoạt Ä‘á»™ng, và tiếng bÆ°á»›c chân của Yvette bÆ°á»›c xuống cầu thang lá»™ thiên. Hà nh Ä‘á»™ng hôn và o quần tôi đó, mà ở nÆ¡i khác tôi có thể coi nhÆ° là má»™t trong những trò lấy lòng của gái nhà thổ, cái hà nh Ä‘á»™ng đòi tiá»n boa, giỠđây đẩy tôi và o ná»—i buồn và sá»± nghi ngá». Äiá»u đó có nghÄ©a là gì? Nó có tháºt không?
Tôi nghÄ© đến việc đến câu lạc bá»™ Hellenic, để sá» dụng thứ sức lá»±c đã đến vá»›i tôi, và để đổ mồ hôi thêm má»™t chút nữa. NhÆ°ng tôi đã không Ä‘i. Tôi Ä‘i Ä‘i lại lại trong căn há»™ để thá»i gian trôi Ä‘i. Ãnh sáng bắt đầu nhạt dần, và má»™t sá»± tÄ©nh lặng lan chiếm lấy tôi. Tôi cảm thấy mình được ban phÆ°á»›c và được tái ta,o, tôi muốn được ở má»™t mình má»™t lúc vá»›i cảm giác đó.
Sau đó, nghÄ© đến bữa tối, tôi lái xe đến há»™p đêm gần Ä‘áºp nÆ°á»›c. GiỠđây nó đã đẹp hÆ¡n, vá»›i cÆ¡n bùng nổ kinh tế và những ngÆ°á»i xa xứ. NhÆ°ng cấu trúc vẫn giữ nguyên và vẫn có vẻ gì đó tạm bợ, vẻ của má»™t nÆ¡i có thể đầu hà ng chẳng mất mát gì nhiá»u – chỉ có bốn bức tÆ°á»ng gạch không hÆ¡n, quanh má»™t khoảng không gian dá»n sạch sẽ giữa đám cây bụi.
Tôi ngồi bên ngoà i tại má»™t cái bà n dÆ°á»›i cây cối trên má»m đá và nhìn xuống dòng nÆ°á»›c Ä‘ang chảy qua Ä‘áºp nÆ°á»›c, và cho đến khi ai đó nháºn ra tôi và báºt những ngá»n đèn mà u xung quanh những cái cây, tôi ngồi trong bóng tối, cảm thấy sá»± má»›i mẻ trong da thịt mình. Những chiếc xe Ä‘i tá»›i và đáºu lại. Có những giá»ng nói tiếng Pháp của ngÆ°á»i châu Âu và châu Phi. Những ngÆ°á»i phụ nữ châu Phi, hai hay ba ngÆ°á»i, đến bằng taxi từ thị trấn. Choà ng khăn, lÆ°á»i biếng, thẳng Ä‘uá»™t, nói to, há» lê dép trên ná»n đất. Khi ở Tivoli, Yvette đã tức giáºn vá»›i những sá»± vô ý của má»™t gia đình nÆ°á»›c ngoà i. Vá»›i tôi tất cả đã xa vá»i – há»™p đêm, thị trấn, những túp lá»u, những ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i "tình hình đất nÆ°á»›c", má»i thức chỉ là m ná»n mà thôi.
Thị trấn, khi tôi lái xe trở vá», đã quay trở lại cuá»™c sống ban đêm của mình. GiỠđây đã và o đêm, trên những phố chÃnh ngà y cà ng đông ngÆ°á»i, có không khà là ng xã, vá»›i những nhóm ngÆ°á»i không xác định quanh những quầy bán đồ uống tại những khu vá»±c tồi tà n, những ngá»n lá»a rán đồ ăn trên hè phố, những chá»— ngủ ngoà i trá»i, sá»± say xỉn của những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông rách rÆ°á»›i, sẵn sà ng sủa lên nhÆ° chó, mang thức ăn đến những góc tăm tối của mình, ăn trong cái nhìn của ngÆ°á»i khác. Những cá»a sổ của má»™t số cá»a hiệu – đặc biệt các cá»a hiệu bán quần áo, vá»›i những thứ đồ nháºp khẩu đắt Ä‘á» của mình – sáng rá»±c, vá»›i lý do chống trá»™m cắp.
Trên quảng trÆ°á»ng không xa căn há»™, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà trẻ Ä‘ang nói oang oang – má»™t sá»± ầm Ä© tháºt sá»± mang tÃnh châu Phi. Cô ta Ä‘ang bị chen lấn trên hè phố bởi hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, má»—i ngÆ°á»i vung vẩy má»™t thứ vÅ© khÃ. NhÆ°ng không ai trên quảng trÆ°á»ng là m gì hết. Những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y mặc đồ Vệ Binh Trẻ. Các sÄ© quan nháºn lÆ°Æ¡ng từ NgÆ°á»i Äà n Ông VÄ© Äại, và hỠđược cho và i chiếc xe jeep của chÃnh phủ. NhÆ°ng, cÅ©ng giống các quan chức ở cầu tà u, há» phải tìm việc gì đó để là m. Äó là "Ä‘á»™i tuần tra đạo đức". Ngược lại thì đúng hÆ¡n. Cô gái có thể bị tóm đến từ má»™t quán bar nà o đó, có lẽ cô đã cãi lại hoặc không chịu trả tiá»n.
Trong căn há»™ tôi thấy đèn trong phòng Metty báºt sáng. Tôi nói "Metty?" Nó nói qua cánh cá»a "Patron?" Nó đã không gá»i tôi là Salim nữa, ngoà i cá»a hiệu chúng tôi hiếm khi gặp nhau. Tôi nghÄ© giá»ng nói của nó tháºt là buồn, và tiếp tục Ä‘i vá» phòng mình, chiêm ngưỡng váºn may của mình, và tôi nghÄ©, Metty tá»™i nghiệp. Là m cách nà o để kết thúc Ä‘iá»u đó cho nó? Má»™t ngÆ°á»i thân thiết là m sao, và đến cuối cùng vẫn không có bạn. Nó nên ở lại bá» biển thì hÆ¡n. Nó có chá»— ở đó. Tại đó những ngÆ°á»i giống nó. Ở đây nó lạc lối.
Yvette gá»i Ä‘iện cho tôi tại cá»a hiệu và o cuối buổi sáng ngà y hôm sau. Äó là lần đầu tiên nà ng gá»i Ä‘iện, nhÆ°ng nà ng không gá»i tên tôi hay nói tên nà ng. Nà ng nói "Anh có ăn trÆ°a ở căn há»™ không?" Trong tuần hiếm khi tôi ăn trÆ°a ở căn há»™, nhÆ°ng tôi nói "Có", nà ng nói "Tôi sẽ đến gặp anh ở đó". Và đó là tất cả.
Nà ng không để cho tôi má»™t quãng nghỉ, không có sá»± im lặng, không cho tôi thá»i gian để ngạc nhiên. Và thá»±c tế, chỠđợi nà ng trong căn phòng khách mà u trắng sau mÆ°á»i hai giá», đứng tại bà n bóng bà n, xem lÆ°á»›t qua má»™t tạp chÃ, tôi không há» cảm thấy ngạc nhiên. Tôi cảm thấy cÆ¡ há»™i – dù gì cÅ©ng là toà n bá»™ sá»± bất thÆ°á»ng của nó, sá»± quái đản của giá» giấc, sá»± bừng sáng chết ngÆ°á»i của ánh sáng – để được chỉ là sá»± tiếp nối của cái gì đó tôi từng sống vá»›i từ lâu.
Tôi nghe nà ng bÆ°á»›c vá»™i vã trên cầu thang nà ng đã xuống buổi chiá»u hôm trÆ°á»›c. Tôi không nhúc nhÃch, chỉ thấy bồn chồn. Cá»a tầng đệm mở, cá»a phòng khách mở - bÆ°á»›c chân của nà ng nhanh và không há» cháºm lại. Tôi quá vui mừng gặp lại nà ng, đó là má»™t sá»± khuây khoả mênh mông. Vẫn có sá»± vá»™i vã trong thái Ä‘á»™ của nà ng, nhÆ°ng qua gÆ°Æ¡ng mặt nà ng dÆ°á»ng nhÆ° được cấu tạo nhÆ° thế, nà ng không há» mỉm cÆ°á»i. Äôi mắt nà ng nghiêm trang, vá»›i má»™t sá»± ẩn giấu giằng xé, náo Ä‘á»™ng.
Nà ng nói "Em nghÄ© vá» anh cả buổi sáng. Em không tà i nà o đẩy anh ra khá»i đầu được", và dù nà ng đã và o phòng khách chỉ để rá»i khá»i đó, dù việc nà ng chuyện căn há»™ là sá»± tiếp nối thẳng thắn của cú Ä‘iện thoại của nà ng, nà ng vẫn muốn có đủ thá»i gian để nói, nà ng Ä‘i và o phòng ngủ và bắt đầu cởi quần áo.
Äiá»u nà y diá»…n ra trÆ°á»›c mắt tôi. Äối diện vá»›i nà ng, tôi lại cảm thấy những niá»m khoái lạc cÅ©. CÆ¡ thể tôi lại vâng lá»i những thúc đẩy má»›i, phát hiện trong bản thân nó những nguồn trả lá»i cho nhu cầu má»›i của tôi. Má»›i – đó là từ chÃnh xác. Nó luôn luôn má»›i, rất quen thuá»™c qua cÆ¡ thể và những câu trả lá»i của nó, cÅ©ng thá»±c thể nhÆ° chÃnh hà nh Ä‘á»™ng, đòi há»i sá»± cục cằn, kiểm soát và tinh tế đó. Cuối cùng (nhÆ° tôi đã cả quyết, nhÆ° tôi từng cả quyết tất cả trÆ°á»›c đó), được tiếp thêm sức lá»±c, được sống lại, tôi cảm thấy tôi đã được Ä‘Æ°a lên xa hÆ¡n rất nhiá»u sá»± tuyệt vá»i của buổi chiá»u hôm trÆ°á»›c.
Tôi đã đóng cá»a hiệu và o lúc mÆ°á»i hai giá». Mãi ba giá» chiá»u tôi má»›i quay lại đó. Tôi không hỠăn trÆ°a. Ä‚n trÆ°a là m tôi mất thá»i gian, mà thứ sáu là ngà y buôn bán được. Tôi thấy cá»a hiệu bị đóng cá»a. Metty đã không há» mở cá»a, nhÆ° tôi đã dăn nó. Äã mất toi má»™t tiếng đồng hồ không bán được gì, và nhiá»u ngÆ°á»i bán lẻ từ những ngôi là ng xa xôi đã mua được hà ng và bắt đầu chặng Ä‘Æ°á»ng dà i vá» nhà bằng thuyá»n Ä‘á»™c má»™c hay xe tải. Hà ng hoá được những chiếc xe hà ng cuối cùng chở đến không còn nhiá»u nữa.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy cần báo Ä‘á»™ng vá» bản thân mình, vá» sá»± cháºm trá»…. Tôi có những viá»…n cảnh của sá»± nghèo đói và tình trạng đổ nát, ngÆ°á»i không thuá»™c vá» châu Phi lạc lối ở châu Phi, không còn có sức mạnh hay mục Ä‘Ãch để giữ những gì thuá»™c vá» mình, và vá»›i Ãt hÆ¡n những gì những kẻ say sÆ°a rách rÆ°á»›i chết đói dở từ những ngôi là ng lang thang đến quảng trÆ°á»ng, nhìn và o những quầy hà ng thá»±c phẩm, lang thang xin xá» từng ngụm bia, và những kẻ gây rắc rối trẻ tuổi từ những thị trấn đổ nát, má»™t nhân tố má»›i mặc áo phông đóng dấu ảnh NgÆ°á»i Äà n Ông VÄ© Äại và nói vá» những ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i và lợi lá»™c và , chỉ muốn có tiá»n (giống nhÆ° Ferdinand và bạn bè của nó t.ai trÆ°á»ng trung há»c ngà y xÆ°a) đến các cá»a hiệu và mặc cả gay gắt những hà ng hoá mà chúng không há» muốn, khăng khăng đòi mua giá gốc.
Từ sá»± báo Ä‘á»™ng vá» bản thân đó – bởi đó là lần đầu tiên – tôi chuyển sang tức giáºn Metty, ngÆ°á»i mà đêm trÆ°á»›c tôi còn thÆ°Æ¡ng đến thế. Rồi tôi nhá»› lại. Äó không phải lá»—i của Metty. Nó Ä‘ang ở chá»— hải quan, thanh toán hà ng đến bằng tà u thuá»·, con tà u đã mang Indar và Ferdinand Ä‘i xa, con tà u vẫn trên chặng Ä‘Æ°á»ng đến từ thủ đô.
Trong hai ngà y, kể từ bữa ăn trÆ°a ăn trứng rán vá»›i Yvette ở nhà nà ng trong Khu, những tạp chà có bà i của Raymond đã bị bá» trong ngăn kéo của tôi. Tôi không xem chúng. Giá» thì tôi là m Ä‘iá»u đó, nhá»› đến chúng qua những ý nghÄ© vá» chiếc tà u thuá»·.
Khi tôi há»i Yvette cho xem những thứ Raymond từng viết, đó chỉ là cách để tiếp cáºn nà ng. GiỠđây không cần thế nữa. Những bà i báo Raymond viết trên các tạp chà địa phÆ°Æ¡ng có vẻ tháºt khó nhằn. Má»™t là bà i Ä‘iểm sách vá» má»™t cuốn sách của Mỹ vá» các luáºt lệ thừa kế ở châu Phi. Bà i khác, khá dà i, vá»›i đầy đủ chú thÃch và bảng biểu, dÆ°á»ng nhÆ° là má»™t phân tÃch kỹ cà ng vá» cách thức bầu cỠở bá»™ lạc, vá» những cuá»™c bầu cá» há»™i đồng địa phÆ°Æ¡ng tại thị trấn má» khổng lồ ở phÃa Nam ngay trÆ°á»›c Ä‘á»™c láºp, má»™t số trong những cái tên của các bá»™ lạc bé nhất tôi từng nghe nói đến.
Những bà i báo trÆ°á»›c đó, trên các tạp chà nÆ°á»›c ngoà i, có vẻ dá»… hiểu hÆ¡n. "Bạo loạn trong má»™t tráºn bóng đá", trong má»™t tạp chà Mỹ, và vá» cuá»™c bạo loạn sắc tá»™c ở thủ đô trong những năm 1930 đã dẫn đến việc thà nh láºp câu lạc bá»™ chÃnh trị đầu tiên của châu Phi. "Những tá»± do bị đánh mất", trong má»™t tạp chà của Bỉ, là vá» sá»± thất bại của má»™t chÆ°Æ¡ng trình truyá»n đạo, và o cuối thể ká»· mÆ°á»i chÃn, để mua lại những ngÆ°á»i nô lệ bị bắt Ä‘i từ những lá»… há»™i nô lệ của ngÆ°á»i A ráºp, và cho há» vỠở trong những "ngôi là ng tá»± do".
Tôi quan tâm đến những bà i báo đó – tôi đặc biệt quan tâm đến những cuá»™c truyá»n đạo và nô lệ. NhÆ°ng những Ä‘oạn văn sáng sủa khi mở đâu tháºt gây thất vá»ng, không thể Ä‘á»c được những bà i báo nà y ở cá»a hiệu và o buổi chiá»u. Tôi để chúng ra, để Ä‘á»c sau. Và buổi tối hôm đó, khi Ä‘á»c sách trên chiếc giÆ°á»ng lá»›n nÆ¡i mà Yvette và i giá» trÆ°á»›c đã mặc quần áo, và nÆ¡i hÆ¡i của nà ng vẫn còn vÆ°Æ¡ng lại, tôi cảm thấy kinh hoà ng.
Bà i báo vá» má»™t vụ xung Ä‘á»™t sắc tá»™c – sau Ä‘oạn văn mở đầu sáng sủa mà tôi đã Ä‘á»c ở cá»a hiệu – trở thà nh má»™t táºp hợp các sắc lệnh của chÃnh phủ và trÃch dẫn trên các bà i báo. Có rất nhiá»u từ các báo, Raymond dÆ°á»ng nhÆ° coi việc nà y là cá»±c kỳ quan trá»ng. Tôi không thể nghÄ© nhÆ° thế, bởi vì qua kinh nghiệm của mình tại bá» biển tôi biết rằng báo chà tại những vùng thuá»™c địa nhá» viết vá» má»™t kiểu sá»± tháºt rất đặc biệt. Báo chà không nói dối, nhÆ°ng chúng chỉ là hình thức. Báo chà tôn kÃnh viết vá» những ngÆ°á»i có vai vế - thÆ°Æ¡ng gia, quan chức cao cấp, thà nh viên các há»™i đồng láºp pháp và hà nh pháp. Chúng thÆ°á»ng để lá»t mất những Ä‘iá»u quan trá»ng, thÆ°á»ng là những Ä‘iá»u cốt yếu – mà ngÆ°á»i dân địa phÆ°Æ¡ng có thể biết được và xì xà o vá»›i nhau.
Tôi không biết những tá» báo ở đây trong những năm 1930 có khác lắm so vá»›i báo ở vùng bá» biển của chúng tôi không, và tôi luôn hy vá»ng rằng Raymond biết cách luồn sau những câu chuyện trên báo và những bà i xã luáºn để nói lên được những sá»± kiện tháºt sá»±. Má»™t cuá»™c xung Ä‘á»™t sắc tá»™c tại thủ đô trong những năm 1930 – Ä‘iá»u đó hẳn phải có má»™t cốt truyện rất mạnh, đấu súng tại các quán cà phê và câu lạc bá»™ châu Âu, sá»± kinh hoà ng và ná»—i sợ hãi tại các cité châu Phi. NhÆ°ng Raymond không há» quan tâm đến khÃa cạnh đó. Ông không há» tạo cảm giác dã từng nói chuyện vá»›i má»™t ai đó trong số những ngÆ°á»i có liên quan, dù nhiá»u ngÆ°á»i vẫn còn Ä‘ang sống khi ông viết bà i báo. Ông dÃnh và o những tá» báo, dÆ°á»ng nhÆ° ông muốn cho thấy rằng ông đã Ä‘á»c toà n bá»™ chúng và đã tạo ra được khÃa cạnh chÃnh trị chÃnh xác của má»™t sá»± kiện. Chủ Ä‘á» của ông là má»™t sá»± kiện ở châu Phi, nhÆ°ng ông có vẻ nhÆ° đã viết vá» châu Âu hoặc má»™t nÆ¡i nà o đó ông chÆ°a từng ở.
Bà i báo vá» những nhà truyá»n đạo và nô lệ cÅ©ng đầy trÃch dẫn, không phải từ các báo, mà là từ kho tá»± liệu truyá»n đạo châu Âu. Chủ Ä‘á» vá»›i tôi chẳng má»›i mẻ gì. Tại trÆ°á»ng há»c tại Khu bá» biển chúng tôi đã nói vá» sá»± lan truyá»n của châu Âu trong những lãnh thổ của chúng tôi nhÆ° thể không hÆ¡n là má»™t thất bại của ngÆ°á»i A ráºp và những cách thức buôn bán nô lệ của há». Chúng tôi nghÄ© đến cái đó nhÆ° là của chÆ°Æ¡ng trình há»c của trÆ°á»ng châu Âu, chúng tôi không quan tâm. Lịch sá» là cái gì đó đã chết và đã qua, má»™t phần của thế giá»›i của cha ông chúng tôi, và chúng tôi không mấy quan tâm đến nó, dù váºy, trong những gia đình buôn bán nhÆ° gia đình tôi, vẫn có những câu chuyện mÆ¡ hồ - mÆ¡ hồ đến ná»—i chúng không được coi là tháºt – vá» những giáo sÄ© châu Âu mua nô lệ giá rẻ từ các há»™i chợ trÆ°á»›c khi mang đến bá» biển. Những ngÆ°á»i châu Phi (và đó là mấu chốt của câu chuyện) đã bị lá»™t da, há» nghÄ© rằng những nhà truyá»n đạo đã để ăn thịt há».
Tôi không có ý tưởng nà o, cho đến khi tôi Ä‘á»c bà i báo của Raymond, rằng cuá»™c phiêu lÆ°u đã từng có quy mô rất lá»›n và rất nghiêm trá»ng. Raymond cung cấp tên của tất cả những ngôi là ng tá»± do từng được dá»±ng lên đó. Rồi, trÃch dẫn và trÃch dẫn từ những lá thÆ° và báo cáo trong các lÆ°u trữ, ông chỉ ra ngà y tháng của sá»± biến mất của má»—i ngôi là ng. Ông không há» cung cấp các lý do và coi chúng chẳng là gì cả, ông chỉ trÃch dẫn từ các báo cáo của những ngÆ°á»i truyá»n tin. DÆ°á»ng nhÆ° ông không Ä‘i đến nÆ¡i nà o hết trong những chá»— ông viết, ông không thá» nói chuyện vá»›i ai đó. Thế mà chỉ cần nói chuyện năm phút vá»›i Metty – ngÆ°á»i đã ở bá» biển, từng trải qua ná»—i hãi hùng trên con Ä‘Æ°á»ng Ä‘i qua châu lục – nó có thể nói cho Raymond biết rằng toà n bá»™ kế hoạch sùng đạo đó tà n Ä‘á»™c và xấu xa đến mức nà o, để má»™t số ngÆ°á»i không được bảo vệ trong má»™t lãnh thổ lạ nghÄ©a là để há» lại cho sá»± tấn công và bắt cóc và còn tồi tệ hÆ¡n. NhÆ°ng Raymond dÆ°á»ng nhÆ° không há» biết đến Ä‘iá»u đó.
Ông biết nhiá»u quá, ông nắm được nhiá»u quá. Ông hẳn phải mất hà ng tuần lá»… cho má»—i bà i báo. NhÆ°ng ông có quá Ãt hiểu biết thá»±c sá»± vá» châu Phi, Ãt hÆ¡n cả Indar, Nazruddin hay Mahesh, ông chẳng há» có má»™t chút gì bản năng của cha Huismans vá» sá»± lạ mặt và băn khoăn vỠđịa Ä‘iểm. Ông đã biến châu Phi thà nh chủ Ä‘á» của mình. Ông đã cống hiến hà ng năm trá»i cho những cái há»™p tà i liệu trong nghiên cứu của mình mà tôi đã từng nghe từ Indar. Có lẽ nà o ông đã biến châu Phi thà nh chủ Ä‘á» của mình vá»›i ông đã đến châu Phi và bởi vì ông là má»™t nhà há»c giả, quen là m việc vá»›i giấy tá»,và đã tìm thấy tại nÆ¡i nà y đầy những giấy tá» má»›i.
Ông từng là giáo viên ở thủ đô. Khi ông còn ở tuổi trung niên – váºn may đã Ä‘Æ°a ông tiếp cáºn vá»›i Tổng thống tÆ°Æ¡ng lai. Váºn may – và má»™t cái gì đó thuá»™c vá» sá»± trìu mến của giáo viên vá»›i cáºu bé châu Phi tuyệt vá»ng đó, má»™t sá»± trìu mến có khả năng lẫn lá»™n vá»›i má»™t Ãt cay đắng vá» sá»± thà nh công của cáºu ta hÆ¡n là của ông, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông có thể đã tá»± thấy mình trong cáºu bé, lá»i khuyên ông đã cho cáºu bé cần gia nháºp lá»±c lượng quốc phòng dÆ°á»ng nhÆ° có trong đó má»™t sá»± cay đắng nà o đó – váºn may đã cho ông mối quan hê. đặc biệt đó vá»›i ngÆ°á»i đã trở thà nh Tổng thống và đã Ä‘Æ°a ông, sau Ä‘á»™c láºp, đến vinh quang mà ông chÆ°a từng bao giá» mÆ¡ đến.
Vá»›i Yvette, không có kinh nghiệm, từ châu Âu, và vá»›i những tham vá»ng của chÃnh mình, hẳn ông đã toả sáng. Nà ng hẳn đã nhầm lẫn vá»›i những tham vá»ng của mình, nhiá»u nhÆ° là tôi đã từng ở chá»— nà ng, trong đó tôi đã thấy sá»± quyến rÅ© đến nhÆ°á»ng nà o. Quả tháºt, khi đó, chúng tôi đã có Raymond là điểm chung, từ chá»— khởi đầu.
|
25-10-2008, 03:55 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
PHẦN III - NgÆ°á»i Äà n Ông VÄ© Äại
ChÆ°Æ¡ng 12
Tôi thÆ°á»ng nghÄ© vá» váºn may đã cho tôi nhìn thấy Yvette lần đầu tiên trong buổi tối ở nhà nà ng đó, trong cái không khà châu Âu giữa lòng châu Phi, khi nà ng mặc chiếc áo Margit Brandt và được chiếu sáng bởi những ngá»n đèn Ä‘á»c sách đặt trên sà n nhà , và má»i thứ khao khát đã vây toả tôi trong giá»ng hát của Joan Baez.
Có lẽ trong má»™t khung cảnh khác và má»™t thá»i Ä‘iểm khác nà ng đã không gây cho tôi ấn tÆ°Æ¡ng nhÆ° thế. Và có lẽ, nếu tôi đã Ä‘á»c những bà i báo của Raymond và o ngà y Yvette Ä‘Æ°a chúng cho tôi, thì đã không có gì diá»…n ra trong buổi chiá»u hôm sau, khi nà ng đến căn há»™ của tôi. Tôi hẳn là đã không để cho nà ng có cá»› để trÆ°ng vá» phÃa tôi khuôn mặt nhìn nghiêng của nà ng đứng dá»±a và o bức tÆ°á»ng mà u trắng trong phòng khách, thay và o đó hẳn là chúng tôi đã đến câu lạc bá»™ Hellenic. Ngắm nà ng trong căn nhà đầy ánh sáng buổi trÆ°a đó đã khiến cho tôi cảm thấy má»™t sá»± báo Ä‘á»™ng nà o đó. Äể hiểu hÆ¡n vá» Raymond ngay sau khi đã nhìn nà ng rõ hÆ¡n – tham vá»ng của nà ng, sá»± đánh giá không hay của nà ng dà nh cho ông, thất bại của nà ng.
Và thất bại nhÆ° thế không phải là cái tôi lá»±a chá»n để có. Mong muốn của tôi vá» má»™t cuá»™c phiêu lÆ°u vá»›i Yvette là má»™t mong muốn được lên tá»›i trá»i cao, được thoát khá»i cuá»™c Ä‘á»i tôi Ä‘ang sống – sá»± ngây Ä‘á»™n, sá»± căng thẳng chẳng có mục Ä‘Ãch nà o, "tình hình đất nÆ°á»›c". Äó không phải là mong muốn nháºp và o vá»›i những ngÆ°á»i bị bẫy nhÆ° tôi.
NhÆ°ng đó là điá»u giỠđây tôi cảm thấy. Và nó không mở rá»™ng cho tôi mà không kéo lại. Sau buổi chiá»u đầu tiên đó, khám phá đầu tiên của tôi vá»›i nà ng, tôi đã bị Yvette sở hữu, bị sở hữu bởi ngÆ°á»i mà tôi không bao giá» thôi muốn chiếm Ä‘oạt. Sá»± thoả mãn chẳng cứu thoát gì cả, nó chỉ mở ra má»™t sá»± trống rá»—ng má»›i, má»™t nhu cầu tÆ°Æ¡i má»›i.
Thị trấn giỠđây vá»›i tôi đã thay đổi. Nó có những há»™i Ä‘oà n má»›i. Những ký ức và tâm trạng khác nhau đã gắn liá»n và o nÆ¡i nà y, và o thá»i gian, thá»i tiết. Trong ngăn kéo bà n tôi ở cá»a hiệu, nÆ¡i những tạp chà của Raymond từng bị bá» quên trong hai ngà y, giỠđây có những bức ảnh của Yvette. Má»™t số trong đó khá cÅ© và hẳn là phải quý giá lắm vá»›i nà ng. Nà ng tặng những hình ảnh đó cho tôi, những bức ảnh và o nhiá»u thá»i Ä‘iểm khác nhau, nhÆ° là má»™t sá»± Æ°u ái, phần thưởng, cá» chỉ âu yếm, từ đó, vì không bao giá» lãng phà cảm giác Ä‘á»™ng chạm (và trên thá»±c tế rất Ãt khi hôn nhau) vá»›i má»™t thoả thuáºn ngầm, chúng tôi tiếp tục nhÆ° chúng tôi đã bắt đầu và không bao giá» nói vá»›i nhau những lá»i âu yếm. Dù có những say mê xác thịt, những bức ảnh của Yvette mà tôi thÃch thú là trong sạch nhất. Tôi đặc biệt quan tâm đến những bức ảnh khi nà ng còn là con gái ở Bỉ, mà tÆ°Æ¡ng lai vẫn còn mù mịt ở phÃa trÆ°á»›c.
Vá»›i những bức ảnh đó trong ngăn kéo, cách nhìn cá»a hiệu của tôi đã khác, quảng trÆ°á»ng vá»›i những cây cối tã tượi, những quầy hà ng ngoà i chợ, những ngÆ°á»i dân là ng Ä‘i lang thang, những con Ä‘Æ°á»ng không lót đá đầy bụi trong mặt trá»i hay Ä‘á» rá»±c chảy trà n trong cÆ¡n mÆ°a. Thị trấn bị gãy sụm, tại đó tôi cảm thấy mình trở nên trung tÃnh, trở thà nh nÆ¡i mà tất cả đã đến vá»›i tôi.
Vá»›i suy nghÄ© đó tôi quan tâm đến chÃnh trị theo má»™t cách, gần nhÆ° má»™t mối lo lắng chÃnh trị. Tôi có thể không cần đến Ä‘iá»u đó, nhÆ°ng vô Ãch. Qua Yvette, tôi vá»›i tá»›i Raymond, và qua Raymong tôi gắn mình chặt chẽ hÆ¡n bao giá» hết và o hiểu biết vá» sức mạnh của Tổng thống . Nhìn ảnh Tổng thống ở má»i nÆ¡i tao cho tôi cảm giác rằng, dù không phải là ngÆ°á»i châu Phi Ä‘i nữa, chúng tôi cÅ©ng trở thà nh ngÆ°á»i của ông. Ngoà i ra, qua Raymond, tôi có thêm cảm giác rằng tất cả chúng tôi Ä‘á»u phụ thuá»™c và o Tổng thống và rằng – dù chúng tôi là m nghá» gì và dù chúng tôi nghÄ© Ä‘ang là m việc cho mình – chúng tôi Ä‘á»u Ä‘ang phụng sá»± ông.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó khi tôi từng tin Raymond nhÆ° là Indar miêu tả ông – ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông da trắng của NgÆ°á»i Äà n Ông VÄ© Äai – tôi từng sợ cảm thấy quá gần vá»›i quyá»n lá»±c cao nhất của đất nÆ°á»›c, tôi cảm thấy mình đã được mang Ä‘i lên cao hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i nÆ°á»›c tôi biết là những ná»—i lo lắng hà ng ngà y của nó – những bụi cây trên núi, những con Ä‘Æ°á»ng ở tình trạng tồi tệ, các quan chức ăn của đút lót, những thị trấn đổ nát, những ngÆ°á»i hà ng ngà y đến từ vùng cây bụi và không tìm thấy gì để là m và có Ãt thứ để ăn, sá»± nghiện ngáºp, những vụ giết ngÆ°á»i chá»›p nhoáng, cá»a hiệu của tôi. Quyá»n lá»±c và cuá»™c sống quanh Tổng thống tại thủ đô, dÆ°á»ng nhÆ° là rất thá»±c và rất chÃnh yếu vỠđất nÆ°á»›c.
Khi tôi hiểu rằng vị thế của Raymond là thế nà o, má»™t lần nữa Tổng thống lại hiện ra ở má»™t nÆ¡i xa xôi và cao hÆ¡n chúng tôi. NhÆ°ng giỠđây còn lại má»™t mối liên hệ vá»›i ông, ý thức vá» quyá»n lá»±c của ông nhÆ° má»™t cái gì đó cá nhân, mà tất cả chúng tôi Ä‘á»u phải gắn vá»›i bằng má»™t sợi dây, mà ông c t kéo ra hoặc lúc lắc. Äó là điá»u trÆ°á»›c đây, tôi chÆ°a từng cảm thấy. CÅ©ng giống nhÆ° những ngÆ°á»i bá» xứ tại thị trấn, tôi từng là m Ä‘iá»u được định sẵn cho tôi. Chúng tôi treo những bức ảnh trong cá»a hiệu và công sở của chúng tôi, chúng tôi đóng góp tà i chÃnh cho Tổng thống của chúng tôi. NhÆ°ng chúng tôi cố để tất cả những cái đó tách biệt hẳn vá»›i cuá»™c sống riêng tÆ° của mình. Tại câu lạc bá»™ Hellenic, chẳng hạn, dù không có quy định nà o vá» Ä‘iá»u đó, chúng tôi không bao giá» bà n cãi vá» các chÃnh sách địa phÆ°Æ¡ng.
NhÆ°ng giỠđây đã Ä‘i sâu đến thế và o các chÃnh sách thông qua Raymond và Yvette, và hiểu rằng ẩn ý Ä‘Ã ng sau má»™t bức ảnh chÃnh thức, má»—i bức tượng má»›i của đức mẹ châu Phi cùng đứa con, tôi không thể nà o tiếp tục xem những bức tượng và ảnh đó là cái ná»n nữa. Tôi chúng tôi được nói rằng hà ng nghìn bức ảnh được các máy in ở châu Âu in ra, nhÆ°ng để hiểu mục Ä‘Ãch của tổng thống thì phải bị chúng tác Ä‘á»™ng cái đã. NgÆ°á»i khách có thể cÆ°á»i khẩy vỠđức mẹ châu Phi, tôi thì không thể.
Tin tức vá» quyển sách lịch sá» của Raymond tháºt tồi tệ, không có tin tức gì cả. Indar, dù đã hứa tìm cách in quyển sách (và bà n tay từ biệt đặt lên đùi Yvette trên tà u thuá»·) đã không viết gì vá» cả. Yvette biết anh cÅ©ng chẳng há» viết cho tôi, rằng anh ta là má»™t ngÆ°á»i có rất nhiá»u vấn Ä‘á» vá»›i bản thân mình. Có lẽ Yvette chẳng mảy may quan tâm đến Indar, nà ng muốn có tin tức, và rất lâu sau khi Indar rá»i khá»i nÆ¡i nà y nà ng tiếp tục chỠđợi và i lá»i từ thủ đô.
Cùng lúc đó Raymond đã kết thúc công việc vá»›i những bà i diá»…n thuyết của Tổng thống và quay trở lại vá»›i lịch sá» của mình. Ông rất giá»i trong việc che giấu ná»—i thất vá»ng và căng thẳng. NhÆ°ng chúng được phản chiếu lại ở Yvette. Äôi khi nà ng đến căn há»™, trông nà ng già đi mấy tuổi sao vá»›i tuổi tháºt của nà ng, vá»›i là n da trẻ trung được tẩy trắng, mẩu thịt phÃa dÆ°á»›i gò má lún xuống ở Ä‘oạn đầu của má»™t cái cằm đôi, những quầng thâm quanh mắt nà ng nhìn rất rõ.
Cô gái tá»™i nghiệp! Nà ng không há» dá»± tÃnh Ä‘iá»u nà y trong cuá»™c Ä‘á»i của mình vá»›i Raymond. Nà ng từng là má»™t sinh viên ở châu Âu, khi há» gặp nhau. Ông tá»›i cùng phái Ä‘oà n chÃnh thức. Vai trò của ông trong tÆ° cách cố vấn của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông vá»›i lên chức Tổng thống được giữ bà máºt, nhÆ°ng sá»± nổi báºt của ông thì ai cÅ©ng biết và ông đã được má»i đến nói chuyện tại trÆ°á»ng đại há»c của Yvette. Nà ng đã há»i má»™t câu – khi đó nà ng Ä‘ang viết má»™t luáºn văn vá» chủ Ä‘á» nô lệ trong các tác phẩm châu Phi thuá»™c địa của Pháp. HỠđã gặp nhau sau đó, nà ng đã bị choáng vì những quan tâm của ông. TrÆ°á»›c đó Raymond đã lấy vợ, nhÆ°ng ông đã ly dị và i năm trÆ°á»›c Ä‘á»™c láºp, khi ông vẫn là giáo viên, và vợ ông cùng con gái đã quay trở lại châu Âu.
"NgÆ°á»i ta bảo rằng Ä‘Ã n ông nên nhìn và o ngÆ°á»i mẹ của cô con gái mà há» muốn lấy" Yvette nói. "Các cô gái nên nhìn và o ngÆ°á»i vợ mà ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đã bá» hoặc Ä‘uổi Ä‘i, và biết rằng há» không thể khá hÆ¡n. NhÆ°ng anh có tưởng tượng được không? Con ngÆ°á»i đẹp đẽ và nổi báºt đó – khi Raymond lần đầu tiên Ä‘Æ°a em Ä‘i ăn tối ông ấy đã Ä‘Æ°a em đến má»™t chá»— tháºt đắt tiá»n. Ông ấy là m việc đó vá»›i vẻ rất khinh bạc. NhÆ°ng ông ấy biết em xuất thân từ gia đình thế nà o và ông ấy biết rất chÃnh xác ông ấy Ä‘ang là m gì. Ông ấy tiêu cho bữa ăn tối đó nhiá»u tiá»n hÆ¡n bố em kiếm được trong má»™t tuần. Em biết đó là tiá»n của phái Ä‘oà n nhÆ°ng Ä‘iá»u đó đâu nghÄ©a lý gì. Äà n bà luôn ngu xuẩn mà . NhÆ°ng nếu Ä‘Ã n bà không ngu xuẩn thì trái đất nà y không thể quay được.
"Em phải nói rằng hồi đó tháºt tuyệt. Tổng thống má»i bá»n em đến ăn tối thÆ°á»ng xuyên và lần đầu tiên, lần thứ hai hoặc thứ ba em ngồi ngay bên phải ông. Ông nói ông không thể là m khác vá»›i vợ của professeur cÅ© của mình – nhÆ°ng Ä‘iá»u đó không đúng, Raymond chÆ°a bao giá» dạy ông ấy cả, đó chỉ là tin đồn thổi của báo chà châu Âu thôi. Ông đặc biệt đáng mến, Tổng thống ấy, và không bao giá» có ẩn ý hay nói những Ä‘iá»u vô nghÄ©a, em có thể nói thêm nhÆ° thế. Lần đầu tiên em và Tổng thống nói vá» cái bà n, rất nghiêm chỉnh đấy. Nó được là m bằng gá»— địa phÆ°Æ¡ng và được chạm khắc hoa văn châu Phi vá»›i những kỹ thuáºt đáng nể và những ngÆ°á»i thợ chạm gá»— và đất nÆ°á»›c nà y đã cung cấp cho toà n bá»™ thế giá»›i thứ đồ gá»— chất lượng cao đó. Äiá»u nà y cÅ©ng giống nhÆ° nói chuyện vá» má»™t khu công nghiệp dá»c theo dòng sông – đó chỉ là má»™t chủ Ä‘á» của câu chuyện mà thôi. NhÆ°ng khi đó em còn trẻ lắm và muốn tin má»i thứ ngÆ°á»i ta nói.
"Luôn luôn có máy quay caméra. Luôn luôn máy caméra, ngay cả và o những ngà y đầu tiên đó. Ông ấy luôn đặt chúng, anh biết Ä‘iá»u đó mà , và điá»u đó là m cho cuá»™c nói chuyện trở nên khó khăn. Ông ấy không bao giá» cho anh bắt đầu má»™t chủ Ä‘á» má»›i, ông chỉ Ä‘Æ¡n giản là lái nó Ä‘i. Cái nhãn hoà ng gia – mà ông đã lấy của ai đó, và em há»c được nó từ ông, má»™t cách khó khăn. Ông có cái cách bá» rÆ¡i ngÆ°á»i đối thoại rất Ä‘á»™t ngá»™t, nhÆ° hiểu phong cách cá nhân ấy. dÆ°á»ng nhÆ° ông ấy thÃch thú vá»›i cái cách quay ngoắt Ä‘i và bÆ°á»›c thẳng khá»i phòng và o má»™t thá»i Ä‘iểm nà o đó.
"Bá»n em thÆ°á»ng xuyên Ä‘i cùng ông. Bá»n em là m ná»n trong má»™t số bức ảnh chÃnh ngà y xÆ°a – những ngÆ°á»i da trắng đứng là m ná»n. Em nháºn thấy trang phục của ông ấy đã thay đổi, nhÆ°ng em nghÄ© đó chỉ là vì ông muốn có quần áo thuáºn tiện hÆ¡n thôi, những trang phục đồng quê theo phong cách châu Phi. Má»i nÆ¡i bá»n em đến thÆ°á»ng trở thà nh những séances d animation (lá»… há»™i) rất mở rá»™ng, có các Ä‘iệu nhảy bá»™ lạc. Ông luôn rất chú ý đến Ä‘iá»u đó. Ông ấy nói ông ấy muốn vinh danh những Ä‘iệu nhảy mà Hollywood và phÆ°Æ¡ng Tây coi nhẹ. Ông định xây dá»±ng những nhà hát hiện đại cho chúng. Và chÃnh trong má»™t trong những buổi tiếp tân đó em đã gặp rắc rối. Ông cắm cây gáºy xuống đất. Em không biết Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là gì. Em không biết là phải im lặng, rằng ngà y xÆ°a mở miệng nói khi các vị thủ lÄ©nh cắm cây gáºy xuống đất có thể bị đánh đến chết. Em đứng cạnh ông và nói Ä‘iá»u gì đó cá»±c kỳ tầm thÆ°á»ng vá» kỹ thuáºt của các vÅ© công. Ông mÃm môi tức giáºn và nhìn ra chá»— khác, rồi quay luôn Ä‘i. Không kiểu cách gì cả. Tất cả má»i ngÆ°á»i châu Phi Ä‘á»u kinh hoà ng trÆ°á»›c Ä‘iá»u em là m. Và em cảm thấy Ä‘iá»u đó đã trở nên khủng khiếp và rằng em đã đến má»™t nÆ¡i tháºt là khủng khiếp.
"Sau đó em không được xuất hiện cùng ông ở chá»— đông ngÆ°á»i nữa. NhÆ°ng dÄ© nhiên Ä‘iá»u đó không phải là lý do ông Ä‘oạn tuyệt vá»›i Raymond. Trên thá»±c tế, sau đó ông còn thân thiết hÆ¡n vá»›i Raymond. Ông Ä‘oạn tuyệt vá»›i Raymond khi ông quyết định rằng không cần gì ở ông ấy nữa, rằng trong tầng lá»›p lãnh đạo má»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông da trắng là má»™t sá»± phiá»n nhiá»…u vá»›i ông ở thủ đô. Còn vá»›i em thì ông không bao giá» nói chuyện nữa. NhÆ°ng ông vẫn luôn quan tâm đến em, cho ngÆ°á»i đến há»i thăm em. Ông cần má»™t khuôn mẫu cho má»i việc, và em nghe nói de Gaulle quen gá»i những lá»i há»i thăm cá nhân đến vợ của các kẻ thù chÃnh trị c mình
"Äó là lý do tại sao em nghÄ© rằng nếu Indar là m được gì đó cho quyển sách của Raymond ở thủ đô, thì ông ấy có thể quay l.ai được vị thế nà o đó. Ở đây má»i thứ Ä‘á»u quay trở vá» tông thống. NÆ¡i nà y là mà n trình diá»…n của Ä‘á»™c nhất má»™t ngÆ°á»i, anh biết rồi đấy. Và em Ä‘ang trông chá» nháºn được má»™t lá»i gián tiếp nà o đó. NhÆ°ng trong những tháng vừa qua ông không há» gá»i lá»i há»i thăm đến cho em."
Nà ng Ä‘au khổ nhiá»u hÆ¡n Raymondj. Nà ng ở trong má»™t đất nÆ°á»›c vẫn còn xa lạ vá»›i nà ng và nà ng Ä‘ang bị quay cuồng, bị phụ thuá»™c tá»›i hai lần. Raymond thì đã ở nÆ¡i nà y, má»™t nÆ¡i đã trở thà nh nhà của ông. Ông ở trong hoà n cảnh mà có lẽ ông đã sống qua trÆ°á»›c kia, khi ông là má»™t giáo viên không tên tuổi tại thủ đô thá»i thuá»™c địa. có thể ông đã quay trở lại cá tÃnh cÅ© của mình, sá»± cam chịu ông từng óc khi còn là giáo viên, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông có hiểu biết câm lặng nhÆ°ng đầy thách thức vá» bản thân mình. NhÆ°ng tôi vẫn thấy ở đây có gì đó khác. Tôi cảm thấy Raymond đã Ä‘i theo má»™t cách rất ý thức má»™t mã khoá nà o đó mà ông đã tá»± tạo ra cho mình, và việc Ä‘i theo mã nà y đã mang lại cho ông sá»± thanh thản.
Máºt mã nà y ngăn ông không nói ra sá»± thất vá»ng hay đố kỵ. Trong đó ông khác biệt hẳn vá»›i những ngÆ°á»i trẻ tuổi tiếp tục tá»›i Khu và gá»i ông và lắng nghe ông. Raymond vẫn còn có công việc vÄ© đại của mình: ông vẫn có những há»™p giấy mà nhiá»u ngÆ°á»i muốn nhòm và o, và hÆ¡n hết sau toà n bá»™ những năm tháng là ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông da trắng của NgÆ°á»i Äà n Ông VÄ© Äại, sau toà n bá»™ những năm tháng là ngÆ°á»i hiểu biết nhiá»u vỠđất nÆ°á»›c hÆ¡n bất kỳ ai còn sống, Raymond vẫn còn có tiếng tăm.
Khi má»™t ngÆ°á»i khách phê phán má»™t quyển sách của ai đó hay má»™t cuá»™c há»p mà ai đó đã tổ chức ở đâu đó (thá»i gian nà y Raymond không được má»i đến các cuá»™c há»p), Raymond có thể sẽ không nói gì hết cả, trừ khi có gì đó để nói tốt vá» quyển sách hoặc cuá»™c há»p đó. Ông nhìn rất bình thản và o mắt ngÆ°á»i khách, nhÆ° thể chỉ đợi anh ta chấm dứt. Tôi thấy ông là m nhÆ° thế nhiá»u lần, ông tạo ra cảm giác Ä‘ang chá» anh ta ngừng nói. Khuôn mặt của Yvette thì biểu lá»™ rõ ná»—i kinh ngạc bị xúc phạm.
Má»™t tối tôi nghe má»™t ngÆ°á»i khách nói rằng Raymond Ä‘ang xin má»™t việc là m ở Mỹ và bị từ chối. NgÆ°á»i khách, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ráºm râu vá»›i đôi mắt lóng lánh không thể tin cáºy, nói nhÆ° thể ủng há»™ Raymond váºy. Tháºm chà ông ta còn tá» ra cay đắng thay cho Raymond, và điá»u đó là m tôi có cảm giác ông ta là má»™t trong những vị há»c giả đến thăm mà Yvette từng nói vá»›i tôi, khi hỠđến vá»›i giấy tá» của Raymond, Ä‘iá»u đó cÅ©ng đồng nghÄ©a vá»›i má»™t cÆ¡ há»™i ghé qua nà ng má»™t lát.
Nhiá»u Ä‘iá»u đã thay đổi kể từ những năm đầu 1960, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ráºm râu nói. Những nhà nghiên cứu châu Phi bây giá» không còn hiếm nữa, và những ngÆ°á»i đã cống hiến toà n bá»™ cuá»™c Ä‘á»i cho châu lục giỠđã bị vượt qua. Những quyá»n lá»±c lá»›n đã thống nhất lúc nà y không tranh cãi vá» châu Phi nữa, vì các thái Ä‘á»™ vá» châu Phi đã thay đổi. Những ngÆ°á»i từng nói rằng tháºp ká»· nà y là tháºp ká»· của châu Phi, và đã lon ton chạy sau những ngÆ°á»i vÄ© đại, giỠđây đã biến khá»i châu Phi rồi.
Yvette xoắn tay lại và nhìn chăm chăm và o đồng hồ của mình. Äó dÆ°á»ng nhÆ° là má»™t cách ngắt lá»i có chủ ý. Nà ng nói "Tháºp ká»· châu Phi đã kết thúc đúng mÆ°á»i giây trÆ°á»›c đây".
Nà ng từng là m Ä‘iá»u đó má»™t lần trÆ°á»›c, khi ai đó nói vá» tháºp ká»· châu Phi. Và lần nà y trò đó lại có hiệu quả. Nà ng mỉm cÆ°á»i, Raymond và tôi phá lên cÆ°á»i. NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông ráºm râu lẩn Ä‘i, và chủ Ä‘á» vá» Ä‘Æ¡n xin việc của Raymond bị từ chối đã bị bá» luôn.
NhÆ°ng tôi mất tinh thần bởi Ä‘iá»u tôi nghe được, và khi hôm sau Yvette đến căn há»™, tôi nói "NhÆ°ng em chẳng nói gì vá»›i anh rằng bá»n em Ä‘ang nghÄ© đến việc ra Ä‘i gì cả"
"Anh có bao giỠnghĩ đến chuyện ra đi không?"
"Thực ra là có".
"Thá»±c ra chúng ta ai cÅ©ng Ä‘á»u phải ra Ä‘i hết. Cuá»™c Ä‘á»i của anh đã được cố định. Anh đã Ä‘Ãnh hôn vá»›i ngÆ°á»i con gái của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó, anh từng nói vá»›i em. Má»i thứ Ä‘á»u chỠđợi anh. Cuá»™c sống của em ở đây thì bất ổn. Em phải là m Ä‘iá»u gì đó. Em không thể ở lại đây được".
"Nhưng tại sao em không nói với anh?"
"Tại sao lại phải nói Ä‘iá»u mà anh chẳng thể nà o thay đổi được gì? Và nó cÅ©ng chẳng há» tốt đẹp gì cho chúng ta khi nói tá»›i. Anh cÅ©ng biết, Raymond không bao giá» còn có được cÆ¡ há»™i nà o khác ở nÆ°á»›c ngoà i nữa đâu".
"Thế tại sao ông ấy lại đệ đơn?"
"Em đã bắt ông ấy. Em nghÄ© có má»™t khả năng, Raymond không muốn tá»± là m Ä‘iá»u đó. Ông ấy trung thà nh".
Sá»± gần gÅ©i vá»›i Tổng thống đã Ä‘em lại danh tiếng cho Raymond, từng khiến ngÆ°á»i ta má»i ông tá»›i các cuá»™c há»p tại nhiá»u nÆ¡i khác nhau trên thế giá»›i, giỠđây đã khiến ông bị đánh giá thấp ở nÆ°á»›c ngoà i. Trừ phi má»™t Ä‘iá»u gì đó tháºt lạ thÆ°á»ng xảy đến, nếu không ông sẽ phải ở lại đây, phụ thuá»™c và o quyá»n lá»±c của Tổng thống .
Vị thế của ông tại Khu buá»™c ông phải chứng tá» quyá»n lá»±c của mình. NhÆ°ng lúc nà o ông cÅ©ng lưỡng lá»± trÆ°á»›c quyá»n lá»±c,. giảm nó xuống số không, không há» có chá»— dá»±a nà o. Ở và o vị trà của ông tôi không nghÄ© mình có khả năng vá» nhÆ° có quyá»n lá»±c nà o đó – tháºt là khó khăn. Tôi chỉ có thể bỠđó mà đi, hiểu rằng sá»± tháºt của cái mà Mahesh đã nói vá»›i tôi nhiá»u năm trÆ°á»›c. "Hãy nhá»› lấy, Salim, ở đây ngÆ°á»i ta malin lắm".
NhÆ°ng Raymond cho thấy không có gì không chắc chắn cả. Và ông trung thà nh – vá»›i Tổng thống , vá»›i chÃnh ông, những tÆ° tưởng và tác phẩm của ông, quá khứ của ông. Sá»± ngưỡng má»™ của tôi dà nh cho ông tăng lên. Tôi nghiên cứu các bà i phát biểu của Tổng thống – các tá» nháºt báo đã gá»i đến từ thủ đô – vá»›i những dấu hiệu cho thấy Raymond sẽ được trở lại vị trà sủng thần. Và nếu tôi trở thà nh ngÆ°á»i khuyến khÃch Raymon, qua Yvette, nếu tôi trở thà nh ngÆ°á»i khen ngợi ông, tung hô ông kể cả ở câu lạc bá»™ Hellenic nhÆ° là ngÆ°á»i chÆ°a xuất bản nhiá»u lắm nhÆ°ng tháºt sá»± được biết đến, ngÆ°á»i mà má»i ngÆ°á»i khách thông minh cần phải đến gặp, thì đó không phải chỉ vì tôi không muốn thấy ông Ä‘i xa cùng vá»›i Yvette. Tôi không muốn thấy ông bị hạ nhục. Tôi ngưỡng má»™ máºt mã của ông và muốn rằng khi thá»i Ä‘iểm chÃnh của tôi đến tôi cÅ©ng có thể gắn mình và o má»™t cái gì đó theo cách giống nhÆ° thế.
Cuá»™c sống tại thị trấn của chúng tôi đã quá đủ dá»± Ä‘oán rồi. Yvette, thấy cuá»™c Ä‘á»i của tôi đã được định Ä‘oạt vá»›i má»i thứ chỠđợi tôi ở đâu đó, đã coi cuá»™c sống của nà ng là trôi nổi. Nà ng cảm thấy nà ng không được chuẩn bị nhÆ° những ngÆ°á»i khác trong chúng tôi, nà ng phải tá»± lo lắng cho bản thân mình. Dù váºy đó cÅ©ng chÃnh là cách tất cả chúng tôi Ä‘á»u cảm thấy, chúng tôi thấy cuá»™c Ä‘á»i của mình tháºt trôi nổi, chúng tôi thấy cuá»™c Ä‘á»i của những ngÆ°á»i khác vững chãi hÆ¡n. NhÆ°ng trong thị trấn, nÆ¡i mà tất cả Ä‘á»u vô Ä‘oán và luáºt lệ nhÆ° thế, cuá»™c Ä‘á»i của tất cả chúng tôi Ä‘á»u trôi nổi. Không ai trong chúng tôi có thể chắc chắn và o cái gì hết. Luôn luôn không biết mình Ä‘ang là m gì, chúng tôi luôn luôn gắn liá»n và o tÃnh võ Ä‘oán, cái vây tủa lấy chúng tôi. Cuối cùng chúng tôi không thể nói mình Ä‘ang ở đâu nữa.
Chúng tôi sống vì mình. Chúng tôi phải sống. tất cả chúng ta Ä‘á»u phải sống. NhÆ°ng bởi vì chúng ta cảm thấy cuá»™c sống của chúng ta tháºt trôi nổi, chúng ta cảm thấy bị tách biệt, và chúng ta không còn cảm thấy tin tưởng và o bất kỳ ai hay bất kỳ cái gì nữa. Äó là điá»u đã xảy đến vá»›i Mahesh "Không có gì là đúng hay sai ở đây hết. Không có gì đúng" Äó là điá»u xảy đến vá»›i tôi.
Äó là điá»u trái ngược vá»›i cuá»™c sống của gia đình và cá»™ng đồng của tôi ở bá» biển. Cuá»™c sống ở đó đầy những quy tắc. Quá nhiá»u quy tắc, đó là má»™t kiểu sống đã được định trÆ°á»›c.Ở đây tôi không theo quy tắc nà o. Trong cuá»™c nổi loạn – đã khá lâu rồi – tôi đã phát hiện rằng tôi không theo quy tắc đó. NghÄ© vá» Ä‘iá»u đó nhÆ° thế có nghÄ©a là tá»± cảm thấy mình trôi nổi và lạc lối. Và tôi thÃch không phải nghÄ© vá» Ä‘iá»u đó, tháºt là quá giống vá»›i sá»± kinh hoà ng bạn có thể cảm thấy và o bất cứ thá»i Ä‘iểm nà o nếu bạn suy nghÄ© thấu đáo vá» vị thế thá»±c tế của thị trấn trong lục địa, và vá» vị thế của chÃnh bạn trong thị trấn đó.
Thấy Raymond trả lá»i sá»± võ Ä‘oán vá»›i má»™t thứ mã khoá nhÆ° là đã được là m riêng cho ông vá»›i tôi tháºt là lạ kỳ.
Khi tôi nói Ä‘iá»u đó vá»›i Yvette, nà ng nói "Anh có nghÄ© em có thể cÆ°á»›i má»™t ngÆ°á»i nà o đó không há» lạ lùng không?"
Tháºt lạ, sau tất cả những sá»± phê phán đó, hoặc cái mà tôi xem nhÆ° là phê phán! NhÆ°ng má»i Ä‘iá»u lạ lùng trong mối quan hệ của tôi vá»›i Yvette nhanh chóng không còn là lạ lùng nữa. Má»i Ä‘iá»u vá» mối quan hệ Ä‘á»u là má»›i mẻ vá»›i tôi, tôi nhìn nháºn má»i thứ nhÆ° là nó có.
Vá»›i Yvette – vá»›i cả Yvette và Raymond – tôi đã có được má»™t dạng cuá»™c sống gia đình, niá»m say mê trong căn há»™, buổi tối tÄ©nh lặng kiểu gia đình trong căn nhà của Khu. à nghÄ© rằng đó là cuá»™c sống gia đình của tôi đến vá»›i tôi khi bản thân cuá»™c sống đó bị xáo Ä‘á»™ng. Khi nó xảy đến tôi chỉ Ä‘Æ¡n giản là đang sống nó. VÀ chỉ khi cuá»™c sống bị xáo Ä‘á»™ng thì sá»± Ä‘iên rồ đó má»›i tá»›i vá»›i tôi trong sá»± lạnh lùng vá»›i nó tôi đã chấp nháºn cách sống mà , nếu tôi nghe được của má»™t ngÆ°á»i nà o đó khác khi tôi còn trẻ hÆ¡n, tôi sẽ coi là tháºt kinh khủng. Trưởng thà nh là ná»—i kinh hoà ng của tôi. Tôi tiếp tục nghÄ© vá» Ä‘iá»u đó trong khung cảnh gia đình và cá»™ng đồng trên bá» biển, và coi nó tháºt là quá»· quyệt, tháºt không cao quý và Ãt giá trị.
ChÃnh Yvette là ngÆ°á»i đã Ä‘á» xuất, sau má»™t buổi chiá»u trong căn há»™, rằng tôi có thể ăn tối vá»›i há» tối đó tại nhà há». Nà ng là m Ä‘iá»u đó vá»›i rất nhiá»u trìu mến, và vá»›i cả mối quan tâm tá»›i buổi tối cô quạnh của tôi, và dÆ°á»ng nhÆ° nà ng không thấy trong Ä‘iá»u đó bất cứ vấn Ä‘á» nà o cả. Tôi rất bá»±c dá»c, tôi không nghÄ© mình có khả năng mặt đối mặt vá»›i Raymond trong nhà của ông sau đó. NhÆ°ng Raymond Ä‘ang nghiên cứu khi tôi đến, và ở lại đó cho táºn đến lúc ăn, và sá»± bồn chồn của tôi biến mất trong sá»± phấn khÃch má»›i tôi cảm thấy khi nhìn thấy Yvette, vừa má»›i còn trần truồng, rên rỉ trong khoái lạc, trong vai trò ngÆ°á»i vợ.
Tôi ngồi trong phòng khách. Nà ng đến và đi. Những khoảnh khắc đó đặc biệt gây thÃch thú cho tôi. Tôi bị khuấy Ä‘á»™ng bởi má»—i hoạt Ä‘á»™ng xảy ra trong nhà , tôi yêu sá»± bình thÆ°á»ng của quần áo nà ng. Những cá» chỉ của nà ng trong ngôi nhà có vẻ nhanh hÆ¡n, chủ Ä‘á»™ng hÆ¡n, cách nói tiếng Pháp của nà ng (vá»›i Raymond giỠđã ngồi ở bà n ăn) chÃnh xác hÆ¡n. Ngay cả khi (má»i ná»—i lo lắng đã tan biến) tôi lắng nghe Raymond nói mùi cÅ©ng tháºt là kinh khủng vá»›i tôi, khoảng cách giữa nà ng và tôi để có thể thấy nà ng nhÆ° là má»™t ngÆ°á»i lạ, và rồi nhìn qua ngÆ°á»i lạ đó để thấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà khác mà tôi biết.
Và o dịp thứ hai hoặc thứ ba nhÆ° thế tôi đã lái xe Ä‘Æ°a nà ng trở vá» căn há»™ vá»›i tôi. Không há» có sá»± lẩn tránh nà o, ngay láºp tức sau khi ăn Raymond liá»n trở vá» vá»›i những nghiên cứu của mình.
Yvette nghÄ© tôi chỉ muốn Ä‘i chÆ¡i má»™t vòng. Khi nà ng biết Ä‘iá»u tôi Ä‘ang nghÄ© thì nà ng kêu lên, và khuôn mặt nà ng – tháºt kịch và thân thiết ở bà n ăn – đã biến thà nh ná»—i lạc thú. Trên Ä‘Æ°á»ng vá» căn há»™ nà ng cÆ°á»i phá lên. Tôi ngạc nhiên vá»›i phản ứng của nà ng, tôi chÆ°a bao giá» thấy nà ng thoải mái, vui sÆ°á»›ng thÆ° giãn nhÆ° thế.
Nà ng biết nà ng rất quyến rÅ© Ä‘Ã n ông – các há»c giả đến thăm nhà nà ng khiến nà ng hiểu Ä‘iá»u đó.. NhÆ°ng được ham muốn và được cần thiết thêm nữa sau tất cả những gì đã diá»…n ra trong buổi chiá»u dà i của chúng tôi dÆ°á»ng nhÆ° đã là m nà ng xúc Ä‘á»™ng theo cách trÆ°á»›c đó nà ng chÆ°a từng bao giá» biết đến. Nà ng thÃch thú vá»›i tôi, cá»±c kỳ thÃch thú vá»›i chÃnh mình, và thân tình đến mức tôi dÆ°á»ng nhÆ° trở thà nh ngÆ°á»i bạn há»c của nà ng hÆ¡n là má»™t tình nhân. Tôi thỠđặt mình và o địa vị nà ng, và trong má»™t khoảnh khắc tôi có ảo tưởng nháºp được và o cÆ¡ thể và trà óc phụ nữ của nà ng để hiểu được ná»—i vui sÆ°á»›ng của nà ng. Và khi đó tôi nghÄ©, biết Ä‘iá»u tôi là m vá»›i cuá»™c Ä‘á»i nà ng, rằng tôi đã biết thêm vá» những nhu cầu và cá»™i nguồn hạnh phúc của nà ng.
Metty ở trong nhà . Ngà y trÆ°á»›c, theo thói quen cÅ©, tôi đã cẩn tháºn lo sao mình tách biệt vá»›i nó để được riêng tÆ°, hoặc ở mức Ä‘á»™ nà o đó có vẻ nhÆ° thế. NhÆ°ng giỠđây sá»± bà máºt đã không còn có thể và dÆ°á»ng nhÆ° không còn là vấn Ä‘á» nữa rồi. Và tôi không bao giá» còn lo lắng vá» Metty trong căn há»™ nữa.
Äiá»u đáng ngạc nhiên tối đó đã trở thà nh má»™t phần trong khung cảnh những ngà y chúng tôi vá»›i nhau. Bữa tối vá»›i Raymond ở nhà , hoặc cuá»™c nói chuyện sau bữa ăn vá»›i Raymond, diá»…n ra trong má»™t kiểu thân tình, giữa buổi chiá»u ở căn há»™ và buổi tối muá»™n ở căn há»™. Do đó tại ngôi nhà , khi Raymond xuất hiện, tôi có khả năng lắng nghe vá»›i tâm trà sáng suốt và mối quan tâm thá»±c sá»± vá»›i má»i Ä‘iá»u ông nói.
Thói quen đó không há» thay đổi. Ông hÆ°á»›ng tá»›i công việc trong nghiên cứu của mình khi tôi - và những ngÆ°á»i khách khác, nếu có khách - tá»›i. Ông chỉ hiện ra, và mặc dù vẻ đãng trà của ông, tóc ông thÆ°á»ng xuyên bóng lá»™n, được chải rất cẩn tháºn hất ra Ä‘Ã ng sau bằng má»™t bà i nói ngắn, có thể chẳng có gì, nhÆ°ng những lần ông xuất hiện thÆ°á»ng là rất ngắn.
Ông thÃch, đặc biệt sau những cuá»™c tranh luáºn sau bữa tối, bắt đầu bằng cách tá» ra là má»™t ngÆ°á»i khách rụt rè trong chÃnh ngôi nhà của mình. NhÆ°ng Ä‘iá»u đó không đặc trÆ°ng cho ông lắm. Nhiá»u ngÆ°á»i muốn nghe vá» vị thế của ông tại đất nÆ°á»›c và mối quan hệ của ông vá»›i Tổng thống , nhÆ°ng Raymond không còn nói vá» Ä‘iá»u đó nữa. thay vì đó ông nói vá» những chủ Ä‘á» trà thức nói chung. Thiên tà i của Theodor Mommsen, ngÆ°á»i mà theo Raymond đã viết lại lịch sá» của Rome, là má»™t chủ đỠđược yêu thÃch. Tôi ngà y cà ng nháºn ra ông chỉ thÃch nói vá» Ä‘iá»u đó.
Ông không bao giá» tránh bình luáºn vá» chÃnh trị, nhÆ°ng ông không bao giá» tá»± mình nêu chủ Ä‘á» chÃnh trị ra và không bao giá» rÆ¡i và o sá»± luáºn giải chÃnh trị. Tuy nhiên, vá»›i những ngÆ°á»i khách rất có tinh thần phê phán của chúng tôi, Raymond sẽ cho phép há» nói và không há» ngắt lá»i.
Những ngÆ°á»i khách của chúng tôi ngà y cà ng có đầu óc phê phán. Há» có rất nhiá»u Ä‘iá»u để nói vá» việc thá» cúng đức mẹ đồng trinh châu Phi. Những Ä‘á»n thỠđã được dá»±ng lên – và được dá»±ng lên rồi – tại nhiá»u nÆ¡i khác nhau có dÃnh dáng đến mẹ của Tổng thống , và những ngÆ°á»i hà nh hÆ°Æ¡ng tá»›i những nÆ¡i đó được cho nghỉ mấy ngà y. Chúng tôi biết vá» việc thá» cúng, nhÆ°ng ở vùng chúng tôi không có nhiá»u Ä‘á»n thá» cho lắm. Mẹ của Tổng thống xuất thân từ má»™t bá»™ lạc ở hạ lÆ°u sông, rất xa, và tại thị trấn chúng tôi chỉ có và i bức tượng theo phong cách châu Phi ná»a vá»i, và những bức ảnh vá» các Ä‘á»n thá» và đám rÆ°á»›c. NhÆ°ng những ngÆ°á»i khách đã ở thủ đô thì có nhiá»u chuyện để kể, và tháºt dá»… dà ng vá»›i há» vá»›i tÆ° cách ngÆ°á»i đứng ngoà i tá» ra có tÃnh thần phê phán.
Há» ngà y cà ng hay lôi kéo chúng tôi – Raymond, Yvette và những ngÆ°á»i nhÆ° tôi – và o sá»± châm biếm của há». dÆ°á»ng nhÆ° trong mắt há» chúng tôi đã bắt đầu không thuá»™c vá» châu Phi, những ngÆ°á»i tá»± cho phép mình quay sang những ngÆ°á»i châu Phi, chấp nháºn tất cả dà nh cho chúng tôi. Sá»± mỉa mai nhÆ° thế từ những ngÆ°á»i chỉ vừa Ä‘i qua, những ngÆ°á»i chÆ°a từng đến gặp lại nhÆ°ng đã chÆ¡i chúng tôi đủ trò, những ngÆ°á»i an toà n trong những đất nÆ°á»›c của há», kiểu châm biếm nhÆ° thế đôi khi gây tổn thÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng Raymond không bao giá» tá»± cho phép mình bị kÃch Ä‘á»™ng.
Vá»›i má»™t kẻ thô bỉ ông nói "Äiá»u anh nói không thể được hiểu là sá»± nhại lại Thiên chúa giáo, anh nói nồng nhiệt thế chỉ có thể có nghÄ©a vá»›i những ngÆ°á»i theo Công giáo. Trên thá»±c tế đó là lý do, theo quan Ä‘iểm của Tổng thống , tại sao không thể là má»™t ý tưởng tốt. Äiểm mấu chốt của bức thông Ä‘iệp có thể bị mất Ä‘i trong lá»i nhại lại. Bởi vì ở trung tâm của tôn giáo đó là má»™t ý tưởng lá»›n vá» cứu rá»—i phụ nữ châu Phi. NhÆ°ng tôn giáo đó, được trình bà y nhÆ° nó vốn có, có thể gây tác dụng phụ đối vá»›i ngÆ°á»i dân vì nhiá»u lý do. Thông Ä‘iệp đó có thể bị diá»…n đạt tồi, và ý tưởng lá»›n nó bao trùm có thể quay ngược trở lại hay hoặc ba thế hệ."
Äó là Raymond – vẫn trung thà nh, lúc nà o cÅ©ng cố tạo ý nghÄ©a cho các sá»± kiện hẳn là phải thu hút ông lắm. Äiá»u nà y không có gì tốt cho ông cả. Không há» có tin tức gì từ thủ đô. Ông và Yvette tiếp tục luẩn quẩn.
NhÆ°ng khi đó, trong má»™t tháng hoặc hÆ¡n, tinh thần của há» có vẻ bắt đầu lên. Yvette nói vá»›i tôi là Raymond có lý khi tin rằng tuyển chá»n các bà i phát biểu của Tổng thống đã khiến ông được quan tâm trở lại. Tôi rất mừng. Tháºt là kỳ cục, tôi tá»± thấy mình nhìn các bức ảnh của Tổng thống theo má»™t cách khác. Và dù không có tin nà o trá»±c tiếp được gá»i tá»›i, Raymond, sau khi đã phòng thủ lâu đến thế, và sau má»i cuá»™c nói chuyện ông đã là m vá» tục thỠđức mẹ, bắt đầu bình luáºn nhiá»u hÆ¡n vá»›i khách khứa và để che giấu, vá»›i má»™t cái gì đó rất hứng khởi trong ông , rằng Tổng thống đã chuẩn bị má»™t kế hoạch có thể tạo ra má»™t hÆ°á»›ng Ä‘i má»›i cho đất nÆ°á»›c. Má»™t hoặc hai lần tháºm chà ông còn nói đến khả năng xuất bản má»™t quyển sách vá» các bà i phát biểu của Tổng thống , và quyển sách hẳn là sẽ tác Ä‘á»™ng mạnh lên dân chúng.
Cuốn sách được xuất bản. NhÆ°ng đó không phải là cuốn Raymond đã là m, không phải quyển sách của những trÃch dẫn dà i dặc thêm và o má»™t và i bình luáºn. Mà đó là má»™t cuốn sách rất nhá», rất má»ng vá» các tÆ° tưởng, Maximes (Châm ngôn) má»—i trang hai hoặc ba ý tưởng, má»—i ý tưởng khoảng bốn hoặc năm dòng.
Từng đống sách đổ vá» thị trấn của chúng tôi. Chúng xuất hiện tại tất cả các quầy bar, cá»a hiệu và văn phòng. Cá»a hiệu của tôi có má»™t trăm quyển, Mahesh có má»™t trăm nÆ°á»›c mÆ°Æ¡i ở Bigburger, Tivoli có má»™t trăm năm mÆ°Æ¡i. Má»—i kẻ dắt mối trên hè phố có má»™t cái kho nho nhá» - năm hoặc mÆ°á»i quyển, phụ thuá»™c và o Ä‘Æ¡n đặt hà ng. Sách không phải cho không, chúng tôi phải bán chúng hai mÆ°Æ¡i francs má»™t bó năm quyển má»™t. NgÆ°á»i trung gian phải gá»i toà n bá»™ tiá»n vá» thủ đô, và trong và i ngà y, ông ta chạy khắp nÆ¡i vá»›i chiếc Land Rover của mình đầy ắp Maximes, cố bán hết chúng Ä‘i.
Äá»™i Vệ binh trẻ mua khá nhiá»u sách của ông để dùng cho cuá»™c diá»…u hà nh của trẻ em và o chiá»u thứ bảy. Những cuá»™c diá»…u hà nh nhÆ° thế thÆ°á»ng diá»…n ra rất vá»™i và , là những công việc nặng ná» - áo xanh, hà ng trăm những đôi chân mà u xanh báºn rá»™n, già y vải mà u trắng, má»™t số đứa trẻ bé hÆ¡n Ä‘iên cuồng, gần nhÆ° phát khóc, Ä‘á»u đặn phá hà ng tìm cách chạy vá» nhóm cùng quáºn của mình, đứa nà o cùng chỉ chá»±c đợi đến cuối buổi diá»…u hà nh và rồi trở vá» nhà , có thể cách đó hà ng dặm.
Cuá»™c diá»…u hà nh vá»›i quyển sách nhá» của Tổng thống còn thảm hại hÆ¡n thÆ°á»ng lệ. Buổi chiá»u cá»±c kỳ nóng bức và nặng ná», sau má»™t tráºn mÆ°a sá»›m và o buổi sáng và bùn trên phố, Ä‘ang khô Ä‘i, bắn lên đến táºn xe đạp và tháºm chà lên đến chân và khô lại cứng Ä‘Æ¡. Bùn là m cứng những chiếc già y trẻ con và trông nhÆ° những vết thÆ°Æ¡ng trên chân của chúng váºy.
Trẻ con được lệnh cầm sách của Tổng thống bÆ°á»›c Ä‘i và hét to cái tên dà i của Tổng thống mà ông tá»± đặt cho mình. NhÆ°ng lÅ© trẻ không bao giá» nghiêm chỉnh được, những tiếng hô không Ä‘á»u nhau, và khi mây Ä‘en quay trở lại, trông nhÆ° thể sắp mÆ°a đến nÆ¡i, cuá»™c diá»…u hà nh trở nên gấp gáp hÆ¡n lệ thÆ°á»ng. Chúng chỉ cầm quyển sách và chạy vụt Ä‘i trong bùn đất, chỉ hét lên khi Äá»™i Vệ binh trẻ gà o lên vá»›i chúng.
Các cuá»™c diá»…u hà nh đã trở nên cái gì đó ná»±c cÆ°á»i vá»›i những ngÆ°á»i dân chúng tôi, và chẳng được tÃch sá»± gì. Phần lá»›n má»i ngÆ°á»i, ngay cả những ngÆ°á»i đến từ vùng cây bụi xa xôi, hiểu tục thỠđức mẹ là thế nà o. NhÆ°ng tôi không nghÄ© ai trên quảng trÆ°á»ng hoặc ngoà i chợ có thể hiểu cuá»™c diá»…u hà nh Maximes có ý nghÄ©a gì. Tôi không nghÄ©, nói tháºt, rằng cả Mahesh có thể biết nó muốn nói gì hoặc muốn là m cái gì, cho đến khi anh được cho biết vá» Ä‘iá»u đó.
Với chúng tôi, Maximes là một thất bại. Và nó hẳn cũng thất bại ở những nơi khác trên đất nước, bởi vì không lâu sau khi đưa tin những đơn đặt hà ng lớn cho cuốn sách, báo chà đã bỠngưng đỠtà i nà y.
Raymond nói vá» Tổng thống "Ông ấy biết khi nà o phải rút lui. Äó luôn là má»™t trong những phẩm chất nổi báºt nhất của ông. Không ai có thể hiểu hÆ¡n ông sá»± trà o lá»™ng khủng khiếp của dân chúng của ông. Và cuối cùng ông có thể là đã quyết định rằng mình bị cố vấn tồi".
Raymond vẫn chỠđợi. Trong cái mà tôi gá»i là bá»™ máºt mã của ông tôi bắt đầu nháºn thấy má»™t sá»± bÆ°á»›ng bỉnh và cái gì đó nhÆ° ảo vá»ng. NhÆ°ng Yvette giỠđây cÅ©ng không buồn biểu lá»™ sá»± sốt ruá»™t của mình nữa. Nà ng đã chán chủ Ä‘á» Tổng thống . Raymond có thể không có chá»— nà o khác để Ä‘i nữa cả. NhÆ°ng Yvette bị kÃch Ä‘á»™ng. Äó là má»™t đối vá»›i tôi.
|
25-10-2008, 03:58 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 13
Mahesh là bạn tôi. NhÆ°ng tôi nghÄ© anh bị quáng vì quan hệ vá»›i Shoba. Rằng tất cả đã là hết vá»›i anh rồi. Shoba ngưỡng má»™ anh và cần anh, và do váºy anh hà i lòng vá»›i chÃnh mình, hà i lòng vá»›i con ngÆ°á»i mà cô ngưỡng má»™. DÆ°á»ng nhÆ° mong muốn duy nhất của anh là quan tâm chăm sóc con ngÆ°á»i đó. Anh ăn báºn cho cô, chăm lo vẻ bên ngoà i vì cô. Tôi thÆ°á»ng nghÄ© rằng khi Mahesh tá»± nhìn ngắm mình anh sẽ không so sánh mình vá»›i những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông khác, hoặc phán xét mình theo lý tưởng Ä‘Ã n ông, mà chỉ nhìn và o cái cÆ¡ thể là m cho Shoba thÃch thú. Anh tá»± nhìn mình nhÆ° là vợ anh nhìn anh, và điá»u đó giải thÃch tại sao, dù anh là bạn tôi, tôi nghÄ© rằng niá»m tin của anh và o Shoba đã biến anh thà nh má»™t ná»a Ä‘Ã n ông, và không cao quý.
Tôi thÆ°á»ng đắm mình và o má»™t cuá»™c phiêu lÆ°u, cho niá»m ham mê và sá»± trà n đầy vá» cÆ¡ thể, nhÆ°ng tôi không bao giá» nghÄ© rằng Ä‘iá»u đó có thể dẫn dắt tôi theo lối đó, rằng toà n bá»™ ý tưởng của tôi vá» bản thân mình có giá trị có thể Ä‘á» cáºp theo cách má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đáp ứng lại cho tôi. NhÆ°ng đó chÃnh là nhÆ° thế. Toà n bá»™ sá»± tá»± đánh giá của tôi Ä‘á»u đến từ ngÆ°á»i tình của Yvette, từ chá»— phục vụ và là m nà ng thÃch thú theo cách cÆ¡ thể mà tôi có thể là m.
Äó là niá»m kiêu hãnh của tôi. Äó cÅ©ng là niá»m hổ thẹn của tôi khi phải tá»± giá»›i hạn tÃnh Ä‘Ã n ông của mình trở nên nhá» bé nhÆ° thế. Có những lúc, đặc biệt trong những thá»i khắc cháºm chạp ở cá»a hiệu, khi tôi ngồi ở bà n (những bức ảnh của Yvetrte trong ngăn kéo) và tá»± thấy mình Ä‘ang Ä‘au buồn. Äau buồn, trong sá»± thoả mãn vá» cÆ¡ thể có thể còn hÆ¡n cả là đầy đủ! Có má»™t lúc khi tôi không thể nghÄ© Ä‘iá»u đó là có thể.
Và tháºt nhiá»u Ä‘iá»u đến vá»›i tôi qua Yvette. Tôi đã biết được rất nhiá»u Ä‘iá»u má»›i mẻ. Tôi đã mất Ä‘i cách thức của má»™t thÆ°Æ¡ng gia ngoại quốc không xuất hiện quá nhiá»u để bị để ý, tháºm chà tá»± là m mình má» Ä‘i. Tôi đã được cung cấp rằng nhiá»u hiểu biết vá» lịch sá», quyá»n lá»±c chÃnh trị, những châu lục khác. NhÆ°ng vá»›i toà n bá»™ hiểu biết má»›i, thế giá»›i của tôi lại cháºt hẹp hÆ¡n trÆ°á»›c. Trong những sá»± kiện bao quanh tôi – nhÆ° việc xuất bản quyển sách của Tổng thống , và cuá»™c diá»…u sách – tôi chỉ lo liệu cuá»™c sống của tôi vá»›i Yvette có bị Ä‘e doạ hay sẽ được tiếp tục. Và thế giá»›i của tôi cà ng trở nên cháºt hẹp thêm bao nhiêu tôi cà ng sống trong đó má»™t cách mù quáng hÆ¡n.
Ngay cả nhÆ° váºy, tôi vẫn bị sốc khi nghe tin Noimon đã bán hết má»i thứ và rá»i Ä‘i Úc. Noimon là khách hà ng lá»›n nhất của chúng tôi, má»™t ngÆ°á»i Hy Lạp có chân trong má»i phi vụ. Ông đã đến vùng đất nà y khi còn là má»™t ngÆ°á»i trẻ tuổi, sau chiến tranh là m việc cho má»™t đồn Ä‘iá»n cà phê Hy Lạp sâu trong vùng cây bụi. Dù khi đến ông chỉ nói tiếng Hy Lạp, ông đã triển khai công việc rất nhanh, mua các đồn Ä‘iá»n cho riêng mình rồi buôn bán đồ gá»— trong thị trấn. Äá»™c láºp dÆ°á»ng nhÆ° đã là m ông lụn bại, nhÆ°ng ông vẫn trụ được. Tại câu lạc bá»™ Hellenic, mà ông coi nhÆ° là của bố thà của mình, và cai quản, đã tiếp tục được qua những khoảng thá»i gian khó khăn nhất, ông thÆ°á»ng nói rằng đất nÆ°á»›c nà y là nhà của ông.
Trong giai Ä‘oạn bùng nổ kinh tế, Noimon đã đầu tÆ° trở lại và lại phát triển, ông từng muốn mua Bigburger của Mahesh vá»›i giá rất cao. Ông có quan hệ chặt chẽ vá»›i các quan chức và có được những hợp đồng lá»›n vá»›i chÃnh phủ (ông đã trang bị ná»™i thất cho nhà cá»a trong Khu). Và giỠđây ông đã bà máºt bán hết Ä‘i cho má»™t hãng nhà nÆ°á»›c nà o đó má»›i nổi tại thủ đô. Chúng tôi chỉ có thể Ä‘oán chừng giá tiá»n và những lá»i lãi bà máºt của cuá»™c mua bán đó, báo chà ở thủ đô Ä‘Æ°a tin đó là má»™t sá»± quốc hữu hoá, có Ä‘á»n bù xứng đáng
Sá»± ra Ä‘i của ông để lại cho chúng tôi cảm giác bị phản bá»™i. Chúng tôi cÅ©ng cảm thấy tháºt Ä‘iên rồ, bị liên quan. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có thể quyết định trong má»™t sá»± kinh hoà ng trong cuá»™c bùng nổ nó kéo theo cả những ngÆ°á»i mạnh mẽ. Và Nazruddin đã báo trÆ°á»›c cho tôi. Tôi nhá»› ông đã nói qua vá» sá»± khác biệt giữa thÆ°Æ¡ng gia và nhà toán há»c. ThÆ°Æ¡ng gia mua 10 và sung sÆ°á»›ng bán được ở giá 12, nhà toán há»c thấy 10 lên đến được 18, nhÆ°ng không muốn bán vì muốn nhân đôi từ 10 lên 20.
Tôi đã là m tốt hÆ¡n thế. Cái (theo thang báºc của Nazruddin) mà tôi đã mua vá»›i giá 2 giỠđây theo năm tháng đã lên đến 20. NhÆ°ng giỠđây, vá»›i sá»± ra Ä‘i của Noimon, nó đã rÆ¡i xuống 15.
Sá»± ra Ä‘i của Noimon đánh dấu kết thúc cho sá»± bùng nổ của chúng tôi, chấm dứt lòng tin. Tất cả chúng tôi Ä‘á»u biết Ä‘iá»u đó. NhÆ°ng tại câu lạc bá»™ Hellenic – nÆ¡i chỉ hai đêm trÆ°á»›c, dụi bụi trong mắt, Noimon vẫn còn nói vá» cách thức thá»±c dụng thông thÆ°á»ng của ông vá» việc nâng cấp bể bÆ¡i – chúng tôi đã rất hứng khởi vá»›i những Ä‘iá»u đó.
Tôi nghe nói rằng Noimon đã bán hết chỉ để có tiá»n cho con mình Ä‘i há»c, cÅ©ng có ngÆ°á»i nói ông đã bị vợ xúi (có tin đồn rằng Noimon có má»™t gia đình khác, vá»›i má»™t ngÆ°á»i vợ châu Phi). Và rồi đã bắt đầu có tin rằng Noimon hối tiếc vá» quyết định của mình. Äồng là đồng, cuá»™c bùng nổ vẫn còn tiếp tục, và trong khi NgÆ°á»i Äà n Ông VÄ© Äại vẫn còn nắm quyá»n, má»i Ä‘iá»u sẽ vẫn được tiến triển bình thÆ°á»ng. Bên cạnh đó, dù Úc, châu Âu hay Bắc Mỹ là những nÆ¡i tháºt đẹp để đến thăm, cuá»™c sống ở đó không thể có mà u hồng nhÆ° nhiá»u ngÆ°á»i vẫn nghÄ© và Noimon, sau má»™t quãng Ä‘á»i sống ở châu Phi, sẽ sá»›m thấy cái đẹp ở đây. Chúng tôi sống thoải mái hÆ¡n trÆ°á»›c, vá»›i những ngÆ°á»i phục vụ và những bể bÆ¡i, những tiện nghi mà ở những chá»— khác phải triệu phú má»›i được hưởng.
Äiá»u nà y tháºt vô nghÄ©a. NhÆ°ng ngÆ°á»i ta vẫn phải nói, dù câu chuyện bể bÆ¡i tháºt là ngu ngốc, bởi vì dù có các kỹ thuáºt viên nÆ°á»›c ngoà i, hệ thống cung cấp nÆ°á»›c của chúng tôi cÅ©ng đã bị há»ng. Thị trấn đã phát triển quá nhanh và quá nhiá»u ngÆ°á»i vẫn còn tiếp tục đến, trong những thị trấn đổ nát các ống nÆ°á»›c khẩn cấp được sá» dụng cả ngà y, và giỠđây nÆ°á»›c thiếu thốn ở má»i nÆ¡i. Má»™t số bẻ bÆ¡i – chúng tôi không có nhiá»u lắm – đã cạn nÆ°á»›c. Ở má»™t số nÆ¡i máy lá»c đã bị khoá lại – tiết kiệm hoặc vì thiếu kinh nghiệm – và những bể bÆ¡i đó bị má»™t thứ rêu má»™c mà u xanh sáng vá»›i những thứ cá» má»c nhanh bao phủ, giống nhÆ° má»™t khu rừng đầy chất Ä‘á»™c. NhÆ°ng những bể bÆ¡i đó vẫn tồn tại, dù tình trạng thế nà o Ä‘i nữa, và má»i ngÆ°á»i vẫn có thể nói vá» chúng nhÆ° thế bởi vì ở đây chúng tôi thÃch ý tưởng vá» bể bÆ¡i hÆ¡n là chÃnh bản thân nó. Ngay cả khi các bể bÆ¡i hoạt Ä‘á»™ng thì chúng tôi vẫn chÆ°a há»c được cách thÃch nghi vá»›i sá»± xa xỉ buồn tẻ trong cuá»™c sống ngà y qua ngà y của thị trấn chúng tôi.
Tôi nói lại vá»›i Mahesh ở câu lạc bá»™ Hellenic, Ä‘oán rằng anh sẽ chia sẻ thái Ä‘á»™ vá»›i tôi hoặc Ãt nhất cÅ©ng sẽ thấy chuyện đó buồn cÆ°á»i, cÅ©ng tồi tệ nhÆ° má»™t chuyện đùa.
Nhưng Mahesh không thấy chuyện đùa. Cả anh cũng đánh giá cao chất lượng vượt trội của cuộc sống trong thị trấn nà y.
Anh nói "Tôi mừng là Noimon đã Ä‘i. Cứ để ông ta có được hÆ°Æ¡ng vị của cuá»™c sống tốt đẹp ở đây. Tôi hy vá»ng ông ấy sẽ hối tiếc. Shoba có và i ngÆ°á»i bạn Ismaili ở London. Há» rất khoái cuá»™c sống ở đó. NhÆ°ng không phải tất cả. Há» vẫn viết cho Shoba. Anh cứ há»i cô ấy. Cô ấy sẽ nói vá»›i anh vá» những ngÆ°á»i bạn ở London. Cái mà há» gá»i là má»™t cái nhà to ở đấy có thể chỉ là má»™t chuyện cÆ°á»i vá»›i chúng ta ở đây. Äắt Ä‘á» lắm. Há»i há» sống thế nà o nếu vá» nhà . Không ai trong số há» sống nhÆ° tôi Ä‘ang sống ở đây hết cả".
Sau đó tôi nghÄ© rằng từ "tôi" cuối cùng trong câu nói của Mahesh đã là m tôi bá»±c dá»c. Mahesh có thể diá»…n đạt tốt hÆ¡n. Từ "tôi" khiến tôi nhá»› đến Ä‘iá»u đã là m Indar tức giáºn vá» bữa trÆ°a của anh vá»›i Mahesh và Shoba. Indar đã nói "Há» không biết tôi là ai hay tôi đã là m gì. Há» tháºm chà còn không biết tôi đã từng ở đâu", Anh đã nhìn thấy Ä‘iá»u mà tôi không nhìn thấy khi đó, vá»›i tôi tháºt là cả má»™t tin tức lá»›n khi nghe Mahesh nghÄ© là anh Ä‘ang sống "tốt", theo cách mà anh nói.
Tôi chÆ°a từng nháºn thấy má»™t sá»± thay đổi lá»›n lao nà o trong cách sống của anh. Anh và Shoba vẫn sống trong căn há»™ bê tông của mình vá»›i phòng khách đầy những thứ nhá» bé. NhÆ°ng Mahesh không đùa. Trong bá»™ trang phục đẹp đẽ cạnh chiếc máy pha cà phê nháºp vá» cho cá»a hà ng uá»· quyá»n của mình, anh thá»±c sá»± nghÄ© rằng đó là cái gì đó, thà nh công và trá»n vẹn, thá»±c sá»± nghÄ© anh đã là m ra nó và không còn chá»— nà o cao hÆ¡n để đến nữa cả. Bigburger và cuá»™c bùng nổ - và Shoba, luôn ở đó – đã tiêu diệt toà n bá»™ bá»™ óc hà i hÆ°á»›c của anh. Và tôi thÆ°á»ng nghÄ© anh là má»™t ngÆ°á»i sống sót bên lá»!
NhÆ°ng tôi cÅ©ng không thể kết tá»™i anh hay những ngÆ°á»i khác. Tôi cÅ©ng giống há». Tôi cÅ©ng muốn sống vá»›i cái mình Ä‘ang có, tôi cÅ©ng căm ghét cái ý tưởng rằng tôi bị liên quan. Tôi không thể nói, nhÆ° há», rằng má»i chuyện vẫn rất tốt. NhÆ°ng quả thá»±c đó là thái Ä‘á»™ của tôi. Việc cuá»™c bùng nổ dã Ä‘i xuống và lòng tin đã bị lung lay vá»›i tôi đã là lý do quá tốt để không phải là m gì cả. Äó là cách tôi giải thÃch cho Nazruddin khi ông viết cho tôi từ Uganda.
Nazruddin rất Ãt viết thÆ° cho tôi. NhÆ°ng ông vẫn thu tháºp kinh nghiệm, trà óc ông vẫn hoạt Ä‘á»™ng Ä‘á»u, và dù thÆ° của ông là m tôi bồn chồn trÆ°á»›c khi mở ra Ä‘á»c, tôi luôn Ä‘á»c chúng vá»›i sá»± thÃch thú, bởi vì bên trên tin tức cá nhân ông luôn có má»™t cái gì đó má»›i mẻ mà ông định bắt tay và o.
Chúng tôi vẫn còn rất bị sốc vá» chuyện Noimon nên tôi nghÄ©, khi Metty mang thÆ° đến cho tôi từ bÆ°u Ä‘iện, rằng bức thÆ° viết vá» Noimon hoặc vá» triển vá»ng của thị trÆ°á»ng đồng. NhÆ°ng đó lại là thÆ° vá» Uganda. Tại đó cÅ©ng có nhiá»u vấn Ä‘á».
Má»i việc ở Uganda Ä‘á»u rất tệ. Nazruddin viết. Quân Ä‘á»™i đã là m chủ, đầu tiên thì tá» ra tá» tế, nhÆ°ng giỠđây đã có những dấu hiệu rõ rà ng vá» những cuá»™c biến loạn bá»™ lạc và sắc tá»™c. Và những biến loạn đó sẽ thổi tung tất cả. Uganda rất đẹp, dá»… sống, không bị nghèo đói, phì nhiêu và có những truyá»n thống cao cấp của châu Phi. Cần phải có tÆ°Æ¡ng lai, nhÆ°ng vấn Ä‘á» vá»›i Uganda giỠđã lá»›n lắm rồi. Äất nÆ°á»›c giỠđây trở nên quá nhá» bé cho những hằn thù giữa các bá»™ lạc. Những con Ä‘Æ°á»ng xe hiện đại đã khiến đất nÆ°á»›c trở nên quá nhá» bé, luôn có thể có bạo loạn. GiỠđây má»i bá»™ lạc Ä‘á»u cảm thấy bị Ä‘e doạ trong lãnh thổ của chÃnh mình hÆ¡n là những ngà y khi má»i ngÆ°á»i, kể cả các thÆ°Æ¡ng gia từ bá» biển nhÆ° cha ông chúng tôi Ä‘i bá»™ đến, và má»™t cuá»™c phiêu lÆ°u buôn bán Ä‘Æ¡n giản cÅ©ng có thể mất hà ng năm. Châu Phi, trở lại ngà y xÆ°a vá»›i những phÆ°Æ¡ng tiện hiện đại, giá» lại ở tình trạng khó khăn. Tốt hÆ¡n là đá»c chÃnh những dấu hiệu chứ đừng hy vá»ng má»i việc có thể được giải quyết.
Thế nên lần thứ ba trong Ä‘á»i Nazruddin nghÄ© đến việc chuyển Ä‘i và bắt đầu lại, lần nà y không ở châu Phi nữa mà ở Canada. "NhÆ°ng váºn may của bác hết mất rồi. Bác thấy Ä‘iá»u đó trong bà n tay mình".
Bức thÆ°, dù mang đến những tin tức không hay ho gì, vẫn được viết vá»›i phong cách trầm tÄ©nh xÆ°a nay của Nazruddin. Nó không há» Ä‘Æ°a ra lá»i khuyên trá»±c tiếp và không há»… có đòi há»i trá»±c tiếp nà o. NhÆ°ng đó là má»™t sá»± gợi lại – đặc biệt và o thá»i Ä‘iểm khó khăn của ông – vá» món há»i tôi kiếm được từ Nazruddin, bổn pháºn của tôi đối vá»›i gia đình ông cÅ©ng nhÆ° gia đình tôi. Và cùng lúc nó củng cố ý muốn ở lại, không là m gì hết của tôi.
Tôi trả lá»i theo cách tôi đã nói, vẽ ra những nét đại cÆ°Æ¡ng vá» những khó khăn má»›i của chúng tôi tại thị trấn. Tôi dà nh thá»i gian viết trả lá»i, và khi tôi thấy mình Ä‘ang viết má»™t cách say mê, dá»±ng lên cho Nazruddin thấy chân dung của tôi nhÆ° là ai đó thiếu khả năng và không giúp đỡ được gì, má»™t trong số những "nhà toán há»c" của ông. Và không gì tôi viết là đúng cả. Tôi tá»± gá»i mình là kẻ vô dụng. Tôi không biết nÆ¡i nà o tôi có thể đến. Tôi không nghÄ© – sau những Ä‘iá»u tôi đã nhìn thấy ở Indar và những ngÆ°á»i khác trong Khu – rằng tôi có tà i hoặc những kỹ năng để sống được tại má»™t đất nÆ°á»›c khác.
Và cứ nhÆ° thể tôi đã bị chÃnh bức thÆ° của mình túm lấy. Sá»± hoảng sợ của tôi tăng lên, cùng cảm giác tá»™i lá»—i và ý nghÄ© tôi Ä‘ang tá»± phá huá»· chÃnh mình. Và ngoà i Ä‘iá»u đó ra, ngoà i cuá»™c sống, tôi Ä‘ang cảm thấy mình chìm xuống và cà ng chìm xuống tôi lại cà ng bị ám ảnh. Tôi bắt đầu tá»± vấn. Liệu tôi có bị Yvette sở hữu không? Hay là tôi – giống nhÆ° Mahesh vá»›i ý tưởng má»›i vá» việc anh ta là ai – nằm trong tay tôi, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mà tôi nghÄ© là thuá»™c vá» Yvette? Äể phụng sá»± nà ng theo cách tôi là m, tháºt cần thiết phải nhìn nháºn từ bản thân tôi. Sá»± thoả mãn của tôi nằm ở chÃnh sá»± nghi ngá» vá» bản thân nà y, tôi nghi ngá», sau cuá»™c Ä‘á»i nhà thổ của mình liệu tôi có còn là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông theo cách đó vá»›i má»i ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà khác. Nà ng đã cho tôi niá»m tin vá» nam tÃnh mà tôi ngà y cà ng cần. Sá»± gắn liá»n của tôi và o nà ng chẳng phải là má»™t sá»± gắn liá»n theo ý tưởng đó Æ°?
Gắn chặt má»™t cách lạ lùng vá»›i ý tưởng đó, ý tưởng vá» tôi và Yvette, là thị trấn – căn há»™, ngôi nhà ở Khu, cách thức cả hai cuá»™c sống mà chúng tôi sắp xếp, sá»± vắng mặt của má»™t cá»™ng đồng, sá»± tách biệt mà chúng tôi sống. Không chá»— nà o khác có thể giống hệt ở đây, và có lẽ không chá»— nà o khác quan hệ chúng tôi lại có thể diá»…n ra nhÆ° ở đây. Vấn Ä‘á» tiếp tục tại má»™t nÆ¡i khác không bao giỠđược đặt ra. Tôi không há» thÃch nghÄ© đến toà n bá»™ những Ä‘iá»u đó.
Lần đầu tiên khi nà ng trở lại căn há»™ sau bữa tối tại nhà , tôi cảm thấy mình đã biết được chút gì đó vá» các nhu cầu của nà ng, của má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà tham vá»ng đã lấy chồng từ khi còn trẻ và đến má»™t đất nÆ°á»›c sai lầm, tá»± Ä‘Ã y Ä‘oạ mình. Tôi chÆ°a bao giá» cảm thấy mình có thể đáp ứng những nhu cầu đó. Tôi ngà y cà ng chấp nháºn, và bị phấn khÃch vá»›i ý tưởng rằng tôi là má»™t Ä‘á»u rắc rối đã trở thà nh má»™t thói quen. Có thể nà ng cÅ©ng nghÄ© vá» tôi nhÆ° thế. NhÆ°ng tôi không có cách nà o kiểm chứng Ä‘iá»u đó và cÅ©ng không tháºt sá»± muốn lắm. Sá»± cô Ä‘á»™c khiến tôi bị ám ảnh đã trở thà nh Ä‘iá»u gì đó mà tôi thấy là cần thiết.
Trong thá»i gian đó má»i việc vẫn tiến triển, và hai chúng tôi Ä‘á»u quay trở lại vá»›i cuá»™c sống đứt Ä‘oạn của má»—i ngÆ°á»i. Không có thảm kịch nà o. TÃnh tất yếu của sá»± kết thúc – ngay cả khi cuá»™c bùng nổ kinh tế đã chấm dứt và 15 Ä‘iểm của tôi rá»›t xuống 14, khi Nazruddin và gia đình ông thá» Ä‘i láºp nghiệp ở Canada – là sá»± an toà n của tôi.
Khá Ä‘á»™t ngá»™t, Shoba rá»i chúng tôi để Ä‘i thăm gia đình cô ở phÃa đông. Bố cô mất. Cô đến dá»± lá»… hoả táng.
Tôi rất ngạc nhiên khi nghe Mahesh kể Ä‘iá»u đó. Không phải vá» cái chết, mà vì việc Shoba có thể quay trở lại gia đình mình. Tôi hoà n toà n không thể tin được Ä‘iá»u nà y. Shoba đã tá»± cho mình là kẻ chạy trốn, là ngÆ°á»i đã chống lại lá»… giáo của cá»™ng đồng mình khi lấy Mahesh, và đã sống tại nÆ¡i xa xôi để trốn tránh sá»± trả thù của gia đình mình.
Khi lần đầu tiên cô kể câu chuyện đó cho tôi – và o bữa trÆ°a má»™t ngà y yên lặng, cháºm rãi trong cuá»™c nổi loạn – cô đã nói rằng cô phải cẩn tháºn vá»›i ngÆ°á»i lạ. Gia đình cô rất có thể thuê ai đó, thuá»™c dòng giống bất kỳ, là m Ä‘iá»u mà hỠđã Ä‘e doạ, là m biến dạng dung nhan cô, hoặc giết Mahesh. Axit trên khuôn mặt má»™t ngÆ°á»i phụ nữ, giết má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông – há» là má»™t gia đình kiểu mẫu trong những chuyện nhÆ° thế nà y và Shoba rất chỉnh chu theo nhiá»u cách, không quá khó chịu cho tôi biết rằng cô đã bị Ä‘e doạ. ThÆ°á»ng thì những mối Ä‘e doạ đó không có nghÄ©a lý gì, và chỉ để là m thoả mãn má»™t táºp tục, nhÆ°ng đôi khi chúng co thể được thá»±c thi chÃnh xác đến từng chữ. Dù sao, thá»i gian cÅ©ng đã trôi qua, và Shoba dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng đã quên Ä‘i má»™t số chi tiết vá» câu chuyện đầu tiên của mình, tôi không còn tin và o tấn thảm kịch vá» má»™t ngÆ°á»i lạ mặt giết thuê đó nữa. NhÆ°ng tôi vẫn tin rằng Shoba bị gia đình Ä‘uổi Ä‘i.
Tôi vẫn luôn có ý thức vá» tấm gÆ°Æ¡ng của Shoba, và đám tang của bố cô giúp tôi phát hiện cô vẫn còn những mối dây liên lệ vá»›i gia đình. Mahesh cÅ©ng cÆ° xá» nhÆ° má»™t ngÆ°á»i con rể Ä‘ang Ä‘au buồn. Äiá»u nà y có thể là cách của anh dá»±ng lên má»™t tấn kịch thảm thiết bên ngoà i công việc để có được những Ä‘Æ¡n đặt hà ng đắt tiá»n cà phê và bia và Bigburger (giá cả và o những ngà y đó!) vá»›i má»™t dáng vẻ dịu dà ng và buồn bã. Nhẽ ra tôi cÅ©ng theo cách của anh để tá» ra thông cảm vá»›i Shoba. NhÆ°ng quả tháºt là m nhÆ° thế hÆ¡i giống cách cÆ° xá» của má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông cảm thấy cuối cùng cÅ©ng kiếm được chá»— của mình. Thế đấy!
NhÆ°ng rồi câu chuyện đùa bắt đầu trở nên tồi tệ. Shoba Ä‘i táºn hai tháng. Cô trở vá» sau đó ba tuần, và lần nà y có vẻ nhÆ° là đi trốn. Tôi không nháºn được lá»i má»i ăn trÆ°a nà o, những bữa ăn đó – gần nhÆ° giỠđã trở thà nh truyá»n thống – cuối cùng cÅ©ng đã chấm dứt. Cô ghét tình hình chÃnh trị ở phÃa đông, Mahesh nói. Cô không bao giá» thÃch ngÆ°á»i châu Phi và đã trở vá», tức tối vì nạn trá»™m cắp và những nhà chÃnh trị ăn của đút lót, những lá»i dối trá liên tiếp và thù địch trên radio và trên báo chÃ, trò giáºt túi ngay giữa thanh thiên bạch nháºt, sá»± bạo hà nh và o ban đêm. Cô hoảng sợ vá» má»™t khÃa cạnh của gia đình mình, vá»›i nó cô đã lá»›n lên và luôn nghÄ© là vững chắc và an toà n. Toà n bá»™ những cái đó, xen lẫn vá»›i sá»± lo lắng của cô dà nh cho ngÆ°á»i cha, đã là m cô trở nên lạ lùng. Tốt hÆ¡n và để thá»i gian trôi Ä‘i, Mahesh giải thÃch nhÆ° váºy.
NhÆ°ng nhÆ° thể vẫn chÆ°a hẳn là giải thÃch. Chắc hẳn còn có cái gì đó hÆ¡n là ná»—i tức giáºn vá» chÃnh trị và sắc tá»™c và sá»± lo lắng cho ngÆ°á»i cha mà cô từng xấu hổ. Liệu có thể có má»™t cách nhìn má»›i nà o đó vá» ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông cô đã lá»±a chá»n và sống vá»›i anh ta? Má»™t tiếc nuối nà o đó vá» cuá»™c sống gia đình giỠđây cô đã bá» phÃ, má»™t mối lo lá»›n hÆ¡n vá»›i những Ä‘iá»u cô đã phản bá»™i?
Vẻ Ä‘au buồn mà Mahesh, khi không có mặt Shoba, sẵn sà ng để khoác và o ngÆ°á»i là má»™t ná»—i buồn sâu sắc và có tháºt sau khi Shoba trở vá», và rồi ná»—i buồn đó biến thà nh ná»—i tức tối nóng giáºn. Anh bắt đầu để lá»™ tuổi tác. Niá»m tin, Ä‘iá»u đã là m tôi Ä‘iên tiết, rá»i khá»i anh. Tôi lo vì Ä‘iá»u đó, lo rằng anh có thể hưởng nó trong thá»i gian quá ngắn ngủi. Và anh, ngÆ°á»i đã nói thẳng thắn thế vá» Noimon, và đã nói tá»± hà o đến thế vá» cách anh sống ở đây, giá» lại nói "Buồn cÆ°á»i tháºt Salim ạ. Tất cả lại trở nên hà i hÆ°á»›c rồi".
Không còn có thể ăn trÆ°a vá»›i há» hoặc tá»›i thăm căn há»™ của há», tôi Ä‘Ã nh đến Bigburger và i buổi tối để nói và i lá»i vá»›i Mahesh. Má»™t tối tôi gặp Shoba ở đó.
Cô Ä‘ang ngồi ở quầy tÃnh tiá»n, dá»±a lÆ°ng và o tÆ°á»ng, và Mahesh ngồi trên má»™t cái ghế gần cô. Há» giống nhÆ° những khách hà ng.
Tôi chà o Shoba, nhÆ°ng cô không há» tá» ra nồng nhiệt. dÆ°á»ng nhÆ° tôi là má»™t ngÆ°á»i lạ hoặc ai đó cô chỉ biết sÆ¡ sÆ¡. Và tháºm chà khi tôi ngồi xuống bên cạnh Mahesh cô vẫn tiếp tục tá» ra xa cách. Cô là m ra vẻ không nhìn thấy tôi. Và Mahesh thì vá» nhÆ° không nháºn thấy Ä‘iá»u gì hết. Hay là cô Ä‘ang trách cứ tôi vì những Ä‘iá»u mà cô Ä‘ang tá»± kết án trong lòng mình?
Tôi biết há» từ lâu lắm rồi. Äó là má»™t phần cuá»™c Ä‘á»i tôi, dù sao tình cảm của tôi vá»›i há» cÅ©ng giảm sút rồi. Tôi có thể thấy được sá»± cháºt chá»™i và ná»—i Ä‘au và cái gì đó ốm yếu trong đôi mắt Shoba. Tôi cÅ©ng có thể thấy cô Ä‘ang đóng kịch má»™t chút. Dù váºy tôi vẫn bị tổn thÆ°Æ¡ng. Và khi tôi Ä‘i – không há» có tiếng kêu "ở lại Ä‘i!" từ má»™t trong hai ngÆ°á»i – tôi cảm thấy rã rá»i và hÆ¡i thất vá»ng. Và má»i chi tiết thân thuá»™c của cuá»™c sống ngoà i Ä‘Æ°á»ng buổi đêm – những đám lá»a nÆ°á»›ng in lên những gÆ°Æ¡ng mặt kiệt sức của những ngÆ°á»i ngồi quanh, những nhóm ngÆ°á»i trong những bóng tối dÆ°á»›i thá»m các cá»a hiệu, những ngÆ°á»i ngủ và những ngÆ°á»i bao quanh, sá»± mê hồn rách rÆ°á»›i lạc lối, những ánh đèn của má»™t quầy bar chiếu ra má»™t lối và o bằng gá»— - má»i thứ Ä‘á»u đã mang má»™t ý nghÄ©a khác.
Trong căn há»™ có má»™t chiếc radio. Nó thÆ°á»ng được báºt rất to, và khi Ä‘i lên cầu thang lá»™ thiên tôi có cảm giác Metty dang nghe bình luáºn tráºn bóng đá từ thủ đô. Má»™t giá»ng chói tai Ä‘ang vang lên, và có tiếng đám đông rống lên. Cá»a phòng Metty không đóng, nó Ä‘ang mặc đồ ở nhà và ngồi ở mép giÆ°á»ng. Ãnh sáng từ ngá»n đèn treo ở giữa phòng mà u và ng và tối, radio Ä‘ang nói oang oang.
Nhìn lên thấy tôi, rồi lại nhìn xuống, rất táºp trung, Metty nói "Tổng thống ".
Tháºt rõ rà ng, giỠđây tôi đã bắt đầu nghe được các từ. Äiá»u nà y giải thÃch vì sao Metty cảm thấy không cần giảm âm lượng của radio xuống. Má»™t bà i diá»…n văn, tôi đã quên mất.
Tổng thống nói bằng tiếng châu Phi mà hầu hết ngÆ°á»i dân ở dá»c dòng sông hiểu được. Má»™t thá»i ông phát biểu bằng tiếng Pháp. NhÆ°ng trong bà i diá»…n văn nà y chỉ có má»™t và i từ tiếng Pháp là citoyen và citoyenne, và chúng được dùng Ä‘i dùng lại, để tạo nhạc tÃnh, giỠđây Ä‘ang biến thà nh những câu gợn sóng, giỠđây Ä‘ang tách biệt, má»—i âm tiết Ä‘á»u để tạo hiệu ứng của má»™t tiếng trống trang trá»ng.
Thứ tiếng châu Phi mà Tổng thống đã lá»±a chá»n cho các bà i phát biểu của mình là má»™t thứ ngôn ngữ hoà trá»™n và đơn giản, và ông đã Ä‘Æ¡n giản hoá nó hÆ¡n nữa, biến nó thà nh ngôn ngữ của quầy rượu và cuá»™c cãi nhau trên phố, tá»± biến đổi mình, trong khi nói, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông là m má»i ngÆ°á»i bối rối và bắt chÆ°á»›c nhãn hiệu sá»± cao đẳng và ân Ä‘iển của de Gaulle thà nh hạ đẳng nhất trong những cái hạ đẳng. Và đó là chá»— hấp dẫn của thứ ngôn ngữ châu Phi mà Tổng thống sá» dụng. Các sá» dụng vÆ°Æ¡ng giả và đầy cháºt nhạc, thứ ngôn ngữ thấp kém nhất và những câu nói thô nhất là cái đã là m Metty say mê.
Metty say sÆ°a nghe. Äôi mắt nó, dÆ°á»›i những đốm sáng và ng vá»t của cái trán, cố định, nhÃu lại, đầy chăm chú. Môi nó mÃm lại và trong sá»± táºp trung nó vẫn tiếp tục mÃm. Khi nghe thấy những câu nói thô tục dân dã, hoà vá»›i tiếng đám đông gà o lên, Metty mỉm cÆ°á»i.
Bà i diá»…n văn, cho đến lúc nà y, vẫn giống vá»›i rất nhiá»u bà i diá»…n văn khác mà Tổng thống đã Ä‘á»c. Chủ Ä‘á» không có gì má»›i: hy sinh và tÆ°Æ¡ng lai sáng sủa, nhân phẩm phụ nữ châu Phi, sá»± cần thiết phải củng cố, dù vá»›i những ngÆ°á»i da Ä‘en đó tại các thị trấn mÆ¡ đến việc má»™t ngà y được bÆ°á»›c Ä‘i nhÆ° những ngÆ°á»i da trắng, nhu cầu của những ngÆ°á»i châu Phi ở châu Phi, quay trở lại ná»—i xấu hổ vá»›i cách thức dân chủ và xã há»™i, và phát hiện lại những yếu tố đẹp của sá»± ăn kiêng và những thứ thuốc men của ông cha và không chạy theo nhÆ° trẻ con những thứ đồ chai lon nháºp khẩu, yêu cầu cảnh giác, là m việc, và trên hết, ká»· luáºt.
Äó là tại sao, trong khi xuất hiện chỉ để thiết láºp lại ká»· luáºt, Tổng thống lại có thể cÅ©ng nháºn ra và lố bịch hoá sá»± phê phán của mình, dù đó là sá»± thá» cúng đức mẹ đồng trinh hay sá»± thiếu lÆ°Æ¡ng thá»±c thuốc men. Ông luôn tá» ra phê phán, và ông thÆ°á»ng đẩy cao nó lên. Ông có thể tá» ra là mình biết má»i thứ. Ông có thể tá» ra má»i thứ Ä‘ang diá»…n ra ở đất nÆ°á»›c, tốt xấu hay tầm thÆ°á»ng, Ä‘á»u là má»™t phần trong kế hoạch lá»›n hÆ¡n của ông.
NgÆ°á»i dân thÃch nghe những bà i diá»…n văn của Tổng thống vì nó rất gần gÅ©i, giống nhÆ° Metty lúc nà y, há» chỠđợi những lá»i nói đùa quen thuá»™c. NhÆ°ng má»i bà i phát biểu cÅ©ng là má»™t lần diá»…n trò, vá»›i những đạo cụ sân khấu và má»—i bà i diá»…n văn có má»™t mục Ä‘Ãch. Bà i diá»…n văn nà y có chủ Ä‘á» liên quan đến thị trấn và vùng của chúng tôi. Äó là điá»u Tổng thống đã nói, và đã trở thà nh má»™t trong số và đã trở thà nh má»™t trong số những đạo cụ của phần sau bà i diá»…n văn, ông liên tục ngắt lá»i để nói rằng ông có Ä‘iá»u gì đó để nói vá»›i ngÆ°á»i dân thị trấn và vùng của chúng tôi, nhÆ°ng chúng tôi còn phải chỠđợi. Äám đông ở thủ đô luôn coi đạo cụ là đạo cụ, phần má»›i của phong cách, bắt đầu gà o lên khi nghe nhắc đến chúng
Ở vùng chúng tôi thÃch bia của chúng tôi. Tổng thống nói. Ông còn thÃch hÆ¡n, ông có thể chuốc say bất kỳ ai trong số chúng tôi và o má»™t ngà y nà o đó. NhÆ°ng chúng tôi không được Ä‘i đái sá»›m quá, ông cần phải nói vá»›i chúng tôi Ä‘iá»u đó. Và rõ rà ng rằng lá»i phát biểu của Tổng thống Ä‘ang hÆ°á»›ng tá»›i Ä‘á»™i Vệ binh trẻ. Cách đây hai hôm hoặc hÆ¡n, chúng tôi đã chỠđợi lá»i phát biểu nà y, cách đây hai hôm ông đã giữ má»i chuyện trong sá»± mù má».
Äá»™i Vệ binh trẻ không bao giá» lấy lại được uy tÃn của mình sau thất bại của chuyến diá»…u hà ng vá»›i quyển sách. Các cuá»™c diá»…u hà nh của con cái há» và o chiá»u thứ bảy đã chẳng ra sao, và các quan chức đã thấy rằng không có cách nà o để bắt buá»™c trẻ con phải tham gia. HỠđã tiếp tục vá»›i Äá»™i tuần tra đạo đức. NhÆ°ng các đám đông buổi đêm giỠđây đã trở nên thù địch hÆ¡n, má»™t sÄ© quan của Ä‘á»™i Vệ binh trẻ đã bị giết và o ban đêm.
Bắt đầu má»™t cuá»™c cãi nhau vá»›i má»™t số ngÆ°á»i ngủ trên hè Ä‘Æ°á»ng đã chặn má»™t Ä‘oạn vỉa hè theo cách bán thÆ°á»ng trá»±c vá»›i những khối bê tông dỡ từ má»™t toà nhà . Và điá»u nà y có thể chỉ kết thúc bằng má»™t mà n la hét. NhÆ°ng ngÆ°á»i sÄ© quan đã bị đâm và đã ngã xuống. Sá»± ngã xuống đó, vẻ bất lá»±c tạm thá»i đó là m rúng Ä‘á»™ng những khối bê tông, và dấu máu khi đó đã khuyến khÃch má»™t hà nh Ä‘á»™ng bất thần, đầy kÃch Ä‘á»™ng của kẻ giết ngÆ°á»i, khoảng năm sáu tên có thân hình bé nhá».
Không ai bị bắt. Cảnh sát sốt ruá»™t, Ä‘á»™i Vệ binh trẻ sốt ruá»™t, ngÆ°á»i dân trên các phố không sốt ruá»™t. Và i ngà y sau đó quân Ä‘á»™i được gá»i đến giữ tráºt tá»± tại má»™t số thị trấn nghèo đói. Việc nà y đã gây ra má»™t cuá»™c tản cÆ° nhá» vá» các là ng, các thuyá»n Ä‘á»™c má»™c báºn suốt. NhÆ°ng chẳng có gì xảy ra hết cả. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u chỠđợi Tổng thống sẽ là m gì. NhÆ°ng hai ngà y đã qua mà Tổng thống chẳng nói mà cÅ©ng chẳng là m gì hết cả.
Và điá»u Tổng thống nói giỠđây tháºt là cháºm trá»…. Äá»™i Vệ binh trẻ vùng chúng tôi đã rã đám. HỠđã quên trách nhiệm của mình vá»›i ngÆ°á»i dân và đã mất lòng tin và o ông, Tổng thống , há» nói quá nhiá»u. Các sÄ© quan không có tiá»n lÆ°Æ¡ng, há» không cần công việc chÃnh thức nà o cả, há» có thể bị Ä‘uổi khá»i thị trấn và gá»i trả vá» vùng cây bụi để là m công việc xây dá»±ng tại đó. Tại vùng cây bụi há» có thể há»c được sá»± khôn ngoan của khỉ.
"Citoyens – citoyennes, con khỉ thông minh. Khỉ thông minh nhÆ° ***. Khỉ có thể nói. Các bạn không biết Ä‘iá»u đó à ? Tốt, tôi sẽ nói cho các bạn bây giỠđây. Khỉ có thể nói, nhÆ°ng nó giữ im lặng. Khỉ biết rằng nếu nó nói trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i, ngÆ°á»i có thể bắt nó, đánh nó và bắt nó là m việc. Bắt nó vác đồ trong trá»i nắng. Bắt nó chèo thuyá»n. Citoyens! Citoyennes! Chúng ta sẽ dáºy những ngÆ°á»i đó giống nhÆ° khỉ. Chúng ta sẽ gá»i hỠđến vùng cây bụi và để há» là m việc mòn Ä‘á»i ở đó".
|
25-10-2008, 04:02 PM
|
|
Phi Thăng Chi Háºu
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 14
Äó là cách của NgÆ°á»i Äà n Ông VÄ© Äại. Ông chá»n thá»i Ä‘iểm của mình, và cái tưởng nhÆ° là má»™t thá» thách đối vá»›i quyá»n lá»±c của ông cuối cùng lại đóng góp thêm cho quyá»n lá»±c đó. Thêm má»™t lần nữa ông tá»± chứng tá» mình là bạn của dân tá»™c, petit peuple, nhÆ° ông vẫn thÃch gá»i há», và ông trừng phạt những kẻ chống đối lại.
NhÆ°ng NgÆ°á»i Äà n Ông VÄ© Äại chÆ°a từng đến thăm thị trấn chúng tôi. Có lẽ, nhÆ° Raymond nói, những bản báo cáo ông nháºn được không chÃnh xác hoặc không đầy đủ. Và thá»i Ä‘iểm đó má»™t cái gì đó sai lầm đã diá»…n ra. Tất cả chúng tôi Ä‘á»u nghÄ© Ä‘á»™i Vệ binh trẻ là má»™t mối Ä‘e doạ và má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u sung sÆ°á»›ng thấy há» biến Ä‘i. NhÆ°ng chÃnh sau khi giải tán Ä‘á»™i Vệ binh trẻ, má»i việc ở thị trấn của chúng tôi bắt đầu trở nên tồi tệ.
Cảnh sát và các quan chức của mình bắt đầu gây khó khăn. Há» hà nh hạ Metty bất cứ lúc nà o nó lái xe, ngay cả khi Ä‘i rất gần, đến chá»— hải quan. Nó luôn phải ngừng xe, đôi khi bởi những ngÆ°á»i nó quen, đôi khi bởi những kẻ từng dừng xe nó lại trÆ°á»›c đó, và giấy tá» xe bị kiểm tra, cả giấy tá» tuỳ thân của nó nữa. Äôi khi nó phải để xe lại và đi bá»™ vá» cá»a hiệu để lấy giấy chứng nháºn hay giấy tá» gì đó nó không mang theo. Và cÅ©ng chẳng Ãch gì hÆ¡n nếu nó có đủ giấy tá».
Má»™t lần, không có lý do gì hết cả, nó bị Ä‘Æ°a đến trụ sở cảnh sát, phải lăn dấu tay và – cùng vá»›i má»™t số ngÆ°á»i mất tinh thần khác đã bị hốt đến – phải mất toi má»™t buổi chiá»u vá»›i những bà n tay Ä‘en thui trong căn phòng vá»›i những chiếc ghế gá»— Ä‘en thui, sà n nhà bê tông rạn và những bức tÆ°á»ng xanh xấu xà và chiếu sáng từ trên đầu và trên vai cá» và o há».
Căn phòng, mà tôi đã cứu nó ra và o cuối buổi chiá»u, sau nà y sẽ ám ảnh nó rất lâu, nằm trong ngôi nhà nhá» bằng bê tông cốt thép ở đằng sau toà nhà chÃnh thá»i thuá»™c địa. Sà n nhà chỉ cách mặt đất có và i inch, cá»a mở, và gà qué kiếm ăn trong cái sân trống trÆ¡n. ÄÆ¡n sÆ¡ và ngáºp ánh sáng chiá»u nhÆ° má»™t căn phòng bình thÆ°á»ng nhÆ° thế, nó lại là nhà tù. Có má»™t cái bà n và má»™t cái ghế dà nh cho sÄ© quan phụ trách, những cái thứ đồ ná»™i thất đó cà ng khiến những ngÆ°á»i bị nhốt trong đó mất tinh thần hÆ¡n.
Viên sÄ© quan mồ hôi chảy ròng ròng trong bá»™ quân phục hồ quá cứng, cháºm rãi viết và o quyển sổ cái, tô từng chữ má»™t, có vẻ nhÆ° Ä‘ang và o sổ các chi tiết từ những mẩu giấy bẩn thỉu đầy vết vân tay. Y có má»™t khẩu súng. Có má»™t bức ảnh Tổng thống Ä‘ang cầm cây gáºy uy quyá»n, và trên đó, trên bức tÆ°á»ng xanh, rất cao ở trên, nÆ¡i bá» mặt tÆ°á»ng không bằng phẳng đầy bụi bặm, có dòng khẩu hiệu Discipline Avant Tout - Ká»· luáºt là trên hết.
Tôi không thÃch căn phòng nà y, và tôi nghÄ© tốt hÆ¡n hết sau chuyện nà y không để Metty lái xe nữa, tá»± tôi sẽ tá»›i chá»— nhân viên và môi giá»›i hải quan. NhÆ°ng rồi bá»n sÄ© quan cÅ©ng lại đối xá» vá»›i tôi nhÆ° thế.
Há» lục lại các tá» khai hải quan cÅ©, những thứ đã được đóng dấu và được quy định theo mẫu từ lâu, và mang chúng đến cá»a hiệu, vẫy và o mặt tôi nhÆ° những tá» giấy đòi nợ đến hạn phải trả. Há» nói há» Ä‘ang có áp lá»±c từ thượng cấp và muốn là m lại và i chi tiết vá»›i tôi. Thoạt tiên há» còn rụt rè, giống nhÆ° những thằng bé muốn là m cho tôi má»™t Ä‘iá»u tốt nà o đó, rồi há» quay ra tức tối, nhÆ° những quan chức bị chạm ná»c. Những ngÆ°á»i khác muốn kiểm tra kho hà ng của tôi xem có gian dối gì so vá»›i những lá»i khai trong tá» khai hải quan và hoá Ä‘Æ¡n bán hà ng của tôi, những ngÆ°á»i khác nói muốn kiểm tra giá cả.
Tháºt là phiá»n phức, và mục Ä‘Ãch là tiá»n, và tiá»n tháºt nhanh, trÆ°á»›c khi má»i chuyện thay đổi. Những ngÆ°á»i đó đã đánh hÆ¡i thấy những đổi thay sắp tá»›i, trong sá»± giải tán Ä‘á»™i Vệ binh trẻ hỠđã thấy những dấu hiệu yếu á»›t của Tổng thống , chứ không phải là sức mạnh. Và trong tình hình đó tôi không thể cầu viện ai được. Má»i quan chức Ä‘á»u sẵn sà ng, để được coi trá»ng, đảm bảo vỠđạo đức của mình. NhÆ°ng không má»™t quan chức nà o ở chức vụ đủ cao hoặc đủ an toà n để đảm bảo đạo đức má»™t quan chức khác.
Má»i việc trong thị trấn vẫn thế - quân Ä‘á»™i đóng ở các doanh trại, những bức ảnh Tổng thống ở khắp nÆ¡i, tà u thuá»· từ thủ đô đến. NhÆ°ng má»i ngÆ°á»i đã mất Ä‘i hoặc đã vứt Ä‘i ý tưởng vá» má»™t quyá»n lá»±c nhìn thấu má»i sá»±, và má»i thứ lại trở nên trôi tuá»™t nhÆ° ban đầu. Äến lần nà y, sau bao nhiêu năm hoà bình và hà ng hoá đầy trong kho, ngÆ°á»i ta trở nên tham lam hÆ¡n.
Äiá»u xảy đến vá»›i tôi cÅ©ng xảy đến vá»›i những ngÆ°á»i buôn bán khác. Ngay cả Noimon, nếu ông vẫn ở lại, có thể cÅ©ng phải chịu chung số pháºn. Mahesh âu sầu hÆ¡n bao giá» hết. Anh nói "Tôi vẫn thÆ°á»ng nói: mi có thể thuê chúng, nhÆ°ng mi không thể mua được chúng". Äó là má»™t trong những câu châm ngôn của anh, nó có nghÄ©a là ở đây không còn có thể có những mối quan hệ thăng bằng nữa, rằng chỉ còn có những bản hợp đồng qua ngà y giữa ngÆ°á»i và ngÆ°á»i, và trong cÆ¡n khủng hoảng đó hoà bình là cái gì đó bạn có thể mua tÆ°Æ¡i sống hà ng ngà y. Lá»i khuyên của anh là chịu Ä‘á»±ng đến cùng. Thì chúng tôi cÅ©ng chẳng thể nà o là m gì khác được cả.
Cảm giác của tôi – sá»± thoải mái bà máºt của tôi trong khoảng thá»i gian nà y – là các quan chức đã là m rối tình hình và sá»± Ä‘iên cuồng của há» tá»± há» gây ra. CÅ©ng giống nhÆ° Raymond, tôi ngà y cà ng tin và o sá»± khôn ngoan trong quyá»n lá»±c của Tổng thống , và luôn tin ông có thể là m gì đó để đảm bảo quyá»n lá»±c của mình. Vì váºy tôi nói dối quanh co và không chịu trả tiá»n, vì nếu trả lần đầu tôi sẽ tiếp tục phải trả mãi.
NhÆ°ng sá»± kiên nhẫn của những tên quan chức đó lá»›n hÆ¡n của tôi. Không có gì quá lá»i khi nói rằng không ngà y nà o không có má»™t viên quan chức nà o đó rỠđến tôi. Tôi bắt đầu chá» há» gá»i. Äiá»u nà y khiến thần kinh của tôi trở nên căng thẳng. Äến giữa buổi chiá»u mà vẫn chÆ°a có ai gá»i tá»›i là tôi thấy mình mồ hôi đầm đìa. Tôi ngà y cà ng căm ghét và sợ hãi, những khuôn mặt cÆ°á»i cÆ°á»i malin gà sát và o mặt tôi trong má»™t sá»± thân tình và cứu giúp giả dối.
Và rồi áp lá»±c giảm dần. Không phải vì Tổng thống đã hà nh Ä‘á»™ng gì đó, nhÆ° tôi từng hy vá»ng. NhÆ°ng bởi vì bạo lá»±c đã đến thị trấn của chúng tôi. Không là những vụ đánh lá»™n và giết nhau nhÆ° kịch trên hè phố má»—i tối nữa, mà là cuá»™c tấn công định kỳ, hà ng đêm và o nhiá»u khu vá»±c khác nhau tại các trụ sở cảnh sát và bản thân các cảnh sát cùng các quan chức và thợ xây.
NhÆ°ng không nghi ngá» gì nữa, chÃnh các quan chức đã thấy trÆ°á»›c được sá»± việc sẽ đến, trong khi tôi thì không. ChÃnh vì lẽ đó hỠđã ra sức vÆ¡ vét đến mức có thể. Má»™t đêm bức tượng đức mẹ đồng trinh châu Phi và đứa con ở Khu bị giáºt đổ khá»i cái bệ của nó và bị phá tan tà nh, nhÆ° là ngà y trÆ°á»›c những bức tượng thá»i thuá»™c địa. Từng bị nghiá»n nát, và tòa nhà bên ngoà i cầu tầu cÅ©ng váºy. Sau đó các quan chức bắt đầu biến Ä‘i đâu hết. Há» thôi không tá»›i quấy rầy cá»a hiệu nữa, há» còn quá nhiá»u việc khác để là m. Và dù tôi không thể nói liệu má»i việc có trở nên tốt đẹp hÆ¡n không thì bạo lá»±c vẫn tá»›i, vá»›i tôi cÅ©ng nhÆ° má»i ngÆ°á»i tôi gặp trên phố và các quảng trÆ°á»ng, tháºt lạ, hầu hết chúng tôi lại cảm thấy vui mừng, giống nhÆ° khi ngắm nhìn má»™t ngá»n lá»a lá»›n hoặc má»™t cÆ¡n bão.
Tại cái thị trấn Ä‘ang lá»›n bổng, đông cháºt ngÆ°á»i, không có luáºt lệ của chúng tôi, đã có má»™t số cuá»™c bạo loạn. Äó là những cuá»™c quấy rối liên quan đến nÆ°á»›c sạch, và trong nhiá»u trÆ°á»ng hợp tại các thị trấn nghèo đói đã từng có những bạo loạn khi ai đó bị xe chẹt chết. Trong Ä‘iá»u hiện Ä‘ang diá»…n ra vẫn còn cái nhân tố c sá»± Ä‘iên cuồng của má»i ngÆ°á»i, nhÆ°ng cÅ©ng rõ rà ng rằng chúng có tổ chức hÆ¡n, hoặc Ãt nhất nó cÅ©ng có má»™t ká»· luáºt nghiêm hÆ¡n. Và i lá»i dá»± báo, hình nhÆ° váºy, đã được tung ra quanh các khu cité và các thị trấn nghèo đói và đã tìm được sá»± khẳng định trong suy nghÄ© của rất nhiá»u ngÆ°á»i. ChÃnh vì thế các quan chức đã rá»i Ä‘i.
Má»™t buổi sáng, khi mang cà phê đến cho tôi, Metty, trông rất nghiêm trang, Ä‘Æ°a cho tôi má»™t mẩu giấy, được gấp lại kỹ cà ng, bẩn thỉu dá»c theo Ä‘Æ°á»ng viá»n bên ngoà i. Äó là tá» truyá»n Ä‘Æ¡n vá»›i tiêu Ä‘á» "Tổ tông gà o thét" được xuất bản bởi má»™t tổ chức nà o đó có tên là Äá»™i Quân Tá»± Do.
"Tổ tông gà o thét". Quá nhiá»u vị thần giả dối đã đáp xuống mảnh đất nà y, nhÆ°ng không vị nà o lại giả dối bằng các vị thần ngà y nay. Việc thá» phụng ngÆ°á»i phụ nữ châu Phi đã là m má» Ä‘i hình ảnh ngÆ°á»i mẹ tháºt sá»± của chúng ta, và kể từ chiến tranh là hoạt Ä‘á»™ng chÃnh trị mở rá»™ng, chúng ta quyết định đôi mặt vá»›i Kẻ Thù bằng đụng Ä‘á»™ vÅ© trang. Tuy nhiên tất cả chúng ta Ä‘á»u đã chết vÄ©nh viá»…n. Các báºc Tổ tông Ä‘ang gà o thét. Nếu chúng ta không Ä‘iếc chúng ta sẽ nghe thấy há». Chúng ta gá»i những thế lá»±c đế quốc, các công ty Ä‘a quốc gia và những chÃnh phủ bù nhìn là Kẻ Thù, là những đức chúa giả dối, những kẻ tÆ° bản, những kẻ giáo sÄ© và giáo viên đã Ä‘Æ°a ra cách diá»…n giải giả dối. Luáºt pháp khuyến khÃch tá»™i ác. Các trÆ°á»ng há»c rao giảng sá»± ngu dốt và má»i ngÆ°á»i thá»±c thi sá»± ngu dốt hÆ¡n là yêu thÃch văn hoá thá»±c sá»± của mình. LÃnh tráng và cảnh vệ của chúng ta được cung cấp những ham muốn giả dối và giỠđây ở má»i nÆ¡i những ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i coi chúng ta là những tên trá»™m. Chúng ta Ä‘ang mÆ¡ hồ vá» chÃnh mình và đang dẫn mình Ä‘i lạc lối. Chúng ta Ä‘ang bÆ°á»›c gần đến cái chết. Chúng ta đã quên mất Những Äạo Luáºt Sá»± Tháºt. Chúng ta – Äá»™i Quân Tá»± Do, không hỠđược giáo dục. Chúng ta không in sách và phát biểu. Chúng ta chỉ biết Chân Lý, và chúng ta coi mảnh đất nà y là mảnh đất của những ngÆ°á»i mà tổ tông của há» Ä‘ang phản đối. Dân Tá»™c Chúng Ta phải hiểu được sá»± thách thức. Há» phải há»c cách chết vá»›i chúng ta.
Metty nói nó không biết tá» truyá»n Ä‘Æ¡n nà y từ đâu đến. Ai đó đã nhét và o nó ngÆ°á»i đêm hôm trÆ°á»›c. Tôi nghÄ© nó biết nhiá»u hÆ¡n thế, nhÆ°ng không bắt nó nói.
Chúng tôi không có nhiá»u máy in trong thị trấn, và tôi thấy ngay là tá» truyá»n Ä‘Æ¡n – được in rất tồi, chữ gãy và lẫn lá»™n và o nhau – đến từ hiệu in được sá» dụng để in tá» báo tuần của Ä‘á»™i Vệ binh trẻ. Tá» báo đó, khi còn tồn tại, đã từng là tá» báo địa phÆ°Æ¡ng duy nhất ở đây, và là má»™t tá» báo không có ý nghÄ©a gì – cÅ©ng giống nhÆ° những tá» báo tÆ°á»ng của trÆ°á»ng há»c, vá»›i những mẩu quảng cáo vá»› vẩn của các thÆ°Æ¡ng gia, ngÆ°á»i buôn bán và tháºm chà cả những ngÆ°á»i bán các sạp hà ng ở chợ, và má»™t Ãt gá»i là tin tức (đúng ho_nó là những lá»i hăm doạ gá»i chung tá»›i cho má»i ngÆ°á»i) vá» những kẻ không chịu theo các quy định Ä‘i lại hoặc sá»± dụng xe cá»™ của chÃnh phủ nhÆ° là taxi ban đêm hoặc ngủ ở chá»— không được phép.
Còn lạ hÆ¡n thế nữa. Các sÄ© quan của Ä‘á»™i Vệ binh trẻ, khi còn phục vụ Tổng thống , đã từng rất căm ghét những ngÆ°á»i há» dẫn tá»›i cảnh sát. GiỠđây, bị là m nhục bởi Tổng thống trong bà i phát biểu "con khỉ" đó, bị tÆ°á»›c mất quyá»n lá»±c và việc là m, há» hiện ra trÆ°á»›c má»i ngÆ°á»i nhÆ° là những ngÆ°á»i bị hắt hủi Ä‘au khổ của vùng, nhÆ° là những ngÆ°á»i bảo vệ má»i ngÆ°á»i trong vùng. Và má»i ngÆ°á»i hưởng ứng.
Äiá»u nà y cÅ©ng giống nhÆ° khoảng thá»i gian trÆ°á»›c cuá»™c nổi loạn. NhÆ°ng hồi đó không há» có những tá» truyá»n Ä‘Æ¡n, không có những lãnh tụ trẻ và có giáo dục đến thế. Và con má»™t cái gì đó khác nữa. Và o thá»i cuá»™c nổi loạn thị trấn má»›i chỉ Ä‘ang bắt đầu được tái thiết, và những biến loạn đầu tiên bắt đầu từ khá xa, tại các ngôi là ng. GiỠđây má»i thứ Ä‘á»u diá»…n ra trong bạo lá»±c, và đầu tiên dÆ°á»ng nhÆ° chỉ hÆ°á»›ng tá»›i các quan chức thì giỠđây đã ngà y cà ng trở nên thông thÆ°á»ng hÆ¡n. Các quầy hà ng và cá»a hiệu châu Phi bị tấn công và cÆ°á»›p bóc. NgÆ°á»i ta bắt đầu bị giết bằng những cách thức tháºt rùng rợn bởi những kẻ gây bạo loạn và cảnh sát và các quan chức tại các thị trấn nghèo khổ
Thoạt tiên là ngÆ°á»i châu Phi và các vùng lân cáºn, tiếp đó là những ngÆ°á»i nÆ°á»›c ngoà i và vùng trung tâm – tôi quan sát thấy tiến trình đó ở đây. NghÄ©a là , vừa má»›i thoát được kiểu tấn công của các quan chức mà tôi không thể kêu đâu được, lại má»™t lần nữa tôi phải nghÄ© mình Ä‘ang trÆ¡ trá»i, không có gì che chắn. Tôi mang ná»—i sợ hãi nà y theo mình trên những Ä‘Æ°á»ng phố quen thuá»™c, cái cảm giác mà giỠđây tôi thấy bị tổn thÆ°Æ¡ng má»™t cách cụ thể. ÄÆ°á»ng phố bao giá» cÅ©ng nguy hiểm. NhÆ°ng không phải vá»›i tôi. Vá»›i tÆ° cách má»™t ngÆ°á»i đứng ngoà i, cho đến giá» tôi luôn tách biệt vá»›i bạo lá»±c mà tôi chứng kiến.
Sá»± loạn lạc có quy mô tháºt lá»›n. Nó cắt đứt má»i thứ, và lần đầu tiên tôi nghÄ© đến má»™t cuá»™c tranh đấu. Nếu đã từng có má»™t ngôi nhà an toà n chá» tôi vá», ở khá xa thị trấn nÆ¡i có thể để tôi và o, tôi tin rằng lần nà y mình đã bị bá» rÆ¡i. Äã từng có má»™t căn nhà , đã từng có nhiá»u căn nhà nhÆ° thế. NhÆ°ng giỠđây không còn ngôi nhà nà o nhÆ° thế nữa. Tin tức từ Nazruddin đứt Ä‘oạn. Năm đầu tiên của gia đình ông ở Canada bắt đầu rất tệ, ông lại lần nữa hốt cả gia đình Ä‘i và lần nà y thì sang Anh. Thế giá»›i bên ngoà i không còn cung cấp chá»— trú ngụ nữa, vá»›i tôi nó vẫn là má»™t cái gì đó to lá»›n không được biết đến, và ngà y cà ng đáng sợ. Äiá»u tôi từng má»™t lần viết má»™t cách giả dối cho Nazruddin giỠđã thà nh sá»± tháºt. Tôi không còn vị thế để hà nh Ä‘á»™ng nữa. Tôi phải ở lại chá»— mình Ä‘ang ở.
Và , quên mất các mục Ä‘Ãch, tôi tiếp tục sống cuá»™c Ä‘á»i của mình, tôi đã há»c được Ä‘iá»u đó nhiá»u năm trÆ°á»›c từ Mahesh. Và sá»± việc ngà y cà ng Ä‘i sâu hÆ¡n, trong những mối quan hệ của tôi vá»›i má»i ngÆ°á»i mà tôi biết, mà tôi đã quên không nghiên cứu khuôn mặt nữa, đã quên Ä‘i ná»—i sợ hãi của mình. Theo cách nà y ná»—i sợ, cảm giác mà ai cÅ©ng có thể thấy và đến và o bất kỳ lúc nà o, trở thà nh ná»n tảng, má»™t Ä‘iá»u kiện của cuá»™c sống, là cái gì đó bạn buá»™c phải chấp nháºn. Và tôi gần nhÆ° bình thản vá»›i Ä‘iá»u mà má»™t ngÆ°á»i Äức từ thủ đô đến, má»™t ngÆ°á»i trạc sáu mÆ°Æ¡i tuổi, nói vá»›i tôi má»™t chiá»u tại câu lạc bá»™ Hellenic.
Ông ta nói "Trong tình hình nà y, anh không thể suốt ngà y sợ hãi nhÆ° thế. Äiá»u gì đó có thể xảy ra, nhÆ°ng anh phải nghÄ© nó nhÆ° là má»™t tai nạn vá»› vẩn. Äiá»u gì đó bên ngoà i tầm kiểm soát của anh, Ä‘iá»u có thể xảy ra ở bất cứ đâu".
Thá»i gian trôi Ä‘i. Không má»™t tiếng nổ nà o vang tá»›i, không má»™t Ä‘á»™ng lá»±c nà o nhÆ° tôi đã chỠđợi lúc đầu. Những tiếng súng đã không nổ ở trung tâm, những ý nghÄ©a của cuá»™c nổi loạn đã bị giá»›i hạn. Các cuá»™c tấn công và giết chóc giảm dần, cảnh sát bắt đầu truy bắt, dÆ°á»ng nhÆ° đã có má»™t sá»± cân bằng nà o đó. Hai hoặc ba ngÆ°á»i bị giết má»—i tối. NhÆ°ng, tháºt lạ, tất cả dÆ°á»ng nhÆ° diá»…n ra ở xa lắm. Sá»± uể oải to lá»›n và không thể kiểm soát của thị trấn đã bóp nghẹt toà n bá»™ và chỉ để lá»™ ra những sá»± kiện quái đản nhất, má»i ngÆ°á»i trên Ä‘Æ°á»ng phố và quảng trÆ°á»ng đã không còn chỠđợi tin tức nữa. Tin tức, trên thá»±c tế rất hiếm. Tổng thống không tuyên bố gì, và đà i hoặc báo chà từ thủ đô cÅ©ng không Ä‘Æ°a thêm tin tức gì cả.
Tại trung tâm thị trấn của chúng tôi cuá»™c sống lại tiếp tục nhÆ° trÆ°á»›c. ThÆ°Æ¡ng gia đến từ thủ đô bằng máy bay hoặc tà u thuá»· và lại đến ở chá»— Van der Weyden, đến ăn ở những quán ăn nổi tiếng nhất, giải trà ở những há»™p đêm nổi tiếng nhất và không há»i han gì, có thể há» chẳng há» hay biết thị trấn vừa trải qua má»™t trạng thái nổi loạn, rằng cuá»™c nổi loạn có những kẻ cầm đầu và – dù tên há» chỉ được biết đến trong số chúng tôi – những ngÆ°á»i tuẫn đạo của nó.
Có lúc nà o đó, Raymond từng có vẻ má»™t ngÆ°á»i sợ hãi. Và o má»™t thá»i Ä‘iểm nà o đó dÆ°á»ng nhÆ° ông đã quyết định mình không thể tiếp tục được gá»i vá» là m sủng thần của Tổng thống nữa, và ông đã thôi không chỠđợi nữa, không còn tìm cách Ä‘á»c các dấu hiệu nữa. Tại bữa tối ở nhà ông không còn phân tÃch hay giải thÃch các sá»± kiện, ông không còn cố lắp ghép má»i thứ và o vá»›i nhau nữa.
Ông nói vá» lịch sá» hoặc vá» Theodor Mommsen. Tôi không biết ông Ä‘ang nghiên cứu gì, và Yvette cÅ©ng không biết, nà ng cÅ©ng không quan tâm mấy. Má»™t lúc nà o đó tôi đã có cảm giác là ông Ä‘ang Ä‘á»c những thứ cÅ© kỹ ông từng viết. Ông nhắc đến má»™t cuốn nháºt ký ông viết khi lần đầu tiên đến vùng nà y. Ông đã quên mất nhiá»u thứ quá, ông nói, quá nhiá»u thứ quá u buồn để quên Ä‘i . Chúng thÆ°á»ng xuyên là má»™t trong những chủ Ä‘á» tại bà n ăn, dÆ°á»ng nhÆ° ông nháºn ra Ä‘iá»u đó và bá» lá»ng. Sau đó ông nói "Tháºt lạ khi Ä‘á»c những dòng nháºt ký đó. Hồi ấy bạn thÆ°á»ng tá»± cà o da để xem mình có bị chảy máu không".
Cuá»™c nổi loạn là m ông thêm rối trÃ, và sau khi bức tượng đức mẹ ở Khu bị phá nát ông trở nên rất nóng nảy. Không còn bá»™ quần áo của Tổng thống hiện ra để há»— trợ ngÆ°á»i của ông bị tấn công, ông định cho há» nghỉ việc. Và giỠđây Raymond sống trong ná»—i sợ bị cắt chức. Äó là điá»u đã rÆ¡i xuống đầu ông – công việc, chá»— ở, lÆ°Æ¡ng thá»±c của ông, sá»± an toà n Ä‘Æ¡n giản nhất. Ông là má»™t phế nhân, và ngôi nhà trong Khu giống nhÆ° nhà của thần chết.
Sá»± mất mát cÅ©ng thuá»™c vá» phÃa tôi. Ngôi nhà nà y rất quan trá»ng vá»›i tôi, nhÆ° giỠđây tôi đã thấy, ngôi nhà phụ thuá»™c rất nhiá»u và o sức lá»±c và sá»± lạc quan của cả hai ngÆ°á»i Ä‘ang sống ở đó. Má»™t Raymond phế nhân không nghÄ© gì vá» những buổi tối của tôi ở đó. Những buổi tối tại ngôi nhà đó là má»™t phân trong mối quan hệ của tôi vá»›i Yvette, chúng không thể giản Ä‘Æ¡n bị chuyển đến má»™t địa Ä‘iểm khác. Äiá»u nà y có thể có nghÄ©a là má»™t bà i thÆ¡ Ä‘iá»n viên, má»™t kiểu thị trấn khác, má»™t kiểu quan hệ khác, không giống nhÆ° cái mà tôi đã từng có.
Cuá»™c sống của tôi vá»›i Yvetten phụ thuá»™c và o sức lá»±c và sá»± lạc quan của cả ba ngÆ°á»i chúng tôi. Tôi lo sợ vá»›i phát hiện nà y. Tôi đã phát hiện nó lần đầu tiên khi Ä‘ang ở dÆ°á»›i áp lá»±c của các viên quan chức. Tôi muốn giấu nà ng Ä‘iá»u nà y. Tôi cảm thấy mình có thể đến vá»›i nà ng, và được ở vá»›i nà ng theo cách tôi muốn, mạnh mẽ, nhÆ° tôi vẫn thÆ°á»ng đến vá»›i nà ng. Tôi không thể để nà ng thấy tôi là ngÆ°á»i bị những ngÆ°á»i khác giằng xé và là m suy yếu. Nà ng có lý do của mình để trở nên nóng nảy, tôi biết Ä‘iá»u đó, và tôi không thể chịu được ý nghÄ© vá» sá»± mất mát sẽ tá»›i cùng vá»›i tiện nghi.
Äó là lần đầu tiên – nhÆ° thể chúng tôi hiểu nhau – chúng tôi bắt đầu giãn cách những cuá»™c gặp. Những ngà y đầu không có Yvette, những ngà y đầu sống trong sá»± cô Ä‘á»™c, ná»—i phấn khÃch nhá» bé và viá»…n cảnh rõ rà ng là tháºt nặng ná». Tôi tháºm chà có thể giả vá» mình là má»™t ngÆ°á»i tá»± do và do đó có thể sống mà không có nà ng.
Rồi nà ng có thể sẽ gá»i Ä‘iện. Việc nháºn ra rằng tôi vẫn còn cần thiết cÅ©ng đã là má»™t sá»± thoả mãn, và có thể được biến đổi, trong khi tôi chỠđợi nà ng ở căn há»™, thà nh sá»± tức tối và tá»± chán ghét, nó có thể tiếp tục tiến đến thẳng cái khoảnh khắc khi, sau khi đã Ä‘i qua cầu thang bên ngoà i, nà ng đến phòng khách, má»i sá»± tức tối của Raymond và những ngà y đã qua biểu hiện rõ trên khuôn mặt nà ng. Rồi rất sá»›m sủa, trong tâm trà của tôi, những ngà y giãn cách có thể đã biến Ä‘i, thá»i gian có thể lùi xa. GiỠđây vá» mặt thể xác mà nói tôi biết nà ng rất rõ, bất cứ cuá»™c gặp nà o cÅ©ng có thể là cuối cùng.
NhÆ°ng ý tưởng vá» tÃnh liên tục đó, tuy vẫn ngá»± trị ở những thá»i Ä‘iểm thân tình, chặt chẽ nà y, chỉ là má»™t ảo tưởng, tôi biết váºy. Có những giá» và những ngà y ở nhà nà ng, vá»›i Raymond, đó là sá»± riêng tÆ° rất riêng của ông, và sá»± tìm kiếm riêng của nà ng. Cà ng ngà y nà ng cà ng có Ãt tin tức Ä‘i. Có những sá»± kiện giỠđây chúng tôi không còn chia sẻ cho nhau, và cà ng có Ãt hÆ¡n những Ä‘iá»u có thể nói vá»›i tôi mà không phải giải thÃch.
GiỠđây nà ng gá»i Ä‘iện thoại cho tôi khoảng mÆ°á»i ngà y má»™t lần. MÆ°á»i ngà y giống nhÆ° là cái ngưỡng mà nà ng không thể vượt qua. Má»™t trong những ngà y đó – khi chiếc giÆ°á»ng cá» to đã được duá»—i thẳng, nà ng trang Ä‘iểm lại khuôn mặt và nhìn và o những phần của cÆ¡ thể trong tấm gÆ°Æ¡ng để bà n, trÆ°á»›c khi quay trở vá» Khu – tôi đã nghÄ© rằng có cái gì đó tháºt tệ trong quan hệ của chúng tôi. DÆ°á»ng nhÆ° tôi là ngÆ°á»i cha, ngÆ°á»i chồng tốt, hoặc tháºm chà nhÆ° ngÆ°á»i bạn của má»™t ngÆ°á»i phụ nữ, nhìn nà ng Ä‘ang chuẩn bị đến cuá»™c hẹn vá»›i tình nhân.
à nghÄ© nhÆ° váºy giống nhÆ° má»™t giấc mÆ¡ khủng khiếp, cố định má»™t ná»—i sợ mà chúng ta không muốn công nháºn, và có hiệu ứng của má»™t khải lá»™. Tôi cho rằng, khi nghÄ© vá» sá»± gay gắt của mình và thất bại của Raymond, tôi đã bắt đầu coi Yvette cÅ©ng là má»™t phế nhân, bị cầm tù trong thị trấn, ốm yếu nhÆ° chÃnh nà ng và tà i sản bị bá» phà của cÆ¡ thể nà ng nhÆ° là tôi đã phát chán vá»›i bản thân và những lo lắng của mình. GiỠđây, nhìn Yvette Ä‘ang đứng trÆ°á»›c tấm gÆ°Æ¡ng bà n, nhìn nà ng rá»±c sáng hÆ¡n là tôi đã cho nà ng, tôi thấy mình đã sai lầm là m sao. Những ngà y trống vắng đó khi nà ng ở cách xa tôi, những ngà y mà tôi không thể đòi há»i, nà ng có thể là m đủ thứ chuyện. Tôi bắt đầu chỠđợi sá»± khẳng định. Và rồi, cuá»™c gặp thứ hai sau đó, tôi nghÄ© rằng tôi đã tìm ra
Tôi biết nà ng rất rõ. Ngay cả đến bây giá», tôi cÅ©ng chÆ°a bao giá» dá»… dà ng nhìn thẳng và o nà ng. Không có cách nà o khác có thể có ý nghÄ©a, không có cách nà o khác. Cái nà ng lấy Ä‘i khá»i con ngÆ°á»i tôi vẫn là điá»u lạ lùng. Những câu trả lá»i của nà ng cÅ©ng là má»™t phần của món quà tặng, và tôi đã ngà y cà ng quen vá»›i chúng, tôi đã há»c được cách đánh giá chúng má»™t cách tinh tế. Má»™t lần tôi đã có cÆ¡ há»™i biết được ký ức nhạy cảm của nà ng vá» tôi đã bắt đầu khởi Ä‘á»™ng và nối hiện tại vá»›i quá khứ. NhÆ°ng giỠđây, và o lúc tôi Ä‘ang nói, những câu trả lá»i của nà ng đầy lẫn lá»™n. Có gì đó đã xen và o, má»™t thói quen má»›i đã bắt đầu hình thà nh, đã là m ảnh hưởng đến trà nhá»› ngà y xÆ°a vốn rất tinh tế. Äó là điá»u tôi đã chỠđợi. Nó phải thế, má»™t ngà y nà o đó. NhÆ°ng thá»i Ä‘iểm nà y giống nhÆ° là thuốc Ä‘á»™c váºy.
Sau đó tá»›i khoảng trống kinh khủng. Chiếc giÆ°á»ng cá» to đã được dá»n dẹp lại – công việc của ngÆ°á»i ná»™i trợ vẫn váºy, sau khi được sá» dụng vá»›i biết bao Ä‘am mê. Tôi Ä‘ang đứng. Nà ng cÅ©ng Ä‘ang đứng, ngắm môi mình trong gÆ°Æ¡ng.
Nà ng nói "Anh là m em trông khá quá nà y. Anh là m gì nếu không có em?" Äó là má»™t sá»± lịch thiệp đạt tiêu chuẩn. NhÆ°ng rồi nà ng nói "Raymond sẽ muốn là m tình khi trông em nhÆ° thế nà y". Và điá»u nà y rất bất bình thÆ°á»ng, hoà n toà n không giống vá»›i nà ng.
Tôi nói "Anh là m em phấn khÃch à ?"
"Những ngÆ°á»i già hÆ¡n không ghê tởm nhÆ° anh nghÄ© đâu. Và dù sao Ä‘i nữa em cÅ©ng là đà n bà . Nếu má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông là m gì đó vá»›i em, em phải phản ứng thôi".
nà ng không muốn là m tôi bị tổn thÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng nà ng đã là m váºy. Và rồi tôi nghÄ©, nhÆ°ng nà ng có thể có lý, Raymond giống nhÆ° má»™t đứa trẻ bị đánh đòn váºy. Nà ng sắp trở vá» vá»›i tất cả những thứ đó.
Tôi nói "Anh nghĩ anh đã là m khổ ông ta".
"Raymond? Em không biết. Em không nghĩ thế. Ông ấy không bao giỠbiểu lộ gì cả. Dĩ nhiên, bây giỠông ấy có thể, ông ấy có lẽ đã hơi khác".
Tôi đì cùng nà ng ra tầng đệm, bóng của ngôi nhà trùm lên sân, những cái cây phÃa trên những ngôi nhà và hà ng cây bên ngoà i, ánh sáng buổi chiá»u giát và ng, bụi trong không khÃ, những lùm cây phượng, mùi Ä‘un nấu. Nà ng vá»™i vã Ä‘i xuống những báºc cầu thang gá»— đến má»™t nÆ¡i ánh nắng mặt trá»i, trải giữa những ngôi nhà , đổ lên ngÆ°á»i nà ng. Rồi, trong tiếng ồn của những cái sân xung quanh, tôi nghe tiếng nà ng nổ máy xe.
Và chỉ và i ngà y sau đó tôi nghÄ© tháºt lạ là m sao khi chúng tôi lại nói vá» Raymond và o thá»i Ä‘iểm đó. Tôi đã nói vá» ná»—i Ä‘au khổ của Raymond khi tôi nghÄ© vá» bản thân mình, và Yvette đã nói tá»›i nhu cầu của Raymond khi nà ng nghÄ© đến những nhu cầu của chÃnh nà ng. Chúng tôi đã bắt đầu nói, nếu không phải ngược lại, thì chà Ãt cÅ©ng theo cách gián tiếp, biến những dấu hiệu vá»›i sá»± tháºt đó thà nh những cái ngÆ°á»i ta trong các trÆ°á»ng hợp khác thấy không cần phải là m.
Khoảng má»™t tuần sau, má»™t tối tôi nằm trên giÆ°á»ng Ä‘á»c má»™t cuốn tạp chà bách khoa toà n thÆ° của mình vá» nguồn gốc "big bang" của vÅ© trụ. Äó là má»™t chủ Ä‘á» thân thuá»™c, tôi thÃch Ä‘á»c trong những cuốn bách khoa toà n thÆ° khác. Kiểu Ä‘á»c đó không phải là để lấy kiến thức, tôi Ä‘á»c để tá»± gợi mình lại theo má»™t cách Ä‘Æ¡n giản và vui vẻ má»i thứ mà tôi không biết đến. Äó là má»™t kiểu thuốc phiện, nó là m tôi mÆ¡ má»™ng vá» má»™t thá»i gian tÆ°Æ¡ng lai bất khả nà o đó, khi Ä‘ang giữa thá»i buổi hoà bình thế nà y, tôi có thể bắt đầu toà n bá»™c các vấn Ä‘á» và hiến mình cả ngà y cả đêm cho há»c táºp.
Tôi nghe tiếng xe. Và tôi biết, trÆ°á»›c khi có tiếng chân bÆ°á»›c trên các báºc cầu thanh, rằng đó là Yvette, đã đến tháºt tuyệt vá»i và o cái giá» muá»™n mà ng nà y, không báo trÆ°á»›c. Nà ng bÆ°á»›c rất nhanh qua các báºc cầu thang, giầy và quần áo nà ng tạo thà nh má»™t loại tiếng Ä‘á»™ng khi Ä‘ang Ä‘i, và nà ng mở cá»a phòng ngủ.
Nà ng đã ăn mặc tháºt cẩn tháºn, và khuôn mặt nà ng hồng hà o. Hẳn là nà ng đã ở má»™t bữa tiệc nà o đó quay vá». Ä‚n mặc nhÆ° thế, nà ng lao đến giÆ°á»ng và ôm lấy tôi.
Nà ng nói "Em thá» má»™t váºn may. Suốt bữa tối em cứ nghÄ© đến anh, ngay khi em có thể chuồn Ä‘i. Em phải là m. Em không chắc anh có nhà không, nhÆ°ng em cứ thá» xem".
Tôi có thể ngá»i thấy mùi bữa tối và mùi rượu trong hÆ¡i thở của nà ng. Tất cả Ä‘á»u diá»…n ra tháºt nhanh – kể từ lúc có tiếng sáºp cá»a xe cho đến lúc có cảnh nhÆ° thế nà y; Yvette nằm trên giÆ°á»ng, căn phòng trống rá»—ng biến đổi, Yvette trong tâm trạng vui vẻ, nồng nhiệt giống nhÆ° tâm trạng đã có lần đầu tiên khi nà ng đến căn há»™ buổi tối sau bữa tối ở Khu. Tôi thấy mình Ä‘ang khóc.
Nà ng nói "Em không thể ở lại được. Em chỉ có thể hôn và đi thôi".
Sau đó nà ng nhá»› quần áo của mình còn Ä‘ang khá xá»™c xệch. Äứng trÆ°á»›c gÆ°Æ¡ng, nà ng kéo váy lên để cho áo và o. Lúc đó, tôi nằm lại trên giÆ°á»ng.
Ngoảnh đầu sang một bên, nhìn và o gương, nà ng nói "Em nghĩ anh lại rơi và o những ám ảnh cũ rồi đấy".
DÆ°á»ng nhÆ° lần nà y nà ng muốn nói cụ thể hÆ¡n. Nà ng đã đánh mất tâm trạng mà nà ng mang theo đến đây. Cuối cùng nà ng đã chuẩn bị xong. Khi nà ng nhìn thấy tôi trong gÆ°Æ¡ng má»™t lần nữa, dù, khá vui sÆ°á»›ng vá»›i nà ng và vá»›i tôi, sá»± vui sÆ°á»›ng vá» má»™t cuá»™c phiêu lÆ°u nhá».
Nà ng nói "Em xin lá»—i, nhÆ°ng em phải Ä‘i" rồi sắp ra khá»i cá»a, nà ng lại quay lại mỉm cÆ°á»i và nói "Anh không giấu ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà o ở trong tủ đấy chứ?"
Tôi không thể kiá»m chế được nữa. Nó giống nhÆ° là cái gì đó tôi từng nghe thấy từ những cô gái Ä‘iếm, những ngÆ°á»i nghÄ© có thể tá» vá» ra ghen để là m tôi thÃch thú. Tôi căm ghét cái lúc nà y. Những đối nghịch: lại mối liên hệ nà y bở những đối nghịch. NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà ở trong tủ đó, đó là ngÆ°á»i bên ngoà i. Chuyến Ä‘i từ Khu, má»™t chuyến Ä‘i trở vá». Âu yếm, ngay trÆ°á»›c khi phản bá»™i. Và tôi đã khóc.
Tất cả bùng nổ, má»i Ä‘iá»u được hình thà nh trong tôi kể từ khi nà ng bắt đầu kéo quần áo lên. Và tôi ra khá»i giÆ°á»ng, đứng trÆ°á»›c nà ng và cánh cá»a.
"Em nghĩ anh là Raymond phải không?"
Nà ng giáºt mình.
"Em nghĩ anh là Raymond phải không?"
Lần nà y nà ng không có cách trả lá»i. Nà ng bị má»™t đòn quá nặng và quá trá»±c diện, tháºm chà nà ng còn giÆ¡ tay lên để phòng vệ, lùi lại và ngã mình xuống sà n nhà . Tôi đặt chân lên nà ng, là m Ä‘iá»u đó vì vẻ đẹp của đôi già y của nà ng, mắt cá của nà ng ,chiếc váy mà tôi đã thấy nà ng kéo lên ,chá»— phình ở hông nà ng. Nà ng quay mặt xuống sà n nhà và giữ nguyên tÆ° thế đó má»™t lúc, rồi vá»›i má»™t tiếng thở dà i nhÆ° má»™t đứa trẻ trÆ°á»›c khi thét lên, nà ng bắt đầu khóc, thoạt đầu còn cố nén rồi sau đó biến thà nh những tiếng nức nở tháºt sá»±, rất to. Và cứ nhÆ° thế suốt mất phút.
Tôi ngồi xuống giữa đống quần áo tôi đã tuá»™t ra trÆ°á»›c khi lên giÆ°á»ng, trên chiếc ghế bà nh Windsor có và nh dá»±a và o tÆ°á»ng. Lòng bà n tay tôi trở nên cứng Ä‘anh, căng ra. Mu bà n tay tôi, từ ngón tay nhỠđến cổ tay, Ä‘au nhức, xÆ°Æ¡ng lạo xạo. Yvette đứng lên. Äôi mắt nà ng ở giữa mà mắt, mà u Ä‘á» và cứng lại vá»›i những giá»t nÆ°á»›c mắt thá»±c sá»±. Nà ng ngồi trên thà nh giÆ°á»ng của chiếc đệm cá», ở góc giÆ°á»ng, và nhìn xuống sà n nhà , tay nà ng đặt trên đầu gối. Tôi cảm thấy rất Ä‘au khổ.
Sau một lúc nà ng nói "Em đến để gặp anh. Em cứ nghĩ là m thế là tốt. Hoá ra là em sai".
Rồi chúng tôi không nói gì nữa.
Tôi nói "Em đã ăn tối chưa?"
Nà ng chầm cháºm lắc đầu. Buổi tối của nà ng nhÆ° thế là đã há»ng – nà ng đã bá» nó – nhÆ°ng má»›i dá»… dà ng là m sao! Và cá» chỉ lắc đầu đó khiến tôi bÆ°á»›c và o sá»± vui sÆ°á»›ng trÆ°á»›c đó của nà ng, giỠđây đã biến mất. Sai lầm của tôi, tôi đã quá sẵn sà ng để cho nà ng tá»± thấy mình là má»™t ngÆ°á»i thất bại.
Nà ng cởi già y ra, co hai chân và o nhau. Nà ng đứng lên, lại cởi váy ra. Rồi, cứ nhÆ° thế, vá»›i mái tóc đã chải, áo vẫn mặc, nà ng Ä‘i đến giÆ°á»ng, kéo mảnh vải phÃa trên lên che mình và chuyển đến thà nh giÆ°á»ng bên kia. Nà ng vùi đầu và o gối, quay lÆ°ng vá» phÃa tôi, và cuốn tạp chà bách khoa toà n thÆ°, vẫn ở lại bên kia thà nh giÆ°á»ng, rÆ¡i xuống sà n nhà vá»›i má»™t tiếng Ä‘á»™ng nhá». Và nhÆ° thế, và o khoảnh khắc vÄ©nh biệt nà y, trong sá»± nhại lại cuá»™c sống gia đình, chúng tôi cứ nhÆ° thế má»™t lúc, cảm thấy rất lạ lùng.
Sau một lúc nà ng nói "Anh không đến à ?"
Tôi quá nóng nảy để có thể là m hay nói gì đó.
Một lúc sau nà ng quay lại nói với tôi "Anh đừng có ngồi mãi trên ghế như thế".
Tôi bÆ°á»›c đến và ngồi lên giÆ°á»ng cạnh nà ng. CÆ¡ thể nà ng má»m mại, uyển chuyển và ấm áp. Tôi má»›i chỉ thấy nà ng nhÆ° thế chỉ má»™t hay hai lần trÆ°á»›c đó. Và lân nà y! Tôi nắm lấy hai chân nà ng, dạng ra. Nà ng nhẹ nhà ng Ä‘Æ°a chân cao lên – những chá»— lõm êm ái của da thịt ở mặt trong đầu gối – và rồi tôi khạc nhổ và o giữa hai chân nà ng cho đến khi không còn chút nÆ°á»›c dãi nà o nữa. Toà n bá»™ sá»± má»m mại của nà ng biến mất trong căm háºn. Nà ng gà o lên "Anh không thể là m váºy!" Nà ng tát tôi, tay tôi Ä‘au nhói sau má»—i cái đánh, cho đến khi nà ng nhoà i ra phÃa bên kia giÆ°á»ng và ngồi dáºy, bắt đầu quay Ä‘iện thoại. Nà ng gá»i Ä‘iện cho ai và o giá» nà y? Nà ng có thể cầu viện đến ai, ai là ngÆ°á»i mà nà ng có thể đặt lòng tin?
Nà ng nói "Raymond đấy phải không? Ồ, Raymond. Không. Không. Em ổn mà . Em xin lỗi. Em đến ngay bây giỠđây".
Nà ng mặc váy và đi giầy và o, và qua cánh cá»a để mở nà ng Ä‘i thẳng ra lối ra. Không dừng lại, không ngáºp ngừng, tôi nghe tiếng nà ng rảo bÆ°á»›c xuống cầu thang, má»™t âm thanh má»›i lạ lùng là m sao, và o lúc nà y! Cái giÆ°á»ng, nÆ¡i chẳng có gì xảy ra, vẫn Ä‘ang bị xáo trá»™n – lần đầu tiên nà ng để nó lại trong tình trạng nhÆ° thế, lần cuối tôi phải là m công việc dá»n dẹp. Có những dấu vết của đầu nà ng trên gối, nếp quần áo của nà ng trên chăn theo cá» Ä‘á»™ng của nà ng, những thứ giỠđây trở nên hiếm hoi, cá»±c kỳ quý giá vá»›i tôi, những tà n tÃch trên vải vóc sẽ nhanh chóng mất Ä‘i. Tôi nằm xuống nÆ¡i nà ng đã nằm, để thấy lại mùi vị của nà ng.
Ngoà i cá»a, Metty nói "Salim?" Nó lại gá»i lần nữa. "Salim" và nó Ä‘i và o, mặc quần áo ở nhà .
Tôi nói "á»’, Ali, Ali. Tối nay những Ä‘iá»u tồi tệ đã diá»…n ra ở đây. Tao đã khạc nhổ và o ngÆ°á»i nà ng. Nà ng đã để tao khạc nhổ lên ngÆ°á»i".
"Lại cãi cỠđây mà . Sau ba năm trá»i mà lại kết thúc nhÆ° thế".
"Ali, không phải thế đâu. Tao không thể là m gì vá»›i nà ng. Tao không muốn nà ng. Tao không muốn nà ng. Äó là điá»u tao không thể chịu Ä‘á»±ng được. Tất cả hết rồi".
"Chú không được ở trong nhà . Ra ngoà i đi. Cháu sẽ mặc đồ và o và đi dạo với chú. Chúng ta sẽ cùng đi dạo. Chúng ta sẽ ra bỠsông. Nà o, cháu sẽ đi với chú"
Äi ra sông và o giá» nà y. Không. Không.
"Cháu biết nhiá»u Ä‘iá»u vá» gia đình chú hÆ¡n chú, Salim ạ. Sẽ tốt hÆ¡n cho chú nếu Ä‘i ra ngoà i đó. Cách tốt nhất đấy"
"Tao sẽ ở nhà "
Nó đứng má»™t lúc rồi Ä‘i vá» phòng. NhÆ°ng tôi biết nó Ä‘ang chá» và đang nhìn. Toà n bá»™ mu bà n tay cứng Ä‘á» của tôi Ä‘au nhức, ngón út dÆ°á»ng nhÆ° đã chết. Da xanh mét từng chá»— - giỠđây giống nhÆ° má»™t phế tÃch.
Tôi đã sẵn sà ng thì chuông điện thoại vang lên.
"Salim, lúc đó em không muốn đi đâu. Anh thế nà o?"
"Khủng khiếp. Còn em?"
"Khi Ä‘i khá»i đó em lái xe rất cháºm. Qua cầu em lái rất nhanh để quay trở lại gá»i Ä‘iện cho anh đây"
"Anh biết rằng em sẽ là m thế mà . Anh Ä‘ang chá» em gá»i lại".
"Anh có muốn em quay lại không? ÄÆ°á»ng vắng lắm. Hai mÆ°Æ¡i phút nữa em có thể tá»›i được. Ôi, Salim. Trông em khủng khiếp lắm. Mặt em trông tháºt kinh khủng. Em sẽ phải trốn và i ngà y."
"Với anh em lúc nà o cũng đẹp. Em biết mà ".
"Nhẽ ra em phải mang cho anh và i viên thuốc an thần. NhÆ°ng lên xe rồi em má»›i nghÄ© đến Ä‘iá»u đó. Anh phải cố ngủ Ä‘i. Uống má»™t Ãt sữa nóng và cố ngủ Ä‘i. Má»™t thứ đồ uống nóng sẽ tốt lắm. Äể Metty Ä‘i Ä‘un sữa cho anh".
ChÆ°a bao giá» gần gÅ©i hÆ¡n, chÆ°a bao giá» giống vá»›i má»™t ngÆ°á»i vợ hÆ¡n thế. Tháºt là dá»… dà ng hÆ¡n khi nói ở Ä‘iện thoại. Và khi má»i Ä‘iá»u đã qua, tôi bắt đầu nhìn và o đêm tối, chỠđợi ánh sáng ban ngà y và má»™t cú Ä‘iện thoại khác. Metty đã ngủ. Nó để cá»a phòng mở và tôi nghe thấy nó thở.
Rồi đến má»™t thá»i Ä‘iểm, khi ánh sáng tá»›i, Ä‘á»™t nhiên đêm đã thà nh má»™t phần của quá khứ. Những bụi cây trên khung cá»a sổ sÆ¡n trắng bắt đầu hiện ra, và và o lúc đó, ở bên ngoà i sá»± Ä‘au Ä‘á»›n to lá»›n của tôi, tôi có má»™t sá»± bừng tỉnh. Nó không đến bằng từ ngữ, từ ngữ tôi định gán và o nó tháºt há»—n Ä‘á»™n và gây ra sá»± bừng tỉnh để biến mất. Tôi thấy dÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°á»i ta sinh ra để già đi, để sống trong má»™t gang tay, để có được chút kinh nghiệm. NgÆ°á»i ta sống để có được chút kinh nghiệm, giá trị của kinh nghiệm là vô hình, niá»m vui và sá»± Ä‘au Ä‘á»›n – và hÆ¡n hết, Ä‘au Ä‘á»›n – chẳng có nghÄ©a gì cả, sở hữu sá»± Ä‘au Ä‘á»›n cÅ©ng vô nghÄ©a nhÆ° là săn lùng khoái cảm. Và tháºm chà ngay cả khi sá»± bừng tỉnh đã biến Ä‘i, đã nhá» bé và chỉ còn vô nghÄ©a má»™t ná»a nhÆ° má»™t giấc mÆ¡, tôi nhá»› rằng mình đã có nó, hiểu biết vỠảo tưởng của ná»—i Ä‘au đó.
Ãnh sáng bừng lên qua những cá»a sổ sÆ¡n trắng. Căn phòng bị xáo tung đã thay đổi tÃnh chất. DÆ°á»ng nhÆ° đã cÅ© rÃch. GiỠđây chỉ má»™t chứng tÃch thá»±c sá»± còn lại là bà n tay Ä‘au của tôi, nếu nhìn tôi sẽ tìm thấy má»™t hoặc hai sợi tóc của nà ng. Tôi mặc quần áo, xuống tầng, và từ bỠý định Ä‘i dạo buổi sáng, bắt đầu lái xe qua thị trấn Ä‘ang tỉnh dáºy. Tôi cảm thấy tÆ°Æ¡i tắn trở lại bởi mà u sắc, tôi nghÄ© ngồi sau tay lái buổi sá»›m nà y là má»™t việc nhẽ ra tôi phải thÆ°á»ng xuyên là m từ trÆ°á»›c.
Quãng bảy giá» tôi đến trung tâm, đến Bigburger. Những túp lá»u và há»™p đầy rác rưởi nằm trên hè phố. Ildephonse ở đó, chiếc áo khoác của bá»™ đồng phục giỠđây đã rách rÆ°á»›i nhÆ° má»™t thứ trang sức. Ngay cả và o cái giá» sá»›m sủa nà y Ildephonse cÅ©ng đã nhấp giá»ng rồi, cÅ©ng nhÆ° phần lá»›n ngÆ°á»i châu Phi, nó chỉ cần má»™t tà bia địa phÆ°Æ¡ng để lên giây cót tinh thần và để treo mình lá»ng lÆ¡. Nó biết tôi nhiá»u năm rồi, tôi là khách hà ng đầu tiên của ngà y hôm đó, nó hiếm khi thấy tôi. Äôi mắt say lá» Ä‘á» vì bia của nó nhìn chằm chằm và o tôi trên phố. Nó ngáºm trong miệng má»™t cái tăm khéo léo và chÃnh xác đến ná»—i nó có thể nói thoải mái, môi dÆ°á»›i rÆ¡i xuống Ä‘á»u Ä‘á»u mà không là m rụng cái tăm, giống nhÆ° má»™t trò diá»…n váºy.
Tôi gá»i nó lại, và nó mang đến cho tôi tách cà phê và mẩu pho mát trong cái khay. Tốn mất hai trăm quan, khoảng sáu đô la, cái giá tháºt là kỳ cục và o những ngà y đó.
Tám giá» kém má»™t phút, Mahesh đến. Anh luôn tá»± hà o vá» sá»± nhá» bé và gầy gò của mình. NhÆ°ng anh không còn gà y gò nhÆ° trÆ°á»›c nữa rồi, tôi đã bắt đầu có thể thấy anh là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông béo lùn.
Hiệu ứng của việc anh đến lên Ildephonse giống nhÆ° má»™t tia Ä‘iện. Cái nhìn lá» Ä‘á» biến ngay khá»i mắt nó, cái tăm biến mất, và nó bắt đầu nhảy khắp chá»—, mỉm cÆ°á»i và chà o đón những ngÆ°á»i khách hà ng sá»›m, chủ yếu là khách từ chá»— Van der Weyden.
Tôi hy vá»ng Mahesh có thể nháºn ra tình trạng của tôi. NhÆ°ng anh chẳng hỠđể ý đến Ä‘iá»u đó, anh tháºm chà còn không có vẻ gì là ngạc nhiên khi trông thấy tôi.
Anh nói "Shoba muốn gặp anh, Salim".
"Cô ấy thế nà o?"
"Cô ấy khá hÆ¡n rồi. Tôi nghÄ© cô ấy khá hÆ¡n rồi. Cô ấy muốn gặp anh. Anh phải đến căn há»™ nhé. Äến ăn. Äến ăn trÆ°a. Äến ăn trÆ°a và o ngà y mai".
Zabeth giúp tôi qua được buổi sáng. Äó là ngà y Ä‘i chợ của cô. Công việc buôn bán của cô đã Ä‘i xuống kể từ cuá»™c nổi loạn, và tin tức của cô trong những ngà y nà y là vá» cuá»™c bạo Ä‘á»™ng của dân là ng. Äây đó thanh niên bị cảnh sát hoặc quân Ä‘á»™i bắt, đó là chiến thuáºt của chÃnh phủ. Không có gì xuất hiện trên báo chÃ, cây bụi giỠđây lại tham gia và o cuá»™c chiến. DÆ°á»ng nhÆ° Zabeth Ä‘ang ở bên lá» của những cuá»™c nổi loạn, nhÆ°ng tôi không thể chắc được, và tôi cố tá» ra trung láºp đến mức có thể.
Tôi há»i vá» Ferdinand. Thá»i gian của nó ở thủ đô vá»›i tÆ° cách má»™t há»c viên hà nh chÃnh đã kết thúc. Nó hẳn phải có má»™t vị trà tốt sá»›m sủa, và tin má»›i nhất tôi nghe được từ Zabeth là nó được coi là ngÆ°á»i kế nhiệm của vị đại biểu Khu, ngÆ°á»i má»›i đây đã bị phế truất sau khi cuá»™c nổi loạn bùng phát. Tổ tiên lẫn lá»™n của Ferdinand đã khiến nó trở thà nh sá»± lá»±a chá»n tốt cho vị trà khó khăn đó.
Zabeth nói vá» cái danh hiệu to lá»›n đó má»™t cách trầm tÄ©nh (tôi nghÄ© vá» quyển sách của trÆ°á»ng trung há»c ngà y xÆ°a, và đến lúc khi vị đại diện tỉnh ký tên và o cả má»™t trang nhÆ° má»™t sá»± trung thà nh). Zabeth nói "Tôi cho rằng Ferdinand sẽ là đại diện, Salim ạ. Nếu ngÆ°á»i ta để nó sống".
"Äể nó sống hả Beth?"
"Nếu ngÆ°á»i ta không giết nó. Tôi không biết bao giá» tôi má»›i thÃch nó nháºn công việc đó, Salim ạ. Cả hai bên Ä‘á»u muốn giết nó. Và Tổng thống thì muốn giết nó đầu tiên, nhÆ° má»™t váºt hy sinh. Ông ấy là má»™t ngÆ°á»i hay ghen tị mà Salim. Ông ấy không để ai nổi lên ở chá»— ông ấy đâu. Chỉ có ảnh của ông ấy ở khắp nÆ¡i thôi. Và nhìn và o báo chà mà xem. Ảnh ông ấy to hÆ¡n má»i ngÆ°á»i khác. Nhìn mà xem".
Báo hôm trÆ°á»›c từ thủ đô đến Ä‘ang nằm trên bà n tôi, và bức ảnh Zabeth chỉ là ảnh Tổng thống cùng vá»›i các quan chức chÃnh quyá»n tại má»™t tỉnh phÃa Nam.
"Nhìn mà xem, Salim. Ông ấy to lá»›n quá. Những ngÆ°á»i khác nhỠđến ná»—i anh chẳng thấy rõ há». Anh không thể biết há» là ai".
Các quan chức báºn trang phục giống hệt nhau do Tổng thống nghÄ© ra – áo khoác vạt ngắn, ca vát, thay vì áo sÆ¡ mi và nÆ¡ Ä‘eo cổ. Há» ngồi thà nh hà ng cháºt sát trong ảnh trông rất giống nhau. NhÆ°ng Zabeth chỉ và o má»™t cái gì đó khác cho tôi. Cô không coi bức ảnh là má»™t bức ảnh, cô không há» nói đến khoảng cách và tầm nhìn. Cô quan tâm đến khoảng không gian của má»—i ngÆ°á»i có mặt trong ảnh. Quả tháºt, cô chỉ và o cái gì đó tôi chÆ°a bao giá» nháºn ra: trong những bức ảnh trên báo chỉ những ngÆ°á»i khách nÆ°á»›c ngoà i có được khoảng không gian bằng vá»›i Tổng thống . Vá»›i ngÆ°á»i dân Tổng thống luôn được diá»…n tả là má»™t gÆ°Æ¡ng mặt cao vá»i vợi. Ngay cả khi những bức ảnh cùng kÃch thÆ°á»›c, thì ảnh của Tổng thống sẽ chỉ có khuôn mặt ông, trong khi những ngÆ°á»i khác thì phải chụp cả ngÆ°á»i. Thế nên bây giá», trong bức ảnh của Tổng thống Ä‘ang hÆ°á»›ng đến các quan chức miá»n Nam, má»™t bức ảnh được chụp từ vai Tổng thống , hai vai của Tổng thống , đầu và cái mÅ© chiếm gần hết khoảng không gian, còn lại các quan chức ngồi sát ká» nhau, ăn mặc hệt nhÆ° nhau.
"Ông ấy sẽ giết những ngÆ°á»i đó, Salim ạ. Há» Ä‘ang gà o thét trong lòng, ông ấy biết há» Ä‘ang gà o thét. Anh cÅ©ng biết, Salim ạ, rằng ông ấy không được tôn sùng đến thế đâu. Chẳng là cái gì cả".
Cô nhìn và o bức ảnh lá»›n trong cá»a hiệu, chụp cảnh Tổng thống Ä‘ang giÆ¡ chiếc gáºy lên, chiếc gáºy được nạm khắc nhiá»u biểu tượng khác nhau. Äoạn giữa chiếc gáºy có hình má»™t khuôn mặt ngÆ°á»i, má»™t thứ váºt thỠđặc biệt.
Cô nói "Chẳng là cái gì hết. Tôi sẽ nói cho anh vá» Tổng thống . Ông ta có má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, và ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y Ä‘i trÆ°á»›c ông ta má»—i khi ông ta Ä‘i đâu đấy. NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y nhảy ra khá»i xe trÆ°á»›c khi xe dừng lại, và má»i Ä‘iêu xấu cho Tổng thống Ä‘á»u Ä‘i theo ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y và nhá» váºy Tổng thống của chúng ta luôn bình an vô sá»±. Tôi thấy rồi, Salim ạ. Và tôi sẽ nói cho anh má»™t và i Ä‘iá»u gì đó. NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông nhảy ra và biến và o đám đông là ngÆ°á»i da trắng".
"Nhưng Tổng thống không có ở đây mà , Beth".
"Tôi thấy chứ, Salim. Tôi nhìn thấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó. Anh đừng có nói vá»›i tôi là anh không biết".
Cả ngà y hôm đó Metty rất tốt. Không nhắc lại những gì đã xảy ra, nó chăm sóc tôi má»™t cách kÃnh nể (sá»± kÃnh nể nhÆ° thể tôi là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông hung bạo, Ä‘ang bị thÆ°Æ¡ng) và dịu dà ng. Tôi nhá»› lại những lúc thế nà y trong cuá»™c sống chung của chúng tôi trên bá» biển, sau má»—i cuá»™c cãi cá» trong gia đình. Tôi cho là nó cÅ©ng nhá»› đến những khoảnh khắc đó, và cÅ©ng Ä‘ang rÆ¡i và o những ký ức cÅ© . cuối cùng tôi cÅ©ng là m theo nó, và điá»u nà y có hiệu quả đáng kể.
Tôi nghe lá»i nó vá» căn há»™ và o giữa buổi chiá»u, nó bảo nó có thể trông cá»a hiệu được. Sau đó nó không đến chá»— gia đình nó nhÆ° thói quen. Nó vá» căn há»™ và kÃn đáo cho tôi biết là nó có ở đó, và ở lại. Tôi nghe tiếng nó bÆ°á»›c rón rén. Äiá»u đó thá»±c ra không cần thiết, nhÆ°ng sá»± chú ý có lợi cho tôi, và trên cái giÆ°á»ng đó, nÆ¡i nhiá»u lúc tôi đã thấy lại những cảnh ngà y hôm trÆ°á»›c (không, chÃnh là ngà y nà y) tôi bắt đầu ngủ.
Khi tỉnh dáºy tôi thấy mình tháºt há»—n Ä‘á»™n. Cả ánh sáng buổi chiá»u lẫn bóng tối ầm Ä© Ä‘á»u không đúng. Thế là đêm thứ hai đã trôi qua. Äiện thoại không hỠđổ chuông và tôi cÅ©ng không gá»i. Buổi sáng Metty mang cà phê đến cho tôi.
Tôi đến chá»— Shoba và Mahesh để ăn trÆ°a, tôi thấy dÆ°á»ng nhÆ° tôi đã ở Bigburger và đã nháºn lá»i má»i nà y từ lâu rồi.
Căn há»™ vá»›i những bức rèm hạ xuống để che ánh nắng chói chang, vá»›i những tấm thảm Ba tÆ° và đồ đồng đẹp đẽ và toà n bá»™ những thứ đồ váºt nhá» bé, vẫn nhÆ° là tôi vẫn nhá»›. Äó là má»™t bữa ăn trÆ°a im lặng, không đặc biệt nhÆ° là bữa trÆ°a há»™i ngá»™ hay là m là nh. Chúng tôi nói vá» những sá»± kiện má»›i xảy ra. Chủ Ä‘á» là giá trị tà i sản – và o thá»i Ä‘iểm nà o đó nó đã từng là chủ Ä‘á» yêu thÃch của Mahesh, nhÆ°ng giá» lại khiến tất cả mệt má»i – đã không ăn thua gì. GiỠđây chúng tôi chỉ bà n luáºn vá» các món chúng tôi ăn.
Äến lúc cuối Shoba há»i vá» Yvette. Äó là lần đầu tiên cô là m váºy. Tôi nói vắn tắt việc đã xảy ra. Cô nói "Tôi rất tiếc. Má»™t Ä‘iá»u nhÆ° thế sẽ chỉ xảy đến vá»›i anh trong hai mÆ°Æ¡i năm nữa". Và sau đó tất cả những Ä‘iá»u tôi nghÄ© vá» Shoba, những cách thức chÃnh quy và sá»± khôn ngoan của cô, tôi bị mê hoặc bởi sá»± dá»… mến và minh triết của cô.
Mahesh lau bà n và chuẩn bị pha Nestcafé – cho đến giá» tôi vẫn chÆ°a nhìn thấy ngÆ°á»i hầu nà o. Shoba kéo má»™t phần rèm ra để lá»t chút ánh sáng và o. Cô ngồi, trong ánh sáng rá»±c rỡ, trên chiếc trÆ°á»ng ká»· hiện đại – vá»›i những tay nắm có hình ông, thấp và chắc chắn – và bảo tôi đến ngồi cạnh. "Äến đây, Salim".
Cô nhìn chăm chú và o tôi khi tôi ngồi xuống. Rồi, ngẩng đầu lên má»™t chút, cô hÆ°á»›ng mặt nghiêng vá» phÃa tôi và nói "Anh có nhìn thấy gì trên mặt tôi không?"
Tôi không hiểu câu há»i.
Cô nói "Salim!" và quay mặt vỠtôi, vẫn ngẩng lên, nhìn thẳng và o mắt tôi "Tôi có còn đáng ghét lắm không? Nhìn quanh mắt tôi và má trái xem. Nhất là má bên trái. Anh thấy gì không?"
Mahesh đặt những chiếc tách cà phê lên trên chiếc bà n thấp và đứng cạnh tôi, cùng nhìn với tôi. Anh nói "Salim không thể thấy gì đâu".
Shoba nói "Äể anh ấy tá»± nói Ä‘i. Nhìn và o mắt trái tôi xem nà o. Nhìn và o da phÃa trên mắt ấy, và nhìn và o má nữa". Và cô giữ nguyên mặt ngẩng lên, nhÆ° thể Ä‘ang đặt đầu lên đâu đó.
Nhìn tháºt kỹ, nhìn tháºt kỹ và o chá»— cô muốn tôi nhìn, tôi thấy cái tôi nghÄ© rằng mà u của mệt má»i hoặc ốm yếu dÆ°á»›i mắt cô cÅ©ng thà nh từng phần rất nhẹ phá»›t qua trên da, má»™t sá»± nồng nhiệt yếu á»›t trên là n da tái của cô, chỉ có thể nháºn được trên gò má trái. Và đã nhìn rồi, sau khi không thấy gì, tôi không thể phát hiện gì thêm nữa, và tôi thấy sá»± kinh tởm mà cô đã nói. Cô đã thấy cái tôi thấy. Cô rất buồn, nhẫn nhục.
Mahesh nói "GiỠthì tệ quá rồi. Em đã để anh ấy nhìn thấy".
Shoba nói "Khi tôi nói vá»›i gia đình là tôi sẽ đến sống vá»›i Mahesh, các anh của tôi đã doạ sẽ tạt axit và o mặt tôi. Anh có thể nói là điá»u đó đã xảy ra. Khi cha tôi chết hỠđã gá»i cho tôi má»™t bức Ä‘iện. Tôi coi đó là dấu hiệu cho thấy há» muốn tôi trở vá» nhà dá»± đám tang. Tháºt là má»™t cách tháºt tồi tệ để vá» nhà – cha thì chết, đất nÆ°á»›c thì trong tình trạng đó, ngÆ°á»i châu Phi tháºt là khủng khiếp. Tôi thấy má»i ngÆ°á»i bên bá» của má»™t vách núi dá»±ng đứng. NhÆ°ng tôi không thể nói cho há» Ä‘iá»u đó. Khi anh há»i há» Ä‘ang là m gì, há» có thể vá» rằng má»i cái vẫn tốt, có gì mà phải lo đâu. Và anh cÅ©ng phải giả vá» giống nhÆ° há». tại sao chúng ta lại thế nà y?
"má»™t sáng tôi không biết cái gì đã xui khiến tôi. Äó là má»™t cô gái Shindi từng há»c ở Anh – theo nhÆ° cô ta nói – và đã mở má»™t hiệu cắt tóc. Mặt trá»i rất chói chang trên các ngá»n đồi ở đó, và tôi đã lái xe Ä‘i nhiá»u nÆ¡i, thăm lại bạn cÅ© và chỉ lái xe thôi, rá»i khá»i ngôi nhà . Má»—i má»™t nÆ¡i tôi từng yêu, đến và xem, tôi bắt đầu căm ghét, và tôi phải dừng lại. Tôi cho rằng trong khi lái xe Ä‘i vòng vòng má»i cái trở nên bầm lại và sÆ°ng tấy lên trên da tôi. Tôi há»i cô gái Sindhi có thứ kem gì đó mà tôi có thể dùng được không. Cô ta nói cô ta có má»™t thứ. Cô ta từng dùng cái đó. Tôi thét lên bảo cô ta dừng lại. Cô ta đã dùng oxy già . Tôi chạy vá» nhà vá»›i khuôn mặt bị lá»™t. Và ngôi nhà của ngÆ°á»i chết đó đã thá»±c sá»± trở thà nh ngôi nhà phiá»n muá»™n đối vá»›i tôi.
"Tôi không thể ở lại đó. Tôi phải giấu khuôn mặt mình khá»i má»i ngÆ°á»i. Và rồi tôi chạy vỠđây, vẫn phải trốn nhÆ° trÆ°á»›c. Ở đây tôi không Ä‘i đâu được. Giá» thì tôi chẳng Ä‘i đâu được nữa. Tôi chỉ thỉnh thoảng ra ngoà i buổi tối thôi. Tôi đã khá hÆ¡n. NhÆ°ng vẫn còn phải cẩn tháºn lắm. Tôi không ra nÆ°á»›c ngoà i được nữa rồi, Salim ạ. Tôi muốn Ä‘i lắm, muốn bá» Ä‘i lắm. Và chúng tôi có tiá»n. New York, London, Paris. Anh có biết Paris không? Có má»™t chuyên gia thẩm mỹ ở đó. NgÆ°á»i ta nói ông ấy là m da giá»i hÆ¡n bất cứ ai. Chắc là phải hay lắm, nếu tôi đến được đó. Và rồi sau đó tôi có thể Ä‘i khắp nÆ¡i. Thuỵ SÄ© chẳng hạn – tiếng Anh gá»i là gì nhỉ"
"Switzerland".
"Anh thấy đấy, sống trong căn há»™ nà y tôi đã quên mất tiếng Anh rồi. Äó chắc là má»™t nÆ¡i đẹp lắm, tôi vẫn nghÄ© thế, nếu xin được thị thá»±c".
Lúc nà y Mahesh vẫn nhìn và o mặt cô, ná»a khuyến khÃch ná»a tức tối vá»›i cô. Chiếc áo sÆ¡ mi vải cô tông mà u Ä‘á» trang nhã của anh vá»›i chiếc cổ cháºt cứng, dáng rất đẹp Ä‘ang mở rá»™ng trên cổ - đó là má»™t phần của phong cách mà anh đã há»c được ở cô.
Tôi sung sÆ°á»›ng khi thoát khá»i há», khá»i ná»—i ám ảnh hỠđã bắt tôi tham dá»± trong phòng khách. Lá»™t da, da – những từ đó là m tôi không thoải mái suốt trên dá»c Ä‘Æ°á»ng vá».
Vá»›i tôi ná»—i ám ảnh lá»›n hÆ¡n má»™t khuyết táºt vá» da. HỠđã tá»± kết liá»…u Ä‘á»i mình. Má»™t khi há» phải chịu Ä‘á»±ng ý nghÄ© vá» những truyá»n thống cÅ© xÆ°a của há» (vẫn đến má»™t nÆ¡i nà o khác, bởi những ngÆ°á»i khác) giá» há» hoà n toà n trống rá»—ng ở châu Phi nà y và không được bảo vệ, chẳng có gì để dá»±a và o cả. Há» bắt đầu mục nát. Tôi cÅ©ng giống nhÆ° há». Trừ phi ngay bây giá» tôi phải hà nh Ä‘á»™ng, nếu không số pháºn tôi cÅ©ng sẽ giống nhÆ° há». vấn Ä‘á» láºp Ä‘i láºp lại vá» gÆ°Æ¡ng và mắt đó, việc bắt ngÆ°á»i khác phải tìm ra khuyết táºt, sá»± Ä‘iên rồ trong má»™t căn phòng nhá».
Tôi quyết định Ä‘i và o thế giá»›i, để phá tung cái địa lý cháºt chá»™i nà y của thị trấn, để là m trách nhiệm của tôi vá»›i những ngÆ°á»i phụ thuá»™c và o tôi. Tôi viết cho Nazruddin rằng tôi sẽ tá»›i London thăm ông, chỉ Ä‘Æ¡n giản váºy thôi. Dù sao cÅ©ng là má»™t quyết định ra trò! Khi không có lá»±a chá»n nà o khác, khi gia đình và cá»™ng đồng chỉ còn lay lắt tồn tại, khi nghÄ©a vụ chỉ còn có má»™t ý nghÄ©a, và không còn ngôi nhà an toà n nà o nữa.
Cuối cùng tôi cÅ©ng Ä‘i trên má»™t chiếc máy bay bay trên bá» phÃa đông của châu lục, trÆ°á»›c khi trá»±c chỉ phÃa bắc. Chuyến bay dừng lại ở sân bay của chúng tôi. Tôi không phải đến táºn thủ đô để Ä‘i nó. Thế là mãi cho đến giá» tôi vẫn chÆ°a há» biết thủ đô.
Tôi ngủ trong cái đêm bay đến châu Âu. Má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà ngồi ở cái ghế cạnh cá»a sổ, Ä‘i ra Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, dẫm và o chân tôi và đánh thức tôi dáºy. Tôi nghÄ©: nhÆ°ng đó là Yvette mà . Nà ng Ä‘ang ở cùng vá»›i tôi. Tôi chỠđến khi nà ng trở lại. Và đang tỉnh thức, tôi đợi mÆ°á»i hay mÆ°á»i lăm giây. Rồi tôi hiểu đó chỉ là má»™t giấc mÆ¡. Tháºt là đau khổ khi hiểu là tôi Ä‘ang cô Ä‘á»™c, và đang bay đến má»™t số pháºn khác lạ đến thế.
|
|
|
| |