Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 15: Thái Tổ Thánh Thống
Chương 18: Ma Tuyền Điện
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Hai canh giờ sau, Tôn Lập dùng Tử cực thiên hỏa luyện hóa "Ngũ hành hợp linh trận kỳ", các nguyên liệu bày sẵn, định tăng cấp "Ngũ hành hợp linh trận kỳ" thành "Ngũ hành vân long trận kỳ".
Từ trận pháp đến chế khí đều do Võ Diệu.
"Lão tử nợ ngươi thì phải..." Võ Diệu ai oán.
Lần này trừ tế luyện Ngũ hành hợp linh trận kỳ thì gã còn luyện chế phong ấn trận bàn, khối trận này đơn giản hơn nhiều, gã bị Võ Diệu đày đọa dạy dỗ thành nền tảng trận pháp thâm hậu nên lần này không khó.
Bế quan hai ngày, Tôn Lập luyện chế xong trận kỳ và trận bàn.
Ngũ hành vân long trận kỳ thi triển là ngũ sắc trường hà sẽ hóa thành ngũ sắc vân long uốn lượn trên đâu gã, dồn thiên địa linh khí vào thể nội.
Tôn Lập đã Đạo nhân cảnh đệ lục trọng, trận kỳ này có thể trực tiếp tăng cảnh giới của gã thành Hiền nhân cảnh tầng thứ nhất!
Có nó thì chiến lực nhảy vọt kinh nhân!
Hiệu quả như thế, công đầu đương nhiên là Võ Diệu các hạ.
Kim Phong Tế Vũ lâu cũng có công, trước đó Tôn Lập lấy được nhiều nguyên liệu trân quý, gần như tiêu hao hết vào Ngũ hành vân long trận kỳ.
Phong ấn trận bàn, cửu tằng trận pháp phong ấn điệp gia, hiệu quả hơn xa trận pháp gã thuận tay bày ra bây giờ, ít nhất trong thời gian ngắn thì phong ấn trận bàn không cần tăng thêm.
Tôn Lập xuất quan, bọn Tô Tiểu Mai đang diễn võ. Linh quang ràn rạt, cười nói vui vẻ.
Tôn Lập lén gia nhập, định đánh lén Tô Tiểu Mai, nhưng bị Sùng Bá phát giác. Chúng nhân xô tới đè gã dẹp lép...
...
Phú nhân vương mệt mỏi day mi tâm, ngồi trên chiếc ghế như vĩnh viễn thuộc y, ở trong đại điện.
Vương tọa này, cả Thần Hoang đạo và cả Quỷ Nhung thảo nguyên, có vô số người thèm muốn nhưng không dám động thủ cướp đoạt.
"Lão gia, dùng chút trà sâm." Người hầu tận tâm bưng khay đựng trà sâm làm từ thiên niên lão sâm và Quỷ Nhung tuyết sơn liên tử, Phú nhân vương uống nhiều năm, chỉ người hầu hiểu rõ khẩu vị nên không đun quá lửa.
"Ân." Phú nhân vương mở nắp hợp một hớp.
Y thờ dài bưng chén trà đi ra, trường bào gấm quét đất, người hầu khom lưng, cẩn thận đi theo.
Phú nhân vương ra cửa, tấm thân to béo che kín khung cửa, quang mang chỉ qua được khe hẹp giữa thân ảnh và cửa điện, người hầu nhìn từ phía sau, không khác nào y chìm trong kim quang thần thánh!
Y vội quỳ xuống: "Lão gia..."
Phú nhân vương thở dài: "A Tổ e không cam lòng... nhưng chúng ta không còn thời gian."
Y nhìn ra ngoài. Vạn dặm xanh biếc, mây trắng mênh mông.
Thạch điện bay giữa trời quang, tòa điện là đại điện trên đỉnh Quỷ Nhung tuyết sơn nhưng bị Phú nhân vương nhổ lên phi hành.
Bên dưới thạch điện là lớp đá dày năm trượng, trên bốn phương vị tứ tượng cùng phun ra ma tuyền.
Ma tuyền phun lên cột nước cao mười trượng, đường kính cả trượng, liên miên bất tuyệt!
Sức mạnh từ ma tuyền tràn ra, hóa thành vô số linh thể hắc nha, tụ tập dưới thần điện, đỡ thần điện phi hành.
Sau một lúc, lại có cả đàn linh thể hắc nha tan đi vì kiệt lực, liền có thêm hắc nha từ Tứ tượng ma tuyền hình thành, đỡ cự thạch cung điện đi về Đại Tùy.
Tòa thần điện này là "Ma tuyền điện", siêu cấp pháp khí, lực tấn công hơn hẳn đại hình chiến tranh pháp khí!
Ma tuyền điện mới là bản mệnh pháp khí của Phú nhân vương!
Phú nhân vương bất đắc dĩ mới sử dụng tới Ma tuyền điện, chinh chiến Thiên La quốc, ổn định cục diện, rồi tới Đại Tùy.
"Ầm, ầm, ầm..."
Tiếng sấm vang vọng, song phương trên chiến trường há hốc miệng nhìn cự thạch cung điện.
A Tổ hớn hở: "Nghĩa phụ!"
Mọi ma tu đều lui ra quỳ xuống hô to: "Cung nghênh ngô vương ngự giá!"
Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân kinh hãi, cảm thấy bất lực: pháp bảo như thế ép xuống, Kim Phong Tế Vũ lâu còn cơ hội nữa sao?
"Oành!"
Ma tuyền điện từ từ đáp xuống đỉnh núi, ép đỉnh núi thấp xuống một trượng!
Ma tu thổi sừng thú, hai hồi dài, hai hồi ngắn là hiệu lệnh thu binh.
Ma tu đại quân nhanh chóng rút sạch. Kim Phong Tế Vũ lâu không ai thấy nhẹ lòng.
Ma tuyền điện không phải ép lên đỉnh núi mà ép vào lòng họ.
Lạc Vân Bằng triệu tập mọi chân nhân lão tổ thương nghị đối sách, Kim Phong Tế Vũ lâu không yên!
...
"Nghĩa phụ!" A Tổ hoan hô chạy vào đại điện, Phú nhân vương chưa uống xong trà sâm, nhưng không để lãng phí.
"Ha ha, A Tổ, vi phụ về rồi."
Phú nhân vương phụ tử trùng phùng nhưng niềm vui không che được mệt mỏi, A Tổ ngẩn người: "Nghĩa phụ... phía tây tệ thế sao?"
Người hầu cạnh đó định nói lại thôi.
Phú nhân vương cười ha hả: "Nói những việc mất vui đó làm gì..."
A Tổ bỏ qua, chụp tay người hầu: "A bá, nói đi, tình hình thế nào."
Người hầu thở dài: "Thiếu gia, lão gia dùng tới Ma tuyền điện, trên chiến trường tthậm chí đích thân xuất thủ mới giữ được cục diện, thế có tệ không?"
A Tổ ngẩn ra, Phú nhân vương cười khổ: "Thiên La quốc thập nhị đạo cung có một vị đạo quân đến, ta đích thân xuất mã mới ngăn được, lần này lỗ to rồi... Động dụng Ma tuyền điện một lần là cả ức linh thạch."
A Tổ nghiến răng: "Nghĩa phụ, ngày mai người xuất thủ phá Kim Phong Tế Vũ lâu, san bằng Đại Tùy! Xong chiến sự ở đây, con sẽ cùng người chinh chiến Thiên La quốc!"
Phú nhân vương gật đầu: "Kỳ thực mấy năm nay có con ở phía tây, ta đỡ lo hẳn, con vừa đi là nguy ngập ngay."
Tróng đó người hầu cũng lo là vạn nhất A Tổ không chịu về vì Đại Tùy chưa xong, thuyết phục y không dễ.
Hiện tại A Tổ chủ động yêu cầu quay về, không vướng bận với Đại Tùy chiến cục. Người hầu cười cười bưng Quỷ Nhung mỹ tửu lên.
Phú nhân vương con xót ruột vì Ma tuyền điện tiêu hao, bưng rượu nói: "Nào, chúng ta uống, tiền cũng tốn rồi, hưởng thụ cũng tốt..."
...
Lục vị chân nhân lão tổ và Lạc Vân Bằng thương nghị một canh giờ rồi mới ngưng trọng lui ra.
Ai cũng biết Kim Phong Tế Vũ lâu đủ sức liều mạng nhưng bảo thắng thì... trừ phi có kỳ tích!
Tôn Lập lén mở trữ vật không gian, xem Tiểu Hắc thế nào, nó có vẻ còn mệt mỏi, vẫn đang say ngủ, gã lo lắng: Sáu khẩu Thiên môn long pháo bị hủy tại Thánh Thống chi địa, tuy thu hoạch không tệ nhưng tựa hồ chiến lực bây giờ giảm đi.
Tiểu Hắc vẫn say ngủ, lúc này không thể mượn sức nó xuyên việt không gian, Tôn Lập thầm nhủ: lẽ nào chỉ có thể tử chiến?
Ngay cả gã, đối diện một vị Chí nhân cảnh cường giả, với cung điện bay tới đó thì cũng không có lòng tin. Tử chiến, hoặc chiến tử.
Đêm đó qua rất nhanh, cả Kim Phong Tế Vũ lâu không ai ngủ được, đêm qua trời sáng là không thể ngăn được.
"Ô, ô ô - - "
Tiếng kèn sừng thú của ma tu vang lên bên bờ kia, mấy trăm ma tu cường giả từ từ đi tới như một bàn tay từ minh ngục vẽ lên phù hiệu tử vong ở bờ Vị Thủy hà!
Trong Ma tuyền điện, tứ tượng ma tuyền phun lên, vô số linh thể hắc nha bay ra, tụ tập dưới Ma tuyền điện, vỗ cánh nhanh, tòa điện hơi rung lên, từ từ bay cao, trong lúc này lại ép đỉnh núi xuống thêm một trượng.
Phú nhân vương đứng ở cửa điện, A Tổ đứng cạnh. Người hầu xuôi tay đứng lùi hơn một bước.
Ma tuyền điện bay tới trên Kim Phong Tế Vũ lâu, bao phủ tất cả. Phú nhân vương lẩm bẩm: "Có nên cho họ cơ hội sau cùng?"
Y chợt lắc đầu: "Không cần nữa."
Tứ tượng ma tuyền xung thiên, nước đen tụ thành một trên độ cao trăm trượng rồi ngưng tụ thành hắc thủy cầu mười trượng, không ngừng co lại.
Trong thủy cầu lấp lóe ám hồng sắc lôi điện, trông như vết thương.
Lóe lên mấy trăm đạo lôi điện, hắc sắc thủy cầu co về còn một trượng, một đạo ám hồng sắc lôi điện vạch ngang, như có ai dùng đao chém, để lại một vết thương kinh rợn.
"Choang." Trong thủy cầu xuất hiện ám hoàng sắc thú đồng!
"Xoạt - - "
Thú đồng phun ra ám hồng sắc lôi quang, uốn khúc trên không trung ròi giáng xuống hộ sơn đại trận của Kim Phong Tế Vũ lâu.
"Oành!"
Quang vân bay lên, ám hồng sắc lôi điện liên tục giao phong với hộ sơn đại trận, rồi hồng sắc điện mang khuếch tán, tốc độ không nhanh nhưng không ngăn được, tiếp đó hộ sơn đại trận tan rã!
Hộ sơn đại trận bảo vệ Kim Phong Tế Vũ lâu nửa năm nay đã bị công phá!
Phú nhân vương không lên tiếng, đứng trên Ma tuyền điện phất tay!
Ma tu gào rú lao vào...
Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân đã sắp hàng trong các tòa kiến trúc, mồ hôi lạnh nhỏ xuống.
Ma tu xông vào, không biết ai hô lên đầu tiên: "Giết"
Tiếng gầm hét vang trời, sợ hãi, tuyệt vọng, cùng đường đều tụ vào tiếng gầm lên đó, Kim Phong Tế Vũ lâu vốn lép vé lại tấn công buộc ma tu lùi liên tục.
Phú nhân vương và A Tổ khí định thần nhàn, biết kết quả không thể thay đổi, Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ bị phá, Đại Tùy chính đạo tu chân diệt tuyệt!
Trên chiến trường có mấy dải sáng, càng lúc càng cao, đấy là các chân nhân lão tổ giao chiến, lục vị chân nhân lão tổ của Kim Phong Tế Vũ lâu cầm chân ma tu cùng cấp.
Lạc Vân Bằng không hề xuất hiện.
Phú nhân vương chợt cười: "Hóa ra tiên tổ Kim Phong Tế Vũ lâu để lại thứ này..."
"Vù - - "
Mặt đất dao động, đến và đi đều cực nhanh.
Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân và ma tu không kịp đề phòng, không ít tu sĩ ngã nhào. Ma tu còn chưa hiểu gì, tu sĩ Kim Phong Tế Vũ lâu đã bỏ chạy.
"Ầm!"
Từ mặt đất phun lên một đạo quang mang.
"Ầm!"
Đạo quang mang thứ hai phun theo.
Lưỡng đạo quang mang cuộn lên, thú ảnh bay lên hóa thành một rùa một rắn. Rắn dài ba mươi trượng, rùa như hòn núi, được Vị Thủy hà linh mạch tưới nhuần nghìn năm, cả hai xuất hiện là gầm vang.
Rắn cuộn mình, rùa ấn trảo xuống đất, cả hai bay lên nhưng tới lưng chừng không thì bị sức mạnh như của phù văn, của trận pháp áp chế.
Hai con thú gầm lên không cam lòng nhưng vẫn phải lui về.
Lạc Vân Bằng đứng trên đỉnh lầu nhìn Ma tuyền điện, gầm lên: "Con lợn mập kia có dám đấu với bản tọa không!"
Y dán hai mảnh chưởng môn linh phù lên tay.
Đuôi linh xà, linh quy rực sáng, nối với tay y.
"Oành!"
Sức mạnh dồn vào! Ai cũng biết Kim Phong Tế Vũ lâu có lục vị chân nhân lão tổ, hiếm người biết rằng Lạc Vân Bằng kỳ thực đã đột phá Chân nhân cảnh.
Lưỡng đại linh thú gia thân, Lạc Vân Bằng vẫn không chịu nổi, thất khiếu lưu huyết!
"Ha ha ha!" Y cười vang, râu tóc tung bay: "Con lợn béo kia, có dám đấu một trận không!"
Đã bao năm rồi có ai dám mắng Phú nhân vương là “lợn béo”? Một trong Ngũ sĩ nhân vương cao cao tại thượng khẽ mỉm cười: "Ngươi muốn chết? Không được đâu, khi bản vương phá sơn môn, diệt đạo thống, giết sạch môn nhân của ngươi rồi vĩnh viễn tù cấm ngươi trong giếng khoáng tối tăm, biến ngươi thành nô lệ bẩn thỉu nhất, lúc đó mới là muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 16: Linh Thú Thiên Hạ
Chương 01: Đột Vây
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Phụ vương!" A Tổ mới mở miệng, Phú nhân vương đã xua tay: "Hạ lệnh vòng ngoài vây lại, Đại Tùy tu sĩ sắp bỏ chạy!"
A Tổ ngẩn người: "Hóa ra nghĩa phụ cũng thấy."
Phú nhân vương nhìn Lạc Vân Bằng mặt mày đầy máu: "Bản tọa không nhìn ra điều đó thì bị hất khỏi vương tọa rồi."
A Tổ cười nịnh: "Đúng, nghĩa phụ chưa từng buôn bán lỗ vốn!"
A Tổ co tay búng, lệnh phù bay ra, ma tu ở ngoài nhanh chóng vây kín Kim Phong Tế Vũ lâu. Phú nhân vương lần này tuy mang theo Ma tuyền điện, nhưng các chân nhân lão tổ đi cùng lần trước vẫn ở chiến trường phía tây.
Ma tu ở vòng ngoài đều Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng trở xuống, là lực lượng hậu bị, nhân số tuy đông nhưng không có cao thủ.
Lạc Vân Bằng vẫn trảo máu khỏi thất khiếu, cười ha hả, giơ tay như đỡ nghìn cân.
Rùa và rắn rực linh quang, gầm lên lao vào Ma tuyền điện.
Phú nhân vương cười lạnh, một ma nhãn mà Tứ tượng ma tuyền ngưng tụ bắn ra lôi quang.
Lôi quang tách ra, giáng trúng quy xà lưỡng thú.
"Ầm! Ầm!" Hai con thú thống khổ vô cùng, lăn lộn trên không, trên mình lóe điện quang.
Lạc Vân Bằng hộc lên, lùi một bước.
"A - - " Y gầm lên, miệng đầy mạt máu, không biết niệm chú ngữ gì mà hai tay nổ tung, hóa thành hồng sắc quang mang, đổ vào rùa và rắn!
Quy xà nhị thú được huyết tế thì bay lên, gầm vang lao vào Ma tuyền điện. So với ban nãy thì cao hơn một cấp.
Phú nhân vương cũng không ngờ Lạc Vân Bằng cả quyết như thế, hơi phân tâm là hai dị thú va vào Ma tuyền điện.
Ma tuyền điện bị chấn lùi, linh thể hắc nha tản ra, ma nhãn lắc lắc như sắp rơi.
"Hừ!" Phú nhân vương hừ lạnh, thân thể mập ú lao lên không, mắt trái lóe đạo đạo phù văn, tính toán rõ mọi điểm trên mình hai dị thú, đoạn không rõ sử dụng thần thông huyền diệu thâm ảo nào mà luôn tránh kịp, đến dưới chỗ đốt thứ bảy của linh xà rồi tung quyền.
"Ầm!"
Linh xà mấy chục trượng bị y đấm nát!
Linh quang chảy khắp trời, Phú nhân vương không nhìn mà đi tiếp, mục tiêu tiếp theo là linh quy.
Ngọn quyền giánh xuống, Lạc Vân Bằng gần như nát nửa người, máu dầm dề, xương lộ ra.
"Lâu chủ!" Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân kêu lên, Lạc Vân Bằng dốc toàn lực gầm to: "Đi mau!"
Huyết nhục trên nửa người còn lại biến thành một chất nhầy, theo dải sáng trút vào thể nội linh quy.
Long quy ngửa mặt hú vang!
Đường đường Đại Tùy đệ nhất đại phái, Kim Phong Tế Vũ lâu lâu chủ, chỉ còn khung xương đẫm máu!
Lạc Vân Bằng ngưng tụ âm thần, thuận thế chui vào thể nội linh quy.
Linh quy gầm lên thống khổ nhưng vẫn bị Lạc Vân Bằng khống chế bổ vào Phú nhân vương.
"Đi mau!"
Linh quy gầm vang, Kim Phong Tế Vũ lâu đều rướm lệ: "Đi!"
Lục vị chân nhân lão tổ chia ra các hướng đột vây, môn hạ đệ tử cũng chia ra rút lui.
A Tổ cười vang: "Muốn đi không dễ đâu!"
Y co tay búng, linh phù nổ tung trên cao, ma tu đổi trận thế, Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân chợt thấy trở lực đại tăng, như bị kéo lại.
Bọn Tôn Lập bị tách ra các tiểu đội, gã không biết Kim Phong Tế Vũ lâu từ đầu đã định đột vây, không thì không tách khỏi người Tố Bão sơn.
Tôn Lập cầm thanh đồng trường qua và thiên tử đoạn kiếm, Mãng long tỏa liên và huyền thiết cổ hóa thành dòng quang mang quay tít trên đầu. Nhân vương ngọc tỷ sẵn sàng.
Định theo chúng nhân xông ra thì trên đầu có tiếng rít, ngẩng nhìn thấy Chiêm Hưng Hiền lao ra, các chân nhân lão tổ khác cũng định dựa vào mình để nhiễu loạn trận cước của ma tu còn y chỉ một lòng đào thoát!
Tôn Lập càng khinh miệt, những người khác trong tiểu đội xông tới, đội chính gọi: "Tôn Lập đi mau!"
Đội chính nóng lòng vô cùng, Tôn Lập ngẩn người, chợt thấy không ổn, ngẩng lên thì thấy trên không có một ngón tay.
Ngón tay khẽ điểm, một đạo kim quang quét xuống, Tôn Lập bị quang mang bao trùm!
Chiến trường vang vọng tiếng Phú nhân vương gầm lên: "Càn Long Tâm, ngươi dám hả!"
"Ha ha ha!" Cười vang đoạn Dũng nhân vương bước ra, một ngón tay khóa chặt Tôn Lập, một tay chỉ Phú nhân vương: "Sao ta không dám!"
Phú nhân vương gầm vang tung tuyền vào Dũng nhân vương, Dũng nhân vương giơ tay, quang mang chói lòa ngăn lại, hai người cách nhau nghìn trượng, hai làn sức mạnh va nhau thành hào quang rực rỡ!
Dũng nhân vương rực quang mang trên tay, không chỉ bao lấy Tôn Lập mà cả Chiêm Hưng Hiền đang chạy ở phía đó.
Trong kim quang, không gian, thời gian đều bị cách tuyệt, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy sáng lòa.
Chiêm Hưng Hiền nhảy lên choi choi, liên tục dùng pháp bảo giáng vào kim sắc quang trụ, nhưng "Binh tuyệt phong ấn" đâu dễ dàng bị phá như thế?
Y gầm lên mười tám tiếng, xuất ra mười tám đòn, quang mang va vào liên tục nhưng chỉ gợn sóng.
Chiêm Hưng Hiền lùi mấy bước, bụm ngực hộc máu.
Sau ngụm đầu, y định cố nén thương thế nhưng lực phản chấn càng lúc càng lớn, y lùi liền tám bước!
Chiêm Hưng Hiền kinh hãi: Chân nhân cảnh và Chí nhân cảnh cách biệt đến thế sao!
Y chưa từng giao thủ với Chí nhân cảnh tuyệt thế cường giả, chỉ đoán xem Chí nhân cảnh như thế nào, vốn tưởng mình tâng bốc quá độ nhưng giờ trực tiếp chạm mặt mới biết đã đánh giá quá thấp Chí nhân cảnh!
"Khụ khụ khụ..."
Thổ máu xong, Chiêm Hưng Hiền bi thương, nhưng không tuyệt vọng.
Y là Chân nhân cảnh cường giả, dù bị Chí nhân cảnh cao nhân bắt thì cũng không lo lắng đến tính mạng, chỉ cần quỳ xuống đầu hàng là xong.
Y rất tự tin như thế, y có khí tiết, có dũng khí, nhưng xếp đầu vẫn là sinh mệnh.
Chiêm Hưng Hiền từ từ quay lại phía Tôn Lập.
Tôn Lập có quá nhiều bảo vật mà y thèm muốn, dù y trọng thương nhưng giết một Đạo nhân cảnh đệ lục trọng tiểu tu sĩ coi như chắc chắn.
"Ông trời đối xử với ta không bạc, để lại sinh cơ, cùng một mớ pháp bảo." Ánh mắt như chó sói của Chiêm Hưng Hiền lóe lên quang mang trêu cợt.
Nhưng y lấy làm lạ, mắt Tôn Lập không có nét sợ hãi mà là hung hãn!
Tôn Lập hiếm khi người khác bằng ánh mắt đó, lúc gã ở Liên Hoa Đài thôn, thấy sói mẹ bị thôn dân đánh chết con cũng có ánh mắt đó.
Giờ gã nhìn Chiêm Hưng Hiền với ánh mắt đó.
Từ lúc bọn gã vào Kim Phong Tế Vũ lâu, Chiêm Hưng Hiền luôn khó dễ, nếu y vì an nguy của môn phái đã đành nhưng rõ ràng còn vì y tham lam!
Chiêm Hưng Hiền đánh Sùng Bá! Sùng Bá tính cách thế nào? Việc đó là khuất nhục chưa từng có.
"Ta vốn đợi cơ hội, vốn ta không muốn gây chuyện khi chính đạo tu chân gặp nạn nhưng ngươi đã giúp ta có quyết tâm!" Tôn Lập gần như nói từng chữ.
Chiêm Hưng Hiền cười lạnh: "Ngươi muốn thế nào? Nhạo ta lúc này còn nội đấu? Ngươi muốn thoát chết thì thật quá ngây thơ!"
Tôn Lập lắc đầu: "Ta đã hỏi Giang Sĩ Ngọc, ngươi tát Sùng Bá tám cái, ta trả ngươi tám kiếm!"
"Ha ha ha!" Chiêm Hưng Hiền cười vang: "Tiểu tử cuồng vọng, ngươi tưởng bản tọa thụ thương rồi thì ngươi có thể ngông cuồng?"
Tôn Lập nghiêm túc gật đầu: "Đúng rồi, ta định thế đấy!"
Gã vung tay, thanh đồng trường qua, thiên tử đoạn kiếm biến mất, tay chỉ còn một thứ như tờ giấy - - Long bì ảnh!
Kiếm ảnh hí!
Kiếm quang vạn trượng, vẽ lên thiên địa chết chóc. Chiêm Hưng Hiền cả kinh, y chưa từng thấy kiếm ảnh như thế, trong đó có sức mạnh thần thánh khiến y muốn quỳ xuống!
"Oành!"
Ngưng tụ thành một đóa liên hoa, liên hoa rực tinh quang.
"Đệ nhất kiếm!" Giọng Tôn Lập cất lên băng lãnh.
Chiêm Hưng Hiền gầm vang, dù trọng thương cũng dốc toàn lực ngăn đón.
"Đệ nhị kiếm!"
Lại một đóa tinh quang liên hoa, Chiêm Hưng Hiền lùi ba bước, quang mang bạo phát, chặn được!
"Đệ tam kiếm!"
...
"Đệ thất kiếm!"
"Đệ bát kiếm!"
Chiêm Hưng Hiền tuy trọng thương, nhưng là Chân nhân cảnh cường giả, dốc toàn lực chặn được hết tám đóa tinh quang kim liên!
Y đã kiệt lực, không nhấc nổi tay, toàn thân đẫm máu.
"Ngươi nói là tám kiếm!" Y thở hồng hộc.
Tôn Lập tỏ vẻ thương xót: "Ta nói rồi, ngươi muốn thoát chết thì thật quá ngây thơ!"
Chiêm Hưng Hiền ngạc nhiên, nhìn mãi đóa tinh quang liên hoa thứ chín rồi bị kiếm ảnh vô cùng vô tận biến thành mưa máu ngập trời.
Tôn Lập thở hắt ra.
...
"Oành!"
Phú nhân vương và Dũng nhân vương cùng lùi một bước, trừng mắt nhìn nhau, không tiếp tục xuất thủ.
Đến cấp như họ không mấy khi xuất thủ, không chỉ vì động thủ là dễ sa vào cảnh quyết sinh tử mà còn vì thế lực sau lưng sẽ hiểu lầm, song phương đều tiêu hao.
Phú nhân vương một tay áp chế Lạc Vân Bằng chỉ còn lại nửa người. Dũng nhân vương một tay phong ấn Tôn Lập.
Lưỡng đại siêu cấp cao thủ nhìn nhau như gà chọi đang phẫn nộ.
Dũng nhân vương biến sắc, thu “Binh tuyệt phong ấn” rồi ẩn vào hư không nên Phú nhân vương không nhận ra y lãnh đòn.
Binh tuyệt phong không sợ Chiêm Hưng Hiền tấn công, không có nghĩa là không sợ Long bì ảnh, Tôn Lập được Võ Diệu và La Hoàn chỉ dẫn, dễ dàng tìm ra nhược điểm.
Tôn Lập xông ra, thu Long bì ảnh, mấy đội chính xông tới.
"Đi!"
Đội chính kéo Tôn Lập, không ai kịp nói gì, cũng xông ra.
Phú nhân vương tuy ấm ức nhưng lại chú ý đến Lạc Vân Bằng.
Tôn Lập tuy chỉ Đạo nhân cảnh đệ lục trọng, nhưng chiến lực không kém Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng. Ma tu xông tới toàn Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng trở lên, gã tuy vất vả nhưng miễn cưỡng giữ mình được.
Tiểu đội của gã chạm mặt ma tu, tiếng nổ vang không ngừng. Song phương quấn lấy nhau.
Lúc trên không vang lên tiếng Lạc Vân Bằng gầm, đội chính không hề do dự lao đi, Tôn Lập mắng thầm nhưng đành đi theo.
A Tổ đổi trận thế, tiền hậu tả hữu và cả đỉnh đầu họ đều có ma tu. Gần như hướng nào cũng là địch nhân, tốc độ độ vây giảm đi.
"Giết!" Đội chính gầm lên, xông tới. Tất cả biết đến lúc sinh tử tồn vong nên toàn lực xung kích chiến tuyến.
Tôn Lập nghiến răng thi triển Ngũ hành vân long trận kỳ, linh khí hóa thành năm đạo ngũ sắc vân long lượn trên đầu, thiên địa linh khí chảy vào, cảnh giới của gã thành Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng!
"Chát!"
Thanh đồng trường qua vung lên, cắt đôi người một ma tu chưa chuẩn bị kỹ, Tôn Lập đá văng thi thể, lao vào một ma tu khác.
Đạt tới Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng, gã thành kỳ binh của tiểu đội, cùng với trang bị cổ quái thì chiến lực không kém Hiền nhân cảnh đệ tam trọng cường giả!
"Chát, chát, chát..."
Thanh đồng trường qua và thiên tử đoạn kiếm vung liên tục, Mãng long tỏa liên và huyền thiết cổ kiếm không ngừng xuất kích, Tôn Lập và đội chính sánh vai, như mũi dao găm vào ma tu phòng tuyến, tích tắc sau Tôn Lập giết liền ba ma tu. Nơi hai người đi qua ngổn ngang thi thể.
"Đi!" Có lỗ hổng, đội chính gọi, tiểu đội nhanh chóng xông vào.
Chiến trận của A Tổ bất phàm, đột phá một tầng lại gặp tầng thứ hai, ma tu đổ tới.
"Tiến lên!"
Lại có máu thịt văng tứ tán, chiến tranh của tu sĩ tuy không tử thương nhiều như thế tục chiến tranh nhưng hung hiểm hơn nhiều.
Tôn Lập tay rực quang mang, "Thương lan trảm" chẻ nát hai ma tu, ma tu phía sau sợ hãi, chưa kịp bù vào thì gã đã như mũi dùi găm vào phòng tuyến.
Những người khác nhanh chóng bù vào, thuận theo lỗ hổng Tôn Lập đã khoét, ma tu liều mạng phản kích, định giết gã, mười mấ pháp khí dồn tới.
Tôn Lập giơ đại đỉnh trên đầu, chặn hết mọi đòn tấn công lại.
Thanh đồng trường qua vung lên, "Thương lan trảm" lại phát động, bán nguyệt hồ quang cắt đôi ma tu!
"Phụt!"
Máu phun thành vòi, thi thể gục ngã.
Xuyên qua tầng phòng tuyến thứ hai, rồi tầng thứ ba, thứ tư...
Trên không, Ma tuyền điện dần ổn định, A Tổ nhìn xuống, chân nhân lão tổ của y đang truy sát chân nhân lão tổ của Kim Phong Tế Vũ lâu nên chiến trường toàn là Hiền nhân cảnh, Đạo nhân cảnh tu sĩ. Tuy không thiếu Hiền nhân cảnh đệ thất trọng siêu cấp cường giả nhưng tiểu đội của Tôn Lập vẫn rất nổi bật.
A Tổ thấy từ đầu đến giờ, tiểu đội của Tôn Lập như cái đục sắc bén, vòng vây của ma tu như thân cổ thụ.
Cái đục không dừng, từ trong đục ra.
Đấy là con đường máu đúng nghĩa, sau lưng họ là máu và thi thể của mấy chục ma tu!
Sắc mặt A Tổ khá khó coi.
"Oành!"
Quang trụ xung thiên, trong quang trụ là quyền đầu của Phú nhân vương có thể đâm thủng trời xanh.
Linh quy tan dần trong quang trụ, âm thần của Lạc Vân Bằng bay lên, vẫn cười to, y đã dốc toàn lực!
Trong quang trụ, âm thần chỉ tích tắc là tan nhưng Phú nhân vương chợt xèo tay, sức mạnh từ bốn phương tám hướng tụ lại, âm thần của y co thành hồn châu.
Hồn châu lọt vào tay Phú nhân vương, y cười thản nhiên: "Bản tọa nói là làm, bảo không để ngươi chết thì không để ngươi chết!"
Lạc Vân Bằng hoảng sợ, phẫn nộ va vào bên ngoài nhưng bất lực, Phú nhân vương ném hồn châu cho người hầu: "Ta nói thế nào thì làm theo thế."
Người hầu cúi người: "Vâng, lão gia."
Dễ dàng giải quyết con bài tẩy của Kim Phong Tế Vũ lâu, Phú nhân vương quay lại Ma tuyền điện thượng, cao cao tại thượng, nhìn chiến cục.
Trong mấy nghìn người, y thấy ngay Tôn Lập - - lúc đó gã quá bắt mắt.
Trong số chúng nhân cũng có Hiền nhân cảnh đệ thất trọng như Lục Bạt Đỉnh nhưng tiểu đội của Tôn Lập đột phá đến phòng tuyến sau cùng.
Trừ chiến lực kinh nhân của Tôn Lập thì nhờ linh thức và Võ Diệu trợ giúp mà gã nhanh chóng tìm được chỗ yếu nhất của trận thế.
Sau lưng họ là “vệt máu” dài.
"Ồ, lại là tiểu tử đó."
Phú nhân vương kinh ngạc.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Tôn Lập vung trường qua, liên tục trưởng thành qua chiến đấu, sử dụng Thương lan trảm càng lúc càng nhuyễn. Ban đầu gã chỉ phát được một đòn nhưng giờ tay phải thanh đồng trường qua, tai trái thiên tử đoạn kiếm, có thể đồng thời phát ra hai đạo Thương lan trảm.
Ma tu gầm vang xông tới, Tôn Lập cúi người, đội chính sau lưng xuất kích, địch nhân không kịp trở tay.
Đấy là lớp phòng tuyến sau cùng, phá được là rời trùng vây, ma tu từ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng trở xuống không ngăn được.
Trừ Phú nhân vương và A Tổ, ngoại vi chiến trường còn một người quan sát bọn Tôn Lập. Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả đó dừng chiến xa trên gò đất - - y là cường giả tọa trấn ở đó!
Tiểu độ của Tôn Lập sắp xông qua, Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả tỏ vẻ cười cợt.
Y lật tay, mười mấy cây mâu gãy vô chủ bay lên, y vẩy khẽ, mâu rực linh quang, bắn vào Tôn Lập.
Phú nhân vương ở trên không hừ lạnh: "Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng còn dùng thủ đoạn hạng bét này thì vĩnh viễn không thành nổi cường giả."
A Tổ nhìn Phú nhân vương nhưng không nói gì.
Tôn Lập rợn tóc gáy, cảm thấy cực độ nguy hiểm!
Gã ngoái lại, đoạn mâu đã áp sát, không kịp dùng đại đỉnh nữa.
Gã lỏng tay, thanh đồng trường qua và thiên tử đoạn kiếm cắm cạnh mình, khẽ rê tay, linh phù được kích phát. Huyền thiết cổ kiếm trên đầu cùng Mãng long tỏa liên xoạt quấn lấy nhau, càng nguy hiểm thì gã càng lãnh tĩnh, trong quang mang, huyền thiết cổ kiếm và Mãng long tỏa liên ngưng tụ quanh đại ấn giáng xuống!
Thiên thánh tru quỷ ấn!
Đại ấn ép lên đoạn mâu, đoạn mâu rung liên hồi, Thiên thánh tru quỷ ấn vẫn ép xuống.
Đoạn mâu không chịu nổi hai làn sức mạnh tuyệt cường nên nát vụn.
Tôn Lập vung thanh đồng trường qua và thiên tử đoạn kiếm, múa tít gạt hết, ba ma tu cạnh gã trúng đòn.
Thiếu mất ba người, ma tu không ngăn được, Tôn Lập dẫn chúng nhân xông ra.
Phú nhân vương bất mãn hừ lạnh: "Ngu xuẩn!"
Cường giả tọa trấn nổi giận giậm chân, kéo cả chiến xa va vào Tôn Lập.
Đội chính gầm to lao tới. Cường giả tọa trấn cười lạnh, sau lưng dấy lên minh hoàng sắc bảo diễm, nam thanh phi kiếm chĩa ra ngoài.
"Chát!"
Một thanh phi kiếm bắn ra, đội chính như bị hồng hoang cự tượng va vào, kêu lên văng đi, phi kiếm theo sát, đội chính văng xuống tắt hơi.
Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân bi phẫn vô cùng, xông lên, cường giả tọa trấn hừ lạnh, năm thanh phi kiếm lóe hàn quang, tiếng kêu thảm không ngớt.
Tôn Lập quét giáo, Thương lan trảm phát động, bán nguyệt hồ quang như đại phủ, chém vào cường giả tọa trấn.
Đối phương cười lạnh, năm thanh phi kiếm thu lại thành kiếm trận kỳ dị, ràn rạt linh quang, Thương lan trảm bị ngăn cản rồi tan thành vô hình.
"Thủ đoạn không tệ." Cường giả tọa trấn thản nhiên.
Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng khí thế càng lúc càng cao, áp lực quanh Tôn Lập dâng cao, trán rịn mồ hôi.
"Hừ!" Đối phương cười lạnh, năm thanh phi kiếm dấy lên gió lốc bổ tới. Tôn Lập dốc hết thủ đoạn, chật vật ngăn đón!
A Tổ hơi kinh ngạc, chiến cục càng lúc càng thuận lợi, nhưng Kim Phong Tế Vũ lâu trừ Tôn Lập còn hai chỗ nữa rất ngoan cường.
"Nghĩa phụ, hai người kia cũng là nhân tài..." A Tổ định thu hút chú ý của Phú nhân vương, y chỉ đáp: "Ừ." Nhưng vẫn nhìn Tôn Lập và cường giả tọa trấn.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 16: Linh Thú Thiên Hạ
Chương 03: Xông Vào Xông Ra (Thượng)
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Sương bay khắp trời, cường giả tọa trấn biến phi kiếm thành năm đạo linh quang, cơ hồ khoét thủng màn sương.
Sương giăng vô cùng vô tận tan biến trong năm đạo linh quang, cường giả tọa trấn kiên nghị trầm ổn như đúc từ thép.
Nhưng tiếp đó sương giăng nhiều hơn, ép chặt quang mang.
Cường giả tọa trấn thầm kinh hãi, pháp bảo có thể áp chế cảnh giới thì y từng nghe nói nhưng đều là nhân gian chí bảo, ai lấy được đều là bậc anh tài, tiểu tử này sao lại có?
Y hơi cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt Tôn Lập kiên định thì chế nhạo: "Vô dụng, cảnh giới quá thấp..."
"Vù."
Không phải ta mà là linh hồn nghe thấy.
Linh thức xung kích va vào linh thức của cường giả tọa trấn khiến óc y cơ hồ bị lột vỏ rồi bị dùi chọc vào, tạm thời trống rỗng ý thức.
Linh thức của cường giả tọa trấn cực mạnh nhưng Tôn Lập được long mạch tôi luyện nên còn mạnh hơn, linh thức xung kích của gã là giết địch một vạn, tự thiệt hại tám nghìn, nhưng lúc này dù thế nào cũng phải giết cường giả tọa trấn.
Mắt gã chảy máu, Ấn đường huyệt như bị vô số cương châm cắm vào dòng suối trong, nước chảy rào rào
Kinh mạch được khuếch trương gấp ba, đau đớn cũng gấp ba, Tôn Lập hoa mắt, cơ hồ sắp ngất đi.
Nhưng tất cả cộng lại khiến gã san bằng thế kém về cảnh giới, thậm chí ưu thế còn ngả dần về phía gã.
Trong sương quang vô cùng vô tận trút xuống, năm dải sáng hơi sững lại, tất cả bị sương quang lấp kín, như lá khô trong cuồng phong bao lấy cường giả tọa trấn.
Quang mang tan đi, Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả tọa trấn chỉ còn lại bộ xương.
Tôn Lập khạc máu, loạng choạng lùi lại, sắc mặt nhợt nhạt rợn người.
Gã xòe tay, năm dải sáng trong trữ vật giới chỉ của cường giả tọa trấn hóa thành phi kiếm rơi xuống, Tôn Lập thu cả phi kiếm và trữ vật giới chỉ vào trữ vật không gian, gào to với Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân: "Đi."
Phía trước bằng phẳng, chỉ có ma tu Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng trở xuống bố trí phòng ngự, tựa hồ không gì ngăn được họ đào tẩu.
Tôn Lập nhảy lên chiến xa, đá bộ xương xuống rồi lao đi.
Trên không, Phú nhân vương há hốc miệng, vì ở quá xa nên u không thấy Nhân vương ngọc tỷ, linh thức xung kích nên trận chiến đó như thể cường giả tọa trấn ngu xuẩn dừng tay cho Tôn Lập giết chết.
Phú nhân vương đương nhiên đoán được có nguyên do, chỉ kinh ngạc vì Tôn Lập mới Đạo nhân cảnh đệ lục trọng mà giết được cường giả tọa trấn Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng.
Không cần tính cũng biết Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả tọa trấn tăng thêm cho Tôn Lập bao nhiêu “vốn” và “lợi ích”.
Y chép miệng, bao năm rồi không gặp vụ mua bán “một vốn vạn lời” nào, nên càng hưng phấn.
A Tổ vốn quan sát hai người: Lục Bạt Đỉnh cùng Điền Anh Đông, chợt phát hiện Tôn Lập giết cường giả tọa trấn ở đó thì hơi ngạc nhiên, tổn thất một Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng ma tu không khiến y đau lòng, đương nhiên kinh ngạc vì Tôn Lập thắng.
"Sao mà y thắng được?" A Tổ lẩm bẩm, nhưng không đời nào chịu thừa nhận trước mặt Phú nhân vương rằng Tôn Lập đáng sợ.
"Nghĩa phụ, có cần con xuất thủ bắt y?"
Phú nhân vương còn đang mừng vui, bị quấy nhiễu thì ve cằm trầm ngâm: "Ta đích thân xuất thủ thì hơn..."
A Tổ thoáng thất vọng, nhưng không nói ra.
Phú nhân vương hiển nhiên hiểu nếu A Tổ xuất thủ, sẽ không “bắt” mà “lỡ tay” giết Tôn Lập.
Chiến xa lao đi, Tôn Lập một tay cầm trường qua, một tay cầm đoạn kiếm, trên đầu là sợi xích, trông như mũi dáo sắt xé đường máu trong phòng tuyến của ma tu.
Sắp thoát ra, Tôn Lập chợt nhớ ra gì đó, dừng xe nhìn lại.
Chiến trường vang dội tiếng hò hét, khắp nơi là tu sĩ giao chiến, linh quang cùng máu tươi bốc lên ngùn ngụt.
Gã thấy Chung Lâm cùng một toán tu sĩ Kim Phong Tế Vũ lâu bị gần trăm ma tu vây công, họ tả xung hữu đột nhưng đều bị bức lùi.
Chung Lâm không còn phiêu dật, âm thần chi thể trong dần.
Tôn Lập gầm lên: "Quay lại cứu người."
Còn mấy người Kim Phong Tế Vũ lâu cùng ré lên: "Ngươi điên rồi, khó khăn lắm mới ra được mà còn quay lại? Chúng ta thoát ra là may mắn, lấy gì cứu người."
"Lấy mạng ra."
Mặt Tôn Lập dính đầy máy, đã khô rồi, mắt đỏ lừ, trông như bảo kiếm mài mười năm, khí thế lăng lệ vô cùng.
"Bọn ta không phụng bồi, muốn chết tùy ngươi."
Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân giậm chân: "Ngu xuẩn!" Đoạn cùng xông ra, ma tu ở vòng ngoài không ngăn nổi.
Thể nội Tôn Lập chưa tan hết hiệu quả linh đơn, kinh mạch vẫn gấp ba lần, cơn đau hiện lên rõ rệt, gã toét miệng cười, linh quang lóe sáng, ba mươi thú binh mạnh nhất được nhị cấp thú binh dẫn đầu, xuất hiện trước chiến xa.
Tôn Lập vung Mãng long tỏa liên tách thành vô số sợi quấn vào thú binh.
“Chát!”
Sợi xích vung lên, Tôn Lập quát to: "Đỡ."
Thú binh kéo chiến xa quay lại chiến trường.
Chiến xa do linh tủy thôi động, bất quá Tôn Lập có mục đích khác.
Gã đứng trên xe, bao kỹ vết thương ở tay và eo lại, mắt đỏ ngầu nhìn ma tu.
“Oành!”
Chiến xa lao vào phòng tuyến, Tôn Lập vung giáo, đầu người bay lên.
Ma tu tuyệt đối không ngờ có người từ ngoài xông vào, trận thế chỉ ngăn người từ trong ra chứ không ngăn người từ ngoài vào.
Trước mặt Tôn Lập là thú binh gầm gào, thanh đồng trường qua và thiên tử đoạn kiếm vung liên tục, Thương lan trảm, Thiên thánh tru quỷ ấn luân phiên giáng xuống, chiến xa như lưỡi dao căm vào ma tu trận doanh, tốc độ không giảm, thẳng tiến vào khu vực giữa.
"Ầm, ầm, ầm..."
Chiến xa lao đi như sấm vang, đá cỡ nắm tay nát ngướu dưới bánh thép, tạo thành hai vệt sâu hoắm.
Quang mang lóe lên, hai cánh ma tu như lúa ngả ra dưới đại phủ, máu chảy ào ào, tụ lại sau xe.
Phú nhân vương từ trên cao nhìn xuống, chiến xa tung hoành, dù có cường giả xuất hiện thì cũng bị khí thế của Tôn Lập chấn nhiếp.
Trên đâu Tôn Lập là đại đỉnh cổ quái, gần như chặn đứng mọi đòn tấn công, đòn toàn lực của Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng, đệ ngũ trọng cường giả cũng chỉ khiến đại đỉnh rung lên, nhưng không thương tổn đến gã.
Phía sau chiến xa kéo thành hai vệt máu dài.
Tôn Lập đến cạnh Chung Lâm, ném y lên chiến xa, gầm to với đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu: "Theo ta."
Thanh đồng trường qua vung lên, quay đầu xe ra ngoài.
Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu theo sau, có chiến xa che chắn, họ bị ma tu đánh trực diện, an toàn hơn nhiều.
Hai bên chiến xa không ngừng có đầu và thi thể ma tu văng lên, Chung Lâm chỉ nghỉ một chút rồi cũng sánh vai, đạo đạo âm thần hỏa diễm bắn ra.
Tôn Lập xông ra, sắp đến vòng ngoài thì lắc người, dược hiệu của linh đơn sắp qua, mấy ma tu xông tới, gã nghiến răng chỉ trường qua lên không.
Lục nguyệt phi sương.
Gã dốc sức phát ra chiêu mạnh nhất.
Địch nhân thổ huyết trong sương quang lùi lại, chiến xa lao qua, thú binh gầm lên xé xác ma tu đã trọng thương.
Phú nhân vương đứng trên cao, thấy chiến xa quay lại chiến trường, cứu Chung Lâm ra rồi quay lại thì chợt có cảm giác "có một viên tướng như thế còn hơn trăm vạn hùng binh" nên khen: "Một vốn vạn lời."
Chiến xa ra ngoài, Tôn Lập choáng váng, Chung Lâm đỡ gã, gã tóm tay y hỏi: "Bọn Tiểu Ngọc đâu?"
Chung Lâm lắc đầu: "Trừ chúng ta, chưa ai ra được."
Tôn Lập vung tay, Chung Lâm rơi xuống xe: "Đợi ta ở đây."
Chung Lâm định nhảy lên: "Định làm gì hả, đưa ta theo..." Tôn Lập máy động, ba thú binh gầm vang ngăn Chung Lâm
Chiến xa ầm ầm quay lại chiến trường.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 16: Linh Thú Thiên Hạ
Chương 04: Xông Ra Xông Vào (Hạ)
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Y điên hả!" Thấy chiến xa quay lại, A Tổ cũng kêu lên.
Phú nhân vương bình tĩnh nhưng thầm thở dài, hiểu Tôn Lập vì sao mạo hiểm quay về, bọn y năm xưa cũng thế.
Còn hiện nay?
Năm huynh đệ ngồi lên vương tọa, thậm chí trăm năm không gặp nhau. Mỗi lần gặp mặt là giao chiến không ngừng.
Vương tọa thật ra có gì?
Chiến xa lao tới, Tôn Lập nghiến răng nuốt một viên linh đơn.
"A - - "
Tiếng gầm thống khổ vang lên, Tôn Lập văng lên xe, thân thể không ngừng co lại, da mặt nứt toác, hung hãn vô cùng.
Được viên đơn dược đầu tiên mở rộng, kinh mạch vốn lành lại lại thành cứng đơ, tiếp tục dùng đơn dược, thì còn đau đớn hơn!
La Hoàn lạnh giọng: "Cứ thế này sẽ nát hết kinh mạch!"
Tôn Lập coi như không nghe thấy, gào lên như muốn phát tiết đau đớn, cầm thanh đồng trường qua đứng lên, lại biến thành tuyệt thế hung nhân đẫm máu giết tất cả những ai cản đường!
"Chát!"
Máu văng lên, chiến xa lại va vào phòng tuyến.
Ngoài xa, Chung Lâm không khóc được nữa, chỉ thấy mắng nóng lên.
Lần này Tôn Lập không có mục tiêu, chiến xa thong thả chạy đi, lăn qua đá vụn, qua pháp khí vỡ nátqua từng mạng người!
Một Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả lại nhắm vào gã, chiến xa hơi dừng lại, tiếp đó vai phải gã cắm một thanh đoản kiếm, chiến xa đi tiếp.
Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả đổ máu.
Tôn Lập không ai ngăn được nhất thân sát khí.
"Oành!"
Một đạo quang mang từ xa lao tới, một ma tu chân nhân lão tổ quay về.
Chân nhân lão tổ thấy chiến xa tung hoành, cười lạnh định ra tay. Phú nhân vương cau mặt: "Truyền lệnh. Chân nhân cảnh trở lên không được xuất thủ!"
"Phụ vương!" A Tổ gọi, lần trước Phú nhân vương đã hạ lệnh như thế, lần này cũng vậy, A Tổ không sao hiểu nổi.
Lần trước Phú nhân vương tính toán, tổn thất do Tôn Lập tạo thành so với lợi ích thì rất đáng.
Lần này Tôn Lập tung hoành thì lợi ích càng cao.
Phú nhân vương có lẽ lần đầu tiên trong nghìn năm qua đơn thuần làm sinh ý mà không tính đến được mất.
Qua Tôn Lập, y thấy lại bóng hình nào đó.
Mệnh lệnh ban ra là xung động nhất thời, Phú nhân vương cmắt trái lóe lên một dãy số: vốn và lãi từ Tôn không ngừng tăng cao, vẫn là mối buôn bán một vốn vạn lời.
Chân nhân lão tổ đó không hiểu, nhưng là người hầu thì lão gia nói sao là vậy, y lại nhắm vào những người khác của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tôn Lập xông đi xông lại trên chiến trường ba lần, tìm được Tô Tiểu Mai.
Đưa Tô Tiểu Mai ra, gã lần thứ ba xông vào!
Gã tìm được ai là đưa ra chứ không cho lên xe mà tìm tiếp, vì gã cũng không chắc mình kiên trì được đến bao giờ.
A Tổ há hốc miệng: "Y, y lại xông vào..."
Phú nhân vương ngoái nhìn, nghĩa tử này cái gì cũng tốt nhưng lớn lên dưới vòng tay của y, có thúc bá trưởng bối yêu mến, có thân vệ, nhưng không có huynh đệ từng chung sinh tử.
Y không thể hiểu được niềm khẳng khái đó.
Lần thứ ba, Tôn Lập tìm thấy Lý Tử Đình.
Lần thứ tư mang theo Giang Sĩ Ngọc.
Lần thứ năm tìm được Sùng Dần.
Lần thứ sáu gã tìm thấy Sùng Bá đang cõng Chung Mộc Hà.
Lần thứ bảy gã tìm được Đông Phương Phù đã trọng thương.
Mỗi lần xung phong là gã có thêm mười mấy vết thương, lần thứ ba xông vào thì gã đã biến thành người máu.
Càng lúc càng nhiều chân nhân lão tổ quay về nhưng được lệnh của Phú nhân vương không thể xuất thủ. Nên dốc sức đồ sát Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tôn Lập đã uống bốn viên linh đơn, bảy lần xông vào rồi ra, sau cùng cứu được tất cả, ý thức đã mơ hồ, không còn nhìn rõ, bên tai ong ong như có tia sét từ tai trái chui qua tai phải.
Bóng đen trước mặt lắc lư, không rõ là Giang Sĩ Ngọc hay Tô Tiểu Mai.
Ma tu truy sát, chúng nhân đưa Tôn Lập đi.
Thú binh gần như mất hết, gã chỉ nhờ chấp niệm mà đứng vững được: còn chưa an toàn, chưa thể ngã được!
A Tổ vẫn quan sát hai nơi khác, một trong hai chỗ này, hai tu sĩ cảnh giới không cao nhưng đều thoát nạn, không thoát được nên cứ vòng vòng mãi.
Bất luận quang minh chính đại hay âm hiểm thì họ vẫn sống sót.
A Tổ rất có hứng với hai người, nên dặn một ma tu chân nhân lão tổ xuất thủ, Điền Anh Đông và Phùng Trung liền thành tù binh.
Phú nhân vương vẫn quan sát Tôn Lập, A Tổ nhắc: "Nghĩa phụ, chúng sắp chạy thoát."
Tôn Lập nằm trên chiến xa, không thể xuất thủ.
Bọn Giang Sĩ Ngọc ở quanh chiến xa, liều mạng ngăn chặn ma tu.
Tô Tiểu Mai rực lên ánh kim thuộc, phát huy truyền thừa của Long Bối thượng nhân đến cực điểm, đứng trước mặt Tôn Lập, dùng thân thể chặn vô số pháp khí, pháp thuật. Thoáng sau trên mình đã lỗ chỗ!
Phú nhân vương gật đầu, khen: "Đều không tệ, đáng cho bản tọa đích thân xuất thủ."
Phú nhân vương máy động, Tôn Lập trên chiến xa như bị kim châm, tỉnh lại: "Tiểu Hắc!"
Tiểu Hắc đang ngủ chợt vẫy lông tỉnh lại nhảy lên cao, gầm lên hóa thành cự thú.
Chúng nhân nhảy lên lưng Tiểu Hắc.
Nó lao đi, cách đó không xa mở ra không gian chi môn...
"Ồ?"
Phú nhân vương kinh ngạc, bàn tay múp míp giơ lên thì nghe thấy tiếng ho.
Phú nhân vương biến sắc, ngoái lại. Trên đỉnh Ma tuyền điện, Dũng nhân vương lại xuất hiện.
Phú nhân vương nổi giận nhưng không biết vì sao lại thôi.
"Ngươi muốn tranh với ta?"
Dũng nhân vương khoanh tay, áo choàng sau lưng phần phật như quân kỳ: "Hay là đấu một trận?"
Phú nhân vương im lặng, Dũng nhân vương hơi nghiêng mặt: "Vẫn là câu cũ, ngươi có ổn không, không thì để ta!" Trong phong phạm tuyệt thế cao thủ đó có chút lưu manh mà chỉ Phú nhân vương nhận ra.
Cơn giận của Phú nhân vương vừa tan lại dấy lên: "Khốn kiếp, không được nhắc lại câu đó!"
"Ha ha ha!" Dũng nhân vương cười to.
Dũng nhân vương xuất hiện, A Tổ ôm quyền lùi xuống như muốn nhường chỗ cho hai người ngồi trên vương tọa này
Tôn Lập đứng thẳng, mắt nhòe đi, không nhìn rõ trên không có hai vị cao cao tại thượng, gần như nhìn rõ toàn bộ thương sinh nhưng gã nhận ra nguy hiểm đang tới!
Chiến xa lật lại.
Bên dưới là linh tủy hạch tâm to như đầu người, trận pháp dày đặc.
"Keng!"
Tôn Lập cắm trường qua vào khối hạch tâm, nhắm mắt cảm thụ, dòng suối trong yên lặng lại, chảy thong thả.
Tôn Lập chợt thấy lạnh buốt xương, ấn mạnh thanh đồng trường qua, khối trận pháp hạch tâm bắn ra.
Đồng thời, Tôn Lập lật tay, linh lực dồn vào trận pháp hạch tâm.
Đạo linh lực nhanh chóng thay đổi nét khắc trận pháp trong đó. La Hoàn và Võ Diệu đã nói kết cấu kiểu nàymười phần phức tạp, tự tiện thay đổi sẽ dễ phát nổ.
Tôn Lập dồn linh lực vào để "thay đổi".
Trận pháp hạch tâm rực hỏa diễm linh quang, cháy lên rừng rực.
Bay tới cự ly nhất định, hỏa diễm linh quang chợt dài ra, cách linh tủy hạch tâm không xa lóe lên bóng người, A Tổ vô thanh vô tức xuất hiện. Y cũng có pháp môn như "Bản ngã luyện", có thể che đi khí tức, nhưng không ngờ mới giải trừ trạng thái đó thì linh tủy hạch tâm chảy rực lao tới!
A Tổ không kịp phản ứng, linh tủy hạch tâm sáng rực rồi nổ tung.
Khối linh tủy to thế này, nổ tung thì sinh ra sức mạnh khủng khiếp, bốn ma tu quanh đó nát xác, trên mình A Tổ rực hoàng quang, miễn cưỡng chặn được gần tám phần sức nổ, rồi long hình ngọc bội nổ tan, hai phần còn lại vẫn khiến y tơi tả, đầu tóc cháy mất quá nửa, y phục lỗ chỗ, rơi phịch xuống đất.
Tiểu Hắc lao đi, chui vào không gian chi môn, trạm lam sắc không gian đóng lại.
Tôn Lập lỏng người, thu "Long bì ảnh" vào trữ vật không gian - - chưa đến lúc sơn cùng thủy tận thì gã không muốn để lộ vật này, càng ít người biết càng đỡ nguy hiểm - - gã không sợ A Tổ biết nó trong tay mình, nhưng quanh đó còn ma tu khác, vạn nhất truyền ra thì phiền.
Sau cùng thân thể và thần kinh lỏng ra, Tôn Lập triệt để hôn mê.
Tiểu Hắc dốc toàn lực bảo vệ tất cả trong không gian thông đạo, không quan tâm được đến những việc khác…
...
"Đáng chết!"
A Tổ gầm lên, đấm xuống đất.
"Ầm!" Một hố sâu xuất hiện.
Phú nhân vương bực bội nhìn Dũng nhân vương: "Ngươi ngăn ta, giờ thì tiểu tử đó chạy mất rồi!"
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba