Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập tắt tiếng, bên kia đã tuôn trào năm loại...
Gã rất tò mò với thứ trong Phong linh hạp: "Thủy lực chi hỏa thì tìm được ở đâu?"
Võ Diệu không hề khách khí: "Tạm thời ngươi đừng nghĩ đến nữa, uy lực của loại kém nhất thì ngươi cũng chưa khống chế được."
Tôn Lập: "..."
Quả là không để người ta hi vọng.
...
Gã dựng tạm một cái lán cạnh phế khư Đại Lương thành, mấy ngày nữa Tố Bão sơn sẽ tới.
Nhưng không ngờ đợi liền bảy ngày!
Trong bảy ngày này Tôn Lập trở nên u uất, vì từ ngày thứ ba, thương thế lành dần nhưng kinh mạch lại ứ trệ!
Đấy là nội thương trí mạng, đối với tu sĩ coi như đoạn tuyệt hi vọng đại đạo.
Tôn Lập đầu tiên lực chiến Hỏa khôi trọng thương, rồi chật vật chống lại địa mạch hỏa quang phun trào, thương thế ặng thêm. Nhất là dốc sức vượt cực hạn vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên” đối kháng địa mạch hỏa quang, tuyệt đối là gánh nặng với kinh mạch.
Mấy ngày đầu, nội thương chưa biểu hiện ra, khi ngoại thương lành lại mới từ từ thể hiện.
Tôn Lập lo lắng, đến ngày thứ năm, Võ Diệu và La Hoàn mới vô tư cảm nhận được: "Hai hôm nay sao ngươi u uất thế?"
Tôn Lập buồn bã: "Kinh mạch ứ trệ hai ngày rồi, tương lai... Ai..."
"Hừ, ta tưởng chuyện gì, chút việc vặt đó mà lo lắng hai ngày hả?" Võ Diệu nói ngay: "Hỏi đồ ẻo lả, y có cả tá cách trị lành được."
Tôn Lập tròn mắt, La Hoàn thản nhiên: "Có một cách dùng luôn dược tài của Vọng Kiếp cùng mấy loại phụ dược đơn giản là xong..."
Tôn Lập đầm đìa nước mắt, gào lên: "Sao các vị không nói sớm!"
"Ngươi không hỏi, đấy cũng không phải việc gì ghê gớm, đại nhân vật như bọn ta phải nhìn những cái lớn, hơi đâu lo lắng không đâu như thế?"
Tôn Lập im lặng: nội thương này với cả tu chân giới đều bó tay, người có bối cảnh có thể tìm được "Vạn niên đoạn tục" linh dược để khơi lại kinh mạch, còn tuyệt đại bộ phận tu sĩ cả đời không tiến bộ thêm...
Nhưng với hai vị này lại là chuyện nhỏ!
Tôn Lập nhận ra số lần gần đây không nén được phải gào lên càng lúc càng nhiều.
Võ Diệu chêm vào một câu: "Gần đây ngươi hay nóng nảy lắm, không được."
Tôn Lập: "..."
...
Đến ngày thứ bảy, Quỷ sơn mới có mấy người đến, dẫn đầu là sư tôn Vọng Minh đạo trưởng của Điền Anh Đông. Theo sau còn mấy nội môn đệ tử.
Thấy Đại Lương thành gặp biến cố như thế, bọn Vọng Minh đạo trưởng cả kinh.
Tôn Lập tựa hồ vừa nghe thấy có người tới, loạng choạng lao ra từ trong lán, bổ đến dưới dân Vọng Minh đạo trưởng khóc lóc: "Sư thúc, sư thúc đã tới..."
Vọng Minh đạo trưởng nhăn nhó dặn: "Thật ra là chuyện gì, kể lại từ đầu!"
Tôn Lập đã bịa ra một câu chuyện Vọng Kiếp đạo trưởng chết vì đấu với Hỏa khôi, dẫn phát cơ quan nào đó, kết quả địa hỏa phun ra, Đại Lương thành mới thành như bây giờ, gã may mắn thoát thân, đồng môn khác đều chết trong biển lửa...
Cây chuyện này gã đã suy đi tính lại, không hẳn là thiên y vô phùng, nhưng rất đáng tin, có hai lão yêu quái Võ Diệu và La Hoàn giúp đỡ, chỗ nào hợp lý hay bất hợp lý thì với đạo hành của người Tố Bão sơn không thể nhìn ra sơ hở.
Võ Diệu bảo La Hoàn: "Tiểu tử này vô sỉ thật, có phong thái năm xưa của ngươi."
La Hoàn bật cười, Tôn Lập cũng suýt nữa, cố nén mới không bị lộ.
Vọng Minh càng nghe càng nhăn nhó, nhưng không bi thương gì. Lớp đệ tử này, y chỉ quan tâm mỗi Điền Anh Đông.
Y xuất hiện ở đây, Điền Anh Đông tất đã an toàn về Tố Bão sơn.
Vọng Minh bay lên không quan sát Đại Lương thành phế khư, lại biến sắc quay lại, lướt qua đầu chúng nhân rải linh quang, cuốn bọn Tôn Lập lên, mặc kệ hung hiểm trong Quỷ sơn, đi liền mấy chục dặm mới đáp xuống một sơn cốc nhỏ.
Y nhìn Tôn Lập đầy cổ quái: "Tiểu tử ngươi đúng là may mắn, ở bảy ngày liền trên Quỷ thành âm mạch mà không bị hung quỷ ăn tươi."
Đệ tử đi cùng thỉnh giáo "Quỷ thành âm mạch" là gì, Vọng Minh giải thích là một cách nuôi hung quỷ, một tòa tử thành, cộng thêm địa mạch, bố trí theo cách đặc thù thì sinh thành hung quỷ đáng sợ.
Giải thích kỹ, các đệ tử đó cũng không hiểu, Vọng Minh nói gọn lại: "Quỷ thành âm mạch bố cục theo cửu cung, ít nhất cũng hình thành chín hung quỷ. Vọng Kiếp cùng lắm giết được một, tám con còn lại trong bảy ngày không xông ra ăn sống ngươi thì thật ngươi quá may mắn!"
Chúng đệ tử cũng nhìn Tôn Lập. Gã ra vẻ sợ hãi, mặt mày nhợt đi.
La Hoàn khinh miệt: "Môn phái của ngươi toàn kẻ không hiểu gì mà tưởng mình bác học. Đại Lương thành làm gì có Quỷ thành âm mạch? Rõ ràng là Âm thành trấn sát. Tuy bố trí theo cửu cung, nhưng chỉ sinh thành một hung quỷ. So với Quỷ thành âm mạch phân tán sức mạnh thành chín hung quỷ, Âm thành trấn sát cao minh hơn nhiều."
"Ngươi giết Hỏa khôi, cộng thêm ngần ấy Trành quỷ, hung sát chi khí cực nặng, Trành quỷ còn sống cách mấy trăm trượng cũng nhận ra, tránh còn không kịp, sao dám tới làm phiền."
Võ Diệu nói: "Y không thấy Huyết nguyệt hắc hoàng đêm đó, không thì cũng nhận ra là Âm thành trấn sát."
La Hoàn không tin: "E y không biết cả Huyết nguyệt hắc hoàng có ý nghĩa gì."
Võ Diệu ngẫm nghĩ: "Ngươi nói cũng đúng..."
Vọng Minh đạo trưởng nhìn Tôn Lập chợt biến sắc, chụp cổ tay gã: "Ngươi toàn thân kinh mạch ứ trệ?!"
Tôn Lập buồn bã: "Vâng, tuy thoát chết nhưng nội thương cực nặng."
Nếu là sư trưởng yêu thương vãn bối tất lấy linh đơn ra tặng Tôn Lập, hữu hiệu hay không cũng là tâm ý.
Có điều Vọng Minh đạo trưởng chỉ nhìn gã tiếc rẻ, lắc đầu: "Tưởng với may mắn của ngươi, tương lai sẽ có cơ duyên, đáng tiếc..."
Tôn Lập thầm cười lạnh, biết Vọng Minh nhận định gã không có tiền đồ, nên không lãng phí linh đơn.
Thái độ mấy nội môn đệ tử đi cùng đổi hẳn, biết Tôn Lập là đệ tử mới nhập môn thứ mười đạt Phàm nhân cảnh thì thái độ cũng khá ôn hòa, nhưng biết gã mắc tuyệt chứng của tu chân giới thì lạnh lùng hẳn.
Tôn Lập không nói gì.
Tu chân là thế, gã đã nhìn thấu từ lâu.
...
Vọng Minh đạo trưởng nhân vì lo lắng "Quỷ thành âm mạch" còn hung quỷ khác nên rất e dè phế khư này. Tất cả nghỉ lại trong tiểu sơn cốc, hôm sau mang theo các đệ tử lướt lên tầng không Đại Lương thành, kiểm tra kỹ.
Xác nhận không có gì lạ thì dùng pháp thuật ngưng kết thành quang mang đại thủ, lật mấy tảng đá lên.
Trên hai tảng đá còn mấy bức bích họa. Bích họa vẽ hình cự nhân đỡ thiên địa, miệng phun lửa, mắt bắn tia sét, tay cầm trường cung giao chiến với yêu ma.
Vọng Minh đạo trưởng nhìn bích họa, liền biến sắc lùi lại, không quay lại tiểu sơn cốc mà về thẳng Tố Bão sơn.
Tôn Lập nhìn bích họa mới hiểu vì sao Đại Lương thành cái gì cũng to, hóa ra đây là cự nhân chi thành!
Lúc trước gã cho là thành trì quy mô này tất đủ dung nạp mấy chục vạn người, giờ thì thấy năm xưa số cự nhân ở đây không quá vạn, những lỗ thủng trên tường thành không phải do mũi thương dể lại, mà do mũi tên của cự nhân – nơi này là cứ điểm quân sự quan trọng!
...
Vọng Minh đạo trưởng không phải hạng bất tài như Vọng Kiếp, chỉ một ngày là từ Quỷ sơn về đến Tố Bão sơn.
Vào sơn môn, Vọng Minh đạo trưởng vẫn nhanh chóng tới Huyền Vũ đại điện, linh quang rung lên, ném bọn Tôn Lập ra: "Đợi ở ngoài, chưa có ta dặn dò thì không được đi đâu!"
Dù y không nói rõ nhưng mấy nội môn đệ tử cũng hiểu ý, ngầm vây quanh Tôn Lập.
Vọng Minh đạo trưởng vào Huyền Vũ đại điện là im lặng, đợi đến tận nửa đêm.
Mặc kệ cho người Tố Bão sơn có tin vào câu chuyện của Tôn Lập không thì sự thực là cả tiểu đội chỉ còn mình gã sống sót.
Kết quả này với gã là may mắn nhưng sẽ không ít phiền hà.
Vọng Minh đạo trưởng quên hẳn Tôn Lập, vào Huyền Vũ đại điện diện kiến chưởng giáo chân nhân.
"Sư huynh, việc lớn..." Thấy Vọng Hư chân nhân, Vọng Minh chợt mỉm cười, khiến người ta tưởng trước khi tu đạo thì y là diễn viên.
Vọng Hư chân nhân thở phào: "Bọn Vọng Kiếp sư đệ không sao chứ?"
Vọng Minh lúc đó nào còn nhớ đến Vọng Kiếp vô dụng? Xua tay liên tục: "Phi dã, sư huynh nghe đã, tại Đại Lương thành đệ phát hiện di tích của DạLa tộc!"
Vọng Hư chân nhân hớn hở: "Thật hả?!"
"Chắc chắn!"
Y tả lại bích họa trên những tảng đá ở Đại Lương thành, Vọng Hư chân nhân tính toán rồi hớn hở: "Quả nhiên là Dạ La tộc! Không ngờ Đại Lương thành là cứ điểm quân sự của Dạ La tộc. Hay quá! Sư đệ, việc này nên bảo mật, trừ chúng ta, tạm thời không cho người thứ ba nào biết!"
Vọng Minh đạo nhân cười hắc hắc: "Sư huynh yên tâm, từ đầu đến cuối đệ không để lộ, cả mấy đệ tử đó cũng tưởng đệ phát hiện thứ gì đó đáng sợ mà quay về."
Vọng Hư chân nhân vừa ý: "Sư đệ xưa nay cẩn thận, sư huynh tất nhiên yên tâm."
Dạ La tộc là cự nhân nhất tộc, tại tu chân giới nổi danh "Đa bảo tộc". Khi xưa từng hoành hành nhất thời, đánh cho các tộc tan tác, cơ hồ độc bá thiên hạ.
Hiện tại có ghi chép về ba mươi sáu trấn tộc chi bảo của các tộc bị Dạ La tộc cướp đoạt, nói gì những thứ không được ghi chép.
Chủng tộc cường thịnh một thời đó không hiểu sao lại đột nhiên tan biến khiến các đại lục hao hụt về lực lượng. Hung thú, yêu ma thừa cơ phản công. Các tộc phải mất mấy nghìn năm tích tụ thực lực, mới đoạt lại quyền chủ đạo ở các đại lục.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Nghìn năm nay, di tích Dạ La tộc thỉnh thoảng lại được phát hiện, xuất thế mấy trọng bảo, nguyên liệu trân quý vô vàn. Nên với các tu sĩ, di tích Dạ La tộc là bảo địa.
Vọng Minh đạo nhân già đời, sợ các đệ tử lộ phong thanh, bị các phía kia trong thất đại phái biết tin nên gạt luôn cả họ.
Cả hai thương lượng một phen, chuẩn bị đến Đại Lương thành xem xét, chợt Vọng Hư chân nhân nghĩ ra: "Đúng rồi, đệ đi tiếp ứng Vọng Kiếp sư đệ, họ sao rồi?"
Vọng Minh đạo nhân vỗ trán: "Đệ vui mừng quá nên quên mất." So với việc Đại Lương thành sắp có trọng bảo xuất thế, Vọng Kiếp và mấy đệ tử đó không là gì.
"Vọng Kiếp sư đệ đã chết, trong các đệ tử đi cùng chỉ có Tôn còn sống."
Y kể lại câu chuyện Tôn Lập bịa ra, chưa xong là Vọng Hư chân nhân biến sắc: "Đều chết rồi? Trừ Tôn Lập ra không còn ai? Chung Lâm cũng chết rồi?"
Vọng Minh đạo nhân gật đầu, không hề bi ai: "Đúng."
"Phiền rồi..."
"Ân?" Vọng Minh đạo nhân không hiểu.
Vọng Hư chân nhân e dè nhìn về hậu sơn: "Chung Lâm là hậu nhân của vị lão tổ tông đó, chỉ có huynh và Vọng Kiếp biết chuyện này nên Vọng Kiếp mới đưa y theo để chăm nom, ai ngờ!"
Thân phận của Chung Lâm không giấu được Vọng Hư chân nhân cũng như Vọng Kiếp chuyên môn phụ trách tân đệ tử. Vị lão tổ đó hiển nhiên không muốn nhiều người biết nên trừ hai người thì cả Vọng Minh cũng mù tịt.
"A!" Vọng Minh tròn mắt. Vị lão tổ đó mà biết hậu nhân chết trong nhiệm vụ không hề nguy hiểm thì không rõ phẫn nộ đến mức này.
Vọng Hư chân nhân và Vọng Minh nhìn nhau, hiểu ý.
V lão tổ đó mất hậu nhân cũng đành, việc ở Đại Lương thành không thể giấu được, ngần ấy bảo vật trân quý đành do vị lão tổ đó chọn, cả hai vốnđịnh liên thủ nuốt gọn nhưng giờ không thể, không biết bao nhiêu năm nữa mới vượt được Chân nhân cảnh lão tổ vẫn ép trên đầu họ lâu nay.
Vọng Hư chưởng giáo càng hớn hở.
Cư đệ và vãn bối chết rồi, cả hai không hề bi thương, mà chỉ tính toán thiệt hơn, cũng không thấy có gì ăn năn, quả thật là do tâm tính, không thuốc nào chữa được.
"Sư huynh, chi bằng để Tôn Lập..."
Vọng Hư hiểu ngay: "Dù Tôn Lập gánh tội, vị lão tổ đó không trút giận vào chúng ta thì khó ngăn lão tổ đến Đại Lương thành, cách này không xong."
Không thể hãm hại Tôn Lập, Vọng Minh tiếc lắm.
"Thôi đã, việc này tạm để đấy, giam Tôn Lập lại, ngày mai triệu tập chúng vị sư huynh đệ hội thẩm, tội sẽ do y gánh, lão tổ cần chỗ phát tiết lửa giận, tiểu tử này coi như xui xẻo."
Vọng Hư chân nhân tùy miệng nói đã quyết định số phận bi thảm của Tôn Lập mà không hề ăn năn gì.
Bọn Vọng Hư đều biết vị lão tổ đó không dễ chịu, coi mạng người như cỏ rác, hơi tí là một đạo thiên lôi nổ tung đối phương. Tôn Lập không chỉ gánh tội thay mà nhận cả một đạo tuyệt mệnh phù!
Vọng Minh không ra, một đạo linh phù bay đến chỗ mấy nội môn đệ tử.
Đệ tử đứng đầu trầm giọng: "Theo bọn ta."
Tôn Lập nhíu mày: "Đi đâu?"
"Cổ Băng nhai!"
...
Cổ Băng nhai ở hậu sơn Tố Bão sơn, thuận theo một đường mòn toàn cây gai dài mấy chục dặm, cách động thiên phúc địa các sư thúc tu hành càng lúc càng xa, trước mặt xuất hiện một đỉnh núi không cao lắm.
Ngọn núi này cực kỳ hiểm ác, trên cao mấy trăm thước là băng giá, núi non chung quanh cũng chỉ mọc được tùng mai chịu rét.
Cổ Băng nhai là chỗ hối lỗi của Tố Bão sơn, chỉ là tàn khốc hơn, đệ tử lên đó không lâu sẽ đông thành băng thi.
Vọng Minh đạo nhân đưa gã lên đây để gã tự sinh tự diệt, trút giận cho chân nhân lão tổ.
Bên dưới đỉnh núi có địa sát âm mạch nên rất lạnh. Cổ Băng nhai giam giữ môn nhân phạm tội ở đỉnh núi. Hàn phong như đao, mấy nội môn đệ tửđưa Tôn Lập vào một sơn động trên Cổ Băng nhai xong là đi ngay, khởi động trận pháp phong bế sơn động.
Tôn Lập lạnh run lên, đến đây mới hiểu tương lai mình sẽ thế nào!
La Hoàn cười lạnh: "Hừ, muốn lạnh chết ngươi? Trước kia thì quỷ kế này không tệ nhưng giờ, hắc hắc, chúng ta vừa giết Hỏa khôi!"
Tôn Lập lấy Hỏa khôi hồn tinh thủ ra, hơi hấm lan tỏa toàn thân, dễ chịu hơn nhiều.
Hỏa khôi do địa tâm hỏa mạch hình thành, địa tâm hỏa mạnh hơn địa sát âm mai nên Hỏa khôi hồn tinh dễ dàng xua tan khí lạnh.
...
Trong thư viện, Sùng Bá nổi giận: "Không tra xét gì đã nhốt lên Cổ Băng nhai! Dù là chúng ta ở đó ba ngày cũng biến thành cục băng, các sư thúc nghĩ thế nào hả, định hại chết Tôn Lập? Không được, chúng ta đi gặp chưởng giáo chân nhân!"
Sùng Dần kéo gã, lắc đầu: "Vọng Minh sư thúc hạ lệnh thì có mặt chưởng giáo chân nhân, mệnh lệnh này tất được chưởng giáo chân nhân chấp nhận."
Sùng Bá tức giận, vết thương hình con rết rung lên, như quỷ vật lao ra!
"Ầm!" Y vỗ nát bàn, không kiêng dè gì: "Vọng Hư vô đức lại vô năng! Tố Bão sơn để y làm chưởng giáo, sao lại không sa sút? Lúc nào cũng chỉ lo cho cá nhân, sớm muộn gì Tố Bão sơn cũng bị mấy tên khốn đó khiến cho đạo thống tiêu vong..."
Sùng Dần giật mình, bịt miệng y: "Ngươi điên rồi, nhưng lời đó cũng nói ra được! Tôn Lập đã lên đó, chúng ta ở ngoài còn nghĩ cách cứu y được, ngươi nói lung tung thì cả chúng ta cũng bị nhốt lên, khi đó mới là hết!"
Sùng Bá giật tay ra hầm hừ: "Còn cách gì nữa?"
Sùng Dần tựa hồ hạ quyết tâm: "Chúng ta cùng đến xin lão tổ tông..."
Sùng Bá biến sắc: "Được không? Lão tổ tông tính khí thế nào ngươi cũng biết."
"Vì thế mới có hi vọng!"
...
Hỏa khôi hồn tinh có một điểm sáng là linh hồn Chung Lâm. Tôn Lập thở dài, lúc trước gã cho y cơ hội, trừ vì hợp tính y, còn vì lo lắng quay lại Tố Bão sơn sẽ bị Vọng Kiếp vu hãm, có y làm chứng thì không sợ nữa.
Nhưng giờ thấy ý nghĩ đó quá ngây thơ, Chung Lâm chỉ là đệ tử bình thường, họ hi sinh gã thì làm gì coi lời của một quỷ hồn là bằng chứng.
Tựa hồ cảm ứng thấy Tôn Lập, Hỏa khôi hồn tinh ánh lên linh quang như khói, Chung Lâm hư ảo xuất hiện.
"Lạnh thật!"
Chung Lâm run lên, đều là thói quen, quỷ hồn không sợ khí lạnh.
"Nơi này là..." Chung Lâm nghi hoặc. Tôn Lập ngẫm nghĩ: "Vọng Kiếp chết rồi, tâm nguyện của Chung huynh đã thành, có thể an tâm lên đường."
Mắt Chung Lâm sáng lên: "Chết rồi? Chết thế nào? Nói rõ cho tại hạ nghe!"
Tôn Lập kể lại, Chung Lâm nghiến răng: "Chết dễ thế, không để y nếm mùi thống khổ nhất đời thì thật quá dễ cho y!"
Tôn Lập nhạt giọng: "Huynh chưa bắt đầu tu linh, hiện tại nghỉ ngơi thì có thể vào luân hồi, chúng ta hợp nhau, tiếc là không may mắn, đi thôi..."
Tôn Lập tiếc rẻ, tại Tố Bão sơn khó lắm mới gặp một đệ tử hợp tính.
Chung Lâm gật đầu, không tiếc nuối gì: "Tuy nhiên tiện nghi cho lão cẩu đó nhưng cũng hoàn thành tâm nguyện. Tôn Lập, nếu lục đạo luân hồi mà còn quay lại được nhân đạo, hi vọng chúng ta vẫn là bằng hữu tốt!"
Tôn Lập khẽ mỉm cười, vẫy tay: "Bảo trọng!"
Chung Lâm cười tươi, mở tâm thần, toàn bộ linh hồn từ Hỏa khôi hồn tinh đi ra, từ từ tan đi. Đến khi y hoàn toàn tỏng suốt là yên nghỉ.
Chợt linh hồn y ngưng tụ lại: "Câu hỏi ban nãy huynh chưa đáp, đây là đâu, có phải huynh gặp khó khăn gì không?"
Tôn Lập thản nhiên: "Chúng ta đã về núi, đây là Cổ Băng nhai, e lần này thất bại, họ bắt mỗ gánh tội."
Gã nhìn quanh, cười lạnh: "Họ định để mỗ chết rét tại đây rồi trút hết tội cho mỗ. Tiếc là mỗ có Hỏa khôi hồn tinh, họ tính toán thành ra sai lầm! Muốn mỗ gánh tội thì mỗ sẽ kể hết, xem ai xấu hổ hơn!"
Tôn Lập đã tính xong, thậm chí nhờ La Hoàn dạy một loại trận pháp đơn giản khuếch đại giọng nói cho cả Tố Bão sơn nghe được. Như thế sau này không thể ở lại, nhưng so với bị xử tử thì kết quả đó vẫn hơn.
Chung Lâm ngẫm nghĩ, một chốc sau, hạ quyết tâm: "Ta ở lại giúp huynh."
Tôn Lập xua tay: "Bất tất, mình mỗ đủ rồi. Thêm huynh cũng thế, đừng chần chừ việc vào luân hồi..."
Chung Lâm lắc đầu: "Tiên tổ nhà ta là vị chân nhân lão tổ trong núi. Vốn việc này không có gì nhưng vì tại hạ chết, bọn Vọng Hư tha môn không biết làm gì nên đem huynh ra làm con dê thế tội."
Tôn Lập cả kinh, Chung Lâm gật đầu: "Ta nói thật đấy."
"Bình tĩnh, chúng ta sẽ đợi xem kịch: lúc chúng phán xét huynh thì thả tại hạ ra, để xem sắc mặt các trưởng bối thế nào!"
Chung Lâm bình thản nói nhưng trong lòng Tôn Lập nóng lên, liên tục gặp bất công, suýt không giữ được mạng mà còn phải gánh tội hộ thì dù gã bình tĩnh hơn cũng như muốn nổ tung lồng ngực!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 3 Thiên Bộ Binh Hỏa
Chương 5: Môn phái phán xét
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Nghe gì chưa, đội của Vọng Kiếp sư thúc không còn ai!"
"Đương nhiên nghe rồi, đồn khắp nơi."
"Nghe nói phế vật Tôn Lập của nhóm chữ Đinh liên lụy, kết quả y thoát nhưng đồng môn đều chết ở Đại Lương thành."
"Hừ, đã biết các phế vật nhóm chữ Đinh là sao Thái Bạch, hà tất môn phái thu nhận làm gì? Sớm muộn cũng liên lụy chúng ta. Vọng Kiếp sư thúc xui thật, đường đường Hiền nhân cảnh cường giả mà chết bất minh bất bạch!"
"Nhất định phải xé xác phế vật Tôn Lập đó!"
"Xé xác y cũng không bù lại được tổn thất, thiếu đi một vị Hiền nhân cảnh cường giả, thực lực môn phái giảm đi."
Trong thư viện, trừ đội của Tôn Lập thì tất cả an toàn quay về, đội của Tôn Lập chết hết, chỉ gã sống sót nên qua sắp xếp của mấy người, lời đồn lan khắp. Ai cũng tin Tôn Lập hại chết đồng môn.
Vọng Hư và Vọng Minh thậm chí không cần dặn, mấy nội môn đệ tử đã xử lý xong. Nhất thời, Tôn Lập thành tội nhân của Tố Bão sơn!
Cả thư viện, chỉ có Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc không tin Tôn Lập là hạng người đó. Tô Tiểu Mai quật cường tranh cãi với các đồng môn nhưng rồi thất bại, có điều không bỏ cuộc.
Giang Sĩ Ngọc nói mấy lần, biết không thay đổi được gì thì trầm mặc.
Lục Đại Thông cũng không tin nhưng không dám chống lại tất cả đồng môn.
Phán xét sẽ diễn ra vào ngày thứ ba Tôn Lập về núi, lâu như thế, đừng nói gã mà Sùng Dần Sùng Bá cũng đã thành băng thi.
Vọng Hư chân nhân và Vọng Minh đạo nhân cần một thi thể không biết nói, rồi trước mắt cả môn phái, tuyên bố tội danh của Tôn Lập rồi xử khốc hình "hình thần câu diệt" để trút giận cho lão tổ.
Hình phạt này là không thể quay lại luân hồi, triệt để tan biến khỏi thế giới!
...
Sùng Dần và Sùng Bá quỳ trước cửa một động phủ ở hậu sơn.
Động phủ đó không có gì đặc biệt, rêu ở cửa động xanh um, dây leo cơ hồ che kín. Sùng Dần và Sùng Bá quỳ ở nơi có cắm cương châm như lông bò!
Cương châm dài cỡ ngón tay, sắc lại cứng, cắm vào bắp chân và mắt cá, máu chảy tràn trề!
Máu chảy ra tụ trong một cái rãnh trước mặt, tuy rãnh không lớn nhưng cực sâu, họ quỳ hai ngày, không ngừng chảy máu mà cái rãnh chưa đầy.
Sùng Bá cũng nhợt nhạt liêu xiêu.
Quỳ ở đây từ ngày thứ hai là tổn thất tinh huyết mà tu sĩ trân quý vô cùng! Một giọt tinh huyết cần mấy tháng khổ tu mới bổ sung lại. Muốn diện kiến chân nhân lão tổ, cái giá phải trả không rẻ.
Nhưng cả hai không lui bước, vị lão tổ đó tính tình lạnh lùng nhưng tuyệt đối công chính. Chỉ cần có cơ hội gặp lão tổ, sẽ có thể giải oan cho Tôn Lập.
...
Đối với Vọng Hư chân nhân và Vọng Minh đạo nhân, Tôn Lập chỉ là giun dễ, thuận tay bóp chết cũng không thành vấn đề. Cái chết của gã khiến chân nhân lão tổ giảm lửa giận, khi tranh đoạt bảo vật ở Đại Lương thành mà lấy ít đi thì họ vớ bẫm.
Với Tôn Lập, họ đã quen cao cao tại chỉ trỏ, không cần quan tâm sống chết của đê cấp đệ tử như thế.
Ngày thứ tư, tiếng chuông vang lên gióng giả, cả Tố Bão sơn, không trừ đệ tử mới nhập môn, tập trung tại quảng trường trước Huyền Vũ đại điện.
Đương nhiên vị chân nhân lão tổ đó không đến.
Mấy nội môn đệ tử nhận lệ của chưởng giáo đến Cổ Băng áp giải "tội nhân Tôn Lập".
Họ tuy không phải tâm phúc của Vọng Minh đạo nhân nhưng hiểu ý. Sự thực họ nhận định, mở cửa động ở Cổ Băng nhai ra tất thấy băng thi.
Họ chỉ cần đưa băng thi tới hoàn thành nhiệm vụ.
Không ngờ mở trận pháp cấm chế ra, Tôn Lập đang xếp bằng chợt mở mắt, khiến mấy đệ tử giật mình. Tôn Lập vẩy y phục đứng lên, mấy nội môn đệtử lùi một bước: "Ngươi, ngươi còn chưa chết?"
Tôn Lập thầm cười lạnh, thản nhiên: "Tất nhiên còn sống."
Mấy người nhìn nhau kinh hãi, nghe nói tiểu tử này kinh mạch ứ trệ, chỉ là Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, vì sao qua nổi ba ngày? Là họ e chỉ hai ngày đã thành băng thi rồi!
Mấy đệ tử đều thấy không ổn, không dám giở trò nữa, theo đúng phép công giải Tôn Lập rời Cổ Băng nhai.
Vọng Minh đạo nhân tính toán rất chuẩn, toàn bộ môn nhân đến là mấy đệ tử đó cũng về.
Vọng Minh đạo nhân thấy Tôn Lập còn sống thì ngẩn người.
Thi thể không thể biện giải, đích xác càng dễ vu khống. Nhưng gã còn sống thì sao? Y và chưởng giáo chân nhân liên thủ, định tội danh gì chả được, lẽ nào một đệ tử Phàm nhân cảnh còn giở trò hoa dạng gì
Vọng Minh nhìn chưởng giáo đại nhân, cả hai không lo lắng gì.
Đệ tử đi đầu bước lên ôm quyền: "Chưởng giáo chân nhân, tội phạm Tôn Lập được đưa tới!"
Các đệ tử ở dưới nhìn Tôn Lập với ánh mắt cực kỳ hung ác, phế vật hại chết ngần ấy đồng môn, cả một vị Hiền nhân cảnh cường giả, làm giảm nghiêm trọng thực lực môn phái!
Các sư thúc chữ "Vọng" dù gì cũng là đồng môn của Vọng Kiếp.
"Đưa lên!" Vọng Hư chân nhân quát, chúng đệ tử đẩy Tôn Lập lên: "Quỳ xuống!"
Tôn Lập ngạo nghễ đứng đó, hai đệ tử đá vào đầu gối gã. Tôn Lập tu luyện Thái bình sát đạo, toàn thân cứng như sắt, luận cảnh giới hã không bằng nhưng cường độ thân thể thì hơn hẳn.
Chát chát như đá vào gỗ, Tôn Lập bất động, hai đệ tử như thấy chân tê dại!
"Hừ, phế vật!" Vọng Minh trừng mắt với hai đệ tử, định tự động thủ, Tôn Lập lạnh lùng hỏi: "Không biết chưởng giáo chân nhân giam đệ tử, hôm nay lại động can qua môn phái phán xét, thật ra đệ tử có tội gì?"
Vọng Hư chân nhân hừ lạnh: "Ngươi còn hỏi? Hại chết đồng môn, liên lụy một vị Hiền nhân cảnh cường giả mất mạng, mà còn bảo mình vô tội! Ngườiđâu, ngũ lôi oanh đỉnh, hình thần câu diệt!"
"Vâng!" Mấy thân truyền đệ tử đã chuẩn bị sẵn quát vang, bước tới.
Từ hậu sơn Tố Bão sơn dấy lên khí thế kinh nhân, bao trùm sơn môn, thinh không nổi sấm liền chín tiếng rồi hóa thành ngũ sắc tường vân rủ xuống, khí thế chuyển dần thành bình hòa, nhưng như vạn mẫu lôi vân ép lên Tố Bão sơn.
Bọn Vọng Hư chân nhân biến sắc: "Lão tổ tông xuất quan?!"
Tiếng tơ tiếng trúc vọng lại, trên mây lành bắn xuống hồng kiều, nối một đỉnh núi với Huyền Vũ đại điện. Một trung niên nam tử mặc lam y, diện mạo chừng ba mươi xuất hiện trên hồng kiều, mỗi tay xách một người bước tới, xuất hiện trên đầu chúng nhân.
Vọng Hư chân nhân cùng mọi đệ tử quỳ xuống: "Cung nghênh sư thúc xuất quan!"
"Cung nghênh sư thúc tổ xuất quan!"
Tôn Lập ngẩn người, chân nhân lão tổ xách hai người, chính thị Sùng Bá và Sùng Dần!
Chân nhân lão tổ diện mạo tuy trẻ nhưng mắt chứa đủ thương tang, sâu thẳm.
Y ném Sùng Dần và Sùng Bá xuống, cả hai gần cạn kiệt, không bò dậy nổi.
Chân nhân lão tổ mặc kệ hai người sống chết, nhìn Tôn Lập chằm chằm, lên tiếng là như cửu thiên kinh lôi nổ vỡ thần thiết: "Ngươi là Tôn Lập mà hai tiểu tử này không tiếc mạng cũng muốn minh oan hộ?"
Bọn Vọng Hư trừng mắt nhìn bọn Sùng Dần.
Cả hai nằm dưới đất, Sùng Bá không còn sức để làm dữ, hư nhược nói: "Lần này chúng ta dù sống sót, sau này cũng không dễ chịu gì."
Sùng Dần toét miệng cười, răng và môi đều bợt đi.
"Trước đó ngươi mắng thống khoái, ta tuy cản ngươi nhưng không nghĩ thế."
"Phì! Lão tử làm gì có chuyện tâm hữu linh tê với ngươi."
Sùng Dần lại cười: "Giờ thì nghe theo mệnh trời, không biết lần này có thành công không."
Sùng Bá hầm hừ: "Chết thì chết, lão tử dù gì cũng có ngươi đi cùng."
Sùng Dần nhìn y: "Vốn là việc hay nhưng qua miệng ngươi thì không còn hay nữa..."
Hai người nói khẽ, không ai nghe được.
Tôn Lập bị chân nhân lão tổ nhìn vào, hộc lên một tiếng, gắng gượng được hai tích tắc, thất khiếu đều chảy máu!
Quả nhiên là Chân nhân cảnh, mạnh mẽ khôn tả!
Nhưng gã vẫn cắn răng không lùi, gã muốn lên tiếng nhưng dưới áp lực đó thì không thể nào.
Lão tổ nhìn vào, chung quanh lặng ngắt như tờ.
Hồi lâu y chợt thu mục quang, có phần vừa ý: "Có chút cốt khí, không phụ hai kẻ vì ngươi liều mạng."
Nhưng chỉ thế thôi.
Chân nhân lão tổ quay lại, phiêu nhiên đáp xuống chiếc ghế thái sư vốn thuộc về Vọng Hư chân nhân. Vọng Hư chân nhân từ trước đó đã ngoan ngoãn lui xuống.
"Nói đi là chuyện gì?"
Vọng Hư chân nhân không đợi Tôn Lập nói đã bước lên: "Sư thúc, Chung Lâm hiền đệ bị y hại chết, cả tiểu đội chỉ mình y sống sót, y không phải hung thủ còn ai nữa?"
Chân nhân lão tổ bắn ra cường quang trong mắt, Tôn Lập thổ huyết.
"Chung Lâm chết rồi?!"
Vọng Hư chân nhân quỳ phịch xuống: "Xin sư thúc giáng tội! Vọng Hư vốn tưởng có Vọng Kiếp sư đệ chiếu cố sẽ không sao nhưng không ngờ... Không ngờ có người mang lòng họa, hại chết Chung Lâm hiền đệ!"
"Y hả!?" Chân nhân lão tổ nổi giận, chỉ vào Tôn Lập, sức mạnh bừng lên, Tôn Lập hãi hùng lách đi, cạnh mình xuất hiện một hố sâu, đá vụn tung tóe khiến gã có thêm mấy chục vết thương!
"Chính thị!" Vọng Hư vẫn quỳ.
Chân nhân lão tổ đứng lên đi về phía Tôn Lập, ai nấy nhận rõ niềm phẫn nộ, sức mạnh bị áp chế khuấy động thiên địa, phảng phất cả Huyền Vũ đạiđiện run lên trước thần uy!
Vọng Hư chân nhân cười lạnh tàn nhẫn, mời được chân nhân lão tổ thì sao? Bọn Sùng Bá ngu xuẩn không biết là y hãm hại Tôn Lập vốn để dẹp yên lửa giận của chân nhân lão tổ, khéo quá hóa vụng. Chỉ là họ dám phá hoại kế hoạch của y, sau việc này thì sẽ bố trí cho họ nhiệm vụ chỉ có nước chết!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 3 Thiên Bộ Binh Hỏa
Chương 06: Thu hoạch cực lớn
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Chân nhân lão tổ đến trước mặt Tôn Lập, quanh mình đã hiện lên một vùng xoáy hắc sắc năng lượng, tuy không rõ nhưng gã cảm thụ rõ sức đó đáng sợ thế nào! Một ý niệm của chân nhân lão tổ thì gã tan thây!
Sinh tử quan đầu, Tôn Lập cố đứng vững, nhạt giọng: "Nghe lời ngay thì sáng, nghe lời nịnh thì tối..."
Một viên hỏa hồng tinh thạch xuất hiện trong tay, linh hồn Chung Lâm bay ra.
Chân nhân lão tổ ngẩn người, Chung Lâm đỏ mắt lên, linh thể gần như hư vô quỳ trước mặt chân nhân lão tổ khóc không thành tiếng: "Tiên tổ, Chung Lâm hổ thẹn..."
Tình thế thay đổi, Vọng Hư chân nhân và Vọng Minh cả kinh, vạn lần không ngờ Tôn Lập còn chiêu này! Nhưng thân phận của của Chung Lâm chỉVọng Hư và Vọng Kiếp biết, Tôn Lập sao lại giữ linh hồn y?!
Chân nhân lão tổ bi thương, hậu nhân duy nhất thành thế này, ai cũng khó tránh buồn đau.
"Thật ra là chuyện gì?"
Chân nhân lão tổ nghiến răng.
Chung Lâm kể lại, cả Tố Bão sơn xôn xao!
Các đệ tử không ngờ một vị sư thúc cao cao tại thượng lại vô sỉ đến thế nên đều chửi mắng Vọng Kiếp. Chân nhân lão tổ liếc nhìn, môn nhân chữ"Vọng" tuy bất bình nhưng không tỏ vẻ bất ngờ, biết ngay họ hiểu Vọng Kiếp là người thế nào, bất giác thầm thở dài.
Y dịu dàng chạm vào linh thể Chung Lâm: "Đừng bi thương, tuy con mất nhục thân, lỡ mất thời cơ tốt nhất để quay lại luân hồi nhưng có bản tọa thì vẫn đủ để con tu thành âm thần, tung hoành thiên hạ!"
Y nhìn Tôn Lập, sát cơ trong mắt tan hết, thêm phần cảm kích.
Y nhìn Tôn Lập hồi lâu rồi thở dài: "Hài tử không tệ. Bản tọa trách lầm ngươi." Đoạn móc một viên linh đơn ném cho y: "Uống mau, đừng để bị ám thương."
Tôn Lập nuốt ngay.
Đấy là linh đơn chân nhân lão tổ ban cho! Vô số ánh mắt vừa thèm muốn vừa ghen tị nhìn vào Tôn Lập, không ngờ gã nhân họa đắc phúc!
Chân nhân lão tổ gật đầu với Tôn Lập, quay lại lạnh lùng nhìn Vọng Hư chân nhân: "Sư điệt, đấy gọi là chăm sóc hậu nhân của bản tọa? Phái một trưởng trong lúc quan trọng thì dùng mạng đệ tử để đổi cơ hội trốn thoát cho mình đi trông nom?"
Vọng Hư chân nhân toát mồ hôi, quỳ phịch xuống trước mặt chân nhân lão tổ, khấu đầu liên tục: "Sư điệt vô năng! Xin sư thúc thứ tội, cho đệ tử một cơ hội, mọi thứ cho Chung Lâm hiền đệ tu luyện âm thần
cứ để đệ tử lo, sư thúc trách phạt gì, sư điệt không dám hai lời, chỉ mong sư thúc cho cơ hộiđền bù!"
Chân nhân lão tổ liếc Vọng Minh, y run lên, thuận thế quỳ xuống: "Sư điệt vô năng, không tra rõ án tình, xin sư thúc thứ tội!"
Chân nhân lão tổ hừ lạnh: "Thật sự không tra rõ án tình?"
Lão tổ lạnh lùng xua tay: "Các ngươi tính toán gì, bản tọa hiểu hết."
Hai người run lên, chỉ dám dập đầu chứ không nói gì.
"Hài tử này chịu thiệt thòi, các ngươi phải bồi thường thỏa đáng."
Vọng Hư chân nhân vội nói: "Sư thúc yên tâm, từ nay đãi ngộ của Tôn Lập ngang với Điền Anh Đông..."
Chân nhân lão tổ xua tay: "Hà tất phiền hà thế?"
"Vọng Hư, bỏ ra một trăm khối linh thạch cũng một bộ địa vị công pháp."
"Vọng Minh, bỏ ra hai mươi viên Bách minh đơn."
Chân nhân lão tổ đã nói, cả hai không dám dị nghị, khấu đầu: "Đệ tử tuân mệnh!"
Các đệ tử lại chảy nước miếng, Tôn Lập phát tài rồi, ngần ấy nguồn lực dồn vào, e là Điền Anh Đông trong thời gian ngắn cũng khó hơn được gã!
Không chỉ các đệ tử, cả môn nhân chữ "Vọng" cũng thèm muốn, một trăm khối linh thạch đã đành, địa vị công pháp trân quý vô cùng, với ai cũng là thứ không phải muốn là có, hai mươi viên Bách minh đơn, càng khiến họ nảy lòng tham lam.
Bách minh đơn là vật đặc hữu của Vọng Minh đạo nhân, Vọng Minh không bằng Vọng Thanh về đơn đạo, nhưng y từng gặp kỳ ngộ, lấy được thượng cổ đơn phương, tuy nhiều linh dược hiện tại không còn tìm được nhưng y tốn không ít công tìm ra thứ thay thế. Dù dược hiệu kém đi một chút nhưng Bách minh đơn vẫn là tứ phẩm hạ linh đơn!
Trừ Bách minh đơn, Tố Bão sơn không còn ai đủ thực lực luyện được tứ phẩm linh đơn trở lên, Vọng Thanh cũng không.
Xử lý xong, chân nhân lão tổ phất tay: "Mấy tiểu tử đi cùng bản tọa."
Linh quang cuốn Sùng Dần, Sùng Bá và Tôn Lập, lên hồng kiều về hậu sơn.
Vọng Hư chân nhân bị chân nhân lão tổ giáo huấn trước mặt đệ tử toàn phái, không chỉ không
trị tội được đệ tử cần thiết mà phải lấy bảo vật ra bồi thường thì mất hết danh dự, xám ngoét như tro tàn.
Vọng Minh cũng không hơn gì, hai mươi khỏa Bách minh đơn gần như là toàn bộ của y, lòng y cơ hồ nhỏ máu!
Chúng đệ tử ghen tị Tôn Lập đến phát cuồng, đồng thời sùng bái chân nhân lão tổ đến phát cuồng.
Vọng Hư là chưởng giáo thì sao? Trước thực lực tuyệt đối thì không phải vẫn ngoan ngoãn chịu nhún hả? Nhận thức này bắt rễ trong lòng mỗi đệ tửtâm, thành xung động không thể áp chế! Mạnh lên, chỉ cần mạnh lên sẽ được như chân nhân lão tổ, không thích chưởng giáo thì đánh liền!
Việc này kích thích đạo tâm của chúng đệ tử nhưng không ai nghĩ tới.
...
Hồng kiều trực tiếp đáp xuống động phủ của chân nhân lão tổ, sơn động cực kỳ xa hoa, bên ngoài nhìn không có gì nhưng vào rồi thì cung vàng điện ngọc, trân bảo khảm đầy. Gần như chỗ nào cần thiết cũng có trận pháp thêm vào, hoặc để làm dịu mát, hoặc để giữ ấm, hoặc thổi gió, hoặc dấy sương...
Lão tổ ngây người nhìn Chung Lâm chỉ còn lại linh hồn, trong lòng buồn bã hơn nhiều. Hiển nhiên không chỉ đơn giản có huyết mạch tương truyền với Chung Lâm mà còn tình cảm thâm sâu khác.
"Thúc công, đừng đau lòng, điệt tôn không phải chưa chết, vẫn còn cơ hội sao."
Tôn Lập hơi bất ngờ, lão tổ là thúc công của Chung Lâm, chứng tỏ tuổi tác tại tu chân giới không cao.
Lão tổ thở dài, nhìn Sùng Dần và Sùng Bá, phất tay đưa cho mỗi người một viên linh đơn. Mùi thơn nức mũi, linh khí lan tỏa, tuyệt đối là thượng giai, cả hai định tạ thì lão tổ phất tay, trận pháp chuyển di đưa cả hai ra.
Không cần nói thêm những lời thừa.
Cho hai người đi, lão tổ mới thể hiện rõ tình cảm, mắt đỏ lên nhưng cố không rơi lệ.
"Con lỡ mất cơ hội tốt nhất để luân hồi, giờ xuống u minh, e sẽ bị trừng trị nặng, không chắc có được quay lại luân hồi không. Hơn nữa con ở trong Hỏa khôi hồn tinh lâu, linh hồn đã tự động ngưng tụ âm thần, chỉ e..."
Chung Lâm thản nhiên: "Cũng được, điệt tôn chuyên tâm tu luyện âm thần là xong."
Lão tổ thở dài, mắt mờ đi nhớ lại: "Lúc bé, đại ca luôn chăm lo cho ta, chỉ có nửa cái bánh cũng thà chịu đói cũng nhường ta ăn. Mùa đông năm đó ta và đại ca đói quá, định vào núi kiếm ăn, không ngờ gặp chó sói, đại ca vì bảo vệ ta mà một mình xông lên!"
"Con sói đó cắn tay đại ca, không cắn đứt đã gặm, đại ca đau đến ướt mồ hôi nhưng vẫn bảo thúc công chạy mau..."
"Sau này ta được sư tôn coi trọng, thu làm môn hạ gian khổ tu hành, ta từng thề sẽ thành tài để chăm lo cả đời cho đại ca. Khước không lúc ta đạt Hiền nhân cảnh hạ sơn hành tẩu, đại ca đã gặp bất trắc, ta vất vả lắm mới tìm được chỗ ở của hậu nhân, tiếc là tư chất cha con không thể tu hành. Sau cùng đến con, tư chất không tệ, ta tưởng đã thỏa tâm nguyện, không ngờ... Ôi, ta thật thẹn với đại ca!"
Lão tổ rướm lệ, lẩm bẩm với Chung Lâm: "Con rất giống đại ca, giống hơn cha con..."
Tôn Lập hiểu, lão tổ hiển nhiên dốc hết tình càm với huynh trưởng vào Chung Lâm.
Lão tổ nhìn Tôn Lập, tỏ vẻ cảm kích: "Tôn Lập, lão phu còn chưa đa tạ ngươi..."
Tôn Lập lắc đầu: "Không có lão tổ, hiện tại đệ tử đã hình thần câu diệt, hà huống lão tổ đã đòi bồi thường."
"Phi dã, đó là thứ chúng nên cho. Tuy Vọng Hư hứa cấp cho ngươi ngang Điền Anh Đông nhưng như thế quá lớn, nên lão phu đổi hết thành những thứ đó."
Tôn Lập vội bái tạ: "Lão tổ cân nhắc chu toàn."
"Ngươi có ơn lớn với A Lâm, lão phu không biết cảm tạ thế nào..." Lão tổ không cho chối, châm chước rồi móc ra một tấm ngọc phù: "Thiên đao phù là do lão phu luyện chế, vốn định tương lai cho A Lâm, giờ nó đổi sang linh tu, không dùng được nên tặng ngươi. Có thể sử dụng ba lần, kích phát thiênđao tương đương với đòn toàn lực của lão phu."
Tôn Lập vui vẻ, đòn toàn lực của chân nhân lão tổ mà lại ba lần, coi như có ba cơ hội giữ mạng.
"Vậy thì, đệ tử đa tạ lão tổ."
Lão tổ gật đầu, càng vừa ý với tính cách thẳng thắn của Tôn Lập.
Tôn Lập đưa Hỏa khôi hồn tinh lên: "Lão tổ, hồn tinh là nơi Chung Lâm ở, xin lão tổ thu nhận."
Lão tổ không nói gì đón lấy, Chung Lâm định nói, môi mấp máy rồi im lặng.
"Tạm thời như thế đã, ngươi về trước, chắc Vọng Hư và Vọng Minh sẽ đưa đồ tới, sau này có việc gì cứ đến tìm ta." Đoạn lấy ngọc phù giao cho Tôn Lập: "Đến ngoài động ném vật này vào là ta biết ngay."
Tôn Lập bái tạ lui đi.
Tôn Lập vừa đi, lão tổ nhìn Chung Lâm, cười cười: "Con thấy ta lấy Hỏa khôi hồn tinh là chiếm phần lợi hả?"
Chung Lâm cúi đầu: "Điệt tôn không dám."
Lão tổ lắc đầu: "Hỏa khôi hồn tinh quý hơn Thiên đao phù nhưng thúc công an bài như thế là có dụng ý."
Chung Lâm không hiểu.
"Hài tử này tính cách kiên cường, có thể thành đại sự, tuy tư chất không cao nhưng cơ duyên hơn người. Thúc câu muốn con sau này theo y, con cóđồng ý không?"
Chung Lâm ngẩn người, hơi bất ngờ. Ngẫm nghĩ rồi đáp: "Con và Tôn Lập cũng hợp tính."
Tức là đồng ý.
Lão tổ gật đầu: "Tiếc là hài tử này không hiểu sao lại kinh mạch ứ trệ..."
"A?!" Chung Lâm cả kinh.
"Tu hành tuyệt chứng đó ta cũng bó tay. Nếu y qua được, tiền đồ không thể ước lượng, thúc công không chỉ đưa con và Hỏa khôi hồn tinh đến mà còn cho y đại cơ duyên. Nếu không được... sẽ tìm cớ đưa y xuống núi phú quý hết đời, không đến nỗithời thời khắc khắc bị bọn Vọng Hư nhòm ngó."
Chung Lâm hỏi: "Thúc công cho y Thiên đao phù để phòng bị chưởng giáo chân nhân?"
Lão tổ gật đầu: "A Lâm nhĩ thiên tư thông tuệ hơn ta tưởng, đáng tiếc..."
Đoạn mắt lại đỏ lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 3 Thiên Bộ Binh Hỏa
Chương 07: Đại hỗn nguyên hợp thiên mệnh kiếp thần công
Tác giả: Thạch Tam
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Tôn Lập thương thế cực nặng, kinh mạch ứ trệ. Còn vết thương do lão tổ phẫn nộ gây ra thì viên đơn dược đó đã chữa lành.
Y không vội về mà vòng qua thăm Sùng Dần và Sùng Bá. Cả hai trong lúc này, không ngại chống lại Vọng Hư chân nhân để minh oan cho gã thì gã không ngờ, trong lòng cảm động khôn tả.
Võ Diệu cũng nói: "Không ngờ tiếu diện hổ đó lại như thế!"
La Hoàn hân thưởng Sùng Dần, không hề khách khí: "Không ngờ man tử đó có chút đầu óc..."
Tôn Lập đến nơi thì hai người đều đóng cửa, họ vốn mất nhiều tinh huyết, có linh đơn thì lập tức tu luyện.
Tôn Lập vái ở ngoài cửa rồi lui về Vọng Sơn biệt viện.
Về phòng, Tôn Lập ngồi xuống thở dài. Tất cả vẫn như cũ, lần này trải qua mấy bận sinh tử, quay về lại không ấm áp như về nhà - Tố Bão sơn thật khó khiến gã có cảm giác thân thuộc. Ở đây gã phấn đấu, giãy giụa, leo lên, vượt qua nhưng không có cảm giác đó, gốc của gã là ở Liên Hoa Đài thôn, cạnh phụ mẫu huynh đệ...
Thở dài, Tôn Lập móc Thiên đao phù ra xem.
Ngọc phù chỉ dày cỡ một ngón tay, dài nửa thước, rộng ba ngón tay, chất ngọc ôn nhuận, điêu khắc một thanh tiểu đao, sau lưng là nét khắc, điểmđiểm linh quang ẩn sâu trong ngọc phủ.
Linh phù cũng chia thành đẳng cấp, thấp nhất là loại bọn Tôn Lập chết tác từ giấy vàng, hơn nữa thì dùng linh mộc, linh thạch điêu khắc ra. Tốt hơn nữa là dùng linh ngọc chế tác.
Thiên đao phù là như thế.
Cầm lên, Tôn Lập tựa hồ cảm được trong ngọc phù hàm chứa sức mạnh đáng sợ, như thượng cổ hung hổ ẩn mình trong núi sâu!
Quả nhiên không hổ là ngọc phù Chân nhân cảnh cường giả tự tay chế tác!
La Hoàn coi thường: "Bất quá là dùng pháp môn Phong linh phù, phong ấn ba đạo đao khí vào ngọc phù mà lại còn không ngăn được đao khí tiết ra,đúng là thủ đoạn thô thiển – mười năm không sử dụng đến thì ngọc phù cũng cạn hết đao khí."
Mười năm? Tôn Lập thầm lắc đầu, với hoàn cảnh hiện giờ e không đầy một năm là dùng hết ba đạo đao khí.
"Tôn sư đệ hả?"
Bên ngoài vang lên giọng nói, Tôn Lập đứng lên mở cửa, một sư huynh hưa từng gặp, chắc là nội môn đệ tử.
Người đó khách khí vòng tay: "Tôn sư đệ, chưởng giáo chân nhân và Vọng Minh sư thúc phái huynh đưa đồ tới, Đều ở đây, sư đệ kiểm tra đi."
Không nói là đưa gì nhưng cả Tố Bão sơn đều hiểu.
Tôn Lập nhận trữ vật giới chỉ, nhìn rồi gật đầu: "Làm phiền sư huynh."
Người đó gật đầu: "Vậy không quấy nhiễu sư đệ thanh tu nữa, cáo từ."
Y khách khách khí khí nhưng không có ý bắt quen Tôn Lập. Tôn Lập cũng kệ, tiễn xong là đóng cửa.
Mở trữ vật giới chỉ, linh thạch và một bộ địa vị công pháp của Vọng Hư chân nhân cùng hai mươi viên Bách minh đơn của Vọng Minh đạo nhân đều ởđó.
Tôn Lập trước đó còn hai mươi viên linh thạch.
Địa vị công pháp chỉ là địa vị hạ, bất quá cũng đúng, Vọng Hư chịu chi ra một bộ địa vị thượng mới là lạ.
Bộ công pháp này là “Đại hỗn nguyên hợp thiên mệnh kiếp thần công”, danh tự hoành tráng nhưng Tôn Lập chỉ liếc qua, Võ Diệu đã kêu lên: "Thứ vớ vẩn gì đây? Thế mà cũng dám viết thành sách? Kẻ nào viết ra mặt dày hơn tường thành nhỉ? Không chỉ là để lại hậu quả vô cùng sao, đúng là..."
Tôn Lập biết mình có “Tinh hà chân giải” thiên hạ đệ nhất, lập tức ném thứ đó sang bên: "Tương lai đem bán hoặc đổi thứ khác cũng tốt."
Gã thu lại, cầm thứ cuối cùng lên xem: Bách minh đơn.
Bách minh đơn không đựng bằng ngọc bình mà bằng hộp ngọc, bên trong chia thành mười mấy ngăn, mỗi ngăn một viên, vừa đủ hai mươi cái. Mỗi viên Bách minh đơn trừ hộp ngọc bên ngoài còn một hộp nhỏ đựng riêng, chứng minh nó đích xác trân quý.
Trước kia Vọng Minh đạo nhân ban thưởng viên Bách minh đơn nào đều đựng trong hộp đưa cho đệ tử, đấy là phần thưởng cực lớn rồi, dù sư huynhđệ của y muốn có một viên cũng không dễ, không đưa ra đền bù xứng đáng không xong.
Lần này vì áp lực của lão tổ mà phải chi ra hai mươi viên, Vọng Minh đạo nhân coi như cắt thịt mình.
Tôn Lập tùy ý mở một hộp ngọc, đựng một viên đơn dược đen đậm, cỡ hạt đậu. Mở nắp ra là mùi thơm kỳ dị luẩn quẩn hồi lâu quanh Tôn Lập.
Tôn Lập tham lam hít một hơi, mùi thơm xông lên óc, La Hoàn kinh ngạc: "Ồ? Là Phong lộ đơn nhưng..."
Y dặn Tôn Lập: "Ngửi lại đi."
Tôn Lập ghé mũi hít sâu.
La Hoàn xác định: "Đích xác là Phong lộ đơn nhưng đã bị đổi mấy loại dược tài, dược hiệu giảm đã đành còn để lại ẩn hoạn. Ngu xuẩn, thượng cổ đơn phương mà dám thay đổi? Đẳng cấp như y, không xảy ra chuyện vì đã là vận khí nghịch thiên rồi."
Tôn Lập thỉnh giáo: "La tổ, thật ra là chuyện gì?"
La Hoàn nói: "Phong lộ đơn tuy không cao minh gì nhưng ở một thời đại cũng là phương thuốc kinh điển. Ngũ hành cân bằng, chỉ cần cách luyện chếkhông có vấn đề gì thì sử dụng sẽ không có tác dụng phụ. Nhưng sư thúc của ngươi ngu xuẩn đến mức ta phải ngưỡng mộ, có lẽ y không tìm được một vài dược thảo nên tự ý đổi ba vị."
"Lục diệp hỏa vân thảo bị đổi thành Bạch hỏa lưu sa, Thiên vân ngưng lộ bị đổi thành Ngũ sắc thủy thạch, Xích tâm kim nam mộc bị đổi thành Lam thủy hồng liễu mộc, bề ngoài ngũ hành chi lực vẫn cân bằng, các loại dược tài dược hiệu cũng gần như nhau nhưng y nào biết Lục diệp hỏa vân thảo trong mười thành hỏa chi lực có một thành mộc chi lực, Thiên vân ngưng lộ trong mười thành thủy chi lực có ba thành kim chi lực, Xích tâm kim nam mộc trong mười thành mộc chi lực có một thành hỏa chi lực, ngũ hành chi lực này để cân bằng ngũ hành chi lực trong các loại khác, sư thúc ngu xuẩn của ngươi không cân nhắc việc này, khiến ngũ hành chi lực của Bách minh đơn loạn lên, dùng một hai viên không sao, chỉ cần năm viên trở lên thì không lâu sau ngũ hành chi lực trong thể nội sẽ thật sự loạn xạ, banh xác mà chết!"
Tôn Lập nhớ lại lúc mới gặp Vọng Minh, La Hoàn và Võ Diệu từng nói phương hướng tu hành của y sai lam, thể nội thủy hỏa chi lực không được điều hòa mà cưỡng ép vận chuyển, lâu ngày sẽ có vấn đề.
Bách minh đơn do Vọng Minh đích thân luyện chế, chỉ e đã dùng không dưới năm viên, cộng các nguyên nhân lại thì y hiện tại đang nguy hiểm, chưa biết lúc nào sẽ ô hô ai tai – gã bớt hận Vọng Minh đạo nhân hẳn, chấp trách một người sắp chết làm gì?
Theo ý La Hoàn, đơn dược rác rưởi này nên ném đi, Tôn Lập lại không đành. Gã biết tác hại của nó nhưng người khác không biết, bỏ ra thì vô số người tranh nhau vỡ đầu để lấy một viên.
Có điều đấy là họa hại, sử dụng thế nào thì gã chưa biết, không thể đem họa hại cho người ta.
Tôn Lập thu lại rồi xem sáu nhánh Thất tử thủ ô. Trước khi đi gã đã tưới bằng Lôi thủy cam lâm, quay về quả nhiên sáu nhánh đều phát triển tốt, chỉvài ngày nữa là hiệu quả của Lôi thủy cam lâm sẽ phát huy, có thể thu hoạch.
Tôn Lập đang tính toán cách xử lý Thất tử thủ ô thì bên ngoài vang lên giọng nói mềm oặt: "Tôn Lập, có đó không?"
Tô Tiểu Mai. Tôn Lập lấy làm lạ, nàng ta đến tìm gã làm gì?
Gã mở cửa mời Tô Tiểu Mai vào, Tô Tiểu Mai quan tâm: "Tôn Lập, sao... sao rồi?"
Tôn Lập lấy làm lạ: "Hả? Vì sao hỏi thế?"
"Không có gì, đến thăm ngươi thôi. Lần này xảy ra nhiều chuyện như thế, ngươi..." Tô Tiểu Mai nói lệch đi, Tôn Lập biết là có chuyện: "Thật ra sao hả? Có chuyện gì?"
Tô Tiểu Mai cắn môi: "Tôn Lập, ngươi quả thật... kinh mạch ứ trệ?"
Tôn Lập im lặng, ngồi xuống hỏi: "Có phải bên ngoài đồn đại gì không?"
Tô Tiểu Mai không nói gì, tin Tôn Lập kinh mạch ứ trệ, đã thành phế nhân đồn khắp nơi, các đệ tử đại đều cười cợt, nhóm chữ Giáp canh vỗ tay khen hay, có người nhận định gã bị kinh mạch ứ trệ vì trước đó nóng vội, chỉ mong nhanh đột phá Phàm nhân cảnh.
Tô tiểu muội là con gái, nhiều câu không thể nói được, thực tế khó mà nói những lời khó nghe.
Ở thư viện, tiểu cô nương này là ngươi quan tâm Tôn Lập nhất, là quan tâm thật sự, không phải tình cảm nam nữ mà là đồng bệnh tương liên giữa kẻ yếu với nhau.
Tôn Lập lớn lên ở tiểu sơn thôn, phụ nữ trong thôn khi nhàn hạ thường có niềm vui là nói xấu người khác. Tô Tiểu Mai tuy chỉ nói một chút nhưng gã hiểu bên ngoài đồn đại gì.
Cười lạnh đoạn Tôn Lập hỏi: "Họ vui lắm hả?"
Tô Tiểu Mai xua tay: "Không phải tất cả..."
Tôn Lập bật cười, tiểu cô nương này không biết nói dối.
Gã thật sự không để ý, cả thư viện, tính luôn Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm đều không xứng là đối thủ. Họ bình luận thế nào, sao gã phải đểtâm?
Gã xua tay: "Ta khác có cách, không cần lo."
Tô Tiểu Mai ngây người: "Ngươi, ngươi thật sự kinh mạch ứ trệ?!"
Kinh mạch ứ trệ là tuyệt chứng tại tu chân giới, trừ phi dùng thiên tài địa bảo như Vạn niên đoạn tục, không thì không thể khai thông kinh mạch! Tôn Lập chỉ là đệ tử nhập môn, dù được chân nhân lão tổ ưu ái cũng không thể có Vạn niên đoạn tục, có khác gì tu hành chi lộ của gã bị đoạn tuyệt!
Tô Tiểu Mai quan tâm từ đáy lòng, Tôn Lập biết rõ nên khẽ mỉm cười, nháy mắt: "Yên tâm đi, mấy hôm nay để họ nói gì thì nói, kỳ thứ hai của nhập môn thất khảo sắp bắt đầu, sẽ có kịch hay!"
Tôn Lập gạt được Tô Tiểu Mai đang lo lắng, quay về thì cười lạnh, thầm nhủ không có chân nhân lão tổ thì e là đệ tử nhóm chữ Giáp đã tụ tập ở cửa trêu chọc gã rồi cũng nên?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius