Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 14 Kim Phong Tế Vũ Lâu
Chương 05: Nhị Cấp Thú Binh
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tụ tập nói chuyện đoạn ai nấy về phòng nghỉ ngơi.
Người ngủ say, có người lại đả tọa tu luyện.
Tôn Lập về phòng, đến hành lang thì có một Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cúi người: "Tôn sư huynh, phòng ở bên này."
Tôn Lập bất ngờ đi theo, gã nhớ rõ phòng mình lúc trước ở chỗ nào. Đệ tử đó cười: "Mới chuyển cho sư huynh."
Tôn Lập lấy làm lạ, theo đệ tử đó đi không xa, là một gian tiểu viện gần đấy, đệ tử thôi đẩy cửa: "Tôn sư huynh, đây là của sư huynh.”
Tôn Lập hiểu ra: thể hiện xong, quả nhiên đãi ngộ khác hẳn.
Gã mỉm cười: "Sư huynh cẩn thận quá."
Tiểu viện có tòa lầu hai tầng, trong sảnh có treo tranh của danh gia, tầng trên là phòng ngủ dễ chịu, trong sân trồng trúc và hoa mai, sau rừng trúc là nhà xí.
Nhỏ nhưng đầy đủ.
Điều kiện càng tốt, gã càng cẩn thận.
Gã bày trận pháp phong ấn, tính rằng nên luyện chế trận bàn.
Cách xa mấy dặm, màn nước trước mặt Chiêm Hưng Hiền mờ tịt, biết do trận pháp Tôn Lập bày ra thì hừ lạnh, phất tay xóa tan.
"Hừ, không yên tâm nên mới dùng trận pháp phong ấn!"
Tôn Lập ở trong trận pháp, lấy ra viên ngọc.
Là nhất phẩm hạ pháp bảo, nhưng còn quý hơn nhiều nhất phẩm thượng pháp bảo.
Kim nhưỡng dược điền là một không gian độc lập nhưng kém xa động thiên pháp bảo. Chỗ quý nhất của pháp khí này là kim sắc thổ nhưỡng.
Đồn rằng kim sắc thổ nhưỡng là nhân tộc đại thánh năm xưa ăn trộm từ tay Thiên đế, dĩ nhiên đấy chỉ là đồn thổi nhưng đủ thấy nó quý thế nào.
La Hoàn cho gã biết kim nhưỡng này rất tốt để trồng linh dược, phối hợp cùng phương pháp y dạy sẽ khiến linh dược chín nhanh hơn ba phần!
Tôn Lập tế luyện pháp khí xong, trước mắt mở ra không gian rất rộng.
Trong hư không vô tận lơ lửng một mảnh kim sắc thổ nhưỡng cỡ một mẫu, trồng các loại linh dược trân quý, những loại này không dễ mua được, đều do Chiêm Hưng Hiền đổ tâm huyết ra thu gom.
Nhiều loại đã sắp chín.
Tôn Lập đẩy cửa lều cỏ, lại càng kinh ngạc, một nửa không gian chứa linh dược đã hái, tệ nhất cũng thất phẩm thượng, cao nhất nhất phẩm trung!
Một nửa còn lại là hạt linh dược! Đẳng cấp rất cao.
Chả trách Chiêm Hưng Hiền canh cánh, bảo vật này quá quý.
Tôn Lập từ lêu tranh đi ra, cải tạo linh điền.
Chiêm Hưng Hiền tuy đổ công nhưng không hiểu gì, chỉ biết dựa vào đặc tính của kim nhưỡng để linh dược trưởng thành tự nhiên. Vào tay Tôn Lập, tác dụng khác hẳn ngay, gã khắc trận pháp mà La Hoàn dạy – không thô thiển như khi xưa. Hiện gã đã đạt Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng nên trận pháp này có hiệu quả gấp mấy lần!
Đoạn dùng Linh lộ phù tưới nhuần.
Linh dược trong linh điền mọc với tốc độ nhìn rõ bằng mắt thường!
Tôn Lập hoan hỉ gật đầu.
Rời Kim nhưỡng dược điền, Tôn Lập tính rằng khi mở động thiên phúc địa, sẽ chuyển linh điền vào.
Mở động thiên pháp bảo đã đủ điều kiện, Tôn Lập chưa chắc nên không dám động thủ.
Tình thế càng lúc càng nghiêm trọng, động thiên pháp bảo tăng cường chiến lực càng có ý nghĩa trọng đại, gã tính rằng nên bớt thời gian mở động thiên pháp bảo.
Tối đó chỉnh trang linh điền tốn nhiều thời gian, Tôn Lập không tu luyện “Cửu tinh ngự bản đạo”. Nhưng lúc trời sáng thì có sức mạnh tuân theo quy tắc, chảy vào thể nội.
Đối với cảnh giới Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng điên phong của gã lại thành củng cố.
Tôn Lập ngẩn người, mở thú binh linh hoàn ra xem, hóa ra có một con Hỏa vĩ hùng báo thành nhị cấp thú binh: Tam thủ hỏa vĩ báo!
Sức mạnh này không quá lớn nhưng gã biết chỉ cần mười thú binh thành nhị cấp thú binh, là đủ cho gã đột phá, chính thức đạt tới Đạo nhân cảnh đệ tam trọng!
Công lực “tự nhiên mà có” này khiến Tôn Lập thích thú, càng mong mở động thiên pháp bảo.
Trời sáng, Tôn Lập bỏ trận pháp, ra ngoài rửa ráy, ở đây không có giếng, gã đành bỏ thói quen tắm sáng.
Rửa ráy xong, có tiếng gõ cửa, gã mở cửa thì hóa ra là đệ tử tối qua.
Y thấy Tôn Lập, có vẻ không được tự nhiên: "Tôn sư huynh, qua bên kia một chút."
Tôn Lập lấy làm lạ, đệ tử đó nói xong thì đi ngay, gã thấy không lành nên đi theo.
Bọn Sùng Bá đã dậy, Điền Anh Đông và Phùng Trung gần khỏi, đứng sau lưng chúng nhân, trông khá khó coi.
Ba đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cầm một ngóc giản chừng hai ngón tay, ngạo nghễ: "Chiêm lão tổ sắp xếp như thế, có gì cứ tìm lão tổ, đừng có giở oai!"
Tôn Lập hỏi: "Giảng tập, sao thế?"
Sùng Dần gật đầu: "Ngươi đến rồi, Chiêm Hưng Hiền muốn tách chúng ta ra."
Tôn Lập nhíu mày, cầm ngọc giản, đọc kỹ.
Ba đệ tử đó hiển nhiên thuộc phe Chiêm Hưng Hiền nên không dễ chịu gì với họ, người đứng đầu hừ lạnh: "Nhìn cái gì? Nhìn nữa cũng thế, đừng tưởng các ngươi đến Kim Phong Tế Vũ lâu làm khách, ở đây không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, phải chiến đấu!"
Tôn Lập sầm mặt: "Bọn mỗ đương nhiên sẽ chiến đấu,nhưng bọn mỗ hiểu nhau, phối hợp lại thì chiến lực tăng cao, tách ra thì không còn ưu thế đó, sao lại như thế?"
Gã nhìn đệ tử đó: "Mỗ muốn gặp Lục lão tổ!"
Đệ tử đứng đầu cười hắc hắc: "Lục lão tổ? Lục lão tổ đến giờ chưa xuất hiện, lẽ nào còn chưa rõ? Cho ngươi biết lâu chủ muốn thế, Lục lão tổ thì sao?"
Tôn Lập ngẩn người, tựa hồ hiểu ra.
"Bọn ta không tách ra thì các ngươi làm gì được?" Giang Sĩ Ngọc nổi nóng.
Đệ tử đứng đầu cười lạnh: "Không tách ra? Hừ, ta hi vọng các ngươi không tách ra, nửa cnah giờ các đội tập hợp, các ngươi cứ tự liệu! Chúng ta đi."
Ba đệ tử quay đi, chúng nhân sôi lên.
"Vì sao tách bọn ta ra? Chúng ta có thể hỗ trợ nhau, theo chúng thì ai biết chúng sẽ gạt chúng ta lúc nào??"
"Không thể tách ra, kiên quyết không tách!"
"Cùng lắm chúng ta không ở đây nữa!"
Chung Lâm nhìn Tôn Lập: "Tôn Lập, việc này là sao?"
Tôn Lập đáp: "E là Lạc Vân Bằng lạc lâu chủ còn chưa tin chúng ta..."
Chúng nhân á khẩu.
Tô Tiểu Mai nổi giận: "Nơi này quá tệ đi thôi. Thánh Thống chi địa, chúng ta không cần, chúng ta cứ từng bước tu luyện, cũng sẽ thành cao thủ."
Điền Anh Đông này giờ không nói chợt lên tiếng: "Chỉ e muốn cũng không đi được..."
Chúng nhân ngẩn người, nhưng Kim Phong Tế Vũ lâu có lẽ thế thật.
Tôn Lập kỳ thực cũng đã nổi nóng, gã ẩn nhẫn chỉ vì Thánh Thống chi địa. Cảnh giới cả toán quá thấp, nếu nhờ đó mà tăng tiến thì trong thời loạn này sẽ có thêm sức giữ mình.
Nhưng tách ra, họ không thể tiếp sức, nguy hiểm tăng hơn nhiều, như thế chạm đến ngưỡng của Tôn Lập.
Gã nghiến răng, nhìn ra ngoài, không có đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu nên hạ giọng: "Chúng ta đi thôi!"
Vừa dứt lời có tiếng bước chân vang lên, chúng nhân liền cảnh giác, không nói gì nữa.
Lục Bạt Đỉnh vẫn ăn vận bình thường, vào trong liền tỏ ra quan tâm: "Tôn Lập, đừng hoảng."
Tôn Lập chưa hiểu hết.
Lục Bạt Đỉnh lắc đầu: "Không sai, lâu chủ đích xác phái người đến cho gia gia và Từ gia gia biết nhưng các vị đừng trách, lâu chủ là người tốt, làm thế cũng vì lập trường của mình, đổi lại các vị có thế không?"
Tôn Lập im lặng.
Lạc Vân Bằng đích xác có nỗi khỏ riêng, là Kim Phong Tế Vũ lâu lâu chủ nên phải suy tính từ góc độ đó, chứ thật ra y không thấy cần như thế song vẫn phải tán đồng Chiêm Hưng Hiền.
Nhưng Tôn Lập không "vĩ đại" đến mức hiểu cho người khác mà bỏ qua sống chết của mình.
Lục Bạt Đỉnh lại nói: "Tại hạ đến vội vàng để nói rằng Chiêm lão tổ tách các vị ra chỉ để chọc tức chứ không có ý nghĩa thực tế."
Tôn Lập ngẩn người, những người khác hiếu kỳ.
"Sao lại nói thế?"
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 14 Kim Phong Tế Vũ Lâu
Chương 06: Không Gì Phá Nổi
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Đội ngũ các vị sắp vào toàn Đạo nhân cảnh, Phàm nhân cảnh, hiện tại có hộ sơn đại trận bảo vệ, muốn ra giao chiến ít nhất cũng Hiền nhân cảnh đệ tam trọng trở lên, thường thì chân nhân lão tổ dẫn trưởng bối Hiền nhân cảnh đệ thất trọng xông ra, nên các vị không cần xuất chiến. Không tin cứ hỏi xem?"
Tôn Lập cười: "Lục huynh cũng nói rồi, đội ngũ của mỗ thực lực quá tệ, không đến lượt xuất chiến."
Lục Bạt Đỉnh đỏ mặt: "Dù thế cũng không nên nói toẹt ra khiến mỗ khó xử, tiểu tử ngươi từ khi gặp thì mỗ đã biết là không thật thà!"
Tôn Lập cười ha hả: "Hay lắm, Lục huynh là người tốt, được chưa?"
Lục Bạt Đỉnh sờ lên vầng trán rộng: "Người thật thà như tại hạ, trời sinh bị bắt nạt." Y hạ giọng: "Việc này các vị biết là được, Chiêm Hưng Hiền chọc giận các vị vì mục đích gì thì đã rõ, tại hạ chỉ nói thế thôi."
Y xua xua tay, cất bước đi.
Câu cuối cùng của y khiến Tôn Lập toát mồ hôi lạnh: Chiêm Hưng Hiền quả thật hiểm ác, cố ý bày kế cho gã mắc vào, nếu gã rời Kim Phong Tế Vũ lâu, Chiêm Hưng Hiền khẳng định sẽ ra tay quét sạch!
Thiên môn long pháo, Kim nhưỡng dược điền, đều của Chiêm Hưng Hiền.
Sùng Dần nói: "Lục Bạt Đỉnh là chân quân tử, không gạt bọn ta, nhưng tất cả nên cẩn thận."
Chúng nhân gật đầu, cùng về đội ngũ.
Vừa hay, đội ngũ của Tôn Lập được xếp ở vị trí trận pháp thủng lúc trước, nói là "trấn thủ" còn thực tế là đứng trong hộ sơn đại trận nhìn ma tu công kích.
Tuy trận pháp đã được vá, nhưng theo thói quen thì vẫn cho là thứ được sửa sẽ không bằng thứ lúc đầu, vẫn lo sẽ bị ma tu công phá.
Nên lại phái thêm tới ba vị chân nhân lão tổ.
Đứng đầu là đại cừu nhân của Tôn Lập: Chiêm Hưng Hiền.
Ma tu quả nhiên khí thế hung hung, chiến xa chở tám khẩu Thiên môn long pháo! Ma tu định dùng Thiên môn long pháo oanh kích trận pháp.
Nhưng đến nơi thì lỗ hổng trận pháp đã được vá, tức thì tất cả xôn xao, quay về báo cáo.
Đại hình chiến tranh pháp khí cực nặng, vận chuyển không tiện, pháp khí này khác pháp khí thông thường ở chỗ không do cá nhân sở hữu nên ai cũng dùng được.
Nhưng vì chưa bị tu sĩ tế luyện quá, thiếu đi "linh tính". Pháp khí thông thường thì tu sĩ có thể điều khiển linh hoạt, còn đại hình chiến tranh pháp khí thì phải dùng sức vận chuyển.
Đương nhiên, nếu là chân nhân lão tổ thì không cần để ý đến trọng lượng.
Hôm qua ma tu không hề để lỡ cơ hội. Chân nhân lão tổ cũng là người, tấn công mãi cũng cần hồi sức, vết thủng hôm qua theo đánh giá thì chính ma tu cũng không mất ba ngày, đừng mong vá được, Kim Phong Tế Vũ lâu càng không thể.
Nên ma tu dừng nửa ngày, chuẩn bị đầy đủ rồi định công phá Kim Phong Tế Vũ lâu, không ngờ Kim Phong Tế Vũ lâu đã chữa lành hộ sơn đại trận!
Chân nhân lão tổ dẫn đầu không tiện quyết định, còn tiểu vương gia nên y về bẩm cáo.
A Tổ ngẩn người, giật mình nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên dặn: "Bắn!"
"Ầm, ầm, ầm..."
Hướng Thiên môn long pháo vào vị trí đã được chữa, ma tu ở ngoài hộ sơn đại trận bày tam giác chiến trận. Xếp đầu là Huyết ma đỉnh trứ danh của A Tổ!
Lưỡng đại ma kỵ sinh đôi ở trên đỉnh tam giác chiến trận, mắt đỏ ngầu lên.
Từ khi khiếp sợ trước chiến thuật quỷ dị của Tôn Lập, lưỡng đại ma kỵ hổ thẹn, luôn xông lên đầu, dùng máu rửa đi sỉ nhục!
Phía sau Huyết ma đỉnh còn năm chiến trận dàn từ mạnh xuống yếu, chỉ cần trận pháp bị khoét thủng là không hề do dự xông vào, huyết tẩy Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tam vị chân nhân lão tổ đứng trên lưng núi nhìn hộ sơn đại trận của Kim Phong Tế Vũ lâu, người đứng đầu sắc mặt lạnh tanh, cả ba không nói gì nhưng với nhãn lực siêu phàm thì biết đại trận chắc chắn hơn trước!
"Ầm, ầm, ầm..."
Tám khẩu Thiên môn long pháo vẫn bắn, mỗi dải sáng va vào hộ sơn đại trận thì tất cả rung lên, người Kim Phong Tế Vũ lâu run rẩy theo.
Bọn Chiêm Hưng Hiền ngưng trọng. Một khi hộ sơn đại trận bị công phá, họ sẽ trực tiếp đối diện tám khẩu Thiên môn long pháo oanh kích - - không ai muốn thế, kể cả chân nhân lão tổ.
Cứ thế qua nửa canh giờ, tám khẩu Thiên môn long pháo vẫn oanh kích mãnh liệt, hộ sơn đại trận vẫn rung rinh nhưng các đệ tử trấn tĩnh hẳn vì nhận ra hỏa lực cỡ nào cũng không làm gì được hộ sơn đại trận.
Dần dần, các đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu nhẹ gánh hẳn.
Trong tam vị chân nhân lão tổ ccó hai người yên tâm, chỉ Chiêm Hưng Hiền thấy bức bối!
Các đệ tử hỉ hả trêu cợt ma tu, ban đầu còn thu liễm, về sau càng lúc càng quá đáng.
Đừng tưởng tu sĩ thì bình đạm, dù là ai, co vòi trong hộ sơn đại trận như mai rùa, lo lắng suốt mấy tháng thì tất bức bối đến phát điên.
Dù các tu sĩ đạo tâm kiên định, nhưng chỉ hơn người thường một chút.
Thấy ma tu bó tay, các đệ tử càng lúc càng vui vẻ, động tác và lời lẽ đao to búa lớn hẳn, một đệ tử béo trắng vén đạo bào, hướng ra ngoài làm toàn các động tác hạ lưu.
Mười mấy tu sĩ dàn hàng đái ra ngoài...
Trong số ma tu cũng có nữ tu, thức thì chửi rủa, các đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cười ha hả.
Chiêm Hưng Hiền định ngăn thì một lão tổ cản: "Thôi vậy, để họ phát tiết cũng tốt."
Chiêm Hưng Hiền không đồng ý, kết quả một lão tổ chợt kéo râu gầm lên: "Bọn nhãi ranh Quỷ Nhung làm gì được bọn ta! Ha ha ha!"
Cười đến rung râu.
Chúng đệ tử ngẩn người, rồi cười vang, các động tác càng trở lên quá đáng.
Chiêm Hưng Hiền giận run người: "Còn ra thể thống gì nữa!" Đoạn phất tay lui đi.
Hôm đó ma tu chủ yếu dồn hỏa lực vào lỗ hổng trận pháp, mỗi khẩu Thiên môn long pháo tiêu hao ít nhất hai khối trận pháp hạch tâm nhưng công cốc.
Trên đường về, Tôn Lập cảm giác rõ các đệ tử nhiệt tình, cả đội trưởng Nhạc Văn Thạch vốn lạnh lùng cũng cười.
"Tôn Lập, trận pháp còn vững hơn trước!"
"Sư huynh cứu cả Kim Phong Tế Vũ lâu."
"Thật không ngờ sư huynh còn trẻ như thế, thời gian tu đạo ngắn như thế mà trận pháp tạo nghệ cao như thế."
"Đúng là thiên tài trận pháp!"
Ai cũng cực kỳ nhiệt tình, Tôn Lập cười ha hả đáp lại.
Đến Quý tân lâu, tất cả chia tay.
Gã về Quý tân lâu, quả nhiên đội ngũ của cả nhóm xếp xuối, không đến lượt xuất chiến, Tôn Lập thở phào.
Trong thư phòng của Lạc Vân Bằng, lục vị chân nhân lão tổ lại tụ tề.
Tôn Lập sửa xong hộ sơn đại trận, không cần chân nhân lão tổ trấn thủ, nên tất cả có mặt.
Lạc Vân Bằng day day mi tâm, tựa hồ biết Lục Khiêm Vĩnh tụ tập mọi người lại làm gì. Chiêm Hưng Hiền sầm mặt bất động.
Quả nhiên, Lục Khiêm Vĩnh nói: "Lâu chủ, Tôn Lập sửa được hộ sơn đại trận, lại không có vấn đề gì, chúng ta cũng nên làm gì chứ?"
Chiêm Hưng Hiền mở mắt: "Còn làm gì nữa? Chúng ta không truy cứu chuyện Vọng Long đã là khoan hồng đại lượng rồi. Tôn Lập cũng chỉ lấy công chuộc tội."
Lục Khiêm Vĩnh tức giận: "Tội của Vọng Long sao lại để Tôn Lập chuộc? Ngươi có bản lĩnh cứ sang bờ kia Vị Thủy hà bắt Vọng Long về trị tội!"
"Ngươi..." Chiêm Hưng Hiền không dám nhưng không biết nói gì.
Lạc Vân Bằng nhăn nhó: "Được rồi, lưỡng vị lão tổ, bớt giận đi. Không nên vì người ngoài mà xung đột." Đoạn nhìn Lục Khiêm Vĩnh.
Lục Khiêm Vĩnh không lùi bước: "Lâu chủ, hiện tại cả Đại Tùy tu chân giới đều trông vào Kim Phong Tế Vũ lâu. Có công không được thưởng sẽ khiến tất cả ngã lòng."
Lạc Vân Bằng do dự: "Chuyện này..."
Từ Doanh Hầu lấy làm lạ, lão huynh đệ sao lại đứng về người ngoài? Tôn Lập xác thực bất phàm, nhưng không nên vì thế mà xung đột với lâu chủ.
Lục Khiêm Vĩnh vẫn tranh thủ: "Lâu chủ, dù thế nào cũng phải thưởng, nếu thấy lão phu không đúng thì cứ chỉ ra!"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 14 Kim Phong Tế Vũ Lâu
Chương 07: Ngân Giao Lục Bảo
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Có công thì thưởng, Lạc Vân Bằng làm sao tìm được điểm không đúng?
Y cười khổ, Chiêm Hưng Hiền lạnh giọng: "Chân nhân lão tổ bọn ta ngăn chặn ma tu, cũng vất vả, có nên xin lâu chủ thưởng không?"
Lạc Vân Bằng đưa tay cản: "Được rồi, đững cãi nhau nữa, mỗ nghĩ ra một vật để thưởng cho Tôn Lập!"
Chiêm Hưng Hiền định nói, Lạc Vân Bằng vẫy tay với Lục Khiêm Vĩnh, hơi không vui: "Lục lão tổ, theo mỗ đi lấy một thứ giao cho Tôn Lập."
Lạc Vân Bằng dẫn Lục Khiêm Vĩnh đi vòng vèo đến một vạt rừng. Lục Khiêm Vĩnh ngẩn người: "Lâu chủ, đến đây làm gì?"
"Thứ đó ở trong."
Lục Khiêm Vĩnh lấy làm lạ: sao không vào kho mà lại đến "Tịnh quy chi địa"?
Hàng cây không biết mọc bao nhiêu năm, bé nhất cũng bằng thân người, to nhất phải bốn người ôm, ở giữa bãi cây là một từ đường, cửa có bốn người gác, hành lễ hỏi: "Lâu chủ, trưởng lão!"
Cả hai gật đầu đi vào.
Đây là chỗ các tiền bối cao nhân của Kim Phong Tế Vũ lâu khi hết dương thọ thì về vũ hóa.
Lạc Vân Bằng dẫn Lục Khiêm Vĩnh vào chính điện, chỉ vào một hàng trụ: "Thưởng thứ này cho Tôn Lập, thế nào?"
Lục Khiêm Vĩnh nhăn nhó: "Cái này..."
Một hàng sáu cái cột đó điêu khắc bằng hán bạch ngọc, cao bằng thâ nngười, đỉnh khảm minh châu cỡ nắm tay, quang mang chiếu sáng đại điện.
Lạc Vân Bằng nói thưởng là thưởng sáu viên minh châu này.
Thứ đặt ở đây không có ý nghĩa trọng đại thì cũng vô vùng trân quý. Sáu viên bảo châu được cả hai.
Sáu viên ngọc này rất nổi danh ở ngoài, là "Ngân giao lục bảo" .
Kim Phong Tế Vũ lâu sáng lập thế nào, bề ngoài chỉ còn lại truyền thuyết mang sắc thái truyền kỳ. Nhưng Kim Phong Tế Vũ lâu phát tích trong tay ai thì Đại Tùy tu sĩ đều biết: Tả Đăng Thiên!
Chừng một nghìn năm trăm năm trước, Tả Đăng Thiên tiếp quản Kim Phong Tế Vũ lâu, ở Vị Thủy hà nguyên giết chết Ngân bối giao long có thiên niên đạo hành, giao long khi đó ngang với tu vi Chân nhân cảnh đệ thất trọng, trận chiến đó chấn kinh thiên hạ.
Tả Đăng Thiên nhất chiến thành danh, lấy được giao động tàng bảo, Kim Phong Tế Vũ lâu tức thì giàu có nhất Đại Tùy tu chân giới, quật khởi thế lực tu chân đệ nhất.
Sáu viên minh châu này lấy được ở giao động tàng bảo.
Tuy thập phần hữu danh nhưng không ai biết sáu viên khỏa bảo châu này có tác dụng gì, đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không rõ, chỉ biết được đặt trong tịnh quy chi địa, ý nghĩa trọng đại.
Lục Khiêm Vĩnh biết sáu viên bảo châu trân quý bị để ở đây vì bắt buộc.
Năm xưa Tả Đăng Thiên tiên tổ quyết chấn hưng Kim Phong Tế Vũ lâu, giết giao long đoạt được bảo tàng đều chuyển hóa thành thực lực môn phái. Ngân giao lục bảo này lúc Tả Đăng Thiên lấy được rất yêu thích, trong bảo châu hàm chứa linh lực cực kỳ phong phú, mỗi viên tương đương với linh tủy cao cấp to cỡ cái đĩa!
Tả Đăng Thiên tổ sư hớn hở, rồi phát hiện linh khí cực kỳ "kiên cố", không cách gì rút ra được...
Sau Tả Đăng Thiên, vô số tiên tổ Kim Phong Tế Vũ lâu muốn sử dụng nhưng bó tay, sau cùng được đạt vào tịnh quy chi địa, thành vật chiếu sáng quý nhất Đại Tùy tu chân giới!
Lạc Vân Bằng thương Ngân giao lục bảo cho Tôn Lập, "lượng" thì đủ mà lại không xót ruột, quả là sáng trí.
"Lâu chủ, thứ này quá quý trọng?" Lục Khiêm Vĩnh do dự. Cho Tôn Lập thứ này có tác dụng gì?
Lạc Vân Bằng cười đắc ý: "Không quý, như thế cả Đại Tùy đều thấy Kim Phong Tế Vũ lâu quyết tâm cùng tu chân giới tồn vong!"
Lục Khiêm Vĩnh bó tay: "Lão phu thay mặt Tôn Lập đa tạ lâu chủ."
Lục Khiêm Vĩnh ấm ức cầm Ngân giao lục bảo rời tịnh quy chi địa, Lạc Vân Bằng cười cười chắp tay sau lưng đi ra, ứng phó xong Lục Khiêm Vĩnh, lại không tổn thất, Lạc Vân Bằng quả thực thoải mái.
Nhưng khổ cho Lục Khiêm Vĩnh, y cầm tới Ngân giao lục bảo tuy trân quý vô cùng nhưng không có giá trị gì, do dự mãi trước Quý tân lâu rồi mặt dày đi vào.
Tôn Lập chưa nghỉ, thấy Lục Khiêm Vĩnh đến thì mừng rỡ: "Lục tiền bối, mời ngồi."
Lục Khiêm Vĩnh cười khan, xua xua tay: "Ta không ngồi lại đâu, tiểu hữu sửa được hộ sơn đại trận, đấy là công lớn. Lâu chủ sai mang tới thứ này, coi như phần thưởng."
Đoạn lấy ra hộp ngọc, Ngân giao lục bảo phát ra quang mang nhu hòa.
Tôn Lập thầm nhủ Kim Phong Tế Vũ lâu rộng rãi như thế từ lúc nào?
Gã khách khí: "Đều là trách nhiệm, lâu chủ khảng khái quá."
Lục Khiêm Vĩnh thầm nhủ chốc nữa xem kỹ sẽ không nghĩ thế, tức thì cũng hơi thẹn: "Được rồi, đồ đưa tới rồi, lão phu về thôi."
"Cung tống Lục tiền bối!"
Lục Khiêm Vĩnh cước bộ cực kỳ nhanh nhẹn đi ra, lắc đầu thở dài.
Tôn Lập đóng cửa nghiên cứu sáu viên minh châu. Ban nãy chỉ liếc mắt là nhận ra mỗi viên chứa lượng linh khí sánh với trận pháp hạch tâm của một khẩu Thiên môn long pháo!
Kiểm tra kỹ, phát hiện quả nhiên sáu viên minh châu là bảo vật!
Tôn Lập càng hồ nghi, dồn linh nguyên chú vào kiểm tra: "Hóa ra vậy!"
Đồng thời, Võ Diệu và La Hoàn kinh ngạc: "À –"
Tôn Lập cười khổ: "Tiểu tử biết tên kiệt sỉ Lạc Vân Bằng này đời nào rộng rãi, quả nhiên, thứ này có vẻ quý nhưng linh khí không thể tiếp dẫn ra được..."
La Hoàn im lặng, Võ Diệu mỏ nhọn: "Lẽ nào ngươi không thấy gì khác lạ?"
Võ Diệu nói thế tất có nguyên nhân, Tôn Lập lại dồn linh nguyên vào, cảm tri kỹ rồi nhíu mày: "Vì sao linh khí này lại quen quen?"
Võ Diệu cười hắc hắc: "Nghĩ đi."
Tôn Lập vắt óc rồi xuội lơ: "Võ tổ, tiểu tử không nghĩ ra."
Võ Diệu chỉ nói bốn chữ: "Thiên thần bảo lục.”
Tôn Lập hưng phấn: "Không sai, cảm giác linh khí ngưng cố này rất giống với Thiên thần bảo lục trắng, tiểu tẻ biết rồi, họ không biết cách sử dụng linh khí vì Thiên thần bảo lục đã thất truyền!"
Võ Diệu hiển nhiên không vừa ý: "Chà, ngộ tính này không bằng một phần mười lão tổ ta năm xưa!"
Y vẫn thế, đả kích Tôn Lập đồng thời không quên tự khen.
"Không sai, đây là sáu tấm Thiên thần bảo lục trắng, bất quá không phải hình ngọc bài."
Tôn Lập sau cùng cũng có cơ hội biểu hiện ngộ tính: "Cũng như linh phù có đủ loại, chứ không chỉ vẽ trên giấy vàng."
Võ Diệu: "Còn phải hỏi?"
Tôn Lập lại bị đả kích: "Được, tiểu tử nhiều lời..."
"Sáu viên bảo châu này, đẳng cấp cao hơn mớ ngọc bài lần trước nhiều, để ta nghĩ xem, nên khắc tên ai..."
Thiên thần bảo lục lần trước cứu Tôn Lập hai lần, lần này cao cấp hơn thì gã càng mong chờ!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 14 Kim Phong Tế Vũ Lâu
Chương 08: Phú Nhân Vương Giá Lâm
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Trong cạnh sơn cốc bên bờ Vị Thủy hà, A Tổ đi đi lại lại trong trung quân đại trướng, mày nhíu chặt.
Từ khi y vào Đại Tùy đây là lần đầu tiên tỏ vẻ khó xử.
Triệu thúc xếp bằng cạnh đó, lúc này không thể giúp được nhưng chỉ cần A Tổ hạ lệnh, y sẽ triệt để chấp hành.
Dù mệnh lệnh đó là gì.
Ma kỵ sinh đôi cũng ngồi đó, tay đặt lên đùi, tư thế này có thể đứng lên ngay.
Một chốc sau, A Tổ day lông mày: "E phải đổi kế hoạch, Kim Phong Tế Vũ lâu chợt có thêm một trận pháp đại gia... Nếu chúng biết sử dụng thì đúng là mối uy hiếp!"
Ai cũng hiểu thế.
A Tổ thoáng nghĩ: "Truyền lệnh mỗ, điều chỉnh bộ thự..."
Mệnh lệnh nhanh chóng được thi hành.
Mệnh lệnh sau cùng ban ra, truyền lệnh binh mới đi ra đã quay vào: "Tiểu vương gia..."
A Tổ không vui: "Xong nhanh thế?"
"Không phải, tiểu vương gia, lão gia đến rồi..."
A Tổ hớn hở: "Nghĩa phụ!"
Phú nhân vương bước lên sát lục vương tọa thì giáo đồ Thần Hoang đạo đều gọi y là vương gia, A Tổ tự nhiên là tiểu vương gia.
Chỉ người thân cận mới biết cốt tủy của Phú nhân vương là thương nhân, nên y vẫn xưng là "Lão gia", “người hầu” của y quen gọi lão gia chứ không phải vương gia, xưng hô A Tổ là "Thiếu gia".
Phú nhân vương thích kiểu xưng hô hỗn loạn đó.
A Tổ hào hứng chạy ra, bị một cái bụng mềm nhũn hất lùi lại.
A Tổ chỉ ôm được cái bụng.
"Nghĩa phụ! Nhớ người quá!"
Phú nhân vương cười cười xoa đầu A Tổ: "Ha ha, lại cao thêm rồi!"
Triệu thúc cười: "Lão gia, A Tổ thiếu gia mấy năm nay đâu có cao nữa, mỗi lần gặp lão gia vẫn nói câu đó..."
Phú nhân vương khẳng định: "Phi dã, lão gia ta dùng Phú giáp thuật toán, rõ ràng A Tổ nhà ta cao hơn chút xíu!"
Triệu thúc lén cười: "Lão gia nói cao thì là cao."
Sau lưng Phú nhân vương, hai người hầu mang vào một cái ghế lớn, không thì trong trướng này không có gì chịu được trọng lượng của y.
"Cho cha biết xem tình hình thế nào?"
A Tổ hơi thẹn, kể lại qua loa.
Phú nhân vương ngẩn người: "Trận pháp đại gia?" Y trầm ngâm: "Tôn Lập mới vào Kim Phong Tế Vũ lâu, ở đó có thêm trận pháp đại gia, hắc hắc!"
A Tổ cũng bất ngờ: "Lẽ nào là Tôn Lập đó? Không thể nào?"
Phú nhân vương sờ cằm, bào tay múp míp thấy rất dễ chịu: "Mấy lần con truy sát có phải đều thấy y không thể thoát?"
A Tổ cười khổ: "Lão nhân gia còn động vào nỗi đau của con làm gì."
Phú nhân vương cười ha hả: "Con đừng nghĩ nhiều, ngày mai công phá Kim Phong Tế Vũ lâu, bắt y ra hỏi là xong chứ gì?"
Triệu thúc hớn hở: "Lão gia định đích thân xuất thủ?" Phú nhân vương xuất thủ, Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả, thậm chí có thể cắt đứt Vị Thủy hà linh mạch, mọi việc sẽ xong!
A Tổ nhăn nhó: "Lão nhân gia xuất thủ chứng tỏ con thất bại còn gì?"
Phú nhân vương thuận tay cầm ngọc bản, trên đó ghi lại tổn hao, A Tổ biết ngay không xong. Quả nhiên Phú nhân vương đau lòng nhăn mặt: "Không được, ta phải xuất thủ, không thì mối làm ăn Đại Tùy lỗ vốn!"
A Tổ bó tay, Phú nhân vương tính toán đến vốn chứng tỏ không thể vãn hồi.
Phú nhân vương tựa hồ ý thức đến tâm trạng của A Tổ nên vỗ vai: "Mối làm ăn Đại Tùy này vượt dự liệu, đấy không phải lỗi của con, là do ta tính sai. Không sao, diệt xong Kim Phong Tế Vũ lâu thì con về phía tây, ở đó mới là chiến trường của con. Đại Tùy có là gì."
A Tổ hầm hừ coi như đồng ý.
Phú nhân vương chợt nghĩ ra một vấn đề: "Tôn Lập tiểu tử lấy đâu ra sáu khẩu Thiên môn long pháo?"
Triệu thúc và A Tổ ngẩn người, trước đó họ quên mất chuyện này.
Phú nhân vương lại hỏi: "Tiểu triệu, còn nhớ sáu khẩu Thiên môn long pháo có ấn ký gì không?"
Triệu thúc nhớ lại, tập trung vào sáu khẩu Thiên môn long pháo.
Triệu thúc nói: "Lão gia, tiểu nhân đúng là không chú ý chú ý, giờ mới nghĩ ra sáu khẩu Thiên môn long pháo đó hình như có dấu hiệu của Dũng nhân vương điện hạ!"
Phú nhân vương nhảy lên: "Chiến đấu cuồng đáng chết, quả nhiên đã tới, dám cướp của ta hả, muốn chết! Lão tử tốn nhiều vốn như thế, đời nào để ngươi..."
Y gầm gào, A Tổ và Triệu thúc đã quen, tính đến hơn thua là y đều thế.
"Ha ha ha!" Phú nhân vương cười vang vui vẻ: "Chiến đấu cuồng ngu xuẩn, sáu khẩu Thiên môn long pháo ít nhất cũng bằng nhất phẩm cơ quan thú, Tôn Lập tiểu tử này hủy được nhất phẩm cơ quan thú của y, chiến đấu cuồng nghèo hơn ta nhiều, tất tiếc lắm, ha ha!"
Phú nhân vương lại sờ cằm: "Tiểu tử này, hiện tại càng lúc càng đáng tiền, hắc hắc!"
…
Trong tòa lấu cao nhất Kim Phong Tế Vũ lâu, Lạc Vân Bằng bợ cằm suy nghĩ.
Bên trái là Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu, bên phải là Chiêm Hưng Hiền.
Song phương tranh cãi đến đỏ mặt.
"Sao lại không được? Trận pháp tạo nghệ của Tôn Lập đã được chứng minh, trận pháp đại gia như thế mà không dùng là vì sao? Ngươi nói được nửa phần lý lẽ thì ta nhịn!"
Lục Khiêm Vĩnh nói gì, Chiêm Hưng Hiền chỉ sầm mặt buông ra ba chữ: "Không đảm bảo!"
Lục Khiêm Vĩnh chỉ muốn tung chưởng vào mặt y!
"Không đảm bảo? Lẽ nào trận chiến hôm nay còn chưa rõ? Ngươi còn muốn thế nào mới đảm bảo? Dù hộ sơn đại trận cũng không tuyệt đối..."
"Không đảm bảo!" Chiêm Hưng Hiền lại nói, ai cũng nhận ra y không tin Tôn Lập.
Tam vị lão tổ kia im lặng, song phương đều có lý. Trận pháp của Tôn Lập đích xác là lợi khí, nhưng bảo họ tin tưởng người Tố Bão sơn thì về lý trí hay tình cảm đều khó.
Từ Doanh Hầu kéo Lục Khiêm Vĩnh đang nổi giận lại, nhìn lâu chủ Lạc Vân Bằng: "Lâu chủ có ý kiến gì?"
Lạc Vân Bằng biết rồi đến phần mình, cân nhắc rồi nói: "Tôn Lập giỏi về trận pháp thì không nên lãng phí."
Chiêm Hưng Hiền định nói, Lạc Vân Bằng giơ tay cản: "Nhưng họ là người Tố Bão sơn, mới xảy ra việc Vọng Long nên không thể không đề phòng."
Lạc Vân Bằng ngẩng lên: "Nên thử đã..."
Chúng nhân ngẩn người: là sao?
Lục Bạt Đỉnh do dự một chốc ngoài Quý tân lâu rồi mới đi vào.
Quý tân lâu thực tế là một dãy nhà, chỗ Tôn Lập ở nằm trong đó. Lục Bạt Đỉnh đi tới mà lòng ngổn ngang.
Đến cửa thì y thở dài.
"Tôn Lập," y gọi với vào.
Cả toán hoang mang: có chuyện gì đây?
Lục Bạt Đỉnh không giải thích, kéo Tôn Lập đến bờ Vị Thủy hà. Trong sơn cốc đối diện là doanh rại của A Tổ.
Bờ sông này là một đoạn quan trọng trong kết cấu "Long hấp thủy" của Kim Phong Tế Vũ lâu, được bảo vệ trong hộ sơn đại trận.
Bất quá bãi sông này bằng phẳng, rải rác mọc cây ưa nước, ngoài xa nữa là hàng cổ thụ.
Lục Bạt Đỉnh móc một trữ vật giới chỉ giao cho Tôn Lập: "Xem đi."
Tôn Lập mở ra: Thương viêm kim phấn, Lục hào tầm ti tuyến, Băng phách thủy ngọc, Cổ tê bì...
Đều để bố trí trận pháp.
Lục Bạt Đỉnh chỉ lên không, bao lấy bãi sông và khu rừng: "Những chỗ này đều do huynh đệ sử dụng, thế nào, có bố trí được sát trận?"
Tôn Lập nhíu mày: "Là sao?"
Lục Bạt Đỉnh xòe tay: "Coi như tại hạ nhờ đi? Không đủ gì xin cứ nói."
Tôn Lập do dự rồi gật đầu: "Được, mỗ thử xem sao."
Lục Bạt Đỉnh thở phào.
Nhưng người có tài đều kiêu ngạo, y vốn tưởng Tôn Lập cũng thế, Lạc Vân Bằng nghĩ ra cách "chiết trung" trông có vẻ lưỡng toàn kỳ mỹ, thực tế hoàn toàn bỏ qua cảm thụ của Tôn Lập.
Người ta vì sao phải để các người “thử”?
Tu bổ hộ sơn đại trận đã chứng minh trận pháp tạo nghệ của gã rồi.
Lục Bạt Đỉnh sợ Tôn Lập nổi giận đi mất.
May mà Tôn Lập không khiến y khó xử, càng khiến y cảm kích.
Tôn Lập nhận lời rồi bảo Lục Bạt Đỉnh đi, nói rõ không ai được lại gần không thì gã không làm nữa. Lục Bạt Đỉnh vỗ ngực đảm bảo.
Bên sông có ma tu giám thị, nhưng lúc này hộ sơn đại trận khiến bên ngoài không nhìn thấy gì.
Tôn Lập đi theo bờ sông một lúc, quanh khu rừng, hiểu qua về địa hình.
Võ Diệu nói: "Chỗ không rộng, thời gian khẩn bách, hơi phiền."
Tôn Lập vội nịnh: "Trong mắt Võ tổ thì đều là chuyện nhỏ thô, có gì làm khó được Võ tổ?"
Võ Diệu cười ha hả: "Tiểu tử hiện tại nhãn quang càng lúc càng sắc.”
La Hoàn khinh miệt: "Dừng!"
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 14 Kim Phong Tế Vũ Lâu
Chương 09: Thất Cực Thiên Quỹ Sát Trận
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Võ Diệu trầm ngâm rồi bảo Tôn Lập: "Nếu ngươi đã Hiền nhân cảnh, có đủ nguyên liệu thì bố trí trận pháp có thể cầm chân được mấy tiểu tử Chân nhân cảnh. Nhưng ngươi chỉ Đạo nhân cảnh, nguyên liệu cũng tệ, chỉ cầm chân được Hiền nhân cảnh, tối đa chỉ đệ nhị trọng. Bất quá ngươi có thứ đó thì lợi dụng được..."
Tôn Lập vốn định bảo Kim Phong Tế Vũ lâu cung cấp nguyên liệu, nhưng nghĩ đến nguyên liệu tốt nhất của họ cũng chỉ là “hạng bét” trong mắt Võ Diệu, như thế không phải tự rước lấy lời mắng sao.
"Võ tổ nói đúng, bố trận thế nào mong Võ tổ chỉ dẫn."
Võ Diệu nói: "Lần này truyền cho ngươi Thất cực thiên quỹ trận, làm theo lời lão tổ ta thì dù Hiền nhân cảnh đệ thất trọng có vào cũng không về được!"
Tôn Lập giật mình: "Hiền nhân cảnh đệ thất trọng? Thật hả?"
Võ Diệu không vui: "Ngươi không tin?"
Tôn Lập giải thích: "Đâu có, là tiểu tử kinh ngạc trước trận pháp của lão tổ!"
La Hoàn thở dài: "Ngươi nịnh hót tốt quá, sau này không tốt hơn thì đồ mỏ nhọn không giúp nữa, lúc đó biết làm sao..."
Tôn Lập thầm nhủ: có thể thế lắm!
Võ Diệu hầm hừ: "Đồ ẻo lả thường nhỏ nhen, thường lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nào tiểu tử, để ta dặn kỹ."
Võ Diệu nói qua về trận pháp, Tôn Lập tìm Lục Bạt Đỉnh đưa ra một danh sách: "Số nguyên liệu này không món nào thiếu được."
Lục Bạt Đỉnh giật mình: "Nhiều thế hả?!"
Danh sách toàn đồ cao cấp, gần như không dưới lục phẩm! Ba loại sau cùng là nhất phẩm!
Tôn Lập nhạt giọng: "Ở đây gần Vị Thủy hà, thủy hệ sát trận có thể cầm chân được Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cường giả. Đương nhiên, tiền trao cháo múc, xem đi."
Lục Bạt Đỉnh xanh mắt: "Cầm chân được Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cường giả?"
Tôn Lập thực tế còn giữ bớt, Võ Diệu bảo là “giết được" Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cường giả, gã chỉ bảo "cầm chân" được.
"Mỗi nói được làm được."
Lục Bạt Đỉnh tắt hẳn mong chờ, hạ giọng hỏi: "Huynh đệ biết Chiêm Hưng Hiền vẫn theo dõi, nếu uy lực không như thế thì y nắm được thóp..."
Tôn Lập cười: "Lão Lục cũng nói rồi, mỗ không phải người thật thà, liệu có thấy mỗ chủ động cho Chiêm Hưng Hiền bắt thóp?"
Lục Bạt Đỉnh ngẩn ra, y từ nhỏ trung hậu, nhưng không ngốc: "Tức là gạt Chiêm Hưng Hiền..."
Tôn Lập cười: "Thắng cược lên trước khiến mỗ thoải mái, một vốn vạn lời khiến ưu phiền tan hết nên Chiêm Hưng Hiền là người tốt! Ta quyết định lại cho y cơ hội làm người tốt..."
Lục Bạt Đỉnh đã đi rồi.
Thật ra danh sách của Tôn Lập đều nâng cao mỗi thành phần ba phần, cả mấy loại quý giá không dùng tới.
"Chát!"
Chiêm Hưng Hiền vỗ bàn: "Cái gì, nhiều thế hả? Tổn hao ngần này nguyên liệu, nếu trận pháp không có hiệu quả thì sao?"
Lục Khiêm Vĩnh cười lạnh: "Ngươi không tin thì cá tiếp với Tôn Lập."
Lục Khiêm Vĩnh giảo trá hơn tôn tử, không hề khách khí chế nhạo Chiêm Hưng Hiền.
Chiêm Hưng Hiền giật giật da mặt, hiển nhiên còn tiếc Kim nhưỡng dược điền nhượng.
"Đây là việc của cả môn phái, sao cứ để mình ta gánh?"
Y nhìn Lạc Vân Bằng: "Lâu chủ, Tôn Lập tiểu tử này chắc có tham ô, sau này trận pháp bố trí xong là thế nào thì ai biết. Hà huống, Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng tiểu tu sĩ mà dám lớn lối là bố trí được trận pháp cầm chân nổi Hiền nhân cảnh đệ thất trọng thì khoác lác quá hả?"
Từ Doanh Hầu nói: "Lần trước sửa sơn môn trận pháp hình như ngươi cũng nói thế..."
Chiêm Hưng Hiền mãi không nói được gì.
"Ngươi... đâu… đâu thể giống nhau? Lần trước là sửa, vốn sơn môn đại trận vững sẵn rồi!"
Từ Doanh Hầu đổi tư thế, thoải mái rụt tay vào: "Được, ngươi khẳng định như thế sao không dám cá?"
Chiêm Hưng Hiền run lên: "Ta sao lại không dám? Các ngươi cá gì!"
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu chợt phát hiện: vốn tưởng gạt Chiêm Hưng Hiền, không ngờ là Chiêm Hưng Hiền đang gạt họ.
Chiêm Hưng Hiền muốn Tôn Lập đặt Kim nhưỡng dược điền, y chỉ đặt ba mươi viên Tam hoàn đơn.
Chiêm Hưng Hiền từ đầu đã muốn đánh cược, y dám chắc trận pháp của Tôn Lập bố trí không thể cầm chân nổi Hiền nhân cảnh đệ thất trọng tu sĩ – y tiến lên từng bước từ tu sĩ cấp thấp nhất nên biết Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng và Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cách biệt cỡ nào.
Trận pháp san bằng cách biệt này? Không thể nào.
Quả nhiên đều là lão hồ ly, không ai dễ đối phó.
Tam hoàn đơn là đơn dược bí truyền của Chiêm Hưng Hiền, tại Đại Tùy tu chân giới cũng là liệu thương thánh dược xếp thứ năm.
Có câu "một viên Tam hoàn đơn một mạng sống" chứng tỏ là linh dược rất quý, chỉ là không thể so với Kim nhưỡng dược điền.
Sự thực có Kim nhưỡng dược điền hậu thuẫn, Chiêm Hưng Hiền có nhiều nguyên liệu thượng hạng, chỉ cần bản lĩnh đơn đạo thủy không tệ thì thứ luyện ra đều cao cấp.
Tôn Lập tựa hồ không biết mình thiệt, vui vẻ đồng ý.
Tôn Lập lấy được nguyên liệu trân quý, cộng với phần Lục Bạt Đỉnh giao cho lúc trước thì có thể bắt đầu bố trận bên bờ Vị Thủy hà.
Lục Khiêm Vĩnh, Từ Doanh Hầu, cộng thêm Lục Bạt Đỉnh, cùng ở trên một tòa lầu nhìn xem. Lưỡng vị lão tổ ngồi thưởng trà, Lục Bạt Đỉnh chỉ có thể rót nước hầu.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu không dám tin quá nữa.
"Lão lục, nói xem được không? Hiền nhân cảnh đệ thất trọng..."
"Trận pháp vốn là lợi khí lấy yếu thắng mạnh, trận pháp đại sư không phải thường dùng trận kỳ, trận bàn giao chiến vượt cấp sao?" Lục Bạt Đỉnh nói có vẻ có lý nhưng ngữ khí như tự an ủi.
Từ Doanh Hầu cười khổ: "Nói là nói thế nhưng Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng bố trí trận pháp vây khốn được Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, thì quá thần kỳ?"
Lục Khiêm Vĩnh im lặng rồi thở dài uống trà: "Kim nhưỡng dược điền cũng là của Chiêm Hưng Hiền, có mất cũng không phải tổn thất."
Tôn Lập vừa xử lý nguyên liệu vừa hỏi Võ Diệu: "Võ tổ, họ đều không tin trận pháp này diệt được Hiền nhân cảnh đệ thất trọng tu sĩ."
Võ Diệu hầm hừ: "Có gì đâu, các ngươi bây giờ chia ra quá nhiều cảnh giới, nên từ trên nhìn xuống mới thấy lâu. Thực tế ở thời đại của bọn ta, gì mà Phàm nhân cảnh, Đạo nhân cảnh, Hiền nhân cảnh đầu là cảnh giới Đạo kiển sơ sinh, tuy có phân cao thấp. Ngươi từ góc độ đó mà nhìn thì trận pháp có gì mà không tin nổi?"
"Trong trận pháp này có những thứ đã thất truyền. Mượn Vị Thủy hà linh mạch thì khiến uy lực trận pháp thêm bốn phần!"
"Hơn nữa quan trọng nhất là thứ ngươi vừa có, còn gì phải lo?"
Một đêm hơi gấp, nhưng Tôn Lập có Võ Diệu và La Hoàn chỉ dẫn, phút cuối cũng hoàn thành "Thất cực thiên quỹ trận".
Là người chủ trì trận pháp, gã không cần đến tiểu điểm danh mà chuyên tâm trấn thủ đại trận.
Trời sáng, Lục Khiêm Vĩnh thoáng thấy trong sơn cốc, ma tu tựa hồ bắt đầu tập kết.
Y không khỏi lo lắng: "Kế hoạch này coi như đẩy sát trận ra, trận pháp mà không đủ uy lực, Tôn Lập sẽ nguy hiểm..."
Từ Doanh Hầu cũng nhìn về phía đó, công pháp đặc thù nên mục lực còn hơn Lục Khiêm Vĩnh: "Hả? Không ổn, ma tu hôm nay rình rang để làm gì?"
Trong sơn cốc, ma kỵ của Huyết ma đều mặc giáp đỏ rực, tay cầm cờ, chia làm hai hàng.
Phias sau kỵ binh chia thành bốn trận thế hình vuông, mỗi trận gồm một trăm ma tu cao thủ, thấp nhất cũng Hiền nhân cảnh đệ tam trọng, cao nhất là Hiền nhân cảnh đệ thất trọng!
Tất cả đều như chiến sĩ, quy quy củ củ xếp thành hình vuông.
Sau nữa là mười sáu chiến xa, chiến xa chở Thiên môn long pháo, cũng trùm vải đỏ, trên đó là một vị chân nhân lão tổ.
Chẵn mười sáu vị!
Sau đó nữa mới là một cái kiệu lớn do sáu mươi bốn thớt ma mã kéo, dù thế cũng như không chịu nổi, mũi đều phun khí trắng.
Trên kiệu là một gã mập lười nhác.
Từ Doanh Hầu chỉ nhìn từ xa thì gã mập đã nhận ra, cũng ơ hờ nhìn lại.
"A!"
Từ Doanh Hầu rống lên thê thảm, mắt đau nhói, loạng choạng lùi mấy bước.
Lục Khiêm Vĩnh cả kinh: "Lão từ, sao thế?"
Từ Doanh Hầu lỏng tay, không mở nổi mắt, Lục Khiêm Vĩnh hãi hùng: đồng bạn đang nhỏ huyết lệ!
"Lão từ, thật ta ngươi thấy gì?!"
"Siêu cấp cường giả, ít nhất cũng Chí nhân cảnh!"
Lục Khiêm Vĩnh giật mình: "Cái gì! Chí nhân cảnh?!"
Từ Doanh Hầu liên tục xua tay: "Mau bẩm cáo lâu chủ!"
Lục Khiêm Vĩnh vội vàng đi vào dãy lầu hình tròn.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba