Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 15: Thái Tổ Thánh Thống
Chương 08: Ác Chiến Thi Quân (Thượng)
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Cách, cách..."
Lại có tiếng cơ quan vang lên, Tôn Lập ngoái lại, trong thông đạo trước mặt có một văn tự sáng lên, văn tự này khác hẳn nhưng trước đó gã không chú ý.
Văn tự này cao hơn chung quanh một chút, có hai kết cấu hình con mắt!
Không nhìn kỹ sẽ không thấy điêu khắc văn tự không phải thạch bản mà là thanh đồng bản. Lật lại là lộ ra thanh đồng cổ quan khắc hoa văn quỷ dị trông như mặt quỷ chỉ có hai con mắt, văn tự vừa hay có kết cấu nhãn cầu.
"Cốp!"
Nắp thanh đồng cổ quan rơi xuống, hình thành một dãy bậc thang, một kim diện thi tướng cao lớn hơn hẳn ngân diện thi binh, áo giáp càng đẹp đẽ đi thanh đồng chiến ngoa đi ra.
"Keng!"
"Keng!"
"Keng..."
Mỗi bước đều như ấn vào lòng chúng nhân, không chỉ thông đạo run rẩy mà các đệ tử cũng run theo.
"Chát!" Ba mươi ngân diện thi binh thu trường thương, hành lễ với kim diện thi tướng!
kim diện thi tướng không hề có binh khí, chỉ sau lưng có thanh đồng trường qua.
Lúc mới đầu nó có vẻ chậm chạp nhưng lúc đó chúng nhân chỉ thấy hoa mắt, thanh đồng trường qua đã trên tay nó.
"Ô - - "
Tiếng gầm như quỷ khóc vang vọng, kim diện quỷ tướng giơ trường qua vào bọn Tôn Lập, kim sắc hoa văn diện cụ vang lên tiếng gầm: "Giết."
"Giết!"
Ba mươi ngân diện thi binh hòa theo, thông đạo ồn ào như sấm động. Chúng nhân bị âm thanh chấn động, như đứng ở chốn thiên quân vạn mã, vô số địch binh cưỡi chiến mã, chiến xa, cầm thuẫn bài, xông tới.
Dù một ngọn núi thì trận thế này cũng nghiền nát được, nói gì mấy người?
Chỉ một tiếng gầm, chúng nhân đã tâm thần thất thủ.
Gần như đồng thời, Tôn Lập và Lục Bạt Đỉnh cùng quát: "Đừng để loạn tâm thần!"
Chúng đệ tử tỉnh ngộ, chưa đấu đã sợ thì còn tác dụng gì.
Ba mươi sĩ binh cầm thương xong tới, sát khí thảm liệt phả vào mặt. Thông đạo tuy rộng nhưng chỉ dung nạp chừng ba mươi người chính diện xung kích. Bạn Hổ trai và Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân cùng xông lên, linh quang chiếu rọi thông đạo.
Thực lực đệ tử Bạn Hổ trai kém xa Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Bạt Đỉnh cầm một cái mai nhỏ chặn ba thi binh!
Bạn Hổ trai đã có ngay ba đệ tử chết thảm!
Các đệ tử khác ở sau lưng vội chi viện, pháp bảo đủ màu trút lên thi binh.
"Đinh đinh đinh đinh..."
Áo giáp của ngân diện thi binh không biết rèn bằng gì, pháp khí chỉ tóe lửa chứ không chạm tới thân thể thi binh.
Lục Bạt Đỉnh gầm to, cái mai xẹt ra nguyệt nha quang nhận, cắt đứt đầu một ngân diện thi binh.
Đệ tử quanh đó thở phào, vô đầu thi binh ấn tay, trường thương đâm tới!
Lục Bạt Đỉnh gầm lên, phát liền bốn đạo quang nhận, cắt đứt tứ chi của thi binh.
"Cẩn thận! Thi binh đạo hành cực sâu, phải đánh nát xác!" Tôn Lập nhắc. Chúng đệ tử nghe thấy cũng vô dụng, trừ Lục Bạt Đỉnh thì không ai phá được áo giáp của thi binh.
"Cách, cách..."
Lại có tiếng cơ quan vang lên, Tôn Lập tính thầm, văn tự ban nãy không chỉ ba mươi.
Những đệ tử khác cũng có người nghĩ ra, người Trầm Binh môn kêu to: "Đằng sau quá nhiều thi binh, xông lên..."
"Đừng!" Tôn Lập gọi, người Trầm Binh môn đã xông vào kim diện thi tướng.
Lục Bạt Đỉnh gầm to: "Tôn Lập, đi cứu họ, ở đây tại hạ lo được!"
"Đi, tại hạ chịu được!" Y phát mấy đạo quang nhận, tạm thời bức lùi thi binh, móc ra cái bảo vệ tay khắc linh văn, gầm lên, quang mang trải ra, hóa thành quang mang khải giáp bọc lấy toàn thân. Cái mai trong tay biến thành lưỡi dao!
"A!"
Y gầm lên vung dao đấu với các ngân diện thi binh.
Tôn Lập lập tức đuổi theo người của Trầm Binh môn.
Kim diện thi tướng cách họ hai mươi trượng, đứng sừng sững, ngọn giáo hơi ép xuống, chỉ vào chúng nhân. Tôn Lập hiện tại không thể sử dụng linh thức, nhưng vẫn cảm giác được kim diện thi tướng trầm ổn như núi!
Trầm Binh môn có bốn người xông lên.
Bốn người lao vào từ bốn phía, phối hợp cực kỳ ăn ý, hai người nhảy lên, hộp sắt sau lưng bay tới trước mặt.
Hai người vỗ lên hộp sắt, ngân quang chói lòa khắp thông đạo.
"Đinh đinh đinh..."
Vô số ngân sắc phi kiếm nhỏ xíu bắn vào kim diện thi tướng, hai đệ tử đó kêu lên kinh hãi: "Cẩn thận, phi kiếm không làm gì được nó!"
Cả hai định xông tới, thấy pháp khí vô hiệu thì hô to.
Cả hai xông tới nên không tránh kịp. Kim diện thi tướng hơi rung tay, thanh đồng trường qua vạch thành hư ảnh, cả hai xông vào tất nát xác!
Hai đệ tử rảo bước lên, chúp lấy gót chân đệ tử phía trước kéo lại.
Tóc cả hai vẫn theo quán tính bắn vào hư ảnh, tan thành bột!
Thoát chết, cả hai hít hơi lạnh!
Kim diện thi tướng tựa hồ không ngờ bốn người phối hợp ăn ý như thế.
Hai đệ tử phía sau ném hai người phía trước lại, gập chân ngồi xuống, đặt hộp sắt lên đùi.
Cả hai vỗ lên hộp sắt.
"Ông..."
Hai đạo ô hắc quang mang bắn ra, cuồng phong như dao cắt đổ vào kim diện thi tướng.
"Phi kiếm không phá được? Xem binh khí của bọn ta!"
Dù ở chiến trường thế tục giới hay tu sĩ giao chiến thì binh khí hạng nặng vẫn là lựa chọn tốt nhất để phá giáp.
Lưỡng đạo ô quang va vào hư ảnh của kim diện thi tướng bố trí. Thanh đồng trường qua để lại vô số khí kính, nối nhau chém lên thành vết ngang dọc. Nhưng lưỡng đạo ô quang trầm ổn vô cùng bắn vào kim diện thi tướng.
"Oành! Oành!"
Bát lăng hắc chùy và tuyên hoa đại phủ, đập vào kim diện thi tướng.
Hai người tụ dòng phi kiếm lên đầu kim diện thi tướng, chỉ cần binh khí của đồng môn phá được giáp là vô số phi kiếm sẽ như ong đổ vào chẻ nát!
Nhưng đòn họ tin tưởng thì kim diện thi tướng thậm chí không lắc lư.
Bát lăng hắc chùy và tuyên hoa đại phủ quay tít sang bên. Kim diện thi tướng một tay cầm giáo, vạch lên một đường hoàn mỹ, mũi giáo sáng chói.
"Chát!"
Quang mang quét ngang!
"Giết" Kim diện thi tướng gầm lên như dã thú, giậm chân xuống, mặt đất rung lên, y lao lên không.
Tôn Lập ở phía sau kêu lên: "Lui mau!"
Dòng phi kiếm cuốn tới, quấn quang mang về.
Nhưng quang mang lăng lệ vô cùng. Gần như trong tích tắc, mọi ngân sắc tiểu kiếm gãy vụn. Hai đệ tử Trầm Binh môn học máu kêu to.
Hai người khác dùng toàn lực mới thu pháp được, che trước mặt.
Trầm Binh môn cũng là danh môn đại phái. Bốn đệ tử cùng bóp nát ngọc phù, bốn quang tráo bao lấy, họ nhanh trí, biết kim diện thi tướng nguy hiểm, một tầng quang tráo không ngăn được nên bốn người xếp hàng để hớp lại.
Quang mang lăng lệ lao tới, ba tầng quang tráo nát vụn, xé tan hai dòng phi kiếm, cắt vào hai binh khí hạng nặng, phá nát ba tầng quang tráo thì dừng ở tầng thứ tư.
Bốn đệ tử vui mừng, kim diện thi tướng quay lại vung trường qua!
"Chát!"
Cắt qua eo từ người đầu tiên.
"Choang!"
Huyền thiết cổ kiếm chặn trước cây giáo. Âm ba rung lên, thi thể ba đệ tử rơi xuống, máu từ nội tạng ộc ra.
Đệ tử thứ tư sợ đờ người, không nhận ra thanh đồng trường qua lao sát da bụng, chỉ thiếu chút là y cũng như ba vị sư huynh đệ.
Sức mạnh của kim diện thi tướng dồn tới, mũi dáo rực lưu quang, da bụng y rách một vết!
Tôn Lập cầm huyền thiết cổ kiếm, Mãng long tỏa liên quấn trên tay. Thanh đồng trường qua chứa sức mạnh như nước triều của kim diện thi tướng xô tới, Tôn Lập thống khổ, gầm lên: "Ngẩn ra làm gì, chạy mau!"
Đệ tử nhất đó rú lên, dùng cả tay lẫn chân bò về.
"Oành!" Kim diện thi tướng phát lạc, Tôn Lập văng lại, rớt phịch xuống, đầu tóc rối bù.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 15: Thái Tổ Thánh Thống
Chương 09: Ác Chiến Thi Quân (Trung)
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Keng! Keng! Keng..."
Thanh đồng chiến ngoa chạm vào nền đá, phát ra âm thanh chói tai, kim diện thi tướng bước tới, thanh đồng trường qua chưa từng dính máu, không ai nhận ra vừa lấy mạng ba tu sĩ. Tu sĩ được người thế tục coi là hùng mạnh, ở đây không khác gì tượng đất.
"Trong mộ huyệt Đại Tùy thiên tử sao lại có thứ này?" Đệ tử Trầm Binh môn sống sót ré lên.
Tôn Lập bức bối nhìn kim diện thi tướng, không ngoái lại, gầm lên với Lục Bạt Đỉnh: "Lão lục, thế là thế nào, Thánh Thống chi địa không phải mới mở lần đầu, lẽ nào trước đây cũng vất vả thế này?"
Lục Bạt Đỉnh bức lùi một ngân diện thi binh, kêu to: "Không! Trước đây chỉ vào được ba người, mạnh nhất chỉ Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng, nếu gặp quái vật này thì ai về được!"
"Lần này là sao..."
kim diện thi tướng đến trước mặt Tôn Lập, trường qua quét tới, tinh quang xẹt qua.
Tôn Lập gầm vang, phát Ngũ hành hợp linh trận kỳ, ngũ sắc trường hà chảy vào thể nội, chỉ tăng tu vi thành Đạo nhân cảnh đệ tam trọng thực lực.
Tôn Lập quấn Mãng long tỏa liên lên tay, nối bản thân và huyền thiết cổ kiếm thành một chém xuống.
"Choang!"
Huyền thiết cổ kiếm dấy lên sức mạnh cực đại, Tôn Lập cả người và kiếm bị chấn bay, thanh đồng trường qua theo sát, tinh mang đâm vào mi tâm!
Tôn Lập bạo phát Thái bình sát đạo, sát ý dâng lên, huyền thiết cổ kiếm đột nhiên rực quang mang.
Thương lan trảm!
Đệ nhất chiêu tu chân chiến kỹ mà Võ Diệu và La Hoàn thiết kế, bao hàm cả võ kỹ, pháp khí, pháp thuật cùng phối hợp, huyền thiết cổ kiếm biến thành đao quang ba trượng, không chịu khống chế chém vào kim diện thi tướng.
"Oành!"
Kim diện thi tướng lùi liền năm bước, Tôn Lập loạng choạng lăn đi mười mấy trượng.
Sức nổ qua mạnh, đệ tử Trầm Binh môn bị đẩy ngòi phệt xuống.
"Tôn Lập, sao rồi!" Người Tố Bão sơn lo lắng.
Trong lúc sinh tử tồn vong, Tôn Lập phất tay: "Không sao! Bảo người Bạn Hổ trai lùi xuống, các vị lên thay!"
Người Tố Bão sơn ban đầu chỉ ở sau chi viện, thấy Bạn Hổ trai bại trận thì đành lên tiếng.
Tôn Lập "nếm mùi" kim diện thi tướng rồi thì còn e dè gì nữa? Mau giải quyết thi binh rồi giúp mỗ!
Bạn Hổ trai chúng nhân chưa phục, Giang Sĩ Ngọc mặc kệ, gầm lên toàn diện yêu hóa. Taamsthaan một trượng hai chạm tới đỉnh động, hất người Bạn Hổ trai và cả linh thú ra sau, chụp lấy trường thương của ngân diện thi binh, man lực bạo phát, tranh đoạt với đối phương.
Sùng Bá, Sùng Dần cùng xông lên, phối hợp nhuần nhuyễn, Sùng Bá sau lúc hỡn dỗi thì giờ lại làm lành, hai người liên thủ ngăn chặn được hai ngân diện thi binh.
Tô Tiểu Mai ảo hóa ra một lưỡi dao, cắt tay một ngân diện thi binh.
Chung Lâm tệ hơn, thi binh không có khí huyết, không thể luyện hóa thì y thấy mình lỗ vốn.
Bất ngờ nhất là Điền Anh Đông, Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng mà miễn cưỡng chống nổi một ngân diện thi binh!
Cộng thêm Đông Phương Phù, Lý Tử Đình và Phùng Trung, chiến lực của Tố Bão sơn hơn hẳn Bạn Hổ trai.
Lục Bạt Đỉnh lẩm bẩm: "Sao các vị không đến sớm hơn?"
Kim diện thi tướng tựa hồ phẫn nộ vì bị Tôn Lập bức lùi, kim sắc diện cụ vang lên tiếng gầm như dã thú, Tôn Lập khó chịu vì giọng thi tướng như nhét cát.
"Giết - - "
Y gầm lên, thanh đồng trường qua đâm xuống, bán nguyệt quang mang lao sát mặt đất.
Tôn Lập gầm vang vung kiếm.
Người Bạn Hổ trai thấy mất mặt, hợp cùng Trầm Binh môn và Kim Phong Tế Vũ lâu trợ trận cho Tôn Lập.
Thương lan trảm lại bạo phát, va vào bán nguyệt quang mang. Bán nguyệt quang mang nổ thành mấy chục khối văng đi.
Có quang mang bắn vào người Bạn Hổ trai, họ không để ý rồi có những mảnh linh quang vỡ đâm xuyên đầu linh thú, lúc đó họ mới hú vang thi triển pháp khí phòng ngự nhận ra sự thực: giao chiến ở cấp này thì họ không thể nhúng vào...
Tôn Lập lần đầu tiên tại thực chiến thi triển Thương lan trảm, hiệu quả hơn cả dự định.
Tuy còn lạ lẫm, chưa nắm vững thời cơ phát "Thương lan trảm" nhưng chiến tích đó cũng đủ rồi.
Đệ nhất chiêu "Thương lan trảm" kém nhất trong ba chiêu tu chân chiến kỹ mà đủ ngăn kim diện thi tướng, hai chiêu sau sẽ còn uy lực lớn hơn!
"Gừ!" Kim diện thi tướng cuồng bạo, thần binh như cơn bão, đạo đạo quang mang quét ra, tứ phía hỗn loạn, dưới mặt đất và trên vách đá xuất hiện những vết cào sâu.
Bạn Hổ trai liên tục có người kêu thảm, các loại quang tráo phòng ngự, pháp khí phòng ngự đều tan rã.
Tôn Lập cuống lên gọi: "Lùi mau!"
Gã lao lên, huyền thiết cổ kiếm phảng phất cự thú tỉnh lại, phát ra khí tức hồn hậu, thân kiếm sáng rực.
Mãng long tỏa liên vung lên, theo sau huyền thiết cổ kiếm, chuẩn bị tung sát chiêu!
Kim diện thi tướng đương nhiên càng mạnh, sinh tiền y thống lĩnh trăm vạn đại quân, sát sinh vô số, mới được Đại Tùy thái tổ cho tuẫn táng. Nhất thân sát khí gần như quán tuyệt thiên hạ.
Tôn Lập phát quang mang, kim diện thi tướng vung thanh đồng trường qua, quang ảnh ngưng kết thành quả cầu như kén tằm va lên huyền thiết cổ kiếm vô số quang ti bắn ra, "Thương lan trảm" chưa phát ra thì gã rống lên thê thảm văng đi.
Lục Bạt Đỉnh và Giang Sĩ Ngọc cả kinh: "Tôn Lập!"
Quang ti chói lòa chưa tan, vẫn quay quanh Tôn Lập, trên mình gã xuất hiện mấy chục vết thương!
"Chát!"
Gã rơi xuống bất động.
"A - - "
Chúng nhân đều lo lắng.
kim diện thi tướng cắm thanh đồng trường qua xuống đất, găm xuống nền đá cứng cả tấc.
"Kéc, kéc..."
Tiếng kêu rùng mình vang lên từ kim diện thi tướng, Tôn Lập chợt bò dậy, vẫn chảy máu, lấy một viên linh đơn nhét vào miệng, cười xin lỗi: "Quên mất nó là vật chết, cực kỳ mẫn cảm với sinh tử, giả chết là không xong..."
Tôn Lập lúc tại Đại Lương thành đã đánh lén Hỏa khôi, lần này bổn cũ soạn lại nhưng kim diện thi tướng không bị lừa.
Gã lỏng tay, huyền thiết cổ kiếm mang theo Mãng long tỏa liên, như thượng cổ hồng hoang quái long uốn mình.
Mỗi tay y cầm một lá linh phù, do La Hoàn thiết kế.
Thiên địa linh khí dị thường xô tới, Tôn Lập bắt pháp quyết, Mãng long tỏa liên cuốn lại, bao lấy huyền thiết cổ, như thiết trụ rơi xuống.
Đáy thiết trụ lộ ra mũi kiếm, như đại ấn đè xuống kim diện thi tướng.
Thiên thánh tru quỷ ấn!
Lưỡi kiếm rực lôi quang, là Diệt ma thần lôi. Chiêu này chuyên khắc chế âm tà chi vật, Tôn Lập tại Ác Vân động thậm chí không dùng tới chiêu này.
Huyền thiết cổ kiếm và Mãng long tỏa liên kết hợp nhi thành "Thiên thánh tru quỷ ấn", kim diện thi tướng cũng không dám coi thường.
"Gừ!"
Thanh đồng trường qua bay lên, vết nứt dưới đất rộng ra!
Quang ti trải ra trên không như lưới nhện, định chặn Thiên thánh tru quỷ ấn. Diệt ma thần lôi thuận theo quang ti nổ vang. Thiên thánh tru quỷ ấn giáng xuống, áp lực trầm trọng làm đứt quang ti.
"Oành!"
Kim diện thi tướng quang mang vạn trượng, thanh đồng trường qua giơ lên, Thiên thánh tru quỷ ấn như thái sơn áp đỉnh, có điều thanh đồng trường qua như cột chống trời!
Thiên thánh tru quỷ ấn bị ngăn lại, Tôn Lập thầm kinh ngạc: Diệt ma thần lôi áp chế được tà linh nhưng vô hiệu với kim diện thi tướng, y là cương thi, là âm tà chi vật, sao lại khác nhau như thế?
Bất quá Tôn Lập vốn không hy vọng Thiên thánh tru quỷ ấn diệt dược kim diện thi tướng.
Gã động tâm niệm, mười hai nhất cấp thú binh kéo sáu khẩu Thiên môn long pháo xuất hiện.
Lục Bạt Đỉnh giật mình: "Tôn Lập đừng khai pháo, chúng ta sẽ bị vùi ở đây mất..."
Nơi này là Đại Tùy long mạch, có gì sơ xảy sẽ khiến thiên hạ đại loạn, sát nghiệt ngút trời! Lúc đó tất cả sẽ trút lên đầu Tôn Lập, đừng nói tu chân mà sống yên lành hay không cũng là vấn đề.
Lập khẽ mỉm cười, một khẩu Thiên môn long pháo khai hỏa.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 15: Thái Tổ Thánh Thống
Chương 10: Ác Chiến Thi Quân (Hạ)
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Oành!"
kim diện thi tướng hóa thành tro, cả áo giáp cũng không còn gì.
Phát pháo này uy lực tuyệt, đại bộ phận bị kim diện thi tướng hứng, chỉ một phần nhỏ giáng vào vách đá và mặt đất, sau tràng sấm, vách đá rơi xuống mười mấy tảng đá cỡ nửa thân người.
Cả thông đạo rung lên!
Tôn Lập nhất thời không dám loạn động. Thông đạo rung lên rồi ổn định lại.
Quang ảnh lóe lên, thanh đồng trường qua rơi xuống - - kim diện thi tướng chỉ còn mỗi binh khí từng uống máu vô số người là còn lại.
Tôn Lập không hề khách khí thu thanh đồng trường qua vào trữ vật không gian. Gã thầm hãi, phát pháo suýt bắn sập cả sơn động.
Gã buộc phải làm thế, không thì không diệt được kim diện thi tướng. Nhưng gã không muốn mạo hiểm nữa nên thu Thiên môn long pháo lại.
Nhưng không thu thú binh, mà thả hết cả trăm con, được nhị cấp thú binh dẫn đầu, gào lên xông vào ngân diện thi binh.
Thú binh đều cực kỳ cường tráng, thể hình to lớn, trăm con là thành một dòng thác.
Ngân diện thi binh tuy mạnh, hất một lần mười mấy thú binh, nhưng thú binh quá đông nên vẫ bị áp sát rồi xô ngã.
Tôn Lập nhảy lên, cắt đầu một ngân diện thi binh rồi đến tứ chi.
Những người khác rất ăn ý, đợi thú binh xông lên rồi bám theo, hơn hai mươi ngân diện thi binh chỉ chóng chọi được hơn một canh giờ.
Hạ xong ngân diện thi binh sau cùng, bọn Tôn Lập thở phào. Tố Bão sơn chúng nhân thở hồng hộc. Lục Bạt Đỉnh kiểm tra tổn hại.
Đệ tử các phái tổn thất thảm trọng, trừ Tố Bão sơn thì ba phái kia đều có đệ tử trận vong. Trầm Binh môn chỉ còn một người, Bạn Hổ trai chết nhiều nhất, tới sáu đệ tử. Kim Phong Tế Vũ lâu có Lục Bạt Đỉnh bảo vệ mà cũng có bốn người chết dưới tay ngân diện thi binh.
Tôn Lập nhớ lại lúc đấu với kim diện thi tướng, không hiểu vì sao Diệt ma thần lôi đối không hiệu quả.
Chúng nhân hoặc bị thương hoặc kiệt sức, nằm ngổn ngang thở hồng hộc.
Đệ tử đó của Trầm Binh môn định thần lại, đến trước mặt Tôn Lập cung kính vái: "Đa tạ Tôn sư huynh cứu mệnh!"
Chúng nhân nhớ lại, Tôn Lập giết kim diện thi tướng nên công lớn nhất. Không có y, kim diện thi tướng và ngân diện thi binh tiền hậu giáp kích, chúng nhân chét chắc.
Kim diện thi tướng ngang với Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng, áo giáp gần như không thể công phá, thanh đồng trường qua sắc bén vô song! Đối thủ như thế, dù Lục Bạt Đỉnh cũng chưa chắc thắng được, nhưng lại nuốt hận trong tay Tôn Lập.
Tuy đòn sau cùng là Thiên môn long pháo nhưng "Thương lan trảm" và "Thiên thánh tru quỷ ấn" vẫn khiến tất cả kinh ngạc, thầm nhủ mình gặp hai chiêu đó cũng khó thoát.
Hà huống, Thiên môn long pháo uy lực kinh nhân.
Không ít đệ tử thầm nhủ: chả trách chân nhân lão tổ như Chiêm Hưng Hiền cũng thèm muốn Thiên môn long pháo...
Tiếp theo là Lục Bạt Đỉnh, dẫn người chống lại ba mươi ngân diện thi binh.
Tố Bão sơn chúng nhân cảnh giới không coa nhưng chiến lực kinh nhân. Không có họ ngăn cản ngân diện thi binh thì Lục Bạt Đỉnh cũng không xong.
Tố Bão sơn vốn không nổi lắm trong thất đại phái, không ngờ hiện tại thành môn phái thực lực "đệ nhị" Đại Tùy, chỉ sau Kim Phong Tế Vũ lâu!
"Đa tạ Tôn sư huynh!"
"Đa tạ Lục sư huynh!"
Chúng nhân bò dậy, Tôn Lập xua tay: "Đồng cam cộng khổ thì cảm tạ cái gì..."
Lục Bạt Đỉnh ai oán: "Im nào, đừng động đến vết thương."
Lục Bạt Đỉnh sắp xếp cho chúng đệ tử xong thì nhăn nhó hỏi Tôn Lập: "Cương thi sao lại xuất hiện tại dây? Long mạch lẽ ra không thể có âm tà chi vật như thế."
Điền Anh Đông lên tiếng: "Trước kia mỗi lần Thánh Thống chi địa mở đều có ba đệ tử vào. Nếu có thi tướng, thi binh thế này thì dù họ có thực lực như Lục sư huynh tất cũng ôm hận."
Tôn Lập nhìn thi binh: "Áo giáp và binh khí đều mới, hiển nhiên trước đó chưa từng giao chiến, theo mỗ thì ở đây có người dùng phương pháp đặc thù dưỡng thi, trước khi chúng ta vào thì thi tướng, thi binh mới đại thành."
Lục Bạt Đỉnh ngạc nhiên: "Tức là những đệ tử vào Thánh Thống chi địa trước đây không gặp cương thi?"
Điền Anh Đông nhìn Tôn Lập, gật đầu: "Có thể nói: Chúng ta xui xẻo."
Lục Bạt Đỉnh bực bội vô cùng, xua xua tay: "Được, chúng ta tự nhận xui xẻo, các vị nghỉ xong chưa, chúng ta tiếp tục xuất phát."
Tôn Lập kỳ thực còn nửa câu: dưỡng thi pháp môn đặc thù này bồi dưỡng ra cương thi khác hẳn âm tà chi vật thông thường, không sợ Diệt ma thần lôi!
...
Thông đạo tơi bời, chúng nhân không mấy ai bi thương.
Trừ bọn Tôn Lập ý thức được chuyến này hung hiểm thì đệ tử khác càng mơ về "khí vận chi lực" khiến họ nhanh chóng tăng tiến cảnh giới.
Lục Bạt Đỉnh thầm lắc đầu, đi lên giơ tay cản: "Đợi chút, mỗ có mấy lời muốn nói."
Lục Bạt Đỉnh là đệ nhất nhân lớp trẻ Đại Tùy tu chân giới, chúng nhân đều phục, y mở lời là tất cả dừng lại.
"Thánh Thống chi địa hung hiểm vạn phần. Các vị cũng thấy thi tướng, thi binh rồi, không nên coi nhẹ. Chỗ này chưa cách biệt với mộ huyệt Đại Tùy thái tổ mà đã xuất hiện quái vật như thế, vào trong tất càng nguy hiểm. Mỗ nghe nói ăn trộm khí vận chi lực từ long mạch để tu hành không dễ, không được khinh địch nhé!"
Chúng đệ tử vòng tay:
"Lục sư huynh nói đúng lắm."
"Bọn đệ nhất định cẩn thận."
"Xin nghe theo Lục sư huynh..."
Chúng nhân lại đi tiếp, Lục Bạt Đỉnh nhìn tất cả, thấy không ai để ý lời mình thì thầm lắc đầu, thở dài.
Y chán nản, càng đi càng chậm, rớt lại phía sau, chợt bên cạnh có thêm một người, không cần nhìn cũng biết là Tôn Lập.
Tôn Lập cười khổ: "Biết cổ nhân vì sao ‘dốc sức nhưng vẫn nghe theo mệnh trời’ chưa?"
Lục Bạt Đỉnh nhìn chúng nhân, gật đầu: "Họ bị tham lam làm mờ mắt, không nhận ra trận chiến ban nãy mà không có sư đệ tất họ qua sao nổi, ải đầu không qua thì nói gì phía sau?"
Tôn Lập thở dài, không biết nên nói gì: "Tự tác nghiệt, không thể sống sót."
Lục Bạt Đỉnh cũng bó tay, nhưng cố lên gân: "Dù thế nào, lâu chủ giao họ cho tại hạ, phải dốc sức đưa họ về."
Đoạn bổ sung: "Được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Tôn Lập im lặng, gã không vô tư được như thế nên áy náy, gã biết mình không phải thánh nhân, làm người tốt còn miễn cưỡng.
Gã chỉ quan tâm người quen, bọn Giang Sĩ Ngọc không sao là gã không lo, đệ tử các môn phái thì nếu thuận tiện cứu được, gã sẽ cứu, còn bảo bỏ cơ duyên, thậm chí mạo hiểm tính mạng để cứu những kẻ không liên can thì gã không làm được.
Nhưng có vẻ Lục Bạt Đỉnh coi tất cả như nhau, không chỉ chiếu cố Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tôn Lập nhớ đến Đặng Văn Ngạn ở Ác Vân động, so với Lục Bạt Đỉnh thì càng kính nể nhưng vẫn giữ cách nghĩ.
Tôn Lập không biết lúc đó Lục Bạt Đỉnh có phần hổ thẹn.
Trước lúc vào Thánh Thống chi, Lạc Vân Bằng từng đưa bí điển cho y đọc, tình hình đúng như Tôn Lập đoán, Thánh Thống chi địa cực kỳ hung hiểm!
Tuy đệ tử trước đó không gặp phải cương thi nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm.
Đại Tùy chỉ còn Kim Phong Tế Vũ lâu, các phái đều bị diệt hoặc đầu hàng ma tu, điển tịch bí mật đã thất truyền. Trong số này chỉ Lục Bạt Đỉnh đọc được những thứ đó.
Lạc Vân Bằng cho y biết kế hoạch chuyến đi Thánh Thống chi nhưng Lục Bạt Đỉnh biết có nguy hiểm mà không thể bảo Tôn Lập thành ra hổ thẹn.
Chúng nhân đi theo thông đạo, dọc đường còn không ít văn tự có kết cấu hìn con ngươi. Tôn Lập đoán là phía sau ẩn tàng cương thi chưa thành khí, không hiểu toán nào sẽ xui xẻo thôi.
Càng đi càng rộng, thông đạo trả ra như rẻ quạt, chợt phía trước xuất hiện mộ thất rất rộng, quanh chúng nhân vốn có linh quang chiếu sáng, tới đây thì thành tối tăm vô tận, như thể linh quang đột nhiên mờ đi, chỉ chiếu được mấy trượng.
Trong bóng tối là tĩnh lặng!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 15: Thái Tổ Thánh Thống
Chương 11: Thái Tổ Thạch Tượng
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập đến đây là không dễ chịu, cảm giác bọi nhìn lén như lúc trong thông đạo, trước khi thi tướng thi binh xuất hiện, lại dấy lên, linh thức gã từ trước lúc vào mộ huyệt bị long mạch đả thương, giờ vẫn chưa khôi phục, càng không dám thi triển.
"Chung Lâm, ngươi thấy gì đó không ổn hả?"
Chung Lâm khẽ gật đầu: "Trong bóng tối khẳng định có gì đó..."
Chung Lâm chưa nói xong, chúng đệ tử có người hưng phấn: "Lẽ nào là long mạch chi địa!"
Nhưng người khác không yên được, họ cũng biết có nguy hiểm, nhưng khí vận chi lực quyến rũ quá, nguy hiểm nào cũng không ngăn bước được!
"Xoạt!" Chúng đệ tử cùng bổ tới.
Lục Bạt Đỉnh cuống lên: "Đừng..."
Bích lam sắc hỏa diễm cháy lên, chúng đệ tử giật mình. Hỏa diễm từ từ tiến tới, chiếu sáng mộ thất. Chúng nhân lúc đó mới nhìn rõ lửa cháy theo hai rãnh đá, tới gần vách thì Tôn Lập dập tắt.
Có đệ tử bất mãn, Tôn Lập dọa khiếp nên trừng mắt.
Lửa cháy men theo vách đá, vẽ lên hình dáng mộ huyệt.
Mộ huyệt cao mười trượng, rộng mấy trăm trượng, là động huyệt thiên nhiên, được sức người mở ra.
Mộ huyệt trống trơn, ngọn lửa lam quỷ dị cháy lên, giữa mộ huyệt có bóng đen dấy lên!
Các đệ tử giật mình, nhất thời pháp khí đủ màu đổ vào.
Bóng đen bất động. Lam sắc hỏa diễm chiếu sáng mộ huyệt thì họ nhận ra bóng đen là một bức tượng đá ba trượng.
Thạch tượng xếp bằng, mặt lớn tai to, mắt hổ miệng rộng, bàn tay đặt lên đầu gối, khí độ bất phàm.
Chúng đệ tử cũng có người xuất thân đại phú đại quý, thấy tượng thì lạc giọng: "Đấy là tượng Đại Tùy thái tổ!"
Tranh Đại Tùy thái tổ ở khắp thiên hạ, nhà nào cũng cí.
Chúng đệ tử hiếu kỳ xem xét, Lục Bạt Đỉnh thấy Tôn Lập bất động nhìn kỹ vách đá chung quanh.
Lục Bạt Đỉnh cũng nhìn rồi nghi hoặc: "Lẽ ra mộ huyệt Đại Tùy thái tổ khắc công tích nam chinh bắc chiến mới đúng, còn ở đây là gì?"
Trên vách đá có đường vân cổ quái sâu tới hai tấc, trông như văn tự, lại như phù hiệu, lại có liên quan, Lục Bạt Đỉnh muốn nhìn rõ, nhìn theo một lúc thì thấy váng óc!
Tôn Lập cảm thán, lưỡng vị lão tổ nhìn rõ nên bảo gã.
"Chắc là mấy văn tự quỷ dị này gom sức mạnh long mạch chảy ra, qua mấy nghìn năm cũng cấp cho cương thi trong thông đạo, luyện thành ngân diện thi binh và kim diện thi tướng."
"Vì chúng không sinh thành từ âm khí mà do dụng long mạch chi lực tôi luyện ra, nên không sợ Diệt ma thần lôi."
"Thế gian còn có cương thi thế này, đúng là: Thiên hạ không gì không có!"
Lục Bạt Đỉnh hiểu ngay: "Không sai, long mạch lẽ ra không thể có tà vật như cương thi, chỉ có người cố ý bố trí mới có, năm xưa Đại Tùy thái tổ có không ít kỳ nhân dị sĩ..."
Cả hai đồng thời biến sắc, quay về phía bức tượng: "Tránh đi, nguy hiểm!"
Mấy đệ tử Bạn Hổ trai và Kim Phong Tế Vũ lâu đứng trước bức tượng, nghe hai người hô thì ngoái lại, tỏ rõ vẻ tham lam: "Lưỡng vị sư huynh, dưới tượng Đại Tùy thái tổ thì là long mạch?"
Những đệ tử khác nổi lòng tham lam, định xông lên cướp, chợt có tiếng động cổ quái vọng lên.
"Xẹt - - "
Tôn Lập và Lục Bạt Đỉnh lao nhanh tới.
Đệ tử dưới bức tượng lắng nghe, hớn hở: "Thanh âm từ dưới đất vọng lên, đấy là do long mạch khí vận chi lực phát ra!"
Thánh Thống chi địa có vì, vì liên quan đến Đại Tùy long mạch, đệ tử từng vào đều bưng kín miệng bình.
Điển tịch bí mật của các môn phái có ghi lại nhưng vì lâu quá nên mất gần hết, còn lại cũng bị hủy khi ma tu xâm chiếm.
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu, trừ Lục Bạt Đỉnh, thì không ai biết Thánh Thống chi địa thế nào.
Nên có người nói là long mạch, mọi đệ tử hưng phấn xông lên.
Lục Bạt Đỉnh trợn rách mí: "Đừng..."
"Xoạt! - "
Nền đất phía dưới tảng đá nứt ra, trong khe nứt ánh lên vô số đạo tử quang, tiếng gầm từ quang mang phát ra.
Tử quang lóe lên, chúng đệ tử cuồng nhiệt hẳn: "Tử khí! Tuyệt đối là long mạch..."
"Chát! Chát! Chát!"
Chúng đệ tử xông tới, tử quang bừng bừng, mười mấy đệ tử đi đầu như trúng Định thân thuật.
Tử quang từ từ thu lại, từng vết nứt biến thành sâu hoắm, tựa hồ có sức mạnh nào đó vô thanh vô tức dấy lên.
Đệ tử phía sau ngẩn người, đệ tử kiểm phía trước thậm chí còn giữ nguyên nát hớn hở, đã bị tử quang cắt thành mấy chục khối - - từng mảnh rơi xuống, máu nhỏ theo từng khe nứt, mặt đất như há ra một cái miệng máu!
"A!"
Ai nấy ngẩn ra, Lục Bạt Đỉnh gầm lên: "Ai!"
Tố Bão sơn chúng nhân bất động, chỉ Phùng Trung do dự một chốc rồi bước tới, chưa kịp lên thì những người tưởng mình nhanh nhẹn đã nát vụn!
Giang Sĩ Ngọc nhìn Điền Anh Đông và Phùng Trung, không giấu được tiếc rẻ: "Sao các ngươi không xông lên?"
Phùng Trung trừng mắt nhìn y, hầm hừ.
Điền Anh Đông nhạt giọng: "Đến giờ mà ta không nhận ra Tôn Lập bất phàm thì thật hổ thẹn với Bảo lưu tuệ căn. Tôn Lập gọi là các ngươi đứng lại, ta biết y không gọi bừa."
Phùng Trung cũng nói: "Ta không ngốc, Điền Anh Đông nhìn ra thì ta cũng thế."
Giang Sĩ Ngọc tiếc rẻ: "Các ngươi sống được đến giờ, quả nhiên không do may mắn."
Lục Bạt Đỉnh gầm to: "Lùi mau! Ghi chép trước đây không nhắc đến tượng thái tổ!"
Không cần y nói thì chỗ toàn thi thể này chứng tỏ mức độ nguy hiểm. Các đệ tử vội lui lại.
Lục Bạt Đỉnh nghĩ đến việc bức tượng xuất hiện đột ngột, nên ngăn các đệ tử xông lên.
Tôn Lập liên tưởng đến suy đoán trước đó: các đệ tử ngày trước vào Thánh Thống chi địa không gặp thi binh thi tướng, vì chúng do có người chuyên môn bố trí pháp môn dưỡng thi mà thành. Những đường nét quanh đó đều để hút khí vận chi lực tỏa ra của long mạch, tế luyện cương thi. Thi binh thi tướng đã tế luyện xuất xong thì Đại Tùy thái tổ cũng hỏa hậu thành thục rồi!
Tôn Lập tới nơi: "Không sao chứ?"
Sùng Dần lắc đầu: "Không sao, thứ gì đấy?"
"Cách cách cách!" Tôn Lập nhìn thạch tượng: "Nhìn đi."
Ầm!
Tượng đá nổ tung, đá văng tứ tán, hai đệ tử bị đá bắn trúng, đầu vỡ ra như quả dưa, ngã xuống.
"Sư đệ!" Có người kêu lên, nhưng không ai lúc này còn chú ý đến.
Trong bức tượng ba trượng có một người xếp bằng: mặc minh hoàng long bào, đội đế miện, eo thắt cửu long ngọc đái, cầm thiên tử ngọc kiếm, tay kia đỡ Nhân vương ngọc tỷ.
Không phải Đại Tùy thái tổ tung hoành thiên hạ năm xưa thì là ai?
"Vù - - " Đại Tùy thái tổ mở bừng mắt, lưỡng đạo tử sắc hỏa diễm phun ra ba tấc!
Oành... Y từ từ đứng dậy, có tiếng sấm vang theo.
Tôn Lập gọi chúng nhân: "Không đánh nổi đâu, chạy mau!"
Không ngờ người đầu tiên chạy cùng gã là Sùng Bá!
Y nhấc chân chạy theo ngay, Giang Sĩ Ngọc liếm môi do dự rồi mới chạy theo.
Phùng Trung cùng Điền Anh Đông chỉ hơi do dự, da Đại Tùy thái tổ nhanh chóng biến thành màu vàng rồi tím.
Một tay giơ lên, Nhân vương ngọc tỷ rực tử sắc quang mang, bao lấy chúng nhân.
"A! Sao hả? Cảnh giới, cảnh giới của ta sao lại sút xuống..."
Chúng nhân kinh hoảng thất thố, Đại Tùy thái tổ lạnh lùng vung thiên tử ngọc kiếm!
Trong vạn trượng quang mang, mười mấy đệ tử bị chém ngang người, chỗ đứt nhẵn nhụi, toàn bộ tinh huyết bị thiên tử ngọc kiếm hấp thu. Ngọc kiếm trắng ngần có hiện một đường chỉ máu!
"A!" Lục Bạt Đỉnh gầm lên, quang mang khải giáp bọc lấy toàn thân, quang mang cự nhận chém ra ngăn cản thiên tử ngọc kiếm.
Nhân vương ngọc tỷ áp chế, Lục Bạt Đỉnh bị hạ một cảnh giới, nhát đao bị thiên tử ngọc kiếm dễ dàng phá giải, tích tắc Đại Tùy thái tổ đứng lên thì có tử sắc toàn phong ngưng tụ, đường kính năm trượng, y bước tới là cuồng phong hất tung Lục Bạt Đỉnh!
Chúng đệ tử kinh hãi lao ra, đôi mắt vàng tía của Đại Tùy thái tổ lóe lôi điện.
"Oành!"
Khung cửa vàng ép xuống, ép ba đệ tử chạy ra thông đạo nát vụn!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 15: Thái Tổ Thánh Thống
Chương 12: Hạn Bạt Thần Văn
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Long khẩu áp nặng nề, chưa đạt mức chân nhân lão tổ thì không thể đột phá. Mọi đệ tử đô bị khốn trong đó, thiên tử ngọc kiếm múa tít, tiếng kêu thảm vang không ngừng, đạo đạo tinh huyết bị hút vào ngọc kiếm khiến đường chỉ đỏ rực lên!
Tôn Lập dẫn chúng nhân lao đi, không được bao xa thì dừng lại, Long khẩu áp hạ xuống, thông đạo hơi tối, gã nhìn Long khẩu áp mà không hiểu nghĩ gì rồi nhanh chóng ngồi xuống, cắn ngón tay vạch nhanh.
Giang Sĩ Ngọc cuống lên: "Tôn Lập chạy mau!"
Tôn Lập không đáp, dốc sức vẽ.
Máu phun không ngừng, ngón tay gã vẽ lên phù hiệu cổ quái. Phù hiệu xuất hiện, như thượng cổ ác thú gầm lên hung hãn, khí thế kinh nhân!
Máu tươi ngưng lại dị thường quỷ dị rồi tan vào nham thạch.
Giang Sĩ Ngọc nghiến răng, cquay lại đứng sau lưng Tôn Lập, vô thanh vô tức hoàn toàn yêu hóa, phải khom người mới không va đầu vào vách đá.
Nhưng trong trạng này linh thức của y cực nhạy, cảm giác dược sau Long khẩu áp có thứ gì đó đáng sợ đang phát ra dao động.
Cảm giác này khiến y bất an, giơ trảo cạo lên vách đá sàn sạt.
Chúng nhân vòng lại: "Sao hả?"
Không ai biết.
Điền Anh Đông và Phùng Trung cũng chạy mất bóng.
"Vù..." Tôn Lập thở hắt ra, hoàn thành nét sau cùng, tay bầy nhầy máu thịt, cơ hồ lộ cả xương.
Gã uống đơn dược bổ sung tinh huyết rồi điều tức một chốc mới thấy dễ chịu hơn.
Tôn Lập lắc đầu: "Đây là địa bàn của y, chúng ta không thoát được."
Tôn Lập từ đầu đã biết không chạy được, chạy cũng chỉ để tìm chỗ thích hợp. Không ngờ Đại Tùy thái tổ trực tiếp dùng Long khẩu áp phong bế mộ thất.
"A - - "
Lại có tiếng rống lên thê thảm, Long khẩu áp vang lên tiếng động đùng đục, tựa hồ có thứ gì đó cực tốc va vào.
Chúng nhân biết có chuyện gì nên bi phẫn, Tôn Lập giơ tay: "Liều thôi!"
"Từ khi Thần Hoang đạo xâm lần Đại Tùy, chúng ta đã bao lần không còn hi vọng nhưng đều thoát được, ta không tin lần này lại không thể tạo ra kỳ tích!"
...
Trong mộ thất toàn là thi thể, không thi thể nào hoàn chỉnh mà phần lớn đứt đôi hoặc nát vụn.
Tử quang nhàn nhạt như nước hồ bao lấy mộ thất. Còn ba người sống sót, cảnh giới đều giảm một mức.
Sống sót đến giờ, trừ Lục Bạt Đỉnh thì hai người kia chỉ nhờ may mắn!
Lục Bạt Đỉnh nghiến răng, mắt đầy lệ, nắm chặt cán đao, trừng trừng nhìn Đại Tùy thái tổ đã biến thành thi vương.
Chỉ một bữa cơm mà y biến mọi đệ tử thành thi thể.
Tinh huyết mấy chục đệ tử tưới vào thiên tử ngọc kiếm nên tia máu rộng hơn hẳn, chiếm ba phần mười của ngọc kiếm.
Thái tổ thi vương đứng yên, thân thể cao hơn ba trượng cùng áp lực vô hình, như cối xay ép vào lòng chúng nhân.
"A - - " Một đệ tử không chịu nổi áp lực, gầm vang lao vào Thái tổ thi vương.
"Phụt!" Lập tức biến thành hai khúc thây khô rơi xuống.
Lục Bạt Đỉnh không ngờ mình sẽ kết thúc sinh mệnh theo cách này.
Y tựa vào Long khẩu áp, hít sâu một hơi, dù biết xông lên cũng như người khác nhưng vẫn vung đao!
"Ầm, ầm, ầm..."
Tiếng cửa mơ vang lên, miệng rồng sau lưng được nhấc lên một đoạn!
Tôn Lập nói: "Lão lục, mau lên!"
Lục Bạt Đỉnh vui mừng, ép sát mặt đất lao ra.
Phía sau Long khẩu áp, ba mươi thú binh của Tôn Lập đã nhấc Long khẩu áp lên hai thước.
Người cuối cùng may mắn xông tới, Thái tổ thi vương vung ngọc kiếm, mặt đất có thêm hai xác khô!
Miệng rồng lại được nhấc lên, thông đạo xuất hiện thân thể cao lớn của Thái tổ thi vương.
"Ầm, ầm, ầm..."
Sáu khẩu Thiên môn long pháo cùng khai hỏa, hỏa lực gần như không bị lãng phí, bắn trúng Thái tổ thi vương, dù y hùng mạnh thì cũng bị hất lùi.
Tử sắc phong bạo tan nát, cửu long ngọc đái rực quang mang, tiêu tan uy lực Thiên môn long pháo rồi tan.
Châu liêm đế miện rủ xuống màn sáng, chặn một khẩu Thiên môn long pháo oanh kích rồi vỡ tan.
Minh hoàng sắc long bào chặn một khẩu Thiên môn long pháo rồi hóa thành tro.
Ba khẩu Thiên môn long pháo còn lại bắn vào Thái tổ thi vương.
Thân thể như thép luyện thủng lỗ chỗ, liên tục bị uy lực của Thiên môn long pháo dung hóa, khả năng khôi phục siêu tuyệt của Thái tổ thi vương không ngừng chữa lành thân thể.
Ba khẩu Thiên môn long pháo triệt để phát huy uy lực, thân thể Thái tổ thi vương bị cắt gần nửa!
"Trẫm phải giết ngươi!"
Thái tổ thi vương tựa hồ vẫn giữ được một tia linh thức, gầm lên vang vọng, tử sắc toàn phong lại hình thành, tốc độ kinh nhân, Tôn Lập chưa kịp thu thú binh về thì y đã tới.
Mười hai thú binh kéo sáu khẩu Thiên môn long pháo tan thành sương máu!
Thiên tử ngọc kiếm lăng không chém xuống, Tôn Lập dốc toàn lực phi độn đi, lăn thêm một vòng mới tránh được.
Chát - -
Mặt đất có một khe sâu dài mười trượng, rộng nửa trượng!
Sáu khẩu Thiên môn long pháo bị nhát kiếm chẻ nát.
Tôn Lập bỏ chạy, Thái tổ thi vương gầm lên: "Trẫm phải giết ngươi!"
Tử sắc cuồng phong cuốn tới, thi vương đuổi theo.
"Phụt!"
Thái tổ thi vương chợt xông vào kết giới, không khí chợt dính lại, bị quy tắc tác dụng, động tác của y chậm hẳn, thậm chí chậm hơn người thường, chật vật lắm mới thực hiện được.
Tất cả xuất hiện quanh đó, không dám lãng phí thời gian, ào ạt tấn công Thái tổ thi vương.
"Tôn Lập, ngươi vẽ gì hả?"
Chung Lâm vừa tấn công vừa hỏi.
"Hạn bạt thần văn!"
Thượng cổ Hạn bạt là tổ tông của thiên hạ cương thi, với phái này, cao cấp trời sinh áp chế đê cấp. Thái tổ thi vương tuy mạnh, dùng long mạch khí vận chi lực sinh thành nhưng vẫn là cương thi, đẳng cấp kém xa cương thi chi tổ Hạn bạt.
Tôn Lập dùng Hạn bạt thần văn mai phục, quả nhiên áp chế được Thái tổ thi vương!
Hạn bạt thần văn do La Hoàn truyền thụ, dùng thần văn bố trí cạm bẫy phục kích Thái tổ thi vương là ý của Võ Diệu.
Thi vương gầm lên liên hồi, hòng thoát thân.
Phạm vi thần văn kỳ thực không lớn, Thái tổ thi vương giãy giụa là đến rìa, sắp xông ra!
Đòn tấn công của chúng nhân kém xa sáu khẩu Thiên môn long pháo quả thật như gãi ngứa, không ngăn được Thái tổ thi vương, thậm chí còn khiến y càng phẫn nộ!
"Không được, phải nghĩ cách khác!" Sùng Dần kêu to.
Tôn Lập hô thầm: "Lưỡng vị lão tổ, mau nghĩ cách đi!"
Hai lão nhân tạm thời trầm mặc.
"Có cách nhưng không biết ngươi có dám dùng không."
"Lúc nào rồi mà còn vòng vo? Qua được đận này đã!"
La Hoàn lạnh lùng nói: "Huyết nguyệt ác lực!"
Huyết nguyệt ác lực lần trước hút đại bộ phận linh nguyên của Vọng Hư, tuy có vẻ “yên phận” trong thể nội.
Nhưng nghĩ đến huyết nguyệt, dù là ai cũng giật mình!
Tôn Lập luôn cẩn thận giới bị huyết nguyệt ác lực vì gã hco rằng đấy là âm mưu, cứ ẩn trong bóng tối, lúc gã có nạn thì ra giúp, có vẻ kịp thời nhưng lâu dần, gã sẽ ỷ lại vào sức mạnh “hữu dụng” đó, sẽ có ngày huyết nguyệt ác lực bạo phát, để lộ mặt trái.
Nhưng giờ gã phải dùng huyết nguyệt ác lực đối phó Thái tổ thi vương.
Gã nghiến răng: Liều thôi!
Tôn Lập vung tay, huyền thiết cổ kiếm trên đầu như hồng hoang mãng long đâm vào Thái tổ thi vương đồng thời, gã chụp lấy đuôi xích.
"Ha ha ha!"
Thái tổ thi vương hú vang, định tóm sợi xích kéo về, giết chết Tôn Lập.
sau lưng gã xuất hiện một hàng thú binh, kể cả một con nhị cấp thú binh.
Sức mạnh của thú binh bừng lên ôm lấy Tôn Lập.
Mấy chục thú binh cùng với sức Tôn Lập mà vẫn hư nhược vô cùng với Thái tổ thi vương, y kéo tới, sắp thấy gã bị kéo vào thần văn bằng máu, bọn Giang Sĩ Ngọc vội trợ giúp.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba